Chương 5
Đêm đã về khuyạ Tiếng gõ lóc cóc của em bé rao bán hủ tiếu như những điệp khúc buồn khắc khoải bi ai của một đêm trằn trọc không ngủ được Thanh Trúc và Trang Thanh cùng nằm trên gường chưa có ai chớp mắt lấy một phút. Hình ảnh xảy ra ban chiều như cứ lảng vảng đâu đâỵ Anh Kỳ, cô gái hai dòng máu Susiẹ Còn Trang Thanh, tình cảm giống như một áng mây đầy mâu thuẫn. Thanh đã ở trên áng mấy đó. Muốn leo xuống không được. Cứ như ở mãi trên mây thế này cũng không được. Lạnh qúa, lạnh phát run. Thanh thấy cô đơn làm saọ Thanh Trúc đột nhiên thở dàị Trang Thanh cũng thở dàị
Trúc giật mình quay sang bạn, lắc vai:
- Này Trang Thanh, mi chưa ngủ ư?
- Ờ
Thanh chỉ ờ thôi, làm Trúc thở ra:
- Trang Thanh ơi, tao buồn muốn chết. Tao không biết rồi cuộc đời sẽ đi về đâu nữạ
Trang Thanh quay lại nói
- Mi đã tỏ tình với Tâm rồi ... Yêu tâm đi, anh ấy rất tốt, anh ây rất thich mi
Thanh Trúc có vẻ suy nghĩ.
- Anh Tâm ư..? Anh ấy có yêu tao đâu . Anh ấy chỉ có mục đích là đoạt người yêu của Anh Kỳ thôi .
Trang Thanh quay lại, bật ngọn đèn trên đầu giường. Trong cái ánh sáng lờ mờ, Thanh ngắm Trúc.
- Mi đã khóc?
Thanh Trúc nhìn bạn, vuốt mấy dòng nước mắt dưới má Trúc.
- Mi cũng thế?
Trang Thanh ngã xuống gối, vùi đầu vào gối
- Thanh Trúc, tao có một điều muốn nói với mi
- Điều gì?
- Tao với anh chàng phi công đã cắt đứt.
- Bao giơ?
Hai tháng trước đâỵ
Thanh Trúc nói như reo lên.
- Ồ! cám ơn trời phật, mi cũng đã quyết đúng. Sao không cho biết sớm? Để tao cứ nghĩ lo cho tụi mầy . Ai là người quyết định thế? Mi à?
Trang Thanh ngẩng lên nhìn bạn. Rồi đột nhiên nàng vòng tay qua ôm lấy Trúc.
- Phải! Mà Thanh Trúc này, mi có thật sự cần phải lấy Tâm không?
Thanh Trúc tròn mắt như chợt hiểụ
- Trang Thanh, có phải mi định nói với tao là ...
Trang Thanh nói nhanh.
- Không phải . Tao nghĩ là, Tâm đã thích cả hai chúng ta . Nhưng vì anh ấy như con chim bị đạn qua một lần, nên lúc nào cũng dè dặt. Anh ấy đã từng với ý định báo thù mà đeo đuổi, tán tỉnh mi, nhưng rồi nghĩ lại, thấy làm thế là hèn.
- Tại sao mi biết chuyện đó?
Anh Tâm nói cho tao biết.
- À
- Nhưng rồi, chiều hôm nay, chuyện đã tiến đến một khúc quaynh mới, anh Tâm lại gặp Hải Yến, rồi lại nghe mi đích thân tỏ bày tình yêu với anh ấy
Thanh Trúc ngạc nhiên:
- Hở tao thực nói thế?
- Ừ mầy đã hỏi anh Tâm là yêu mầy không? Có muốn cưới mầy làm vợ không? Đối với bọn đàn ông được nghe những câu như vậy không có gì tuyệt cho bằng
- Ồ!
