Lỡ Lầm - Trần Thị Bảo Châu

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: Lỡ Lầm - Trần Thị Bảo Châu

Postby tuvi » 09 Oct 2019

Chương 16

Phúc mở mắt nhìn lên nóc mùng. Cảm giác dễ chịu khi nằm đúng trên giường mình làm cô nhẹ lòng. Phúc xoay nghiêng người, nhìn ra cửa sổ, trưa lắm rồi, nắng đã xuyên qua hàng me trước nhà. Cô định ngồi dậy nhưng đầu cô nặng quá, miệng thì đắng và khô. Cô thèm uống nước kinh khủng… Phúc đang cố nhớ lại xem tối qua ai đã đưa cô lên lầu. Nhưng cô chỉ tưởng ra cái bóng tối của vườn ban đêm, cô chẳng nhớ gì cả…
Phúc nhăn mặt muốn ói. Mùi rượu vẫn còn vương vất đâu đấy… Cô ương ngạnh chống tay ngồi dậy. Đến tủ áo lấy chiếc áo ngủ rồi loạng chọang bước xuống nhà.
Nước lạnh làm Phúc dễ chịu đôi chút nhưng cũng làm cô run lên vì rét cóng. Cô cố gắng bước lên lầu, chui vào mùng cố gọi thật to:
- Chị Mai ơi!
Mai đang ngoài sân, cô nghe Phúc gọi liền bước lên lầu. Nhìn gương mặt tái xanh của em, Mai hốt hoảng:
- Em làm sao vậy?
- Em mới tắm xong, lạnh quá
- Để chị cạo gió cho.. lúc nào cũng lì, trong người không khoẻ mà dám tắm.
Mai hối hả kéo áo Phúc lên. Cô bặm môi cạo gió cho em. Những vết đỏ tươi nổi hột trên làm da trắng mịn màng của Phúc làm Mai xót xa. Cô nhẹ nhẹ cạo hai gân cổ trước và sau ót cho Phúc.
Phúc ngồi im chịu trận. Nước mắt cô ứa ra. Mai nghe tiếng cô thút thít:
- Đau lắm hả? Làm gì hôm nay “Gỗ mun” mít ướt dữ vậy?
Mai lấy chiếc áo jean của Nguyên tặng Phúc. Cô nhăn mặt đẩy nó ra. Mai cười tủm tỉm:
- Đúng là trẻ con. Cái áo có tội gì đâu mà đùn với đẩy. Mặc vào cho ấm đi…
Vừa nói Mai vừa tròng tay áo vào tay Phúc:
- Ngồi dậy, chị lấy cháo cho ăn.
- Em có bệnh đâu mà ăn cháo?
- Chị không biết. Má dặn vậy đó.
Phúc ngồi một mình buồn bã. Mùi… áo… quen thuộc làm Phúc muốn khóc. Cô đã làm trò ngu gnốc gì suốt ngày hôm qua để má phải lo lắng…
Mai để chén cháo nghi ngút khói lên giường. Phúc cắn môi:
- Chắc má giận em lắm?
- Mà tại sao em lại hành động khùng điên như vậy? Em đi đâu với ông Vũ suốt đêm?
Giọng Phúc đều đều:
- Em buồn… quá. Đi ăn rồi uống rượu… Sau đó ông Vũ chở em về nhà… cho biết. Mới bước xuống xe gặp anh Hải. Hai người hầm hè nhau gì đó. Anh Hải lôi tuột em lên xe chở về.
Mai thở phào:
- Vậy mà lúc tối em nói năng quàng xiên, nhăng cuội làm má sợ. Má khóc suốt đêm…
Phúc nhíu mày:
- Em nói gì vậy?
- Em nói ông Vũ yêu em, đòi cưới em làm vợ
Phúc đỏ mặt, cô bối rối thú nhận:
- Chuyện đó thì có.
Mai trợn mắt:
- Nghĩa là sao chớ Phúc?
Giọng Phúc bình thản và hơi lạnh lùng:
- Nếu ông ta tiến tới thì em bằng lòng.
- Còn… ba má nữa chi?
- Ba má đâu có ép uổng con cái, em lớn rồi.
- Còn… Nguyên?
Phúc nhìn Mai, cô không trả lời:
- Cháo bớt nóng rồi, để em ăn cho xong.
Mai ngập ngừng:
- Phúc! Em có điên không?
- Không
- Nhưng ông ta gấp đôi tuổi em lận.
- Gấp ba lận. Mà có gì để chị ngạc nhiên…
Phúc nhếch môi mỉa mai:
- Càng già càng yêu bạo… tình cuối mà!
Mai đỏ mặt. Thật quá quắt! Sau cơn say đầu đời, con bé thay đổi dễ sợ.
- Nguyên đã làm gì em…
Phúc im lặng, cô ăn từng muỗng cháo chậm chạp và không có vẻ gì ngon cả. Mắt Phúc chợt rưng rừng nhưng cô vội quay đi, giọng hơi gay gắt:
- Chị đừng có hỏi nữa được không?
Phúc nằm xuống giường, cô nhìn Mai:
- Bất cứ ai tìm em, chị cũng nói là em không có nhà. Em đang muốn ở một mình em thôi… Em nhức đầu quá!
Mai ngần ngừ, cô cầm chén cháo bước xuống nhà. Nguyên đã ngồi dưới bếp từ lúc nào. Mai ngạc nhiên, nhìn gương mặt phờ phạc vì mất ngủ của anh.
Giọng Nguyên nôn nóng:
- Phúc đâu rồi Mai?
Mai bối rối:
- Nó ngủ chưa dậy
Nguyên lo lắng:
- Phúc say dữ vậy? Mai gọi thử Phúc xem… sợ bị lạnh đấy! Say rượu dễ cảm lắm.
Mai bực bội, cô bỗng cay cú:
- Nếu biết thương, biết sợ, biết lo thì đâu có chuyện để nói. Hỏi thật! Tại sao con Phúc lại giận anh vậy?
Nguyên ngượng ngùng:
- Phúc nghĩ rằng tôi giả dối, không chung thuỷ, phản bội…
- Mà có thật chứ gì?
- Đừng hỏi nữa Mai ơi! Gọi Phúc giùm tôi đi!
- Nó không muốn gặp anh đâu.
Nguyên đứng dậy lì lợm:
- Nhưng tôi muốn gặp Phúc.
Vừa nói anh vừa bước sải đến cầu thang. Anh bước một bước ba bốn bậc để lên lầu.
Phúc đang ngồi trên giường thả hai chân xuống đất. Cô không mặc chiếc áo jean mà đang ôm nó vào người. Mắt cô mở to màu nâu cháy lòng khi nhìn thấy Nguyên. Mái tóc ngắn cũn của cô hơi rối phía trước trán. Hẳn là cô vừa vùi cái đầu nhỏ nhắn nhưng rất bướng của mình vào áo của anh. Nguyên xót xa nhìn những vết cạo gió đỏ bầm trên cổ, trên vai và cả trên hai cánh tay trần thon thả của Phúc đang lộ ra dưới chiếc áo ngủ cột dây mong manh.
Nguyên ngồi xuống kế bên Phúc, cố dằn để đừng ôm cô vào lòng. Nguyên dịu dàng:
- Phúc còn mệt lắm không? Mặc thêm áo vào đi em.
Phúc vẫn im lặng. Nguyên nhẹ nhàng cầm chiếc áo choàng vòng qua người cô, rồi kéo lại cho ngay ngắn che phủ bờ vai nhỏ nhắn của Phúc. Anh nâng cằm cô lên và nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Phúc. Nguyên thấy môi cô mím lại như ngầm chống đối, rồi hơi trề ra như khinh bỉ, ghê tởm làm anh bối rối, khổ sở. Giọng Nguyên tha thiết:
- “Gỗ mun”! Nói một lời với anh đi. Mắng nhiếc gì anh cũng chịu cả, chứ đừng im lặng nhìn anh như thế này, làm sao anh chịu nổi?
Mắt Phúc vẫn thản nhiên nhìn Nguyên như nhìn một vật vô tri vô giác. Nguyên thở dài buông Phúc ra:
- “Gỗ mun”! Dù em có tin hay không anhcũng phải nói với em một câu mà hai đứa thường cười và chê quá cũ là “anh yêu em”… Chuyện anh đã làm để em giận dỗi, khổ sở, đau đớn và cả say sưa là điều anh hết sức ân hận, nhưng anh vẫn cho rằng em chưa tìm hiểu kĩ xem tại sao anh làm như thế, mà đã tự phung phí đời mình dù chỉ mới một đêm như đêm qua. Con người ai cũng có lí trí và trái tim. Anh không cho rằng việc anh hôn Liên là do một chút yếu đuối, sa ngã của mình đâu. Đêm hôm qua, lúc chạy lang thang ngoài phố để tìm em, anh đã bào chữa việc làm ấy là do một phút yếu lòng… Không! Anh không bao giờ yếu lòng khi đã có mọt người yêu và tình yêu tuyệt đẹp. Anh hôn Liên vì trái tim và lí trí muốn thế thôi… Trước kia anh xem cô ta như một nơi “giải sầu”, không ngờ Liên lại yêu và theo đuổi anh, rồi có lời ong tiếng ve rằng cô ta cũng già nhân ngãi, non vợ chồng với ba anh nên anh đã chấm dứt mối quan hệ đó. Anh không ở với ba nữa mà về sống với nội. Anh và Liên chỉ gặp nhau vì công việc. Biết anh đã có Phúc, cô ấy thất vọng nên bằng lòng xuất cảnh với gia đình. Hôm qua là ngày Liên lên máy bay. Cô ta đến chào và đã khóc với anh…
Nguyên chợt ngưng nói, anh xoay người Phúc lại, nước mắt uất ức của cô tràn mi nhưng môi cô vẫn mím chặt. Nguyên vội vàng tiếp lời:
- Phúc! Anh đã hôn… và tự vấn lòng mình, anh thấy anh không làm điều gì phản bội, giả dối hay không chung thủy với em cả. Anh làm thế vì anh là một con người, có một trái tim. Đứng trước một cuộc chia li không hẹn ngày gặp lại, không mong gì sẽ còn thấy nhau nữa. Anh nghĩ, nếu em là anh, em cũng làm thế thôi. Biết đâu em còn khóc nữa, vì em là một cô bé hết sức nhạy cảm. Phải không “Gỗ mun”?
Nguyên xót xa đưa tay lau giọt nước mắt vừa rơi xuống má Phúc. Anh nói:
- Em đã hiểu chưa Phúc? Sao không trả lời… Cái vầng trán bướng bỉnh này đang nghĩ gì vậy?
Hai người rơi vào sự im lặng nặng nề và buồn bã. Nguyên thở dài. Anh đứng dậy đi về phía cửa sổ. Tiếng chim hót đâu đó chợt vang lên làm Phúc bâng khuâng. “Những điều anh làm là không sai, nhưng anh nỡ lòng nào nói với em là anh muốn thế? Có khác nào anh bóp nát trái tim em lần nữa hở Nguyên… Rồi anh lại cho rằng việc làm của anh là đúng… để không thèm năn nỉ, xin lỗi em… Anh luôn cao ngạo, cố chấp…”
Giọng Nguyên rành rọt:
- Điều anh buồn nhất là em quá nông nổi. Phải! Em quá nông cạn. “Gỗ mun” ạ! Hành động của em không giải quyết được gì cả. Em định làm cho hả cơn ghen của em, cho đảo điên anh thì chính em là người đầu tiên nhận lấy hậu quả của việc mình làm.
Thái độ Nguyên bỗng thay đổi bất ngờ, anh nhìn Phúc nhếch môi cười. Cái cười dễ ghét cố hữu:
- Phúc! Những lời anh nói ra không cứu vãn được chuyện của hai đứa, nhưng anh vẫn giữ vững suy nghĩ của mình. Anh không làm gì để thấy rằng có lỗi với em cả. Tuỳ em quyết định. Có thể em sẽ lạn lùng, xa lạ với anh mãi mãi như hiện giờ, có thể em sẽ đi lấy chồng như em đã mời anh tối qua. Đó là quyền của em. Bây giờ anh đã giãi bày xong… Anh cám ơn em đã ngồi ngoan nghe anh nói.
Phúc choáng người. Cô cắn răng nhất định không nói một lời nào cả. Đầu cô cúi xuống, bàn tay mân mê chiếc nút đồng của cái áo… Thời gian như ngừng lại. Hai người như chờ sự nhượng bộ của nhau. Nguyên lại đứng dậy bước ra cửa sổ. Anh lơ đãng nhìn màu trời xanh biết. Sau cùng anh đến bên Phúc:
- Em đúng là “Gỗ mun”! Trái tim của em cứng như đá. Rồi em sẽ vui sống, yêu đời sau khi cơn say đã hết. Anh về Phúc nhé.
Nguyên chậm rãi bước xuống lầu. Phúc đứng dậy giọng thoảng thốt:
- Anh!
Nguyên vội quay trở lại. Gương mặt Phúc xanh mướt. Anh tưởng cô sắp nhào vào vòng tay anh để khóc nức nở. Để anh siết chặt cô trong lòng, nhưng không… Phúc run rẩy nói:
- Anh đem giùm… áo này về!
Cô kéo chiếc áo trên vai mình xuống, vụng về đưa anh. Nước mắt rơi đầm đìa xuống má… “Sao anh không ôm em vào lòng, chỉ cần vòng tay anh mở ra thôi, em sẽ…”
Nguyên cầm chiếc áo. Anh sững sờ nhìn Phúc rồi vội vàng bước xuống lầu.
