Chương 2: Đáp án mở ra (1)
Không gian của Ma Vương giống như lỗ đen, tựa hồ không đem Di Chân hút vào thì sẽ không bỏ qua.
Lý Ẩn liều mạng nắm lấy tay Di Chân, thân thể hắn đã hơn phân nửa hướng tới cái khe bên dưới. Nếu không phải dựa vào 1 khối nham thạch nhô ra ngoài, giờ phút này chỉ sợ hắn và Di Chân đã cùng bị kéo vào không gian nơi của Ma Vương rồi.
Mà đồng thời với lực hấp khổng lồ kia, còn truyền tới 1 cảm giác tất cả ánh sáng đều tan vỡ, trước mắt, chỉ có hắc ám tuyệt đối. Lâm vào trong bóng đêm tuyệt đối tại đây, cho dù chết chỉ sợ cũng không được nghỉ ngơi!
Linh hồn, thân thể... Đều bị hủy diệt!
Đáng sợ đến bực nào? Khủng bố hạng gì đây?
Cái này là Ma Vương. Chưa bao giờ trực tiếp hiện thân, càng không để hộ gia đình tiếp xúc tới, lâm vào trong dị không gian, lấy nội tâm chính mình biến ảo thành thế giới trói buộc bản thân, cuối cùng, trở thành đối tượng săn bắt của Ma Vương.
Ma Vương 50 năm mới xuất hiện 1 lần, đối với hộ gia đình chính là ác mộng. Nhưng cũng bởi vì thế, chỉ cần hoàn thành nó liền có thể rời khỏi nhà trọ.
Ngoại trừ Ma Vương, “Nhà kho” cũng 50 năm xuất hiện 1 lần, đó cũng là 1 dị không gian bên trong nhà trọ, từ vừa mới bắt đầu, dùng đạo cụ hư giả đánh lừa hộ gia đình, đồng thời giấu bên trong ngăn kéo 1 con quỷ, nó sẽ giết hộ gia đình mở ra ngăn kéo ấy rồi chân chính tiến vào nhà trọ. Đối với hộ gia đình, nó cũng là 1 huyết tự khủng bố gần với ma vương.
Còn lần này, là Tử Dạ đã tự tay mở ra ma hộp Pandora không nên mở. Thâm Vũ từ sớm đã từng vẽ ra bức vẽ này, nhưng nàng lại vẽ ra trong đoạn thời gian bị mộng du, bản thân nàng đối với điều này hoàn toàn không biết.
Đó là... Sau khi trở về từ huyết tự tại nhà Tinh Thần, Tử Dạ suýt chết trong huyết tự, cũng biết được trí thông minh của mình bị giảm sút, điều này làm nội tâm nàng rất thống khổ, bởi vì... Ngày sau nàng không thể nào giúp đỡ Lý Ẩn được nữa.
Ngày đó... Nàng quyết định lần nữa tiến vào nhà kho lựa chọn đạo cụ. Số lần hoàn thành huyết tự càng nhiều, đạo cụ lấy được càng lớn, như vậy nàng mới có thể giúp đỡ Lý Ẩn. Nàng lúc đó cũng không biết, đạo cụ chỉ là thứ dụ dỗ hộ gia đình xa vào bẫy rập, trên thực tế nó mới chính là tử lộ. Mà đáng nhắc tới chính là những đạo cụ kia, vô luận là Âm ti la bàn hày là gì, bản thân nó chỉ là sắt vụn mà thôi, hộ gia đình sử dụng đạo cụ sinh ra hiệu quả nguyền rủa, đều cùng với bản thân đạo cụ không có quan hệ, mà là bản thân “Nhà kho” tác động trực tiếp lên hộ gia đình. Đạo cụ bất quá chỉ là thứ môi giới để gây ra nguyền rủa mà thôi.
Lần cuối cùng Lý Ẩn và Tử Dạ gặp mặt, hiện tại Lý Ẩn nghĩ lại, ký ức hãy còn mới mẻ.
Ngày đó, Tử Dạ thức dậy rất sớm, nàng tự thân xuống bếp làm đồ ăn cho Lý Ẩn, hai người cứ như vậy ngồi cùng nhau ăn bữa sáng.
“Em còn nhớ rõ trước kia anh làm bánh ngọt cho em...” Tử Dạ cười nhạt chỉ vào chén súp hải sản trên bàn, nói: “Nguyên liệu nấu ăn của nhà trọ luôn là loại thượng đẳng, bất quá em không thường xuyên xuống bếp, anh thử ăn xem.”
Lý Ẩn nhìn ra được nội tâm Tử Dạ có chút chua xót, nàng vì trí lực hạ xuống mà không thể giúp đỡ được mình được nữa. Mà cái gọi là “Tuỷ não linh” kỳ thật căn bản chỉ là bẫy rập, nguyên nhân chân chính là “Nhà kho” đã cưỡng ép trí lực của Tử Dạ giảm xuống, hơn nữa căn nguyên nguyền rủa này không có khả năng giải trừ, những lời viết trên ngăn tủ trong nhà kho là lời giả dối, nhưng đợi tới khi hộ gia đình phát hiện được điểm này đã quá muộn rồi.
Kỳ thực bản thân “Nhà kho” cũng là 1 không gian bị nguyền rủa đáng sợ. Lại càng không cần nói tới con quỷ bên trong ngăn tủ.
“Rất ngon...” Lúc ấy, Lý Ẩn hoàn toàn không biết gì cả, tâm tình cảm thông với Tử Dạ, uống chén súp hải sản người yêu làm, hắn cảm thấy rất thỏa mãn. Hơn nữa, Tử Dạ có thể nhớ rõ điều này làm hắn rất vui.
Nhân sinh có được hồng nhan như vậy, đàn ông còn đòi hỏi gì thêm nữa?
Sau khi cơm nước xong, Lý Ẩn và Tử Dạ thu dọn bát đũa. Tiếp theo, hắn nói với Tử Dạ: “Mặc kệ như thế nào, em đừng nên buồn phiền. Tình huống lúc đó không phải em có thể khống chế.”
“... Em biết rồi.” Tử Dạ cười khẽ, sau đó nhẹ nhàng đi tới sau lưng Lý Ẩn, ôm lấy hắn.
“Tử Dạ?”
“Thật tốt... Có anh ở đây, có anh ở đây..., đối với em mà nói còn hơn hết thảy. Cám ơn anh, Lý Ẩn... Từ khi bắt đầu tới bây giờ, cảm ơn anh đã ở bên cạnh em.”
Tử Dạ nàng cuối cùng cũng chỉ là nữ nhân, cũng hy vọng có nam nhân để dựa vào.
Mà Lý Ẩn đồng dạng cũng rất hạnh phúc, hắn không hề cảm thấy hối hận đã bỏ ra 3 lượt huyết tự cho Tử Dạ.
“Đừng nói những lời cảm ơn...” Lý Ẩn quay người lại, ôm Tử Dạ thật chặt, hắn biết rõ, tương lai có lẽ là 1 kết cục đáng sợ đang chờ đợi, nhưng ít nhất lúc này, trong ngực hắn có Tử Dạ.
“Sẽ sống sót... Anh và em sẽ sống sót.”
Đây là lời sau cùng Lý Ẩn nói với Tử Dạ. Thế nhưng... Cũng là lần cuối cùng Lý Ẩn nhìn thấy Tử Dạ.
Sau khi trở lại phòng mình, cảm xúc Tử Dạ bành trướng. Nàng lập tức lấy thẻ thông hành, tiến vào nhà kho. Nhìn 4 dãy tủ, cuối cùng nàng lựa chọn 1 loại đạo cụ nào đó, đưa ra quyết định.
“Lần này xem những đạo cụ này đi.”
Đứng trước dãy tủ, nàng chọn trúng 1 loại đạo cụ tên là “Gáy nói mớ”. Nhưng bên trong kho hàng của nàng, trong ngăn kéo “Gáy nói mớ” để không phải đạo cụ, mà là...
Lúc ấy trong lòng Tử Dạ tràn đầy suy tính, chính là muốn trợ giúp Lý Ẩn. Đạo cụ này nàng chưa từng mở ra, lần này thành công chấp hành huyết tự, nàng tự nhiên đủ khả năng xem xét.
Đem ngăn kéo nhẹ nhàng mở ra. Nhưng còn chưa kịp suy nghĩ, 1 cánh tay trắng bệch thò ra, bóp lấy cổ nàng!
Trong 1 chớp mắt đó, đầu óc Tử Dạ trống rỗng!
Cái này... Chuyện gì vậy? Không... Không có khả năng!
Nhưng nàng chưa kịp suy tư, thân thể đã bị kéo vào bên trong ngăn tủ, cánh cửa ngăn tủ đóng sầm lại.
Trong khoảng khắc bị kéo vào trong ngăn tủ nàng rốt cục hiểu được, nàng phải chết rồi. Nàng rốt cuộc không thể còn sống gặp mặt Lý Ẩn rồi!
Tử Dạ trước khi chết còn chưa kịp kêu lên 1 tiếng, cứ như vậy rời bỏ thế gian. Chớp mắt trước khi chết, trong tâm niệm của nàng chỉ có Lý Ẩn.
Tiếp theo, ngăn kéo lại lần nữa mở ra. Con quỷ bên trong ngăn kéo bước ra, biến thành bộ dạng của Tử Dạ! Sau đó, thông qua lỗ đen trở về phòng 403. Đồng thời, cũng bởi vì nó bước ra khỏi nhà kho, mảnh vỡ khế ước thứ 5 đã nằm trong tay nó.
Ác linh nhà kho có trí nhớ hoàn hảo của Tử Dạ, tích cách và cả tình yêu của nàng với Lý Ẩn... Cũng có thể hoàn toàn ngụy trang không để bất luận kẻ nào nhìn ra chút mánh khóe.
Mà Tử Dạ cứ như vậy vĩnh viễn chết bên trong tủ chén. Sau khi ác linh nhà kho ra ngoài biến thành hình dạng của nàng, nhà kho cũng sụp đổ, hơn nữa tất cả đạo cụ đều biến mất. Không gian nhà kho đã không còn, đạo cụ với tư cách môi giới nguyền rủa tất nhiên cũng không còn.
Tử Dạ đã khởi động tử lộ của 1 huyết tự có trình độ khủng bố gần với Ma Vương huyết tự! Mà nàng, cuối cùng vĩnh viễn biến mất trên thế gian này.
Ác linh biến thành nàng, rốt cục bước chân vào nhà trọ, nơi quỷ hồn không thể tiến vào!
