Chương 12
Bao giờ cũng vậy, mỗi lúc tan trường Hồng Hân đều nán lại cho đến khi xung quanh vắng lặng chẳng còn một ai, nàng mới lủi thủi ra về. Nàng làm vậy là để tránh khi thì mẹ nàng, khi thì ông Vĩnh Thái, có lúc lại cả hai người cùng chờ đợi nàng ở trước cổng trường.
Không hiểu hôm nay có ai chờ đợi nàng ngoài cổng hay không, nhưng Hồng Hân cứ ngồi lì lại lớp. Đang trầm tư, Hồng Hân chợt giật mình khi có một bàn tay đặt nhẹ lên vai nàng, tiếp theo là một giọng nói thanh tao:
- Làm gì ngồi buồn dữ vậy? Định "ngồi thiền" ở lớp luôn, không về sao?
- Ủa, Thu Tuyền! Lúc nãy mình thấy bạn ra khỏi lớp rồi mà?
- Ra ... rồi lại vào.
Thu Tuyền - cô bạn cùng lớp học với Hồng Hân - có nụ cười tươi rói và gương mặt xinh xinh lanh lợi. Đến ngồi xuống bên Hồng Hân, Thu Tuyền nở nụ cười thân thiện:
- Ngày nào cũng phải lẩn tránh người nhà như vậy sao? Bạn thiệt là khờ quá! Nếu nói thẳng ra thì bạn có vẻ cổ lỗ sĩ đó. Mẹ lập gia đình mới, chuyện nhỏ thôi mà, sao bạn lại "nổi đình nổi đám" như vậy? Nói thiệt nghe, mình thấy ông bố dượng đó cũng tận tâm với bạn lắm. Nếu không thành ý, thì ông ấy đâu có ngày nào cũng đến rồi ra về buồn bã.
Hồng Hân lặng thinh chẳng nói chẳng rằng. Thu Tuyền bật cười:
- Khó chịu lắm sao? Kể ra cái kiểu cứng đầu cứng cổ của bạn cũng hợp với mình lắm. Nè! Nghe nói bạn đang cần thuê nhà ở, phải không?
- Phải.
- Hỏi mình đi, mình sẽ chỉ cho.
- Đã thế thì chỉ giùm đi, còn nói nữa.
Thu Tuyền phì cười:
- Vậy thì theo mình về căn hộ của mình, mình sẽ chia cho bạn một phòng.
- Thật à?
- Thật. Nhưng cũng cần nói thêm điểm này để bạn tham khảo. Mình có nhiều người tình lắm. Mình là loại dây tầm gởi, hễ thấy đại thụ thì bám vào. Nếu như bạn không sợ "gần mực" bị mực "vấy bẩn", thì dọn đến ở chung với mình. Thật tình trước nay, mình không thích đem ai về nhà ở chung, càng không thích bầu bạn thân với ai, nhưng chẳng hiểu sao mình cảm thấy hợp với bạn nên muốn giúp một tay. Tuyệt đối không bao giờ mình rủ rê bạn làm thứ dây tầm gởi giống như mình đâu.
Hồng Hân nhìn Thu Tuyền một lúc, rồi nói:
- Lâu nay mình cứ tưởng bạn "lập dị" không thích chơi với ai, hóa ra không phải vậy. Thật tình là mình đang rất cần chỗ ở. Nếu như bạn có một căn phòng trống, thì mình ... mình sẽ dọn đến ngay.
- Bạn thật sự không ngại "bối cảnh" của mình à?
- "Bối cảnh" thì ai mà không có. Tuyền không ngại tiếp nhận một con nhỏ như mình, cớ sao mình lại ngại Tuyền chứ? Mình không cần biết bạn làm gì để sống. Mình chỉ cần biết bạn tốt và mình mang ơn bạn.
- Ơ nghĩa gì.
Thu Tuyền bật cười, vỗ vai Hồng Hân:
- Ngày mai dọn liền nghen.
