Chương 3
Khả Tú đỡ Nhã Lợi ngồi tựa người vào thành giường, cô trao ly cà phê cho bạn, vỗ về:
– Rồi sẽ qua thôi, sẽ không ai mãi khổ . Cậu buồn có ích lợi gì đâu, sinh bệnh, anh ta cũng đâu có biết . Tiếc làm gì thứ nhu nhược nghe lời mẹ, cậu hãy nghĩ việc xa anh ta là điều tốt cho cậu .
Khả Tú còn nói nữa ... ọc ọc ... Mới uống mấy hớp sữa, Nhã Lợi đã vội bỏ sữa xuống giường mà nôn . Nôn thốc nôn tháo, nôn đến mệt nhoài . Đã vậy, đầu cô cứ quay quay chóng mặt . Mồ hôi vã ra trên trán, mệt kinh khủng, Nhã Lợi thở dốc . Khả Tú vớ cây quạt nan, cô vừa quạt vừa lau mồ hôi cho Nhã Lợi, cô vừa thương bạn vừa ghét Trần Hoàng . Trên đời sao có loại đàn ông nhu nhược vô dụng như thế, tuyệt đối nghe lời mẹ, bỏ vợ .
– Cậu bệnh như thế này nửa tháng rồi chớ ít hay sao . Nghe lời mình đi bác sĩ đi Lợi, bộ muốn bệnh hoài cho thành con ma dở dở ương ương hay sao ?
Nhã Lợi khép mắt lại . Cô bắt đầu sợ những ngày bệnh của mình, nó hành hạ cô không chút tiếc thương . May nhờ có Khả Tú, nếu không còn thê thảm hơn .
Lấy áo khoác ngoài cho Nhã Lợi, Khả Tú dìu cô ra đường đón xe đến phòng khám .
Nhã Lợi rầu rầu:
– Chắc tại mình quá suy sụp nên cứ đau dai dẳng .
Khả Tú chì chiết:
– Cậu nhìn xem, cậu giống như con ma vậy . Trần Hoàng có thấy cậu, dẫu còn thương, anh ta cũng bỏ cậu chạy đi luôn .
Nhã Lợi ứa nước mắt . Từ buổi ra đi đến nay, cô sống như loài du mục, bám vào Khả Tú . Cô thấy nhớ Trần Hoàng và vòng tay ấm nồng đêm chia tay, tất cả chỉ còn là kỷ niệm .
Vị bác sĩ khám, đo tăng– xông và bắt mạch cho Nhã Lợi, mỉm cười:
– Cô sắp làm mẹ đó, không biết sao ?
Nhã Lợi thảng thốt . Cô có nghe lầm không vậy ?
– Làm mẹ ?
– Đúng vậy! Mang thai con so bao giờ cũng có triệu chứng này . Cô đừng quá lo lắng . Nhớ giữ gìn sức khỏe, cô yếu sức lắm đó .
Nhã Lợi ngỡ ngàng . Cô mang thai . Điều mơ ước từ 3 năm qua không ngờ mãi bây giờ mới có, khi Trần Hoàng vừa cưới vợ, khi cô vừa có 2 chữ "tự do".
Đưa Nhã Lợi ra về, Khả Tú băn khoăn:
– Tại sao vậy Lợi ? Có thai gì kỳ vậy ? Lúc cần lại không có, bị bỏ rơi thì vướng bầu . Rồi cậu tính sao ? Phải báo cho Trần Hoàng biết để anh ta lo chứ .
Đưa tay lau nước mắt, Nhã Lợi cúi đầu im lặng . Cô cũng đang quá bối rối, không biết mình nên có thái độ nào . Nỗi khát khao được làm mẹ, bây giờ được bù đắp, nhưng chẳng đúng chỗ đúng lúc chút nào .
Thật lâu, Nhã Lợi lắc đầu:
– Mình không muốn báo tin cho anh ấy biết . Để làm gì ? Anh ấy đã cưới vợ, ngay sau khi mình rời nhà chưa quá 1 tháng . Mình sẽ sinh con và nuôi con khôn lớn bằng chính khả năng của mình .
Khả Tú mỉm cười:
– Tưởng cậu sẽ báo tin cho anh ta rồi cam tâm chịu làm phòng nhì, chịu cho người ta sỉ nhục đánh ghen chớ . Tớ hoan nghênh quyết định của cậu . Cậu đừng lo, bây giờ mình đi làm có đồng lương rồi . Ngày xưa cậu từng giúp mình, bây giờ mình bỏ cậu thì mình nên sống với ... chó chớ sống với ai .
Đang buồn, Nhã Lợi cũng phải phì cười . Cô lườm bạn:
– Về nhà đi! 1 lát, cậu đi mua thuốc giùm mình nghe ?
– Ừ . Cậu cũng phải nhớ uống . Ai chớ cậu là mình biết, chúa sợ thuốc luôn . May là cậu và Vũ Văn không có duyên nợ . Chứ nếu không, chồng làm bác sĩ, vợ sợ thuốc .
Nhã Lợi nắm tay Khả Tú, lắc đầu:
– Đừng nhắc đến Vũ Văn nữa! Mình phụ người ta mà, cho nên ông trời trừng phạt mình đó .
Nhắc đến Vũ Văn, cả 2 cùng lặng im . Vũ Văn đang ở rất xa và có lẽ anh đã quên tất cả rồi . 3 năm, 1 thời gian không ngắn không dài nhưng đủ để quên 1 mối tình từ thuở học trò .
– Nhã Lợi này! Cậu sẽ nhất định không gặp lại ba của con cậu chớ ?
– Ừ . Cậu không tin ?
– Tin nhưng sợ . Dù sao cậu và anh ta cũng 3 năm chăn gối mặn nồng . Nếu biết cậu có mang, nhất định ảnh sẽ mừng và tìm cậu, cậu yếu lòng lại sống với nhau .
– Mình sẽ không bao giờ trở lại với anh ấy . Mình ghét tính cách nhu nhược và quá hiếu thảo của anh ấy . Tại sao anh ấy không biết tranh đấu với mẹ chứ ? Hay vì ảnh cũng thích cô ta ?
Hỏi để mà hỏi, và Nhã Lợi lại lao vào cái vòng đau đớn, bị bỏ rơi, vòng tay, ánh mắt, vành môi từng là của cô, bây giờ của người phụ nữ khác mất rồi . Đêm đêm, cô chiếc bóng nhớ thương lệ đầm đìa . Còn anh, có ngàn lần ân ái và say đắm cùng vợ mới .
Trái tim Nhã Lợi đau đớn, xót xa . Cái đau đớn của người vợ bị phụ tình .
o O o
Trần Hoàng gắt gỏng:
– Sao em không lo chuyện nhà vậy ? Cứ suốt ngày đi bên ngoài, 2 buổi cơm nấu cho mẹ và anh cũng không có được . 7 giờ tối mà bếp núc lạnh tanh, nền nhà nhớp bụi, bàn ghế bẩn thỉu, chưa bao giờ nhà cửa tệ đến như thế này .
Chẳng xem sự khó chịu của Trần Hoàng vào đâu, Hồng Loan ngồi ngả người trên ghế, như quá mệt mỏi . Cô cong cớn vươn vai, 1 chân móng sơn đỏ lên bàn, lạnh lùng xẳng giọng:
– Má đi đánh bài suốt ngày . Còn anh nay đi ăn tiệc, mai ăn đám, em nấu cơm cho ai ăn đây .
– Em nói cái gì vậy ? Lâu lâu cơ quan mới có tiệc . Em phải nấu cơm cho anh ăn mỗi khi đi làm về chớ .
Hồng Loan vùng vằng:
– Ăn mà luôn chê thì ăn làm gì ? Em biết em không bằng cô ta, hầu anh hầu mẹ không khéo, nên anh đâu có yêu thương gì em, anh luôn nhớ vợ cũ của anh mà . Biết như vậy, em chẳng chịu ưng anh đâu . Cưới em chẳng qua cần 1 cái máy đẻ, 1 con ở phục vụ cho anh với mẹ anh mà thôi .
Trần Hoàng sững sờ:
– Em nói như vậy mà nghe được à ?
– Tại sao không được! Anh sống chung với em là do bị ép buộc, chớ trong lòng anh vẫn còn nhớ cô vợ cũ của anh . Anh tưởng em ngu lắm, đến không biết gì cả hay sao ?
Trần Hoàng thở dài:
– Trước khi về đây làm vợ anh, em biết rõ tính cách của anh rồi kia mà .
– Anh nói như vậy có nghĩa là em phải chấp nhận việc anh ở với em mà trái tim của anh vẫn còn đầy hình bóng của vợ anh ?
– Em biết mà Hồng Loan . Chuyện tình cảm đâu phải nói quên là quên, huống chi anh và Nhã Lợi chia tay không quá 1 tháng, mẹ đã buộc anh phải cưới em . Em nên thông cảm và tha thứ cho anh .
Hồng Loan giễu cợt:
– Nhã Lợi vô sinh, mẹ anh cưới em cho anh, bà cần đứa cháu nội chớ đâu cần biết em có đảm đang, có đức hạnh hay gì gì đi nữa . Còn anh, muốn em phải dịu dàng và biết chịu đựng chiều chuộng anh, xin lỗi à, em chỉ có thể sinh con, còn đảm đang đức hạnh ... để xem . Em quen sống tự do, cha mẹ nuông chiều từ nhỏ . Em thích người khác chiều em chứ không phải em chiều người khác . Anh chưa quên được vợ anh, thì đừng có đòi hỏi bất kỳ điều gì nơi em .
Trần Hoàng lạnh lùng:
– Được . Vậy em cứ vui chơi đi . Bao giờ chán thì sang nhà bác Hương rước mẹ về .
– Để làm gì, để đưa tiền cho mẹ anh đi đánh bài chắc ? Em nói không đúng hay sao còn nhìn em ?
– Em cho rằng mẹ cần tiền của em ?
– Mẹ anh lợi dụng em . Nè, mẹ anh đâu có cho tiền em xài, mà đi đâu còn được người ta kính nể là làm sui với bà chủ tịch huyện .
– Lớn quá vậy ?
– Chứ còn gì nữa, ba em khôn phải là người có địa vị và giàu có trong cái huyện này sao ? Anh đừng có quên tiền đám cưới anh và em, người ta đi rất nhiều . Đã vậy, ba em còn tặng cho anh chiếc ghế vững vàng ở ngân hàng .