Phúc mở mắt nhìn lên nóc mùng. Cảm giác dễ chịu khi nằm đúng trên giường mình làm cô nhẹ lòng. Phúc xoay nghiêng người, nhìn ra cửa sổ, trưa lắm rồi, nắng đã xuyên qua hàng me trước nhà. Cô định ngồi dậy nhưng đầu cô nặng quá, miệng thì đắng và khô. Cô thèm uống nước kinh khủng… Phúc đang cố nhớ lại xem tối qua ai đã đưa cô lên lầu. Nhưng cô chỉ tưởng ra cái bóng tối của vườn ban đêm, cô chẳng nhớ gì cả…
Phúc nhăn mặt muốn ói. Mùi rượu vẫn còn vương vất đâu đấy… Cô ương ngạnh chống tay ngồi dậy. Đến tủ áo lấy chiếc áo ngủ rồi loạng chọang bước xuống nhà.
Nước lạnh làm Phúc dễ chịu đôi chút nhưng cũng làm cô run lên vì rét cóng. Cô cố gắng bước lên lầu, chui vào mùng cố gọi thật to:
- Chị Mai ơi!
Mai đang ngoài sân, cô nghe Phúc gọi liền bước lên lầu. Nhìn gương mặt tái xanh của em, Mai hốt hoảng:
- Em làm sao vậy?
- Em mới tắm xong, lạnh quá
- Để chị cạo gió cho.. lúc nào cũng lì, trong người không khoẻ mà dám tắm.
Mai hối hả kéo áo Phúc lên. Cô bặm môi cạo gió cho em. Những vết đỏ tươi nổi hột trên làm da trắng mịn màng của Phúc làm Mai xót xa. Cô nhẹ nhẹ cạo hai gân cổ trước và sau ót cho Phúc.
Phúc ngồi im chịu trận. Nước mắt cô ứa ra. Mai nghe tiếng cô thút thít:
- Đau lắm hả? Làm gì hôm nay “Gỗ mun” mít ướt dữ vậy?
Mai lấy chiếc áo jean của Nguyên tặng Phúc. Cô nhăn mặt đẩy nó ra. Mai cười tủm tỉm:
- Đúng là trẻ con. Cái áo có tội gì đâu mà đùn với đẩy. Mặc vào cho ấm đi…
Vừa nói Mai vừa tròng tay áo vào tay Phúc:
- Ngồi dậy, chị lấy cháo cho ăn.
- Em có bệnh đâu mà ăn cháo?
- Chị không biết. Má dặn vậy đó.
Phúc ngồi một mình buồn bã. Mùi… áo… quen thuộc làm Phúc muốn khóc. Cô đã làm trò ngu gnốc gì suốt ngày hôm qua để má phải lo lắng…
Mai để chén cháo nghi ngút khói lên giường. Phúc cắn môi:
- Chắc má giận em lắm?
- Mà tại sao em lại hành động khùng điên như vậy? Em đi đâu với ông Vũ suốt đêm?
Giọng Phúc đều đều:
- Em buồn… quá. Đi ăn rồi uống rượu… Sau đó ông Vũ chở em về nhà… cho biết. Mới bước xuống xe gặp anh Hải. Hai người hầm hè nhau gì đó. Anh Hải lôi tuột em lên xe chở về.
Mai thở phào:
- Vậy mà lúc tối em nói năng quàng xiên, nhăng cuội làm má sợ. Má khóc suốt đêm…
Phúc nhíu mày:
- Em nói gì vậy?
- Em nói ông Vũ yêu em, đòi cưới em làm vợ
Phúc đỏ mặt, cô bối rối thú nhận:
- Chuyện đó thì có.
Mai trợn mắt:
- Nghĩa là sao chớ Phúc?
Giọng Phúc bình thản và hơi lạnh lùng:
- Nếu ông ta tiến tới thì em bằng lòng.
- Còn… ba má nữa chi?
- Ba má đâu có ép uổng con cái, em lớn rồi.
- Còn… Nguyên?
Phúc nhìn Mai, cô không trả lời:
- Cháo bớt nóng rồi, để em ăn cho xong.
Mai ngập ngừng:
- Phúc! Em có điên không?
- Không
- Nhưng ông ta gấp đôi tuổi em lận.
- Gấp ba lận. Mà có gì để chị ngạc nhiên…
Phúc nhếch môi mỉa mai:
- Càng già càng yêu bạo… tình cuối mà!
Mai đỏ mặt. Thật quá quắt! Sau cơn say đầu đời, con bé thay đổi dễ sợ.
- Nguyên đã làm gì em…
Phúc im lặng, cô ăn từng muỗng cháo chậm chạp và không có vẻ gì ngon cả. Mắt Phúc chợt rưng rừng nhưng cô vội quay đi, giọng hơi gay gắt:
- Chị đừng có hỏi nữa được không?
Phúc nằm xuống giường, cô nhìn Mai:
- Bất cứ ai tìm em, chị cũng nói là em không có nhà. Em đang muốn ở một mình em thôi… Em nhức đầu quá!
Mai ngần ngừ, cô cầm chén cháo bước xuống nhà. Nguyên đã ngồi dưới bếp từ lúc nào. Mai ngạc nhiên, nhìn gương mặt phờ phạc vì mất ngủ của anh.
Giọng Nguyên nôn nóng:
- Phúc đâu rồi Mai?
Mai bối rối:
- Nó ngủ chưa dậy
Nguyên lo lắng:
- Phúc say dữ vậy? Mai gọi thử Phúc xem… sợ bị lạnh đấy! Say rượu dễ cảm lắm.
Mai bực bội, cô bỗng cay cú:
- Nếu biết thương, biết sợ, biết lo thì đâu có chuyện để nói. Hỏi thật! Tại sao con Phúc lại giận anh vậy?
Nguyên ngượng ngùng:
- Phúc nghĩ rằng tôi giả dối, không chung thuỷ, phản bội…
- Mà có thật chứ gì?
- Đừng hỏi nữa Mai ơi! Gọi Phúc giùm tôi đi!
- Nó không muốn gặp anh đâu.
Nguyên đứng dậy lì lợm:
- Nhưng tôi muốn gặp Phúc.
Vừa nói anh vừa bước sải đến cầu thang. Anh bước một bước ba bốn bậc để lên lầu.
Phúc đang ngồi trên giường thả hai chân xuống đất. Cô không mặc chiếc áo jean mà đang ôm nó vào người. Mắt cô mở to màu nâu cháy lòng khi nhìn thấy Nguyên. Mái tóc ngắn cũn của cô hơi rối phía trước trán. Hẳn là cô vừa vùi cái đầu nhỏ nhắn nhưng rất bướng của mình vào áo của anh. Nguyên xót xa nhìn những vết cạo gió đỏ bầm trên cổ, trên vai và cả trên hai cánh tay trần thon thả của Phúc đang lộ ra dưới chiếc áo ngủ cột dây mong manh.
Nguyên ngồi xuống kế bên Phúc, cố dằn để đừng ôm cô vào lòng. Nguyên dịu dàng:
- Phúc còn mệt lắm không? Mặc thêm áo vào đi em.
Phúc vẫn im lặng. Nguyên nhẹ nhàng cầm chiếc áo choàng vòng qua người cô, rồi kéo lại cho ngay ngắn che phủ bờ vai nhỏ nhắn của Phúc. Anh nâng cằm cô lên và nhìn vào đôi mắt lạnh lùng của Phúc. Nguyên thấy môi cô mím lại như ngầm chống đối, rồi hơi trề ra như khinh bỉ, ghê tởm làm anh bối rối, khổ sở. Giọng Nguyên tha thiết:
- “Gỗ mun”! Nói một lời với anh đi. Mắng nhiếc gì anh cũng chịu cả, chứ đừng im lặng nhìn anh như thế này, làm sao anh chịu nổi?
Mắt Phúc vẫn thản nhiên nhìn Nguyên như nhìn một vật vô tri vô giác. Nguyên thở dài buông Phúc ra:
- “Gỗ mun”! Dù em có tin hay không anhcũng phải nói với em một câu mà hai đứa thường cười và chê quá cũ là “anh yêu em”… Chuyện anh đã làm để em giận dỗi, khổ sở, đau đớn và cả say sưa là điều anh hết sức ân hận, nhưng anh vẫn cho rằng em chưa tìm hiểu kĩ xem tại sao anh làm như thế, mà đã tự phung phí đời mình dù chỉ mới một đêm như đêm qua. Con người ai cũng có lí trí và trái tim. Anh không cho rằng việc anh hôn Liên là do một chút yếu đuối, sa ngã của mình đâu. Đêm hôm qua, lúc chạy lang thang ngoài phố để tìm em, anh đã bào chữa việc làm ấy là do một phút yếu lòng… Không! Anh không bao giờ yếu lòng khi đã có mọt người yêu và tình yêu tuyệt đẹp. Anh hôn Liên vì trái tim và lí trí muốn thế thôi… Trước kia anh xem cô ta như một nơi “giải sầu”, không ngờ Liên lại yêu và theo đuổi anh, rồi có lời ong tiếng ve rằng cô ta cũng già nhân ngãi, non vợ chồng với ba anh nên anh đã chấm dứt mối quan hệ đó. Anh không ở với ba nữa mà về sống với nội. Anh và Liên chỉ gặp nhau vì công việc. Biết anh đã có Phúc, cô ấy thất vọng nên bằng lòng xuất cảnh với gia đình. Hôm qua là ngày Liên lên máy bay. Cô ta đến chào và đã khóc với anh…
Nguyên chợt ngưng nói, anh xoay người Phúc lại, nước mắt uất ức của cô tràn mi nhưng môi cô vẫn mím chặt. Nguyên vội vàng tiếp lời:
- Phúc! Anh đã hôn… và tự vấn lòng mình, anh thấy anh không làm điều gì phản bội, giả dối hay không chung thủy với em cả. Anh làm thế vì anh là một con người, có một trái tim. Đứng trước một cuộc chia li không hẹn ngày gặp lại, không mong gì sẽ còn thấy nhau nữa. Anh nghĩ, nếu em là anh, em cũng làm thế thôi. Biết đâu em còn khóc nữa, vì em là một cô bé hết sức nhạy cảm. Phải không “Gỗ mun”?
Nguyên xót xa đưa tay lau giọt nước mắt vừa rơi xuống má Phúc. Anh nói:
- Em đã hiểu chưa Phúc? Sao không trả lời… Cái vầng trán bướng bỉnh này đang nghĩ gì vậy?
Hai người rơi vào sự im lặng nặng nề và buồn bã. Nguyên thở dài. Anh đứng dậy đi về phía cửa sổ. Tiếng chim hót đâu đó chợt vang lên làm Phúc bâng khuâng. “Những điều anh làm là không sai, nhưng anh nỡ lòng nào nói với em là anh muốn thế? Có khác nào anh bóp nát trái tim em lần nữa hở Nguyên… Rồi anh lại cho rằng việc làm của anh là đúng… để không thèm năn nỉ, xin lỗi em… Anh luôn cao ngạo, cố chấp…”
Giọng Nguyên rành rọt:
- Điều anh buồn nhất là em quá nông nổi. Phải! Em quá nông cạn. “Gỗ mun” ạ! Hành động của em không giải quyết được gì cả. Em định làm cho hả cơn ghen của em, cho đảo điên anh thì chính em là người đầu tiên nhận lấy hậu quả của việc mình làm.
Thái độ Nguyên bỗng thay đổi bất ngờ, anh nhìn Phúc nhếch môi cười. Cái cười dễ ghét cố hữu:
- Phúc! Những lời anh nói ra không cứu vãn được chuyện của hai đứa, nhưng anh vẫn giữ vững suy nghĩ của mình. Anh không làm gì để thấy rằng có lỗi với em cả. Tuỳ em quyết định. Có thể em sẽ lạn lùng, xa lạ với anh mãi mãi như hiện giờ, có thể em sẽ đi lấy chồng như em đã mời anh tối qua. Đó là quyền của em. Bây giờ anh đã giãi bày xong… Anh cám ơn em đã ngồi ngoan nghe anh nói.
Phúc choáng người. Cô cắn răng nhất định không nói một lời nào cả. Đầu cô cúi xuống, bàn tay mân mê chiếc nút đồng của cái áo… Thời gian như ngừng lại. Hai người như chờ sự nhượng bộ của nhau. Nguyên lại đứng dậy bước ra cửa sổ. Anh lơ đãng nhìn màu trời xanh biết. Sau cùng anh đến bên Phúc:
- Em đúng là “Gỗ mun”! Trái tim của em cứng như đá. Rồi em sẽ vui sống, yêu đời sau khi cơn say đã hết. Anh về Phúc nhé.
Nguyên chậm rãi bước xuống lầu. Phúc đứng dậy giọng thoảng thốt:
- Anh!
Nguyên vội quay trở lại. Gương mặt Phúc xanh mướt. Anh tưởng cô sắp nhào vào vòng tay anh để khóc nức nở. Để anh siết chặt cô trong lòng, nhưng không… Phúc run rẩy nói:
- Anh đem giùm… áo này về!
Cô kéo chiếc áo trên vai mình xuống, vụng về đưa anh. Nước mắt rơi đầm đìa xuống má… “Sao anh không ôm em vào lòng, chỉ cần vòng tay anh mở ra thôi, em sẽ…”
Nguyên cầm chiếc áo. Anh sững sờ nhìn Phúc rồi vội vàng bước xuống lầu.
CHƯƠNG TÁM
