Chương 3
Cái tin huyện thái gia định kiếm nơi gả Bạch cô nương vừa truyền ra, các bà mối đã vội chạy ngay đến phủ tri huyện làm cho cả phủ náo nhiệt hẳn lên. Truyền thuyết về Bạch cô nương đã từ lâu được kẻ ăn người ở trong phủ Cát đồn thổi ra ngoài. Nghe nói, nào người đẹp như hoa như ngọc, nào múa dẻo hát hay, lại còn pháp lực vô biên... ai mà chẳng hiếu kỳ? Ai mà chẳng muốn kiếm của huyện thái gia một món của hồi môn hậu hĩnh? còn có những người hơi chút mê tín vào câu chuyện "tiên hồ ly" thì mong lấy về để khu tai trục họa. Thế là cứ đua nhau ùa tới như đàn vịt, có lúc làm cho phủ Cát chật cổng không vào lọt nữa.
Lộng Ngọc thì tíu tít tiếp cái bà mối, Vân Bằng thì ra sức thẩm tra xem xét bằng hết tư cách và gia thế những người đến cầu hôn, còn Ngâm Sương thì sao? từ khi đề cập chuyện hôn nhân, cô liền thay đổi hẳn, không còn vui vẻ tươi hoạt bát như thường ngày nữa, có thể là do cô xấu hổ nên bắt đầu tự nhốt mình trong phòng riêng không có viêc gì lắm thì không ra ngoài. Hơn thế nữa cô tự nhiên gầy yếu hẳn đi, xanh xao hẳn đi và rất trầm lặng. Mọi người chỉ cho là sắp là cô đây nên tỏ vẻ ngượng ngùng, không chú ý gì lắm. Riêng Vân Bằng không nghĩ thế, chàng vẫn để tâm theo dõi Ngâm Sương; không nghe thấy tiếng cười nói ríu ran, không trông thấy nụ cười xinh đẹp của cô nữa, chàng thấy suốt ngày bâng khuâng như mất một cái gì. Hay là cô cảm thấy hoang mang sợ hãi đối với việc hôn nhân của mình? Như vậy cũng dễ hiểu thôi: hai con người vốn không hề quen biết gì nhau, tự nhiên phải kết đôi chồng vợ, ai dám nói là tính tình tương hợp? Ai dám nói là cùng sống tốt đẹp với nhau được? Vì vậy, đối với việc này Vân Bằng thấy mình càng thận trọng hơn.
Hôm đó, Lộng Ngọc đi đến thư phòng của Vân Bằng.
- Chàng có biết nhà họ Trương ở phía bắc thành không? - Lộng Ngọc hỏi - Cái nhà mà dân chúng thường gọi là Trương bách vạn ấy?
- Có biết ông ta có đến mấy trại làm da thú, phất lên nhờ săn bắn, trong nhà nuôi hàng trăm thợ săn chứ gì? - Vân Bằng nói - Thế thì sao?
- Ông ta cũng đã đến giới thiệu con trai ông ta đấy. Anh ta là con thứ ba, người khá thanh tú, đi học được mấy năm, chàng thấy thế nào?
- Gia đình anh ta ấy à? - Vân Bằng trầm ngâm, do dự - Kể ra thì cũng khá, chỉ tội không phải là môn đệ thư hương.
- Thế con trai nhà Lưu tú tài thì sao?
- Anh ấy à? cũng được, là nhà có học đấy, tuy nhiên lại nghèo.
Lộng Ngọc bất giác mỉm cười và khe khẽ liếc nhìn Vân Bằng. Lát sau nàng nói:
- Chàng có nhất định gả chồng cho Ngâm Sương không đấy?
- Sao thế, không phải là đã nói rõ việc tìm chồng cho cô ấy rồi sao? còn có gì thay đổi nữa đâu? - Vân Bằng dựa vào lưng ghế, có vẻ bồn chồn, tay mân mê cái chặn giấy trên bàn - Con gái lớn thì gả chồng chứ sao?
- Mỗi tội, hình như nhà chồng khó tìm quá thì phải? - Lộng Ngọc lại mỉm cười, hơi có ý giễu - Công tử thứ hai nhà họ Ngô, gia thế đã tốt, lại cũng là người có học, chàng chê người ta là đầu to mình nhỏ, không cân đối; Thiếu gia thứ ba nhà họ Lưu, mọi điều kiện đều hợp tốt, chàng lại chê người ta đầu nhỏ mình tọ Đến vị con nhà họ Cao, người đẹp đẽ, có tiền, có thế, thì chàng chê là đã có một đời vợ, không chịu. Con út nhà họ Viên từ trước đến nay chưa lấy vợ lần nào, chàng lại bảo tuổi còn ít quá chỉ đáng làm em của Ngâm Sương. Họ Trương thì không phải môn đệ thư hương, họ Lưu thì nghèo quá... Ôi, ông huyện của em ơi, chàng rút cục định chọn người thế nào đây? Chỉ sợ cứ thế này mà chọn thì Ngâm Sương có chờ đến bạc đầu cũng chưa chọn xong đâu!
Vân Bằng nhíu nhíu đôi mày
- Chẳng lẽ Ngâm Sương đã trách móc ư? Cô ấy sợ không kịp lấy chồng ư?
- Trời ạ, Vân Bằng chàng đừng nghĩ oan cho cô ấy, nếu chàng thật sự quan tâm đến cô ấy thì chàng hãy xem xem, chàng có thấy hiện giờ cô ấy thần sắc kém xưa không?
- Sao rồi - Vân Bằng càng cảm thấy không yên tâm.
- Em cũng không biết cô ấy thế nào - Lộng Ngọc lại ngầm liếc nhìn Vân Bằng - Chỉ biết là từ sau Tết đến nay, cô ấy có vẻ buồn chán thế nào ấy. Em nói với chàng nhé, chàng định kiếm chồng cho người ta thì cũng phải hỏi thăm ý tứ của bản thân họ thế nào chứ? người ta xét kỹ ra thì cũng không hẳn là người nhà mình đâu!
- Thế thì đó là việc của nàng, nàng nên đi hỏi thăm cô ta một tý. Có thể là trong lòng cô ấy cũng có ý định gì chăng? cô ta đồng ý người thế nào?
- Em cũng nghĩ như vậy - Lộng Ngọc mím môi cười kín đáo - cũng đã hỏi rồi, nhưng cô ấy không chịu hé môi nói một tiếng nào. Em hết cách rồi - Sao chàng không thử tự đi hỏi xem sao? dù sao chàng cũng là ân nhân cứu mạng của cô ấy, có thể cô ấy sẽ nói với chàng cũng nên?
- ân nhân cứu mạng cái gì, chẳng qua là ta giúp cô ấy mai táng cho cha, không thể coi như là cứu mạng được.
- Ơ, em có định nói việc đó đâu - Lộng Ngọc vén rèm cửa định đi khỏi, trước khi đi còn quay đầu lại nhìn Vân Bằng rồi cười - Tự chàng biết quá còn gì!
