Tình Khúc Chiều Thu - Quỳnh Dao

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: Tình Khúc Chiều Thu - Quỳnh Dao

Postby tuvi » 11 Oct 2019

Chương 16

Buổi sáng hôm sau, Chi Quyên thức dậy muộn. Không phải đi làm thì dậy muộn một tí. Khi vừa giật mình tỉnh giấc, Chi Quyên chợt nghe có tiếng nói chuyện ở phòng khách. Lắng tai nghe kỹ, thì là tiếng của Lạc Phong. Hắn đang lớn tiếng.

- Cho cậu biết, Túy Vỵ Đối với bọn xấu, cậu chỉ có nước sử dụng quả đấm, hiểu chưa? Mọi thoi nầy, một gối này, rồi bẻ quặt tay hắn ra phía sau. Bẻ thật mạnh, là bảo đảm "Cốp!" Tay hắn sẽ gãy ngaỵ Nào thử lại cho tôi xem. Tôi sẽ đóng vai Chí Công nhé? Nào xông tới đi! Xông tới.

Nữa rồi! Cái tay Lạc Phong nầy lại muốn gây họa. Suốt ngày dạy cho Túy Vy cái gì không dạy, lại dạy cái môn đánh lộn thôi. Chi Quyên giận dữ, ngồi dậy, khoác áo rồi bước ngay ra khỏi phòng.

- Anh Phong, tôi đã bảo anh hàng trăm lần rồi, tôi yêu cầu anh đừng có dạy Vy đập lộn nữa. Sao anh không nghe?

Chi Quyên nói, trong khi Túy Vy ngơ ngác.

- Chị! Ta phải đánh kẻ xấu chứ?

Chi Quyên quay sang trừng mắt với Túy Vy.

- Chị đã bảo em, kẻ xấu thì có cảnh sát họ lo.

- Anh Phong bảo cảnh sát họ chỉ bắt người tốt. Trước đây họ bắt em nhốt vào chiếc lồng, xem em như con khỉ.

Chi Quyên quay sang Lạc Phong.

- Anh lại gieo vào đầu nó những tư tưởng xấu... Anh đã hư rồi, anh muốn người khác cũng hư hỏng theo sao?

Phong gác một chân lên ghế. Trời lạnh như cắt mà chỉ mặc một chiếc áo mỏng, để lộ những bắp thịt cuồn cuộn.

- Khoan đã nào, Chi Quyên! Tôi đến đây chỉ bằng thiện ý thôi. Tôi đâu phải ở không làm chuyện bao đồng? Cô có biết là tối qua, thằng "Cọp" đến báo cho tôi biết, cái tay Chí Công kia nó vừa cấu kết với mấy tay côn đồ ở nơi khác, định thừa dịp không có cô ở nhà sẽ đến đây thanh toán cậu Vỵ Đấy cô thấy đấy. Cô có thể hai mươi bốn trên hai mươi bốn tiếng đồng hồ ngồi cạnh Vy không? hay là hôm nào để cậu ấy bị đập chết?

Chi Quyên sợ hãi.

- Sao có chuyện kỳ cục vậy? Tụi nầy đâu có gây sự với bên ấy bao giờ đâu? Ngay cả cái chuyện đánh lộn hôm ấy cũng là do Chí Công kiếm chuyện trước. Vy nó khù khờ có biết gì, nó cũng nào có ý thù nghịch gì đâu?

Lạc Phong vừa chống nạnh vừa nói.

- Nếu ai cũng "nói lý" như cô, thì trên đời làm gì có chuyện đánh nhau? Cô tưởng là cô sống chưa mích lòng ai à. Cô lầm rồi. Ngoài cái gia đình họ Trương bên cạnh không ưa em trai cô ra, cô có còn nhớ là năm ngoái, có ông thầu kiến trúc định mua nhà của cô mà cô không chịu bán không?

- Chuyện đó? Chuyện đó cũng nào có dính dáng gì đến nhà họ Trương bên cạnh? Vả lại, bán nhà rồi, rồi phải đi đâu ở chứ? Họ trả rẻ quá.

- Cô không biết. Cái tay nhà thầu này cấu kết với lão Trương. Nhà cô lại sát bên nhà của lão tạ Muốn xây cất gì phải kết hợp lại mới tạo nên mặt bằng rộng lớn. Cô vừa chận món ăn béo bổ của người. Lại còn cấu kết với con trai của ông Giám đốc Đạt Mãi công ty...

- Cái đó... Cái đó... tôi thấy chẳng dính gì nhau cả.

- Nhưng người ta ghét. Ở đây khu lao động nghèo. Cô lại mang ở đâu về một ông Dương Phẩm, ngồi chiếc Mustang bóng lộn dạo phố... Nên người ta chướng mắt... Đừng nói chi nhà họ Trương, chính tôi cũng không hài lòng... Có giàu sang, có tiền của... thì phô trương ở đâu phô trương đừng có mang đến đây lòe... Không phải chỉ có âu Dương Phẩm, lần trước cái ông chủ cũ của cô cũng vậy, mang xe hơi đến đây... Làm cả xóm phải đổ ra xem, rồi xì xào là...

Lạc Phong chợt ngưng lại. Chi Quyên tái mặt.

- Họ xì xào thế nào chứ?

Lạc Phong không dằn được nói to.

- Họ nói cô là... gái làm tiền. Tôi nói với cộ Dù gì mình cũng chơi với nhau từ nhỏ... thân tình mặc dù chưa là gì của nhau. Nhưng họ nói xấu cô, tôi cũng ê mặt chứ? Cô hãy bảo cái tay Phẩm kia, đừng có mang chiếc xe hơi đó đến đây bẹo qua bẹo lại nữa, bằng không...

Chi Quyên tức giận không kém.

- Bằng không thì thế nào? Mấy người càng ngày càng quá lắm. Người ta có xe hơi, người ta đi, có mắc mới gì đến ai đâu? Sao không gắng làm, gắng kiếm tiền mua xe với người ta, ganh tị mà làm gì chứ?

Lạc Phong chống mạnh mắt mở trừng.

- Hừ! Cô nói chuyện phải khéo một chút. Nãy giờ... Tôi đã dằn lắm rồi. Tất cả những gì tôi nói, tôi làm, đều là tốt, đều chỉ muốn bảo vệ hai chị em cộ Nếu không, tay Phẩm kia đã bị người ta hạ lâu rồi. Thằng Vy nhà cô cũng vậy. Cô còn không biết điều, cô muốn khinh thường cả lũ bạn nghèo nữa à?

- Anh Lạc Phong! Anh rõ biết là tôi không phải hạng người như vậy mà?

- Tôi biết thì cũng chẳng làm gì! Đám bạn bè tôi lại khác, họ bất bình... Nhưng... Cô đừng nhạo báng là tôi không có tiền mua xe hơi. Hỏi cô chứ tay Phẩm kia, chính hắn đích thân làm ra tiền mua được xe à? Hay chẳng qua chỉ là moi tiền của ông già? Hừ, cái bọn công tử đó bọn nầy không coi ra gì đâu. Rồi cô xem, cái ngày chiếc Mustang kia sẽ bị người ta đập nát. Nếu hắn khôn ngoan một chút, tốt hơn không nên lái xe đến đây nữa.

Lời Phong chưa dứt, thì bên ngoài có tiếng kèn xe hơi. Chi Quyên và Lạc Phong tái mặt. Hôm nay không phải là chủ nhật mà. Sao giờ này Phẩm lại đến? Vy mưng rỡ la.

- Ồ, anh Phẩm đến rồi!

Túy Vy xông ra mở cửa. Lạc Phong lạnh lùng nói.

- Anh Phẩm của cậu cũng không phải là người tốt đâu.

Túy Vy há hốc miệng, nhìn Phong.

- Phẩm bước vào, vừa đi vừa nói.

- Mọi người chuẩn bị nhanh lên nào. Hiếm có một dịp nghỉ bất ngờ thế nầy. Chúng ta phải chơi một bữa thật đã.

Nhưng Phẩm chợt ngưng lại, khi nhìn thấy Chi Quyên đứng cạnh Lạc Phong. Lạc Phong tiếp Phẩm với ánh mắt không thiện cảm, châm biếm nói.

- Khách sộp đến rồi, kẻ nghèo phải rút lui thôi.

Rồi Phong bỏ đi ra ngoài cửa, vừa đi vừa cười cười nói.

- Thời buổi nầy là thời buổi của bạc tiền, của xe hơi. Nhưng mà anh cũng phải coi chừng người đẹp của anh đấy, coi chừng người khác có tiền hơn họ cuỗm mất thì buồn.

Chi Quyên giận dữ.

- Anh Phong nầy!

Rồi Lạc Phong cười nhạt.

- Được rồi, được rồi, tôi đi đây? Công tử đến, tôi ở lại chỉ tổ chướng mắt, phải không?

Rồi Phong bước ra ngoài, đóng sập cửa lại. Phẩm ngỡ ngàng nhìn theo. Một chút nghi ngờ thoáng qua đầu. Hắn đã đến nhà Chi Quyên tại sao ăn mặc xốc xếch vậy, hay là... máu ghen chợt bốc lên đầu. Phẩm quay qua, cả Chi Quyên nữa. Chi Quyên cũng ăn mặc cả một cách cẩu thả. Mái tóc còn rối bù. Chứng tỏ là ngủ mới thức dậy. Phẩm chợt thấy có gì ngăn ở ngực, lời nói của cha nữa vang bên tai. Con biết không, Lạc Phong là bạn của Chi Quyên từ nhỏ... Nó thường xuyên ở trong nhà của Chi Quyên ".

Chi Quyên thấy Phẩm trừng mắt nhìn mình, giật mình nhì n xuống, hét lên.

- Ồ! Em mới ngủ dậy, chưa thay áo, rửa mặt gì cả.

Rồi Chi Quyên quay về phòng riêng. Chi Quyên không nói thì thôi. Lời của nàng lại như châm dầu vào lửa. Phẩm bước tới chụp lấy tay Chi Quyên.

- Mới dậy à? Còn tay Lạc Phong kia... Có phải hắn cũng mới dậy cùng lúc với em không?

Chi Quyên quay lại, tái mặt, tròn mắt nhìn Phẩm. Tại sao Phẩm có thể nói vậy chứ?

- Anh nói thế là thế nào?

Phẩm nóng nảy nhìn Chi Quyên.

- Em đã hiểu ý anh! Anh biết, nhưng mà chuyện em với Lạc Phong thế nào trước đó anh không cần biết... Còn bây giờ, đã có anh... Vậy mà em vẫn bình thản qua lại với hắn. Em đã không coi anh ra gì? Em đúng là một "con đàn bà"... hừ, cha anh đã nói đúng.

Chi Quyên giận run cả người.

- Anh... Anh... Anh đừng có ngậm máu phun người!

Mắt Phẩm đỏ ngầu.

- Anh ngậm máu phun người à? Nếu anh không đích thân trông thấy, còn nói thế nầy thế nọ được, đằng này đã đến đây để Lạc Phong ở đây, em còn bảo là anh ngậm máu phun người được ư? Bây giờ thì anh biết tại sao... Em không chịu đăng ký kết hôn với anh rồi... Hừ... Có phải vì em không dứt được cái thằng lưu manh kia không? Hừ... Cha anh đã bảo rồi... mà anh nào có nghe. Con người sống thác loạn như em... Tại sao anh lại ngu xuẩn nhắm mắt tin... để bị em coi như thứ trò đùa...

Chi Quyên nước mắt chảy dài. Trái tim bị vỡ ra từng mảnh. Nàng hét lên.

- Anh Phẩm! tại sao anh lại nói vậy. Em nào có trói buộc gì anh, em cũng đâu có bảo anh phải tin em. Em sống thác loạn? Còn anh cao quý, anh là dân thượng lưu. Vậy thì anh nên tránh xa em, tránh xa em đi... Anh đến đây làm gì để bị lây cái hạ cấp!

Phẩm hét to lên:

- Chi Quyên, em nói như vậy mà nói được à? Hừ, cái con người sa đọa, trước mặt anh lúc nào cũng làm ra vẻ rụt rè, mặc cảm, yếu đuối, giả vờ như đoan chính trong sạch... Thì ra em chỉ giỏi diễn kịch... Em là con người giả dối... Em như một gái làng chơi... Gái làm tiền.

Chi Quyên nghe như có tiếng nổ lớn trong đầu... Sáng tới giờ đã có hai người sử dụng cái từ "gái làm tiền". Sao lại trớ trêu như vậy? Tại sao con người có thể sử dụng ngôn ngữ một cách bừa bãi như vậy? Chi Quyên thấy choáng váng. Người bấy lâu được Chi Quyên đặt hết tâm trí yêu quý, bây giờ lại sử dụng cái ngôn ngữ khinh miệt kia với nàng, mọi thứ như sụp đổ.

Chi Quyên nói không nghĩ ngợi.

- Vâng, tôi là gái làm tiền... Tôi là con đĩ. Tôi đã ngủ với tất cả đàn ông trên phố. Chỉ có anh ngu xuẩn mới nói tôi là người yêu. Mới nghĩ là tôi còn trong trắng. Anh rõ thật là khờ dại.

"Bốp" một tát tai như trời giáng đã phủ xuống mặt Chi Quyên. Nàng loạng choạng muốn ngã. Lý trí Chi Quyên phải kháng. Tại sao? Tại sao không giải thích. Tất cả chỉ là ngộ nhận.! Phải nói rõ cho Phẩm biết. Chuyện không phải là như vậy... Nhưng rồi Chi Quyên chưa kịp nói gì thì... một cái bóng nhảy đến trước Phẩm với tiếng hét.

- Buông chị tôi ra! Buông chị tôi ra. Anh đánh chị tôi, anh là người xấu! Anh là người xấu!

Phẩm bị xô ngã xuống đất. Túy Vy như một con thú dữ, ngồi đè lên người Phẩm. Những cái đấm như mưa vung tới. Chi Quyên nhào tới hét.

- Vy! Túy Vy! Buông ra! Buông ra.

Nhưng Túy Vy nào có nghe thấy gì đâu, nó tiếp tục đánh. Phẩm vừa đỡ đòn vừa cố gắng đứng dậy nhưng không được. Túy Vy với sức khỏe hơn người đã khống chế đôi chân Phẩm. Phẩm định trả đòn, nhưng rồi nhìn khuôn mặt Túy Vy, khuôn mặt của đứa trẻ thơ đang giận dữ, chàng không nỡ trả đòn. Chẳng qua nó chỉ muốn bảo vệ chị. Phẩm nghĩ. Những cú đấm tối tấp của Túy Vy làm Phẩm tối tăm mặt mũi. Chàng nghe có tiếng khóc của Quyên.

- Túy Vy ơi! Túy Vy, ngưng tay lại đi. Túy Vy ơi, em đánh anh ấy chi bằng đánh chị nầy...

Nhưng Vy như điên tiết không nghe gì nữa. Nó kéo quặt tay Phẩm ra sau, rồi chặt mạnh xuống. Phẩm nghe đau nhói.

- Tuy Vy! Em giết chị đi!Giết chị đi!

Chi Quyên cố kéo Túy Vy ra. Như Vy vẫn xông đến.

- Anh đánh chị tôi! Anh là người xấu... Anh xem kià. Anh đã làm chị tôi khóc... Vậy anh là người xấu thôi!

Túy Vy lại xông tới. Phẩm chưa ngồi dậy được đã bị Vy ngào tới đá bật ra. Mỗi một ngón đòn của Túy Vy, đều là nhưng ngón ác hiểm. Phẩm đã hoàn toàn bất tỉnh. Chi Quyên bất lực, đành chạy ra ngoài cửa, hô to.

- Cứu tôi! Trời ơi! làm ơn cứu tôi!

Đám lối xóm nghe kêu chạy đến và chẳng mấy chốc Túy Vy đã được kéo ra. Nhìn thấy đám đông rồi nhìn thấy đám đông rồi nhìn thấy Chi Quyên khóc... Túy Vy mới như hoàn hồn. Nó kinh hãi lùi lại góc nhà... Nó mới nghĩ là mình lại làm sai.

Chi Quyên nhào tới ôm lấy Phẩm khóc ngất. Nàng nghĩ là Phẩm sắp chết. Trong khi Phẩm cũng vừa tỉnh lại, cố dằn lấy cơn đau, mở mắt ra. Nước mắt của Chi Quyên làm mọi sự hờn ghen bay mất.

Chàng biết mình đã hiểu sai, định đưa tay lên vuốc tóc Chi Quyên an ủi, nhưng cánh tay như không nghe theo lời.

- Anh Phẩm! Anh Phẩm! Chắc em chết mất. Sao anh lại hiểu lầm em để cớ sự như vậy?

Chi Quyên vừa khóc vừa định đỡ Phẩm dậy. Lạc Phong vẹt đám đông bước vào, trong thấy hét lên.

- Chi Quyên, để anh ấy năm yên bằng không anh ấy sẽ chết! Tôi phải gọi xe cứu thương đến ngay mới được.

Chi Quyên bối rối, nghe Phong nói vậy. Nàng hiểu ngay, kiến thức phổ thông cho biết phải để Phẩm nằm phẳng. Mặt Phẩm tái mét, máu đang rỉ ra ở miệng. Chắc anh chết mất! Chi Quyên nghĩ. Nàng cúi xuống, mở trừng đôi mắt...

- Anh Phẩm, anh không có quyền chết. Anh mà chết là em không sống nổi. Phẩm nằm đấy, mắt mở, đầu óc vẫn còn tỉnh, nhưng không nói được gì.

Tiếng xe cứu thương đã vang lên ngoai ngõ. Những người áo trắng chạy vào. Chi Quyên đứng lặng ở đấy. Không biết làm gì hơn là đưa mắt nhìn. Phẩm được mang lên xe, Chi Quyên định chạy theo, nhưng Lac Phong đã chận lại.

- Vào nhà... Thay quần áo đi!

Bấy giờ Chi Quyên mới sực nhớ ra. Mình vẫn còn mặc áo ngủ, nàng vội vã chạy vào phòng riêng thay áo. Vừa thay áo xong, đã nghe bên ngoài có tiếng hét của Túy Vy.

- Chị Ơi, em không phải là khỉ.

Chi Quyên chạy vội ra. Vừa kịp thấy ba ông cảnh sát với còng trên tay vây quanh Túy Vỵ Trong khi Túy Vy lùi ra sau trốn lánh, vừa trốn nó vừa hét.

- Chị Oi chi, em đâu phải là người xấu, em cũng đâu có làm gì sai đâu?

Chi Quyên chạy tới bên Túy Vỵ Bên ngoài tiếng xe cứu thương dã chạy đi. Vậy là Chi Quyên không thể theo xe rồi. Lạc Phong vẹt đám đông bước vào nói.

- Tôi đã hỏi rồi, họ sẽ đưa Phẩm đến bệnh viện.

Chi Quyên nói.

- Anh sẽ báo cho gia đình ảnh biết chứ?

- Cảnh sát họ đã báo rồi.

Lạc Phong bước ngay ra ngoài. Chi Quyên đặt tay lên vai Vỵ Cảm nhận được sự sợ hãi của nó, trong khi vị cảnh sát đã đưa còng khoá tay Vy lại. Vy vừa vật vã, vừa hét.

- Chị Ơi, chị, em đâu phải là con khỉ đâu? Em không phải là khỉ.

Chi Quyên van xin.

- Chú cảnh sát! Chú làm ơn đừng dưa em tôi đi. Tôi sẽ theo mấy chú về bót. Vì... em tôi nó không hề biết điều nó đã làm. Nó không ác tâm đâu. Chú cảnh sát. Chú muốn bắt giữ thì hãy bắt tôi đi, đừng bắt nó tội nghiệp...

Chợt có môt bà mập mạp bước ra, tru tréo.

- Thằng đó là thằng điên đấy. Hãy nhốt nó lại, lần trước nó đã đánh con trai tôi suýt toi mạng. Nó điên đấy.

