Thắm Mãi Tình Nhau - Quỳnh Dao

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: Thắm Mãi Tình Nhau - Quỳnh Dao

Postby tuvi » 03 Oct 2019

Chương 16

Chưa bao giờ Ái Vân bước ra khỏi nhà mà không có cha hoặc Ngọc Bội đi theo trong thời gian gần đây, đặc biệt lần đầu tiên Ái Vân nhận lời đến thăm gia đình Quốc Vinh. Chính Ái Vân cho sự kiện này xảy ra ngoài sức tưởng tượng của một cô gái ngoan ngoãn lúc nào đi đâu cũng hỏi ý ba trước. Lần này thực sự Ái Vân đã thực hiện một việc làm bị lôi cuốn theo tình cảm. Từ sáng sớm mấy chị của Quốc Vinh đã báo động và gần như bắt buộc các đức lang quân phải có mặt đúng giờ, kể cả Ngọc Bội cũng được mời đến chứng kiến người yêu của Quốc Vinh. Không khí trong gia đình Quốc Vinh rộn ràng như ngày Tết không sai tí nào, trên vẻ mặt của mọi người như lộ niềm vui. Nhất là mẹ của Quốc Vinh trông bà vui ra mặt vì chính bà cũng không ngờ đứa con trai đã từng bị các người chị chê là khù khờ, nhát như thỏ đế chắc phải ở giá suốt đời. Mấy ông anh rể thì cứ châm biếm chẳng khác nào ông thầy tu...

Về phía Ái Vân là lần đầu tiên đến nhà bạn trai nên được bà nội và * Ngô trang điểm thật lộng lẫy. Chiếc robe màu vàng yến chạy kim tuyến, mái tóc dài buông thả hai vai, với dải băng cũng màu vàng, sợi thắt lưng to bản màu cam thật êm dịu và hài hòa. Khi người tài xế vừa ngừng xe trước cửa nhà Quốc Vinh, Ái Vân bước xuống, xinh đẹp như công chúa trong chuyện cổ tích, mọi người trong nhà nhìn qua cửa sổ đều trầm trồ khen ngợi Ái Vân đang bước vào nhà rạng rỡ như một đóa hoa. Nàng cúi đầu chào mọi người và cười với Quốc Vinh đang dìu nàng ngồi vào ghế. Mẹ của Quốc Vinh cảm động quá nên phải lên tiếng:

- Ái Vân à, con trai bác có ăn hiếp cháu thì mách bảo để bác la nó nhé. Ở đây cháu thấy đàn bà đông nó không dám ăn hiếp con đâu.

Nói xong bà cười đến chảy nước mắt. Quốc Vinh phản đối lời mẹ:

- Ái Vân mới đến lần đầu tiên mà mẹ đã dạy hư và hạ con như thế, Ái Vân xem con ra thể thống gì nữa? Con nói để mẹ an tâm, Ái Vân hiền ngoan lắm, không bao giờ làm con phiền đâu.

Ái Vân phụ họa:

- Anh Quốc Vinh nói đúng đấy, con có bao giờ làm cho anh ấy buồn lòng đâu bác.

- Đó mẹ và các anh chị nghe chưa.

Mấy ông anh thì tỏ ra thán phục Quốc Vinh sát đất, không ngờ anh chàng cù lần, sợ gái nhất mà lại may mắn vớ được cô gái thật xinh đẹp như nàng tiên thì lạ quá. Đúng là trời đãi thằng khờ. Nhưng vấn đề đặt ra để bàn cãi là chính anh khờ tán tỉnh hay là có người mai mối. Mấy bà chị của Quốc Vinh thì nhanh trí hơn liền nghĩ tới vai trò của Ngọc Bội, vì chuyện của Ngọc Bội với Luật sư Thanh Phước ai mà không biết, và họ đang chuẩn bị ngày đám cưới đến nơi rồi, nên chắc Ngọc Bội đã đóng một vai trò không kém quan trọng, rồi mấy bà chị của Quốc Vinh nói thẳng nhận xét này với Ngọc Bội.

Ngọc Bội mỉm cười:

- Đúng là mấy bạn có óc tò mò nhất thế giới chắc phải đề nghị ghi tên quý vị vào sách kỷ lục mới được.

- Thôi đi, mi cứ nói thật đi, chỗ tụi tao với mi như ruột thịt, hiểu nhau quá còn dấu diếm nỗi gì nữa chứ. Mi cứ nói đi, có phải mi làm mai mối cho Quốc Vinh phải không?

Trước sự tấn công của bạn bè, Ngọc Bội không cách gì dấu được nên đành phải nhận:

- Lúc đầu tôi có giới thiệu cho hai người quen nhau nhưng sau đó là tài năng chinh phục của Quốc Vinh chứ. Hơn nữa quý vị đừng lầm, anh chàng Quốc Vinh hiện nay hoàn toàn khác với mấy năm trước, đôi khi còn lém lỉnh hơn mấy anh chàng phu quân của các bạn nữa đấy, không còn ngu ngơ cù lần đâu nhé.

Quốc Vinh thích thú:

- Đó mấy người nghe chưa? Tất cả công trình đều do tôi.