Lộng Ngọc đi rồi, còn lại mình Vân Bằng trong phòng ngồi ngây ra nhìn bức mành trúc, Bỗng chàng nghe thấy tiếng đàn hòa theo tiếng hát dìu dặt từ vườn hoa vọng tới. Chàng biết đó là Ngâm Sương đang ôm đàn mà hát. Chàng tự nhiên chống tay bên má, yên lặng lắng nghe. Lúc đầu chàng không nghe rõ lời ca vì ở đó cách xa quá, sau định thần, cố sức nắm bắt dần dần chàng cũng nghe ra mấy câu rằng:
"Tỉnh giấc nồng
Tô lại son môi chê chán
Vội vàng vấn búi tóc tha hương
Nỗi buồn xuân lấy gì khuây khỏa
Bài ca mới này hãy gượm đừng đưa!"
Đó chẳng phải là bài ca mà chàng đã đọc trong Nguyên Khúc cái hôm mình và Ngâm Sương tình cờ gặp gỡ nhau ư? Vân Bằng hơi chút bối rối trong lòng. Chàng rót chén trà, nhấp một ngụm rồi không chủ định gì, tự nhiên đứng dậy đi đến bên khung cửa sổ cái cử sổ sát vườn hoa - đưa tay vén rèm cửa lên, định nghe kỹ lại một chút. Nhưng tiếng đàn chỉ dạo một hồi tình tang nữa rồi im bặt. Vân Bằng nhè nhẹ thở dài, một cảm giác bâng khuâng hụt hẫng chầm chậm xâm chiếm lấy chàng.
Tối đến, Vân Bằng ngồi trong thư phòng đang xem sách, Hỉ Nhi thì đứng hầu một bên. Bỗng rèm cửa bị vén lên, Ngâm Sương xuất hiện trước cửa phòng từ lúc nào, nhìn Vân Bằng một cách thân tình và nói:
- Phu nhân bảo em đến bà nói gia gia có điều cần nói chuyện.
- Ôi, cái nàng Lộng Ngọc này! những điều dính dáng đến hôn sự, đàn bà họ nói với nhau có phải dễ dàng hơn nhiều không, sao lại bắt ta phải nói. Nhưng thôi dù sao thì đã đến đây rồi, cũng phải hỏi cho rõ ý mới được. Chàng gật gật đầu, ra hiệu cho Hỉ Nhi lui ra nói với Ngâm Sương.
- Cô khép cửa lại rồi ngồi xuống đây ta nói chuyện một chút đi.
Ngâm Sương ra đóng cửa rồi trở lại, ngoan ngoãn ngồi xuống một chiếc ghế thấp gần chân Vân Bằng cô như đã biết trước được nội dung câu chuyện sắp nói, vì vậy ngồi cúi đầu, mắt nhìn xuống không dám nhìn vào mắt Vân Bằng.
- Nghe nói gần đây cô không được khỏe lắm - Vân Bằng nói và xét nét nhìn Ngâm Sương, quả đúng là mặt mũi có hốc hác, thân hình có hao sút đi ít nhiều nhưng nom lại càng thanh thoát nhẹ nhàng dễ gợi tình thương hơn.
- Ồ, không sao đâu ạ, em vẫn khỏe, thưa gia gia - cô nói nhỏ nhẹ.
- Cô biết chúng tôi đang làm mối cho cô chứ - Vân Bằng nói ngay vào viêc và chăm chú quan sát Ngâm Sương.
Ngâm Sương khẽ giật mình, nhưng không hề hé môi nói, chỉ cúi đầu thấp hơn, sắc mặt càng xanh tái.
- Cô đừng sợ, đừng xấu hổ, Ngâm Sương ạ - Vân Bằng nói một cách khó khăn - cô biết rằng trai lớn lấy vợ, gái lớn gả chồng là việc tất nhiên của mọi người mà.
Ngâm Sương vẫn lặng lẽ không nói gì.
- Ta đã chọn cho cô được một số chàng toàn vương tôn công tử, nhưng còn chần chừ, chưa biết nhận ra thì ai là tốt nhất. Sự việc quan hệ đến chung thân của cô, vì thế nên không thể không hỏi ý kiến cô được.
Ngâm Sương vẫn lặng im.
- Ngâm Sương, cô có nghe thấy không?
Ngâm Sương bịgặng hỏi giật mình ngẩng lên, sợ sệt nhìn Vân Bằng, trong mắt cô có ánh nước, mặt lộ vẻ buồn bã bất lực.
- Thưa, có nghe ạ - cô nói khẽ.
- Thế cô muốn lấy người như thế nào? Bây giờ đang có họ Trương đến cầu hôn, đó là nhà Trương Bách Vạn ở Bắc thành đấy, cô biết không?
Ngâm Sương cắn môi.
- Sao không nói gì thế - Vân Bằng nhíu mày hỏi.
- Xin để gia gia quyết định - cuối cùng Ngâm Sương cũng thốt được một câu, giọng nghẹn ngào. Từ khi tang cha đến nay, tôi đã bán mình vào cửa gia gia rồi, gia gia định sắp đặt thế nào thì cứ thế mà sắp đặt thôi, nô tài đâu dám nói.
Vân Bằng sửng sốt nhìn Ngâm Sương, cô tỏ vẻ rất ai oán, giọng nói buồn bã, mặt mày ủ dột. Sao thế, cô bất mãn ư? cô không đồng ý lấy con nhà họ Trương ư? cô cũng chê họ không phải là mộn đệ thử hương ư?
- Thế thì có phải cô thích tú tài họ Lưu không?
- Tùy ý gia gia quyết định - Ngâm Sương vẫn nhắc lại câu nói đó, nhưng nước mắt đã trào lên lưng tròng và lã chã tuôn xuống má. Cô khe khẽ kéo tay áo lau nước mắt. Vân Bằng nhìn sang phía cô, vẫn là áo trắng xiêm trắng, thắt lưng trắng ngang lưng.. thanh nhã nhẹ nhàng, tươi tắn, chàng bất giác nhìn không chớp mắt. Ngâm Sương nhẹnhàng đứng dậy, cúi đầu thổn thức.
- Xin gia gia cho phép cáo lui!
- Đợi một chút, Ngâm Sương - Vân Bằng kêu lên một cách vô thức.
Ngâm Sương dừng chân lại, chắp tay đứng đó.
- Chiều nay, ta nghe thấy tiếng cô hát - Chàng nói, dừng một lát, lại tiếp - bao nhiêu ngày rồi không thấy cô hát nữa.
- Thưa gia gia! - Ngâm Sương nhìn Vân Bằng dò hỏi.
Vân Bằng nhấc cây đàn đang treo trên tường xuống.
- Đồng ý hát một khúc cho ta nghe không? - Chàng hỏi trong lòng bỗng dâng lên một chút xót thương tiếc nuối - rồi đây, cô ấy đi lấy chồng, có muốn ghhe cô ấy hát một bài cũng không làm sao mà nghe được nữa.
- Ngay bây giờ ư? - Ngâm Sương hỏi.
- Phải rồi, ngay bây giờ.