Trần Hoàng kêu lên:
– Hồng Loan!
– Đừng có gọi tên em! Em ghét cái kiểu ấy . Nếu em không có của hồi môn là tiền vàng, mẹ anh có mờ mắt vội đuổi vợ anh đi không ? Phải nói là em cưới chồng chứ không phải anh cưới em.
Trần Hoàng ngớ người ra . Dĩ nhiên là anh không biết những chuyện lằng nhằng này . Anh là người bị đặt để, hèn nào Hồng Loan mới quá quắt như vậy, cô chẳng xem anh ra gờ– ram nào ...
Anh còn chưa biết nói như thế nào, thì cô đã hất mặt chanh chua:
– Cứ xem như mẹ tôi bù của, khi tôi chẳng cho anh được cái nghìn vàng .
Chuyện như vậy mà cô cũng dám nói ra, Trần Hoàng lắc đầu chào thua . Hồng Loan chưa chịu thôi:
– Em lấy anh là để có danh phận mẹ anh thì được lợi, làm sui với ông chủ tịch huyện . Chúng ta đều có thế giới riêng của nhau, như vậy đi, cho đỡ bực mình .
Trần Hoàng châm biếm:
– Nếu em muốn vậy, anh càng vui lòng hơn và càng biết ơn em . Em còn muốn nói gì nữa, nói ra cho hết đi!
Hồng Loan thản nhiên săm soi mặt mình vào chiếc gương nhỏ:
– Khi nào nghĩ ra, em sẽ nói tiếp, chỉ sợ anh không dám nghe .
Tức mình trước kiểu nói đâm hông kia, Trần Hoàng ra xe giận dữ lái đi . Đây là cái giá anh phải trả cho hành vi tiếp tay mẹ, phụ bạc Nhã Lợi . Không hiểu mẹ có chịu sáng mắt ra chưa ?
Hồng Loan cần 1 người chồng để cho cô qua cái tuổi lỡ thời, ế ẩm khi mà người đàn ông chỉ nhìn thấy ở cô là 1 người tình tốt hơn là làm vợ .
Càng nghĩ, anh càng đau và càng nhung nhớ người vợ 1 thuở đã cùng anh chăn gối mặn nồng .
Nhã Lợi ơi! Em ở đâu ?
o O o
Bây giờ không còn là căn nhà bề thế sang trọng nữa . Cái thuở vàng son hưng thịnh ấy chấm dứt rồi . Và thói đời, "giậu đổ thì bìm leo" ấy, muôn đời vẫn như thế .
Gia đình Nhã Lợi bỏ nơi chôn nhau cắt rún của mình, để đi đến phương xa, không còn 1 ai quen biết . Cái cảnh, cơ hàn cùng khổ ấy giống như ngày mới sinh Nhã Lợi ra đời .
Đã vậy, bây giờ Nhã Lợi còn bị ruồng rẫy . Sau nửa tháng đau ốm, hôm nay cô có vẻ khởi sắc hơn 1 chút . 2 mẹ con cùng lặng im ngồi trên chiếc ghế đá cũ . Bóng chiều đổ dài, tia nắng, cuối cùng rồi cũng tắt, nhường cho màn đêm buông xuống .
– Tối rồi, vào nhà đi con . Mẹ dọn cơm 2 mẹ con cùng ăn nha ?
Nhã Lợi lắc đầu:
– Mẹ ăn đi, con không thấy đói .
– Không đói cũng phải ăn chớ con . Bây giờ là ăn để sống .
Nhã Lợi nắm tay mẹ áp lên má:
– Con có ăn vào nó cũng đâu ở lại bụng con . Mỗi lần nôn, con sợ lắm mẹ ạ . Mệt muốn đứt thở luôn .
– Phải ăn 1 chút con ạ . Có như vậy cái thai mới mạnh được .
Nhã Lợi xúc động . Bây giờ cô chỉ còn có mẹ . Ba đi tù vì nợ nần phá sản, cô bị chồng hắt hủi bỏ, nhưng cô sẽ là điểm tựa cho mẹ nương tựa vào . Nếu không, mẹ sẽ suy sụp mất, và điều gì sẽ xảy ra, Nhã Lợi không dám nghĩ đến .
Bà Hiền vuốt tóc Nhã Lợi, ngậm ngùi:
– Tất cả tại mẹ! Ngày xưa ép con ưng Trần Hoàng, mẹ thấy nó hiền, biết lo làm ăn, con có chỗ nương tựa tốt . Ai ngờ nó nhu nhược quá, nghe lời mẹ ruột bỏ vợ .
Nhã Lợi ứa nước mắt:
– Chuyện qua rồi bỏ đi mẹ! Mẹ nhớ hoài rồi lại buồn sinh bệnh . Mẹ còn phải lo cho ba nữa .
– Không biết ... Vũ Văn bây giờ ở đâu ? Con biết nó ở đâu không ?
– Dạ không! Con cũng không muốn biết, mẹ ạ . Chính con phụ bạc anh ấy mà .
– Còn ba mẹ thì khinh nó nghèo . Con có giận mẹ đã làm khổ đời con không ?
– Dạ, con đâu dám! Ơn cha nghĩa mẹ như trời biển . Con sẽ bắt chước anh Hoàng, là cha mẹ khó tìm chứ chồng vợ thì kiếm đâu mà không có hả mẹ ? Mẹ ạ! Có nhiều lúc con nghĩ hay mình cứ bỏ cái thai này .
– Kìa con, đừng như vậy, ác lắm!
– Nhưng mà mẹ con mình sống ra làm sao đây ?
– Đói cũng phải nuôi . Bất quá mẹ lại đi buôn bán ve chai như ngày xưa vậy .
– Mẹ!
Nhã Lợi kêu lên, cô ngả vào lòng mẹ khóc âm thầm .
– Có ai ở nhà không ?
Tiếng nói sang sảng vang lên . Nhã Lợi lau nước mắt mừng rỡ:
– Mẹ ơi! Cậu Tư đến!
Cặp gà trên tay cậu Tư vùng vẫy, mồm kêu oang oác, cậu đưa cho Nhã Lợi:
– Cậu cho đó, để ăn cơm hay nấu cháo gì đó . Sao, ở đây có thoải mái không ?
– Dạ, cũng thoải mái cậu ạ . Chiều gió từ sông thổi lên mát lắm . Cậu nói chuyện với mẹ, con đi cột 2 con gà này lại .
Ngồi xuống cạnh chị Hai mình, cậu Tư thở dài:
– Chị thấy nghèo khổ chưa . Đã có tiền người ta làm ăn thận trọng 1 chút đi . Phân bón cũng bán, xác mì cũng thầu, cứ thấy cái gì lời nhiều thì mê, bung đồng vốn không lấy lại được, phá sản nợ nần, anh Hai đi tù vào cái tuổi 50, có đau đớn không ?
Bà Hiền sa nước mắt:
– Thôi mà cậu . Dì gì cũng tan nát hết rồi . Buồn là buồn thói đời người ta thấy mình suy sụp, còn muốn đạp cho lún sâu thêm hơn .
– Thì thói đời luôn khốn nạn như vậy, bộ bây giờ chị mới biết hay sao ? Còn con Nhã Lợi, nghe nói cũng bị mẹ chồng và chồng đuổi đi ?
– Ừ, 3 năm rồi không sinh con nên bị đuổi đi . Ngặt nỗi, về nhà 3 tháng bây giờ mới biết có mang .
Cậu Tư giận dữ đập tay lên bàn:
– Qua nắm cổ thằng Hoàng, bắt nó lo!
– Con Lợi tự ái không chịu đâu cậu . Thằng Hoàng cũng đã cưới vợ rồi,nói sao được, khi con Lợi tự ý ký giấy ly hôn .
– Đồ ác nhơn ác đức!
– Đúng hơn, con Lợi bị bỏ vì ba nó đi tù, nhà cửa bị tịch biên hết . Họ bỏ là phải rồi cậu .
– Thứ người ăn ở bạc như vậy, trời sẽ quả báo họ .
2 chị em tâm sự mãi, mà chừng như nỗi buồn của cuộc đời cứ như sâu thẳm thẳm hơn .
– Hay là chị về Châu Đốc sống với vợ chồng em đi chị, ở chi cái xứ bạc bẽo này .
– Để chị bàn với con Lợi . Chị cũng không muốn phiền cậu . Tuy cậu là em chị nhưng cậu còn có mợ .
– Vợ em chẳng dám nói gì đâu, quyền là ở em nè .
Bà Hiền vẫn băn khoăn:
– Về đó, chị biết làm gì mà sống đây, ruộng thì không biết làm, trồng rau hay chăn nuôi cũng ngơ luôn .
Cậu Tư trấn an:
– Chị lo gì, em sẽ chỉ cho chị làm . Chị em lúc này không lo cho nhau, thì sao gọi là chị em cho được .
Thấy Nhã Lợi đi ra, cậu Tư gọi lại:
– Con định không cho thằng Hoàng biết gì cả à ? Phải bắt nó có trách nhiệm chớ con .
Bị khơi nguồn vết thương, Nhã Lợi ứa nước mắt:
– Dạ thôi đi cậu! Bắt người ta có trách nhiệm, có nghĩa là tiếp tục mối quan hệ, vợ sau của anh ấy biết lại thêm phiền .
– Ờ, cháu nói như vậy cũng phải . Nhưng mà thấy cháu chịu thiệt thòi, cậu ức lắm .
– Tại cháu và mẹ không nỡ bỏ núm ruột của mình . Thôi thì là máu thịt của mình, mình nuôi cậu ạ .
– Cậu đang bàn với mẹ cháu để 2 mẹ con cháu về Châu Đốc sống với cậu, cháu nghĩ sao ?
– Dạ ... con tùy mẹ và cậu quyết định .
– Nếu như vậy, tối nay soạn đồ đạc đi, ngày mai đi . Đi bằng tàu . Tàu của cậu chở lá dừa nước đang neo ở Mũi tàu Củ Chi .
Nhã Lợi cúi đầu . Quyết định này sẽ vĩnh viễn đưa cô đi xa rời Bình Dương, có nghĩa càng xa Trần Hoàng vạn dặm hơn nữa, không mong gì 1 lần gặp lại . Không hiểu anh có đi tìm cô .
