Lời Hát Cho Anh - Trần Thị Bảo Châu

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: Lời Hát Cho Anh - Trần Thị Bảo Châu

Postby tuvi » 13 Sep 2019

Chương 16

Hương lay mạnh vai Lam:

- Có thật là mày và ông Kiên kết moden không? Chà! Nếu đúng vậy thì công tao là công cóc rồi.

Thấy Lam nằm ngắm nhánh thông khô, Hương lại hỏi:

- Nè! Mày định chống lại lệnh mẫu hậu sao? Liều thật! Dì Tâm mà kéo mày về Nha Trang thì xem như nghìn trùng xa cách đó!

Lam bình thản nói:

- Nếu mày im lặng, thì mẹ tao không bao giờ biết để kéo tao về quê.

Hương nhăn mặt:

- Nhưng im đến chừng nào đây? Còn ông Long nữa? Mày nghĩ ổng sẽ im sao?

- Bởi vì sợ ảnh, nên tao mới nói với mày, hy vọng mày khuyên giùm. Ngoài việc xem Long như anh ra, tao hoàn toàn không nghĩ gì hết.

- Chỉ sợ tao khuyên không được. Nghe anh Long nói dì Thư và cả dì Tâm đều hứa gả mày cho ảnh.

Lam nhếch môi:

- Vớ vẩn! Sắp tới 2000 rồi mà còn có chuyện ép duyên à. Mẹ tao không cổ hủ như vậy đâu. Anh Long bị dì Thư gạt rồi và chuyện đó không liên quan gì tới tao hết.

Hương tỏ vẻ bênh anh mình:

- Sao lại không liên quan? Nếu không vì mày anh Long đâu theo năn nỉ mẹ ảnh duyệt đơn xin vay tiền của dì Thư. Bây giờ xong chuyện rồi, mày định nói ngược à?

Lam sa sầm mặt xuống:

- Mày nặng lời quá rồi Hương.

- Tao xin lỗi. Nhưng mày phải tội nghiệp anh tao chớ. Nếu mà không đồng lòng với dì Thư sao lại tới đây ở

Lam thấy tự ái cùng cực vì những lời vừa rồi của Hương. Nhưng cô giải thích thế nào cho việc thay đổi chỗ ở của mình. Chả lẽ gào lên rằng:

- Taokhông có ăn cắp. Tao bị đổ oan, tao tức quá nên mới đến nhà mày.

Rõ ràng dì Thư đã gài Lam vào thế ngậm đắng nuốt cay rồi. Hương bây giờ không giống hồi ở Nha Trang. Có nhiều chuyện nếu nói ra, chưa chắc con bé đã tin.

Lam đang nhức nhối với bao nhiêu rối rắm trong tim thì chị Tư chạy đến.

- Cô Lam có điện thoại.

Hương trắng trợn hỏi:

- Đàn ông hay đàn bà thế?

- Dạ,... cô Trâm Anh gọi có chuyện gấp.

Lam giật mình quên cả giận Hương, cô vội vàng chạy tới điện thoại và nghe giọng Trâm Anh run rẩy phía bên kia.

- Ba chị bị anh Phi xô té rất nặng. Ảnh trốn mất rồi. Mẹ lên cơn tim đã chở vào nhà thương, em vào với chị ngay đi.

Lam bải hoải cả chân tay. Cô không ngờ đã xảy ra chuyện ngay khi Kiên về tới chiều nay.

Tránh ánh mắt tò mò của Hương, cô nói:

- Dì Thư bị lên cơn tim đã vào bệnh viện, tao phải tới đó.

- Vào giờ này à? Mày biết mấy giờ rồi không? Mày biết đường tới bệnh viện ha?

Lam im re trước một loạt câu hỏi tới tấp của Hương. Con bé quyết định:

- Để tao nhờ anh Long chở mày đi. Giờ này ảnh chưa ngủ đâu.

- Nhưng mà...

Hương ngắt:

- Nhưng gì mà nhưng

Rồi không để Lam nói thêm câu nào, Hương chạy tới gõ cửa phòng mà Long vẫn ngủ mỗi khi ở lại.

Không đầy 5 phút, anh chàng đã quần áo chỉnh tề đứng trước mặt Lam. Cô miễn cưỡng leo lên sau lưng Long và ngồi cách xa anh cả gang tay.

Giọng Long buồn bã:

- Có cần xa lánh anh đến thế không? Thái độ lạnh nhạt của em lâu nay làm anh đau lòng quá mức.

Lam thở dài:

- Thật ra cả em và anh đều bị dì Thư lợi dụng.

- Anh hoàn toàn không hiểu ý Lam

- Dì Thư... mà thôi, em không nói đâu.

Long nhỏ nhẹ:

- Anh vẫn mong chúng ta lại thân thiết với nhau như trước đây.

Lam ngập ngừng:

- Thật ra trước đây hay bây giờ em vẫn thân thiết với anh. Nhưng tại anh làm em sơ.

- Sao lại sợ?

- Sao thì anh biết rồi.

Long lắc đầu:

- Đừng đổ lỗi cho anh như thế. Anh yêu em kia mà.

- Đừng bao giờ nói với em điều này nữa, không thôi em sẽ trốn anh luôn đó.

Long im lặng, Lam không đoán được anh đang nghĩ gì, cô chỉ mong sao mau tới bệnh viện để xem dì Thư, dượng Lộc và cả anh Phi thế nào rồi.

Đường phố bắt đầu vắng người. Giọng Long tha thiết vang lên:

- Lam... hãy ngồi sát vào và ôm anh, một lần thôi... một lần thôi.

Lam ngần ngừ và thoáng xúc động. Cô e dè vòng tay ôm hông Long rồi dè dặt tựa cằm lên vai anh. Vừa lúc ấy Lam nghe tiếng xe sau lưng mình rú ga, một chiếc Spacy vọt nhanh ngang mặt cô. Lam ngỡ ngàng lẫn hốt hoảng khi nhận ra đó là Kiên. Anh đang hùng hổ phóng bạt mạng trước đầu xe của cô và Long.

Như một phản xạ, Lam buông tay ra, cô chưa kịp gọi, Kiên đã mất hút ở đầu ngã tư. Anh đi đâu vậy kìa. Anh có biết những chuyện vừa xảy ra không và có nhìn thấy cô không?