Hồng Hân gật đầu vui vẻ:
- Cũng được. Sau này, mình sẽ phụ tiền nhà với bạn.
- Không cần đâu. Căn hộ đó, mình cũng đâu bỏ tiền. Là của một "ông kép" bỏ tiền ra thuê cho mình ở. Mình là vậy đó. Ăn ở gì đều có người lo hết.
Hồng Hân chau mày:
- Thế mình đến ở chung, "ông kép" của Tuyền có phiền hà gì không?
Thu Tuyền ra vẻ thật tự tin nói:
- Không đâu. Ngoại trừ mình và ông ấy "xù" nhau, thì khi đó cả Tuyền và Hân đều phải dọn ra ngoài đường.
- Nguy vậy sao? Thế Tuyền và ông ấy có "xù" nhau không?
Thu Tuyền tỉnh bơ cười:
- Hiện tại thì không, nhưng tương lai không thể nói trước được. Còn phải chờ xem mình có chán ông ta không? Hoặc là trời xui đất khiến mình bám được vào một gốc đại thụ nào đó hơn hẳn gốc đại thụ cũ, thì "tình trường" sẽ biến động ngay thôi.
Người ta nói tình trường cũng như chiến trường. Nếu đúng vậy thì Thu Tuyền có thể được coi là "đại nguyên soái" rồi. Xem ra có vẻ thích "chinh chiến" lắm thì phải. Hồng Hân thở ra có chút ngao ngán:
- Vậy sao Tuyền không thủy chung với một người? Thay đổi hoài như vậy, chẳng khác gì tự mình tạo cho mình một cuộc sống bấp bênh.
- Bấp bênh?
Thu Tuyền cười buồn nhìn Hồng Hân cái vẻ bất cần đời:
- Nghe mình nói đây. Mỗi người chúng ta khi đã quyết định một thân một mình bước vào đời, thì có khác gì một chuyến đò chông chênh trên sông nước. Nó có thể lật úp bất cứ lúc nào, cũng có thể may mắn bình an về đến đích. Rồi đây Hân sẽ hiểu vì sao mình không hề thủy chung với ai cả. Bởi vì trên thực tế, họ có thủy chung với mình đâu. Toàn lợi dụng nhau cả thôi.
Rồi chừng như muốn thoát ra khỏi viễn cảnh nặng nề, Thu Tuyền đứng bật dậy:
- Quá trưa rồi, ta về thôi. Nếu Hân không bận thì theo mình về nhà luôn đi. Mình sẽ đãi Hân một bữa trưa do chính tay mình nấu.
- Cũng được.
Hồng Hân và Thu Tuyền sóng bước ra ngoài.
- Bạn theo mấy đứa lớp mình đi tiếp thị dầu gội đầu, lương có ổn không?
- Tàm tạm.
- Để mình xem có việc nào lương kha khá sẽ giới thiệu cho bạn.
Hồng Hân mỉm cười:
- Xem ra mình còn phải mang ơn bạn dài dài rồi.
Thu Tuyền cười lớn:
- Có gì đâu. Bạn lúc nào cũng nhắc tới hai chữ ơn nghĩa. Còn mình thì không nghĩ gì hết, chỉ nghĩ đơn giản là: giúp người thì mình sẽ được vui, thế thôi.
"Sâu sắc đấy chứ. - - Hồng Hân thầm nghĩ. - - Hóa ra dây tầm gởi Thu Tuyền này cũng là người có một tấm lòng".
Thế là Hồng Hân đã rời khỏi nhà Linh "tóc dài" đến tá túc nhà Thu Tuyền được một khoảng thời gian rồi.
Vào hạ cũng là vào mưa. Mưa suốt tuần qua. Mưa buồn chết được. Thu Tuyền mấy ngày trước nhận được một lá thư từ quê ở Đà Nẵng, vội vã lên đường về quê ngay đến nay vẫn chưa trở về. Một mình thênh thang càng làm tăng thêm sự cô độc, nỗi buồn chán và nhiều lo sợ ở trong nàng.