Ngâm Sương ngoan ngoãn đón cây đàn, ngồi xuống ghế, đặt đàn ngay ngắn trên gối, thử gảy vài tiếng rồi ngước nhìn Vân Bằng:
- Gia gia muốn nghe bài nào?
- Cô hát bài nào cũng được.
Ngâm Sương nghiêng đầu nghĩ ngợi một lát ngẩng nhìn Vân Bằng ánh mắt có gì rất lạ Tay vài gảy đàn mà mắt cô vẫn nhìn dán vào chàng, long lanh sáng. Cô cất tiếng hát khe khẽ.
"Mặt ủ mày chau
Tâm sự này ai biết
Xưa ghét mà nay mới to?
Sầu mới đi rồi biết làm sao?"
Vân Bằng trông theo ánh mắt cô, nghe mấy câu hát đó tự nhiên xúc động tâm can, không chủ định mà lại cứ nhìn như hút vào mặt cộ Má cô ửng đỏ, mắt cô như đang sáng, cô chuyển sang một điệu khác, hát tiếp.
"Biết chăng biết chăng?
Sao ta chẳng vén bức rèm châu, sao lười cầm kim chi?
Biết chăng biết chăng?
Biết chăng biết chăng?
Ta ngàn mối ưu phiền, trăm mối sầu thương
Bao hận ghét mới ủ trong lòng đã dâng lên mắt
Biết chăng biết chăng
Nhìn cái hận sắc xuân tươi mãi, tấm lòng thơm thảo ta có phai đâu!
Biết chăng biết chăng?
Một bầu tâm sư thật khó giải bày, ai thương mình mỗi ngày tiêu hao gày sút
Biết chăng biết chăng?
Hận oán người lòng gan dạ sắt, ta suốt đời chẳng tưởng đâu xa
Biết chăng biết chăng?
Thân như cánh bèo khó gửi lòng đành theo nước triều đông
Thôi, thôi!
Một bức phong tình khó giải, may sao ta còn được một phiên đàn"
Sau một thôi nhịp phách nghe "sầm sập như trời đổ mưa" tiếng đàn ngừng bặt. Ngâm Sương thoắt đứng lên, đặt đàn vào ghế, quay mình đi tránh mặt Vân Bằng để giấu hai hàng nước mắt; không ngừng được cô lại phải đưa tay áo lau đi, vai cô rung lên cổ họng nghẹn tắc. Lát sau đưa tay vén rèm cửa giong run rẩy cô nói:
- Nô tài xin cáo lui ạ!
Vân Bằng tự nhiên thấy tim đập gấp gấp, hơi thở như ngạt đi, đầu óc choáng váng, chân vội vã sải lên phía trước, tay chàng cũng bất giác với ra nắm lấy vai Ngâm Sương mà không câu nệ ý tứ gì nữa. Chàng kêu một tiếng lạc giọng:
- Ngâm Sương!
Ngâm Sương quay phắt mình lại, mặt cô loang ngấm lệ, nước mắt vẫn đầy tròng, đôi mắt càng rực sáng và da diết, không còn chút nào sợ hãi nữa, cứ thế nhìn thẳng vào mắt chàng. một vầng hào quang lung linh bao quanh khuôn mặt sáng đẹp của cô làm cho cô trở nên cực kỳ diễm lệ cực kỳ đáng yêu.
- Gia gia! - Cô sôi nổi gọi thầm, thân mình bỗng khuỵu xuống bên chân chàng, mắt ngước lên, mở to, dõi vào chàng, tiếng cô trở nên rành rẽ - Từ khi đặt chân lên bậc cổng của phủ Cát, tôi đã không hề nghĩ đến việc ra đi. Mà nay đã không dung chứa thân này nữa, cứ buộc ép gả cho người, thì thân này lấy chết làm hơn!
Vân Bằng xốn xan rạo rực buồn thương vui sướng xót xa, mừng rỡ.. tất cả cảm xúc trái ngược rộn lên trong lòng chàng khiến chàng như bị đánh ngã đến nơi. Chàng cúi nhìn cô, bất giác đưa tay ôm lấy đầu cô, thì thầm nói:
- Nàng thật lòng muốn vậy ư? nàng có biết nàng đẹp thanh khiết như một đóa hoa mai vừa hé nụ đấy không? Nàng có biết ta sợ đến thế nào khi nghĩ mình có thể làm hư hại đến nàng không? nàng có biết rằng để nói ra được việc hôn sự của nàng, ta đã phải dùng biết bao nhiêu nghị lực không? ôi! Ngâm Sương, nàng thật lòng đấy chứ, thật lòng đấy sao?
Ngâm Sương vẫn ngước mắt lên, đôi mắt sáng như sao thẳng thắn nhìn chàng, tựa hồ trong cuồng nhiệt kêu: Xin đồng ý! đồng ý! đồng ý.
Thế là Vân Bằng được giải thoát khỏi những là vật vã, băn khoăn, đau khổ và sự tự dối lòng, chàng kéo nàng đứng dậy nhẹ nhàng ôm nàng và chiếc hoa tai nho nhỏ đeo bên tai nàng. Chàng khe khẽ thở dài.
- Ngâm Sương - Chàng gọi nhỏ, gật đầu nghĩ ngợi và cảm khái - Bạc phận thương nàng cam làm thiếp!
- Bạc phận ư? - Ngâm Sương thấp giọng, tiếng nghe nhẹ mềm như gió thoảng - cái thời bạc mệnh của em đã qua rồi. Từ nay là bắt đầu hạnh phúc tươi vui. Còn có gì vui sướng hơn là được sống cùng gia gia và phu nhân nữa.
Vân Bằng lặng lẽ lắng nghe, lòng chàng tràn ngập nỗi vui mừng xen lẫn ngạc nhiên đến nỗi không nói được gì nữa.
Ngoài cửa sổ, Lộng Ngọc suốt từ đầu âm thầm chứng kiến sự việc, đã nhẹ nhàng rời đi; mặt mũi hớn hở, nàng không đợi được lâu, vội vã đi thu xếp gửi trả ngay những lá thiếp xin đính hôn. Mặt khác Lộng Ngọc tưng bừng phấn khỏi gọi người thiết kế sắp đặt tân phòng. Hồ ly trắng một cô ả, "hồ ly báo ân" cô ta sẽ sinh cho Vân Bằng một mụn con trai, không phải thế sao?
Quả đúng vậy, mùa hè năm sau, Ngâm Sương đã sinh được một đứa con trai.