– Mẹ à! Con có thể đi gặp anh Hoàng 1 chút được không ? Có lẽ sẽ không bao giờ gặp nữa, nếu như mình về Châu Đốc ở .
Hiểu tâm trạng của con, bà Hiền gật đầu:
– Cẩn thận nghe con!
– Mẹ yên tâm đi! Sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu .
o O o
– Cậu muốn đi gặp Trần Hoàng ?
– Ờ .
– Hình như Hồng Loan cũng mang bầu . Bà Khai làm tiệc ăn mừng ầm ĩ, cả huyện Dĩ An này, ai cũng biết .
Nhã Lợi lặng người, lòng cô đau nhoi nhói . Con của cô ra đời chẳng nhằm lúc, khiến cha mẹ long đong .
Nhìn vẻ bần thần của Nhã Lợi, Khả Tú thương hại:
– Cậu không nên đi 1 mình, lỡ gặp bà Loan, con mẹ ấy dữ có tiếng, quậy có tiếng . Để mình nhờ anh Nam đưa cậu đi .
Nhã Lợi gật đầu:
– Cũng được!
– Phải cẩn thận đó!
– Ừ .
Khả Tú gọi Khoa Nam, cô luôn luôn "sai" cái anh chàng dễ bảo hiền lành này . Còn Khoa Nam chẳng bao giờ dám từ chối điều gì Khả Tú nhờ anh .
Anh đẩy chiếc Wave, chờ cho Nhã Lợi ngồi lên đàng hoàng rồi mới cho xe chạy .
Ngừng xe trước cơ quan của Trần Hoàng, Nhã Lợi nhờ người bảo vệ gọi anh ra .
Mắt Trần Hoàng sáng lên vui mừng khi trông thấy Nhã Lợi, anh đưa cô qua quán nước bên kia đường, gọi 2 chai nước ngọt và nhìn cô xót xa .
– Em ốm quá Lợi ạ . Bộ em bệnh hay sao vậy ? Anh có đến nhà cũ mọi lần hỏi em và mẹ nhưng không ai biết em ở đâu cả . Em tìm anh ... có phải em kẹt tiền không vậy ?
Anh hỏi cô huyên thuyên, làm cho cô không biết trả lời câu nào trước câu nào sau . Xem vẻ anh rất mừng và xúc động, bao nhiêu đó quá đủ để ấm lòng Nhã Lợi .
Cô ngập ngừng rồi hỏi:
– Có phải cô ấy mang thai rồi hả anh ?
Trần Hoàng bối rối cúi đầu:
– Ừ .
– Chúc mừng anh . Mẹ chắc là mừng lắm .
– Ừ .
– Anh cũng mừng nữa chứ ?
– Ừ .
– Vậy nếu ... em nói em cũng có mang gần 4 tháng rồi, anh có mừng không ?
Trần Hoàng tròn mắt, người anh nhỏm thẳng dậy, anh siết mạnh tay cô .
– Thật không em ?
– Anh ngạc nhiên à ?
Không giấu được tâm trạng mình, anh gật đầu:
– Ừ .
– Không đúng lúc chứ gì ?
– Tại sao hồi ấy không có ? Nếu không, anh và em đâu phải chia tay đau đớn như thế này .
– Xa em, anh đau đớn thật à ?
– Nhã Lợi! Em hiểu mà, anh đâu có thương ai ngoài em .
– Anh cũng thương con mình chứ ?
– ...
– Anh có tin đứa bé này là cốt nhục của anh không ?
Trần Hoàng không trả lời, mà anh đưa mắt nhìn Khoa Nam ngồi cách anh 1 bàn . Rõ ràng lúc nãy đi ra, anh thấy 2 người đứng cạnh nhau . Nhã Lợi không hề giới thiệu gì cả . Anh ta là ai vậy ?
Nhìn theo hướng mắt anh, Nhã Lợi cười buồn:
– Có phải anh đang nghĩ với nhau 3 năm không có con, xa nhau 3 tháng lại có mang ?
– Anh nghĩ không quá đáng chứ ?
– Anh nghĩ như vậy à ? Nhưng đứa con em đang mang là cốt nhục của anh .
Trần Hoàng ngập ngừng:
– Em đến để đòi hỏi trách nhiệm của anh à ?
Thái độ của anh làm cho lòng Nhã Lợi đau đớn quá . Lẽ ra cô không nên đi tìm anh, gặp nhau trong hoàn cảnh này để cô thấy anh quá tầm thường . Tiếc rằng cô đã trao cuộc đời mình cho 1 kẻ không ra gì . Cô lạnh lùng:
– Không .
– Vậy em tìm anh làm gì ?
Nhã Lợi cay đắng:
– 3 năm, em làm vợ anh, có khi nào anh cho em sự công bằng đâu mà em đòi hỏi .
Giọng Hoàng xẵng:
– Vậy em tìm anh làm gì ? Chúng ta đã ly hôn rồi mà .
– Đúng là chúng ta đã ly hôn, không còn gì ràng buộc hay tìm đến nhau . Anh yên tâm đi, đây là lần cuối cùng em gặp anh .
– Sao không nói đi, muốn anh tin đứa con trong bụng em là cốt nhục của anh ?
Nhã Lợi mở to mắt nhìn Trần Hoàng . Đây là người cha của đứa con trong bụng cô đây sao ? Cách cư xử của anh không đáng 1 xu . Cô còn đối diện với anh làm gì nữa, cho lòng thêm hận, trái tim thêm đau . Khoa Nam cũng không sao chịu được thái độ kia, anh đứng dậy tức giận bước tới, nắm tay Nhã Lợi .
Giọng anh khinh bỉ, ánh mắt rẻ khinh chiếu vào Hoàng:
– Anh nghe cho rõ . Tôi và Nhã Lợi chưa yêu, nhưng tôi sẽ yêu cô ấy, tôi đưa cô ấy đến đây để nhìn rõ con người anh đấy .
Mặt Trần Hoàng tái lại, anh châm biếm:
– Để cho tôi biết vị trí của tôi ngày nào đã có anh thay thế rồi chớ gì . Cô ấy còn sinh con cho anh . Hay quá hả, vừa xa nhau đã có người thế vào, còn sắp có con .
– Cốt nhục Nhã Lợi đang mang là của anh, anh tin hay không cũng được . Cô ấy đi tìm anh không phải đòi hỏi trách nhiệm ở anh, mà vì cô ấy sắp đi xa . Không ai cần anh lo lắng hay nhận từ anh bất cứ sự hổ trợ tiền bạc nào .
Trần Hoàng lạnh lùng, cơn ghen biến anh thành kẻ tàn nhẫn:
– Dĩ nhiên rồi, và điều tôi muốn thông báo cho 2 người biết, giọt máu nếu là của tôi, thì sẽ không bao giờ xuất hiện, sau khi Nhã Lợi bước ra khỏi cuộc đời tôi . Nó là con của ai, tự lương tâm cô ấy biết .
Đau tê tái, Nhã Lợi cố ghìm lòng mình xuống, trong lòng cô lúc này là hận chứ không là tình yêu nữa . Cô nhìn thẳng vào mắt anh .
– Ngày mai em rời Bình Dương rồi, cơ hội gặp lại chắc chắn không có . Anh yên tâm đi, em sẽ không bao giờ đi tìm anh, đây là lần đầu cũng là lần cuối . Chúc anh hạnh phúc .
Quay sang Khoa Nam, cô khe khẽ:
– Đi thôi anh Nam!
Khoa Nam chưa đi, anh đứng lại nghiêm nghị:
– Tôi từng học chung với Hồng Loan, cô ấy quậy như thế nào tôi quá rõ . Thái độ của anh hôm nay rồi anh sẽ hối hận suốt 1 đời .
Trần Hoàng giễu cợt:
– Phải không ?
– Anh là đàn ông, định đoạt cuộc đời mình phải do chính mình sao lại đặt để vào mẹ mình như con gái . Anh là thằng đàn ông nhu nhược và hèn hạ .
Mặt Trần Hoàng tím thẫm lại vì giận:
– Nhưng tôi không ngu để đi làm cái việc "quà quạ nuôi con tu hú". Tôi không có tâm hồn cao thượng như anh đâu . Nhường cái việc cao thượng ấy lại cho anh đó .
– Tôi chỉ tiếc là Nhã Lợi vì chữ hiếu mà trao cuộc đời mình cho 1 gã đàn ông bạc tình và vô đạo đức như anh . Sau này, anh đừng có nói là nhận con, xấu hổ lắm .
Nhã Lợi bỏ chạy đi, cô vừa chạy vừa khóc làm cho Khoa Nam hoảng hốt chạy theo . Nếu không, chắc chắn anh còn mắng vào mặt Trần Hoàng những lời thậm tệ hơn nữa .
Anh ôm cô lại giữa đường, mặc cho Trần Hoàng chiếu ánh mắt giận dữ vào họ . Hừ, chẳng lẽ anh nói sai cho họ ?
Dìu Nhã Lợi lại xe, Khoa Nam vỗ về:
– Mặc kệ ai ăn ở bạc, trời sẽ phạt họ em ạ ?
Nhã Lợi cúi đầu lặng im, cô không muốn khóc, mà dòng lệ đau khổ cứ tuôn trào ra .
– Tình cảm mà em dành cho Trần Hoàng uổng phí lắm Nhã Lợi lạ . Em hãy quên hắn và hãy sống vì mẹ em vì đứa con trong bụng em .
Nhã Lợi lau nước mắt:
– Anh nói đúng, em phải sống vì mẹ, vì đứa con của em . Em sẽ sinh nó ra và nuôi nó khôn lớn . Em phải sống và ngày nào đó nhìn sự suy tàn của họ .
Trong trái tim Nhã Lợi bây giờ còn lại là cay đắng và thù hận .
Người ta có thể quên nhau dễ dàng vậy sao ? Lời nói yêu nào trong đêm cuối cùng . Vừa chia tay nhau, anh vội đi cưới vợ . Và phải say đắm lắm, ân ái ngọt ngào lắm mới cho Hồng Loan đứa con . Anh đã vội vàng quên cô . Đồ giả dối, bạc bẽo!
o O o
Nhã Lợi đưa tay xoa bụng, cô đưa mắt nhìn những sản phụ khác, bụng họ đâu to như bụng cô, mới hơn 8 tháng mà cô đi không muốn nổi .
– Nguyễn Nhã Lợi!
