Chương 90: Bị sét đánh
Con khỉ nhỏ vội vàng lắc đầu.
Hoa Tiểu Nhã suy nghĩ một chút lại hỏi, “Ý của ngươi là trời muốn đánh ngươi?”
Con khỉ nhỏ xua xua tay, chỉ chỉ Hoa Tiểu Nhã.
Hoa Tiểu Nhã cuối cùng thở dài, “Ngươi không phải là muốn nói, trời muốn gọi sấm sét đánh ta chứ?”
Con khỉ nhỏ vừa gật đầu xong, chỉ nghe thấy, đột nhiên, rẹt rẹt, bầu trời vốn trong xanh kia xuất hiện một tia sét
Khóe miệng Hoa Tiểu Nhã run lên, không thể nào, không phải thật sự muốn đánh mình chứ?
Đang nhìn tia sét đột nhiên xuất hiện kia, không phải là phương hướng của mình?
Hoa Tiểu Nhã run lên, vội vàng trước lúc sét đánh tới, nhanh chóng, bay khỏi
Được rồi, nàng thừa nhận, nàng quả thật có lúc rảnh rỗi đã giết côn trùng! Nhưng, cả đời sau khi chết này nàng chưa từng làm chuyện gì thất đức mà!
Sao trời lại giáng sét?
Nhìn nhánh cây vừa rồi mình đứng đã bị sét đánh tới đen thui, Hoa Tiểu Nhã vừa hậm hực rụt cổ lại
Con khỉ nhỏ bên cạnh đang đứng trên một nhánh cây khác, đột nhiên bật cười khanh khách
Hoa Tiểu Nhã liếc nó một cái
Cũng lạ! Tại sao con khỉ ngang ngược này lại biết sét sẽ bổ trúng nàng?
Đang suy nghĩ, tia sét thứ hai lập tức bổ tới ngay sau đó
Hoa Tiểu Nhã thất kinh, tiếp tục như vậy, mình không phải cũng thành cục than đen ư?
Đang suy nghĩ, nàng vội vàng muốn xông vào kết giới, làm sao
“Binh ” kết giới thế nhưng không vào được!
Sư phụ à! Hoa Tiểu Nhã khóc không ra nước mắt, sẽ không chết cay đắng như vậy chứ?
Mắt thấy tia sét thứ hai đánh xuống phía mình, Hoa Tiểu Nhã lắc mình một cái liên tục tránh thoát, nhất thời, nàng nổi giận, đỏ mặt tía tai!
“Ai không biết xấu hổ giữ chức vị Lôi Thần này thế? Không có chuyện gì bổ người ta cho vui hả?” Hoa Tiểu Nhã chỉ lên trời lớn tiếng mắng.
Ai biết, lại một tia sét đánh xuống vừa vội vừa nhanh, đánh về phía Hoa Tiểu Nhã.
Hoa Tiểu Nhã toát mồ hôi, biết thế vừa rồi nàng phải vuốt mông ngựa mới đúng!
Lại lóe thân tránh thoát, nhưng vẫn bị tia sét nhanh chóng bổ trúng ống tay áo
Nhìn ống tay áo đã cháy rụi, Hoa Tiểu Nhã cũng không còn kịp chửi má nó nữa, không thể làm gì khác hơn là một mực tránh đông tránh tây.
Mà tiểu mi hầu đứng một bên ôm quả táo tiếp tục gặm, thuận tiện thỉnh thoảng nhìn với vẻ hả hê.
Thấy con khỉ đang có chút hả hê, ôm bụng cười to kia, tròng mắt Hoa Tiểu Nhã chợt lóe lên, mắt thấy sét sắp đánh xuống, nàng phi thân một cái, chạy về phía con khỉ nhỏ
Tiểu mi hầu dĩ nhiên hiểu được ý của nàng, cũng đột nhiên ném quả táo đi, tung người một cái nhảy sang thân cây khác
Nhìn nhánh cây vừa rồi mình dừng lại giờ đã đen sì, tiểu mi hầu vỗ ngực chưa định thần lại, nhất thời ai oán nhìn theo Hoa Tiểu Nhã
Hoa Tiểu Nhã le lưỡi, “Ai kêu ngươi cười nhạo ta!”
