Nhà Trọ Địa Ngục (30 Tập) - Hắc Sắc Hoả Chủng

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: Nhà Trọ Địa Ngục - Hắc Sắc Hoả Chủng

Postby tuvi » 10 Nov 2019

Chương 23: Năm mươi năm Luân Hồi tới hạn (Thượng & Hạ)


Mạc Thủy Đồng lúc này đang cầm 1 chén trà bằng sứ tinh xảo, bên trong có đầy nước trà.

Giờ phút này, đối diện với với nàng là cha mẹ đã qua đời. Nhìn thần sắc 2 người hòa ái,

Mạc Thủy Đồng có 1 loại cảm giác rất an tâm.

Nâng chén trà lên, vừa muốn uống lại phát hiện trước trong chén đã biến thành tối đen như mực! Không chờ nàng kịp phản ứng, đoàn nước màu đen kia không ngừng mở rộng, cuối cùng biến thành 1 cái lỗ đen!

Mạc Thủy Đồng cứ như vậy bị kéo vào không gian nơi của ma vương.

Bỏ qua Mạc Thủy Đồng vừa chết, trước mắt những người còn sống, nếu không tính Di Chân, Di Thiên và Lục... Thì chỉ còn 6 người. Lý Ẩn, Ngân Dạ, Ngân Vũ, Thâm Vũ, La Hưu, Bồ Liền Sinh.

Trừ những người đó ra, chẳng còn ai sống sót cả.

Mà bây giờ, Liền Sinh nhìn Thâm Vũ trước mắt lại càng cảm giác có 1 loại tình cảm thân thiết, còn La Hưu cũng có cảm giác cường liệt như vậy. Hắn càng nhìnThâm Vũ càng cảm thấy nàng rất giống Niệm Tuyết, không chỉ đơn thuần là dung mạo, mà ngay cả tính cách và ngữ khí cũng cơ hồ không khác biệt.

Nhưng nếu nói như vậy thì Liền Sinh và Thâm Vũ lại càng giống. Mặc dù hắn là 1 nam tử nhưng bản thân cực kỳ tuấn mỹ, mà Thâm Vũ hoàn toàn kế thừa nét ôn nhu trong vẻ đẹp của Liền Sinh. Hai người nếu như đi đường tự xưng là huynh muội cũng không ai hoài nghi.

“Ta tên là Bồ Liền Sinh.” Liền Sinh bước về phía Thâm Vũ, lên tiếng hỏi: “Bồ Thâm Vũ tiểu thư, lần đầu gặp mặt.”

Thời điểm Liền Sinh tiến vào nhà trọ thì Thâm Vũ đã rời đi chấp hành huyết tự ma vương rồi, nhưng hắn đã sớm thông qua Lý Ẩn biết được nhiều chuyện về nàng. Đây là lần đầu tiên 2 người chân chính gặp mặt. Mà Thâm Vũ cũng đồng dạng, vừa nhìn thấy Liền Sinh cũng có một loại cảm giác thân thiết, giống như đối phương chính là người thân của mình. Dung mạo tương tự nhau, nhất là đôi mắt, cơ hồ như từ 1 khuân đúc ra.

“Bồ... Bồ Liền... Sinh.” Thâm Vũ hướng về phía Liền Sinh bước tới, cảm giác huyết mạch tương liên làm nàng thấy rất thân thiết, ấm áp. Rất nhanh ánh mắt nàng lại tập trung lên người La Hưu đứng 1 bên.

Cũng giống như Liền Sinh, nàng đối với người này có 1 loại cảm giác thân thiết không nói nên lời. Đây cũng là lần thứ nhất nàng nhìn thấy La Hưu. Trước kia thời điểm Thập Tam ở trong nhà trọ, số lần gặp mặt Thâm Vũ rải rác không có bao nhiêu. Tuy rằng nàng và Thập Tam là anh hem họ, nhưng song phương lại không có cảm giác đặc biệt gì. Bất quá trước mặt La Hưu là cậu ruột, cảm ứng thân tình lại mạnh mẽ hơn.

“Xin chào, ta là La Hưu, 1 hộ gia đình mới.” Thần sắc luôn lạnh nhạt của La Hưu lúc này cũng lộ ra 1 tia vui mừng, tuy rằng hắn cảm thấy không có khả năng, nhưng Thâm Vũ mang tới cho hắn 1 cảm giác cực kỳ giống Niệm Tuyết. Trước kia, La Cốt và La Hưu rất yêu thương muội muội, nhưng sau này trưởng thành phân tán mỗi người 1 nơi, ngay cả hắn kết hôn cũng không có mời 2 người tham gia. Một năm sau khi kết hôn, Hàn Cẩn mới được gặp mặt Niệm Tuyết. Mà vài năm sau, Niệm Tuyết liền qua đời. Thẳng thắn mà nói nữ nhân của La gia có tuổi thọ rất ngắn, cho nên trong nội tâm La Hưu rất khổ sở nhưng cũng không nghi ngờ gì. Vì vậy hắn không nghĩ Thâm Vũ và La gia lại có mối liên hệ huyết mạch.

Là ảo giác thôi. La hưu chỉ có thể an ủi nội tâm của chình mình như thế. Nhưng Thâm Vũ lúc này lại đột nhiên hỏi: “La hưu... Ngươi là, cổ sư sao? Ngươi có biết La Niệm Tuyết?”

Nghe đến cái tên này, trong đầu hắn cứ như có sấm sét nổ tung 1 cái! La hưu làm sao có thể không biết? Muội muội nhỏ tuổi nhất, mất khi còn quá trẻ, thậm chí hắn không có cơ hội nhìn mặt nó lần cuối. Chớp mắt, hắn cơ hồ không thể tin được.

“Niệm Tuyết, ngươi quen biết Niệm Tuyết? Nàng là muội muội ta!”

“La Niệm Tuyết... Là...”

Chữ mẹ còn chưa ra khỏi miệng, đột nhiên Thâm Vũ cảm giác sau lưng phát lạnh... Nàng quay đầu nhìn lại nhưng cái gì cũng không có. Thời điểm quay đầu về vị trí cũ, nàng chợt nhìn thấy 1 tràng cảnh kinh hoàng...

Mà hiện tại Lý Ẩn mang theo Di Chân không ngừng chạy trong nhà trọ. Hắn phát hiện, hắn chạy xuống phía dưới nhưng lại là leo lên tầng trên, còn hướng lên trên chạy... Tất nhiên vẫn sẽ hướng lên trên. Nói cách khác, Lý Ẩn đang ở trong 1 dị không gian là nhà trọ!

Lý ẩn lại lần nữa đối mặt với quỷ hồn trong nhà trọ. Lúc này hắn lôi Di Chân chạy hướng lên trên. Bởi vì ác linh đang ở phía dưới từng bước đuổi tới! Hắn và Di Chân chỉ có thể lẩn trốn mà thôi. Lý Ẩn càng lúc càng khẩn trương, vì ngọn lửa trong đèn dẫn đường đã bị dập tắt!

Hiện tại, Lý Ẩn và Di Chân không còn con đường nào khác ngoài chạy trốn!

Nhưng chạy trốn rồi cũng sẽ tới điểm cuối. Hai người đã chạy lên tầng 29, lên tiếp nữa sẽ là sân thượng rồi! Lúc đó thì đúng là lên trời không có đường, địa ngục không có lối!

Nhìn xuống phía dưới, một cánh tay nhợt nhạt vẫn đang không ngừng vịn lan can đi lên! Hơn nữa tốc độ... Thực quá nhanh!

