Cánh Nhạn Cô Đơn - Truyện Quỳnh Dao

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Cánh Nhạn Cô Đơn - Truyện Quỳnh Dao

Postby tuvi » 04 Sep 2019

Image

Tác giả : Quỳnh Dao


Chương 1 _ Hòn Vọng Phu


Nơi phương Bắc có Hòn Vọng Phu
Theo truyền thuyết ghi mối tình đầu
Mà nơi đó có một nàng con gái
Lỡ yêu người phiêu bạt phương xa
Nàng đứng đấy giữa trời mây hoang dã
Cứ đợi chờ mặc nỗi gió mưa
Và cứ thế theo dòng năm tháng
Tình yêu kia hóa đá đứng trông chờ
Mặc núi đổi, sông dời, đất kiệt
Tấm lòng son còn mãi với thiên thụ
Hòn Vọng Phu sừng sững giữa cánh đồng hoang dã to lớn một cách nổi bật, nhưng trông cũng thật cô độc. Cái tảng đá trên cùng của nó giống như bức tượng người con gái, mắt hướng về phía chân trời xa như đang chờ đợi, đang suy tư hay muốn kêu gào cùng đất trờị Cái dáng dấp đó như có từ lâu đời lắm rồi, có lẽ từ lúc mới tạo thiên lập địa, mặt vẫn hướng về phía chân trời với những câu hỏi câm nín.
Và Hạ Lỗi hiện cũng đang đứng trên đỉnh hòn Vọng Phu, cũng đang hướng mắt về phía chân trời xạ
Dưới chân núi là những hòn đá và đồi đất nhấp nhô. Trên khoảng đất trống trải kia, có những rừng cây bạch dương xanh ngát. Những rừng cây đã chôn vùi biết bao kỷ niệm. Xa hơn một chút, là những ao hồ mà trong những ngay thu hạ, bầy thiên nga thường đáp xuống nghỉ ngơị Xa hơn nữa, là rừng thông, rồi mới đến vùng núi đồi trùng trùng điệp điệp trải dài đến tận chân trờị
Nếu ta cỡi ngựa vượt qua khỏi thung lũng thì sẽ đến một thế giới khác. Ở nơi đó có gì? Hạ Lỗi chợt nghĩ đến khoảng trời đất bao la, nơi mà cuộc sống tự do không gì bận bịụ Chàng cứ đứng đấy nhìn. Trái tim như thúc giục. Đi! Đi ... đi! Hãy leo lên lưng ngựa và dong ruổi! Hãy đi đến cái thế giới kiạ Chỉ có ở nơi ấy, ta mới có thể thoát khỏi những rối rắm ngổn ngang với bao ân oán trong đờị Đi! Đi! Hãy đi đi!
Nhưng rồi đôi chân của Hạ Lỗi như chựng lạị Ngọn núi này có tên là "Hòn Vọng Phu". Nếu như bây giờ ta đi thì có thể được không? Hay như điều truyền thuyết đã nói: Đợi chờ rồi sẽ hóa đá?
Hạ Lỗi chợt rùng mình. Không! Không thể như vậỵ Sẽ không có ai rồi hóa đá cả. Cái hòn Vọng Phu này chẳng qua chỉ là một hiện tượng địa chất tự nhiên. Những hòn đá tạo dáng giống như người vậy thôị Dù gì bây giờ cũng là năm 1919 rồị Cuộc vận động ngày 4 tháng 5 cũng đã qua! Ta là một thanh niên thời đại làm sao có thể tin được truyền thuyết về Hòn Vọng Phủ Đúng, đây chỉ là một truyền thuyết. Nhưng mà ... nhưng mà ... Tại sao ta lại thấy người run rẩy thế nàỷ Hình như trái tim đang nhức nhốị Ngay cả trong đầu cũng đang có tiếng sóng vang dộị
Mộng Phàm! Mộng Phàm! Mộng Phàm!
Cái tên đó như tràn ngập mọi nơi, từ thung lũng đến rừng bạch dương, từ rừng thông đến đồng cỏ, từ khu vực đầm lầy đến núi đồị
Gió tiếp tục như réo gọi:
Mộng Phàm! Mộng Phàm! Mộng Phàm!
Tại sao như vậy chứ? Tại sao ta lại bàng hoàng thế nàỷ Hạ Lỗi càm thấy choáng. Chàng như kẻ bại binh tiến thoái lưỡng nan, như bị giữ chặt trên ngọn núi Vọng Phụ Sao vậỷ Sao vậỷ Chỉ một cái tên Mộng Phàm đã làm cho Hạ Lỗi tiếc nuối khôn nguôi
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Re: Cánh Nhạn Cô Đơn - Truyện Quỳnh Dao

Postby tuvi » 04 Sep 2019

Chương 2 _ Người Cha

Thời gian lùi lại mười hai năm về trước. Năm ấy Hạ Lỗi chưa đầy mười tuổị Sống giữa rừng núi nguyên thủy của miền Đông Bắc, Hạ Lỗi cũng đã có một thời thơ ấu vô tư lự cùng cha là Hạ Mục Vân. Chàng sống giữa tuyết và núi, một cuộc sống hoàn toàn cách biệt hẳn với thế giới văn minh. Tuy ở đấy là nơi hoang dã, nhưng cuộc sống cũng không đến nỗi khô khan lắm. Thạch có cả một khung cảnh núi rừng ngút ngàn. Có cả những sân tuyết vô tận, có rừng cây âm u, có núi cao lởm chởm, có những dược thảo quý giá như nhân sâm ... Nhưng cái quan trọng hơn cả, là trong cuộc đời nó còn có cả một người chạ Một người cha rất hiền lành, yêu nó, nhưng lại sống một cách cô độc.
Người cha đã từng dạy chàng thổi sáo, dạy chàng săn bắn, dạy chàng những kỹ năng để thích ứng và sinh tồn. Người cũng dạy chàng học chữ. Trên bãi tuyết bằng phẳng, với một cây que nó bắt đầu tập viết: Hạ Lỗị Cái tên của nó được ê a đánh vần. Cả những câu thơ Đường "Phiên diêu khoảng trời đất, chim Âu bay đầy trời", hoặc là " Đêm tuyết rơi đầy núi, một mình xuân tha hương", Hạ Lỗi cũng học.
Về chuyện riêng của cha thì Hạ Lỗi, không rõ lắm. Chàng chỉ biết một điều là mộ của mẹ chàng được chôn giữa rừng câỵ Cha cũng thường đưa nó đến đó quỳ trước mộ thắp hương khấn váị Và mỗi lần khấn vái xong, cha cũng thường nhìn nó với ánh mắt long lanh:
- Con của cha, con thấy đấy, cuộc sống là như vậỵ Có sống phải sống hết mình, để khi có chết cũng không ân hận. Mẹ của con đã theo cha để tha phương vì tình yêu, và người đã chết đi không một chút nuối tiếc.
Cha lại ngẩng mắt lên nhìn trời với một chút mơ màng, tiếp:
- Bao giờ cha có đi thì cha cũng sẽ xem cái chết tợ như lông hồng, nhưng mà chắc lúc đó, cha không thể không nuối tiếc được. Bởi vì ... Ông lại cúi xuống nhìn Hạ Lỗị
- Hạ Lỗi, cha không yên tâm lắm về con.
Lúc đó Hạ Lỗi chỉ loáng thoáng hiểu, nhưng điều bận tâm nhất của nó, lúc bấy giờ là cha càng lúc càng yếu đị Tấm thân gầy gò bệnh hoạn, không còn sức như xưạ Cha không thể vượt rừng núi săn đuổi thú rừng như ngày nào nữạ Có điều, giữa cha với con đã có những thông cảm chia xẻ mà không cần nói ra, chỉ một ánh mắt, họ cũng có thể đọc được ý nghĩa của nhaụ
Năm đó vào đầu một mùa hè.
Sáng nào, Hạ Lỗi cũng leo lên núi tìm nhân sâm, đi bắt thú rừng rồi mang về nhà - Cái ngôi nhà gỗ nhỏ của hai cha con. Thạch nấu nướng, chế thuốc từng chén, từng chén đưa đến tận giường cho chạ Vậy mà không hiểu sao, cha chàng càng lúc càng trở nên tiều tụỵ Đêm nào cũng vậy, Hạ Lỗi đều giật mình tỉnh giấc bởi những cơn ho sù sụ và tiếng thở khò khè của chạ Có xoa bóp thế nào, cha vẫn như sắp đứt hơi, và cái ý niệm chết chóc theo thời gian, càng lúc càng tiến đến gần. Người tinh thông về thuốc như cha còn phải bó tay, thì trẻ con như Hạ Lỗi biết xử lý thế nàỏ
Ngay lúc đó, sự xuất hiện của ông Khang Bỉnh Khiêm hoàn toàn đảo lộn cuộc sống của Thạch.
Hôm ấy tiếng súng nổ ầm ĩ làm kinh động hai cha con Hạ Lỗị Họ cùng nhìn nhaụ Rồi cùng tiến về phía có tiếng súng nổ. Thời buổi bấy giờ, trên miền đất hoang dã Đông Bắc, ngoài băng tuyết và thú dữ ra còn là chốn lộng hành của bọn thổ phỉ. Hai cha con nhanh nhẹn tiến đến nơi, qua kẽ lá và vách núi, họ vừa kịp lúc trông thấy bọn cướp đang kéo đi một chiếc xe tứ mã xinh đẹp. Đợi bọn cướp đi khuất, Hạ Lỗi và cha mới bước rạ Trên khoảng đất trống có ba người nằm máu me đầy ngườị
Ông Hạ Mục Vân ra lệnh:
- Hạ Lỗi, con hãy mau cứu ngườị
Hạ Lỗi chạy vội về phía ba người nằm dưới đất đưa tay sờ lấy mũị Hai người đã không còn thở. Chỉ còn một người mặc áo da, đầu đội nón lông thú là con thở thoi thóp. Thế là hai cha con vội vã chặt lấy cành cây, cởi áo khoác ngoài, làm thành cái cáng đưa người bị thương rời khỏi hiện trường. Phải thật khó khăn mới mang họ về được đến nhà.
Người đó chính là Khang bỉnh Khiêm quan Bái Lễ Bộ, Đại Lang của triều đình.
Sau đấy qua bao nhiêu tháng ngày trôi qua, Hạ Lỗi mỗi lần nghĩ lại, đều cảm thấy sự xuất hiện kịp lúc của ông Khang Bỉnh Khiêm giống như vật của Thượng đế đã ban cho cha chàng. Có lẽ vì những lời khẩn cầu của cha trước mộ mẹ đã linh thiêng. Và định mệnh đã sắp xếp mọi thứ.
o0o
Hai tháng sau Khang Bỉnh Khiêm gần như bình phục. Cảm kích nghĩa cử cha con Hạ Mục Vâin, ông đã trích huyết ăn thề, kết nghĩa huynh đệ với cha con Hạ Lỗị
Buổi kết nghĩa đó đã ghi sâu một dấu ấn trong đầu của Hạ Lỗị Thạch còn nhớ rất rõ, hôm ấy bầu trời xanh đặc biệt. Tuyết lại trắng xóa, những cây tùng lá kim xanh ngát.
Khói hương tỏa ra và bay caọ Trên bàn hương án có những trái táo đỏ. Ông Khang Bỉnh Khiêm vẻ mặt thật nghiêm túc và cha chàng cũng thế, một không khí trang trọng đặc biệt lạ lùng với Hạ Lỗị
Ông Khang Bỉnh Khiêm đã nói thật to:
- Trên có trời, dưới có đất.
Ông Hạ Mục Vân tiếp lời:
- Thiên địa nhật nguyệt chứng giám.
- Tôi:Khang Bỉnh Khiêm.
- Tôi Hạ Mục Vân.
- Xin kết nghĩa kim lan tại đâỵ
- Chúng tôi sẽ là anh em.
- Từ đây uống máu ăn thề.
- Đối xử trung liệt với nhaụ
- Có chết cũng không thay đổị
Rồi hai người đứng đối diện nhau qua hương án. Một lạy, hai lạy, ba lạy ...
Hạ Lỗi ngẩn ra nhìn. Cái lễ kết nghĩa anh em và những lời nói của hai người, nó mãi ghi nhớ không bao giờ quên trong những năm tháng về saụ
Sau buổi lễ đó cha đã đẩy Hạ Lỗi đến trước mặt ông Khang Bỉnh Khiêm:
- Mau quỳ xuống gọi chú đi con.
Hạ Lỗi quỳ xuống chưa kịp gọi thì ông Khang Bỉnh Khiêm đã nghiêm giọng nói:
- Đừng gọi là chú, con hãy gọi ta là cha nuôị
Cha của Hạ Lỗi đã nhìn Khang Bỉnh Khiêm nhưng ông Khiêm đã khẩn thiết nói:
- Giữa anh và em con có gì để đắn đo suy nghĩ nữạ Anh hãy trao lại núm ruột đó cho em. Nhà họ Khang của em thư hương thế phiệt, nhà cửa ruộng đất đầy rẫỵ Ở Bắc Kinh, em lại chỉ có một đứa con trai và một đứa con gái, có nuôi thêm một đứa nữa cũng đâu có nhằm nhò gì!
Từ đây về sau em hứa với anh, em sẽ coi con anh như con em. Em sẽ chăm sóc nó hơn cả con của em nữạ Anh hãy tin em đị
Hạ Lỗi trông thấy mắt của cha đỏ hoe, hình như người đã khóc. Người đã quay lại nghẹn ngào hạ lệnh cho Hạ Lỗị
- Hãy quỳ xuống lạy nghĩa phụ con đi và từ đây hãy gọi là chạ
Hạ Lỗi cảm thấy như có cái gì không phải, hình như nó linh cảm một điều: khi nó cúi đầu lạy người khác nhận làm cha nó sẽ biến mất. Nó đau khổ đứng bật dậy, hét lớn:
- Không!
Và nó bỏ chạy một mạch vào tận trong rừng.
Chiều tối hôm ấy, cha nó đã tìm thấy nó ở ven sườn núi cheo leọ
- Hạ Lỗi, cha đã quyết định rồị Ngày mai con phải theo cha nuôi về Bắc Kinh.
Hạ Lỗi lắc đầu:
- Không!
- Nhất định con phải đị Con phải đến đó để thấy kinh đô to lớn thế nàọ Con phải làm người có học. Mấy năm gần đây, cha đã ích kỷ quá mới để con trở thành một thứ người rừng. Không được, con phải đi học. Con cần phải học nhiều thứ để tạo dựng một tương lai sau này cho con.
- Không!
- Con bắt buộc phải đị Con không có quyền nói tiếng không ở đâỵ Cha đã quyết định và con phải làm theọ
- Không!
- Sao lại nói không nữả Người cha đã giận dữ.
- Con ở lại xứ núi rừng này làm gì? Đâu có tương laị Nếu cha đi rồi ai sẽ chăm sóc con chứ?
Nếu cha đi rồi ai sẽ chăm sóc con? Câu nói của cha như một nhát dao đâm vào tim Hạ Lỗị Hạ Lỗi đỏ mặt:
- Nhưng con thích ở lại với núi rừng. Cha đã sinh con ở đây, thì hãy để con ở lại nơi đâỵ
Chuyện cha chọn đường rừng núi này là lúc cha vừa hai mươi lăm tuồị Vậy thì, nếu con muốn chọn. Con hãy đợi đến lúc con ở vào cái tuổi đó rồi hãy quyết định. Còn bây giờ là quyền ở chạ Con phải đến Bắc Kinh.
- Không!
- Con không nghe lời cha à?
- Không!
- Vậy thì cha chết mất.
Cha của Hạ Lỗi vừa run rẩy vừa ho, vừa hổn hển thở.
- Được rồi! Được rồi! Con muốn cha chết thì cha sẽ chết ngay bây giờ thôị
- Cha! Hạ Lỗi đã hét lớn, nó vừa sợ hãi vừa đau khổ.
- Nhưng con đi rồi thì ai sẽ hái thuốc cho chạ Ai sẽ săn thú rừng mang thịt về cho chả
Người cha nhìn Thạch thật lâu yên lặng không nóị
Tối hôm ấy, cha Thạch đã treo cổ trên thân cây to trước mộ mẹ nó. Và trên chiếc gối của Thạch có một mảnh giấy của cha để lạị
"Hạ Lỗi,
Cha đi đây để con không còn bận tâm về cha nữa, cũng như để con không phải lưu luyến với vùng đất núi rừng nàỵ Bắt đầu từ bây giờ con phải đặt hết tâm trí của mình vào việc xây dựng một cuộc đời mớị Và để cho con cắt đứt mọi lưu luyến bịn rịn trong đầu, cha phải bỏ đi trước. Con phải nhớ một điều, từ đây về sau, con phải là một đứa con ngoan của cha nuôi con, không được quyền cãi lại lời dạy bảọ Vì những lời dạy bảo của ông ấy đều là kỳ vọng của cha".
Hạ Lỗi nhìn thân xác của cha, tay nắm chặt mảnh giấỵ Nó không dám tin rằng đây là sự thật. Cha chết rồi! Chết rồi! Chết thật rồi saỏ Sao lại có chuyện khủng khiếp như vậỷ Hạ Lỗi như muốn phát điên lên. Nỗi đau khổ vô bờ như những con sóng nhận chìm lấy nó. Nó chạy xông vào rừng, nó khóc lớn, nó đấm mạnh vào thân cây đến độ tay rỉ cả máụ
- Cha ơi! Cha! Con không muốn cha chết! Con không muốn. Cha hãy sống lại, hãy sống lại đi chạ Trời ơi! Cha ơi! Mẹ ơi!
Hạ Lỗi khóc vật vã trong rừng, khóc đến độ kiệt sức. Tiếng khóc của nó làm cho cả chim rừng sợ hãi bay mất.
Ông Khang Bỉnh Khiêm đào một chiếc hố bên cạnh một của mẹ Thạch và chôn lấy thân xác của Hạ Mục Vân.
- Anh Mục Vân! Bây giờ anh hãy yên tâm mà nhắm mắt, không còn vướng bận những phiền nhiễu của cuộc đờị Bệnh tật đau khổ cũng không dày vò được anh. Và từ đây về sau, con anh sẽ là con tôị Nó sẽ được em chăm sóc. Anh cứ yên tâm mà an nghỉ nơi suối vàng.
Ông Bỉnh Khiêm cũng bước tới, ôm lấy Hạ Lỗi trong khi Hạ Lỗi vật vã trước mộ cha mẹ. Nó hét lớn:
- Cha ơi! Mẹ ơi! Tại sao người không đoái hoài đến con? Tại sao người lại bỏ con đỉ Hỡi chả Hỡi mẹ?
Nó hét đến lạc cả giọng. Hét khàn cả cổ. Nó ấm ức khóc, khóc mãi cho đến khi hơi sức không còn nữa.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cánh Nhạn Cô Đơn - Truyện Quỳnh Dao

