Chương 2
Ta không ngờ mình lại có thể trở thành oán phụ.
Ngồi trong hoa viên vương phủ, giữa tiếng chim hót hương hoa thơm, ngắt một mảnh lá cây, bắn về phía con chim đang bay giữa không trung.
Con chim run lên, cúi đầu liếc ta một cái, tiếp tục bay.
Lông chim nhiều màu rơi xuống, rơi vào lòng bàn tay ta. Ha ha, dùng làm đánh dấu sách.
Lại cảm thấy mình thật sự quá nhàm chán.
Phu quân của ta – Hắc Lung vương, hai ngày trước khi thành thân, đã mang binh xuống phía Bắc chặn công kích của quân Hung Nô.
Sư phụ từng nói, phụ nữ bị đàn ông vứt bỏ là bị chồng ruồng bỏ, không được đàn ông sủng ái là oán phụ.
Cho nên ta thành oán phụ!
Nghe nói đại quân của Hắc Lung vương đã đại thắng, trong vòng hai ngày sẽ trở lại.
Ta có chút do dự, không biết có nên hy vọng hắn trở về hay không.
Hồ sen trong hoa viên, mặc dù không lớn như bể nước nóng trong hoàng cung nhưng vẫn có thể luyện “Thủy ngâm quyền” của ta.
Sư phụ nói, nếu ta luyện tốt “Thủy ngâm quyền”, có lẽ có thể tiếp được mười chiêu của Hắc Lung vương.
Ta đương nhiên không tin.
Thượng thiện nhược thủy (trên đời này có gì mềm yếu hơn nước) , lấy nhu thắng cương, võ học chí tôn!
Trong vòng ba trượng nếu có chút tiếng động, ta có thể phát hiện.
Cho nên ta an tâm luyện công, không làm oán phụ!
“Chưởng pháp thật tuyệt!”
Sư phụ nói, duyên phận sẽ xuất hiện lúc người ta không ngờ nhất.
Ta thu chưởng, cả người ướt sũng nhìn về phía người đang đi tới.
Khuôn mặt như Bạch Ngọc.
Đôi mắt như Mặc Ngọc.
Khí chất như Thanh ngọc.
“Cô nương là ai?”
Còn có, giọng nói như nước suối chảy róc rách.
“Ta là Lung Ngữ Nhược.” Ta nhìn thư sinh khoảng hai mươi hai, hai mươi ba tuổi này, chắc do mình luyện công rất nhập tâm nên không phát hiện hắn đến.
Ông trời thật khéo, chẳng lẽ ông trời nhất định muốn ta hồng hạnh ra tường?
“Ngươi là phụ tá của Hắc Lung vương sao?” Ta nhìn hắn.
Hắn lại đỏ mặt, chậm rãi cởi bỏ trường bào màu xanh, lộ ra vạt áo trong màu trắng.
“Ngươi muốn làm gì..?”
Ta lui về phía sau một bước, “Không được xằng bậy! Võ công của ta rất lợi hại đấy!”
Hắn vẫn tiến về phía ta.
Tuy rằng võ công của ta không tệ lắm nhưng chưa bao giờ gặp phải tình huống như vậy.
Huống chi đối diện là một thư sinh trẻ tuổi mỹ mạo, ta cũng không cần cự tuyệt đâu nhỉ? Hay nên đổi thành ta đè hắn?
Đang do dự, hắn dịu dàng nói: “Đừng nhúc nhích!”
Ta như trúng định thân chú, dưới cái nhìn chăm chú của hắn, không thể động đậy.
Hắn khoác trường bào lên người ta, khuôn mặt mới dần dần đỡ đỏ.
Ta lúc này mới phát hiện ra áo trắng trên người đã ướt đẫm, dáng người lộ ra trọn vẹn.
“Tại hạ Thanh Khê.”
Thanh Khê, Thanh Khê, người cũng như tên.