Hộ gia đình không ai biết chuyện này. Lý Ẩn cũng giống vậy. Hắn không hề nhìn ra chút sơ hở, thậm chí không biết Tử Dạ chân chính đã chết.
Dù sao, sự ngụy trang của ác linh nhà kho quá mức hoàn hảo. Mỗi 1 nụ cười hay 1 cái nhăn mày, vô luận thần thái hay là tính cách, hoàn toàn giống như đúc Tử Dạ. Lý Ẩn mặc dù có tình cảm thắm thiết với Tử dạ, đối với nàng hiểu rất rõ nhưng cũng không thể phân biệt.
Bất quá, lúc đó tuy ác linh nhà kho đã được thả ra, nhưng nhà trọ đối với nó vẫn có hạn chế tồn tại, trong thời gian ngắn không thể ra tay giết hộ gia đình. Đương nhiên, không giết hộ gia đình, không có nghĩa ở bên ngoài nhà trọ không thể giết người khác.
Lý Ẩn giả là dùng những phần thi thể của những người bên ngoài nhà trọ tạo thành đấy. Đương nhiên, Lý Ẩn giả và ác linh nhà kho là 2 thân thể hoàn toàn khác biệt, không phải là phân thân của ác linh nhà kho. Như vậy là trong nhà trọ có tới 2 con quỷ. Đây cũng là hạn chế của nhà trọ, ác linh nhà kho chỉ có thể tạo ra 1 con quỷ. Nếu không, không hạn chế, chẳng phải trong nhà trọ nơi nơi là quỷ rồi sao?
Mà Lý Ẩn giả sau khi được tạo ra vẫn luôn luôn đặt bên trong lỗ đen, khi nào cần mới lấy ra.
Mà ngày thứ 2 sau khi tạo ra Lý Ẩn... Lúc ấy là trước khi bắt đầu huyết tự của Nghiêm Lang và Thiên Tịch Nguyệt.
Bởi vì để biết rõ tình huống cụ thể của 2 người, Lý Ẩn cho rằng hỏi thăm Di Chân có thể có chút manh mối. Dù sao hắn biết trong 4 năm đại học, Di Chân và Tịch Nguyệt có mối quan hệ rất tốt hơn nữa còn ở chung phòng, như vậy nàng khẳng định biết được vài manh mối. Sau khi cân nhắc, hắn quyết định đi tìm Di Chân.
Mà Di Chân khi đó đã chuyển ra khỏi nhà Tâm Hồ, 1 mình thuê 1 căn phòng giá rẻ. Lý Ẩn hỏi được địa chỉ của nàng từ Lâm Tâm Hồ, vì vậy liền tới đó gặp nàng.
Di Chân lúc ấy cũng đang muốn giúp 2 vợ chồng Nghiêm Lang Tịch Nguyệt, đồng thời vẫn bảo trì liên hệ với Thâm Vũ.
Giữa trưa, nàng đang trong phòng đọc tác phẩm 《 viên đạn bay qua 》, là 1 tác phẩm đề tài quân sự do Lý Ẩn sáng tác. Bút danh của hắn tên là “Mười lần huyết tự” làm nàng nghĩ rằng, có phải Di Thiên nói cho Lý Ẩn biết chuyện tình về nhà trọ hay không.
Thời điểm chuẩn bị ăn cơm trưa thì Lý Ẩn tới nhà.
Lúc mở cửa nhìn thấy Lý Ẩn đứng bên ngoài, Di Chân phi thường kinh ngạc.
“Học trưởng? Ngươi làm sao biết ta chuyển tới nơi này?”
“Tâm Hồ nói cho ta biết. Như thế nào, không mời ta vào sao?”
Lý Ẩn bước vào phòng, liền nhìn thấy cuốn sách 《 viên đạn bay qua 》 đặt trên bàn.
“Ngươi đang đọc sách của ta?” Lý Ẩn tuy rằng có chút kinh ngạc nhưng không cảm thấy kỳ quái.
“Ân, đúng vậy, học trưởng. Sách của ngươi viết rất không tệ.” Di Chân rót cho Lý Ẩn 1 chén trà, sau đó quan sát Lý Ẩn. Nàng muốn biết, nếu như là Di Thiên nói cho hắn biết chân tướng, như vậy để hắn chú ý tới lúc mình phát hiện ra bút danh, phải làm như thế nào đây?
Lý Ẩn sau khi ngồi xuống, ý định hỏi thăm sự tình về Tịch Nguyệt, nhưng nhất thời không biết nên mở miệng như thế nào.
Ngay lúc đó, Di Chân cảm giác ánh mắt Lý Ẩn có chút không phù hợp. Thế nhưng không phù hợp ở nơi nào lại không thể nói rõ. Bất quá, về sau, nàng mới ý thức được, là vì Lý Ẩn được ma luyện trong nhà trọ đã 2 năm, trở nên càng thêm vững vàng và thành thục hơn, càng thêm lội liễm, càng thêm hàm xúc so với khi xưa.
Kế tiếp, Lý Ẩn mở miệng: “Di Chân... Ta muốn hỏi ngươi 1 chuyện...”
“Học trưởng, ta cũng có chuyện muốn hỏi ngươi” Di Chân mở miệng nói: “Ngươi, có thể nói cho ta biết không?”
Nếu như Lý Ẩn thật sự biết về nhà trọ, như vậy mình không cần phải giả bộ dáng cái gì cũng không biết. Huống chi, Di Thiên vì sao lại nói chuyện này cho Lý Ẩn, nàng cũng muốn biết lý do. Di Thiên có phải đang giấu diếm 1 điều gì đó?
“Mười lần huyết tự,” Di Chân chỉ vào bút danh trên cuốn sách hỏi: “Bút danh này, ngươi làm sao nghĩ ra vậy? Học trưởng?”
“Cái này...” Lý Ẩn đương nhiên không thể nói ra chân tướng, nhưng còn chưa đợi hắn mở miệng, hắn liền nghe được 1 câu nói thật khó tin.
" Di Thiên đem chuyện tình về nhà trọ nói cho ngươi biết sao? Lấy bút danh là 'Mười lần huyết tự " ta không cho rằng đây là 1 sự trùng hợp."
Giống như sấm sét giữa trời quang, Lý Ẩn kinh hãi vạn phần nhìn Di Chân trước mắt, câu nói vừa rồi của nàng cứ quanh quẩn bồi hồi trong đầu hắn, ý tứ kia phi thường rõ ràng.
“Ngươi biết chuyện về nhà trọ sao? Ngươi và Di Thiên cũng biết chuyện về nhà trọ sao? Chấp hành mười lần huyết tự mới có khả năng rời khỏi nhà trọ khủng bố đó?”
“Đúng vậy. Thế nhưng... Không phải là Di Thiên nói cho ngươi biết sao, học trưởng?” Di Chân dường như chưa nhận ra được điều gì, bỗng lập tức, 1 suy đoán khủng bố trào lên trong lòng nàng.
Chẳng lẽ... Không, không có khả năng!
“Ngươi và Di Thiên làm sao biết chuyện về nhà trọ và 10 lần huyết tự?” Lý Ẩn nắm chặt cuốn sách, vội vàng truy hỏi: “Các ngươi đến tột cùng làm sao mà biết được?”
“Học trưởng!” Di Chân lúc này cảm thấy thật sự sợ hãi. Coi như là mười lần huyết tự cũng không làm nàng có cảm xúc như bây giờ!
Lý Ẩn đối với nàng mà nói, còn ý nghĩa hơn cả tánh mạnh của chính nàng!
Nàng làm sao có thể tiếp nhận được sự thật khủng bố như vậy đây!
"Chẳng lẽ... Học trưởng, chẳng lẽ ngươi đã tiến vào rồi? Cái nhà trọ kia, ngươi đã vào rồi hả?
Làm sao có thể trùng hợp như vậy!
Di Chân căn bản không thể tin được điểm này, nhà trọ nằm gần ngoại thành thành phố, loại địa phương đó bình thường ai muốn tới? Hơn nữa, làm sao lại trùng hợp, học trưởng cũng biến thành 1 hộ gia đình?
Nhưng sắc mặt Lý Ẩn ngưng trọng làm nội tâm Di Chân chìm xuống.
Chuyện tình hoang đường như vậy lại thật sự xảy ra!
“Nói cho ta biết, cuối cùng là chuyện gì xảy ra? Vì cái gì ngươi biết tới sự tồn tại của nó?” Lý Ẩn truy hỏi, hắn thực sự không thể tin lại có chuyện như vậy!
Sau đó, Di Chân ở trước mặt Lý Ẩn nói hết tất cả chân tướng.
Nghe xong hết thảy, Lý Ẩn quả thực không thể nào tin được. Nguyên lai... Từ sớm trước kia, hắn đã cùng hộ gia đình trong nhà trọ gặp mặt? Kể từ đó, chính mình và nhà trọ này, chẳng phải là 1 phen nghiệt duyên? Hay là nói, cái thành phố này quá nhỏ rồi hả?
Mà Di Chân bị đả kích xa xa còn hơn Lý Ẩn.
Lý Ẩn đã trở thành hộ gia đình? Cũng giống như mình là 1 hộ gia đình? Gặp phải tuyệt cảnh 10 lần huyết tự?
“Lần thứ bao nhiêu?” Di Chân tiến lên nắm lấy cánh tay Lý Ẩn, 2 mắt lộ ra thần sắc khẩn trương và lo lắng: “Ngươi đã tới lần huyết tự thứ mấy rồi hả? Đã trên 5 lần chưa?”
“Ta... Lần thứ năm huyết tự, vừa mới tuyên bố.”
Lý Ẩn đương nhiên không thể nói cho Di Chân biết, hắn đã làm mất ba lượt huyết tự.
“Mới vừa tới lần thứ 5? Nói cho ta biết, học trưởng, tất cả là như thế nào? Nói cho ta biết, cầu ngươi nói cho ta biết...”
Một khắc này, Lý Ẩn chính thức cảm nhận được sâu sắc tình cảm Di Chân dành cho hắn mãnh liệt như thế nào. Trong nội tâm than tiếc 1 tiếng, nói: “Ngươi đừng có gấp, ta bây giờ là Lầu trưởng nhà trọ. Tuy huyết tự rất khó khăn, nhưng ta vẫn có thể chống đỡ được tới ngày hôm nay...”
Cuối cùng, Di Chân phải rất vất vả mới có thể bình tĩnh lại được. Mà Lý Ẩn, đem tất cả chân tướng nói ra.
Phải nói... Là Thiên Ý trêu người.
Quả thực bên trong tối tăm có tồn tại thiên ý, vô luận nghĩ như thế nào cũng cảm thấy là ngẫu nhiên. Làm cho Di Chân, Di Thiên và Lý Ẩn trở thành hộ gia đình nhà trọ.