Ông Vũ ngồi bất động trên chiếc ghế mây. Ông để mặc cho ghế lắc lư đong đưa giống như tâm trí ông lúc này cũng đang biến động. Một tuần qua rồi mà ông vẫn chưa lấy lại được sự cân bằng cho tâm hồn. Người ta đã báo tin để ông biết mà đi nhận xác thằng con trai ông về. Cái xác à? Ông nhăn mặt khổ sở. Bao giờ nó chẳng là cái xác, có khác chăng bây giờ nó đã là cái xác bất động, không còn biết quậy phá, tìm kiếm suốt ngày, suốt đêm cái phần hồn bị mất từ lúc mới sinh ra. Nó đã tìm để gặp một cái chết khủng khiếp… thân thể đứt lìa mấy khúc… ông ôm mặt…. Cả cái chết nó cũng chọn để trả thù người đã tạo ra nó sao ấy? Suốt tháng nay nó bỏ nhà và cứ theo đường ray xe lửa mà đi, nó cứ đi, càng ngày càng xa ông, rồi nó ngủ giấc ngàn thu trên con đường song song chạy về vô tận đó…
Cũng may ông đã cẩn thận, nên tất cả quần áo của nó mặc ông đều cho thêu tên, họ, địa chỉ. Nếu không, ông chẳng bao giờ biết nó đã chết. Người ta không cho ông nhìn nó.
Chiều nay trời lại mưa. Bỗng dưng ông nhớ… mỗi lần mưa to, sấm giăng, chớp giật, nó rất sợ, nó hay chồm hổm dưới hốc bàn, hai bàn tay giấu giữa hai đùi, đôi mắt thất thần, láo liên hoảng loạn. Bây giờ nó không phải sợ gì cả. Cũng như ông, ông không còn khổ sở đau đỡn khi nhìn thấy nó nữa. Nó đã tự giải quyết số phận mà người sinh ra nó cũng nát lòng khi sực nhớ đến đứa con của mình.
Ông Vũ cười cay đắng. Ông uể oải đứng dậy đến tủ. Ông tự rót cho mình một li rượu chát. Dạo này rượu cũng không làm ông say. Rượu chỉ tạo cho ông cảm giác ấm áp giả tạo mỗi lần ông úông một li nhỏ… Cái lạnh của tâm hồn mới thật đáng sợ, ông đang cô đơn quá sức, trên đời này rõ ràng chỉ còn trơ trọi mình ông.
Buổi chiều hôm sau khi gặp Phúc, ông được tin đứa con chết, chết trên một đường ray dọc rừng cao su Long Khánh. Ông đã vội viết vài dòng, nhờ chị Chín đến nhà đưa tận tay Phúc. Ông sợ cô sẽ trông thấy ông… và ông cũng sợ cái hạnh phúc bé nhỏ ông vừa có ấy sẽ vượt khỏi tầm tay ông. Những lúc khốn đốn như vậy, ông sợ sẽ gặp cái gì hơn cả bất hạnh lắm. Đến hôm về mới hay chị Chín không gặp được Phúc. Người trong nhà không nhận thơ và cho biết Phúc của ông đã về quê chơi… Ông Vũ bỗng thấy ghét ông cha của Phúc thậm tệ. “Có lẽ ông ta sợ Phúc sẽ khổ như Mai Phương? Hừ! Ông ta không hiểu gì cả…. nhưng dù sao tối nay ta cũng không dằn được lòng mình. Lẽ ra ta không nên để cô bé uống nhiều rượu đến thế, cô bé là con gái út đợc cưng như trứng mỏng mà… Chuyện gì sẽ xảy ra nếu thằng Hải “camera” không nhảy vào phá đám?” Ông thở dài. Rõ là Phúc như nụ hồng bạch tinh khiết mà ông đã run rẩy khi đưa tay ra định hái.
Chị Chín ngập ngừng:
- Ông có khách!
- Ai vậy?
- Một người đàn bà… lạ
- Chị lo giùm tôi nước.
Ông Vũ đứng dậy. Trời mưa dầm suốt cả ngày. Cái không khí âm ẩm làm ông khó chịu. Ông bước đến gương nhìn thoáng qua mặt mình rồi bước ra phòng khách.
Người đàn bà này đúng là ông chưa hề gặp. Mắt bà nhìn ông tò mò, bà ta chẳng buồn đứng lên chào trong khi ông bước tới salon. Ông Vũ lục soát trí nhớ của mình… ông mỉm cười lịch thiệp:
- Xin lỗi! Tôi chưa được biết mình sắp nói chuyện với ai?
Một nụ cười chừng mực nhưng rất duyên dáng nở trên gương mặt đẹp dịu hiền:
- Lẽ ra tôi phải nói tên với người giúp việc của ông trước nhưng tôi nghĩ chắc không cần. Vì biết đâu ông biết tên tôi ông sẽ không cho tôi gặp…
Bà khách nhìn ông:
- Tôi là Kiều Thanh, người nhà của cháu Hoài Phúc. Đáng ra chồng tôi sẽ đến gặp ông nhưng tiếc rằng anh ấy đang đi công tác nên không về được… Tôi đã lên tận chỗ chồng tôi làm để bàn bạc nhiều chuyện có liên quan đến Hoài Phúc. Cuối cùng, tôi đến đây.
Giọng ông Vũ hơi xúc động:
- Phúc ở đâu? Mấy hôm nay tôi đang trông cô bé…
- Để làm gì, thưa ông? Chúng tôi đang đưa cháu về quê nội chơi cho khuây khoả. Cháu đang qua một cơn sốc của tuổi mới lớn. Phúc và người yêu nó giận dỗi nhau, nó đã đến quấy phá làm phiền ông, đòi ông dẫn đến quán rượu để giải sầu. Đêm ấy cháu Phúc say đã đành mà có lẽ ông, người Phúc coi như cha cũng không mấy tỉnh. Về nhà trong lúc say Phúc có nói nhiều câu làm vợ chồng tôi lo đến điếng người. Sáng ra hỏi lại, Phúc không nhớ gì cả… Nó vẫn chỉ yêu mình người yêu nó thôi.
Ngừng lời, bà Thanh nhìn ông Vũ. Gương mặt ông tái đi, bà tiếp:
- Ông là người mà Mai Phương trước kia rất yêu. Tình cảm của cô ấy dành cho ông vẫn nguyên vẹn trong quyển nhật kí này.
Bà Thanh mở túi xách lấy ra một quyển sổ được bọc cẩn thận bằng ni lông:
- Ông hãy đọc. Và nếu như ông là người có lương tâm, tôi xin ông đừng bao giờ gặp con Phúc nữa vì bất cứ lí do gì. Nếu ông thương yêu Phúc, ông hãy hi sinh vì nó. Đừng để nó biết gì về ông, về Mai Phương cũng như về chính bản thân nó. Đừng bao giờ để nó phải khổ sở vì có lần ông đã nói yêu nó, đòi cưới nó làm vợ.
Bà Thanh đứng dậy:
- Tôi không có thời gian. Lời cuối, chúc ông luôn bằng lòng với số mạng.
Ông Vũ hoang mang nhìn theo bà Thanh khi bà ra tới cổng, ông mới nhớ là ông chưa nói được câu nào cho trọn vẹn với bà cả. Ông chỉ ngồi chết lặng mà nghe những lời rất lạ tai của bà ta.
Ông cầm cuốn nhật kí trên tay, bước vô hồn về phòng mình… Rõ ràng người ta không muốn ông và Phúc gặp nhau.
Trích từ nhật kí của Mai Phương:
Đà lạt, ngày tháng năm
Sao anh lại mua cho em con lật đật trông đến bùôn cười vậy? Phải chăng anh muốn nói em chỉ là một món đồ chơi trong tay anh? Em chẳng buồn đâu Vũ ạ. Vì bao giờ em chẳng tự trở về với trái tim mình nưh con lật đật kia, dù anh có cố tình xô ngã, nó cũng sẽ đứng bật dậy để trở về dáng đứng ban đầu của nó.
Đêm nay chắc em sẽ rất khó ngủ. Em nhớ đến nụ cười của anh ban chiều mà khổ sở. Anh nỡ lòng nào mà cười sự chân thật của em? Khi em tha thiết muốn có một đứa con, một đứa con của anh hở Vũ?
Em không buồn vì anh không yêu em, em chỉ đớn đau vì đối với anh em chỉ là con lật đật, ngã ngang, ngã dọc, xoay tròn trong sự mê đắm của bản thân, để rồi cũng trở về với sự cô đơn của mình…
Chiều nay em vừa nhận được thư mẹ, mẹ bảo gia đình bác sĩ Thuận đã đến… Nhưng mẹ ạ! Trái tim của con bây giờ đâu còn là của con nữa, làm sao con có thể làm vợ ai được.
Đà Lạt, ngày tháng năm
Khi xin mà không được cho người ta biết sẽ làm gì nhỉ? Với anh, tình yêu chỉ có thể là một cái gì nhẹ nhàng như một trò chơi, và chẳng có chi quan trọng, anh muốn nếm vô độ, vô chừng mọi thú vui trên đời nhưng anh sợ dính líu vào một số phận, cũng như anh không muốn hi sinh điều gì của anh cả. Em biết anh sẽ không bao giờ cho cái em xin, dù anh luôn là người hào phóng..
Khi xin mà không được cho người ta sẽ đánh cắp… Em sẽ chờ đợi, chờ đợi để đánh cắp được giọt máu của anh. Sau đó em sẽ trốn chạy xa bay như một tên ăn trộm thực sự.
Vũ! Anh có bao giờ bỏ quên thực tại một cách tuyệt đối trong những lúc mê đắm của thú vui xác thịt, nên em tin chắc rằng, một ngày nào đó, em sẽ có được niềm ao ước của em.
Đà Lạt, ngày tháng năm
Đêm hôm qua anh đã đến với em trọn vẹn và tuyệt vời để rồi anh đi xa. Chắc là mãi mãi không bao giờ em còn được trông thấy anh nữa. Tại sao trái tim em cứ thầm thì nói mãi với em điều gở như vậy?
Chiều nay lại nhận được thư Trâm. Tội nghiệp, con bé ngây thơ. Nó cứ lo cho đứa bạn có tính ngông ngang của nó sẽ bị “lừa gạt”.
Trâm đâu biết em là kẻ ăn cắp luôn rình mò, gạt gẫm anh để đánh cắp cho được cái em muốn.
Đà Lạt, ngày tháng năm
Giờ này có lẽ anh đang ở Pari. Không biết anh có lang thang bên bờ sông Seine và đọc thơ tình của Appollinair không?
Dưới cầu Mirabeau
Dòng Seine trôi trôi qua
Và những mảnh tình ta
Có còn nên nhớ mãi…
Niềm vui thường xuất hiện
Sau một lần xót xa…
Cuối cùng niềm vui của em đã xuất hiện. Đứa con là tất cả đối với em, nó là giọt máu mà trong phút buông thả tuyệt với anh để lại trong em, nó từ anh mà ra, đó cũng là hình ảnh của anh mãi mãi ở trong em, của riêng em, mãi mãi phải thuộc về em. Không bao giờ anh biết được có nó trên cõi đời này.
Cũng như dòng sông ấy
Tình trôi qua trôi luôn
Cuộc đời sao chậm chạp
Mơ ước thì nhiệt cuồng.
Em đang cuồng nhiệt vì mơ ước nhiệt cuồng của em đã là sự thật.
Anh yêu, tại sao trước khi đi anh lại chép cho em bài thơ cầu Mirabeau nhỉ?
Thời gian và tình yêu
Qua rồi không trở lại…
Em hiểu những điều anh muốn nhắn nhủ với em. Tình yêu của anh hẳn nhiên không bao giờ quay trở lại nhưng mãi mãi anh tồn tại ở đứa con của chúng ta.
Cầu mong anh sau khi lang thang ở bờ sông về sẽ về nhà an giấc. Như em đây, đêm nay cũng thế…
Đà Lạt, ngày tháng năm
Thế là bao nhiêu giọt nước mắt đã rơi? Anh yêu dấu. Mẹ đã đến để bắt em về nhà. Mẹ không muốn em mang cái giọt máu mà em quí hơn tất cả mọi báu vật trên đời này. Và em đã trốn, em đã trốn gia đình rồi Vũ ạ!
Giờ này chắc mọi người đang tìm em, nhưng để làm gì? Nếu em trở về nhà mà mất đi giọt máu của anh, em thà chết đi còn hơn bây giờ. Em hiểu những tháng ngày sắp tới sẽ là khoảng thời gian thử thách đối với tình yêu của em…
Đà Lạt, ngày tháng năm
Tên con em sẽ là Lê Vũ Hoài Phúc. Một cái tên dễ yêu mà trai hay gái cũng đều đặt được.
Đêm nay em ngồi ghi lại những dòng này sau một ngày làm việc mệt nhọc, ăn uống thiếu thốn, chỗ ở bẩn thỉu, tối tăm. Nhưng lòng em lại nhẹ nhõm và tràn đầy hạnh phúc khi nghĩ đến con. Nó rất ngoan, không hề hành mẹ. Mỗi tối, sau khi đã xong công việ của người thợ giặt ủi, em mệt mỏi, rã rời chân tay, nằm xuống để nghĩ về con… Em đã làm thợ giặt ủi được bốn tháng rồi Vũ ạ! Nên đầu óc em dạo này không còn được như những ngày ở gần bên anh để viết cho anh những dòng thật mượt mà, chải chuốt. Tẩ cả cho con. Con yêu dấu! Con đang lớn dần trong mẹ…