Một khi lên tới đây, Lý Ẩn và Di Chân bị kéo vào không gian của Ma Vương chỉ là vấn đề thời gian!

“Di Chân...” Lý Ẩn nắm chặt lấy tay Di Chân, hắn sẽ không do dự nữa. Bất luận lưu luyến thế nào thì trước kia cũng chỉ là trước kia, đối với hắn mà nói, Di Chân hiện tại mới là người hắn yêu.

Hắn không sẽ vứt bỏ nàng. Coi như đối mặt với tử vong cũng vậy!

“Di Chân,” Lý Ẩn hít sâu 1 hơi bỗng nhiên ôm chặt lấy nàng, “Mặc dù hiện tại anh không cách nào quên được Tử Dạ. Thế nhưng anh thực sự yêu em. Xin em hãy nhớ kỹ, cho dù chết anh cũng vẫn yêu em!”

Cùng lúc đó... Di Thiên ở thế giới sự thật, cũng đang đứng ở nơi giống như Lý Ẩn và Di Chân đang đứng. Chính là tầng 29, trên bậc cầu thang xông lên sân thượng. Trước mắt hắn là cánh cửa dẫn ra sân thượng.

Hắn hiện tại sau khi khôi phục được ý thức, chỉ cần 1 ý niệm liền có thể trở về nhà trọ. Mà hắn sau khi trở về nhà trọ thì lời nguyền dưới tháp di tích cũng tự động giải trừ, vô số ác quỷ phụ thể trên người hắn tự nhiên đều biến mất. Đồng thời trên người Lý Ẩn, Di Chân cùng Thâm Vũ cũng không còn tồn tại lời nguyển rủa của tháp di tích dưới mặt đất.

Hắn lật tay lấy ra một cái chìa khóa, đây là thứ Lục đưa cho hắn.

Sau đó, hắn nhét chìa khóa vào trong lỗ khóa trước mặt, tiếp theo đẩy cửa mở ra.

Thế nhưng phía sau cánh cửa không phải là sân thượng, mà là... Một hành lang hẹp dài, 2 bên hành lang là từng dãy cửa phòng! Di Thiên bước vào, cánh cửa liền sập lại ngay lập tức!

“Nhiều hơn một thứ” ý chỉ, nhiều hơn một “tầng”! Nhà trọ thực sự không phải có 29 tầng mà là 30 tầng! Chỉ có điều tầng thứ 30 này, phải có chìa khóa mới có thể mở ra, mà không gian của ma vương, chính là tầng thứ 30 trong nhà trọ!

Nói cách khác, Ma Vương trước mắt, đang ở trong tầng lầu này!

Trong không khí tràn ngập 1 cỗ khí tức hắc ám. Trên hành lang không hề có đèn. Sau khi cửa đóng lại tối tới mức đưa tay không thấy được 5 ngón. Mà Di Thiên trong bóng đêm chậm dãi rảo bước.

Nơi này thực sự không phải chỉ có 1 mình hắn đi qua. Trong lịch sử dài dòng và buồn chán của nhà trọ đã có rất nhiều người phát hiện ra nhà trọ có nhiều hơn 1 tầng. Mà từ bên ngoài nhìn vào nhà trọ đích thực chỉ có 29 tầng, ngồi thang máy cũng chỉ lên tới lầu 29, đi lên nữa chính là tầng thượng.

Nhưng cánh cửa dẫn ra tầng thượng còn có thể đưa bọn hắn tới không gian của tầng thứ 30. Những người phát hiện ra điểm này hơn phân nửa đều đã tiến vào tầng thứ 30. Mà trong nhà trọ từ tầng thứ nhất cho tới tầng thứ 29 quỷ không được phép tiến vào, còn tầng thứ 30 thuộc về ma vương là ngoại lệ. Và những hộ gia đình đi theo quan sát huyết tự cấp ma vương trở về, càng tiếp cận tầng cao nhất của nhà trọ sẽ càng cảm thấy nguy hiểm. Chính vì lẽ đó Bồ Liền Sinh ở tầng 29 lúc nào cũng sinh ra cảm giác bất an mãnh liệt.

Đáng nhắc tới chính là, lúc trước Nghiêm Văn Nhã cùng Đường Hoa bởi vì chỉ thị của Thượng Quan Miên phải trở về nhà trọ, đụng độ ác linh nhà kho, sau đó Thượng Quan Miên nói sẽ tới sân thượng tiếp ứng cho bọn hắn, vì vậy bọn hắn mới chạy lên trên tầng cao nhất, dùng súng bắn nát ổ khóa cửa tầng thượng, vừa mở ra lại nhìn thấy 1 khung cảnh khác lạ. Vì thế, Nghiêm Văn Nhã mới thốt lên: “Làm sao có thể... Ngươi... Ngươi...” (Chương 3 cuốn 28)

“Làm sao có thể” là chỉ hắn không thể tin nổi trước mặt tại sao là 1 hành lang mờ tối, còn “Ngươi” là chỉ, trên hành lang xuất hiện 1 hình chiếu phân thân của Lục. Bất quá hiện tại hình chiếu đó đã biến mất, vốn Lục nghĩ rằng nó vẫn đang phong ấn ma vương, nhưng hiện tại nó đã thực sự tiêu biến hoàn toàn.

Giờ phút này, trên người Di Thiên có bản khế ước địa ngục Lục đưa cho. Tuy rằng trí nhớ của Lục bị thiếu hụt không biết được sự tình nhà trọ có nhiều hơn 1 thứ là 1 tầng, nhưng Bồ Mỹ Linh đã nhắc nhở nàng, phải tìm được cái chìa khóa này. Chìa khóa này là thứ mở ra sinh lộ bị ẩn dấu. Mà bên trên chìa khóa cũng có khắc 1 con số “30”.

Vô luận là Lục hay là Di Thiên cũng không thể hiểu được “30” là ý gì.

Đây là cánh cửa thông tới tầng thứ 30, bình thường đều được khóa lại, hơn nữa chất liệu của cánh cửa và ổ khóa đều cực kỳ rắn chắc, muốn dùng sức con người mở ra là không thể nào, trừ phi dùng súng hoặc boom. Hộ gia đình bình thường làm sao có thể nhàm chán muốn mở cánh cửa này ra, dù sao ngồi thang máy cũng có thể lên được tới sân thượng! Cho nên mới nói Nghiêm Văn Nhã và Đường Hoa xui xẻo tới cực điểm. Cho dù bọn hắn có lui lại không tiến vào, nhưng đã phát hiện ra bí mật này, có thể ở trong 29 tầng của nhà trọ không có việc gì, nhưng trong tình huống vương không bị phong ấn, 1 khi bước ra ngoài nhà trọ chỉ có 1 kết cục, chính là chết. Mà cứ cho rằng bọn hắn có thể sống sót, thì với tỷ lệ tử vong hiện tại, bí mật này sẽ được lưu truyền trong bao lâu? Tóm lại tin tức rồi sẽ có 1 ngày biến mất, vì nhà trọ có quá nhiều phương pháp thủ tiêu.

Giờ phút này tại tầng thứ 30 tuy rằng rất tối, nhưng Di Thiên bị nhốt trong bóng tối 1 thời gian dài, năng lực thích ứng rất mạnh.

Đúng lúc này hắn bỗng nhiên thấy trên vách tường xuất hiện 1 vết nứt, sau đó vết nứt ngày càng lan rộng ra, biến thành 1 cái động lớn, từ trong động có 1 người lao ra, chính là La Hưu!

