Chân Trời Hạnh Phúc - Bích Quỳnh

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: Chân Trời Hạnh Phúc - Bích Quỳnh

Postby tuvi » 04 Oct 2019

Chương 16

Một lần nữa lại đổi chỗ ở. Nhưng lần này thì Hồng Hân không phải một mình vất vả mà túi lớn túi nhỏ tư trang vật dụng của nàng, kể cả nàng đều được Dũng bưng bê hết ra chiếc xe hơi đẹp đẽ của anh. Sau đó, chiếc xe hơi chuyển bánh chạy một quãng đường dài để rồi rẽ vào một khu yên tĩnh và dừng lại trước một căn nhà trệt nhỏ gọn.

Nhanh như một con sóc, Dũng ra khỏi xe, lấy chìa khóa mở cửa nhà rồi một mình anh lại bưng bê hết các túi lớn, túi nhỏ vào nhà.

- Thế nào, chỗ ở này không tệ chứ cô bé?

Hồng Hân nhìn Dũng đăm đăm, vừa ngạc nhiên vừa vui sướng:

- Em không ngờ là có hẳn một thế giới riêng như thế này. Anh làm sao mà chọn thuê được một chỗ tuyệt vời như vậy?

Dũng mỉm cười:

- Anh đọc báo, thấy ở mục cho thuê nhà. Tuy diện tích nhà nhỏ hẹp, nhưng một mình em thì quá tiện lợi, nên anh đã đến xem. Theo tính toán của anh, em từ đây đến trường học cũng chẳng bao xa, nên anh quyết định thuê ngôi nhà này cho em. Anh đã làm hợp đồng và trả tiền nhà một năm rồi, nên em tha hồ mà ở. Từ nay thì không phải bôn ba vì chỗ ở, không sợ ồn, cũng không sợ bị ai đuổi. Em yên tâm mà học hành.

- Còn bàn ghế mới toanh này?

Hồng Hân lướt qua phòng khách, ló đầu vào một căn phòng có sẵn một tấm nệm dày đặt dưới gạch, một chiếc tủ, một bàn học ... tất cả đều rất mới. Nàng chạy luôn xuống bếp, thấy đã có bếp ga và một bộ xoong nồi. Thật là một sự chuẩn bị quá sức chu đáo và đầy đủ. Hồng Hân quay quắt lại. Dũng nhìn nàng tươi cười. Và không đợi nàng hỏi, anh liền trả lời:

- Anh mua sắm tất cả vào ngày hôm qua. Anh hy vọng em sẽ vui và sẽ thích.

- Em thích lắm.

Hồng Hân không còn biết phải nói gì, nàng chồm tới ôm lấy cổ Dũng, hôn thật kêu lên má anh, rồi nói giọng chân thành:

- Em cám ơn. Em cám ơn anh vì tất cả. Em cám ơn anh đã lo lắng cho em. Nhưng em rất ngại vì anh phải tốn khá nhiều tiền. Số tiền đó, em làm sao có mà trả lại cho anh.

- Ngốc ạ!

Dũng phì cười ôm chặt tấm thân mảnh khảnh của Hồng Hân, xoay nàng trọn một vòng rồi dừng lại nói:

- Chuyện tiền bạc đối với anh không là gì cả. Anh cũng đâu đòi em phải trả lại. Anh sẵn lòng đánh đổi thật nhiều tiền để đổi lấy cái sự vui vẻ của em. Còn nữa, từ nay, anh sẽ thay mặt mẹ em chu cấp tiền bạc cho em ăn học. Anh không muốn em vất vả với cái nghề tiếp thị nữa. (ay da, chắc phải hiến thân đền đáp gòi)

- Vậy em phải gọi anh là mẹ rồi.

Dũng bật cười, cốc nhẹ lên đầu Hồng Hân:

- Em đúng là "con quỉ nhỏ" đấy nhé. Cái gì cũng đáng yêu, chỉ phải một điều là quá cứng đầu cứng cổ.

- Anh cũng nói em như thế, em chẳng tha cho anh đâu. Đáng ghét thật!

Hồng Hân đưa nắm đấm lên, Dũng ù té chạy. Dũng chạy và Hồng Hân đuổi cứ thế cho đến khi cả hai cùng mệt nhoài ngã nhào lên chiếc ghế nệm dài. Hồng Hân nằm gối lên đùi của Dũng, còn Dũng thì ngồi vuốt ve từng sợi tóc suôn mượt của nàng.

- Nếu em không gặp anh, em không biết cuộc sống của mình rồi sẽ như thế nào, sẽ trôi đến đâu giữa dòng đời này?

Nghe Hồng Hân nói, Dũng liền nói:

- Chắc chắn một điều là em vẫn sống và sẽ lại có tình yêu theo đúng tự nhiên. Nhưng số phận đã dắt em tới bên anh rồi, con đường của em từ nay sẽ luôn có anh bên cạnh. Em có hối tiếc gì chăng? (hỏi trước cho yên lòng chắc)

- Hoàn toàn không có hối tiếc. Ngược lại, em còn phải cám ơn số phận đã đưa em tới bên anh. Em hy vọng anh sẽ là hạnh phúc cả đời của em.

Bỗng dưng Dũng thở dài. Nghe tiếng thở dài của anh, Hồng Hân chau mày:

- Sao anh lại thở dài?

- Đâu có gì.

Dũng lắc đầu chối quanh:

- Chỉ là một hơi thở tự nhiên thôi.

Dũng ôm ghì lấy Hồng Hân và cúi xuống tìm môi nàng. Trong vòng tay ấm áp của Dũng, Hồng Hân như chẳng còn gì để lo nghĩ nữa. Cuối cùng, nàng cũng đã tìm lại được những ngày vui vẻ thoải mái rồi.

Mùa mưa qua rồi mùa mưa lại đến. Quá trưa rồi mà trời vẫn còn u ám không thấy chút ánh sáng.

Những giờ học nặng nề kết thúc. Giáo sự lặng lẽ rời khỏi giảng đường. Đám sinh viên lao nhao như bầy ong vỡ tổ túa ra về. Hồng Hân lúc nào cũng là người ra sau cùng. Đưa mắt nhìn đồng hồ đeo tay, rồi lại nhìn lên trời, Hồng Hân cố xem những đám mây xám xịt kia có làm nên một trận mưa bất ngờ hay không.

Nhiều ngày rồi Dũng không đến, Hồng Hân trông đợi đến sốt cả ruột. Hôm nào tan học, nàng cũng vội về nhà ngay để xem Dũng có đến và chờ đợi nàng không. Nhưng hôm nay thì không thể về nhà ngay được, mà phải ghé về nhà mẹ gởi thím Tư món quà mừng sinh nhật một tuổi cho thằng nhóc em cùng mẹ khác cha với nàng. Ngày mai đến sinh nhật của thằng nhóc rồi.

Hồng Hân nhìn lại món quà để trong bóp, rồi treo chiếc bóp vào xe đạp, đẩy xe ra khỏi cổng trường. Nàng còn chưa kịp chạy xe đi thì trước mặt có hai bóng người lù lù hiện ra, vui vẻ gọi tên nàng:

- Hồng Hân!

Hồng Hân mở to đôi mắt, sững cả người ra kinh ngạc. Bởi vì đang hiện diện trước mắt nàng là hai người bạn thuở xưa: Minh Quân và Linh. Họ san sát bên nhau và đang nhìn nàng tươi cười. Khó khăn lắm, Hồng Hân mới thốt được nên lời:

- Là hai người à?

Linh nhào tới ôm chầm lấy Hồng Hân:

- Tụi mình đứng chờ lâu lắm rồi đó. "Chụp" được mày rồi, không có buông đâu nghen.

Hồng Hân mỉm cười:

- Hai người mới về à?

- Phải.

Minh Quân nãy giờ vẫn đứng từ xa, giờ bước tới nhìn Hồng Hân, ánh nhìn trìu mến:

- Ba anh nói Hân có địa chỉ E- mail của anh, sao không gởi thư cho anh?

- Xin lỗi ... Em không rảnh.

Linh xen vào:

- Không rảnh hay là không muốn? Đừng diện cớ không rảnh để càng lúc càng xa cách bạn bè đó nghen. Tụi này quyết tâm trưa nay "bắt cóc" Hân đi dùng cơm chung đó. Chúng ta đi nghen.

Biết không có đường thoái thác, Hồng Hân gật đầu. Minh Quân lên tiếng:

- Linh! Em chở Hân đi, anh sẽ chạy xe của Hân theo.

Nói rồi, Minh Quân đến gần bên Hồng Hân:

- Đưa xe đạp cho anh, Linh sẽ chở em.

Hồng Hân không nói gì, chỉ y theo kế hoạch của Linh và Minh Quân. Lát sau, thì cả ba người đã quây quần trong một nhà hàng. Sau những thăm hỏi qua lại, Minh Quân đề cập thẳng:

- Lần này anh về là một cố gắng lớn để mừng sinh nhật thằng em, và để làm một việc có ý nghĩa hơn là đem Hân về với gia đình. Chúng ta đều lớn cả rồi. Chúng ta phải biết nghĩ cho cái chung, có đúng không? Hân à! Anh nghĩ em bôn ba bấy nhiêu cũng đủ rồi, chẳng lẽ em bôn ba cả đời hay sao? Mỗi một ngày em còn ở ngoài tự mình lo, tự mình sống là mỗi một ngày dì Lan sống không yên, sống đau khổ. Tâm tình đó của người làm mẹ lẽ ra đứa con phải hiểu và đứa con phải trở về từ lâu rồi. Vậy mà ... em càng lúc càng xa hút khỏi mọi người. Nếu em muốn mọi người phải vì em mà sống không yên, mà đau khổ thì em cũng đạt được điều đó rồi, cũng đủ rồi Hân à. Dừng lại đi! Trở về đi. Anh khuyên em cũng được, coi như anh van xin em cũng được. Hãy cho anh đón em về. Cả một mái ấm hạnh phúc đang chờ đợi chúng ta. Ba của anh và mẹ của em sẽ không còn gì vui hơn khi em trở về. Hồng Hân! Hãy theo anh về nhà nghen.