Bất quá, bây giờ nói những thứ này không có ý nghĩa.
Lý Ẩn biết rõ Di Chân là hộ gia đình, mà đồng thời cũng biết Di Thiên 1 mực bị giam cầm trong di tích dưới lòng đất, Di Chân vì vậy vẫn bị nguyền rủa đeo bám.
Nguyền rủa lần huyết tự thứ 10, vậy mà sau khi Di Chân hoàn thành xong huyết tự trở về nhà trọ vẫn sinh ra ảnh hướng tới nàng! Lý Ẩn đối với điều này cảm giác không thể tưởng nổi, thậm chí hoài nghi, cái gọi là huyết tự lần thứ 10 có phải là bẫy rập?
Bất quá, hoàn thành lần huyết tự thứ mười còn sống trở về nhà trọ liền thoát khỏi thân phận hộ gia đình, ít nhất trên người Di Chân điểm này là thực. Cái này cũng có lẽ được coi là tin tức tốt.
Tuy rằng trái tim đau như bị đao cắt, nhưng Di Chân dù sao cũng là người có cá tính kiên cường, nếu không nàng sao có thể chèo chống tới bây giờ? Sự tình đã phát sinh, dù oán trời trách đất thế nào cũng không thể thay đổi. Đã như vầy, chỉ có thể nhằm vào cục diện trước mắt nghĩ ra đối sách, nếu không, hết thảy sẽ lâm vào tình huống nguy hiểm!
“Huyết tự kế tiếp có liên quan tới Nghiêm Lang cùng Thiên Tịch Nguyệt.” Lý Ẩn nói ra nội dung lần huyết tự thứ 5: “Đây là lần huyết tự thứ năm của ta, ngươi có biết chuyện gì liên quan hay không?”
“Chờ một chút, Lý Ẩn.” Lúc này Di Chân lại lấy ra 1 trang giấy đặt trên mặt bàn nói: “Đây là đạo cụ trong nhà kho mà Thượng Quan tiểu thư đưa cho ta, ta đã sắp xếp lại sau đó đối chiếu với Thâm Vũ, hoàn toàn không có gì sai sót.” (Chương 18 quyển 18)
“Không nên mở ra ngăn kéo, vì huyết tự bên trong là giả, đạo cụ kỳ thật là tử lộ, trong ngăn kéo có 1 con quỷ.” Di Chân đem chuyện này phân tích cho Lý Ẩn nghe: “Trong ngăn kéo nhà kho có 1 con quỷ tồn tại. Mà nhà kho bị đóng cửa, vô cùng có khả năng 1 hộ gia đình nào đó đã mở nó ra! Nếu là như vậy, khả năng bản thân hộ gia đình đó đã bị giết, nhưng nhà trọ không có hộ gia đình nào biến mất, như vậy rất có thể nó đã biến thành người đó và trà trộn bên trong nhà trọ!”
Lý Ẩn đem tờ giấy qua nhìn kỹ, 2 tay càng run rẩy lợi hại.
“Sao... Làm sao có thể... Nhà kho đóng cửa chính là vì cái này?”
Nếu như đây là thật, như vậy, có khả năng ác linh nhà kho đã biến thành 1 ai đó...
“Ngươi nhất định phải cẩn thận,” Di Chân nâng cằm, thần sắc ngưng trọng “Hiện tại, chúng ta còn cơ hội, trước mắt vẫn chưa có hộ gia đình nào chết đi 1 cách khó hiểu, chứng tỏ con quỷ này có tồn tại hạn chế. Chúng ta phải nghĩ biện pháp điều tra ra con quỷ này là ai, sau đó nghĩ biện pháp lợi dụng huyết tự để đối phó con quỷ này...”
“Cái này...” Lý Ẩn dù sao cũng không phải người thường, trên mặt tình cảm đương nhiên hy vọng Di Chân nghĩ lầm, thế nhưng hắn hiểu đó chỉ là tự lừa mình mà thôi, hiện tại cấp bách nên làm là...
“Đúng rồi!” Lý Ẩn bỗng nhiên nói với nàng: “Ngươi bây giờ đã biết chuyện này, như vậy... Con quỷ kia sẽ tới giết ngươi sao? Chúng ta bây giờ đang nói chuyện, có phải con quỷ kia cũng biết rõ?”
“Sẽ không. Ta phát hiện ra chuyện này đã qua mấy canh giờ, đến giờ vẫn rất hoàn hảo. Tóm lại Lý Ẩn, ngươi ngàn vạn lần nên coi chừng, bình thường tận lực không nên ở nhà trọ quá lâu, nhưng cũng phải cẩn thận, đừng nên để người khác cảm thấy ngươi bất thường.”
Lý Ẩn cắn chặt răng, dựa theo phỏng đoán của Di Chân, quỷ hồn xen lẫn vào giữa hộ gia đình, như vậy bọn hắn đang gặp phải tai họa ngập đầu! Hơn nữa, Tử Dạ cũng là 1 trong những người hiềm nghi!
Bất quá Lý Ẩn tận lực dùng thái độ lạc quan để cân nhắc vấn đề, hắn cho rằng Tử Dạ hẳn không phải. Vào ngày nhà kho đóng cửa, Tử Dạ vẫn còn làm cơm cho hắn ăn, 2 người nói chuyện thời gian rất lâu. Về sau nhà kho mới biến mất. Nếu như nàng muốn đi lấy đạo cụ, có lẽ sẽ nói với mình 1 tiếng mới đúng.
Những người khác, Ngân Dạ, Ngân Vũ, Hoàng Phủ Hác, Thượng Quan Miên, Biện Tinh Thần, Bồ Thâm Vũ... Cả đám đều có hiềm nghi rất lớn. Mà bây giờ, Thượng Quan Miên và Thâm Vũ đều đã tiếp xúc với Di Chân, hai người kia cũng rất có thể là ác linh nhà kho, như vậy Di Chân dĩ nhiên sẽ phi thường nguy hiểm. Có giao tình với Di Chân nhiều năm, tự nhiên hắn không thể ngồi nhìn bỏ qua. Cho nên, hắn cắn chặt răng nói: “Chúng ta là hộ gia đình có lẽ nhà trọ sẽ có hạn chế, nhưng ngươi đã không còn là 1 hộ gia đình nữa. Đã như vầy... Không bằng, ta an bài như thế này...”
Lý Ẩn quyết định để Di Chân... Giả chết!
Nếu như quỷ hồn đối với tình huống của bọn hắn không thể nào cảm giác, điều này có thể sẽ hiệu quả. Tuy không xác định, nhưng bây giờ chỉ có thể đánh cuộc, tổng cũng không thể ngồi chờ chết. Mà Di Chân sau khi cân nhắc liên tục cũng đồng ý giả chết, có thể thuận tiện thăm dò hạn chế của quỷ hồn bị hạn độ ra sao. Chỉ là, trong quá trình này Di Chân cảm giác thần sắc của Lý Ẩn có chút cơ giới hóa và lạnh lẽo, cứ như là 1 người khác. Tiến vào nhà trọ hai năm, Lý Ẩn đã thay đổi quá nhiều.
Sau đó, Lý Ẩn an bài Di Chân tới ngoại thành, nơi đó có 1 căn bất động sản của cha mẹ. Bởi vì cha mẹ quanh năm suốt tháng chưa từng tới nơi này, Lý Ẩn cho rằng an bài tại đó là phù hợp nhất. Sắp xếp xong xuôi hết thảy, hắn ước định không để Di Chân liên lạc với những người khác, mà hắn tìm biện pháp tra xem ai là hộ gia đình giả.
An bài Di Chân thỏa đáng, Lý Ẩn nghĩ tới muốn hỏi thăm nàng 1 vấn đề: “Di Chân, có một điểm ta không rõ. Kỳ thật, ta cũng coi như là 1 trong những người hiềm nghi, vì cái gì ngươi lại không nghi ngờ ta? Nếu như là ta, ngươi bây giờ rất có thể đã mất mạng!”
Di Chân trả lời lại làm hắn cả đời khó quên.
“Không thể là ngươi. Ta sẽ không nghĩ như vậy. Bởi vì đó là sự thật ta không thể nào chấp nhận được. Ta thà rằng đánh cuộc một keo, cũng không muốn nghĩ tới khả năng ấy.”
Phần cảm tình này của Di Chân đối với Lý Ẩn, hắn như thế nào lại không biết?
Nhưng hắn đã có Tử Dạ. Vì nàng, hắn thà biến mất 3 lượt huyết tự đem nàng trở về, gắn bó sinh tử, 1 mạch tới ngày hôm nay.
Tâm ý của Di Chân hắn không có khả năng đáp lại. Mà Di Chân đương nhiên cũng hiểu, nàng trông thấy Tử Dạ, cũng biết được trái tim Lý Ẩn đã trao cho người ấy.
Cuối cùng, Nghiêm Lang và Thiên Tịch Nguyệt may mắn sống sót. Lý Ẩn, vượt qua lần huyết tự thứ năm.
Mà muốn sống sót, còn có một manh mối rất trọng yếu, chính là nhật ký Bồ Mỹ Linh lưu lại. Dựa theo mảnh nhật ký trước, bọn hắn phải tìm 1 nơi tên là động Thiên Sơn.
Thần cốc Tiểu Dạ Tử cùng Ngân Vũ đi chấp hành huyết tự về nữ minh tinh nhật bản Họa Cát Tường Nhân, thì Lý Ẩn rốt cục tìm được động Thiên Sơn, thuộc về thành phố X. Vì vậy, hắn lái xe mang theo Di Chân, tiến về động Thiên Sơn. Mà cũng trong đêm hôm đó, nhà kho ác linh cũng là Tử Dạ giả mang theo Lý Ẩn giả tới nhà Lý Ẩn. Mục đích rất đơn giản, chính là lấy mảnh vỡ khế ước đang trong tay Lý Ẩn. Lúc ấy Lý Ẩn giả đi theo bên người Tử Dạ, cũng là lần thứ nhất rời khỏi nhà trọ sau khi được tạo ra. Lần thứ hai rời khỏi nhà trọ cũng chính là hiện tại. Đáng tiếc, Thượng Quan Miên nhãn lực bậc gì, tuy Lý Ẩn nhuộm 1 phần tóc bạc cho giống với Lý Ẩn thật, nhưng trí nhớ của Thượng Quan Miên khủng bố kinh người, nhìn ra được khoảng tóc trắng của Lý Ẩn có 1 điểm bất đồng rất nhỏ, vì vậy lập tức động thủ giết chết Lý Ẩn giả. Đương nhiên, khả năng tính sai cũng không phải không có, nhưng Thượng Quan Miên từ trước đến nay ra tay ác độc vô tình, cho dù giết lầm thì cũng có sao? Ngoại trừ 2 lần ra bên ngoài này, đa số thời gian Lý Ẩn giả đều ở trong lỗ đen chưa từng ra ngoài!