Postby tuvi » 04 Sep 2019

Chương 3 _ Mộng Phàm

Lần đầu tiên Hạ Lỗi nhìn thấy Mộng Phàm tại đôi cổng lớn đồ sộ nơi nhà họ Khang.
Hạ Lỗi theo ông Khang Bỉnh Khiêm, suốt cuộc hành trình phải đổi mấy lượt xe, gần một tháng trời mới tới được kinh thành Bắc Kinh. Cái thành phố rộng lớn đó có quá nhiều các loại xe lạ: xích lô, xe ngựa, xe hơi rồi tàu hỏa ... Người thì đông mà xe cộ lại như mắc cửi, mọi thứ đều thật sự mới lạ đối với Hạ Lỗị Có điều, những cái mới lạ đó với Hạ Lỗi chỉ thoáng qua trong đầu, nó không bận tâm lắm. Cái chết của cha vẫn còn làm chàng bàng hoàng và lầm lì suốt cuộc hành trình. Thạch cũng không chịu gọi ông Khang Bỉnh Khiêm là chạ Nó ương ngạnh, cứng cỏi, lạnh lùng một cách cô độc, nó thu người lại và khép kín trong thế giới riêng biệt của nó.
Nhưng rồi sau đó, dù muốn dù không, nó cũng phải đến với nhà họ Khang, phải tiếp xúc với người nhà họ Khang.
Chợt nhiên, nó phát hiện, nó đang ở trong một ngôi nhà có vườn hoa thật rộng lớn. Nó cũng không ngờ là một cái nhà lại có quá nhiều gian phòng như vậỵ Trước mặt nó là cả một thế giới xa lạ, từ lâu đài với những hành lang hun hút, những nhà thủy tạ, hồ nước, cầu nhỏ, tới những hòn giả sơn rất đẹp. Nó chưa kịp tỉnh táo nhận định mọi thứ thì đã bị người nhà họ Khang ùn ùn kéo ra làm nó kinh ngạc. Nó không ngờ trong một gia đình lại có quá đông người như thế. Kẻ gọi ông, kẻ gọi đại nhân, kẻ gọi cha rồi gọi anh, ối thôi đủ thứ vai vế. Phút chốc kẻ đứng người quỳ, kẻ cúi lạy làm Hạ Lỗi như ngẩn rạ Trong lúc ông Khang Bỉnh Khiêm lại đẩy Hạ Lỗi tời trước, không ngừng giới thiệu:
- Tiểu Thạch! Đây là mẹ nuôi con, còn đây là dì Mai, đây là * Hồ, đấy là Khang Cần, Khang Trung, Khang Phước. Còn đây là Mộng Hoa, đây là dì Ngân, dì Thúy, ông Lý ...
Hạ Lỗi còn chưa kịp nhận diện được ai là ai thì đã bị một người đàn bà sang trọng ôm chầm vào lòng, mùi nước hoa sực nức xông vào mũi nó, vải lụa mượt mà, vàng vòng đỏ taỵ Nó lại nghe lời nói êm như ru:
- Ồ! Đây là con trai của ân nhân nhà ta đấy ư? Tiểu Thạch, ta là mẹ nuôi của con. Ta sẽ yêu con, chăm sóc con như con đẻ của tạ Hãy yên tâm, bắt đầu từ giây phút này, con sẽ là thiếu gia của nhà họ Khang nàỵ Con đừng băn khoăn gì cả, con nhé.
Hạ Lỗi mất mẹ từ năm lên bạ Sau đấy chỉ sống với cha nên không hề tiếp xúc với phụ nữ, bây giờ nó được ôm trong vòng tay của bà Khiêm, nó cảm thấy thật lúng túng. Nó ngượng nghịu, cố thoát khỏi vòng tay âu yếm của bà Vĩnh Tịnh, làm bà ngơ ngác. Nhưng bà cũng quên nhanh, bà quay sang nói với chồng:
- Lão gia ạ, thấy ông về bình an là mừng rồị Từ đây về sau ông đừng đi xa nữa, ông đã khiến cả nhà chúng tôi mất cả ruột gan.
Gần như có cả trăm tiếng tiếp liền sau đó:
- Vâng! Vâng! Chúng con đã phải ngày ngày thắp hương khấn vái để ông được sớm trở về.
- Lão gia nhận được ân phước của Tề Thiên, gặp nguy cũng được chuyển nguy thành an. Chúng tôi hết sức mừng cho lão giạ
Rồi nguyên đám a đầu, gia đinh, tôi tớ, tùy tùng, tất cả sắp hàng, cúi xuống quỳ lạy ông Khiêm.
Hạ Lỗi cảm thấy mắt như hoa lên. Trong lúc nó còn đang bối rối thì đã nghe thấy có một giọng trong trẻo:
- Cha ơi!
Tiếng gọi với giọng kéo dài, có một chút gì nũng nịu, vừa âu yếm vừa tôn trọng. Hạ Lỗi hướng mắt về phía có tiếng gọị Nó thấy một cô bé mặc áo dài màu đỏ thêu hoạ Trên đầu cài trâm ngọc, hai chiếc bím tóc thả dài trên ngực. Cô bé chạy dọc theo hành lang. Những hạt ngọc mang trên người va vào nhau tạo thành những âm thanh lạ. Ông Khang Bỉnh Khiêm dang vội đôi taỵ Ông có vẻ vui sướng khi nhìn thấy con bé.
- Ồ, Mộng Phàm.
- Cha ơi! Mộng Phàm nhảy bổ vào lòng ông Bỉnh Khiêm vừa cười, vừa mếu khóc. Cha ơi, con biết là thế nào cha cũng về. Chú Khang Cần nói là cha mất tích, nhưng con biết sớm muộn gì, cha cũng trở về. Mẹ khóc này, dì Mai khóc, cả anh Hoa cũng khóc. Nhưng con thì không. Vì con biết thế nào cha cũng về.
Giọng nói của cô bé líu lo như chim hót.
Cậu bé Mộng Hoa chín tuổi cũng nhảy vàọ
- Còn phải nói nữả Dám bảo là không có khóc à? Thế ai nửa đêm nửa hôm đi sang bàn thờ cúng tổ tiên cầu xin bề trên phù hộ? Còn ai len lén đi qua khu rừng bạch dương kia khóc rấm rức?
- Ồ ... anh! Ghét anh quá hà!
Mộng Phàm ngẩng đầu lên trợn mắt với anh. Mọi người có mặt ở đấy cười ồ. Ông Khang Bỉnh Khiêm cũng cười:
- Nào lại đây, Mộng Hoa với Mộng Phàm. Ông Khang Bỉnh Khiêm nắm lấy tay hai đứa con kéo đến trước mặt Hạ Lỗi nóị
- Đây là anh Thạch của chúng con. Anh ấy lớn hơn hai đứạ Từ đây về sau, nhớ nghe lời anh nhé. Và quay sang Hạ Lỗi ông nói:
- Đây là hai em Mộng Hoa và Mộng Phàm của con.
Hạ Lỗi mở trừng đôi mắt nhìn hai đứa nhỏ trước mặt mà không nói một lời nàọ Đứa nào cũng đẹp quá, Thạch chưa hề trông thấy đứa trẻ con nào đẹp hơn. Mộng Hoa đầu đội nón, sau ót có chiếc đuôi sam. Thằng bé có hàm răng trắng, đôi môi hồng. Còn Mộng Phàm có đôi mi như tranh vẽ, đôi mắt tròn to lúc nào cũng long lanh.
Mộng Phàm chợt đẩy ông Bỉnh Khiêm hỏi:
- Cha ơị Tại sao anh ấy lại không có đuôi sam?
- Ờ ... Bởi anh Thạch con sống ở trên núi miền Đông Bắc mà cha của anh ấy lại không có thời giờ để bím tóc cho con nên anh Thạch không có đuôi sam.
Mộng Phàm có vẻ ngạc nhiên:
- Thế cha anh ấy bây giờ ở đâủ
- Cha anh ấy đã chết và bắt đầu từ giờ phút này anh ấy sẽ là người của gia đình chúng tạ
- Ồ!
Mộng Phàm ồ một tiếng. Cái tiếng ồ kéo dài đầy cảm xúc.
Ông Khang Bỉnh Khiêm lại ngẩng đầu lên nhìn về phía đám gia nhân đông đúc:
- Này lại đâỵ Mấy người nghe này, Hạ Lỗi đây là con nuôi của ta, bắt đầu từ giây phút này, nó có vị trí ngang hàng với Mộng Hoa và Mộng Phàm. Chúng bay đến mừng Thạch thiếu gia đi chứ.
Đám gia nhân bắt đầu xì xàọ Trố mắt nhìn Hạ Lỗi, rồi họ vội vã bước tới một bước sắp thành hàng quỳ xuống, đồng thanh gọi:
- Xin bái kiến Thạch thiếu giạ
Hạ Lỗi giật mình. Chưa bao giờ nó ở trong hoàn cảnh long trọng như thế nàỵ Nó sợ hãi lùi ra sau hai bước, vội vã nói:
- Tôi không phải là thiếu gia!
Hạ Lỗi chợt nghe tiếng Mộng Phàm nói khẽ với cha:
- Ồ cha ơị Anh ấy cũng biết nói nữa kìạ
Hạ Lỗi quay qua trừng mắt nhìn Mộng Phàm. Hừ, nó tưởng là ta câm ư?
Bà Vĩnh Tịnh với tư cách là chủ nhân, bắt đầu phân công tác:
- * Hồ này! Bắt đầu từ giây phút này * có bổn phận chăm sóc Thạch thiếu giạ * hãy dọn dẹp cái phòng Thạch Phong làm nơi nghỉ ngơi cho cậu ấỵ Còn về quần áo, tạm thời * lấy áo của Mông Hoa cho Thạch thiếu gia mặc. Đợi vài hôm nữa tôi sẽ cho thơ may áo mới cho cậu ấỵ Bây giờ * đưa Thạch thiếu gia đi tắm rửa đị
- Vâng!
Và * Hồ vội nắm lấy tay Hạ Lỗị
- Cậu đi với tôi nàọ
Hạ Lỗi ương ngạnh rút tay lạị Nó không muốn ai bận bịu vì nó. Nó chỉ bước theo sau lưng * Hồ.
Tối hôm ấy, Hạ Lỗi đang ngồi trên chiếc giường rộng lớn. Nó chẳng cảm thấy buồn ngủ tí nàọ Chiếc nệm mềm mại với chăn đắp có thêu hoạ Chiếc giường rộng lớn quá, áo quần lại sạch sẽ, mọi thứ thật là xa lạ. Hạ Lỗi tưởng chừng như nằm mơ. Ngay cả bà * Hồ, người đàn bà trung niên có khuôn mặt hiền hậu, cũng có vẻ tươm tất sạch sẽ, luôn ân cần với nó, nhưng cũng thật xa lạ.
- Thạch thiếu giạ * Hồ nhỏ nhẹ hỏị
- Thiếu gia có cần ăn cái gì không?
- Không!
- Vậy thì thiếu gia có muốn xem sách không?
- Không!
- Vậy thì ra vườn hoa dạo chơi nhé?
- Không!
* Hồn có vẻ nản chí. Cậu Hạ Lỗi mới đến nhà họ Khang hình như chỉ biết nói một tiếng không. * chăm chú nhìn Hạ Lỗi, chưa biết phải tính sao thì ngoài cửa có tiếng động. Hai người không hẹn cùng nhìn rạ Mộng Phàm đang đứng ở cửa nhìn vàọ * Hồ như tìm được người cứu tinh vội nói:
- Ồ, cô Mộng Phàm, cô vào đây nói chuyện với Thạch ca ca đị Cậu ấy có lẽ nhớ nhà đấy nên không chịu ăn ngủ gì cả. Tôi không biết phải làm sao đâỷ
Mộng Phàm đứng ngần ngừ một chút rồi chợt nhiên bước vàọ Nó đi thẳng đến giường của Thạch dúi vào tay Thạch một cái gì mềm mềm rồi nói:
- Đây nàỵ Tôi cho anh con Nô Nô của tôị Có Nô Nô anh sẽ hết nhớ nhà ngaỵ Anh có thể nói chuyện với nó này, ngủ chung với nó nàỵ Nó ngoan lắm.
- Nô Nô! Nó là cái gì vậỷ Hạ Lỗi ngạc nhiên đưa mắt nhìn con đồ vật đồ chơi trong taỵ
- Nó là một con gấu chó nhồi bông đấỵ Hạ Lỗi có vẻ ngạc nhiên. Nó nhìn chằm chằm món đồ chơi trong taỵ Vậy ra, những người ở trong thành phố đều thích ngủ chung với gấu chó giả cả à? Kỳ cục thật!
Hạ Lỗi lại ngước nhìn Mộng Phàm. Nó bắt gặp nụ cười tiếc rẻ. Cô bé có vẻ yêu quý Nô Nô lắm. Hạ Lỗi định nói: "Tôi không thèm" nhưng không biết nghĩ sao, nó chỉ đưa tay vuốt nhẹ con thú nhồi bông một cách thích thú.
Sáng hôm sau, cả nhà ngồi chung trong phòng dùng điểm tâm. Hạ Lỗi liếc nhanh những đĩa thức ăn trên bàn. Nó lại ngẩn rạ Sao lại thế này được, chỉ là một bữa điểm tâm mà lại đầy ắp đồ ăn thế nàỷ Thịt nướng, thịt vò viên, rồi bánh bao nóng bốc khói, há cảo, hoành thánh, thịt hấp ... Còn biết bao nhiêu thứ khác mà Thạch không biết gọi là gì.
Hai bà Vĩnh Tịnh và Tâm My không ngừng gắp thức ăn bỏ vào chén của Hạ Lỗị
- Hãy thử món bánh xếp này, có cả nấm đông cô đấỵ
- Còn đây là món táo hầm, ngọt lắm!
- Con có thích ăn mì xào không, bảo đầu bếp mang rạ
- Đây là món bánh chiên hành, phải ăn nóng mới ngon đấỵ
- Sao ngồi yên như vậỷ Ăn đi chứ.
- Còn cái chén nào nữa không? Ăn một chén súp nghẻ
Hạ Lỗi bối rối cầm đũa, bưng chén lên. Nhưng rồi nó lại nhìn cái chén đầy ắp thức ăn mà cảm thấy nghèn nghẹn. Nó không ngăn được dòng lệ. Nó vội vã bỏ chén đũa xuống, đứng dậy len lén chạy ra ngoàị
Bà Vĩnh Tịnh ngỡ ngàng gọi theo:
- Sao vậỷ Con làm sao thế?
Nhưng ông Bỉnh Khiêm đã liếc nhanh về phía * Hồ nói:
- Hãy để nó đi đị Cho nó ra rừng bạch dương hít thở một chút. Chỉ có ở đấy nó mới cảm thấy như nó đang ở tại quê nhà mà thôị
Hạ Lỗi chạy đến rừng bạch dương.
Ở đây bốn bề vắng lặng. Nó ngẩng lên nhìn cây, nhìn trời, nhìn khung cảnh hoang dã. Nó thả tầm mắt về phía xa xa, nơi có những núi đồi nhấp nhô. Nó không còn kềm chế được xúc động trong lòng. Nó hét thật to:
- Đừng ... Đừng ... Đừng.
Nó vừa hét vừa chạỵ Nó như muốn sà vào từng thân câỵ Nó đưa tay đấm thật mạnh vào những vỏ cây sần sùi, nó tựa vào một thân cây to, nó vẫn hổn hển la:
- Đừng ... không nên ... không nên như vậỵ
Chợt nó nghe tiếng hỏi:
- Anh Thạch, anh làm gì đấỵ Anh làm em hết hồn.
Hạ Lỗi ngẩng đầu lên. Mộng Phàm đang cầm gói thức ăn trong tay đi về phía nó:
- Anh làm sao vậỷ Anh bảo đừng là đừng saỏ Anh nói không nên làm gì? Anh đừng có đấm vào thân cây như thế này nữạ Anh xem kìa! Tay anh đã chảy máụ Tại sao ... anh buồn như vậỷ
Hạ Lỗi nhìn Mộng Phàm, thằng bé mười tuổi không còn có thể giấu được nỗi buồn ray rức trong tim:
- Tôi nói đừng là bởi tôi không muốn ... Hoàn có biết không? Ban nãy ngồi trên bàn ăn, tôi thấy thức ăn nhiều quá! Tôi chợt nhớ tới cha tôị Chưa bao giờ cha tôi được ăn ngon như vậỵ Tôi rất tiếc là cha tôi không có ...
Lời nói chợt nghẹn lại trong cổ họng, nó không thể nói tiếp. Chỉ có nước mặt chảy dài trên má.
Con bé Mộng Phàm tám tuổi xúc động nhìn Hạ Lỗị Hình như khóc là một thứ hay lâỵ Mắt nó cũng đỏ hoe, nó thút thít nói:
- Nhưng mà ... Anh Thạch nàỵ Cha của em cũng yêu anh, như cha anh vậỷ
Nói xong nó chụp lấy bàn tay rướm máu của Hạ Lỗi, nó kề miệng lên vết thương thổi nhẹ.
Từ nhỏ Hạ Lỗi quen sống trong rừng, nó đã từng chạy nhảy, từng bị va quẹt chảy máu, nhưng chưa bao giờ nó biết được chỉ cần thổi như vậy là vết thương sẽ bớt đaụ Nó cảm thấy thật lạ lùng. Hơi thổi của Mộng Phàm không những chỉ làm cho tay nó bớt nhức mà nó lại còn cảm thấy nỗi đau trong tim cũng biến mất.
Những ngày tháng sau đấy Hạ Lỗi mỗi lần nghĩ lại, nó đều cảm thấy hình như cái hơi thở của Mộng Phàm ngay từ hôm ấy, như một định mệnh, đã đi thẳng vào tận cùng sâu thẳm trái tim nó.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cánh Nhạn Cô Đơn - Truyện Quỳnh Dao