Linh đầy xúc động xen vào:

- Phải đó Hân. Đi đâu cũng không bằng nhà mình. Về nhà nghen.

- Tôi biết hai bạn rất bận tâm, rất tốt với tôi, nhưng tôi không thể. Đúng hơn là lòng tôi giây phút này chưa có ý muốn trở về.

- Vậy thì chừng nào?

Hồng Hân nhìn Linh lắc đầu:

- Tôi không biết. Có thể là một ngày nào đó, tôi sẽ quay về, cũng có thể là tôi sẽ đi mãi mãi.

Không ai để ý đôi mắt Minh Quân đang càng lúc càng đỏ lên như sắp khóc. Đột nhiên anh đứng bật dậy, tóm lấy tay của Hồng Hân, nói nhanh:

- Linh! Em ngồi lại, anh muốn nói chuyện riêng với Hồng Hân một chút.

Minh Quân kéo Hồng Hân ra một chỗ vắng, hết sức tức giận nói:

- Em có biết em vừa cố chấp vừa quá hẹp hòi hay không? Em hận anh chứ gì? Em hận anh đã không chọn em để tách rời ba của anh và mẹ của em chứ gì? Hồng Hân à! Tại sao em không chịu hiểu con cái hy sinh chút tình riêng cho cha mẹ hạnh phúc, điều đó là rất tuyệt vời kia mà. Về đi thôi. Mẹ của em đã vì em khóc hết nước mắt rồi. Lẽ nào em không chạnh lòng trước nỗi đau của mẹ em hay sao? Nếu như mẹ em vì em mà lao tâm ngã bệnh, thì em tính sao? Hãy trở về đi Hồng Hân.

Nếu như trước đây thì chắc chắn một điều là Hồng Hân sẽ hét lạc cả giọng để tranh cãi một trận ra hồn với Minh Quân. Nhưng lần này, nàng lại im lặng đến cả nàng cũng ngạc nhiên về mình. Nàng thật sự đã không còn muốn nói gì nữa. Nàng cứ im lặng để mặc cho Minh Quân lúc giận, lúc lại năn nỉ, xoa dịu ... Nàng từ từ lấy ra từ trong bóp một gói quà nhỏ nhắn, cầm lấy tay Minh Quân, đặt gói quà vào lòng tay anh vẻ thật bình thản:

- Ngày mai là sinh nhật của em trai, nhờ anh chuyển hộ món quà này và lời chúc tốt đẹp tới mẹ của tôi. Nói lại giùm với mẹ tôi, là tôi vẫn bình an và vui vẻ. Cám ơn anh. Cám ơn cả những lời khuyên chân tình của anh dành cho tôi. Cám ơn vì tất cả. Bữa cơm trưa nay, tôi không thể dùng được nữa. Tôi về đây.

- Hồng Hân!

Hồng Hân ngước lên nhìn, Minh Quân xót xa nhìn nàng:

- Anh thấy em bắt đầu chấp nhận mọi thứ rồi đó. Thôi thì hãy bắt đầu từ bữa tiệc sinh nhật của em trai ... cùng đến dự có được không Hân?

Vẫn một thái độ trầm tĩnh khác lạ, Hồng Hân lắc đầu:

- Tôi về đây. Anh vào với Linh đi. Hai người xứng đôi lắm.

Hồng Hân quay lại:

- Tôi ở một nơi rất tốt. Tôi cũng đã có người yêu, một người biết lo lắng cho tôi và biết làm cho tôi vui vẻ. Có thể nói tôi bằng lòng với cuộc sống của mình hiện tại.

Hồng Hân nói xong, nhẹ nhàng quay bước và chẳng mấy chốc đã mất hút. Minh Quân đứng nhìn theo, rồi lặng lẽ quay vào thì chạm phải Linh cũng vừa bước ra nhìn anh mỉm cười:

- Em hiểu anh rất buồn khi ý nguyện không đạt được. Nhưng anh đã có lòng thì cho dù không thành công, dì Lan cũng sẽ hiểu mà. Em cũng từng là bạn thân của Hồng Hân. Em nhìn thấy tình cảnh giữa dì Lan và Hồng Hân như vậy, lòng cũng không ngăn được ray rứt khó chịu. Minh Quân! Em đứng cùng một chiến tuyến với anh. Nếu anh cần em giúp đỡ chuyện gì, em lúc nào cũng sẵn sàng.

Minh Quân xúc động, nắm lấy bàn tay Linh thở hắt ra nói:

- Cám ơn lòng tốt của em. Thật tình anh không muốn bỏ cuộc. Chúng ta sẽ tìm một cách nào nhiều hy vọng hơn để thuyết phục Hồng Hân, em có đồng ý không?

- Em ủng hộ anh.

Tay trong tay, Minh Quân và Linh đi trở vào nhà hàng. Trong khi đó, Hồng Hân một mình lầm lũi đạp xe đi. Đầu óc rỗng tuếch không một chút cảm xúc, dù rằng trái tim đau đớn như vừa bị một vết dao cứa ngang. Hồng Hân muốn la thật to, muốn khóc thật nhiều, nhưng đôi mắt cứ ráo hoảnh.

"Mặc kệ. Mặc kệ tất cả đi". Hồng Hân gào to lên trong lòng. Rẽ từ một con đường nhỏ ra một con đường lớn để cho đường về nhà hôm nay dài ra thêm. Hồng Hân chợt ao ước phải chi mình có sức lực, có thể đạp một mạch đến mấy năm mới quay về như thế sẽ tốt hơn. Giữa lúc tâm tư nàng như một mớ bòng bong hỗn độn không đầu không đuôi, thì phía trước nàng, một chiếc tắc- xi màu vàng vừa đỗ lại. Từ trong xe, một người đàn ông ăn mặc rất sang trọng bước ra, người đó chính là Dũng.

Hồng Hân cũng kịp trông thấy và bật hẳn một tiếng kêu:

- Dũng!

Phản xạ tự nhiên, Hồng Hân tấp xe vào lề, cách chỗ Dũng một quãng đủ để nhìn. Nàng nhìn thấy Dũng mở rộng cửa tắc xi, dìu ra một người đàn bà béo tốt đẫy đà. Bất chợt trong đầu Hồng Hân hiện về một hình ảnh trước đây nàng từng thấy, nhưng vì không thấy mặt nên không thể khẳng định. Giờ thì nàng đã có thể khẳng định rồi: chính là Dũng và bà ấy.

Người tài xế tắc xi khiêng ra từ cốp sau xe mấy va li hành lý to nhỏ. Dũng cũng phụ khiêng và cùng người tài xế đi vào một ngôi nhà lầu cao tầng ngay trước mặt. Trong khi Dũng và người tài xế khiêng đồ vào, thì người đàn bà đẫy đà vẫn đứng đó. Đợi người tài xế ra tới, bà lục lọi trong bóp lấy tiền ra trao vào tay người tài xế. Trong khi bà lục lọi, bà vô tình làm rơi ra một mẫu giấy vuông ánh vàng lấp lóa.

Chiếc tắc xi chạy đi, người đàn bà đi chuyển vào nhà và cánh cửa nhà được đóng ngay lại.

Hông Hân đạp xe trờ tới trước ngôi nhà đứng nhà. Mấy ngày nay, Dũng không thấy đến, thì ra là đi cùng với người đàn bà đó. Thật ra bà ta là gì của Dũng? Bà ta có quan hệ như thế nào với Dũng? Họ là vợ chồng có đúng không? Có đúng không?

Run rẩy và tan nát, Hồng Hân cảm thấy dường như nàng đang ở giữa một thảm họa dần dần lộ rõ mặt. Nàng nhìn tòa nhà nguy nga đồ sộ, chợt thấy mình sao nhỏ bé, nghèo nàn và đáng thương quá thế.

Dũng đã về. Đợi Dũng đến, mình sẽ hỏi cho ra lẽ". Nghĩ vậy, Hồng Hân dợm đạp xe đi. Chợt trông thấy mẫu giấy vuông ánh vàng, thế là cúi xuống nhặt lên. Thì ra là một tấm danh thiếp, Hồng Hân đọc dòng chữ nhũ vàng trên đó. "Công ty trách nhiệm hữu hạn xuất nhập khẩu. Giám đốc Kiều Mỹ Phụng".

Bỏ luônt ấm danh thiếp vào bóp, Hồng Hân đạp xe đi về. Nhưng chưa về đến nhà thì trong nàng lại nảy sinh một ý định. Nàng tấp ngay vào một dịch vụ điện thoại công cộng và bạo dạn gọi số điện thoại nhà in trong tấm danh thiếp.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,234
Posts: 96017
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Re: Chân Trời Hạnh Phúc - Bích Quỳnh

Postby tuvi » 04 Oct 2019

Chương 17

Dũng kéo mấy va li hành lý vào phòng xong, quay ra mang đến cho Mỹ Phụng một cái ly và một chai nước khoáng ướp lạnh.

- Anh rót giùm em đi.

Dũng lại mở nắp chai nước, rót đầy ra ly cho Mỹ Phụng, rồi nói:

- Mệt quá! Anh đi tắm trước nghen. Anh tắm xong sẽ mở máy nước nóng sẵn cho em.

Mỹ Phụng gật gật đầu. Dũng vừa dợm đi thì chuông điện thoại reo, nên anh nán lại. Mỹ Phụng ngồi bên cạnh bàn điện thoại, liền nhấc ống nghe. Dũng đứng lại nghe vợ nói chuyện. Lát sau, Mỹ Phụng gác máy, tươi cười nói:

- Vừa về tới đã có tin vui rồi. Họ báo biệt thự đã xây xong. Một tuần nữa, họ sẽ dọn nhà cho chúng ta. Dọn sang đó ở, em mới cảm thấy thoải mái hơn. Hai vợ chồng mình không có con cái gì hết, ở biệt thự mới phải. Ở nhà cao tầng như thế này, chẳng bao giờ lên trên đó chỉ để đóng bụi thôi. Em cũng đã tìm được mối một công ty nước ngoài để cho thuê ngôi nhà này rồi.