Còn gì vui hơn việc này nữa đây? Trong phủ tri huyện, ngày ngày đêm đêm không ngừng tiếng pháo, dân chúng tụ tập đông đảo ở cổng nha môn múa rồng múa lân. Lộng Ngọc cho bắc một rạp hát để diễn mấy vở tuồng tích hay nhất. Người trên kẻ dưới trong phủ Cát đều mặc bộ cánh đẹp nhất và đeo "hoa mừng" trước ngực, mọi người rộn rã nói cười. Ông già Cát Thăng lại càng sung sướng khẳng định khắp nơi câu chuyện "hồ ly báo ân" Đây đúng là việc vui mừng lớn của trời, nhất là Vân Bằng này đã 30 mấy tuổi rồi mới có con trai đầu! Địa vị của Ngâm Sương càng quan trọng, Lộng Ngọc đã ra lệnh cho gia nhân không ai được gọi cô là " dì Hai" mà đều phải gọi là" Nhị phu nhân". Riêng Lộng Ngọc với Ngâm Sương thì Lộng Ngọc bắt bỏ hết lễ nghĩa thông thường phải xưng hô như chị em ruột. Còn Ngâm Sương thì sao? không một mảy may vì được cưng chiều mà kiêu ngạo trái lại càng khiêm nhường, lễ độ, dịu dàng... Chả thế mà trong phủ ai cũng phải khen, phải quí, phải tôn trọng cô.
Thế nhưng, lần sinh nở đó đã làm tổn hại nặng nề đến sức khỏe của Ngâm Sương, trông cô rất xanh xao tiền tụy. Hôm, con đầy tháng cô đã gượng xuống khỏi giường, gắng lấy khí thế để thù tiếp tân khách tiệc tùng suốt ngày được. Nhưng chưa đầy nửa tháng sau cô đã không gượng nổi, lại đổ xuống giường. Vân Bằng cực kỳ sốt ruột, mời bao nhiêu thày thuốc chẩn trị đều nói là khí huyết suy tổn, cần phải nghỉ ngơi tĩnh dưỡng chăm sóc chu đáo. Nhưng đã dùng bao nhiêu là sâm là yến để điều trị mà Ngâm Sương vẫn càng ngày càng tiều tụy.
Vân Bằng tuy có niềm vui sinh con trai, nhưng cái đó đã trở nên quá nhỏ nhoi so với nỗi lo buồn về bệnh trạng của Ngâm Sương. Ngồi bênh cạnh giường bệnh, chàng nắm cổ tay gầy guộc của cô, lo lắng và khẩn khoản nói với cô:
- Ngâm Sương ạ, nàng nhất định phải khỏi bệnh nhanh nhanh lên nhé. Nếu không được trông thấy nàng nhanh nhẩu đi lại trong căn phòng này thì ta chẳng còn làm nổi việc gì nữa đâu!
Ngâm Sương mỉm cười, nhưng vì gương mặt cô đã võ vàng quá, nên nụ cười trên môi trở nên có phần buồn bã đáng thương.
- Gia gia xin chớ lo lắng quá về em, chàng hãy ra ngoài đi dạo một lúc cho thư thái.
- Đợi khi nào nàng khỏi bệnh, ta sẽ đưa nàng và chị nàng cùng đi chơi xa.
- Chỉ sơ... - Ngâm Sương khẽ thở dài, quay mặt vào trong tường - sợ rằng em không còn được may mắn đến thế đâu, gia gia ạ.
Vân Bằng vội nắm chặt tay nàng, mắt nhìn nàng chòng chọc. Trong lòng chàng từ lâu đã có một dự cảm bất thường, chỉ tội nếu Ngâm Sương chưa nói toạc ra thì chàng còn tự giấu lòng mình, không chịu thừa nhận dự cảm đó. Mà nay, thế này.. chàng như bị đâm vào mình bỗng trở nên căng thẳng và hoảng sợ.
- Ngâm Sương - Chàng kêu to - Không được nghĩ như vậy! Nàng còn trẻ lắm, nàng phải cùng ta sống bao nhiêu năm tháng nữa, nàng quyết không được rời xa ta đó, Ngâm Sương! Mồ hôi lạnh rịn trên trán chàng, chàng cúi xuống gần nàng hơn - Ta không cho phép nàng nói thế, nàng có biết không? Ngâm Sương, nàng luôn luôn theo ý ta, sống vì tạ Vậy nàng phải khỏe mạnh lại cho tạ Bởi vì nếu không có nàng, cuộc sống của ta chẳng còn ý nghĩa gì hết cả!
- Ôi, gia gia - Ngâm Sương khẽ gọi, mắt rưng rừng lệ, nàng khe khẽ nắm bàn tay chàng, vỗ về an ủi chàng - chàng đừng nói thế, thưa gia gia, chàng là một người đàn ông, còn em chẳng qua chỉ là một nhi nữ phòng khuê, không có em thì còn có người tốt đẹp hơn là khác. Với lại, chị cả em sẽ cùng sống với chàng...
Lời nói nghe như một lời quyết liệt, Vân Bằng lay động hết can tràng, rụng rời gân cốt chàng vội đưa tay bịt miệng Ngâm Sương nói như gào lên:
- Thôi đừng nói nữa! Ngâm Sương, nàng biết rõ địa vị của nàng trong lòng ta chứ! Nàng nhất định phải nghĩ cho rộng ra, phải gắng mà chữa bệng, ta không thể mất nàng! - Chàng giữ chặt lấy nàng - Ngâm Sương! đúng là ta không thể mất nàng!
Ngâm Sương đăm đắm mhìn chàng nước mắt tuôn dào dạt nhưng nàng lại mỉm cười, trên môi nàng là một nụ cười hạnh phúc và cực kỳ rạng rỡ.
- Ôi, gia gia - Ngâm Sương nói - em nghĩ mình vốn chỉ là cô gái hát rong lưu ly khổ ải mà được hưởng bao nhiêu ân tình tha thiết chân thành như gia gia đã ban cho thì còn mong ước gì hơn nữa? như thế này thì em có chết cũng chẳng tiếc gì.
- Không được nhắc đến chữ "chết" nữa, Ngâm Sương! - Vân Bằng nuốt nước mắt nói như ra lệnh rồi bỗng sôi nổi dụi đầu vào lòng nàng - Ngâm Sương ta nhớ năm xưa nàng đã cứu Đông Nhi thì nhất định nàng cũng có thể tự cứu được mình - Thế thì hãy cứu lấy mình đi! Ngâm Sương hãy vì ta mà tự cứu nàng đi!
Ngâm Sương cố kìm mình, nhìn Vân Bằng giọng trầm sâu hẳn:
- Chàng sợ thiếp chết đến vậy ư?
- Ngâm Sương! - Chàng kéo tay nàng lại đặt lên ngực mình, chỗ trái tim. Nàng cảm thấy tim chàng đang đập như muốn vỡ ra. Nàng lại thở dài một hơi rồi khe khẽ nói như một lời hứa hẹn.
- Gia gia, hãy yên tâm em sẽ không chết đâu!
- Thật không? Ngâm Sương?
- Thật đấy!
Nàng lại mỉm cười. Chàng nhìn nàng và tự nhiên cảm thấy như lời hứa của nàng sẽ được thực hiện, nàng sẽ không chết! chàng như trút được gánh nặng nàng sẽ không chết mà.