La Hưu đã bị kéo vào không gian của ma vương tại tầng thứ 30!

Ngay sau đó, có 1 cánh cửa liền mở ra, La Hưu trào lên cảm giác nguy hiểm, thế nhưng còn chưa kịp mở miệng hắn đã bị cánh cửa kia hút vào, ngay lập tức cánh cửa đóng sầm lại!

Hết thảy, khôi phục yên tĩnh!

Cánh cửa kia cách nơi này khoảng chừng 20m! Mà trong 10m mới có thể phong ấn Ma Vương!

Di Thiên 1 tay cầm lấy bản khế ước, cắn chặt răng phóng vội tới cánh cửa kia! Ma Vương... Đang ở phía sau cánh cửa đó!

Cho tới nay, Ma Vương rõ ràng lại ở ngay trên đỉnh đầu mọi hộ gia đình, cách bọn hắn gần tới vậy! Thế nhưng lại chẳng có 1 ai phát hiện.

Mà bây giờ, Liền Sinh kéo theo Thâm Vũ chạy vội giữa rừng cây! Vừa rồi, La Hưu ở trước mặt bọn hăn bị kéo vào lỗ đen! Hiện tại hắn phải bảo vệ Thâm Vũ! Tuyệt đối không thể để nàng bị tổn thương!

Vừa rồi, trong quá trình lẩn trốn, Thâm Vũ đem tất cả những chuyện phụ thân viết ra kể cho Liền Sinh. Nàng lúc ấy nói một câu làm nội tâm Liền Sinh cảm thấy rất ấm áp: “Bất luận thế nào phụ thân rất cảm kích ngài! Vì ngài đã mang người tới thế giới sự thật!”

Giờ phút này Liền Sinh chỉ lo lắng cho Thâm Vũ. Nàng và phụ thân nàng giống nhau, 1 khi ma vương không hoàn toàn bị phong ấn, nàng có thể cũng nối gót theo Bồ Mỹ Linh hay không, thậm chí còn thảm bại hơn so với hắn?

Hiện tại, phải phong ấn được ma vương, mọi người mới có 1 tia hy vọng!

Liền Sinh giờ phút này không hề cảm thấy hối hận khi đã mang Bồ Mỹ Linh tiến vào thế giới thật. Bởi vì hắn là biểu tượng cho nguyện vọng của vợ Liền Sinh, đã như thế hắn cũng không khác nào nhi tử của Bồ Liền Sinh!

“Thâm Vũ, nghe đây, con không còn là trẻ mồ côi vì con là cháu gái của Bồ Liền Sinh ta, là huyết mạch của Bồ gia! Chỉ cần ta còn 1 hơi thở, nhất định sẽ bảo vệ con! Cho nên, con...”

Thân nhân...

Đối với Thâm Vũ mà nói thân nhân cực kỳ quan trọng. Giờ khắc này nàng không còn cô độc nữa, nàng đã có thân nhân!

Trong nội tâm nàng hò hét: Tinh Thần, anh có thấy không? Em hiện tại không còn cô đơn nữa rồi, có lẽ anh cũng cảm thấy rất vui vẻ?

Nhưng đột nhiên nàng cảm thấy bàn tay đang cầm tay nàng buông lỏng, nhìn về phía trước nàng hoảng hốt phát hiện, thân ảnh của Bồ Liền Sinh đã biến mất vô tung vô ảnh!

Giờ phút này, Di Thiên đã chạy tới trước cánh cửa kia, nhưng đằng sau lại vang lên tiếng động, hắn lập tức quay đầu nhìn lại, lại chứng kiến đại khái cách hắn hơn 20m, trên vách tường xuất hiện 1 vết nứt, sau đó 1 thân thể từ trong đó lao ra té trên mặt đất. Người kia đúng là Liền Sinh!

Liền Sinh hiện tại mới kịp phản ứng, hắn thế mà đã tiến vào không gian của ma vương! Thế nhưng kiến trúc nơi này nhìn thế nào cũng thấy giống trong nhà trọ vây? Mà lúc này cái cửa đối diện hắn mở ra, sau đó Liền Sinh lập tức bị kéo vào bên trong cánh cửa!

Ma Vương... Làm sao lại di động tới phòng kia rồi?

Mắt thấy Liền Sinh bị kéo vào trong phòng, Di Thiên vội vàng chạy tới! Nhưng cánh cửa đó đã khóa, Di Thiên cầm bản khế ước trong tay, giận dữ tột độ!

Rõ ràng không coi hắn vào đâu, cứ thế lại chết thêm 1 người nữa! Cứ tiếp tục như vậy hắn sợ, người tiếp theo sẽ là Di Chân hoặc Lý Ẩn, thậm chí... Là Thâm Vũ.

Miễn cưỡng trấn định tâm thần, Di Thiên biết hiện tại không thể bối rối. Dù sao diện tích cái tầng này cũng không quá lớn, hắn rồi sẽ phong ấn được ma vương thôi. Nghĩ tới đây, cước bộ của hắn trở nên nhanh hơn!

Nhưng tựa như tốc độ đẩy lên quá nhanh mà hắn lảo đảo 1 cái, cả người ngã xấp xuống, khế ước trong tay thế mà tuột tay bay ra ngoài, nháy mắt đã lăn xa cách hơn tầm 5~6 mét!

Di Thiên lập tức muốn trở người dậy, nhưng đại khái phía sau hắn khoảng 10 mét, 1 cánh cửa mở ra, ngay sau đó 1 cỗ lực hút mãnh liệt kéo hắn về phía sau, làm hắn ngã ngửa ra!

Không có bản khế ước, Di Thiên ở trong tầng 30 này tự nhiên chỉ có thể mặc cho người chém giết.

Mà giờ phút này, Lý Ẩn và Di Chân cũng đang trốn ở tầng thứ 29 trong nhà trọ. Hai người căn bản không biết Di Thiên đang giãy dụa bên bờ vực sinh tử, càng không biết nhà trọ còn có tầng thứ 30.

Hai người đang ở trong 1 căn phòng tối tăm trên tầng 29, trước mặt xếp rất nhiều thứ có thể gây ra lực sát thương, đều được lấy từ trong căn phòng này tới. Hai người nhìn chăm chú vào cánh cửa trước mặt đang bị rất nhiều đồ dùng chặn lại. Tuy chuẩn bị nhiều như vậy nhưng bọn hắn biết rõ chẳng thể chèo chống được bao lâu.

Sinh tử một đường, lúc này Lý Ẩn và Di Chân cũng biết, trừ phi xuất hiện kỳ tích, chứ không hôm nay 2 người là chết không thể nghi ngờ. Đèn dẫn đường không hiểu sao bị dập tắt, cho dù có nhóm lên ngọn lửa mới cũng không thể dùng được, vật này đã bị nhà trọ hoàn toàn hạn chế, giống như không cho phép bọn hắn sử dụng máy gian lận.

Về phần nhảy từ 29 xuống thì không cần nghĩ, căn bản không có nửa điểm khả thi.

Mà lúc này, Di Thiên đang gắt gao túm lấy 1 cái tay nắm cửa, cả người đang trong trạng thái song song với mặt đất. Lực hút kia khủng bố vô cùng, hắn không thể chống đỡ được bao lâu nữa, cứ tiếp tục như vậy mà nói...

Lý Ẩn cùng Di Chân đang chui rúc trong 1 góc tường, bọn hắn không biết còn có thể cầm cự được bao lâu thời gian nữa. Nhưng đúng lúc này, cửa sổ trên đỉnh đầu đột nhiên rộng mở, 1 cánh tay đột ngột thò vào túm lấy Lý Ẩn, đem hắn ném ra ngoài tầng 29!

