Chương 28
Chuyện của Mộ gia, Quân Hạo Hiên càng nghĩ càng thấy không thích hợp, dường như hắn cảm giác có một đôi tay đang thao túng tất cả, mà mục đích cuối cùng không phải vơ vét tiền tài của Mộ gia, mà là muốn phá hủy danh dự của Mộ Trình!
"Đang suy nghĩ gì vậy?" Bắc Đường Ngọc cầm quạt giấy trong tay, phong lưu vẫn không thay đổi, ngồi đối diện Quân Hạo Hiên.
Quân Hạo Hiên hồi hồn nói: "Ta đang nghĩ đến chuyện ám sát hôm đó, dường như có chút không đúng!"
Tay đang rót nước của Bắc Đường Ngọc hơi dừng lại, sắc mặt hiếm khi có chút nghiêm túc: "Ta đã điều tra qua rồi, những sát thủ kia là người của Ám lâu, mà mục tiêu ám sát của bọn họ là ta!"
"Ngươi chắc chắn chứ?" Quân Hạo Hiên cả kinh, ngay sau đó lại nghi hoặc: "Một khi người của Ám lâu đã thu tiền rồi sẽ không thay đổi mục tiêu, hơn nữa bọn họ chỉ giết người chứ không bao giờ vơ vét tài sản của người khác! Cái này không thế nào là tác phong của bọn họ được!"
Bắc Đường Ngọc cau mày: "Ta cũng nghĩ hoài mà không ra, nhưng tin tức ta nhận được là thật sự rõ ràng, hơn nữa mạng của ta...... Vừa vặn trị giá mười vạn lượng hoàng kim!"
Quân Hạo Hiên trầm ngâm: "Thời gian lại đúng lúc như vậy?"
Bắc Đường Ngọc thấy hắn như thế, ngược lại bày ra nụ cười: "Ngươi lo lắng cái gì, dù sao người bị ám sát cũng phải không phải ngươi!"
Quân Hạo Hiên liếc nhìn hảo hữu hi hi ha ha, nói: "Quả thật người bị giết không phải là của ta, nhưng đại thần bị vơ vét, đây chính là chuyện liên quan đến đại sự triều đình, hôm nay Mộ Trình lại bởi vì mười vạn lượng hoàng kim này để trong nhà, Tam Ti Cửu khanh đều đang điều tra ông ấy! Hơn nữa dựa theo nguyên tắc làm việc của Ám lâu, nhất định sẽ tới ám sát lần nữa đấy!"
"Sẽ không!" Bắc Đường Ngọc nói giọng chắc chắn: "Mạng của ta trị giá mười vạn lượng hoàng kim, mà Mộ Trình đã xuất ra mười vạn lượng hoàng kim, nói rõ đã đồng ý việc buôn bán này, dĩ nhiên sẽ không có người tới giết ta, ít nhất hiện tại sẽ không nhưng sau này thì ta không dám khẳng định!"
"Tự giải quyết cho tốt đi!" Quân Hạo Hiên lắc đầu, ngược lại hỏi, "Ngươi biết bao nhiêu về Ám lâu?"
Nói đến đây, trên mặt Bắc Đường Ngọc đều có một vẻ nặng nề: "Ta biết ngươi cũng không thua kém! Ám lâu được thành lập ba mươi năm trước, từ lúc nổi danh đến bây giờ, vẫn đứng ở vị trí hàng đầu trong hàng ngũ ám sát hắc ám, trong tổ chức của bọn họ đều có võ công cao cường, giỏi về ẩn núp và ám sát, chỉ cần ngươi trả tiền, bọn họ sẽ giết người, Ám lâu tồn tại trên khắp đại lục, là vũ khí mà tất cả mọi người có thể lợi dụng, cũng là tồn tại khiến tất cả mọi người sợ hãi!"
"Rất nhiều vương công quý tộc muốn diệt trừ tổ chức này, nhưng vẫn không tra ra được sự tồn tại của nó, ngay cả phạm vi hoạt động cũng không cách nào xác định, người đời biết cũng chỉ có tên của bọn họ mà thôi!"
