Hạ Vàng Mưa Bay - Minh Hương

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: Hạ Vàng Mưa Bay - Minh Hương

Postby tuvi » 16 Sep 2019

Chương 31

– Từ My! Lại đây ta chỉ cái này. – Ái Thu đứng bên cây điệp vàng có tàng rộng trong sân trường vẫy bạn rối rít.
– Gì mà ầm ĩ thế?
Ái Thu nắm tay bạn chỉ vào thân cây:
– Gã si tình nào khắc tên mi trên cây kìa.
Qủa thật như vậy, Từ My thấy tên mình được khắc bằng chữ in hoa rất đẹp.
– Không biết ai khắc vậy kìa?
– Có lẽ đây là bút tích của anh chàng Ăng– gô– la.
Từ My vờ không quan tâm.
– Chắc chỉ là ngẫu hứng.
– Nhưng ngẫu hứng có chủ định. – Ái Thu bác lại.
– Mi tưởng tượng quá đi thôi.
– Thật đấy. Ta vẫn thường xuyên bắt gặp những cái nhìn rất lạ từ phía anh chàng chiếu về phía mi đấy.
Từ My xua tay:
– Chuyện ấy bình thường, có gì kinh dị lắm đâu?
– Đừng xem thường, gã trồng cây si thật rồi đấy.
Từ My lấy một ngón tay ra hiệu cho bạn:
– Suỵt! Hắn đến kìa.
Từ xa, anh chàng Phước đang ung dung đi về phía hai cô bạn.
– Hôm nay hai tiểu thư đến trường sớm quá.
– Nhờ đến sớm mà bọn này phát hiện ra một điều khá thú vị. – Ái Thu không quên đưa mắt quan sát gương mặt ông bạn.
– Điều gì?
– Lại đây!
Ái Thu vừa nói vừa chỉ cho Phước thấy chữ khắc trên thân cây. Dưới mắt Ái Thu, Phước nhà ta không giấu được một thoáng lúng túng. Ái Thu tiếp tục dò hỏi:
– Phước biết ai là tác giả đây không?
– Chắc là một anh chàng nào đó đang ái mộ Từ My cũng nên. – Phước đưa mắt nhìn sang cô bé nãy giờ đang thả hồn tận đâu đâu.
– Hình như không chỉ là ái mộ. – Ái Thu vẫn không tha.
– Cũng có thể đây chỉ là một thứ tình cảm đơn phương, Ái Thu để ý làm gì?
– Nhưng Ái Thu muốn biết tác giả nét khắc này. Là bạn thân của Từ My, biết đâu Ái Thu có thể giúp đỡ gì chăng? – Ái Thu nói thật nhỏ với Phước, cô không muốn Từ My nghe thấy.
– Đã muộn rồi.
– Chẳng lẽ Từ My đã có người yêu rồi sao?
Phước lắc đầu không đáp.
Ái Thu hỏi dồn:
– Vậy là Phước biết anh chàng ấy phải không?
– Có lẽ.
– Ái Thu muốn gặp mặt anh chàng.
– Để làm gì?
– Làm một cử chỉ đẹp.
Phước buông thong:
– Hãy để cho anh chàng tiếp tục sống trong mộng cho hết thời cắp sách.
– Hôm nay Phước làm sao vậy?
– Ê! Còn sớm, bọn mình đi ăn gì đi các bạn.
Hoàng “phì”, Thúy Nga, Anh Huyền đã vào đến trường và đề nghị.
– Nhưng ăn gì bây giờ?
– Ta ăn bún bò Huế đi. My cũng đang đói đây.
– Phước thấy thế nào? Có cùng một bụng với nàng không?
– Còn lại một mình, tớ đâu dám có ý kiến.
– Vậy là biết điều đấy.
Thế là cả bọn kéo nhau ra trước cổng trường. Ổn định chỗ ngồi xong, Phước hỏi:
– Lúc nãy các bạn đến, không ai thấy Hùng và Tiến Duy đâu à?
– Bọn mình không gặp. – Thúy Nga nói.
– Chắc chúng nó đến trễ.
– Ăn gì đây các cô cậu?
– Dạ, vẫn như thường lệ: Bún bò Huế – Hoàng “phì” bắt chước giọng Hà Nội để trêu bà chủ quán quen thuộc.
– Có cần làm một tô đặc biệt không? – Biết bà chủ quán đang chọc mình vì thói hay… ăn nhiều, Hoàng Phi đỏ mặt.
– Mai mốt có người yên con đến đây, “má” đừng hỏi thế nhé. Cứ lẳng lặng mà làm một tô… bự, như là sự ngẫu nhiên ấy.
Các bạn cô không ai nhịn được cười trước sự bộc trực của nàng.
– Ủa! Mi có người yêu bao giờ vẫy Hoàng Phi?
Cô bé không trả lời trực tiếp câu nói của bạn mà lại nhăn nhó:
– Hôm nay sao ta nghe cái tên mình nó làm sao ấy.
– Có người yêu rồi không muốn bọn ta gọi là Hoàng “phì” nữa phải không?
Cô nàng gật đầu nói, giọng ông già:
– Chính thế.
– Nếu muốn thế phải có một điều kiện. – Phước đưa ý kiến.
– Đúng rồi, phải có điều kiện mới được.
– Nhưng điều kiện gì cơ?
Nhỏ Thúy Nga nói gần như ra lệnh:
– Mang anh chàng đến đây.
– Ói! Để bọn mi làm thịt anh ta à? – Hoàng Phi kêu lên.
– Ai lại làm chuyện khiêm nhã vậy. Chỉ hỏi vài câu thử trình độ thôi mà.
Hoàng Phi đổi giọng ngâm thơ rất tếu:
– Khổ nỗi anh ta thì: “Vẫn chật vật với những bài số học. Thơ viết cho ta phải… viết nháp mấy lần”.
– Dù anh ta trình độ kém như thế, nhưng mi thì không thể nào “Làm sao giết được người trong mộng”, phải không? – Ái Thu đế thêm.
– Đúng thế. – Hoàng Phi kiêu hãnh thú nhận.
– Thế trước khi về với nhau, mi phải ra công dạy anh chàng một khóa bổ túc văn hóa à?
– Nào! Bây giờ có chịu cho anh chàng diện kiến với bọn ta không thì nói? – Ái Thu vờ nghiêm giọng.
