Chương 16
Buổi sáng hôm sau, Chi Quyên thức dậy muộn. Không phải đi làm thì dậy muộn một tí. Khi vừa giật mình tỉnh giấc, Chi Quyên chợt nghe có tiếng nói chuyện ở phòng khách. Lắng tai nghe kỹ, thì là tiếng của Lạc Phong. Hắn đang lớn tiếng.
- Cho cậu biết, Túy Vỵ Đối với bọn xấu, cậu chỉ có nước sử dụng quả đấm, hiểu chưa? Mọi thoi nầy, một gối này, rồi bẻ quặt tay hắn ra phía sau. Bẻ thật mạnh, là bảo đảm "Cốp!" Tay hắn sẽ gãy ngaỵ Nào thử lại cho tôi xem. Tôi sẽ đóng vai Chí Công nhé? Nào xông tới đi! Xông tới.
Nữa rồi! Cái tay Lạc Phong nầy lại muốn gây họa. Suốt ngày dạy cho Túy Vy cái gì không dạy, lại dạy cái môn đánh lộn thôi. Chi Quyên giận dữ, ngồi dậy, khoác áo rồi bước ngay ra khỏi phòng.
- Anh Phong, tôi đã bảo anh hàng trăm lần rồi, tôi yêu cầu anh đừng có dạy Vy đập lộn nữa. Sao anh không nghe?
Chi Quyên nói, trong khi Túy Vy ngơ ngác.
- Chị! Ta phải đánh kẻ xấu chứ?
Chi Quyên quay sang trừng mắt với Túy Vy.
- Chị đã bảo em, kẻ xấu thì có cảnh sát họ lo.
- Anh Phong bảo cảnh sát họ chỉ bắt người tốt. Trước đây họ bắt em nhốt vào chiếc lồng, xem em như con khỉ.
Chi Quyên quay sang Lạc Phong.
- Anh lại gieo vào đầu nó những tư tưởng xấu... Anh đã hư rồi, anh muốn người khác cũng hư hỏng theo sao?
Phong gác một chân lên ghế. Trời lạnh như cắt mà chỉ mặc một chiếc áo mỏng, để lộ những bắp thịt cuồn cuộn.
- Khoan đã nào, Chi Quyên! Tôi đến đây chỉ bằng thiện ý thôi. Tôi đâu phải ở không làm chuyện bao đồng? Cô có biết là tối qua, thằng "Cọp" đến báo cho tôi biết, cái tay Chí Công kia nó vừa cấu kết với mấy tay côn đồ ở nơi khác, định thừa dịp không có cô ở nhà sẽ đến đây thanh toán cậu Vỵ Đấy cô thấy đấy. Cô có thể hai mươi bốn trên hai mươi bốn tiếng đồng hồ ngồi cạnh Vy không? hay là hôm nào để cậu ấy bị đập chết?
Chi Quyên sợ hãi.
- Sao có chuyện kỳ cục vậy? Tụi nầy đâu có gây sự với bên ấy bao giờ đâu? Ngay cả cái chuyện đánh lộn hôm ấy cũng là do Chí Công kiếm chuyện trước. Vy nó khù khờ có biết gì, nó cũng nào có ý thù nghịch gì đâu?
Lạc Phong vừa chống nạnh vừa nói.
- Nếu ai cũng "nói lý" như cô, thì trên đời làm gì có chuyện đánh nhau? Cô tưởng là cô sống chưa mích lòng ai à. Cô lầm rồi. Ngoài cái gia đình họ Trương bên cạnh không ưa em trai cô ra, cô có còn nhớ là năm ngoái, có ông thầu kiến trúc định mua nhà của cô mà cô không chịu bán không?
- Chuyện đó? Chuyện đó cũng nào có dính dáng gì đến nhà họ Trương bên cạnh? Vả lại, bán nhà rồi, rồi phải đi đâu ở chứ? Họ trả rẻ quá.
- Cô không biết. Cái tay nhà thầu này cấu kết với lão Trương. Nhà cô lại sát bên nhà của lão tạ Muốn xây cất gì phải kết hợp lại mới tạo nên mặt bằng rộng lớn. Cô vừa chận món ăn béo bổ của người. Lại còn cấu kết với con trai của ông Giám đốc Đạt Mãi công ty...
