Chương 16: Lonely christmas
Hôm sau là thứ sáu, có lẽ nhờ tác dụng của thuốc, hoặc là do nước ấm tối qua, bệnh tình của Tưởng Dao đã tạm thuyên giảm. Cô ăn mặc tràn đầy sức sống đi làm, giống như một nữ siêu nhân chưa từng bị đánh bại.
“Latte, bỏ thêm hai viên đường.” Lúc chờ thang máy, Tần Duệ lắc ly cà phê trong tay đưa cho cô.
Khuôn mặt Tưởng Dao vốn ảm đạm, lập tức mỉm cười: “Cũng chỉ có anh đau lòng cho tôi.”
“Đúng vậy, không có cô thì có rất nhiều công việc của tôi bị ngưng trệ.” Tần Duệ gật đầu,”Không thương cô thì thương ai.”
“Có người khi họ tồn tại cô sẽ không cảm nhận được tầm quan trọng, chỉ khi nào người đó biến mất, cô mới phát hiện quả thật Trái Đất ngừng chuyển động.” Cửa thang máy mở ra, Tần Duệ bỏ lại những lời này rồi đi vào.
Tưởng Dao đứng tại chỗ sửng sốt hai giây, mới đi theo vào.
“Nói vậy…” Cô mỉm cười nhìn Tần Duệ, “Cuối cùng anh đã phát hiện ra tầm quan trọng của tôi rồi sao?”
“Ừ.” Tần Duệ gật đầu, “Cô không ở đây, ngay cả người sửa lỗi chính tả cũng không có, hợp đồng bọn họ đưa tới còn kém hơn cả học sinh trung học viết văn.”
Cô nhếch môi, làm mặt quỷ.
“Cuộc họp hôm qua hủy rồi.” Tần Duệ đột nhiên nghiêng đầu nói với cô, “Đổi sang tuần sau.”
Tưởng Dao im lặng nhìn anh ta, lập tức cảm thấy đau đầu.
Tối nay Tưởng Dao có hẹn ăn cơm với hai người bạn học cũ, trong lúc ăn có người oán hận hỏi tại sao gần đây Tố Trân không đến tụ tập, Tưởng Dao cụp mắt cười, không nói gì.
“Lát nữa đi uống rượu không?” Lúc thanh toán tiền, Tưởng Dao hỏi.
Chỉ là hai người kia đều tỏ vẻ mai có việc, chỉ muốn nhanh chóng về nhà.
“Được rồi.” Cô bất đắc dĩ cười.
Sau khi tạm biệt bạn học, Tưởng Dao lái xe loanh quanh trên đường. Bất giác chạy đến gần quán bar cô hay đi trước kia, dừng lại một lát, cô quyết định đi vào bãi đỗ xe, một mình uống rượu.
Còn chưa tới chín rưỡi, bên trong cũng không có quá nhiều người. Cô chiếm một bàn cuối cùng ở trong góc, cách xa sân khấu nhất, nhưng vẫn sợ tiếng ầm ĩ của ban nhạc. Cô gọi một ly cocktail, uống một lát, nhìn đám người ồn ào, đột nhiên cảm thấy mình không thể giả vờ mạnh mẽ được nữa. Vì thế cô lấy di động ra, vuốt đi vuốt lại, cuối cùng gọi cho Tần Duệ.
“Hả?” Cách bắt máy của Tần Duệ rất đặc biệt.
“Còn đang tăng ca à?”
“Không có, về nhà rồi. Mỗi ngày sao tăng ca được, sẽ phát điên mất.”
“Không phải anh ngủ rồi đấy chứ.”
“Vẫn chưa. “Anh ta nói, “Đang đọc sách.”
“Có hứng đi uống một chén không?” Cô hỏi.
Tần Duệ ở bên đầu kia điện thoại im lặng mấy giây mới lên tiếng: “Có việc cần bàn với tôi à?”
Tưởng Dao không biết nên trả lời anh ta như thế nào, đành nói: “Không có việc gì thì không thể uống rượu sao?”
Tần Duệ bật cười, lại im lặng, sau đó mới đáp: “Ở đâu thế?”
Nửa tiếng sau, Tần Duệ hiếm khi không mặc âu phục xuất hiện. Sau khi ngồi xuống, câu đầu tiên anh ta nói chính là: “Có phải càng lớn tuổi càng cảm thấy ít bạn không? Đêm hôm tìm một người có thể đi ra giải tỏa lại càng hiếm…”
Tưởng Dao bật cười: “Ưu điểm và cũng là khuyết điểm lớn nhất của anh chính là quá hiểu chuyện.”
Tần Duệ gọi một ly Whiskey đá, châm thuốc: “Nói đi, có chuyện gì.”
“Thực sự không có chuyện gì mà.” Cô hơi bất đắc dĩ.
Tần Duệ nhìn ánh mắt cô dường như vừa kinh ngạc vừa khó chịu.
Cô quyết định không giải thích, nói bằng giọng bình thản: “Đã lâu không uống với anh một chén rồi.”
Có lẽ những lời này đã khuấy động hồi ức của Tần Duệ, đầu tiên anh ta hơi sửng sốt, sau đó không nhịn được lộ ra nụ cười ấm áp: “Ừ… hai năm rồi.”
Hai năm.
Vừa nói ra khoảng thời gian này, trong đầu Tưởng Dao như có chiếc hộp pandora mở ra, từng mảnh ghép trong trí nhớ tuôn ra.
Không biết qua bao lâu, nhân viên phục vụ mang Whiskey tới cho Tần Duệ, lúc này mới kéo suy nghĩ của Tưởng Dao trở lại.
“Cô ổn không?” Tần Duệ hỏi.
Cô há hốc miệng, muốn đáp, nhưng cổ họng bị thứ gì đó chặn lại, một chữ cũng không nói nên lời. Sau đó hốc mắt cô đỏ ửng.
Tần Duệ nhìn cô như vậy, hơi cười khổ, nhấp một ngụm Whiskey, lại rít một hơi thuốc: “Chúng ta biết nhau bao lâu rồi? Mười năm? Mười một?”
“Ừ. “Cô gật đầu.
“Thỉnh thoảng tôi cảm thấy cô mạnh mẽ y như đàn ông chúng tôi, thậm chí còn hơn ấy.”
“Nhưng thực ra cô vẫn chỉ là một người phụ nữ mà thôi.” Anh ta nhìn ánh mắt đơn thuần lại phức tạp của cô, “Có lẽ cô không tin, nhưng tôi dám nói tôi cảm nhận được cô không vui vẻ. Đã nhiều năm cô không hề vui vẻ rồi.”
“Lúc cô vừa mới kết hôn với Vương Trí Vĩ, tôi cảm thấy cô rất vui vẻ, đời này tôi sẽ không còn gặp lại cô vô tâm vô phế của lúc đó nữa.”
“Thật vậy sao?” Tưởng Dao bật cười. Cô ở trong hình dung của Tần Duệ nghe thật buồn cười.
“Thật đấy.” Anh ta nhướng mày, “Nhưng sau đó…”
Anh ta dừng lại, không nói nữa. Loại im lặng này có thể biểu đạt rất nhiều câu chuyện, những chuyện này đều là cô tự mình trải qua, cô biết anh ta muốn nói gì, anh ta cũng biết cô hiểu. Cho nên thỉnh thoảng nói chuyện với người quen đã lâu là một chuyện không tốn nhiều sức, tất cả đều ngầm hiểu ý nhau rồi.
Tưởng Dao bình tĩnh cầm lấy ly rượu trước mặt, nhấp một ngụm, đặt xuống:
“Vui vẻ cũng không phải là chuyện dễ dàng.”
“Nhưng tôi vốn cảm thấy đó là chuyện dễ dàng với cô.”
“Bởi vì cô là một người dễ dàng thỏa mãn, không giống như tôi…”
Tưởng Dao cười khổ: “Cho dù là vậy, vui vẻ cũng không dễ đâu.”
“Nhưng mà…” Sau khi im lặng một lúc, Tần Duệ đột nhiên nói, “Có một thời gian tôi cảm thấy cô rất khác.”
Cô ngước mắt nhìn anh ta, như thể đang nghe truyện cười.
“Thời gian đó cô… giống như đang sống trong mơ ấy.”
Cô ngẩn người, kinh ngạc nhìn anh ta, trí nhớ chôn sâu trong lòng đột nhiên bị đào ra, cô không biết nên đối mặt thế nào.