Đà Lạt, ngày tháng năm
Người ta đã cho em nghỉ làm. Vì em không làm được nhiều việc nữa.
Hôm qua mẹ đến tìm nhưng em đã trốn mẹ.
Làm sao con có thể để mẹ nhìn thấy một thân xác tiều tuy, nghèo nàn, khốn khổ hở mẹ?
Đà Lạt, ngày tháng năm
Đã gửi thư cho Trâm… chắc nó sẽ lên Đà Lạt… không ngờ sức khoẻ mình lại xuống dốc khủng khiếp như vậy. Và cũng chưa bao giờ mình mong đến ngày con chào đời đến thế này.
Rồi mình sẽ làm một việc phù hợp với mình hơn để nuôi con. Mình sẽ không làm thợ giặt nữa đâu.
Đà Lạt, ngày tháng năm
Con yêu của mẹ
Mẹ đã bán tất cả trang sức mà mẹ có, chắc đủ cho con chào đời. Duy còn chiếc vòng cẩm thạch mẹ muốn để lại. Dù con là trai hay gái sau này nó cũng là của con.
Đà Lạt, ngày tháng năm
Nhỏ Trâm đã lên. Nó bảo em yếu lắm. Vũ à! Không biết sao bây giờ? Nó rủa em là vừa ngu, vừa ngông, vừa đam mê, vừa khùng. Em im lặng. Nó khuyên em nên về nhà… Em sợ gia đình sẽ bắt Hoài Phúc của em đem cho… mà nếu mất con thì em còn sống làm gì?
Đà Lạt, ngày tháng năm
Khi viết những dòng này thì bụng mẹ đã có những cơn đau rồi Phúc à. Có bao giờ ngày con ra đời cũng là ngày mẹ lìa đời không, Hoài Phúc? Có bao giờ mẹ không được nhìn mặt con không Hoài Phúc?
Tại sao mẹ cứ linh cảm rằng mẹ và con không được ở bên nhau?
Nếu mẹ chết thì ai sẽ là người nuôi con hả Lê Vũ Hoài Phúc? Bảo vật vô giá của mẹ?
Ông Vũ buông nhật kí xuống bàn. Nửa đêm rồi. Tay ông run run rót rượu. Ông uống một li, hai li rồi nhiều li.. Ông đã mất cảm giác say? Ông thẫn thờ nhìn chai không.
Sự thật là như vậy đó sao? Ông nhắm mắt lại, hãi hùng. Trời ơi!
Trái tim ông sao đau như thế này? Chắc nó đang vỡ ra vì mừng cho ông có một đứa con, phải, một đứa con tuyệt đẹp như thiên thần. Và chắc nó cũng sắp tan nát vì không chịu được cái khổ mà nó vừa trải qua.
Ôi! Sao trái tim ông lại đau như thế này? Ông Vũ cố gắng bước lại tủ. Ông trút những viên thuốc màu hồng xinh xinh ra bàn tay. Phải uống cho bớt đau. Ông không chịu nổi nữa rồi… Thong thả, bình tĩnh, ông đếm từng viên trước khi cho vào miệng…
Ông sẽ không còn biết đau, khổ, buồn, vui, yêu, thương, mê, đắm, lo, sợ, giận, ghét gì hết. Những cái đó đã cũ. Ông sắp biết một cái khác mà trong đời mỗi con người chỉ biết một lần thôi… Những viên thuốc hồng này sẽ giúp ông tìm sự bình yên vĩnh cửu. Ông sắp được gặp lại Hoài Bão oan nghiệt của ông rồi.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,226
Posts: 95995
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Re: Lỡ Lầm - Trần Thị Bảo Châu

