Chương 16
Một lần nữa lại đổi chỗ ở. Nhưng lần này thì Hồng Hân không phải một mình vất vả mà túi lớn túi nhỏ tư trang vật dụng của nàng, kể cả nàng đều được Dũng bưng bê hết ra chiếc xe hơi đẹp đẽ của anh. Sau đó, chiếc xe hơi chuyển bánh chạy một quãng đường dài để rồi rẽ vào một khu yên tĩnh và dừng lại trước một căn nhà trệt nhỏ gọn.
Nhanh như một con sóc, Dũng ra khỏi xe, lấy chìa khóa mở cửa nhà rồi một mình anh lại bưng bê hết các túi lớn, túi nhỏ vào nhà.
- Thế nào, chỗ ở này không tệ chứ cô bé?
Hồng Hân nhìn Dũng đăm đăm, vừa ngạc nhiên vừa vui sướng:
- Em không ngờ là có hẳn một thế giới riêng như thế này. Anh làm sao mà chọn thuê được một chỗ tuyệt vời như vậy?
Dũng mỉm cười:
- Anh đọc báo, thấy ở mục cho thuê nhà. Tuy diện tích nhà nhỏ hẹp, nhưng một mình em thì quá tiện lợi, nên anh đã đến xem. Theo tính toán của anh, em từ đây đến trường học cũng chẳng bao xa, nên anh quyết định thuê ngôi nhà này cho em. Anh đã làm hợp đồng và trả tiền nhà một năm rồi, nên em tha hồ mà ở. Từ nay thì không phải bôn ba vì chỗ ở, không sợ ồn, cũng không sợ bị ai đuổi. Em yên tâm mà học hành.
- Còn bàn ghế mới toanh này?
Hồng Hân lướt qua phòng khách, ló đầu vào một căn phòng có sẵn một tấm nệm dày đặt dưới gạch, một chiếc tủ, một bàn học ... tất cả đều rất mới. Nàng chạy luôn xuống bếp, thấy đã có bếp ga và một bộ xoong nồi. Thật là một sự chuẩn bị quá sức chu đáo và đầy đủ. Hồng Hân quay quắt lại. Dũng nhìn nàng tươi cười. Và không đợi nàng hỏi, anh liền trả lời:
- Anh mua sắm tất cả vào ngày hôm qua. Anh hy vọng em sẽ vui và sẽ thích.
- Em thích lắm.
Hồng Hân không còn biết phải nói gì, nàng chồm tới ôm lấy cổ Dũng, hôn thật kêu lên má anh, rồi nói giọng chân thành:
- Em cám ơn. Em cám ơn anh vì tất cả. Em cám ơn anh đã lo lắng cho em. Nhưng em rất ngại vì anh phải tốn khá nhiều tiền. Số tiền đó, em làm sao có mà trả lại cho anh.
- Ngốc ạ!
Dũng phì cười ôm chặt tấm thân mảnh khảnh của Hồng Hân, xoay nàng trọn một vòng rồi dừng lại nói:
- Chuyện tiền bạc đối với anh không là gì cả. Anh cũng đâu đòi em phải trả lại. Anh sẵn lòng đánh đổi thật nhiều tiền để đổi lấy cái sự vui vẻ của em. Còn nữa, từ nay, anh sẽ thay mặt mẹ em chu cấp tiền bạc cho em ăn học. Anh không muốn em vất vả với cái nghề tiếp thị nữa. (ay da, chắc phải hiến thân đền đáp gòi)
- Vậy em phải gọi anh là mẹ rồi.
Dũng bật cười, cốc nhẹ lên đầu Hồng Hân:
- Em đúng là "con quỉ nhỏ" đấy nhé. Cái gì cũng đáng yêu, chỉ phải một điều là quá cứng đầu cứng cổ.
- Anh cũng nói em như thế, em chẳng tha cho anh đâu. Đáng ghét thật!
Hồng Hân đưa nắm đấm lên, Dũng ù té chạy. Dũng chạy và Hồng Hân đuổi cứ thế cho đến khi cả hai cùng mệt nhoài ngã nhào lên chiếc ghế nệm dài. Hồng Hân nằm gối lên đùi của Dũng, còn Dũng thì ngồi vuốt ve từng sợi tóc suôn mượt của nàng.
- Nếu em không gặp anh, em không biết cuộc sống của mình rồi sẽ như thế nào, sẽ trôi đến đâu giữa dòng đời này?