Long tiếc nuối:

- Em... hà tiện với anh từng chút sao Lam?

Lam gắt:

- Em không thích gượng ép. Nếu anh còn lộn xộn, em nhảy xuống đó.

Long ngừng xe trước cổng bệnh viện và nói:

- Anh vào với em.

Cô lắc đầu:

- Cám ơn. Nhưng anh nên về, để nhà ông bà trông.

- Còn em thì sao?

- Em phải... phụ chị Trâm Anh, đâu thể về được.

Long cau mày:

- Nhà dì Thư còn thiếu gì người. Sao em phải ở lại chứ.

Lam cắn môi nói dối:

- Tại anh không biết chớ dượng Lộc và anh Phi đều đi vắng cả rồi.

- Vậy anh càng phải vào với em xem sao?

- Không cần đâu. Anh về đi mà.

Long ngần ngừ rồi vọt xe đi. Lam chạy vội chạy vàng vào trong. Ngang phòng cấp cứu cô thấy Kiên và ông Trường đang đi qua đi lại với nét mặt hết sức khẩn trương.

Thấy cô, Kiên nói ngay:

- Anh Lộc và Phi đều trong phòng cấp cứu, còn chị Thư thì nằm bên phòng hồi sức.

Lam ngạc nhiên:

- Anh Phi bị cái gì?

Kiên thở dài:

- Phi tông xe vào cột đèn, hiện đang mê man.

- Còn dượng Lộc?

- Ảnh chỉ bị thương vào đầu. Ảnh phải sống để hái trái từ cây mình đã trồng chứ!

Ông Trường càu nhàu:

- Tới giờ phút này, con đừng độc miệng nữa được không?

Kiên im lặng, anh quay ra cửa và gặp Long bước vào. Hai người đàn ông hầm hừ nhìn nhau trước sự bối rối của Lam.

Làm như không biết Kiên là ai, Long gật đầu chào ông Trường rồi bước đến bên Lam, giọng âu yếm:

- Em gặp dì Thư chưa Lam?

- Chưa

- Vậy mình vào xem sao.

Long choàng qua vai Lam và đưa cô đi trước gương mặt tối sầm của Kiên. Anh bực bội đốt thuốc hút và lẽo đẽo bước theo sau.

Vừa gỡ tay Long ra, Lam vừa hỏi:

- Sao anh không chịu về?

- Anh không an tâm để em ở đây một mình.

- Em không một mình. Anh về được rồi đó.

Kiên bước tới, giọng đàn anh:

- Rất cám ơn cậu đã đưa bé Lam tới đây. Cũng đã khuya rồi, cậu nên về nghỉ ngơi mai còn đi học nữa.

Long hơi khựng lại, anh chàng sửa giọng kính rồi hất mặt nói trỏng:

- Đã có nhiều người, cần gì phải kéo cả Lam vào nhỉ. Tôi nghĩ nên để cô bé về.

Lam nhăn mặt nhìn Long:

- Đây là chuyện gia đình em, anh không nên chen vào.

Long gằn từng tiếng cho Kiên nghe:

- Sao lại không chứ! Dì Thư còn thiếu tôi một món nợ, tôi không bỏ qua đâu. Cả em nữa, em phải là của tôi.

Vứt điếu Thuốc, Kiên xông tới chộp ngực Long:

- Mày nói gì? Khôn hồn thì cút khỏi đây đi đồ nít ranh.

Lam vội chen vào giữa giằng tay Kiên ra:

- Hai người làm gì vậy? Đây là bệnh viện mà.

Nhìn Long, cô van vỉ:

- Về đi! Em năn nỉ anh đó.

Long xốc lại áo lầm lì ném vào Kiên cái nhìn tóe lửa rồi mới bước đi.

Kiên khó chịu:

- Em vẫn thường ngọt như vậy với hắn à?

Lam lạnh lùng:

- Nếu anh nghĩ thế thì trở ra ngoài với ông bác đi.

Nói dứt lời, Lam đẩy cửa phòng hồi sức bước vào. Thấy cô, Trâm Anh mừng hơn bắt được vàng.

- Chị sợ em không đến vì còn hận mẹ chị chứ.

Lam nói lảng đi:

- Dì Thư sao rồi?

- Bị đột quỵ không chết là may, tuy vậy vẫn chưa qua nguy hiểm.

Nhếch môi lên, Trâm Anh nói tiếp:

- Chị không đau tim mà còn muốn xỉu, huống hồ chi mẹ. Đúng là bi kịch. May là mẹ chưa biết anh Phi đang mê man, nếu không chắc bà vỡ tim rồi.

Lam ray rứt:

- Nếu không cho anh Phi biết người đàn ông đó là dượng Lộc, chắc mọi việc không tồi tệ thế này.

Trâm Anh buồn buồn:

- Lúc nãy chú Kiên cũng nói thế. Nhưng chưa chắc đâu. Anh Phi rất giống tánh ba chị, ảnh cố chấp và thù dai, đã vậy lại... giữ của. Hồi bé chị mà động vào đồ chơi của ảnh là bị đập ngay. Lớn lên tánh ích kỷ ấy cũng không đổi.

Lam hỏi:

- Nhưng chuyện xảy ra thế nào?

Trâm Anh kể:

- Theo lời người chạy honda ôm tới nhà báo tin thì họ thấy anh Phi ngồi chờ ở bên ngoài ngôi nhà ấy khá lâu. Xe hơi dừng lại, ba vừa bước xuống là ảnh nhào tới xô té mạnh xuống đất làm ba bị đập đầu. Một số người đuổi theo anh Phi, còn số khác đưa ba vào bệnh viện. À, còn cô ta biến mất khi mọi người lo đưa ba đi cấp cứu.

Lam nghiến răng:

- Đúng là vô lương tâm.

- Hạng người như cô ta làm sao có lương tâm chứ. Tiếc là trước đây mẹ tin ba hơn em, con. Bây giờ mọi chuyện lỡ hết rồi, làm sao mẹ chịu nổi búa rìu của dư luận.

Lam buột miệng:

- Chị cũng sợ dư luận sao?

- Trước kia thì không, nhưng bây giờ thì sợ. Con người ta thường bất chấp khi yêu. Chị không còn tình yêu nữa mà đang cần một ông chồng. Muốn lấy chồng ai chả sợ dư luận xấu chứ!