Hoàng Phi than:
– Thôi, bọn mi hãy cho ta một ân huệ cuối cùng là chọn điều kiện khác đi.
– Chịu thua rồi, phải không?
– Vậy thì bọn ta sẽ miễn cưỡng nhường chầu bún bò Huế hôm nay cho mi thanh toán, rồi thì tên mi sẽ không còn dấu huyền nữa.
– Hoan hô!
Hoàng Phi ngước lên trần nhà than như bọng:
– Chúa ơi! Chúng nó thay quyền cả cha mà sửa cả tên của con kìa.
Cả bọn được phen cười thả cửa. Chờ cho các cô cậu thôi cười bà chủ quán vui tính nói:
– Mai mốt các con thôi học ở đây, chắc người buồn nhất sẽ là má. Má hứa sẽ đãi các con một chầu tùy ý sau khi thi xong đại học.
– Hoan hô!
– Cảm ơn má. – Các cô nàng lí lắc nhảy ra khỏi bàn, đến ôm hôn tới tấp vào mặt bà chủ quán tốt bụng.
– Các bạn! Mẹ Tiến Duy mất rồi.
Không hẹn mà mọi người đều nhìn về phía phát ra tiếng nói. Hùng như thanh gỗ đứng dớ từ bao giờ. Đúng rồi! Có lẽ vì thế mà hai hôm nay Tiến Duy rất buồn. Bọn Từ My hỏi mãi, bạn ấy mới nói là mẹ mình đang trở bệnh.
– Thế bây giờ chúng phải làm sao đây Phước? – Từ My lo lắng hỏi.
– Có lẽ bọn mình sẽ xin thầy nghỉ học buổi sáng nay để đến với Tiến Duy ngay.
– Nhưng chắc gì thầy đã đồng ý.
– Ngày mai, ta sẽ học bù cả ngày.
– Ý kiến hay đấy! Vậy bọn mình đi gặp thầy đi.
– Ai cho Hùng biết tin này vậy? – Phước hỏi bạn.
– Thì sáng nào mình cũng đến chờ Tiến Duy đi học. Nhưng hôm nay vừa đến cổng là mình biết ngay, nên chạy đến cho các bạn hay nè.
– Tội nghiệp Tiến Duy quá.
– Thầy kìa! – Ái Thu thông báo.
Sau khi nghe các cô cậu học trò trình bày, thầy Nam ái ngại hỏi:
– Như vậy liệu Tiến Duy có tiếp tục học được không?
– Chúng em sẽ tìm mọi cách giúp đỡ bạn ấy, thầy đừng lo. – Phước hứa.
Thầy Nam gật đầu, cười độ lượng:
– Thôi, các em hãy đến với bạn đi.
Không ai bảo ai, các cô cậu học trò đều tỏ ra hết sức thông cảm với người bạn có số phận cay nghiệt này. Phước nói với các bạn nữ:
– Các bạn lo giùm phần nhang đèn và trái cây nha.
Chẳng bao lâu, bọn Từ My đã đứng trước một căn nhà khá cổ kính, chung quanh có hàng rào dây leo chằng chịt càng làm tăng vẻ hoang vu lạnh lẽo.
Các cô cậu học trò bình thường là thế, nụ cười lúc nào cũng sẵn sàng nở trên môi. Nhưng giờ đây đứng trước bất hạnh lớn nhất của người bạn, họ đã bùi ngùi xúc động xem đó như là nỗi mất mát của chính mình.
Tiến Duy trong bộ đồ tang trắng, đôi mắt đỏ hoe đang phủ phục trước linh cửu người mẹ. Có lẽ người hiểu và thông cảm nhất đối với Tiến Duy lúc này là Từ My, cô bé đã một lần đau khổ tưởng không thể nào gượng dậy được trước cái chết bất ngờ của người cha yêu quý.
Tiến Duy đứng dậy ngạc nhiên trước sự có mặt bất ngờ của các bạn. Bây giờ Từ My mới có dịp nhìn kỹ, đôi mắt Tiến Duy trũng sâu, thầm quầng. Vẫn bộ đồ ấy, chiếc áo sơ mi trắng đã ngả màu mà ngày ngày Tiến Duy mặc đến lớp. Giờ đây cũng chiếc áo ấy lại phủ màu tang tóc.
Tiến Duy vừa rót nước ra ly mời bạn, vừa sụt sịt nói:
– Vì Tiến Duy mà các bạn phải nghỉ học sáng nay.
– Bạn đừng lo, bọn mình được thầy cho phép đến đây. Ngày mai sẽ học bù. – Phước nói cho bạn yên tâm.
Từ My đứng lên rót nước thay cho Tiến Duy, cô nói:
– Bọn mình đến chia buồn cùng bạn và mong rằng Tiến Duy không vắng mặt trong những ngày học tới.
Tiến Duy gục mặt trong đôi bàn tay, hai vai run lên theo từng tiếng nấc:
– Có lẽ Tiến Duy không học tiếp tục được đâu.
Các cô bé nghe như nước mắt chực trào ra để chia sẻ đau khổ cùng người bạn trước mặt. Chợt Tiến Duy buông tay xuống và nắm lấy cánh tay Hùng và Phước:
– Tiến Duy chỉ còn có các bạn thôi.
– Đừng nói thế, mọi người vẫn đang ở cạnh Tiến Duy mà. – Hùng an ủi.
– Bọn mình sẽ ở lại đây với Tiến Duy đêm nay. – Phước nói thêm.
Tiến Duy ngồi phịch xuống ghế, hai tay buông thong:
– Mình không muốn làm phiền các bạn nữa.
Hiểu được tâm trạng bạn lúc này, không ai nỡ hở môi hỏi về cái chết của mẹ Tiến Duy. Các cô cậu chỉ thay nhau an ủi bạn.
Khách vào thăm mỗi lúc một đông. Thấy hơi bất tiện, Phước gợi ý:
– Các bạn nữ có thể về trước, Hùng và Phước sẽ ở lại với Tiến Duy.
Các cô bé ra về sau khi đốt cho người quá cố một nén nhang với tất cả tấm lòng thành.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,156
Posts: 95644
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Re: Hạ Vàng Mưa Bay - Minh Hương