Quân Hạo Hiên trầm ngâm, những thứ này hắn đều biết, nhưng hoàn toàn không có ý nghĩa thực chất.
Đột nhiên, Bắc Đường Ngọc đập quạt giấy vào lòng bàn tay vang lên một tiếng “Bốp”: "Ta biết một người có thể sẽ biết một chút, chỉ là không biết ngươi có dám đi hỏi hay không thôi!"
Quân Hạo Hiên ngước mắt: "Người nào?"
Bắc Đường Ngọc hài hước nhìn Quân Hạo Hiên, đùa giỡn khạc ra ba chữ: "Ngọc — Phi — Tình!"
Dứt lời, trên mặt Quân Hạo Hiên nhất thời thoắt xanh thoắt trắng, căm tức nhìn Bắc Đường Ngọc: "Ngươi chán sống rồi có phải không?"
"Không có!" Bắc Đường Ngọc lập tức ngồi xa một chút, vẻ mặt như xảy ra huyết án, người trong thiên hạ đều biết Ngọc Phi Tình thích nam sắc, bên cạnh hắn lúc nào cũng có nhiều nam tiểu quan, nghe nói có một lần một quan viên nào đó ca ngợi tiểu quan của hắn là tuyệt sắc thế gian, Ngọc Phi Tình lại nói: Như thế này làm sao có thể được, chỉ có nam tử đẹp như Hiên vương mới có thể xứng với bốn chữ tuyệt sắc thế gian!
Nghe nói lúc ấy Quân Hạo Hiên đang đứng ở sau lưng Ngọc Phi Tình, mặc dù nói không biết tình hình lúc đó, nhưng bây giờ nhìn nét mặt của Quân Hạo Hiên cũng đủ hiểu.
Thu hồi tâm tư nhạo báng, Bắc Đường Ngọc nói: "Ta biết rõ ngươi có thành kiến với Ngọc Phi Tình, nhưng ngươi không thể phủ nhận, tình báo của Ngọc Phi Tình là đệ nhất thiên hạ, đừng nói ta và ngươi, ngay cả mười ta và ngươi, cũng không nhất định có thể thu góp được một nửa tình báo trong tay hắn, nếu như ngươi thật sự muốn biết cái gì, trực tiếp đi tìm hắn hỏi một chút là được!"
Nhìn sắc mặt của Quân Hạo Hiên càng ngày càng đen, Bắc Đường Ngọc cẩn thận nói:
"Ban đầu chỉ là nói đùa, ngươi cũng đừng tưởng là thật, huống chi ngươi là Vương Gia của một quốc, ở trên đất Tây Việt này chẳng lẽ hắn còn có thể làm gì ngươi sao? Nếu ngươi không muốn đi thì cũng không có ai ép ngươi, vẻ mặt ngươi làm gì như muốn giết người thế!"
Quân Hạo Hiên tức giận phẩy tay áo bỏ đi, thế nhưng khi hắn đi ra không lâu, phát hiện những lời Bắc Đường Ngọc nói cũng không phải là không có đạo lý, ban đầu chỉ là một câu nói đùa, hắn cần gì đánh nhau như vậy, mặc dù hắn rất không muốn đi, nhưng là tin tức về Ám lâu...... Thật sự là một hấp dẫn rất lớn!
Lưỡng lự ở cửa Toái Ngọc hiên một hồi lâu, Quân Hạo Hiên vẫn là cắn răng đi vào, đầu với lão chưởng quỹ một cái, sau đó lấy một miếng ngọc bội từ trên khay ngọc đưa tới, lão chưởng quỹ thấy miếng ngọc mà Quân Hạo Hiên đưa tới chính là Hồng Ngọc, liền sai tiểu nhị dẫn Quân Hạo Hiên đi vào, đây là phương thức để gặp Ngọc Phi Tình, tuy có rất nhiều người biết nhưng không phải ai cũng có thể gặp được.