“Nhưng…” Qua một lúc, Tưởng Dao mới cầm lấy ly rượu, uống hết toàn bộ chất lỏng màu đỏ, “Giấc mơ nào rồi cũng sẽ phải tỉnh. Sau khi tỉnh, anh sẽ cảm thấy thế giới sau đó còn tồi tệ hơn so với trước khi nằm mơ.”
Tần Duệ không nói gì, chỉ chạm vào chén không của cô một cái, sau đó ngửa đầu uống cạn ly rượu của mình.
Cuối tuần, tuy Tưởng Dao đã khỏi bệnh, nhưng cả người đều lười biếng, dường như không muốn nghĩ về chuyện gì hết, không muốn làm gì hết, cô nằm ở nhà hai ngày, nhìn bầu trời âm u, nghĩ thầm: mùa đông lại tới nữa rồi.
Sáng thứ hai, Tưởng Dao đến văn phòng, một đống công việc tuần trước còn làm chưa xong, chưa kịp ăn trưa đã bị Tần Duệ nhét vào xe thương vụ.
Trên đường đi, cô lại bắt đầu thất thần. Cô nhìn khuôn mặt mình trên kính, tự nói với mình: có một số việc phải dũng cảm đối mặt.
Khi Tưởng Dao theo bọn Tần Duệ đi vào phòng họp, Chúc Gia Dịch đã ngồi ở chỗ kia. Mọi người lại khách sáo trò chuyện một lúc, cô im lặng đứng đó, không nhịn được quan sát cậu cũng đang im lặng.
Hình như cậu khỏe mạnh hơn trước kia, dáng người dường như giống với những người thường xuyên ra vào phòng tập thể thao, vai cậu rộng hơn, do đó đầu nhỏ hơn trước kia. Cậu đã cắt tóc rồi, mái tóc vốn dài đến bả vai, hiện tại đã trở thành tóc ngắn, tuy không đến mức thành đầu đinh, nhưng vẫn khiến người ta không quen. Đường nét trên mặt góc cạnh hơn trước kia, nhất là phần trán, điều này khiến ánh mắt cậu trở nên sâu hơn, không còn là khuôn mặt trẻ măng hay cười như trước kia. Chỉ là nếu muốn nhận xét điều gì khiến cậu ta thay đổi nhiều nhất thì chắc chắn là ánh mắt.
Cậu trở nên chín chắn hơn trước rất nhiều. Có thể nói hiện tại cậu đã trở thành một người đàn ông, chứ không còn là… một người trẻ tuổi nữa.
Cô không thể nghĩ ra được từ gì để hình dung về cậu, thực ra, cô cảm thấy mình cũng chả cần vắt óc suy nghĩ làm gì. Cậu chính là cậu mà thôi. Chàng trai thích làm nũng trong trí nhớ của cô đã sớm biến mất theo thời gian rồi. Từ khoảnh khắc cô nói lời chia tay, cô đã mất cậu rồi.
Tưởng Dao ngồi kia hơi lo lắng liệu cậu có châm chọc khiêu khích cô không, nhưng cậu chỉ im lặng ngồi từ đầu đến cuối.
Cậu ngồi chếch đối diện cô, chỉ cần ngẩng đầu là có thể nhìn thấy cậu. Tuy nhiên cô không có dũng khí nhìn thẳng vào mắt cậu. Cô cảm thấy mình chưa bao giờ hèn nhát khi đối diện với một người đến thế, trên thế giới này chỉ có ba từ “Chúc Gia Dịch” mới khiến cô áy náy, bối rối, xấu hổ, bó tay.
Cô nhìn xuống tay cậu. Ở gan bàn tay trái cậu có một nốt ruồi, trên khóe mắt phải cậu cũng có một cái. Cô đột nhiên nhớ tới từng có một lần, bọn họ nằm trong căn phòng trọ nhỏ kia, chỉ bật ngọn đèn trên đầu giường, cậu ôm lấy cô từ phía sau, cô đặt tay cậu dưới ngọn đèn.
“Đường sống của cậu rất dài, chứng tỏ cậu sẽ sống rất lâu.” Cô giống như một bà bói.
Người thanh niên trẻ khẽ cười ở phía sau, không nói gì.
“Con đường công danh của cậu cũng khá tốt.” Cô nói tiếp, đồng thời dùng ngón cái vuốt ve lòng bàn tay cậu, “Nhìn qua sẽ có mấy lần thay đổi lớn, nhưng tổng thể cũng không tệ lắm.”
Cậu khẽ “Ừ” một tiếng, dường như không hề nghe vào tai: “Vậy còn tình cảm thì sao?”
Cô lấy ngón trỏ đâm vào lòng bàn tay cậu, sau đó thở dài: “Đường tình cảm của cậu rất ngắn, chứng tỏ cậu là người liều lĩnh, rât dễ bị lừa gạt. Hơn nữa nói còn nối với ngón giữa, chứng tỏ cậu là người coi trọng tình cảm và hoạt bát.”
Chúc Gia Dịch không nhịn được nhíu mày, như là đang phân vân liệu cô có nói thật hay không.
“Tôi không nói dối đâu.” Tưởng Dao không nhịn được giải thích.
“Vậy còn em?” Cậu nắm tay cô, giơ lên nhìn, nhưng không nhìn ra được gì.
“Tôi ư?” Vẻ mặt cô nghiêm túc, “Đường tình cảm của tôi rất gồ ghề, chứng tỏ tôi là một người tinh tế, nó còn kéo dài đến dưới ngón trỏ, chứng tỏ…”
Nói tới đây, cô ngừng lại, mỉm cười nhìn cậu.
“Chứng tỏ gì?” Cậu không hiểu sao cô lại cười, vội hỏi.
Tưởng Dao thở dài, nhếch miệng: “Chứng tỏ tôi là một người coi trọng nhục dục.”
Cậu hơi ngớ ra, sau đó vẻ mặt dở khóc dở cười.
“Vẻ mặt cậu là sao?” Cô nhịn cười hỏi.
“Không có gì.” Cậu giống như một học trò chăm chỉ, “Tôi chỉ muốn xác nhận xem lý luận này có đúng hay không thôi.”
Nói xong cậu nhào qua cắn lỗ tai cô.
“Chờ một chút!” Tưởng Dao hét lên, “Chờ chút!”
Cậu hôn một chút, mới buông cô ra.
“Tôi còn chưa nói xong mà.” Thực ra cô chỉ muốn dời sự chú ý của cậu đi thôi, “Trong gan bàn tay cậu có một nốt ruồi, cậu có biết nó thể hiện cho điều gì không?”
“Điều gì?” Cậu mấp máy môi, như thể có thể nhào lên bất cứ lúc nào.
Ánh mắt Tưởng Dao dịch chuyển, cô đã sớm luyện thành công phu nói bừa: “Chứng tỏ cậu không nghe lời, là mệnh vất vả.”
Cô nghiêng đầu nhìn vào mắt cậu, còn muốn nói gì nữa đã bị cậu cắn môi.
“Luật sư Tưởng.” Chủ nhân của gan bàn tay có nốt ruồi dường như hơi mất kiên nhẫn, “Luật sư Tưởng?”
Tưởng Dao lập tức thoát khỏi suy nghĩ, kinh ngạc ngẩng đầu, phát hiện vẻ mặt Chúc Gia Dịch thản nhiên nhìn cô.
“Chuyện gì?” Cô dùng hết sức để cho bản thân bình tĩnh.
Trong mắt Chúc Gia Dịch hiện lên tia phức tạp: “Không có gì, chỉ là tôi muốn hỏi một chút về điều kiện thanh toán, trong tài liệu đấu thầu giao hẹn như thế nào?”
Tưởng Dao hít thở sâu một hơi, ép mình động não, may mà đầu óc cô vẫn rất tốt, “À, trong tài liệu đấu thầu, công trình chia làm ba giai đoạn thanh toán, mỗi cột mốc dựa vào nghiệm thu hoàn chỉnh làm tiêu chuẩn.
Chúc Gia Dịch gật đầu, sau đó tầm mắt chuyển sang Tần Duệ ở bên cạnh cô: “Vậy tôi cảm thấy lần nghiệm thu đầu tiên nếu đợi khi công trình hoàn thành thì hình như quá muộn bởi vì…”
Tưởng Dao không nghe rõ bọn họ nói gì, cô chỉ nhìn thấy bàn tay để trên bàn kia. Đối với cô mà nói nó vừa quen thuộc mà xa lạ.
Lần đàm phán này không thuận lợi bằng đợt trước, tận gần tám giờ tối mới kết thúc, dù bụng Tưởng Dao sôi ùng ục nhưng cô không hề cảm thấy đói. Trong nháy mắt khi đứng lên, cô hơi choáng váng, nhưng lập tức ổn định lại. Cô ngẩng đầu, phát hiện Chúc Gia Dịch nhìn cô rồi lại quay đi chỗ khác.