Chi Quyên quay lại thì ra là bà mẹ của Chí Công. Chi Quyên đau khổ.

- Tại sao bác nói vậy? Bác biết rất rõ mà bác Trương. Bác chụp mũ em cháu làm gì? Bác muốn thế nào cũng được, hãy tha cho thằng em của cháu.

Đám đông hàng xóm đứng bu ngoai cửa, nhưng chẳng ai nói giúp một lời cho Túy Vỵ Trái lại họ như sợ Chi Quyên nhờ vả, một số lùi ra sau. Chi Quyên tức muốn khóc. Một vị cảnh sát chợt đặt tay lên vai Chi Quyên an ủi.

- Cô gái nầy, cô đừng buồn, đây là khu vực của chúng tôi nên chúng tôi phải thi hành bổn phận. Người gây án phải được đưa về tạm giữ. Nếu nạn nhân không bị nặng lắm và không đưa đơn kiện có thể phạt vạ rồi thả thôi.,

- Nhưng nếu... Nạn nhân bị thương nặng thì sao?

- Nó trở thành tội hình sự và như vậy phải đưa ra tòa.

- Như vậy thì... Nhưng mà... em tôi nó đâu phải cố ý... Nó như một đứa con nít... Ở đây ai cũng biết điều đó mà...

Vị cảnh sát rất hòa nhã.

- Hãy yên tâm, cô ạ. Chúng tôi hiểu rõ tính chất công việc. Em trai cô hành động ở trạng thái vô thức. Có lẽ khi ra tòa sẽ có bác sĩ pháp y giám định mà.

- Nhưng nếu tôi có chứng để chứng minh là em trai tôi có trí năng kém phát triển thì sao? Tôi có cả tập hồ sơ của mấy bệnh viện chứng minh điều đó. Các ông chờ nhé, tôi sẽ mang ra.

Vị cảnh sát kiên nhẫn giải thích.

- Không được đâu, cô gái a... Những y chứng đó cô chỉ xuất trình khi ra tòa. Vả lại, nó cũng không giúp gì được cho cô đâu. Trái lại, nó khiến cho người ta có lý do để giữ cậu ấy lại bệnh viện tâm thần thôi.

- Có nghĩa là... Chắc chắn là em trai tôi sẽ bị giam giữ? Mãi mãi nó không được thả ra ư?

Viên cảnh sát nói.

- Không đến nổi như vậy. Bây giờ cô hãy cầu nguyện đi. Cầu nguyện cho nạn nhân không chết và gia đình nạn nhân không khởi tố, thì em trai cô sẽ được tha.

Rồi ông ta đặt tay lên vai Túy Vy, ra lệnh.

- Đứng dậy, theo chúng tôi đi nào!

Túy Vy lùi phía sau, khóc lớn.

- Chị Ơi chi... Em không đánh người xấu nữa! Em sẽ không đánh người xấu nữa... Em không đi đâu, em không thích ở trong lồng, em không thích đâu.

Chi Quyên đau khổ nhắm mắt lại, nước mắt chảy dài.

- Em đi đi, Túy Vy... Hãy theo mấy bác ấy đi. Mấy bác cảnh sát là người tốt, em đi đi, rồi mai chị sẽ bảo lãnh em ra mà... Hãy tin chị.

Túy Vy vùng vẫy.

- Em không đi! Em không đi đâu! Em không đi đâu cả, chị Ơi hãy cứu em! Chị Ơi chị! Cha ơi cha! Cha ở đâu!

Chi Quyên tựa đầu vào tường, nước mắt chảy dài, Chi Quyên nghẹn lời nói với Túy Vy.

- Túy Vy... Chị cũng đang cần cha! chị cũng đang muốn có cha bên chị đây.

Cảnh sát hợp lực đẩy Túy Vy ra khỏi nhà... Vy không làm sao cự được, nó bị kéo xệch đi. Vy vẫn luôn mồm hét.

- Chị Ơi, em không thích ở trong lồng, chị Ơi! Đừng bắt em ở trong lồng, chị Ơi! Đừng bắt em ở trong lồng, chị Ơi!

Tiếng hét của Túy Vy làm Chi Quyên nát lòng. Nàng quỵ người xuống ngồi tựa vào vách. hai tay Quyên ôm chặt lấy tai. Nhưng tiếng hét của Túy Vy vẫn rõ mồm một.

- Chị Ơi. Em không thích bị nhốt ở trong lồng, chị Ơi! Đừng bắt em ở trong lồng...

Cuối cùng, rồi chiếc xe cảnh sát cũng nổ máy chạy đi, mang theo Túy Vỵ Dám đông tản đi. Bốn bề trở nên yên lặng.

Chi Quyên vẫn ôm đầu ngồi đấy. Bất động như đã hoá đá lâu rồi.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $56,952
Posts: 94167
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Re: Tình Khúc Chiều Thu - Quỳnh Dao

Postby tuvi » 11 Oct 2019

Chương 17

Buổi trưa hôm ấy, Chi Quyên mới đến bệnh viện. Trước đó Chi Quyên cũng đã đến bót cảnh sát thăm Vy với một mớ quần áo và vật dụng cần hàng ngày cho nó. Ôm gói đồ trên tay mà lòng trăm nỗi, bước vào phòng thăm nuôi, Chi Quyên chỉ được hứa chuyển lại đồ vậy, chứ không được gặp mặt em. Vị cảnh sát nói.

- Thật khó khăn lắm, chúng tôi mới khiến cậu ấy ngồi yên được.

Chi Quyên không biết cảnh sát đã xử dụng phương thức gì để Túy Vy chịu ngồi yên. Nàng muốn hỏi nhưng không mở lời được, chỉ buồn bã chấp nhận. Từ sau sự việc xảy ra. Chi Quyên cảm thấy đầu như mất cả suy tưởng. Cái gì cũng chấp nhận với nước mắt thôi. Vị cảnh sát phụ trách có vẻ cảm động ông ta an ui Chi Quyên.

- Thôi cô về đi, nếu vài hôm nữa mà không có đơn thưa của gia đình nạn nhân, có lẽ chúng tôi sẽ cho cô bảo lãnh cậu ấy ra. Được chứ?

Chi Quyên yên lặng gật đầu. Viên cảnh sát tiếp.

- Cậu ấy được chúng tôi giữ tại đây coi như rất an toàn cho bản thân. Không bị người ta trả thù, không bị đánh đập và cũng không thể gây án tiếp tục... Vậy thì còn gì mà cô không yên tâm?

Chi Quyên thấy có lý. Rời khỏi bót cảnh sát với trạng thái thẫn thờ để rồi ghé qua bệnh viện.

Mới bước đến cửa bệnh viện, đã thấy Lạc Phong ra đón và trấn an.

- Anh ấy nằm ở phòng 508. Cô yên tâm. Anh ta không chết đâu.

Chi Quyên ngẩng lên nhìn trời cảm ơn, lòng tê tái. Phong đã nắm lấy tay nàng nói.

- Đi nầy... lại ghế đằng kia nghỉ một chút. Tôi thấy hình như cô muốn ngất xỉu rồi đấy.

Chi Quyên máy móc nghe theo. Nàng nhìn Lạc Phong, Phong hiểu ngay nói.

- Để tôi nói hết cho cô biết. Bác sĩ dã khám xong. Anh ấy bị gãy hai thanh xương sườn, xương tay trái một khúc, tổn thương nội tạng, hình như lá lách bị bể nên phải giải phẫu. Bây giờ việc giải phẫu đã hoàn tất. Cả người anh ấy được bó bột. Tôi đã hỏi trực tiếp bác sĩ. Họ cho biết Phẩm không chết. Không mang thương tật bên ngoài nhưng tối thiểu phải nằm viện ba tháng.

Lạc Phong ngưng lại một chút, tiếp.

- Thật tình tôi không hiểu, tại sao Túy Vy lại ra tay mạnh như vậy. Mà cái tay Phẩm cũng kỳ, sao lai không trả đòn. Không lẽ anh ta không hề đập lộn qua sao?

Rồi quay qua nhìn Chi Quyên, thái độ của Chi Quyên làm Lạc Phong bứt rứt.

- Tôi xin lỗi Chi Quyên nhé. Đúng ra tôi không nên dạy cho Túy Vy đánh lộn. Tại tôi mới ra cớ sự nầy.

Chi Quyên chỉ lắc đầu buồn bã.

- Đấy chẳng qua là định mệnh... Tôi biết cái số tôi phải gánh... Nhưng biết mà vẫn không thoát được.

Lạc Phong bứt rứt tóc. Anh chàng không biết phải làm gì để xoa dịu nỗi buồn cho Chi Quyên, chỉ hỏi.

- Còn Túy Vy ra sao?

Chi Quyên hướng mắt về phía thang máy, nói.

- Còn bị cảnh sát giữ. Thôi để tôi vào thăm anh Phẩm.

Lạc Phong đưa tay ngăn lại.

- Chi Quyên!

- Sao?

- Cả nhà họ âu đều có mặt ở đây. Họ có vẻ căm phẫn lắm. Chắc chắn là họ sẽ không tha cho Túy Vy đâu. Cô phải cẩn thận đấy.

Chi Quyên nhìn Phong, gật đầu. Phong tiếp.

- Chi Quyên có cần tôi giúp điều gì không?

Chi Quyên như suy nghĩ, lại lắc đầu. Phong nhìn Chi Quyên rồi nói.

- Ồ! Cái thần sắc cô thế nầy, tôi chẳng làm sao yên tâm hay là để tôi cùng đi với cô lên lầu?

Chi Quyên lắc đầu.

- Thôi anh đi lo cho Túy Vy đi.

Lạc Phong sốt sắng.

- Cũng được. Để tôi mua thêm món gì cho cậu ấy.

Chi Quyên gật đầu, rồi bơ phờ bước lên lầu.

Đến lầu năm, Chi Quyên bước ra thang máy. Đi tìm và sau cùng Chi Quyên đã tìm ra số phòng 508. Chiếc phòng nằm ở cuối dãy hành lang phía trước có một phòng nhỏ với hai hàng ghế. Cửa phòng bệnh đóng kín với tấm biển "Không tiếp khách". Chi Quyên đứng chựng ra đấy không dám gõ cửa. Có một y tá đẩy xe thuốc đến với mấy chai huyết thanh. Thấy Chi Quyên, cô ngạc nhiên hỏi.

- Cô muốn thăm bệnh à?

Chi Quyên gật đầu. Cô y tá vừa đẩy cửa bước vào vừa nói.

- Để tôi hỏi giùm xem họ tiếp không nhé?

Chi Quyên đứng yên. Phẩm chỉ ngăn cách với nàng bằng một cách cửa mỏng thôi, vậy mà sao lại có vẻ xa xăm quá.

Một lúc, cửa bật mở. Người xuất hiện ngay cửa là ông Yên. Dáng dấp cao lớn. Giọng nói của ông Yên thật lạnh.

- Là cô à? Cô muốn gì nữa chứ?

Chi Quyên lúng túng van nài.

- Tôi... tôi... tôi muốn vào thăm anh ấy.

ông Yên giận dữ.

- Thằng em trai điên của cô đã làm con trai tôi suýt chết. Tôi đang cứu nó. Từ đây về sau vĩnh viễn cô không được phép gặp con tôi. Nếu cô còn chút lương tâm, thì tôi khuyên cô đừng bao giờ gặp con tôi nữa. Cô hiểu không? Sau sự kiện nầy xảy ra, nó sẽ không cần cô nữa đâu, nó căm thù cộ Nó không muốn thấy mặt cộ Bây giờ cô hãy đi đi, đi thật xa càng tốt... Cô hãy để cho gia đình chúng tôi yên ổn... Đừng quấy rầy nữa.

Rồi giọng nói của ông trở nên đe dọa.

- Tôi sẽ có cách ứng phó với cộ Cô nên nhớ điều đó. Tôi sẽ cho thằng em trai của cô ngồi tù rục xương. Không bao giờ được tự do nữa đâu.

ông bỏ vào trong, đóng sập cửa lại, không thèm nhìn lấy mặt Chi Quyên.

Chi Quyên đứng chựng đấy, thật lâu mới lại ghế ngồi xuống. Chi Quyên ngồi như vậy, mắt nhìn vào cửa phòng bệnh chờ đơi... Cô y tá đẩy xe thuốc bước ra, hiếu kỳ nhìn Chi Quyên rồi bỏ đi... Một lúc, mấy bác sĩ và y tá khác bước vào, rồi bước ra... Chẳng ai màng đến Chi Quyên cả.

Cứ như vậy bác sĩ, y tá, thân nhân, bạn bè... Ai cũng vào được, chỉ có Chi Quyên, Chi Quyên như khúc gỗ mất cả mọi cảm xúc, ngồi đấy. Chỉ với một mục đích duy nhất. Gặp chàng nhưng gặp bằng cách nào đây. Cuối cùng rồi cái ngồi suốt buổi của Chi Quyên cũng khiến một cô y tá thắc mắc, cô bước tới.

- Cô đang đợi ai vậy?

Chi Quyên ngẩng lên, lẩm bẩm.

- Tôi muốn vào thăm anh ấy.

- Người bệnh ở phòng 508 à?

Chi Quyên gật đầu. Cô y tá ngập ngừng.

- Hay là hai ba hôm n ữa cô đến đi. Hôm nay họ không chịu tiếp khách lạ.

Chi Quyên lắc đầu.

- Vậy tôi sẽ ngồi đây chờ.

Cô y tá ngạc nhiên.

- Chờ hai ba hôm được à? Thế cô là gì của ông ấy.

Chi Quyên lắc đầu.

- Không là gì cả.

Cô y tá chau mày rồi bỏ đi. Cô nầy thật lạ, chắc có bệnh gì đây. Chi Quyên tiếp tục ngồi một cách kiên nhẫn. Ai ra vào mặc ai, Chi Quyên không còn quan tâm, nàng như hoá đá giữa mùi cồn và mùi thuốc.

Cửa phòng bệnh lại mở, có hai người bước ra. Chi Quyên nhìn lên thì ra là hai anh em Phạm Hảo và Đình Thư, cô nàng Đình Thư vừa trông thấy Chi Quyên đã hét lên với ông anh.

- Ồ! Anh nhìn xem, ai kìa!

Rôi Đình Thư định bước về phía Chi Quyên, nhưng Hảo đã kéo giật lại.

- Thôi được rồi, chuyện của người ta em can thiệp vào làm gì?

Nhưng Đình Thư không buông tha, phủi tay anh. Cô ta bước tới ngồi cạnh Chi Quyên.

- Cô ngồi đây làm gì vậy?

Chi Quyên trả lời một cách máy móc.

- Tôi muốn được gặp anh ấy.

Đình Thư tròn mắt nhìn Quyên như nhìn một quái vật.

- Cô muốn gặp anh Phẩm à? Cô để thằng em cô đánh anh ta trận suýt chết, vậy còn chưa đủ sao? Còn gặp làm gì nữa. Em cô điên như vậy sao không bỏ vô nhà thương điên đi, để ở ngoài làm gì?

- Nó không điên.

- Vậy mà còn nói không điên à? Bác Yên đã cho người đến đấy điều trạ Lối xóm ai cũng bảo đó là thằng điên. Chỉ có thằng điên mới đánh anh Phẩm đến độ như vậy. Bác Yên còn hăm là sẽ xử trí chị em cộ Cô nên nghe tôi khuyên. Bỏ đi thật xa, khỏi nơi nầy càng sớm càng tốt.

- Nhưng tôi muốn gặp anh ấy bây giờ!

Đình Thư ngạc nhiên.

- Hừ! Tôi thấy hình như đầu cô cũng có vấn đề đấy. Anh Phẩm hận cô còn hơn hận kẻ thù làm sao anh ấy chịu gặp cô chứ?

Lời của Đình Thư làm Chi Quyên bàng hoàng. Có thật vây ư? Chi Quyên cúi đầu nhìn xuống. Đình Thư thấy lời của mình làm Chi Quyên lung lay nên nói thêm.

- Không phải tôi muốn ám chỉ gì cô, nhưng mà cô Quyên nầy, cô đã có một Lạc Phong rồi, Thế là tốt quá, còn cần chi anh Phẩm nữa nữa. Chơi với bạn trai mà muốn bắt cá hai tay là không tốt đâu. Cô làm vậy, để cho Phẩm bắt gặp, còn bảo em trai mình ra đánh người, không phải là quá quắt lắm ư?

Đình Thư càng nói càng có vẻ bất bình.

- Dù gì đây cũng là một nước có phát luật cơ mà. Nhà Bác Yên chỉ có một thằng con trai duy nhất, nếu có bề gì xảy ra, mười mạng nhà cô cũng không đủ để đền bù một anh Dương Phẩm.

Hảo kéo em gái đứng dậy nói.

- Ồ! sao em nói nhiều vậy? Chuyện nầy có dính líu gì đến em đâu? Ẩn khúc bên trong thế nào em cũng không rõ, nói nhiều không tốt đâu. Thôi ta đi nào.

- Sao lại chưa rõ ràng?

Đình Thư còn muốn nói nữa, nhưng đã bị Ông anh kéo đi. Vừa đi Đình Thư còn hậm hực nói.

- Thế nầy thì có nghĩa là... Em trai cô ả bị điên. còn cô ả... thì ít ra cũng không bình thường.

Chi Quyên cúi đầu nghĩ ngợi, lời của Đình Thư như văng vẳng bên tai.

- Anh Phẩm đang hận cô như hận kẻ thù, làm sao anh ấy chịu gặp cô?

- Chơi với bạn trai, không nên bắt cá hai tay... Đã lỡ để anh Dương Phẩm bắt gặp... Như vậy... là thế nào?

Dương Phẩm đã nói vậy? Có nghĩ là chàng đã nghĩ giữa ta với Lạc Phong có điều mờ ám? Chi Quyên cắn mạnh môi. Thôi được! Anh Phẩm. Vậy là ta có thể chia tay nhau. Ta sẽ không còn gặp nhau nữa... Điều đó không quan trọng nhưng mà... không nên chia tay trong cái hiểu lầm như thế... Dương Phẩm, em phải gặp anh! Em phải gặp anh để nói rõ mọi thứ.

Đèn ở hàng lang chợt cháy sáng. Ồ! Thế nầy có nghĩ là trời đã tối rồi ư? Vậy là ta ngồi đây một buổi chiều. Một ngày đã trôi quạ Một ngày mà sao lại dài như một thế kỷ. Tất cả những cái mà Chi Quyên đã có. Tình yêu, tình cảm quá khứ, tương lai... Tất cả thế giới riêng tư đã tan nát. Chàng đã hận ta! Người nhà họ âu đã không cho ta gặp chàng. Vy thì bị giam, vậy mà họ còn tìm cách đối phó với cả hai chị em nàng. Đối phó? Chi Quyên cắn mạnh môi. Nàng cảm thấy có vị mặn. Máu dã chảy ra... không phải chỉ ở miệng mà còn ở cả trái tim. Đối phó? Cần gì phải đối phó? Cuộc đời của Chi Quyên thế nầy chưa đủ khổ ư? Nhà họ âu còn muốn đặt Chi Quyên ở vị thế nào nữa? Còn cảnh nào khổ hơn nữa? Chi Quyên nhìn về phía cửa. Cách cửa ngăn cách Chi Quyên với Phẩm. Ở đây đã có hai thế giới cách biệt. Nhưng mà... Anh Phẩm! Em muốn gặp anh, có gặp rồi chết đi cũng được.