Mưa ngưng lúc sáu giờ tối. Hồng Hân nhiều ngày nay bị mưa giữ chân ở nhà cảm thấy ngột ngạt, nên khi mưa vừa tạnh, nàng liền che dù ra phố. Bước ra ngoài rồi mới hay rằng mưa vẫn chưa tạnh hẳn, vẫn còn mưa lâm râm.
Dẫu sao có thể ra đường là tốt rồi. Đường phố sau cơn mưa ướt sũng nước và bóng loáng như được tha mỡ bò. Sau cơn mưa, hàng cây cổ thụ hai bên đường cũng mệt phờ, ủ rũ, có điều những con đường vắng đã bắt đầu tấp nập người xe. Dường như ai ai cũng cùng chung một tâm trạng chờ đợi sự ráo tạnh này mấy ngày qua rồi.
Thật khoan khoái, Hồng Hân bước chầm chậm trên vỉa hè. Thỉnh thoảng, một vài chiếc xe chạy ngang với tóc độ nhanh làm bắn nước vào áo quần nàng, nàng vẫn chẳng kêu ca.
Nàng đi lướt ngang những shop bán đồ thời trang rực rỡ ánh đèn, nhưng chỉ liếc mắt ngắm nghía rồi bỏ đi. Lại đến những cửa hiệu bán giày dép, túi xách, đồ lưu niệm ... thứ nào cũng đẹp cũng sang trọng, thứ nào cũng dễ làm người ta ngây ngất, thèm muốn. Còn Hồng Hân thì tha hồ nhìn như một thứ tiêu khiển mà nàng không phải tốn tiền.
Bước chân của Hồng Hân lại lướt ngang một nhà hàng lớn. Vô tình, Hồng Hân trông thấy mẹ nàng và ông Vĩnh Thái cùng bước ra khỏi xe hơi, tay trong tay đầm ấm hạnh phúc đưa nhau bước vào nhà hàng, chắc là để dùng bữa tối.
Nhìn mẹ sang trọng như một nữ hoàng với nụ cười rạng rỡ, lại nhìn cung cách đối xử ra vẻ nâng niu chìu chuộng của ông Vĩnh Thái đối với mẹ, đủ thấy hai người yêu thương và hạnh phúc đến thế nào.
Tự dưng Hồng Hân bước nhanh như bị ai đuổi. Nàng cảm thấy buồn bã và nghe như mọi nỗi cô độc trên thế gian này đang đổ ập cả vào người nàng. "Thế là mẹ đã quên mất tôi rồi. Mẹ chẳng bao giờ còn nhớ đến đứa con gái này nữa." Ý nghĩ đó khiến cho Hồng Hân vô cùng đau khổ.
Nàng đi như lao về phía trước. Nàng đi đến bến Bạch Đằng lúc nào nàng cũng không hay. Thấy người ta lũ lượt kéo nhau lên nhà hàng nổi trên tàu chạy vòng quanh sông Sài Gòn, nàng cũng lên theo. Chiếc tàu mang tên "Bến Nghé" rời bến ngay sau đó. Người người ở trên tàu nếu không đi thành từng nhóm thì cũng có đôi có gặp, nhìn mãi vẫn chỉ mỗi mình mình lẻ loi. Hồng Hân chọn một chiếc bàn nhỏ ngồi xuống rồi cho gọi bia.
Có lẽ đây là lần đầu tiên trong đời, Hồng Hân uống nhiều bia mà lại uống một mình. Người xưa có nói: "Nhất túy giải thiên sầu". Vậy thì ngu gì mà không mượn rượu để giải sầu.