Tiếp đó đoàn người tất nhiên là đi ăn tối. Vào thang máy, cô tựa vào một góc, mệt mỏi thở dài, không muốn nói, cũng chả muốn nghĩ gì.
Thang máy bắt đầu đi xuống, cô ngẩng đầu nhìn con số trên màn hình, trong đầu trống rỗng.
Đột nhiên thang máy hơi chấn động, cảm giác này giống như khi đi máy bay gặp phải dòng khí, khiến tim người ta bất giác đập mạnh. Ngay khi cô muốn hét ầm lên thì thang máy ngừng lại. Con số trên màn hình dừng lại ở “19” rồi không nhúc nhích nữa.
Tất cả mọi người sửng sốt, sau đó mới cùng xác nhận có phải thang máy hỏng rồi không. Tần Duệ bình tĩnh ấn nút màu đỏ, gọi: “Có người không? Thang máy hỏng rồi!”
Trong phòng giám sát lập tức có người đáp lại bọn họ, nói sẽ lập tức phái người đến sửa. Mọi người nhìn nhau, cuối cùng đành chấp nhận sự thật: Việc có thể làm được duy nhất chỉ là chờ đợi mà thôi.
Mấy người đàn ông để xoa dịu bầu không khí hoặc là muốn vượt qua khoảng thời gian chờ đợi khó khăn này bắt đầu nói chuyện. Ngay cả Tần Duệ luôn nói năng thận trọng trong công việc cũng gia nhập với bọn họ. Vẻ mặt mọi người đều muốn làm cho bản thân không được căng thẳng.
Tưởng Dao tựa vào tường một lúc, bắt đầu cảm thấy ngực khó chịu, cô nghĩ có lẽ là do liên quan đến việc chưa khỏi bệnh. Hôm nay cô đi một đôi giày cao gót với lớp sơn hoàn hảo, cho dù đi rất thoải mái, nhưng đứng lâu vẫn cảm thấy mệt.
Trong phòng giám sát vẫn có người hỏi tình hình trong thang máy, hơn nữa cam đoan nhân viên sửa chữa sẽ đến ngay. Tưởng Dao sờ trán, không ngờ lại đổ mồ hôi. Mũi cô dường như hơi tắc, vì thế cô bắt đầu thở bằng miệng, nhưng kì quái là dường như miệng cũng không thở nổi.
Chuyện quái gì vậy? Cô hoảng hốt nghĩ.
Cô ngẩng đầu nhìn mọi người bên cạnh, bọn họ dường như còn đang nói cười, có một sự sợ hãi lan tràn trong lòng cô, tốc độ nhanh đến mức chỉ qua vài giây, cô thực sự không thở nổi nữa.
Cô vươn tay, không biết muốn bắt lấy thứ gì, người đứng trước cô là Triệu Tĩnh Luân, cậu ta xoay người nhìn cô, bị dọa vì dáng vẻ của cô, tất cả mọi người đều vậy.
Cô giống như một người chết đuối đang giãy dụa, muốn cầu cứu nhưng không phát được ra tiếng.
Có người đi tới ôm lấy cánh tay cô, lớn tiếng hỏi: “Thuốc đâu?”
Cô nói không ra lời, há miệng thở, nhưng chỉ hít được chút không khí.
“Tôi hỏi thuốc của em đâu?” Người nọ hét lên.
Theo phản xạ cô đưa túi xách trong tay cho cậu, cậu nhanh chóng lục túi, sau đó lấy một túi nilon, mở lọ thuốc ra, thuần thục nhét vào miệng cô, ra lệnh: “Hít! Mau hít vào!”
Tưởng Dao nắm tay cậu, liều mạng hít.
Không biết qua bao lâu, cô cảm thấy phổi mình bắt đầu hoạt động, nhưng trong đầu lại trống rỗng, cả người giống như hạ đường huyết.
Chúc Gia Dịch ôm cô, xung quanh là những ánh mắt kinh ngạc, ngón tay cậu thô ráp nhưng ấm áp sờ gáy cô đổ đầy mồ hôi lạnh, nói: “Ổn rồi, không sao rồi…”
“Ai cưỡi xe tuần lộc bay qua, quên mất bỏ lại quà tặng cho tôi. Nhìn chằm chằm đèn trang trí, là thứ sáng nhất trong đêm tối, thắp sáng cả sự cô đơn của tôi…”
Ngón tay Tưởng Dao run rẩy chạm vào nút, trong xe truyền đến âm thanh cô đơn, nghe vào khiến người ta âu sầu.
“Merry, merry Christmas
Lonely, lonely Christmas
Trong biển người muốn thật lòng công bố
Nhưng bạn muốn nghe truyện cười
Lonely, lonely Christmas
Merry, merry Christmas
Ngày mai đèn trang trí sẽ tháo xuống
Đổi lại là tiếng chuông chùa…”(Bài hát Lonely Christmas – Trần Dịch Tấn)
Cơn tức ngực khó diễn tả bằng lời, như thể bị người ta bóp cổ lâu đến mức cho dù đã buông ra, có thể thở rồi nhưng đã quên mất thở như thế nào.
Không biết qua bao lâu, cuối cùng cô mới hít thở sâu một hơi, sau đó gục xuống vô lăng. Trong khoảnh khắc ấy, cô cảm thấy tim mình lại đập dồn dập y như khi ở trong thang máy. Lúc cô nhìn thấy bàn tay của Chúc Gia Dịch… trong gan bàn tay có một nốt ruồi.
Còn có cả ánh mắt của Tần Duệ nhìn cô, xa xôi như thể giữa hai người cách nhau là một ngọn núi chứ không phải một người. Trong mắt anh ta có sự xa lạ và cả sợ hãi, nhưng cô không thể diễn tả được nó là gì.
Ca khúc kết thúc, trong radio truyền đến giọng nói ấm áp, phá vỡ ban đêm yên tĩnh: “Đây là “Đường sách thênh thang”, tôi là Tào Thư Lộ. Hôm nay là đêm Giáng sinh, mỗi khi đến ngày này, trên thế giới chỉ còn thừa lại ba loại người: một là người vui chơi hết mình, hai là người đau đớn đến mức không có cách nào tận hưởng niềm vui, về phần loại người thứ ba… chính là hoàn toàn không quan tâm hôm nay là ngày gì. Cho nên xin hỏi quý thính giả đang nghe đài, bạn thuộc loại người nào?”
Nghe đến đó, Tưởng Dao không khỏi cười khổ. Cô… chắc chắn là loại người thứ ba.
Chỉ là giai điệu Lonely Christmas kia không ngừng vang lên trong đầu cô, cho nên con người vừa trải qua ranh giới giữa sự sống và cái chết như cô mới đột nhiên rất muốn tìm một chỗ náo nhiệt đông người, sau đó ngồi ở một góc quan sát. Đúng vậy, cô chỉ cần chứng kiến sự náo nhiệt mà thôi.
Ngón tay run rẩy đã dần bình phục, sức lực của cô dường như đang trở lại, cô cảm thấy mình giống như một món đồ chơi cũ nát được thông khí, được rót thêm chút sức lực. Cảm giác này thật kì diệu, giống như người chết trở về trần gian.
Cô khẽ vuốt ngón tay, vẫn còn hơi run. Cô không quan tâm, thắt dây an toàn, kéo cần, đạp chân ga. Khi đang chạy trên cao tốc, trước mắt toàn ánh đèn, cô vui vẻ nghĩ:
Thế giới này không thay đổi.
Hóa ra, thế giới này không thay đổi…
Vừa mở cửa ra, Tưởng Dao suýt chút nữa cho rằng mình đi nhầm nơi.
Căn phòng vốn im lặng gọn gàng ngăn nắp của Tưởng Bách Liệt lập tức treo đầy ruy băng, tranh ảnh, đồ trang trí, góc phòng còn có một cây thông Nô-en to đùng, trên đó treo đủ thứ đồ trang trí, còn có đèn màu lấp lánh. Trên chiếc bàn làm việc bằng gỗ màu đen đặt bộ loa, trong loa phát ra tiết tấu quả thực khiến người ta không muốn dừng chân.
“Hi!” Tưởng Bách Liệt mặc một chiếc áo len màu nâu nhạt, thoạt nhìn vô cùng ấm áp, “Mau vào đi!”
Trong lòng Tưởng Dao khẽ thở phào, không vì gì hết, chỉ là vì cuối cùng mình đã tìm được một nơi yên tĩnh có thể yên lặng ngắm nhìn mọi người hân hoan.