Thanh Khê biết ta là vị hôn thê của Hắc Lung vương nhưng không để ý.
A, nói vậy cuộc sống của Hắc Lung vương nhất định vô cùng hỗn loạn lại thiếu quản chế, nếu không vì sao Thanh Khê có thể ngày ngày đến hoa viên của ta cùng ta nói chuyện rất lâu mà không có ai hỏi đến?
Thanh Khê dường như không biết võ công, luôn im lặng đứng một bên xem ta luyện “Thủy ngâm quyền”.
Thanh Khê thông hiểu binh pháp, thuở nhỏ ta cũng quen đọc binh thư, nói chuyện cùng hắn có cảm giác tri kỷ.
Thanh Khê luôn mặc quần áo vải thô, chứng tỏ địa vị của hắn trong số phụ tá của Hắc Lung vương không cao lắm.
Thanh Khê. . . .
Ha ha, một thư sinh ngốc hay thẹn thùng.
Nghe nói Hắc Lung vương đã trở về được hơn mười ngày, lại hàng đêm bận rộn thương thảo đại kế đối địch cùng những vị tướng quân.
Bởi vì chưa diệt được Hung Nô, hay vì quốc gia?
Ta có chút tán thưởng vị phu quân chưa bao giờ gặp này.
Nhưng chính vì vậy ta lại có rất nhiều thời gian cùng Thanh Khê vui vẻ.
Cho đến hôm nay, lúc ta đã ngà ngà say trở về phòng, nha hoàn bên người – Ngư Nhi nói cho ta biết: “Công chúa, vừa rồi Vương gia phái người truyền lệnh, đêm nay sẽ đến đây!”
Giỏi lắm Hắc Lung vương!
Đường đường là công chúa như ta gả cho hắn đã hơn mười ngày, hôm nay hắn mới truyền gặp mặt, quả nhiên không coi triều đình ra gì.
Màn lụa ngũ sắc , búi tóc mỹ nữ như mây như sương, phấn hồng, rượu hoa lộ.
Ta ngồi bên giường, chờ người dưới ánh nến.
Ngư Nhi dẫn nha hoàn trang trí bốn viên dạ minh châu trong phòng, treo lụa mỏng, xông thêm huân hương.
Phụ hoàng đã nói, muốn ta ... Hắc Lung vương.
Cho nên dưới áo lụa mỏng ngũ sắc ta mặc cái yếm siêu gợi cảm Ngư Nhi đề cử cho ta.
Dây yếm buộc lỏng lẻo, kéo một cái liền tuột. Thực rõ ràng!
Trong lòng ta có chút chờ mong, cũng có chút bàng hoàng.
Người nổi danh nhất Lung triều – Hắc Lung vương, người duy nhất sư phụ khâm phục, người ta sắp nhìn thấy, phu quân của ta.
Nhưng, vì sao lại nhớ tới Thanh Khê, khuôn mặt như ngọc, hàng mi cong vút, đôi mắt đen, khuôn mặt ửng đỏ.
Trong lòng ta buồn bã.
Xem ra, ta quả nhiên có tiềm chất hồng hạnh ra tường.
“Lung vương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!” Ngư Nhi ở bên ngoài màn lụa cung kính nói.
Một người đàn ông đứng ở cửa, cho Ngư Nhi lui, chậm rãi đi tới.
Trong giây phút hắn nhấc tấm lụa mỏng lên, ta bắt đầu uyển chuyển khiêu vũ.
Thân như nhạn, ca như oanh, mặt như phù dung, mi như viễn sơn.
Sư phụ nói, bởi vì ta học võ công, cho nên vũ đạo so với nữ tử tầm thường có thêm một phần oai hùng.
Cho nên ta nói thân như nhạn, mà không phải thân như yến.
Múa xong một khúc, ta cũng không liếc nhìn người kia một cái, kiêu ngạo quỳ xuống, yêu kiều nói: “Vương gia cát tường”
“Xùy!”