- Cái đó... Cái đó... tôi thấy chẳng dính gì nhau cả.
- Nhưng người ta ghét. Ở đây khu lao động nghèo. Cô lại mang ở đâu về một ông Dương Phẩm, ngồi chiếc Mustang bóng lộn dạo phố... Nên người ta chướng mắt... Đừng nói chi nhà họ Trương, chính tôi cũng không hài lòng... Có giàu sang, có tiền của... thì phô trương ở đâu phô trương đừng có mang đến đây lòe... Không phải chỉ có âu Dương Phẩm, lần trước cái ông chủ cũ của cô cũng vậy, mang xe hơi đến đây... Làm cả xóm phải đổ ra xem, rồi xì xào là...
Lạc Phong chợt ngưng lại. Chi Quyên tái mặt.
- Họ xì xào thế nào chứ?
Lạc Phong không dằn được nói to.
- Họ nói cô là... gái làm tiền. Tôi nói với cộ Dù gì mình cũng chơi với nhau từ nhỏ... thân tình mặc dù chưa là gì của nhau. Nhưng họ nói xấu cô, tôi cũng ê mặt chứ? Cô hãy bảo cái tay Phẩm kia, đừng có mang chiếc xe hơi đó đến đây bẹo qua bẹo lại nữa, bằng không...
Chi Quyên tức giận không kém.
- Bằng không thì thế nào? Mấy người càng ngày càng quá lắm. Người ta có xe hơi, người ta đi, có mắc mới gì đến ai đâu? Sao không gắng làm, gắng kiếm tiền mua xe với người ta, ganh tị mà làm gì chứ?
Lạc Phong chống mạnh mắt mở trừng.
- Hừ! Cô nói chuyện phải khéo một chút. Nãy giờ... Tôi đã dằn lắm rồi. Tất cả những gì tôi nói, tôi làm, đều là tốt, đều chỉ muốn bảo vệ hai chị em cộ Nếu không, tay Phẩm kia đã bị người ta hạ lâu rồi. Thằng Vy nhà cô cũng vậy. Cô còn không biết điều, cô muốn khinh thường cả lũ bạn nghèo nữa à?
- Anh Lạc Phong! Anh rõ biết là tôi không phải hạng người như vậy mà?
- Tôi biết thì cũng chẳng làm gì! Đám bạn bè tôi lại khác, họ bất bình... Nhưng... Cô đừng nhạo báng là tôi không có tiền mua xe hơi. Hỏi cô chứ tay Phẩm kia, chính hắn đích thân làm ra tiền mua được xe à? Hay chẳng qua chỉ là moi tiền của ông già? Hừ, cái bọn công tử đó bọn nầy không coi ra gì đâu. Rồi cô xem, cái ngày chiếc Mustang kia sẽ bị người ta đập nát. Nếu hắn khôn ngoan một chút, tốt hơn không nên lái xe đến đây nữa.
Lời Phong chưa dứt, thì bên ngoài có tiếng kèn xe hơi. Chi Quyên và Lạc Phong tái mặt. Hôm nay không phải là chủ nhật mà. Sao giờ này Phẩm lại đến? Vy mưng rỡ la.
- Ồ, anh Phẩm đến rồi!
Túy Vy xông ra mở cửa. Lạc Phong lạnh lùng nói.
- Anh Phẩm của cậu cũng không phải là người tốt đâu.
Túy Vy há hốc miệng, nhìn Phong.
- Phẩm bước vào, vừa đi vừa nói.
- Mọi người chuẩn bị nhanh lên nào. Hiếm có một dịp nghỉ bất ngờ thế nầy. Chúng ta phải chơi một bữa thật đã.
Nhưng Phẩm chợt ngưng lại, khi nhìn thấy Chi Quyên đứng cạnh Lạc Phong. Lạc Phong tiếp Phẩm với ánh mắt không thiện cảm, châm biếm nói.
- Khách sộp đến rồi, kẻ nghèo phải rút lui thôi.
Rồi Phong bỏ đi ra ngoài cửa, vừa đi vừa cười cười nói.