Tưởng Dao đi theo Tưởng Bách Liệt vào căn phòng ở phía sau, tiện tay đóng cửa lại. Cô nhìn xung quanh, phát hiện nơi này quả thực đúng là kỳ diệu, so với bên ngoài đúng là hai thế giới.
“Tôi không nghĩ là cô sẽ tới.” Tưởng Bách Liệt rót cho cô cốc nước.
Cho đến tận lúc này, Tưởng Dao mới thấy rõ trên đầu Tưởng Bách Liệt đeo một chiếc sừng hươu… thật sự là buồn cười vô cùng.
Cô nhịn cười, giơ tay cầm cốc nước, nhấp một ngụm, phát hiện không ngờ là Yakult. Được rồi, trong lòng cô không khỏi nghĩ thầm, dù Tưởng Bách Liệt cho uống gì, cô cũng chả thấy kinh ngạc.
Bọn họ quen nhau trong lớp hỗ trợ cai thuốc lá, đương nhiên Tưởng Bách Liệt không phải là người nghiện thuốc, anh ta là một trong những trợ lý của giảng viên, nếu giảng viên không tới được, anh ta sẽ dạy thay. Cô từng có một thời kì nghiện thuốc nặng, gần như mỗi ngày hút hết một bao, tình hình này kéo dài khoảng ba tháng, ngay cả cô cũng không chịu nổi bản thân. Vì thế cô tìm một lớp học mang tính chất cộng đồng, không mất tí chi phí nào, nhưng lớp học có đến mười tám người, cuối cùng chỉ có hai người cai thuốc thành công. Cô chính là một trong số đó.
“Cô có biết…” Hôm kết thúc lớp học, Tưởng Bách Liệt nói đùa, “Có một câu nói thế này, đừng kết bạn với những người cai thuốc thành công.”
“?” Cô không hiểu nên nhìn anh ta.
“Bởi vì ý chí của loại người này siêu mạnh, cô không biết được sau này người đó còn có thể làm ra chuyện gì đâu.”
Tưởng Dao nghe xong, đầu tiên là hơi ngớ ra, sau đó bật cười.
Hình như thực sự có lý.
Trước khi rời đi, Tưởng Bách Liệt đưa danh thiếp cho cô: “Cai thuốc thành công rồi, nhưng nếu cô còn có vấn đề gì về tâm lý, cũng có thể tới tìm tôi, miễn phí hết.”
Cô kinh ngạc há hốc miệng, phải biết rằng trong xã hội này thứ gì đó miễn phí cũng không nhiều.
“Bởi vì cô rất đẹp, là mẫu người tôi thích.” Nói xong,Tưởng Bách Liệt lộ ra nụ cười phong tình mê người.
Nhưng Tưởng Dao lại hơi dở khóc dở cười.
Sau đó cô thật sự đến, dù ban đầu không phải là kiểm tra tâm lý, nhưng kết quả cuối cùng thì không khác cho lắm.
“Vừa rồi tôi lại phát bệnh.” Tưởng Dao phải nói rất to mới có thể khiến cho Tưởng Bách Liệt nghe được.
Anh ta há hốc miệng, mới tiến đến bên tai cô, đáp lại: “Đi, chúng ta đổi nơi khác.”
Tưởng Dao nghĩ Tưởng Bách Liệt sẽ đưa cô ra hành lang nói chuyện, ai ngờ anh ta lại lấy chìa khóa từ trong túi quần, mở cửa phòng bên cạnh.
Đây là lần đầu tiên Tưởng Dao vào căn phòng khác trong ngôi nhà này.
“Tôi cứ luôn nghĩ cả ngôi nhà này chỉ có mỗi phòng anh được sử dụng, còn những phòng khác trống không.” Cô đi theo anh ta vào, phát hiện bên trong rất sạch sẽ, cả phòng khoảng hai, ba mươi mét vuông, ở giữa đặt một chiếc bàn lớn, hai bên đặt ghế sô pha nhìn qua rất thoải mái.
“Vậy chẳng phải là nhà ma sao?” Tưởng Bách Liệt nhíu mày.
Anh ta không hề chế giễu, vừa nói xong, Tưởng Dao lại suy nghĩ một lát, không nhịn được sởn gai ốc: “… Hơi giông giống.”
Anh ta bật điều hòa, trên đầu lập tức truyền đến tiếng hoạt động của máy móc. Tưởng Dao đi đến trước cửa sổ, sau đó vòng về sô pha ngồi xuống.
“Thế nào?” Sau khi anh ta đóng cửa lại, ngồi xuống đối diện cô, “Tình hình lúc ấy như thế nào?”
Tưởng Dao khẽ thở dài, sau đó mới chầm chậm lên tiếng: “Ở trong thang máy, chúng tôi đi từ trên xuống, sau đó thang máy đột nhiên dừng lại, chúng tôi bị nhốt ở bên trong…”
Anh ta nhìn cô, gật đầu, như là muốn hoàn toàn hiểu rõ hoàn cảnh vị trí lúc ấy của cô: “Gần đây có khó chịu chỗ nào không?”
“Trước đó từng bị cảm, vừa mới khỏi.”
“Ngoài lần đó ra thì không còn lần nào khác chứ?”
“Không.”
Tưởng Bách Liệt gật đầu, lại hỏi: “Vậy dưới góc độ tâm lý, gần đây có chuyện gì khiến cô căng thẳng hay áp lực không?”
Tưởng Dao hơi sửng sốt, sau đó chớp mắt, không biết nên trả lời thế nào.
Chỉ là trong phút chốt cô do dự ấy, Tưởng Bách Liệt đã bắt được trọng điểm: “Có chuyện gì xảy ra sao?”
Tưởng Dao nhìn anh ta, cười khổ, thở dài theo phản xạ.
Thực ra, đã hơn một năm nay, cô tiếp nhận điều trị tâm lý, bệnh hen của cô cũng trở nên nghiêm trọng hơn, có một lần ở trong tầng hầm siêu thị, cô đã ngất xỉu trên mặt đất, suýt chút nữa thì tử vong. Cô đi đến nhiều bệnh viện khác nhau, làm đủ mọi loại kiểm tra, cuối cùng tất cả các bác sĩ đều kết luận khí quản không có vấn đề, bệnh hen là do mẫn cảm hoặc có khả năng là do tâm bệnh. Nói cách khác chính là tâm lý có vấn đề.
Cô cố gắng nhớ lại tình cảnh trước khi phát bệnh, lại không nghĩ ra nguyên nhân mẫn cảm là gì. Cuối cùng cô không thể không chấp nhận giả thiết mà mình không muốn nghĩ đến, vì thế cô tìm danh thiếp của Tưởng Bách Liệt, cố lấy dũng khí gọi điện thoại cho anh ta.
“Có chuyện xảy ra đúng không?” Lúc này, anh ta ngồi đối diện cô, nhiệt độ trong phòng đã bắt đầu tăng lên, tiếng tiệc tùng bên cạnh nghe đã hơi mơ hồ, còn ánh mắt anh ta cũng rất sắc bén.
Tưởng Dao cụp mắt, hít sâu một hơi: “Lúc ấy trong thang máy còn có một người…”
Anh ta không nói gì, chỉ dùng ánh mắt giục cô nói tiếp.
“Là… bạn trai cũ của tôi.” Cô nói.
Tưởng Bách Liệt nhướn mày dường như hơi bất ngờ, sau đó hỏi: “Anh ta khiến cô căng thẳng sao?”
“… Hơi hơi.”
Anh ta im lặng một lát, trong phòng chỉ nghe thấy tiếng hoạt động của máy điều hòa, còn tiết tấu ở phòng bên cạnh dường như cách bọn họ ngày càng xa.
“Không phải là cô đá anh ta đấy chứ?” Không biết qua bao lâu, Tưởng Bách Liệt đột nhiên hỏi.
Tưởng Dao kinh ngạc cau mày: “Sao anh biết?”
Tưởng Bách Liệt khẽ cười, vẻ mặt “tôi đoán trúng phóc”: “Dựa vào hiểu biết của tôi về cô, chỉ có cô đá người ta thì cô mới cảm thấy bất an, hay nói cách khác đó là một loại áy náy. Nếu là đối phương đá cô, cô sẽ tìm mọi cách làm cho bản thân thật tốt, khiến đối phương cảm thấy hối hận, chứ làm gì có tâm trạng mà bất an.”
Tưởng Dao nhìn anh ta, cuối cùng thoải mái thở phào: “Tôi đã bắt đầu hơi tin anh thực sự là một bác sĩ tâm lý rồi đấy.”