Quốc Vinh như mở cờ trong bụng đắc ý nói tiếp:

- Tất cả đều do tôi chủ động, tôi chinh phục chứ chẳng có ai giúp tôi trong chuyện tình này cả.

Quốc Vinh vừa nói với vẻ mặt dương dương tự đắc như người hùng trước mặt mọi người.

Ông anh rể cả xen vào:

- Ông đừng vội vã hí hửng với những thành tích của ông, theo nhận xét của tôi thì ông trông vẫn khù khờ không kém ngày xưa, có lẽ Ái Vân ăn phải bùa mê thuốc lú gì nên mới chọn phải mặt ông đấy, đúng là "chó táp phải ruồi".

Cả nhà đều cười lộ lên. Quốc Vinh đỏ mặt tức tối bước gần đến Ái Vân ngồi xuống nói với cô nàng:

- Em có thấy cả nhà ai cũng không tin lời nói của anh. Bây giờ chính em hãy nói ra tất cả sự thật cho mọi người biết.

Ái Vân chớp mắt, đỏ mặt không biết phải ăn nói làm sao. Nàng ngước mắt âu yếm nhìn Quốc Vinh.

- Em hãy thu hết can đảm nói ra tất cả những ý nghĩ thật của em, chính anh cũng muốn biết điều đó.

Ngọc Bội xen vào:

- Câu này ép bức người ta quá, sao không lựa dịp khác hỏi riêng giữa hai người, đợi khi đưa ra trước tòa án thẩm cung lại không binh vực chút nào hết vậy?

Mọi người cũng tức cười nhao lên:

- Thôi để yên cho Ái Vân nói.

Không còn cách nào từ chối nên Ái Vân líu ríu kể lể:

- Thưa bác, thưa anh chị, những nhận xét của các anh cho rằng anh Quốc Vinh là khù khờ, nhưng đối với con thật sự anh không khù khờ chút nào, mà anh rất thông minh, anh biết nhiều thứ nên lúc nào đối với anh, con cũng xem anh như là người thầy đầy sự kính yêu, lúc nào ở bên anh ấy con cũng có cảm tưởng như được che chở đúng mức. Con thì ăn nói vụng về, có điều chi diễn đạt không vừa ý hai bác và các anh chị xin mọi người tha thứ cho.

Ái Vân vừa dứt, Quốc Vinh tưởng tượng mọi người sẽ cười ồ lên về những câu nói chơn thực vụng về của Ái Vân, nhưng trái lại mọi người đều giữ thái độ yên lặng, nhất là bà mẹ của Quốc Vinh lại xúc động đến rơi lệ. Không khí cảm động lan rộng và phủ ngập khắp căn phòng. Quốc Vinh choàng tay qua ôm lấy Ái Vân và đặt lên má cô nàng nụ hôn. Anh chàng đã làm một cử chỉ hết sức nịnh đầm và tự nhiên không một chút rụt rè e ngại.

- Cám ơn em đã nói lên tất cả những chơn thực của lòng mình. Em đã đưa anh lên tận mây xanh. Với những lời nói đầy yêu thương của em, anh xin hứa trước mặt mọi người là anh sẽ mãi mãi ở bên em bảo bọc, che chở cho em đến suốt đời.

Căn phòng lại chìm vào sự yên lặng đầy xúc động.

Thúy An hiểu được ý nghĩ của tình yêu thánh hóa này nên vỗ tay và reo lên:

- Tại sao chúng ta không rót rượu chúc mừng hạnh phúc của đôi tình nhân thơ mộng này chứ nhỉ.

Mọi người nhốn nháo vỗ tay theo tán đồng:

- Đúng rồi, đúng rồi, hãy đem rượu ra đây ngay. Chúng ta phải uống rượu mừng hạnh phúc của hai người chứ.

Từ trước tới giờ có bao giờ Ái Vân được uống rượu nên bỡ ngỡ đưa mắt nhìn Ngọc Bội. Ngọc Bội bước đến gần nói khẽ:

- Em cứ cầm lấy ly rượu nhấm chút xíu thôi, không hề gì đâu.

Mọi người cụng ly nói lên những lời chúc tụng đẹp nhất.

Bất ngờ Quốc Vinh ôm lấy Ái Vân vào lòng một cách sung sướng. Và lần này anh chính thức đặt vào môi Ái Vân nụ hôn đầy say đắm.

Chưa bao giờ uống rượu nên Ngọc Bội mới hớp một hớp nhỏ đã thấy trong người khó chịu nên phải từ chối ly rượu do Quốc Vinh vừa mang đến:

- Hôm nay chị phải uống say với chúng tôi mới được.

Thúy An vội kéo Quốc Vinh lại gần Ngọc Bội nói lớn:

- Vấn đề hôn nhân giữa em và Ái Vân phải đợi thời gian quyết định nhưng cũng sẽ không lâu lắm. Chuyện hôn nhân giữa Ngọc Bội và Thanh Phước thì cũng đã gần rồi, chắc nội trong năm nay, Ngọc Bội sẽ trở thành mẹ của Ái Vân như thế cũng là mẹ của cậu nên bây giờ cậu tập sự gọi mẹ trước mặt mọi người thử xem sao?