- Em thích sao thì cứ làm, anh không có ý kiến, chỉ cần em thoải mái và ưng ý thì OK. À! Tối nay em ở nhà nghỉ ngơi, anh có việc đi ra ngoài đấy, lúc sáu giờ rưỡi.

- Em có thể biết là anh đi đâu không?

- Đi chúc mừng một người bạn, nhờ đánh giỏi bi da mà đạt được huy chương vàng. Thôi, anh đi tắm.

Dũng đã khuất mất vào trong rồi mà Mỹ Phụng vẫn còn nhìn theo. Cô lặng thinh nghĩ ngợi một lúc, rồi lẩm nhẩm một mình.

- Anh đừng tưởng là em không nhìn thấy. Đi du lịch ở Nhật có mấy ngày đâu... Anh có thể xác không có linh hồn. Vừa về đến nhà là đã kiếm cớ để đi rồi.

Mỹ Phụng lộ rõ sự ghen hờn lên trên nét mặt. Cô hớp mấy ngụm nước, dằn cái ly không lên bàn lại nói:

- Tôi biết mình vừa xấu lại vừa mập, tôi nhiều lúc không muốn ghen tuông làm gì nữa. Nhưng cứ nghĩ chồng tôi lấy tiền của tôi mà đi phong lưu, thì tôi thật không chịu nổi. Để rồi xem lần này lại dang díu với ai. Vũ nữ hay là ca sĩ phòng trà?

Mỹ Phụng ngửa người ra ghế nhắm nghiền mắt suy tính. Một lần nữa chuông điện thoại lại reo lên. Mỹ Phụng hé mắt, với tay nhấc ống nghe:

- Alô.

Bên kia đầu dây im bặt. Mỹ Phụng lấy làm lạ, nhổm cả người dậy lặp lại.

- Alô. Là ai gọi? Xin mời lên tiếng đi.

Người đang gọi chính là Hồng Hân. Nghe giọng phụ nữ, nàng dợm cúp máy, nhưng rồi thầm nghĩ: "Mình cứ nói, cứ hỏi. Nếu đúng là vợ của Dũng thì cô ta cũng đâu có biết mình là ai, đâu thể làm được gì mình".

Hồng Hân đưa ống nghe trở lên, giọng rụt rè:

- Xin hỏi chị ... có anh Dũng ở nhà không ạ?

- Tìm Dũng à?

Mỹ Phụng nhìn vào trong nghe động tĩnh, rồi nói:

- Em có phải là bạn gái của Dũng không?

Câu hỏi đó đã khiến cho Hồng Hân hoang mang thật sự. Nàng im bặt nghĩ ngợi lung tung. Đầu dây bên kia, Mỹ Phụng chừng như đoán được lòng người, liền cười trấn an:

- Em đừng sợ. chị là Mỹ Phụng, là chị gái của Dũng đây. Có phải nhiều ngày nay Dũng không đến nên em nhớ, do vậy gọi điện tìm có đúng không?

"Chị gái của Dũng". Hồng Hân như trút đi được gánh nặng, nàng cởi mở hơn:

- Vâng. Chị ... chị có thể cho em gặp anh Dũng một chút không?

- Được. Đương nhiên là được. Nhưng Dũng hiện tại không có nhà. Hai chị em vừa đi Nhật về, có công chuyện ở công ty nên chị bảo Dũng đến công ty thay chị giải quyết rồi. Thôi, chị tính như vầy. Chị thay Dũng mời em tối nay vào lúc sáu giờ rưỡi đến nhà dùng bữa cơm thân mật. Dũng mua nhiều quà cho em lắm, còn chị thì muốn được nhìn mặt em dâu. Em có ngại không? (bà này cũng mưu mô thiệt)

- Dạ không. Nhưng mà ...

- Không nhưng gì nữa. Nếu không muốn phật lòng chị thì phải đến mới được. Em có biết nhà không?

- Dạ không.

- Nhà số 59 đường .... Em nhớ đến vào lúc sáu giờ rưỡi. Giờ đó Dũng cũng sẽ về. Chị muốn gây cho Dũng một bất ngờ đó mà. À! Tên em là gì nhỉ?

- Tên của em là Hồng Hân.

- Tên đẹp như vậy, chắc là người càng đẹp. Số nhà 59, em nhớ chưa? Chị sẽ mở rộng cửa chờ đón em.

- Vâng. Em cám ơn chị. Em xin cúp máy.

- Được rồi. Em cúp máy đi.

Mỹ Phụng bỏ ống nghe xuống, thừ người ra rất lâu đến đỗi Dũng ra ngồi trước mặt mà cô cũng không hay. Chừng cô nghe tiếng Dũng, cô mới giật mình ngẩng lên:

- Em đi tắm đi. Tắm xong sẽ cảm thấy khỏe hơn.

"Vậy đó! Lại có nhân tình nữa rồi. Anh chẳng bao giờ thủy chung với em cả". Mỹ Phụng vốn là người rất giỏi đè nén, chôn giấu những cơn ghen. Bao nhiêu lần, người đàn bà không có vóc dáng lại không đẹp, nhưng rất biết làm ra tiền đã dùng mọi "tuyệt chiêu" hạ gục những nhân tình của chồng, thì giờ đây trước một tình địch mới, cô rất bình thản suy tính kế hoạch để "chiến đấu" mà không hề để lộ một chút nao núng nào.

Cô nhìn Dũng đăm đăm mà không nói gì khiến cho Dũng ngạc nhiên phải thốt lên:

- Em làm gì mà nhìn anh dữ vậy? Anh cạo râu không sạch hay sao?

- Em nhìn anh để xem anh có gì lừa dối em không?

Dũng cười ha hả, lắc đầu:

- Anh đã già rồi, em không thấy anh đã già rồi sao? Lại nghi ngờ anh điều gì nữa rồi?

Mỹ Phụng mỉm cười, lắc đầu:

- Không. Em nói chơi thôi.

Mỹ Phụng đứng lên khỏi ghế mà trong lòng cơn ghen tuông cứ như những đợt sóng sôi trào, sôi trào lên mỗi lúc mỗi mãnh liệt hơn. "Em biết là anh không bao giờ bỏ được em. Nhưng kỳ thực là em không chịu nổi những cô gái quanh quẩn xung quanh anh. Từ lúc nào, em cảm thấy mình giống như thầy bùa thầy pháp, thỉnh thoảng lại phải đuổi tà ma cho anh".

Mỹ Phụng lướt ngang chỗ Dũng. Dũng nhìn cô, bỗng chau mày:

- Sao mặt em tái xanh vậy Phụng? Em cảm thấy không khỏe à?

- Không sao. Xuống máy bay nãy giờ mà vẫn chưa hết tê cứng, chưa hết mệt.

- Nếu vậy th2i em nghỉ thêm một chút nữa rồi hãy tắm. Tối nay, em muốn ăn gì để anh gọi nhà hàng, bảo họ mang tới.

- Anh chọn giùm em đi.

Mỹ Phụng đi vào trong. Dũng ngả người ra ghế lòng cồn cào một nỗi nhớ nhung Hồng Hân da diết. "Hơn mười ngày qua vắng anh, em như thế nào rồi Hân? Anh thật lo lắng cho em. Trái tim của anh lúc nào cũng nhớ về em. Khổ nỗi anh không phải là một người đàn ông tự do. Anh cũng không thể tiết lộ với em về nỗi khổ riêng tư của anh. Bởi anh sợ Hồng Hân sẽ giận anh, sẽ rời bỏ anh. Bởi Hồng Hân như một báu vật quý giá mà anh vô tình có được. Bởi Hồng Hân như một nguồn sinh lực lớn luôn tiếp sức cho anh trong những lúc anh cạn hơi giữa cuộc đời tẻ nhạt. Em còn là niềm vui của anh, là tất cả những gì mà anh không thể có được trong chốn giàu sang này".

Dũng nghĩ ngợi rồi thở dài. Anh gác tay lên trán, hai mắt mở trừng trừng nhìn lên trần nhà. Giờ đây, điều mà anh cầu mong là Mỹ Phụng đừng bao giờ biết chuyện. Cầu mong sao cho thế giới của anh và Hồng Hân mãi mãi được bình an.

Sáu giờ rưỡi tối, Dũng sửa soạn khá tươm tất, bước sang nhà để xe. Trong nhà xe có hai chiếc xe hơi: một trắng và một đỏ. Màu trắng là màu mà Dũng thích, còn màu đỏ là màu Mỹ Phụng thích. Cứ đi cùng với cô ấy là phải chạy chiếc xe màu đỏ. Mỹ Phụng lúc nào cũng bảo rằng màu đỏ là màu tài lộc. Dũng không biết điều đó có đúng không, nhưng quả thật là Mỹ Phụng rất giỏi làm ra tiền.

Dũng lái chiếc xe màu trắng ra ngoài. Thấy Mỹ Phụng đứng ở trước cửa, anh ló đầu ra cửa sổ xe hỏi:

- Em có cần anh đóng cổng rào rồi mới đi không?

- Không. Anh cứ đi đi, để đó cho em.

Mỹ Phụng khoát tay, Dũng cười với vợ rồi lái xe ra ngoài. Mỹ Phụng vẫn đứng trước cửa có ý chờ đợi. Năm phút, rồi mười phút ... Mỹ Phụng nhìn chiếc đồng hồ vàng thanh mảnh trên cườm tay xem giờ rồi quay lưng đi vào. Vừa dợm bước, bỗng nghe có tiếng gọi:

- Chị ơi ...

Mỹ Phụng quay phắt lại. Trước mắt cô là một cô gái nhỏ nhắn, xinh đẹp trong bộ đầm bình thường màu trắng, không chút gì lố lăng, hay phấn son lòe loẹt. Một cô bé mới lớn có gương mặt thanh tú diễm lệ.

Mỹ Phụng từ từ bước lại. Cô nghiêng đầu nhìn Hồng Hân một cách kỹ lưỡng rồi mỉm cười nói:

- Hồng Hân đó sao?