Postby tuvi » 04 Sep 2019

Chương 4 _ Chiếc Bông Vụ

Cuộc đụng độ giữa Mộng Hoa và Hạ Lỗi bắt đầu từ chiếc bông vụ.
Giống như con gấu nhồi bông, từ xưa đến giờ Hạ Lỗi không hề biết chiếc bông vụ là cái quái gì!
Đến nhà họ Khang có quá nhiều thứ phải học, quá nhiều người phải làm quen. Mặc dù trong nhà từ trên xuống dưới, ai cũng đều tử tế với Hạ Lỗi, nhưng nó không làm sao gạt bỏ được cái thái độ cô đơn, lạc lõng của mình. Nó không thích nói chuyện, trái lại ưa thu mình ở một nơi nào đó. Nó không thích đùa chơi vơi aị Thế giới của nó vẫn là một thế giới khép kín và câm lặng.
Hôm ấy Hạ Lỗi đang đứng giữa vườn hoa, mắt ngước lên nhìn những đám mây đang quây quần trên dãy núi xa xạ Chợt nhiên, có một cái gì lăn đến bên chân nó. Nó ngạc nhiên nhìn xuống, vật kia đang xoay tròn, xoay tròn một cách kỳ cục. Từ lúc đến nhà họ Khang đến bây giờ, nó đã gặp không biết bao nhiêu là điều lạ.
- Ê! Thi bông vụ với tôi không?
Mộng Hoa vừa chụp lấy vật lăn vừa thích thú nhìn Hạ Lỗi hỏi:
- Cái đó là cái gì vậỷ
- Chiếc bông vụ! Mộng Hoa lớn tiếng nóị
- Ngay cả chiếc bông vụ mà anh cũng không biết nữa à?
- Đâu đưa đây xem.
Hạ Lỗi giật lấy chiếc bông vụ đưa lên xem xét. Nó như muốn tìm ra lý do tại sao chiếc bông vụ lại quay được. Chiếc bông vụ bằng gỗ cấu tạo khá đơn giản, không có gì phức tạp. Mộng Hoa có vẻ không chờ đợi được, nó giật chiếc bông vụ lại hỏi:
- Anh muốn chơi phải không? Chơi thử tôi xem nàỏ
Hạ Lỗi đứng yên. Thế là Mộng Hoa dùng sợi dây vải quấn lấy chung quanh chiếc bông vụ, nó giật nhanh xuống đất, chiếc bông vụ xoay tròn không ngừng nghỉ, trông thật haỵ
Hạ Lỗi nhìn ngẫn ra:
- Làm sao nó xoay được vậỷ Bên trong hẳn có máy móc gì chứ?
- Ngu quá! Vậy mà cũng không biết. Nhờ cái sợi dây này nè.
Rồi Mộng Hoa lại tiếp tục đánh bông vụ. Mỗi lần chiếc bông vụ sắp ngã kềnh ra, nó lại dùng dây vải quật mạnh. Thế là chiếc bông vụ lại tiếp tục xoay tròn. Thật lạ lùng.
- Cho mượn thử một chút đi! Hạ Lỗi nóị
Nó cầm sợi dây và bông vụ, cũng bắt chước Mộng Hoa quấn dây rồi tung ra xạ Nhưng bông vụ lại không quay tròn, nó nhảy lên bậc thềm rồi ngã kềnh ra đó. Hạ Lỗi tức tối chụp lấy bông vụ, lại quấn lại đập, nhưng chiếc bông vụ vẫn không nghe lờị Nó văng ra lăn lóc ngã kềnh. Không làm được, Hạ Lỗi càng tức càng đập mạnh hơn, đập đến độ Mộng Hoa phải xót ruột nổi nóng:
- Ồ, kỳ không, chiếc bông vụ của tôi cơ mà. Không chịu thì trả lại, làm gì mà giữ mãi như thế? Đập mạnh không khéo nó nứt ra bây giờ.
Hạ Lỗi đang tức vì chiếc bông vụ không vâng lờị Nó tiếp tục cho được mới nghe, nó bất chấp lời nói khó chịu của Mộng Hoạ Chiếc bông vụ bị đập lăn lóc khắp nơi, Mộng Hoa vừa đuổi vừa hét:
- Trả lạị Trả lại cho tôị
Nhưng mà tay chân của Hạ Lỗi lanh lẹ hơn, nó lúc nào cũng chụp được bông vụ trước. Mộng Hoa giận dữ quay sang giựt sợi dây, nhưng sợi dây lại bám chặt trong tay của Hạ Lỗị Thế là Mộng Hoa không dằn được nóng, nó thụi ngay một quả đấm vào bụng Hạ Lỗi:
- Đồ ngụ Không biết chơi mà cố giành đồ chơi của người tạ Đồ ngang ngược! Đồ mọị
Hạ Lỗi có vẻ ngỡ ngàng. Nó trừng mắt nhìn Mộng Hoạ Nhưng Mộng Hoa chưa hả tức, nó lại nhào tới phóng một đá vào người Hạ Lỗi:
- Mày đi đi ... Đi đị Mày đừng ở lại đây, nhà tao không chứa mày đâụ
Hạ Lỗi dường như bị xúc phạm. Nó giận dữ ném sợi dây và trả lại chiếc bông vụ xuống đất. Mộng Hoa nhào tới giữa lúc Hạ Lỗi quay người đi, thế là hai đứa đụng nhaụ Mộng Hoa đứng không vững lăn kềnh xuống đất.
- Ui da! Mộng Hoa vừa tức, vừa đau buột miệng khóc lớn - Mày vừa cướp bông vụ của tao lại còn đánh tao nữa!
Mộng Hoa lại hét lớn vào trong nhà - Anh Hạ Lỗi đánh con. Ui da, anh Thạch đánh con, đồ du côn hung dữ!
Tiếng khóc của Mộng Hoa khiến hai cô a hoàn của bà Vĩnh Tịnh là Ngân và Thủy cùng với bà thiếp của Bĩnh Khiêm là Tâm My, với những người khác chạy ùa rạ Họ vừa đỡ Mộng Hoa vừa trố mắt nhìn Hạ Lỗi, một thằng con nuôi lại dám đánh một con ruột của chủ nhà. Gan thật! Tâm My nói:
- Tiểu Thạch, tại sao con dám ăn hiếp Mộng Hoả Nó là con nối dõi tông đường của dòng họ Khang nhà ta đấỵ Thôi nào lại đây hai đứa bắt tay giảng hòa nhé?
- Ui da! Mộng Hoa khóc lớn, nó lắc đầu nói - Con không giảng hòa với nó đâụ Con ghét nó. Nó không biết chơi vụ lại giành lấy của con. Nó là thằng mọi!
Hạ Lỗi kinh ngạc, nhìn Mộng Hoa lòng nặng trĩụ Nó cảm thấy mọi thứ trở nên vô vị. Nó chợt nhìn thấy chiếc bông vụ nằm lăn lóc dưới đất. Nó bước tới, trút cơn giận lên chân, sút một chiếc bông vụ bay thẳng về thư phòng của ông Khang Bỉnh Khiêm. "Rổn", một tiếng động khô khan, không biết vật gì bên trong đã bị đập vỡ. Nó cũng bất cần. Nó quay lại nhìn Mộng Hoa và cả * Hồ với khuôn mặt tái mét.
- Ồ, Thạch thiếu gia có chuyện gì thủng thẳng nói chứ.
Tại sao cậu lại làm lớn chuyện như vậỷ Chắc chắn là đã làm vỡ đồ của ông trong phòng rồị Biết phải làm sao đâỷ
Ngay lúc đó ông Khang Bỉnh Khiêm từ trong thư phòng với chiếc bông vụ trên tay đang sồng sộc bước rạ Ông trừng mắt hỏi:
- Ai vừa mới ném chiếc bông vụ vào trong phòng đâỷ Aỉ
Mọi người im lặng, chỉ có Mộng Hoa lắp bắp chỉ Hạ Lỗi nói:
- Nó đấy! ... Nó đấỵ Nó đá chiếc bông vụ vào phòng cha đấỵ
Ông Khang Bỉnh Khiêm có vẻ ngỡ ngàng. Ông hỏi với giọng dịu hẳn:
- Phải con đá chiếc bông vụ này không? Có phải con không biết là bông vụ phải đánh bằng dây không?
Nhưng Mộng Hoa đã chen vào và nói:
- Không phải ... không phải như vậy đâu chạ Hắn không biết chơi nên hắn cố ý đá đấỵ Hắn cố ý làm như vậy đó.
Ông Khang Bỉnh Khiêm nhìn Hạ Lỗi:
- Có đúng như vậy không? Con đã cố ý làm như vậy à?
Hạ Lỗi len lén nhìn lên. Thấy mọi người nhìn chằm chằm vào mình như một con quái vật, nó chợt thấy tức giận. Nó ngẩng lên nói lớn:
- Vâng. Con cố ý làm thế đấỵ Con đã dùng chân đá nó.
Và nó quay người bỏ đị Ta sẽ trở về miền Đông Bắc. Nó nghĩ, ta sẽ trở về ngôi nhà gỗ nhỏ nhắn của tạ Ở đó, không có những ràng buộc, những phép tắc, những ánh mắt khinh thường rẻ rúng, cũng không có ai chửi ta, mắng ta là tên mọi, là quân ăn cướp.
Nhưng rồi dự tính của nó bất thành. Xứ Đông Bắc quê nhà nằm ở hướng nào nó hoàn toàn không biết. Vì lúc đến Bắc Kinh nó đã đi bằng ngựa, rồi lại bằng xẹ Hành trình trên một tháng mới đến nơi, vậy thì làm sao để trở về. Nó cũng không biết. Đó là chưa nói tới chuyện nó có được bình yên không trên một cuộc hành trình dài dằng dặc đó.
Tối hôm ấy Mộng Hoa với chiếc bông vụ và sợi dây vải vào phòng.
- Tôi mang chiếc bông vụ đến cho anh nàỵ Mộng Hoa đã nhìn nó với nụ cười thật tươị
- Bây giờ mỗi ngày anh gắng tập đi, anh sẽ chơi bông vụ cừ khôi cho mà xem.
Và cái bản chất tò mò thích thú chinh phục chiếc bông vụ đã làm cho Hạ Lỗi quên mất cái ý định trở về.
Những ngày tiếp nối nó núp trong phòng len lén tập, rồi mọi thứ trở nên rành rẽ. Chiếc bông vụ đã xoay tròn được. Chiếc bông vụ mà Mộng Hoa đã cho nó rất đẹp. Nó được sơn màu đỏ, có một lằn trắng chia đôị Phía trên đỉnh đầu còn có hình một đóa hoa màu xanh lam. Mỗi khi xoay, chiếc vụ tròn trông thật đẹp mắt.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cánh Nhạn Cô Đơn - Truyện Quỳnh Dao

Postby tuvi » 04 Sep 2019

Chương 5 _ Chú Ngựa Truy Phong

Lần đụng độ thứ hai giữa Hạ Lỗi và Mộng Hoa là bắt nguồn từ chú ngựa Truy Phong.
Chú ngựa đó đã trở thành một con tuấn mã, nó thường xuyên chở Hạ Lỗi và Mộng Phàm băng qua đồng cỏ, rừng cây, vượt núi đồi, để rồi một ngày nào đó, nó cũng sẽ mang Hạ Lỗi đến một phương trời thật xạ Nhưng bây giờ khi mà Truy Phong mới đến nhà họ Khang, thì nó chỉ là một chú ngựa nhỏ xíụ
- Thạch thiếu gia! Thạch thiếu gia! Một hôm * Hồ vừa hổn hển vừa chạy vào nói với Hạ Lỗị
- Mau ra vườn sau mà xem. Ông vừa mới mua cho cậu một con ngựa nhỏ rất đẹp.
- Ngựa à? Hạ Lỗi mở to mắt không tin hỏi - Ông mới mua ư?
Và không chờ nghe trả lời, nó ba chân bốn cẳng chạy nhanh ra vườn saụ
Quả đúng như điều * Hồ nóị Một chú ngựa nhỏ màu nâu sẫm đang cắm cúi ăn cỏ ở vườn saụ Ông Khang Bỉnh Khiêm cũng đứng gần đấy dặn dò Khang Cần và Khang Trung, trong khi Mộng Phàm và Mộng Hoa thì thích thú vừa nhảy vừa hét.
- Ồ cha! Cha tuyệt quá! Cha mới mua ngựa à? - Mộng Phàm vỗ tay vừa cười - Mà lại là con ngựa thật chứ không phải là ngựa gỗ mới ngon chứ!
Trong khi Mộng Hoa bước tới vỗ vỗ vào lưng con ngựa:
- Ồ cha! Còn yên ngựa đâủ Con có thể nhảy lên cưỡi liền được chứ?
- Đừng có lộn xộn - Ông Khang Bỉnh Khiêm liếc nhanh về phía ba đứa nhỏ, mắt ông dừng lại bên Hạ Lỗi, ông nói - Con ngựa nhỏ này cha mua cho anh Hạ Lỗi của các con. Đứa nào muốn cưỡi phải xin phép anh Thạch một tiếng nhé.
Và ông bước tới kéo Hạ Lỗi đến bên con ngựạ
- Hãy xem kìa, đây là con ngựa của con đấỵ Từ đây về sau, bao giờ nhớ nhà con cứ leo lên mình nó cưỡi một vòng đến rừng bạch dương, miễn sao đừng vượt qua khỏi hòn Vọng Phu thôị
Hạ Lỗi âu yếm nhìn chú ngựạ Đôi mắt tròn đen hiền lành. Mùi cỏ dại quen thuộc khiến nó chợt cảm thấy như máu trong người bị đốt nóng lên và trái tim nó đập mạnh từng hồị Nó muốn ôm chầm lấy ông Khang Bỉnh Khiêm mà hét to lên để tỏ rõ sự sung sướng của nó. Nhưng Hạ Lỗi không quen cái thói diễn đạt tình cảm ồn ào như vậỵ Nó cố dằn lấy sự xúc động trong lòng và ấp ủ như chưa tin vào những điều ông vừa nói:
- Của ... của ... của con à? Thật chứ? Cái này cho con chứ?
- Đúng vậy! Ông Khang Bỉnh Khiêm nói - Lúc cha con sống ông ấy có cho cha biết: Trước kia nhà con cũng có một con tuấn mã ...
- Vâng! Nó tên là Truy Phong! Hạ Lỗi tiếp lời ngay - Nó chạy nhanh như gió. Nhưng rồi, sau đấy nó già đi, bị bệnh và chết mất.
- Vậy thì bây giờ con cũng có một con Truy Phong khác. Ông Khang Bỉnh Khiêm nhỏ nhẹ nói, rồi ông quay sang chú Khang Cần bảo - Chú hãy mang yên ngựa ra đâỵ
- Vâng! Chú Khang Cần vội vàng đặt yên ngựa lên mình ngựa rồi bảo với Thạch - Thạch thiếu gia hãy nhảy lên cưỡi coi nàọ
Nhưng Hạ Lỗi chưa kịp leo lên thì Mộng Hoa đã xông đến trước giữ lấy dây cương hét lớn:
- Cha! Cha làm như vậy là không công bình. Tại sao cha lại cho anh Thạch con ngựa nàỷ Con ngựa này là của con. Cha phải cho con. Anh Thạch muốn cưỡi thì phải xin phép con.
- Không được! Ông Khang Bỉnh Khiêm nghiêm nghị nhìn con nói - Ngay từ lúc còn nhỏ, con đã muốn gì được nấỵ Ăn uống vui chơi con cũng không thiếu một thứ gì. Trong khi đó, anh Thạch của con không có gì cả. Đến bây giờ anh ấy mới có được cái mà anh ấy thích.
- Không, không ... không ...! Mộng Hoa ương ngạnh dậm chân nói - Bây giờ con không thích cái gì nữa hết. Cha cứ đem hết đồ chơi của con cho anh Thạch đị Con chỉ cần chú ngựa nàỵ
- Tầm bậy! Ông Khang Bỉnh Khiêm có vẻ tức giận - Cha đã nói cho anh Thạch thì là của anh Thạch, không ai có quyền đòi hỏi gì cả - Ông lại trừng mắt với Mộng Hoa - Cha cho con biết từ đây về sau con phải kính trọng anh Hạ Lỗị Con không được hỗn láo với anh ấỵ
Mộng Hoa vẫn hét lớn.
- Cha! Cha làm như vậy là không công bằng chút nào cả.
Ông Khang Bỉnh Khiêm giận dữ bỏ đị Vừa đi ông vừa nói với lại:
- Theo cha thì không phải là không công bằng mà chỉ vì con được nuông chiều quá đáng, nên không phân biệt được phải trái gì cả.
Chú Khang Cần thấy không khí khá căng nên vội nói:
- Thôi được rồi, Mộng Hoa thiếu gia ạ! Thế này nhé, chúng ta sẽ thương lượng với cậu Hạ Lỗị Mỗi người sẽ thay phiên nhau cưỡi một ngày được chứ?
- Tôi không thèm! Mộng Hoa giận dữ vung nắm tay lên nói với Hạ Lỗi - Mày là cái thằng mọi, tại sao mày không quay về xứ Đông Bắc của mày đi chứ?
- Anh Hoa! Mộng Phàm hét lớn - Cha đã dặn rồi, anh không được hỗn. Anh cũng không được gọi anh ấy là mọị Anh Thạch là anh của chúng ta mà, sao anh lại mắng anh ấỷ
- Tao muốn mắng muốn gì tùy taọ Mộng Hoa nói rồi hướng về phía Hạ Lỗi gọi tiếp - Ê thằng mọi, thằng mọi, thằng mọi ...
- Anh Hoa! Mộng Phàm hét, đôi mắt nó đỏ lên - Anh làm gì kỳ vậỷ Anh mà con gọi anh ấy như thế, em sẽ ... em sẽ nghỉ chơi với anh.
- Muốn nghỉ thì nghỉ, tao không cần. Mộng Hoa cũng hét - Tao sẽ đi tìm Thiên Bạch và Thiên Lan tao chơi với chúng.
Nói xong Mộng Hoa giận dữ bỏ đị
Hạ Lỗi đến ở nhà họ Khang mới có mấy hôm, đã nghe nhắc cái tên Thiên Bạch và Thiên Lam nhiều lần, nhưng nói không để ý lắm. Bây giờ có con "Truy Phong" nó lại càng không để ý hơn. Mọi chú ý của Hạ Lỗi tập trung vào con vật. Nó không màng cả đến những lời sỉ nhục của Mộng Hoa ...
Nó vội vã nhảy lên lưng ngựa, vung roi lên, làm một vòng quanh sân.
- Chú Khang Cần! Hạ Lỗi nài nỉ - Chú làm ơn mở cửa sau, cho con chạy một vòng ra đồng trống đị
Chú Khang Cần có vẻ do dự.
- Như vậy không được.
Mộng Phàm chen vào nói phụ:
- Nhưng mà cha đã nói rồi, cha cho phép miễn sao đừng vượt quá Hòn Vọng Phu thôị
- Được rồi! Khang Cần cười nói - Chú thua, nhưng tôi phải theo mới được.
Hạ Lỗi sung sướng vô cùng, nó muốn cảm ơn Mộng Phàm, nên nhoẻn miệng cười:
- Nầy ... Đằng kia hãy lên đây, ngồi trước tôi đây này, tôi sẽ giữ chặt, không té đâu mà sợ.
Mộng Phàm chớp chớp mắt, có vẻ hơi ngạc nhiên. Nó quay sang Khang Cần nói:
- Ồ. Chú Khang Cần ... Chú xem kìa ... Anh ấy cũng biết cười nữa ...
Khang cần nghe Mộng Phàm nói chợt cười tọ Trong khi Hạ Lỗi lại trừng mắt. Khỉ thật! Con bé nó tưởng mình không biết cười à? Nó ngước mặt lên định giả vờ làm nghiêm. Nhưng không hiểu sao lại không nhịn được cườị Thế là Mộng Phàm được dịp cười lớn.
Khang Cần phụ đặt Mộng Phàm lên yên ngựa, rồi mở cửa saụ Hạ Lỗi ghìm chặt dây cương và chú ngựa tung vó chạy băng vào khu rừng. Nó chạy miết ... chạy miết về phía mặt trời mọc băng qua cả đồng cỏ .
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cánh Nhạn Cô Đơn - Truyện Quỳnh Dao