Ngọc Bội không ngờ chuyện lạ như thế lại xảy đến, nên không khỏi tức cười lấy tay vỗ lên trán:

- Trời đất ơi, chuyện kỳ quặc. Nhưng chúng ta có thể phá chấp, chỉ gọi nhau bằng tên là đủ rồi.

Bình Tùng thân mật hỏi thêm:

- Chuyện của bồ bao giờ thì lên xe hoa?

- Cuối năm nay.

- Tốt lắm. Bịnh tình của bác gái dạo này ra sao?

- Ừ thì lúc tỉnh, lúc mê, tuy nhiên ít hung hãn và nói lảm nhảm hơn dạo trước lắm. Cha mình có nói mình sắp lấy chồng, bà có vẻ vui lắm hỏi han về người chồng tương lai ra sao, đủ thứ.

Mẹ của Thúy An ngồi gần đấy nghe câu chuyện cũng xen vào.

- Bác cũng cầu mong cho con lấy chồng được hạnh phúc, biết đâu bệnh tình má cháu dần dần thuyên giảm.

- Cám ơn bác.

Giữa khi mọi người vừa uống rượu vừa nói chuyện vui với nhau thì có điện thoại của Thanh Phước bảo đưa Ái Vân về.

Quốc Vinh chia tay mọi người, đưa Ngọc Bội và Ái Vân ra xe trong lòng tràn ngập hạnh phúc.

Có lẽ tạo hóa cũng hòa chung với niềm hạnh phúc của Quốc Vinh nên cho anh chàng một vừng trăng sáng lồng lộng giữa hai hàng cây thật thơ mộng. Anh huýt sáo những bài nhạc vui, Ái Vân nhìn anh mỉm cười, Ngọc Bội cũng cảm thấy vui lây với cái không khí tràn ngập của hai người.

Sau khi đưa Ngọc Bội và Ái Vân vào nhà, còn lại một mình tràn ngập niềm hân hoan, Quốc Vinh lái xe về nhà. Bỗng dưng từ trong bóng tối của hàng cây hai bên đường dẫn vào nhà xuất hiện một cô gái chận ở đầu xe.

Quốc Vinh giật mình giương mắt thật lớn để nhìn cho kỹ, không phải là ma quỷ hay người hành tinh nào xuất hiện mà đó là Mỹ Hằng. Tim Quốc Vinh gần như muốn ngừng đập. Quốc Vinh tắt đèn, niềm vui chợt tan mất, nhường lại cho nỗi lo sợ. Mỹ Hằng chậm rãi bước tới bên cửa xe:

- Anh có thể vui lòng cho tôi ngồi vào xe nói chuyện với anh dăm ba phút được chứ?

Không đợi Quốc Vinh có phản ứng, Mỹ Hằng tự tiện mở cửa xe ngồi vào và mỉm cười:

- Xin lỗi làm phiền anh. Đã bao nhiêu lần tôi điện thoại đến tìm anh ở văn phòng đều bảo anh đi vắng. Tôi hiểu anh dạo này bận lắm, chắc đang lo chuyện đám cưới với con gái cưng của ông Luật sư khét tiếng Đài Bắc này chứ gì.

Thần kinh Quốc Vinh căng thẳng, anh có cảm tưởng như đang bị ngộp thở. Anh nhớ đến chuyện sai trái của mình đêm ở Long Hải. Anh hoàn toàn không cưỡng lại trước sức lôi cuốn của ái dục vì thân hình Mỹ Hằng quá hấp dẫn, dù sao anh cũng cảm thấy hối hận về hành vi của mình.

Quốc Vinh quay sang Mỹ Hằng:

- Tôi thành thật xin lỗi.

- Sau cái đêm mà chính tôi đã nhiều lần can ngăn anh không được, tôi vẫn xem anh như người bạn, tại sao anh lại lánh mặt tôi và xem tôi như một loài rắn độc đầy nguy hiểm?

- Anh có biết nhiều ngày qua tôi đã đến tìm anh tận nhà, người nhà bảo anh đi vắng, nhưng thực tế thật đắng cay, chính những giây phút đó tôi đứng ở ngoài hàng cây này nhìn vào nhà thấy anh đang đùa chơi với người tình trẻ thơ của anh và những người thân yêu trong gia đình.

Nghe đến đây tim Quốc Vinh càng đập mạnh hơn, hú hồn cho anh, nếu lúc đó Mỹ Hằng mở cửa vào nhà đại thì mọi chuyện sẽ ra sao? Chắc Ái Vân sẽ chết mất, anh không dám nghĩ thêm những chuyện kinh hoàng gì sẽ xảy ra.

- Tôi biết anh giỏi nói dối lắm, nên tôi cũng không tra vấn thêm làm gì.

Quốc Vinh thu hết cảm đảm quay lại nhìn thẳng vào mắt Mỹ Hằng:

- Mỹ Hằng, cô đã theo dõi tôi?

- Tôi đâu có thời gian để theo dõi anh, anh thật giàu tưởng tượng. Ít ra tôi cũng biết tự trọng, nhất là giữ thể diện cho anh nên tôi không vào nhà phá anh đâu, cũng như không chạy ra đón đầu xe khi anh chở hai người đàn bà đó ra về. Tôi đứng đợi vì tôi biết chắc anh sẽ quay về. Lần gặp này để chúng ta cùng giải quyết một vấn đề do anh tạo ra.