- Dạ phải.

"Xinh như mộng. Đáng yêu vô cùng". Mỹ Phụng thầm nhận xét, rồi đon đả mời:

- Em vào nhà đi. Chị đang đợi em đó. Vào đi!

Hồng Hân vui vẻ bước vào. Nàng đặt giỏ trái cây lên bàn, nhìn Mỹ Phụng nói:

- Em có mua chút quà gọi là ra mắt chị.

"Vô tư là thế". Mỹ Phụng suýt bật cười nhìn giỏ trái cây, rồi lại nhìn Hồng Hân:

- Em thích uống gì?

- Dạ, nước mát là được rồi.

Mỹ Phụng lại bảo:

- Em ngồi đi.

Hồng Hân ngồi xuống ghế. Mỹ Phụng mang chai nước khoáng lạnh và hai chiếc ly tới. Nàng mở nắp chai nước rót đầy ra hai ly rồi ngẩng lên, một lần nữa lại quan sát kỹ lưỡng Hồng Hân.

- Em còn trẻ quá! Em bao nhiêu tuổi rồi?

- Em hai mươi mốt tuổi.

- Hai mươi mốt tuổi mà dám quen một người đàn ông bốn mươi tuổi à.

- Em nghĩ rằng: tình yêu vốn không phân biệt tuổi tác, chỉ cần hòa hợp.

Hồng Hân lí nhí nói. Mỹ Phụng lại mỉm cười:

- Tình yêu không phân biệt tuổi tác? Chính vì không phân biệt tuổi tác, nên đôi khi lầm lẫn mà không hay.

- Chị nói sao?

- Chị nói em quen người lớn tuổi mà không sợ họ đã có gia đình rồi à?

Hồng Hân cảm thấy bị căng thẳng và hơi sợ tia nhìn như có lửa của Mỹ Phụng, nhưng nàng vẫn nói ra ý nghĩ của mình:

- Tuy rằng em chưa tìm hiểu kỹ anh Dũng, nhưng em hy vọng anh ấy không phải là người trăng hoa và em cũng không bị lầm.

- Em còn nhỏ tuổi, nên non nớt lắm. Em quen Dũng bao lâu rồi?

- Chưa đầy một năm.

- Hai người đã sống chung với nhau chưa?

Hồng Hân im bặt. Nàng nhìn Mỹ Phụng lom lom, rất muốn biết câu hỏi đó Mỹ Phụng hỏi là có ý gì? Có ý xem thường hay lại là một vấn đề gì khác nữa?

Hỏi tách bạch chuyện riêng tư của người ta, Hồng Hân nửa cảm thấy như bị xúc phạm và nửa lại lo lắng. Nàng mạnh dạn nhìn thẳng vào mắt Mỹ Phụng nói:

- Em không biết chị có ý gì mà hỏi câu hỏi đó, nhưng em cũng xin trả lời chị rằng: em không phải là hạng người dễ dãi, anh Dũng cũng không phải người thiếu đứng đắn. Tuy rằng em và anh ấy rất yêu nhau, nhưng vẫn còn đủ lý trí để không vượt qua giới hạn.

- Em nói vậy, nghĩa là hai người vẫn chưa có gì?

- Vâng.

- Thế thì tôi yên tâm rồi. Thế thì dễ giải quyết hơn.

Mỹ Phụng mừng nở cả mặt ra, tươi cười:

- Cô uống nước đi.

Bắt đầu thay đổi thái độ, thay đổi cả cách xưng hô, giọng của Mỹ Phụng lạnh băng:

- Nghe cô xác nhận cô và Dũng chưa sống chung, tôi rất vui mừng. Bởi vì như thế là cô chưa chịu bất cứ một sự thiệt thòi nào. Tôi nghĩ tôi cũng nên bắt đầu câu chuyện với cô rồi. Trước hết, tôi xin nói lại với cô là ... tôi không phải chị ruột của Dũng, mà tôi là vợ của anh ấy.

- Chị ...

Hồng Hân bật kêu lớn, cảm thấy toàn thân mình bị xơ cứng không còn cử động gì được nữa. "Ôi! Tôi đã sa vào bẫy rồi. Tôi có bỏ chạy được không đây? Vợ của Dũng? Người đàn bà trước mặt tôi là vợ của Dũng. Bà ta đã dụ tôi đến, bà ta đã dụ được con mồi đến tận nhà. Hẳn là bà ta phải có một mưu tính gì đó". Hồng Hân hoảng loạn thật sự. Mỹ Phụng cũng nhìn thấy được sự hoảng loạn đó, liền lên tiếng:

- Cô đừng sợ. Tôi sẽ chẳng làm gì cô cả. Thật không may cho cô, vì cô đã điện thoại đến gặp ngay tôi. Thật ra nếu cô vì không nôn nóng điện thoại đến, thì tôi cũng sẽ tìm ra cô thôi. Tôi xin lỗi vì đã nói sai sự thật vai vế của mình, cũng chỉ để mời cô đến đây thôi. Giờ này thì chắc chắn chồng tôi đã đến chỗ của cô tìm cô rồi. Yêu người lớn tuổi, cô thật sự đã bị lầm rồi đấy. Còn chồng tôi, anh ấy là một gã trăng hoa thứ thiệt. Tuy nhiên tôi lúc nào cũng sẵn sàng tha thứ cho lỗi lầm của anh ấy, bởi vì tôi ý thức được mình không phải là người đàn bà đẹp, mà đàn ông thì yêu thích lắm cái đẹp. Tôi luôn thông cảm cho chồng tôi.

- Vậy chị muốn gì ở tôi, chị nói đi?

- Tất nhiên là muốn cô rời xa chồng tôi rồi.

- Tôi ...

- Cô đừng nghĩ rằng cô trẻ đẹp thì cô sẽ trói buộc được Dũng, sẽ có đủ sức mạnh để giựt lấy Dũng từ trong tay tôi. Nếu cô nghĩ như vậy thì cô lầm to rồi. Bởi vì Dũng có thói trăng hoa, nhưng không bao giờ rời bỏ tôi. À! Tôi cũng nói cho cô biết luôn là từ trước cho tới giờ, tôi đã trò chuyện với không ít cô nhân tình của Dũng rồi. Tất cả họ sau khi nói chuyện nhẹ nhàng với tôi, đều rời khỏi Dũng. Tất nhiên không phải vô điều kiện, mà là có điều kiện. Tôi là một người làm ăn, tôi biết thỏa thuận lắm. Tôi cho họ một số tiền không nhỏ và họ phải tự mình viết cho tôi một tờ cam kết. Những cô nhân tình đã qua của Dũng đều có thể nói chuyện được bằng tiền. Nhưng với cô thì ... tôi không dám đánh giá cô tầm thường giống như họ, vì thế mà tôi để cho cô tự nói. Cô suy nghĩ như thế nào hãy nói đi? Tôi lắng nghe cô đây.

Một người đàn bà khôn ngoan đến đáng sợ. Người đàn bà chỉ dùng lời lẽ là có thể đánh gục người ta. Hồng Hân chết lặng, cảm thấy mình đã đuối sức mòn hơi hoàn toàn ngã đổ dù rằng chẳng có ai ra sức đánh đập nàng hay xô ngã nàng. "Dũng ơi Dũng! Giờ thì tôi không biết phải nói như thế nào đây? Tôi hận anh đã lừa dối tôi. Tôi ghét cái người đàn ông trăng hoa ở trong anh. Sao mà tôi lại xui xẻo thế này? Trời ơi! Sao mà ông trời cứ đùa bỡn quái ác với con như vậy? Mà dường như tôi chẳng bao giờ tìm thấy một tình yêu đích thực cho mình".

Như một con nhím trước nguy hiểm thì cuộn tròn người lại chia chỉa những lông như gai sắc nhọn để tự bảo vệ mình. Hồng Hân gai góc hẳn lên, nàng nhìn Mỹ Phụng chẳng chút e dè:

- Cám ơn chị đã không xem thường tôi. Cám ơn chị đã cho tôi biết sự thật về anh Dũng. Cũng không cần chị phải nói nhiều, tôi biết mình cần phải làm gì. Chị có thể yên tâm, bởi tôi nhất định sẽ rời xa anh Dũng mà chẳng cần lấy bất cứ một đồng xu nào của chị.

- Cô giận tôi đó à?

- Tôi không giận chị, tôi chỉ thấy giận ông trời đã không công bằng với tôi.

- Để cho tôi yên tâm hơn, cô có thể cho tôi một lời hứa danh dự hay không? Hứa rời khỏi Dũng mãi mãi và đừng bao giờ để tôi lại bắt gặp hai người.

- Tôi đã nói như vậy rồi. Lời nói của tôi chính là danh dự, chị không cần phải bắt ép người quá đáng. Xin phép chị.

Hồng Hân đứng lên, Mỹ Phụng cũng đứng theo:

- Hồng Hân à! Cô nhỏ tuổi mà khẳng khái lắm. Tôi cám ơn cô vì sự hiểu biết của cô. Tôi cũng mong cô bỏ qua cho tôi, nếu như tôi có những lời lẽ nặng nề khiến cô khó chịu.

- Tôi về đây.

Hồng Hân chưa ra khỏi cửa thì từ ngoài đâm sầm vào một bóng người, người đó chính là Dũng. Nhìn thấy Hồng Hân, anh hết sức kinh ngạc kêu lên:

- Hồng Hân ... Hồng Hân ...

Hồng Hân nhìn thấy Dũng, trái tim đang đau càng thêm đau. Nàng nhìn anh bằng ánh mắt đầy những căm hờn oán giận, rồi đùng đùng lướt đi.

Dũng hết sức rối trí, anh nhìn vợ rồi nhìn Hồng Hân thật chẳng hiểu gì cả. Anh đến nhà Hồng Hân chờ lâu quá không thấy Hồng Hân về lại chẳng hiểu nàng đi đâu, nên viết vội vài dòng để lại hẹn ngày mai đến rồi đi về, không ngờ lại gặp Hồng Hân ở đây. Chuyện là như thế nào? Như thế nào?