Postby tuvi » 04 Sep 2019

Chương 6 _ Dưới Chân Hòn Vọng Phu

Mấy ngày liên tiếp sau đấy, hôm nào Hạ Lỗi và Mộng Phàm cũng ngồi trên lưng ngựa dong ruổi giữa cánh đồng hoang. Những ngày đầu Khang Cần còn phải chạy theo ngựa, nhưng rồi sau đấy, thấy ngựa cũng có vẻ thuần phục bởi tài cưỡi ngựa của Hạ Lỗi, phải nói là tuyệt luân, nên chú ta cũng có vẻ yên tâm.
Thế là hai đứa nhỏ không còn sự giám sát của người lớn, bắt đầu làm to chuyện hơn. Chúng cho ngựa càng vượt xa hơn phạm vi người lớn quy định.
Với chúng, rừng cây bạch dương và đồng cỏ trở nên quen thuộc đến độ nhàm chán. Rừng thông và khi đầm lầy cũng đã nhiều lần đi qua, đến khu rừng phong lá đỏ và rừng hạnh nhân gần đấy cũng không có gì hấp dẫn, tất nhiên con đường mòn phía Nam chạy qua xa lộ cũng không có gì hơn, chỉ còn những vách đá cheo leo phía Tây ... Ở đó có cái gì âm u cuốn hút chúng.
Thế là buổi chiều hôm ấy, hai đứa đã dừng lại dưới chân hòn Vọng Phụ
Cột kỹ ngựa bên một thân cây cổ thụ, hai đứa đứng dưới hòn núi to nhìn lên. Có một cái gì phía trên đó thật lôi cuốn, mời gọị
Mộng Phàm khẽ nói:
- Có lẽ đây là hòn Vọng Phụ
Hạ Lỗi ngước lên. Trên đỉng cao chót vót kia, có một hòn đá mọc chơ vơ. Từ xa nhìn lại như dáng dấp của một người con gáị
Hạ Lỗi đi vòng quanh chân núi, vạch cỏ và gai rừng tìm thử xem có con đường nào đưa lên đến đấy không. Mộng Phàm không hiểu hỏị
- Anh định làm gì đấỷ
- Anh muốn trèo lên đấy thử xem.
- Không được đâu! Mộng Phàm có vẻ hoảng sợ - * Hồ bảo trên đỉnh hòn Vọng Phu có ma đấỵ
Và nó kéo lấy vạt áo của Hạ Lỗị
- Thôi mình về đi anh!
Nhưng Hạ Lỗi vẫn tỉnh bơ. Nó tiếp tục đi vòng quanh hòn núị
- Có ma à? Nhưng mà ... cha anh bảo, trên đời này làm gì có ma quỷ!
- Có, có mà! - Mộng Phàm cố gắng cãi - Ngay dì Ngân cũng bảo trên đỉnh hòn Vọng Phu này có một con quỷ cái, nó thường đẩy những ai leo lên đấy rớt xuống. Vì vậy, tốt hơn ta không nên leo lên.
Hạ Lỗi như vị sự tò mò lôi cuốn.
- Vậy ư? Vậy thì anh phải trèo lên đấy xem thử? Coi con quỷ cái kia nó mặt mày ra saỏ Hạ Lỗi tiếp tục kiếm, cuối cùng nó cũng tìm thấy cái hốc nhỏ như bậc thang. Vậy là trước kia có người lên đấy mới có những dấu vết này để lạị Hạ Lỗi thích thú. Nó bắt đầu trèo, vừa trèo vừa quay lại nói với Mộng Phàm.
- Em hãy ngồi ở dưới đợi, anh lên đấy xem xong sẽ xuống thật nhanh.
Còn lại một mình, Mộng Phàm nhìn quanh. Cảnh thật vắng lặng. Bóng núi đổ về một phía tạo thành một khoảng trống âm u dễ sợ. Mộng Phàm sợ hãi hét. - Không, không đâu! Em khônng dám ở lại một mình đâụ Em sẽ trèo lên theo anh.
Và không đợi Hạ Lỗi đồng ý. Mộng Phàm bắt đầu leo theọ Con bé phải thu hết can đảm, vì từ nào đến giờ không trèo leọ Nhưng chỉ mới lên khoàng hai bậc, nó đã run rẩỵ
- Anh Thạch ơi! Anh Thạch! Đợi em vớị
Hạ Lỗi quay đầu lại nhìn, rồi động viên:
- Trèo chậm chậm thôi, đừng sợ gì cả ... Đây em thấy chưa, đâu có khó đâủ Nào đưa tay đâỵ Đưa tay anh kéo lên chọ
Mộng Phàm ngẩng mặt, đưa bàn tay nhỏ nhắc cho Hạ Lỗi, hai chân run bây bẩỵ Đã sợ mà không tránh được, cánh tay Thạch chưa nắm được thì Hoàn đã trượt chân. Người bị tuột xuống một nấc. Cô bé sợ hãi kêu lên.
- Ối! Anh Thạch ơi!
Hạ Lỗi vội tuột xuống, đỡ lấy Mộng Phàm. Con bé sợ đến độ mặt tái mét. Đôi mắt to của nó mở lớn.
- Em có làm sao không? Em có bị thương chỗ nào không?
- Chưạ Mộng Phàm phủi những hạt bụi bám trên áo nói - Nhưng mà ... em thấy khiếp quá.
Cái tiếng nhưng mà ... Hạ Lỗi thấy hình như Mộng Phàm sử dụng hơi nhiềụ
Hạ Lỗi ngước lên nhìn đỉnh hòn Vọng Phụ Nó có vẻ hơi tiếc nuối vì không trèo lên được tới đỉnh, rồi nói:
- Lần sau đi một mình, anh sẽ cố trèo lên đến đấỵ
Nó quyết tâm sẽ làm chuyện đó, và quay lại nói với Mộng Phàm.
- Thôi bây giờ chúng ta quay về.
Về đến nhà, * Hồ trông thấy hai đứa lấm lem đã giật mình gặng hỏị Khi biết bọn chúng đã đến hòn Vọng Phu, * vội vã mang cả hai đi tắm ngay, rồi dặn dò:
- Không được nghen, lần sau tuyệt đối không được trèo lên đấy ... Trên đó không hay đâu, nguy hiểm lắm. Người ta đồn nhiều thứ ...
- Không haỷ Nguy hiểm? Người ta đồn nhiều tin ... người ta nói gì?
Hạ Lỗi thắc mắc và nó càng cảm thấy tò mò hơn.
- Người ta bảo là ... bảo là ... đã lâu lắm rồi có một người thiếu phụ đứng trên đỉnh núi cao kia chờ chồng về ... Chờ mãi ... chờ mãi ... và ngày tháng trôi qua ... bà ta đã bị hóa thành một hòn đá ... Cái hòn đá trên tận cùng đỉnh cao đấỵ
Hai đứa bé ngồi yên lắng nghẹ Chúng tưởng chừng như đang nghe kể về một chuyện cổ tích.
- Nhưng mà ... sau đấy, các con biết không, có điều đáng sợ hơn là ... nhiều cặp tình nhân gặp cảnh éo le, đã đưa nhau lên đấy, rồi không những người đàn bà bị chồng bỏ hay gặp chuyện không vui cũng đều lên trên đó, nhảy xuống tìm cái chết. Họ tự tử.
- Tự tử? Tự tử là gì?
Mộng Phàm không hiểu, thắc mắc.
- Có nghĩa là khi gặp điều gì bế tắc không giải quyết được. Họ buồn quá lên đấy, nhảy xuống.
- Nhảy xuống? Hạ Lỗi tròn mắt thán phục - Gan như thế à?
- Gan ư? * Hồn tròn mắt nhìn Thạch - Rớt xuống đất là chết tươi ngay, chứ hay gì? Mấy năm qua, có người nào rơi xuống mà sống được đâủ Vì vậy, các con biết không? Ở đấy oan hồn quỷ dữ nhiều lắm. Tụi con phải nghe lời *. Đừng bao giờ leo lên đấy nhé.
Hạ Lỗi ngồi yên, nó càng cảm thấy cái hòn Vọng Phu cao vút kia thần bí, kỳ ảo quá. Và càng cảm thấy hấp dẫn hơn.
Phải có một ngày nào đó, rồi ta sẽ trèo lên đến đấỵ Ta phải lên được đấy thôi
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cánh Nhạn Cô Đơn - Truyện Quỳnh Dao

Postby tuvi » 04 Sep 2019

Chương 7 _ Ra Đi

Hạ Lỗi còn chưa kịp thực hiện ý định leo lên đỉnh hòn Vọng Phu thì một chuyện khác xảy đến khiến nó giận dữ bỏ nhà họ Khang ra đị
Câu chuyện bắt đầu thế nàỵ
Sáng hôm ấy như thường lệ, Hạ Lỗi đến chuồng ngựa để tắm cho ngựạ Nhưng vừa đến nơi, nó chợt thấy con Truy Phong đã biến mất. Nó giật mình, nó gọi, nó hú. Nó lục tung khắp vườn sau ...
Mấy người tớ trung thành của nhà họ Khang như: Khang Cần, Khang Trung, Khang Phước, ông già Lý ... đều được huy động để tìm kiếm.
Cửa sau, cửa trước đều được cài kín thế này, con Truy Phong làm sao không cánh mà bay được?
- Con Truy Phong mất tiêu rồi! Truy Phong biến mất rồị
Hạ Lỗi vừa khóc vừa gàọ Ngõ ngách nào nó cũng sục sạo mà Truy Phong vẫn không thấỵ Hạ Lỗi khóc lóc thảm thiết làm cả Khang Bỉnh Khiêm, bà Vĩnh Tịnh, rồi Tâm My, dì Ngân, dì Thúy và * Hồ phải rối cả lên.
Chỉ có Mộng Hoa là đứng dưới gốc hòe trong vườn hoa, tỉnh bơ. Nó còn nóị
- Con Truy Phong nó đi rồi, đi thật xa rồi, không trở về đây nữa đâụ
Ông Khang Bỉnh Khiêm kinh ngạc.
- Tại sao con biết?
- Chính con thả nó đi mà. Mộng Hoa bình thản nói: - Tối qua, con mở cửa sau, con đẩy nó vào rừng, lúc đầu nó còn không chịu đi, con phải mắng nó, đánh nó ... nó mới chịu bỏ chạy đấỵ
- Cái gì? Ông Khang Bỉnh Khiêm chau mày - Chính con thả nó rả Tại sao con có hành động như vậy chứ?
- Bởi vì con căm thù cái thằng mọi nhỏ đó. Mộng Hoa thật thà thú nhận - Tại sao nó có được con ngựa, còn con thì không?
- Mày ... Ông Khang Bỉnh Khiêm giận run, nói không thành tiếng - Mày cái thằng hư thối!
Và ông chụp lấy Mộng Hoa, lôi về phía đại sảnh, một mặt ra lệnh.
- Khang Trung đâủ Đem gia pháp ra đây, hôm nay ta phải trị cho thằng mất dạy này một trận nên thân, bằng không ta không phải là ngườị
Bà Vĩnh Tịnh nghe nói sợ hãị
- Lão gia ơi, xin ông hãy nghĩ tình ... Dù gì nó cũng còn nhỏ, nó chưa biết.
- Vâng, đúng vậy, đúng vậy! Bà Tâm My cũng chạy đến, nắm lấy vạt áo ông Bỉnh Khiêm - Nhà ta chỉ có một con trai duy nhất, xin lão gia thương tình, đừng đánh hư người cậu ấỵ
Dì Ngân nhảy vô can:
- Xin lão gia bớt giận.
- Xin lão gia đừng sử dụng gia pháp.
Cứ thế hết người này đến người kia van nài cầu xin, năn nỉ. Rồi tiếng khóc của Mộng Hoa, tiếng chửi mắng của ông Bỉnh Khiêm, khiến cho khung cảnh trở nên náo loạn. Mọi người ùn ùn kéo đến đại sảnh. Tiếp đó, tiếng roi vút, tiếng khóc và tiếng quát của ông Bỉnh Khiêm:
- Mày là cái thằng không biết nhơn nghĩa, khônng biết thương người ... Tao thật xấu hổ khi phải gọi mày bằng con. Tao phải đánh chết màỵ
- Mẹ ơi mẹ! Mẹ ơi cứu con. Mộng Hoa vừa khóc vừa hét - Con đau quá, con chết mất, mẹ ơi cứu con.
- Anh Bỉnh Khiêm! Bà Vĩnh Tịnh vừa khóc vừa cuống quýt nói - Không lẽ vì thằng con của người khác, anh nhẫn tâm giết chết con mình saỏ
Hạ Lỗi đứng đấy nhìn, lắng nghẹ Nó cảm thấy vừa rối rắm vừa đau xót. Nó ngẩng đầu lên nhìn những chiếc cột kèo có điêu khắc hoa văn, rồi nhìn xuống bồn hoa đủ màu trong vườn. Nó cảm thấy tất cả những thứ đó đều không phải là của nó.
Thế giới của nó là miền hoang dã, tuyết phủ Đông Bắc kiạ
Những chuyện lộn xộn của ngày hôm ấy rồi cũng trôi quạ Mộng Hoa sau trận đòn, được cả nhà đổ xô đến an ủị Còn ông Khang Bỉnh Khiêm thì đi vào từ đường, nơi thờ cúng tổ tiên ngồi buồn. Chỉ có mình Hạ Lỗi, ... nó len lén mở cửa sau, lặng lẽ ra đồng cỏ, vừa đi vừa réo gọi con Truy Phong của mình.
- Truy Phong ơi, Truy Phong! Mi ở đâủ Truy Phong mi hãy quay về. Truy Phong ơi!
Nó bụm hai bàn tay làm loa, nó gọi, gọi mãi ... Rồi hình như nó nghe thấy có ai đấy chạy theo nó. Nó quay đầu lại, Mộng Phàm đứng sau lưng với bàn tay chỉ về phía rừng phong.
- Anh Thạch ơi, anh Thạch, nó về rồi kìa ... về rồi kìa ... Mộng Phàm mừng rỡ hét lên - Truy Phong nó về rồi kìa anh!
Hạ Lỗi hướng mắt về phía tay chỉ của Mộng Phàm. Rõ ràng, con Truy Phong đang tung vó chạy về phía nó. Cái đuôi ngựa bay bay trong gió mới đẹp làm sao!
Ồ! Truy Phong! Truy Phong của tạ Nó mừng rỡ chạy nhanh tới, chụp lấy cổ ngựa rồi tựa má vào những chiếc lông mềm mại ở bờm con vật ríu rít:
- Ồ! Truy Phong! Truy Phong! Truy Phong!
Mộng Phàm đứng gần đấy, trông cảnh trước mặt, bỗng nhiên chảy nước mắt.
Ngựa Truy Phong đã tìm lại được. Mộng Hoa cũng đã bị phạt một trận đòn. Dông tố đã quạ Đúng ra mọi thứ trở nên bình lặng. Nhưng mà tối hôm ấy, khi ngồi một mình trong phòng, Hạ Lỗi chợt nghĩ ngợi: Dù gì ta cũng không phải là con ruột của ông Khang Bỉnh Khiêm. Dù gì ta cũng chỉ là một thằng mọị Thôi thì ... hãy quay về ... Hãy trở về miền Đông Bắc quê hương. Cái ý nghĩ đó bùng lên trong đầụ
Dù gì bây giờ ta cũng đã có ngựa Truy Phong, ta có thể cưỡi nó ... Đi thôi! Hãy đi thôi! Đi thì ... sớm muộn gì cũng sẽ đến được miền đất Đông Bắc cũ. Thế là nó lặng lẽ đứng dậỵ Thu xếp một mớ đồ đạc cần dùng. Nó mang theo chiếc sáo của cha để lại, cả chiếc bông vụ của Mộng Phàm. Thôi bấy nhiêu đó đủ rồi ... những thứ khác không phải là của tạ Nó đến bàn, viết một mảnh giấy để lạị
”Thưa cha nuôi,
Con rất cảm ơn cha đã cho con chú ngựa tuyệt vờị Nhà của cha đẹp và ở đây sướng lắm. Nhưng đó không phải là nhà của con, nên con đi đâỵ"
Rồi nó lặng lẽ đi ra nhà saụ Con Truy Phong đang đứng chờ ở đó. Nó leo lên mình ngựa và ra roi, con Truy Phong tung vó mang nó rời khỏi vùng trời kỷ niệm. Xin giã biệt.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cánh Nhạn Cô Đơn - Truyện Quỳnh Dao