Quốc Vinh nghe nói giải quyết vấn đề, anh càng toát mồ hôi kinh hãi đến tột độ.

- Giải quyết vấn đề? Chuyện gì mà nghiêm trọng đến như thế?

- Chuyện anh có người yêu mới.

- Vâng, có liên quan gì đến cô?

- À, tôi muốn chia vui cùng anh đã chộp được con mồi lớn, cái gia tài của Luật sư Thanh Phước khá đồ sộ đấy chứ.

Quốc Vinh giật mình không ngờ Mỹ Hằng theo dõi và điều tra Ái Vân kỹ đến như thế. Không biết cô sẽ chơi trò gì đây.

- Tôi xin xác nhận tình cảm giữa chúng tôi chỉ đơn thuần bằng tình yêu chân thật, không hề có chuyện lợi dụng hay đầu tư thương mãi đâu nhé, rất mong cô đừng có bôi bác thái quá làm mất ý nghĩa trong sáng của nó.

- Chắc anh yêu cô ta lắm phải không?

- Đúng, điều đó không cần phải nói.

- Vậy chuyện tình giữa anh và tôi anh tính sao?

Quốc Vinh bàng hoàng trước câu hỏi bất ngờ của Mỹ Hằng.

- Tôi nói cho anh biết, đời con gái tiết trinh là điều cao quý nhất trong đời, tôi đã bị anh chiếm đoạt, anh đã lấy mất đời con gái của tôi một cách tàn nhẫn.

Mỹ Hằng lấy hai tay ôm lấy khuôn mặt thút thít khóc, rồi nói tiếp;

- Anh đừng giở trò sở khanh đối với tôi, bộ anh quên cái đêm ở biển Long Hải rồi sao? Chính đêm ấy tôi đã can ngăn anh hãy tha cho tôi, nhưng anh chẳng khác nào con thú khát mồi, anh đã vật vã tôi và chiếm cho bằng được tiết trinh của tôi anh mới thỏa mãn, cho dù tôi cố gắng chống đối anh vẫn làm tới cho đến lúc anh hoàn toàn chiến thắng anh mới chịu. Anh không phải đứa con nít, anh phải chịu trách nhiệm cho những hành vi của mình chứ, nói một cách khác hơn là đến lúc anh phải có bổn phận.

Quốc Vinh hốt hoảng trợn mắt nhìn sững vào mắt Mỹ Hằng:

- Tại sao tôi phải có trách nhiệm?

- Trách nhiệm phải cưới tôi chứ, tại vì... tôi đã có con với anh!

Quốc Vinh rụng rời cả tay chân, mồ hôi toát ra như tắm. Anh có cảm tưởng như trời đất sụp đổ quay cuồng, và anh đang rơi vào hố thẳm. Trời ơi! Tại sao lại có chuyện khủng khiếp đến như thế? Ta đã có con với Mỹ Hằng rồi sao? Ta sẽ ăn nói làm sao với tất cả mọi người trong gia đình nhất là với Ái Vân? Nàng sẽ đau khổ đến dường nào khi nghe tin như sét đánh này? Nàng như nàng tiên thánh thiện, còn ta chẳng khác nào một tên quỷ sứ đầy dâm dục! Quốc Vinh tưởng tượng đến bao nhiêu chuyện nhục nhã sắp xảy ra, biết nói ra sao để Ngọc Bội hiểu được sự oan nghiệt cay đắng này... chỉ còn cách là chui vào lòng đất mới tránh khỏi bao nhiêu con mắt cười chê của thiên hạ. Càng nghĩ anh càng tưởng tượng ra bao nhiêu chuyện hãi hùng.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Re: Thắm Mãi Tình Nhau - Quỳnh Dao

Postby tuvi » 03 Oct 2019

Chương 17

Sau khi cùng nhau đi ăn cơm tối ở một quán cơm tây quen thuộc, Thanh Phước đưa Ngọc Bội về thẳng nhà mình vừa uống trà vừa thảo luận một số vấn đề quan trọng có liên quan đến chuyện đám cưới. Sở dĩ phải chọn vào buổi tối vì mấy tuần nay nhằm kỳ khai giảng nên Ngọc Bội phải lo chuyện lớp học suốt cả ngày vì niên khóa này Ngọc Bội xin nhận thêm vài lớp để có thêm chút đỉnh tiền lo thuốc thang cho mẹ. Chỉ còn lại từ sáu giờ chiều đến tối là thì giờ Ngọc Bội dành cho Thanh Phước. Đáng lẽ Thanh Phước đến nhà nàng để thảo luận một số vấn đề thì đúng hơn, tuy nhiên nhà Ngọc Bội quá chật chội, hơn nữa tính tình mẹ quá bất thường nhỡ làm phiền lòng Thanh Phước thì khó coi lắm. Nghĩ vậy nên Ngọc Bội đành phải theo Thanh Phước đi ăn ngoài tiệm rồi theo về nhà ông ta.