Hồng Hân uống cạn ba ly bia, nhưng vì tửu lượng quá kém, nàng đã chếch choáng say. Thiên sầu đâu chưa thấy giải, chỉ thấy men rượu làm cho Hồng Hân muốn khóc và còn nghĩ quẩn: "Thế gian này đối với tôi chẳng còn chút ý nghĩa nào nữa. Tôi như một kẻ trắng tay, bơ vơ giữa đời, không được đời đón nhận ... Vậy thì tôi còn bám víu vào cuộc đời này chi nữa? Tôi biến ra khỏi thế gian này sẽ tốt cho tôi hơn. Tôi trầm mình xuống dòng sông này và đi sang một thế giới khác. Tôi nguyền rủa mọi người phải vì tôi mà đau khổ".
Dường như cái ý nghĩa điên rồ đó đã khiến cho Hồng Hân hả hê. Nàng lại đưa ly bia lên môi uống ừng ực đến cạn rồi lại gọi khi thoáng thấy bóng áo vàng của nữ phục vụ lướt ngang:
- Làm ơn ... mang bia nữa cho tôi.
Một ly bia đầy ắp được mang tới đặt trước mặt Hồng Hân.
- Cám ơn.
- Cô muốn ăn chút gì không?
- Không cần.
Hồng Hân khoát tay, nữ phục vụ bàn lui đi.
Nãy giờ, cách chỗ Hồng Hân ngồi không xa, có một người đàn ông tuổi trung niên, rất phong độ bảnh bao, cũng đi một mình và cũng một mình uống rượu giống như Hồng Hân. Trông cái cách ông ta ngồi nhấm nháp rượu mới thật ung dung, khoan thai làm sao. Thế nhưng đôi mắt tinh tường thì chưa lúc nào ngừng quan sát Hồng Hân. Có vẻ như ông ta hiếu kỳ trước một cô gái một mình uống rượu như uống nước chăng?
Tàu di chuyển chậm và cũng đã khá xa bờ. Nhiều người rời khỏi chỗ ngồi, đưa nhau ra lan can tàu ngắm sao trời, tận hưởng không khí thiên nhiên trong lành.
Hồng Hân cũng lần ra lan can tàu và không hề hay biết mình đang có người theo dõi. Hồng Hân cứ một mình than thở:
- Mẹ! Mẹ ơi! Bây giờ mẹ đang êm ấm, mẹ có biết tâm trạng của con tệ hại thế nào không? Con không muốn sống nữa. Con không muốn khắc khoải trong đau khổ nữa. Con đã không chiến thắng được lòng ích kỷ của mình. Thôi thì những gì con còn nợ mẹ ở kiếp này, kiếp sau con sẽ đền trả cho mẹ. Xin lỗi mẹ ... Xin lỗi tất cả mọi người vì đêm nay tôi quyết định làm một việc rồ dại nhất trên đời. Mẹ ơi! Vĩnh biệt mẹ...
Hồng Hân nhoài người ra lan can tàu ... Một bóng người ở phía sau vụt tới thật nhanh, nắm lấy nàng lôi lại.
- Cô định tìm cái chết à?
Hồng Hân thật sự bất ngờ. Nàng quay lại trợn tròn đôi mắt còn ướt lệ.
- Ông là ai?
- Là người không cho cô chết.
- Nhưng ông không có quyền định đoạt cuộc sống tôi.
- Tôi thay mặt mẹ của cô. Mau theo tôi!
Nắm chặt tay Hồng Hân, người đan ông lôi tuột nàng vào trong và lớn tiếng gọi bồi bàn:
- Đem nhiều khăn nóng ra đây.
Rồi ông quay sang Hồng Hân:
- Nếu cô không chịu ngồi yên thì cứ việc la lớn lên. Tôi cũng đang rất muốn cho toàn thể mọi người trên tàu này biết cô là một cô gái ngu xuẩn, yếu hèn định trầm mình để trốn chạy cuộc đời.
- Ông ...
- Cô không tin thì thử la đi, coi tôi dám nói hay không?