Postby tuvi » 04 Sep 2019

Chương 8 _ Thiên Bạch

Trong cái ký ức về thời niên thiếu của Hạ Lỗi thì cái lần ra đi này, quả thật đã để lại những ấn tượng khó quên.
Miền Đông Bắc có nghĩa là ở phía Đông và hơi chếch về phía Bắc, Hạ Lỗi ngay từ nhỏ đã được cha dạy cho cách nhận định phương hướng, vì vậy, nó cứ hướng về phía Đông Bắc mà đị Đi theo hướng này, nó phải băng qua một dòng sông nhỏ, một khu rừng cây tạp rồi một cánh đồng cỏ laụ Hạ Lỗi cưỡi trên lưng ngựa Truy Phong băng qua đồng cỏ đầy gaị Con đường rậm rịt, chằng chịt dây leo, nó đi thật lâu mà vẫn chưa vượt qua khỏi đồng cỏ laụ Quần áo bị rách nát, tay chân đều rớm máụ Nắng càng lúc càng dữ dộị Nó đi trong nắng từ sáng cho đến lúc mặt trời sắp lặn. Cơn đói giày vò làm nó hoa mắt. Trong khi đó con ngựa Truy Phong càng lúc càng bướng bỉnh hơn.
Hạ Lỗi nhớ lại, lúc đầu nó đã điều khiển con ngựa nhưng rồi sau đấy Truy Phong không chịu đi tiếp. Nó đành phải xuống ngựa đi bộ bên cạnh, nhưng rồi chỉ được một lúc con ngựa lại không chịu bước, nó đành phải kéo, phải lôi, một sự giằng co giữa người và thú, nhưng sức nó lúc đó không làm lay chuyển hay chỉ huy được con vật.
- Truy Phong! Hạ Lỗi vừa thở vừa năn nỉ. Mặt mũi nó đầy bụi cát và mồ hôị - Tao biết mày đã mệt, mà tao cũng mệt, nhưng mày còn có cỏ để ăn, mày sướng hơn tao rồị Mày có biết bây giờ cái bụng của tao nó đương đánh lô tô không? Vậy mà tao kéo, mày vẫn không đi, sao vậỷ Tao năn nỉ mà, mày hãy nhấc chân lên đi, chứ cái kiểu này muốn đến miền Đông Bắc phải đi tới mấy năm mới tới, truy Phong tao năn nỉ màỵ
Con ngựa ngẩng đầu lên. Nó hí vang như để phản kháng, bốn chân tì xuống đất không chịu động đậỵ Hạ Lỗi không chịu thua, nó lùi ra sau đẩy đít ngựạ Nhưng con ngựa vẫn bất động. Nó giận quá vung nắm tay lên, nó đứng trước mặt con ngựa hét lớn.
- Mày định bướng với tao à? Tao biết mà! Mày thích ăn cỏ khô ở trong tàu ngựa nhà họ Khang. Tao cũng thích ở đấy vậỵ Nhưng đó là nhà của người ta, mày là loài thú rừng, tao cũng ở rừng núi, vậy chúng ta đi thôi Truy Phong ạ, mày đừng để tao khinh bỉ màỵ
Con ngựa Truy Phong lại hí vang rồi đột nhiên thừa lúc sơ ý của Hạ Lỗi, nó phi nước đại chạy về phía trước.
Hạ Lỗi giật mình đuổi theo, vừa đuổi vừa hét:
- Truy Phong mày đợi tao nào, mày có những bốn cái chân còn tao chỉ có hai cái, mày định cho tao đuổi theo xì khói à. Nhưng con ngựa Truy Phong như không thèm nghẹ Nó cứ tiếp tục phóng nhanh về phía trước. Hạ Lỗi không còn cách nào khác hơn là phải phóng theo, mặc cho cỏ gai cây bụi, đá lởm chởm.
Nó băng theo gót ngựạ Qua khỏi cánh đồng cỏ rừng thông, chợt nhiên trước mắt nó xuất hiện một con đường lát đá. Truy Phong phóng lên con đường chạy một cách bình thản. Hạ Lỗi chỉ biết cắm đầu đuổi theọ Ngay lúc đó có tiếng vó ngựa, rồi tiếng hét của ngườị Con Truy Phong lại hí vang. Hạ Lỗi hoảng hốt ngẩng đầu lên, vừa kịp trông thấy một chiếc xe song mã từ hướng đối diện đang sồng sộc chạy tới, nó sợ hãi hét lớn:
- Truy Phong coi chừng!
Dù gì Truy Phong cũng là một con ngựa, nó lách mình thật nhanh tránh kịp, trong khi Hạ Lỗi lại phản ứng chậm chạp hơn nên đã va vào chiếc bánh xe giữa tiếng la hét của người trên xẹ Hạ Lỗi ngã nhào xuống đất và khôing còn biết gì nữạ
Hạ Lỗi dường như chỉ bất tỉnh có một chút, khi tỉnh dậy, nó thấy mình đã nằm ở trong lòng xẹ Nó trố mắt nhìn, trong xe có một phu nhân dáng dấp quí phái, một người đàn ông ăn mặc sang trọng. Cả hai đang lo lắng nhìn nó. Bên cạnh họ còn có hai đứa bé: Một đứa con gái khoảng năm sáu tuổi và một đứa con trai xấp xỉ tuổi nó.
Đứa bé chợt kêu lên:
- Ồ mẹ ơi! Đầu của anh ta bị chảy máu kìạ Coi chừng anh ta chết.
Đứa con trai thì nói: - Đừng la ... Đừng la, nó đã tỉnh rồị Nó chưa chết đâụ
- Ồ! Tỉnh thật rồị Chắc không sao đâụ Người đàn bà cúi người xuống đưa tay sờ đầu của Hạ Lỗi rồi quay lại nói - Anh Thiên Lý này, chúng ta bảo xa phu cho ngựa chạy nhanh lên, không cần biết đứa bé này con của ai, hãy đến nhà họ Khang rồi tính saụ
- Đúng rồi! Người đàn ông nói - Ở nhà họ Khang anh Bỉnh Khiêm với Khang Cần đều rành nghề ỵ Có lẽ chăm sóc nó được.
Rồi ông quay đầu ra trước xe nói:
- A Cường cho xe chạy nhanh lên. Nhưng phải cẩn thận coi chừng đụng người khác nữa nhé.
- Vâng.
Chiếc xe có vẻ chạy nhanh hơn. Hạ Lỗi nằm đấy bàng hoàng. Sao lạ vậỷ Bỏ trốn suốt một ngày trời, bây giờ lại phải quay về nhà họ Khang! Không lẽ ta chưa vượt khỏi được vòng rào của họ Khang? Ngựa Truy Phong chậm thế à. Nghĩ tới Truy Phong nó chợt giật mình, nó chống tay ngồi dậy nhìn qua khung cửa xe, rồi nó kêu lên một cách yếu ớt.
- Truy Phong! Truy Phong!
Hạ Lỗi cảm thấy toàn thân như đau nhức, nó lại ngã vật xuống sàn xẹ Thằng bé ngồi trong xe chợt hét lên.
- Ngừng lại! Ngừng lại ...
Chiếc xe đột ngột ngừng hẳn. Thằng bé quay sang Hạ Lỗi hỏi:
- Ban nãy bạn nói gì đấỷ
- Truy ... Phong.
- Truy Phong? Thằng bé nhiêng nghiêng đầu có vẻ suy nghĩ. Rồi nó nhìn ra khung cửa xẹ Chợt nhiên nó vỗ tay như phát hiện một điều gì - Đó là con ngựa của bạn đấy à?
- Đúng vậy!
- Có phải con ngựa có thân màu nâu sậm không? Thằng bé hỏi - Nó tên Truy Phong đúng không?
- Đúng!
- Vậy thì bạn hãy yên tâm. Tôi sẽ giúp bạn mang nó về. Nó đang đứng ở gốc cây đàng kia ăn cỏ. Có lẽ nó đang đói lắm.
Thằng bé nói xong liền mở cửa xe ngay xuống, khiến hai người lớn trong xe cùng lúc hét to:
- Thiên Bạch! Hãy cẩn thận đấy!
Hạ Lỗi lại chồng tay nhướng người nhìn ra khung cửa, vừa kịp trông thấy thằng bé đang dẫn con Truy Phong đi về phía xẹ Con ngựa bây giờ có vẻ thật ngoan. Thằng bé nhìn Hạ Lỗi, với một nụ cườị Rồi nó cột con Truy Phong đằng sau chiếc xe ngựa, nó phóng lên xe nói:
- Xong rồị Tôi đã cột con Truy Phong của bạn chắc lắm.
Nó tò mò nhìn Hạ Lỗi, nó có vẻ thích thú giới thiệu:
- Tôi tên là Sở Thiên Bạch, còn đây là em gái tôi, Sở Thiên Lam. Thế còn bạn tên gì?
Thì ra đây là Thiên Bạch và Thiên Lam. Hạ Lỗi mở to đôi mắt nhìn cậu bé, cậu ta có vẻ thật khôi ngô, nó cảm thấy có cảm tình ngay, nó gật gù nói:
- Tôi tên là Hạ Lỗị
- Hạ Lỗi à? Thằng bé có vẻ sững sờ nói tiếp - Ồ ... thì ra đụng phải người nhà cả. Anh Hạ Lỗi, có phải anh là đứa con nuôi mà bác Bỉnh Khiêm đã mang từ miền Đông Bắc về không?
Người đàn ông ngồi trong xe nghe nói vội giới thiệu:
- Vậy thì tôi là bác Sở của cháu đâỵ Nhưng mà ... tại sao cháu lại ở đây, theo con ngựa chạy rong trong núi thế nàỷ
Tại sao à? Chuyện kể ba ngày ba đêm chưa hết. Hạ Lỗi ngồi yên, nó thấy Thiên Bạch nhìn nó cườị Thiên Bạch - Sở Thiên Bạch, Hạ Lỗi biết ngay, đây sẽ là một người bạn rất thân của nó.
Và quả thật nó đã không đoán saị Từ đấy về sau gần suốt cuộc đời nó, Sở Thiên Bạch đã giữ một vị trí hết sức quan trọng mà không ai có thể thay thế được
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cánh Nhạn Cô Đơn - Truyện Quỳnh Dao

Postby tuvi » 04 Sep 2019

Chương 9 _ Kết Nghĩa

Khi Hạ Lỗi trở về, cảnh nhà họ Khang rối tung. Ông bà Bỉnh Khiêm không màng chuyện tiếp đón vợ chồng họ Sở, mà chỉ lo chạy chữa cho Hạ Lỗi trước tiên. Mộng Phàm vừa trông thấy Hạ Lỗi đã khóc òa nói:
- Anh làm sao như vậỷ Vừa rách nát quần áo, vừa dơ bẩn lại bi chảy máu, anh báo hại cả nhà đổ xô vào rừng tìm anh. Anh hư lắm. Tại sao khi không lại đòi trở về Đông Bắc? Anh không biết là ở đấy vừa có chó sói, vừa có cọp, lại có cả bọn cướp nữạ Vậy mà tại sao anh lại đòi về? Cha em đã là cha nuôi của anh rồi, mẹ em cũng là mẹ anh. Đâu có ai xua đuổi ghét bỏ anh đâủ
Mộng Phàm vừa khóc vừa nóị Cô bé có vẻ giận vừa tủi thân. Cái thái độ trách hờn của nó, những giọt nước mắt của nó đối với tuổi mới lớn của Hạ Lỗi, là cả một vết tích mới mẻ nhưng cũng thật xúc động. Và hình ảnh của Mộng Phàm như những vết khắc nhẹ nhàng nhưng đã in sâu vào tim. Và những năm tháng sau đó không làm sao Thạch quên được.
Thiên Bạch và Thiên Lam cũng đứng gần đấy chăm chú nhìn Khang Cần băng bó vết thương trên đầu Thạch. Vợ chồng ông Bỉnh Khiêm, vợ chồng Thiên Lý rồi dì Tâm My, * Hồ, dì Ngân, dì Thúy, ai cũng xúm xít chung quanh.
Hạ Lỗi chợt thấy bối rối, nó không ngờ sự bỏ đi rồi gặp tai nạn của nó, lại khiến cho nhiều người quan tâm đến như vậỵ Điều đó, chứng tỏ nó không đến nỗi thừa trong gia đình nàỵ Nó mở to mắt nhìn những khuôn mặt âu lo, lắng nghe những lời trách yêu vừa thương hạị Cõi lòng nó ngập đầy một thứ tình cảm khó tả. Sau đó, cái mà nó cảm động nhất là Mộng Hoa đột ngột vẹt lấy đám đông, bước thẳng đến bên giường, nhét vào tay nó một ống trúc, nói:
- Này, tôi cho anh này!
Hạ Lỗi nhìn cái ống trúc ngạc nhiên:
- Cái này là cái gì vậỷ
- Ống bắt châu chấụ Mộng Hoa nhiệt tình nói - Anh mang cái này đi bắt châu chấu, rồi huấn luyện nó ... nào anh thấy không, Thiên Bạch và Thiên Lam đều đến đâỵ Chúng ta rồi sẽ cùng chơi trò đấu châu chấủ Tôi cho anh cái bẫy, còn châu chấu phải một mình anh tự bắt lấỵ
Hạ Lỗi tròn xoe mắt:
- Nhưng châu chấủ Châu chấu là gì chứ?
- Trời đất! Mộng Hoa ngạc nhiên - Châu chấu mà cũng không biết à? Nó giống như con cào cào vậy đó.
Thiên Bạch không dằn được tò mò, hỏi Hạ Lỗi:
- Sao vậỷ Khôeng lẽ ở cái xứ Đông Bắc của anh không có con châu chấu à?
- À ... Thiên Lan cũng chen vào - Thế ở miền Đông Bắc có cái gì ăn được không? Có cây cỏ, có mặt trăng không?
Trước cái vẻ ngây thơ của Thiên Lam, Hạ Lỗi không nhìn được cườị Nó cười tọ Tiếng cười của nó lây sang Mộng Hoa, Mộng Phàm, Thiên Bạch và cả Thiên Lam nữạ Năm đứa nhỏ cùng cười ngặt nghẽọ Chúng nó cũng không biết tại sao lại buồn cười như vậỵ
- Thế là tốt rồi! Ông Khang Bỉnh Khiêm nói - Bây giờ thì ta có thể yên tâm. Năm đứa nhỏ này rồi sẽ cũng là anh em, cùng lớn lên trong tình bằng hữụ
Vâng! Năm đứa bé trong cái hoàn cảnh đó đã trở thành anh em. Cái thù nghịch ban đầu của Mộng Hoa dành cho Hạ Lỗi không hiểu cũng biến mất lúc nàọ Và tuổi thiếu thời của Hạ Lỗi trong nhà họ Khang, không còn là một ngày một giờ mà tính bằng năm. Ngay lúc ông Khang Bỉnh Khiêm lập bài vị thờ Hạ Mục Vân trong tổ đường, chính năm đứa nhỏ đã cùng lúc sắp hàng sụp lạỵ Hạ Lỗi dập đầu lạy cha, còn bốn đứa kia dập đầu lạy "Bác Hạ". Cái hình ảnh đó, cử chỉ đó, dù chỉ là hành động ham vui của trẻ thơ, nhưng cũng đã để lại một dấu ấn dịu dàng trong lòng Thạch.
Thế rồi sau đấy, năm đứa bé lúc nào cũng bên nhaụ Cùng chơi bông vụ, đấu châu chấu, cùng cưỡi ngựa Truy Phong ... Hạ Lỗi rất cừ. Nó đấu bông vụ rất giỏi, không ai cự lại được nó, không phải chỉ có bông vụ mà cả đấu châu chấụ Không hiểu sao, nó lại có năng khiếu kỳ lạ. Nó chọn được những con châu chấu rất háu, rất lì. Riêng chuyện cưỡi ngựa thì khỏi chê. Có ai vượt qua nó được đâủ Một thằng bé như vậy bao giờ cũng trở thành đầu đàn - một lãnh tụ. Những trò chơi sôi nổi vô hình chung, Hạ Lỗi trở thành trung tâm của năm đứạ Và dưới sụ lãnh đạo của Hạ Lỗi, chúng cùng kéo nhau vào rừng bạch dương, ra đồng cỏ, đến bờ sông ... Cả chuyện lên đỉnh ngọn Vọng Phu để bắt quỷ dữ.
Ngày tháng và những cuộc chơi dần dần xóa mờ đi nét cô độc khép kín của Thạch. Nhưng những cuộc chơi chung đó cũng khiến cho người lớn thắc mắc.
* Hồ nói với dì My:
- Con gái mà suốt ngày cho chơi chung với con trai như vậy được không? Tôi thấy ông chủ bà chủ có vẻ dễ dãi quá!
- Chúng còn nhỏ quá mà, biết gì! Dì My đã trấn an - Dù gì thì giữa nhà họ Sở và họ Khang của chúng ta đã thỏa thuận Thiên Bạch là rể nhà họ Khang, còn Mộng Phàm sẽ là dâu nhà họ Sở. Đã có sự sắp xếp như vậy rồi thì để chúng khắng khít ngay từ nhỏ có lợi chứ hại gì đâụ Bà khéo lo ...
Rể, dâủ Lại thêm những từ lạ tai, nghe không hiểu gì cả, nhưng Hạ Lỗi cứ nghe người họ Sở và họ Khang nhắc nhở đến hai từ này luôn.
- Dì My này, một hôm Hạ Lỗi không dằn được tò mò hỏi dì Tâm My - Rể với dâu là gì vậỷ
- À, dì My ngạc nhiên rồi chợt hiểu ra ý của Thạch, dì nói - Có nghĩa là con không biết mối quan hệ giữa nhà họ Sở và nhà họ Khang chớ gì? Ở đây người lớn họ gọi là thông giạ Có nghĩa là Thiên Bạch và Mộng Phàm, cũng như Thiên Lam và Mộng Hoa đã hứa hôn với nhaụ
Ha Thạch nghểnh đầu lên:
- Hứa hôn để làm gì?
- Ngu quá! Dì My cười nói - Hứa hôn có nghĩa là sau này hai đứa trẻ sẽ thành chồng vợ đấỵ
* Hồ lợi dụng thời cơ, nói thêm:
- Vì vậy, cậu với Mộng Phàm, Thiên Lam đừng nên thân mật nhau quá ... Cần phải giữ một khoảng cách.
Tại sao vậỷ Hạ Lỗi thắc mắc, nhưng rồi nó cũng quên thật nhanh. Dù gì thì chơi với con gái cũng đâu thích bằng chơi với con traị Lúc đó, nó thích Thiên Bạch nhất. Thằng bé rất giỏi, chơi trò gì cũng ngang ngửa với nó, từ món đua ngựa, đánh bông vụ, đá châu chấu ... đến các trò chơi ngẫu hứng, món nào cũng kỳ phùng địch thủ. Nhưng lũ trẻ con thích nhất là ngồi quây quần chung quanh Hạ Lỗi để nghe Hạ Lỗi kể lại đời sống hoang dã ở miền Đông Bắc. Từ chuyện leo núi, hái thuốc đến săn bắn, bọn trẻ nghe mê mẩn như nghe chuyện cổ tích. Có một hôm khi Hạ Lỗi nói lại nguyên do và quá trình kết thân giữa ông Khang Bỉnh Khiêm và cha nó cho mấy bạn nghẹ Nó kể đến cái lúc ông Khiêm và cha nó làm lễ kết nghĩa Kim lan thì Thiên Bạch không dằn được cái khí khái nóng bỏng trong lòng, nó đề nghị với Hạ Lỗi:
- Anh Thạch, vậy thì chúng mình cũng kết nghĩa anh em đỉ
Chuyện có vẻ hay hay đấỵ Ba đứa còn lại vỗ tay tán thưởng. Thế là Hạ Lỗi viết lại mấy lời hết nghĩa mà trước đó cha nó và ông Khiêm đã đọc. Đám trẻ con bày làm hương án giả trên đồng cỏ. Chúng cũng đặt mâm trái cây, cũng có hương hoạ
Hạ Lỗi và Thiên Bạch, mỗi đứa cầm một nén hương, đứng một cách trang nghiêm cạnh nhaụ Mộng Hoa, Mộng Phàm và Thiên Lam đứng gần đấy làm nhân chứng.
- Tôi là Hạ Lỗị
- Tôi là Sở Thiên Bạch.
- Trên có trờị
- Dưới có đất.
- Mộng Hoa, Mộng Phàm làm chứng.
- Thiên Lam cũng làm chứng.
- Một lạy này xin kết nghĩa Kim lan.
- Kết nghĩa anh em!
- Từ đây, lòng thành có nhau, trung liệt với nhaụ
- Không tham sinh, không húy tử, phản bội bạn bè.
Hai người đọc xong những lời khấn, là quỳ xuống lạy trời, lạy đất. Sau đó cắm hương vào lư. Rồi hai người lại dập đầu lạy lẫn nhaụ
Sau đó họ đứng dậỵ Bấy giờ Thiên Lam, Mộng Phàm và Mộng Hoa sung sướng vỗ tay tán thưởng, chúng quây quanh nhau ...
Thiên Bạch còn chưa hết hồi hộp, hỏi Hoàn:
- Ban nãy, tôi đọc lời khấn có sai không?
Mộng Phàm lắc đầu:
- Không, không sai lấy một chữ.
Hạ Lỗi đưa tay ra, trịnh trọng nói:
- Bắt đầu từ giây phút này, chúng ta là anh em nhaụ
Thiên Bạch siết chặt tay Thạch, nó có vẻ cảm động. Ba đứa còn lại đều cảm thấy mình như lớn hẳn. Con bé ưa khóc như Mộng Phàm, phải rưng rưng nước mắt.
Lần kết nghĩa đó, nó đã dính chặt suốt cuộc đời của Thạch.
Thạch nhìn Thiên Bạch, nó cảm thấy vui vui, từ đây về sau, nó đã có huynh đệ, nó không còn là thằng bé cô độc nữa
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cánh Nhạn Cô Đơn - Truyện Quỳnh Dao