“Vì vậy…” Cô hỏi, “Chuyện này là do vấn đề tâm lý của tôi gây nên sao?”
Tưởng Bách Liệt nhún vai: “Ai biết được.”
Cô lại bắt đầu nghi ngờ tính chân thực của anh ta.
“Cơ thể người là một thứ rất phức tạp, thần kinh cũng thế. Thỉnh thoảng cô sợ hãi hay thích thú một thứ nào đó mà nó vượt mức tưởng tượng của cô, theo phản xạ thần kinh của cô sẽ thay cô đưa ra đáp án. Thực ra bệnh tật và chứng mẫn cảm của con người là giống nhau.”
Tưởng Bách Liệt tựa lưng vào ghế, nhìn cô: “Cô phải tìm ra ngọn nguồn, phải biết được thứ gì đang dày vò cô.”
Từ chỗ Tưởng Bách Liệt đi ra đã là chín giờ hơn. Tưởng Dao ngồi trong xe, bụng sôi ùng ục mới phát hiện cả tối mình chưa ăn gì. Cho dù cô chưa từng bao giờ quan tâm Giáng sinh khỉ gió gì đó, nhưng sau khi trải qua ngày hôm nay, cô đột nhiên cảm thấy vào ngày này, lúc này lái xe một mình về nhà hơi đáng thương.
Cô ngồi ngây người trong xe một lúc lâu mới quyết định điều chỉnh tâm trạng, chuẩn bị về nhà. Vừa khởi động xe, điện thoại của Tần Duệ gọi tới.
“Cô đang ở đâu thế?” Khi nói chuyện với cô, anh ta hiếm khi cần phải khách sáo.
“Ở bệnh viện…”
Cô hơi dừng lại, vừa định bổ sung thêm là “Viện y học” thì Tần Duệ đã cướp lời: “Có nghiêm trọng không?”
Tưởng Dao hơi cười khổ: “Tôi không sao.”
“Sắp thập tử nhất sinh mà còn nói không có chuyện gì!” Giọng nói của Tần Duệ rất kém cỏi, quả thực giống như cha cô vậy.
Cô ngượng ngùng cười, không biết nên nói gì, chỉ là không ngừng lặp lại cam đoan: “Tôi thật sự không sao mà.”
Tần Duệ khẽ hừ một tiếng bên đầu kia điện thoại, không nói thêm nữa.
“Anh còn đang ăn cơm với bọn họ hả?” Cô lập tức đánh trống lảng chuyện khác.
“Ừ.” Anh ta dùng giọng mũi trả lời cô.
Sau khi trải qua trận hoảng hồn tầm tối, cô mượn cớ đi trước, những người khác vẫn đi ăn cơm. Lúc ấy Tần Duệ nhìn cô như muốn nói gì đó, nhưng cô chỉ muốn nhanh chóng rời đi, vì thế không cho anh ta cơ hội lên tiếng, lập tức nói lời tạm biệt.
“Vậy…” Cô cảm thấy anh ta gọi điện đến cũng không chỉ muốn hỏi thăm tình hình sức khỏe của cô, hình như anh ta còn lời khác nữa, song cô không muốn trả lời, cho nên đành giả ngu, “Vậy anh tiếp tục đi. Tôi cúp máy đây.”
“Tưởng Dao.” Tần Duệ lại nói bên đầu kia điện thoại, “Chờ tôi xong việc rồi sẽ tìm cô.”
Nói xong, anh ta cúp máy.
Tưởng Dao nhìn di động, đột nhiên không còn chút sức lực nào.
Sau khi về nhà tắm rửa xong, thấp thỏm không yên, Tần Duệ quả nhiên gọi điện đến.
“Cô ở phòng bao nhiêu?”
“703.” Vừa dứt lời, điện thoại vô tuyến dưới lầu vang lên.
Tưởng Dao không hề muốn mở cửa chút nào, đặt một đôi dép lê ở cửa, sau đó khoanh hai tay đứng ở cửa chờ anh ta. Cô nhìn hành lang không có một bóng người, có linh cảm không được tốt lắm.
Tần Duệ uống chút rượu, tuy không say, nhưng cô vẫn ngửi được mùi.
“Có nước không? Tôi khát chết rồi.” Anh ta đi vào, không thèm liếc mắt đến đôi dép lê cô đặt ở cửa mà đi thẳng ngồi vào bàn, như thể không phải đến hỏi tội mà chỉ là một người bạn cũ ghé thăm.
Cô vội vàng rót một cốc nước ấm để trước mặt anh ta, anh ta ngửa đầu uống sạch, đưa cốc không cho cô: “Thêm một cốc nữa, cám ơn.”
Cô trợn tròn mắt, sự thấp thỏm dần biến mất: “Anh chả biết khách sáo chút nào.”
Nói xong, cô lại rót thêm cốc nước nữa, lúc này đặt thẳng vào tay anh ta.
Tần Duệ lại uống cạn, ngay khi cô chờ xem anh ta có muốn thêm cốc nước thứ ba không, thì đột nhiên anh ta lại hỏi: “Chuyện của cô và Chúc Gia Dịch là như thế nào?”
Tưởng Dao vốn giơ tay ra để lấy cốc, lúc này đột nhiên dừng lại giữa không trung, rơi vào tình cảnh tiến thoái lưỡng nan.
“Đừng nói với tôi, cô và cậu ta có một chân đấy.” Khi nói lời này, giọng anh ta vô cùng khinh thường.
Nhưng cô không hề tức giận, chỉ ngồi bên cạnh anh ta, chậm rãi nói: “Đều là… chuyện trước kia rồi.”
Trong nháy mắt, anh ta trợn trừng mắt nhìn cô, dường như vô cùng giật mình.
Trong trí nhớ của Tưởng Dao, hiếm khi có chuyện gì khiến người đàn ông trước mắt lộ ra vẻ không hề che giấu chút gì này.
“Trước kia?” Anh ta nheo mắt nhìn cô theo phản xạ, “Khi nào?”
Cô vẫn cảm thấy với tình bạn của mình và Tần Duệ, có lẽ nên nói với anh ta, nhưng lời vừa đến miệng, cô lập tức không nói ra được. Vì thế cô nhếch khóe miệng, “Anh đừng hỏi.”
Anh ta im lặng một lát, đột nhiên cười lạnh: “Tưởng Dao, cô thật có bản lĩnh…”
“Có ý gì?” Cô dằn lòng, không muốn cãi nhau với anh ta.
“Chính là ý nằm trên mặt chữ.” Đã lâu anh ta không nói lời châm chọc thế này với cô.
Cô nhìn cốc nước trước mặt anh ta, khẽ thở dài: “Hôm nay tôi mệt lắm, không muốn cãi nhau.”
“Tôi muốn cãi nhau với cô khi nào chứ.” Anh ta vẫn lạnh lùng, vừa không phải là con người khôn khéo trầm ổn trong công việc, cũng không phải là con người linh hoạt hài hước trước kia, mà là… một người đàn ông không thể nói lý.
“Tần Duệ, nếu anh không muốn đến cãi nhau, vậy tôi bằng lòng nói với anh mấy câu, sau đó tôi sẽ đi ngủ.” Cô thản nhiên nói.
“Vậy nói cho tôi biết chuyện giữa cô và cậu ta đi.” Giọng anh ta cũng lập tức trở nên bình thản, nhưng sự khiêu khích trong đáy mắt ngày càng tăng lên.
Tưởng Dao lập tức bốc hỏa: “Anh muốn nói gì thì nói đi.”
“Tôi không muốn nói gì hết.” Anh ta nhướn mày, như thể chưa từng tức giận, “Chẳng qua hôm nay cô khiến tôi khó xử, là cấp trên tôi có quyền được biết cô và khách hàng đang làm cái trò quỷ gì.”
“Không có gì hết.” Cô nhíu mày.
“Không có gì hết thế buổi tối hôm nay cậu ta ôm cô trong thang máy là như thế nào? Cứu người sao?” Anh ta cười lạnh, “Tưởng Dao, tôi biết cô mười năm rồi, tôi chưa bao giờ biết cô mắc bệnh hen, nhưng cậu ta biết được cô để thuốc ở đâu. Cô có biết nó chứng tỏ điều gì không?”
Cô khoanh hai tay trước ngực, nhăn mặt nhìn anh ta.
“Chứng tỏ hai người đã từng lên giường.” Anh ta nhấn mạnh từng từ một.
Cô quay đầu đi chỗ khác. Rất khó để nói rõ là vì không muốn nhìn thấy vẻ mặt của Tần Duệ hay là cảm thấy khó xử.