Bồi bàn mang khăn nóng ra tới. Người đàn ông xa lạ đẩy đĩa đựng khăn tới trước Hồng Hân, nói:
- Cô lần lượt lau hết những cái khăn nóng đó, cô sẽ đỡ say hơn. Lau đi!
Nhận thấy người đàn ông xa lạ chẳng có ác ý gì. Hồng Hân nhìn ông trân trân rồi cũng ngoan ngoãn nghe theo.
- Mang cho một tách trà nóng.
Người đàn ông lại gọi và không lâu sau thì một tách trà bốc khói được mang tới.
- Thưa ông, còn cần gì nữa không?
- Không.
Dúi vào tay người hầu bàn ít tiền, người đàn ông mỉm cười. Anh hầu bàn vui vẻ cảm tạ:
- Cám ơn ông. Nếu có cần gì, xin ông gọi nhé.
Người hầu bàn vừa quay lưng, thì người đàn ông đẩy ngay tách trà tới trước Hồng Hân:
- Cô uống cạn tách trà sẽ thấy khoan khoái hơn.
- Tôi không uống.
- Tôi chỉ muốn giúp cô tỉnh táo để về nhà, cô không uống thì tùy cô.
Nói rồi người xa lạ đứng lên khỏi ghế bỏ đi về chỗ của mình. Hồng Hân ngồi lì ra đó không biết phải làm gì. Nhìn tách trà trên bàn vẫn còn đang quyện khói, Hồng Hân liền bưng lấy đưa lên môi vừa thổi vừa uống cạn. Thật kỳ diệu! Trà nóng có thể giã rượu rất hữu hiệu. Chẳng lâu sau, Hồng Hân cảm nhận thần trí của mình đang tỉnh táo hẳn ra và nàng cảm thấy khiếp sợ trước ý nghĩ điên rồ khi nãy. "Ôi! Nếu không có mặt người lạ đó, thì tôi có vượt qua lan can tàu trầm mình xuống sông hay không? Nếu không có ông ấy, biết đâu trong lúc mê loạn, tôi đã phóng thiệt và biết đâu nãy giờ đã một mình ngụp lặn uống no một bụng nước rồi chìm nghỉm xuống sông cũng chẳng ai hay. Trời ạ! Sao tôi lại có thể ngu xuẩn như vậy? Suýt chút nữa tôi đã hóa ra người thiên cổ rồi. Vậy mà tôi lại đối xử chẳng chút ơn nghĩa gì với ân nhân của mình cả. Tôi phải bước sang cám ơn ông ấy một lời thôi".
Hồng Hân đứng lên dợm bước sang, thì phát hiện người đàn ông đã không còn ngồi ở bàn bên kia nữa. Đưa mắt nhìn quanh vẫn không thấy. Tin rằng ông ấy đã ra lan can tàu, Hồng Hân cũng bước ra. "Ông ấy kia rồi! Đang đơn độc ngắm sao trời".
Từng bước, từng bước, Hồng Hân đến gần bên ông, nhỏ nhẹ nói:
- Cám ơn ông.
Người đàn ông quay lại, ánh mắt nhìn Hồng Hân có chút giễu cợt:
- Tôi có làm gì cho cô mà cám ơn.
- Ông đã ngăn cản tôi hành động rồ dại, ông còn giúp tôi tỉnh táo. Tôi cám ơn ông vì tất cả.
Người đàn ông nhìn Hồng Hân mỉm cười:
- Tôi biết khi tôi đi rồi, cô sẽ uống tách trà đó. Giờ thì trông cô tỉnh táo hơn rồi và chắc là không còn ý nghĩ rồ dại nữa. Cô có biết sinh mạng của con người là quý giá nhất hay không? Cho dù giữa cô và mẹ cô có chuyện gì phiền giận nhau cũng không nên có những ý nghĩa yếu hèn như vậy. Thôi được rồi. Cô đã hiểu ra thì tốt, nhưng hãy hứa với tôi từ nay cho dù có gặp bất cứ chuyện gì cũng không được có những ý nghĩ không hay như thế nữa.