Postby tuvi » 16 Sep 2019

Chương 32

– Bá Vinh! Mình đi dạo trong công viên chút xíu đi anh.
– Nhỏ thật lạ! Lúc thì năn nỉ hoài không đi, lúc lại đòi đi không chịu về.
Ái Thu cười nũng nịu:
– Trời sinh bọn đàn ông các anh ra để làm… nô lệ cho bọn này mà.
– Cái gì thì được, chứ nô lệ… không dám đâu à nghen. – Bá Vinh phản đối.
– Rồi bây giờ không thèm đi dạo với Thu, phải không?
– Đi, nhưng anh đính chính lại câu nói khi nãy.
– Người ta bảo khi yêu thường dễ dàng tha thứ. Còn anh thì lúc nào cũng dè chùng từng câu nói.
– Không cẩn thận để sau này các cô bắt nạt à?
– Anh tính toán quá, Thu không nói chuyện với anh nữa. – Nói xong Ái Thu bỏ đi trước.
– Ái Thu! Nói vậy mà cũng giận nữa. – Bá Vinh chạy theo giữ tay cô bé lại.
– Anh về trước đi, Thu muốn ở lại một mình.
– Không được đâu, ở đây nguy hiểm lắm.
– Ủa! Hình như anh Phương kìa Bá Vinh.
– Đâu?
Ái Thu như không còn nhớ là mình đang giận: Cô bé nắm tay Bá Vinh chạy về phía ghế đá, nơi có chàng trai đang ngồi.
– Anh Phương làm gì ngồi đây một mình vậy?
– Làm thơ. – Phương trả lời tỉnh queo.
– Thế bài thơ ấy đâu?
Phương lấy ngón tay gõ vào đầu mình:
– Đây này.
– Anh làm thơ để tặng “hắn” à?
– Anh có mang đến tặng cũng chẳng ai thèm nhận.
– Hai người giận nhau à? – Bá Vinh sốt ruột.
– Không.
– Thế tại sao?
– Cô nàng trốn biệt trong “pháo đài”, không làm sao gặp được.
– Sao anh không đến đấy?
– Có, nhưng cô bé không thèm mở cửa vì bận học.
– Như vậy đành chịu thua sao?
– Cũng không biết làm thế nào để gặp được cô nàng, vì ngày mai anh lên trường rồi. – Phương thất vọng.
– Anh Vinh nghĩ ra cách gì giúp Phương đi.
Bá Vinh trầm ngâm suy nghĩ, vài phút sau anh nói:
– Hay là bọn mình cùng đến đó.
– Nhưng đến nhà không tiện đâu. – Ái Thu ngần ngại.
– Biết làm cách nào để “dụ” cô bé ra khỏi nhà đây?
Mắt Ái Thu chợt rạng rỡ:
– Hay là anh Phương giả bệnh đi?
Phương nhăn mặt:
– Nhưng anh vừa đến nhà cô bé xong, bây giờ làm sao tin được.
– Không sao đâu. Anh và anh Vinh cứ ở đây, một mình em đến đó và bảo rằng tình cờ gặp anh… trúng gió, nằm ở đây.
Phương phì cười:
– Nhưng đến nơi biết được sự thật, cô bé sẽ bỏ về ngay.
– Việc đó là của anh, anh phải tìm cách để giữ “hắn” lại.
Nói xong, Ái Thu lấy xe Bá Vinh chạy đi.
– Cẩn thận đấy, nhỏ! – Bá Vinh nói với theo.
Phương chợt mỉm cười khi nghĩ đến vai kịch của mình. Anh nói với Bá Vinh:
– Thấy Từ My chắc tao không thể nào nằm yên được quá.
– Thì ráng chịu đựng một chút, rồi sau đó tha hồ mà cười.
– Đúng là trong tình yêu có nhiều khi buộc mình phải nói dối, phải không Vinh?
– Nhưng nếu biết được sự thật rồi, ai lại không tha thứ.
– Từ My không giống như những cô gái khác. Ta có cảm giác như mình đang chơi trò đuổi bắt ấy.
– Thú vị thế à?
– Thú vị thật, nhưng đôi khi giống như sắp hụt chân.
– Rồi có lúc Từ My sẽ mệt mỏi và dừng lại.
– Trước mắt thì vẫn chưa thấy gì gọi là sáng sủa.
– Có lẽ cô nàng đang đùa giỡn trước tình yêu.
– Gần như thế.
– Tao nghĩ cô bé thừa thông mình để hiểu rằng: Đùa giỡn với tình yêu tức là đào huyệt để chôn lấy mình.
– Hình như Từ My đến.
– Nào! Nằm xuống ngay đi. – Bá Vinh ra lệnh.
Hai cô bé đã đến gần. Ái Thu làm bộ hỏi dồn:
– Anh ấy sao rồi, anh Vinh?
– Chắc nó bị lạnh, cứ rên hừ hừ.
Từ My ái ngại, cô chưa dám đến gần anh:
– Lạ quá! Khi nãy anh ấy mới tìm đến My, sao giờ lại bệnh? – Cô bé đưa chai dầu cho Bá Vinh – Anh đánh gió và đưa Phương về giùm, được không?
– Nhưng nó không chịu về. Hay là Từ My đến hỏi ý kiến nó xem.
Từ My bước về phía Phương, cô gọi thật khẽ:
– Anh Vinh đưa anh về nghe Phương?
– …
– Anh Phương! Đánh gió cho anh nhé.
– …
– Sao anh ấy không nói gì cả vậy? Hay là… – Mặt Từ My hơi tái đi khi thấy Phương nằm im không trả lời.
– Từ My thử sờ trán anh ấy xem.
Từ My ngập ngừng, cô bé không biết phải làm thế nào thì Phương đã bật cười khanh khách, anh ngồi dậy như cái lò xo. Ái Thu và Bá Vinh cũng cười theo, chỉ mình Từ My là ngơ ngác.
– Thì ra là vậy! – Cô bé quay gót bỏ đi.
Bá Vinh và Ái Thu tranh thủ “biến” đi từ hồi nào.
Phương bước lên chặn trước mặt cô:
– Anh muốn nói chuyện với cô bé mà.
– Chính anh nghĩ ra chuyện này, phải không?
Phương nắm tay cô giữ lại ngồi trên ghế đá:
– My phải bình tĩnh nghe anh nói đã. Bọn anh chỉ tình cờ gặp nhau thôi, và Ái Thu đã tìm cách giúp anh. My trách anh thế nào cũng được, nhưng đừng nghĩ xấu cho Ái Thu.
– …
– Ngày mai anh đi học thực tập rồi, hai tuâầ nữa mới gặp My mà. Chẳng lẽ cô bé không dành chút tình cảm cho anh sao?
– …
– Nào! Em nói đi My. Thời gian đối với anh lúc này rất quý.
Phương lấy tay xoay mặt cô bé về phía mình, anh nói thật nhỏ vào tai cô bé:
– Cỏ, cây đang cười My kìa. Làm mặt giận trông… ghét quá.
Từ My mỉm cười chỉ vào mũi anh:
– Nếu như ngày mai anh không rời khỏi thành phố thì đừng hòng.
– Ôi! Thế thì chuyến đi của anh đã được mở đầu một cách tốt đẹp.
– Ta đi dạo một vòng, đi Phương?
Gương mặt Phương tràn trề hạnh phúc, anh có cảm giác như mình đang bay là là trên mặt đất.
– Anh Phương thích công viên này lắm à? – Cô bé thỏ thẻ bên anh.
– Vì chính nơi này, anh đã đuổi kịp My.
– Thế là anh cho chốn này vào kho tàng kỷ niệm?
– Ở đâu có bước chân My đi qua, nới đó là của anh.
Từ My dựa lưng vào một thân cây to, cô nghiêng đầu duyên dáng nhìn anh:
– Điều đó không được ai công nhận cả.
Phương nheo mắt nhìn cô:
– Chỉ cần trái tim anh không phản đối là được.
Từ My chuyển đề tài khác:
– Anh có nhận thấy rằng đêm nay khác đêm hôm nọ không?
– Anh chưa hiểu ý Từ My?
– Quanh đây không có mùi yaourt nào cả. – Mắt Từ My ánh lên nét tinh nghịch.
Mặt Phương hơi ngơ ngác song anh chợt hiểu ra và phá lên cười:
– Đã bao lần anh tìm cô bé bán yaourt để cảm ơn, nhưng đành thất vọng. – Ngừng lại một chút, Phương đề nghị – Ta đi uống cái gì đi My?
– My không khát. Em thích được ngồi giữa cảnh thiên nhiên thế này.
– Hôm nay, My có vẻ không vui. – Phương ân cần hỏi.
– Mắt anh tinh lắm. – Cô bé thú nhận.
– Có chuyện gì vậy, nói anh nghe được không cô bé?
– My đang nghĩ về một người bạn.
– Nam hay nữ.
– Nam.
– Anh ta thế nào?
– Mẹ anh ta vừa mất, thương quá.
– My giàu tình cảm thật. – Phương có vẻ không hài lòng về thái độ của cô đối với bạn nam của mình.
– “Anh ấy” có hoàn cảnh rất đặc biệt, Phương à. My đang suy nghĩ không biết làm cách nào để trực tiếp giúp đỡ “anh ấy” bằng vật chất.
– Anh chàng ấy học cùng lớp với Từ My? Tên anh ta là gì cô bé?
– Tiến Duy.
Đã có lần Từ My nói với anh về Tiến Duy, anh thở phào nhẹ nhõm.
– Khóa luyện thi đại học, Tiến Duy có tham gia không?
– Có.
– My và các bạn đã đóng tiền chưa?
– Cuối khóa, thầy mới nhận.
– Như vậy là dịp để My có thể giúp đỡ bạn.
– Ôi! Chỉ có vậy mà My lại không nhớ ra. – Cô bé cười thật tươi nhìn anh biết ơn.
Như đã giải tỏa được nỗi thắc mắc trong lòng. Cô bé phấn khởi hỏi sang chuyện khác:
– Sáng mai anh đi sớm à?
Phương nheo mắt nhìn cô sau làn khói thuốc:
– Bao giờ anh cũng là người được My quan tâm sau cùng.
– Anh có thấy khó chịu về điều ấy không?
– Nếu như anh bảo có thì sao?
– Thì anh và My mãi mãi sẽ là hai thái cực.
Từ My đi lại đứng bên vòng rào nhìn xuống ao nhỏ mà người ta nuôi những con cá đủ màu sắc trong đó. Cô thích quan tâm đến những người bất hạnh và thích sống vì niềm vui của người khác. Chẳng lẽ điều ấy đã làm cho Phương khó chịu? Anh không thể thông cảm với cô được sao, có lý nào Phương chỉ nghĩ đến mình thôi ư?
– Từ My! Em đang thất vọng phải không?
– Không, My đang tự nhìn lại mình. Xin lỗi, My đã làm anh mất vui. – Ngưng lại vài giây cô bé nói tiếp – Ta nói chuyện khác đi Phương.
Phương mím chặt môi lại, anh nhìn sâu vào đôi mắt Từ My:
– Có lẽ ta nên chia tay ở đây là hơn.
Từ My nhìn anh đến sững sờ. “Ta có nghe lầm chăng? Đó là ý của anh ư?” Từ My cố không tin vào những lời mình vừa nghe. Nhưng không, Phương đã nói thật. Đôi mắt cô bé tối sầm lại, rồi cô bước đi thật nhanh như chạy trốn một sự thật. Cảm ơn anh đã cho tôi những ngày buồn vui đã qua.
Từ My về đến nhà thì mọi người đã ngủ cả. Cô lao vào phòng khóa cửa lại và đưa tay mở máy cassette. Một điệu nhạc buồn làm cô bé khóc muồi mẫn:
“Em! Anh xin em… một lần đầu… một lần cuối.
Đừng trách anh, đừng giận anh nhé em…
Nếu ngày mai nếu chúng mình xa nhau…”.
Từ My úp mặt vào gối, cô bé khóc thật nhiều như để mãi mãi không bao giờ còn được khóc nữa.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,156
Posts: 95644
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hạ Vàng Mưa Bay - Minh Hương