Thế nhưng, cho đến cuối mùa hạ, đầu mùa thu, Ngâm Sương vẫn không chuyển bệnh, nàng càng ngày càng yếu đi, đến lúc không thể nào rời khỏi giường và cũng biếng ăn chán uống rồi. Lộng Ngọc không còn kể gì đến danh phận thê thiếp nữa, suốt ngày chầu chực bên giường Ngâm Sương. "Hãy tự cứu lấy mình". Nhưng Ngâm Sương hiển nhiên đã không có cách nào tự cứu được mình, mỗi ngày nàng càng đi gần đến cái chết hơn, Vân Bằng cũng ngày càng xiêu hồn lạc phách.
Hôm đó, Lộng Ngọc cả ngày không ra khỏi phòng Ngâm Sương họ hình như đã nói chuyện với nhau rất nhiều. Đến tối, Lộng Ngọc cố nín khóc đến tìm Vân Bằng:
- Ngâm Sương mời chàng đến, cô ấy có lời muốn nói!
Vân Bằng thấy căng thẳng, chàng giật mình nắm lấy Lộng Ngọc:
- Cô ấy hỏng rồi ư?
- Không, bây giờ vẫn chưa có gì lắm. Vân Bằng chàng đi cho!
Vân Bằng đi vào buồng Ngâm Sương, cái lò nhỏ vẫn đang sắc thuốc ở góc phòng, trong phòng thơm thơm mùi thuốc. Trên bàn có một ngọn đèn nhỏ như hạt đậu. Ngâm Sương nằm trên giường, đắp tấm chăn vóc trắng; ánh đèn vào buổi hoàng hôn chiếu lên mặt cô càng làm hiện lên vẻ tiều tụy, võ vàng của cộ Nhưng đôi mắt to đen thì lại còn sáng và có thần hơn trước. Vân Bằng đi đến ngồi xuống mép giường, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay cô để ra ngoài chăn; bàn tay cổ tay, cách tay đều đã gầy khô đi rồi. Đôi vòng bạch ngọc trĩu xuống nơi cổ tay bất lực. Vân Bằng nhìn quanh, căn phòng vắng ngắt không còn ai cả, thì ra Ngâm Sương đã cho tất cả các a hoàn lui ra.
- Ngâm Sương - Vân Bằng đau đớn gọi cô.
- Gia gia - Ngâm Sương vẫn giữ nụ cười buồn tê tái lòng người - Em mời gia gia đến vì phải nói với gia gia một việc này. Hạn của em hết rồi, em phải ra đi thôi.
- Ngâm Sương - Vân Bằng hoảng hốt kêu lên, nói như trẻ em - Nàng đã hứa là không chết nữa rồi mà?
- Gia gia - Ngâm Sương vỗ vỗ lên tay chàng an ủi - Em có chết đâu, em đã nói là em sẽ chết đâu nào? em chỉ đinh nói với chàng một điều bí mật!
- Một điều bí mật? bí mật gì vậy? - Vân Bằng băn khoăn hỏi lại.
Đôi mắt đen sáng rực của Ngâm Sương nhìn thẳng mắt chàng, cuối cùng cô mới nhẹ giọng nói:
- Chắc là gia gia cũng đã biết cái câu chuyện người ta vẫn bàn tán với nhau từ lâu rồi chứ? Cái chuyện em là hồ ly báo ân ấy. Ôi, thưa gia gia, chàng có nghĩ em là hồ ly không?
Vân Bằng nhìn sâu vào mắt nàng.
- Đương nhiên là không Ngâm Sương ạ, nàng biết ta từ trước đến giờ chẳng bao giờ ta tin vào những chuyện ma qui? hồ gì cả.
- Nhưng mà, chàng sai rồi đấy, thưa gia gia - Ngâm Sương lại thở một hơi dài, nhìn Vân Bằng một cách chân thành thẳng thắn. Đó chính là điều mà em muốn nói cùng chàng đó, em chính là hồ ly trắng trong núi đã được chàng cứu mạng ngày xưa đó. Để báo đáp ơn chàng mới hóa thân thành người, tìm cách vào nhà chàng. Em từng đã thề rằng phải giúp chàng sinh con trai, nay coi như ân tình đã báo xong, chàng đã có con trai rồi!
- Ngâm Sương? - Vân Bằng không thể tin được, mắt nhìn nàng, lại đưa tay chạm vào trán nàng, nàng không bị sốt thần trí đang có vẻ tỉnh táo - Nàng có biết nàng đang nói gì không đấy?
- Em biết chứ - Ngâm Sương nói - Em đang rất tỉnh táo em nói thật đấy. Gia gia thử nghĩ xem, tất cả những gì đã trải qua từ lúc em bước chân vào nhà ta, không phải là quá trùng hợp ư? em nói với chàng nhé, em đúng là con hồ ly trắng đấy!
- Ta không cần biết nàng là hồ hay là người - Vân Bằng bực dọc nói - Ta chỉ cần nàng sống tốt với ta cho tốt là được.
- Nhưng mà, thưa gia gia, kỳ hạn của em hết rồi, em nhất định phải rời chàng đi thôi - Ngâm Sương nói một cách ôn tồn mà da diết - Xin chàng hãy vì tấm lòng ân nghĩa đã cùng nhau mấy năm qua mà giúp em một việc này, em sẽ cảm kích nhiều lắm lắm.
- Ngâm Sương? Vân Bằng nhìn cô không chớp mắt; cái trán phẳng phiu sáng sủa kia, đôi lông mày thanh gọn kia, đôi mắt trong rực sáng kia, cái mũi ngay ngắn, cái miệng xinh xinh, làn da mịn màng, chân tay thoăn thoắt.. tất cả thế kiả Thế mà lại là một con hồ ly ư? thật là hoang đường! không phải hoang đường sao được? nhưng mà, nàng là hồ ly thật sao? nàng nói đi, Ngâm Sương.
- Xin gia gia đợi hai ngày nữa, rồi cho khiêng em ra cánh rừng ở phía Tây thành. Sau đó mọi người hãy đi khỏi hết, đừng nhìn đến em nữa, mà cũng đừng rình lén gì nữa, để em hóa lại thành hồ, trở về rừng núi như xưa. Nếu không theo lời này thì em sẽ chết mất đấy!
- Ngâm Sương! - Vân Bằng sợ hãi gào lên, lắc đầu quầy quậy - Không! không! không! nàng mê rồi, không thể thế được, ở ngoài rừng như thế thì nàng chết rét mất!
- Gia gia, em là hồ ly cơ mà! - Ngâm Sương nói đôi mắt sáng long lanh nhìn chàng tha thiết, Vân Bằng bất giác nhớ đến mắt hồ ly trắng ngày xưa. Đúng thật, đúng là đôi mắt của hồ ly! chàng hơi hoang mang, tự nhiên mà vã mồ hôi trán - Ngâm Sương níu chặt lấy chàng - Gia gia biết không? em vốn thuộc về rừng núi và đồng cỏ, từ khi đến nhà chàng, tuy sống rất hạnh phúc, nhưng thật tình cũng không thể được tự do tự tại như trước. Em đà không phải là người, thì thật khó mà sống mãi theo cuộc sống của con người. Nếu gia gia cứ cố chấp giữ em ở lại thì em không thể tránh được cái chết. Gia gia, chàng có muốn cho em chết không?