Postby tuvi » 09 Oct 2019

Chương 17

Diệp Thơ ngồi bó gối trên giường trông ra cửa sổ. Mưa buồn rơi nhè nhẹ ngoài song. Thơ nhìn những giọt nước chạy dọc theo dây điện, lững lờ trôi một chút rồi rơi xuống.
- Mai đâu rồi Phúc?
- Nhà anh Trung có đám giỗ. Chỉ đến đó từ sáng.
Thơ im lặng. Cô lại nhìn những giọt nước và chờ nó rơi…
- Con Mai coi vậy mà sướng. Bao giờ nó cũng bằng lòng với những gì nó có. Em thì cứng đầu… chị thì tham vọng quá.
Phúc nghe nhoi nhói ở tim. “Em mà cứng đầu à? Có bằng một góc cái lì, cái ngang của người ta đâu…”
Giọng Thơ đều đều:
- Chị mới gặp anh Dương lúc sáng.
Phúc ngạc nhiên:
- Gặp ở đâu?
- Cũng tình cờ thôi. Từ trong chợ bước ra, chị thấy anh Dương ngồi trong quán café. Anh mừng lắm. Chị có đến nhà ảnh.
Phúc e dè:
- Chỗ ở của ảnh ra sao?
- Nhỏ, gọn và giản dị…
- Ảnh ở chung với bác gái hả chị Thơ?
- Ừ! Ba anh Dương có gởi về một số tiền. Má ảnh vừa sang một quầy bán sách, báo, văn hoá phẩm.
Thơ đứng dậy mở cassette. Bài Hạ trắng ai nghe nửa chừng. Bây giờ bật lên làm cô bâng khuâng… “Áo xưa dù nhàu cũng xin bạc đầu gọi mãi tên nhau…”
Thơ thở dài:
- Anh Dương vẫn còn tha thiết với chị lắm “Gỗ mun” à!
Phúc dò dẫm:
- Em thấy ảnh là người rất tốt… Vậy ý chị thì sao?
Thơ lắc đầu:
- Chị đâu còn xứng đáng với ảnh nữa. Với lại chị bây giờ đã là người khác rồi.
Phúc lắc đầu, cô nói như năn nỉ:
- Chị trở lại với anh Dương đi
Thơ bỗng trầm giọng:
- Đến bây giờ ra đời, va chạm cuộc sống, tiếp xúc với nhiều hạng đàn ông chị mới biết chị chỉ có yêu anh Dương, mà bây giờ lỡ rồi, chị không trở về với ảnh được.
Phúc buồn bã nhìn Thơ. Cô hiểu và thương chị quá. Nhớ lại đã có lần cô mong Diệp Thơ vỡ mộng một lần cho bõ ghét. Phúc ân hận lắm. Cô bặm môi:
- Nhưng em nghĩ anh Dương là người rộng lượng.
- Nhưng chị không thể… Em không hiểu gì đâu Phúc. Chị không bướng như em, chị luôn là người rất tính toán nhưng trong đời ai chẳng có những lần tính lầm. Điều chị nghĩ tới bây giờ không phải là chuyện tình yêu. Chị đang muốn đạt được một cái gì đó, như địa vị…
Phúc chua xót nhìn chị:
- Điều đó đâu có làm người ta hạnh phúc? Nó chỉ làm người ta già đi, khổ hơn và bất hạnh hơn.
Thơ cười, cô nhéo nhẹ mũi em:
- Lúc nào cũng lí sự. Chuyện của người khác thì hay lắm, còn chuyện của mình thì em không thấy gì cả. Này! Lì vừa thôi! Người ta đã đến năn nỉ cả buổi sáng mà em vẫn không xiêu lòng, đã vậy còn đành đoạn về quê chơi cả nửa tháng…
Phúc xụ mặt:
- Ai nói với chị là… là… ông ta đã đến để năn nỉ em vậy?
Phúc ấm ức:
- Đã không xin lôi mà còn nói ngang, ông ta cho rằng việc… việc…
Phúc bỗng ấp úng làm Thơ phì cười:
- Việc gì?
- Việc ông ta có quyền đi với một người con gái khác, thậm chí hôn cô ta nữa, dlà đúng, gặp chị, chị có chịu không?
Thơ lắc đầu:
- Em kể lại không trung thực. Cái quan trọng là nguyên nhân dẫn đến cái hôn… chớ không phải là cái hôn. Anh ta làm đúng đó chớ.
Phúc đỏ mặt:
- Ai nói với chị là…
- Anh Khải.
Phúc tức tối:
- Ông Khải này miệng lưỡi như ống “pô” bể.
- Nói bậy đi! Anh Khải phải bênh bạn ảnh chớ… Thôi! Chị thấy Phúc quá quắt đấy. Anh chàng yêu em thật, nên giữ lấy tình yêu đó.
- Ảnh không có yêu em. Nếu yêu sao… sao không đến tìm em… em lần nữa đi?
- Thế đến tìm mới là yêu à? Cái ông đạo diễn già có đến tìm em không?
Phúc háy chị ThơL
- Ổng mà tới chắc… em chui xuống đất
- Sao vậy/
Phúc ngượng ngùng:
- Không biết buổi tối ấy em đã đùa cợt gì với ông ta… Nghĩ lại em mắc cỡ và khổ sở quá. Dù trước kia em thấy ở chú Vũ cũng có nhiều cái hay hay, em rất mến chú ấy…
Thơ độp luôn một câu:
- Làm vợ ổng cũng được. Càng già càng yêu bạo mà.
Phúc nhìn chị, đôi mắt nâu như van lơn làm Thơ tội nghiệp. Phúc nhìn trời, cô bâng khuâng:
- Nửa tháng nay không biết chú Vũ ra sao…
Thơ mỉa mai:
- Hơi đâu em lo? Ở vũ trường, những người đàn ông có mặt thường xuyên và vung tiền mạnh tay nhất là những người cỡ tuổi ông Vũ. Ông ta không buồn đâu. Chắc hôm đó bị anh Hải độp cho mấy bạt tai nên ông sợ rồi chớ gì… dám ông ta tưởng anh Hải là bồ em lắm…
Phúc ngớ người ra… Sao cô không nghĩ đến chuyện đó…
Thơ nghiêm nghị nhìn em:
- Má không bằng lòng em giao thiệp với ông Vũ. Trước kia có lần ba cũng tỏ vẻ không ưa ông ta. Tại em không nghe lời nên mới có chuyện.
Phúc vội vàng:
- Từ bây giờ em sẽ tránh gặp chú Vũ. Ba má khỏi phải lo. Em đâu có yêu chú Vũ, tại chú ấy cứ đeo đuổi em hoài.
Thơ nhìn Phúc:
- “Gỗ mun” nè! Em nên đến thăm Nguyên, phải dẹp tự ái đi… Chị không hiểu khi em thấy Nguyên ôm hôn ai đó em đã ghen cỡ nào để đưa đến súôt đêm say rượu, náo loạn cả nhà. Chớ nếu chị là Nguyên, chị bị em nói những lời như tát nước vào mặt, rồi em cào cấu thậm chí cắn lại nữa chắc chị… “de” em luôn quá.
Phúc bướng bỉnh:
- Lúc đó em say chớ bộ…
- Bây giờ tỉnh thì sao?
Phúc làm thinh, không lẽ cô thú thật với Thơ rằng đêm nào cô cũng trằn trọc, ngày nào cô cũng ngó trông, chờ đợi.
Cô phụng phịu liếc Thơ:
- Tỉnh rồi thì thôi chứ sao?
Bà Thanh từ dưới nhà đi lên, bà nhìn Phúc:
- Anh Kha xin được việc làm cho con rồi. Đầu tháng này đi làm.
Phúc im lặng. Cô nằm xuống giường ôm gối. Bà Thanh ngạc nhiên:
- Sao vậy?
- Con định ở nhà phụ má
- Không được! Ý ba má là cho con ăn học đến nơi đến chốn, con chẳng chịu thì bây giờ cũng phải đi làm chớ. Ra chợ buôn bán có hay ho gì đâu con?
- Nhưng mà má cực quá.
- Từ hồi sang cửa hàng ở nhà lồng chợ khỏi chở chuyên cũng đỡ rồi. Có gì đâu mà con sợ má cực. Sáng ra mở cửa, chiều về khoá lại, hàng họ đã có mối đem đến tận nơi. Con Trang, em con Tâm cũng siêng, nó phụ má được mà. Nếu con không đi làm thì năm nay phải thi lại đại học, lông bông hoài chẳng ra làm sao cả. Rồi bà nội sẽ trách má là không biết lo cho con.
Bà nghiêm nghị:
- Nội chuyện vừa qua má cũng đã đủ khổ… Má không để con tự tung tự tác nữa. Cưng quá rồi hư! Con thấy trong dòng họ có ai như con không? Con Ngọc, con Trâm, anh Kha, anh Khôi, anh Khải rồi chị Mai, chị Thơ, ai cũng lo ăn học đàng hoàng. Có con là bướng, là ngông, rồi bây giờ lại thêm tội say, tội quậy. Đừng để má khổ hơn nữa Phúc à! Lớn rồi, con phải thấy trách nhiệm với bản thân mình chớ. Con đã biết yêu nhưng trong tình yêu con lại nông nổi và xử sự như một người không có trái tim.
Phúc nhắm mắt lại. Hôm nay tới má rày cô rồi… Cô bặm môi xoay mặt vào vách thổn thức. Không ai bênh cô hết, cả má cũng vậy… hèn chi “người ta” không làm tới sao được…
- Phúc!
- Dạ!
- Ý con ra sao mà nằm đó?
Phúc gượng gạo:
- Em sẽ đi làm theo như ý má… muốn.
Bà Thanh giận dỗi:
- Con cái… lứon rồi nói với năng như vậy đó…
- Con xin lỗi má…
Vừa nói Phúc vừa quẹt nước mắt. Dạo này sao cô hay mít ướt dữ vậy… Bà Thanh thở dài, bà lại trĩu xuống một nỗi lo mà bà không biết phải giải quýêt như thế nào…
Bà xuống bếp, thấy Thơ đang ngồi nói chuyện với Nguyên. Tóc anh ướt sũng nước mưa và gương mặt xanh vì lạnh. Thơ đứng dậy nhường ghế cho mẹ. Bà Thanh nhìn Nguyên. Anh ngập ngừng:
- Ông Vũ uống thúôc tự tử…
Bà Thanh sửng sốt:
- Có sao không?
- Ông ấy đang nằm trong phòng hồi sức…
Bà Thanh nhíu mày:
- Sao cháu biết vậy Nguyên?
Nguyên ngập ngừng rồi nói nhanh:
- Dạ! Má cháu là bạn ông Vũ.
- Ông ấy tự tử lúc nào?
Nguyên nhìn bà:
- Sau khi bác ở nhà ông ấy về…
Bà Thanh tái mặt run rẩy ngó Nguyên:
- Cháu đã biết gì?
- Ông Vũ không nói gì cả. Từ lúc tỉnh đến giờ ông ấy nằm lặng thinh không hé miệng lấy một lời.
Thở dài, Nguyên nhìn ra sân, trời còn mưa lất phất:
- Mẹ cháu coi như là nhân tình của ông Vũ nên việc ra vào nhà ông ta là chuyện bình thường. Bà đã đọc được quyển nhật kí mà theo như lời chị giúp việc, cháu đoán là do bác đem đến…
Bà Thanh nói nhanh:
- Bác không muốn con Phúc biết gì hết. Tội nó lắm Nguyên à!
- Mấy hôm nay cháu như người mất hồn, mẹ cháu cũng bàng hoàng. Bà túc trực bên ông Vũ. Cuộc đời có nhiều chuyện không ai có thể ngờ được. Cháu lo cho em Phúc…
Bà Thanh xua tay:
- Phải giấu Nguyên à! Cháu thương thì phải giấu. Bác sợ nó không chịu nổi cú sốc quá đỗi lớn lao này đâu. Cháu thấy đó, nội chuyện ghen tuông mà Phúc đã nông nổi và cố chấp như vậy.
Thở dài, Bà Thanh nói tiếp:
- Dạo này lại hay khóc, hay tủi thân. Nó trông cháu lắm.. nhưng nhất định không ghé cháu, đến cả thằng Khải, Phúc cũng không cho gặp nó… Nó sợ thằng Khải rầy rà chứ gì…
Nguyên ngần ngừ:
- Phúc đâu rồi bác? Cháu muốn gặp Phúc.
Bà Thanh nhìn anh với cặp mắt đầy lo lắng:
- Nguyên! Đừng nói gì… nhé cháu.
Nguyên gật đầu. Bà Thanh nói nhanh:
- Cháu lên lầu. Phúc đang nghe nhạc…
Nguyên bước từng nấc thang lên lầu. Lòng anh rộn lên một niềm xúc động lạ kì. Anh nhớ “con bé lì” quá mức, lại thêm chuyện cuốn nhật kí và ông Vũ nữa… Anh trăn trở với bao nhiêu suy nghĩ, giận, thương và lo lắng… Cuộc đời anh đã có nhiều bất hạnh trong tình cảm gia đình, những mất mát cứ từ từ đến và anh đã đón nhận như một điều đương nhiên hợp lí. Thế mà anh vẫn khốn khổ, hận đời, dằn vặt thân mình bao nhiêu năm ròng rã. Còn Phúc, tất cả với cô đều trọn vẹn, êm đẹp và hạnh phúc… Bây giờ, đùng một cái, cha mình lại là tên đàn ông từng chạy theo ca kệ, van xin tình yêu, thậm chí đòi hỏi cưới mình nữa. Thì còn gì để nói rằng cuộc đời là một khúc nhạc hồng mà Phúc rất thích?
Nhưng không thể nào giấu Phúc mãi, có điều cô sẽ biết sự thật về mình, về người sinh ra mình, và ông cha độc đáo của cô lúc nào, và ai sẽ là người nói cho cô biết về câu chuyện quá khứ…
Phúc đang ngồi bên bàn học chỗ cửa sổ, cô đang nhìn ra mưa. Ánh sáng buồn buồn của ngọn đèn ngủ làm Nguyên chạnh lòng:
“Mùa thu nức nở
Tiếng thở dài
Tiếng vĩ cầm
Buồn ơi! Mùa thu ơi!
Lòng ta khốn khổ
Với mỏi mòn
Tiếng thu hời
Buồn ơi! Điệu ru buồn!...”
Nguyên đứng tần ngần nghe lời sướt mướt của bài hát. Phúc của anh như đang thả hồn đi đâu. Cô cứ ngồi lặng lẽ nhìn mưa. Nguyên bước đến gần cô, cái bóng cao lớn của anh in trên vách làm Phúc quay lại… Đôi mắt cô mở to nhìn anh không chớp, cô bồi hồi đứng dậy. Nguyên dang đôi tay ra, thoáng một giây anh đã có Phúc trong lòng. Giọng cô nghẹn ngào:
- Anh ác lắm, anh đúng là người có trái tim quỉ dữ. Anh chỉ thích ăn hiếp và làm khổ em thôi, anh ngang tàng, anh…
Nguyên siết chặt cô trong tay nói gấp rút:
- Anh yêu em. Này đừng nói rằng quỉ không biết yêu nhé! Còn gì nữa nói hết ra đi, anh chịu tội một lần… Trời ơi! Nửa tháng không gặp mà anh muốn hấp hối rồi… Khi đội mưa đến đây, anh cứ nghĩ, nếu hôm nay “con nhỏ lì” ấy không chịu mở miệng nói lấy một câu, thì chắc về cạo đầu… làm thầy chùa còn sướng hơn.
Phúc nũng nịu rúc đầu vào ngực anh:
- Em phải sợ anh luôn. Mồm mép như vậy bảo sao người ta không khổ?
Giọng Nguyên bỗng nghiêm lại:
- Mà “Gỗ mun”! Hai tuần nay em đã nghĩ gì?
- Em nghĩ cuộc đời sao lắm chuyện bất ngờ. Phải biết dằn lòng nếu có cái bất ngờ nào đó dành cho mình. Rồi phải biết xử xự, suy nghĩ, không được nông nổi, cạn suy nghĩ vừa thiệt thân mình mà lại làm phiền bao nhiêu người thân yêu…
Nguyên cười:
- Em nói giống như đang dỗi anh vậy đó…
- Em dỗi bản thân em. Thật ra em đã làm nhiều điều ngu ngốc…
Phúc nhìn anh nhẹ nhàng:
- Nếu anh không dành cho em một cái hơn cả bất ngờ như hôm đó, chác em cũng không biết thế nào là sự thất vọng, thế nào là nổi loạn và thế nào là sự cắn rứt, giày vò khi mọi việc đã chìm lắng. Má rất thương em, không một lời rày la, má cho em về quê chơi là rát hay, không thì gặp ai em cũng muốn độn thổ…
Phúc chợt ngập ngừng. Nguyên bóp nhẹ đôi tay nhỏ nhắn của cô tha thiết:
- Nói nữa đi Phúc. Anh thèm nghe em nói biết bao.
- Nguyên! Anh nghĩ thế nào khi em đã… từng ôm một người khác không phải là anh?
Nguyên cười:
- Anh chẳng nghĩ ìg cả vì nếu em không ôm thì sẽ té khi người ta phóng mô tô như bay trên xa lộ. Nhưng anh buồn. Thật đấy! Đến bây giờ anh vẫn còn buồn.
Phúc lắc đầu:
- Em lại nghĩ khác. Sau lần say rượu đầu đời, em dã thay đổi, em không hiểu động lực nào khiến em làm những điều rồ dại mà nhờ đó, em mới thấy đợc những cái dở của mình. Nếu tối nay anh không đến, sáng mai em cũng sang tìm anh, em không thể thiếu anh Nguyên ơi!
- Thật không?
Phúc gật đầu. Nguyên nâng cằm Phúc lên:
- Em có cho anh hôn em không?
Phúc lại gật đầu. Nguyên hôn nhẹ lên mắt Phúc làm cô khép bờ mi lại, bất chợt anh hôn mạnh lên đôi môi cô nụ hôn dài và say đắm. Nguyên nghe như xót xa trong tim: “Em sẽ còn gặp những thứ bát ngờ khá của cuộc đời nữa “Gỗ mun” à! Nhưng sẽ có anh bên em để an ủi, để sớt chia những đắng cay không thể nào tránh khỏi!”
CHƯƠNG CHÍN
Phúc lo lắng nhìn Kiệt phóng chiếc cup đi một cách hung hăng, giận dữ. Anh ta đến tìm Diệp Thơ mấy ngày rồi mà không gặp. Đến nơi làm việc thì Thơ không ra tiếp, Kiệt sa sầm gương mặt ngó Phúc khi cô nói “Không có chị Thơ ở nhà”.
Kiệt nhìn hưh xoáy vào mắt Phúc, cô bực bội cong đôi môi lên, vừa lì lợm vừa nhìn trả lại anh ta…
- Tôi nói thật, chị Thơ không có nhà.
- Hừ! Hết giờ làm rồi mà còn chưa chịu về nhà, đúng là thứ gái…
Phúc nóng người:
- Xin lỗi! Ăn nói lịch sự chút nghe.
Kiệt cười gằn, bên gò má có cái nốt ruồi tự nhiên co giật làm những sợi lông tài dựng đứng lên thấy rất ghét:
- Chị của cô đâu phải bà hoàng, hừ! Mà nếu là bà hoàng của bọn đàn ông có tiền… ấy là tôi nói lịch sự, còn nói kiểu bình dân thì là gái bao hạng sang, đi có người đưa, về có kẻ rước.
Phúc nghiến răng xán cho Kiệt hai cái tát tai nên thân, cô đứng chống nạnh, mặt tái mét vì tức:
- Đi ra khỏi đây ngay, tôi la lên bây giờ.
Kiệt núôt nước bọt. Có lẽ anh ta cũng biết “Gỗ mun” là “võ sĩ” của nhà Diệp Thơ nên anh ta ôm mặt văng tục một câu rồi quay ra. Đến cổng, Kiệt đứng lại nhìn Phúc hằm hè:
- Tao sẽ làm cho cái mặt con Thơ tan tành mới được.
Phúc hốt hoảng nhìn vào nhà, má cô vẫn không hay biết gì cả.
Phúc nóng ruột đi vòng voàng trong sân. “Trời ơi! Bà Thơ làm gì cho thằng cha quỉ này om xòm dữ vậy? Má mà nghe được thì lại khổ”.
Mai từ bếp bước ra, cô nhìn quanh:
- Ủa! em vừa nói chuyện với ai vậy?
- Tên nốt ruồi chớ ai. Chị Mai nè, hắn làm gì hầm hừ chị Thơ quá sức, hắn nói chị Thơ là gái bao hạng sang… Em sùng lên xán cho hai bạt tai đuổi về tuốt.
Mai hết hồn:
- Bộ.. bộ hắn nói vậy hả?
Phúc gật đầu, cô kéo Mai ngồi xuống ghế đá:
- Chắc hắn nói đúng quá chị Mai ơi!
- Trời đất! Sao em nói kì vậy? Tự nhiên đi tin người dưng.
- Không phải! Nói như ông Kiệt thì quá lố, nhưng em chắc chị Thơ có làm việc đó…
Mai nhăn mặt:
- Nói bậy, chỉ nghe thì ăn đòn chớ không phải chơi đâu.
Phúc ấm ức:
- Chị có biết cái bao cao su không?
Mai nhíu mày:
- Bao cao su là sao? Để làm gì?
Phúc bóp hai bàn tya rồi cô giải thích:
- Bao cao su ngừa thai… Hôm đám cưới chị Tâm em mượn cái bóp thấy có trong đó… chắc chỉ xài chớ ai.
Mai vẫn thắc mắc:
- Mà sao em biết nó? Nó ra làm sao?
Phúc cười:
- Em đâu có biết. Thấy cái gói nhỏ đẹp đẹp nên hôm trả bóp cho chị Thơ em lấy nó chơi. Anh Nguyên ảnh thấy mới là quê… Em tưởng kẹo không hà, ảnh nói em muốn chui xuống đất cho đỡ xấu hổ…
- Anh Nguyên có nói gì không?
Phúc lắc đầu nói nhanh:
- Anh ấy ít để ý đến mấy chuyện đó lắm.
- Phúc! Không biết chỉ làm gì mà ông Kiệt có thái độ kì vậy?
Phúc ngẫm nghĩ:
- Bữa bôm chị Thơ có nói gặp anh Dương, em chắc chị Thơ muốn trở lại với ảnh, không chịu nghe lời ông Kiệt nên ổng kiếm chuyện chớ gì?
Cô lo lắng nhìn Mai:
- Trước khi cút đi, hắn hăm sẽ làm cho cái mặt chị Thơ tan tành mới thôi.
Mai tái xanh mặt:
- Trời ơi! Rồi làm sao? Phải nói với má!
- Cho má rầu thêm hả?... Để em lại anh Khải, kêu ảnh rước chị Thơ về hẵng hay.
Khi Khải chở Phúc đến chỗ Thơ làm việc thì được biết Thơ đã về với anh chàng nào đó rất mới. Khải nhìn Phúc, hai người rất bực mình vì cái câu “một anh chàng rất mới” nghe chối tai làm sao.
Khải bực bội:
- Anh đã nói con Thơ không được từ lâu, mà má Út không rầy nó…
- Có chứ! Chỉ lớn rồi, má rầy thì rầy, chỉ đâu có nghe theo, với lại ai mà biết chỉ làm gì?
- “Gỗ mun” nè! hồi sáng anh Khôi nói thằng Kiệt bị sa thải rồi, hình như đang bị truy tốt về mấy cái vụ gì liên quan đến tiền bạc đó.
Phúc thót ruột:
- Không biết bà Thơ có dính dáng gì không?
- Tại Thơ ham giàu sang sung sướng, chớ như Thuý, ra trường, đi dạy có phải yên ổn không?
Phúc cười;
- Ai cũng nói như chị Thuý của anh thì có chuyện gì để nói… Cuối năm nay em được dự đám cưới phải hôn?
- Ờ! Hai đứa bây sẽ làm dâu phụ, rể phụ, chịu hôn?
- Chuyện đó còn xa. Biết đâu em không làm dâu phụ được vì một lí do nào đó?
Khải hồ hởi:
- Ngốc ơi! lần này anh quay video, không làm dâu phụ lỗ à nghen.
- Vậy thì làm. Em khoái mục đó lắm.
Xe Khải về đến nhà thì Khải và Phúc đều hết hồn vì qua ánh đèn, hai người thấy rõ Thơ đang giằng co với Kiệt ngoài cổng. Phúc lạnh người, cô đã nhận ra trong tay Kiệt đang cầm một cái dao sáng loáng. Không kịp đợi Khải ngừng xe, Phúc nhảy xuống, nhào đến đẩy mạnh Thơ ra sau, vừa lúc tay Kiệt xộc đến.
Khải thảy xe, la thảng thốt:
- Giết người! Ăn cướp…
Anh không hiểu Thơ kêu khóc hỗn loạn gì cả. Trước mặt anh là Phúc, cô đang lảo đảo té sấp xuống đất, lưng đầy máu. Khải quay lại Kiệt, hắn đang lui dần ra sau, tay vẫn còn cầm dao:
- Tôi chỉ muốn rạch mặt con Thơ thôi… Tôi không cố ý hại Phúc.
Khải ngưh ngực mình như muốn vỡ ra, anh tức tối phóng tới đá mạnh vào tay cầm dao và đập tới tấp vào mặt Kiệt.
Trong nhà rồi xung quanh, mọi người ùa tới… Nguyên đỡ Phúc lên, giọng anh khản đặc:
- Phúc! Phúc!
Anh thấy cô bé mở mắt, môi cô như cười khi nhận ra anh.
- Em đau quá, Nguyên ơi.
Tim Nguyên tan nát. Tay anh run rẩy bế Phúc lên. Anh không dám nghĩ gì cả, đôi mắt anh muốn mờ đi vì máu, máu dưới đất, trên người Phúc và cả trên tay anh. ““Gỗ mun” ơi! Anh đã chờ em nãy giờ trong nhà em làm sao vậy? Đừng nhắm mắt lại, Phúc ơi…”
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,226
Posts: 95995
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Lỡ Lầm - Trần Thị Bảo Châu