Thanh Phước vừa nhấm chung trà đang bốc khói vừa nói:

- Anh đã bàn với mẹ và mẹ đã nhờ người ta xem lịch rồi, mặc dù anh không phải là người dị đoan mê tín nhưng anh cũng phải chìu theo ý mẹ cho bà vui. Như thế thì hai mươi tháng mười hai này chúng ta làm lễ cưới. Sau đó mình đi hưởng tuần trăng mật ở Âu Châu trong dịp Giáng Sinh, anh cũng lớn tuổi rồi chần chờ thêm vài năm tóc bạc chắc lúc đó em chê thì anh ế vợ mất. Em nghĩ thế nào?

- Thực sự vài ba năm nữa anh cũng đâu có già, anh còn phong độ chán. Nhưng em thấy chỉ còn hơn hai tháng nhanh quá chúng ta sẽ không đủ thời gian chuẩn bị.

- Có gì em phải lo, mọi chuyện anh đã lo hết. Áo quần, nữ trang chỉ cần một tuần là xong.

- Không phải em lo chuyện áo quần, nữ trang, hơn nữa chính em cũng muốn tổ chức lễ cưới một cách đơn giản thôi.

- Anh hoàn toàn không đồng ý như thế, theo ý anh mình phải tổ chức đám cưới thật linh đình để anh giới thiệu với mọi người em là vợ anh chứ. Vấn đề in thiệp, mướn nhà hàng, ban nhạc, anh nghĩ rằng sẽ giải quyết được ngay.

Nhìn Ngọc Bội vẫn đăm chiêu suy nghĩ nên Thanh Phước phải tra vấn:

- Như thế em có bằng lòng chưa, sao cứ suy nghĩ điều gì nữa? Chắc lại chuyện Vườn Sen? Anh đã cho Hoài Nam nghỉ rồi và em đã hứa là không đề cập đến chuyện đó nữa mà!

- Em nói chuyện đã qua, em hoàn toàn không nhắc đến nữa.

- Thế thì chuyện gì làm cho em phải bận tâm suy nghĩ?

Thanh Phước không từ bỏ những hoài nghi nên nhìn thẳng vào mắt Ngọc Bội như dò la từng ý nghĩ của nàng.

Không thể tránh được vì nếu có từ chối nói quanh lại gây thêm những mâu thuẫn hiểu lầm rồi tưởng tượng đến những chuyện vớ vẩn khác, nên Ngọc Bội nghĩ thôi thì nói thẳng ý nghĩ của mình ra cho được việc.

- Vấn đề em muốn đề cập đến là chuyện liên quan đến cha mẹ em. Em cứ suy nghĩ mãi, mẹ em thì đau ốm, chỉ còn lại một mình cha em, nếu em đi lấy chồng chắc chắn cha mẹ em sẽ buồn lắm.

Thanh Phước thở ra nhẹ nhõm và ôm hôn người vợ chưa cưới phớt nhẹ dịu dàng lên đôi má:

- Chuyện dễ dàng như thế mà em cũng bận tâm suy nghĩ. Hay là chúng ta rước cha mẹ em qua ở đây luôn.

Thanh Phước cho sáng kiến mình hay lắm nhưng chưa dứt câu đã bị Ngọc Bội phản đối ngay:

- Không được đâu anh!

- Cái gì không được, thì nhà anh cũng như nhà em, có gì khác? Hơn nữa mẹ anh lại có thêm người bạn đỡ buồn với tuổi già như thế có phải nhất cử lưỡng tiện?

- Thật sự những điều anh nói ra đều là ý tốt cả, em cám ơn anh. Nhưng thực tế không đơn giản như chuyện anh vừa nói. Em sống với cha mẹ từ thuở nhỏ nên em biết tính tình của cha mẹ em, tuy nghèo nhưng tự ái lớn lắm, nên chắc chắn cha mẹ em không bao giờ về ở nhà con rể như anh đâu. Hơn nữa sức khỏe của mẹ em bất thường, khi tỉnh khi lên cơn thì thật là phiền phức.

- Tại em nghĩ xa chứ theo anh khi đã chấp nhận yêu em, lấy em làm vợ thì chính anh phải có bổn phận chia xẻ với em những trắc trở của gia đình chứ. Nghe Bác sĩ Chung nói lại với anh dạo này sức khỏe của mẹ em khá lắm, tình trạng thần kinh đã trở lại bình thường, và nhất là mẹ em không còn hận em nữa cơ mà.

- Em cũng nghĩ như thế, nhưng đâu phải hoàn toàn bình phục như người thường.

- Ừ thì cũng từ từ thôi bệnh tình làm sao gấp gáp được, như thế cũng khả quan lắm rồi. Còn chuyện mẹ em cứ đòi phải có một tình cảm khác thay chỗ đứa em trai của em, chỉ có cách chúng ta sớm có con thì mới giải quyết được.

Trong thời gian gần đây, theo em nhận xét mẹ em không còn ghét và thù hận em như truớc nữa. Bằng chứng hôm qua mẹ em đã âu yếm cầm lấy tay em vuốt ve chỗ vết thương mà em vì mẹ đã tạo nên. Mẹ em đã khóc và nói lời xin lỗi vì biết em không còn ở với mẹ bao lâu nữa. Mẹ em không muốn mất em, không muốn rời xa em.

- Chính vì lý do đó nên anh mới đề nghị em nên đưa mẹ về sống chung với chúng ta chứ.