- Ôi, Ngâm Sương, thế thì ta phải làm thế nào? Ngâm Sương? - Vân Bằng khổ sở kêu to - Nàng đã nhất quyết phải đi thì sao trước kia lại đến?
Ngâm Sương tựa như cũng buồn thảm quá, hai hàng nước mắt nối nhau rơi như hai chuỗi ngọc, nắm chặt tay Vân Bằng, nói giọng xót xa:
- Gia gia, như chàng mà thương xót thiếp thì hãy chăm lo chu đáo cho con ta đi, để thiếp ở trong rừng núi được vui vẻ tấm lòng thì chắc chàng cũng mới thật yên tâm. Chàng chớ quá lo lắng nhớ nhung nhỡ ra còn có duyên phận thì một mai lại được gặp chàng. Thôi xin giã biệt. Xin hãy làm theo lời thiếp, chứ để thiếp chết thì không kịp mất. Bây giờ chàng có đồng ý ra ngoài cho chị em vào không? em còn có lời muốn nói cùng chị nữa.
Vân Bằng tan nát cõi lòng, ruột gan ứa máu. Cố cầm nước mắt mà ra khỏi phòng Ngâm Sương. Đau đớn đã đành, còn cả hoang mang bối rối, quả không biết qui? ở đâu, thần ở đâu mà lần nữa. Lộng Ngọc cũng ngậm nước mắt vào với Ngâm Sương, rồi cả đêm ở luôn trong phòng đó không về phòng riêng của mình nữa.
Hôm sau, Vân Bằng phải theo hầu tri phủ đi tuần tra thị sát, sớm chàng không ở nhà được, cũng không kịp lại thăm Ngâm Sương lần nữa. Khi hoàng hôn chàng mới về đến phủ, không cả kịp cởi quan phục đã xông ngay đến phòng Ngâm Sương, vừa bước chân vào cửa chàng đã bị quá ngạc nhiên, chỉ có trên giường của Ngâm Sương là không còn một thứ gì ở đó, cả nàng nữa.
- Vân Bằng! - Lộng Ngọc đuổi theo chàng, bước vào nói bằng giọng rưng rưng - Ngâm Sương đã rời đi rồi.
- Rời đi rồi? đi đâu chứ? - Vân Bằng giậm chân hỏi.
- Chúng em làm theo ý của cô ấy, đưa cô ấy đến cánh rừng phía Tây thành rồi - Lộng Ngọc nói - cô ấy buộc mọi người phải làm như vậy, cô ấy bảo, đợi chàng trở về thì chàng sẽ nhất định không để cho cô ấy đi!
- Hồ đồ thật! - Vân Bằng lại giậm chân, kêu to - Sao nàng lại nghe cô ấy? Cô ấy bệnh nặng nên thần trí mê man đi, nói năng lẫn lộn, tin làm sao được? Ai khiêng cô ấy đỉ để ở đâu? Có để người lại trông nom không?
- Cát Thăng đã dẫn mọi người khiêng đi, rồi theo lời cô ấy, đặt xuống bãi cỏ và đi khỏi hết, không dám để người ở lại trông.
- Trời ơi là trời! Vân Bằng cảm thấy đầu óc quay cuồng, chàng lấy tay vỗ trán, liên hồi rồi réo gọi Cát Thăng mau chuẩn bị ngựa. Chàng phải đi đến tận nơi để xem tình hình cô ấy thế nào.
- Gia gia, hãy để cho cô ấy được đi một cách bình tĩnh! - Lộng Ngọc khuyên - Trời sắp tối rồi, đường lại khó đi, sau chàng phải khổ thế chứ?
- Ta phải đem cô ấy trở về - Vân Bằng thét - Nàng biết là trong núi có chó sói, có hổ chứ? Cho là cô ấy có chết thì cũng không thể để xương thịt không toàn được.
Bỏ mặc lời khuyên của Lộng Ngọc chàng cứ đem người nhà bươn bả băng tới cánh rừng phía Tây. Ra khỏi thành, đường núi bắt đầu khấp khểnh kỳ khu, gió thu vi vút, bốn bề hoang vắng thê lương. Nghĩ đến cảnh Ngâm Sương bị vứt bỏ một mình thui thủi nơi núi vắng, chàng thấy tim mình đau như dao cứa, bất giác ra roi cho ngựa tế lên, cứ thế xông thẳng vào hướng rừng.
Cuối cùng cũng đã đến cánh rừng đó, Cát Thăng dừng ngựa, nói:
- Chính là ở đây rồi!
Vân Bằng đưa mắt nhìn xung quanh vừa thấy trên bãi cỏ trong rừng có một đám gì trăng trắng. Chàng kêu lên một tiếng, lăn mình khỏi yên ngựa, chạy xông đến vồ ngay lấy tất cả mớ trắng đó, thì ra đó là quần áo và giày của Ngâm Sương, còn ngoài ra không còn gì khác.
- Ngâm Sương! - Chàng gào thảm thiết, giở áo xống ra xem, tất cả còn nguyên vẹn, chỉ không còn người ấy, chẳng biết về chốn nào rồi. Chàng lảo đảo đứng lên bâng khuâng nhìn khắp bốn bề, rừng rậm rạp bóng cây chập trùng sắc chiều ảm đạm, sương mù lảng đảng, gió rung cành cây khô rơi lắc cắc. Rừng rú mêng mông trải ra ngút mắt. Ngâm Sương ở nơi đâu? Chàng ôm chặt xống áo của Ngâm Sương, đứng đờ đẫn, gió núi cuộc lên, lá rơi lắc lẻo. Cát Thăng bước đến, gượng nén buồn, quì xuống nói:
- Thưa gia gia, Bạch cô nương đã trở về quê hương cô ấy rồi, xin gia gia hãy bớt buồn để cô ấy thuận biến ạ.
Thế ư? thật thế ư? Nàng quả thực đã biến thành bạch hồ và trở về nơi sơn dã rồi ư? Vân Bằng ngửa mặt hỏi trời thì trời chẳng nói; cúi đầu hỏi đất, đất không thưa. Vân Bằng ruột thắt lòng đau, không ngăn được hai hàng nước mắt. Chàng vuốt ve những xống áo trong tay, mùi áo quần thơm như cũ, còn bóng thơm đã biệt tăm. Chàng không nỡ dời đi, đứng chôn chân lâu lắm, bọn gia nhân cũng cúi đầu trầm mặc. Gió núi thổi mạnh hơn, có tiếng con cú rúc, trời dần tối hẳn, bóng núi xen bóng cây sừng sững, mấy ngôi sao lạnh lấp lánh phía chân trời. Lão bộc Cát Thăng lại quì bẩm lần nữa:
- Thưa gia gia, trời khuya rồi, xin người về cho! Bạch cô nương mà biết gia gia thương tâm thế này thì cũng không an tâm được đâu.