Postby tuvi » 16 Sep 2019

Chương 33

– Tao nghĩ trong chuyện này, mày là người hoàn toàn có lỗi.
– Từ trước đến giờ, mày được mệnh danh là người trầm tĩnh nhất mà, sao hôm nay kỳ lạ vậy?
– …
– Mày có nghe tao đang nói gì không, Phương?
Phương ngồi bật dậy như cái lò xo. Anh vừa bước xuống giường, vừa bịt tai lại:
– Mày im đi! Tao không muốn nghe nữa.
Nhân đứng dậy kéo tay bạn ngồi xuống giường, anh cố lấy giọng trầm tĩnh:
– Mày có còn xem tao là bạn thân của mày không Phương?
Phương liếc nhìn bạn, anh nhẹ gật đầu.
– Vậy thì mày hãy bình tĩnh mà nghe tao nói. Mày đã từng bảo với tao là Từ Anh ích kỷ, cô ấy chỉ nghĩ đến mình. Thế còn mày, mày có nghĩ đến người khác không? Hay là mày ghen? Mà ghen với ai kia chứ? Tao không ngờ lại ghen với một người có số phận bi thảm như Tiến Duy.
Nhân nói thật nhanh như sợ Phương ngắt lời mình. Phương vẫn ngồi im đó, mặt anh tái dần theo từng câu nói của bạn. Nhân vẫn chưa hả giận, anh nói tiếp:
– Xong chuyến thực tập này, tao sễ đến tận nhà Từ My mà nói rằng: Mày hoàn toàn không xứng đáng với cô ấy.
Nói xong, Nhân bước ra ngoài đóng cửa phòng lại, để một mình Phương ngồi đó với nỗi lòng khó tả. Mấy đêm liền, anh không ngủ được. Phương không hiểu nổi mình, cũng như không hiểu được Từ My. Anh cố chấp hay Từ My quá hờ hững?
Phương thả bộ trên con đường rãi sỏi, anh muốn đi dạo một vòng quanh cái thị trấn bé nhỏ này để giết thời gian. Đêm thị trấn thật yên ả, nó không nhộn nhịp với nhiều quán xá như thành phố. Không biết Nhân đã đi đâu, có lẽ hắn đã giận ta thật. Đi mãi cũng chán, Phương dừng lại trước một tiệm cà phê tuy nhỏ nhưng khá đẹp. Vòng rào chung quanh được làm bằng những thanh tre kế lại với nhau, nhìn có vẻ mong manh nhưng thanh nhã. Phương chọn cho mình một chỗ yên ắng để không ai quấy rầy.
– Anh dùng gì?
– Cà phê. – Phương nói, nhưng vẫn không nhìn người phục vụ.
– Xin lỗi, có phải ông là Phương không?
Phương hơi bất ngờ trước câu hỏi của cô gái, Phương quay đầu nhìn lại:
– Cô là…
– Như Hà.
– Sao cô lại có mặt ở chốn này?
– Lý ra câu hỏi đó phải dành cho tôi thì đúng hơn. – Như Hà cười nụ – Nhưng thôi, tôi đi pha cà phê cho ông rồi ta sẽ nói chuyện sau.
“Màu đen trên người nói lên điều gì mà lúc nào cô nàng cũng mặc màu đen thế? Tại sao cô ta bỏ A Sừng, bỏ thành phố mà về nơi hẻo lánh này?”
– Cà phê đây, thưa ông.
– Cô cũng uống gì đi chứ? – Phương nói khi thấy Như Hà kéo ghế ngồi.
– Ông cứ tự nhiên.
– Cô bán ở đây đã lâu chưa?
– Đã hai năm rồi. À! Ông vừa về đây thực tập phải không?
– Sao cô biết?
– Tôi có nhỏ bạn cũng đang về đây trong đợt này?
– Ai thế?
– Hoàng Lan. Chắc ông không lạ?
– Tôi có biết.
Phương lấy từ trong túi ra một gói ba số, anh trao cho Như Hà một điếu.
– Mời cô.
Như Hà lắc đầu:
– Tôi không phải là dân nghiện thuốc lá.
– Cô lạ thật.
Như Hà cười nụ, nhưng đôi mắt cô vẫn hướng về nơi xa xôi nào đó.
– Vết thương cũ của ông ra sao rồi?
– Không sao cả. – Phương nhìn thẳng vào cô gái đối diện – Cô vẫn chưa nói lý do vì có mặt ở đây?
– Đơn giản là tôi thích chốn này.
– Xin lỗi nhé, có cái gì đó không thật trong câu nói của cô.
– Tại sao?
– Kiểu cách của cô đã nói lên điều đó.
– Và ông đã tin như thế?
– Đúng.
– Vậy là ông đã lầm.
– Thế ai đã gặp tôi trong quán “Thương” hôm nào?
Như Hà sửa lại thế ngồi trên ghế, cô khoanh tay trước ngực nói như không nhìn Phương:
– Đó chỉ là sự ép buộc.
– Ai?
– A Sừng. – Như Hà nói một cách hằn học.
– Hắn là gì của cô?
– Tại sao tôi lại phải nói với ông điều đó? – Như Hà chợt nổi giận.
Phương đứng dậy rời khỏi ghế, anh đến đứng bên hàng rào bằng tre cao khoảng một mét và chống tay lên đó nhìn về phía Như Hà.
– Xin lỗi, tôi đã vô tình làm cô nổi giận.
– Không, ông Phương! Ông đừng bỏ đi, tôi rất cần có người bên cạnh để chia sẻ.
Phương xua tay:
– Cô đừng xúc động như thế, tôi đang nghe cô đây mà. Tốt nhất là ta nên nói chuyện khác đi.
Như Hà lắc đầu như không nghe thấy những điều Phương vừa nói:
– Ông biết không? Hắn chính là cha ruột tôi đấy. Hắn đã phản bội mẹ tôi cho đến khi người lâm bệnh và mất đi. Sau đó hắn mang về nhà một con bé còn nhỏ hơn tuổi con gái hắn.
Như Hà gục mặt xuống bàn, đôi vai cô run lên theo từng cơn nấc. Phương cố nói giọng an ủi:
– Như Hà! Nước mắt không giải quyết được gì đâu.
Có lẽ Như Hà đã nghe thấy những lời của Phương, cô ta dịu dần và không khóc nữă:
– Nếu như có gặp Hoàng Lan, ông bảo nó đến đây giùm tôi nhé.
– Tôi hứa.
Phương đứng dậy thả bộ về phòng.