Trong lúc Chi Quyên ngồi như pho tượng ngoài cửa, thì âu Dương Phẩm vật vã với thuốc gây mê và thuốc giảm đau trên giường bệnh. Phẩm thấy toàn thân nhói đau. Cái ý thức vẫn còn đó. Muốn mở mắt ra mà mở không nổi. Chi Quyên em ở đâu? Chi Quyên... Lờ mờ trước mặt là đám đông... Cha mẹ, chị Nhi Phương, dì cậu * Chân... thân nhân, Bác sĩ, y tá... Nhưng mà sao không thấy Chi Quyên? Chi Quyên! Em ở đâu chứ? Thấy Phẩm mở mắt, mọ i người bu lại. Bà Yên với đôi mắt sưng húp trờ tới trước tiên, bà sờ lên nhưng băng vải quấn thạch cao quanh người Phẩm, khóc òa.Dương Phẩm con. Con thấy thế nào? Con đau không? Phẩm, con thấy đấy, con bị người ta đánh như vậy, mẹ làm sao không đau lòng...

ông Yên kéo vợ ra, nói.

- Em làm gì khóc mãi vậy? không hỏi xem nó cần gì?

Rồi ông bước tới cúi nhìn con trai.

- Phẩm, con thấy sao? Con cần gì? Muốn ăn gì không? Chỗ nào đau con nói đi bác sĩ đang ở đây này.

Phẩm nhìn cha, mẹ rồi nhìn đám đông. Đầu óc như có cái gì hiện lên mà không rõ ràng. Chi Quyên em ở đâu? Chi Quyên, sao em không đến đây? Em tàn nhẫn như vậy sao? Anh cần gặp em. Anh rất cần gặp em trong lúc này!

Trán của Phẩm lấm tấm mồ hôi. Cô y tá đặc biệt vội móc khăn ra chậm lấy. Đừng có đụng đến tôi! Tôi chỉ cần Chi Quyên thôi! Chi Quyên, sao em không lại? Em phải đến để anh xin lỗi em chứ? Chi Quyên! không lẽ em tàn nhẫn như vậy? Phẩm đảo mắt nhìn quanh... Mồ hôi lại đổ ra ướt trán. Phẩm nghe Nhi Phương nói.

- Nói muốn nói chuyện. quý vị tránh ra, để nó nói.

Nhưng đám đông không lùi ra, lại hỏi.

- Phẩm con muốn nói gì đấy, cứ nói đi.

Cuối cùng Phẩm nghe giọng mình của chính mình, như thều thào.

- Chi Quyên! Chi Quyên! Sao em lại tàn nhẫn như vậy?

Rồi Phẩm nhắm mắt lại. Mọi thứ như tan biến... Tiếng nói của mọi người như vang xa... xa dần... Phẩm ngả đầu qua một bên. Bà Yên thấy con như vậy, sợ hãi.

- Ồ, nó làm sao rồi! Làm sao vậy?

Vị bác sĩ bước đến, bắt mạch.

- Không sao đâu. Thuốc giảm đau đang tác dụng đấy. Mọi người hãy tránh bớt ra, để không khí cho cậu ấy thở. Có lẽ giấc ngủ này sẽ kéo dài đến sáng. Quý vị về cả đi. Ở đây có cô y tá đặc biệt chăm sóc đủ rồi.

Bà Yên lắc đầu.

- Không được, tôi phải ở lại đây với con tôi!

Nhi Phương can thiệp.

- Mẹ, bác sĩ nói đúng đấy, đừng ai ở lại đây cả, ta nên ra ngoài thôi.

Đây là phòng bệnh thương hạng nhất, nên gồm có hai phòng nhỏ, một cho người bệnh nằm, còn một coi như phòng khách nhỏ. Có salon, bàn trà... Đám đông kéo qua phòng khách. Bà Yên vừa đi vừa có vẻ bực dọc, nói.

- Thật tình tôi không biết, cái con nhỏ Chi Quyên nầy đã làm gì mà thằng Phẩm bảo là tàn nhẫn, làm nó đau khổ như vậy.

Một người bà con chen vào.

- Thì đánh nặng như vậy quá tàn nhẫn rồi còn gì?

Nhi Phương suy nghĩ rồi nói.

- Tôi không nghĩ như vậy đâu. Lúc đầu chắc là phải có chuyện gì đây. Cái mà Phẩm nó bảo là tàn nhẫn, không phải trên phương diện thể xác... Quý vị không nghe được cách nói của nó sao? nó đang nói hai chữ đó một cách tuyệt vọng.

ông Yên nói.

- Cha biết nó định nói gì rồi. Cha đã cho người đến đấy dò hỏi. Lối xóm họ cho là trước đó đã có một trận cãi nhau...

ông rít một hơi thuốc rồi nói.

- Tất cả cũng do thằng Lạc Phong thôi... Cái thằng con khờ khạo của tôi... Lần này đúng là lao đầu vô chỗ tử. Đặt tình cảm mìnhh không đúng chỗ, nên mới bị người ta đập một trận như vậy... Được rồi... Cứ xem đi... Tôi sẽ không dung thứ cho chuyện này đâu... Tôi đã nói với luật sư Trương rồi... Ông ấy đã đưa đơn lên tòa... Chị em nó sẽ biết tay tôi.

- Cha đừng quá tin lối xớm của cô tạ Có khi họ ganh ghét. Đúng hay sai gì cũng nên chờ Phẩm bình phục đã. Hỏi rõ rồi hãy phát đơn kiện... Biết đâu tất cả là do hiểu lầm?

ông Yên trừng mắt nhìn Nhi Phương.

- Hiểu lầm à? Để thằng Phẩm đầy thương tích như vậy mà còn cho là hiểu lầm à? Nếu hiểu lầm mà gây án như vậy thì cũng là tội. Tội vô ý gây thương tích. Cũng đủ để ở tù!

Nhi Phương yên lặng không dám cãi ý cha... màn đêm đã buông xuống. Người nhà của Phẩm gọi điện thoại đến nhà hàng đặt cơm. Tồi mọi người quây quần bên bàn cơm, nhưng chẳng ai ăn được gì. Sau đấy chợt cô y tá có vẻ hiếu kỳ nói.

- Không hiểu sao từ sáng tới giờ, có một cô gái cứ ngồi bên ngoài không làm gì cả.

Nhi Phương ngạc nhiên.

- Cái gì? Bên ngoài có một cô gái à?

ông Yên giận dữ đứng dậy.

- Cô ta còn chưa đi à? Nhân viên an ninh của bệnh viện đâu? Sao không đuổi cô ta đi đi!

Nhi Phương ngăn lại.

- Cha! Để con ra nói chuyện với cô ấy.

- Có cái gì để nói chứ? Con bé đó rất lẻo lự, không nói lại nó đâu. Chỉ có nước đuổi nó đi thôi. Cứ cho nó biết, đừng hòng tơ tưởng đến thằng Phẩm. Không đạt được mục đích đâu.

Nhi Phương bước ra ngoài, thấy ngay Chi Quyên đang ngồi co ro trên ghế. Nhi Phương chợt thấy thương hai., bước tới.

- Cô Quyên nầy... Chi Quyên.

Chi Quyên nhìn lên, khuôn mặt xanh xao.

- Tôi... Tôi có thể gặp anh ấy không?

Nhi Phương xúc động ngồi xuống cạnh Chi Quyên.

- Không được Chi Quyên ạ. Phẩm đã ngủ. Cô vào đấy cũng không ích gì... Vả lại, có cha tôi trong đấy.

Chi Quyên gật đầu buồn bã nói.

- Tôi biết, ông ấy không cho tôi gặp Phẩm. Anh ấy thế nào? Khỏe rồi chứ?

Nhi Phương xoa xoa tay Chi Quyên.

- Cô biết mà. Nó đau khổ lắm. Nhưng cô yên tâm, nó còn trẻ, có sức khỏe. Rồi nó sẽ hồi phục nhanh chóng thôi.

Phương nhìn Chi Quyên thăm dò, một chút nói

- Cô có thể cho biết... Tại sao lại có chuyện đánh nhau như vậy không?

Chi Quyên cúi đầu nhìn xuống. Thật lâu mới nói.

- Tại vì... anh Lạc Phong.

à! Thì ra cha đã điều tra chính xác. Nhi Phương nghĩ rồi thở dài. Chi Quyên không hiểu điều Nhi Phương đã nghĩ, hỏi tiếp.

- Anh ấy đã tỉnh lại chưa?

Nhi Phương giật mình.

- Phẩm à? à... cũng đã tỉnh lại.

- Thế... Thế... Anh ấy có nói đến tôi không?

- Có.

Lời của Nhi Phương làm Chi Quyên sung sướng nhìn lên. Nàng run giọng hỏi.

- Anh ấy nói gì?

Nhi Phương không muốn nói nhưng nhìn ánh mắt như khẩn cần, như chờ đợi của Chi Quyên, nàng thấy không thể giấu giếm nên nói.

- Tôi không biết chuyện xảy ra giữa mấy người như thế nào, nhưng Phẩm có vẻ đau khổ lắm. nó nói...

Nhi Phương ngưng lại nhìn Chi Quyên một chút, rồi tiếp.

- Nó nói là... "Cô tàn nhẫn lắm"... Tôi thì không hiểu tại sao nó lại nói vậy.

Chi Quyên bàng hoàng, nàng có cảm giác như vừa bị giáng một đòn mạnh vào đầu. Chi Quyên lại nhìn xuống. cái thái độ của Chi Quyên làm Nhi Phương xúc động. Phương muốn nói một cái gì để an ủi, nhưng chưa kịp thì cửa phòng bệnh đã mở. Ông Yên bước ra với thái độ giận dữ.

- Nhi Phương, con làm gì đấy?

Nhi Phương đứng dậy, lúng túng nhìn cha.

- Da... Con chỉ muốn tìm hiểu sự thật!

- Không ai cần con nói chuyện đó.

ông Yên nói, rồi trừng mắt nhìn Chi Quyên.

- Cô định để tôi gọi cảnh sát đến đây à? Hừ, con trai tôi nó thù cô, nó hận cộ Nó không muốn gặp mặt cô nữa, cô biết không? Tôi yêu cầu cô hãy rời khỏi đây ngay lập tức, đừng có quấy rầy chúng tôi nữa. Ngày mai hoặc là hôm nào thuận tiện tôi sẽ đến gặp cô để nói chuyện sau.

Chi Quyên ngỡ ngàng đứng dậy. Nàng hiểu mọi thứ đã hết rồi. Chi Quyên nhìn ông Yên nói.

- Vâng, tôi sẽ đi, tôi sẽ không quấy rầy ông nữa đâu. Bởi vì bây giờ... không có ai cần sự hiện diện của tôi cả.

Nói xong, Chi Quyên lầm lũi bước. Hành lang bệng viện dài hun hút... Bóng Chi Quyên lẻ loi đi mãi đến tận cầu thang.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $56,952
Posts: 94167
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Tình Khúc Chiều Thu - Quỳnh Dao

Postby tuvi » 11 Oct 2019

Chương 18

Suốt đem Chi Quyên không ngủ được. Ngồi thừ người trên ghế, Chi Quyên hết nghĩ đến chuyện này lại sang chuyên khác. Lời dặn dò của cha trong cơn bệnh kịch, bàn tay của Vy được cha tận đặt lên tay Chi Quyên. Mãi đến giờ phút này, Chi Quyên vẫn không quên ánh mắt cha lúc đó. Không một lời nói, nhưng ánh mắt kia đã nói lên đủ thứ: Sự mong mỏi, tin cậy Chi Quyên sẽ nuôi em mãi đến lúc trưởng thành. Chi Quyên đã nhìn cha với cái gật đầu. một mặc ước sằn sàng với trách nhiệm. Từ đó, định mệnh đã gắn chặt Túy Vy với đời Chi Quyên.

Thật ra thì, nếu không có sự yêu cầu của cha, Chi Quyên vẫn thấy mình có bổn phận đó. Cùng một huyết thống, chị em ruột thịt làm sao có thể bỏ nhau? Vả lại Chi Quyên cũng rất thương yêu em. Bây giờ, đứng trước cơn giông bão, Chi Quyên càng hiểu một cách thấm thía hơn ánh mắt của chạ Chi Quyên biết, cha đã tiên liệu sự khó khăn mà Chi Quyên sẽ gặp.

Thôi thì vậy cũng được. Hãy để cho Phẩm hận, Phẩm hiểu lầm. Chi Quyên nghĩ. Nhưng mà không hiểu sao Chi Quyên bảo lòng như vậy mà vẫn bứt rứt. Tại sao ta lại đau khổ. Tại sao có vẻ không cam lòng. Cái cánh cửa bệnh viện mỏng manh kia đã ngăn cách Chi Quyên với Phẩm. Phẩm đang hận ta, Phẩm không muốn nhìn thấy mặt ta nữa... Như vậy thì cuộc đời nầy còn gì để luyến tiếc nữa đâu? Sống với chết thật ra chẳng có gì khác lạ. Chi Quyên tựa người vào ghế mây. Ngôi nhà nhỏ bỗng trở nên thật lạnh. Nhưng mà... Tại sao ta lại nghĩ đến chữ "chết" trong lúc nầy. Còn Túy Vy nữa mà? một đứa em trai không thể sống tự lực... Không không được. Chết dối với ta chẳng nghĩa lý gì. Nhưng thằng em trai của ta... Rồi sẽ suốt đời sống trong lao khổ. Nghĩ đến đó, Chi Quyên chợt rùng mình. Phẩm và Vy đều quan trọng ngang nhau trong cuộc đời tạ Bây giờ Phẩm không cần đến tạ Còn Vỷ Vy thì khác. Vy hoàn toàn lệ thuộc. Vy không biết oán hận. Không biết nghi ngờ... Bởi vì nó nào có trí không để suy tính nghi kỵ.

Ồ! Trí khôn! Ngộ thật! Chi Quyên chợt thấy buồn cười. Trí khôn là gì? Kẻ thù của nhân loại. Bởi vì nó là nguyên do của bao nhiêu đau khổ, giận dữ, thù hằn, hiểu lầm.

Nếu tất cả con người trên cõi đời nầy đều có một khói óc thô sơ, đơn thuần như Vỵ Chỉ phân biệt "xấu" và "tốt" một cách giản dị như Vy, thì làm gì có những xung đột, hiềm khích nhau? Tất cả chỉ tại trí khôn.

Cái khôn vặt làm hư người. Chi Quyên lắc đầu. Trong hai mươi bốn tiếng đồng hồ qua, gần như Chi Quyên chỉ làm hai động tác. Gật và lắc đầu. Vy nó đơn thuần như vậy. Tại sao cuộc đời nầy không chấp nhận được. Có phải vì trên đời nầy toàn là những người không hay không?

Trồi đã sáng, nắng đã xuyên qua khung cửa. Nắng trong mùa đông đã sưởi ấm được không khí... Đêm qua Chi Quyên đã quên cả cài cửa. Chi Quyên nhìn những tia nắng đang chiếu vào. Những hạt bụi nhỏ li ti đang nhào lộn trong nắng, tạo thành ảo giác như đấy là một dãy lục lăng. Cuộc đời cũng giống như vậy. Cái ta nhìn thấy chỉ là giả tạo. Chỉ có Vy là tốt phước, vì nó không hề biết phân tích để phân biệt.

Chi Quyên ngồi như vậy thật lâu. Càng nghĩ càng thấy lòng rối rắm, tan nát. Con người Chi Quyên như căng cứng, nhưng mất cả cảm xúc.

Tám giờ hơn, Phong đến, nhìn Chi Quyên ngạc nhiên.

- Ồ, sao cô lại ở đây. Vậy mà tôi tưởng cô đang ở bệnh viện chứ. Tôi định ghé qua thăm Túy Vy đây, cô có nhắn gì không?

Rồi như nghĩ ra điều gì, Lạc Phong đắc ý nói.

- Tôi đã nói chuyện nhiều với ông cảnh sát họ Lý. Chúng tôi đã nói chuyện hết sức tâm đắc. Tôi thấy thì làm cái nghề cảnh sát cũng hay, mình có thể bắt giữ kẻ xấu một cách hợp pháp. Tôi thấy họ cư xử với Túy Vy không đến đỗi nào. Họ cũng cho biết là chỉ cần gia đình nạn nhân không kiện là Vy sẽ được thả... Cô đã thương lượng với họ chưa? Phải làm sao cứu nó ra, chứ ở trong tù nó cứ la hét...

Rồi nhìn Chi Quyên, Lạc Phong chau mày nói.

- Cô làm sao vậy? Hình như cô bị bệnh hay sao mà phờ phạc thế?

Chi Quyên cố ngồi thẳng lưng lại.

- Không có. Tôi khỏe lắm không sao đâu, anh đi thăm Túy Vy giùm đi.

- Cô thấy cần giúp gì nữa không?

Chi Quyên suy nghĩ.

- Còn nữa, anh sang nhà họ Trương hỏi xem, cái ông chủ thầu kia có còn muốn mua nhà của chúng tôi không?

- Cô... cô định bán nhà à?

- Vâng.

Lạc Phong ngỡ ngàng nói.

- Bán nhà rồi, cô sẽ ở đâu? à... thôi tôi biết rồi. Có phải là cô sắp làm lễ cưới với tay Phẩm phải không?

Chi Quyên nhìn Lạc Phong lắc đầu nói.

- Chuyện của tôi mặc tôi, anh hãy làm giúp điều tôi nhờ thôi.

- Tôi sẽ đi ngay.

Rồi Lạc Phong bước ra. Nửa tiếng đồng hồ sau, anh ta quay lại.

- Họ chỉ trả có một trăm ngàn. Nói là cô đồng ý sẽ chồng tiền ngaỵ Nhưng mà Chi Quyên nầy, cô đừng có điên. Miếng đất nầy hạng bét cũng bán được bốn trăm ngàn đồng. Đó cô thấy đấy. Nhà đối diện chúng ta cũng chỉ bằng đây thôi, mà đã bán được đến bốn trăm tám chục ngàn đồng. Chuyện nầy cô phải suy nghĩ lại mới được.

- Không cần suy nghĩ gì cả. Hãy cho họ biết là tôi đồng ý bán, kêu họ lo giấy tờ đi, càng nhanh càng tốt.

Chi Quyên thật bình thản.

- Được rồi. Vậy ba giờ chiều nhé.

Lạc Phong nhìn Quyên nghi ngờ.

- Cô vẫn bình thường chứ? Sao tôi thấy cô có vẻ làm sao đấy.

Chi Quyên khoát tay.

- Thôi anh làm ơn đi đi. Nhớ chăm sóc Vy cho tôi.

Lạc Phong ra đến cửa còn quay đầu lại.

- Cô có chắc là nhà họ âu họ không kiện không?

- Tôi cũng không biết.

Lạc Phong chựng lại, ngạc nhiên.

- Sao vậy? Vậy thì tại sao cô lại bán nhà? Cô định sao chứ?

- Tôi bán lấy tiền lo luật sư cho Túy Vy.

Lạc Phong ngơ ngác hơn.

- Thế nầy là thế nào? Cô không đùa chứ? nhà họ âu mà họ thưa thì... Họ sẽ biết tôi.

Chi Quyên có vẻ mệt mỏi.

- Anh Lạc Phong. Anh làm ơn bỏ qua cho tôi. Tôi biết anh hiền lành, hướng thiện, anh là người cao thượng... Nhưng là việc anh làm đã gây bao rắc rối phiền hà cho tôi... Bây giờ nếu anh muốn giúp tôi thì tốt hơn anh đừng đụng gì đến nhà họ âu nữa cả.

Lạc Phong nhìn Chi Quyên, biết là Quyên đã nói thật. Anh ta lúng túng một chút nói.

- Chi Quyên, tôi thấy là... Cô đã khổ vì tay Phẩm đó nhiều quá.

Chi Quyên yên lặng không nói. Lạc Phong đứng một chút rồi bỏ đi. Chỉ còn lại Chi Quyên ngồi bất động. Đầu óc bây giờ chỉ có khoảng trống không. "Cô có vẻ quá yêu tay Phẩm, cô đã bị hắn làm khổ nhiều quá". Cái nhận xét của Lạc Phong làm Chi Quyên giật mình. Chính Lạc Phong cũng nhận xét được điều đó. Vậy là Phẩm vô tình quá... Phẩm đã không thấy được.