Cô y tá gọi tên Nhã Lợi, cô giật mình vội đứng lên . 1 sản phụ đối diện vui vẻ:
– Mình may mắn đó, vị bác sĩ Văn ở bên Pháp về khám cho, nghe nói ông ấy mát tay lắm .
Nhã Lợi đi luôn vào phòng khám cái tên Văn làm cho cô thoáng nhớ rồi thôi . Bây giờ có lẽ Văn ra trường rồi cũng nên . Sài Gòn vẫn gợi cho cô với bao kỷ niệm êm đềm, thời sinh viên với tình yêu học trò lãng mạn .
Mới đẩy cánh cửa bước vào, Nhã Lợi khựng lại . Vũ Văn cũng vừa ngước lên nhìn cô sững sờ . Nhã Lợi hổ thẹn muốn lùi ra . Vũ Văn đứng lên, anh lấy vẻ tự nhiên của người thầy thuốc, chỉ chiếc ghế cho cô ngồi:
– Em ngồi đi . Mấy năm rồi mới gặp phải không ? Bụng em mấy tháng rồi Nhã Lợi .
– Dạ, hơn 6 tháng! Em mang song thai nên phải lên thành phố khám .
Thấy cô có vẻ ngại, anh cười:
– Để anh nhờ bác sĩ Ngọc khám cho em . Ngọc ơi!
Từ cánh màn trong, Bích Ngọc bước ra:
– Anh gọi em ?
– Ừ, em khám giùm cô Nhã Lợi, bạn học của anh ngày xưa đó .
Bích Ngọc trêu:
– Ngại không khám được à ? Không sao, bạn của anh, em khám cẩn thận cho là được rồi . Cô ấy mang song thai ?
Nhìn Nhã Lợi, Bích Ngọc vui vẻ:
– Thai con so mà mang song thai, hẳn ông xã chị vừa mừng vừa lo lắm phải không . Đừng lo và cũng đừng sợ gì cả .
Vũ Văn đùa theo:
– Nhã Lợi có làm sao là thằng bạn của nah sẽ không để yên cho anh và em đâu đó Ngọc .
Bích Ngọc ra hiệu cho Nhã Lợi leo lên bàn khám, cô nói như cho Vũ Văn nghe:
– Chị được bác sĩ Vũ Văn tận tình lo lắng là may lắmnghe . Bình thường lúc làm việc, anh ấy nghiêm lắm .
Nhã Lợi hỏi nhỏ xíu:
– Bác sĩ là bà Vũ Văn à ?
Nhún vai, Bích Ngọc cười:
– Chưa đâu . Thương chưa ra thương, cưới thì chưa ngỏ .
– Vậy là đang tìm hiểu ?
– Tạm gọi là như vậy .
– Anh Văn mà được người vợ như bác sĩ là phước của anh ấy .
– Vậy à!
Bích Ngọc khám kỹ cho Nhã Lợi, cô lắng nghe trái tim thai thật lâu và cuối cùng xếp dụng cụ lại . Trong lúc chờ Nhã Lợi mặc áo lại, cô nói như ấm ức:
– Quen nhau 3 năm rồi đó, ảnh chưa khi nào chịu nói cưới . Có lẽ do anh ấy mặc cảm nghèo hơn tôi . Tôi đâu cần chuyện ấy, chỉ cần anh ấy yêu tôi thôi . Thật ra lúc đi học anh ấy vui vẻ lắm . Trở về Việt Nam không hiểu sao cứ trầm lặng suy tư như u uất điều gì vậy .
Như nhận ra chưa gì mình đã trút tâm sự cho người mới quen, Bích Ngọc giả lả:
– Ngày xưa anh Văn và chị học chung 1 nhóm à ?
– Phải .
– Lúc chị biết anh Văn, ảnh đã có bạn gái chưa vậy ?
– Đã yêu anh ấy, cô còn nghĩ đến quá khứ của ảnh làm gì . Chỉ cần bây giờ anh Văn yêu cô và kết hôn với cô, 2 người thấy không thể nào thiếu nhau là quá hạnh phúc rồi .
– Ờ ... À! Thai của chị mạnh, em bé tốt lắm, cả 2 là gái, 1 cân nặng 2 ký 7, 1 nặng 3 ký, chị cần nghỉ ngơi nhiều hơn .
– Vâng, cám ơn bác sĩ .
– Nhìn chị Lợi, tôi nghĩ hồi con gái chắc chị phải đẹp lắm .
Nhã Lợi phì cười:
– Không có đâu! Tôi xấu nhất đó .
– Bộ trong nhóm của chị nhiều người đẹp lắm à ?
– Cũng có .
– Lẽ nào anh Vũ Văn không chấm ai hết .
Liếc ra ngoài phòng khám, Nhã Lợi trêu:
– Cô đóng vai cảNh sát điều tra hay sao ? Sao không hỏi anh Văn ? Yêu cô, anh ấy nhất định phải nói chớ .
Bích Ngọc càng có cảm tình với Nhã Lợi hơn, cô ân cần:
– Quen được chị, tôi vui lắm . Từ lúc về nước cho đến bây giờ, tôi chưa hề nghe anh Văn nhắc bạn bè cũ, nay gặp chị . Nếu không, dễ gì biết được thời sinh viên của anh ấy như thế nào .
Nhã Lợi thở dài:
– Thà đừng biết, đừng dọ dẫm tìm hiểu có lẽ sẽ khá hơn . Cứ yêu hiện tại và sống cho tương lai, bie6 t quá khứ làm gì .
Bích Ngọc gật gù tiễn Nhã Lợi và dặn:
– 3 hôm nữa, chị trở lại . Chuẩn bị mọi thứ, thai của chị sụt nhiều lắm rồi đó .
Lo lắng vạn điều nhưng Nhã Lợi cố tươi cười:
– Tôi biết rồi, cám ơn sự săn sóc của cô .
– Đâu có gì, không biết thì thôi, đã là bạn bè thì phải giúp đỡ nhau chớ . Sếp Vũ Văn ra lệnh, chị không nghe sao ?
Nhã Lợi cười, đưa 2 tay đỡ bụng, bước đi nặng nề . Bích Ngọc hỏi:
– Anh ấy có đợi chị bên ngoài không ?
Nhã Lợi ngỡ ngàng hỏi lại:
– Anh ấy ? Cô nói anh ấy nào ?
Bích Ngọc bật cười:
– Là chồng của chị đó .
– À ...
Nhã Lợi cười khỏa lấp:
– Dĩ nhiên là có rồi! Ai lại để bà bầu đến đây 1 mình chớ .
– Chị xinh quá đi à . Có thai mà còn nét, dễ gì anh ấy để chị đi 1 mình .
Nhã Lợi đùa:
– Chứ sao! Vợ là nhất mà .
Bích Ngọc vui vẻ:
– Với tôi, chị cũng nhất luôn .
– Cô mới là nhất của anh Văn . Thôi, chào tạm biệt .
Nhã Lợi ra về, lúc Vũ Văn còn bận rộn với bệnh nhân . Cô cúi thấp đầu và đi luôn ra cửa, thừa lúc anh quay lưng vào trong . Gặp nhau nói gì đây, chỉ có ngỡ ngàng mà thôi . Ngày nào đó của hơn 3 năm về trước, cô đã phụ anh, lúc anh miệt mài nơi xứ người lao đầu vào học tập . Nhìn nhau chỉ thêm ngỡ ngàng, xấu hổ .
Có dấu hiệu đứa con chào đời nên Nhã Lợi đành lưu lại thành phố . Cô vừa rời bệnh viện, đứng lóng ngóng đón xe, thì Vũ Văn cho xe đỗ lại trước mặt cô, anh nói như ra lệnh:
– Lên xe đi, anh đưa em đi1
Nhã Lợi giật mình, cô từ chối:
– Nhà trọ của em ở gần đây, không cần đâu anh Văn .
– Lên xe đi, anh muốn nói chuyện với em mà!
Ánh mắt Văn sắc bén, bỗng dưng Nhã Lợi thấy mình có lỗi với anh . Cô bối rối, nửa muốn lên xe nửa không . Cô nhìn vào bệnh viện như sợ Bích Ngọc có thể xuất hiện và thấy Văn đưa đón cô .
Như thầm hiểu ý nghĩ của cô, Văn nhẹ giọng:
– Bích Ngọc về nhà rồi . Lên xe đi em!
– Em mệt lắm, muốn về phòng trọ để nghỉ .
Văn lắc đầu:
– Đừng quên anh là bác sĩ của em . Còn đứng đó, bộ muốn cho người ta nhìn thấy anh năn nỉ em lên xe à ?
Nhã Lợi đành ngập ngừng ngồi vào xe . Văn chồm người qua đóng cửa xe lại, anh lái xe đi . Vừa lái xe, anh vừa hỏi:
– Em ở nhà trọ 1 mình à ?
Không đáp, Nhã Lợi hỏi lại anh:
– Sao anh biết ?
– Ah thấy đi và về chỉ có 1 mình .
– Anh có về Dĩ An không ?
– Có . Ba mẹ anh ở trên ấy mà, làm sao anh có thể phụ lòng ba má anh . Chỉ có 1 người cư xử thật tàn nhẫn với anh .
Biết anh trách mình phụ bạc lúc anh đi du học, Nhã Lợi cúi đầu không dám nói .
Vũ Văn xẵng giọng:
– Anh hiểu rồi, cho nên ai thương anh thì không bao giờ anh phụ lại tấm chân tình đó . Tiếc rằng ...
– Anh Văn! Đâu phải mình muốn điều gì là hoàn cảnh đáp ứng được . Nếu như vậy làm gì cuộc đời có chữ đau và khổ lụy .
– Em đã từng nếm mùi cay đắng rồi chăng ? Không hỏi em, anh cũng biết, anh ta đã bỏ em cưới vợ khác, khi gia đình em phá sản, ba em đi tù .
– Chắc là anh vừa lòng lắm, vì em đã phụ anh, bây giờ bị chồng ruồng rẫy, bụng mang dạ chửa, khổ sở nhọc nhằn .
– Em nghĩ con người anh nhỏ mọn, hẹp hòi như vậy sao . Phải mà, cho nên em đâu hiểu anh đã sống những ngày u ám như thế nào trên xứ người khi em đi lấy chồng . Em thích khoác áo lụa hồng lên xe hoa, em sợ phải chờ đợi anh, tàn héo tuổi xuân của em .
Giọng Nhã Lợi lãnh đạm:
– Sao anh biết ?