Cầm cái ví đứng dậy, Anh nói:

- Em trông mẹ hộ, chị thèm thuốc quá.

Lam ngao ngán nhìn dì Thư. Với gương mặt trắng bệch, đôi mắt nhắm híp, trông dì giống tượng nhiều hơn giống người. Nhớ tới những việc dì đã đối xử với mình, Lam thấy tội nghiệp hơn oán hận.

Cửa phòng nhẹ mở, Kiên bước vào với cái bánh bao trên tay:

- Em ăn đi.

Lam hờn mát:

- Em no rồi.

Kiên nhỏ nhẹ:

- Anh xin lỗi lúc nãy hơi nóng. Nhưng nghe cách em nói với hắn anh dằn không được.

Lam hỏi trớ đi:

- Anh Phi sao rồi?

- Đã tỉnh nhưng chưa ngồi dậy nổi, chỉ sợ nó bị chấn thương cột sống thì khổ.

- Còn dượng Lộc?

- Vẫn còn mê vì thuốc.

Ngập ngừng một chút, Lam nói:

- Em muốn trở về nhà dì Thư để phụ chị Trâm Anh lo mọi việc trong ngoài.

Mắt Kiên sáng lên:

- Anh tán thành cả hai tay. Em còn ở đó ngày nào, anh còn mất ngủ ngày ấy.

- Nhưng phải có người lớn đến nói chuyện với ông bà ngoại nhỏ Hương mới được. Chớ tự em bỏ đi thì kỳ lắm.

Kiên xoa cằm:

- Người lớn cỡ... anh thì không xong rồi. Chắc phải nhờ ba thôi.

Lam chớp mắt:

- Nhưng sợ ông bác không chịu.

- Chuyện đó em khỏi phải lo. Nhưng anh có cảm tưởng em trở về không phải vì muốn phụ Trâm Anh.

Lam liếc bà Thư rồi hạ giọng:

- Dì Thư làm em bị buộc vào Long. Anh ta dựa vào lời hứa của dì ấy để bám theo em.

- Chị ấy đã hứa gì với hắn?

Lam nói:

- Dì Thư hứa sẽ gả em cho Long.

- Chỉ có quyền đó sao? Thật phi lý.

Ấn cái bánh bao còn nóng vào tay Lam, Kiên càu nhàu:

- Vợ chồng chị ấy chỉ biết nghĩ tới mình. Rốt cuộc... Hừ! Nói nhiều lại bị mắng là độc miệng.

Ngần ngừ một chút, Kiên lại nói tiếp:

- Trong cuộc sống có rất nhiều chuyện người ta tính sai. Như chuyện em tới nhà Hương ở là một ví du.

- Nhưng lúc đó mẹ sẽ không cho em ở đâu khác, ngoài ở đó hết.

- Anh hiểu. Bởi vậy em hãy suy nghĩ cho kỹ trước khi quyết định quay về. Vợ chồng anh Lộc vẫn là vợ chồng anh Lộc, không phải vì chết hụt mà họ thay đổi tính tình đâu. Nếu có lợi, chị Thư sẵn sàng quên lời hứa với Long để gả em cho người khác.

Lam nhăn mặt:

- Trời ơi, sao anh nói to thế.

- Dù đang ngủ mê, chị ấy cũng đáng được nghe những lời vừa rồi lắm.

- Em sợ anh quá Kiên à.

Nheo mắt với cô, anh bước ra ngoài. Những lời Kiên vừa nói lại đẩy Lam vào lo lắng mới. Dẫu đúng là dì Thư không có quyền quyết định cuộc đời Lam nhưng Kiên đâu biết lời nói của dì ấy tác động rất lớn đến mẹ. Bà sợ dì Thư một nước, còn ba lại luôn luôn chiều ý và nể nang mẹ, nên nếu dì Thư vừa xuống nước năn nỉ vừa cao giọng kể lể công nuôi nấng dạy dỗ, chắc chắn mẹ sẽ xiêu lòng nghe lời của dì hết thảy mọi cái cho xem.

Trâm Anh đẩy cửa bước vào. Nhìn cái bánh trên tay Lam, cô cười cười:

- Coi bộ chú Kiên rất quan tâm tới em. Chú ấy là người tốt, đừng bao giờ làm mất cơ hội như chị đã mất trước kia nhá Lam.

Lam ấp úng:

- Sao chị lại nói vậy?

Trâm Anh không trả lời mà nói tiếp:

- Trường hợp của chị và anh Tấn khác xa trường hợp em và chú Kiên, nhưng vẫn có một điểm chung đó là sự ngăn trở của những người xung quanh. Chị nghĩ chú Kiên thừa sức đưa em vượt qua những khó khăn trước mắt, chớ không như Tấn chỉ biết hứa hẹn khi đắm say, nhưng đâu dám bỏ bà vợ, bỏ quyền hành của mình.

Lam dè dặt nhìn Trâm Anh, cô không biết lời chị ấy nói có phải là lời chân tình không. Sao bây giờ cô bỗng trở nên đa nghi thế này.

Cô phân bua:

- Em còn nhỏ phải lo học trước. Chuyện chú Kiên hay anh Long, em đều chưa nghĩ tới.

Trâm Anh lắc đầu:

- Đừng có chối nữa. Cả nhà chị ai không biết chú Kiên thương em. Và chuyện ấy đâu có gì trái đạo. Khổ nổi nó làm mẹ chị gai mắt nên chú Kiên phải tới chỗ khác ở để bà có cơ hội mai mối cho Long nhằm lợi dụng anh ta.

Lam hỏi:

- Vậy là chuyện dì Thư hứa... hứa với Long là có thật?

Trâm Anh nhếch môi:

- Đó không phải là lời hứa mà sự thỏa thuận để đôi bên cùng có lợi. Chị không hiểu tình yêu của anh chàng cận ấy mãnh liệt cỡ nào mà lại đem lên bàn tính toán với mẹ chị như thế để được có em, người không phải là con gái của bà.

Lam mệt mỏi gục đầu:

- Em phải làm sao đây?

- Chị thật tình không biết. Từ nhỏ đến giờ chị chưa khi nào tự giải quyết chuyện của mình. Anh Phi cũng thế, bởi vậy khi tự ý hành động ảnh đã phạm tội. Ngôi nhà lẽ ra là nơi gia đình quây quần hạnh phúc thì lại là nơi tồi tệ nhất. Từ giờ trở đi nó trở thành địa ngục mất rồi. Ba, anh Phi và mẹ sẽ nhìn nhau bằng đôi mắt nào nhỉ? Sao chị muốn bỏ đi tới nơi thật xa nào đó quá.