Thân thể Lý Ẩn tức khắc chới với giữa không trung, mà ở dưới mặt đất, có 1 lỗ đen khổng lồ đang chờ đón hắn! Tiếp theo hắn nhìn thấy Di Chân cũng xuất hiện bên cạnh, hai người cùng nhau rơi xuống!

Cuối cùng, hai người bọn họ đều rớt vào bên trong hắc động kia!

Nháy mắt tiếp theo, Di Thiên chợt nghe thấy có 1 tiếng vang từ vách tường sau lưng. Hắn hoảng sợ nhìn sang, vách tường lại lần nữa nứt ra. Lúc này hắn đã hoàn toàn thính ứng với bóng tối, có thể nhìn thấy rõ ràng hơn 1 chút. Chỉ thấy sau khi lỗ đen xuất hiện, Lý Ẩn và Di Chân lao từ trong ra hành lang u ám bên ngoài. Sau đó, bị kéo về hướng cửa phòng mở ra kia!

“Không... Không!”

Di Thiên cảm giác hoảng sợ tột độ, đáng tiếc hình chiếu phân thân của Lục đã biến mất, nếu không có lẽ vẫn còn cơ hội xoay chuyển tình thế!

Nhưng đúng lúc then chốt này, trong hư không đột nhiên vươn ra 1 cánh tay trắng nõn, 1 phát bắt được tấm da dê, tiếp theo ném về phía Di Thiên!

Chủ nhân của cánh tay kia chính là người có thân thể đang ẩn nấp trong tầng không gian này! Chính là... Lục!

Một chớp mắt đó, 1 tay của Di Thiên đúng lúc bung ra! Nhưng hắn vẫn kịp bắt được 1 góc của tấm da dê, hắn nhanh lẹ quay đầu lại nhìn thấy, 1 nửa thân thể của Lý Ẩn đã bị khuất hẳn vào bên trong, liền lập tức ném tấm da dê tới!

Bản thể của Lục cuối cùng đã bại lộ vị trí, bị Ma Vương kéo vào tầng thứ 30 bên trong nhà trọ. Thân thể nàng giờ phút này cũng đang hướng về phía này mà đến!

Thời điểm thân thể Lý Ẩn sắp bị căn phòng kia nuốt gọn, hắn rốt cục bắt được bản khế ước, hấp lực lập tức biến mất hoàn toàn. Bên trong phòng, hắn và Di Chân vẫn còn sống sau tai nạn. Lý Ẩn một tay ôm chặt lấy Di Chân, chỉ cần có nàng và bản khế ước địa ngục bên cạnh, chuyện gì cũng có thể coi như không có.

Thân thể của Lục và di thiên cũng không bị hấp lực lôi kéo nữa. Lục đứng người lên, với tư cách là bản thể chính thức, phần xinh đẹp của nàng không hề thay đổi chút nào. Vẫn như cũ bận 1 thân kimono màu đen, tốc độ của nàng rất nhanh, bước về phía Lý Ẩn và Di Chân.

Di Thiên cũng dãy dụa đứng lên, chỉ cần đến gần Lý Ẩn trong phạm vi 10m là được cứu rồi. Nhưng không để cho hắn kịp rảo bước chân, thân thể liền bị kéo về phía sau!

“Không... Tỷ tỷ... Cứu đệ!”

Thanh âm thê lương của Di Thiên làm Di Chân quá sợ hãi! Nàng lập tức cùng Lý Ẩn chạy ra khỏi phòng, nhìn hành lang tối đen, phía cuối hành lang là 1 cánh cửa đang mở ra!

Đó là hắc ám vĩnh hằng có thể thôn phệ hết thảy hy vọng.

Đó là tuyệt vọng không 1 ai có thể chịu đựng được.

Ma Vương đang ở cánh cửa cuối hành lang đó. Tuy rằng không nhìn thấy, nhưng loại cảm giác bản năng làm thân thể không ngừng run rẩy cho bọn hắn xác định điều đó.

Bất quá Di Chân lúc này không để ý được nhiều như thế. Cần phải đi qua mới có thể cứu được Di Thiên, chỉ cần để Di Thiên tiến vào phạm vi 10m quanh bản khế ước là được cứu rồi!

Nàng chạy ra khỏi phòng, 2 tay đưa bản khế ước cho Lục, nói: “Nhanh! Xin ngươi cứu đệ đệ ta!”

Lục tiếp nhận khế ước, nhưng chỉ trong 1 chớp mắt đó, Di Thiên đã bị kéo vào bên trong cánh cửa. Không chỉ như thế, vách tường lại lần nữa nứt ra, xuất hiện thân thể của Ngân Dạ và Ngân Vũ trong hành lang!

Thân ảnh của Lục giống như thuấn di, xuất hiện trước mặt Ngân Dạ và Ngân Vũ! Tiếp theo, bản khế ước trong tay nàng, cái vòng xoáy đỏ như máu nhanh chóng xoay tròn!

Ngân Dạ và Ngân Vũ vốn tưởng bản thân chết chắc rồi, tiến vào tầng thứ 30 lại phát hiện Lục cầm bản khế ước đứng trước mặt 2 người! Kế tiếp Lục nhìn về phía cửa lớn trước mắt, nhanh chóng bước vào!

Ma Vương đang ở trong phòng này!

Lý Ẩn và Di Chân cũng lao đến! Sau đó, năm người toàn bộ đều tiến vào bên trong.

Giờ khắc này, bên trong phòng không có 1 bóng người. Ở trong phòng khách to như vậy căn bản không nhìn thấy bóng dáng của Di Thiên! Mà trên mặt đất đột nhiên xuất hiện 1 bức tượng bị vỡ, bức tượng kia chính là bức tượng điêu khắc 4 người cùng gánh chịu nguyền rủa! Di Chân vì phòng ngừa vạn nhất đã đem nó giao cho Di Thiên!

Hiển nhiên, tại thời khắc cuối cùng của sinh mệnh, Di Thiên biết bản thân mình chắc chắn không thoát khỏi cái chết. Một khi hắn chết đi, như vậy Di Chân, Lý Ẩn cùng Thâm Vũ cũng sẽ chết, cho nên Di Thiên đập bể bức tượng, hủy bỏ cộng đồng gánh chịu nguyền rủa.

“Không... Không... Không có khả năng! Không thể nào như vậy!” Di Chân khụy người quỳ trên nền đất, trong 2 mắt nàng chỉ có tuyệt vọng!

Mà giờ khắc này, Lục đột nhiên đưa bản khế ước cho Lý Ẩn.

Lý Ẩn tiếp nhận bản khế ước, tức khắc hiểu được, tiến lên một bước, đập mạnh bản khế ước trên mặt đất rít gào nói: “Đi chết đi! Ma Vương! Vĩnh viễn biến mất đi!”

Hình xoáy đỏ như máu trên khế ước không ngừng xoay tròn trong tay Lý Ẩn, ngay sau đó trước mắt mọi người biến thành 1 màu đen! Ngay cả 1 tia sáng le lói cũng không thể nhìn thấy, giống như bản thân bị mù 2 mắt!

Quá trình này giằng co khoảng 10 giây thời gian mọi người mới khôi phục lại thị lực. Mà vòng xoáy màu đỏ trên bản khế ước đã biến thành 1 hình tròn màu đen.