Thất quải bát quải (Nhiều đường uốn, liên tục thay đổi hướng) vào nội viện, Quân Hạo Hiên nhìn thấy một nam tử toàn thân mặc Hồng sa dáng người nổi bật, nhất thời hiểu đây là người trông cửa cho Ngọc Phi Tình, giờ khắc này hắn không khỏi có ý thối lui, nhưng hắn nhún nhường không được, chỉ đành phải đi vào theo.
Cách đó không xa truyền đến tiếng ‘hi hi ha ha’, Quân Hạo Hiên biết sắp nhìn thấy Ngọc Phi Tình rồi, rất nhanh chuyển qua một góc hành lang hắn đã nhìn thấy Ngọc Phi Tình ngồi ở trong đình, một tay ôm cả một tiểu quan, vô cùng thỏa mãn, mà đối diện với hắn còn có hai nam tử đang khiêu vũ, nhìn đến đây, Quân Hạo Hiên ngược lại không có cảm giác, đợi đến khi một người đi qua bẩm báo, Quân Hạo Hiên mới đi vào.
"Quân Hạo Hiên, bái kiến Ngọc lão bản!" Quân Hạo Hiên chắp tay nói.
"Ta chỉ là một kẻ dân đen, sao có thể nhận nổi lễ bái của vương gia!" Ngọc Phi Tình cũng không đứng dậy, cười yếu ớt giơ tay lên ra dấu mời: "Nếu như Hiên vương không ngại, xin mời an vị rồi nói chuyện!" Dứt lời vẫy ba nam tử khác lui ra, chỉ thiếu niên có dáng dấp xinh xắn khéo léo nhất trong ngực.
Bốn người chỉ có một, Quân Hạo Hiên miễn cưỡng tiếp nhận, ngồi vào phía đối diện Ngọc Phi Tình: "Tại hạ cũng không quanh co lòng vòng, hôm nay ta tới đây là muốn thăm dò một số tin tức ở chỗ Ngọc lão bản!"
"Vậy sao?" Ngọc Phi Tình khẽ ngồi dậy, vẫn ôm cả người thiếu niên kia như cũ, thần thái tùy ý mà lười biếng, tuy nhiên nó lại khiến cảm giác khó chịu mới vừa rồi của Quân Hạo Hiên biến mất, Ngọc Phi Tình vẫn luôn có ma lực như vậy, sẽ không để cho bất luận kẻ nào cảm thấy đột ngột với sự hiện hữu của hắn.
"Không biết Vương Gia muốn lấy tin tức gì ở chỗ tại hạ?"
Quân Hạo Hiên thấy Ngọc Phi Tình cũng không để cho thiếu niên kia rời đi, nhất thời hiểu thiếu niên này là tâm phúc của hắn, cũng liền nói thẳng: "Tin tức về Ám lâu, Ngọc lão bản biết được bao nhiêu?"
Ngọc Phi Tình ngước mắt nhìn về phía Hiên vương, cười yếu ớt nói: "Nếu Vương Gia muốn biết cái khác, tại hạ nhất định cho biết, nhưng chuyện về Ám lâu, tại hạ sẽ không nói!"
Sẽ không nói không phải là không thể nói, nói cách khác Ngọc Phi Tình biết rõ, trong lòng Quân Hạo Hiên giật mình: "Vậy Ngọc lão bản muốn như thế nào mới bằng lòng nói cho ta biết?"
Ngọc Phi Tình lắc đầu: "Vương Gia, trên thế gian này có rất nhiều tin tức có thể bán, nhưng cũng có một số tin tức, làm thế nào cũng đều không thể bán, tại hạ nói đến thế thôi, Vương Gia xin mời!"
Thấy Ngọc Phi Tình không muốn nói, Quân Hạo Hiên chỉ đành phải đứng dậy cáo từ, mang theo buồn bực ra khỏi Toái Ngọc hiên, lại nhìn thấy Bắc Đường Ngọc như cười như không nhìn hắn, trong lòng Quân Hạo Hiên nhất thời bực tức, chưa từng thấy bằng hữu nào xấu như hắn!