Lam xót xa nhìn Trâm Anh. Chị là người biết phân tích sâu sắc nhiều vấn đề nhưng lại không đủ nghị lực để làm chủ cuộc đời mình. Cô chẳng hiểu tại bản chất chị Anh là thế hay dì Thư đã dạy dỗ con mình như thế. Cô chợt nghĩ tới mẹ và lo sợ khi nhận ra ở bên dì Thư, mẹ cô cũng dễ bảo như chị Anh.

Lam bỗng nhớ tới mẹ từng kể hay đúng hơn là thở than với cô rằng: “bà không hề yêu ba cô, năm 20 tuổi bà vâng lời dì Thư làm vợ ba vì ông là ân nhân của dượng Lộc”, nhưng ân nhân về chuyện gì thì Lam không biết.

Bây giờ nếu dì Thư buộc mẹ gả cô cho Long, biết đâu chừng bà sẽ bằng lòng. Lam bần thần trước điều vừa nghĩ ra.

Kiên nói đúng, cô cần phải suy nghĩ thật kỹ việc nên về với dì Thư hay ở lại nhà Hương. Nhưng ở đâu trong hai ngôi nhà đó, Lam cũng không thoát khỏi sự kềm kẹp của dì. Tốt nhất phải để mẹ hiểu ra vấn đề để bênh vực cô, chứ không răm rắp nghe lời dì như bao lâu nay. Nhưng muốn thế đâu phải là dễ.

Trâm Anh trầm giọng:

- Ông nội chị về rồi. Em ra ngoài với chú Kiên đi.

Lam bước ra ngoài hành lang vắng ngắt. Gió đêm thoảng mùi ête làm cô rùng mình.

Bước đi tới chỗ Kiên ngồi, Lam nhẹ nhàng nói:

- Đừng hút thuốc nữa anh.

Kiên búng điếu thuốc ra sân:

- Sao không ở trong ấy cho ấm. Ngoài này lạnh lắm đó.

Lam phụng phịu:

- Vậy... em vào à nha.

Kiên kéo cô vào người, giọng mệt mỏi:

- Về tới, chưa được gặp em đã xảy ra chuyện. Tối nay phải thức canh cho hai người. Anh chả biết mình chịu nổi không đây.

Lam hăng hái:

- Em sẽ thức với anh.

Mắt Kiên hấp háy:

- Để anh phải lo thêm cho một người nữa à?

Lam xụ mặt:

- Không lẽ em tệ dữ vậy sao?

Kiên cười cười:

- Em không tệ nhưng luôn làm tim anh đau.

Lam cong môi:

- Vậy thì thôi đừng yêu nữa.

Kiên nâng cằm cô lên:

- Chỉ sợ có người cạn hết nước mắt ấy chớ.

Lam ngả đầu vào vai anh vững vàng yên ổn, Kiên thì thầm sau một thoáng dài im lặng.

- Mong sao qua trận phong ba này gia đình anh Lộc sẽ không xảy ra những chuyện gì nữa.

Lam thầm thì:

- Em cũng mong thế.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96107
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Re: Lời Hát Cho Anh - Trần Thị Bảo Châu

Postby tuvi » 13 Sep 2019

Chương 17

Bà Thư ngồi thẫn thờ trong salon, tay cầm lá thư của Trâm Anh. Lá thư này bà đã đọc mấy lần rồi nhưng vẫn lơ mơ không hiểu nổi tại sao con bé dám bỏ nhà ra đi vào lúc trong gia đình đang tan nát như vầy. Nó bảo nó chán. Hừ! Ai lại không chán cái địa ngục này chứ.

Bà Thư mệt mỏi dựa lưng vào ghế. Kể từ ngày xảy ra chuyện động trời ấy, không đêm nào bà yên giấc. Trái tim bệnh hoạn cứ hành bà xỉu lên xỉu xuống, nhưng lại không cho bà chết luôn để bà đỡ khổ hơn là sống trong cảnh đau buồn này.

Ông Lộc đã ra viện, nhưng Phi vẫn phải nằm lại vì chấn thương cột sống. Bà chỉ sợ nó sẽ liệt cả đời thì không gì bất hạnh bằng.

Căn nhà vắng vẻ giờ càng quạnh quẽ hơn vì thiếu tiếng dương cầm của Trâm Anh. Cũng may là còn Lam. Con bé lẳng lặng trở về khi biết Anh bỏ đi. Nhìn nó, bà vừa tủi thân vừa xấu hổ. Khi nhớ tới những chuyện đã qua, rồi lo lắng vì những vấn đề trước mắt bà chưa giải quyết được.

Mai bước vào, giọng dè dặt:

- Có cậu Long tới ạ!

Bà cau mày:

- Bảo với nó Lam đi học chưa về.

- Dạ, cậu ấy tới thăm cô.

- Nói tôi mệt đã ngủ rồi.

Mai gãi đầu:

- Cháu có nói thế nhưng cậu Long nhất định ngồi chờ để gặp cô vì chuyện gì đó rất quan trọng.

Bà Thư cười nhạt:

- Chuyện quan trọng nào chứ. Cái thằng ranh ấy khéo vẽ vời lắm. Cứ cho nó vào đi.

Bực bội vô cùng, nhưng cái đầu đang bị căng thẳng bởi bao nhiêu việc của bà cũng phải vận động để đối phó với Long. Hừ! Nó đến vì lời hứa trước đây và vì cái thế đang xuống của gia đình bà. Đồ con nít láu cá nhưng lại ngu, nó tưởng mình quan trọng lắm thì phải.

Bà Thư niềm nở khi thấy Long bước vào với một giỏ trái cây:

- Cháu tới thăm là dì vui rồi. Sao còn quà cáp chi cho tốn kém.

- Dạ quà này là của mẹ cháu ạ. Mẹ cháu bận họp hành liên miên nên không đến thăm dì, dượng Lộc và cả anh Phi được.

- Dì gởi lời cám ơn mẹ cháu. Chà, tiếc là giờ này Lam không có ở nhà.

Long xụ mặt:

- Nếu có, Lam cũng không ra gặp cháu đâu.