Thanh Trúc thất thần, trừng mắt nhìn Trang Thanh. Hai người con gái cứ thế nằm nhìn nhau, không ai nói nhau gì cả. Một lúc thật lâu, Trúc mới kéo bạn lại sát mình khóc:
- Cả hai ta đều ngu . Hai đứa đều là chị em với nhau . Tại sao mi không nói cho tao biết . Mi phải nói thẳng cho tao biết chứ
Trang Thanh cũng khóc.
- Tao không dám. Mi lúc nào cũng là vai chính trong vở kich này, còn tao chỉ đóng vai phụ, tao cứ thế chờ đợi Nhưng tao lai sợ, tao cứ sơ. Thanh Trúc, tao biết là mi không hề yêu Tâm, mi không hề gọi tên Tâm trong giấc mơ. Mi chỉ gọi Anh Kỳ... Tao hiểu mi, hiểu rõ mi hơn ai cả. Tao biết, tất cả chỉ là một lời nói trong cơn túc giận. Nhưng mà, Thanh Trúc ta yêu cầu mi, nếu không yêu, hãy nhường Tâm cho tao, được chứ?
Thanh Trúc ôm lấy bạn, thiết tha:
- Tại sao tao phải nhường? Mi hãy nhìn kỹ lại xem. Giờ giấc đi làm của mi ra sao, Tâm nhớ rất rõ. Hai người lại nói chuyện với nhau nhiều hơn tao . Tính của Tâm thô bạo ngang bướng, hắn cần một bà vợ nhu mì, hay chiều chuộng, chăm sóc. Cái đó thì mi có đủ. Còn tao , háo thắng , ba gai, hay nói, không thích nuông chiều ai, muốn gì làm nấy . Tao hoàn toàn không thích hợp với Tâm. Đó là chưa nóị Tâm gần tao là hoàn toàn với mục đích trả thù họ Võ, còn tao nói là yêu Tâm, chỉ là một chút giận dữ, đau khổ, một hình thức đánh cá. Nếu hai đứa tao mà lấy nhau, cuộc hôn nhân đó sẽ tạo nên thảm kịch. Trang Thanh, đúng ra mi nên nói cho tao biết trước, để Tâm khỏi phải chen vào giữa chúng mình. Mọi thứ cần phải làm sáng tỏ, tao thấy hối hận mấy lời tao đã nói không suy nghĩ hôm qua Nhưng chuyện đó cũng dễ giải thích thôị Tất cả chỉ vì một phút xúc động.
Thanh Trúc chợt ngưng lại, Trang Thanh hỏi:
- Một phút xúc động gì?
Thanh Trúc siết chặt bạn
- Anh Kỳ ... Anh Kỳ sắp cưới vợ rồi
- Mi nói cái gì? Thật chứ?
- Thật đấy, tao đã nhìn thấy ảnh của cô gái . Cô ta đẹp hơn tao gấp trăm lần. Không nói dóc đâu, một cô gái laị Mi cũng biết mà, với những người như Anh Kỳ đâu có thích cuộc sống buồn tẻ, cô đơn? Đó là chưa nói, tại tao đối với Kỳ rất là vô tình, tàn nhẫn.
Thanh Trúc bắt đầu khóc:
- Không thể trách Kỳ. Tại sao tao làm như không cần đến Kỳ , Có tức không? Tao thật là ngụ Vậy mà bây giờ lại còn làm ra vẻ như đau khổ. Taọ ...
Trang Thanh lay bạn gọi
- Thanh Trúc này!
Trúc vẫn thút thit
- Sao
- Hắn chưa làm đám cưới phải không?
Trang Thanh như phát hiện điều gì, nói với bạn bằng đôi mắt sáng. Thanh Trúc gật đầu:
- Vâng
- Vậy thì còn cứu chữa kịp.
- Cứa chữa thế nàỏ
Trang Thanh nói như hét.