Mộ Phủ
Đại phu nhân nói Mộ Tâm Vi đã biết chuyện kia, Mộ Tâm Vi càng nghĩ càng thấy trong lòng nguy hiểm, không phải nàng ta sợ Mộ Hoàng Tịch kiện nàng ta, mà là hai lần trước đột nhiên Mộ Hoàng Tịch xuất hiện bên cạnh nàng ta, hiện tại nàng ta còn có ám ảnh trong lòng!
Nếu Mộ Hoàng Tịch lao ra nàng ta không cảm thấy gì, nhưng nếu như nàng âm thầm trả thù thì sao? Lần trước nàng vì một nha đầu mà cầm cây trâm chỉa vào cổ họng nàng ta, lần này nàng ta thiếu chút nữa giết nàng, nàng nhất định sẽ trả thù! Suy tư hồi lâu, Mộ Tâm Vi đi tìm đại phu nhân, nói băn khoăn trong lòng ra, có chút kinh hoảng cầm tay đại phu nhân.
"Nương, người nói con nên làm thế nào!"
"Tâm Vi con nói đều là thật?" Đại phu nhân có chút không xác định hỏi.
"Ừm!" Mộ Tâm Vi gật đầu thật mạnh: "Nương, đây đều là thật, người phải giúp nữ nhi một chút!"
"Không sao!" Đại phu nhân vỗ vỗ tay Mộ Tâm Vi, dịu dàng nói: "Con không cần phải lo lắng, có nương ở đây nàng không dám làm gì con, những chuyện khác, nương sẽ giúp con nghĩ cách!"
"Nương! Nhưng người nhất định phải giúp con đó!" Mộ Tâm Vi cầu khẩn, sau đó nghĩ đến thứ gì, sắc mặt đột nhiên trở nên ác độc:
"Nương, người nói nếu tiện nhân kia vĩnh viễn biến mất thì như thế nào?"
Đại phu nhân sớm có lòng diệt trừ Mộ Hoàng Tịch, lần trước trở lại từ Tự Miếu bà ta nhìn ra Quân Hạo Hiên đối xử đặc biệt với Mộ Hoàng Tịch, mà cũng nghe Mộ Tâm Vi nói Mộ Hoàng Tịch từng cùng Hiên vương dạo thuyền hoa, theo ý bà thì Mộ Hoàng Tịch là chướng ngại vật của Mộ Tâm Vi như trước, cho nên phải diệt trừ, trong lòng mặc dù nghĩ như vậy, nhưng bà ta không thể dạy nữ nhi như vậy, chỉ đành phải ấm giọng nói:
"Tâm Vi con không cần phải suy nghĩ nhiều, thời gian không còn sớm, mau trở về đi!"
"Ồ!" Mộ Tâm Vi bất đắc dĩ rời đi, nhưng nàng ta tin tưởng đại phu nhân sẽ có cách, cho nên ngược lại không có bao nhiêu lo lắng!
Sau khi Mộ Tâm Vi đi, đại phu nhân vẫn ngồi tại chỗ suy tư, suy nghĩ hồi lâu, rốt cuộc đứng lên, đi vào trong phòng lấy ra văn phòng tứ bảo (bút, mực, giấy, nghiên), viết xuống thật nhanh mấy dòng chữ, sau đó dùng một thứ thuốc bột không biết là thứ gì vẩy lên trên, chữ trên tờ giấy trước mặt kia liền biến mất sạch sẽ, sau đó bỏ giấy vào lá thư, lúc này mới gọi: "Lưu ma ma!"
Lưu ma ma đi vào: "Phu nhân, có gì phân phó?"
Đại phu nhân đưa vật trong tay tới, khẽ hạ thấp giọng: "Đưa đi chỗ cũ!"
Lưu ma ma nhìn cũng không nhìn, thuần thục nhận lấy lá thư xoay người rời đi.
Lưu ma ma đi chuyến này, cho đến ngày hôm sau mới trở về, còn đem theo một cái bình đen như mực và một chai thuốc bột; đại phu nhân không dám đưa tay nhận lấy hai thứ này, chỉ cười nói: "Đi phòng bếp xem một chút, phân phó tối nay ăn canh thịt dê!"