Cũng trong buổi tối Lý Ẩn và Di Chân tới động Thiên Sơn, ác linh nhà kho cùng Lý Ẩn giả gặp mặt Dương Cảnh Huệ, mẫu thân của Lý Ẩn. Dương Cảnh Huệ tự nhiên coi 2 con quỷ này chính là con trai và Tử Dạ. Lúc ấy, Dương Cảnh Huệ ở dưới tủ quần áo phát hiện 1 cái hộp gỗ đàn. Đây là những bức họa biết trước Lý Ung trông qua Lãnh Hinh lấy được từ chỗ Thâm Vũ, trong đó có 1 bức họa, chính là tràng cảnh—— Tử Dạ trong nhà kho bị kéo vào bên trong ngăn tủ!
Lúc ấy, ác linh nhà kho nói là đi ra ngoài, nhưng cũng chưa lập tức xuống lầu, mà đang đứng ở cửa ra vào, nhìn thấy Dương Cảnh Huệ lấy ra mấy bức tranh kia, một chớp mắt đó Dương Cảnh Huệ đã định là không thể sống tiếp. Kế tiếp, ác linh nhà kho cùng Lý Ẩn giả lấy đi mảnh vỡ khế ước, trước khi rời khỏi nhà giả vờ để lại tờ giấy, sau đó để Lý Ẩn trở về sát hại Dương Cảnh Huệ, cướp đi những bức họa.
Nhưng ngay lúc Dương Cảnh Huệ nhìn thấy Lý Ẩn đi rồi, nàng đã làm một việc. Bởi vì nhìn thấy những bức tranh ấy làm cho nàng cảm thấy rất tán thưởng, dù gì tài vẽ tranh của Thâm Vũ cũng là hàng nhất lưu. Nàng đoán có phải là Lý Ẩn vẽ vì Tử Dạ? Nhưng nghĩ tới bản lĩnh hội họa của con trai lại thấy không đúng. Bức tranh đó vẽ rất không tồi nhưng nội dung lại có chút quỷ dị, Tử Dạ bị 1 cánh tay kéo vào bên trong ngăn kéo giống như là 1 câu chuyện khủng bố vậy.
Bởi vì ở gần nhà có chỗ taxi hay đậu, Dương Cảnh Huệ đoán Lý Ẩn và Tử Dạ đã đi xa, liền dùng máy ảnh kỹ thuật số chụp lại rồi gửi vào email của Lý Ẩn. Hơn nữa trong thư còn viết: “Con và Tử Dạ vừa rồi đi gấp quá, mẹ nghĩ mấy tấm hình này là con vẽ Tử Dạ hay là con nhờ người nào vẽ ra? Chỉ là nội dung là lạ.”
Mà Lý Ẩn và Di Chân đang ở động Thiên Sơn, cuối cùng tránh được một kiếp. Ngoại trừ Lý Ẩn lúc ấy bởi vì chạy trốn quá gấp, trên tay bị 1 nhánh cây làm tổn thương, tổng thể coi như bình an vô sự. (Chương 17 quyển 19)
Một đêm ấy, Di Chân hướng Lý Ẩn tỏ tình. Dù sao gặp phải tình huống sinh tử, không phải ai cũng có thể dùng lý trí để suy nghĩ vấn đề. Đối với Di Chân mà nói, Lý Ẩn là nam nhân nàng yêu chân thành, ở trước mặt hắn, nàng sao có thể tiếp tục chôn giấu tình cảm?
Di Chân hỏi hắn: “Ta không được sao? Ta thật sự không thể sao?”
Nàng biết rõ, tình cảm giữa Lý Ẩn và Tử Dạ bản thân mình chen vào không được. Nếu như không phải Lý Ẩn tiến vào nhà trọ, nàng sẽ vĩnh viễn chôn giấu chuyện này, chỉ ở xa quan sát hắn. Nhưng tình huống hiện tại lại không giống, Lý Ẩn và mình tương lai đều là thứ hư vô mờ mịt. Nếu như cuối cùng thật sự sẽ chết, nàng ít nhất cũng hi vọng được chết bên người Lý Ẩn, nàng muốn tranh thủ 1 lần cuối cùng.
Nhưng Lý Ẩn lại cự tuyệt nàng.
Lý Ẩn là người đối với tình yêu rất chân tâm, nếu không hắn cũng không vì cứu Tử Dạ mà bỏ qua 3 lượt huyết tự.
Hắn chỉ nhẹ nhàng nói hai chữ, không có giải thích nhiều. Hắn không muốn lưu lại cho Di Chân chút mảy may hy vọng nào.
“Buông tay.”
Hắn nói như vậy, làm trong lòng Di Chân có cảm giác vô vọng.
Lý Ẩn đi rồi, Di Chân rốt cuộc hiểu rõ. Nàng chỉ nghĩ, muốn tranh thủ 1 lần cuối cùng, coi như thất bại cũng không cần ôm 1 tia hy vọng. Mặc dù thất vọng, nàng vẫn muốn liều mạng trợ giúp Lý Ẩn, để hắn có thể còn sống rời khỏi nhà trọ. Đồng thời, nàng cũng thề, hành vi đêm nay của nàng sẽ không lặp lại lần thứ 2. Từ nay về sau, trước mặt Lý Ẩn nàng chỉ là 1 học muội, 1 tỷ tỷ của hảo hữu không hơn.
Một đêm đó, Di Chân cứ như vậy hạ quyết tâm.
Nhưng, có phải tạo hóa trêu ngươi hay không?
Ngày thứ hai, Lý Ẩn biết được tin mẫu thân chết, hắn cảm thấy cơ hồ muốn sụp đổ.
Thi thể mẫu thân bị xé thành từng mảnh, thê thảm không thôi.
Nhưng với Lý Ẩn, điều đáng sợ và đả kích hơn nữa còn ở phía sau. Thời điểm đi vào cục cảnh sát cho lời khai, trong lúc vô tình hắn nhìn thấy hòm thư email của mình nhiều hơn 1 thư. Hắn liền mở ra sau đó thấy 1 màn cực kỳ đáng sợ.
Bức tranh kia cùng những lời mẫu thân viết ra.
Hắn liếc mắt liền biết đó là bức vẽ của Thâm Vũ, mà lời của mẫu thân làm cho hắn hoảng gần chết.
Ngày hôm qua? Ngày hôm qua hắn rõ ràng ở cùng với Di Chân ở động Thiên Sơn, đó cũng là thời gian mẫu thân gửi thư qua! Mà thời điểm lấy khẩu cung ở sở cảnh sát, Tử Dạ từ đầu tới cuối đều không hề nói đã đi tới nhà Lý Ẩn. Sau đó, Lý Ẩn phát hiện mảnh vỡ khế ước địa ngục giấu trong nhà đã không còn. Hơn nữa nhìn bức họa của Thâm Vũ, có ngu ngốc hơn nữa cũng có thể đưa ra kết luận.
Ác linh nhà kho... Chính là Tử Dạ!
Nàng mới chân chân chính chính là ác linh nhà kho!
Hắn chợt nhớ tới lời Di Chân. Nàng nói, nàng không dám suy nghĩ tới khả năng Lý Ẩn là ác linh nhà kho. Như vậy... Hắn thì sao? Hắn cũng chẳng phải giống vậy? Hắn một mực lảng tránh, sợ hãi suy nghĩ tới khả năng ấy.
Tử Dạ chính thức đã chết rồi. Bức họa biết trước của Thâm Vũ đích xác nói cho hắn biết, Tử Dạ đã chết rồi!
Mặt khác mẫu thân còn nói, “Chính mình” và Tử Dạ tới nhà, như vậy đại biểu Tử Dạ giả đã tạo nên 1 con quỷ khác. Như vậy, trong nhà trọ những hộ gia đình khác, Ngân Dạ, Ngân Vũ, Thâm Vũ, Biện Tinh Thần... Mấy người đó có thể tin tưởng được sao? Bọn hắn thật là người sao?
Tử Dạ chết rồi. Hung thủ giết nàng hôm qua còn nằm chung giường chung gối, thẳng tới vừa rồi vẫn còn ở bên cạnh mình! Nhưng Lý Ẩn ngay cả chuyện báo thù cho Tử Dạ cũng không làm được! Thậm chí, mẫu thân cũng chết trên tay nó!
Còn tất yếu phải sống sót sao?
Hiện tại trong nhà trọ, hơn phân nửa hộ gia đình có lẽ đều là quỷ rồi. Ngay cả Thâm Vũ có thể vẽ ra bức họa tương lai, chỉ sợ cũng như thế. Mà bởi như vậy, hoàn thành huyết tự có còn ý nghĩa sao? Chính mình, tùy thời cũng đều có thể sẽ chết.
Đi chết đi...
Đi chết đi...
Đi chết đi...
Đi chết đi...
Lý Ẩn phát hiện, hắn đã không tìm ra được lý do sống trên cõi đời này nữa.
Tử Dạ và mẫu thân đã chết, bản thân cũng gặp phải hiểm cảnh, chi bằng lựa chọn cái chết.
Vì vậy, hắn để lại tờ giấy, quyết định... Tự sát rời khỏi thế giới này.
Đây chính là toàn bộ chân tướng ý muốn tự sát của Lý Ẩn lúc ấy!
Lý Ẩn cứ như vậy quyết định kết thúc tánh mạng mình.
Địa điểm hắn lựa chọn tự sát là 1 hồ nước ở khu Lam Vân tại ngoại ô thành phố K. Chỗ đó là nơi yêu thích của những người câu cá. Bất quá, lúc ấy vì vụ liên hoàn án giết người áo đỏ làm cho lòng người bàng hoàng, vốn quanh hồ nước rất náo nhiệt lại không còn ai.
Thuê dụng cụ câu cá xong, Lý Ẩn liền rời đi.
Câu cá cùng chấp hành huyết tự có một điểm giống nhau. Chính là cần phải kiên nhẫn. Đối với Lý Ẩn mà nói, hắn muốn câu không phải là cá, mà là nhân sinh của chính mình.