- Em đã bảo không bao giờ được mà, vì cha em khó tính lắm, nặng tính cách Nho gia lắm, sống nghèo nhưng vẫn cố giữ tư cách, sợ người ta khinh khi, nghèo không phải là điều xấu chỉ e thiếu tư cách bị người ta chê cười thôi. Hơn nữa anh còn mẹ.

- Có sao đâu, mẹ anh có thêm bạn tâm tình chắc bà sẽ vui hơn.

- Anh đừng có lạc quan, mấy người già tính tình khó lắm, hở chút là giận hờn lại gần nhau chắc chắn sẽ có nhiều chuyện phiền phức thêm nhức đầu.

Thanh Phước ngạc nhiên nhìn Ngọc Bội:

- Anh thật không ngờ em nghiên cứu tâm lý đủ mọi hạng tuổi và có vẻ sành điệu quá nên em phân tích thật chính xác, riêng anh nhìn cuộc sống có vẻ mơ hồ lạc quan quá và cho ai cũng đều dễ thông cảm nhau nếu biết nhẫn nhịn. Qua bao nhiêu vụ án xảy ra ở tòa đề cập đến chuyện bất đồng nẩy sinh từ trong gia đình đều bắt nguồn từ những nhân vật thứ ba hoặc là bên vợ hoặc là bên chồng, cuối cùng hạnh phúc tan vỡ, đường ai nấy đi. Tội nhất là những đứa nhỏ bỗng nhiên trở thành mồ côi thật sự tội nghiệp.

Ngọc Bội nói tiếp:

- Chính vì điểm đó nên em hoàn toàn không muốn đưa cha mẹ về sống chung với chúng mình. Nhưng em phải xứ trí ra sao để cho cha mẹ em không đau khổ phải xa em?

- Bài toán thật khó tìm đáp số. Theo ý em thì chúng ta phải làm sao?

Ngọc Bội ra vẻ đăm chiêu dăm ba phút rồi nhỏ nhẹ nói:

- Em có ý kiến như thế này nhé, nhưng không biết anh có đồng ý?

- Đâu có gì phải ngại ngùng em cứ nói ra thử xem sao?

- Hay là em đề nghị với anh một giải pháp, hiện ở gần khu nhà mình họ đang xây cất một khu chung cư, không biết giá cả bao nhiêu nhưng theo em nghĩ và sẽ bàn với cha mẹ em là bán lại ngôi nhà đang ở cũng có chút đỉnh tiền cộng với số tiền hưu của cha em được hơn bốn chục ngàn đồng như thế có thể đặt cọc mua được một căn, thuận tiện cho cả hai vừa gần chúng mình có thể qua lại thăm viếng, anh nghĩ sao?

- Ô! Như thế thì quá hay đi chứ. Thật sự chúng ta cũng không nên đề cập đến số tiền hưu của cha em, chúng ta cũng thừa khả năng để mua tặng cho cha mẹ một căn nhà vừa ý có là bao nhiêu đâu. Ngày mai chúng mình đến đó xem ngay.

- Em hiểu ý tốt của anh đối với gia đình em, nhưng cha em rắc rối lắm, vì em mới chỉ là người tình của anh thôi, bước xa hơn về vật chất không khỏi bị người ta dị nghị cho là cha mẹ em lợi dụng, nên để tránh tiếng cho cả hai, em mong anh cứ để cho cha em đóng góp chút cho người vui lòng. Dĩ nhiên, đàng nào cũng phải nhờ đến sự giúp đỡ của anh trong tương lai. Nhân đây em cũng xin thưa với anh về những lễ vật cưới hỏi, không nên phung phí nhiều quá, đối với em chỉ cần chúng ta yêu nhau chân thật để tạo dựng một hạnh phúc đích thực, còn chuyện lễ nghi chỉ là hình thức bên ngoài che mắt thế gian thôi. Chính cha mẹ em cũng nhắc nhở với em điều đó.

Thanh Phước không ngờ Ngọc Bội lại có những ý nghĩ khác với những người đàn bà đến với ông trước đây, đòi hỏi se sua đủ chuyện. Bỗng dưng Thanh Phước cảm thấy càng yêu Ngọc Bội một cách say đắm hơn. Thanh Phước xúc động trước những lời chân thật của Ngọc Bội nên kéo nàng vào lòng đặt lên môi những nụ hôn nồng thắm.

Em đừng có nghĩ vẩn vơ, mọi chuyện đều do anh quyết định. Ngày mai chúng ta sẽ đến xem nhà và sẽ cố gắng giải quyết vấn đề an cư của cha mẹ em trước ngày đám cưới của chúng ta.

Có tiếng điện thoại reng, Thanh Phước bắt lấy ống nghe:

- Cậu Quốc Vinh đấy à? Ái Vân đang chờ cậu ở phòng khách.

Tiếng Quốc Vinh ở bên đầu dây:

- Bác ơi, vui lòng cho con gặp Ngọc Bội có chút việc cần.

Thanh Phước ngạc nhiên chau mày trao điện thoại cho Ngọc Bội.

- A lô! Vâng tôi đây.

- Tôi đang có chuyện khổ tâm, nếu không ai giúp được chắc tôi sẽ tự vẫn, nhục nhã quá.

- Có chuyện gì mà quan trọng đến như thế, từ từ rồi mọi chuyện sẽ đâu vào đó.