Tây viện
Vân Nương chọt bụng Tiểu Hoa, cười nói: "Tây viện của chúng ta chuột nhiều, rất hợp khẩu vị Tiểu Hoa, mới chưa bao lâu nhỉ? Nó đã mập lên gấp đôi rồi!"
Ngọc Nô nghe vậy, bắt lấy Tiểu Hoa nhìn một chút, tán đồng gật đầu một cái: "Quả thật, mập thêm tý nữa là có thể nấu canh rồi!"
Dứt lời, Tiểu Hoa lập tức rụt thân thể một cái, từ lần trước nó nhe răng nanh với Vân Nương, kết quả bị Ngọc Nô nhổ hết hai cái răng độc đó, nó liền nghĩ Ngọc Nô là siêu cấp ác ma, hiện tại nó tình nguyện đụng Vân Nương cũng không muốn đi theo Ngọc Nô nữa, cô nương này quá đáng sợ! Nhất là bây giờ còn muốn đem nó nấu canh!
Tiểu Hoa vô lực rũ thân thể xuống, như sợi mỳ: sao mạng nó lại khổ thế này!
Vân Nương nhìn bộ dáng này của Tiểu Hoa, cũng biết nó sợ Ngọc Nô rồi, cười một tiếng, ngay sau đó cảm thán, vốn nàng cũng rất sợ rắn, thế nhưng Tiểu Hoa sửng sốt bị Ngọc Nô trị phải nghe lời, hình như nó có thể nghe hiểu tiếng người, cảm thấy vô cùng thú vị; từ lần trước Ngọc Nô nhổ răng độc của nó, Tiểu Hoa đã không còn cách gì, thật giống như sợ Ngọc Nô, cũng thích dính nàng, Từ lâu rồi, ngược lại nàng cảm thấy rất đáng yêu, không còn bao nhiêu sợ, nhưng giới hạn chỉ là một con rắn mà thôi!
Hoàng Tịch ngồi ở bên cửa sổ để quyển sách xuống, nhếch môi cười khẽ: "Rất lâu không có ăn thịt rắn rồi ngược lại muốn nếm thử một chút!"
Tiểu Hoa khóc: Sao nó lại gặp một đống người ghê tởm như vậy! Chỉ có Vân Nương khá hơn một chút! Nghĩ tới, Tiểu Hoa ở trong tay Ngọc Nô ra sức giãy giụa, trượt vào ngực Vân Nương, mà giọng Hoàng Tịch lần nữa vang lên:
"Vân Nương, đem nó đi nấu thôi!"
Thân thể Tiểu Hoa cứng đờ, có loại cảm giác sắp chết, biết mình chạy không khỏi, định không trốn rồi, bổ nhiệm nằm trong ngực Vân Nương, bộ dạng nửa chết nửa sống.
"Ha ha! Tiểu thư, muốn ăn thịt rắn, nhưng Tiểu Hoa chỉ có một con, hay là giữ lại đi!" Vân Nương biết Hoàng Tịch nói chơi, nhẹ nhàng cười bỏ nó vô hộp để ngủ, ngay sau đó xoay người ra ngoài nấu cơm.
Ban đêm, ma ma phòng bếp đưa tới một chậu canh thịt dê, nói là chủ viện hôm nay ăn thịt dê, đại phu nhân đặc biệt phân phó đưa tới.
"Oa! Thơm quá!" Ngọc Nô hít một hơi mùi thơm thật sâu, thật nhanh đưa tay cầm lên một miếng, cũng không quản nóng hay không, trực tiếp nhét vào trong miệng, nhai nuốt hai cái, đột nhiên bất động.
"Thế nào? Có phải bị nóng rồi không?" Vân Nương thấy thế lập tức gấp gáp hỏi, Mộ Hoàng Tịch để đũa xuống nhìn sang.
"Ưmh......" Ngọc Nô lắc đầu một cái, phun miếng thịt dê ra: "Tiểu thư, cái này không thể ăn!"
"Thế nào?" Mộ Hoàng Tịch biết Ngọc Nô sẽ không tuỳ tiện nói như vậy, khom lưng ngửi ngửi một chút, trừ mùi thơm, ngược lại không đoán được gì cả.