Dũng phóng tới, chụp lấy tay Hồng Hân lôi lại:

- Hân à! Có thể nói cho anh biết tại sao em đến đây không?

- Hãy hỏi chị ấy, đừng hỏi em. Còn nữa, anh là một kẻ lừa dối. Anh có biết là tôi ghét bị người ta lừa dối lắm không? Chính vì mẹ tôi đã lừa dối tôi mà tôi giận bà đi luôn tới bây giờ. Khốn khổ thân tôi ... tôi lại bị một người nữa lừa dối. Tôi ... tôi ghét anh. Tôi nguyền rủa anh. Làm ơn buông tay tôi ra, và lập tức biến khỏi tầm nhìn của tôi đi, đồ quỷ ám!

- Hân à ...

Hồng Hân vừa giật được tay ra thì Dũng lại chụp lấy tay nàng. Trong cơn tức giận không kiềm chế, Hồng Hân đã quay lại tát một cái như trời giáng vào mặt Dũng rồi bỏ chạy.

- Hồng Hân! Hân ...

Dũng đuổi theo, Hồng Hân chạy trên lề rồi đột ngột băng xuống đường. Một chiếc xe máy phân khối lớn rú ga lao tới. Dũng bàng hoàng nhìn Hồng Hân bước giật lùi tránh chiếc xe, nhưng phía tay cầm chiếc xe vẫn móc vào người nàng khiến cho nàng ngã xuống đường, lăn thành mấy vòng rồi nằm bất động.

- Chết rồi! Hồng Hân ... Hồng Hân ...

Dũng hét lên, lao tới như một mũi tên xốc Hồng Hân lên tay, hét lạc cả giọng:

- Tắc xi ... Tắc xi đâu? Tắc xi ...
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,234
Posts: 96017
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Chân Trời Hạnh Phúc - Bích Quỳnh

Postby tuvi » 04 Oct 2019

Chương 18

Bệnh viện Sài Gòn.

Hôn mê suốt một đêm, mãi đến sáng hôm sau, Hồng Hân mới được đẩy từ phòng cấp cứu ra phòng ngoài. Một vết trầy xước trên trán được băng lại, một vài vết xước ở chân, nặng nhất là cánh tay phải lúc té xuống đường chỏi mạnh làm trật khớp phải bó bột cố định lại. Bác sĩ bảo không sao, chỉ là những vết thương nhẹ, nhưng vẫn phải nằm viện theo dõi một hai ngày rồi mới xuất viện được.

Cô y tá chăm sóc riêng cho Hồng Hân trông thấy Dũng có vẻ sốt ruột liền cười, nói:

- Anh đừng lo. Đến gần trưa hết thuốc an thần, cô ấy sẽ tỉnh dậy thôi.

Dũng thở khì ra nhìn Hồng Hân đang say sưa trong giấc ngủ, rồi nói:

- Phiền cô nán lại một lát, tôi đi gọi điện thoại rồi sẽ trở lại ngay.

Lâu nay, Dũng rất ghét xài điện thoại di động, nên anh nhất quyết chẳng bỏ túi cái nào, giờ mới thấy được sự cần thiết của nó. Dũng tìm chỗ gọi điện thoại cho Mỹ Phụng. Nghe tiếng của Dũng, Mỹ Phụng có vẻ xúc động:

- Cô bé ấy như thế nào rồi?

- Bác sĩ bảo không sao, nhưng cô ấy chưa tỉnh lại nên anh chưa nói chuyện gì được. Mỹ Phụng à! Tuy anh không biết đã xảy ra huyện gì, nhưng anh không buồn trách em đâu.

Mỹ Phụng bật khóc:

- Em không ngờ sự việc lại hóa thành tồi tệ như thế, nhưng cô ấy không sao là tốt rồi. Anh hãy lo lắng cho cô ấy đi, em chờ anh trở về.

Dũng cũng xúc động đến ứa lệ:

- Anh xin lỗi. Lần này nữa thôi, anh hứa sẽ không làm em buồn nữa đâu.

Dũng gác máy, quay trở lại chỗ Hồng Hân nằm.

Khi đó thì Hồng Hân mới vừa tỉnh lại. Nàng đưa đôi mắt lạc lõng nhìn quanh gian phòng, rồi nâng một bàn tay đưa lên mắt nhìn, như cố nghĩ xem mình còn sống hay đã chết rồi?

Ý thức của Hồng Hân vùng thoát ra khỏi cõi hoang vu nào đó. "Tôi vẫn còn sống đây mà". Hồng Hân muốn chỏi dậy. Cô y tá ngồi đằng xa thấy Hồng Hân đã tỉnh liền tới gần:

- Cô thức rồi à? Có muốn đi vệ sinh không, tôi sẽ giúp cô?

- Tôi ngồi dậy có được không?

- Được.

Cô y tá đỡ Hồng Hân ngồi dậy, giúp nàng xuống giường rồi lại hỏi:

- Cô có chỗ nào đau nhức không?

- Không.

- Vậy thì tốt. Cánh tay trật khớp này rồi sẽ mau lành lại thôi.

- Tôi không sao chứ cô?

- Không sao.

Cô y tá đưa Hồng Hân vào phòng về sinh ở cuối căn phòng, lát sau lại đưa Hồng Hân ra. Hồng Hân bảo:

- Cho tôi ngồi ở chiếc ghế kia. Tôi muốn ngồi một chút.

Cô y tá đỡ Hồng Hân đến ghế ngồi, rồi đến tủ lạnh lấy ra một hộp sữa gắn sẵn ống hút đưa cho Hồng Hân.

- Cô uống đi. Chắc cô cũng đói rồi, có muốn ăn gì không?

- Tôi không muốn ăn gì. Cô à! Có thể cho tôi biết ai đưa tôi vào bệnh viện này không?

- Có một anh ... nhưng tôi chưa được biết anh ấy là gì của cô. Anh ấy nhờ tôi xem chừng cô và đi gọi điện thoại rồi. Chắc sẽ trở lại ngay thôi.

Cô y tá vừa dứt lời thì cửa phòng mở ra, và Dũng bước vào.

- Anh ấy tới rồi.

Cô y tá vui vẻ đứng lên:

- Tôi đi làm việc, giao cô ấy lại cho anh nhé. Có gì thì gọi, tôi ở căn phòng gần đây thôi.

- Cám ơn cô.

Cô y tá vừa bước ra, cửa phòng vừa khép lại thì Hồng Hân đã quay phắt mặt đi:

- Tôi đã bảo là tôi không muốn nhìn thấy anh nữa mà.

- Anh xin lỗi.

Dũng ngồi xuống bên Hồng Hân, nắm lấy bàn tay nàng, nhưng Hồng Hân giật lại còn ngồi tránh ra xa:

- Làm ơn đừng có chạm vào tôi. Đã có vợ rồi lại còn có không biết bao nhiêu nhân tình ... Mỗi một cô nhân tình, vợ anh đều phải dùng tiền để họ rời khỏi anh. Tôi thấy tội nghiệp cho chị ấy. Càng tội nghiệp chị ấy, tôi càng thấy ghét anh. Sao mà đàn ông lại lắm kẻ hư hỏng thế này? Cũng may mà giữa tôi và anh chưa có gì. Nếu không, tôi làm sao mà sống nổi đây? Tôi làm sao mà sống đây?

Hồng Hân kêu lên như muốn dồn trút hết lòng mình ra ngoài. Trút hết, trút hết bao phiền muộn, xót xa, đớn đau và tức giận. Dũng ôm lấy đầu, nàng đứng lên khỏi ghế, chợt choáng váng loạng choạng như sắp ngã. Dũng nhanh chóng lao đến đỡ, nhưng Hồng Hân xô bật anh ra:

- Không cần. Hãy mặc tôi. Tôi có té ngã thì tôi cũng sẽ tự mình đứng lên. Anh mau trở về với vợ của anh đi. Trở về và làm một người đàn ông tốt trong gia đình đi. Đừng có trăng hoa nữa, đừng có gieo khổ sở nữa. Đàn ông có vợ ... Tôi mà cũng có lúc yêu nhầm một người đàn ông có vợ. Thật đáng đời tôi. Thật đáng đời tôi.

Hồng Hân khóc ngon lành. Dũng cho hai tay vào túi quần nhích dần tới bên nàng, hết thở ra lại thở ra, khó khăn lắm thốt nên lời.

- Em chửi anh, thậm chí đánh anh cũng được, chỉ cần em nhận nơi anh một lời xin lỗi chân thành. Anh xin lỗi. Xin lỗi vì đã không nói thật với em rằng anh là một người đã có vợ. Bởi vì lòng anh tham lam, ích kỷ. Anh sợ anh nói ra rồi anh sẽ không bao giờ có được em. Hồng Hân! Anh vẫn nói câu nói cũ: tình yêu của anh dành cho em là thật. Bởi anh chưa từng gặp cô gái nào vừa bướng bỉnh vừa đáng yêu giống như em vậy. Bướng bỉnh lắm, đáng yêu lắm, lại xinh đẹp nữa. Bất cứ một trái tim nào cũng sẽ rung động chứ không riêng gì anh.

- Nhưng anh đã có vợ rồi. Anh có dám bỏ một người vợ giàu có như thế để đi lấy một người khác hoàn toàn không có chút tài sản nào hay không?

- ...

Dũng im lặng, Hồng Hân lại gầm lên:

- Anh không dám. Anh ngu gì mà từ bỏ cái núi vàng. Anh chỉ trăng hoa thôi, anh chỉ đùa chơi thôi, có đúng không?

Dũng im lặng thêm một lúc mới nói:

- Anh thừa nhận những lỗi lầm của mình. Anh cũng không phủ nhận là anh ra ngoài vui chơi, nhưng tình cảm của anh đối với em là thật. Anh sẽ không vì bất cứ một phụ nữ nào mà bỏ rơi Mỹ Phụng, bởi vì giữa anh và cô ấy không đơn thuần là tình chồng vợ, mà còn có những nghĩa ân rất lớn. Từ lúc quen em, yêu em, anh bỗng có ý nghĩ là một ngày nào đó sẽ thương lượng với Mỹ Phụng để cho em ....