Nghe Hồng Hân nói, Dũng liền nói:
- Chắc chắn một điều là em vẫn sống và sẽ lại có tình yêu theo đúng tự nhiên. Nhưng số phận đã dắt em tới bên anh rồi, con đường của em từ nay sẽ luôn có anh bên cạnh. Em có hối tiếc gì chăng? (hỏi trước cho yên lòng chắc)
- Hoàn toàn không có hối tiếc. Ngược lại, em còn phải cám ơn số phận đã đưa em tới bên anh. Em hy vọng anh sẽ là hạnh phúc cả đời của em.
Bỗng dưng Dũng thở dài. Nghe tiếng thở dài của anh, Hồng Hân chau mày:
- Sao anh lại thở dài?
- Đâu có gì.
Dũng lắc đầu chối quanh:
- Chỉ là một hơi thở tự nhiên thôi.
Dũng ôm ghì lấy Hồng Hân và cúi xuống tìm môi nàng. Trong vòng tay ấm áp của Dũng, Hồng Hân như chẳng còn gì để lo nghĩ nữa. Cuối cùng, nàng cũng đã tìm lại được những ngày vui vẻ thoải mái rồi.
Mùa mưa qua rồi mùa mưa lại đến. Quá trưa rồi mà trời vẫn còn u ám không thấy chút ánh sáng.
Những giờ học nặng nề kết thúc. Giáo sự lặng lẽ rời khỏi giảng đường. Đám sinh viên lao nhao như bầy ong vỡ tổ túa ra về. Hồng Hân lúc nào cũng là người ra sau cùng. Đưa mắt nhìn đồng hồ đeo tay, rồi lại nhìn lên trời, Hồng Hân cố xem những đám mây xám xịt kia có làm nên một trận mưa bất ngờ hay không.
Nhiều ngày rồi Dũng không đến, Hồng Hân trông đợi đến sốt cả ruột. Hôm nào tan học, nàng cũng vội về nhà ngay để xem Dũng có đến và chờ đợi nàng không. Nhưng hôm nay thì không thể về nhà ngay được, mà phải ghé về nhà mẹ gởi thím Tư món quà mừng sinh nhật một tuổi cho thằng nhóc em cùng mẹ khác cha với nàng. Ngày mai đến sinh nhật của thằng nhóc rồi.
Hồng Hân nhìn lại món quà để trong bóp, rồi treo chiếc bóp vào xe đạp, đẩy xe ra khỏi cổng trường. Nàng còn chưa kịp chạy xe đi thì trước mặt có hai bóng người lù lù hiện ra, vui vẻ gọi tên nàng:
- Hồng Hân!
Hồng Hân mở to đôi mắt, sững cả người ra kinh ngạc. Bởi vì đang hiện diện trước mắt nàng là hai người bạn thuở xưa: Minh Quân và Linh. Họ san sát bên nhau và đang nhìn nàng tươi cười. Khó khăn lắm, Hồng Hân mới thốt được nên lời:
- Là hai người à?
Linh nhào tới ôm chầm lấy Hồng Hân:
- Tụi mình đứng chờ lâu lắm rồi đó. "Chụp" được mày rồi, không có buông đâu nghen.
Hồng Hân mỉm cười:
- Hai người mới về à?
- Phải.
Minh Quân nãy giờ vẫn đứng từ xa, giờ bước tới nhìn Hồng Hân, ánh nhìn trìu mến:
- Ba anh nói Hân có địa chỉ E- mail của anh, sao không gởi thư cho anh?
- Xin lỗi ... Em không rảnh.
Linh xen vào:
- Không rảnh hay là không muốn? Đừng diện cớ không rảnh để càng lúc càng xa cách bạn bè đó nghen. Tụi này quyết tâm trưa nay "bắt cóc" Hân đi dùng cơm chung đó. Chúng ta đi nghen.
Biết không có đường thoái thác, Hồng Hân gật đầu. Minh Quân lên tiếng:
- Linh! Em chở Hân đi, anh sẽ chạy xe của Hân theo.
Nói rồi, Minh Quân đến gần bên Hồng Hân:
- Đưa xe đạp cho anh, Linh sẽ chở em.
Hồng Hân không nói gì, chỉ y theo kế hoạch của Linh và Minh Quân. Lát sau, thì cả ba người đã quây quần trong một nhà hàng. Sau những thăm hỏi qua lại, Minh Quân đề cập thẳng:
- Lần này anh về là một cố gắng lớn để mừng sinh nhật thằng em, và để làm một việc có ý nghĩa hơn là đem Hân về với gia đình. Chúng ta đều lớn cả rồi. Chúng ta phải biết nghĩ cho cái chung, có đúng không? Hân à! Anh nghĩ em bôn ba bấy nhiêu cũng đủ rồi, chẳng lẽ em bôn ba cả đời hay sao? Mỗi một ngày em còn ở ngoài tự mình lo, tự mình sống là mỗi một ngày dì Lan sống không yên, sống đau khổ. Tâm tình đó của người làm mẹ lẽ ra đứa con phải hiểu và đứa con phải trở về từ lâu rồi. Vậy mà ... em càng lúc càng xa hút khỏi mọi người. Nếu em muốn mọi người phải vì em mà sống không yên, mà đau khổ thì em cũng đạt được điều đó rồi, cũng đủ rồi Hân à. Dừng lại đi! Trở về đi. Anh khuyên em cũng được, coi như anh van xin em cũng được. Hãy cho anh đón em về. Cả một mái ấm hạnh phúc đang chờ đợi chúng ta. Ba của anh và mẹ của em sẽ không còn gì vui hơn khi em trở về. Hồng Hân! Hãy theo anh về nhà nghen.