Ngọc Nô cầm nước súc miệng, nói: "Trong canh này có thêm một số thứ!"
Mộ Hoàng Tịch nghe vậy, thì không tiếp tục hỏi, Ngọc Nô rất nhạy cảm với độc dược, chỉ cần nàng nói có vấn đề, liền nhất định có vấn đề; Ngọc Nô không biết bên trong là thuốc gì, nàng cũng sẽ không thử, ngồi trở lại vị trí, phân phó nói: "Vân Nương, bưng đồ đi đi!"
Vân Nương gật đầu, đưa tay bưng khay nóng đi, ngay sau đó nghĩ đến bên trong có thuốc độc, nhìn về phía Mộ Hoàng Tịch:
"Tiểu thư, nếu như có người muốn hại người, nhất định sẽ để ý người có uống độc này chưa, nếu như bị phát hiện cứ vứt sạch như vậy, nói không chừng sẽ hạ độc lần nữa!"
Mộ Hoàng Tịch suy nghĩ một chút, Vân Nương nói rất có lý, chỉ là một nồi thịt dê thì nên làm sao? Mộ Hoàng Tịch từ từ đưa mắt nhìn sang vị trí Tiểu Hoa, hơi nghi ngờ nói: "Rắn ăn được thịt chín chứ?"
Nghe Mộ Hoàng Tịch nói như vậy, Vân Nương lập tức hiểu, để chậu canh thịt dê trước mặt Tiểu Hoa, mà Ngọc Nô thì giám sát nó ăn!
Tiểu Hoa im lặng, nếu rắn có thể khóc, nó đã sớm khóc chết rồi, từng thấy con rắn nào cực khổ như thế chưa? Dưới ánh mắt vô tình hay hữu ý của Mộ Hoàng Tịch, còn có Ngọc Nô ‘ hung thần ác sát ’ nhìn soi mói, Tiểu Hoa thành con rắn duy nhất trên thế giới uống canh thịt dê nóng......
Một buổi tối cứ như vậy lại tới, lúc Ngọc Nô và Vân Nương đi ngủ, ngược lại Mộ Hoàng Tịch không để ý, lúc đứng dậy mới phát hiện, đã nửa đêm rồi, đi tới bên cửa sổ, đột nhiên nhìn thấy có một thứ gì trắng trắng phát sáng dưới ánh trăng.
Cái tứ trắng trắng kia tốc độ không nhanh không chậm bơi đến gian phòng kế bên Mộ Hoàng Tịch, ở nơi đó là Ngọc Nô, còn có Hoa Xà kia.
Trong lòng có chút suy đoán, Mộ Hoàng Tịch từ cửa sổ nhảy vào, quả nhiên nhìn thấy một con rắn cả người màu trắng, nó đang bơi về chỗ Tiểu Hoa!
Tiểu Hoa uống canh thịt dê đang không thoải mái vậy, cảm giác đột nhiên có hai hơi thở nguy hiểm đến, một người trong đó nó vô cùng quen thuộc, đến từ Mộ Hoàng Tịch; mà cái còn lại...... Tiểu Hoa bắn đầu ra, nhìn thấy một con bạch xà đang bò về hướng nó, trực giác động vật nói cho nó biết, người này nguy hiểm.
Nhưng khi Tiểu Hoa nghĩ đến Mộ Hoàng Tịch và Ngọc Nô đều ở đây, nó không sợ chút nào, ngược lại mặc niệm cho con bạch xà này...... Lão huynh à lão huynh, ngươi ở bên ngoài đang tốt, sao lại vào ổ trộm cướp này chứ!
Không đợi Tiểu Hoa mặc niệm xong, ma trảo Ngọc Nô không biết ở nơi nào đưa ra, một tay bắt lất bạch xà, cười hắc hắc: "Ha ha, con rắn này thật xinh đẹp, da trăng trắng, lột ra xong nhất định đẹp mắt!"
Nghe vậy, Tiểu Hoa và bạch xà cùng nhau rùng mình một cái..