- Tôi hứa. Tôi sẽ nhớ ơn cứu mạng của ông mà quý trọng sinh mạng của mình.
- Vậy nghĩa là tôi đã chinh phục được cái đầu bướng bỉnh của cô rồi. Cô bé à! Cô tên gì vậy?
- Tôi tên Hồng Hân. Còn ông?
Người đàn ông bên cạnh Hồng Hân bật cười:
- Tôi già lắm sao?
Thấy Hồng Hân im lặng bẽn lẽn, ông ta lại nói:
- Tôi tên Dũng. Một chữ Dũng không có chữ lót, gọi luôn cả họ là Nguyễn Dũng. Tuy tôi đã bốn mươi, nhưng tôi thích người ta gọi tôi ... bằng anh. Mỗi khi nghe ai đó gọi tôi là "anh Dũng", tôi đều rất vui vì như vậy nghe nó trẻ trung hơn. Cô cũng đừng cười nhé. Không phải tôi ham trẻ, mà vì con người vốn rất sợ già. Gọi tôi bằng ông tôi cảm thấy mình đã già khọm, tôi buồn ghê lắm.
Nghe cái lối nói chuyện dí dỏm đủ biết đây là một người vui tính. Hồng Hân phì cười:
- Vậy thì tôi sẽ gọi anh là anh Dũng. Từ nay, dù gặp anh ở bất cứ đâu, tôi cũng sẽ gọi là anh Dũng. Xem ra tôi và anh cùng có chung một nỗi sợ rồi. Sợ già đó. Tôi cũng như anh, không thích người ta gọi tôi bằng cô đâu.
Dũng tỏ ra thích thú trước sự lém lỉnh của Hồng Hân:
- Được. Thỏa thuận với nhau nhé. Tôi được gọi là anh Dũng, còn cô sẽ được gọi là cô bé hoặc là bé Hân. Như vậy đủ trẻ rồi chứ cô bé?
Hồng Hân cười khúc khích:
- Đủ rồi.
Dũng lặng thinh cười đưa mắt nhìn lên trời. Hồng Hân cũng nhìn theo, giây lát sau nàng nói:
- Trên tàu này, người ta không đi thành đám đông thì cũng đi đủ đôi đủ cặp. Ngó tới ngó lui, chỉ có tôi và anh là lẻ bạn mà thôi.
- Nhưng bây giờ thì chúng ta đâu có lẻ nữa.
Câu nói không hiểu vô tình hay cố ý của Dũng chợt làm nóng bừng đôi má của Hồng Hân. Nàng tránh chạm vào mắt Dũng quay nhìn đi nơi khác, còn Dũng thì chợt thở dài:
- Anh có thói quen mỗi khi có chuyện không vui hoặc cần suy nghĩ một điều gì, anh đều lên đây đánh một vòng cho khuây khỏa. Nhưng ít ra khi anh buồn anh không giống như cô bé ... định hủy đi mạng sống quý báu của mình.
Càng nhắc càng nghe thẹn vì sự ngu dại, Hồng Hân lắc đầu:
- Anh đừng nhắc chuyện lúc nãy nữa mà. Có điều ... chuyện buồn của tôi chắc chắn không đơn giản như chuyện buồn của anh rồi. Anh có thể kể chuyện buồn của anh cho tôi nghe không?
- Không được đâu.
Dũng quay nhìn Hồng Hân, nhìn một cách trìu mến, rồi nói:
- Bé Hân chẳng phải đã có quá nhiều chuyện buồn ở trong lòng rồi sao. Vì thế mà không nên nghe chuyện buồn nữa, sẽ quá tải đấy. Nếu là chuyện vui, anh nhất định sẽ kể cho Hân nghe, còn chuyện buồn thì thôi đi. Tốt nhất là mang chẳng hết xuống sông cho nước trôi đi. À! Hân có bao nhiêu nỗi buồn, mang ra mà quẳng đi.