Linh đầy xúc động xen vào:
- Phải đó Hân. Đi đâu cũng không bằng nhà mình. Về nhà nghen.
- Tôi biết hai bạn rất bận tâm, rất tốt với tôi, nhưng tôi không thể. Đúng hơn là lòng tôi giây phút này chưa có ý muốn trở về.
- Vậy thì chừng nào?
Hồng Hân nhìn Linh lắc đầu:
- Tôi không biết. Có thể là một ngày nào đó, tôi sẽ quay về, cũng có thể là tôi sẽ đi mãi mãi.
Không ai để ý đôi mắt Minh Quân đang càng lúc càng đỏ lên như sắp khóc. Đột nhiên anh đứng bật dậy, tóm lấy tay của Hồng Hân, nói nhanh:
- Linh! Em ngồi lại, anh muốn nói chuyện riêng với Hồng Hân một chút.
Minh Quân kéo Hồng Hân ra một chỗ vắng, hết sức tức giận nói:
- Em có biết em vừa cố chấp vừa quá hẹp hòi hay không? Em hận anh chứ gì? Em hận anh đã không chọn em để tách rời ba của anh và mẹ của em chứ gì? Hồng Hân à! Tại sao em không chịu hiểu con cái hy sinh chút tình riêng cho cha mẹ hạnh phúc, điều đó là rất tuyệt vời kia mà. Về đi thôi. Mẹ của em đã vì em khóc hết nước mắt rồi. Lẽ nào em không chạnh lòng trước nỗi đau của mẹ em hay sao? Nếu như mẹ em vì em mà lao tâm ngã bệnh, thì em tính sao? Hãy trở về đi Hồng Hân.
Nếu như trước đây thì chắc chắn một điều là Hồng Hân sẽ hét lạc cả giọng để tranh cãi một trận ra hồn với Minh Quân. Nhưng lần này, nàng lại im lặng đến cả nàng cũng ngạc nhiên về mình. Nàng thật sự đã không còn muốn nói gì nữa. Nàng cứ im lặng để mặc cho Minh Quân lúc giận, lúc lại năn nỉ, xoa dịu ... Nàng từ từ lấy ra từ trong bóp một gói quà nhỏ nhắn, cầm lấy tay Minh Quân, đặt gói quà vào lòng tay anh vẻ thật bình thản:
- Ngày mai là sinh nhật của em trai, nhờ anh chuyển hộ món quà này và lời chúc tốt đẹp tới mẹ của tôi. Nói lại giùm với mẹ tôi, là tôi vẫn bình an và vui vẻ. Cám ơn anh. Cám ơn cả những lời khuyên chân tình của anh dành cho tôi. Cám ơn vì tất cả. Bữa cơm trưa nay, tôi không thể dùng được nữa. Tôi về đây.
- Hồng Hân!
Hồng Hân ngước lên nhìn, Minh Quân xót xa nhìn nàng:
- Anh thấy em bắt đầu chấp nhận mọi thứ rồi đó. Thôi thì hãy bắt đầu từ bữa tiệc sinh nhật của em trai ... cùng đến dự có được không Hân?
Vẫn một thái độ trầm tĩnh khác lạ, Hồng Hân lắc đầu:
- Tôi về đây. Anh vào với Linh đi. Hai người xứng đôi lắm.
Hồng Hân quay lại:
- Tôi ở một nơi rất tốt. Tôi cũng đã có người yêu, một người biết lo lắng cho tôi và biết làm cho tôi vui vẻ. Có thể nói tôi bằng lòng với cuộc sống của mình hiện tại.
Hồng Hân nói xong, nhẹ nhàng quay bước và chẳng mấy chốc đã mất hút. Minh Quân đứng nhìn theo, rồi lặng lẽ quay vào thì chạm phải Linh cũng vừa bước ra nhìn anh mỉm cười:
- Em hiểu anh rất buồn khi ý nguyện không đạt được. Nhưng anh đã có lòng thì cho dù không thành công, dì Lan cũng sẽ hiểu mà. Em cũng từng là bạn thân của Hồng Hân. Em nhìn thấy tình cảnh giữa dì Lan và Hồng Hân như vậy, lòng cũng không ngăn được ray rứt khó chịu. Minh Quân! Em đứng cùng một chiến tuyến với anh. Nếu anh cần em giúp đỡ chuyện gì, em lúc nào cũng sẵn sàng.