Mặc dù nói hối hận là không có ý nghĩa, người phải nhất định đối mặt với sự thật, nhưng chuyện này chỉ đúng với những người có ý chỉ đủ để đối mặt với sự thật. Lý Ẩn nguyên cũng là người có tâm tình cứng cỏi, cho nên hắn mới có thể chèo chống tới bây giờ. Nhưng ngắn ngủi chỉ 2 ngày thời gian, hung tin của mẫu thân và Tử Dạ đồng thời truyền tới, cơ hồ muốn tuyên án cái chết của hắn. Coi như 1 người có ý chí như sắt thép, cũng không có khả năng chống đỡ nổi, trừ phi hắn là người máy.
Thời điểm thả câu, Lý Ẩn nhớ lại rất nhiều chuyện. Về mẫu thân, về Tử Dạ, hắn nghĩ rất nhiều.
Mẫu thân biết là bị phụ thân lợi dụng, nhưng vẫn ôm chân tình với hắn; Người nắm tay mình cùng vượt qua sinh tử cho tới ngày hôm nay, Tử Dạ. Hai người này đều là người quan trọng Lý Ẩn nguyện ý dùng tánh mạng bảo vệ, hôm nay lại bởi vì nhà trọ mà chết. Còn hắn ngay cả lực lượng để báo thù cũng không có, ngay cả tánh mạng bản thân cũng còn khó bảo toàn. Mà hết thảy nguyên nhân đều vì hắn tiến vào nhà trọ.
Nếu như không tiến vào nhà trọ, hết thảy bi kịch này sẽ không sinh ra. Hắn hôm đó nếu như không ra ngoài, không bởi vì xem tạp chí tìm việc quá chăm chú mà tiến vào con hẻm nhỏ kia, như vậy hắn hiện tại cũng chỉ là 1 người bình thường, cuộc đời của hắn cũng sẽ bình thường, có những bằng hữu bình thường, cùng người bình thường giống nhau lấy vợ sinh con, nhân sinh như những người bình thường sinh lão bệnh tử...
Không tiến vào nhà trọ, hắn cũng sẽ không quen biết Tử Dạ, sẽ không có kết cục thê mỹ như hiện tại.
Hắn vứt bỏ cần câu, quỳ rạp người trên mặt đất, hai tay không ngừng cào cấu mặt bùn. Dưới ánh trời chiều, hắn thực sự cảm thấy tánh mạng đang dần bị rút đi.
Hắn đối với kết cục hy sinh 3 lượt huyết tự cảm thấy hối hận, thì ra là vậy. Nếu như có thể đổi về tánh mạng của Tử Dạ, 3 lượt huyết tự hắn vẫn sẵn sàng hy sinh, nhưng hắn cứu nàng về đổi lại cũng chỉ sống nhiều hơn được vài tháng.
Trả giá và hy sinh của hắn hiện tại chẳng còn chút ý nghĩa. Tử Dạ dưới suối vàng có biết Lý Ẩn hi sinh ba lượt huyết tự chỉ đổi lấy được vài tháng sinh mạng ngắn ngủi..., chỉ sợ nàng chết cũng không nhắm mắt.
Bất quá, cho dù là vậy, nghĩ tới sau khi cứu được Tử Dạ, hắn vẫn còn có thể nhìn thấy nàng, cảm giác hối hận của Lý Ẩn có chút tiêu tan. Nhưng về sau... Hắn không thể nào nhìn thấy nàng tươi cười nữa rồi.
Nụ cười của Tử Dạ chính thức.
Hắn rốt cục đứng lên, bước vào trong hồ nước lạnh băng.
Khi đó, trong nội tâm Lý Ẩn suy nghĩ: Tử Dạ, mụ mụ, ta tới bồi bạn với 2 người, hai người dưới suối vàng chắc sẽ rất cô đơn. Thế giới này đã có quỷ hồn, cũng sẽ có thế giới của người chết? Như vậy, chúng ta có thể gặp lại rồi.
Hắn tại thời khắc ấy chỉ cảm giác được giải thoát. Chỉ là hắn nghĩ lầm rồi. Hộ gia đình cho dù chết đi, không có sự can thiệp của huyết tự cũng không cách nào biến thành u linh quỷ hồn. Hắn muốn gặp lại Tử Dạ và mẫu thân căn bản là hy vọng xa vời.
Nhưng, hắn vẫn tiếp tục tiến về phía trước...
Ngay lúc nước hồ đã lên tới ngực, hắn nghe thấy đằng sau truyền tới thanh âm thê lương: “Học trưởng... Không, không được!”
Đó là... Thanh âm của Di Chân.
Lý Ẩn quay đầu lại, chỉ nhìn thấy Di Chân ba bước làm thành 2 bước, vội vàng xông vào hồ nước!
Lý Ẩn lập tức gào lên: “Ngươi đang làm cái gì vậy? Trở về!”
Hắn biết rõ tính cách của Di Chân, biết rõ nàng sẽ liều mạng tới cứu bản thân mình!
Lý Ẩn muốn bước đi nhanh hơn, nhưng thân thể ở trong nước bị hạn chế rất lớn, rất nhanh Di Chân đã xông tới, một phát bắt được cánh tay Lý Ẩn, trên mặt nàng toàn là nước hồ, nước mắt cũng tuôn ra như suối.
“Ngươi muốn gì? Học trưởng? Ngươi cự tuyệt ta, quyết định sinh tử với Tử Dạ, ta có thể tiếp nhận, chỉ cần ngươi hạnh phúc, chỉ cần ngươi còn sống, hết thảy đều không có vấn đề gì cả! Thế nhưng ngươi vì cái gì lại muốn tìm chết? Bởi vì mụ mụ ngươi qua đời sao? Ta đã xem tin tức rồi, nhưng cho dù là vậy ngươi cũng nên cân nhắc cho Tử Dạ...”
Di Chân sở dĩ có thể tìm tới nơi này, là vì lúc trước Lý Ẩn an bài Di Chân giả chết đã chuẩn bị 2 chiếc điện thoại có gắn định vị gps, có thể tra được vị trí của đối phương.
“Tử Dạ?” Lý Ẩn nghe thấy cái tên của người yêu cơ hồ làm nội tâm hắn nhuốm máu, hắn dừng ở trước mặt Di Chân, dùng giọng điệu thống khổ nói: “Tử Dạ? Nàng đã không còn nữa rồi. Trên thế giới này, đã không còn sự hiện hữu của nàng nữa rồi. Hơn nữa, ta cũng không có khả năng đem nàng hồi sinh. Giống nhau đều là chết, ta không muốn chết trong tay nhà trọ. Di Chân, buông tay, ngươi có lẽ còn có thể cứu chữa, cố gắng sống sót tìm kiếm Di Thiên.”
Điều này làm Di Chân nhất thời vô cùng kinh ngạc: “Tử Dạ... Tử Dạ chết rồi sao?”
“Đúng. Nàng chính là ác linh nhà kho mà ngươi đã phỏng đoán.”
Lời này vừa ra, Di Chân cũng cảm giác thân thể run lên giống như bị chạm điện. Nàng như thế nào lại không biết địa vị của Tử Dạ trong lòng Lý Ẩn? Nàng đã quyết định, vĩnh viễn đứng sau lưng ủng hộ và trợ giúp Lý Ẩn cùng Tử Dạ, nếu như Tử Dạ có nguy hiểm tới tánh mạng, nàng cũng sẽ dốc sức đi cứu. Đơn giản vì nàng ấy là người Lý Ẩn dành tình cảm chân thành, là người vô cùng quan trọng trong lòng Lý Ẩn.
Tử Dạ đã chết, chết ở trong kho hàng, như vậy, ở buổi tụ họp bạn bè tại nhà Lý Ẩn, nàng nhìn thấy là 1 con quỷ sao? Nữ tử ưu tú như vậy lại là 1 con quỷ giả trang?
“Hẳn là... Cái chết của bá mẫu có liên quan tới nàng?” Di Chân là người thông minh bực nào, chỉ nói hai ba câu đã suy diễn gần hết vấn đề.
“Phải... Đúng vậy. Ta đã không còn gì nữa, Tử Dạ chết, mẫu thân cũng chết. Hơn nữa con quỷ kia còn tạo ra 1 con quỷ mới, trong nhà trọ có còn con người hay không ta không thể xác định nổi. Cho dù ta trở về nói cho bọn hắn biết chuyện này thì như thế nào đây? Chúng ta nếu có biểu hiện đề phòng, con quỷ kia sẽ đại khai sát giới. Ta không có khả năng trở về, cũng không có khả năng đối diện với với Tử Dạ đã biến thành 1 con quỷ, ta lại không có biện pháp vì nàng mà báo thù, chỉ có thể chờ đợi tử vong tới. Di Chân, ngươi cho rằng ta còn có lý do gì để không chết ở nơi này? Ít nhất châm dứt cuộc đời tại nơi phong cảnh tú lệ như thế này cũng tốt. Ngươi... Buông tay đi...”
Di Chân tuy cũng từng trải qua 10 lần huyết tự, nàng có thể sống đến hôm nay thì có chuyện gì chưa từng trải qua đâu? Khủng bố đối với nàng mà nói là chuyện cơm bữa, nàng lần lượt thông qua từng lượt huyết tự địa ngục đi tới ngày hôm nay. Trong đó, trí tuệ và vận khí là nhân tố rất quan trọng, nhưng phần chấp niệm và kiên trì trong nội tâm nàng mới là căn bản.
Nhân sinh có thăng trầm, mặt trăng có tròn khuyết. Nàng không muốn vì vậy mà buông tha cho phần kiên trì trong lòng, cho dù có khủng bố nàng cũng muốn chính diện đối mặt. Nàng không thể ngã xuống, bởi vì sau lưng còn có đệ đệ cần phải bảo vệ, còn cả Lý Ẩn người quan trọng hơn sinh mạng nàng. Cuộc sống nhân sinh thực sự có quá nhiều điều tàn khốc, nhưng mặt tốt vẫn còn, như vậy hy vọng cũng sẽ không đoạn tuyệt.
“Không!”
Di Chân chém đinh chặt sắt kéo cánh tay Lý Ẩn, ánh mắt của nàng kiên định như bàn thạch, nàng tuyệt đối không buông tay, tuyệt đối không!
"Ta cũng vậy, ta cũng từng tuyệt vọng giống như ngươi, học trưởng. Thời điểm cha mẹ ta qua đời vì tai nạn xe, ta và đệ đệ còn nhỏ tuổi. Khi đó, đối với ta giống như ngày tận thế. Với những người trên thế giới này chỉ là xảy ra 1 sự cố, ít đi 1 vài người. Nhưng với ta mà nói chính là toàn bộ. Nhưng khi ấy ta không thể thút thít nỉ non. Đối mặt với di ảnh cha mẹ, ta biết mình có việc phải làm. Cha mẹ đã chết cho nên ta phải bảo vệ Di Thiên, chèo chống gia đình. Vì vậy ta tự nói với chính mình, ta không thể ngã xuống, vì sau lưng ta còn có Di Thiên!