- Nỗi buồn của tôi hoặc là tự tan đi, hoặc là tự biến mất chứ không thể tóm lấy mà quẳng đi đâu được. Không được.
Những ngôi sao khi nãy vừa lóe lên giữa trời đêm giờ bỗng lặn đâu mất hết. Gió mạnh hơn và trời lại lất phất mưa, những hạt mưa nhỏ li ti như bụi. Thấy Dũng lặng thinh không có ý tránh mưa, Hồng Hân cũng gan lì chịu trận. Nhưng chẳng được bao lâu thì nàng lạnh quá, hắt hơi liền mấy cái. Mãi đến lúc này, Dũng mới rời khỏi những ý nghĩ khiến anh bất động nãy giờ, quay sang Hồng Hân, kêu lên:
- Hân lạnh sao không vào trong?
- Anh không vào, tôi làm sao mà vào được.
- Muốn cùng anh chia sẻ hoạn nạn à? Cô bé thật là khờ quá! Ta vào trong thôi.
Dũng nắm lấy tay Hồng Hân kéo đi nhanh vào trong. Không đầy ít phút sau đó thì tàu cập bến. Dũng nói với vẻ hối tiếc:
- Tối nay, anh có cảm giác tàu chạy nhanh hơn ngày thường. Bé Hân à! Dù gì cũng đã quen biết nhau, anh đưa em về nghen.
- Có làm phiền anh không?
- Không phiền. Ngược lại anh còn vui khi được quen biết Hân. Để anh thanh toán tiền rồi chúng ta về.
- Phần của em, để em trả.
Dũng vừa dợm bước đi, liền khựng lại:
- Thế thì anh phải hỏi xem, hiện tại em làm gì?
- Sinh viên.
Dũng nhướng mắt, cười thật nhẹ nhàng:
- Sinh viên? Sinh viên chỉ có chữ chứ không có tiền. Từ nay, nếu bên cạnh em có anh, thì anh sẽ đài thọ tất cả.
Dũng đi rồi quay lại thật nhanh cùng với Hồng Hân rời khỏi tàu sau một cuộc hải hành ngắn ngủi.
Một sự trùng hợp mà cứ như một sự sắp xếp sẵn. Vừa đặt chân lên đất liền, Hồng Hân chạm ngay Linh "tóc dài" đang vui vẻ giữa một đám bạn đông đúc. Trông thấy Hồng Hân, Linh mừng rỡ:
- Hân! Hân! Mày đáng ghét thật. Định đi luôn hay sao? Mấy tháng rồi sao không ghé lại thăm tao lần nào vậy?
- Tao bận rộn quá. Dạo này tao làm hai việc, nên không còn thời giờ đi thăm bạn bè nữa.
- Mày định bán mạng hay sao mà làm dữ vậy? Đời sống ở bên ngoài chật vật vậy, tại sao không trở về nhà?
- Gặp mày lúc nào cũng chỉ một câu đó.
- Chứ chẳng lẽ tao khuyên mày đi luôn hay sao? Còn nữa, chỗ ở mới của mày, tao có đến hai lần, nhưng chẳng lần nào gặp được mày cả.
- Tao đã nói bận rộn lắm mà.
- Bận rộn công việc và bận rộn "cặp bồ" có phải không? Nè! Trông hơi "cứng", nhưng phong độ ra hồn đó. Quen bao lâu rồi?
- Mày lảm nhảm cái gì vậy? Chỉ là bạn bình thường thôi.