- Giật Anh Kỳ lại! Tại mi ba gai, cứng đầu quá. Đôí với đàn ông ta không thể bị động được. Ta phải tranh đấu ta phải giành lại cái gì của ta chứ?
Thanh Trúc lắc đầu thở dàị
- Ồ Không! Trang Thanh, mi cũng biết tính của tao cơ mà. Tao không thể nào làm những việc như vậy được. Bằng không tao sẽ không còn là tao nữa, đó là chưa nói, vở kịch sắp hạ màn rồị Dù sao Kỳ đã thay đổi, tao không thể quỳ lạy van xin.
Tranh Thanh có vẻ bực dọc.
- Hứ! Mi ban nãy vừa nói không thể trách Kỳ được, bây giờ lại bảo Kỳ đã thay đổị Tại sao mi bá đạo thế? Tất cả tại mi thôị Mi ruồng rẫy người ta, rồi lại trách người tạ Không lẽ không được mi ngó ngàng rồi vẫn phải ngồi đấy chờ mi à? Mi có biết cái xấu cảa mi là ở chổ nào không?
Lời của Trang Thanh chưa dứt, thì chuông điện thoại reo vang. Trong đêm tối lặng yên, tiếng chuông nghe thật rõ. Trang Thanh nhìn vào đồng hồ, hơn ba giờ rưỡi sáng. Thế này chỉ có thể là Tâm thôị Có lẽ anh chàng làm việc xong lại không muốn về thẳng nhà. Trang Thanh còn đang do dự, thì Trúc đã đẩy nàng xuông giường.
- Đi tiếp điện thoại đi, chắc của ông Tâm đấỵ
Trang Thanh khoác thêm chiếc áo bước ra ngoàị Căn phòng hẹp, nên điện thoại được đặt ở trên chiếc bàn nhỏ ở góc nhà. Thanh Trúc nằm một mình thở dàị Lòng tràn ngập rối răm. Có tiêng Trang Thanh hỏi qua máy
- Alo! Ai đấy ... Hả ở đâu gọi đến? Bangkok à? Tìm ai Thanh Trúc ư?
Thanh Trúc giống như mũi tên, nhảy bắn lên, nàng khoác vội áp xốc xếch chạy ra, trong lúc Trang Thanh gọi:
- Thanh Trúc ơi! Thanh Trúc, ra tiếp điện thoại nè.
Thanh Trúc xông tới, chụp ngay ống nghe, và hỏi với giọng run rẩỵ
- Alo! Thanh Trúc đây, ai đó? Ai bên đầu dây kia đó?
- Thanh Trúc
Giọng của Kỳ rõ như đang ở bên cạnh tai Trúc làm tim Trúc đập mạnh. Trời ơi! Bangkok, Bangkok! chàng ở xa như vậy ư? Võ Hiếu Kỳ! Võ Hiếu Ky! Trời ơi! Thanh Trúc run rẩy, giong như nghẹn lại Còn Kỳ, chàng đợi khá lâu không nghe Trúc lên tiếng, gọi tọ
- Thanh Trúc, đường dây không rõ lắm ư? Em nói lơn một chút đi, anh nghe không rõ.
- Em chưa nói gì với anh hết! Tại sao anh không gọi cho em sớm một chút? Tại sao anh nói đi là anh bỏ đi ngay, tại sao anh không viết thư cho em? Anh lại muốn cưới vợ, anh không cho em một khoảng thời gian nào cả
Thanh Trúc vừa nói vừa khóc, khóc đến độ không còn nói được gì cả. Anh Kỳ có vẻ bối rối nóị
- Thanh Trúc này, Thanh Trúc. Sao em lại vô lý như vậy . Anh đã cho em số máy điện thoại của anh, sao em không gọi cho anh? Anh đợi em một tuần, hai tuần, một tháng rồi hai tháng. Em vẫn không gọị Như vậy anh làm sao dám viết thư cho em? Thôi mọi chuyên. đã đâu vào đấy rồi . Bây giờ anh thông báo cho em biết là ngày mai, anh và Susie sẽ cử hành lễ cưới Thanh Trúc hét lớn qua máy, vừa khóc vừa nóị
- Đừng, đừng. Anh Kỳ anh hãy quay lại đi, anh Kỳ hãy trở về đây với em. Thanh Trúc chỉ nói được như vậy là nghẹn lời , không nói thêm được gì nữa cả. Nàng chỉ khóc, tuyệt vọng nhìn chiếc máy điện thoại
- Thanh Trúc em đang khóc đấy ư? Thanh Trúc, em hãy nghe anh nói nè.