“Đối với ta và Di Thiên mà nói, tiến vào nhà trọ chính là đỉnh điểm của tuyệt vọng. Nhưng ta đã thề với cha mẹ, nhất định phải làm được. Chấp hành huyết tự không phải trăm phần trăm tử vong, vẫn có cơ hội sống sót. Mà ta sẽ không nhìn tới tử lộ, chỉ đi tìm sinh lộ! Nếu như ta cứ vậy mà chết, Di Thiên cũng sẽ chết. Ta không thể để hắn cô độc 1 mình sống trong nhà trọ.”
“Ta cũng từng sợ hãi. Ta không phải là thánh nhân, chỉ là 1 người bình thường. Nhưng ta biết, trên thế giới này không phải chỉ có tuyệt vọng và khủng bố, còn có những điều tốt đẹp khác nữa. Sau khi cha mẹ chết đi, đối với ta điều tốt đẹp nhất chính là nụ cười của Di Thiên. Khi ấy ta liền nhớ kỹ, nụ cười của chúng ta chính là điều tốt đẹp nhất nhân sinh, là tài phú quý giá nhất của ta và Di Thiên trong hoàn cảnh tàn khốc. Người u ám trong 2 mắt chỉ thấy địa ngục, còn trong mắt người có hy vọng, chỉ là tia sinh cơ nhỏ nhoi cũng có thể biến thành kỳ tích.”
Lý Ẩn nghe những lời của Di Chân... 2 mắt tuy đã ảm đạm nhưng không còn giãy dụa kịch liệt như trước.
“Thời điểm quen biết học trưởng cũng giống thế. Ta một mực hi vọng, có thể cùng Di Thiên sống hạnh phúc trên thế giới này, cho nên ta mới mang hắn tới trường đại học, quen biết bạn bè mới, cũng bởi vậy... Mới quen biết ngươi, học trưởng. Có lẽ bây giờ ngươi cảm giác rất thống khổ, nhìn không tới 1 tia sinh cơ, thậm chí không có lý do để sống sót. Nhưng ít nhất hiện tại học trưởng ngươi còn sống. Ta nhìn thấy học trưởng chính là nhìn thấy hy vọng, nhưng nếu bây giờ ngươi chìm vào trong hồ.. Ta sẽ chẳng còn nhìn thấy hy vọng nữa.”
“Sống sót, học trưởng... Ngươi không phải hi vọng trở lại thế giới tốt đẹp và quang minh sao? Ngươi còn sống, cho nên ngươi còn chưa có thua. Coi như là chín phần tử lộ, chúng ta chỉ cần bắt lấy 1 phần sinh lộ là đủ rồi. Ta sẽ giúp ngươi, cho dù trả giá cả tánh mạng cũng sẽ giúp ngươi. Ta đã suy nghĩ cẩn thận rồi, học trưởng ngươi vĩnh viễn không yêu ta cũng không có vấn đề gì, chỉ cần ngươi sống sót, chỉ cần ngươi có thể còn sống rời khỏi nhà trọ là đủ rồi. Hơn nữa... Tử Dạ, Cũng sẽ không hy vọng ngươi chết đi. Coi như vì nàng, ngươi sống sót được không, học trưởng!”
Lý Ẩn hít sâu 1 hơi.
“Sống sót sao? Sau khi mất đi Tử Dạ và mẫu thân, tiếp tục sống sót sao?”
“Đúng vậy! Học trưởng, cho dù bây giờ ngươi mất đi rất nhiều, nhưng chỉ cần ngươi còn sống, cũng không phải là mất đi tất cả! Ngươi còn có cơ hội rời khỏi nhà trọ! Ta biết, mất đi người thân và người yêu thống khổ và bi thảm như thế nào, nhưng chỉ cần sống sót ngươi sẽ phát hiện, cuộc sống vẫn còn những điều tốt đẹp, nhân sinh của ngươi sẽ không vì vậy mà 2 bàn tay trắng, ngươi vẫn có thể 1 lần nữa trở lại thế giới quang minh!”
Lý Ẩn chậm rãi nhìn về phía Di Chân, lúc này 2 mắt hắn đã dần có chút sinh cơ, nước mắt chảy ra từng giọt.
“Quang Minh sao? Sau khi mất đi Tử Dạ, ta không tin tưởng mình lại có thể hạnh phúc. Có lẽ đối với ta mà nói tương lai chính là địa ngục. Nhưng ngươi nói đúng, ta còn sống, chỉ cần điểm này thôi là đã có hy vọng rồi.”
Sức lực con người cạn sạch, cũng không phải chỉ cần ý chí kiên định không buông bỏ là có thể thành công. Nhưng cư nhiên đã có hy vọng ủng hộ, sao không vật lột đọ sức 1 lần? Đã mất đi hết thảy, còn điều gì sợ để mất nữa sao?
“Còn một phần sinh lộ...” Lý Ẩn xiết chặt nắm đấm, nhìn về phía trước rít gào: “Tốt! Trước khi phải chết, ta sẽ 1 mực sống sót!”
Sau khi lên bờ, ánh mắt Lý Ẩn trở nên lạnh lẽo tràn ngập quyết đoán. Hắn biết, hiện tại trong tay mình thẻ đánh bạc ít tới mức không đáng kể. Muốn sống sót, sinh cơ quá ít.
Bất quá...
Hắn chậm rãi ngẩng đầu, nhìn bầu trời đỏ ối giống như lửa thiêu nói: “Em có lẽ hy vọng anh làm như vậy sao? Tử Dạ? Anh sẽ chiến đầu tới chết mới thôi, khi ấy chúng ta lại tương kiến.”
“Kế tiếp, ta phải trở về nhà trọ.”
Lý Ẩn trong thời gian thật ngắn đã suy nghĩ mọi kế hoạch “Ta sẽ làm như cái gì cũng không biết trở về nhà trọ, cũng sẽ không nói với bất luận hộ gia đình nào. Thứ nhất không còn hộ gia đình nào ta có thể tin tưởng, thứ hai một khi nói ra ngược lại sẽ đánh rắn động cỏ. Ta đoán chừng con quỷ này không có khả năng cảm giác hết thảy mọi chuyện, đã như vầy ta sẽ chơi trò” lá phải lá trái “(kiểu như trò thật thật giả giả ấy), cứ giả bộ coi nó như là Tử Dạ...”
“Nhưng học trưởng, làm như vậy rất nguy hiểm, ngươi nên chuyển đi nơi khác!”
“Không, như vậy sẽ dễ dàng lộ ra sơ hở. Ta sẽ nói nếu như không có khả năng bảo vệ cho nàng ấy thì sẽ không chạm vào người nàng ấy nữa. Như vậy đã có lý do thích hợp để tách ra. Đương nhiên ta không phủ nhận làm như vậy có nguy hiểm, thế nhưng ta không còn lựa chọn khác.”
“Lá phải lá trái?” Di Chân nghe thế, trong nội tâm cũng không khỏi nhíu lại, như vậy xác thực quá nguy hiểm, học trưởng sẽ không có việc gì chứ? Thế nhưng theo lời nói của chính nàng, hết thảy nên để học trưởng tự quyết định cuộc sống của hắn!
“Ngươi trước trở về nghỉ ngơi đi, Di Chân. Ta sẽ không tìm chết nữa, sẽ như ngươi mong muốn, tiếp tục sống sót.”
Lý Ẩn, cứ như thế trở về nhà trọ trước khi hết 48 tiếng đồng hồ.
Bởi vì hắn còn muốn trở lại, coi như bước trên còn đường không có lối về, Lý Ẩn cũng hi vọng, có thể lại lần nữa nhìn thấy thế giới quang minh.
Coi như là đêm tối, cho dù hối hận với lựa chọn đã qua, hắn cũng có thể tìm được tồn tại thay thế quang minh.
“Ta đã trở về.”
Mặc dù nói là bắt lấy 1 đường sinh cơ, nhưng Lý Ẩn vẫn như trước khó lòng vực dậy trước cú sốc của Tử Dạ và mẫu thân. Trong nhà trọ, hình tượng chán trường trường kỳ của hắn mọi người ai cũng biết. Nhưng hắn đã lựa chọn sống sót, đương nhiên phải nỗ lực hết sức, tới chết mới thôi.
Kế tiếp, quan trọng nhất là lấy được mảnh nhật ký Bồ Mỹ Linh lưu lại ở động Thiên Sơn tra ra được vị trí tiếp theo là cầu Huyền Đăng. Vô luận như thế nào, cái này chính là tia y vọng cuối cùng.
Căn cứ vào Lý Ẩn và Di Chân phân tích, Bồ Mỹ Linh với tư cách là người đã phong ấn ma vương (theo lời nói của Bồ Mỹ Linh), có lẽ thật sự có biện pháp ứng phó với huyết tự cấp ma vương. Một khi có thể làm được, Lý Ẩn sẽ đánh cuộc 1 keo, chấp nhận chấp hành huyết tự cấp ma vương, như vậy, trước mắt có kiếp nạn gì cũng được giải quyết. Chỉ có điều, trong hồ lô của Bồ Mỹ Linh đến cùng bán thuốc gì không ai biết được.
Đối với hộ gia đình trong nhà trọ, Lý Ẩn quan sát nhưng vẫn không thể đoán được ai là người ai là quỷ. Hắn căn bản chẳng biết nhà trọ tối đa chỉ có thể xuất hiện 2 con quỷ, không có khả năng nhiều hơn nữa. Vả lại hạn chế tương đối lớn, hạn ngạch mỗi tháng chỉ được giết 10 người, cứ vài ngày lại âm thầm giết 1 người, rất khó khiến cho hộ gia đình chú ý. Bởi mỗi ngày có rất nhiều hộ gia đình vì không chịu đựng được mà chạy ra bên ngoài tự sát. Ác linh nhà kho được phóng thích vào tháng 5, mà tháng 5 và tháng 6 bị hạn chế chỉ được phép giết 1 người, mà người bị giết đều là hộ gia đình mới, căn bản không có ai cảm thấy có gì bất ổn. Không chỉ như thế, trước khi bắt đầu huyết tự tổng thanh toán tháng 11, Lý Ẩn giả không thể ra tay giết người. Nhưng 1 khi đã tới tháng 11, lúc ấy tất cả các hộ gia đình sẽ chết hết trong vòng 1 ngày, một người cũng không lưu lại!