“Cho nên tối nay tất cả mọi người trong thang máy đều đã biết hai người lên giường rồi…”
Lời anh ta còn chưa chấm dứt, cô đã giơ tay lên tát anh ta. Cô không ngờ mình biết tát người, cho nên sau khi tiếng “Bốp” chấm dứt, không chỉ có anh ta mà cả cô cũng sửng sốt.
Trong nháy mắt Tưởng Dao cho rằng Tần Duệ sẽ phát hỏa, sẽ gào lên với cô, thậm chí sẽ nổi giận đùng đùng bỏ đi, nhưng quái lạ là anh ta đột nhiên im lặng như thể anh ta không có ở trong này.
Cô tức giận lườm anh ta, cả một buổi tổi khó chịu tích tụ lại, dường như lúc này vì Tần Duệ đã phun trào hết ra. Cô đột nhiên thay đổi chủ ý, rất muốn lập tức cãi nhau với anh ta, ít nhất Tần Duệ cũng là một người thẳng thắn.
Trong phòng im lặng đến mức có thể nghe thấy cả tiếng nước nhỏ giọt, nhưng trong sự im lặng ẩn chứa mùi thuốc súng này, Tần Duệ đột nhiên giữ lấy gáy Tưởng Dao, cúi đầu hôn xuống.
Rất lâu sau đó khi anh ta dùng đầu lưỡi tách răng của cô thì cô mới hiểu được đang xảy ra chuyện gì.
Đó là loại cảm xúc đã lâu đến mức khiến cô cho rằng mình đã quên rồi, cho nên khi anh ta bắt đầu cắn môi, cô mới nhận ra anh ta đang làm gì.
Phản ứng đầu tiên của cô là giơ tay tát vào cổ anh ta, tiếng động còn lớn hơn so với cái tát vừa rồi, khiến cô cũng giật mình. Anh ta quả thật phải dừng lại, hai người mở to mắt, thở hổn hển, nhìn đối phương, song cũng chỉ có mười giây mà thôi.
Sau đó Tần Duệ lại dán qua, lần này tốc độ của anh ta nhanh hơn và cũng dùng sức hơn. Anh ta giữ chặt gáy cô, bắt lấy tay cô, bẻ về sau. Tay kia thì bị anh ta giữ trước ngực, không rút ra được, lần này cô mới thực sự cảm thấy khó chịu.
So với việc bị anh ta ép hỏi mối quan hệ với Chúc Gia Dịch, trơ mắt nhìn tình huống trước mặt này càng khiến cô khó chịu hơn.
Cô cố tránh anh ta, nhưng không nghĩ rằng Tần Duệ khỏe đến thế, hoặc nói đúng hơn là trước kia bọn họ chỉ là đồng nghiệp hoặc bạn bè, chưa từng bao giờ là đàn ông và phụ nữ. Một khi trở về quan hệ nguyên thủy này, bản chất sẽ hiện ra rõ ràng.
“Uhm…” Trong xoang mũi Tần Duệ phát ra tiếng thở dốc theo bản năng khiến Tưởng Dao đột nhiên cảm thấy sợ hãi. Mười năm qua cho dù bọn họ vô cùng quen thuộc với đối phương, nhưng luôn có một ranh giới ngăn cách giữa họ. Không ai vượt qua, chưa từng có lần nào!
Tuy nhiên vào tối nay, ranh giới ấy đã đứt, hoặc đúng hơn là sự cân bằng bao lâu nay giữa hai bọn họ đã mất. Cô nhìn thấy một mặt khác của anh ta, phần mà cô chưa bao giờ muốn nhìn thấy.
Loại sợ hãi này khiến cho cô không biết lấy sức lực ở đâu ra, lập tức đẩy Tần Duệ, hét to: “Anh cút ngay!”
Cô đẩy anh ta mấy cái, vẻ mặt anh ta không dám tin nhìn cô. Tưởng Dao phẫn nộ đấm đá anh ta, anh ta né tránh, không hề có ý định buông ra.
Cuối cùng anh ta như thể thực sự không chịu nổi đấm đá của cô nữa, mới lên tiếng: “Được rồi, tôi đi!”
Cô dừng lại lườm anh ta, trong mắt tràn đầy sự tủi thân và căm phẫn. Anh ta nhíu mày nhìn cô một lúc lâu, cuối cùng cụp mắt, xoay người rời đi.
Tưởng Dao khóa cửa, tựa vào cửa, lúc này mới bắt đầu rơi nước mắt.
Cô hiếm khi khóc, nhất là mấy năm nay, cô luôn cảm thấy năm tháng gian nan của cô đã qua rồi, cho nên không còn thứ gì có thể khiến cô khóc nữa.
Song sau khi trải qua nhiều chuyện trong tối nay, cuối cùng cô đã không còn nhịn được nữa vỡ òa lên khóc.
Trong khoảnh khắc cửa thang máy sắp khép lại thì đột nhiên mở ra.
Tưởng Dao vốn đang đứng trong góc thang máy, hơi sững người, lúc này cũng ngẩng đầu theo phản xạ, nhìn ra cửa. Tần Duệ mặc chiếc áo khoác xanh thẫm được cắt may theo số đo, cầm theo cặp tài liệu, mặt thản nhiên đi vào. Anh ta nhìn cô, hơi giật mình, nhưng nhanh chóng gật đầu với cô, sau đó xoay lưng về phía cô.
Tưởng Dao chớp mắt, điều chỉnh hơi thở của mình, cố gắng làm cho tất cả vẫn giống như cũ.
Anh ta đứng trước mặt cô, còn chưa cách đến nửa mét. Tầm mắt cô dừng trên cổ anh ta, có một nốt ruồi nâu ở phía sau, bên dưới là mạch máu hơi xanh, điều này khiến cô nhớ tới Tần Duệ của nhiều năm về trước. Khi đó anh ta sẽ tranh đấu đến cùng vì một quyết định không công bằng của sếp, máu nóng toàn thân sôi trào. Chỉ là hiện tại… anh ta đứng trước mặt cô, nhưng thỉnh thoảng cô cảm thấy mình cách anh ta ngày càng xa.
Rốt cuộc là đã sai ở chỗ nào?
Đây là câu hỏi mà mỗi lần Tưởng Dao nghĩ đến Tần Duệ. Anh ta không chỉ đơn giản là một đồng nghiệp, cô coi anh ta như bạn, chỉ là người bạn này… ngoài làm cho cô cảm thấy thưởng thức, cũng làm cô cảm thấy sợ hãi. Anh ta là người xác định được mục tiêu rõ ràng, hơn nữa để đạt được mục tiêu sẽ dốc hết toàn lực. Thực ra không có gì là xấu cả, nhưng mà… khi anh ta sử dụng thủ đoạn sẽ khiến người ta cảm thấy hơi vô tình.
Còn cô thì sao? Cho dù làm một công việc cần lý trí và logic, nhưng dù sao cô cũng là một người phụ nữ, nên vẫn mang theo cảm tính.
Có lẽ đây là nguyên nhân dẫn đến khoảng cách giữa họ ngày càng xa. Hơn nữa, cô chưa từng nghĩ tới làm thế nào để rút ngắn khoảng cách này lại.
Thang máy phát ra một tiếng “Đinh”, Tần Duệ bước ra ngoài. Lúc này Tưởng Dao mới lấy lại tinh thần, bước nhanh theo. Trong văn phòng vẫn bận rộn ồn ào, cô nghĩ lại mọi chuyện, cảm thấy mình đã quay về thế giới thực.
Cả ngày, tâm trạng Tưởng Dao đều thấp thỏm không yên. Cô cảm thấy mình lại bắt đầu muốn trốn tránh sự thật… nhưng đã rất lâu rồi cô tự nhủ lòng mình đừng làm như vậy, càng trốn tránh sẽ càng khiến sự việc thêm hỏng bét.
Cho nên khi cả ngày bận rộn sắp kết thúc, Tần Duệ xuất hiện ở cửa văn phòng, gõ cửa, cô nhìn anh ta, khẽ thở phào.
“Có thời gian không?” Anh ta không đợi cô trả lời, nói luôn: “Tôi muốn nói chuyện với cô.”
Tưởng Dao nhìn thấy khuôn mặt anh ta hơi tái nhợt, đột nhiên phát hiện hóa ra Tần Duệ cũng đã bắt đầu già rồi, nhưng mà có ai không trở nên già cơ chứ, có ai ở trên đỉnh cao mà không từ từ tụt xuống?
Cô gật đầu, nhưng trong lòng lại bất an. Tối qua đột nhiên xảy ra nụ hôn kia, không khỏi khiến cô lúng túng.