Ma Vương, đã bị phong ấn. Hơn nữa, lúc này là triệt để phong ấn. Năm mươi năm kế tiếp ma vương cũng sẽ không xuất hiện nữa.

Ngân Dạ và Ngân Vũ ngây ngốc nhìn 1 màn này, cơ hồ không thể tin được.

Hết thảy, đều đã xong.

Lúc này Di Chân quỳ rạp trên mặt đất, nước mắt tràn mi. Một khắc cuối cùng nếu không phải vì Di Thiên ném cho 2 người bản khế ước thì lúc này đây người sống sẽ là hắn, chết đi sẽ là chính nàng ah!

Di Chân cho dù đối mặt với huyết tự cũng không đơn giản rơi 1 giọt nước mắt, nhưng giờ đây nàng khóc thật lớn, tiếng khóc tràn ngập tuyệt vọng.

Năm đó, trước linh vị cha mẹ, Di Chân đã thề sẽ chiếu cố đệ đệ, vì vậy mà khi còn nhỏ nàng đã gánh vác hết thảy, sau khi tiến vào nhà trọ càng là trụ cột tinh thần cho Di Thiên. Hai người nương tựa nhau, đồng cam cộng khổ sống tới ngày hôm nay. Tại thời khắc cuối cùng tìm được sinh lộ, phong ấn được ma vương, thế nhưng Di Thiên lại cứ như vậy vĩnh viễn rời xa nàng.

“Không...”

Di Chân la khóc tê tâm liệt phế , vang vọng toàn bộ nhà trọ. Lý Ẩn ôm nàng vào ngực, lệ cũng rơi đầy mặt. Kế tiếp, bản khế ước địa ngục trong tay hắn trở nên trong suốt rồi hoàn toàn biến mất.

Nửa đêm 0 giờ đã đến. Một ý niệm trong đầu, mọi người rời khỏi tầng 30, trở về đại sảnh trong nhà trọ.

Di Chân đã không thể tiến vào nhà trọ được nữa, nhưng tầng thứ 30 là ngoại lệ. Sau khi Ma Vương bị triệt để phong ấn không lâu sau, nàng liền biến mất ở tầng thứ 30, ra bên ngoài nhà trọ.

Giờ phút này, mọi người đều chứng kiến bóng dáng của mình phát sinh biến hóa.

Lý Ẩn phát hiện, bóng dáng của mình đứng thẳng dậy, trong tay tựa hồ như đang cầm 1 vật gì đó. Đây chính là thời điểm lần đầu tiên hắn tiến vào nhà trọ, trong tay cầm theo 1 tờ báo tìm việc! Khác biệt là lúc này trong tay hắn không mang theo gì cả. Mà Ngân Dạ, Ngân Vũ, còn có Lục cũng đều là như thế.

Giây phút này cuối cùng đã tới. Lý Ẩn không biết đã bao lần mơ tưởng tới cảnh này, ngày hôm nay hắn kích động khóc không thành tiếng. Vì để đi đến 1 bước này không biết có bao nhiêu người đã chết, mà hôm nay, hắn không còn là 1 hộ gia đình nữa, hắn rốt cục có thể rời khỏi nhà trọ rồi.

“Tử Dạ, Khả Hân, Liên Thành, Bác Sĩ Đường, Tinh Thần, Hoàng Phủ Hác... Còn có, Di Thiên...”

Nhớ lại danh tự những người đã hy sinh, trong nội tâm Lý Ẩn thực sự khó có thể hình dung. Hắn rốt cục sống rồi... Thực hiện được tâm nguyện của vô số hộ gia đình... Sống sót rời khỏi nhà trọ!

Về phần Thâm Vũ, nàng xuất hiện ở công viên thanh điền, nơi nàng chấp hành huyết tự cấp ma vương. Huyết tự đã kết thúc, bởi vì bức tượng bị hủy nàng không còn có mối liên hệ nào với Lý ẩn và Di Chân nữa. Trong đầu xuất ra 1 ý niệm, nàng liền trở về đại sảnh trong nhà trọ.

“Đã xong... Cuối cùng kết thúc!” Ngân Vũ nhào tới ôm Ngân Dạ, vui mừng phát khóc. “Chúng ta rốt cục không còn là 1 hộ gia đình trong nhà trọ nưã rồi!”

“Uh.” Ngân Dạ vuốt ve mái tóc Ngân Vũ, mấy ngày nay mái tóc Ngân Vũ đã mọc ra dài hơn. “Chúng ta về sau sẽ hạnh phúc, cả đời này không chia lìa!”

Thâm Vũ xuất hiện trong đại sảnh, đưa mắt nhìn những người khác, nàng vốn nghĩ sau khi kết thúc mọi người ai cũng vui vẻ, thế nhưng lại nhìn thấy Lý ẩn có bộ dạng cực kỳ đau khổ, trong nội tâm có chút cảm giác không ổn. Đồng thời nàng phát hiện, không nhìn thấy Di Thiên.

“Sao... Làm sao vậy?” Thâm Vũ bước tới trước mặt Lý Ẩn hỏi: “Có chuyện gì xảy ra sao?”

Lúc này Lục đột nhiên nói với Lý Ẩn: “Ta đã nói với Di Thiên 1 việc. Nếu người nào ra tay hủy hoại bức điêu khắc kia thì tất cả nguyền rủa sẽ tập trung lên người đó. Nói cách khác, tất cả nguyền rủa trên người các ngươi đã không còn tồn tại nữa, tất cả đều do mình hắn gánh chịu, là hắn tự lựa chọn cái chết!”

“Ngươi... Ngươi nói, Di Thiên chết rồi?” Thâm Vũ che miệng kinh hô, Sở Di Thiên có tình cảm với nàng nàng đương nhiên biết. Tuy rằng nàng không có tình cảm với hắn, nhưng nghe tin hắn đã chết, trong nội tâm cũng không nhịn được mà có chút mất mát.

Giờ khắc này, Lý Ẩn rốt cục không còn là 1 hộ gia đình nữa, bóng dáng nguyền rủa giải trừ, từ nay về sau hắn không cần phải chịu bất cứ nguyền rủa nào nữa. Tất cả nguyền rủa khi hắn và Di Chân tiến vào “Địa ngục” cũng đã biến mất. Một khắc khi bị hút vào trong phòng, di thiên biết mình chết chắc cho nên hắn lựa chọn 1 mình gánh chịu hết thảy nguyền rủa cho 3 người còn lại.

Lý Ẩn nhìn Thâm Vũ, nói: “Thâm Vũ. Bất luận thế nào ngươi không được phép quên hắn. Hắn là người cứu chúng ta, kể cả ngươi. Ta biết hắn rất thích ngươi, vô luận ngươi có ý kiến gì với hắn, xin ngươi... Nhớ kỹ điểm này.”

Một khi Ma Vương bị phong ấn, chính là sau 50 năm luân hồi, cho dù có phục sinh cũng không thể nào làm tổn thương những hộ gia đình còn sống sót 50 năm trước. Bởi vậy mặc dù Thâm Vũ có 1 nửa huyết mạch thuộc về dị không gian, nhưng sau 50 năm nó phục sinh lại cũng không thể đối với nàng làm bất cứ chuyện gì!

Tất cả nguyền rủa đều tan thành mây khói, hết thảy đều đã kết thúc.

Cuối cùng 5 người rời khỏi nhà trọ. Còn Di Chân xuất hiện phía bên ngoài ngõ cụt. Giờ phút này nàng nhìn bọn người Lý Ẩn đi tới. Bọn hắn đi ra khỏi ngõ cụt, tất cả quay đầu lại đều phát hiện, nhà trọ đã biến mất... Không, nói là biến mất không bằng nói là, bọn hắn đã vĩnh viễn không cách nào trông thấy nó nữa rồi.