Một tiếng vang thật lớn, trên trời đột nhiên lóe lên hai đạo sét rơi thẳng xuống
Hoa Tiểu Nhã vừa nhếch môi, “Sư phụ, cứu mạng ”
Song, tiếng thét của nàng cũng không thể khiến Bạch Trì Hữu nghe được, nàng nhất thời ai oán
Bây giờ thì tốt rồi, mình không có chuyện gì đi tức giận với sư phụ làm gì chứ? Kết quả thì sao, lập tức bị sét đánh chết, sư phụ lại vẫn sống tốt! Ở trong ôm mỹ nhân hưởng phúc!
Đang suy nghĩ, lại hai đạo sấm sét vọt xuống
Hoa Tiểu Nhã không kịp tránh né, phía sau lưng và ống tay áo đều gặp họa. Trong khoảng thời gian ngắn, chật vật vô cùng ——
Cảm giác đau nhói, sau lưng hơi nóng, Hoa Tiểu Nhã gần như rơi lệ, không thể nào, tiếp tục thế này, mình sẽ bị sét đánh chết thảm mất.
Làm sao đây? Làm sao đây?
Đương nhiên là gọi sư phụ! Nhưng sư phụ không nghe thấy thì phải làm sao?
“Nàng nhìn thấy sấm sét kia lại đánh tới lần nữa, ánh mắt chợt lóe, chạy trời không khỏi nắng ư?
Song, lúc nàng cho là sẽ rất đau, đột nhiên có người kéo cánh tay nàng, ôm nàng vào lòng tránh đi
Mùi rượu nhàn nhạt, mang theo vài phần cảm giác làm cho người ta mê say, Hoa Tiểu Nhã chỉ cảm thấy, cái ôm này… thật tốt!
Quan trọng là, vừa cứu mạng mình!”
Mà tiểu mi hầu đã trốn sau một cây đại thụ từ lâu, tránh bị nữ nhân giảo hoạt này làm liên lụy!
Đột nhiên, ánh sáng chợt lóe, Hoa Tiểu Nhã gần như đứng sát vào kết giới
Mắt thấy sấm sét sắp bổ xuống, Hoa Tiểu Nhã nhanh chóng lóe lên
Sấm sét kia liền bổ ngay xuống kết giới của Bạch Trì Hữu
“Trì Hữu, tìm được Mai Hoa tiên tử kế nhiệm chuyển thế chưa?” Giọng nói Mai Hoa tiên tử mang theo vài phần nhu nhược, nhìn Bạch Trì Hữu vẫn đứng quay lưng về phía mình, cuối cùng cũng cất tiếng hỏi.
Bạch Trì Hữu lắc đầu, “Chưa.”
Mai Hoa tiên tử gật đầu, “Có lẽ, đây là số mệnh rồi, Trì Hữu đừng lo lắng.”
Mắt Bạch Trì Hữu như lóe lên một tia sáng, lại thở dài, “Việc đã đồng ý với tỷ, ta đương nhiên sẽ làm đến cùng.”
Trong lòng mang theo vẻ phiền não, không biết tại sao, hắn nhìn thấy nàng ta, chỉ cần gặp là phiền não không thôi.
Mai Hoa tiên tử cúi đầu, “Trì Hữu, tại sao, Trì Hữu chỉ xa cách với mình ta?”
Trong lòng Bạch Trì Hữu ngẩn ra, thật ra thì hắn cũng rất tò mò, hắn và nàng ta, làm sao cũng không thể gần gũi như bình thường, hắn từng cho là nàng ta đã chết, trong lòng vẫn lo lắng, mà nàng ta đột nhiên sống lại, khiến hắn không biết làm sao, cả chút ít hoài niệm kia cũng biến mất hầu như không còn.