– Thực tế không phải như thế sao ?
Giọng Vũ Văn lúc gay gắt lúc chùng lại nghẹn lời . Nhã Lợi ứa nước mắt:
– Anh trách em hay nghĩ sao về em cũng được . Nhưng hiện tại em cũng chẳng cần giấu, em đã bị ép ly hôn . Đó là cái giá em phải chịu khi phụ bạc anh, anh hả giận chưa ?
– Anh lại muốn em khổ hay sao ? Hoàn toàn không, vì anh biết cái dư vị bị phụ bạc quá cay đắng, anh đâu có ác như thế .
Vũ Văn cho xe dừng lại trước quán ăn ngày xưa anh và cô từng ghé lại . Anh ngậm ngùi:
– Ngày đi Đầm Sen, theo Hội đoàn Chữ Thập Đỏ, chúng ta có hgé lại dây, em còn nhớ không Nhã Lợi ?
– Dạ nhớ .
– Em còn nhớ là anh mừng rồi .
– Ít nhất trong tâm hồm của em vẫn còn có hình ảnh anh chứ gì ?
– Đó không là chút an ủi cho kẻ bị từ chối hay sao ?
– Anh đưa em đến đây và với ý gì vậy ? Em thành thật muốn nghe .
– Dù cho là lời trách cứ, em cũng muốn nghe hay sao ?
Nhã Lợi thở dài:
– Khi em khoác áo cưới là em biết lòng anh tan nát . Em cũng có khác gì đâu anh . Nếu nghe anh trách cứ, lòng em sẽ thoải mái hơn . Điều mong đợi của em là ...
– Không muốn gặp anh chứ gì ?
– Sao anh không nghĩ trái lại ?
– Có thật không ?
– Anh tin cũng được, không tin cùng được . Em mong gặp lạianh dù biết là lần đối mặt để nghe anh trách móc, lòng em sẽ nhẹ nhàng hơn .
– Giờ thì em nhẹ nhàng chưa ?
– Duyên phận đâu phải muốn là được . Cho nên việc em đi lấy chồng là đau khổ ngoài ý muốn . Nay em bị ruồng bỏ là cái giá phải trả . Số phận em là do em tự chọn, anh đừng bao giờ tìm gặp em mà thêm phiền lòng cho anh .
– Không muốn phiền, anh cũng đã phiền rồi .
Cầm thực đơn, Văn hỏi:
– Em ăn gì anh gọi ?
Nhã Lợi lắc đầu:
– Em chẳng muốn ăn gì cả . Anh ăn 1 mình đi, rồi đưa em trở lại nhà trọ .
– Sao vậy ? Sợ đối mặt với anh hay là em không muốn nhìn anh vậy ?
– Em sợ Bích Ngọc buồn . Bích Ngọc rất yêu anh, anh hãy đáp lại tình cảm của cô ấy .
– Anh chưa có ý định kết hôn vào lúc này .
– Vũ Văn ...
Nhã Lợi đặt tay mình lên tay Vũ Văn:
– Em và anh không duyên nợ vợ chồng . Giờ anh có Bích Ngọc, hãy giữ lấy hạnh phúc anh đang có .
Văn có vẻ xúc động, anh nhìn cô, cái nhìn sâu lắng:
– Trần Hoàng không quan tâm đến con của anh ta hay sao ?
– Nếu có em cũng từ chối .
– Lý do ? Dù sao anh ấy cũng là cha của con em mà .
– Tại em muốn dứt khoát . Lui tới với nhau làm gì, chấp nhận cho anh ấy sống giữa em và người vợ sau này của anh ấy à ? Em làm không được điều này . Mà chưa chắc người phụ nữ kia đã chịu . Còn mẹ chồng em nữa, bà không thích có đứa con dâu cha ở tù vì phá sản .
Văn thở dài:
– 1 mình lo toan tất cả, không phải dễ dàng đâu em . Em phải có người săn sóc trong thời gian này chứ . Thành phố này nhộn nhịp đông người, nhưng không dễ tìm được 1 tấm chân tình .
– Cho nên anh đã có Bích Ngọc rồi, không nên bỏ qua cơ hội có người vợ tốt .
– Người ta yêu mình thì không có gì khó . Còn trái tim mình có cảm nhận hay không mới là điều quan trọng . Anh nghĩ là em hiểu điều này .
Nhã Lợi lặng lẽ cúi đầu . Văn bóp nhẹ tay cô:
– Lúc biết em đi lấy chồng, anh thật sự ngã quỵ . Nhưng rồi ngày tháng dần trôi qua, anh đứng lên được . Trái tim anh vụt lạnh lùng, như chẳng còn rung động trước 1 ai nữa hết .
Nhã Lợi ứa nước mắt:
– Em xin lỗi .
– Lỗi gì nữa! Quá khứ đã sang trang rồi . Anh cũng hiểu em bị bó buộc mà, và anh không còn thấy giận em nữa . Anh càng thấy thương em hơn nữa, Lợi ạ .
– Đừng thương em, em đã làm cho anh đau khổ .
– Đau khổ mấy anh vẫn khó quên em . Em có hiểu không ? Về nước anh có ý tìm em, tìm mỏi mòn . Không ngờ ông trời lại cho anh gặp em, anh vui mừng như thế nào, em có biết không ?
Nhã Lợi lắc đầu tránh ánh mắt Vũ Văn:
– Anh và em bây giờ mỗi người có cuộc sống khác nhau rồi . Cám ơn anh còn nghĩ đến em, nhưng chúng mình hãy xem nhau như bạn bè đi anh Văn . Em luôn mong cho anh và Bích Ngọc cưới nhau . Anh bỏ cô ấy là anh sẽ muôn ngàn lần hối tiếc đấy .
– Như ngày xưa chớ gì ?
– Ồ không! Đó chỉ là con vịt bầu, dễ tìm lại . Chứ còn thiên nga, 1 khi đã tung cánh vào vòm trời cao rộng thênh thang đầy gió sẽ không bao giờ trở lại .
– Em sợ anh cô đơn nữa thật à ?
– Em từng cô đơn và nghèo tình lẫn tiền, nên em hiểu nỗi trống vắng, dằn vặt như thế nào . Em không muốn chìm mình vào thế giới mông lung, tĩnh lặng ấy nữa .
Thức ăn dọn ra, nhưng không ai buồn ăn, mà chỉ có nỗi buồn và ngậm ngùi . Đối mặt nhau lại như kẻ xa lạ nào, nói lời sáo rỗng đau đớn . Còn đâu phút nào tay trong tay, mắt trong mắt .
Mãi đến lúc Vũ Văn đưa Nhã Lợi về trước con hẻm vào nhà trọ, cô mới tha thiết:
– Hãy quên em đi Văn ạ!
Văn thở dài:
– Nếu lý trí ngã theo trái tim thì đâu có ai đủ nước mắt và thời gian dành cho nhung nhớ, cho nuối tiếc . Em tưởng là anh thích như vậy sao ?
– Thôi, em vào nhà .
– Anh đưa em vào trong ấy được không ?
Nhìn con hẻm sâu, Nhã Lợi lắc đầu:
– Thôi đi anh, mình chia tay ở đây được rồi!
– Em ngại ?
– Không, chỉ vì em không thích thôi .
– Tại sao ?
– Vì em đã có chồng, lòng em đã chuyển hướng . Tất cả không thể nào chắp vá lại, nó sẽ giống như 1 cái ly vỡ hay cái áo vá vụng về vậy . Anh về đi Văn!
Nhã Lợi bước đi từng bước nặng nề mệt nhọc . Văn không yên tâm chút nào, anh kêu lên:
– Em cẩn thận nghe Lợi!
Không quay lại, Nhã Lợi chỉ khẽ gật đầu . Cô lủi thủi đi vào con hẻm, để lại trong lòng Văn bao nỗi ngậm ngùi xót xa .
o O o
Cú điện thoại của Vũ Văn làm cho bà Hiền cuống lên, vội khăn gói lên Sài Gòn . Gặp Vũ Văn ở bệnh viện trong bộ quần áo bác sĩ, bà không khỏi ngỡ ngàng xen lẫn 1 chút áy náy tiếc nuối . Đó là người bị bà từ chối hơn 3 năm về trước với lời lẽ xúc phạm nặng nề .
– Bác! Nhã Lợi nằm phòng này, cô ấy đã thật khỏe rồi .
Nhã Lợi mở mắt ra nhìn mẹ . Nhờ trời, cô đã mẹ tròn con vuông .
– Mẹ!
Bà Hiền chớp mắt:
– Con sinh khỏe mẹ mừng lắm .
Văn ngắm 2 đứa bé song sinh, vui vẻ:
– Nó giống anh Hoàng quá hả bác .
Bích Ngọc xuất hiện nơi ngưỡng cửa, cô có vẻ thích thú trước 2 đứa trẻ song sinh xinh xắn và giống nhau như tạc . Nựng nịu má 2 đứa trẻ, Bích Ngọc vô tình:
– Còn anh ấy đâu sao không thấy, chị Nhã Lợi ?
– À ... – Nhã Lợi cười gượng – Anh ấy đã về Châu Đốc, chỉ có mẹ tôi lên thôi .
Bích Ngọc chào bà Hiền, trong lúc Nhã Lợi cố gán ghép và để cho mẹ hiểu, Vũ Văn lo cho cô vì anh là bác sĩ mà thôi .
– Bích Ngọc! Cô và anh Văn cũng nên cưới nhau đi . Tôi tin là con của 2 người sẽ rất tuyệt vời .
– Sao ?
– Vì 2 ông bà, ai cũng rất đẹp .
Bích Ngọc liếc Văn . Văn cười:
– Nhã Lợi nói vậy chứ con giống em thì xinh hơn là giống anh .
Mắt Bích Ngọc ấm lên tia lửa hạnh phúc:
– Con giống anh mới đẹp chứ . Anh thông minh, tài giỏi lại đẹp trai, em là người khó tính vậy mà còn khuất phục trước anh nữa là .
Văn nhìn Nhã Lợi:
– Lợi xem, Bích Ngọc đưa anh lên tới trên trời cao .
– Vậy mà anh Văn chưa chịu cưới tôi đó Nhã Lợi .
Văn nhăn mặt:
– Ngọc! Bộ em nói cưới là cưới sao . Thủ tục, tiền bạc . Anh còn nhiều khó khăn .
– Em sẽ giúp anh .