Giọng bà như vờ vĩnh:

- Sao vậy? hai đứa giận nhau à?

Long cộc lốc:

- Lam không thích cháu.

- Ôi! Tiếc thật! Nếu vậy dì cũng chả có cách nào giúp cháu hết

- Nhưng trước đây dì đã hứa sẽ... sẽ...

Bà Thư ngọt như đường:

- Đúng vậy. Tại dì tưởng hai đứa yêu nhau, cháu đã làm chủ trái tim Lam nên mới nhận sẽ thay mẹ nó đứng ra nhận trầu cau xin cưới hỏi của gia đình cháu. Bây giờ không phải vậy, làm sao dì ép nó được.

Long mím môi hằn học:

- Dì đúng là lật lọng. Trước đây dì đâu hề nói thế. Nếu không tôi đâu có năn nỉ mẹ duyệt đơn xin vay tiền của dì.

Mặt bà Thư vẫn không đổi sắc dầu trong bụng đang... hầm vô cùng.

- Cháu lại lầm nữa rồi. Cứ mỗi cái đơn xin vay tiền được ký duyệt của mẹ cháu lại có một khoản bồi thường hậu hĩnh chớ đâu phải làm không công, làm giúp dì vì tình nghĩa đâu. Bởi vậy cháu kể lể nghe mất nhuệ khí nam nhi hết. Cháu nên về soi gương xem lại coi tại sao Lam không thích cháu thì hơn là tới đây trách dì.

Long tức tối:

- Dì đúng là trơn tuột như lươn. Gia đình này tệ hại quá.

Bà Thư cười như mếu. Bà đứng dậy chống tay vào tường thất thểu bước đi trông thật thảm. Lam thở dài ngậm ngùi. Đúng là tất cả đã hết với những người nhiều tham vọng như dượng Lộc và dì Thư. Tuy công việc làm ăn không bị đình trệ, nhưng uy tín của hai người bị giảm sút nghiêm trọng. Ông Lộc suốt ngày gục đầu trong phòng như để sám hối tội lỗi của mình trong khi anh Phi vẫn nằm một chỗ. Rồi sẽ còn chuyện gì nữa nhỉ.

Lam bước ra vườn rồi đi lang thang giữa những lối cỏ um tùm. Không có cô chăm sóc, nơi này lại trở nên hoang phế đìu hiu.

Vạch những bụi cỏ may, Lam tìm những nụ đồng thảo, những đóa cúc tứ quý rồi nâng niu chúng trong tay. Cô hồi tưởng lại ngày mới từ Nha Trang vào đây chưa đầy một năm mà nhiều thay đổi quá. Cuộc sống cuốn người ta đi không chút tiếc thương. Dạo này Kiên rất bận, anh như quay cuồng trong công việc. Công ty của anh đang ăn nên làm ra mà. Kiên bận đến mức không có thời gian đến với Lam. Tự nhiên cô thấy sợ khi nghĩ anh sẽ thay đổi, sẽ ham mê địa vị, danh vọng như ông Lộc và dì Thư, để cuối cùng chỉ gặt hái được đắng cay.

Ngồi phịch xuống thềm, Lam xé nát những cái lá cúc rồi úp mặt vào tay và nghe mùi hương nồng nồng của nó xông lên mũi. Mãi đến lúc có cảm giác được ôm vào lòng Lam mới ngẩng lên và hỏi:

- Sao anh biết em ở đây?

Kiên âu yếm:

- Chim sẻ thích ngoài vườn hơn trong nhà. Lần đầu anh cũng gặp em ở ngoài vườn mà.

Lam ngả đầu vào vai anh, giọng trầm xuống:

- Sao bây giờ anh mới về, hổng đi luôn đi.

Kiên véo mũi cô:

- Lại hờn mát, không nhớ em thì anh đâu còn là anh nữa. Thời gian này việc nhà, việc công ty dồn dập, nhiều hôm anh bỏ cả ăn trưa để làm cho xong. Những lúc ấy chính em là động lực giúp anh đủ sức nhịn đói. Ngoài ba ra, anh chỉ có em thôi. Hiểu không nhỏ

Lam bâng khuâng:

- Ham làm việc cũng tốt nhưng em sợ công việc, danh vọng, địa vị sẽ cướp mất anh của em. Nhìn dì dượng, em nghĩ tới mình và lo lắng.

Giọng Kiên giễu cợt:

- Em thành bà cụ từ hồi nào vậy?

- Em lo thật chớ không đùa đâu.

- Anh hiểu. Với anh, tiền tài, danh vọng chả là gì hết. Con người quý nhất. Anh từng sống nghèo khó, bần cùng nên đâu sợ sự đổi dời của cuộc đời. Em đừng lo, anh không dại dột đem hạnh phúc đánh đổi với những thứ mà người ta gọi là người thân đâu. Nhưng ít ra anh cũng phải có sự nghiệp của mình, đúng không?

Dứt lời Kiên dịu dàng cúi xuống, Lam khép hờ làn mi. Những giây phút riêng tư như vầy đối với hai người thật hiếm hoi và cũng thật thiêng liêng.

Anh thì thầm:

- Ước gì cứ được ở bên nhau mãi thế này. Em như truyền cho anh sức mạnh lúc mệt mỏi, nản lòng. Phó giám đốc công ty du lịch mà chưa có được một buổi đi chơi ra hồn với người yêu. Thật đáng trách và cũng đáng chán.

Nắm tay Lam siết nhẹ, Kiên nói:

- Chừng vài tháng nữa thôi. Anh hứa như thế, khi mọi cơ cấu tổ chức đã ổn định. Anh sẽ dành hết thời giờ cho em. Anh sẽ đưa em về Nha Trang.

Lam kêu lên:

- Ý, chưa được đâu.

- Sao lại chưa khi chị Thư đã hứa sẽ để em tự do lựa chọn.

- Dì Thư hứa hồi nào?

Kiên nói:

- Mới vừa rồi khi anh đưa Trâm Anh về.

Lam hoang mang:

- Tại sao dì Thư lại hứa như vậy?