Tần Duệ đóng cửa lại, bình tĩnh đi về chiếc ghế đối diện cô ngồi xuống. Sau đó, anh ta thường có thói quen vắt chéo chân, nhưng lúc này thái độ của anh ta khác thường, cơ thể hơi nhích về phía trước, hai tay đặt lên đùi, giống như… anh ta suy nghĩ đã lâu mới quyết định cuộc nói chuyện này:
“Xin lỗi.”
Tưởng Dao nhìn thấy sự chân thành trong mắt Tần Duệ, chỉ là khi nghĩ đến nụ hôn kia, trong lòng cô vẫn không được thoải mái, nhưng cô vẫn cụp mắt, nhận lời xin lỗi của anh ta.
“Đêm qua tôi đã suy nghĩ rất lâu…” Anh ta gục đầu xuống, người đàn ông luôn kiêu ngạo hất cằm lúc này lại trở nên bình dị gần gũi, “Tôi nên xin lỗi vì hôm qua có thể do tôi đã uống quá nhiều nên hơi xúc động…”
“Hình ảnh tối qua ở trong thang máy thực sự khiến tôi sợ hãi.” Anh ta ngước mắt nhìn cô, “Tôi, tôi không phải nói về cậu ta, mà là lúc ấy nhìn cô như sắp hấp hối… Tôi đột nhiên có cảm giác mãnh liệt, nếu như cậu ta không xuất hiện, có lẽ cô thực sự đã qua đời, tôi sẽ mất đi cô…”
Cô hơi ngạc nhiên nhìn anh ta, từ lúc quen biết Tần Duệ đến giờ, hình như… anh ta chưa bao giờ nói những lời cảm tính như vậy..”
“Hơn nữa cậu ta…” Anh ta dường như không muốn nói ra tên của Chúc Gia Dịch, “Lúc ấy tôi hơi mất khống chế…”
Thực ra Tưởng Dao đã không còn nhớ chuyện này, lúc ấy cô hít thuốc, Chúc Gia Dịch ôm chặt lấy cô, sau đó xảy ra chuyện gì thì cô chịu. Cô chỉ nhớ mình dần dần cảm thấy dễ chịu hơn, có thể thở lại, sống lại rồi. Cô thậm chí còn chả nhớ cửa thang máy mở ra từ lúc nào, nhưng hiện tại nghĩ lại, trong đầu cô hiện lên khuôn mặt Tần Duệ, cô nghĩ nhất định là anh ta vô cùng kinh ngạc mới có thể lộ ra vẻ mặt như vậy.
“Anh không cần nói nữa.” Cô khẽ ngắt lời anh ta, “Tôi tha thứ cho anh.”
Tần Duệ nhìn cô, khẽ nhíu mày, như là muốn nhìn ra được điều gì đó trong mắt cô.
“Thật đấy.” Cô bổ sung thêm.
Anh ta vẫn nhìn cô rất lâu, sau đó đột nhiên nói: “Tôi rất ngốc, đúng không?”
“?” Cô cũng nhíu mày, không rõ đột nhiên tại sao anh ta lại hỏi vậy.
Anh ta hít sâu một hơi, cúi đầu, vùi mặt vào lòng bàn tay, qua một lúc, anh ta mới ngẩng đầu lên nhìn cô: “Tôi hơi bị… tức đến phát điên rồi.”
“Thực ra tôi vốn không có lý do…” Khi nói lời này, anh ta giống như đang lẩm bẩm.
“Tôi không biết tại sao mình lại làm vậy với cô.” Anh ta cụp mắt, “Chỉ là khi người đàn ông khác tiếp cận cô, tôi rất tức giận…”
“… Tần Duệ!” Tưởng Dao đột nhiên đứng lên, bước đến bên cửa sổ, nhìn thành phố vừa mới lên đèn, “Đừng nói nữa!”
Trời đã hoàn toàn tối đen, trên kính cửa ánh lên ảnh ngược của người đàn ông phía sau cô đã quen nhiều năm, nhưng luôn cảm thấy mình chả hiểu gì về anh ta hết.
Anh ta vẫn ngồi nguyên tư thế cũ, nghiêng đầu nhìn cô.
Cô không nói gì, anh ta cũng vậy, văn phòng trở nên yên tĩnh dị thường, so với bên ngoài bận rộn ồn ào, trong này quả thực như thế giới một người.
“Rốt cuộc cô đang trốn tránh điều gì?” Không biết qua bao lâu, cuối cùng Tần Duệ mới lên tiếng, “Cô sẽ không biết được tôi phải cố gắng thế nào mới dám nói ra với cô những lời đó…”
Tưởng Dao nhìn thấy ánh mắt anh ta qua cửa kính, nhưng ảnh ngược hơi mơ hồ, mấy cái bóng chồng chéo lên nhau, chỉ là cô không đoán được trong mắt anh ta lại có sự thành thật và bức thiết.
Chỉ là cô không có cách nào để đáp lại anh ta, cô dường như… không thể nói nên lời.
Tần Duệ là người thông minh, còn là một người đàn ông thông minh, bọn họ quen biết nhau nhiều năm như vậy, chỉ cần một ánh mắt của cô là anh ta đã biết cô muốn nói gì, hơn nữa cô còn im lặng lâu như vậy.
“Cho tới bây giờ cô chưa từng nghĩ đến đúng không?” Anh ta đột nhiên cười gượng.
Tưởng Dao cụp mắt, cam chịu gật đầu.
Tần Duệ thở dài, tựa lưng vào ghế: “Cô biết không, tôi vẫn luôn tự tin cho rằng chỉ cần đúng thời điểm, cô điều chỉnh tốt tâm trạng, tiếp nhận tôi không phải là chuyện khó.”
“Nhưng thỉnh thoảng, tôi có cảm giác kì lạ.” Anh ta nói, “Tôi luôn cảm thấy người trong lòng cô là Vương Trí Vĩ, nhưng hiện tại…”
Lần này đến lượt Tưởng Dao cười gượng, anh ta đúng là người sắc bén.
Lại qua một lúc lâu, anh ta dường như vẫn còn chưa cam tâm hỏi: “Vậy… rốt cuộc là đã có chuyện gì với người đàn ông tên Chúc Gia Dịch kia? Cô thích cậu ta?”
Tưởng Dao đứng trước cửa sổ, hít sâu một hơi, lắc đầu: “Đã là chuyện quá khứ rồi, hiện tại chúng tôi không có quan hệ gì hết.”
Tần Duệ nghe thấy cô nói vậy, híp mắt theo phản xạ, dường như không tin lời cô nói.
“Vậy thì tại sao…” Anh ta nhìn cô, đột nhiên lại biến thành Tần Duệ muốn gây sự, “Nếu cô không còn yêu ai, tại sao không thể chấp nhận tôi?”
Tưởng Dao hơi dở khóc dở cười: “Không phải vấn đề này.”
“Vậy thì vấn đề gì?” Anh ta không muốn buông tha cho cô, một khi đã thắc mắc, anh ta sẽ phải truy lùng đến cùng, “Tôi có điểm nào không tốt chứ?”
“… Không, anh rất tốt.” Cô hơi bị chọc giận.
“Vậy tại sao không đồng ý với tôi?” Anh ta không hề có ý nhượng bộ.”
Tưởng Dao hít sâu một hơi, xoay người lại nhìn Tần Duệ: “Cũng không phải anh tốt thì tôi sẽ yêu anh.”
Anh ta đột nhiên đứng dậy, chỉ mất hai bước đã đi đến trước mặt cô, hai tay chống lên cửa kính, vây lấy cô. Cô hơi hoảng sợ, nhưng ngoài việc tựa lưng vào khung cửa kính lạnh như băng thì cô không còn cách nào khác.
“Vậy cô nói cho tôi biết là tại sao đi?” Anh ta cúi đầu nhìn cô, chỉ cách mặt cô có mấy cen-ti-mét mà thôi.
Tưởng Dao kinh ngạc phát hiện Tần Duệ thực sự nghiêm túc, anh ta còn dường như rất phẫn nộ.
Cô đột nhiên cảm thấy chuyện này thật buồn cười, không ngờ anh ta lại giống như một đứa trẻ không có lý lẽ, cứ khăng khăng ép cô giải thích chuyện vốn không thể nói rõ được. Là bởi vì anh ta cảm thấy cô đang nói dối sao? Hay là anh ta vốn dĩ không chịu nhận thua?
Nghĩ vậy, khóe miệng Tưởng Dao chợt hiện lên tia cười khổ, sau đó, cô nói bằng giọng bình tĩnh:
“Bởi vì trước giờ anh vốn không phải là loại người tôi muốn.”