Ruột gia trăm mối tơ vò, biết làm sao được đây? Vân Bằng chỉ còn biết thở dài, gọi lên khẩn cầu:
- Ngâm Sương, Ngâm Sương nếu quả thật nàng là Bạch hồ thì nơi rừng núi mênh mông, xin nàng hãy thận trọng giữ mình. một là hãy tránh xa lưới bẫy của thợ săn, một là hãy tránh xa nanh vuốt mãnh thú. Nàng có linh thiêng nếu tránh được tai họa thì xin niệm mối ân tình với ta mà một mai trở lại!
Khẩn niệm xong, chàng nhìn lại khu rừng sâu thẳm kia lần nữa, đau đớn giậm chân vật vã hồi lâu, mang nặng tấm tình thương xót vô biên và nỗi bất lực đắng cay, chàng nói:
- Thôi ta đi nhé!
Đã ngồi lên yên ngựa, chàng còn ngoái đầu nhìn lại cho đến khi bóng núi mờ lên trong mù, tất cả mọi vật đều không còn nhận ra được nữa. Chàng nhớ lại câu từ của tiền nhân hợp cảnh tình của chàng lúc này: "Ai ngờ nơi ngàn năm đứt ruột là đây, đêm trăng sáng, trên đồi thông lúp xúp".
Từ đó, trong phủ Cát vắng bóng Ngâm Sương. Vân Bằng hồn mộng còn vương vấn, chẳng thể nào quên được nàng. Sớm sớm chiều chiều, tấm tình thương nhớ không hề nguôi ngoai. Bước vào căn phòng trước kia Ngâm Sương ở, chàng thầm thì kêu gọi, nhìn thấy áo xống cũ của nàng, chàng cũng thầm thì gọi kêu. Cầm cây đàn nàng đã gảy, bế thằng bé con nàng đẻ ra... nhất nhật đụng tới cái gì có hơi hướng của nàng là chàng không thể không thầm gọi Ngâm Sương. Thằng bé mà nàng để lại cho chàng, đúng là một báu vật, nó cực kỳ xinh đẹp, mặt mũi giống đúc Ngâm Sương, chàng thường bế con và thì thầm nói:
- Mẹ của con đâu nào? nói đi, mẹ con đâu?
Nỗi nhớ nhung quá đáng, nỗi tương tư khắc cốt ghi xương ấy nó làm cho chàng lúc nào cũng buồn rười rượi và hình dung tiều tụy đi trông thấy. Lộng Ngọc thấy chàng như vậy thì lòng lo lắng khôn nguôi chỉ biết nói với Vân Bằng.
- Vân Bằng ơi, chàng tưởng nhớ Ngâm Sương đến thế không sợ thiếp ghen ư?
Vân Bằng nhìn nàng âu yếm và ôn tồn nói:
- Lộng Ngọc, nàng chẳng ghen với Ngâm Sương đâu, vì nàng cũng yêu mến Ngâm Sương chẳng kém gì ta.
Câu nói làm cho Lộng Ngọc chua xót trong lòng, nàng nhìn Vân Bằng, thở dài:
- Mong cho Ngâm Sương hiểu được cho chàng nỗi khổ nhớ thương để trở về nối lại nhân duyên. Nhưng mà, thưa gia gia, chàng cũng phải vì thiếp và các con một chút, mong chàng bảo trọng thân mình. Thiếp thấy rằng từ mai trở đi chàng hãy thử đi ra ngoài nhiều nhiều một chút cho khuây khỏa, được không?
Để Lộng Ngọc bớt phần lo lắng, chàng đành phải nghe nàng. Nhưng dù có đi du sơn ngoạn thủy đâu đâu, dù ngắm bao nhiêu cảnh non xanh nước biếc đẹp đẽ thế nào chàng cũng không thể nào nguôi nỗi nhớ nhưng buồn khổ. Thời gian cứ thế trôi qua một năm trời.
Đứa con đã u ơ học nói và cũng đã lẫm chẫm biết đi. Vân Bằng nhìn con lại nhớ Ngâm Sương, tình sâu nghĩa nặng không hề nguôi giảm. Lộng Ngọc thì bắt đầu cười khúc khích, gợi ý với Vân Bằng:
- Vân Bằng chàng ơi, người đẹp dưới trời này không thiếu, sao cứ ngày ngày nhớ Ngâm Sương mãi thế? Hay là cưới một nàng về đi?
- Nàng chớ nhọc lòng về chuyện không đâu nữa! - Vân Bằng chau mày ra dáng giận dữ.
Lộng Ngọc lặng im, nàng biết tâm trạng Vân Bằng như con thuyền đã ra biển lớn thì chê mặt hồ là nhỏ; như đã từng ngắm mây ở núi Vu Sơn thì chê nơi khác chẳng ra mây... Nàng chẳng nói ra miệng mà chỉ lẳng lặng sắp đặt việc gì đó. Vân Bằng phát hiện ra là nàng đang cho sửa sang bày biện lại mấy gian nhà mà Ngâm Sương từng ở; chàng hoài nghi, hỏi nàng:
- Nàng đang giở cái trò gì thế?
- Dọn dẹp mấy phòng này cho tử tế để lại đón cho chàng một người - Lộng Ngọc cười ranh mãnh.
- Nàng đừng động đến phòng của Ngâm Sương mà cũng đừng phí công vô ích, kể cả nàng cứ tự ý đưa người đến, ta cũng chẳng màng! - Vân Bằng nói giọng không bằng lòng.
- Mời cho chàng một người còn đẹp hơn cả Ngâm Sương nữa, được không? - Lộng Ngọc vẻ năn nỉ nhìn Vân Bằng - Chàng chẳng phải nghĩ gì đâu, để thiếp tìm rồi mời chàng xem xem, nếu không được thì thôi mà! cả năm nay chàng lúc nào cũng mặt ủ mày chau hỏi thiếp phải làm sao mới được?
Vân Bằng não nuột thở dài, vuốt ve đôi vai mảnh khảnh và đám tóc bên tai Lộng Ngọc, trong lòng dâng lên một tình cảm đồng tình và trìu mến chàng lại thở dài và nói:
- Lộng Ngọc ơi Lộng Ngọc, nàng thật là một người vợ tốt của tạ Nàng đừng tìm người cho ta nữa, từ mai trở đi ta nhất định phải phấn chấn lên mới được, phải không?
- Như vậy mới đúng - Lộng Ngọc miệng cười mà nước mắt nhòe mi.
Vân Bằng bắt đầu làm mặt vui vẻ, cũng bắt đầu tham gia thù tiếp tiệc tùng, đi xem ca xem múa. Nhưng trong đáy lòng, chàng vẫn nhớ thương người cũ khôn nguôi. Sợ Lộng Ngọc lo buồn chàng không dám lộ ra ngoài mặt. Còn Lộng Ngọc thì sao? Nàng đã sửa sang xong phòng cũ của Ngâm Sương sang đẹp như mới rồi. Vân Bằng biết rằng nàng vẫn nuôi ý định tìm cho chàng một người, chàng cảm động trước lòng tốt của nàng mà chẳng biết làm sao cho phải.
