Mở Đầu
“Thầy tướng số, thế nào? Vận mệnh của con gái tôi như thế nào?”
“Phu nhân, sau này con gái của bà nhất định sẽ dưới một người trên vạn người.” Thầy tướng số vuốt chòm râu thật dài, xem xong tay thiếu nữ thì gật gật đầu.
“Thật hay giả? Con gái của tôi không được thông minh.” Rõ ràng vị phu nhân kia không tin.
Nhìn vào đôi mắt của cô gái kia chẳng thấy có chút linh khí nào.
“Tiền đồ vô lượng. . . . . .” Mặc dù thầy tướng số có chút không chắc chắn, nhưng cũng gật gật đầu, bàn tay như vậy tuyệt đối là nhân trung chi phượng.
“Thật sao?” Hai mắt vị phu nhân chợt lóe sáng, “Con gái của tôi chẳng những không được thông mà còn có chút ngốc. . . . . .”
“Phu nhân, sau này con gái của bà nhất định đại phú đại quý.” Đôi mắt của thầy tướng số mang theo nghi hoặc.
“Hơn nữa, con gái của tôi vốn đã ngu dại mười lăm năm.” Lòng bà khó tránh khỏi có chút run động, con gái ngốc nghếch của mình thật sự sẽ có tiền đồ vô lượng, dưới một người trên vạn người sao?
“Người ngốc có phúc của người ngốc.” Cách nói chuyện của thầy tướng số rõ ràng đã không còn đủ khí thế như trước.
“Ừ, cái này cho ông.” Người phụ nữ ăn mặc sang trọng bỏ lại mấy đồng tiền.
“Sao lại ít vậy?” Vừa rồi mình đều nói những lời người khác thích nghe mà.
“Lời nói của ông trước và sau không giống nhau, sắc mặt cũng không giống nhau, cho nên nhất định không phải hoàn toàn là sự thật.” Ánh mắt của vị phu nhân rất giảo hoạt, “Muốn lừa dối Xảo Mặt Hoa Tam Nương ta đây, không có cửa đâu.”
“Bà chính là Xảo Mặt Hoa Tam Nương?” Thầy tướng số há miệng, lúc vào kinh thành mở quán đã sớm nghe nói danh hiệu Xảo Mặt Hoa Tam Nương, còn biết bà ta có một đứa con ngốc nghếch, mà vẫn chưa gặp.
Hiện giờ, thế nhưng để cho mình đụng phải bà ta?
Hoa Tam Nương: Nhân Nghĩa Xảo Mặt Hoa Tam Nương
Giới tính: nữ
Tuổi: khoảng ba mươi tuổi, không có ai biết tuổi thật của bà ta, có lúc bà ta nói mình hai mươi tám, có lúc nói mình hai mươi sáu.
Diện mạo: phụ nữ trung niên dáng người thướt tha, kiều mỵ động lòng người.
Tính cách: tính kế, giảo hoạt, keo kiệt, nhưng lại khéo léo.
Giới thiệu vắn tắt: từ hơn mười năm trước, một mình mang theo con gái đến kinh thành, dựa vào khả năng khéo léo của mình, mở liên tục một gian rồi lại một gian tửu lâu, khách điếm, hiện giờ, đã là người giàu có nổi tiếng khắp kinh thành. Toàn thành ai cũng biết bản lĩnh mưu tính, keo kiệt nổi danh của bà, trời không cho con người viên mãn, con gái bà ta bị bệnh ngốc.
“Ngươi cũng biết danh hiệu của Hoa Tam Nương ta?” Hoa Tam Nương thoáng kinh ngạc, vậy cũng không cần nhiều lời.”Tạm thời ta tin tưởng ông cho nên mới đưa cho ông mấy tiền đồng, nếu có một ngày con gái của ta đại phú đại quý, ta lại đến thưởng cho ông nửa phần nữa.” Nói xong, Hoa Tam Nương dẫn con gái xoay người rời đi. . . . . .
Mặt thầy tướng số đen như than, thưởng thêm nửa phần nữa? Vậy cũng chẳng tới mười đồng!
Xui, mới sáng sớm thì đã gặp một phu nhân keo kiệt.
Ngồi vẽ vòng tròn chửi mắng người, đứa ngốc, không ai cần, cả đời lẻ loi hiu quạnh.
Suy nghĩ lại, thầy tướng số nở nụ cười, hình như Hoa Tam Nương này có danh keo kiệt vô cùng, hiện giờ lại chịu đưa ra mấy đồng, mình cũng xem như có chút tự hào.
“Hoa Tiểu Nhã, thật là khờ, ăn bùn dơ, cười ha hả.” Một đám trẻ vây quanh một cô gái mặt dơ bẩn đang ngồi xổm trên mặt đất nhảy cóc.