Tất cả phân thân của Lục đã kết hợp với bản thể, trí nhớ cũng hoàn toàn khôi phục.

Lý Ẩn chậm rãi bước về phía Di Chân. Di Thiên 1 mình gánh chịu tất cả nguyền rủa, Di Chân sau này sẽ không thể lấy ra đèn dẫn đường được nữa.

Di Chân tiến tới, nhảy vào vòng tay của Lý Ẩn.

“Lý Ẩn... Em... Em...”

Tại thời khắc vốn nên vui vẻ, nhưng Di Chân lại hoàn toàn đắm chìm trong đau thương. Lý Ẩn hiểu tâm tình của nàng, nhưng bất luận thế nào bọn hắn cũng đã sống sót rồi, con đường sau này còn phải đi, rất dài.

“Không phải lỗi của em, Di Chân.” Lý Ẩn dỗ dành Di Chân: “Hắn là vì em, vì chúng là mà lựa chọn. Hắn nhất định hy vọng em có thể tươi cười, sống hạnh phúc nốt quãng đời còn lại.”

“Em thật sự... Có thể hạnh phúc được sao?”

“Hạnh phúc sẽ không bao giờ biến mất. Vì Di Thiên, không nên lãng phí tánh mạng này, phải sống cả phần của hắn nữa. Đây là điều duy nhất chúng ta có thế làm cho Di Thiên.”

Giờ phút này, trong mắt Ngân Dạ và Ngân Vũ cũng phi thường cảm khái. Ngân Vũ dựa sát vào Ngân Dạ, nói: “Vì nhiều người đã hy sinh như vậy, chúng ta nhất định phải hạnh phúc, Ngân Dạ!”

“Chúng ta nhất định sẽ hạnh phúc. Nhất định!” Ngân Dạ cũng đồng dạng trải qua thật nhiều đau khổ mới tìm được đường sống trong chỗ chết, hắn tuyệt đối sẽ không buông bỏ cơ hội sống sót này. Nguyền rủa của Kim Sắc Thần Quốc đã biến mất, về sau không còn bất luận lực lượng nào có thể uy hiếp tới tánh mạng của Ngân Dạ và Ngân Vũ nữa.

Mà trong lòng Thâm Vũ lúc này trăm mối cảm xúc ngổn ngang. Nàng rốt cục đã sống sót, nhưng Tinh Thần, cha me, Liền Sinh, thậm chí cả Di Thiên đều đã chết. Nàng chẳng lẽ sẽ mãi luôn cô độc trên thế gian này sao?

“Đi thôi.” Lý Ẩn lộ ra thần sắc kiên định, quay đầu lại nói: “Ngân Dạ, Ngân Vũ, còn có Thâm Vũ, mọi người cùng nhau đi thôi! Thâm Vũ, ngươi cũng cùng chúng ta rời khỏi thành phố K chứ? Chỉ cần ngươi nguyện ý, chúng ta sẽ mãi nhường cho ngươi 1 chỗ!”

Thâm Vũ lúc này lộ ra thần sắc không thể tin được, sau đó nhẹ nhàng nở 1 nụ cười thật vui mừng.

Về phần Lục, không hiểu nàng ta đã biến mất từ lúc nào. Tốc độ của nàng tự nhiên không phải thường nhân có thể nhìn thấy. Mà trải qua chuyện này, trí nhớ của tất cả mọi người trên thế giới về đệ nhất độc dược sư đều hoàn toàn biến mất. Dù sao Lục cũng là 1 hộ gia đình. Không chỉ như vậy, tất cả thế lực ngầm kể cả Mộng gia cũng hoàn toàn quên hết tất cả ký ức có liên quan tới hộ gia đình (thậm chí cả Thượng Quan Miên).

Đối với Lục, sau mấy trăm năm khôi phục tự do, ước định với Bồ Mỹ Linh nàng cuối cùng đã hoàn thành.

Mà nàng sở dĩ có thể làm cho ma vương không thể tìm được bản thể của nàng trong mấy trăm năm là vì nàng ở trong 1 không gian rất đặc thù, nhà trọ vẫn là để trong huyết tự ma vương 1 con đường sống, ở trong không gian đó qua mấy trăm năm cũng không bị ma vương tìm được.

“Sau này tới nơi nào đây?” Lục lầm bầm lầu bầu, sau đó khẽ nói: “Được rồi. Cuộc sống sau này nên làm cái gì, để sau hãy tính ah.”

Năm hộ gia đình... À, không, 5 người còn sống sót Lý Ẩn, Di Chân, Ngân Dạ, Ngân Vũ, Thâm Vũ đi tới bãi đỗ xe của cư xá. Bọn hắn luôn đậu xe ở nơi này để tiện khi chấp hành huyết tự và khi... Có thể thoát khỏi nhà trọ sẽ lập tức lên xe rời khỏi thành phố K.

Ngân Dạ từ đằng sau xe lấy ra 1 chiếc Laptop, vừa mở máy vừa nói: “Lý Ẩn, ngươi lái xe đi, ta sẽ đặt vé máy bay. Chúng ta cứ dựa theo ước định lúc trước rời xa thành phố K, chúng ta sẽ tới...”

Lý Ẩn hiểu ý, khởi động động cơ lao đi, chiếc xe phi băng băng trên đường.

Bọn hắn là những người cuối cùng sống sót sau 50 năm luân hồi, là tương lai của vô số hộ gia đình trong 50 năm đã hy sinh. Trong lịch sử dài dặc của nhà trọ, vượt qua luân hồi 50 năm còn có thể sống sót 5 người cũng là hiếm có. Bất quá, bọn hắn thật sự làm được rồi. (Bạn Lục của chúng ta không tính vì nàng của mấy trăm năm trước.)

Giờ phút trên mặt Di Chân tuy vẫn còn những vệt nước mắt, nhưng ánh mắt nàng đã trở nên rất kiên cường.

Bỗng nhiên Thâm Vũ mở miệng: “Lý Ẩn, Di Chân, ta rất cảm tạ các ngươi, còn có Di Thiên... Ta cũng rất cảm ơn hắn. Tuy rằng hắn đã mất, nhưng ta sẽ không bao giờ quên được hắn.”

Ngân Dạ lúc này cũng nói: “Phải, chúng tôi cũng vậy. Cảm ơn các ngươi, còn có hết thảy những gì Di Thiên đã làm.”

Ngân Vũ ngồi bên cạnh, nước mắt đong đầy thốt lên: “Lý Ẩn, Di Chân, còn có tất cả những người đã chết... Vô luận trôi qua bao lâu ta cũng không quên được, vĩnh viễn không quên!”

Nghe được những lời như vậy Di Chân nhẹ vỗ ngực, quay đầu nhìn khu cư xá ngày càng nhỏ, thấp giọng lẩm bẩm: “Chào tạm biệt... Hẹn gặp lại, Di Thiên. Vì đệ, tỷ và Lý ẩn sẽ hảo hảo yêu quý tánh mạng này, hảo hảo sống sót.”

Lý Ẩn duỗi 1 tay nắm lấy tay Di Chân. Hai người hiểu hết thảy những suy nghĩ trong lòng đối phương.

“I love you, Di Chân.”

“Em cũng yêu anh, Lý Ẩn.”

Sau đó, Lý Ẩn lại lần nữa nhấn chân ga, chiếc xe lao vọt đi.