Postby tuvi » 04 Sep 2019

Chương 10 _ Trên Đỉnh Hòn Vọng Phu

Từ đấy Thiên Bạch là huynh đệ của Hạ Lỗị Chúng chia xẻ nhau nhiều vui buồn của tuổi thơ. Nhưng mà cái khoảng đất nhỏ nhắn trên đỉnh hòn Vọng Phu lại chỉ là thiên đường của Hạ Lỗi và Mộng Phàm mà thôị
Hôm ấy Thiên Bạch và Thiên Lam bận theo cha mẹ về nhà riêng, chỉ có một mình, nó cưỡi con Truy Phong đến chơi gần hòn Vọng Phụ Đây là một dịp hiếm có, nó chỉ đi một mình mà không bị ai quấy rầỵ Hạ Lỗi xuống ngựa, nó đi vòng chung quanh chân núi để tìm đường leo lên đỉnh, nó khám phá thấy bên những dây leo chằng chịt đầy gai, có một con đường nhỏ chỉ vừa một người leọ Con đường có những bậc thang nhỏ chứng tỏ trước đây đã có người leo được đến đỉnh. Nó mừng quá, tìm những mảnh đá có cạnh sắc, chặt lấy những cọng dây leo, mở đường trèo lên đỉnh.
Cuối cùng rồi nó cũng lên đến tận nơị
Hạ Lỗi ưỡn ngực đứng đấy, gió thổi phần phật. Ở đây nhìn xuống, trải dài trước mắt nó là rừng cây bạch dương, đồng cỏ, rừng thông, rồi những dãy đồi nhấp nhô. Phóng tầm mắt nhìn xa hơn nữa là chân trờị Đứng ở đây, nó gần như bắt được cả mây, nó sung sướng quá, nó thích thú hét lớn:
- Ô. Ố ... Ố. Ô ... Ô. Ô ...
Tiếng của nó vọng đi thật xa, tạo thành tiếng vang lan mãi tới chân trờịThạch hú một hơi dài đã thèm, nó quay lại nghiên cứu cảnh vật dưới chân. Trên đỉnh núi bằng phẳng, quả nhiên có một hòn đá to trườn mình qua mây, nó có dạng thon thon như người, nhưng nó lại thật lớn. Lớn hơn cả cơ thể của người phụ nữ trưởng thành, vì vậy Thạch không dám xác định đây có phải là người đàn bà đã hóa đá không? Nhưng cũng biết đâu, mấy vạn năm về trước, con người to lớn hơn hiện nay nhiềủ Đỉnh núi thật bằng phẳng, thật ra thì cũng không có gì để thám hiểm, nó chỉ có một cái hang nhỏ mà khi Thạch lấy que cây thọc vào, "soạt" một tiếng động, rồi một loài bò sát bốn chân chạy vụt rạ
Hạ Lỗi tựa người vào thân tảng đá, nó cảm thấy phiêu diêụ Thế rồi nó kéo ống sáo dắt ở thắt lưng ra, bắt đầu thổị
Nó cứ ngồi như vậy thổi mãi, thổi mãi mặc cho thời gian trôi qua, mãi cho đến lúc nó nghe có tiếng của Mộng Phàm, từ lưng chừng núi vọng lên.
- Anh Thạch ơi! Cho em lên vớị
Sao thế? Hạ Lỗi giật mình mồ hôi toát ra lưng nó vội vã nhìn xuống. Quả nhiên, Mộng Phàm đang hì hục leo lên. Hạ Lỗi muốn nín thở, nó không dám lên tiếng, nó sợ làm Mộng Phàm giật mình ngã xuống chân núị Nó chỉ đứng sững ở nơi đấy nhìn.
Cuối cùng rồi Mộng Phàm cũng lên được đến nơi, nó chìa tay ra nhỏ nhẹ.
- Này cẩn thận đấy, nắm chặt lấy tay tôi nhé!
Và như thế Mộng Phàm được Hạ Lỗi kéo lên đỉnh núị
- Ồ! Mộng Phàm sung sướng kêu lên - Cuối cùng chúng ta đã lên đến nơị Chúng ta đã ở trên đỉnh hòn Vọng Phụ Vĩ đại thật! Thích thú thật!
Cô bé chợt hét, xong chợt thấy sợ hãị Nụ cười biến mất, nó nhìn quanh, rồi níu lấy áo của Hạ Lỗi, líu ríu hỏi:
- Đằng kia có con gì kìa! Anh có trông thấy không?
- À ... Rắn! Đó là loại rắn mốị
- Rắn mối à? Mộng Phàm có vẻ sợ hãị
Nó có to lắm không? Dài lắm không? Nó có cắn người ta không hở anh?
- Ồ, đứng sợ! Đứng sợ ... Hạ Lỗi cảm thấy máu nóng như dâng lên trong lồng ngực - Cái con rắn mối đó chỉ có chút xíu, em đứng tựa vào hòm đá này, đừng đứng mép đó coi chừng trượt chân. Rồi Hạ Lỗi diễn tả động tác bò của con rắn mối bằng tay cho Mộng Phàm xem - À nó bò thế này nè, bò nhanh lắm đấy, nó đã bò mất tiêu rồị
- Thế còn ... ma quỷ thì saỏ Anh có nhìn thấy nó chưả
- Chưa thấy!
- Thế nếu bây giờ quỷ đến thì saỏ
- Vậy hả? Hạ Lỗi có vẻ suy nghĩ một chút rồi đưa ống sáo lên nói - Thì anh sẽ thổi sáo cho nó nghe!
Mộng Phàm nhìn lên với ánh mắt bái phục.
- Thật tình anh không sợ tí nào cả à?
- Sợ gì chứ. Đỉnh Vọng Phu anh còn chinh phục được thì sợ gì thứ khác.
Mộng Phàm thắc mắc.
- Nhưng mà chinh phục là gì chứ?
- À ... Đó là tiếng mà cha ruột anh thường hay dùng. Em có biết không? Lúc còn ở miền Đông Bắc anh thường đi " chinh phục" nào là chinh phục gió tuyết nè, chinh phục thú dữ, chinh phục đói rét, núi cao ... Tóm lại là những công việc nào càng khó khăn càng làm được, đều được gọi là chinh phục.
Mộng Phàm chưa rõ.
- Nhưng mà ... Cái gì là chinh phục mới được chứ?
- Cái đó ... Cái đó ... Hạ Lỗi bứt tai, rồi gãi đầu - Chinh phục có nghĩa là ... À có nghĩa là thắng lợi, là chiến thắng ấy mà.
Hạ Lỗi sử dụng gần hết những từ ngữ mà nó biết. Mộng Phàm tỏ ra sùng bái hơn.
- À ... Thì ra chinh phục có nghĩa là thắng lợi, là chiến thắng. Rồi Mộng Phàm nhìn xuống vùng đất trải dài trước mặt nó, lớn tiếng hét - Hòn Vọng Phu muôn năm! Chinh phục muôn năm! Anh Thạch muôn năm. Chiến thắng muôn năm!
Hạ Lỗi đưa tay lên gãi gãi đầu, nó cảm thấy cái câu "Hạ Lỗi muôn năm", nó làm sao đấy, nhưng nó cũng cảm thấy phiêu diêu trong lòng.
Tiếng cười của Mộng Phàm giòn làm sao, dễ thương làm saọ Lần đầu tiên trong đời nó biết thế nào là hai chữ "tự hào".
Mộng Phàm cười xong lại thắc mắc:
- Thế còn người đàn bà kiả Anh có thấy người đàn bà trên này không?
- Người đàn bà nàỏ
- Thì người đàn bà đã hóa đá đó!
- À đây này!
Hạ Lỗi vỗ vỗ tảng đá sau lưng. Mộng Phàm ngước lên nhìn. Chăm chú nhì, nó có vẻ sợ hãị
- Sao bà nầy lại biến thành tảng đá to như vậỷ Rồi Mộng Phàm đứng dậy ngắm thêm một chút nói - Có lẽ bà ta đứng đây ngóng lâu lắm, càng ngóng càng dài cổ ra nên mở trở thành to lớn như vậỷ
Rồi không hiểu sao Mộng Phàm quay lại nhìn Hạ Lỗi nói:
- Nếu anh mà bỏ về miền Đông Bắc chắc em rồi cũng hóa đá như bà ta thôị
Hạ Lỗi giật mình.
Giữa một đứa bé mới mười tuổi với một đứa bé tám tuổi, lúc nói chúng nó cũng chẳng hề có ý gì. Nói để mà nóị Nhưng Hạ Lỗi cũng cảm thấy xao xuyến, hình như có một linh cảm nào đó làm nó phân vân mơ hồ.
Tuổi thơ như thế đấỵ Nó đã trôi qua trong rừng bạch dương, trên bờ sông, trong đồng cỏ, rừng thông và hòn Vọng Phu, trong cái khuôn viên rộng lớn của nhà họ Khang và thoắt đấy năm đứa bé đều lớn.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cánh Nhạn Cô Đơn - Truyện Quỳnh Dao