Có lẽ, có một số người, chỉ thích hợp để hoài niệm mà thôi.
“Ầm ầm ” một tiếng vang thật lớn, Bạch Trì Hữu nhíu mày, là ai? Là ai đang phá hỏng kết giới của mình? Nổ lớn như vậy, không giống chuyện nha đầu kia có thể làm được?
Vốn dĩ, hắn cố ý lãnh đạm với nàng một chút, là muốn xem xem có phải nàng không quan tâm hay không, song, nàng cũng hơi tức giận, trong lòng hắn còn rất vui vẻ, muốn tỏ ra lạnh lùng với nàng hơn.
Hôm nay cũng thật hay, nha đầu này không phải đi luyện pháp thuật sao, tại sao có thể khiến kết giới rung chuyển chứ?
Hoa Tiểu Nhã nghĩ mình tiêu rồi, để dụ cho sấm sét bổ xuống kết giới, chân nàng cũng bị thương! Bây giờ thì hay rồi, sấm sét này lập tức bổ tới, có phải nàng chạy trời không khỏi nắng hay không?
Không được, nàng không thể chết được, nàng còn rất nhiều việc chưa làm xong, tỷ như, tỷ như sư phụ
Nàng nhìn thấy sấm sét kia lại đánh tới lần nữa, ánh mắt chợt lóe, chạy trời không khỏi nắng ư?
Song, lúc nàng cho là sẽ rất đau, đột nhiên có người kéo cánh tay nàng, ôm nàng vào lòng tránh đi
Mùi rượu nhàn nhạt, mang theo vài phần cảm giác làm cho người ta mê say, Hoa Tiểu Nhã chỉ cảm thấy, cái ôm này… thật tốt!
Quan trọng là, vừa cứu mạng mình!
Ngẩng đầu nhìn lên, một ánh mắt cương nghị mang theo vài phần thâm thúy, đang lạnh lùng ngó lên bầu trời
Ngực của hắn không êm ái bằng sư phụ, khiến người ta cảm thấy, có chút… lắc lư!
Hắn, uống rượu sao?
Hoa Tiểu Nhã khẽ nhíu mày, nhìn về phía nam nhân này, ngũ quan anh tuấn, có một chút hơi thở của đàn ông, quan trọng nhất chính là, hắn lại mang một vẻ đẹp chán chường.
Chòm râu, cộng thêm ánh mắt hơi tiều tụy, cảm giác duy nhất đem đến cho người ta chính là mị lực.
“Lôi Thường, ngươi liều chết liều sống bổ một tiểu nha đầu như vậy làm gì?” Không vui, giọng nói Hoa Trung Vĩ tỏ ra cậy mạnh.
Hả? Hắn đang chất vấn cái gì? Trên trời, thật có một Lôi Thần bổ mình nữa sao?
“Hoa Trung Vĩ, chuyện không liên quan đến ngươi, tránh ra, trên người nha đầu này có yêu khí ” Lôi Thường lạnh lùng cười một tiếng.
Hoa Tiểu Nhã run lên, vội vàng nói, “Đại ca, hắn nói dối, chỉ thuần túy là người thôi! Không phải là yêu đâu!”
Hoa Trung Vĩ nhíu mày, “Nàng vừa ăn quả yêu tộc, có cái gì đáng để ngạc nhiên? Chắc không phải Lôi Thường và nàng có thù oán gì chứ?”
Hoa Tiểu Nhã vừa ngước nhìn lên trời, lại chẳng nhìn thấy gì cả.
Cảm giác được sự đau đớn trên cơ thể, Hoa Tiểu Nhã thật sự sắp ngất đến nơi rồi.