Postby tuvi » 09 Oct 2019

Chương 18

Bà Thanh hầu như ngồi không vững, bà tựa vào Khải bồn chồn, khổ sở. Thơ thì ngồi khóc, còn Nguyên đứng bên cửa sổ phòng cấp cứu mặt lạnh ngắt, vô hồn. Bác sĩ Trâm trong phòng bước ra. Trái tim mọi người như thắt lại:
- Phúc bị mất khá nhiều máu nhưng không sao, trúng phần mềm, khâu cũng nhiều mũi vì vết thương hơi dài… Còn trẻ mau lại sức lắm.
Bà Thanh nghẹn ngào:
- Cô Trâm ơi! Nó mà có gì thì chị không biết ăn nói sao với bà nội và ba nó.
- Chị đừng lo, không sao đâu mà, chút nữa Phúc tỉnh lại ngay.
Cô Trâm bước lại ngồi kế bên bà Thanh:
- Em làm ở phòng cấp cứu nên hễ ai vào đây là gặp em… hết con Tâm đến con Phúc, rồi ông…
Cô Trâm quay lại nhìn Khải và Thơ:
- Hai đứa ra quầy phục vụ mua cho mẹ li sữa.
Khải nhìn Thơ ngần ngại, rồi như anh hiểu ý nên kéo Thơ ra ngoài. Cô Trâm nhìn bà Thanh:
- Ông đạo diễn Hoài Vũ vẫn còn nằm ở đây. Em đã nhận ra ông ta và đã nói chuyện với ông ấy rất lâu.
Bà Thanh buông một tiếng thở dài:
- Chị vẫn còn giấu con Phúc?
- Chị không muốn giấu, nhưng sợ tánh nó nông nổi rồi tội nghiệp nó.
Cô Trâm nhìn cửa phòng cấp cứu và dáng Nguyên cao cao đứng dựa vào tường, cô ngập ngừng:
- Ông Vũ cũng tội, cô đơn và cô độc, thằng con trai duy nhất điên điên vừa bị xe lửa mới cán chết xong, là ông ta nhận được cuốn nhật kí của Mai Phương. Tinh thần ông hầu như suy sụp nên mới hành động như vậy…
Bà Thanh trầm tư:
- Lúc con Phúc bị đâm, chị sợ nó chết quá. Chị lại nghĩ nếu nó chết mà nó không biết gì về cuộc đời nó, rồi ông Vũ không được nhận con mình để gọi cha chỉ một lần… Ôi! Chị chịu không nổi, chắc chị cũng mang tội với con Phương… Mà chị không can đảm nói với nó… vì bao giờ chị cũng nghĩ nó là con mình. Chị cũng sanh đứa con thứ ba một lượt với Mai Phương. Số phận dã tàn nhẫn để con chị chết, cũng như định mệnh đã khiến xui Phương lìa đời. Anh Triệu ôm con Phúc về, nó khóc lả người vì khát sữa. Chị đã nuôi nó bằng sữa mình. Trong dòng họ, ngoài hai vợ chồng chị và bà nội con Phúc ra, hoàn toàn không ai biết chuyện này cả.
- Nếu ngại thì chị để em, dù sao em cũng có liên quan với mẹ nó, cha nó và cả nó nữa. Em vẫn còn một lời hứa với Phương mà chị.
Khải bưng vào một mâm năm li café sữa. Anh bưng li mời bà Thanh, cô Trâm rồi đưa tay ra ngoắt Nguyên:
- Mày làm như đứng chực ngay cửa phòng cấp cứu là con Phúc hết đau vậy đó.
Nguyên ngượng nghịu bưng li café. Cô Trâm nhìn anh trìu mến:
- Ngồi nghỉ cho đỡ mỏi đi Nguyên. Một chút nữa sẽ chuyển Phúc sang phòng hồi sức… lúc ấy cháu được kế bên người yêu mà nghe… cô ta nhõng nhẽo….
Lời đầu tiên Phúc hỏi là Thơ có bị gì không? Thơ cứ khóc rưng rưng như con nít, đến nỗi Khải phải doạ là y tá sẽ đuổi ra hết, cô mới cắn môi mà nước mắt vẫn tuôn ra dầm dề…
Gương mặt Phúc xanh lạ lùng. Nguyên đau đỡn nhìn bàn tya co bị ghim kim để vô nước biển nhiều dấu bầm tím, đôi chân mày anh cứ nhíu lại trên khuôn mặt căng thẳng, lo âu.
Phúc gượng cười nhìn anh. Nguyên nát lòng:
- Đau lắm phải không em?
Phúc nhè nhẹ lắc đầu. Cô y tá bước đến mời mọi người ra ngoài. Phúc muốn khóc. Trời ơi! Cô rất sợ nằm bệnh viện mà lại nằm một mình không ai thân thuộc… Cô thấy Nguyên bước đến nói gì đó với cô y tá trực rồi anh trở lại giường bệnh. Phúc để Nguyên nắm tay mình, có anh kế bên cô thấy bớt đau, anh đang lau mặt cho Phúc bằng chiếc khăn trắng, mát lạnh. Phúc an tâm đi vào giấc ngủ. Nguyên bước ra hành lang, người anh mỏi nhừ, Nguyên bỗng cảm thông hết sức với Khanh… lúc đó anh đã nghĩ “làm gì mới hai ngày ở bệnh viện mà ông ta đã sút trông thấy rõ”. Giờ anh cũng thế, mới một đêm anh đã thấm… Thở dài, Nguyên xót xa “Anh làm sao chia sớt được cái đau mà em đang phải chịu hở Phúc?”
*
**
Ông Vũ bần thần ngồi bên giường của Phúc. Cô vẫn còn ngủ, từ đôi môi nhợt nhạt thỉnh thoảng lại vang lên những tiếng rên khe khẽ. Ông đau đón nhìn con gái mình. Tại sao ông không thấy đôi mắt kia là đôi mắt của ông, cái cằm bướng bỉnh kia cũng là của ông, cả cái tính ngang ngang, hơi cao ngạo cũng là tính của ông chớ ai… Rồi cái hay nghiêng đầu lí lắc, hay trêu chọc người khác…
Trời ơi! Rõ là y như ông thời trai trẻ mà sao ông không nhận ra? Ông đã yêu… vì nó chính là bản thân ông. Cuối cùng, ông cũng yêu chính bản thân mình…
Bà Thanh nhìn ông Vũ. Bà cũng nhận ra nét giống nhau giữa hai cha con Phúc. Bà đau đỡn với ý nghĩ con bé sẽ xa bà… bà sợ nó sẽ về với cha nó mà bỏ bà lắm…
Phúc cựa mình. Mặt cô nhăn lại vì đau, vết thương phía sau lưng đã làm cô khốn khổ. Ông vũ bối rối vì đôi mắt nâu chớp chớp ngạc nhiên khi thấy ông. Phúc kêu:
- Má ơi! Má…
Bà Thanh vội đến bên con. Phúc nhìn bà:
- Chú Vũ nghe nói con bị thương nên đến thăm, chú cũng đang nằm bệnh ở đây…
Bà im lặng lấy khăn ướt lau mặt cho Phúc. Cô lấy lại được tự nhiên, cả ông Vũ cũng thế: “Phải chăng đó cũng là đặc điểm của cha con ông?” Ông Vũ mỉm cười với ý nghĩ vừa thoáng qua trong đầu. Ông trìu mến hỏi con:
- Chắc… Phúc… vừa trải qua một tình huống khủng khiếp bất ngờ?
Phúc cười, cô nói nhỏ:
- Dạ, nhưng lúc tỉnh lại Phúc thấy má, rồi anh… chị… Phúc không thấy sợ gì cả.
- Rồi Phúc có cả Nguyên kế bên… Phúc cũng không thấy đau phải không?
Phúc đỏ mặt nhìn ông Vũ. Cô chợt thấy nhẹ nhõm vì lời nói kia không phải là lời oán trách, mà là lời chia sớt niềm vui riêng của cô:
- Chú Vũ bệnh gì mà phải nằm viện?
Ông Vũ hơi bối rối dù ông đã chuẩ bị câu trả lời từ lúc bứơc vào đây:
- À! Tôi mệt tim… Lớn tuổi rồi… trái tim lộn xộn lắm.
Phúc nghịch ngợm:
- Chú Vũ phải tìm người chăm sóc trái tim cho chú… chớ nó còn cô đơn là còn bị nhồi máu bất tử…
Bà Thanh la con:
- Nói nhiều quá. Bác sĩ rầy.
Rồi bà quay sang ông Vũ nói như phân bua:
- Lúc nào cũng thế, nằm bệnh cũng còn chọc ghẹo người khác.
Ông Vũ cười, ông ao ước được nghe tiếng “Ba ơi!” quá. Giọt máu của ông đó mà ông không thể mởi lời…
Cánh cửa phòng chợt đẩy vào thật mạnh, một dáng người to cao lao vào bên giường phúc. Cô kêu lên:
- Ba!
Ông Trịêu ôm đầu Phúc và hôn lia lịa lên mặt cô:
- Ôi! Ba lo quá, đau lắm hả con?
Phúc bỗng muốn khóc, cô rơm rớm nước mắt nhìn ông. Bà Thanh kêu lên:
- Anh làm đau nó rồi.
- Đâu? Vết thương ở đâu?
Phúc thút thít:
- Ở sau lưng, đau quá ba ơi!
- Không sao, mau hết lắm.
Phúc nhìn ba, bao giờ cô cũng thích nhõng nhẽo với ông Triệu. Ngay từ nhỏ đến lớn, ông bao giờ cũng cưng cô nhất mà!
- Ba mới về tới nhà, chưa kịp tắm rửa gì cả là vào xem con gái Út ra sao rồi… Thôi! Khôgn được nhõng nhẽo, lì số một là ai nhỉ?
Ông Triệu chợt thấy ông Vũ đang đứng lặng thinh ở cửa sổ. ông đã nhìn toàn cảnh, có lẽ ông đau lòng? Ông Trịêu bước đến, ánh mắt thông cảm của ông làm ông Vũ se lòng. Hai ngời lặng lẽ bắt tay nhau. Ông Trịêu mở lời:
- Anh khoẻ không?
- Cám ơn! Tôi bình thường.
- Sao tôi thấy anh xanh vậy?
Bà Thanh nhìn chồng:
- Ông Vũ cũng đang nằm viện anh à?
Ông Trịêu ngạc nhiên:
- Vậy sao?
Rồi ông lại im lặng. Ông Vũ bước đến gần Phúc:
- Chú về Phúc nhé!
Phúc chớp mắt nhìn ông Vũ bước đi. Tim cô nhoi nhói. Tại sao cô vẫn nghĩ đến ông ta, dù cô chỉ yêu mình Nguyên và không thể nào thiếu anh?
*
**
Nhìn Mai thong thả gọt trái bom, Phúc thắc mắc:
- Ai mua vậy chị Mai?
- Ông Vũ mua cho em chớ ai.
Phúc nhíu mày:
- Nhận của chú Vũ… coi chừng ba la đó.
- Má nhận chứ đâu phải chi?
Phúc nhìn mông lung ra cửa sổ:
- Vụ ông Kiệt ra sao rồi chị Mai?
- Anh Kiệt đã bị truy tố vì thâm lạm ngân quĩ.
- Còn với chị Thơ?
- Hình như hai bên làm ăn… vụ mua bán đola gì đó. Chị Thơ phỗng tay trên ông ta mấy lần sao đấy mà ổng tức điên lên mới xảy ra cơ sự. Nếu tối hôm đó nhà mình làm lớn chuyện thì ông ta vào tù rồi.
Phúc trầm ngâm:
- Hôm nay chị thấy chị Thơ ra sao?
Mai nhún vai:
- Hết đi chơi đêm rồi. Từ bữa chỉ và anh Dương vào thăm em đến nay, hai người coi bộ thám thiết trở lại.
Mai cười cười:
- Chỉ đang cần một chỗ dựa về tinh thần, em biết chị Thơ nói sao với anh Dương không?
Phúc nằm ăn bom, im lặng nghe Mai nói bằng giọng đầy ác cảm:
- Chỉ bảo rằng ông Kiệt đã hại đời chỉ, chỉ khổ sở không dám gặp anh Dương. Rồi cũng lẩn tránh vì ghê tởm ông Kiệt, làm ông ta kiếm chuyện mãi. Tối hôm đó thấy chỉ về với anh Dương, ông Kiệt nổi máu ghen lên đòi rạch mặt. Không ngờ em nhào tới can nên bị đâm trúng.
Phúc ngậm miếng bom trong miệng, cô hoang mang:
- Nói như vậy để làm gì?
- Để kiếm một tấm chồng bình phong. Em nhớ đi, chị Thơ là người có nhiều tham vọng. Có một tình yêu người ta sẽ an tâm mà đeo đuổi mộng ước của mình.
Phúc nghiêng người, vết thương đau buốt bên hông, cô nhớ lại những giọt nước mắt của Diệp Thơ tối hôm đó… Vết thương của Phúc không cho Thơ một bài học nào cả, nó lại là cơ hội để Thơ thực hiện một mục đích trong nhiều mục đích sống của cô. Phúc chán nản buông tay xuống đệm. “Cũng mong chị Thơ được hạnh phúc”.
- Ăn hết đi, “Gỗ mun”!
Phúc buồn bã:
- Em chán quá, chị Mai!
- Có gì đâu để em chán? Chị Thơ là như vậy, cầu mong từ giờ trở đi chỉ sẽ đeo đuổi tham vọng của chỉ bằng cách khác, nhẹ nhàng, chắc chắn, trình độ và lương thiện hơn.
Phúc gượng gạo:
- Dù sao đêm ấy chỉ cũng khóc rất nhiều.
- Chỉ trời mới biết chị Thơ khóc vì thương em hay thương chỉ?
Phúc hỏi:
- Mà sao chị biết chị Thơ đã nói với anh Dương như vậy?
- Hai người ngồi ngoài xích đu. Chị tình cờ ra ghế đá… thì chị nghe chị Thơ nói và khóc nữa. Chị Thơ không khác được đâu Phúc ạ! Em nghĩ làm gì cho khổ?
Rồi Mai chuyển sang chuyện khác:
- Phúc nè! Cái bà đẹp đẹp theo săn sóc ông Vũ là mẹ Nguyên hả?
- Bà ấy còn trẻ và đẹp ghê chứ? Xứng với ông Vũ.
- Em cũng thấy vậy. Hai người lớn tuổi, cô đơn và vẫn còn khát khao một tình yêu… Nhưng anh Nguyên không ưa ông Vũ.
Mai cười cười;
- Tại có lần… ổng đòi cưới em chớ gì?
Phúc nhăn mặt:
- Chuyện cũ xì, nhắc lại hoài
Mai đứng dậy cầm bình thuỷ:
- Để chị đi mua nước sôi về pha sữa cho.
Ông Vũ ngồi một mình trên ghế đá của bệnh viện. Đêm nay nữa là mấy đêm rồi ông không ngủ được. Ông cứ thức để ngẫm nghĩ lại đời mình… Ông thấm thía lời chúc của bà Thanh chiều mưa nào… Bà đã chúc ông “luôn bằng lòng với số mạng”… ông Vũ rít mạnh một hơi thuốc. Ông là người không tin vào số mạng. Mới đây thôi, ông còn tin rằng: số mạng là cái con người cầm được trên tay nhưng bây giờ ông lại nghĩ khác. Phải chăng ông đã quá mệt mỏi đến nỗi không còn muốn sống nữa? Nếu có số mạng thì số mạng cũng đã chừa cho ông một lối thoát, chớ không, ông đã làm gì đêm say đó với con ông?
Ông Vũ toát mồ hoi và nhói ở ngực “Mai Phương hãy tha tội cho anh. Anh chưa bao giờ và không bao giờ xứng đáng với tình yêu của em cũng như lòng yêu kính của con chúng ta”.
Ôi! Số mạng chỉ là tên của một trò chơi, mà bây giờ đã đến lúc ông phải trả giá cho trò chơi đó.
Bác sĩ Trâm hớt hải bước đến trước mặt ông:
- Anh làm tôi đi kiếm đến mất hồn.
Rồi cô nghiêm mặt:
- Khuya rồi. Ai cho phép bệnh nhân ra dầm sương?
Ông Vũ lặng lẽ nhìn bác sĩ Trâm lòng nặng trĩu. Ông bỗng muốn đùa cho nỗi đau vơi bớt đi:
- Thưa bà bác sĩ, tôi không ngủ được. Bác sĩ có thể nào tiêm vài mũi vào tráitim luôn khổ sở vì yêu của tôi chứ?
Trâm hừ một tiếng:
- Bố con anh rõ là một thứ… Đau, bệnh gần chết cũng pha trò được.
Mắt ông Vũ chợt sáng lên trong bóng tối:
- Ngồi xuống đây Trâm. Hãy nói cho tôi nghe về con bé đó đi.
- Con bé nào?
- Con gái tôi ấy
- Lạ thật, hồi mẹ nó muốn xin anh một đứa con như xin một ân huệ, anh đã cười và cho nhảm nhí bây giờ nhận vơ vào là “con gái tôi”.
- Cứ nói nặng vào Trâm, có vậy tôi mới thấy mình bớt khổ… Nào! Cô muốn nói gì nữa, cứ tự nhiên…
- Nói gì bây giờ? Thề có hương hồn Mai Phương, từ xưa đến nay tôi chưa bao giờ có lấy một chút cảm tình nào với anh. Nhất là lúc ôm xác con Phương trong tay, lúc đó sao tôi thù anh thế. Một đứa con gái gia đình khá giả mà phải sinh lén sinh lút trong nhà thương khí, xung quanh không một người thân, sức khoẻ yếu kém rồi phải chết đi để cứu sống giọt máu của người mình quá yêu. Nó trối với tôi rằng sau này phải làm sao cho Phúc biết cha nó là ai. Khi ấy tôi đã hứa nhưng trong thâm tâm, tôi luôn nghĩ mình sẽ làm trái lời hứa đó. Rồi anh biệt tăm cá nhạn, tôi thấy mình như không còn trách nhiệm gì với lời hứa năm xưa nữa. Có lẽ vì con Phúc đang sống trong vòn gtya yêu thương thật sự của gia đình anh TRiệu đã làm tôi quên hay sao ấy.
Ông Vũ buồn bã ngăn tiếng thở dài. Giọng bác sĩ Trâm vẫn đều đều:
- Lần đâu tiên gặp lại Phúc tôi đã thực sự ngạc nhiên. Con bé giống Mai Phương nhưng cũng có nét gì đó rất không Mai Phương. Nghịch ngợm,hiếu động, lí lắc, hồn nhiên, rõ là không phải tính của mẹ nó, rồi đôi mắt cũng vậy. Giờ tôi nhận ra ngay tất cả những cái rất không phải Mai Phương thì đó là của ai?
Liếc xéo ông Vũ, Trâm nói:
- Cũng dễ hiểu tại sao anh đã… thương.. nó… Chẳng qua con Phúc chính là anh đó thôi. Nhưng may mắn, Phúc được lớn lên trong một gia đình nền nếp, nên những thói hư tật xấu của ông cha hầu như không thấy ở nó.
Ông Vũ cười gượng gạo:
- Cô có tưởng tượng quá không bác sĩ? Cô nói những lời như búa bổ, cô không sợ tôi vỡ tim ra hay lại tự tử lần nữa à?
Trâm bĩu môi:
- Hôm nay anh là người khác bữa trước rồi. Tôi đố anh dãm chết khi anh dã tỉnh hồn, khi cô con gái xinh đẹp quí như ngọc của anh còn đang nằm nhăn nhó kêu đau trong bệnh viện.
- Quả thật, hom nay tôi không dám chết, những còn gì khổ sở hơn là sống dối diện với lương tâm mình, để thấy mình luôn là kẻ tội lỗi, để không bao giờ tôi được gọi “con ơi”…
Nhìn gương mặt ông Vũ đau xót trong ánh sáng lờ mờ của màn đêm. Trâm xót lòng:
- Anh Vũ à! Chị Thanh và anh Triệu muốn tôi sẽ nói với Phúc sự thật.
Ông Vũ hốt hoảng:
- Đừng! Đừng Trâm ơi! Tội con bé lắm! Tội lắm. Vả lại tôi đã suy nghĩ rất kĩ rồi. Nếu Phúc nhận tôi là cho nó đi nữa thì trên đời này, tôi cũng một giọt máu rơi mà tôi không muốn có lúc yêu thương bồng bột… Còn người cha từ trái tim yêu thương thân thiết và cả ruột thịt thậ sự của Phúc vẫn là anh Triệu. Vậy thì tôi nỡ nào vì mình mà để con phải ngỡ ngàng, phải khổ sở.
- Thế tôi phải làm gì với lời hứa của Mai Phương?
- Mai Phương làm sao biết được chuyện gì sẽ xảy ra hai mươi năm sau khi cô ấy chết… Tôi van Trâm, đừng nói gì cả. Dầu gì ngày mai tôi cũng xuất viện…
Trâm đứng dậy nghiêm nghị nhìn ông:
- Thôi được! Bây giờ mời người bệnh về phòng.
Ông Vũ ngồi một mình trên ghế đá của bệnh viện. Đêm nay nữa là mấy đêm rồi ông không ngủ được. Ông cứ thức để ngẫm nghĩ lại đời mình… Ông thấm thía lời chúc của bà Thanh chiều mưa nào… Bà đã chúc ông “luôn bằng lòng với số mạng”… ông Vũ rít mạnh một hơi thuốc. Ông là người không tin vào số mạng. Mới đây thôi, ông còn tin rằng: số mạng là cái con người cầm được trên tay nhưng bây giờ ông lại nghĩ khác. Phải chăng ông đã quá mệt mỏi đến nỗi không còn muốn sống nữa? Nếu có số mạng thì số mạng cũng đã chừa cho ông một lối thoát, chớ không, ông đã làm gì đêm say đó với con ông?
Ông Vũ toát mồ hoi và nhói ở ngực “Mai Phương hãy tha tội cho anh. Anh chưa bao giờ và không bao giờ xứng đáng với tình yêu của em cũng như lòng yêu kính của con chúng ta”.
Ôi! Số mạng chỉ là tên của một trò chơi, mà bây giờ đã đến lúc ông phải trả giá cho trò chơi đó.
Bác sĩ Trâm hớt hải bước đến trước mặt ông:
- Anh làm tôi đi kiếm đến mất hồn.
Rồi cô nghiêm mặt:
- Khuya rồi. Ai cho phép bệnh nhân ra dầm sương?
Ông Vũ lặng lẽ nhìn bác sĩ Trâm lòng nặng trĩu. Ông bỗng muốn đùa cho nỗi đau vơi bớt đi:
- Thưa bà bác sĩ, tôi không ngủ được. Bác sĩ có thể nào tiêm vài mũi vào tráitim luôn khổ sở vì yêu của tôi chứ?
Trâm hừ một tiếng:
- Bố con anh rõ là một thứ… Đau, bệnh gần chết cũng pha trò được.
Mắt ông Vũ chợt sáng lên trong bóng tối:
- Ngồi xuống đây Trâm. Hãy nói cho tôi nghe về con bé đó đi.
- Con bé nào?
- Con gái tôi ấy
- Lạ thật, hồi mẹ nó muốn xin anh một đứa con như xin một ân huệ, anh đã cười và cho nhảm nhí bây giờ nhận vơ vào là “con gái tôi”.
- Cứ nói nặng vào Trâm, có vậy tôi mới thấy mình bớt khổ… Nào! Cô muốn nói gì nữa, cứ tự nhiên…
- Nói gì bây giờ? Thề có hương hồn Mai Phương, từ xưa đến nay tôi chưa bao giờ có lấy một chút cảm tình nào với anh. Nhất là lúc ôm xác con Phương trong tay, lúc đó sao tôi thù anh thế. Một đứa con gái gia đình khá giả mà phải sinh lén sinh lút trong nhà thương khí, xung quanh không một người thân, sức khoẻ yếu kém rồi phải chết đi để cứu sống giọt máu của người mình quá yêu. Nó trối với tôi rằng sau này phải làm sao cho Phúc biết cha nó là ai. Khi ấy tôi đã hứa nhưng trong thâm tâm, tôi luôn nghĩ mình sẽ làm trái lời hứa đó. Rồi anh biệt tăm cá nhạn, tôi thấy mình như không còn trách nhiệm gì với lời hứa năm xưa nữa. Có lẽ vì con Phúc đang sống trong vòn gtya yêu thương thật sự của gia đình anh TRiệu đã làm tôi quên hay sao ấy.
Ông Vũ buồn bã ngăn tiếng thở dài. Giọng bác sĩ Trâm vẫn đều đều:
- Lần đâu tiên gặp lại Phúc tôi đã thực sự ngạc nhiên. Con bé giống Mai Phương nhưng cũng có nét gì đó rất không Mai Phương. Nghịch ngợm,hiếu động, lí lắc, hồn nhiên, rõ là không phải tính của mẹ nó, rồi đôi mắt cũng vậy. Giờ tôi nhận ra ngay tất cả những cái rất không phải Mai Phương thì đó là của ai?
Liếc xéo ông Vũ, Trâm nói:
- Cũng dễ hiểu tại sao anh đã… thương.. nó… Chẳng qua con Phúc chính là anh đó thôi. Nhưng may mắn, Phúc được lớn lên trong một gia đình nền nếp, nên những thói hư tật xấu của ông cha hầu như không thấy ở nó.
Ông Vũ cười gượng gạo:
- Cô có tưởng tượng quá không bác sĩ? Cô nói những lời như búa bổ, cô không sợ tôi vỡ tim ra hay lại tự tử lần nữa à?
Trâm bĩu môi:
- Hôm nay anh là người khác bữa trước rồi. Tôi đố anh dãm chết khi anh dã tỉnh hồn, khi cô con gái xinh đẹp quí như ngọc của anh còn đang nằm nhăn nhó kêu đau trong bệnh viện.
- Quả thật, hom nay tôi không dám chết, những còn gì khổ sở hơn là sống dối diện với lương tâm mình, để thấy mình luôn là kẻ tội lỗi, để không bao giờ tôi được gọi “con ơi”…
Nhìn gương mặt ông Vũ đau xót trong ánh sáng lờ mờ của màn đêm. Trâm xót lòng:
- Anh Vũ à! Chị Thanh và anh Triệu muốn tôi sẽ nói với Phúc sự thật.
Ông Vũ hốt hoảng:
- Đừng! Đừng Trâm ơi! Tội con bé lắm! Tội lắm. Vả lại tôi đã suy nghĩ rất kĩ rồi. Nếu Phúc nhận tôi là cho nó đi nữa thì trên đời này, tôi cũng một giọt máu rơi mà tôi không muốn có lúc yêu thương bồng bột… Còn người cha từ trái tim yêu thương thân thiết và cả ruột thịt thậ sự của Phúc vẫn là anh Triệu. Vậy thì tôi nỡ nào vì mình mà để con phải ngỡ ngàng, phải khổ sở.
- Thế tôi phải làm gì với lời hứa của Mai Phương?
- Mai Phương làm sao biết được chuyện gì sẽ xảy ra hai mươi năm sau khi cô ấy chết… Tôi van Trâm, đừng nói gì cả. Dầu gì ngày mai tôi cũng xuất viện…
Trâm đứng dậy nghiêm nghị nhìn ông:
- Thôi được! Bây giờ mời người bệnh về phòng.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,226
Posts: 95995
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Lỡ Lầm - Trần Thị Bảo Châu