Kiên hạ giọng:

- Lẽ ra là không nên hằn học với chị Thư vào lúc này. Nhưng lúc nãy anh quá giận nên đã kết án “Trâm Anh và Phi ra nông nổi này là hoàn toàn do chị trói buộc chúng theo ý mình”. Khác với những lần trước khi nói chuyện chị Thư lại khóc. Sau đó chị ấy bảo: “Chuyện của chú và Lam, tôi không chen vào, nhưng nếu chú làm khổ con bé, thì tôi không tha đâu”.

Lam trầm ngâm:

- Sao dì Thư nói thế kìa?

Kiên nhún vai:

- Anh không biết. Nhưng đó là ý tốt, thắc mắc đôi lúc lại bất lợi. Việc anh đang lo là làm thế nào để tranh thủ tình cảm của ba mẹ em kìa.

Lam nói:

- Em nghĩ điều này là quá sớm.

Kiên có vẻ bất bình:

- Sớm à. Anh không hiểu ý em.

Cô khó khăn giải thích:

- Tất cả chỉ mới ở mức khởi đầu. Công ty của anh, việc học của em và chuyện của mình... Chúng ta cần có thời gian tìm hiểu nhau nhiều hơn nữa.

Kiên bực bội đứng phắt dậy:

- Em không tin vào tình yêu của chính em hay em không tin anh?

Lam nhỏ nhẹ:

- Em không đề cập tới chuyện tin hay không tin nhau.

Kiên hỏi:

- Vậy ý em là gì?

Lam nói:

- Em muốn mình có thêm thời gian để nhìn lại tình cảm của mình.

Kiên mỉa mai:

- Em định đưa anh và Long lên bàn cân để xem ai xứng đáng với em hơn à?

Lam giận điếng người. Tại sao anh không hiểu cô nhỉ? Anh lại còn nhắc đến Long nữa chứ, trong khi trong lòng cô Long chẳng là cái gì hết.

Kiên tiếp tục nói:

- Lẽ ra ngay cái tối hôm vào bệnh viện đó anh đã phải nhận ra rồi. Tình cảm em không chỉ dành cho anh, mà em cũng đã bị Long làm rung động. Đúng không? Vì thế em mới cần có thêm thời gian… Cái thằng cận thị ấy có điểm nào hơn tôi?

Lam hét lên:

- Anh im đi. Anh không được vu khống và nhục mạ tình cảm của tôi như thế. Tôi không làm gì xấu. Anh Long cũng không dính dáng gì đến tình cảm của tôi hết.

Kiên hầm hầm:

- Tôi đã nhầm cô. Tôi cứ tưởng cô là một người con gái ngây thơ trong trắng. Và tôi yêu cô gái giản dị đó. Tôi yêu cô bé Lam hồn nhiên ngày nào chứ không yêu một phụ nữ già dặn trong cách nghĩ, tính toán trong cuộc sống và khôn ngoan trong tình yêu.

Bỏ mặc Lam ngồi chết trân trên thềm, Kiên dằn gót bỏ đi. Tim đập mạnh vì bị kích động, Lam mím môi không thèm gọi anh.

Những lời cô nói có gì sai đâu? Sao Kiên lại nổi quạo nhỉ. Đã thế thì cô... cho quạu luôn. Chưa chi đã thể hiện quyền hành, thật dễ ghét. Lam dằn dỗi vò nát vài lá cúc nữa rồi lại gục đầu vào tay. Cô ngồi như thế lâu lắm, nhưng Kiên không trở lại. Anh đã về thật rồi và nắng trong vườn đã tắt từ lúc nào.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96107
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Lời Hát Cho Anh - Trần Thị Bảo Châu

Postby tuvi » 13 Sep 2019

Chương 18

Vừa bước tới thềm, Lam đã nghe giọng Kiên từ phòng khách vọng ra khá to và gay gắt. Tự nhiên cô khựng lại đi vòng lối sau vào nhà. Hôm kia là ngày anh Phi ra toà và bị tuyên án ba tháng tù. Lam không biết đang nói gì với dượng Lộc và dì Thư mà ồn ào thế.

Từ hôm đó tới nay hầu như cô và anh chưa hề gặp lại nhau. Nghe đâu Kiên bận lắm. Anh đi Singapore, Hong Kong để học hỏi kinh nghiệm làm du lịch của họ và có lẽ anh đã quên con se sẻ chỉ quanh quẩn trong khu vườn đìu hiu này rồi.

Bước vô bếp, Lam thấy Mai đang loay hoay xới nồi cơm điện.

Nheo nheo mắt, Mai nói:

- Cậu Kiên vừa hỏi thăm em.

Lam bĩu môi:

- Em có bệnh hoạn gì đâu mà hỏi thăm.

- Nếu bệnh mới hỏi thăm thì thường quá rồi.

- Thế chị có nóiởem ở đâu không?

Mai gật đầu:

- Chị nói em sang nhà Hương từ hôm qua. Thế là cậu ấy xụ mặt bỏ lên nhà trên và gây gổ nãy giờ với cô Thư.

Lam hồi hộp:

- Chú ấy gây về chuyện gì?

Mai nhún vai:

- Chị không để ý. Nhưng dạo này cậu ấy khó chịu lắm. Chắc có lẽ tới lúc phải cưới vợ rồi.

Lam làm thinh trước cái nhìn đầy ngụ ý của Mai. Cô lặng lẽ rút về phòng mình. Trong cõi riêng tư buồn bã này cô có thể tha hồ coi đá banh, vì ông bác Trường vừa cho đặt ở phòng Lam một cái tivi14 inch. Thế nhưng từ đó tới nay cô không coi được mấy trận. Có lẽ vì chưa gặp đội tuyển yêu thích, cũng có lẽ vì cô không can đảm coi một mình giữa sự yên tĩnh gần như tuyệt đối của ngôi nhà này.

Nâng niu nhánh thông khô trên tay, Lam nhớ đến những lời Hương lúc nãy.

Con bé rỉ vào tay cô rằng:

- Đàn ông làm du lịch bay bướm lắm. Họ giao tiếp rộng, đi nhiều và xung quanh toàn người vừa đẹp vừa ngọt ngào, giỏi chiều chuộng. Mày không kham nổi ông Kiên đâu. Tốt nhất là nên chọn anh Long. Anh vẫn còn si mê mày lắm đó.

Hừ! Lại chọn với lưa. Không thể nào có tình yêu thật sự khi đã chọn lựa. Kiên rời xa Lam cũng vì tự ái về việc chọn lựa này. Mà Lam có chọn lựa hồi nào đâu chứ. Tự Kiên ghen tuông suy ra rồi lớn tiếng với cô thôi.