- Ngọc Bội có biết không, suốt tối hôm qua khi Ái Vân ở trong nhà thì Mỹ Hằng đang ở ngoài cửa theo dõi hết mọi chuyện. Đợi cho đến khi tôi đưa mọi người ra về, cô ta mới xuất hiện hành hạ tôi. Cô ấy còn báo cho tôi một tin động trời.

Quốc Vinh nghẹn ngào không thể nói thêm được nữa.

- Cậu cứ tiếp tục đi.

- Cô ấy đã bảo tôi là tác giả đứa nhỏ trong bụng cô ta và bắt tôi phải làm đám cưới gấp. Cô ta còn hăm dọa nếu tôi từ chối, cô ta sẽ đến gặp Luật sư Thanh Phước và Ái Vân để nói hết mọi chuyện. Tôi đã năn nỉ đủ điều, kể cả chuyện bằng lòng bỏ ra một số tiền để ém nhẹm mọi âm mưu của cô ta. Cô ấy nhất định không chịu, chỉ muốn giữ đứa con và giữ luôn cả tôi, như thế mới chết cho tôi chứ. Ngọc Bội, tôi phải làm sao bây giờ? Nếu cô không giúp tôi chắc tôi phải tự vẫn, vì tôi không thể mất Ái Vân.

- Quốc Vinh, cậu đừng có hành động ngu xuẩn bồng bột đến như thế. Chuyện này quá rắc rối ngoài khả năng của tôi, tuy nhiên cậu an tâm, tôi sẽ cố gắng bàn bạc với Luật sư rồi cho cậu biết kết quả ngay.

Quốc Vinh hét lên:

- Đừng, đừng nói lại chuyện này với ông Luật sư vì từ khi tôi đến chơi, dưới mắt ông ta tôi chỉ là một thanh niên hiền lành trong trắng, ông mới tin tưởng để cho cô con gái xinh đẹp của ông ta làm thân với tôi. Nếu bây giờ vỡ lở câu chuyện bê bối của tôi, ôi chao là xấu hổ, có nước tôi chết cho rồi.

Ngọc Bội liếc nhanh về ông Thanh Phước rồi trấn an:

- Tôi nghĩ không đến nỗi bi quan như thế, tôi tin ông ta sẽ thông cảm tha thứ cho Quốc Vinh mà, an tâm đi đừng có nghĩ vớ vẩn. Tuy nhiên theo ý tôi nên tìm cách giải quyết ngay vấn đề, để càng lâu càng không tốt chút nào cho cả hai gia đình vì đàng nào danh giá hai gia đình Luật sư Thanh Phước và Quốc Vinh đã tạo nên những danh tiếng ở thành phố này rồi. Theo ý tôi, không nên để lâu hậu quả của nó sẽ ghê gớm hơn.

- Tôi khổ quá, không biết tôi phải xử trí làm sao bây giờ? Có điều chắc chắn qua nhận xét của Mỹ Hằng là tôi hoàn toàn không yêu cô ấy, cô buộc tôi vào cái thế lãnh trách nhiệm chẳng qua vì một mục đích nào khác hơn. Nếu giả dụ cô ta muốn hại đời tôi ép uổng tôi phải lãnh trách nhiệm về cuộc hôn nhân này, tin chắc tôi sẽ thù cô ta và chắc chắn tôi sẽ tìm cách ly dị, cho dù tôi đã có con với cô ấy. Một đứa con bất ngờ tôi không thể tưởng tượng nổi.

- Thôi đừng có nói lung tung nữa, thực tế trước mắt, cậu phải nặn óc để tìm cho ra một phương cách giải thoát càng sớm càng tốt. Đúng là một bài học kinh nghiệm sống quá đắt. Hay là mọi chuyện đến lúc không thể dấu giếm được nữa, cậu hãy thú thật kể hết từng chi tiết cho Luật sư nghe, biết đâu nhờ kinh nghiệm nghề nghiệp ông ta sẽ tận tình giúp cậu thoát hiểm, như thế có phải hay hơn là cậu và tôi cứ nghĩ vớ vẩn chẳng đúng vào đâu, lại rắc rối hơn nữa. Điều trước tiên là cậu nên thông báo cho Ái Vân tối nay cậu không đến được vì có công việc ở sở làm, trong lúc đó cậu có thể hẹn đưa cô Mỹ Hằng đến văn phòng Luật sư hoặc tại tư gia của Luật sư cũng được, tùy cậu.

Ngọc Bội suy nghĩ vài giây rồi nói tiếp trên đường dây điện thoại:

- Hay là... để tôi thử bàn với ông Luật sư trước đã rồi tôi sẽ cho cậu biết kết quả. Nhưng cậu cho tôi biết hiện giờ cậu ở đâu?

- Ở quán cà phê Thanh Mai. Số điện thoại là...

Ngọc Bội gác điện thoại vào chỗ nhưng vẻ mặt có vẻ đăm chiêu làm cho Thanh Phước ngạc nhiên tra hỏi ngay:

- Chuyện gì làm cho em phải suy nghĩ lắm thế?

- Chuyện đàn ông bị bẫy sập bất ngờ cũng như anh trước đây đấy mà.