- Thời buổi nầy là thời buổi của bạc tiền, của xe hơi. Nhưng mà anh cũng phải coi chừng người đẹp của anh đấy, coi chừng người khác có tiền hơn họ cuỗm mất thì buồn.
Chi Quyên giận dữ.
- Anh Phong nầy!
Rồi Lạc Phong cười nhạt.
- Được rồi, được rồi, tôi đi đây? Công tử đến, tôi ở lại chỉ tổ chướng mắt, phải không?
Rồi Phong bước ra ngoài, đóng sập cửa lại. Phẩm ngỡ ngàng nhìn theo. Một chút nghi ngờ thoáng qua đầu. Hắn đã đến nhà Chi Quyên tại sao ăn mặc xốc xếch vậy, hay là... máu ghen chợt bốc lên đầu. Phẩm quay qua, cả Chi Quyên nữa. Chi Quyên cũng ăn mặc cả một cách cẩu thả. Mái tóc còn rối bù. Chứng tỏ là ngủ mới thức dậy. Phẩm chợt thấy có gì ngăn ở ngực, lời nói của cha nữa vang bên tai. Con biết không, Lạc Phong là bạn của Chi Quyên từ nhỏ... Nó thường xuyên ở trong nhà của Chi Quyên ".
Chi Quyên thấy Phẩm trừng mắt nhìn mình, giật mình nhì n xuống, hét lên.
- Ồ! Em mới ngủ dậy, chưa thay áo, rửa mặt gì cả.
Rồi Chi Quyên quay về phòng riêng. Chi Quyên không nói thì thôi. Lời của nàng lại như châm dầu vào lửa. Phẩm bước tới chụp lấy tay Chi Quyên.
- Mới dậy à? Còn tay Lạc Phong kia... Có phải hắn cũng mới dậy cùng lúc với em không?
Chi Quyên quay lại, tái mặt, tròn mắt nhìn Phẩm. Tại sao Phẩm có thể nói vậy chứ?
- Anh nói thế là thế nào?
Phẩm nóng nảy nhìn Chi Quyên.
- Em đã hiểu ý anh! Anh biết, nhưng mà chuyện em với Lạc Phong thế nào trước đó anh không cần biết... Còn bây giờ, đã có anh... Vậy mà em vẫn bình thản qua lại với hắn. Em đã không coi anh ra gì? Em đúng là một "con đàn bà"... hừ, cha anh đã nói đúng.
Chi Quyên giận run cả người.
- Anh... Anh... Anh đừng có ngậm máu phun người!
Mắt Phẩm đỏ ngầu.
- Anh ngậm máu phun người à? Nếu anh không đích thân trông thấy, còn nói thế nầy thế nọ được, đằng này đã đến đây để Lạc Phong ở đây, em còn bảo là anh ngậm máu phun người được ư? Bây giờ thì anh biết tại sao... Em không chịu đăng ký kết hôn với anh rồi... Hừ... Có phải vì em không dứt được cái thằng lưu manh kia không? Hừ... Cha anh đã bảo rồi... mà anh nào có nghe. Con người sống thác loạn như em... Tại sao anh lại ngu xuẩn nhắm mắt tin... để bị em coi như thứ trò đùa...
Chi Quyên nước mắt chảy dài. Trái tim bị vỡ ra từng mảnh. Nàng hét lên.
- Anh Phẩm! tại sao anh lại nói vậy. Em nào có trói buộc gì anh, em cũng đâu có bảo anh phải tin em. Em sống thác loạn? Còn anh cao quý, anh là dân thượng lưu. Vậy thì anh nên tránh xa em, tránh xa em đi... Anh đến đây làm gì để bị lây cái hạ cấp!
Phẩm hét to lên:
- Chi Quyên, em nói như vậy mà nói được à? Hừ, cái con người sa đọa, trước mặt anh lúc nào cũng làm ra vẻ rụt rè, mặc cảm, yếu đuối, giả vờ như đoan chính trong sạch... Thì ra em chỉ giỏi diễn kịch... Em là con người giả dối... Em như một gái làng chơi... Gái làm tiền.