Linh "tóc dài" vẫn không ngừng quan sát Dũng, rồi cười khúc khích:
- Rủi có mà mày giấu thì làm sao tao biết được. Hổng thèm tin mày đâu. À! Sẵn gặp mày ở đây, tao báo một tin vui. Tao nhận được học bổng đi du học ở Úc đó. Tao sắp đi rồi, đám bạn kéo tao đi đãi tiệc, còn chủ nhật thì ba mẹ tao đãi, mày nhớ đến chung vui nghe chưa. Mày mà không đến, tao sẽ giận đấy. Còn nữa, tao sang Úc là sang cùng chỗ với Minh Quân, dù gì cũng bạn cũ, tao sẽ không bị lẻ loi. Mày có muốn nhắn gởi gì tới Minh Quân thì tao sẽ nhắn cho.
- Không có gì để nhắn gởi.
Hồng Hân mỉm cười, nắm tay Linh:
- Tuy nhiên, tao chúc mừng mày đã đạt được nguyện ước. Chủ nhật, tao sẽ đến chung vui với gia đình mày.
- Nhớ nghe chưa, tao chờ mày. Tao đi nghen.
Linh "tóc dài" quay sang nghiêng nhẹ đầu chào Dũng, rồi chạy đến với đám bạn kéo nhau lên tàu. Hồng Hân đứng nhìn theo. Dũng tới gần bên nàng, cất tiếng hỏi:
- Thấy người ta vui vẻ thì buồn à?
- Đâu có.
Hồng Hân chối quanh, nhưng chợt muốn khóc. Dũng dường đọc được tâm trạng của nàng, nên an ủi:
- Thật ra em cũng có thể hồn nhiên vui tưởng giống như họ mà, tại em không trải lòng mình ra thôi. Em bảo em sợ già mà cứ ưu tư buồn bã hoài, thì coi chừng biến thành bà lão đó. Em không nghe người ta nói: "vui vẻ trẻ trung" sao? Chỉ có sống vui mới trẻ mãi được.
Hồng Hân mỉm cười đưa mắt nhìn Dũng:
- Ta về thôi.
Dũng nhướng mắt nhìn Hồng Hân:
- Có muốn nghe một lời chân thật không?
- Lời chân thật đương nhiên là muốn nghe rồi.
- Khi em nở nụ cười, em rất đẹp.
Nói rồi Dũng nắm lấy tay Hồng Hân dắt nàng đi. Đến bãi gởi xe, anh lấy ra một chiếc xe hơi màu trắng tuyệt đẹp, rồi mời Hồng Hân lên ngồi bên cạnh mình, lái xe chạy. Suốt dọc đường, Dũng bỗng im hơi lặng tiếng không thốt một lời khiến cho Hồng Hân cũng im lặng không biết nói gì.
Xe đỗ lại trước một chung cư, Hồng Hân đến lúc này mới lên tiếng:
- Em ở lầu ba, nhà số ba trăm. Nếu anh có rảnh thì đến chơi.
Dũng mở cửa xe cho Hồng Hân, rồi nói một câu ngắn ngủi:
- Tạm biệt em.
Dũng chẳng ngỏ ý đưa Hồng Hân lên tận nhà, cũng chẳng hứa hẹn sẽ đến thăm nàng hay hai người sẽ có ngày gặp lại. Anh khi thì nồng nàn lắm khi thì bỗng lạnh lùng đến khó hiểu. Dũng chỉ nói có vậy, rồi quay lưng và cùng chiếc xe lao bắn đi mất dạng.
Thật kỳ lạ! Anh quả là một con người kỳ lạ. Hồng Hân vì sự hụt hẫng trong lúc chia tay đã tức tốc nghĩ về Dũng suốt đêm. Thật ra anh là ai? Một người đàn ông giàu có thích chơi trò xuất quỷ nhập thần? Một vị hoàng tử hay một vị vua? Dẫu sao thì Hồng Hân cũng đã có những phút giây đáng nhớ bên cạnh người đàn ông hơi kỳ lạ. "Dũng ơi! Đến bao giờ tôi mới gặp lại anh?"