Lôi Thường hừ lạnh, cũng không từ mà biệt, “Đã có Hoa Thần Quân che chở, Bổn thần tạm thời tha cho nàng vậy ”
“Tha cho nàng? Vậy còn ngươi…” từng tiếng lạnh lùng, tà áo trắng càng làm nổi bật cảm giác tinh tế trên khuôn mặt mang nét thiên nhân của hắn.
Bạch Trì Hữu đi ra, nhìn thấy Hoa Tiểu Nhã đang bối rối trong ngực Hoa Trung Vĩ, chân mày nhíu chặt, trên người lại tỏa ra luồng khí lạnh.
Hoa Tiểu Nhã không mở mắt nên không biết chuyện gì nhưng trong lòng có một chút ủy khuất và khó chịu.
Nhìn dáng vẻ giờ phút này của nàng, Bạch Trì Hữu cũng chẳng quan tâm đến chuyện khác nữa.
“Sao nào, chẳng lẽ Hồ vương còn muốn đánh nhau mới được hay sao?” Đôi mắt Lôi Thường mang theo vài phần khiêu khích.
Bạch Trì Hữu đột nhiên… lại cười như vậy, mặc dù chỉ là cười nhạt, nhưng mang theo nét hào hoa phong nhã
“Lôi Thường lấy việc công làm chuyện tư, ngươi nói, làm sao trừng phạt cho phải đây?”
“Ngươi muốn… ngươi muốn vận dụng tư hình?” Lôi Thường lóe mắt, có chút sợ hãi.
“Là ngươi khiêu khích người của ta trước, bây giờ còn nói ta vận dụng tư hình sao?” Nụ cười của Bạch Trì Hữu mang theo khí lạnh, khiến Hoa Tiểu Nhã ở trong ngực Hoa Trung Vĩ cũng hơi sợ hãi.
Vừa nhìn sang, Bạch Trì Hữu lại đột nhiên biến mất ở đó, hóa thành một làn khói trắng bay thẳng lên trời
“Người ” Hoa Tiểu Nhã khóe môi hé ra, lại vô lực khép lại.
“Hắn đi tìm Lôi Thường đánh nhau, cô nương, cô không sao chứ?” Hoa Trung Vĩ kia vốn là vẻ mặt rất thích thú, nhưng lại hết sức nhu hòa.
Hoa Tiểu Nhã lắc đầu, “Đa tạ ơn cứu mạng của ngài.”
Hoa Trung Vĩ cười khẽ, “Dáng vẻ của cô nương thế này ta đây vừa thấy đã yêu, ta không ra tay giúp đỡ, dĩ nhiên không phải đạo rồi.”
Hoa Tiểu Nhã khóe miệng giật giật, dáng vẻ của mình hắn vừa thấy đã yêu? Tại sao nàng không biết nhỉ?
Chỉ nghe thấy một tiếng kêu rên, âm thanh này vừa nghe đã biết chính là giọng Lôi Thường thô bạo ngông cuồng vừa nãy, chỉ chốc lát, Bạch Trì Hữu đã đứng một bên, trên người hắn, lại mang theo một loại sát ý lạnh lẽo.
“Đa tạ Hoa Thần Quân.” Bạch Trì Hữu hé mắt, điềm tĩnh đón lấy Hoa Tiểu Nhã.
Hoa Tiểu Nhã thấy hắn muốn ôm mình, tức giận trong lòng càng sâu thêm, vẫn ôm cổ Hoa Trung Vĩ không chịu buông tay.
Hoa Trung Vĩ lúng túng nhìn thoáng qua Bạch Trì Hữu, lại nhìn Hoa Tiểu Nhã, lên tiếng đầy vẻ cưng chiều, “Sao thế?”
“Ngài cứu ta một mạng, có thể ở lại để ta cảm tạ ngài cho chu đáo hay không? Người nói có phải không, sư phụ?” Nàng nói rất lễ phép như vậy đó. Nhưng, từ chút tà ác trong lòng, nàng hết lần này tới lần khác vẫn không phục.
Hoa Trung Vĩ: “…”