Chi Quyên nghe như có tiếng nổ lớn trong đầu... Sáng tới giờ đã có hai người sử dụng cái từ "gái làm tiền". Sao lại trớ trêu như vậy? Tại sao con người có thể sử dụng ngôn ngữ một cách bừa bãi như vậy? Chi Quyên thấy choáng váng. Người bấy lâu được Chi Quyên đặt hết tâm trí yêu quý, bây giờ lại sử dụng cái ngôn ngữ khinh miệt kia với nàng, mọi thứ như sụp đổ.
Chi Quyên nói không nghĩ ngợi.
- Vâng, tôi là gái làm tiền... Tôi là con đĩ. Tôi đã ngủ với tất cả đàn ông trên phố. Chỉ có anh ngu xuẩn mới nói tôi là người yêu. Mới nghĩ là tôi còn trong trắng. Anh rõ thật là khờ dại.
"Bốp" một tát tai như trời giáng đã phủ xuống mặt Chi Quyên. Nàng loạng choạng muốn ngã. Lý trí Chi Quyên phải kháng. Tại sao? Tại sao không giải thích. Tất cả chỉ là ngộ nhận.! Phải nói rõ cho Phẩm biết. Chuyện không phải là như vậy... Nhưng rồi Chi Quyên chưa kịp nói gì thì... một cái bóng nhảy đến trước Phẩm với tiếng hét.
- Buông chị tôi ra! Buông chị tôi ra. Anh đánh chị tôi, anh là người xấu! Anh là người xấu!
Phẩm bị xô ngã xuống đất. Túy Vy như một con thú dữ, ngồi đè lên người Phẩm. Những cái đấm như mưa vung tới. Chi Quyên nhào tới hét.
- Vy! Túy Vy! Buông ra! Buông ra.
Nhưng Túy Vy nào có nghe thấy gì đâu, nó tiếp tục đánh. Phẩm vừa đỡ đòn vừa cố gắng đứng dậy nhưng không được. Túy Vy với sức khỏe hơn người đã khống chế đôi chân Phẩm. Phẩm định trả đòn, nhưng rồi nhìn khuôn mặt Túy Vy, khuôn mặt của đứa trẻ thơ đang giận dữ, chàng không nỡ trả đòn. Chẳng qua nó chỉ muốn bảo vệ chị. Phẩm nghĩ. Những cú đấm tối tấp của Túy Vy làm Phẩm tối tăm mặt mũi. Chàng nghe có tiếng khóc của Quyên.
- Túy Vy ơi! Túy Vy, ngưng tay lại đi. Túy Vy ơi, em đánh anh ấy chi bằng đánh chị nầy...
Nhưng Vy như điên tiết không nghe gì nữa. Nó kéo quặt tay Phẩm ra sau, rồi chặt mạnh xuống. Phẩm nghe đau nhói.
- Tuy Vy! Em giết chị đi!Giết chị đi!
Chi Quyên cố kéo Túy Vy ra. Như Vy vẫn xông đến.
- Anh đánh chị tôi! Anh là người xấu... Anh xem kià. Anh đã làm chị tôi khóc... Vậy anh là người xấu thôi!
Túy Vy lại xông tới. Phẩm chưa ngồi dậy được đã bị Vy ngào tới đá bật ra. Mỗi một ngón đòn của Túy Vy, đều là nhưng ngón ác hiểm. Phẩm đã hoàn toàn bất tỉnh. Chi Quyên bất lực, đành chạy ra ngoài cửa, hô to.
- Cứu tôi! Trời ơi! làm ơn cứu tôi!
Đám lối xóm nghe kêu chạy đến và chẳng mấy chốc Túy Vy đã được kéo ra. Nhìn thấy đám đông rồi nhìn thấy đám đông rồi nhìn thấy Chi Quyên khóc... Túy Vy mới như hoàn hồn. Nó kinh hãi lùi lại góc nhà... Nó mới nghĩ là mình lại làm sai.
Chi Quyên nhào tới ôm lấy Phẩm khóc ngất. Nàng nghĩ là Phẩm sắp chết. Trong khi Phẩm cũng vừa tỉnh lại, cố dằn lấy cơn đau, mở mắt ra. Nước mắt của Chi Quyên làm mọi sự hờn ghen bay mất.