Postby tuvi » 04 Sep 2019

Chương 11 _ Ngũ Tứ

Mồng bốn tháng năm, Dân quốc năm thứ tám.
Hạ Lỗi năm đó đang học năm thứ ba khoa sinh vật trường đại học Bắc Kinh. Mộng Hoa và Thiên Bạch đều học khoa văn. Hồi đó, trường đại học Bắc Kinh còn chưa thu nhận nữ học sinh. Nhưng Mộng Phàm và Thiên Lam là nhưng cô gái tiến bộ. Họ không an phận với kiếp nữ nhi thường tình mà mạnh mẽ đấu tranh với gia đình đòi được học hành như nam giớị Vì vậy hai gia đình Khang Sở sau một thời gian không ngăn cản nổi liền đưa hai cô vào trường nữ sư phạm, phụ cận đại học Bắc Kinh. Bởi thế, năm đứa trẻ, buổi sớm cùng đến lớp, buổi chiều cùng về nhà. Cuộc đời trẻ trung tràn đầy sức sống, tràn đầy tự tin và lý tưởng. Đương nhiên, ba trai hai gái nếu phối ghép thì thành hai đôi thừa một. Một người thừa ra ấy thường là người hay gây sự hoặc là nguyên nhân của sự xích mích trong thời kỳ thanh xuân.
Khang Bỉnh Khiêm thời đó đã sớm rời khỏi đường hoạn lộ, ủng hộ việc thành lập chính phủ mớị Khang Bỉnh Khiêm gắng sức muốn thích ứng với trào lưu nên ông mới để cho con gái tiếp thu giáo dục kiểu mớị
Nhưng, thâm căn cố đế, ở chỗ sâu thẳm trong lòng ông, ông vẫn là người đọc sách truyền thống Trung Quốc, vẫn duy trì rất nhiều quan niệm vững chắc không sao đả phá. Sau khi vương triều Mãn Thanh chấm dứt, ông bỏ chính trị theo nghề nông. May là ở nhà họ Khang còn có ruộng nương và vườn tược rộng lớn. Ngoài ruộng vườn ra, ở phía Nam Thành Bắc Kinh, ông cho mở hiệu thuốc "Khang Ký dược tài hàng". Cửa hiệu thuốc này do Khang Cần quản lý và trở thành nơi Hạ Lỗi thích lưu lại khi không phải đến lớp, Những thứ Xuyên khung, Bạch chỉ, Tham tu, Sạ hương, Cam thảo, Trần bì, Đương quy ... đều là những thứ anh quen thuộc. Trong hiệu thuốc này có hương vị riêng, cứ khiến anh nhớ lại ngôi nhà gỗ nhỏ ở Đông Bắc. Hồi thơ ấu anh đã từng suốt đêm sắc thuốc cho cha, mùi hương của thuốc mãi mãi lan tỏa trong ngôi nhà nhỏ và rừng cây gần đó.
Hôm đó là ngày mồng bốn tháng năm Dân quốc thứ tám. Trong lịch sử Trung Quốc, ngày hôm đó chiếm một vị trí cực kỳ quan trọng. Nguyên nhân xảy ra câu chuyện là quyết đình của cuộc hội đàm ở Paris về vấn đề Sơn Đông, đem Giao Châu Đài Loan giao cho Nhật Bản. Quyết định ấy thành mồi lửa lan nhanh chóng trong các trường đại học. Các sinh viên tức giận điên cuồng, ngọn trào yêu nước cuồn cuộn dâng lên mà trường đại học Bắc Kinh là mũi xung kích đứng đầụ Trong đám học sinh khẳng khái hiên ngang của Trường đại học Bắc Kinh, Hạ Lỗi lại là người cầm đầụ
- Các bạn đồng học! Chúng ta hãy đứng lên cứu lấy Trung Quốc, cứu lấy lãnh thổ chúng ta! Hạ Lỗi đứng trên một đài cao dựng tạm ở cổng trường, giơ cánh tay hô lớn. Dưới đài tụ tập đến hàng ngàn học sinh, cả những học sinh của trường sư phạm gần đó cũng đến. Tất nhiên có cả Mộng Phàm và Thiên Lam. Họ đứng lẫn trong đám ngườị
- Đại thế Sơn Đông một khi mất đi, ngay đến cả quyền tự do tự chủ lãnh thổ của chúng ta cũng không còn nữa! Mất lãnh thổ, liệu còn có quốc gia không? Hỡi đồng bào thân yêu nhất, có huyết chí nhất của tôi! Đó là lãnh thổ của chúng ta, đó là giang sơn tươi đẹp của chúng tạ Chúng ta làm sao có thể giương mắt để người Nhật Bản cướp mất. để chúng không ngừng lăng nhục chúng ta, coi chúng ta như nô lệ! ...
Đám đông dưới đài bừng bừng khí thế. Họ rống lên, kêu lên, đồng tình căm phẫn.
- Để chúng ta đến Triệu gia lâụ Chúng ta hãy đến phủ Tổng thống Đoàn Kỳ Thuy! Để chúng ta lay tỉnh, những tên giặc bán nước sống say chết mộng! Hạ Lỗi càng lớn tiếng hét, nước mắt nóng hổi dâng đầỵ Anh giơ cánh tay lên, lại thét: Đất đai Trung Quốc không thể bán đứng!"
- "Đất đai Trung Quốc không thể bán đứt" Dưới đài mọi người hưởng ứng như sấm. Tiếng la thét chấn động bốn phía, người người đều giơ cao cánh tay lên.
- "Nhân dân Trung Quốc quyết không chịu cúi đầu!" Hạ Lỗi lại thét.
- "Nhân dân Trung Quốc quyết không chịu cúi đầu!" Mọi người thét to, rất nhiều người không cầm được nước mắt.
Hạ Lỗi quá phấn khích. Trong cơn xúc động anh cởi chiếc đồng phục học sinh bên ngoài, xé áo sơ mi bên trong, cắn nát ngón tay, viết lên áo bốn chữ lớn "Trả ta Thanh Đảo". Viết xong, anh giơ cao mảnh vải trắng có dòng chữ máu lên, hô to:
- Nước mất rồi! Đồng bào ơi, đứng dậy!
Học sinh sinh viên càng đồng tình phấn khích. Có người khóc, có người thét to, có người đấm ngực, có người dậm chân. Mọi người đồng thanh hét to:
- "Trả ta Thanh Đảo! Trả ta Thanh Đảo! Trả ta Thanh Đảo!"
Hạ Lỗi nhảy xuống khỏi đài cao, giơ cao mảnh vải trắng, xông về phía "Triệu gia lâu" mà Tào Nhữ Lâm hồi đó đang ở. Mọi người kép theo Hạ Lỗị Dọc đường họ không ngừng dựng những biểu ngữ mới, không ngừng hô những khẩu hiệụ Đội ngũ càng ngày càng lớn manh. Đến cửa Triệu gia lâu, đã có đến vạn cái đầu lúc nhúc. Tình cảm phẫn khích của các học sinh đã đến lúc không có cách nào khống chế nổị Các thứ khẩu hiệu, cái này dâng lên cái kia xuống:
- "Trong trừ quốc tặc! Ngoại trừ cường quyền!"
- "Đầu có thể mất, Thanh Đảo không thể mất!"
- Thà làm quỷ tự do, hơn làm nô lệ sống!"
- "Đã đảo giặc bán nước! Trừng trị nghiêm giặc bán nước!"
Mọi người rống lên, thét lên, càng ngày càng phẫn nộ. Cuộc biểu tình đã đến lúc sôi sục. Họ bắt đầu kêu to tên Tào Nhữ Lâm, Chưởng Tôn Tường, Đoàn Kỳ Thuy, đòi những người này phải ra tạ tội trước quốc dân. Họ cứ rống, cứ thét, cứ náo động như vậy, làm kinh động cả thành phố Bắc Kinh. Cảnh sát chạy đến, súng ống giương ra, họ bắt đầu bắt những phần tử cầm đầụ Nghe tiếng còi cảnh sát ré lên, học sinh sinh viên càng thêm giận dữ không thể nén. Lúc ấy đã có người ném đá vào trong lầu, có người đập cửa kính, có người dộng cửa, có người đốt biểu ngữ ... đúng là rối loạn thành một đám. Số đông cảnh sát ùn tới như ong, dùng bán súng đánh đập học sinh. Rất nhiều học sinh bị thương, rất nhiều người bị bắt. Cuối cùng Triệu gia lâu phát hỏạ Đội cứu hỏa hò hét mà đến. Cuối cùng đoàn biểu tình bị xua tan. Toàn bộ nhóm sinh viên cầm đầu đoàn bị bắt. Hạ Lỗi, Mộng Hoa, Thiên Bạch cả ba đều nằm trong số đó.
Hôm đó cả nhà họ Khang như ngồi trên tổ kiến. Vợ chồng nhà họ Sờ cùng chạy đến. Vịnh Tình nghe tin Mộng Hoa bị bắt liền ngất đị Sau khi tỉnh lại kêu khóc thảm thiết. ở Thiên Lý giận đùng đùng nói với Khang Bỉnh Khiêm.
- Tất cả là do Hạ Lỗi! Tôi hiểu rõ hết cả rồi! Đó là do thằng Hạ Lỗi cầm đầu! Bỉnh Khiêm, việc anh nhận con nuôi không có sao, nhưng anh phải dạy bảo nó chứ!
- Hạ Lỗỉ Khang Bỉnh Khiêm giật mình kinh ngạc. Lại là nó à?
Mộng Phàm không tự chủ được, dõng dạc bước ra:
- Cha, me, bác Sở, bác gái, chúng ta không thể trách Hạ Lỗi được. Nếu các người thấy tình hình lúc ấy, các người cũng phải cảm động! Hạ Lỗi là một người tràn đầy nhiệt huyết, có tinh thần yêu nước cao mới làm như vậy! Mọi người đều vì lòng yêu nước cả.
- Yêu nước? Khang Bỉnh Khiêm rống lên. Ở ngoài phố phất cờ la hét mà gọi là yêu nước à? Phóng hỏa đốt nhà mà lại coi là yêu nước à? Nó là người thích chơi trội, thích gây rối! Bây giờ liên lụy đến Thiên Bạch và Mộng Hoa, thử hỏi phải tính làm sao đâỷ Bị bắt vào nhà giam, nó còn yêu nước được không?
- Tôi biết mà! Tôi biết mà! Vịnh Tình vẫn chưa thôi khóc than. Cái thằng Hạ Lỗi ấy chỉ mang đến tai họa cho cái nhà này! Nó vốn dĩ là mối đại họa!
- Mẹ Mộng Phàm bi phẫn kêu lên.
- Đúng đấy! Đúng đấy! Sở phu nhân cũng khóc hổn hà hổn hển Thằng Thiên Bạch nhà tôi là một đứa bản chất lương thiện, nếu không theo Hạ Lỗi sao lại đi gây bạo động?
- Mẹ! Thiên Lam dậm chân, giận dữ nói - Các người không đi trách Tào Nhữ Lâm, Trương Tôn Tường, lại cứ trách mắng Hạ Lỗị Các người quả là kỳ quái quá!
- Mày câm mồn! Sở Thiên Lý rống lên với con gái - Đã gây nên tại họa tày trời, mày còn ở đây cãi chày cãi bướng à? Đọc sách, đọc sách, đọc sách để làm những con người quấy rối à?
- Bác Sở! Mộng Phàm không nhịn đươc, tiếp lời - Hôm nay ngoài phố những con người quấy rối ban đầu có đến ba nghìn đấy!
- Mộng Phàm! Khang Bỉnh Khiêm giận dữ rống lên - Mày còn dám đối lời với bác Sở hả? Tao thấy chúng mày không những quấy rối mà còn không coi bậc tôn trưởng vào đâu!
Mộng Phàm nhìn thấy tình thế như vậy, trong lòng vừa bồn chồn vừa tức giận. Cô biết cha mẹ ngoài việc oán hận Hạ Lỗi, quả thức không tìm ra biện phái nào giải cứụ Cô kéo Thiên Lam chạy ra khỏi nhà:
- Thiên Lam chúng ta đi thôi!
Vịnh Tình hốt hoảng nhìn Mộng Phàm:
- Mày định đi đâủ Ngoài phố đang rối loạn, hai đứa con gái chúng mày không ở nhà cha taọ Nếu xảy ra chuyện gì nữa, tao không sống nổi đâu!
- Mẹ Mộng Phàm nóng ruột Con muốn đến trường xem saọ Lần này số người bị bắt toàn là học sinh, nhà trường không lẽ ngồi nhìn không cứu! Tuy các người không tán đồng anh em học sinh, nhưng mọi người quả thật là nhiệt huyết sôi sục, lòng căm phẫn không thể nén! Con tin rằng, đại học Bắc Kinh, Yên Kinh và mấy trường chủ yếu, các thầy hiệu trưởng, các giáo viên chủ nhiệm phải có biện pháp giải quyết! Cha, mẹ, các người đừng lo lắng, Con dám nói, dư luận sẽ ủng hộ chúng con! Rồi tất cả học sinh sinh viên đều sẽ được phóng thích. Mộng Hoa, Thiên Bạch, Hạ Lỗi chẳng bao lâu nữa sẽ trở về nhà!
Lời Mộng Phàm nói không saị Ba ngày sau Mộng Hoa, Thiên Bạch, Hạ Lỗi đều được phóng thích. Mà cuộc vận động Ngũ Tứ cũng diễn biến thành cuộc vận động của toàn dân. Ở Thiên Tân, Thượng Hải, Nam Kinh, Vũ Hán mọi người đều lần lượt hưởng ứng, cuối cùng lan rộng ra đến hải ngoại, cả Hoa kiều cũng tham gia hoạt động.
Đối với Khang Bỉnh Khiêm, trong cuộc vận động toàn dân là chuyện của người khác, ông không hề quan tâm, mà điều bận tâm của ông là Hạ Lỗi, con người thích đấu đá và không chịu thần phục aị Tuy bọn trẻ đã bình an trở về, ông vẫnn không nén nổi, mắng Hạ Lỗi tàn tệ:
- Mày không lo đến an nguy cho mình. Mày cũng không lo đến an nguy của Mộng Hoa và Thiên Bạch à? Đưa mày đến trường học, mà học hàng hay đấy! Sao lại đi đối lập với chính phủ? Mày muốn cách mệnh hay là muốn tạo phản?
- Thưa nghĩa phụ! Hạ Lỗi kinh ngạc hết sức, Khang Bỉnh Khiên cũng là thế gia thư hương, sao không hề động tâm trước việc cắt đất cầu vinh? Chẳng trách được Mãn Thanh sắp đem đất Trung Quốc bồi thường hết sạch. - Con bất đắc dĩ phải làm thế! Cái chính phủ hiện tại của ta quả thực tồi tệ quá rồi! Thế nào cũng có người đứng lên nói chuyện với họ.
- Mày chỉ có nói chuyện thôi ư? Mày còn diễn thuyết, còn tuần hành, phất cờ hò hét, xách động quần chúng! Hành vi của mày đúng là giống lưu manh thổ phỉ! Tao nói cho mày biết, bất luận thế nào mày cũng không nên hành động như vậỵ Đó là hành động của những kẻ ngông cuồng! Tao nhìn không thuận mắt!
- Dưỡng phụ! Hạ Lỗi cố nén - Thời đại bây giờ đã không còn là thời đại Mãn Thanh nữa, rất nhiều chuyện quá bất hợp lý, rất cần cải cách. Dù cha thuận mắt hay không thuận mắt, việc phải xảy ra vẫn cứ xảy ra! Dù cho nhà này ... Anh ngừng lặng.
- Nhà này làm saỏ Khang Bỉnh khiêng càng giận.
- Nhà này cũng có nhiều cái không hợp lý. Anh buột miệng nóị
- A! Khang Bỉnh Khiêm trừng mắt nhìn Hạ Lỗị - Mày nói thế à? Nhà tao có chỗ nào không hợp lý? Có chỗ nào khiến mày không bằng lòng?
- Thí dụ như nói phụ mẫu chi mệnh, môi chước chi ngôn.
Mộng Phàm bị chấn động, chén trà trong tay cô suýt rơi xuống đất.
- Thí dụ như lấy dì hai, mua tớ gáị
Tâm Mi tức tốc ngẩng đầu nhìn Hạ Lỗi phán xét. Nhỏ Ngân, Nhỏ Thúy đều kinh ngạc.
- Được rồi, được rồi! Vịnh Tình vội cản lạị - Mày nói đến đấy là đủ! Coi như mọi người bình an trở về thế là xong rồị Phụ nữ trong nhà chúng ta rất đầy đủ, không cần mày vì chúng ta mà đấu tranh quyền lợi!
- Dưỡng mẫu, địa vị của mẹ đã hẳn nhiên rồi, đương nhiên không cần phải tranh cãi gì cả Hạ Lỗi nói gấp, mũi tên đã phát ra không thể dừng. - Nhưng Nhỏ Ngân, Nhỏ Thúy thì saỏ
Nhỏ Ngân, Nhỏ Thúy đều giật mình sợ hãị Nhỏ Ngân vội vàng tiếp lời:
- Chúng tôi không phiền Lỗi thiếu gia lo lắng dùm. Chúng tôi tự biết thế nào là đủ ...
- Đúng thế, đúng thế! Nhỏ Thúy nói theọ - Lão gia, thái thái đối với chúng tôi tốt như thế, chúng tôi còn trách cái gì?
- Nhưng Hạ Lỗi không dừng được. - Như * Hồ thì saỏ
- Cậu Lỗi! * Hồ sợ hãi kêụ - Cậu đừng hại tôi, tôi chưa hề có gì phải oán trách cả!
Hạ Lỗi nản chí, nhìn những phụ nữ trong nhà thấy người này so với người khác đều yếu đuốị Anh nhìn thẳng Tâm Mi:
- Còn dì Mi thì saỏ Lẽ nào cũng chấp nhận số mệnh? Lẽ nào đối với cuộc đời dì đã không còn có yêu cầu gì? Quả thật được mình có sự tôn nghiêm, có tự do, có địa vị, có vui sướng? ...
Khang Bỉnh Khiêm phất tay áo đứng lên:
- Đủ rồi đủ rồi! Mày là thằng trẻ ranh không biết trời cao đầy dày là gì. Mày vừa đốt Triệu gia lâu, bây giờ muốn đốt Khang gia lâu nữa!
Mộng Hoa cười thành tiếng. Mộng Phàm cũng cười theọ
Vịnh Tình, Tâm Mi, Nhỏ Ngân, Nhỏ Thúy ... mọi người cảm thấy thoải mái, mặt lộ ra nét tươi cườị
Bỉnh Khiêm không muốn lại mở rộng câu chuyện, cũng theo mọi người cườị Trong hoàn cảnh đó, Hạ Lỗi dầu cho còn nhiều chuyện muốn nói, cũng đành gác lạị Nhìn mọi người đang cười, anh không thể không cười theọ
Cơn sóng gió đến đây đã trở lại bình lặng. Nhưng đối với Hạ Lỗi, "Ngũ Tứ" giống như một mầm lửa nhỏ, thiêu đốt trong lòng ngực anh, khiến cho cách nhìn của anh với xã hội này, với cuộc đời, đối với mình, dĩ chí đối với tình cảm, đối với mục tiêu cuộc sống ... đều "hoài nghi". Thứ 'hoài nghi" từ mầm lưa nhỏ cứ lớn dần, lớn dần. Cuối cùng giống như một ngọn lửa dữ dội thiêu đốt khiến toàn bộ tâm linh anh đều nhức nhối
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cánh Nhạn Cô Đơn - Truyện Quỳnh Dao