Cư xá sau lưng ngày càng nhỏ lại, cuối cùng biến mất trong tầm mắt...

Nhưng nhà trọ kia vẫn đứng lặng tại chỗ. Năm mươi năm Luân Hồi kết thúc, ma vương bị phong ấn. Thế nhưng 1 vòng 50 năm luân hồi mới lại bắt đầu. Vô luận trôi qua bao lâu, xã hội loài người biến hóa thế nào, nhà trọ vĩnh viễn không bao giờ biến mất.

Thời gian cực nhanh trôi qua, đã tới buổi tối ngày hôm sau.

Một chiếc MiniBus tiến vào trong khu cư xá. Trên xe là 1 đôi vợ chồng trẻ tuổi, còn có 1 tiểu cô nương khả ái.

“Là nơi này sao?” Người vợ vui vẻ nói: “Nghe nói nơi này khá tiện nghi.”

“ Đúng vậy. Chúng ta tới xem 1 chút đi, dù sao giá phòng khá mắc. Nếu như căn hộ tốt, chúng ta sẽ trả tiền đặt cọc (tất nhiên là trả góp).”

Đôi vợ chồng thoạt nhìn mới chừng hai mươi mấy tuổi, mà tiểu cô nương kia mặc 1 chiếc đầm trắng, tết tóc 2 bím dễ thương không chịu nổi.

“Tiểu Cầm, chúng ta chuẩn bị có nhà mới, con có vui hay không?” Người vợ đùa giỡn với đứa bé xinh xắn, người chồng tiến xe vào bãi đỗ, châm chọc là bọn họ đỗ đúng nơi bọn người Lý Ẩn vừa đậu xe.

Người chồng bế bé gái xuống nói với thê tử: “Nguyệt Văn, có biết rõ nhà trọ ở nơi nào không?”

“Ân, lần đầu tiên mới tới ah... Cửa tiểu khu như thế nào lại không có bảo an?” Nữ tử Tên Nguyệt văn bước xuống xe, khóa xe lại vội vàng bước theo trượng phu.

“Đông Kiệt, hiện tại giá nhà ở tuy rất cao, nhưng chúng ta chỉ cần 1 nơi vừa đủ cho 3 người chúng ta. Chỉ cần 3 người chúng ta sống chung 1 chỗ, nơi nào cũng giống nhau.” Nguyệt Văn lúc này đối với tương lai tràn nhập tin tưởng, “Em nói đúng không?”

“Uh.” Trượng phu Đông Kiệt gật đầu, sau đó vợ chồng hai người dắt theo bé Tiểu Cầm nói cười vui vẻ đi tới, rất nhanh trước mặt ba người xuất hiện 1 con ngõ nhỏ.

“Vào đi thôi, có lẽ ở gần nơi này.” Nguyệt Văn nói với Đông Kiệt: “Dù sao nhà trọ kia cũng không quá lớn. Tiểu Cầm, chúng ta lập tức được nhìn thấy nhà mới rồi, có hứng thú không?”

Tiểu Cầm đáng yêu gật gật đầu nói: “Về sau con có thể cùng với ba ba, ma ma ở trong nhà mới rồi! Lần này con có phòng riêng của mình chứ?”

“Đương nhiên là có! Tiểu Cầm yên tâm, căn phòng của con chắc chắn không nhỏ đâu!”

Sau đó, ba người liền tiến sâu vào bên trong con hẻm nhỏ. Không lâu sau, 1 ngôi nhà 30 tầng xuất hiện trước mặt bọn hắn.

“Là tòa nhà này sao? Không đúng a,” nhưng Nguyệt Văn lại kinh hỉ nói: “Ở nơi này vẫn còn nhà trọ tốt như thế này kia à? Đông Kiệt, chúng ta tới xem đi! Tiểu Cầm, con có thích nơi này không?”

“Rất thích!” Tiểu Cầm cười lớn lộ ra hàm răng nhỏ nhỏ xinh xinh.

Một nhà ba người vui vẻ nghĩ tới tương lai tốt đẹp không xa, không ai phát hiện, dưới chân mình... Đã chẳng còn bóng dáng.

(Hết trọn bộ)
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,128
Posts: 95450
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Re: Nhà Trọ Địa Ngục - Hắc Sắc Hoả Chủng

Postby tuvi » 10 Nov 2019

Nhà trọ địa ngục - Chương đặc biệt- Another ending

Ta phiêu đãng trong thế giới này đã bao lâu rồi, thời gian trôi qua dài hay ngắn ta, không biết được, ta chỉ biết ta bị lôi vào thế giới này, thay thế cho 1 thứ đã rời khỏi đây.

Trong không gian này không có ánh sáng, tối tăm và lạnh lẽo. Đôi khi ta mở mắt ra, nhưng cảm giác như đôi mắt đã hỏng mất rồi, bàn tay rõ ràng ở trước mặt, ta lại chẳng thể nhìn thấy gì

Ta không ăn không uống, cứ phiêu đãng như 1 linh hồn, đầu óc ta đôi khi tỉnh tỉnh mơ mơ. Đôi lúc trong lòng ta trào lên 1 cảm xúc khó tả, nó thôi thúc ta rời khỏi nơi này tới gặp 1 người, nhưng mặc cho ta cố gắng thế nào ta cũng không thể nhở rõ bóng hình người đó. Tất cả mọi thứ mơ mơ hồ hồ, nhiều lúc ta còn không thể hiểu được. Ta là 1 thực thể hay là 1 linh hồn.

Bỗng 1 ngày, ta cảm giác cơ thể như bị 1 lực lượng nào đó dẫn dắt, cơ thể ta không còn trôi bồng bềnh nữa mà tiến lên theo 1 hướng nhất định. Càng tiến tới, lực dẫn dắt đó ngày càng mạnh mẽ, rồi nó biến thành 1 lực hút to lớn mà ta không thể nào chống đỡ được.

Cơ thể ta xoay vòng vòng, như con thuyền bị sóng gió xô đẩy, không điểm tựa. Đột nhiện cơ thể ta chạm phải 1 thứ cứng rắn, lạnh lẽo. Đã bao lâu rồi ta lại mới có cảm giác đây, đã bao lâu mới được dừng ở 1 chỗ mà không phiêu đãng nữa. Ta nằm im hưởng thụ cảm xúc cơ thể đặt lên 1 thứ gì đó cố định.

Đôi khi ta nghe thấy 1 vài tiếng ồn nho nhỏ, là ta tưởng tượng hay nó thực sự có. Tiếng ồn, lúc có lúc không, ta cố gắng lắng tai lên nghe ngóng, sau 1 hồi, nó lặng dần, rồi biến mất. Ta chờ 1 lúc lâu nhưng không còn nghe thấy nữa.

Chậm dãi mở mắt, đập vào mắt ta là 1 màn đen tối, không... Không phải... Ta lờ mờ nhìn thấy vài thứ. Trước mắt ta... Dường như là 1 bàn trà, phía sau bàn trà là 1 khối đen to lớn, hình dáng đó không nhầm là 1 chiếc ghế sofa... Xa hơn nữa chỉ còn 1 màu đen.

Ta từ từ ngồi dậy mở to mắt nhìn 4 phía. Cơ thể lâu ngày mới vận động, phải 1 lúc sau ta mới tìm lại được cảm giác của chính mình. Ta đứng lên đi 1 vòng quanh nơi này. Đây là 1 căn hộ rất bình thường với nhà bếp, phòng ngủ, phòng khách.