Thế rồi một hôm, Vân Bằng từ bên ngoài trở về, vừa bước chân vào cổng, chàng đã cảm thấy trong phủ như có không khí gì rất đặc biệt. Lão gia nhân Cát Thăng thì cười một cách bí hiểm, Hỉ Nhi thì úp úp mở mở bọn a hoàn thì nấp nấp nom nom. Chàng nghi nghi hoặc bước vào nhà, Lộng Ngọc vội chạy ra đón, mặt mũi tươi rói:
- Vân Bằng thế là đã mời được người cho chàng rồi đó!
Thì ra là như vậy, Vân Bằng có ý không vui, cau có hỏi:
- Đang ở đâu?
- Thiếp để cô ta ở trong phòng Ngâm Sương!
Vân Bằng rất không vui nhưng không tiện hỏi. Nhìn thấy Lộng Ngọc hí ha hí hửng, chàng càng không nỡ làm nàng cụt hứng, chỉ đành cùng nàng đi đến chỗ đó. Vừa đến cổng, Lộng Ngọc lại chặn chân chàng.
- Xin chàng đừng vào vội cô bé này cũng biết hát đấy, chàng hãy lắng nghe cô ấy hát một khúc xem so với Ngâm Sương thì thế nào.
Vân Bằng hơi sửng sốt, mà cũng hơi khó chịu Nhưng trong buồng đã vang lên tiếng đàn tính tang nghe quen lắm! tiếp đó, một giọng ca mượt mà đầy đặn, dìu dặt vang lên:
"Tỉnh giấc nồng
Tô lại son môi chê chán
Vội vàng vấn búi tóc tha hương
Nỗi buồn xuân lấy gì khuây khỏa
Bài ca mới này hãy gượm đừng đưa!"
Vân Bằng giật thót tim, sao lại thế nhỉ chàng không thể nào dừng lại được nữa, sải một bước dài tới trước, hất tung mành cửa, xông thẳng vào phòng. Chàng sững sờ trong khoảng khắc. Trên một chiếc ghế, một người con gái áo xống khăn tua trắng toát đang ngồi ôm đàn, cười tươi tắn mà đối mặt với chàng. Chẳng phải Ngâm Sương còn ai vào đây nữa!
- Ngâm Sương! - Chàng gào lạc giọng không tin vào mắt mình nữa.
Ngâm Sương quăng cây đàn trong tay, quì xuống trước mặt Vân Bằng nước mắt tràn mi, nàng thì thầm gọi:
- Gia gia, em về đây rồi. Em sẽ không đi nữa đâu!
Vân Bằng bâng khuâng như trong mộng, nhẹ tay chạm vào tóc, vào má nàng, trông nàng tươi tốt như xưa, mà lại đẹp hơn lúc chưa ngã bệnh nhiều. Chàng ngơ ngác, băn khoăn như thầm hỏi:
- Đúng là nàng đấy ư? Ngâm Sương đúng thật là nàng ử, nàng từ trong rừng núi kia trở về đấy ư? nàng sẽ không biến thành hồ mà bỏ đi mất tích nữa chứ?
Lộng Ngọc từ ngoài chạy vào, miệng mỉm cười. Nàng quì xuống trước mặt Vân Bằng nói:
- Vân Bằng xin chàng tha lỗi cho chúng em.
- Thế nào? thế này là thế nào? - Vân Bằng càng hoang mang ngơ ngác.
- Chúng em đã lừa chàng, thưa gia gia - Ngâm Sương dở cười dở khóc nói - Em không phải là hồ đâu, từ trước đến nay chưa bao giờ là hồ cả.
- Thế thì... - Đầu óc Vân Bằng rối tung lên.
- Như thế này, thưa gia gia - Ngâm Sương nói tiếp - Lúc trước em đã ốm nặng, tự nghĩ mình không qua khỏi, như năm xưa Lý phu nhân, sủng phi của Hán Vũ đế đó, khi bệnh nặng không chịu cho Hoàng đế nhìn mặt, sợ hình dung tiều tụy làm Hoàng đế không vui. Lúc đó em cũng nghĩ như vậy. Biết rằng gia gia thương xót mình sâu sắc lắm, em càng e sợ không muốn để gia gia khỏi quá thương tâm. Vậy nên em đem việc bàn bạc với chị, cùng nghĩ ra cách ấy. Vì mọi người đều đồn em là bạch hồ, nên cũng giả nhận là hồ đòi về nơi sơn dã. Thật ra là chị đã cho đưa em đến một nơi ở khác, mua a hoàn và bà già để trông nom săn sóc, lại mời thầy thuốc về chữa chạy thuốc thang. Như vậy, nếu em chết chị sẽ lặng lẽ chôn em, chàng sẽ không bao giờ biết việc bí mật đó. Nếu mà em khỏe lên được thì lại sẽ trở về bên chàng, sẽ nói lại cho chàng tất cả sự thật. May nhờ trời thương đến, qua một năm chữa chạy, em đã khỏe thật rồi!
- Nhưng.. Nhưng mà - Vân Bằng vẫn ngẩn ngơ chưa tỉnh hẳn - Ta đã từng mắt thấy áo xống của nàng trút lại nơi cửa rừng kia mà?
- Đó cũng là do chúng em đoán trước nên đã bảo Cát Thăng làm như vậy - Lộng Ngọc cười vui vẻ nói - Thiếp biết thế nào chàng cũng nhất định phải đòn đến tận nơi xem mà!
- Thế ra Cát Thăng cũng đồng mưu!
- Bọn đồng mưu đông lắm, đến một nửa a hoàn trong nhà đều biết việc đó cơ - Lộng Ngọc cười càng tươi hơn - chỉ lừa mỗi chàng thôi. Khi chàng đang sớm nhớ chiều ong ở trong phủ thì thiếp và Ngâm Sương ở một nơi chỉ cách chàng có một giờ đồng hồ thôi! Cái ông già Cát Thăng kia tuy rằng cũng tham dự vào việc, nhưng đến nay ông ấy vẫn còn nghi ngờ, cho rằng Ngâm Sương chính thị là Bạch hồ đấy!
- Em thấy rằng, có đến suốt đời thì người ta vẫn nghi em là Bạch hồ đấy, như Hương Kỳ kia vẫn còn cúng bài vị trường sinh cho em cơ mà! - Ngâm Sương cũng cười mà nói vậy.
Vân Bằng nhìn Ngâm Sương nhìn Lộng Ngọc rồi lại nhìn Ngâm Sương. Bỗng nhiên chàng như bừng tỉnh hẳn và lúc đó chàng mới tin trước mắt mình là sự thật mới cảm thấy đó là niềm vui quá lớn, chàng cúi xuống nhấc bông cả hai vị phu nhân lên, nói lớn:
- Trong trời đất này, còn có ai hạnh phúc hơn ta không? có việc gì thần kỳ như ta đã gặp không? có hay không?
Trong trời đất này, đã bao nhiêu câu truyện ly kỳ, quanh co khuất khúc, đẹp đẽ, bi thương đã xảy ra, nhiều không đếm xuể, nói không đủ lời. Nhưng có chuyện nào thần kỳ hơn chuyện này không?
Hết