Văn lảng ra:
– Sau này tính đi em! Mình qua phòng khác, để Nhã Lợi nghỉ ngơi .
Văn kéo tay Bích Ngọc đi . Anh không thích để Bích Ngọc nhân cơ hội kéo anh vào cuộc . Anh chưa quên được Nhã Lợi, giờ đây cô đang cô đơn khó khăn, làm sao anh có thể nhắm mắt làm ngơ .
2 đứa trẻ song sinh kia, nó đẹp như thiên thần, như có 1 thứ tình cảm lạ gì đó giữ chân anh lại . Kỷ niệm ngày xưa yêu nhau, cứ mãi về với anh, từng nét từng nét, hơn bao giờ hết .
– Anh Văn!
Bích Ngọc đuổi theo Vũ Văn, cô đi sát vào anh:
– Hình như anh không còn yêu em nữa hả anh Văn ?
– Sao em hỏi anh như vậy ?
– Em thấy như thế đó . Anh ạ! Em biết anh còn nhớ cô ấy, nhưng cô ấy đã phụ bạc anh đi lấy chồng rồi còn gì nữa . Hãy quên người ta đi anh! Em sẽ lấp vào chỗ trống vá lành vết thương lòng của anh . Em không ngại, kể cả việc làm cái bóng của cô ấy đâu .
Vũ Văn xúc động đứng lại . Đâu phải anh không biết Bích Ngọc yêu anh . Những ngày đi du học, nếu như anh không có cô, anh rất vất vả để kiếm sống, và chưa chắc công thành danh toại như bây giờ . Anh còn đi tìm nơi xa xôi nào nữa, có ai yêu anh như cô đã yêu anh đâu . Còn Nhã Lợi, chỉ còn là tình bạn .
Bất giác, anh đưa tay ra kéo mạnh Bích Ngọc vào lòng mình:
– Anh yêu em Ngọc ạ . Chúng mình sẽ cưới nhau . Em không là 1 cái bóng đâu . Em là tình yêu, là trái tim của anh .
Bích Ngọc rung động đến bàng hoàng . Cô ôm chặt lấy anh, nước mắt trào ra .
– Em có mơ không anh ?
– Không, đây là sự thật .
– Vậy anh hãy ôm em cho thật chặt, siết mạnh em cho em thật đau đi, để em biết đây là sự thật .
Anh ghì cô thật chặt vào mình, môi anh tìm môi cô . Nụ hôn thay cho lời nói nồng nàn của tình yêu .
o O o
– Con vào đây mà xem đi Hoàng!
Bà Khai khuỵu xuống . Quả là 1 cú sốc kinh khủng đối với bà . Những nữ trang quý giá gìn giữ bao nhiêu năm nay bây giờ lại toàn là đồ mạ vàng .
Hồng Loan ngồi 1 góc, mặt cô khó chịu . Trần Hoàng nhìn vợ:
– Mẹ mất của dĩ nhiên mẹ phải xót . Em cay đắng, la hét ầm ĩ như vậy mà xem được hay sao ?
Hồng Loan đưa tay đẩy chiếc võng cho con trai, cô cáu kỉnh:
– Ai biết vàng của mẹ là vàng giả thật . Hay là giả vờ bệnh để cho em lại bỏ tiền ra trả nợ . Em không tin đâu .
– Em không tin là sao ?
– Là mẹ đem sự giàu có dỏm ấy để lừa gia đình em . Thực sự là sao ? Từ lúc em về nhà này cho đến bây giờ, có khi nào mẹ xuất vốn cho em buôn bán hay không, hay là tự em kiếm sống bằng cái tiệm vàng ngoài kia ? Mẹ lòe em đấy à ? Vì thật ra cái nhà này chỉ có lớp vỏ sang trọng . Trái lại, bên trong là thứ thùng rỗng kêu to .
Trần Hoàng quát khẽ:
– Em im đi, đừng có nói bừa! Mẹ anh là người kỹ lưỡng và khá giả nhất nhì ở đây . Nhà anh chi phí hàng ngày đâu có nhiều, tích lũy hàng năm cao thì có gì lạ . Hiện vật không còn giá trị, anh không hỏi em, em còn ong óng .
Hồng Loan sừng sộ lại:
– Anh nói như vậy là ý gì hả ?
Trần Hoàng châm biếm:
– Em đánh trống ì xèo mới là ý gì đấy .
Hồng Loan cười gằn:
– Anh muốn nói gì, nói phứt ra đi, đừng có vòng vo!
– Nhà này chỉ có 3 người, em anh và mẹ, phòng của mẹ chẳng lẽ người ngoài vào tráo đồ mạ, đem vàng thật đi .
Hồng Loan cay cú:
– Đừng nói với em là anh chưa 1 lần cưới vợ . Ngày trước mẹ anh đuổi cô ta đi, ai biết cô vợ yêu quý của anh có thù ghét mà tráo đổi, để khi ra ngoài có vốn làm ăn hay không .
Trần Hoàng trừng mắt:
– Nhã Lợi tuy gia đình sa sút, nhưng có học, có giáo dục, 1 lời nặng nề có thuê bao nhiêu cô ấy cũng không hở môi .
– Vậy tại sao mẹ lại từ chối 1 cô dâu tốt như vậy ? Em hơn gì cô ta đâu ?
– Có chứ .
Mắt Trần Hoàng tối lại:
– Em hơn Nhã Lợi vì cha mẹ em giàu có . Còn cha mẹ Nhã Lợi phá sản . Mẹ anh thích làm thông gia với người có danh phận hơn . Mẹ anh thà chọn em, 1 người luôn quên mình là phụ nữ đã có chồng .
Hồng Loan cười khẩy:
– Thời đại này nam nữ bình quyền . Anh đừng có mang tư tưởng cổ lỗ sĩ của anh ra, bộ chỉ có anh mới được quyền ra ngoài có bạn bè .
– Em thích bạn trai chứ đâu thích bạn gái . Tiền ở đâu em đi vũ trường, phòng trà mỗi đêm vậy ?
Hồng Loan cau mày:
– Vậy ý anh muốn nói là em đánh tráo để xài . Anh sao vậy ? Tiền của mẹ em mua cả nhà anh cũng còn thừa đó anh Hai .
– Nhà em có thể, nhưng em thì không ? Bởi vì em quen thói ăn chơi đua đòi . Thực chất, em chẳng có tài cán gì cả . Nhã Lợi là người tốt, tất cả tại mẹ anh, đây là cái giá bà phải trả .
– Anh tiếc nó à ?
– Dĩ nhiên .
Giọng Trần Hoàng chán ngán, anh không cần cư xử tốt đẹp với kẻ mà anh quá ngán ngẩm . Giọng anh trở thành châm biếm:
– Cũng muộn rồi! Mất cả chì lẫn chài cho bà nếm đủ cay nồng, hối tiếc . Bà lý tưởng con gái nhà giàu lắm mà .
Hồng Loan tự ái sửng cồ lên:
– Con gái nhà giàu thì sao ? Không bằng cô ấy à ? Vậy sao anh không đi theo cô ta đi . Tôi cho anh biết, vì tôi lỡ có con với anh nên phải ở lại trong căn nhà rỗng toác này, để con tôi có cha . Chứ nếu không, tôi bỏ đi từ lâu rồi . Anh tưởng tôi cần anh và yêu anh lắm sao ? Không có đâu!
Trần Hoàng giận dữ:
– Thì cô cứ đi đi, tôi thề tôi không thèm giữ lại!
– Tôi là vợ có cưới hỏi đàng hoàng của anh, đâu phải gia đình phá sản mà cần nương tựa vào anh . Chính cô ta đã tráo đổi đồ mang đi bán chứ không ai vào đây .
– Cô đừng có hồ đồ! 3 năm nay, cô phá bao nhiêu mẫu đất rồi, còn bày đặt bêu xấu Nhã Lợi . Cô ăn chơi cả cái tỉnh Bình Dương này ai không biết cô . Chỉ có mẹ tôi là mù quáng nghĩ tốt cho cô . Vàng mất, đất đai bán đi 1 nửa, dĩ nhiên là ít nhiều mẹ tôi cũng hiểu rồi .
Hồng Loan cười gằn:
– Đất xa nhà, anh có quản lý được hay không mà giữ ? Bán rồi mua vàng cho mẹ anh đeo, đẹp mặt đẹp mày với người ta còn không mang ơn . Mỗi lần mua vàng, mẹ anh không thử à ?
Trần Hoàng lạnh lùng:
– Nhà này không em thì cònai vào mà viện cớ này nọ ?
– Nhưng vàng tôi mua thì còn, vàng của mẹ anh toàn là đồ giả, tại sao ? Nếu tôi lấy thì dại gì tôi bán đất mang tiền về đưa cho mẹ anh mua vàng . Đó là tôi chưa nói việc mẹ anh khoe hột xoàn, nhưng lại là hột đá . Xí!
Hồng Loan hậm hực chỉ lên vành tai mình:
– Nè, anh làm ơn xem đi, đôi bông cưới này là hột đá, chẳng lẽ khi phát hiện tôi la toáng lên để cho xấu hổ ?
Chịu không nổi màn cãi vã, bà Khai quát lên:
– Thôi! Làm ơn im hết cho tôi!
Đứa bé thức giấc khóc, Hồng Loan bế con đi ra ngoài, không quên hằn học đá vào cái ghế dưới chân mình cho đổ nhào .
Trần Hoàng lắc đầu nhìn theo . Đã không có tình yêu, anh càng thấy chán ngán hơn bao giờ hết . Anh đi lại ngồi bên mẹ, bà Khai đang tiếc của rơi vào thất vọng và đau xót . Tuy nhiên, bà lại nhắc đến Nhã Lợi .
– Con biết Nhã Lợi sinh 2 đứa con gái chứ ?
– Thật sao mẹ ? Mẹ biết tin này từ đâu, sao không cho con biết ? Nhã Lợi đang ở đâu ?
Vẻ cuống quýt vui mừng của con trai cho bà Khai biết Hoàng vẫn còn nghĩ đến Nhã Lợi . Bà trói buộc được con mình, còn trái tim nó vẫn thuộc về vợ cũ, cho nên gia đình không lúc nào vui vẻ .
– Con có muốn gặp nó không ?
Hoàng đáp ngay, không do dự:
– Dạ muốn, rất muốn! Nhã Lợi đang ở đâu hả mẹ ?