Trên đỉnh đầu ta lại truyền đến một tiếng cười khẽ.
Võ công cao cường, giết người vô số, uy chấn tứ hải, vẫn là một cái gai trong lòng phụ hoàng – Hắc Lung vương, sau khi thưởng thức xong vũ khúc khuynh quốc khuynh thành của ta, không nhịn được mà phì cười?
Ta có chút kinh ngạc cũng có chút tức giận ngẩng đầu.
Gặp được một đôi mắt quen thuộc mà trong suốt.
Mắt đen như Mặc Ngọc.
Nụ cười thản nhiên cười ấm áp.
“A! Ngươi!” Ta kinh hãi, cầm vạt áo của hắn, kéo hắn ra ngoài, “Sao ngươi lại chạy đến đây? Đi mau, Hắc Lung vương lập tức sẽ…”
Có lẽ là ta quá vội nên không thấy hắn giãy khỏi tay của ta, ngược lại bắt được hai tay của ta bằng cách nào.
“Nhược Nhi. . . Nàng trí tuệ như thế, còn không đoán ra thân phận của bản vương?” Thanh Khê mặc cẩm phục hoa lệ dịu dàng nói.
Bản, bản, bản vương? Hắn là Hắc Lung vương?
Ta ngây người, không phải chưa từng đoán như vậy, nhưng khi nhìn thấy bộ dáng ngốc nghếch của hắn là lại phủ định suy nghĩ này.
“Vũ khúc vừa rồi, là cố ý chuẩn bị vì bổn vương sao?” Thanh Khê – Hắc Lung vương dường như cảm thấy rất hứng thú, dáng vẻ hơi hưng phấn.
Ta lúc này mới nhớ ra mình muốn ... Hắc Lung vương, kế tiếp hẳn là chậm rãi cởi quần áo trước mặt hắn, đưa hắn lên giường, hoàn thành chuyện tốt mới đúng!
Nhưng hiện giờ hắn là Thanh Khê, ta làm sao có thể □ trước mặt người mình thầm ngưỡng mộ. . .?
“A? Nàng ngưỡng mộ ta?” Hắc Lung vương nhướng mày.
Không xong, suy nghĩ trong lòng, sao lại ra thành tiếng mất rồi?
Ta xấu hổ lườm hắn một cái.
Hắn bỗng nhiên thoải mái cười to, tiếng cười kia dường như khiến cho tro bụi trên nóc nhà đều rơi xuống! Đây là Thanh Khê ta chưa từng thấy, có lẽ hắn lúc này mới càng giống Hắc Lung vương.
Hắn ôm ta đi về phía giường, chậm rãi hôn lên mái tóc đen của ta.
“Nàng thật thơm. . .” Ánh mắt hắn trở nên thâm thúy, thấp giọng thì thào.
“Đó là đương nhiên, hôm nay ta tắm đã dùng hết nửa bình hoa mai lộ!” Ta võ công cái thế, thế nhưng không thể cũng không muốn giãy khỏi vòng ôm của hắn.
Hắn vừa cười, vùi đầu vào hõm vai ta, nhẹ nhàng mút vào.
Thân thể ta run rẩy, nâng bàn tay đã vô lực, chậm rãi cởi đai lưng của hắn.
“Hẳn là để ta hầu hạ chàng mới đúng. . .” Ta gian nan nói.
“Vương phi của ta quả nhiên không giống người thường!” Hắn than nhẹ một tiếng.
Nến đỏ lay động, quần áo đã cởi hết, dịu dàng như nước, nhiệt liệt như lửa.
Một đêm quấn quýt si mê. . .
Mẫu thân, dường như con gặp được vận may.
Sau khi người ra đi, ngoài chuyện gặp được sư phụ ra, gả cho Hắc Lung vương phải chăng chính là chuyện tốt thứ hai?