Chi Quyên ngồi như thế có lẽ rất lâu. Rồi một chiếc xe hơi màu đen ngừng trước cửa. Tiếng động làm Chi Quyên ngước nhìn lên. Ông âu Vân Yên xuất hiện. Dáng dấp cao lớn của ông che khuất cái ánh sáng chói chang bên ngoài không để lọt vào nhà.

ông ta nói.

- Cô Quyên! Tôi có chuyện muốn nói với cộ Cô có đồng ý ra xe để ta chọn một nơi nào đó nói chuyện không?

Thái độ Ông rất hòa nhã. Khác hẳn ngày hôm qua, Chi Quyên đứng dậy một cách thụ động.

- Dạ được.

Chi Quyên ra ngoài khép cửa lại. Bước ra xe ông Vân Yên ra lệnh cho tài xế.

- Đến công ty Đạt Mãi.

- e nổ máy. Trên đường chẳng ai nói điều gì. Ông Vân Yên liếc nhanh về phía Chi Quyên, cô gái vẫn trong bộ áo hôm quạ Không có thêm một chiếc áo khoác. Có lẽ tối qua mất ngủ nên mắt thâm quầng.

Xe ngừng lại trước cổng công ty Đạt Mãi. Chi Quyên đi sau ông Yên. Nàng chẳng quan tâm gì đến cảnh vật chung quanh. Đám nhân viên cung kính. Phòng khách lộng lẫy... Chi Quyên bước một cách máy móc, họ đi vào thang máy lên tận lầu mười hai. Phòng làm việc của ông Giám Đốc.

Đây là một căn phòng rộng lớn. Chỉ có Chi Quyên và ông Yên vào phòng. Ông chỉ ghế salon bảo Chi Quyên.

- Cô ngồi đi.

Chi Quyên ngồi xuống, yên lặng. Ông Yên nhìn Chi Quyên, rồi bấm chuông gọi cô thư ký vào.

- Để tôi gọi phòng ăn mang cà phê và thức ăn điểm tâm đến nhé.

ông Yên nói nhưng Chi Quyên không đáp. Đầu nàng như đang thả tận đâu đâu.

Thức ăn và cà phê đã mang vào. Ông Yên nói.

- Cô Quyên, tôi nghĩ là hẳn sáng nay cô chưa ăn sáng? Mà tôi thì muốn nói chuyện trong trạng thái thoải mái. Vậy cô vừa ăn vừa nói chuyện với tôi nhé.

Chi Quyên không đáp, bình thản bỏ thêm sữa và đường vào cốc cà phê quấy đều, hớp một hớp. Mùi cà phê và vị ngọt khiến Chi Quyên trấn tĩnh một chút.

- Xong rồi, ông cứ nói.

Chi Quyên lên tiếng. Giọng nói chắc và đầy cao ngạo.

- Ông muốn gì cứ nói đi.

ông Yên vừa nhả khói vừa nói.

- Cô Quyên này. Tôi nghĩ là chúng ta nên đi thẳng vào vấn đề thì hơn. Cô có thấy là trong chuyện này, thằng em trai của cô đã đánh Phẩm nặng như vậy, trên phương diện luật pháp, cậu ấy hẳn gánh trách nhiệm chứ?

Chi Quyên gật đầu. Ông Yên nói.

- Thế cô có muốn cậu em của cô ở mãi trong dưỡng trí viện không?

Chi Quyên lắc đầu. Ông Yên nói tiếp.

- Tôi cũng nghĩ là như vậy. Nhưng mà nếu tôi đưa đơn kiện thì chắc chắn là cậu ấy sẽ bị giữ ở đấy.

Chi Quyên nhìn lên, cà phê làm nàng tỉnh táo hơn.

- Tôi biết ông nghiên cứu pháp luật kỹ lắm!

ông Yên không trả lời câu hỏi của nàng, nói.

- Hiện cậu Túy Vy bị tạm giữ ở bót Nam phải không?

- Tôi nghĩ là ông đã biết điều đó.

- Thế cô có muốn tôi xin bãi nại và bảo lãnh cậu ấy ra không.?

Chi Quyên nhìn thẳng và mắt ông Yên.

- Ông cứ đưa điều kiện đi.

- Nếu tôi bảo lãnh cho cậu ấy ra, thì cô phải lập tức đưa cậu ấy rời khỏi thành phố Đài Bắc nầy. Đi đâu cũng được, nhưng từ đây về sau mãi mãi đừng để cho thằng Phẩm thấy mặt.

Chi Quyên nhìn ông Yên thật lâu.

- Ông sợ là anh Phẩm gặp lại chúng tôi? Tại sao phải sợ? anh ấy đã hận, đã không muốn gặp tôi rồi cơ mà.

- Nhưng tình yêu bao giờ cũng mù quáng.

ông Yên nói, nhưng ông cũng cảm thấy áy náy. Ông không muốn nói cho Chi Quyên biết là ông phải tìm nàng thương lượng ngay vì suốt đêm qua trong cơn mê sảng. Phẩm đã luôn miệng gọi tên nàng. Cái gọi đó không phải vì "thù hận" mà vì quá "yêu ". Với cái tình yêu nồng cháy cuồng nhiệt như vậy.

ông Yên nghĩ. Không thừa cơ hội này để cắt đứt mọi thứ, thì sau này mãi mãi ông sẽ không còn cơ hội nữa. Làm cỏ phải làm tận gốc, nếu có quyền năng ông đã cho chị em Chi Quyên lên tận Bắc cực. Bởi vì sự hiện diện của Chi Quyên là cả một sự đe dọa cho tương lai của Phẩm. Ông tiếp.

- Nó bây giờ tuy là hận cô, nhưng làm sao biết được sau nầy, khi gặp lại, tình cảm cũ lại bộc phát thì sao? Vì vậy tôi nghĩ ngăn ngừa trước là tốt hơn.

Chi Quyên bộc trực.

- Tại sao ông chống đối tôi một cách mãnh liệt như vậy?

ông Yên suy nghĩ một chút nói.

- Tôi không phải chống đối hay ác cảm gì với cộ Trái lại, phải nói là tôi rất có cảm tình với cô nhưng mà cô nên nhớ là... Tình yêu không phải là điều kiện duy nhất để đi đến hôn nhân. Loại bỏ hết những quan điểm hủ lậu, cũ xưa về môn đăng hộ đối đi. Bây giờ chúng ta thực tế một chút. Tôi hỏi cô, nếu cô là tôi, cô có bao giờ chấp thuận cho thằng con trai độc nhất của mình cưới "chị của một thằng điên " làm vợ không? Xin lỗi, tại vì cô đã hỏi một cách thẳng thắn nên tôi phải trả lời một cách thẳng thắn như vậy.

Chi Quyên nhìn ông Yên.

- Để đạt đến mục đích, ông sằn sàng hành động bằng mọi thủ đoạn?

- Đừng nói như vậy? Cô nghĩ lại xem, chuyện em cô đánh thằng Phẩm, không phải là do tui xúi. Tôi làm sao có thể đành lòng để con của mình mang thương tích đầy người như vậy? Nếu cô muốn ám chỉ chuyện tôi lợi dụng cơ hội nầy để buộc cô ra đi, thì cô nên nhớ cho rằng... Cái cơ hội đó không phải do tôi tạo ra nhé.

Chi Quyên thẳng thắn nói.

- Tôi không phải nói chuyện Túy Vy đánh anh Phẩm. Mà tôi chỉ muốn nói chuyện của Lạc Phong.

- Chuyện của Hứa Lạc Phong?

- Có người đặt điều nói với anh Phẩm là giữa tôi với Lạc Phong có sự liên hệ mờ ám.

ông Yên bình thản thở khói.

- Không lẽ họ nói mà không có ư?

Chi Quyên nói một cách châm biếm.

- Nếu tôi nói là không có, hẳn ông cũng không tin. Bởi vì chung quanh ông hẳn ít có người trong sạch? ông đã đánh giá đàn bà chúng tôi một cách hẹp hòi, võ đoán, vì có bao giờ ông thấy chuyện đàn bà chúng tôi chỉ sống bằng tình yêu đâu?

ông Yên thấy chạm tự ái, nhưng ông lại cố dằn xuống.

- Cô giả thích thế nào, tuỳ ý. Nhưng chuyện của cô với Lạc Phong thế nào thì chỉ có cô biết thôi.

Chi Quyên ngồi thẳng lưng nói.

- Nếu giữa tôi với Lạc Phong mà có gì, chưa hẳn con trai ông chen chân vào được. Thôi được rồi, có nói thế nào với ông cũng vô ích thôi. Đúng không? Vì trên đời này mình có thể nào mình biết. Trong sạch hay hoen ố thì chính mình nhờ. Chỉ buồn cười một điều, có nhiều người, bản thân họ xấu xa, thối nát nên không muốn chấp nhận chuyện người khác trong sạch. Thôi đủ rồi, ông ạ.

Chi Quyên hất mặt lên một cách kiêu hãnh.

- Tôi chấp nhận điều kiện của ông. Tôi sẽ đưa Túy Vy rời khỏi thành phố Đài Bắc nầy, đi thật xa, để anh Phẩm không thấy mặt nữa. Ông hãy làm thủ tục để Túy Vy được thả đi!

ông Yên nhìn Chi Quyên. Cô bé nầy quả lợi hại, ăn miếng trả miếng. Không nể ông chút nào. Cô bé thật kiêu hãnh. Ông chợt thấy lúng túng hỏi.

- Rồi cô định đi đâu?

- Điều đó ông khỏi phải quan tâm!

ông Yên vẫn bứt rứt.

- Thế đi khỏi thành phố Đài Bắc nầy rồi, cô sẽ làm gì?

Chi Quyên cười.

- Ông cũng quan tâm điều đó à? Con người mà muốn thì cũng dễ thôi. Nhất là đàn bà con gái chúng tôi... Cùng lắm thì đi làm điếm cũng được.

ông Yên bàng hoàng. Ông giận ra mặt.

- Hừ... Cô tưởng là cô đem cái ví dụ đó ra để... tạo mặc cảm tội lỗi cho tôi à? Cô lầm rồi. Tôi không phải là hạng người như vậy.

Chi Quyên nói ngay.

- Tôi biết. Con người ông không bao giờ để mặc cảm dày vò mình. Chuyện của chúng ta hôm nay, chấm dứt ở đây là vừa... Bây giờ ông hãy làm thủ tục cho Túy Vy được tha, bao giờ Túy Vy về, tôi sẽ rời khỏi thành phố nầy ngay.

ông Yên đáp, ông cảm thấy giận, nhưng không biết giận gì.

- Tốt lắm! Tôi tin cô là người giữ lời. Cô sẽ làm đúng những gì mà mình vừa thảo thuận.

Rồi ông bấm chuông, gọi cô thư ký riêng vào.

- Cô Châu, cô điện thoại cho luật sư Trương ngay, nói ông ấy hãy đến bót cảnh sát ở quận Nam làm thủ tục để bảo lãnh Túy Vy ra, rồi đưa hắn về nhà an toàn luôn nhé.

- Vâng.

Khi cô thư ký vừa bước ra ngoài. Ông Yên quay sang Chi Quyên.

- Xong rồi nhé. Tôi nghĩ là khi cô về đến nhà thì cậu Túy Vy đã có mặt ở đấy.

Chi Quyên đứng dậy.

- Tốt lắm. Xin cảm ơn. Thôi tôi về.

ông Yên nói.

- Khoan đã. Nghe nói căn nhà cô hiện ở là của cha cô để lại, phải không?

Chi Quyên nói.

- Ông yên tâm. Tôi sẽ bán nó ngay và không viện dẫn bất cứ ly do gì để quay lại Đài Bắc này... Tôi sẽ dứt khoát mọi thứ ở đây.

- Đã có người mua căn nhà chưa, họ ra giá bao nhiêu?

- Chỉ có một trăm ngàn.

ông Yên vội mở ngăn kéo, lấy tập chi phiếu ra.

- Tôi sằn sàng mua căn nhà đó của cô.

ông viết ngay một chi phiếu năm trăm ngàn đồng đưa cho Chi Quyên.

Chi Quyên cầm lên nhìn con số, rồi ngẩng lên với nụ cười.

- Tôi thấy ông khá rộng rãi đấy, ông âu ạ. Nhưng mà ông nên biết là tôi đã nhận lời của ông hôm nay với hai lý dọ Lý do thứ nhất là bất khả kháng. Bởi vì, từ sau ngày mẹ cha tôi qua đời, hai chị em tôi đã sống đùm bọc với nhau. Em trai tôi rất sợ ngồi tù, mà ông thì đem cái tự do của nó ra mặc cả. Tôi không còn cách nào khác. Còn cái lý do thứ hai là Phẩm đã nghi ngờ, đã hận tôi, nên thành phố Đài Bắc không còn là chỗ để tôi còn lưu luyến. Cả hai lý do đó, hẳn ông không rõ đâu. Bởi vì từ nào tới giờ ông đâu biết được tình chị em khắng khít như vậy. Ông cũng không tin chuyện tình yêu lại cao quý như thế... Nhưng dù gì thì ông cũng đã thắng lợi. Ông đã thắng một cách tình cờ...

Chi Quyên lại đưa tấm ngân phiếu ra trước mặt ông âu Vân Yên.

- Còn tấm ngân phiếu nầy, Con số năm trăm đối với ông chỉ là một con số nhỏ. Nhưng nó lại rất lớn đối với tôi. Ông đã sử dụng nó để mua lại sự bình thản cho tâm hồn. Mua cả tình yêu của tôi. Như vậy với ông là quá rẻ... Còn tôi thì khác. Vì vậy... tôi nghĩ, tốt nhất ông nên giữ lấy. Không cần thiết đâu ông ạ.

Chi Quyên buông tờ chi phiếu lên bàn. Ông Yên nhìn Chi Quyên. Cả hai cứ thế nhìn nhau, cuối cùng Chi Quyên chậm rãi nói.

- Tôi mong là từ đây về sau, sẽ chẳng bao giờ thấy lại ông nữa.

Chi Quyên bỏ đi không quay lại. Ông Yên ngồi đấy nhìn theo. Năm nay ông đã trên 60 tuổi. Vậy mà chưa bao giờ ông thấy bị ai khinh thường thế nầy. Cái con bé tí xíu kia thật là ngang ngược.

Chưa hết, khi ra đến cửa, Chi Quyên còn quay lại nói thêm.

- Ông âu à. Hình như ông rất khó chịu với những người như em tôi? Nó kém phát triển đấy. Khù khờ đấy. Nhưng mà những người sáng như chúng ta nhiều khi lại bi đát hơn nhiều. Ta thông minh quá nên nhiều lúc trở nên tự phụ, nghi ngờ, tham lam, nganng ngược... tất cả những thói hư đó đều là sản phẩm của sự thông minh. Có bao giờ ông thấy những người khùng họ tự sát không? Chắt là không? Trái lại những kẻ thông minh mới hay tự sát. Vậy thì ta nào có sống hạnh phúc hơn những người khùng phải không?

Rồi Chi Quyên bước ra ngoài, đóng sập cửa lại. Chỉ còn lại một mình ông âu Vân Yên. Ông ngồi đấy hút thuốc. Thuốc hôm ấy không hiểu sao trở n ên đắng một cách lạ lùng.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $56,952
Posts: 94167
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Tình Khúc Chiều Thu - Quỳnh Dao

Postby tuvi » 11 Oct 2019

Chương 19

Phẩm chỉ tỉnh dậy mấy ngày sau khi tác dụng của thuốc giảm đau, thuốc an thần mất hiểu lực. Chàng mở mắt ra. ánh sáng lờ mờ của buổi hoàng hôn soi tỏ mọi thứ. Phẩm lắng nghe có tiếng nói chuyện ở phòng ngoài vọng vào. Cô y tá trực bên giường thấy Phẩm tỉnh, quay qua với nụ cười.

- Sao! Khỏe rồi chứ?

- à!

Phẩm chỉ "à" một tiếng rồi nhíu mày nghĩ ngợi. Tiếng nói bên ngoài vang vào rất rõ. Một cuộc tranh luận. Phẩm cố gắng nghe. Cố tìm xem có tiếng nói quên thuộc chờ đợi không? Chỉ nghe tiếng Nhi Phương nói một cách xúc động.

- Rõ ràng là cách làm nầy không chính đại tí nào... Có giải thích làm sao thì chúng ta cũng đã ỷ thế đè người!

Tiếng của bà Yên.

- Nhi Phương. Tại sao con nói vậy được. Người nhà ta bị đánh. Thiệt thòi ở về phía tạ Cha con làm như vậy là nhẹ tay lắm rồi. Không những không thưa gởi, mà còn bảo lãnh cho nó ra. Con còn đòi hỏi gì nữa chứ.

Giọng của Nhi Phương không hết xúc động.

- Nhưng mà, me... sau khi chuyện xảy ra, mẹ không gặp Chi Quyên... Chớ mẹ mà gặp rồi mẹ sẽ thấy rất là tội cho cô ấy.

Giọng của ông âu Vân Yên có vẻ không hài lòng.

- Nhi Phương! Con còn bênh vực cho nó nữa ư? Cái con bé đó tự cao tự đại, ương ngạnh... Cha cũng đã tính rồi, cha muốn sắp xếp để nó có được một cuộc sống an nhàn, không thiếu thốn, nhưng mà, tại nó...

Nhi Phương kêu lên.

- Sao lúc nào cha cũng mang tiền bạc ra làm đầu câu chuyện cả vậy? Tiền bạc đâu phải lúc nào cũng vạn năng đâu? Thật cha chẳng hiểu một chút gì về Chi Quyên cả.

Tiếng của Phạm Hảo.

- Thôi đủ rồi! Đủ rồi.!chuyện đã thế nầy, nhưng cũng đã giải quyết xong rồi... Mà em còn lạ gì những người như Chi Quyên nữa chứ...

Phẩm nằm đấy mà tim đập mạnh. Chi Quyên! Chi Quyên! Họ đã làm gì Chi Quyên chứ? Tại sao Chi Quyên không đến? Chắc chắn là Chi Quyên không vô tình như vậy. Nhưng mà tại sao Chi Quyên lại không có mặt... , Phẩm nhớ lại... Mỗi lần giật mình tỉnh lại... Đều không nghe tiếng của Chi Quyên. Tại sao? bất giác Phẩm kêu lên.

- Chi Quyên! Hãy bảo Chi Quyên đến gặp tôi!

Tiếng kêu của Phẩm, vang ra cả bên ngoài. Ông bà Yên, Hảo và cả Nhi Phương đều chạy vào. Phẩm nhìn lên. Không có Chi Quyên. Lòng đau khổ. Phẩm hỏi.

- Mẹ, còn Chi Quyên đâu rồi?

Bà Yên thấy con tỉnh dậy mừng đến phát khóc. Bà không để ý câu hỏi của Phẩm, bà nói.

- Ồ! Con tỉnh rồi à. Hoàn toàn tỉnh rồi chứ? Con có nhận ra mẹ không? ồ! Phẩm, con đã khiến mẹ muốn đứng tim luôn. Con biết không. Mấy ngày qua, mẹ không có chợp mắt được chút nào đâu.

Phẩm chau mày.

- Mẹ! Mẹ nói cho con biết đi! Chi Quyên đâu?

Bà Yên ngẩn ra. Bà quay qua cầu cứu ông Yên.

- Chi Quyên à? Chi Quyên ở đâu hả anh?

ông Yên bước tới cạnh giường, ông đặt tay lên trán con trai.