– Đừng quên 2 đứa nhỏ đó không phải là cốt nhục của con .
– Con không cần biết, con chỉ muốn gặp Nhã Lợi .
Bà Khai nghe thương con hơn .
– Mẹ con Tú nói Nhã Lợi không còn ở Châu Đốc nữa . Từ lúc gặp lại Vũ Văn, nó ở luôn Sài Gòn, và thuê nhà gần chợ Thái Bình .
Trần Hoàng hồi hộp:
– Nhã Lợi làm gì, mẹ có biết không ?
– Mẹ không biết! Nhưng nghe nói Vũ Văn bây giờ là bác sĩ trưởng khoa gì đó .
– Khả Tú nói cho mẹ nghe à ?
– Ừ, bây giờ con đi tìm Nhã Lợi đi!
Nhìn mẹ, Hoàng ngập ngừng:
– Mẹ nói thật hay là muốn dò ý con ?
– Con đến xem cuộc sống của nó như thế nào, 2 đứa bé ấy có giống con không, và nhất là ...
– Nhất là gì hả mẹ ?
– Xem nó có đeo đồ gì của mẹ đã bị mất hay không . Hồng Loan là con nhà giàu, không lý nào nó lại đánh cắp nữ trang của mẹ, chỉ có Nhã Lợi thôi .
Hoàng kêu lên:
– Mẹ! Tại sao mẹ nghĩ như vậy ?
– Không nghĩ cũng phải nghĩ! Nếu không lấy tiền mà nó chịu thiệt thòi ra đi à ? Mẹ chắc chắn là nó ăn cắp .
Trần Hoàng lắc đầu:
– Nhã Lợi là người đàng hoàng, không bao giờ sai lời với con dù là 1 chuyện nhỏ . Còn nữ trang mẹ để ở đâu, phòng của mẹ, chưa bao giờ Nhã Lợi vào 1 mình, thì làm sao đánh cắp được mà mẹ cho là Nhã Lợi ăn cắp ?
Lời của Trần Hoàng không phải vô lý, nhưng bà Khai cứ khăng khăng theo suy luận của mình .
– Nhà Hồng Loan giàu có, mẹ nó thường cho tiền nó trước mặt mẹ . Mẹ hỏi con làm sao có chuyện túng thiếu mà đánh cắp tiền của mẹ ?
– Sao mẹ không nghĩ sâu 1 chút nữa . Biết đâu là tiền của mẹ được "chiên xào" lại thì sao ? Nhã Lợi không phải là cô gái xấu đâu mẹ .
– Xấu hay tốt cũng phải tìm hiểu đã! Mẹ muốn con tìm Nhã Lợi, xem cuộc sống kinh tế của nó như thế nào . Nếu nó đúng ăn cắp vàng của mẹ, mẹ tùy con xử lý, chứ không ai bắt tù gì nó đâu .
Trần Hoàng thở dài:
– Mẹ đưa địa chỉ cô ấy cho con!
– Con có đi cũng đừng để cho vợ con biết . Dù gì đi nữa thì đàn bà họ vẫn nhỏ mọn và khi đã ghen lên khó biết chuyện gì sẽ xảy ra, nó bế cháu nội của mẹ đi mất tiêu luôn, cho nên mẹ không muốn có chuyện gì xảy ra .
– Con hiểu rồi mẹ ạ .
Biết mẹ cư xử bất công đối với Nhã Lợi, Hoàng có áy náy . Nhưng rồi vốn nhu nhược, anh chỉ có thể phản đối lại mẹ bằng lời lẽ nhẹ nhàng:
– Mẹ có thấy mẹ cư xử với Nhã Lợi quá bất công không ? Cho đến bây giờ mà mẹ vẫn quá tin tưởng Hồng Loan .
Bà Khai thản nhiên:
– Mẹ chỉ có 1 mình con . Tài sản còn nhiều hay ít cũng là của con . Mất số vàng và nữ trang này, mẹ cũng có tiếc . Nhưng nếu Hồng Loan lấy thì cứ xem như nó có quyền hưởng, vì nó là vợ con mà và nhất là nó sinh cho mẹ đứa cháu trai . Ai như con nhỏ kia, vừa xa con đã mang thai, con gái thì mẹ cũng chẳng cần .
Trần Hoàng sững người nhìn mẹ, anh chỉ còn biết thở dài . Bất giác, anh cay đắng:
– Xem như xài trước chớ gì ? Cô ấy có quyền tiêu xài mà .
Bà Khai cười:
– Mẹ nói không đúng sao ? Nhà này và tài sản này là của con .
– Nhưng nếu Hồng Loan đoạt hết tài sản, bỏ con đi theo gã đàn ông nào đó thì lúc đó mẹ tính sao ? Vui hay là tức chết đây ?
– Làm gì có! Bên nhà Hồng Loan đâu phải nghèo mà cần tiền của mình . Nhà người ta cả chục căn, xe hơi sáu bảy chiếc, tiệm vàng rồi đại lý phân bón, thuốc trừ sâu . Có năm nào tết đến, bên ấy không mang biếu mẹ quà cáp đắt tiền .
Trần Hoàng ngao ngán . Gần 70 tuổi đời, cái tuổi gần đất xa trời, sao mẹ vẫn chưa nhận định ai là người tốt kẻ xấu .
o O o
Bà Hiền đang chuẩn bị bữa ăn cho 2 đứa trẻ, thì Trần Hoàng bước vào . Bà Hiền ngỡ ngàng:
– Hoàng!
– Mẹ vẫn mạnh ?
– À ...
Bất ngờ đến mấy giây, bà Hiền mới lạnh nhạt chào Hoàng và mời ngồi . Trần Hoàng ngồi xuống chiếc ghế nhựa nhỏ, anh nhìn quanh căn nhà trọ, nhỏ nhưng sạch sẽ, ngăn nắp .
Vẫn tử tế, bà Hiền rót ly nước mời Hoàng, và nhỏ nhẹ hỏi:
– Con đến đây hẳn là có chuyện ?
– Dạ .
Trần Hoàng cố trấn áp cơn xúc động, lướt mắt quan sát 2 đứa trẻ song sinh . Nó rất giống nhau, anh cố tìm 1 đặc điểm giống mình . Anh trả lời bà Hiền mà mắt không rời 2 đứa trẻ:
– Dạ ... con đi công việc . Nghe Khả Tú nói Nhã Lợi ở đây, nên con đến thăm . Mẹ vẫn khỏe ?
– Khỏe . Còn mẹ của con ?
– Dạ, dạo này cứ đau ốm bệnh thấp khớp của người già mà .
– Nghe nói vợ cháu sinh con trai ?
– Dạ .
Hoàng cười gượng:
– Con trai cháu chắc cũng bằng tuổi 2 đứa nhỏ này .
Bà Hiền toan cãi lại: "Sao lại bằng ? 2 đứa nhỏ này phải lớn hơn chứ". Nhưng bà vội im bặt . Nói ra cũng chẳng ích lợi gì, Trần Hoàng đã cưới vợ, có con . Chỉ tội cho con gái bà lỡ làng và cháu ngoại có cha mà như không . Cha con gặp nhau mà như người dưng kẻ lạ .
Trần Hoàng bế 1 đứa đặt ngồi lên đùi mình, nhưng nó khóc thét lên và tụt xuống, chạy lại ôm bà Hiền cứng ngắt .
Trần Hoàng buồn thiu . Nó là con ai vậy ? Của anh, của Vũ Văn, Khoa Nam và anh hỏi để mà hỏi:
– Cháu tên gì vậy mẹ ?
– Ừ, tên khai sinh của con bé chị là Nhã Trúc, tên con em là Nhã Ca .
1 cái tên hoàn toàn riêng tư của Nhã Lợi . Trần Hoàng nén tiếng thở dài:
– Còn ba nó đâu hả mẹ ?
– Chết rồi .
– Chết ? Xem vẻ tướng mạo anh ta đẹp tướng lắm mà .
Bà Hiền cau mày:
– Con nói ai vậy ?
– Thì Khoa Nam . Anh ta chẳng phải là ba của 2 đứa nhỏ này sao ?
Bà Hiền cười khẽ:
– Ai nói với con vậy ? Khoa Nam đâu có phải .
– Vậy, bây giờ Nhã Lợi sống với Vũ Văn ?
Bà Hiền mai mỉa:
– Con nghe ai báo tin chính xác quá vậy ? Con đến đây là để hỏi như vậy sao ? Mẹ nhớ trước khi đi ra khói nhà con, Nhã Lợi đã bị ép ký tên và tờ đơn thuận tình ly hôn rồi ma, không lẽ tờ đơn đó không hợp lệ ?
Trần Hoàng vội vàng xua tay:
– Không phải đâu mẹ .
– Vậy thì con đến đây vì chuyện gì ?
– Con muốn gặp Nhã Lợi .
– Để mắng nó cho hả hơi phải không ? Đừng que6n con đã có vợ!
– Con đâu có ý này .
– Vậy con muốn biết Nhã Lợi khi xa con sống như thế nào chớ gì ? Đó con nhìn đi, nhà là nhà thuê, chật hẹp, đủ cho con khinh cái nghèo đeo đẳng Nhã Lợi .
Trần Hoàng cúi đầu:
– Con không có ý đó, xin mẹ đừng cay đắng .
– Mẹ nghèo phải bỏ xứ đi, đâu có tư cách gì để cay đắng ai .
– Con tuy không còn là chồng Nhã Lợi nhưng mẹ cho phép con vẫn xem mẹ như mẹ của con và được kính trọng mẹ .
– Mẹ cũng không quên những tình cảm bên nhà con dành cho gia đình mẹ . Nhã Lợi thật bất hạnh!
Hoàng cười buồn:
– Nhã Lợi bất hạnh, nhưng có lẽ Vũ Văn bù đắp cho còn gì nữa mẹ . Anh ta bây giờ là bác sĩ, mẹ phải vui lên chứ .
– Con nói gì ?
Giọng bà Hiền xẵng . Trần Hoàng toan nói tiếp thì Nhã Lợi và Vũ Văn về tới, 2 đứa bé ùa ra mừng:
– Ba! Mẹ!
2 đứa nhỏ sà vào lòng Vũ Văn, anh ôm cả 2 đứa và hôn nó, mỗi đứa hôn lại 1 bên má Vũ Văn, nồng ấm tình hạnh phúc gia đình, cho Trần Hoàng xót xa và đau nghẹn cả ngực . Anh ngồi chết lặng quên chào cả 2 .