Cô gái nhỏ gầy bị vây quanh thoạt nhìn khoảng mười lăm mười sáu tuổi, trên mặt dính đầy vết bùn, chỉ thấy rõ cặp mắt to tròn.
“Này, đám ranh các ngươi.” Hoa Tam Nương một tay chống nạnh, một tay xách đầu đứa trẻ khoảng mười tuổi đang cầm đầu cả đám trẻ ức hiếp con gái mình, quát to dữ dội.
Vài đứa trẻ vô cùng kinh sợ, nhanh chân muốn chạy mất.
“Đứng lại, dám bỏ chạy ngay trước mặt lão nương? Tao bảo cha mẹ chúng mày đánh chúng mày đó.” Hoa Tam Nương bắt được đứa cầm đầu, còn sợ mấy đứa nhỏ này chạy sao.
Sau khi thấy nụ cười lạnh của Hoa Tam Nương, mấy đứa trẻ ngoan ngoãn đứng lại, cúi đầu.
“Dám ăn hiếp con gái của Hoa Tam Nương, có phải chúng mày không muốn sống ở đây nữa à?” Hoa Tam Nương làm ra bộ mặt hung ác, bảo mấy đứa trẻ đứng thành một hàng, một trận trách mắng ập xuống.
“Mẹ, mẹ, ha ha.” Cô gái khờ ngốc đứng ở phía sau cầm lấy xâu mức quả dính bẩn mà vui vẻ ăn.
“Nha đầu ngốc, cái này dơ rồi , không có thể ăn.” Hoa Tam Nương đoạt lấy xâu mứt quả trong tay con gái rồi quăng sang một bên, không rảnh suy nghĩ là ai mua xâu mứt quả cho Hoa Tiểu Nhã.
“Đều tại lũ trẻ chúng mày, nếu không phải chúng mày gọi bậy bạ thì người trong kinh thành này cũng không biết Tiểu Nhã là đứa trẻ khờ.” Hoa Tam Nương càng nghĩ càng tức giận, nếu không phải tại như vậy, thì sao đến giờ con gái của mình cũng không có người tới cửa cầu hôn, thậm chí, ngay cả một người làm mối cũng chẳng có.
Thiên hạ này, ai có thể chữa trị chứng ngu dại của con gái? Chứ dừng nói con gái bà sẽ đại phú đại quý?
Từ từ, Hoa Tam Nương nhìn bốn phía xung quanh, ngoại trừ đám trẻ và đứa con gái ngốc nhà mình, cũng không có người khác. Hoa Tam Nương trộm cười, hừ, với khả năng Xảo Mặt Hoa Tam Nương ta đây, có chuyện nào mà không thể giải quyết được?
Xoay người lại, cười tủm tỉm nhìn đám trẻ.
Bọn nó đều bị dáng vẻ gian trá của Hoa Tam Nương làm kinh sợ tới mức lùi về phía sau.
“Có muốn ăn xâu mứt quả không?” Hoa Tam Nương mỉm cười quyến rũ, vô cùng gian trá.
“Muốn. . . . . . muốn. . . . . .” Đám trẻ ấp úng trả lời, Hoa Tam Nương này mang danh là quỷ keo kiệt nổi tiếng khắp kinh thành, bà ta sẽ mua sao? Nhưng đứa trẻ dù sao cũng là đứa trẻ, mặc dù có chút không tin, nhưng cũng đều vô cùng chờ mong nhìn Hoa Tam Nương.
“Chỉ cần chúng mày ngoan ngoãn làm theo lời tao, tao sẽ cho mỗi đứa . . . . . .” Hoa Tam Nương vươn năm ngón tay, rồi lại dè xuống từng ngón một, thẳng đến cuối cùng chỉ còn lại có một đầu ngón tay, lúc này mới vừa lòng cười cười, “Tao sẽ mua cho mỗi đứa một xâu.”
Mất máu, mất máu, không có việc gì mà Hoa Tam Nương lại đi đầu tư thì chắc chắc phải hồi báo đầy đủ.
“Mai hoa nữ, thế vô song, có được nàng, chấn tứ phương.” Một đám trẻ mỗi đứa cầm một xâu mứt quả đọc câu vè thuận miệng.
“Nhớ kỹ, nếu nói cho người khác biết là tao nói, chúng mày cứ chờ bị bắt đến sau núi Xà Oa cho rắn ăn.”
Hoa Tam Nương cảnh cáo xong đám trẻ thì kéo con gái đi khỏi.
Con gái, con cứ đợi vận may kéo đến, Hoa Tam Nương xoay thắt lưng, tất nhiên nét mặt rạng ngời tràn đầy sắc xuân.