Tất cả cũng tại cô.Nếu đêm đó Lam đừng mềm lòng trước những lời tha thiết của Long thì đâu có chuyện gì.

- Con gái là chúa nhẹ da.

Có lần Kiên đã véo vào mũi cô rồi nói thế. Lúc ấy trong thâm tâm mình, Lam đã thì thầm:

- Em chỉ nhẹ dạ với anh thôi.

Nhưng thật sự cô đã yếu đuối trước lời tỏ tình của người khác. Nếu tối đó không thấy Kiên rồ xe chạy bạt mạng thì cô có vội vàng buông Long ra không, hay vẫn tình tứ gục đầu vào vai anh ta?

Hành động của Lam chỉ là cách bày tỏ sự thương hại. Đáng lý Kiên cho cô cơ hội giải thích thì anh lại hầm hầm bỏ đi. Cho tới lúc này Lam như vẫn còn nghe tiếng bước chân giận dữ của anh ném xuống thềm.

Đúng là khi nổi giận người đàn ông còn đáng sợ hơn cơn bão lớn. Vậy mà những cơn bão ghê gớm nhất đều mang tên đàn bà. Thật không đúng chút nào.

Giá mà bây giờ Kiên đến với cô nhỉ? Hai người đã vượt qua được những khó khăn từ gia đình, nhưng lại không vượt qua được chính bản thân. Nếu thật lòng yêu cô, Kiên phải hiểu cô hơn nữa chứ.

Nghiêng đầu nằm lên bàn, Lam để mặc nước mắt ứa ra. Lâu lắm rồi cô không khóc, sao hôm nay lại mít ướt rồi? Nếu nước mắt có thể làm Kiên quay về với cô, Lam sẵn sàng khóc cho ngập lụt cả khu vườn đầy cỏ dại này.

Lam mỉm cười đau đớn. Làm sao nước mắt có thể nhiều đến thế chứ. Thực tế nhất là tự cô hãy tìm đến anh trước để nói hết mọi lần những suy nghĩ của mình, rồi sau đó chia tay hay quay lại với nhau, lòng cũng thanh thản.

Mở mắt ra, Lam chưa đứng dậy đã sững sờ khi thấy Kiên ở trước mặt mình. Hai tay khoanh trước ngựa đầy ngạo mạn, anh đang chăm chú nhìn Lam.

Dù nước mắt vì Kiên còn ràn rụa trên má, nhưng đôi môi bướng bỉnh của Lam vẫn cong lên:

- Sao... chú vào mà không gõ cửa?

Kiên lơ lửng:

- Gõ cửa làm sao thấy em đang nhè chứ.

Lam chớp mi, giọng nghẹn lại:

- Nếu vui khi thấy người ta khóc thì chú đã toại nguyện rồi đó.

Không nói lời nào, Kiên vụt kéo mạnh cô vào người rồi hối hả lau nước mắt cho cô bằng những nụ hôn bất tận. Lam giằng ra khỏi tay anh, chạy vội về giường úp mặt vào gối như lẩn trốn.

- Em ghét anh lắm. Anh đi đi.

Giọng Kiên mềm mỏng:

- Dù ghét cỡ nào cũng phải nghe anh nói đã.

- Em không nghe. Em không nghe. Những lời của anh sẽ làm em đau lòng, em muốn yên thân như lâu nay sống lặng lẽ trong căn phòng này và không có anh.

Kiên nói:

- Anh biết những lời giận dữ hôm đó là làm em buồn, nhưng Lam có tin là em buồn một thì anh buồn đến hai, ba không?

- Em không biết, không tin người ác như anh.

Kiên thở dài:

- Anh quen biết rất nhiều phụ nữ, nhưng yêu và tỏ tình chỉ duy nhất mình em. Anh căm thù sự phản bội, và thề với lòng suốt đời thủy chung với người mình yêu. Khi yêu, ai lại không ghen. Anh đã dằn lòng khi thấy em thân mật với Long, nhưng không chịu nổi khi thấy sự chần chừ của em. Yêu mà phải chờ đợi tới lúc chín chắn. Như thế nào mới là chín chắn. Cái từ trừu tượng ấy phải chăng là một cái cớ để em dần dần chối bỏ tình yêu của anh?

Lam tức giận:

- Em không có. Sao anh lại nghĩ thế?

Kiên cười buồn:

- Ghen tuông khiến anh thành kẻ ngu ngốc để suốt thời gian qua anh khổ sở bị dằn vặt giữa ân hận và nhung nhớ. Anh tưởng mình là một gã đàn ông lõi đời, từng trải, nhưng thật ra trong tình yêu anh vẫn là đứa trẻ con. Người chưa được chín chắn là anh đây mới đúng.

Lam ngước lên, Kiên bước tới. Cô lao vào vòng tay anh rồi ấp úng:

- Em xin lỗi đã không hiểu được anh.

- Giờ hiểu rồi có yêu anh không?

Lam gật đầu, giọng phụng phịu:

- Có, nhưng lúc anh giận trông dữ lắm, em sợ

Kiên âu yếm:

- Sợ sao không khóc? Nước mắt của em bé xíu xiu nhưng rất mạnh mẽ, như dư sức cuốn trôi và nhận chìm anh mà.

Lam ngập ngừng:

- Anh biết tại sao hôm Long chở, em lại... lại...

Kiên để tay lên môi cô:

- Anh không muốn biết vì bây giờ anh đã hiểu. Ai cũng có một trái tim để nhớ để ghen để hờn. Cái khó trong đời người là cách ứng xử. Em đã nói không hề nghĩ tới Long, thì sự thân mật kia chắc chắn là một hành động tế nhi.

Lam tròn mắt:

- Anh nghĩ như vậy thật à?

Kiên gật đầu:

- Anh nhớ tới thái độ dè dặt của chúng mình trước đây đối với chuyện của Phi. Đó cũng là một cách ứng xử mà chúng ta đã nghĩ tới mình nhiều quá nên ngày nay Phi mới phải ngồi tù, anh Lộc mất hết một đoạn ruột. Nhưng chúng ta đã làm đúng hay sai? Liệu kết quả có khác hơn không khi chúng ta nói thật với cả hai cha con họ? Nếu hôm đó anh nghe em, tới khuyên anh Lộc bỏ Sương thì mọi việc có tốt đẹp không? Hay anh ấy mắng anh một trận rồi tiếp tục lao đầu vào hố? Suốt thời gian qua, anh cứ quanh quanh quẩn quẩn với những việc đã rồi và quạu quọ với chính mình.