- Để cho tôi làm vợ bé à?

Hồng Hân nửa khóc nửa cười, mếu máo:

- Ôi! Lòng tự trọng của tôi sắp bóp chết tôi rồi. Anh đúng là ... anh còn hơn cái kẻ cầm dao xẻo da xẻo thịt tôi đau đớn đến tận cùng. Tôi mà là vợ bé ư? Anh có biết tôi là một kẻ tự cao đến thế nào không? Nếu như có hai con đường, một bên là cái chết, một bên là phải làm vợ bé của anh, tôi sẽ chọn cái chết. Bởi vì tôi không muốn nhục nhã ê chề. Vậy mà tôi đã nhục nhã ê chề rồi. Ôi! Mẹ ơi .... Mẹ ơi! Mẹ mau đến cứu con đi, mẹ ơi.

Hồng Hân ngồi phịch xuống ghế lại khóc. Nàng khóc rồi lại nói:

- Nhưng dẫu sao tôi cũng phải nói một lời cám ơn anh. Cám ơn anh đã cứu sống tôi lúc tôi định làm chuyện điên rồ. Cám ơn anh đã lo lắng cưu mang tôi những tháng qua. Giờ đây thì những ngày vui vẻ sẽ không còn nữa. Đợi sau khi tôi ra viện, tôi sẽ rời khỏi ngôi nhà đó. Anh ở trong lòng tôi rồi sẽ trở thành một kỷ niệm. Vâng, một kỷ niệm đã qua.

Hồng Hân lặng lẽ lau nước mắt. Nàng như một kẻ cố bò lên dốc cao mất hết sức lực, mệt nhoài, tâm tư trống rỗng mà vẫn chẳng hiểu mình bò lên dốc cao để làm gì. Nàng lại thấy mình như con thuyền chông chênh, rònh trành sắp lật úp giữa sóng to gió lớn. Nàng lại thấy mình là một kẻ cô độc, không nhà, không người thân. Mà không, tất cả những thứ đó là do nàng mà ra. Tại vì nàng tự làm cho mình đuối lã, tự làm cho mình đổ gục, tự làm cho mình cô độc. Bất chợt nàng nhớ đến mẹ. "Ôi, mẹ ơi! Con đã sai rồi". Nàng nhận ra mọi sai lầm của mình, cũng may mà nàng còn chưa bị đời vùi dập. "Mẹ ơi ... Mẹ ơi...".

Hồng Hân nhìn Dũng, nói nhanh:

- Trước khi chia tay, tôi xin anh hãy giúp tôi một việc.

- Em nói đi. Em cần anh giúp việc gì?

- Gọi điện thoại cho mẹ tôi. Nói giùm với mẹ tôi, là tôi rất muốn gặp mẹ. Tôi đang ở chỗ này.

- Được rồi. Em cho số điện thoại đi, anh sẽ đi gọi ngay.

Hồng Hân đọc số điện thoại. Dũng lấy viết ghi vội những con số vào lòng tay rồi chạy đi.

Còn lại một mình trong căn phòng bệnh một màu trắng sáng đẹp, Hồng Hân ngã người ra sau như một vận động viên sau những giây phút cố gắng đã về đến đích.

Mọi chuyện giống như một giấc mộng. Thời gian qua chẳng khác chi một giấc mộng. Giây phút này đây, điều mà Hồng Hân ước mong tha thiết nhất là được gặp lại mẹ, được ngã vào vòng tay ấm áp của mẹ mà khóc ... khóc cho thỏa sức thỏa lòng. Mẹ ơi ... Mẹ ơi ...
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,234
Posts: 96017
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Chân Trời Hạnh Phúc - Bích Quỳnh

Postby tuvi » 04 Oct 2019

Chương 19

Hôm nay là sinh nhật của cậu Út. Bà Ngọc Lan vẫn nuôi hy vọng đứa con gái lưu lạc của bà sẽ trở về trùng phùng với gia đình.

Nào ngờ, tiệc đã tan, vị khách cuối cùng đến chung vui với gia đình cũng đã ra về, nhưng Hồng Hân thì vẫn bặt vô âm tín. Điều này khiến cho bà Ngọc Lan vô cùng buồn khổ.

Sau khi giao lại đứa con cho người bảo mẫu chăm sóc, bà Ngọc Lan lặng lẽ quay về phòng trong nỗi bứt rứt xốn xang bất lực của mọi người thân trong gia đình.

Thấy hôm nay là ngày vui mà ai cũng buồn lặng. Ông Vĩnh Thái bước tới vỗ vai Minh Quân khuyên bảo:

- Chuyện của Hồng Hân, con không cần bận tâm nữa. Hãy cùng cháu Linh vui chơi thêm một thời gian, rồi trở về bên ấy học tiếp. Dì Lan của con, ba sẽ có cách khuyên giải.

Minh Quân buồn buồn, gật đầu nói:

- Con thấy dì Lan buồn quá, nên cũng buồn lây. Ba mau đi an ủi dì đi.

- Ba biết rồi.

Ông Vĩnh Thái đi nhanh về phòng. Nhìn thấy vợ ngồi trầm tư trên ghế, mắt rưng rưng lệ, ông nhẹ bước tới đặt nhẹ tay lên vai bà như chia sẻ:

- Hôm nay không về, ngày mai rồi sẽ về thôi. Em đừng sầu bi như vậy nữa. Anh hứa với em, bằng mọi giá, anh sẽ tìm đưa Hồng Hân về cho em.

Bà Ngọc Lan sụt sùi:

- Hồng Hân đi đã lâu rồi, em cũng không gặp được con gái đã lâu rồi. Em muốn lo lắng, muốn chăm sóc cho con, nhưng chẳng có cách nào. Tất cả những nỗi đau âm thầm, em chịu đựng cũng đã quen. Vĩnh Thái! Em chỉ thật sự lo khi nghe Minh Quân bảo trưa nay có đến trường tìm, nhưng không gặp Hồng Hân. Hỏi bạn bè thì được biết con bé không tới trường. Em lo lắm, em lo rồi em sợ. Mấy đêm liền trong giấc ngủ của em toàn là ác mộng. Em linh cảm có điều chẳng lành xảy đến.

- Không sao đâu. Hồng Hân tuy bướng bỉnh, nhưng rất dễ thương hiền lành. Không có chuyện xấu nào xảy đến với con gái của em đâu, em đừng suy nghĩ vẩn vơ nữa. Hãy bảo trọng sức khỏe của em trước đã. Ngày mai ... ngày mai dù có lật ngược cả Sài Gòn này lên để tìm Hồng Hân, anh cũng quyết làm cho em vui lòng mà. Đừng khóc. Nhìn em cứ u sầu, anh không sao chịu nổi.

Vĩnh Thái khom người chặm từng giọt nước mắt lăn dài trên mặt vợ. Bà Ngọc Lan xúc động nắm tay ông nghẹn ngào:

- Vĩnh Thái! Em biết anh đã vì em mà đau lòng nhiều. Nhưng Hồng Hân là con gái của em, nó có chuyện gì thì suốt cuộc đời này em sẽ ân hận, sẽ ray rứt mãi. Mong anh hiểu cho em, hãy hiểu cho em.

Ông Vĩnh Thái ôm chặt bà Ngọc Lan vào lòng:

- Anh hiểu, anh hiểu. Chúng ta đã là vợ chồng, bất cứ chuyện gì anh cũng phải san sẻ với em. Tuy Hồng Hân chưa nhận anh là cha, nhưng anh đã xem con bé là con gái ruột giống như Minh Quân vậy. Một ngày nào đó, con sẽ nhận ra tình yêu thương của chúng ta, nó sẽ về. Em yên tâm đi.

- Vĩnh Thái! Anh tốt quá. Em hy vọng Hồng Hân sớm hiểu được tấm lòng của anh.

- Và cả tấm lòng của em nữa.

Những lời của ông Vĩnh Thái quả nhiên xoa dịu được tâm tư nhức nhối của bà Ngọc Lan. Đúng lúc đó thì điện thoại di động của bà Ngọc Lan để trên bàn reo chuông. Chộp ngay lấy cái điện thoại vì bà Ngọc Lan đinh ninh Hồng Hân đang gọi cho bà.

- Alô.

- Xin hỏi, bà có phải là mẹ của Hồng Hân không?

Tiếng của một người đàn ông làm bà Ngọc Lan lặng đi vài giây, nhưng rồi bà vội thốt lên:

- Vâng. Tôi chính là mẹ của Hồng Hân.

Sau đó bà Ngọc Lan hoàn toàn im lặng. Bà lắng nghe người bên kia nói và khi người kia gác máy, thì bà lảo đảo suýt té quỵ. Ông Vĩnh Thái nhoài tới đỡ lấy bà:

- Chuyện gì vậy em? Hồng Hân đã gặp chuyện gì hay sao?

Nước mắt ràn rụa, bà Ngọc Lan nức nở nghẹn lời:

- Phải. Đã có chuyện rồi. Con gái mình đang nằm bệnh viện Sài Gòn, nó nhờ người báo lại bảo mình đến đó. Nó nói nó rất nhớ em, nó muốn gặp em. Mau đi ... Vĩnh Thái! Chúng ta mau mau đến đó. Con gái đang cần sự giúp đỡ của chúng ta.

Ông Vĩnh Thái dìu vợ đứng lên:

- Được rồi. Chúng ta sẽ đi liền. Đi thôi. Không lâu sau, em sẽ được gặp con gái. Đi thôi.

Ông Vĩnh Thái dìu bà Ngọc Lan ra ngoài, nói sơ lại sự việc với Minh Quân rồi tất cả cùng lên xe hướng thẳng tới bệnh viện Sài Gòn.

- Phòng này ... Phòng này đây!

Bà Ngọc Lan líu ríu chỉ căn phòng trước mặt. Minh Quân xông xáo đẩy mạnh cánh cửa để mọi người cùng bước vào.