Như thường lệ, tối nay tại nhà Từ My lại có một buổi học nhóm. Học xong các bạn ra về cả. Riêng Ái Thu vẫn còn ở lại, cô muốn tâm sự với bạn.
− Ta ra vườn đi Ái Thu. − Từ My kéo tay bạn.
− Vườn nhà mi đẹp thật!
− Nếu không có mảnh vườn này, có lẽ ta buồn đến chết mất.
− Nó cũng biết tâm sự à?
− Ta có cảm giác như vậy?
− Từ My này! Có tin tức gì của anh Phương không?
− Không. − Từ My lắc đầu buồn bã.
− Ta không ngờ anh ấy lại xử sự như vậy.
Từ My tựa đầu vào một thân cây * sữa, mắt đăm đăm nhìn lên bầu trời đầy sao:
− Tốt nhất mi đừng nhắc đến Phương nữa.
− Có phải mi đang tự dối lòng?
Từ My lắc đầu, đôi mắt cô nhìn bạn nói như van:
− Nếu thương tao, mi hãy nói chuyện khác đi Ái Thu.
− Nhưng…
− Bài toàn khi nãy, mi có hiểu không? − Từ My cắt ngang lời bạn.
− Cách chứng min khá phức tạp, về nhà ta sẽ xem lại.
− Thi xong, mi định sẽ làm gì, Ái Thu?
− Ta và… − Ái Thu đã kịp dừng lại vì cô không muốn nhắc đến tên Bá Vinh trước mặt Từ My − Bọn mình đi Đà Lạt nhé.
− Mua vé ngoài à?
− Không, ba sẽ chở chúng mình đi bằng xe nhà.
− Nhưng như vậy sẽ không tiện.
− Mi đừng lo. Ở nhà không ai đi cả, ba ưu tiên dành tất cả cho bọn mình mà.
− Thế chúng nó đồng ý tất cả chứ?
− Đúng là lạc hậu, chỉ còn mỗi mình mi là còn ỡm ờ thôi.
Từ My cười mỉm:
− Vậy thì ta sẽ cùng đi một chuyến rồi chia tay cũng được.
− Phải chi có anh Phương…
− Anh Phước cũng được mà. − Từ My nói cho bạn yên lòng.
− À! Đằng nào thì cũng “Ph”. Thôi khuya rồi, ta về nhá Từ My.
Còn lại một mình, Từ My muốn tận hưởng mùi hoa cỏ ban đêm hòa lẫn với mùi ẩm mốc của đất bốc lên sau cơn mưa. Có lẽ nhỏ Ái Thu đã nói đúng, ta đã tự dối lòng mình nhiều quá cũng nên. Nhưng mọi cái đã chấm dứt rồi My ơi. Hãy quên những gì đáng quên và hãy nhớ những gì cần nhớ.
oOo
− Anh Phương có cô bạn dễ thương ghê.
− Cô bạn nào đâu.
− Thôi, đừng vờ vĩnh nữa. Cái cô bé mà hay đến thăm anh trong bệnh viện ấy.
− Ủa! Sao Như Hà biết?
Như Hà cười bí hiểm.
− Vậy mới hay chứ?
− Thì ra cô gái lạ hay nhìn Từ My mỗi khi cô bé đến thăm tôi lại là Như Hà à?
Như Hà nhẹ gật đầu, cô nàng hỏi thêm:
− Tình cảm hai người đang tiến triển tốt đẹp chứ?
Phương cười gượng gạo, anh tránh không trả lời câu hỏi của cô gái. Nhưng Như Hà vẫn không buông tha:
− Anh và cô bé giận nhau à?
− Hình như vậy.
− Vì sao?
− Cô bé chỉ thích quan tâm đến những kẻ bất hạnh hơn bạn trai của mình.
− Thì ra bọn đàn ông đều như thế cả ư? – Như Hà lẩm bẩm một mình.
− Cô nói gì vậy?
Như Hà quắc mắt nhìn Phương.
− Anh biết vì sao tôi đến cái thị trấn này không?
− Vì A Sừng.
− Đó chỉ là một phần thôi, còn lý do thứ hai là vì bạn trai tôi đó. Hắn cũng ích kỷ như anh, không cho tôi quanh hệ và đi chơi với bất cứ ai, ngay cả bạn gái. Vì vậy hắn mới tiến tới hôn nhân với tôi. Không, hắn đã lầm. Tôi không cần thứ hôn nhân giả tạo đó và tôi về đây là để cắt đứt quan hệ với hắn.
− Trường hợp của tôi thì khác. Từ My thích nhìn thấy tôi giận và cô nàng sẵn sàng làm bất cứ việc gì có lợi cho bạn bè.
− Như vậy anh càng tệ hơn bạn trai tôi nữa. Cầu trời cho cô bé quên được những người như anh. – Như Hà đứng lên khỏi bàn – Và tôi thì không bao giờ muốn gặp anh nữa, kể từ giây phút này.
− Như Hà đã nói đúng. – Nhân đứng đấy từ bao giờ.
Phương đứng dậy, anh nói như không còn nhận ra tiếng mình nữa:
− Về thôi.
Đêm đó Phương hầu như không ngủ. anh trằn trọc thao thức nhớ lại những câu nói của Nhân. Rồi tình cờ biết được câu chuyện riêng của Như Hà, tự dưng anh muốn đánh vào ngực mình mà mắng: “Phương ơi! Mày nông nổi quá đi. Mày hoàn toàn không xứng đáng với tình cảm của cô bé”.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,156
Posts: 95644
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hạ Vàng Mưa Bay - Minh Hương