Chàng biết mình đã hiểu sai, định đưa tay lên vuốc tóc Chi Quyên an ủi, nhưng cánh tay như không nghe theo lời.
- Anh Phẩm! Anh Phẩm! Chắc em chết mất. Sao anh lại hiểu lầm em để cớ sự như vậy?
Chi Quyên vừa khóc vừa định đỡ Phẩm dậy. Lạc Phong vẹt đám đông bước vào, trong thấy hét lên.
- Chi Quyên, để anh ấy năm yên bằng không anh ấy sẽ chết! Tôi phải gọi xe cứu thương đến ngay mới được.
Chi Quyên bối rối, nghe Phong nói vậy. Nàng hiểu ngay, kiến thức phổ thông cho biết phải để Phẩm nằm phẳng. Mặt Phẩm tái mét, máu đang rỉ ra ở miệng. Chắc anh chết mất! Chi Quyên nghĩ. Nàng cúi xuống, mở trừng đôi mắt...
- Anh Phẩm, anh không có quyền chết. Anh mà chết là em không sống nổi. Phẩm nằm đấy, mắt mở, đầu óc vẫn còn tỉnh, nhưng không nói được gì.
Tiếng xe cứu thương đã vang lên ngoai ngõ. Những người áo trắng chạy vào. Chi Quyên đứng lặng ở đấy. Không biết làm gì hơn là đưa mắt nhìn. Phẩm được mang lên xe, Chi Quyên định chạy theo, nhưng Lac Phong đã chận lại.
- Vào nhà... Thay quần áo đi!
Bấy giờ Chi Quyên mới sực nhớ ra. Mình vẫn còn mặc áo ngủ, nàng vội vã chạy vào phòng riêng thay áo. Vừa thay áo xong, đã nghe bên ngoài có tiếng hét của Túy Vy.
- Chị Ơi, em không phải là khỉ.
Chi Quyên chạy vội ra. Vừa kịp thấy ba ông cảnh sát với còng trên tay vây quanh Túy Vỵ Trong khi Túy Vy lùi ra sau trốn lánh, vừa trốn nó vừa hét.
- Chị Oi chi, em đâu phải là người xấu, em cũng đâu có làm gì sai đâu?
Chi Quyên chạy tới bên Túy Vỵ Bên ngoài tiếng xe cứu thương dã chạy đi. Vậy là Chi Quyên không thể theo xe rồi. Lạc Phong vẹt đám đông bước vào nói.
- Tôi đã hỏi rồi, họ sẽ đưa Phẩm đến bệnh viện.
Chi Quyên nói.
- Anh sẽ báo cho gia đình ảnh biết chứ?
- Cảnh sát họ đã báo rồi.
Lạc Phong bước ngay ra ngoài. Chi Quyên đặt tay lên vai Vỵ Cảm nhận được sự sợ hãi của nó, trong khi vị cảnh sát đã đưa còng khoá tay Vy lại. Vy vừa vật vã, vừa hét.
- Chị Ơi, chị, em đâu phải là con khỉ đâu? Em không phải là khỉ.
Chi Quyên van xin.
- Chú cảnh sát! Chú làm ơn đừng dưa em tôi đi. Tôi sẽ theo mấy chú về bót. Vì... em tôi nó không hề biết điều nó đã làm. Nó không ác tâm đâu. Chú cảnh sát. Chú muốn bắt giữ thì hãy bắt tôi đi, đừng bắt nó tội nghiệp...
Chợt có môt bà mập mạp bước ra, tru tréo.
- Thằng đó là thằng điên đấy. Hãy nhốt nó lại, lần trước nó đã đánh con trai tôi suýt toi mạng. Nó điên đấy.
Chi Quyên quay lại thì ra là bà mẹ của Chí Công. Chi Quyên đau khổ.
- Tại sao bác nói vậy? Bác biết rất rõ mà bác Trương. Bác chụp mũ em cháu làm gì? Bác muốn thế nào cũng được, hãy tha cho thằng em của cháu.
Đám đông hàng xóm đứng bu ngoai cửa, nhưng chẳng ai nói giúp một lời cho Túy Vỵ Trái lại họ như sợ Chi Quyên nhờ vả, một số lùi ra sau. Chi Quyên tức muốn khóc. Một vị cảnh sát chợt đặt tay lên vai Chi Quyên an ủi.