- Phẩm, con nên lo chuyện dưỡng bệnh trước, đừng có nghĩ ngợi gì cả... Con cần phải biết là... đàn bà con gái chỉ là một phần trong cuộc đời. Nó chắng có ý nghĩa gì đâu. Đàn ông bỏ đi mới bị đàn bà làm điên đảo. Con là một thanh niên ưu tú. Có sự nghiệp, có tương lai sáng lạng. Tại sao phải nhớ tới một Chi Quyên tầm thường làm gì chứ.

Phẩm tròn mắt, cái cảm giác nặng nề đè mạnh trên tim. Chàng chợt thấy sợ hãi, cố gạt tay của cha trên trán xuống. Phẩm hét.

- Mấy người đã làm gì Chi Quyên? Tại sao sao Chi Quyên không đến? tại sao?

Bà Yên lúc túng chạy đến bên con trai vỗ về.

- Ồ! ồ! Con làm sao thế. Bình tĩnh nào! Con xúc động quá coi chừng vết thương đau trở lại. Cái con bé Chi Quyên kia. Nó không có đến đây... Mà cha mẹ cũng không biết nhà nó ở đâu nữa... Có lẽ vì nó thấy em trai nó đánh con, nó sợ ngồi tù, nên không dám lại... Chắc có lẽ nó đã đưa em trai nó bỏ trốn rồi... Bây giờ đâu biết nó ở đâu? Ồ! Mà trên đời nầy, đàn bà con gái thiếu gì... Con đừng có nôn nóng...

Phẩm nằm đấy. Băng thạch cao hạn chế cử động của chàng. Nỗi đau từ tinh thần đến thể xác làm Phẩm tái hẳn mặt. Mồ hôi rịn cả ra trán.

- Con phải gặp Chi Quyên! Con biết gia đình ta không có việc gì không làm được. Hãy đi tìm Chi Quyên đến đây... Con không thể không gặp cô ấy... Con có việc cần nói chuyện với cô ấy!

ông âu Vân Yên bối rối, ông ngồi xuống cạnh giường. Ông nghĩ cách để hoãn binh.

- Phẩm, có phải là con đã cãi lộn với Chi Quyên phải không?

Phẩm mở to mắt. Chàng nghĩ lại, mọi chuyện xảy ra hôm ấy như hiện rõ trong đầu.

- Vâng.

Phẩm chỉ nói được như vậy. Đôi môi như khô cứng. Ông Yên hỏi tiếp.

- Thế con còn nhớ chuyện đã xảy ra như thế nào không?

- Nhớ chứ... Tại con hiểu lầm... Con đã nghi oan cho Chi Quyên... và Vy vì muốn bảo vệ chị, đã đánh con.

Lời của Phẩm làm ông Yên bàng hoàng... Vậy mà ông cứ nghĩ... đấy là do Lạc Phong... hay là đúng như vậy. Nhưng Phẩm lại không muốn nói rả ông chịu, không làm sao hiểu nổi lũ trẻ trong thời đại nầy. Từ Chi Quyên đến Phẩm... Tình yêu? Tất cả những thứ đó đều là do tình yêu ư? ông không dằn được hỏ.

- Phẩm! có phải con còn giấu nhiều thứ với chả Phải không? Con đến đấy, gặp Chi Quyên với Lạc Phong, thế là con nổi giận, hai bên đã cãi nhau... và thằng Túy Vy đã đánh con? Nguyên nhân thế nào khỏi nhắc lại nữa. Cha nghĩ... Chi Quyên chỉ la... chỉ là...

ông Yên ngưng lại... Ông không biết có nên nói xấu Chi Quyên cho Phẩm nghe không. Ông ngại phải ứng bất lợi, nên chuyển qua nói.

- Con phải nên biết là... Nếu con đã nghi oan cho Chi Quyên, thì cô ấy sẽ hờn và không đến đây. Còn nếu con vạch đúng sự thật, thì Chi Quyên cũng sẽ không đến vì xấu hổ. Tóm lại dù thế nào thì Chi Quyên rồi cũng không đến... Phẩm, con đừng có chờ vô ích.

Phẩm nghe cha nói mà mắt đỏ ngầu. Chàng cố dằn xuống. Nhưng vần không làm sao dằn được.

- Cha, con biết, với thế lực của cha, không có chuyện gì cha không làm được. Từ nào đến giờ. Con chưa hề nhờ vả cha điều gì. Bây giờ con nằm ở đây, không thể làm gì được Con muốn cha giúp...

Phẩm đặt tay mình lên tay cha.

- Lâu rồi... hai cha con ta ít có dịp tiếp xúc nhau, tìm hiểu nhau... nên ít cảm thông nhau. Bây giờ, con xin nói cha hiểu. Chi Quyên đối với con, quan trọng hơn cả cái mà cha gọi là sự nghiệp, tương lai... Con cần cô ấy. Con không thể sống thiếu cô ấy. Con van chạ Cha hãy giúp con. Gọi Chi Quyên đến đây, để con gặp... Con sẽ mãi mãi nhớ ơn cha... Con chỉ cần đích thân gặp Chi Quyên.

Chi Quyên đứng trước mặt con... Rồi nếu cô ấy nói: "Tôi không hề yêu anh nữa... " thì lúc đó con sẽ sằn sàng... Nhưng mà... Con biết... chắc chắn... Không bao giờ Chi Quyên nói với con như vậy.

Phẩm không kềm chế được nổi đau trong lòng, chàng hét lớn.

- Không... không bao giờ... Chi Quyên lại có thể tàn nhẫn như vậy được...

Nghe đến hai chữ "tàn nhẫn", Nhi Phương giật mình. Đột nhiên, Phương nhớ ngay đến cái hôm đầu tiên Phẩm nằm viện. Bây giờ thì Phương mới hiểu ra cái ý nghĩa của chữ "tàn nhẫn" mà Phẩm đã dùng. Vậy thì... ta đã lầm... Tại sao ta lại nói lại cho Chi Quyên nghe tiếng kêu thảng thốt của Phẩm trong cơn đau. Ngộ nhận tạo ra ngộ nhận! Chính sự tiết lộ của nàng đã làm cho Chi Quyên tan nát. Chớ bằng không, Chi Quyên đã không bỏ đi một cách dứt khoát như vậy. Nhi Phương tròn mắt nhìn cẩu em trai. Trong khi cô y tá thường trực đã lo lắng nói.

- Yêu cầu quý vị đừng để anh ấy xúc động quá... Bằng không chắc tôi phải yêu cần bác sĩ tiêm thêm một mũi an thần.

- Đừng, đừng...

Phẩm lo lắng. Bởi vì chàng biết nếu tiếp tục tiêm thuốc là lại rơi vào cơn mệ Mà bây giờ cần phải tỉnh táo mới giải quyết được sự việc.

- Không, không, tôi không muốn tiêm thuốc an thần nữa đâu... Tôi muốn được tỉnh táo...

Quay sang cha, Phẩm nài nỉ:

- Cha, cha hãy làm ơn vì con. Cha cho gọi Chi Quyên đến đây. Con cần gặp cô ấy. Con van cha mà... Con sẽ cảm ơn cha vô cùng.

ông Yên bối rối, rồi bứt rứt. Làm sao đây? Thật ông không ngờ việc làm của mình lại đưa đến một kết quả trái ngược như vậy. Cái ánh mắt van xin của Phẩm khó mà từ chối... Nhưng mà... Nhưng mà... Chi Quyên bây giờ đã bỏ đi rồi... Đi đâu chẳng biết. Vả lại... Nếu cho người tìm về... Thì không phải là uổng công không? ông nhìn con trai. Rồi mọi vết thương sẽ được liều thuốc thời gian chữa lành. Thế là ông quyết định.

- Được rồi, Dương Phẩm. Con cứ yên tâm tĩnh dưỡng. Chuyện tìm Chi Quyên, cha sẽ cho người đi tìm. Nhưng dù muốn dù không, con cũng phải dưỡng sức. như vậy sức khỏe mới mau hồi phục chứ.

Phẩm nói.

- Cha phải cho người tìm ngaỵ Con muốn gặp cô ấy ngay lập tức.

- bây giờ à?

ông Yên chợt do dự. Nhi Phương nãy giờ đứng cạnh đã hiểu biết. Sẽ không bao giờ cha chịu cho người đi tìm Chi Quyên đâu. Đó chỉ là một kế hoãn binh.

Nàng hiểu "tình yêu". Nàn g không muốn để em trai bị dày vò trong đau khổ. Thế là Nhi Phương bước tới, nói.

- Con xin lỗi cha me và quý vị Ở đây nhé. Mọi người nên bước ra ngoài hết, để con một mình nói chuyện với em Phẩm thôi.

ông Yên nghi ngại.

- Con định nói gì với nó chứ?

- Cha yên tâm. Con chỉ muốn cho em con mau lành bệnh. Chứ không làm hai. gì nó đâu. Tụi con còn trẻ, dù gì cũng dễ cảm thông. Con muốn giúp cha giải quyết vấn đề.

Nhi Phương lại quay sang Hảo nói.

- Anh Hảo, nhờ anh đưa ba mẹ em sang phòng ăn kiếm gì ăn đi.

ông Vân Yên ngần ngại nhìn Nhi Phương, rồi cuối cùng quyết định.

- Thôi được. Biết đâu bọn tuổi trẻ nó lại có thể giải quyết được vấn đề. Thế là ông kéo tay vợ đứng dậy.

- Thôi để chị em nó nói chuyện, mình đi qua quán kiếm cà phê uống đi!

Hảo đưa ông bà yên ra khỏi phòng bệnh xong. Nhi Phương lại quay sang cô y tá.

- Cô Châu này. Cô có thể về phòng riêng nghỉ ngơi, bao giờ có việc cần, tôi sẽ bấm chuông gọi cô sau nhé.

Trong phòng bây giờ chỉ còn có hai người. Nhi Phương và Dương Phẩm. Phương ngồi xuống cạnh giường nắm tay em trai mình với cái nhìn trìu mến.

- Chị không thể giấu em. Quyên bỏ đi rồi em ạ.

Phẩm bàng hoàng nhìn chi.

- Bỏ đỉ Chị nói vậy là sao?

- Bình tĩnh nghe chị nói nầy. Em có van xin cha thế nào cũng vô ích thôi... không bao giờ em còn có thể gặp lại Quyên đâu... Chị thấy ngoài chuyện cố gắng tĩnh dưỡng cho mau lành bệnh, đích thân em đi tìm, thì còn may ra...

Phẩm xúc động nói.

- Nhưng tại sao vậy chứ? Tại sao Chi Quyên lại bỏ đỉ Mà đi đâu? Phẩm chăm chú nhìn chị chờ đợi, rồi kết luận.

- Có phải vì... Chi Quyên hận em lắm không?

Nhi Phương nhìn em chăm sóc.

- Không, không phải như vậy! Để chị kể hết cho em nghe... Nhưng mà em phải hứa với chị là không được xúc đông, bằng không chị không nói gì cả. Chị sẽ giấu em mọi thứ như mọi người.

Phẩm lo lắng.

- Vâng, em sẽ kềm chế, không để xúc động.

- Được vậy thì chị kể. Chuyện thế nầy đây. hôm em bị thương, Chi Quyên đã đến đây, ngồi suốt từ sáng cho mãi đến tối ở phòng chờ bên ngoài. Quyên định vào thăm em, nhưng lúc đó, cha đang ở trong trạng thái giận dữ. Cha cấm không cho cô ấy vào.

Phẩm nhắm mắt quay mặt vào trong, nhưng nước mắt đã chảy dài xuống má. Nhi Phương vội nói.

- Ban nãy em đã hứa là không xúc động mà?

Phẩm nghẹn lời.

- Không phải em xúc động mà là... Em đang nghĩ... em đã hiểu lầm Chi Quyên nhiều quá! Em đã tưởng là Chi Quyên thờ ơ không nghĩ đến em. Em điên thật... Tại sao cứ nghĩ oan, cứ nghĩ xấu mãi cho Chi Quyên như vậy? Rồi sau đó thế nào nữa chị kể tiếp đi!

Nhi Phương châu mày nói.

- Chị cũng giống em, chị lại tạo ra một hiểu lầm đáng tiếc. Vì trong cơn mê, em đã thảng thốt gọi tên Chi Quyên, rồi em lại nói là "Chi Quyên tàn nhẫn"... Lúc đó chị không hiểu ý em định nói gì. Cha cho người đi điều tra về lại nói là... nguyên nhân của cuộc đánh nhau là do tay Lạc Phong nào đó... Thế là chị hiểu sai. Chị nghĩ là khi em nói Chi Quyên tàn nhẫn là vì Chi Quyên đã làm chuyện không phải với em. Lú c chị bước ra ngoài phòng bịnh, gặp Chi Quyên, Quyên đã hỏi chị là em có nhắc gì dến cô ấy không, chị đã nói: "em bảo cô ấy quá tàn nhẫn với em!".

Phẩm giật mình, bàn tay chợt năm lấy tay Phương run rẩy, Nhi Phương tiếp.

- Thế là sự hiểu lầm này dẫn đến hiểu lầm khác. Chi Quyên có vẻ đau khổ lắm. Ngay lúc đó, cha lại bước ra xua đuổi, cha nói em rất hận và không muốn gặp mặt Chi Quyên nữa, thế là cô ấy lặng lẽ đứng dậy bỏ về. Qua ngày hôm sau, chị nghe nói cha đã tìm đến gặp Chi Quyên thương lượng. Vì Túy Vy trước đó đã đánh em, nên đã bị câu lưu ở bót cảnh sát. Chị không biết hai bên thỏa thuận những gì. Chỉ biết chiều hôm qua, vì muốn hiểu rõ chuyện em, chị đi tìm Chi Quyên. Đến nhà cũ của cô ấy, thì mới biết là Chi Quyên đã bán nhà... đưa Túy Vy đi mất. Chị quay về hỏi cha, thì mới hay được là... cha đòi phát đơn kiện, mà như vậy thì Vy có thể bị giam suốt đời trong nhà thương điên. Để cứu Túy Vy, Chi Quyên không còn cách nào khác hơn là thỏa thuận với cha bán nhà rời khỏi Đài Bắc đễ vĩnh viễn không được gặp em nữa.

Phẩm tròn mắt, nhìn thẳng lên trần nhà. Thái độ đau khổ và tuyệt vọng.

- Thì ra là như thế.

Nhi Phương nắm tay em an ủi.

- Em Phẩm, em không có quyền hận chạ Tất cả những điều cha đã làm chỉ vì yêu em. Với cha, Chi Quyên là một tai vạ. Bên cạnh đó lại có chuyện em bị Túy Vy đánh nữa. Cha chẳng qua vì muốn bảo vệ em, nên mới nghĩ ra phương cách đó thôi. Em phải hiểu ra điều ấy. Nếu cha ít yêu em một chút, người đã không hành động như vậy.

Phẩm thở dài.

- Chị có thấy là... Nhiều khi mèo mẹ vì muốn bảo vệ con... đã nuốt cả con vào bụng không?

Nhi Phương ngăn lại.

- Phẩm! Nếu em hận cha thì chị sẽ không nói gì cho em biết nữa. Chị đã nói thật cho em nghe. Chẳng qua để em hiểu là chuyện Chi Quyên bỏ đi không phải vì cô ấy giận em mà ngược lại cô ta hiểu lầm tưởng là em không còn yêu cô ta nữa. Ngoài ra...

Nhi Phương ngừng lại một chút rồi nói.

- Chị phải công nhận là... chị chưa thấy mối tình nào lại cuồng nhiệt và sâu sắc như của em. Nó nhiều khi khiến chị phải nghi ngờ cả tình yêu của anh Hảo dành cho chi... Vì vậy, chị mong là em rồi sẽ mau lành bệnh để có thể đích thân tìm ra Chi Quyên. Em đừng ỷ lại vào chạ Chưa chắc người

có thể giúp em việc đó đâu.

Phẩm nhắm mắt lại, thật lâu, mới xiết tay chị nói.

- Chị Ba!

- Hử?

- Nhờ chị giúp em một việc.

- Em cứ nói đi!

- Chị tìm giùm gã Lạc Phong. Hỏi xem có biết Chi Quyên ở đâu hay đi đâu không? Ngoài ra... chị cũng nên hỏi giùm... Chi Quyên đã bán nhà được bao nhiêu tiền... có đủ chi phí... đủ lo cho cuộc sống không?

Nhi Phương nói.

- Chuyện bán nhà thì chị biết rõ. Gần như cho không người tạ Chỉ bán có một trăm ngàn đồng. Cha lúc đó đã ra giá năm trăm ngàn, nhưng Chi Quyên lại không đồng ý.

Phẩm cười buồn.

- Chi Quyên lúc nào cũng vậy. Thà đói chứ không chịu nhục!

Quay sang chị, Phẩm nói...

- Chị hãy gọi cô y tá vào cho em. Em muốn cô một liều thuốc an thần.

Nhi Phương ngạc nhiên.

- Để làm gì chứ?

Phẩm nói.

- Em muốn có một giấc ngủ dài. Ngủ sẽ làm cho em mau lại sức, chị nghĩ có đúng không? Em hết bệnh mới có thể đi tìm Chi Quyên, chị à...

Nhi Phương gật đầu.

- Vâng, chị hiểu.

Nhi Phương thở dài đứng lên, bỏ đi ra ngoài gọi y tá.

Sau hôm ấy, Phẩm gần như biến thành một người khác. Chàng yên lặng, không phản ứng, ít nói. gần như suốt ngày không cười nói với ai. Thay vào đấy, Phẩm tỏ ra hết sức nghiêm cẩn trong việc uống thuốc. Bác sĩ dặn dò thế nào, Phẩm làm đúng như yêu cầu, nhờ vậy, mà những vết thương, chẳng mấy chốc đã hồi phục. Nhưng mà... đây đâu phải là những vết thương bình thường. Xương gãy. Muốn lành lặn cần có thời gian, ít ra là hai hoặc ba tháng. Phẩm đã yêu cầu bác sĩ dùng những loại thuốc quý nhất tốt nhất, một mình làm ra sức luyện tập. Tất cả những điều đó khiến vợ chồng ông Yên rất hài lòng. Nhưng bên cạnh đó, sự thầm lặng của chàng lại làm cho họ lo lắng. Phẩm tuyệt đối không nhắc đến hai chữ " Chi Quyên". Phẩm cũng chỉ nói chuyện với Nhi Phương, chứ ít chịu nói chuyện với ai khác. Phẩm cứ nằm đấy mắt nhìn thẳng lên trần nhà. Không ai biết là Phẩm đã nghĩ gì. Ông Yên thỉnh thoảng tìm cách nói chuyện với Phẩm. Ông đem chuyện trong công ty ra kể, mục đich để khơi dậy sự hứng thú của Phẩm, nhưng Phẩm chỉ quay người đi, mắt nhìn sang nơi khác. Trong tiềm thức, ông Yên chợt hiểu ra là... thằng con trai độc nhất của mình nó đã thay đổi, nó càng ngày càng xa cách, xa lạ hơn.

Rồi một buổi chiều, Nhi Phương từ đâu bước vào, với một chậu cây trên taỵ Nàng có vẻ thật vui, cẩn thận đặt chậu cây trên bàn, ở phòng khách nhỏ. Rồi Phương mới thò đầu vào phòng bệnh thăm dò. Chẳng có ai ngoài Phẩm, Phương mới yên tâm bước vào.

Phẩm trong thấy Phương, mừng rỡ.

- Chị đã tìm thấy Chi Quyên rồi ư?

Nhi Phương lắc đầu, nàng vừa nhướng mày vừa nói.

- Không, nhưng mà chị đã lặn lội khắp nơi mới tìm gặp được tay Lạc Phong. Em nghĩ có kỳ quặc không? Cái tay chọc trời như vậy mà bây giờ lại được cho vào học trường cảnh sát. Hèn gì, chị đã phải đi tìm gần ba tuần lễ. Có lẽ bây giờ hắn đã tìm được đường ngay để hành đạo rồi.

Phẩm tỏ ra không quan tâm lắm về việc của Lạc Phong.