Minh Quân xúc động, nắm lấy bàn tay Linh thở hắt ra nói:
- Cám ơn lòng tốt của em. Thật tình anh không muốn bỏ cuộc. Chúng ta sẽ tìm một cách nào nhiều hy vọng hơn để thuyết phục Hồng Hân, em có đồng ý không?
- Em ủng hộ anh.
Tay trong tay, Minh Quân và Linh đi trở vào nhà hàng. Trong khi đó, Hồng Hân một mình lầm lũi đạp xe đi. Đầu óc rỗng tuếch không một chút cảm xúc, dù rằng trái tim đau đớn như vừa bị một vết dao cứa ngang. Hồng Hân muốn la thật to, muốn khóc thật nhiều, nhưng đôi mắt cứ ráo hoảnh.
"Mặc kệ. Mặc kệ tất cả đi". Hồng Hân gào to lên trong lòng. Rẽ từ một con đường nhỏ ra một con đường lớn để cho đường về nhà hôm nay dài ra thêm. Hồng Hân chợt ao ước phải chi mình có sức lực, có thể đạp một mạch đến mấy năm mới quay về như thế sẽ tốt hơn. Giữa lúc tâm tư nàng như một mớ bòng bong hỗn độn không đầu không đuôi, thì phía trước nàng, một chiếc tắc- xi màu vàng vừa đỗ lại. Từ trong xe, một người đàn ông ăn mặc rất sang trọng bước ra, người đó chính là Dũng.
Hồng Hân cũng kịp trông thấy và bật hẳn một tiếng kêu:
- Dũng!
Phản xạ tự nhiên, Hồng Hân tấp xe vào lề, cách chỗ Dũng một quãng đủ để nhìn. Nàng nhìn thấy Dũng mở rộng cửa tắc xi, dìu ra một người đàn bà béo tốt đẫy đà. Bất chợt trong đầu Hồng Hân hiện về một hình ảnh trước đây nàng từng thấy, nhưng vì không thấy mặt nên không thể khẳng định. Giờ thì nàng đã có thể khẳng định rồi: chính là Dũng và bà ấy.
Người tài xế tắc xi khiêng ra từ cốp sau xe mấy va li hành lý to nhỏ. Dũng cũng phụ khiêng và cùng người tài xế đi vào một ngôi nhà lầu cao tầng ngay trước mặt. Trong khi Dũng và người tài xế khiêng đồ vào, thì người đàn bà đẫy đà vẫn đứng đó. Đợi người tài xế ra tới, bà lục lọi trong bóp lấy tiền ra trao vào tay người tài xế. Trong khi bà lục lọi, bà vô tình làm rơi ra một mẫu giấy vuông ánh vàng lấp lóa.
Chiếc tắc xi chạy đi, người đàn bà đi chuyển vào nhà và cánh cửa nhà được đóng ngay lại.
Hông Hân đạp xe trờ tới trước ngôi nhà đứng nhà. Mấy ngày nay, Dũng không thấy đến, thì ra là đi cùng với người đàn bà đó. Thật ra bà ta là gì của Dũng? Bà ta có quan hệ như thế nào với Dũng? Họ là vợ chồng có đúng không? Có đúng không?
Run rẩy và tan nát, Hồng Hân cảm thấy dường như nàng đang ở giữa một thảm họa dần dần lộ rõ mặt. Nàng nhìn tòa nhà nguy nga đồ sộ, chợt thấy mình sao nhỏ bé, nghèo nàn và đáng thương quá thế.
Dũng đã về. Đợi Dũng đến, mình sẽ hỏi cho ra lẽ". Nghĩ vậy, Hồng Hân dợm đạp xe đi. Chợt trông thấy mẫu giấy vuông ánh vàng, thế là cúi xuống nhặt lên. Thì ra là một tấm danh thiếp, Hồng Hân đọc dòng chữ nhũ vàng trên đó. "Công ty trách nhiệm hữu hạn xuất nhập khẩu. Giám đốc Kiều Mỹ Phụng".
Bỏ luônt ấm danh thiếp vào bóp, Hồng Hân đạp xe đi về. Nhưng chưa về đến nhà thì trong nàng lại nảy sinh một ý định. Nàng tấp ngay vào một dịch vụ điện thoại công cộng và bạo dạn gọi số điện thoại nhà in trong tấm danh thiếp.