Bất quá có chuyện rất đáng nhắc tới. Chính là ác linh nhà kho đã từng 1 lần cứu Biện Tinh Thần một mạng. Đó là lần hắn và Tử Dạ tới học viện Kim Vực tìm kiếm manh mối trong huyết tự của Lý Ẩn (huyết tự nghiêm lang và tịch nguyệt), đương nhiên chuyện này là vì ác linh nhà kho căn cứ theo tính cách và tình cảm của Tử Dạ dành cho Lý Ẩn mới xảy ra. Mà Tinh Thần lại cùng đi theo nó. Kết quả, trong phòng hồ sơ gặp phải quỷ hồn Vương Thiệu Kiệt. Nhưng về sau thẳng tới khi huyết tự chấm dứt quỷ hồn Vương Thiệu Kiệt vẫn không hiện ra. Biện Tinh Thần đối với chuyện này không tài nào giải thích nổi. Mà trên thực tế lý do rất đơn giản, bởi vì ác linh nhà kho ở ngay bên cạnh Biện Tinh Thần làm cho vong hồn Vương Thiệu Kiệt không thể tới gần! Nếu không, Biện Tinh Thần đã chết trước huyết tự ở Hồng Nguyệt trấn rồi.
Mặc dù đối với chuyện này không biết gì cả, nhưng sinh hoạt trong 1 nhà trọ quỷ dị, Lý Ẩn có thể nói phải dùng hết khí lực toàn thân để đè nén sợ hãi. Cũng may hắn phát hiện, nhà trọ đang áp chế Tử Dạ giả, để nó không cách nào đơn giản giết người. Hắn cũng không phải chưa từng có ý định đi khỏi nhà trọ, nhưng thứ nhất là sợ lộ ra sơ hở, thứ hai là sau 48 tiếng đồng hồ còn phải trở về 1 lần, căn bản không có ý nghĩa.
Di Chân cũng ngày đêm lo lắng cho an nguy của Lý Ẩn, nàng biết Lý Ẩn nói có đạo lý, thế nhưng để Lý Ẩn ở lại trong nhà trọ có quỷ, nàng không thể không lo lắng! Thế nhưng Lý Ẩn dường như lại cố ý làm thế, hắn dù sao cũng 1 lần thiếu chút nữa chết đi, giờ sống sót, đương nhiên phải quên mình liều mạng, xem xét mọi khả năng để tìm kiếm sinh cơ.
Mà trước khi tới tháng 6, Lý Ẩn và Di Chân rốt cục nghĩ ra được 1 kế hoạch, có khả năng tìm được đường sống trong chỗ chết. Chỉ có điều, cách làm đó lại càng thêm nguy hiểm, nhưng hiện tại đã không còn lựa chọn khác.
Hai người cân nhắc, sắp xếp tỉ mỉ từng chi tiết, yếu điểm, cuối cùng định ra thời gian thực hiện kế hoạch này. Đương nhiên kế hoạch này có quá nhiều nhân tố không biết, khả năng thành công không lớn.
Kế hoạch này chỉ là đem “Thập tử vô sinh” biến thành “Cửu tử nhất sinh”. Nhưng, cuối cùng vẫn là có 1 tia hy vọng.
Lý Ẩn vẫn như cũ có thời gian lại tới bên Di Chân, dù sao Di Chân là người duy nhất hắn có thể tin tưởng. Ngoài nàng, Lý Ẩn không nói với bất luận ai khác về chuyện này.
Di Chân cũng chú ý, Lý Ẩn thủy chung vẫn trầm mình trong bi thống, cú sốc lớn như vậy không phải ngày 1 ngày 2 liền có thể tiêu tan. Có lúc, nàng thực sự rất lo lắng, Lý Ẩn lại lần nữa muốn tự sát.
Mà trong kế hoạch kia, Di Chân là một khâu quan trọng nhất.
“Di Chân, vô luận như thế nào, xin nhờ ngươi.”
Thời điểm Lý Ẩn nói với Di Chân những lời này, nàng tự nhiên hiểu, Lý Ẩn đã ôm cách nghĩ tìm đường sống trong chỗ chết. Đương nhiên, cách nghĩ của Di Chân cũng giống thế.
Đã tiến vào nhà trọ, đương nhiên phải có loại giác ngộ này.
Di Chân không nói thêm gì, nàng trả lời Lý Ẩn chỉ đơn giản hai chữ.
“Nhất định.”
Ngày 8 tháng 6. Đó là ngày bọn người Hoàng Phủ Hác, Chiến Thiên Lân chấp hành huyết tự. Đồng thời, trong ngày hôm đó Lý Ẩn đi tới nhà Di Chân. Lúc ấy vẫn chưa thu được tin tức nào về cầu Huyền Đăng.
Ngày hôm đó, Lý Ẩn đi tới tòa biệt thự Di Chân đang ở, mở cửa ra liền thấy nàng đang đọc bức thư Di Thiên lưu lại.
Nhìn thấy hắn đi đến, Di Chân vội vàng đứng lên, hỏi: “Học trưởng... Như thế nào? Còn chưa tra được cầu Huyền Đăng ở đâu sao?”
Lý Ẩn ứng tiếng: “Xem ra, chúng ta còn phải...”
Lý Ẩn vừa nói được phân nửa, lại chứng kiến trên vách tường có 1 cái bóng đột ngột hiện ra! Lý Ẩn và Di Chân lập tức nhìn lại, đó là cái bóng của người phụ nữ treo cổ tại động Thiên Sơn, nữ nhân kia bị dây thừng treo lên đung đưa như con lắc giữa không trung.
Lý Ẩn liền hiểu, bọn hắn bị Bồ Mỹ Linh ám toán! Bồ Mỹ Linh cố ý dẫn hai người vào trong động Thiên Sơn kia! Hắn không hề do dự nắm lấy tay Di Chân chạy ra khỏi cửa!
Kế tiếp, bọn hắn liền tiến vào trong 1 công trình kiến trúc cổ quái, hơn nữa ở đó, bọn hắn tìm thấy cầu Huyền Đăng cùng mảnh nhật ký Bồ Mỹ Linh lưu lại.
Đây là huyết tự tuyên bố năm 1982, có độ khó của huyết tự lần thứ 10.
Lúc ấy, Di Chân bỗng nhiên nghĩ tới vấn đề rất quan trọng, nếu như bị nhốt ở đây quá bốn mươi tám tiếng đồng, Lý Ẩn sẽ khó giữ được tánh mạng! Bóng dáng nguyền rủa là tuyệt đối, chỉ có trong lúc chấp hành huyết tự mới bị hạn chế.
Trong nội tâm Lý Ẩn kỳ thật rất rõ ràng điểm này. Nhưng hắn không hi vọng Di Chân vì mình mà lo lắng suy nghĩ, vì vậy nói dối rằng mình có năng lực ngăn chặn nguyền rủa bóng dáng.
Đương nhiên, đây là lời nói dối, hơn nữa còn có trăm ngàn sơ hở. Lý Ẩn biết, dùng tài trí của Di Chân nhất định sẽ phát hiện lời này là giả dối, chỉ có thể lừa gạt được nhất thời. Dù sao, có lúc chưa hẳn nói thật đã là tốt.
Mà dựa theo mảnh nhật ký, bọn hắn nhanh chóng tìm được nhà hàng hồng sắc số 1, ở đó bọn hắn biết được, trong kiến trúc này chỉ có nhà hàng và nhà vệ sinh mới là nơi an toàn, kế tiếp phải tìm nhà vệ sinh số 2.
Căn cứ vào sở thuyết của Bồ Mỹ Linh, nếu như cứ ở trong này 1 giờ đồng hồ, bên ngoài sẽ xuất hiện quỷ hồn đứng ở cửa ra vào.
Lý Ẩn và Di Chân dùng cơm, phán đoán thời gian rồi nhanh chóng rời khỏi. Công trình kiến trúc này nhìn thế nào cũng thấy quá mức âm trầm đáng sợ, làm lòng người cảm thấy áp lực. Kế tiếp, lại tốn hơn nửa giờ đồng hồ mới tìm thấy nhà vệ sinh số 2.
Nhưng để người ta kinh ngạc đó là, ở nơi đó tìm được 1 thứ đồ vật kinh người.
Diện tích trong nhà vệ sinh tương đối lớn, bên cạnh bồn rửa mặt để đó 2 chiếc đèn lồng cũ nát. Bên cạch chiếc đèn lồng để 1 cái hộp.
Lý Ẩn và Di Chân đều lập tức đi qua mở hộp, nhìn thấy mảnh nhật ký Bồ Mỹ Linh lưu lại.
Nội dung trong mảnh nhật ký là: “Đã nhìn thấy đèn lồng chưa? Cái đèn lồng này tên là đèn dẫn đường. Các ngươi hiện tại lâm vào trong không gian này, là không gian nối liền tới không gian của ma vương. Bất quá không cần lo lắng, giữa không gian và không gian tồn tại rất nhiều không gian trọng điệp, kết cấu phức tạp giống như tổ ong, để xưng hô thuận tiện, liền gọi mấy không gian liên tiếp này là ‘Địa ngục’ đi, về phần nó có phải địa ngục hay không ta không biết. Từ nơi của các ngươi tới ma vương vẫn tồn tại 1 khoảng cách. Bất quá bởi vì vậy, đối với hộ gia đình không thể ra ngoài vượt quá 48 tiếng đồng hộ thì phiền toái rồi. Cho nên, chỉ có thể sử dụng đèn dẫn đường, đèn dẫn đường làm sao ta tìm được các ngươi không cần phải hỏi, ta sẽ không nói đâu. Cầm lấy đèn dẫn đường sau đó đi tìm ngọn lửa. Ngọn lửa rải rác trong từng không gian địa ngục. Yên tâm, sẽ không phải rất khó tìm. Chỉ cần tiếp xúc với đèn dẫn đường là có thể nhìn thấy và chạm vào ngọn lửa. Nó là 1 ngọn lửa nhỏ giống như quỷ hỏa, phát ra 1 màu xám trắng. Một khi đốt đèn dẫn đường, chỉ cần suy nghĩ liền có thể từ địa ngục trở về thế giới hiện thực. Đèn dẫn đường này phi thường thuận tiện, bởi vì ngươi có thể lựa chọn khiến cho nó biến mất, hoặc xuất hiện, trong khoảng thời gian đó chỉ cần các ngươi suy nghĩ, sẽ xuất hiện 1 khe hở không gian nối liền giữa địa ngục và hiện thực. Như vậy, chỉ cần 48 tiếng đồng hồ vừa tới là có thể trở về. Một ngọn lửa có thể dễ dàng thiêu đốt trong vòng 24 giờ. Muốn cất giữ ngọn lửa rất đơn giản, đặt vào bất kỳ nơi nào trên cơ thể cũng được. Trong 24 giờ đồng hồ có thể dễ dàng qua lại giữa 2 thế giới, chỉ cần có lửa, đèn dẫn đường có thể sử dụng vô hạn. Ngọn lửa ở 1 vài không gian càng thâm trầm khủng bố sẽ càng nhiều. Điểm này cần phải nhớ kỹ, 1 khi ngọn lửa thiêu đốt hết, các ngươi sẽ bị cưỡng chế trở về không gian này.”