Anh ta cau mày, như là đang suy nghĩ về sự chân thực trong lời nói của cô.
Vì thế cô cụp mắt, nói tiếp: “Chuyện Lawrence… không phải là do một tay anh đạo diễn sao?”
Đây là lần đầu tiên Tưởng Dao nhìn thấy Tần Duệ kinh ngạc đến thế, phần lớn thời gian anh ta là người khó biểu hiện sự buồn vui, cho dù là ở trước mặt người bạn đã quen nhiều năm như cô, nhiều nhất cũng chỉ là càu nhàu, hơi đùa giỡn như đứa trẻ, nhưng anh ta chưa bao giờ… kinh ngạc đến sững người như vậy.
Cánh tay anh ta vốn để trên bả vai cô, dường như hoàn toàn bị đánh bại.
Lưng Tưởng Dao vẫn dựa vào kính lạnh như băng, cô nghiêng đầu nhìn ánh đèn ngoài cửa sổ, ánh sáng này hòa cùng với bóng của Tần Duệ khiến cô không nhìn thấy rõ đôi mắt anh ta, không thấy rõ được rốt cuộc trong lòng anh ta nghĩ gì.
“Cô… làm sao biết được?” Sau khi im lặng khá lâu, anh ta dường như không hề có ý phủ nhận.
Tưởng Dao cắn môi, nói thẳng: “Lúc ở Cục cảnh sát tôi nhìn lén hồ sơ vụ án, nhất là bức thư báo án kia.”
“Trên giấy viết thư bị xén bớt đi.” Cô nói, “Tôi đoán phần đó ghi tên người nhận trong công ty… nhưng nó cũng chả thể hiện được điều gì, sở dĩ tôi cho rằng là anh bởi vì tôi nhìn thấy ở góc giấy có dính vết ố từ cà phê.”
Anh ta nhíu mày nhìn cô, như thể không hiểu cô đang nói gì.
“Có lẽ anh không nhớ rõ,” Cô nói, “Nhưng tôi nhớ rất rõ. Có một buổi sáng tôi vào văn phòng anh, không cẩn thận làm đổ cà phê lên tập giấy viết thư, anh bảo không sao, chỉ là dính một chút, vẫn có thể dùng được.”
“Đương nhiên điều đó cũng không chứng minh được lá thư là do anh viết.” Giọng nói của cô trầm thấp mà đanh thép, như thể đang kể một câu chuyện đã bị phủ bụi theo thời gian, “Chỉ là suy nghĩ kĩ một chút, nội dung trên lá thư, chi tiết, thời gian, địa điểm, nhân vật, người có thể biết được rõ như vậy trong công ty chỉ có mấy người thôi…”
Anh ta nhìn cô, dường như đột nhiên lúc này mới phát hiện ra chỗ đáng sợ của cô.
Vẻ mặt Tưởng Dao vẫn thản nhiên: “Tôi từng ôm suy nghĩ ăn may, có lẽ tất cả chỉ là hiểu lầm, hoặc là có người hãm hại anh… nhưng hiện tại tôi biết mình đã đoán đúng rồi.”
Tần Duệ hít sâu một hơi, sau đó thở ra, do dự nói: “Cô có…”
Tưởng Dao nhìn anh ta, cười khổ: “Không, tôi chưa từng nói cho bất cứ ai hết. Vừa rồi tôi đã nói đến giờ nó mới chỉ là suy đoán của tôi thôi.”
Anh ta đứng yên rất lâu, cuối cùng hơi chán nản quay về ghế ngồi, giọng nói hơi thấp xuống: “Tôi đã làm cô thất vọng rồi đúng không?”
Cô nhìn gương mặt nghiêng của anh ta, còn cả đôi mắt lanh lợi, trong chớp mắt cô hơi đồng tình với anh ta. Cô không biết là tại sao, chỉ là cô có cảm giác như vậy thôi:
“Không, Tần Duệ, đến giờ anh vẫn còn chưa hiểu sao?”
Anh ta ngẩng đầu lên nhìn cô, trong mắt mang theo sự khó hiểu và hoang mang.
“Làm bạn bè, cho dù anh làm bất cứ chuyện gì thì đó là lựa chọn của anh. Dưới góc độ của anh, lúc ấy Lawrence làm mọi chuyện đều nhắm vào anh, anh ta muốn đạp anh khỏi vị trí này, thay bằng người của mình, anh thậm chí đã nghĩ đến chuyện từ bỏ…. Nếu anh không đạp anh ta xuống, có lẽ người phải rời đi sẽ là anh. Cho dù thủ đoạn của anh hơi đê tiện, nhưng là sự lựa chọn của anh. Đối với tôi mà nói đừng nhắc tới có thất vọng hay không. Chỉ là chuyện này giúp tôi thấy rõ ràng hơn một chút mà thôi…”
“Anh không phải là người tôi muốn.” Cô nói, “Trước kia, hiện tại, thậm chí có lẽ là tương lai… đều không phải.”
Đồng hồ điện tử trên bàn kêu mấy tiếng báo đã đến giờ tan tầm.
Cửa phòng bị gõ mấy cái, lúc này Tưởng Dao mới lấy lại tinh thần, điều chỉnh lại suy nghĩ, lên tiếng: “Mởi vào.”
Trợ lý thăm dò đi vào hỏi cô còn có chuyện gì không, có thể tan tầm chưa. Tưởng Dao nhìn đồng hồ điện tử trên bàn, hôm nay là đêm Giáng sinh, có lẽ phần lớn mọi người đều tổ chức tiệc hoặc tụ tập. Vì thế cô mỉm cười đáp: “Không có việc gì, tan làm đi.”
Trợ lý đi rồi, Tưởng Dao lại ngồi một mình trong văn phòng. Trước mặt cô là đống hợp đồng dày, đến cuối tuần họp phải giao nộp xét duyệt ý kiến, thời gian gấp rút, nhưng cô lại chả có chút tâm trạng nào để xử lý.
Một năm nay cô đã cho rằng mình đã thoát khỏi sương mù trong quá khứ, cho rằng mình đã rất tốt, đã có thể đối mặt với tất cả mọi chuyện. Sự đau khổ trong quá khứ là một liều thuốc độc nhưng cũng là liều thuốc tốt, sau khi trải qua tất cả, cô đã không còn là con người cũ nữa, cô đã trở nên chín chắn, cơ trí, mạnh mẽ hơn.
Song sự thay đổi ấy của cô dường như đã biến thành làn sương, biến mất không còn thấy bóng dáng chỉ trong một đêm.
Ánh đèn lóe lên ngoài cửa sổ, nhìn xuống từ góc này khắp nơi đều trang trí cho ngày Giáng sinh, dường như ngày này đều rất quan trọng với mọi người. Tưởng Dao cầm lấy di động trên bàn, mở danh bạ, do dự rất lâu, ngón cái không ngừng trượt trên màn hình, đã đến điểm cuối trong danh bạ, không có cách nào trượt tiếp nữa. Cái tên cuối cùng trong danh bạ là chữ cái”Z” in hoa
Ngón cái cô trở nên cứng ngắc, như thể nhấn vào chữ “Z” là một chuyện vô cùng khó khăn với cô. Tuy nhiên cuối cùng cô vẫn ấn xuống, hình ảnh trên màn hình thay đổi, xuất hiện khuôn mặt tươi cười, trẻ tuổi, anh tuấn.
Cô hoảng sợ, kinh ngạc nhìn màn hình di động, không dám tin. Cô nghĩ mình đã xóa hết mọi thứ về Chúc Gia Dịch trong di động, nhưng không nghĩ rằng vẫn còn ảnh chụp trong danh bạ. Hơn nữa cô cũng không còn nhớ mình đặt tấm ảnh đó lúc nào, cô nhìn khuôn mặt kia, phát hiện hình như là ở Hokkaido. Khi đó cậu ta có biết cô chụp trộm không?
Màn hình đột nhiên thay đổi, xuất hiện con số bấm giây, cả người cô sửng sốt, trong khoảng thời gian ngắn không biết làm như thế nào.
Tuy vậy cô đã nhanh chóng tìm được lý trí, cầm lấy di động, đặt bên tai: “A lô?”
Bên đầu kia vẫn không có tiếng gì, Tưởng Dao thậm chí còn nghi ngờ rốt cuộc thì có kết nối được không. Ngay khi cô do dự muốn cúp máy, giọng Chúc Gia Dịch lại giống như trong mơ xuất hiện bên tai cô: “Chuyện gì?”
Tưởng Dao cắn môi, cố lấy dũng khí:
“Tôi muốn nói chuyện với cậu.”