- Ồ, đâu có gì quan trọng, đàn ông mà không vướng phải tình cảm lăng nhăng thì không phải đàn ông.

- Anh lại bênh vực đàn ông của anh rồi đó.

- Nhưng chuyện của Quốc Vinh đã đến giai đoạn nào rồi, dính dáng đến đàn bà đến bao nhiêu phần trăm?

- Anh từ từ để em kể nhé.

Và Ngọc Bội bắt đầu kể hết chuyện tình ái của Quốc Vinh cùng những bê bối của anh chàng ở bãi biển Long Hải. Kết quả Mỹ Hằng cho rằng đứa con trong bụng nàng là của Quốc Vinh, bắt buộc anh ta phải cưới. Thanh Phước bật lửa đốt một điếu thuốc nhả khói lên trần nhà, theo dõi câu chuyện và suy nghĩ. Bỗng quay sang hỏi Ngọc Bội:

- Em có biết nhiều về cô Mỹ Hằng?

- Biết nhiều về cô ta chứ, Mỹ Hằng là em gái Duy Lân. Khi học ở trung học cô ta đã bắt bồ lung tung, thích được nổi tiếng, lãng mạn.

- Chuyện tình này ta phải tìm ra mục đích tấn công của cô ta. Vì tiền? Vì tình? Hay vì muốn có con? Hay vì một mục đích nào khác hơn?

- À anh, em nhớ ra một điều. Khi cô ta khám phá em là cô giáo thường hay vào ra ngôi biệt thự sang trọng này, cô ta đã không ngần ngại bảo em giới thiệu cho cô ta làm quen với anh, chắc nghe danh tiếng anh và sự hào hoa của anh, nhưng sau một thời gian tình cờ được em giới thiệu với Quốc Vinh, nhất là biết anh chàng là con trai của đại doanh thương họ Ngô thì cô ta tấn công ngay. Em nghĩ mục tiêu của cô là danh vọng tiền tài chứ chẳng có tình yêu chân thật. Cô ta dùng thân xác hấp dẫn hực lửa để quyến rũ đàn ông đi vào mục tiêu của cô ta. Chính cô ta đã nói cho em hay về những chuyện tình của anh đối với những người đàn bà đẹp trong thành phố này. Chẳng hạn như người đẹp "Vườn Sen", người đẹp Linda.

- Đang nói chuyện Quốc Vinh em lại tấn công bất ngờ anh hoài.

- Đó là câu chuyện thật, em chỉ kể lại cho anh nghe mà. Mỹ Hằng đã hai mươi lăm tuổi rồi, cái tuổi đang tràn trề sức sống, nhưng cũng ngại ngùng trước thời gian. Cái tuổi cần có một người chồng có địa vị trong xã hội lại vừa có tiền để đáp ứng nhu cầu vật chất của cô ta. Có thể Mỹ Hằng không cần đến tình yêu của Quốc Vinh, nhan sắc của Mỹ Hằng đủ tạo cho cô ta tin tưởng còn làm ngây ngất say đắm nhiều người đàn ông trẻ hơn Quốc Vinh.

- Như thế theo nhận xét của em, Quốc Vinh chẳng khác nào con nai vàng ngơ ngác bị cô ta giăng bẫy?

- Dĩ nhiên như thế vì anh chàng Quốc Vinh quá khờ khạo nơi tình trường, đúng là vô hình chung trở thành vật tế thần. Không đáng thương cho anh chàng ngu ngốc đó mà thương cho Ái Vân, mối tình đầu trong trắng, nếu thiếu Quốc Vinh chắc cô bé sẽ đau khổ lắm.

- Anh cũng thoáng nghĩ như thế. Anh không ngờ câu chuyện lại rắc rối đến như vậy.

- Hay là... chúng ta mời cả cô Mỹ Hằng đến đây thăm dò ý cô ta muốn gì. Nếu chúng ta thực tình giúp Ái Vân thì nên giải quyết vấn đề càng sớm càng tốt. Anh nghĩ sao?

- Em nói cũng phải, anh tưởng tượng đến Ái Vân sẽ buồn khổ là y như lòng anh cũng buồn khổ lây, ý em rất hay, chúng ta phải đối diện với sự thật để xem câu chuyện phải giải quyết như thế nào, cứ ngồi mà tưởng tượng khó giải quyết lắm. Em cứ gọi Quốc Vinh đưa cô ta đến tối nay tại thư phòng nhà mình cũng được. Còn Ái Vân?

- Em đã bảo Quốc Vinh không đến tối nay, nên Ái Vân đi ngủ sớm. Vả lại Ái Vân ở trên lầu chắc không tò mò xuống đâu.

Em phải tìm cách đưa mẹ đi ngủ sớm nhé. Chính anh cũng muốn giải quyết nhanh chuyện này vì nhỡ đổ bể ra thiên hạ cười chê thật xấu hổ.

Sau khi cả hai đồng ý tìm ra giải pháp, Ngọc Bội điện thoại thông báo ngay cho Quốc Vinh. Không khí trong phòng trở nên căng thẳng, cả hai đều không ai muốn lên tiếng. Thỉnh thoảng Thanh Phước thở dài và nhả khói thành vòng tròn bay lững trong không khí ra chiều suy tư lao lung lắm.

Hết
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Previous

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 23 guests