- Sao, hắn biết chỗ ở của Chi Quyên à?

Nhi Phương hạ thấp giọng.

- Không, hắn không biết. Phẩm nầy. Chi Quyên như một luồng gió biến mất mà không để lại một dấu vết gì. Nhưng em còn bị cái anh chàng Lạc Phong kia xài xể một mách, hắn sử dụng ngôn ngữ kỳ lạ lắm em ạ.

- Hắn nói sao?

- Hắn nói, em đúng là cái thứ ngu đần cộng thêm ngu đần, khờ khạo cộng thêm khờ khạo... Không bị thằng Vy đập chết là phúc bảy mười đời. Hắn không hiểu tại sao em lại có thể nghi ngờ chuyện hắn với Chi Quyên. Nếu thật sự mà có chuyện đó, còn lầu em mới mó Chi Quyên được... Chi Quyên ở cái xóm cô ta đã có biệt danh là "Phật Quan âm". Chẳng ai dám động đến. Em tu mấy kiếp mới gặp. Vậy mà không biết quý trọng hột ngọc mình có. Không những thế còn chụp mũ xuyên tạc. Hắn mà gặp lại em là sẽ đập cho em vỡ mặt ra... bây giờ Chi Quyên đã bán nhà bỏ đi, đi đâu thì không biết nhưng nếu em là con người hiểu biết thì tốt hơn nên đi tìm Chi Quyên về, nếu không tìm được thì rõ ràng em là... em là...

Nhi Phương lắc đầu nói.

- Hắn dùng một cái từ gì đó mà chị cũng không lặp lại được

Phẩm nhìn Nhi Phương. Mắt đỏ ngầu. Có cái gì đó chua chát. Phẩm gật gù nói.

- Đúng rồi. Lạc Phong có thể đập em một trận ngay sau khi sự việc xảy ra, em đã biết thế. Chi Quyên mà em cũng nghi, thì trên đời nầy... còn ai để tin nữa chứ?

Rồi Phẩm cắn môi, cố dằn lấy cảm xúc.

- Lúc ra đi, hẳn Quyên đã đi với một cõi lòng tan nát. Em chỉ buồn là không biết bây giờ... Quyên đang ở đâu?

Nhi Phương nhìn em trai.

- Hình như Quyên biết là rồi em sẽ đi tìm Lạc Phong.

- Sao chị biết?

- Vì Chi Quyên đã gởi lại một món quà nầy cho em.

Phẩm ngồi bật dậy.

- Cái gì thế?

- Chị cũng không hiểu được ý.

Nhi Phương bước ra ngoài, mang chậu cây vào.

- Lạc Phong bảo Chi Quyên đã nhờ hắn, nếu gặp em thì đưa chậu cây này cho em, còn không gặp thì thôi. Lạc Phong cũng nói, lúc đầu cái cây nầy tươi tốt lắm, nhưng rồi hắn đã quên tưới nước, nên mới yểu mệnh như vậy.

Phẩm nhìn chậu cây. Chiếc chậu sành màu trắng, lá đỏ sậm, thân cây cùng màu... Đúng rồi. Đây là cây tía tô, ở rừng "Như Nguyện" đây... Chi Quyên đã chăm sóc, đã vun trồng cây tươi tốt... Nếu không cây đã không lớ n như vậy... Thế mà bây giờ... Cây tuy còn sống nhưng đã tàn tạ đi. Những chiếc lá màu đỏ tươi đã tái hẳn màu... Như những giọt máu khô... Phẩm xúc động đặt chậu cây lên đầu giường. Chàng thẫn thờ nói.

- Chị làm ơn cho em một ly nước lọc.

Nhi Phương rót cho Phẩm một ly nước, chàng đổ cả vào chậu cây. Phương không hiểu, nói.

- Chị nghĩ là mai chị phải ra chợ mua cho em một chậu hoa khác đẹp hơn.

Rồi như sực nhớ ra điều gì. Nhi Phương lại móc trong túi ra một mảnh giấy.

- Lạc Phong còn đưa cho em cái nầy nữa nầy, hắn bảo là Chi Quyên đã đưa kèm theo chậu cây.

Phẩm chụp vội lấy. Chàng muốn biết xem Chi Quyên đã viết gì trên ấy? Chỉ có mấy chữ.

"Lá đẫm sương như lệ khóc thầm

Nửa đi nửa ở lòng bâng khuâng.

Hỏi ai, có khách tình si đó?

Khi ở phồn hoa lắm bạc tình.

Lời thề ngày cũ ghi trên lá.

Theo nước trôi rồi tiếc nữa chi.

Cuộc đời như thế buồn chi nữa

Mộng ước xa xôi, gió cuốn rồi.

Phẩm cầm mảnh giấy trên tay, ngẩn ra nhìn chậu cây. Chợt trong trí hiện ra khung cảnh thung lũng đầy lá đỏ. Ở đó ngày nào đã có người đứng thề với trời đấy. Nhưng...

Lời thề ngày cũ ghi trên lá.

Theo nước trôi rồi tiếc nữa chi.

Có phải như vậy không? Chi Quyên! Tại sao em lại tàn nhẫn như vậy? Em đã nghĩ oan cho anh! Phẩm chợt bóp chặt mảnh giấy trong taỵ Lòng như gào. Chi Quyên Anh xin thề! Anh mà không tìm được em! Anh sẽ mãi mãi không là người nữa.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $56,952
Posts: 94167
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Tình Khúc Chiều Thu - Quỳnh Dao

Postby tuvi » 11 Oct 2019

Chương 20

Mùa Xuân năm sau, Dương Phẩm mới được xuất viện. Mùa xuân ở thành phố Đài Bắc, vẫn có cái lạnh thoảng nhẹ và mưa bụi bay bay.

Phẩm đứng trước cửa bệnh viện, tay cầm chậu hoa tía tộ Mắt hướng ra ngoài trời với cõi lòng se lạnh. Cánh tay trái vẫn còn bó bột. Chỉ có cánh tay mặt là bình thường. Chậu hoa mặc dù được Phẩm chăm chỉ chăm sóc, mà không hiểu sao nó vẫn không tươi. Những chiếc lá ủ rũ không sinh khí. Vợ chồng ông Yên không hiểu lai lịch của chậu hoa. Chỉ thấy

Phẩm tâng tiu yêu thích nó. Thôi cũng được, có cái gì để nó thích là được. Ông bà cũng không hỏi. Có hỏi Phẩm cũng không trả lời. Lúc gần đây Phẩm chỉ lầm lầm lì lì. Con người chàng như sống cách biệt... Ngay cả với cha mẹ.

ông tài xế đã lái chiếc "Ben Hur" đen bóng đến. Bà Yên vội đỡ tay con trai chui vào xe. Phẩm có vẻ không hài lòng hỏi.

- Còn xe của con đâu?

Bà âu nói.

- Để ở nhà. Con yên tâm, ngày nào nó cũng được lau chùi bóng loáng.

Phẩm yên lặng bước vào xe. Ông Yên có vẻ thật vui. Ông nói.

- Mặc dù được xuất viện, nhưng bác sĩ bảo cần phải tịnh dưỡng thêm một thời gian... Chưa gì mà mọi người đã xôn xao. Đinh Thư muốn tổ chức một bữa tiệc ăn mừng cho con, rồi các nhân viên trong công ty của cha nữa... Ai cũng lo cho con cả. Họ rất vui khi biết con xuất viện... Cha thì chưa định được ngày... Cha thấy nên chờ cho con khỏe hơn một chút.

- Dẹp hết đi!

Phẩm nói như hét. Mắt hướng ra ngoài cửa. Mưa bụi bay bay... Một ngày có mưa, có cả sa mù... Phẩm nhớ lại cũng trông một ngày trời tiết thế này, Phẩm đã lặn lội trong mưa đến với thung lũng màu hồng tím lá tía tô.

Bất giác Phẩm nhìn xuống chậu cây. Tại sao cây tía tô nầy lại héo úa thế?

Nó buồn phải không? Chi Quyên bỏ đi rồi. Nó đâu còn thiết sống? Cây cỏ còn như vậy. Còn con người? Con người thì sao? Phẩm chợt thấy ứa nước mắt. Thái độ con trai làm ông Yên mất vui, ông liếc nhanh về phía Phẩm.

Cái trạng thái bơ phờ của nó làm ông bối rối. Còn đâu thằng con trai hồn nhiên phóng khoáng hôm nào? Chỉ có một năm thôi mà mọi thứ đã thay đổi Phẩm ngồi đấy ơ hờ, yên lặng, như mất hồn.

Xe đã đến nhà. * Chân chạy ra lăng xăng mở cổng. Thấy chậu cây, bà định phụ Phẩm mang vào nhà, nhưng Phẩm không đồng ý.

Rồi xuống xe, bước vào phòng khách. Phòng khách hôm nay rất lạ. Những bó hoa để đầy, hoa hồng, cúc, lan... Nhưng Phẩm không dừng chân lại, chàng hờ ơ với mọi thứ, chỉ cầm chậu hoa bước thẳng lên lầu, về phòng riêng của mình. Phẩm nghe tiếng * Chân nói với mẹ phía sau.

- Bà chủ ạ, cậu Phẩm hôm nay làm sao đấy, Chẳng thấy cậu ấy cười.

Vâng, làm sao cười nổi. Cuộc đời ta từ đây về sao biết còn có niềm vui nữa không? Phẩm bước vào phòng, bất giác chựng lại. Hình như để mừng chuyện Phẩm về, trong phòng lại chất đầy hoa tươi. Cả trên bàn học cũng có một nhánh anh đào. Phẩm bực mình, mở cửa quay xuống lầu.

- * Chân ơi! * Chân!

* chân và bà yên vội chạy lên.

- Chi đó cậu?

Phẩm ra lệnh.

- Đem hết tất cả những bó hoa nầy ra ngoài. Từ đây về sau không được chưng bất cứ một loại hoa nào trong phòng nầy.

* Chân ngạc nhiên, nhưng không dám cãi lời, vội vã cùng bà Yên mang hết hoa ra ngoài. Phẩm khép cửa lại, nâng niu chậu tía tô đặt lên bàn học.

Rồi đi vào phòng tắm lấy nước ra tưới cho cây. Phẩm đưa tay sờ nhẹ từng chiếc lá. Chàng chợt nhớ đến mấy câu trên tờ giấy để lại của Chi Quyên.

Lá đẫm sương như lệ khóc thầm.

Nửa đi nửa ở lòng bâng khuâng.

Những giọt nước đọng lại trên lá. Phải chăng là những giọt lệ? Lúc ra đi, hẳn Chi Quyên đã đau khổ lắm. Bất giác Phẩm cúi xuống hôn lên từng chiếc lá kia. Mùi lá thơm nhẹ như mùi tóc của Chi Quyên.

Rồi Phẩm như nghĩ đến điều gì. Chàng quay người bước ra cửa. Xuống lầu, vợ chồng ông Yên và Nhi Phương đang ngồi ở phòng khách, thấy Phẩm bước xuống có vẻ ngạc nhiên. Phẩm không chờ hỏi nói ngay.

- Con muốn ra ngoài một chút.

Ba yên giật mình.

- Con đi đâu vậy? Bác sĩ nói là con được xuất viện không có nghĩa là hoàn toàn khỏe mạnh. Con cần phải tịnh dưỡng.

Phẩm châu mày.

- Mẹ hãy để mặc con. Con biết sức khỏe của con mà. Con muốn lái xe đi một chút.

Bà Yên càng lo âu.

- Lái xe à? Con chỉ có một tay làm sao lái? Con mới rời khỏi bệnh viện, đừng để mẹ âu lo... Rủi có gì nữa thì...

ông Yên biết không thể ngăn được con, nên nói.

- Thế này vậy, để cha bảo tài xế đưa con đi nhé?

Phẩm gạt ngang.

- Thôi được rồi. Con sẽ đi bằng taxi vậy.

Nhi Phương đứng dậy, ngập ngừng.

- Hay là để chị đi với em nhé.

- Không cần.

Phẩm liếc nhanh về phía chị.

- Em muốn được đi một mình.

Bà Yên có vẻ không yên tâm.

- Con định đi đâu đấy? * Chân đã tiềm cho con một con gà, ăn xong hãy đi được không? à... mà trời đang mưa mà... Nói đi là đi ngay à? Con có mang tiền theo người không?

Phẩm lầm lũi bước ra cửa, không quay đầu lại.

- Con có tiền rồi.

Nửa tiếng đồng hồ sau, Phẩm đã có mặt ở hẻm đường Nhị Hà. Bước xuống taxi, Phẩm ngỡ ngàng đứng trong mưa bụi.

Ba tháng trôi quạ Chỉ có ba tháng mà mọi thứ đã thay đổi. Cả ngôi nhà của Chi Quyên đã được tháo dở. Thay vào đấy là một cao ốc đang thi công.

Những sườn sắt cheo leo. Những đống gạch, những kiện xi măng lắp sằn đang chất đống. Công nhân đang tấp nập bên công việc. Những bao xi măng nằm cao như núi. Bất giác Phẩm nhìn lên nhãn hiệu bao xi măng, "Đạt Mãi Công Ty"! Còn những chứng tích cũ của nhà Chi Quyên thì Phẩm tìm mãi mà không thấy.

Dương Phẩm đứng lặng nơi đó thật lâu. Chi Quyên biến mất. Cả cái nhà của nàng cũng biết mất... Rồi ở đây sẽ mọc lên một chung cư bốn tầng.

Mọi cái đều phải nhờ có xi măng của Đạt Mãi Công ty... Xi măng Đạt Mãi Công Ty, tuyệt thật, nó đã xây được bao nhiêu cao ốc nhưng đồng thời nó cũng đã xây được mộ để chôn kín mối tình của Dương Phẩm và Chi Quyên. Dương Phẩm đã đứng như vậy trong mưa, mặc cho gió lạnh. Phẩm chợt ngẩng lên nhìn trời cười... Ta cười thế nầy. Biết đâu có người kết luận là ta đã điên? Bởi vì những người bình thường có ai lại làm như vậy?

Có mấy đứa con nít to mò bước tới. Trong đó có một đứa chăm chú nhìn Phẩm rồi chợt như nhận ra, nó vội chạy đi và chỉ một lúc sau nó đi với một người khác đến. Một thanh niên cao lớn quen thuộc.

Hứa Lac Phong! Ủa sao lại ở đây? Nghe nói đã đi học trường cảnh sát rồi mà?

Lạc Phong đừng lại trước mặt Phẩm, hất hàm hỏi.

- Nầy, điên rồi à? Tại sao đứng dầm mưa như vậy?

Phẩm ngước lên.

- Nghe nói cậu đi học cảnh sát rồi cơ mà?

Lạc Phong vừa gãi gãi đầu vừa nói.

- Đúng. Hôm nay vừa ở trường về là gặp anh. Coi như anh may mắn lắm đấy! Có biết tại sao tôi lại đi học Cảnh sát không? Tôi đã làm theo lời Túy Vỵ hắn bảo anh Phong nầy: " Cảnh sát họ dữ hơn anh nhiều. Họ có thể bắt người nhốt vào lồng sắt. Vậy anh đừng làm đại ca nữa, hay đi làm cảnh sát đi". Tôi nghĩ, thằng nhỏ đó vậy mà có lý. Nên ghi tên vào cảnh sát.

Phẩm nghe nhắc đến Túy Vy, kêu lên.

- Túy Vy à? bây giờ cậu ấy ở đâu?

Lạc Phong ngạc nhiên.

- Làm sao tôi biết được? Bộ anh chưa tìm ra họ ư?

Phẩm buồn hẳn.

- Nếu đã tìm thấy họ, tôi còn đến đây làm gì.

Lạc Phong chăm chú nhìn Phẩm rồi nói.

- Thôi khỏi mất công tìm. Chi Quyên mà đã muốn lánh mặt rồi, là khó mà tìm ra.

Bản tính cô ấy như vậy đó. Bề ngoài thì yếu đuối nhưng thật ra còn cứng hơn cả đá tảng. Nhưng mà... thế này nhé, tôi nghĩ chỉ có hai con đường thôi.

Dương Phẩm nôn nóng.

- Anh làm ơn cho biết đi.

- Một là... anh đến tìm ông Phùng Tính Lân xem. Cái ông Lân đó hình như ưa thích Chi Quyên lắm. Nhưng Chi Quyên đâu giống như những cô gái khác mà dễ tầm bậy tầm bạ.

Lạc Phong lắc đầu, rồi chợt nhiên nổi nóng.

- Bực thật, nghĩ đến là tôi thấy muốn đập anh. Trên đời nầy thiếu gì đàn ông tại sao cô ta không lựa mà lại chọn anh? Nếu tôi mà có người yêu như Chi Quyên, tôi sẽ tôn thờ nàng như thờ Phật. Chỉ có anh là cà chớn. Dám nghi ngờ cả sự trong trắng của Chi Quyên. Mà tôi cũng không hiểu tại sao Chi Quyên lại yêu anh được? Tôi như cô ấy lấy mẹ nó ông Phùng Tính Lân đi, có phải là cả một đời nhàn hạ không? Tại sao phải khổ vì anh chứ? Có giữ lắm cũng chẳng ai biết cho mình.

Phẩm cảm thấy nặng nề.

- Cậu nói có lý, thế còn cách thứ hai.

Lac Phong nhún vai nói.

- Anh thật không biết à? Thì cứ tra hết căn cước cả nước, sẽ tìm ra ngay chứ gì?

Tra căn cước cả nước? Làm sao có thể làm được? mà ai cho trả Trong trường hợp Chi Quyên lại không khai căn cước thì sao? Nhưng mà... những gì Lạc Phong nói... cũng có lý của nó. Bây giờ phải đi tìm ông Lân. Mà... Nếu bây giờ, Chi Quyên đã lấy ông Lân thì sao? Phẩm chợt rùng mình, cảm thấy mưa thật lạnh. Nhưng rồi. Phẩm lại quyết định. Dù Chi Quyên có lấy ai chưa, cái trước tiên là phải gặp được trước đã.

Thế là nửa tiếng đồng hồ sau. Dương Phẩm đã có mặt tại quán cà phê "Trời Xanh" bên cạnh ông Phùng Tính Lân.

ông Lân ngạc nhiên hỏi.

- Cậu và cô Chi Quyên chưa lấy nhau à?

Phẩm cười buồn.

- Lấy nhau? Tôi hiện còn chưa biết cô ấy ở đâu nữa, làm sao lấy nhau?

ông Lân trố mắt nhìn Phẩm ngạc nhiên. Cánh tay bị thương đang bó bột, nét mặt tiều tụy. Những hạt mưa bám trên tóc... Ông chợt hiểu, hẳn có chuyện gì đã xảy ra. Ông đốt một điếu thuốc, thở khói.

- Có phải hai người đã cãi nhau? Hoặc gia đình anh không thích cô ấy phải không?

Rồi ông lân thở dài.

- Tất cả đúng như điều tôi đã dự liệu. Trong khi Chi Quyên lại không đến tìm tôi. Ngay lúc đầu, tôi đã bảo cô ấy là anh sẽ không mang lại được hạnh phúc cho cô ấy đâu. Nhưng Chi Quyên lại ngang bướng. Cô ấy nói "Anh Phẩm có đưa tôi đến địa ngục hay thiên đàng gì tôi cũng sằn sàng". Với một tình yêu cuồng nhiệt như vậy, tôi còn nói được gì hơn?

ông Lân kết luận.

- Rõ ràng là anh đã không đưa được Chi Quyên lên thiên đàng. Vậy thì hiện nay cô ấy chỉ có nước ở địa ngục thôi.

Dương Phẩm thấy tim đau nhói. Đây là lần đâu tiên Phẩm nghe một người thứ ba cho biết cảm nghĩ của Chi Quyên về chàng. Chi Quyên đã yêu chàng như vậy?