Lam tủm tỉm:

- Rồi gây với những người khác nữa chứ.

Kiên nhíu mày:

- Anh có gây với ai đâu?

- Vừa rồi em nghe anh rất lớn tiếng.

Kiên giải thích:

- À, anh bàn với chị Thư về chuyện cho Trâm Anh đi làm.

- Làm ở đâu hả anh?

- Anh biết một số nhà hàng cần người quản lý bếp núc. Trâm Anh học nấu ăn, lại có trình độ văn hóa nhất định. Anh tính giới thiệu con bé tới đó, nhưng chị Thư không chịu.

Lam ngạc nhiên:

- Tại sao vậy?

Kiên nhún vai:

- Chị Thư bảo không phù hợp với gia đình vì dầu sao Trâm Anh cũng là con gái một giám đốc. Hừ! Tới lúc này mà chị Thư vẫn chưa tỉnh táo để nghĩ rằng cái hư danh sẽ làm hỏng con người. Trâm Anh đang cần làm việc để quên những chuyện buồn cũ, để hòa nhập vào cuộc sống chớ con bé đâu muốn ru rú trong nhà làm một tiểu thơ đài các.

Lam nói:

- Nhưng quan trọng là chị Anh có muốn đi làm không. Nếu muốn, tự bản thân chị phải quyết định chớ không phải là anh hay dì Thư.

Kiên bùi ngùi:

- Em nói đúng. Anh tin rồi Trâm Anh sẽ giải quyết được những bế tắc của mình. Con bé cần tự tin, mạnh dạn như em mới được.

Lam vùi mặt vào ngực Kiên:

- Sao lại như em chứ? Em là con bé ngốc nghếch mà.

Kiên vuốt tóc cô:

- Anh yêu cái ngốc nghếch đó. Và đừng bắt anh chờ. Vì đợi tới lúc em chín chắn, chắc anh đã bạc đầu rồi.

- Em không chịu bị xem là trẻ con đâu.

- Nhưng với anh em mãi là con nít.

- Em không là con nít.

Kiên bật cười:

- Không cãi nhau nữa.

Lam bướng bỉnh:

- Nhưng mà em...

Kiên vụt cúi xuống hôn Lam khiến cô không nói được hết câu. Thời gian chậm chạp trôi, không gian ngọt ngào hương vị tình yêu.

Kiên tủm tỉm cười:

- Chỉ có trẻ con mới để người lớn hôn mà không biết hôn lại.

Mắt ngời lên hạnh phúc, Lam ranh mãnh:

- Ông bác Trường gọi anh kìa.

Kiên say sưa ngắm Lam:

- Ba là người phong nhã, ông không đời nào bất lịch sự như thế đâu. Hừ! Phải phạt em thêm tội dám nói dối anh mới được.

Lam chớp mắt:

- Ông bác có... biết không?

Kiên vờ ngơ ngác:

- Biết chuyện gì?

Lam cấu mạnh tay anh:

- Biết là anh chuyên môn ăn hiếp em.

Kiên nheo mắt:

- Anh phải đi hỏi ba mới trả lời em được.

Lam phụng phịu:

- Em hỏi thật còn anh lại đùa. Thấy ghét!

Kiên trầm ngâm:

- Ba chỉ nói anh hạnh phúc hơn ba ở chỗ có được tình yêu theo ý muốn. Ba dặn anh phải biết giữ gìn tình cảm thiêng liêng đó. Vì trong đời người ta chỉ thật sự yêu một lần, còn những lần sau đó chỉ là thói quen.

Lam áp mặt vào vai anh, giọng xúc động:

- Có, ba nói em trẻ con và trong sáng y như những giọt nước mắt của em vậy. Nhưng nếu anh cứ chọc cho em khóc, ba sẽ không tha cho anh đâu.

Lam hỉnh mũi:

- A, như vậy anh mà ăn hiếp, em sẽ mách ngay.

Cắn vào bờ môi vừa cong cớn của Lam mạnh đến mức cô kêu lên, Kiên mới buông ra rồi thích thú:

- Nào nhóc! Mau đi mách ba anh đi.

Vít đầu Kiên xuống, Lam cắn trả lại làn môi anh rướm máu và nói:

- Trường hợp này em phải ăn miếng trả miếng, chớ không thèm kêu cứu tới ba.

Kiên khoan khoái vòng tay sau đầu, dựa lưng vào tường, giọng xa xôi:

- Ước gì cứ được ở mãi bênh nhau như vầy, nghĩ tới công việc anh mệt quá. Chỉ mong có ngày rảnh để đưa em đi chơi, bắt em làm người mẫu của riêng anh, để chụp... ức tỷ tấm hình cho thỏa, nhưng vẫn chưa được.

Lam nói:

- Em hiểu và không trách anh đâu.

- Nhưng anh lại tự trách mình đã để công việc cuốn đi.

- Tất cả cũng vì tương lai chúng ta mà.

Kiên nheo đôi mắt sáng:

- Ít ra em cũng lớn một chút khi nói như vậy. Nhưng hết tháng này anh có thể rảnh để trở lại tiệm chụp hình của mình rồi.

- Anh không phụ ông bác nữa à?

- Có chứ, nhưng công việc đã ổn định, công ty có thêm người và anh có khoảng thời gian riêng của mình. Lúc đó anh sẽ đưa đón em đến lớp mỗi ngày, ngồi uống caphe mà không phải coi đồng hồ. Thậm chí khi chọc em khóc, anh sẽ dỗ lâu hơn mà không sợ ai quấy rầy.

Lam mỉm cười. Cô cũng tựa lưng vào tường và im lặng tưởng tượng ra khoảng thời gian sắp tới.

Rồi cô sẽ được bên Kiên nhiều hơn. Với cô anh mãi là một cơn bão dữ và là một giấc mộng êm đềm. Chắc chắn Lam sẽ còn rơi nhiều nước mắt vì yêu Kiên, nhưng đó sẽ là những giọt nước mắt hồng hạnh phúc.

Hết
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96107
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Previous

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 99 guests