Postby tuvi » 09 Oct 2019

Đoạn Kết

- Cô Trâm ơi! Sao mấy hôm Phúc không thấy chú Vũ qua chơi?
- À! Ông ta ra viện rồi…
Phúc chớp mắt, lòng cô buồn bã:
- Ôi! Chú ấy được về nhà mà không qua tạm biệt, chia tay gì cả.
Mai ngó em:
- Hôm qua ông Vũ về, em ngủ rồi, ông ấy bảo chị hãy để em ngủ và gởi lời chào mà chị quên…
- Tội nghiệp! Về nhà chắc chú Vũ buồn lắm. Thui thủi một mình, con cái không có… Không biết cô Nga có đến chăm sóc không?
Cô Trâm nhìn Phúc:
- Hai người đó định chung sống với nhau đó
Phúc lộ vẻ vui ra mặt:
- Vậy cũng mừng, cô Nga thương chú ấy nhiều lắm. Hai trái tim cô đơn sẽ không còn cô đơn nữa.
Cô chợt im lặng khi nghĩ đến Nguyên. Không biết anh ấy nghĩ thế nào mà hôm nay cô không nghe anh nói về mẹ mình.
- Vết thương của Phúc may rất đẹp!
Phúc cười:
- Vết thương mà cũng có nhan sắc nữa hả cô? Cháu sợ cái sẹo đó quá cô ơi!
- Bảo đảm không có sẹo nhưng không được ăn bậy. Ông Nguyên nhà cô là lúc nào cũng cho cô món bổ. Này! Ăn thị tbò và tôm cua nhiều vào thì ráng mà chịu nha!
Cánh cửa phòng xịch mở. Ông Vũ nhẹ nhàng bước vào. Hôm nay ông rất lịch sự, quần áo màu nhã, may đúng model dành cho lứa tuổi của ông. Tay cầm một con gấu bằng nhung xù rất dễ thương.
- Chào bác sĩ.
- Không dám, chào người bệnh tim mãn tính.
Ông Vũ thẳng thắn:
- Tôi muốn thăm cô bạn nhỏ, được không bác sĩ?
- Được chứ! Cô ta cũng vừa thắc mắc với tôi về sự mất tăm của ông mấy hôm nay đó.
Vừa nói cô Trâm vừa kéo tay Mai đi ra.
Ông Vũ trìu mến nhìn Phúc. Ông đưa con gấu nhung xù to tướng ra:
- Phúc bớt đau nhiều không?
- Phúc đòi đi dạo lòng vòng bệnh viện mà bác sĩ không cho đó chứ!
Ông Vũ mỉm cười, rõ là cái “giọng địêu” trả lời trật lề nhưng rất trúng tâm quen thuộc của ông chớ còn ai nữa.
- Con gấu Misa này dễ thương thật!
- Tôi.. chú… biết thế nào Phúc cũng thích, vừa trông nó có nét gì ngông nghênh một cách dễ thương giống Phúc vậy.
- Chú Vũ nói đúng. Người ta thường thích cái gì giống mình.
Rồi cô tinh nghịch nheo con mắt nhìn ông Vũ:
- Anh Khải bảo Phúc và chú Vũ có nhiều nét giống nhau, cô Trâm cũng vậy. Làm Phúc nở mũi to vì mình được giống người nổi tiếng. Bây giờ lại nghe chính người nổi tiếng nói: “Phúc giống con gấu Misa”. Thế là thế nào nhỉ?
- Thế có nghĩa là chú Vũ là gấu cha và Phúc là… gấu con. Hai cha con nhà gấu giống nhau, Phúc thích không?
Phúc khe khẽ gật đầu. Cô có cảm giác ông Vũ muốn hướng tình cảm của ông đối với cô sang một chiều hướng trong sáng, tốt đẹp hơn qua món quà và những câu nói ngẫu nhiên như trò chơi giữa hai người.
Cô nghiêng đầu nhìn ông tinh quái:
- Gấu ba sắp có gấu mẹ vĩ đại phải không?
- Ừ! Chú Vũ đến để chia tay với Phúc. Chú về ở Đà Lạt với cô Nga. Khí hậu ở đó hợp với những người có tuổi như chú và cô ấy.
Phúc cắn môi:
- Bao giờ chú mới đi?
- Sáng mai
Phúc ngạc nhiên:
- Sao nhanh dữ vậy? Không đợi Phúc ra viện. Phúc với anh Nguyên đến phụ dọn nhà cho chú và cô Nga,
Ông Vũ gượng cười thay cho câu trả lời. Ông đau lòng nhìn con gái mà không biết nói gì cả. Trong khi ó vẫn huyên thuyên như chú sao nhỏ kể chuyện các cô y tá đã nói về ông, một con người nổi tiếng như thế nào.
Cuối cùng, ông cũng phải đứng dậy. Mắt púc ngừng lại nơi ông, hai giọt nắng long lanh làm ông xúc động:
- Gấu cha đi nhé con! Phúc!
Ông cầm tay cô xiết chặt, rồi ông cũng bàng hoàng khi thấy con mình nhập vai rất nhanh vào trò chơi đóng kịch này:
- Dạ! Gấu ba lên Đà Lạt ở khoẻ, không được đau tim nữa… ở đây Gấu con cũng sẽ rất nhớ gấu Ba…
Trời ơi! Cái đôi mắt nâu và cái cằm lì của con ông sao mà dễ ghét thế… Ông Vũ nghẹn lời cúi xuống hôn nhanh lên trán cô. Phúc cũng rất xúc động, cô kéo đầu ông xúông và cũng “thơm” trên má ông một cái. Cô chưa kịp định thần để nghĩ xem động lực nào đã xui cô làm thế thì cô đã thấy Nguyên đứng trước mặt mình. Kinh hoàng, cô buông tay ông Vũ ra. Nét mặt Nguyên lạnh như đang cố giấu đi những cảm xúc của mình. Anh đưa hai tay cho ông Vũ bắt:
- Đừng phiền tôi anh bạn nhỏ. Con bé bao giờ cũng duy nhất yêu mình anh. Với nó, tôi chỉ có mặt trong một trò chơi mà tôi chưa kịp đặt tên.
Ông nhìn Phúc dịu dàng:
- Chú Vũ về, Hoài Phúc nhé.
Nguyên bước đến bên cửa sổ nhìn theo dáng đơn độc bước đi như chạy của ông Vũ trên hành lang vắng. Chiều đng xuống chầm chậm. Phúc thắc thỏm chờ anh trở lại giường cũng như thắc thỏm chờ một câu nói của anh…
Nhưng Nguyên vẫn im lặng đứng bên cửa sổ. Phúc chống tay ngồi dậy, cố cắn răng để khỏi kêu đau. Cô bước từng bước đến bên anh. Giọng cô lo lắng khi tay cô chạm vào vai anh:
- Giận em sao Nguyên?
Nguyên giật mình. Anh ôm cô:
- Ai bảo em đi ra đây? Lại bướng nữa…
Phúc nhăn mặt khi Nguyên đỡ cô nằm xuống. Cô nắm tay Nguyên:
- Em chỉ tội nghiệp ông Vũ.
- Điều đó anh phải thông cảm với em hơn mọi người chớ Phúc… Anh đang nghĩ đến chú Vũ, mẹ anh rồi em chớ anh chẳng hề giận dỗi gì cả…
Phúc nhỏ nhẹ:
- Anh nghĩ gì về mẹ vậy? Có buồn mẹ không đó anh?
- Anh không buồn mẹ vì anh rất yêu em. Mẹ đã già rồi, có lẽ với chú Vũ mẹ sẽ tìm được sự yên ổn. Hai tái tim cô đơn sau bao nhiêu năm dài khốn khổ vì những ảo tưởng đên cuồng, hoài bão tan vỡ sẽ gặp nhau đấy Phúc. Dù họ đã ở gần nhau rất lâu…
Nguyên thở dài nhìn Phúc. Cô thấy hình nưh anh đang rất muốn thổ lộ một điều gì đó với cô. Phúc lo lắng:
- Chuyện gì vậy anh?
- Chuyện gì đâu?
- Rõ ràng là có mà… trông mắt anh kìa, nó xa vắng làm sao ấy
- À!... anh đng nghĩ tới thân phận của con người… như chú Vũ chẳng hạn. Chú ấy là đạo idễn nổi tiếng. Chú àn dựng, sắp xếp số phận nhiều người theo ý chú. Nhưng cuối đời với những bất ngờ và oan trái không lường trước, chú Vũ đành đem cái hàoi bão thực sự, duy nhất có được của đời mình gán ghép vào một trò chơi trẻ con như một sự bất lực trước số mạng.
Phúc hoang mang, cô ngẫm nghĩ một hồi lâu rồi e dè nói:
- Chú Vũ thương đứa con điên điên đã chết lắm, nên lúc nãy em có nói đùa như để an ủi cho chú vui. Anh đừng nghĩ xấu về chú ấy…
- Em không biết chứ… chú Vũ đang khổ tâm vì còn một đứa con xinh đẹp, thông minh còn sống của mình.
Phúc trố mắt:
- Ủa! Nó đang ở đâu?
Nguyên cười lấp lửng:
- À! Nó vẫn còn ở trong trò chơi chưa đặt tên của chú ấy chớ ở đâu?
Phúc phụng phịu liếc anh:
- Thấy ghét! Vjay anh đặt tên cho trò chơi đó đi.
- Có sẵn rồi! “Gỗ mun” nè! Cuộc đời là một chỗi dài những bất ngờ. Anh nghĩ, niềm vui và nỗi bất ngờ gây cảm xúc mạnh nhất đối với chú Vũ sẽ là một ngày nào đó em nói với chú ấy rằng: “Ba ơi! Lê Vũ Hoài Phúc chính là tên trò chơi của ba”
Phúc nghiêng đầu nhìn anh:
- Lạ nhỉ! Sao hôm nay anh lại đặc biệt quan tâm đến chú Vũ vậy?
Nguyên có vẻ xa xôi:
- Có gì lạ đâu? Vì anh là đàn ông, rồi sau này anh cũng sẽ là một người cha.
Phúc cười rất vô tư:
- Thế..,. anh định chừng nào sẽ “đạo diễn” cho em nói như vậy với chú Vũ?
Nguyên âu yếm cúi xuống nhìn vào đôi mắt nâu trong sáng của Phúc:
- Một ngày gần đây thôi, “Gỗ mun” ạ! Vì dù sao em cũng đã lớn.

HẾT
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,226
Posts: 95995
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Previous

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 30 guests