Còn chàng? Nếu không bị những lỡi của cha ám ảnh thì hôm đó hẳn đã không gây sự, không đánh Chi Quyên để rồi bị Túy Vy hiểu lầm nên xảy ra cớ sự.

- Anh là người xấu, anh đánh chị tôi! Anh thấy đấy: chị Quyên đã khóc, chị ấy đã khóc!

Phẩm úp mặt vào lòng bàn tay cố nén cảm xúc, thật lâu mới ngẩng lên.

- Có nghĩ là chính ông cũng không biết cô ấy hiện ở đâu?

ông Lân bị thái độ của Phẩm làm xúc động, nói.

- Nếu cô ấy đến tìm, thì tôi sẽ thông báo cho anh biết. Anh biết không, trước khi rời khỏi công ty, Chi Quyên đã hứa là, bao giờ gặp khó khăn, cô ấy sẽ đến tìm tôi. Nhưng mà - Ông lân suy nghĩ một chút rồi nói - Tôi tin là sẽ không bao giờ cô ấy đến đâu. Bản chất cô ta cao ngạo. Thà là chết rũ ở một nơi nào đấy, chớ không muốn nhờ vả ai... Nhất là...

ông Lân chợt ngẩng lên, nhìn Phẩm thú thật.

- ... Khi cô ấy đã từ chối lời yêu cầu của tôi. Chi Quyên như vậy đó. Cao ngạo, tinh tế, nhưng khi yêu thì yêu cuồng nhiệt. Cô ta giống như một đóa hoa Bá Hợp mọc trên đỉnh núi cao... Ở trong thời buổi nầy, muốn tìm một cô gái như vậy không phải là dễ... Anh để mất, đúng là anh tầm thường.

Ra khỏi quán "Trời Xanh", Phẩm lầm lũi đi trong mưa. Chàng không buồn kêu xe, mọi thứ gần như vô nghĩa. Phẩm cứ đi như vậy về đến nhà thì đã đến giờ cơm tối. Cả nhà đang ngồi đợi. Phẩm với thân hình sũng nước xuất hiện ở phòng khách. Bà Vân Yên đã thảng thốt kêu lên.

- Trời ơi! Dương Phẩm. Con mới được xuất viện mà sao lại không biết lo lấy thân chứ? Con coi kìa, ướt như chuột!

Bà chạy tới, lấy tay sờ lên đầu con.

- Sao vậy con? Con thấy thế nào? Con có bệnh không?

âu Dương Phẩm đứng cạnh bàn ăn, nhìn cha với ánh mắt vừa hờn trách vừa đau khổ.

- Cha, tại sao cha chỉ có một mình con thôi, mà cha cũng không muốn con sống? Cha muốn giết quách con đi cho rồi? Bây giờ cha hả dạ lắm ư?

Phẩm nói và không đợi ông Yên phản ứng. Phẩm bỏ lên lầu. Cả nhà ngẩng ra, chẳng ai nói gì cả. Ông Yên thì chựng ra. Ông thấy mình đã thất bại. Nhưng ông cố dằn xuống, nói to lên cho Phẩm nghe.

- Phẩm, sao con lại nói vậy? Con không biết là... sự ngu muội của con cái đã làm cha mẹ khổ biết chừng nào ư?

Phẩm đã lên đến đầu cầu thang, quay lại.

- Vâng, thưa cha, coi như con ngu muội. Nhưng cha biết không, trên đời nầy có rất nhiều cái ngu, cái khờ khạo. Phải chi con được như thằng Vy... con sẽ sung sướng biết dường nào?

Rồi Phẩm bước vào phòng riêng, đóng cửa lại. Ông Vân Yên ngồi đấy, ngẩng ra. bà Yên với những giọt nước mắt nói.

- Hay là ta cho người tìm Chi Quyên đi ông! Có con dâu thế nào cũng được, còn hơn là để con mình nó chết lần chết mòn.

ông Yên vẫn ngồi yên. Nhi Phương ngồi cạnh cũng góp ý.

- Thật ra con thấy thì ngu một chút nhiều khi lại hay hơn, thôn g minh quá nhiều lúc làm chuyện nông nổi, bây giờ con thấy không còn gì khác. Chi Quyên có thế nào mặc kệ, mai con sẽ tìm cô ấy về cho em Phẩm.

Những ngày tiếp đó là những ngày bận rộn, lo âu, đau khổ, chờ đợi.

Phẩm hầu như suốt ngày không có ở nhà. Khi vết thương ở tay trái lành, Phẩm có thể lái xe được, thì gần như ngày nào Phẩm cũng lái xe đến khắp mọi nơi tìm kiếm, thăm dò, từ phòng tìm việc đến các cơ sở, hãng xưởng... phòng đăng ký ở các thành phó lớn dò tìm. Nhưng chị em Chi Quyên vẫn bặt vô âm tín. Cuối cùng không biết cách nào khác hơn, Phẩm đã đang báo nhắn tin.

Chi Quyên lời thề ngày trước, không hề quên. Lòng thành còn đó có trời xanh.

Hãy cho biết nơi ở để anh đến tìm.

Phẩm.

Đăng khá lắm mà chẳng cô một chút hồi âm, Phẩm lại đặt những giòng khác.

Chi Quyên

Hãy tha thứ cho anh và hãy quay về.

hoặc cho biết địa chỉ.

Phẩm.

Thắm thoát mà mùa hè lại đến. Phẩm không thể không chấp nhận một điều. Đấy là, Chi Quyên đã cố tình ẩn kín, như lời hứa của nàng với ông Yên. "Mãi mãi không gặp lại Phẩm ". Thế là Phẩm thất vọng. Chàng không đi đâu nữa, chỉ giam kín người trong phòng. Phẩm trở nên trầm mặc như một tảng đá. Không cười nói, không pha trò... Cả việc làm cũng không tiếp tục.

Không khí trong gia đình trở nên nặng nề. Nhi Phương lúc đầu định giữa tháng mười sẽ cùng Hao ra nước ngoài và làm lễ cưới ở bên ấy. Nhưng rồi, lại không an tâm lắm khi thấy Phẩm ở trạng thái như vậy. Thế là lại dời ngày... Nhi Phương cũng đã giúp cho Phẩm rất nhiều. Nàng cũng đã lấy tư cách mình đi đăng báo tìm Chi Quyên. Nhưng những lời nhắn tin đó cũng không có tiếng vang.

Hôm ấy, Phẩm ngồi gần cửa sổ. Trên bàn là chiếc chậu tía tô ngày nào. Không hiểu sao nó vẫn vậy. Vẫn rủ lá, không chết mà cũng không có sức sống. Phẩm buồn bực đứng dậy... Chợt nhớ đến thung lũng đầy lá đỏ, đến rừng "Như Nguyện", thế là chàng thay áo, phóng ra xe chạy một mạch đến đấy.

Rừng cũ vẫn như ngày xưa, thông xanh lá, reo vang theo gió. Thung lũng vẫn hồng với những chiếc lá tía tộ Phẩm tìm lại nơi cũ, điểm à chàng và Chi Quyên đã ngồi.

- Chi Quyên, anh mà không tìm được em. Có lẽ anh sẽ chết nơi đây. Phẩm như thầm thì với người yêu. Nhưng rồi lại giật mình. Không lẽ ta lại bỏ cuộc? Phẩm nhớ đến cái hôm nói chuyện đăng ký kết hôn. Tại sao Chi Quyên lại không chịu kết hôn?

- Nếu anh và em đăng ký kết hôn riêng rẽ thế nầy thì chỉ có thể chọn một con đường...

- Nếu anh lấy em, ngoài tình yêu ra, anh sẽ không còn gì cả.

- Anh xử dụng áp lực với mẹ cha như vậy là bất công... Nếu anh hoàn toàn hai túi rỗng, thì em sằn sàng. em sẽ không thắc mắc gì nếu cha em. anh phản đối.

- Chỉ có cách duy nhất đó... em mới lấy anh...

Từng câu từng câu nói của Chi Quyên như vang vang trong đầu. Chợt nhiên một lóe sáng, Phẩm đã hiểu ra rồi... Chi Quyên đã nói vậy, bởi vì Chi Quyên không muốn mang tiếng là chọn ông chồng là thừa kế của Đạt Mãi công tỵ Chi Quyên không muốn là một cô dâu mang tiếng lợi dụng. Nàng đã biết từ lâu. Ông Yên không ưa gì nàng, và nàng không muốn là vì "ham tiền nên ra sức quyến rủ con trai ông giám đốc Đạt Mãi Công Ty".

Chi Quyên là con người không sống bằng tiền bạc... và Chi Quyên đã nói xa, nói gần, nhưng cuối cùng chỉ có một ý duy nhất:

- "Anh Phẩm. Anh hãy sống tự lập đi, đừng phải sống dựa vào một cái gì khác".

- Tự lập!

Hai chữ đó như lóe lên đầu, chợt nhiên dĩ vãng như một cuốn phim quay ngược. Ngay từ nhỏ, mọi việc Phẩm đã hành động, đã sống bằng những áp đặt trước của cha mẹ Lớn lên đi làm cũng thế. Chức Phó giám đốc cha ban cho, tiền lấy của cha mẹ xài. Ngay cả chiếc xe hơi, cái áo cái quần. Cha mẹ cũng đặt trước. Có cái gì là Phẩm tự tạo ra đâu? Chỉ bình thản tiếp nhận, hưởng thụ. Vậy thì bây giờ Phẩm đã hiểu r6òi.

Chi Quyên muốn chàng tự lập. Tự lập rồi mới tính đến chuyện hôn nhân sau.

Cô ấy ghê thật, vậy mà Phẩm cũng không hiểu ra. Mãi đến bây giờ, Phẩm thấy mình quả ngu đần.

Tự lập! Vậ.y tự lập! Ta phải tự lập thôi!. Con cái có hiếu với cha mẹ, đúng! Nhưng không phải là lý do để dựa vào đấy mà sống tầm gởi.

Tự lập! Tự lập! hai chữ đó vang vang trong đầu. Kiếp nầy không biết có gặp lại không? Nhưng cái trước tiên phải làm ngay bây giờ là sống như điều Chi Quyên muốn. Ta phải đứng dậy. Phải tự lập Thế là Phẩm lái xe về nhà.

Hai vợ chông ông Yên đều có mặt ở nhà. Lúc gần đây vì chuyện Phẩm, ông Yên gần như từ khước mọi thù tạc bên ngoài, để ở nhà tìm cách gỡ rối cho con. Không phải chỉ có ông bà Yên mà hôm ấy có cả Nhi Phương và Phạm Hảo nữa.

Phẩm bước vào nhà chào cha me, rồi đi thẳng lên lầu. Bà Yên thở dài trong khi chồng bà lại đốt thuốc. Không khí thật nặng nề.

Nhưng chỉ một lúc sau, ông bà thấy Phẩm bước xuống. Một túi hành lý gọn nhẹ trên vai, một tay cầm chậu tía tộ Bà Yên nhìn lên, giật mình.

- Ồ con làm gì đấy.

Phẩm đứng giữa phòng khách, trịnh trọng.

- Thưa cha, me... Con đi đây.

ông Yên giật mình.

- Đỉ Con đi đâu chứ?

- Con cũng chưa biết. Nhưng mà con nghĩ là, dù sao thì... con cũng đã tốt nghiệp đại học. Chắc tìm một việc làm không khó khăn lắm đâu.

Bà Yên trố mắt.

- Tìm việc làm à? Con đã là phó giám đốc công ty Đạt Mãi. Cái chức vụ đó con chưa vừa ý sao, còn đòi hỏi việc khác?

Phẩm nói.

- Cái chức phó giám đốc đó con nhường lại cho anh Hảo. Cha cũng thấy đấy, anh Hảo có tài kinh doanh hơn con, anh ấy tốt nghiệp khoa quản lý nên là cánh tay mặt cho cha rất tốt, để anh ấy đi Mỹ là cha đã phí đi một nhân tài.

ông Yên đặt ống vố xuống.

- Phẩm. Có điều nầy mà cha chưa cho con biết, đấy là cha đã cho người đi khắp nơi tìm kiếm tông tích của Chi Quyên rồi.

Phẩm nhìn cha với nụ cười buồn.

- Biết cha đã làm như vậy con rất cảm ơn chạ Nhưng mà... - Phẩm tiếp - Cha cứ yên tâm đi, con không bỏ đi mất tích đâu mà cha sợ. Khi nào tìm được việc làm, con sẽ biên thư về nhà. Còn nếu cha có tin gì về Chi Quyên, thì cha cũng báo cho con.

Bà Yên bắt đầu khóc.

- Dương Phẩm. Cha con đã cho người đi tìm Chi Quyên rồi, thì con còn bỏ đi làm gì? Cha mẹ biết là con giận, con buồn. Cha mẹ đang tìm cách chuộc lại những sai lầm cũ, con hãy ở lại đi, đừng đi đâu hết.

Phẩm có vẻ xúc động.

- Mẹ! Mẹ đừng nghĩ là con vì giận mà bỏ đi... Con chỉ muốn tự lập. Học hỏi chuyện tự lập. Thử xem nếu không có sự sắp xếp của cha con sống được không? Mẹ đừng nghĩ vậy. Con chim non nào đủ lông đủ cánh, cũng phải tập bay một mình chứ? Nếu không nó sẽ té chết.

Quay sang Nhi Phương, Phẩm nói.

- Chị Ba, chị không nên đi nước ngoài, hãy ở lại, ta đã có tất cả hai người chị Ở Mỹ, đủ rồi. Chị và anh Hảo hãy ở lại phụ giúp cha mẹ.

Nhi Phương nhìn Phẩm, nói.

- Phẩm, chị nghĩ là bây giờ... Chị có giữ em lại cũng vô ích. Em đã nhứt quyết phải đi rồi, đúng không?

- Vâng, em đi tìm hướng đi riêng của em.

ông Yên bập bập ống điếu, nói.

- Phẩm, con có biết là... bây giờ việc làm cũng không dễ tìm lắm không?

- Con biết chứ?

- Nếu con không thích ở lại công ty Đạt Mãi thì... cha có thể kiếm một nơi khác cho con.

- Con nghĩ là không cần đâu chạ Điều con muốn bây giờ là một việc làm mà không phải nhờ vả đến cha mới có.

Bà Yên vừa khóc vừa nói.

- Phẩm! Con có gì không vui cứ nói, chứ sao lại bỏ đỉ Con nói đi, nếu con muốn tìm Chi Quyên, cha mẹ sẽ cố hết sức mình, chứ con đi rồi bỏ mặc cha mẹ như vậy đành sao?

Phẩm nói.

- Mẹ đừng buồn như vậy. Con đi nhưng đâu phải là đi luôn đâu? Cái nầy là con kiếm một việc làm thôi.

Bà Yên thấy không cản được nói.

- Được rồi! Con muốn đi dâu, mẹ bảo tài xế đưa con đi.

Phẩm cười buồn.

- Mẹ! Mẹ nghĩ là con còn phải bảo * Chân theo cơm nước cho con nữa à?

Rồi Phẩm bước ra cửa. Cả nhà bước theo. Bà Yên thì khóc, ông Yên cứ ngậm ống vố yên lặng.

Phẩm bước ra ngoài. Nhìn chiếc Mustang màu đỏ của mình một lúc, rồi vỗ nhẹ lên thân xe mấy cái lắc đầu cường quyết bước nhanh ra ngoài.

ông Yên không dằn được.

- Phẩm! Con không mang cả xe đi ư? Nó là quà sinh nhật của cha cơ mà...

Phẩm nói.

- Cha hãy cho con gởi lại. Bây giờ con không cần nó đâu. Vì con nghĩ... Con không đủ khả năng bảo dưỡng nó.

Nói xong, Phẩm thật sự bước ra khỏi nhà họ âu.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $56,952
Posts: 94167
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Tình Khúc Chiều Thu - Quỳnh Dao

Postby tuvi » 11 Oct 2019

Chương kết

Mới đó mà đã vào thu Gần thành phố Đài Trung có thị trấn nhỏ có tên là Thanh Thủy, đi xuống nữa có một khu vực gọi là Đại nhã. Giữa hai điểm này là một vùng hoang dã, lèo tèo có mấy cái mái nhà tranh, nằm sâu, xa trục lộ Muốn đi vào đấy phải lội một khoảng đường đầy lầy lội. Ở đấy hoàn toàn xa chốn thị thành. Chỉ có tiếng gà gáy, tiếng chó sủa. Nếu bạn yêu thơ Đường hẳn biết câu "Hái cúc ở giậu đông, chợt nhiên thấy núi Nam".

Nhưng chỉ sợ khi nghe tiếng gà gáy, thì mấy người nông dân vác cuốc ở đây đã không có thời gian để lãnh hội được cái đẹp trữ tình của không gian đó.

Hôm ấy, có một chiếc xe du lịch sang trọng màu đen dừng lại bên cạnh con đường đất. Ông tài xế nhảy xuống xe, chạy đến hỏi bác nông phu đang làm việc bên đồng rồi quay về xe. Một lúc sau, có một người đàn ông đứng tuổi. Ông âu Vân Yên xuống xe, đi về phía con đường nhỏ, không quên dặn ông tài xế.

- Ông Lưu nầy, ông cứ chờ ở đây, khu vực nầy chỉ có mấy nóc gia, hẳn cũng dễ tìm lắm.

Rồi ông men theo đường đất đi về những lũy tre trong xạ Hai bên con đường là những thửa ruộng. Vụ hè thu đã thu hoạch. Bây giờ nông dân đang cấy mạ. Mạ non xanh mướt nhấp nhô như những đợt sóng xanh theo gió.

ông Yên đi vào khu lũy tre xanh. Có mùi hoa tỏa nhẹ. Trước mắt ông, sau lũy tre già là từng liếp từng liếp hoa. Hoa nhài, dạ hương, bá hạp, hoa hồng...

ông hít một hơi đầy phổi, sảng khoái. Con đường dẫn đến một khung cảnh hữu tình. Những chú bướm, những đàn ông đang nhởn nhợ Sống ở thành phố từ nhỏ. Lần đầu tiên ông mới thấy được một cảnh đẹp thế này.

Chợt nhiên có tiếng chó sủa. Rồi một con chó thật to đen tuyền nhào ra.

ông dừng chân lại không biết nên tiến nữa hay lùi. Giữa lúc đó, có một thanh niên trẻ chạy ra. Câu ta rất khôi ngô lên tiếng.

- ê! Bông này! Bông nầy! Không được sủa!

Cậu ta có dáng dấp to lớn, da ngăm đen vì phơi nắng, có đôi mắt to rất đen đẹp, nhìn ông Yên nói.

- Bác đừng sợ, không sao đâu. Con Bông nó không biết cắn đâu nó chỉ dọa thôi. Nó mà cắn ai là con nhốt nó vào lồng ngay.

Rồi cậu ta ngồi xuống, ôm lấy con chó, nói như vỗ về...

- à Bông nầy, tao chỉ nói vậy thôi, chứ tao không bao giờ nhốt mầy vào lồng đâu, cố gắng mà ngoan đấy!

Giữa cậu thanh niên và con chó kia, như có một tình cảm khắng khít. Con chó lủi đầu vào lồng ngực cậu ta, đuôi ve vẩy, làm cậu thanh niên bật ngửa ra sau.

- Con khỉ nầy, mầy làm tao nhột quá! Tao chịu thua, chịu thua vậy.

Cậu ta vừa nói vừa đưa cao tay lên. Con chó như hiểu cái dấu hiệu đó, nó lùi ra sau. Cậu ta đứng dậy phủi áo, quần, tay chân, rồi vuốt ve con chó.

Nhưng rồi như chợt nhớ ra. Cậu ta nhìn ông Yên hỏi.

- Sao? Bác tìm ai? Ồ! Bác định mua hoa phải không?

- Mua hoa?

ông ngạc nhiên rồi chợt hiểu. Cậu thanh niên sốt sắng.