Vũ Văn trả 2 đứa bé sau khi hôn âu yếm nó cho bà Hiền, anh nhìn Trần Hoàng bằng cái nhìn ngạc nhiên:
– Anh tìm Nhã Lợi ?
– Cũng có chút chuyện .
Vũ Văn tự nhiên:
– Chuyện gì thế, tôi nghe có được không ?
Trần Hoàng vừa đau khổ vừa khó chịu:
– Tôi đi thành phố, biết Nhã Lợi ở đây nên đến tìm và ...
Vũ Văn cắt lời Hoàng:
– Để xem sau khi Nhã Lợi bị mẹ anh đuổi đi sống như thế nào chớ gì ? Anh yên tâm đi, cô ấy vẫn sống dù thiếu thốn, nhưng hạnh phúc và vui vẻ .
– Còn anh, sao lại ở đây ? Tôi tưởng chỗ này của Khoa Nam chứ ?
Vũ Văn cười:
– Khoa Nam ? Khoa Nam và Khả Tú sắp cưới nhau, không lẽ anh không biết ?
Trần Hoàng sửng sốt nhìn Nhã Lợi . Cô lạnh lùng:
– Anh ấy nghĩ 2 đứa con cúa em là con anh Khoa Nam đó .
Vũ Văn cười thành tiếng:
– Em có muốn anh giải thích giùm em không Nhã Lợi ?
Trần Hoàng cau mày nhìn 2 đứa trẻ, hình như anh bắt gặp 1 nét gì đó quen thuộc . Nhưng trước kiểu nói của Nhã Lợi và Vũ Văn, anh nổi giận:
– Tôi muốn nói chuyện riêng với Nhã Lợi . Anh có thể đi chỗ khác được không!
Vũ Văn nhún vai:
– Nhã Lợi bây giờ là vợ của tôi . Chuyện của vợ là chuyện của chồng . Côv ấy buồn tôi buồn, cô ấy khổ tôi đau, cho nên tôi muốn anh không được quyền làm cho cô ấy buồn . Cô ấy bị anh làm cho buồn nhiều lắm rồi .
Người Trần Hoàng nóng lên . Tuy anh nghĩ họ có thể đã sống chung với nhau, nhưng lời nói kia làm cho anh đau đớn .
– Nhã Lợi là vợ của anh ?
– Chẳng lẽ cô ấy còn là vợ anh khi anh bỏ rơi người ta . Chúng tôi đã yêu nhau từ thời sinh viên . Tôi đi du học nước ngoài, anh ở nhà chen chân vào, dùng tiền bạc để buộc cô ấy về nhà anh . Để rồi khi gia đình người ta suy sụp, cha cô ấy đi tù thì anh tàn nhẫn đuổi người ta đi . Tôi không yêu và lo cho Nhã Lợi, thì ai vào đây lo cho cô ấy ?
Câu hỏi của Trần Hoàng trở nên ngây ngô:
– Anh sống với Nhã Lợi thật ?
– Dĩ nhiên .
– Còn 2 đứa nhỏ ?
– Anh nghĩ nó là con của ai, của anh à ?
Trần Hoàng lắc đầu:
– Làm gì có .
– Không là của anh thì là của tôi .
– Thì ra anh lo cho Nhã Lợi suốt thời gian qua là vì như thế ?
– Vợ con mình, thì mình phải lo chứ . Đâu có như ai đó, vợ không thương, con chẳng nhìn, lại đeo mang máu thịt kẻ khác .
Trần Hoàng tức giận:
– Còn cô vợ bác sĩ của anh thì sao ?
– Anh muốn nói Bích Ngọc vợ tôi, là cô em họ của Hồng Loan, vợ anh đấy à ?
– Anh vừa gọi Bích Ngọc là vợ, vậy Nhã Lợi cũng là vợ anh ?
– Có sao đâu! Chẳng lẽ tôi bỏ con tôi và Nhã Lợi, vậy anh xem tôi có đáng mặt đàn ông không ?
– Vậy là lúc Nhã Lợi sống với tôi, 2 người vẫn âm thầm dan díu với nhau ?
Trước câu hỏi này, nếu không ghìm được có lẽ Vũ Văn đã tống cho 1 nấm đấm vào mặt Hoàng . Anh lạnh lùng:
– Anh muốn nghĩ sao cũng được .
Trần Hoàng xẵng giọng:
– Hèn nào, khi mẹ tôi đuổi Nhã Lợi đi, cô ấy đã tráo hộp nữ trang của mẹ tôi, thay vào đó toàn là vàng giả, đế theo tình nhân sống đầm ấm lén lút ở chốn này .
Nhã Lợi sững sờ kêu lên:
– Anh nói cái gì vậy anh Hoàng ?
Trần Hoàng giận dữ:
– Em quá biết rồi còn hỏi .
– Nhưng tôi muốn nghe từ môi anh nói rõ ra kìa .
Trần Hoàng cười khinh bỉ, mắt anh dừng lại trên gương mặt sững sờ tái nhợt của Nhã Lợi, 1 cái nhìn có thể giết chết Nhã Lợi không phải bằng gươm đao, mà là sự nhục nhã .
Vũ Văn khó chịu:
– Anh làm ơn nói cho rõ hơn đi, chúng tôi không hiểu .
– Mẹ tôi bảo toàn bộ số nữ trang bà dành dụm cất trong tủ đã bị Nhã Lợi đánh tráo, trước khi cô ấy rời khỏi nhà tôi .
Như từ trên trời rơi xuống đất, Nhã Lợi kinh hoàng ôm mặt nghẹn ngào:
– Nữ trang ? Mẹ anh để ở đâu, làm sao tôi biết mà lấy . Trần Hoàng! Anh nên nhớ, tôi rời khỏi nhà anh từ 2 năm nay, anh nói cái gì vậy ?
– Từ ngày cô đi nhà tôi đâu có thiếu thốn mà phải dùng đến nó ? Nay mẹ tôi xem lại, mới hay tất cả bị đánh tráo là vàng giả, cô không lấy thì ai lấy ? Hồng Loan đâu có thiếu tiền tiêu .
Nhã Lợi đứng chết lặng . Cô không ngờ Trần Hoàng nghe lời mẹ mình đến mù quáng như vậy . Cô nhìn anh đăm đăm, lòng đau đớn và thất vọng . 2 năm qua anh vẫn không có chút tiến bộ, thay đổi nào hết .
Trần Hoàng nhìn sang nơi khác . Anh đâu có ý định thóa mạ cô, thực sự anh cũng không muốn làm rõ chuyện mất vàng, vậy mà nhìn họ với nhau, anh ghen tức thành ra nói bậy bạ, giận ghét lẫn lộn . Anh muốn Nhã Lợi luôn chờ đợi anh, dù là ghét anh hay hận anh .
Anh có mang theo 1 số tiền cơ quan thưởng, định giúp Nhã Lợi nuôi con, đứa con của anh hay của Vũ Văn, Khoa Nam gì cũng được, thế mà mọi chuyện không theo như anh nghĩ nữa .
Còn Nhã Lợi, cô lịm người đau đớn, bởi danh dự bị xúc phạm, lăng nhục . Hồng Loan giàu có nên cô ta không bị nghi là kẻ ăn cắp . Còn cô, cha đi tù, gia đình xuống dốc, bà con họ hàng xa lánh rẻ khinh, mẹ chồng và chồng ruồng bỏ . Cô mang thai sinh con không được nhìn nhận, còn bị nghi ngờ là kẻ ăn cắp . Mặt cô cứ tái dần đi trong cơn đau và uất hận .
– Mẹ anh nhất định cho là tôi đã lấp cắp ?
Trần Hoàng nói mà không dám nhìn Nhã Lợi:
– Phải . Vì mẹ tôi bệnh lúc đó chỉ có 1 mình cô vào phòng, chìa khóa tủ mẹ tôi để đâu lẽ nào cô không biết ? Cô còn ngủ đêm lại trong phòng mẹ tôi, dọn dẹp quét dọn . Cái gì cũng là cô hết .
Nhã Lợi nói qua dòng nước mắt:
– Còn Hồng Loan, chẳng lẽ từ 2 năm qua sống trong nhà anh, mẹ anh không hề ốm đau, và Hồng Loan không hề vào phòng ?
– Hồng Loan rất ít khi ở nhà, phòng của mẹ tôi đời nào cô ấy chịu vào . Vả lại, gia đình Hồng Loan giàu có, cô ấy không cần ăn cắp của cải của mẹ tôi, vì sau này của tôi cũng là của cô ấy .
Nhã Lợi cắn chặt răng nhìn Trần Hoàng, cô không còn cảm giác đau nữa, bởi con người này, cô quá thất vọng và chán ngán tư cách của anh ta . Cô đã chung sống 3 năm với 1 người đàn ông tầm thường và thô thiển như thế đó . Cô còn thương xót ngậm ngùi và nhớ thương anh ta chi nữa .
Cô cười đau đớn:
– Có nghĩ là nghèo nên mới có tính tham lam, còn giàu có thì không . Anh có ý nghĩ này từ bao giờ thế ?
Vũ Văn nhìn Trần Hoàng, nghiêm mặt:
– Tóm lại là anh muốn vợ tôi hoàn trả lại cho anh những gì đã mất ? Bao nhiêu vậy ?
Trần Hoàng lúng túng:
– Tôi biết mẹ tôi đuổi Nhã Lợi đi là không công bằng . Nhã Lợi từng là người tốt .
Vũ Văn ngắt lời:
– Anh đã vì chữ hiếu quá nặng mà thành người nhu nhược rồi .
Không màng đến câu mắng khéo của Vũ Văn, Hoàng gật đầu:
– Tôi biết phải làm sao giữa mẹ và vợ . Bà chỉ có 1 mình tôi là con trai, và cần cháu nối dõi tông đường .
– Lúc nãy anh vừa nói Nhã Lợi là người tốt . Đã sống 3 năm với cô ấy, tôi nghĩ là anh biết tính tình Nhã Lợi như thế nào rồi . Anh đã im lặng để cho mẹ anh đuổi vợ mình đi, trong lúc gia đình Nhã Lợi suy sụp, cô ấy đã để hết nữ trang cưới lại, bao nhiêu đó không đủ chứng minh là cô ấy không màng đến, của cải nhà anh ?