Trước đó, giữa Hồng Hân và Dũng đã kết thúc tất cả bằng lời chia tay. Không muốn người nhà giáp mặt với Dũng, nên Hồng Hân đã yêu cầu anh ra về trước khi mọi người đến. Giờ đây căn phòng chỉ còn có mỗi mình Hồng Hân.

Nhìn thấy cảnh cửa mở ra, nhìn từng gương mặt thân thương, Hồng Hân mừng vui trào dâng nước mắt. Bà Ngọc Lan loạng bước đi, đôi tay run run đưa về phía con gái mà lệ tuông đầm đìa:

- Con ... con gái của mẹ.

- Mẹ! Mẹ ơi....

Hồng Hân nhào vào vòng tay của mẹ. Bà Ngọc Lan ôm ghì con gái sau bao ngày xa cách mà nghe trái tim của người mẹ dần ấm lại. Hai mẹ con cùng nức nở, Hồng Hân nghẹn ngào:

- Con nhớ mẹ lắm. Mẹ ơi! Con nhớ mẹ lắm. Con xin lỗi mẹ. Để trừng phạt con bởi những nông nổi mà con gây ra, mẹ hãy đánh con đi mẹ, đánh con đi mẹ.

- Không bao giờ đâu. Không bao giờ đâu. Dù cho con có lỗi lầm tới đâu chăng nữa, thì mẹ cũng không nỡ đánh con. Không có người mẹ nào đánh con, chỉ có người mẹ yêu thương con mà thôi. Con thật khờ khạo, con quá khờ khạo, con gái à. Mẹ vô cùng đau xót khi nhìn con đầy thương tích như thế này. Nhưng không sao rồi, những vết thương ngoài da thịt này rồi sẽ chóng lành lại. Mẹ cũng đã đến đây rồi. Từ nay, con ngã, mẹ nâng, con đau mẹ sẽ đau hết giùm cho con. Mẹ sẽ bảo bọc con, làm tất cả vì con, con gái à.

- Mẹ! Con biết con ngu xuẩn. Con đã sai rồi. Con đã khiến cho mẹ đau lòng, khiến cho mọi n gười phải vì con mà nhọc lòng. Con xin lỗi mẹ, xin lỗi mọi người. Bây giờ đây, con chỉ muốn trở về thôi. Con muốn được sống trong sự ấm êm của gia đình, trong sự đùm bọc của mẹ, của mọi người thân. Mẹ ơi! Giá như thời gian có thể trôi ngược lại, thì con sẽ thật ngoan ngoãn, sẽ chẳng bao giờ bỏ đi đâu cả. Giờ thì con tỉnh mộng rồi, con thật sự tỉnh mộng rồi.

"Tội nghiệp cho con tôi!". Bà Ngọc Lan ôm lấy con gái, vuốt ve trên tóc, nghẹn ngào:

- Phải, một giấc mộng. Tỉnh mộng rồi thì không còn gì nữa. Đã trôi qua rồi thì không bao giờ trở lại nữa. Con trở về bên mẹ, tiếp tục ngẩng cao đầu, bước thẳng về phía trước thì mọi sự sẽ lại bắt đầu với con thật tốt đẹp. Hãy nghe mẹ, trút hết mọi ưu phiền đi. Có mẹ bên cạnh con rồi, con sẽ không có gì phải sợ nữa.

- Mẹ! Mẹ!

Hồng Hân nhìn mẹ, rồi ôm chằm lấy mẹ ngả đầu lên vai mẹ.

- Thế là trùng phùng rồi.

Ông Vĩnh Thái cười, nói qua làn nước mắt:

- Từ xưa đã có câu "Lá rụng về cội". Con có đi đâu rồi cũng sẽ về với mẹ thôi. Nghe bác sĩ nói, con bị xe quẹt ngã, nhưng không sao thì dượng và mẹ rất mừng. Một chút nữa, dượng sẽ đi gặp bác sĩ xin cho con xuất viện về nhà, khi nào cần tái khám thì sẽ đến. Con về nhà để cho tất cả chúng ta được chăm sóc con.

Đôi mắt của Hồng Hân lại nhạt nhòa lệ. Nàng nhìn gương mặt hiền từ và vẻ yêu thương lo lắng của ông Vĩnh Thái dành cho nàng mà như thấy lại bóng dáng của người cha. Nàng nắm lấy tay ông xúc động:

- Hãy tha lỗi cho con. Trước đây con ... con ...

Ông Vĩnh Thái ngắt lời Hồng Hân:

- Đừng nhắc chuyện trước đây nữa. Cái gì đã qua rồi thì hãy để nó trôi qua. Chỉ cần con hiểu rằng mọi người trong gia đình, ai cũng yêu thương con là đủ rồi.

Đợi đến lúc này, Minh Quân mới tới gần nhìn Hồng Hân, cất giọng trìu mến:

- Hồng Hân! Em không chỉ có ba mẹ, mà còn có anh, còn có Linh. Tất cả đều sẵn sàng vì em mà chia ngọc sẻ bùi. Thế nhưng ... như thế này thì quả là quá tốt đẹp rồi, quá tốt đẹp rồi. Đây cũng chính là điều mà mọi người mong đợi. Cuối cùng thì cũng đạt được một kết quả mỹ mãn. Em gái! Em có vui không?

- Em vui lắm. Em rất vui.

Hồng Hân nhìn Minh Quân rồi quay sang nhìn gương mặt đỏ ửng vì khóc của Linh. Nàng hơi mỉm cười, nói:

- Em không còn xem Linh là bạn thân nữa.

Câu nói này của Hồng Hân khiến mọi người chưng hửng cả lên. Nhưng liền lúc đó, Hồng Hân tươi cười nói tiếp:

- Từ nay, em xem Linh là "chị dâu". Chẳng hiểu anh trai có bằng lòng không?

"Ôi, cái con bé này!". Bà Ngọc Lan nhìn ông Vĩnh Thái, cùng thở phào ra nhẹ nhõm. Minh Quân thì lắc đầu cười, còn Linh thì nắm lấy tay Hồng Hân, lí nhí:

- Nhỏ này! Chưa chi đã trêu người ta rồi. Biết "phần phước" đó mình có được hay không?

Bà Ngọc Lan nghe Linh nói vậy thì xen vào:

- Cháu sẽ có "phần phước" đó. Sau này, chắc chắn con sẽ là con dâu trong gia đình chúng ta. Minh Quân đã nói với chúng ta rồi. Sau khi hai đứa học xong trở về sẽ làm lễ cưới.

Linh "tóc dài" mặt mày đỏ lựng, quay sang Minh Quân nhăn nhó:

- Nhưng anh chưa từng cầu hôn em mà. Em cũng chưa từng nói là em đồng ý hay không đồng ý, sao anh dám ...

Minh Quân cười khì, với tay sang nắm lấy tay Linh, thiết tha nói:

- Vậy thì hôm nay, có đông đủ mọi người, anh chính thức nói lời cầu hôn em. Em có bằng lòng hay không?

Hai gò má của Linh đỏ lên như hai trái mận chín. Nàng thẹn thùng đập cho Minh Quân một cái vào tay, rồi làu bàu:

- Anh đáng ghét thật.

Minh Quân nhìn Hồng Hân, nhướng mắt:

- "Hiện tượng" này là gì thế? Hân làm ơn cho anh một lời bình đi.

- Là chịu rồi chứ còn gì nữa.

Mọi người cùng cười, ông Vĩnh Thái phấn khởi nói:

- Bây giờ ba đi gặp bác sĩ, xin làm thủ tục xuất viện cho Hồng Hân. Mọi người cứ tiếp tục vui vẻ đi. Còn Minh Quân, ba giao cho con một trách nhiệm đây. Ghé nhà hàng nào ngon, đặt một bàn tiệc thịnh soạn bảo họ chiều tối mang đến nhà. Tối nay, cả nhà chúng ta sẽ ăn mừng đoàn viên.

- Con biết rồi ba. Con sẽ làm y lời ba dặn.

Ông Vĩnh Thái đi ra cửa. Hồng Hân thở ra một hơi dài như trút cạn nỗi lòng, rồi ôm lấy mẹ ngả vào lòng bà:

- Mẹ ơi! Con giống như một chú ngựa sau bao ngày dài lặn lội trên lũng sâu, trên sa mạc, xông pha nơi hoang dã bị sút móng, bị chấn thương .... bây giờ thật sự đã mệt mỏi, nhưng đã tìm về được mái ấm. Còn được mẹ hết lòng khoan dung, che chở, được mọi người mở rộng vòng tay thương yêu, ôm ấp vào lòng ... Con cảm thấy hạnh phúc quá. Con hạnh phúc quá mẹ à.

Bà Ngọc Lan gật đầu:

- Từ nay, con sẽ mãi mãi được hạnh phúc ... mãi mãi được như thế.

- Mẹ!

Hai mẹ con lại ôm chầm lấy nhau. Minh Quân và Linh đứng gần đó, tay nắm chặt tay cõi lòng cũng rộn ràng không kém.

Thế là mây gió đã tan, nhường lại cho những tia nắng ấm bừng lên rực rỡ. Ngoài song cửa, bầu trời rất đẹp và dường như mùa mưa buồn bã đã đi qua rồi.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,234
Posts: 96017
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Chân Trời Hạnh Phúc - Bích Quỳnh

Postby tuvi » 04 Oct 2019

Chương 20

Hôm ấy là buổi tiễn đưa Minh Quân và Linh ở phi trường.

Nhìn Hồng Hân sắc diện hồng hào, những chỗ trầy xước đã liền da non, cánh tay bị trật khớp cũng đã được tháo băng. Linh ngắm nghía bạn một lúc rồi nói:

- Nè! Nói không phải nịnh đâu nhé. Nhỏ bây giờ đã đẹp hơn xưa rồi đó.

- Linh cũng vậy, biết yêu rồi cũng đẹp hơn xưa.

- Nghe khen mà khoái ghê.

Linh rút vai cười rồi ôm chặt cánh tay của Hồng Hân nói:

- Mình và anh Quân rất muốn Hân cùng sang Úc du học. Hãy nghĩ kỹ lại đi và sớm lên đường. Bọn mình hy vọng sẽ được đón Hân sớm sớm.