Lý Ẩn và Di Chân đều mừng rỡ không thôi, đồng thời trong lòng Lý Ẩn cũng buông lỏng đi không ít.
Lập tức bọn hắn phát hiện, phía sau rèm che bồn tắm, có 10 ngọn lửa trắng trôi nổi lơ lửng, hai người nhanh chóng thu lấy cất kỹ.
Đáng nhắc tới chính là đèn dẫn đường trong huyết tự xác ướp cùng loại với đèn dẫn đường này nhưng tác dụng lại hoàn toàn bất đồng, nó chỉ dùng để cảm ứng vị trí của quỷ hồn, hơn nữa ngọn lửa chỉ có thể sử dụng trong 5 phút.
“Thực thần kỳ như vậy sao?” Lý Ẩn lộ ra thần sắc mong đợi, “Nói như vậy, tuyệt đối là công cụ bảo vệ tánh mạng trong thời khắc nguy hiểm! Đáng tiếc thời điểm chấp hành huyết tự bị hạn chế về địa điểm, không thể sử dụng.”
Sau đó, Lý Ẩn thử thí nghiệm. Hắn cầm lấy ngọn lửa bỏ vào trong đèn lồng. Sau đó, thân thể hắn lập tức biến mất, tiếp theo xuất hiện trong biệt thự ở ngoại thành. Cái này làm Lý Ẩn rốt cục thở ra một hơi.
Kế tiếp, hắn nhắm mắt lại, suy nghĩ đèn dẫn đường biến mất, mở mắt ra thực sự không còn nhìn thấy nữa. Lại suy nghĩ nó hiện ra, quả nhiên nhìn thấy nó xuất hiện. Về sau Lý Ẩn thông qua từng bước thí nghiệm phát hiện, thời điểm đèn dẫn đường ở trong kẽ hở không gian, ngọn lửa vẫn sẽ thiêu đốt không đình chỉ. Trong hai mươi bốn giờ liền có thể dùng đèn dẫn đường tùy thời trở về.
Từ nay về sau, Lý Ẩn và Di Chân có thể sử dụng đèn dẫn đường đi qua lại giữa “Địa ngục” và thế giới thật. Trên thực tế, nếu không có đèn dẫn đường, không bàn tới vấn đề nguyền rủa bóng dáng, chỉ là vấn đề thực phẩm cũng phải đau đầu rồi. Nếu không Lý Ẩn và Di Chân lâm vào “Địa ngục” nửa năm, không có đồ ăn, bọn hắn sao có thể sống đến bây giờ.
Mà vấn đề ngọn lửa ngược lại không có phiền toái. Kế tiếp trong quá trình di chuyển bọn hắn phát hiện, càng là nơi đáng sợ, tần suất xuất hiện và số lượng ngọn lửa lại càng cao, hơn nữa cất giữ cũng rất thuận tiện, không cần nghĩ tới vấn đề đảm bảo chất lượng, cho dù ở trong nước cũng có thể thiêu đốt. Dựa vào đèn dẫn đường, chỉ cần không gặp vấn đề ngọn lửa cạn kiệt, thì 2 người cho dù có gặp phải quỷ hồn cũng tuyệt đối không chết.
Hơn nữa, cái này còn giải quyết được vấn đề lớn nhất trước mắt của Lý Ẩn. Hắn vốn ôm tư thái liều chết trở về nhà trọ, nhưng đã có đèn dẫn đường, coi như 1 mực ở lại trong nhà trọ, Tử Dạ giả nếu có hành vi bất lợi với hắn, hắn cũng có thể lập tức trở về “Địa ngục”.
Bởi vậy, Lý Ẩn ở tại nhà trọ cùng Lý Ẩn ở “Địa ngục” đều là Lý Ẩn chân chính, cho tới nay, hắn vẫn dùng đèn dẫn đường để đi lại giữa 2 thế giới. Mà Lý Ẩn giả sau khi được sáng tạo ra vì không thể giết hộ gia đình, cho nên thời gian phần lớn đều ở trong lỗ đen, chỉ có lúc giết mẫu thân Lý Ẩn hắn mới lộ mặt, cùng với hiện tại đi ra liền bị Thượng Quan Miên nhìn thấu giết chết, thì chưa từng có người nào nhìn thấy hắn.
Đương nhiên, đèn dẫn đường cũng không phải vạn năng. Thời điểm chấp hành huyết tự, Lý Ẩn không thể nào sử dụng đèn dẫn đường. Nếu hắn rời khỏi địa điểm chấp hành huyết tự, nguyền rủa bóng dáng sẽ khởi động. Bất quá, tổng thể mà nói, có đèn dẫn đường, tánh mạng Lý Ẩn và Di Chân đã có bảo đảm rất lớn.
Về sau, căn cứ vào nhật ký chỉ dẫn, sau khi bị nhốt 1 tuần (đương nhiên trong 1 tuần này cũng đã nhiều lần đi lại giữa “Địa ngục” và thế giới thật), rốt cục đi ra khỏi kiến trúc cổ quái kia liền nhìn thấy 1 nhà ga, ở đó, Lý Ẩn và Di Chân tìm thấy mảnh nhật ký kêu bọn hắn tiến về Dạ U cốc.
Vì vậy, kế tiếp chính là chờ đợi.
Di Chân xem xong mảnh nhật ký nói: “Phải chờ tới nửa đêm 0 giờ. Được rồi, chỉ có thể chờ đợi. Đã qua nhiều ngày như vậy vẫn chưa ra được khỏi đây. Bất quá, nếu không có mảnh giấy nhật ký Bồ Mỹ Linh lưu lại, chúng ta không thể sống tới bây giờ (những lời này tất nhiên ám chỉ việc lấy được đèn dẫn đường).”
Sau đó, nàng nhìn bóng dáng dưới chân Lý Ẩn: “Bóng dáng nguyền rủa...”
Mặc dù có đèn dẫn đường, thời gian đủ nhiều, bất quá bởi vì sợ hãi đối với ác linh nhà kho, Lý Ẩn thường xuyên ở trong thế giới “Địa ngục”, thời điểm ở thế giới thật cũng không ở trong nhà trọ. Lúc này, khoảng cách tới lúc Lý Ẩn ly khai nhà trọ đã gần bốn mươi tám giờ, cho nên Di Chân mới nhắc nhở Lý Ẩn 1 chút.
“Ta nói rồi... Ngươi đừng lo lắng.” Lý Ẩn ngược lại không vội, hắn dù sao cũng đã tính toán thời gian. Vô luận sợ hãi ác linh nhà kho như thế nào, hắn vẫn phải trở về nhà trọ.
“Ngọn lửa là vật bảo vệ tánh mạng của chúng ta” Lý Ẩn mở ra 1 chiếc hộp, cẩn thận kiểm tra số lượng ngọn lửa bên trong, nói với Di Chân: “Trước mắt tổng cộng còn 23 ngọn lửa, 2 chúng ta sử dụng mà nói, mỗi người có thể sử dụng trong 11 ngày. Kế tiếp phải tiếp tục đi tìm ngọn lửa, tận lực nghĩ biện pháp thu nhiều 1 chút, cũng không biết chúng ta phải ở trong này bao lâu.”
Nói đến đây, Lý Ẩn nhìn ra ngoài cửa sổ xe: “Tốt rồi, Di Chân, thời gian sắp tới, ta phải trở về nhà trọ. Nếu có nguy hiểm, ngươi cũng lập tức đốt lửa mà trở về.”
“ ngươi cẩn thận chút, học trưởng, trở về nhà trọ xong phải lập tức đi ra, nhìn thấy Tử Dạ giả nhất định phải trấn định.”
“Ta biết rồi. Ta sẽ tận sức trở lại ngay, Di Chân.”
Sau đó Lý Ẩn trở về thế giới thật, tiến vào nhà trọ.
Khi đó, hắn cũng mới biết được có huyết tự mới ban bố, trong những người chấp hành còn có cả Tử Dạ giả!
Bất quá Lý Ẩn cũng không cảm thấy kinh ngạc.
Tử Dạ chết rồi, đương nhiên sẽ không nhận được huyết tự chỉ thị. Sự thật là lúc ấy số hộ gia đình nhận được huyết tự là 12 người, đương nhiên không hề có Tử Dạ giả. Mà Tử Dạ giả đã đem 1 hộ gia đình nhận được huyết tự sát hại, sau đó giả mạo mình cũng là 1 trong những người đi chấp hành huyết tự. Hộ gia đình bị sát hại tên là Trương Anh, ở tại phòng 1708. Nàng sau khi bị ác linh nhà kho giết chết, giả trang thành bộ dáng tự vẫn.
Tất cả mọi người đều nghĩ là Trương Anh bị ảnh hưởng bởi bọn người Hoàng Phủ Hác đoàn diệt, sợ hãi cho nên mới tự sát. Trương anh trước khi chết đã xem xong huyết tự, nên huyết tự trong phòng nàng cũng đã biến mất. Ác linh nhà kho đem hạn ngạch mỗi tháng được giết 10 người dùng trên người nàng. Vì thế không có người nào hoài nghi, Tử Dạ căn bản không phải người cần đi chấp hành huyết tự.
Mà Lý Ẩn thông minh bực nào, hắn từ trong miệng hộ gia đình nghe được tin Trương Anh chết cùng ngày ban bố huyết tự, cũng đã hiểu rõ vấn đề. Huyết tự này, ai sống ai chết với hắn không có ý nghĩa, hắn căn bản không biết trong nhà trọ còn bao nhiêu hộ gia đình là nhân loại. Về phần cướp đoạt khế ước, hắn cũng không còn hứng thú, hắn từ trong bức tranh biết trước của Thâm Vũ nhìn thấy tràng cảnh ác linh nhà kho cầm được mảnh vỡ khế ước, đã như vầy có cướp đoạt nhiều mảnh vỡ hơn nữa cũng không có ý nghĩa. Chính vì vậy Lý Ẩn mới không noi theo bọn người Ngân Dạ thành lập liên minh. Đương nhiên, không thể tin tưởng hộ gia đình cũng là 1 lý do trọng yếu.