Ta bước tới trước 1 cánh cửa. Cảm giác tim đập nhanh chóng, dường như đã lâu lắm rồi cảm giác này mới lại tìm tới ta. Ta nhẹ nhàng đặt tay lên nắm đấm cửa, khẽ khàng vặn 1 cái. Một tiếng vang thật nhỏ, cánh cửa bật mở.

Ở bên ngoài cũng thật tối, ta không nhìn thấy gì cả. Ta quay vào bếp, lục tìm trong mấy ngăn tủ, cuối cùng tìm được 1 cây đèn pin. Ánh sáng của nó thật chói mắt. Ta phải nhắm mắt lại 1 lúc mới có thể thích ứng được với luồng ánh sáng này. Tim ta bỗng nhiên nhộn nhịp, a ha, đã bao lâu rồi ta mới được nhìn thấy ánh sáng đây.

Đứng trước cánh cửa phòng đã mở sẵn, ta soi đèn về phía trước. Đối diện cửa căn phòng ta đang đứng là 1 cánh cửa khác, bên trên có viết 1 dãy số 3011.

Nơi đây là đâu.

Ta bước hẳn ra hành lang tối đen, 2 bên tường là những cảnh cửa phòng đều được đánh số. Chậm rãi bước đi, tại sao nơi này lại cảm giác có chút quen thuộc.

Ta bước tới cuối hành lang, nơi có 1 cánh cửa, chắc chắn là cửa dẫn ra cầu thang bộ.

Cạnh. 1 tiếng vang nhỏ khi ta mở nó ra. Ánh sáng bên ngoài đột ngột bật sáng, chói mắt hơn so với cây đèn ta cầm trong tay. Thật may lần này ta thích ứng với nó nhanh hơn. Nhìn kỹ, phía sau cánh cửa là 1 đoạn cầu thang dẫn xuống 1 hành lang.

Ta tắt đèn pin, chậm dãi bước xuống từng bậc một. Một dãy hành lang trải dài với những cánh cửa ở 2 bên. Bố cục này... Dường như ta đã từng nhìn thấy, không chỉ 1 lần mà còn rất nhiều lần.

Nàng dạo bước trong hành lang. Nơi này cho nàng 1 cảm giác quen thuộc, nhưng cũng cho nàng 1 cảm giác sợ hãi.

Không gian thật yên tĩnh, nàng thử 1 gõ cửa vài căn phòng, nhưng dường như không có 1 ai ở đây. Nàng dợm bước dọc theo hành lang tiến thẳng tới cánh cửa dẫn ra cầu thang bộ. Sao nàng lại biết cánh cửa đó dẫn ra cầu thang bộ. Nàng không biết, nàng chỉ là cảm giác mà thôi.

Bên trong cầu thang cũng được bố chí hệ thống khống đèn. Nàng bước đi thật chậm dãi, nàng cảm giác muốn tới nơi nàng cần tới sẽ rất dài, nhưng sao nàng không chọn đi cầu thang máy, vì nàng cảm giác nó không an toàn. Mà... Nơi nàng cần tới là nơi nào. Đầu óc nàng không có câu trả lời rõ ràng, nhưng cơ thể nàng lại rất rành mạch.

Đứng trước cửa phòng 403 và 404, sao trái tim nàng lại đập dữ dội như vậy, là do leo thang 1 đoạn đường dài hay do 1 cảm xúc không tên nào đó. Nơi này có liên quan gì tới nàng. Tại sao... Trong túi nàng lại có chìa khóa phòng 403. Nàng đã từng ở nơi đây sao... Vì sao đầu óc nàng không thể nhớ ra...

Bỗng nàng nghe loáng thoáng đâu đây từ bên dưới vọng lên, dường như có tiếng nói chuyện.

Có người ở nơi này sao? Là ai?

Nàng chậm dãi bước xuống, không hiểu sao càng xuống nàng lại càng hồi hộp. Tới khi đứng trước cảnh cửa dẫn ra đại sảnh, trái tim nàng như muốn chồm lên, nhảy ra khỏi lồng ngực. Lúc này tiếng nói chuyện cười đùa rõ mồn một bên tai nàng nhưng nàng dường như không nghe thấy.

Cạch 1 tiếng thật nhẹ nhàng, cánh cửa khe khẽ đẩy ra. Đập vào mắt nàng là 1 đại sảnh được lát đá hoa cương, ở trung tâm là 1 bộ bàn ghế sô pha, xa xa bên kia là cánh cửa xoay bằng kính. Khung cảnh quá đỗi quen thuộc đập vào mắt. Mọi cảm xúc hình ảnh đột ngột ùa về bao vây lấy tâm trí nàng.

Không đúng, nơi này thực là nhà trọ hay là trong 1 không gian nào khác. Nàng làm sao có thể... Làm sao có thể... Bỗng nhiên 1 bàn tay nhỏ bé chạm vào nàng, làm nàng giật mình lùi lại.

Hình ảnh 3 con người trước mắt có chút mờ ảo.

“Dì ơi, vì sao dì khóc?”

Đôi bàn tay bất chợt khẽ đưa lên mặt, 2 má nàng đã ướp đẫm từ bao giờ. Giọng nói trẻ con khi này lại vang lên “Mẹ, vì sao dì lại khóc?”

Giọng nói lúng túng của 1 người phụ nữ, tiếp theo là 1 giọng đàn ông an ủi đứa nhỏ.

Nàng khẽ xoay đầu, lau đi những giọt nước mắt trên mặt. Quay người lại đối diện với 1 nhà ba người. Là 1 đôi vợ chồng trẻ và 1 đứa bé gái xinh xắn. Không khí vui vẻ xung quanh 3 người dường như làm bừng sáng cả không gian xung quanh. Nàng mỉm cười với đứa nhỏ.

“Xin chào, ta là Nguyệt Văn, đây là trượng phu ta tên Đông Kiệt, và con gái dễ thương của ta, Tiểu Cầm.”

“Xin chào, ta tên Doanh Tử Dạ.”

.Tại sao Doanh Tử Dạ sống lại? Không phải nàng đã chết trong huyết tự nhà kho sao?

Cách làm của nhà trọ vốn không ai có thể hiểu thấu. Nhà trọ tồn tại từ xưa tới nay, mục đích sinh ra nó là gì. Giống như thuyết pháp của Kim Sắc Thần Quốc, sinh ra là để ma luyện hắc tâm ma? Hay sinh ra là để hành hạ con người tới chết?

Không, nhà trọ sinh ra là để giày vò nhân tâm.

Nhà trọ thông qua dị không gian của ma vương, trước khi ma vương bị Lý Ẩn phong ấn, đem Tử Dạ từ thế giới nhà kho kéo về thế giới sự thật. Những tiếng động nàng nghe được khi nãy đều là do nhóm người Lý Ẩn, Di Chân, Di Thiên và Lục tạo ra.

Về phần bọn người Ngân Dạ, Ngân Vũ, Thâm Vũ, Di Chân, Lý Ẩn... Bọn hắn nghĩ rằng đã thoát khỏi nhà trọ thực sự sao.

Sai lầm, con đường bọn hắn đang đi vốn không hề thay đổi, đã bị nhà trọ đeo đuổi còn mong muốn 1 cuộc sống yên bình sao.

Hiện tại cho dù Tử Dạ không thể liên lạc với Lý Ẩn, thì tại 1 huyết tự nào đó trong tương lai, ba người Lý Ẩn, Tử Dạ và Di Chân sẽ mặt đối mặt, sớm thôi.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,128
Posts: 95450
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Previous

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 25 guests