- Vậy bác đi theo cháu đây!

- Câu ta đi trước, con chó đi kế, rồi đến ông Yên. Cậu có vẻ sống rất hồn nhiên vừa đi vừa hát. Ông Yên nghe lỏm bỏm mấy câu:

"Chúng ta ngồi nhìn nhau. Mùa thu ở trong tay mình".

Mùi hoa càng lúc càng ngào ngạt hơn. Ông Yên thấy mình được đưa vào một khu vực trồng hoa rộng lớn. Những giàn hoa bằng gỗ với những chậu hoa, những dây leo. Có một cô gái đứng quay lưng về phía họ. áo vải thô, đầu chít khăn vải. Nghe tiếng chân bước tới, cô không quay lại nói:

- Túy Vy, em hứa với chị là sẽ gánh đất lại đây, em quên rồi sao?

- à, em sẽ mang lại ngay, em không quên đâu.

Nó quay người lại chợt nhớ ra ông Yên, tiếp.

- Chị Ơi, có người đến mua hoa nè.

Cô gái quay qua, và lập tức ông Yên nhận ra Chi Quyên ngaỵ Da dẻ có đẹp hơn, người có gầy hơn, nhưng ánh mắt vẫn sáng, vẫn đầy vẻ kiêu hãnh.

Nhìn thấy người đối diện, mặt Chi Quyên tái hẳn, nhưng rồi lập tức bình tĩnh lại ngaỵ Chi Quyên quay qua Túy Vy.

- Túy Vy, em đã gây phiền gì cho ông khách nầy à?

Túy Vy sợ sệt.

- Dạ đâu có. Em chỉ bảo con Bông đừng sủa đừng cắn. Chị biết không, nó rất nghe lời em. Nó không cắn ai cả.

Chi Quyên gật đầu.

- Thôi được rồi, em đi gánh đất đi.

- Dạ.

Rồi Túy Vy bỏ chạy trước, vừa chạy vừa ngoắc con chó.

- Bông ơi! Bông! Tao với mầy đua nầy, xem ai nhanh hơn ai!

Chi Quyên nhìn ông Yên với ánh mắt cảnh giác.

- Thưa ông, chúng tôi đã bỏ đến nơi xa xôi hẻo lánh nầy, tưởng là đã không còn làm phiền đến ông. Thế ông đến đây để trách thêm gì nữa chứ.

ông Yên khẽ ho một tiếng. Mùi hoa nhài thơm ngát. Ông chợt thấy lúng túng, và có một chút mặc cảm. Ông cắn nhẹ môi rồi nói.

- Chi Quyên, tôi đến đây để xin lỗi cô.

Chi Quyên giật mình. Lần đầu tiên, Chi Quyên nghe ông Yên gọi thẳng tên mình. Nàng đặt cây kéo tỉa lá xuống.

- Tôi không hiểu tại sao lại có chuyện đó?

Chi Quyên nói. Ông Yên tỏ ra thật nghiêm chỉnh.

- Ngay từ khi còn trẻ tôi đã phải đối chuyện cha mẹ can thiệp vào chuyện tình yêu của con cái. Vậy mà sau đó, chính tôi lại làm điều đó. Phẩm với cô điêu đứng. Rõ là tôi biết về tình yêu không sâu lắm. Bây giờ tôi đã thấy được cái sai sót của mình, nên tới đây, không ngoài ý nguyện là, mong cô sẽ quay về cạnh Dương Phẩm.

Chi Quyên ngỡ ngàng nhìn ông Yên. Cái động lực gì khiến ông ta lặn lội đến đây? hay là... hay là vì... đã có chuyện gì xảy ra với Phẩm. Chi Quyên lắp bắp.

- Vậy anh Phẩm... anh Phẩm thế nào hở bác? Anh ấy có khỏe không?

- Vết thương trên người của nó thì lành rồi, chỉ có vết thương lòng là trị mãi chưa dứt.

ông Yên nói làm Chi Quyên xúc động, nàng chớp mắt.

- Anh ấy... bây giờ ra sao?

ông Yên nói.

- Cũng không đến nỗi nào. Cô hãy yên tâm. Tóm lại bề ngoài chẳng có gì cả. Nó vẫn siêng năng, chịu khó làm việc... Một mình nó kiêm nhiệm hai ba việc... à còn một điều nữa. Cô biết là hiện nó không còn làm cho tôi, nó đã rời khỏi công ty Đạt Mãi từ lâu. Nó cũng không còn ở nhà.

- Ồ!

Chi Quyên ngạc nhiên. Ông Yên tiếp.

- Chúng tôi đã dùng mọi biện pháp để tìm cộ Nhưng cô hay thật, cô lẳng lặng bỏ đi, không để lại tung tích gì cả. Tôi mượn người do tìm tra cứu hộ khẩu. Thấy trong giấy di chuyển của cô lại ghi địa chỉ ở nhà xác Thành Phố. Điều nầy tôi không hề nói vho Phẩm biết, bằng không chắt nó điên mất.

Chi Quyên yên lặng lắng nghe. Nét căng thẳng đã biến mất trên mặt. Còn lại là nổi xót xa.

- Anh Phẩm có biết tôi ở đây không?

- Không, nó chưa biết. Tôi đã dựa vào sự quen biết, tra tìm hộ khẩu khắp nơi mới biết là cô ở đây. Tôi nghĩ là trước khi cho nó biết, tôi phải nói chuyện với cô trước.

Chi Quyên lại nhạy bén phản ứng.

- Ông định tìm hiểu xem tôi đã sống như thế nào chứ gì? ông muốn xem xem tôi đã lún sâu tới mức độ nào? Đó, ông thấy rồi đấy. Trước kia là một cô thư ký, bây giờ chỉ là một con nhỏ bán hoa. Ông xem có đủ sống không? Tôi đã mướn mảnh đất nầy, mua hạt giống về ươm cây... Mỗi buổi sáng, Túy Vy phụ tôi, dùng xe ba gác mang hoa ra chợ bỏ mối. Tôi chỉ là một cô gái quê mùa trồng hoa. Ông lại đến đây hỏi là tôi có sằn lòng quay về với anh Phẩm không? ông hỏi như vậy không sợ người khác cười chê là... con ông giám đốc công ty Đạt Mãi lại lấy một cô gái bán hoa nghèo hèn à?

Nụ cười ngạo nghễ chợt biến mất trên môi Chi Quyên.

- à! Thôi tôi hiểu rồi, ý ông muốn nói không phải là vấn đề hôn nhân, mà là... như bao nhiêu nhà giàu khác. Người ta muốn tìm thê thiếp cho con cái theo kiểu thay đổi món ăn hàng ngày cho đỡ chán vậy mà. Phải không?

ông Yên nghiêm chỉnh nói.

- Chi Quyên ạ. Cô đã lầm rồi, Tôi đến đây là để thay mặt gia đình tôi ngỏ lời cầu hôn cô cho con trai tôi. Tôi xin hỏi một lần nữa, cô có nhận lời làm vợ Dương Phẩm không?

Chi Quyên giật mình nhìn lên. Mắt mở tọ Đây là lần đối thoại thứ ba giữa nàng với ông Yên. Nhưng lần nầy ở cái khung cảnh và trạng thái khác hẳn. Có một cái gì cởi mở, thẳng thắn, cảm thông. Chi Quyên hỏi.

- Thế... Bác không sợ sau nầy có một thằng cháu nội không bình thường sao?

- Dương Phẩm đã từng nói về chuyện đó. Nó bảo chuyện đó là chuyện chưa có, chưa xảy đến thì bận tâm làm gì? Vả lại như cháu Túy Vy ban nãy thì cũng không đến đỗi nào... Ban nãy, lần đầu tiên tôi gặp cậu ấy...

ông Yên chợt thở dài nói tiếp.

- Tôi chưa thấy ai lại sống được một cách sung sướng đầy đủ như vậy. Chúng ta cứ cho là mình bình thường, nhưng chưa hẳn chúng ta hạnh phúc hơn, cô thấy không?

Chợt nhiên nước mắt lăn dài xuống má, Chi Quyên nói.

- Ông vừa bảo là... Anh Phẩm đã không còn ở công ty Đạt Mãi?

- Vâng, nó bỏ đi và bảo là muốn tự lập.

Chi Quyên chợt cười, nụ cười thật tươi.

- Hiện anh ấy ở đâu?

- Nói ra cũng ngộ, không cách cô bao xa đâu. Nó đang làm việc ở Đài Trung nầy.

Chi Quyên tròn mắt.

- Sao? Anh ấy ở Đài Trung, nhưng sao lại ở Đài Trung?

- Thì ngày xưa nó học ngành kiến trúc. Bây giờ nó tham gia vào công việc xây dựng bến cảng cho Đài Trung. Học phải thực dụng. Nó làm việc một cách gian khổ, ở thì ở nhà tập thể độc thân. Nó kiêm nhiệm đủ thứ, vừa thiết kế, vừa trắc lượng giám sát... Nên bây giờ nó đen như một cục than.

Cái má lún đồng tiền trên má Chi Quyên như sâu hơn.

- Như vậy có nghĩa bác lại đặt điều kiện với con. Bác muốn con dùng hôn nhân để kéo Phẩm về với bác?

ông Vân yên lắc đầu nói.

- Không phải như vậy. Công ty Đạt Mãi hiện đã đủ người. Có thêm hay bớt một thằng Phẩm chẳng sao. Tôi thấy công việc của Phẩm ở đây có nhiều ý nghĩa hơn. Tôi cũng biết, mặc dù là cha và con, nhưng cũng không nên đòi hỏi ở con nhiều quá. Vì vậy cứ để Dương Phẩm làm việc theo ý thích của nó. Tôi đến gặp cô không phải là để đưa nó quay về kế thừa sự nghiệp của tôi mà là... mục đích của tôi muốn tìm lại hạnh phúc mà nó đã đánh mất... Nhất là khi cái hạnh phúc đó

do tôi mà mất.

Chi Quyên nghiêng đầu nghĩ ngợi.

- Nhưng mà... Con thấy là... con khó mà thích ứng được với cái nếp sống gia đình sằn có của bác...

- Cô sằn sàng nhận quà cưới chứ?

- Con phải xem nó là gì đã.

ông Yên nói.

- Miếng đất đang ở dưới chân cộ Nếu cô muốn có thể mở rộng cái vườn hoa này... Tôi chỉ mong một điều là thỉnh thoảng rảnh rổi... hai người ghé qua thăm chúng tôi một chút là vui rồi... Cô biết không, khi ta bị mất một đứa con ta mới thấy tiếc nuối, quý trọng. Tiếc nuối không phải vì sự nghiệp không người thừa kế, mà là vì... mất mát đi cái tình cảm cha

con.

Chi Quyên tựa đầu vào thân cây bên cạnh.

- Bác nói như thật vậy đó. Nhưng mà làm sao bác biết anh Phẩm vẫn còn yêu con?

- Cô không đọc báo, thấy nó nhắn tin tìm cô ư?

- Đó là chuyện lâu lắm rồi.

- Thôi được, tôi sẽ làm rõ chuyện này.

ông Yên nói và quay đầu bước ra ngoài, Chi Quyên ngơ ngác.

- Bác đi đâu đấy?

- Cô đứng đây đợi nhé. Tôi đi ra Đài Trung đón nó đến đây. Tất cả khoảng nửa tiếng đồng hồ thôi.

- Ối mà!

Chi Quyên lúng túng một cách đỏ mặt. Nhưng bóng ông Yên đã khuất sau rặng trẹ Chi Quyên đặt tay lên ngực tưởng chừng quả tim đang đập tung. Thật lâu, Chi Quyên mới ngồi xuống một tảng đá tọ Mắt ngước lên nhìn trời với bao ý nghĩa. Túy Vy đã gánh đất vào tới, nó hỏi.

- Chị Ơi, có đất đây rồi nầy. Chị muốn đổ ở đâu?

Chi Quyên dịu dàng nói.

- Được rồi, em để ở đây. Túy Vy nầy, hình như ban nãy có một ông bác nào đó đã đến đây phải không?

- Vâng, chị còn nói chuyện lâu lắm với ông ấy nữa?

à! Vậy thì là thật rồi... Có nghĩa là ta đã không nằm mơ... Ông Yên đã thật sự đến đây... Chi Quyên thấy tim đập mạnh. Nàng bối rối cởi chiếc khăn cột tóc ra. Phải vào nhà chải tóc lại, thay áo, đánh tí son môi. Từ ngày đến đây tới giờ... Chi Quyên đã bỏ quên thói trang điểm, vì vậy nên Chi Quyên hơi lúng túng. Chi Quyên nghe tiếng Túy Vy từ ngoài vọng vào.

- Chị Ơi, em đưa con Bông ra bờ sông chơi nhé?

- Ờ!

Chi Quyên trả lời một cách máy móc, rồi ngồi bần thần ra đó... mặc cho thời gian trôi quạ Chỉ có tiếng tim đập. Tiếng tim như gọi Dương Phẩm! Dương Phẩm! Dương Phẩm.

ông âu Vân Yên đã đến Đài Trung, tìm được Phẩm. Chiếc xe với tốc độ nhanh quay về con đường đất đỏ. Dừng xe ở đầu đường, ông nói với Phẩm.

- Con đi một mình vào đấy. Cha cũng không ở lại đây đâu. Tối nay cha sẽ ngụ tại khách sạn Đài Trung. Rồi ngày mai con gặp cha, mình sẽ nói chuyện sau nhé?

Phẩm vừa thở vừa nói.

- Nhưng mà... cha không đùa đấy chứ?

ông Yên nói với một xúc động.

- Cha đùa với con làm gì chứ? Con đi vào, đến lúc nghe mùi hoa, quẹo mặt, qua khỏi luỹ tre là đến.

Phẩm chựng lại một chút rồi ôm chầm lấy chạ Lâu lắm rồi từ khi lên sáu đến giờ, Phẩm mới có cái cử chỉ âu yếm như vậy với cha.

Phẩm nhảy xuống xe. Chạy nhanh vào con đường đất đỏ. Ông Yên nhìn theo thở dài rồi mới ra lệnh cho ông Lưu nổ máy.

Phẩm bước vào rừng trúc, thoang thoảng hương hoa. Trái tim hồi hộp.

Chi Quyên ở đâu? Có thật là đang ở trong đấy không? Phẩm bước đến vườn hoa và chợt chựng lại.

Trước mặt Phẩm, Chi Quyên đang ngồi giữa rừng hoa. Những đóa hoa hồng, hoa nhài, cúc lựu, phù dung. Mái tóc dài buông xõa. Chiếc áo trắng. Giống như chiếc áo ngày đầu Phẩm đã gặp. Đầu nhìn xuống. Ồ! Chi Quyên! Chi Quyên của ta!

Phẩm hồi hộp bước tới, đứng trước mặt, nhưng Chi Quyên vẫn không ngẩng lên. Chi Quyên đang chờ gì? Phẩm đặt tay lên mái tóc người yêu vuốt nhẹ.

- Chi Quyên, em nhìn lên xem nào?

Chi Quyên vẫn không ngước lên. Nàng sợ: Phải chăng đây chỉ là một cơn mộng. Nhìn lên mọi cái rồi sẽ biến mất. Nhưng giọng nói? Đúng là giọng nói của chàng rồi. Chi Quyên chợt thấy mắt nhạt nhòa, nàng cố kềm lấy tiếng nấc.

- Chi Quyên hãy ngước lên đi em!

- Không.

- Tại sao vậy?

- Bởi vì... em bây giờ xấu lắm.

Phẩm nghe vậy quỳ xuống. Chàng nâng cằm nàng lên. Qua làn nước mắt, chàng đã trong thấy cái vẻ thẹn thùng bối rối.

- Em đừng lo, em dù gì cũng không xấu hơn anh. Anh thấy em đẹp vô cùng.

Phẩm không chờ đợi được, chàng ôm chầm Chi Quyên hôn lên mắt lên môi nàng. Gió đang ngợi ca, chim đang hót mừng, ong bướm thi nhau múa... Cả mùa thu như nằm trong tay hai người và cả hai đều không muốn buông ra.

Phẩm hôn lên những giọt nước mắt của Chi Quyên nói.

- Hư! cô bé tàn nhẫn! Tại sao cô lại không đoái hoài đến những lời nhắn tin của anh vậy.

- Đừng có vu oan cho người tạ Anh mới là người tàn nhẫn hơn.

Phẩm lập tức hôn lên môi Chi Quyên để chận lại.

- Thôi đừng trách nhau nữa. Anh nhận hết lỗi đấy.

Phẩm buông Chi Quyên ra, nhìn thẳng vào mắt nàng.

- Chi Quyên, anh có điều này muốn hỏi em.

- Điều chi?

- Em trông nhiều hoa thế này. Vậy em hẳn có kinh nghiệm trồng cây chứ? Anh có một chậu hoa tía tộ Vậy mà không hiểu tại sao ngày ngày cũng tưới nước, cũng chăm sóc mà nó cứ héo ủ rũ.

- Anh chỉ tưới nước không làm sao đủ.

- Vậy thì phải làm sao?

Chi Quyên nói.

- Nó còn cần tình yêu. Đâu anh đem ra xem, chúng ta sẽ cùng chăm sóc nó.

Phẩm nhìn Chi Quyên rồi cúi xuống thêm một nụ hôn. Ngay lúc đó có tiếng hát ở xa xa, rồi tiếng chân và tiếng nói của Túy Vy.

- Bông này, Bông nầy! Đuổi theo đi! Ta thắng mi rồi đấy. Thắng rồi nhé.

Túy Vy chợt đứng sững lại trước hai người. Phẩm buông Chi Quyên ra. Túy Vy bỗng hỏi.

- Ồ, anh Phẩm! Sao anh làm chị Quyên khóc nữa vậy?

Chi Quyên nghe nói giật mình, vội nhếch môi, gỉa bộ cười lớn.

- Đâu có chị cười đây nầy! Túy Vy, em xe đây chị cười chứ nào có khóc đâu?

Túy Vy nhìn Chi Quyên rồi nhìn Phẩm, chợt nói.

- Chị có cười hay khóc gì cũng được. Em biết rồi, từ đây về sau em sẽ không đánh ai nữa hết. Có anh Phẩm ở đây, ngày mai ta có thể đi tìm củ năng rồi, chị thấy có đúng không?

Phẩm nói.

- Đúng đấy Túy Vỵ Cả ba chúng ta sẽ đi đào củ năng.

- Sẽ vui như những ngày cũ.

Phẩm đáp.

- Còn vui hơn nữa. Bởi vì không có sự hiểu lầm, hkhông còn có những đe dọa và cả... sự ngăn cách nữa.

Túy Vy thích thú, cười toét miệng. Nó dẫn chó Bông chạy ra ngoài. Vừa đi vừa hát, Chi Quyên xiết chặt tay Phẩm lắng nghe. Tiếng hát Túy Vy thật rõ, thật trọn vẹn.



Có nhớ chăng mùa thu năm ấy

Ta cùng bên nhau

Em và những chiếc lá đỏ trong tay

Anh ngắt thêm một đoá loa kèn

Gió núi qua hàng cây

Có non rạp mình đưa đón

Ta chỉ nhìn nhau

Mà mùa thu đã ở trong tay mình

Anh đã nhìn em với nụ cười thoảng nhe.

Em chỉ yên lặng đợi chờ

Anh hát một bản nhạc mùa thu

Để diễn đạt những điều mơ ước

Những mơ ước mà em đã biết từ lâu

Tình yêu không phải dùng ngôn ngữ

Mà chỉ nhìn nhau

Mọi thứ đã hiểu nhau rồi

Họ ngôi bên nhau, tay trong tay, lắng nghe nhịp tim cùng nhịp. Mọi chuyện không vui đã qua rồi. Sắp tới sẽ là những ngày hạnh phúc.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $56,952
Posts: 94167
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Previous

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 30 guests