Postby tuvi » 04 Sep 2019

Chương 12 _ V ú Hồ

Người thứ nhất đề cập với Hạ Lỗi về vấn đề "thân phận" là V ú Hồ. V ú Hồ săn sóc Hạ Lỗi tất cả mười hai năm. Mười hai năm nay, bởi V ú Hồ không có con cái, bởi Hạ Lỗi không có cha mẹ, lại bởi Hạ Lỗi không hề làm ra bộ "thiếu gia" nên bà ta cứ nói cười tự nhiên, thoải mái, bàn bạc mọi vấn đề với Hạ Lỗị Mối quan hệ của họ rất là thân thiết. Nói chung tấm lòng của V ú Hồ đều hướng về Hạ Lỗị Trong tiềm thức, bà thương anh như con mình đẻ ra, lại sùng kính anh như cậu chủ.
Rất nhiều chuyện, V ú Hồ nhìn thấy trước mắt bối rối trong lòng. Trực giác của nữ giới cho phép bà nhìn nhận ra rất nhiều vấn đề. Trước mắt bà, Hạ Lỗi càng ngày càng buông tuồng, Mộng Phàm càng ngày càng thích lẻn đến phòng Hạ Lỗị Cuộc "Ngũ Tứ" gì đó với diễn thuyết, viết huyết thư, rồi Hạ Lỗi thành một anh hùng. Nam nữ bình đẳng, tự do luyến ái, lật đổ chế độ bất hợp lý ... gì gì đó rất khó chấp nhận. Càng khó chấp nhận hơn khi Mộng Phàm thường đem những lý luận đó thảo luận với Hạ Lỗi ... mà lại thảo luận quá nhiềụ Sự sùng bái Hạ Lỗi của Mộng Phàm cơ hồ cũng nhen thêm ngọn lửạ
- Lỗi thiếu gia! Tối hôm đó, bà ta nhịn khôn nổi nên mở miệng Cậu có thể không đụng chạm đến ông chủ nữa hay không? Cũng không dẫn Mộng Hoa và Mộng Phàm làm cái cuộc vận động động gì nữa hay không? Cậu nên nhớ đến "thân phận" của mình!
Hạ Lỗi nhạc nhiên:
- Thân phận của tôi làm saỏ
- Trời! V ú Hồ thở dài quan tâm mà thành khẩn Cậu nên biết bất luận thế nào con mình đẻ ra và con nuôi dưỡng, nói đến cùng cũng có khác biệt. Bà chủ là người rất trung hậu, mới coi cậu như con đẻ, cậu không thể không biết cảm ơn! Con mình đẻ ra, nếu phạm sai lầm, mọi người sẽ ghi nhớ tận đáy lòng suốt đời!
Hạ Lỗi nghe đau nhói trong lòng. Lâu nay anh không hề nghĩ đến thân phận của mình. Giờ nghe V ú Hồ nhắc tới, anh bỗng thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương. Thứ mặc cảm tự ti lâu nay không biết trốn đâu giờ bỗng trỗi dậỵ Anh nhìn V ú Hồ, bỗng hiểu tại sao trong thành ngữ Trung Quốc có bốn chữ "Khổ khẩu bà tâm"
- Nhưng tôi đã phạm sai lầm gì?
- Cậu phạm sai lầm chưa phải là nhiều hay sao Làm hai cậu Mộng Hoa và cậu Thiên bạch bị giam! Bà chủ nhà giận đến như thế, cậm còn chưa nhìn thấy hay saỏ Chuyện đã qua coi như là xong. Từ giờ trở đi, cậu không được phạm sai lầm nữạ
Hạ Lỗi không nói, im lặng suy nghĩ.
- Cậu chỉ cần từng giờ từng khắc nhớ đến "thân phận" của mình là rất nhiều việc sẽ không phạm sai lầm nữa! Thí dụ như ... V ú Hồ vừa trải giường, vừa buột miệng nói Cậu và Thiên Bạch kết bái làm anh em!
- Thì làm saỏ Anh ngẩng đầu lên Tôi có chỗ nào không phải với Thiên Bạch?
- Mộng Phàm là "vợ" của Thiên Bạch!
* Hồ kéo phẳng nệm giường, quay mình đi ra khỏi phòng.
Trái tim của Hạ Lỗi lại nhói lên, đau buốt
Last edited by tuvi on 04 Sep 2019, edited 1 time in total.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cánh Nhạn Cô Đơn - Truyện Quỳnh Dao

Postby tuvi » 04 Sep 2019

Chương 13 _ Tâm Mi

Người thứ hai đề cập đến vấn đề "thân phận" của anh là Tâm Mi
Tâm Mi là vợ kế của Bỉnh Khiêm. Ông cưới Tâm Mi về nhà này đã mười lăm năm rồị Tâm Mi là một phụ nữ mắt rất to, lông mày dài, mặt tròn. Mười mấy năm trước, cô là một cô gái đẹp. Tiếc rằng cha mẹ đều mất sớm, cô theo anh chị sống qua ngày, rồi bị gả vào nhà họ Khang làm vợ nhỏ. Bây giờ anh chị của Tâm Mi đã trở về quê cũ ở Sơn Đông, cô ở Bắc Kinh. Ngoài nhà họ Khang ra, ở Bắc Kinh cô không còn ai là người thân thích.
Tâm Mi là người phụ nữ rất vô tư. Cô cũng chấp nhận số mệnh. Nỗi đau đớn lớn nhất trong đời cô là mất một đứa con. Dạo ấy, Hạ Lỗi đến nhà họ Khang đã được ba năm rồị Anh vẫn còn nhớ, tình cảm của Tâm Mi đối với đứa con còn ở trong nôi ấy không giống thứ tình mẫu tử bình thường. Có lẽ sống trong nhà họ Khang, đó là thứ ruột thịt duy nhất, nên cô yêu nó hơn bất cứ thứ gì trên đờị Khang Bỉnh Khiêm sắp xếp con theo thứ tự, lấy tên Mộng Hoàn. Nhưng Mộng Hoàn lại không may mắn, nó chỉ sống được bảy tháng thì mắc bệnh chết non. Đên ấy, trong ngôi nhà lớn họ Khang, vang lên tiếng kêu gào thảm thiết của Tâm Mị
- Mộng Hoàn! Nếu con phải đi, sao lại xuống cõi đời trên ghẹo làm gì? Con hãy mang cả mẹ cùng đi với! Mẹ cũng không còn muốn sống nữa! Không muốn sống nữa!
Nhưng Tâm Mi vẫn cứ phải sống, sống trong sự kỳ vọng lại có được đứa con. Nhưng cứ chờ đợi mãi mà không có tin gì. Tuổi xuân dần qua, nụ cười của Tâm Mi càng ngày càng héo hắt và ít đị Trong ánh mắt cô chỉ còn lại sự nghi ngờ và ai oán. Đôi môi khô nứt, khuôn mặt bầu bĩnh trước đây biến thành gầỵ nhưng cô vẫn rất đẹp, một cái đẹp thê lương, đẹp cô đơn.
Nếu không có cuộc "Ngũ Tứ", Tâm Mi vĩnh viễn chìm đắm trong cái thế giớio bị đóng cửa của nhà họ Khang. Nhưng Hạ Lỗi đã mang đến cho cô luồng gió mới: "Còn dì Mi thì saỏ Lẽ nào các người quả thật chấp nhận số mệnh? Quả thực đối với cuộc đời đã không còn yêu cầu gì nữả Quả thật thấy mình có được sự tôn nghiêm, có địa vị, có tự do, có vui sướng ... " Những lời nói ấy làm Tâm Mi rúng động, khiến cô trong đêm dài không ngủ, khắc khoải không nguôị
Quá trưa hôm ấy, cô ngăn Hạ Lỗi lại ở hành lang:
- Tiểu Lỗi, hôm đó cậu nói những gì tự do, vui sướng, tôi không hiểủ Cậu cho rằng, loại đì hai như tôi cũng có thể giành lấy được sự tôn nghiêm à?
- Đương nhiên Hạ Lỗi quá đổi kinh ngạc trước thứ quan niệm gì nua của xã hội Trung Quốc. Thứ quan niệm tước đoạt hết ý thức cơ bản về nhân quyền của một người phụ nữ Bất luận thân phận dì như thế nào dì đều có quyền được tôn trọng! Con người sinh ra bình đẳng. Mỗi người đều có quyền mưu cầu tự do và hạnh phúc.
- Không trách được ... Tâm Mi chăm chú nhìn anh, nói lý nhí rồi nín bặt, chỉ cố nhìn anh trân trân như ngầm đánh giá con người anh.
Hạ Lỗi hỏi:
- Không trách được cái gì? Anh ngạc nhiên hỏị
- Không trách được ... cậu tuy chỉ là đứa trẻ được thu dưỡng, nhưng cậu cũng giống như Mộng Hoa, sống thẳng thắn, can đảm!
Trong lòng Hạ Lỗi lại bị vật gì đụng vào đau dữ dộị Anh vụt tỉnh ngộ. Cái gọi là "nghĩa tử","dưỡng tử" ở trong ngôi nhà lớn cổ xưa nhà họ Khang, cũng giống như "di thái thái", không có quyền hạn và địa vị gì cả.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cánh Nhạn Cô Đơn - Truyện Quỳnh Dao

Postby tuvi » 04 Sep 2019

Chương 14 _ Khang Cần

Người thứ ba thức tỉnh anh về thân phận của anh là Khang Cần. Tối ấy anh đến cửa hiệu thuốc "Khang ký" để giúp đỡ công việc. Khang Cần đang thái nhung hươụ Anh giúp bác ta thu cất nhân sâm vừa chở về từ Đông Bắc. Ngồi ở trước cái bàn vuông, anh có vẻ ủ rủ.
- Sao thế? Khang Cần chăm chú nhìn anh. - Lại đấu khẩu với ai à? Cậu Mộng Hoa hay là cô Mộng Phàm?
Anh im lặng không nóị
- Tôi biết rồi! Khang Cần dò đoán. - Lão gia lại nói gì cậu chứ gì? Khang Cần thở rạ - Lỗi thiếu gia nghe tôi khuyên một câu này! Tục ngữ nói rất hay: "Nhân tại ốc thiềm hạ, bất đắc đê đầu". Nhà họ Khang người trên kẻ dưới, đối với cậu thế là tốt lắm rồị Có những chuyện cậu nên nín nhịn.
Hạ Lỗi kinh ngạc nhìn Khang Cần, bất giác lẩm nhâm: "Nhân tại ốc thiềm hạ, Bất khả bất đê đầu".
- Không biết là tôi không đúng hay họ không đúng? Anh buồn bã nóị - Gần đây mỗi người đều nhắc nhở tôi về điều đó.
- Cần nghĩ thông suốt môt chút, sống ở đời là như vậy đấy!
Lại một người chấp nhận số mệnh! Hạ Lỗi như vậy đấy!
- Khang Cần, tôi muốn hỏi bác ... tại sao bác lại làm việc cho nhà họ Khang trong lúc bác không phải là người tầm thường? Bác thông thiểu sách vở, đạt đạo lý, lại thông thạo y học. Một người giống như bác, căn bản là một "nhân tài", tại sao lại chịu cúi lòn người khác lâu như vậỷ
Khang Cần giật mình. Tuy được Hạ Lỗi khen ngợi, bác có chút đắc ý, nhưng không khỏi có chút cảm hoài tự thương đối với thân thể của mình.
- Lỗi thiếu gia có điều không biết, tôi lấy họ của nhà họ Khang là bởi vì cả ba đời họ nhà tôi đều ăn cơm của nhà họ Khang mà lớn lên! Cậu đừng nói tốt cho tôi như vậy, tôi chẳng qua chỉ là tôi tớ mà thôị Lão gia đãi tôi không bạc. Từ nhỏ, khi thầy giáo trường tư thục mở lớp, lão gia cho tôi được học ké. Nhờ vậy cũng biết đọc sách viết chữ, so với Khang Phúc, Khang Trung càng được ông chủ hài lòng hơn. Lại đem Kim Nữu hầu bên mình thái thái, cho tôi làm vợ. Tiếc rằng Kim Nữu bạc phước, mới vài năm đã chết ... Lão gia mỗi lần đi công việc gì, cũng đều mang tôi đi theọ Bây giờ lại để cho tôi quản lý "Khang ký dược tài hàng" ... Quả thật, quả thật là tôi không có gì đáng oán trách cả.
- Nhưng, Khang Cần Hạ Lỗi thành thật nói Bác sống thấy ổn thỏa ư? Ngoài chuyện Kim Nữu ra, trong đời bác, không có điều gì ân hận phải không?
Khang Cần tỉnh ngộ. Bác ta sợ hãi nhìn quanh:
- Tất nhiên là có, thậm chí rất nhiều vấn đề không dám nghĩ đến nữa!
- Nhưng bác có nghĩ đến hay không?
- Đương nhiên là ... nghĩ đến.
- Rồi kết luận của bác là thế nàỏ
- Làm sao có được kết luận? Có một số cảm giác vụt qua trong óc, vụt qua thế là đã thấy nhức nhối, không dám đụng chạm đến nó, cũng không dám đuổi theo nó, để cho nó trôi qua!
- "Cảm giác" gì? Thứ "cảm giác" như thế nàỏ
Khang Cần không sao tránh né nổị Bác ta nhìn thẳng Hạ Lỗi:
- Tựa như cảm giác "tịch mịch", cảm giác "đánh mất mình", cảm giác sẽ không "sống được thoải mái" ... lại còn giống như mình bị giam hãm ...
- Cảm giác muốn "tháo cũi sổ lồng" phải không? Hạ Lỗi tiếp lờị
- Đúng đấy! Khang Cần run run nóị - Đúng là như vậỵ
Hạ Lỗi và Khang Cần đăm đăm nhìn nhaụ Có một thứ tình thông cảm và tình bạn chảy trong lòng hai người, tuôn trào như nước vậỵ
- Khang Cần. Hạ Lỗi ngập ngừng nóị - Năm nay bác bao nhiêu tuổỉ
- Bốn mươi hai tuổi!
- Bác là cái gương của tôi! Hạ Lỗi buột miệng kêu lên. - Nếu tôi cứ an phận với hiện tại, không tranh giành cái gì, đến năm mươi bốn hai tuổi, tôi sẽ ngồi trong cửa hiệu thuốc "Khang ký" thay bác và nhớ tiếc tuổi thanh xuân đã mất!
Anh đứng lên, lảo đảo đi ra cửa, vén màn cửa lên, chân cao chân thấp rời khỏi
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cánh Nhạn Cô Đơn - Truyện Quỳnh Dao

Postby tuvi » 04 Sep 2019

Chương 15 _ Vùng Vẫy

Trong đời Hạ Lỗi có rất nhiều ngày u uất không vuị Sự kích thích mà cuộc vận động Ngũ Tứ mang lại và sự hoài nghi về thân phụ của mình, biết thành một thứ tâm trạng hết sức mâu thuẫn. Anh thấy mình bị một thứ lưới vô hình tầng tần lớp lớp vây bọc, không thể hít thở được, không thể sống được. Nhà họ Khang dần dần biến thành một thứ địa ngục. Anh không biết nên sống thế nào, sinh tồn thế nào, làm thế nào mới có thể "tháo cũi sổ lòng"?
Từ chỗ không biết sống như thế nào đó, chẳng hiểu sao anh bắt đầu lao vào làm việc như điên.
Anh bửa củi, anh sửa xe ngựạ Anh trèo lên nóc nhà sửa ngói lợp máị Anh mua gạch, đắp thêm tường, đem cái cửa sổ xưa bao nhiên năm nay không tu sửa bóc gỡ xuống, xây mới lại ... bận đến nỗi đúng là đầu váng mắt hoạ Mộng Phàm đuổi theo anh trước nhà sau nhà, trong vườn ngoài vườn, mà không sao nói nổi vài ba câu với anh. Bỗng nhiên chàng sinh viên đại học đã từng là thủ lĩnh của cả trường, toan làm chuyện quốc gia đại sự bỗng biến thành một tên nô lệ của nhà họ Khang.
Hôm đó, rốt cuộc Mộng Phàm cũng tìm được Hạ Lỗi ở chuồng ngựạ
Hạ Lỗi đang dùng bàn chải lông cho Truy Phong. Truy Phong hôm nay đã trở thành một con ngựa lớn khỏe mạnh. Hạ Lỗi dùng lược chải cho ngựa, chải hết sức chuyên tâm.
- Khang Phúc, Khang Trung đâu rồỉ Mộng Phàm đột nhiên hỏị
- Họ đi làm công việc khác rồị - Hạ Lỗi không ngẩng đầu lên, đáp.
- Làm công việc khác? Mộng Phàm cất cao giọng. - Tất cả những công việc nặng nề từ trong đến ngoài, từ trên chí dưới của nhà họ Khang anh không thể một mình ôm đồm lấy hết cả được đâụ Hôm qua trèo lên nóc nhà sửa nóc nhà. Hôm trước xả rãnh thông nước. Hôm trước nữa sửa cửa lớn, cửa giữa, cửa bên, cửa nách ... Anh còn việc gì để lại cho Khang Phúc, Khang Trung làm?
Hạ Lỗi không nói, cắm đầu chải lông cho ngựa, chải hết sức mạnh mẽ. Mồ hôi từ trán từng giọt từng giọt rỏ xuống.
Mộng Phàm nhìn mồ hôi rỏ, rất là bất nhẫn. Lấy từ trong lòng ra một cái khăn lụa, cô bước tới một bước, đưa tay lau mồ hôi cho Hạ Lỗị
Hạ Lỗi giống như chạm phải điện, lùi lại một bước.
- Đừng đụng đến tôi! Anh nói giọng thô lỗ.
Mộng Phàm kinh ngạc, há mồm lè lưỡi nhìn Hạ Lỗị Cách tay cầm chiếc khăn lụa dừng lại ở khoảng không, lúc sau lại yếu ớt buông rũ xuống. Cô lùi lại một bước, trên mặt lộ vẻ bị tổn thương sâu sắc.
- Anh làm sao mới được chứ? Cô nén giận hỏị - Tôi có lỗi gì với anh? Có ai chọc giận anh? Tại sao anh lại cứ không ngừng làm việc khổ sở thế?
- Mặc kệ tôi! Anh càng thô lỗ.
- Tôi làm sao có thể mặc kệ anh được! Mộng Phàm dậm chân, mắt đỏ ngầu lên. - Từ khi anh mười tuổi đến nhà tôi, anh làm gì tôi cũng theo anh làm cái ấy: Anh cưỡi ngựa tôi cũng cưỡi ngựạ Anh phát khùng tôi cũng phát khùng. Anh trèo núi tôi cũng trèo núị Anh đi học tôi cũng đi học ... Bây giờ anh bảo tôi mặc kệ anh, tôi làm sao có thể mặc kệ anh được?
Hạ Lỗi vứt bàn chải xuống, ngẩng đầu lên, đăm đăm nhìn Mộng Phàm.
- Từ giờ trở đi, đừng theo tôi nữa! Anh khàn giọng nói, mắt mở càng lớn. - Lẽ nào cô không nhận được rạ Trong người tôi có vi trùng? Tôi là tai họa, là thức dịch hạch, là bệnh truyền nhiễm! Xin cô lánh xa tôi ra!
- Anh nói cái gì? Cái gì là dịch hạch, là bệnh truyền nhiễm? Mộng Phàm kinh ngạc. - Ai nói với anh những lời tàn tệ thế? Ai dám làm như vậỷ Ai nói thế? Cô giận không thể nén.
Anh mở to mắt nhìn khuôn mặt vì giận mà đỏ bừng, nhìn con ngươi lóe sáng như sao, nhìn vẻ đẹp khiến người mê đám của cô, trái tim anh thắt lại: Này! Mộng Phàm, xin cô lánh xa tôi rạ Cô là người trong lòng tôi muôn ngàn lần nghĩ đến. Cô là nỗi đau khổ lớn nhất của đời tôi ... Anh tung mình nhảy lên lưng ngựa, phóng đi như chạy trốn.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Next

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 68 guests