Postby tuvi » 16 Sep 2019

Chương Kết

− Không biết chiều nay chị Từ Anh về chưa? Hại báo mình ăn nhiều… bể bụng.
− Em thì chỉ nghĩ đến chuyện ăn uống thôi.
− Thì em cũng lo vậy chứ bộ à?
− Đã biết trong thư hẹn ngày về, lẽ nào chị ấy lại quên sao?
− Em sợ lỡ có gì trục trặc.
− Nhưng dù sao mình cũng phải làm tiệc hôm nay để tiễn cô Yên ra phi trường.
− Đồng thời mừng cho chị vừa trải qua hai kỳ thi ác liệt.
− Còn nữa.
− Còn gì?
− Mừng chị Từ Anh trở về sau những ngày thực tập.
− Và mừng luôn ngày trở về của “người ta”, phải không?
− “Ông ấy” sẽ không bao giờ đến đây nữa.
− Em cũng mong như vậy. – Cu Kỳ ngờ chị đùa với mình.
− Nếu như “ông ấy” không đến, thì em sẽ nấu cơm lau nhà cho chị một tuần nhé?
− Nấu cơm lau nhà một tháng luôn. – Cu Kỳ hỉnh mũi khi nghĩ rằng phần thắng sẽ ở trong tay.
− Được rồi. Em nói là phải giữ lời đấy.
− OK.
Chợt nhớ ra điều gì, Từ My hỏi cậu bé:
− Em đã chuẩn bị dàn nhạc chưa?
− Có nhạc sống nữa à?
− Chứ sao.
− Vậy thì nhất. Em sẽ chuẩn bị xong ngay đây mà.
Cu Kỳ đi rồi, Từ My vừa cắm lại bình hoa vừa nghĩ: “Kỳ ơi! Em an tâm đi. Phương sẽ không bao giờ có mặt trong buổi tiệc hôm nay, và ngày anh ấy thực tập trở về cũng là ngày chị rời thành phố đi Đà Lạt. Thế là mọi cái sẽ được lãng quên, em hiểu không?”.
− Nhỏ My làm gì đó.
− A, chị Anh! Cả nhà đang hồi hộp chờ chị.
− Thế à? Hôm nay nhà ta định làm gì đây?
− Làm tiệc mừng chị về với tổ ấm, được không?
− Mừng cho em vừa qua hai kỳ thi thì có. − Từ Anh không tin.
− Và mừng cả cho cô Yên nữa.
− Thế thì tuyệt quá.
Hai chị em Từ Anh, Từ My ôm chầm lấy nhau sung sướng.
− Ngày mai, chị cùng đi Đà Lạt với bọn em nhá?
Từ Anh trố mắt ngạc nhiên:
− Cả nhà ta đi à?
− Không, chị sẽ đi với bạn bè em. Nếu được chị có thể mời cả anh ấy đi.
− Thế An?
− Vâng.
Đôi mắt Từ Anh sáng rỡ:
− Vậy thì nhất. Hôm nay đúng là một ngày hạnh phúc.
− Thôi, chị vào gặp mẹ và cô Yên đi, rồi còn phải làm đẹp nữa chứ.
− Chị sẽ xong ngay đây.
Tối nay, hai chị em Từ Anh, Từ My như hai ngôi sao đẹp nhất. Từ My trong chiếc đầm xòe trắng, còn Từ Anh trong chiếc đầm màu xanh ngọc nhiều tầng. Cả hai đều là quà do cô Yên tặng, nhưng những người thân sẽ dễ dàng nhận ra một điều là: Nếu như gương mặt Từ Anh rạng rỡ và hạnh phúc bao nhiêu, thì Từ My lại có vẻ trầm tư bấy nhiêu.
− Chị có nhận thấy lúc này cháu My có nhiều điều lạ không?
− Hình như nó có chuyện gì đó bất đồng với cháu Phương.
− Con bé kín đáo quá, em không làm sao hiểu nổi.
− Cô đừng lo, tuổi trẻ mà. Hết giận chúng sẽ tìm đến nhau.
Khách hôm nay chủ yếu dành cho Từ My. Riêng Từ Anh, bà Thi và cô Yên chỉ mời vài người bạn thân nhất.
Khoảng bảy giờ tối thì căn phòng tràn ngập tiếng cười nói. Ái Thu, Phước, Anh Huyền, Thúy Nga, Tiến Duy, Hùng, Hoàng Phi… Nói chung, băng yêu quái đã có mặt đầy đủ.
− Ồ! Tối nay Từ My thật lộng lẫy. – Ái Thu kêu lên khi vừa trông thấy bạn.
− Mi sẽ là thiên thần trong đêm dạ vũ này, Từ My ạ. – Anh Huyền cất giọng như đang diễn kịch.
− Riêng mình chỉ thích Từ My là nàng Bạch Tuyết trong “Bảy chú lùn” thôi. − Phước góp vào.
− Và Phước sẽ là một trong những chú lùn đó, để ngày ngày được nhìn thấy nàng Bạch Tuyết xinh đẹp. − Tiến Duy nói.
− Như vậy là Từ My có việc làm rồi đấy. Tiệc tàn, My nhớ nhặt tim trả lại anh chàng Phước nhé. Nhìn người đẹp, tim anh ta rơi rụng mất rồi đây này. – Thúy Nga trêu bạn.
Từ My như quên đi nỗi buồn đè nặng trong lòng. Cô bé thật sự sung sướng trước những lời khen chân thành của các bạn.
− Hôm qua vừa thi xong, thấy bảo họp mặt tại sao Từ My bỏ về vậy? – Anh chàng Phước hỏi.
− Ừm… Từ My bận.
− Không có Từ My, Phước ngồi đó nhưng không còn nghe thấy gì cả. − Phước nói thật nhỏ, đầu anh chàng cúi xuống như cố giấu điều gì đó trong mắt.
Nhưng không ngờ nhỏ Hoàng Phi đã nghe thấy và bắt đầu… khua môi múa mép:
− Này! Các bạn có nghe thấy cái gì văng vắng bên tai đó không?
− Gì vậy? − Nhiều cái đầu chụm lại sát mặt Hoàng Phi, hỏi:
− Vô tình mình nghe anh chàng nói thế này… − Hoàng Phi cố kéo dài phút giây chờ đợi.
− Nói sao?
− Phước nhà ta than thở rằng… − Rồi cô nàng trổi giọng đọc thơ tình cuối mùa… hạ.
“Từ My ơi! Buổi học nào em vắng
Anh chỉ muốn về nhà
Bởi năm tiết trôi qua
Anh như người mất ngủ”.
− Thật là lãng mạn hết biết. Đi chuyến Đà Lạt về, dám anh chàng tình nguyện vào làm… bảo vệ nhà Từ My lắm à?
− Chỉ sợ Từ My từ chối thôi, chứ Phước thì muốn học chung “nàng” đến suốt đời. − Phước tranh thủ.
− Đúng là sặc mùi tiểu thuyết. Bộ mày không sợ ăn nhằm… súng nước hả? – Hùng cũng góp vào.
Phước vờ không hiểu ý bạn.
− Tớ thì trước sau như một.
− Từ My có nghe thấy hắn nói gì không đấy?
− Có.
− Mi thấy thế nào?
− Phước quả đáng yêu.
Ái Thu trợn mắt:
− Trời đất! Bộ hai người có “hợp đồng” với nhau rồi hả.
Phước thích thú ra mặt:
− Đã bảo mà, tớ nói các bạn có tin đâu.
− Nhưng My vẫn chưa nói hết câu kia mà.
Phước giục:
− Nói tiếp đi My, cho họ sợ… bọn mình.
Từ My cười nheo mắt:
− Phước quả là đáng yêu… với trẻ con.
− Thôi, chết tôi rồi. − Phước vờ té xỉu.
Cả bọn lại được dịp cười vang.
− Từ My! Có khách đến kìa. – Ái Thu nói, giọng không giấu được vẻ mừng rỡ.
Không hẹn mà nhiều đôi mắt cùng nhìn về phía cửa. Phương đã đứng đấy từ bao giờ, phút chốt ánh mắt anh chạm vào cô. Từ My thoáng một chút bối rối, nhưng cô bé đã kịp thời bình tĩnh. Cô từ từ bước về phía Phương, nói một cách lạnh lùng:
− Chào anh, chị Từ Anh đang bận, tôi có thể thay chị ấy mời anh vào nhà được chứ?
− Từ My…
Cô bé khoát tay cắt ngang câu nói của anh.
− Xin lỗi, anh vào đi. Bạn bè tôi đang chờ.
Nói xong, Từ My quay lại ngồi bên các bạn. Phương đã định quay ra vì thái độ lạnh lùng đến tàn nhẫn của Từ My, nhưng cu Kỳ đã đến bên cạnh mừng rỡ nói:
− Anh Phương! Anh đến là em không phải nấu cơm, lau nhà cả tháng đấy.
Phương ngơ ngác không hiểu cậu bé muốn nói gì. Cậu bé nói nhỏ chỉ đủ mình anh nghe:
− Chị My đang giận anh, phải không? Hai tuần anh đi là hai tuần bà ấy sút khoảng… ba ký lô đấy.
Phương nghe tim mình đau nhói, anh muốn gào lên cho Từ My nghe thấy: “My ơi! Anh đáng được em đối xử như vậy lắm mà.” Phương bước theo Kỳ như cái máy đến chào bà Thi và cô Yên.
− Cháu Phương mới đến đó à?
− Dạ.
− Cháu là bạn của Từ My?
− Dạ.
− Con bé mà thi hỏng đại học là tại cháu đó nghe. – Cô Yên cảnh cáo bằng giọng nữa đùa nữa thật.
Phương ngồi đó, cúi mặt xuống như bị cáo trước phiên tòa. Anh biết rằng mình đáng được nghe những lời trách móc ấy:
− Nói vậy chứ không sao đâu cháu. Chút nữa rồi hãy tìm cách mà phân trần với nó. Con bé không đến nỗi cố chấp lắm đâu.
− Ủa! Anh Phương vừa đến phải không? − Từ Anh cười thật tươi nhìn Phương.
Phương như kẻ bị chết đuối vớ được phao, anh mừng rỡ nói:
− Thế An đến chưa Từ Anh?
− Anh ấy ngồi đằng kia. Anh lại đó nha?
Chỉ chờ có thế, Phương xin phép và bước về phía Thế An.
− Anh An có bạn rồi nè.
− Cám ơn em.
Thế An mỉm cười và đứng dậy bắt tay Phương.
− Khỏe chứ?
− Khỏe.
Quay sang Từ Anh, Phương hỏi:
− Từ Anh về đến nhà sớm không?
− Chị Hai chứ. − Thế An nói vui.
− À… thì chị.
Cả ba đều bật cười.
Đến giữa buổi tiệc thì điều bí mật đã được Từ Anh bật mí. Trước mặt bạn bè và gia đình, Thế An đã chính thức cầu hôn Từ Anh. Mọi người nâng ly chúc mừng hạnh phúc bất ngờ này của cô gái xinh đẹp.
Để chúc mừng hai anh chị Thế An − Từ Anh, Tiến Duy tự nguyện biểu diễn vài môn ảo thuật nhà nghề của mình.
Tiếng vỗ tay vang lên tán thưởng tài nghệ của Tiến Duy, nhưng hình như anah chàng chưa ngồi xuống mà vẫn còn đứng đó. Tiến Duy định nói gì với các bạn chăng? Nhìn gương mặt Tiến Duy lúc này, ai cũng nghĩ là anh chàng đang xúc động ghê lắm.
− Xin cho Tiến Duy được nói vài lời với các bạn. Có thể ai cũng nghĩ rằng Tiến Duy là một trong những người có số phận nghiệt ngã, nhưng đến bây giờ mình có thể khẳng định rằng: Tiến Duy hiện đang hạnh phúc nhất ở đây. Tiến Duy không muốn chỉ nói cảm ơn về khoản tiền mà các bạn đã giúp đỡ trong khóa luyện thi vừa rồi, mà Tiến Duy chỉ muốn chứng tỏ lòng biết ơn của mình bằng kết quả thi đại học tới.
− Xin chúc mừng! − Tiếng vỗ tay rộ lên sau câu nói đầy nhiệt tình của Tiến Duy.
− Trannh thủ tặng quà cho Tiến Duy luôn đi Phước ơi.
Phước gật đầu, rồi tiến về phía Tiến Duy:
− Bọn mình sẽ dành cho Tiến Duy một bất ngờ nữa. – Trong tay anh chàng đang cầm một quyển sổ tiết kiệm nhỏ. Phước đưa lên khỏi mặt mình nói tiếp – Đây là số tiền một triệu đồng do các bạn đóng góp lại. Tuy không đáng là bao, nhưng có lẽ nó sẽ giúp Tiến Duy rất nhiều trong những ngày ở đại học.
Tiến Duy đứng đấy trong tiếng reo hò, đôi mắt anh chàng đỏ hoe định không nhận, nhưng Phước đã ấn quyển sổ vào tay bạn nói nhỏ:
− Đừng khách sáo nữa mà. Hãy chứng tỏ cho mọi người thấy khả năng của mình.
Buổi tiệc kéo dài tưởng không bao giờ dứt với những bài ca, điệu nhảy nối tiếp nhau. Theo yêu cầu của các bạn, Từ My hát lại bài hát quen thuộc của tuổi học trò.
Ngày mai này nếu không còn được mặc áo dài để đến trường nữa, chắc hẳn ta sẽ buồn lắm Thu ơi.
Ta cũng thế. Muốn giữ mãi chiếc áo dài thời… nguyên thủy.
Ước chi ngày mai và những ngày sau nữa, bọn mình được tiếp tục ngồi lại với nhau để ăn mai, yaourt, cốc, ổi…
Ôi! Những gương mặt thân thương của tôi, chắc gì chúng ta có dịp gặp lại nhau.
Từ My dồn tất cả tình cảm của mình vào bài hát sau này, không biết cô còn có dịp để hát không nữa, hay là… hiện giờ các bạn cô vẫn đang ngồi kia. Những cái đầu gật gật theo điệu nhac, những bàn tay đan lại với nhau và có cả những đôi mắt rưng rưng nữa. Từ My quay sang Phước, anh chàng đang mơ màng nhìn ra cửa sổ như đếm từng chiếc lá ngoài vườn. Rồi đôi mắt Từ My lướt qua người cầm đàn: Phương đấy. Có lẽ anh không dám nhìn cô chăng? Đôi mắt hướng vào một khoảng không nào đó, chắc hẳn anh cũng đang nhớ về một thời cắp sách của mình.
Trước khi ra về, Hoàng Phi quay lại nói với Từ MY:
− Bọn mình vẫn còn nợ đấy.
− Nợ gì?
− Nợ bà chủ quán một chầu bún bò Huế.
Các cô cậu đều mỉm cười khi nghĩ đến bà chủ quán vui tính.
− Bọn mình sẽ đến đấy sau chuyến đi Đà Lạt.
Nói xong, Phước đi thẳng đến chào Phương, lúc này anh đang ngồi rít từng hơi thuốc lá.
− Rồi anh sẽ là người hạnh phúc trong buổi tiệc hôm nay.
Trong khi Từ My đang bịn rịn tiễn các bạn ra tận cổng, thì trong phòng khách, cô Yên hỏi giọng thân mật.
− Hai đứa tính chừng nào tổ chức lễ cưới đây, Thế An?
− Dạ, khi tụi cháu ra trường và ổn định chỗ làm.
− Cô dự tính sẽ mở cơ sở may hàng xuất khẩu, thế hai đứa có đồng ý làm cho cô không?
Từ Anh và Thế An cùng sáng mắt lên mừng rỡ:
− Ồ! Nếu được như vậy thì còn gì bằng?
− Còn Hùng Phương và Từ My thì sao? – Cô Yên hướng cái nhìn dịu dàng về phía anh.
Phương ấp úng không biết trả lời thế nào, thì Từ Anh đã đỡ lời:
− Phương chỉ còn chờ nhỏ Từ My gật đầu nữa thôi cô à.
Từ My trở vào nhà thì mọi người đang đưa mắt nhìn cô. Cô bé tránh tia nhìn ấy bằng cách bước nhanh ra ngoài sau, nhưng Từ Anh đã gọi giật lại:
− Từ My!
Cô bé đứng yên nhìn chị.
− …
− Vẫn còn một người khách đang chờ em.
− Phương muốn nói chuyện với con đó.
Mọi người tản về phòng. Thấy Từ Anh và Thế An đang dọn dẹp trong phòng khách, Phương đề nghị:
− Ta ra vườn đi My.
Nhờ ánh trăng đêm mười sáu, vườn nhà My rất đẹp. Những cánh hoa bé xíu bắt đầu hé ra để đón hạt sương sớm. Còn những chiếc lá đong đưa theo gió như đùa giỡn dưới ánh trăng. Nhưng lúc này My không còn lòng dạ nào để ý đến thiên nhiên cây cỏ nữa. Cô bé đứng tựa lưng vào một thân cây để chờ đợi.
− Nào! Tôi đang nghe anh đây, Phương.
Từ My nhắc khi thấy Phương vẫn đứng im.
− Đừng nóng! Anh chỉ quấy rầy My hai phút thôi mà.
“Thế đấy, chỉ có ta là mong gặp ai kia thôi, chứ người ta nào nghĩ đến ai. Hai phút? Hai phút để từ giã, để chia tay hay là để đòi lại những gì anh đã cho tôi? Thật là bọn đàn ông”. Từ My không muốn nghĩ ngợi thêm nữa, cô vụt quay sang Phương, đôi mắt mở to và nói giọng gần như khóc:
− Tôi biết anh sắp nói gì rồi. Tốt nhất là anh hãy về ngay đi.
− Dù cho My không muốn nghe, anh vẫn cứ nói. Thế này cô bé! − Giọng Phương vẫn ngọt ngào – Hai tuần xa thành phố, đó là thời gian tốt nhất để anh có dịp nhìn lại mình. Nhân đã nói đúng, anh hoàn toàn không xứng đáng với Từ My. Đó cũng là điều duy nhất mà anh muốn nói với cô bé lúc này. − Ngừng lại vài giây, Phương nói, giọng thật xa – Chúc My hạnh phúc trong những ngày sắp tới.
Nói xong, Phương nghe lòng nhẹ nhõm. Anh quay nhìn Từ My một lần nữa rồi lặng lẽ quay lưng.
Từ My vẫn đứng đó, đôi mắt nhòa lệ. Cô muốn nói với Phương một điều gì đó cho anh hiểu lòng mình, nhưng như có gì chặn ngang cổ họng cô không thể thốt nên lời. “Không thể như thế được Phương ơi”.
Từ My chạy theo anh như một chiếc bóng. Phương kia rồi! Anh đang cúi đầu lầm lũi bước.
− Phương!
− Từ My!
Phương dang rộng đôi cánh tay đón My vào lòng. Anh có cảm giác như nước mắt cô bé đang làm ấm cả ngực mình. Anh đứng yên để cảm nhận hết nỗi niềm hạnh phúc đang tràn ngập trong lòng. My ơi! Anh sẽ không bao giờ để cô bé vuột khỏi tay mình một lần nữa. Phương lấy khăn tay lau nước mắt cho Từ My. Anh dìu cô bé đến ngồi bên chiếc xích đu trong vườn.
− Nín đi My! Anh đây mà. – Phương ngồi cạnh cô bé dỗ dành.
− …
− Em làm bài thi thế nào, Từ My?
Cô bé ngước đôi mắt còn đỏ hoe nhìn anh:
− Dạ, cũng khá.
− Bạn bè My cũng vậy à?
− Dạ.
Phương nắm lấy tay cô bé giữ trong đôi tay mình, anh cười nụ nói:
− Bộ… hai tuần nay nhõng nhẽo thường xuyên hả?
− Ai nói? − Từ My chớp lia đôi mắt nai làm anh chàng muốn chết ngạt.
− Cu Kỳ.
− Nó bảo thế nào?
− Thấy anh đến, hắn mừng ra mặt và bảo: Khỏi phải nấu cơm, lau nhà một tháng.
Từ My mủm mỉm cười, cô bé im lặng thay cho cái gật đầu thú nhận.
− Có đúng thế không cô bé? – Phương cúi nhìn sát vào mặt cô.
− …
− Vậy thì anh sẽ tình nguyện làm việc đó thay My, được không nào?
− Anh hỏi cu Kỳ xem nó có đồng ý không đã. Biết đâu nó sẽ giảm, hoặc “miễn án” cho anh cũng nên.
Phương vờ chắp hai tay trước ngực, ngước lên trời, nói:
− Cầu cho cậu bé đừng thay đổi ý kiến. Anh sẵn sàng làm bất cứ việc gì miễn là được nhìn thấy cô bé.
− Thôi, đừng trổ tài… cà khịa trước mặt My nữa.
Phương nhìn Từ My âu yếm, anh hỏi sang chuyện khác:
− Anh chàng Phước của My khi nãy đấy, phải không?
Từ My phì cười khi nghĩ đến Phước.
− Chính hắn.
− Anh ta cũng dễ thương hả?
− Rất dễ thương nữa là.
− Thế cô bé có biết khen tặng một người đàn ông trước mặt bạn trai mình là…
− Là bất lịch sự lắm hay sao? − Từ My cười tiếp lời anh.
− Không đùa à nghe. – Phương vờ giận dỗi.
− Chứ My có đùa đâu.
− Thế sao suốt buổi tiệc, cô bé không thèm nhìn anh lấy một lần?
Từ My vờ ngơ ngác.
− Ủa! My cười và nhìn nhiều người lắm mà, trong đó không có anh sao?
− Có biết đâu. Riêng anh thì chỉ cười thường xuyên với… bàn ghế.
Từ My rời chiếc xích đu, cô bé đến quỳ bên khóm hoa cẩm chương. Phương đứng ngây người ngắm nhìn cái dáng quỳ trong một đểm trăng thanh tĩnh với mái tóc dài buông xoã bồng bềnh bay theo gió. Cô bé nâng niu cánh hoa trong tay như sợ cơn gió vô tình làm đau chúng. Đứng giữa trời đất bao la mà anh chàng suýt chết ngộp trước vẻ đẹp thánh thiện này. Anh buột miệng:
− Nếu có phép lạ, anh sẽ biến cô bé thành tượng trong cái dáng quỳ thế này.
− Để chi.
− Để tha hồ… hôn mà không bị né.
Từ My hết nguýt lại lườm, hai động tác kết hợp thật nhuần nhuyễn làm anh chàng suýt ngộp thở một lần nữa. Cô bé xoay người lại và nhẹ ngồi trên thềm bồn hoa.
Phương lấy từ trong túi ra một chiếc vòng thật đẹp lóng lánh dưới ánh trăng, anh cẩn thận đeo vào tay Từ My. Phương không nói gì, chỉ nhìn cô đắm đuối.
Từ My giương đôi mắt tròn xoe nhìn anh:
− Cái gì thế này? Sao anh không nói?
Phương điểm một nụ cười tinh nghịch.
− Anh không nói mà chỉ hát.
Phương thích thú bật cười khi thấy vẻ e thẹn trên gương mặt cô bé.
− Chiếc vòng này sẽ tặng cho ai nếu như anh không quay lại?
− Cho một người có tính cách giống hệt My.
− Ai cơ?
− Người con gái đã cứu anh trong đêm giao hàng.
− Cô nàng mà My đã gặp trong bệnh viện?
− Đúng.
Từ My phụng phịu định gỡ chiếc vòng ra khỏi tay mình. Cô nói:
− My trả lại cho anh.
Phương cười giữ tay cô bé.
− My lây bệnh anh hồi nào vậy?
− Bệnh gì?
− Bệnh đa nghi ấy.
Từ My cố cười giấu một thoáng bối rối. Cô nói sang chuyện khác:
− Anh về đi nhé.
− Đuổi khéo anh à?
− Nhưng phải nghỉ sớm để ngày mai còn đi Đà Lạt nữa.
Phương cụt hứng:
− Thế bao giờ My về?
− Khoảng một tuần.
− Vừa mới gặp nhau lại phải xa một tuần nữa, phen này chắc anh chết mất.
Từ My nói, giọng dỗ dành:
− Chắc là không sao đâu mà.
− Hày là “Hãy mang anh theo cùng?” – Phương sốt sắng.
Từ My bật cười trước giọng hài hước của anh:
− My thế này làm sao mang anh nổi. Nhưng liệu anh có chịu đi cùng xe với ông Luân không đã?
Nụ cười vụt tắt trên môi. Phương trầm ngâm suy nghĩ một lúc rồi nụ cưới dần dần trở lại trên môi, anh nói:
− Đã gọi ông ấy bằng ba từ khuya rồi, sợ gì?
Gương mặt Từ My tràn trề hạnh phúc. Cô mừng cho ông Luân, Ái Thu, Phương và tất cả mọi người.
− Anh làm My bất ngờ quá.
Phương choàng tay qua vai cô bé, rồi nhẹ nhàng nâng cằm cô lên. Anh nhìn thật sâu vào đôi mắt nai nói, giọng êm như gió:
− Bây giờ hãy cho anh xin cô bé một nụ hôn làm chứng.
− Í…
Từ My bối rối, cô bé toan đứng dậy, nhưng Phương đã giữ cô lại trong vòng tay mạnh mẽ của anh. Từ My đón nhận nụ hôn đầu đời với tất cả sự ngọt ngào, ấm áp.
− Từ My! Anh muốn nói với em một điều hệ trọng.
Cô bé đưa bàn tay bé xíu lên che lấy miệng anh:
− Tình yêu không cần nhiều lời đâu… gã khờ ạ.
Và dưới những tàn cây lỗ chỗ ánh trăng kia, họ đã kể cho nhau nghe rất nhiều về một thời cắp sách.

Hết
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,156
Posts: 95644
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Previous

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: tuvi and 32 guests