- Cô gái nầy, cô đừng buồn, đây là khu vực của chúng tôi nên chúng tôi phải thi hành bổn phận. Người gây án phải được đưa về tạm giữ. Nếu nạn nhân không bị nặng lắm và không đưa đơn kiện có thể phạt vạ rồi thả thôi.,
- Nhưng nếu... Nạn nhân bị thương nặng thì sao?
- Nó trở thành tội hình sự và như vậy phải đưa ra tòa.
- Như vậy thì... Nhưng mà... em tôi nó đâu phải cố ý... Nó như một đứa con nít... Ở đây ai cũng biết điều đó mà...
Vị cảnh sát rất hòa nhã.
- Hãy yên tâm, cô ạ. Chúng tôi hiểu rõ tính chất công việc. Em trai cô hành động ở trạng thái vô thức. Có lẽ khi ra tòa sẽ có bác sĩ pháp y giám định mà.
- Nhưng nếu tôi có chứng để chứng minh là em trai tôi có trí năng kém phát triển thì sao? Tôi có cả tập hồ sơ của mấy bệnh viện chứng minh điều đó. Các ông chờ nhé, tôi sẽ mang ra.
Vị cảnh sát kiên nhẫn giải thích.
- Không được đâu, cô gái a... Những y chứng đó cô chỉ xuất trình khi ra tòa. Vả lại, nó cũng không giúp gì được cho cô đâu. Trái lại, nó khiến cho người ta có lý do để giữ cậu ấy lại bệnh viện tâm thần thôi.
- Có nghĩa là... Chắc chắn là em trai tôi sẽ bị giam giữ? Mãi mãi nó không được thả ra ư?
Viên cảnh sát nói.
- Không đến nổi như vậy. Bây giờ cô hãy cầu nguyện đi. Cầu nguyện cho nạn nhân không chết và gia đình nạn nhân không khởi tố, thì em trai cô sẽ được tha.
Rồi ông ta đặt tay lên vai Túy Vy, ra lệnh.
- Đứng dậy, theo chúng tôi đi nào!
Túy Vy lùi phía sau, khóc lớn.
- Chị Ơi chi... Em không đánh người xấu nữa! Em sẽ không đánh người xấu nữa... Em không đi đâu, em không thích ở trong lồng, em không thích đâu.
Chi Quyên đau khổ nhắm mắt lại, nước mắt chảy dài.
- Em đi đi, Túy Vy... Hãy theo mấy bác ấy đi. Mấy bác cảnh sát là người tốt, em đi đi, rồi mai chị sẽ bảo lãnh em ra mà... Hãy tin chị.
Túy Vy vùng vẫy.
- Em không đi! Em không đi đâu! Em không đi đâu cả, chị Ơi hãy cứu em! Chị Ơi chị! Cha ơi cha! Cha ở đâu!
Chi Quyên tựa đầu vào tường, nước mắt chảy dài, Chi Quyên nghẹn lời nói với Túy Vy.
- Túy Vy... Chị cũng đang cần cha! chị cũng đang muốn có cha bên chị đây.
Cảnh sát hợp lực đẩy Túy Vy ra khỏi nhà... Vy không làm sao cự được, nó bị kéo xệch đi. Vy vẫn luôn mồm hét.
- Chị Ơi, em không thích ở trong lồng, chị Ơi! Đừng bắt em ở trong lồng, chị Ơi! Đừng bắt em ở trong lồng, chị Ơi!
Tiếng hét của Túy Vy làm Chi Quyên nát lòng. Nàng quỵ người xuống ngồi tựa vào vách. hai tay Quyên ôm chặt lấy tai. Nhưng tiếng hét của Túy Vy vẫn rõ mồm một.
- Chị Ơi. Em không thích bị nhốt ở trong lồng, chị Ơi! Đừng bắt em ở trong lồng...
Cuối cùng, rồi chiếc xe cảnh sát cũng nổ máy chạy đi, mang theo Túy Vỵ Dám đông tản đi. Bốn bề trở nên yên lặng.
Chi Quyên vẫn ôm đầu ngồi đấy. Bất động như đã hoá đá lâu rồi.