Nhiều ngày qua, Hồng Hân bị hai kẻ yêu nhau kia thuyết phục đi Úc học cũng muốn xiêu lòng rồi. Bây giờ sắp lên máy bay đến nơi mà Linh vẫn còn thanh thủ nhắc chuyện du học ở Úc. Hồng Hân mỉm cười:

- Thôi được rồi. Thấy hai vị thành tâm quá, tôi cũng chịu hết nổi. Tôi hứa sẽ suy nghĩ và sẽ quyết định liền. Hai người cứ sang đó chờ tin.

- Linh nghĩ, tốt nhất là Hân nên đi. Chỉ sợ không có điều kiện, có đầy đủ điều kiện thì nên đi. Vả lại, gia đình bây giờ đã vui vẻ đề huề.

- ...

- Hân đi đâu có gì để bận tâm nữa. Một chuyến đi xa nhiều bổ ích, đừng nên do dự hoài sẽ lỡ mất cơ hội cùng mình và anh Quân vui chơi thỏa thích ở bên kia. Thích lắm!

- Dụ khị quá đi. Nghe Linh nói, mình nôn đến muốn đi ngay rồi.

- Vậy thì đi ngay đi.

- Đeo cánh máy bay có phải không? Hay là chui vào va li của Linh và anh Quân?

Linh và Hồng Hân bá lấy cổ nhau mà cười. Hồng Hân đang cười bỗng im bặt rồi bí xị:

- Nhưng nói gì thì nói. Đang là bạn "mày tao mi tớ" thỏa thích, bỗng trở thành chị của người ta. Người ta phải gọi bằng chị, thiệt là lỗ hết sức đó.

- Có thêm một người chị, lời to chứ sao lỗ được.

- Ừm, thì lời to. Nhưng coi chừng đấy! Mình sẽ dồn hết sức lực ra để mà ăn hiếp cho bà chị biết tay.

- Vậy còn để coi cô em này có đành lòng bắt nạt bà chị này không?

Ông Vĩnh Thái và Minh Quân đi làm thủ tục nãy giờ mới quay lại. Minh Quân trao giấy tờ cầm tay cho Linh rồi nói:

- Chúng ta chuẩn bị vào trong thôi. Ba! Chúng con đi nghen. Ba và mọi người ở lại bình an và vui vẻ. Con quay sang bên đó lần này học cho xong, rồi sẽ về luôn. Còn Hồng Hân, đề nghị của anh, em từ từ suy nghĩ, nhưng đừng để lâu quá. Tốt hơn là nên đi.

Ông Vĩnh Thái xen vào:

- Anh của con nói phải. "Đi một ngày đàng học một sàng khôn". Thêm nhiều kiến thức làm việc cũng tốt hơn nhiều. Khi nào con quyết định đi, thì nói để ba lo cho.

- Con sẽ suy nghĩ, ba à.

Minh Quân đeo hành lý lên vai, Linh còn chút bịn rịn với Hồng Hân:

- Dì Lan hôm nay không đi. Hân nhớ chuyển lời chào đến dì Lan giùm mình.

- Mình nhất định sẽ nói lại.

Ông Vĩnh Thái và Hồng Hân đưa Minh Quân và Linh tới tận phòng cách ly. Hai người chưa kịp bước vào trong, thì bà Ngọc Lan xuất hiện vừa chạy hối hả, vừa gọi:

- Khoan đã! Chờ mẹ với.

- Mẹ!

Minh Quân kêu lên. Mọi người cùng quay lại mừng rỡ. Bà Ngọc Lan vừa cười, vừa thở vừa nói:

- Mẹ chỉ sợ không kịp ... may quá vẫn còn đây. Mẹ cố tình vắng mặt là để đi làm một việc mà mẹ cho là có ý nghĩa.

Nói rồi, bà Ngọc Lan mang từ trong bóp ra một cái hộp, rồi lại lấy từ trong cái hộp ra một chiếc vòng vàng tuyệt đẹp có đính những hột kim cương lấp lánh. Bà bước tới đeo chiếc vòng vào cườm tay Linh, rồi xúc động nói:

- Tuy rằng vội vã, nhưng dì Lan hy vọng con sẽ vui vì món quà này. Chiếc vòng này sẽ là tín vật định tình giữa con và Minh Quân. Nó còn có ý nghĩa cao hơn là sẽ ràng buộc con đời đời với gia đình chúng ta. Con vui chứ, con gái nhỏ?

Linh thật sự xúc động, nàng nhìn bà Ngọc Lan rồi ôm chầm lấy bà:

- Cám ơn dì Lan. Cám ơn mọi người đã yêu thương con.

Minh Quân cũng bị chấn động lây trước tình cảm của bà Ngọc Lan. Chàng bước tới nâng lấy hai tay bà, kính cẩn nói:

- Mẹ! Con cám ơn mẹ. Con cám ơn sự hiền từ đức độ của mẹ. Con cám ơn tấm lòng yêu thương bao la của mẹ. Con cám ơn mẹ vì tất cả những điều tốt đẹp mà mẹ đã làm.

Bà Ngọc Lan nhìn Minh Quân trìu mến:

- Quá nhiều lời cám ơn rồi, con trai à. Điều cốt lỗi nhất mà mẹ mong là các con của mẹ được hạnh phúc, chỉ thế thôi. Giờ thì các con lên đường đi. Khi nào gặp lại, chúng ta sẽ tâm sự nhiều hơn.

- Con chào mẹ. Chào ba.

- Chào tạm biệt. Tạm biệt.

Những lời chào qua lại, những ánh mắt lưu luyến và rớm lệ, những cánh tay đưa lên vẫy hoài như không muốn buông xuống.

Đợi cho Minh Quân và Linh mất hút vào trong rồi, mọi người mới quay bước trở về mang theo những xúc cảm rộn buồn, rộn vui không sao tả hết được.

Ba tháng sau đó, Hồng Hân cũng lên đường sang Úc du học.



o0o



Những ngày đầu xa nhà, Hồng Hân khóc hết nước mắt, nhưng rồi dần dần nàng cũng giống như Minh Quân và Linh, giống như biết bao du học sinh Việt Nam khác, cũng quen được cuộc sống mới ở xứ người.

Mới đó mà đã được một năm. Năm đó Hồng Hân về quê nghỉ hè, kéo theo một đám bạn người Úc cũng đòi sang Việt Nam nghỉ hè cùng nàng, vui ơi là vui. Trong số đó, có một anh chàng đặc biệt có tình cảm với Hồng Hân, nhưng Hồng Hân vẫn vờ như không biết gì. Còn bà Ngọc Lan sợ con gái lấy chồng người nước ngoài, phải theo chồng về xứ luôn thì kể như bà "mất toi" đứa con gái, nên cứ thì thầm vào tai Hồng Hân mà bàn ra:

- Nhóc tì! Con phải biết rằng "người Việt Nam dùng hàng Việt Nam". Chú nhóc đó không thích hợp với con đâu. Chú nhóc đó chỉ thích hợp với những cô gái ở đất nước của chú ta mà thôi.

Mỗi lần như thế, thì Hồng Hân lại cười to lên:

- Mẹ ơi! Mẹ đừng có lo lắng nữa. Còn lâu lắm con mới lấy chồng.

Học thêm vài năm nữa, thì Minh Quân, Linh và Hồng Hân cùng trở về. Linh vừa trở về đã được tiếp nhận ngay vào một bệnh viện lớn. Minh Quân bước vào công ty tiếp nối công việc của cha. Còn Hồng Hân, nàng cũng trở thành một nhân vật nổi cộm dưới quyền của Minh Quân, góp sức cùng anh đưa công ty của gia đình ngày "phình to" trên thương trường.

Vài tháng sau khi trở về từ nước Úc, Minh Quân và Linh đã có một đám cưới thật to lớn rình rang. Họ là một đôi vợ chồng vừa đẹp đôi lại rất hạnh phúc.

Đúng như Hồng Hân nói: "Lâu lắm nàng mới lấy chồng". Công việc đã cuốn nàng đi. Nàng say sưa với công việc và như quên mất rằng đã đến lúc nàng cũng phải có một mái gia đình như người ta.

Nhưng có lẽ "duyên phận" rồi cũng tới, nên lần ấy trong một buổi dạ tiệc, Hồng Hân đã gặp phải đối tượng hợp ý mình. Anh ấy là một tiến sĩ ngôn ngữ học lớn hơn nàng năm tuổi. Lại là một người lớn tuổi, nhưng lần này nàng chẳng bị lầm lẫn nữa. Bởi vì anh ấy là một người độc thân chính hiệu. Anh ấy còn là một người rất nghiêm túc trong tình yêu.

Không lâu sau, Hồng Hân thành hôn và mau chóng sinh liền hai đứa (một trai và một gái). Và cũng giống như những bà mẹ ngày nay, nàng chỉ có hai con rồi thôi.

Bây giờ, khi sống rất hạnh phúc và đầy đủ bên chồng con của mình, mỗi khi nhớ về chuyện cũ, Hồng Hân nhận thấy rằng nàng đã có một thời tuổi trẻ ngu dại.

Hồi ấy, sao mà nàng ham làm một chuyện đò lênh đênh đến thế. Sao mà nàng háo thắng và ngang tàng quá thế? Người ta nói: "Tuổi trẻ thường nông nổi". Nàng đã từng là người nông nổi, giờ nàng mong sao những người tuổi trẻ đừng có nông nổi. Hãy biết vâng lời cha mẹ, hãy biết yêu thương. Hãy làm một người tuổi trẻ có học vấn và có sự hiểu biết sâu rộng thì hay hơn là người tuổi trẻ nông nổi. Vì không có nông nổi thì không có hối hận, hối tiếc, dù dòng đời có không êm ả, ta cũng sẽ lướt đi trên đó một cách an lành và mau chóng đến được bến bờ của hạnh phúc.

Hết
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,234
Posts: 96017
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Previous

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 68 guests