Đương dây đột nhiên bị cắt đưt. Thanh Trúc hét vào máỵ
- Anh Kỳ, anh Kỳ ơi, Anh Kỳ.
Trong máy chỉ có những tạp âm rè rè. Rõ ràng đường dây đã gián đoạn. Thanh Trúc cầm máy, quay lại nhìn Trang Thanh, với đôi mắt ràn rụa, Trúc mếu máo như đứa con nít.
- Đường dây đã đứt.
Trang Thanh nói như ra lệnh
- Thôi đặt ống nghe lại chỗ cũ đi! Rồi anh ấy sẽ gọi lại thôi
Thanh Trúc đặt máy xuông, ngã phịch lên ghế salon bất động. Trang Thanh đi lấy áo khoác thêm cho Trúc. Bên ngoài mưa to gió lớn, không khí lạnh giá. Tiếng đồng hò treo trên tường chạy thật chậm, tích tắc, tích tắc, tích tắc. Đợi lâu quá, sao chuông điện thoại không reo Thanh Trúc nôn nóng quay lại
- Sao vậy Sao không có điện thoại . Anh ấy không thèm gọi lại ư?
Thanh Trúc nhìn Trang Thanh tuyệt vọng. Thanh phải khuyến khích.
- Hay là Trúc gọi lại đi Trúc biết số điện thoại bên ấy mà, gọi đi
Lời của Thanh đánh thức Trúc, nàng vội vã cầm ống nghe lên, hấp tấp quay những con số. Những con số đường dài
Trúc luống cuống, khiến Trang Thanh phải can thiệp
- Thôi để tôi gọi cho, bao giờ bắt được liên lạc sẽ giao lại cho Trúc. Trúc đọc con số ra như trả bài, và Thanh quay số, nói
với tiêp viên điện thoại ở tổng đài
- Cho tôi gọi điện thoại đường dài đến Bangkok số dây nói của người nhận là XXX- XXXX tên Võ Hiếu Kỳ.
Trong lúc chờ đợi Trang Thanh nhìn Trúc an ủi:
- Đừng lo, cô tiếp viên đang bắt liên lạc giùm Trúc đấỵ
Một lúc sau Tranh Thanh nhận được lời phúc đáp.
- Đường dây bận
Thanh đành quay lại nói với Trúc:
- Kẹt rồi Thôi mười phút nưa sẽ gọi lại, nếu còn kẹt nữa, thì cứ mười phút gọi một lần vậy . Bây giờ mặc áo lại đàng hoàng đi kẻo cảm lạnh bây giờ
- Tao không mặc đâụ Trong người hôm nay sao nóng quá.
Trúc nói, và đi đi lại laị trong phòng, mắt cư chằm chằm nhìn chiêc máy điện thoạị
- Mi phải mặc thêm mới được
Tranh Thanh bắt ép Trúc mặc vào, thắt cả dây lưng. Thời gian như đọng lại, lúc nào chờ đợi cũng có cảm giác như thế. Nửa tiếng đồng hồ sau, chuông điện thoại reọ Thanh Trúc chụp lấy ống nghe, nhưng được cô tiếp viên điện thoại ở tổng đài cho biết vẫn kẹt. Thanh Trúc nói như khóc:
- Cô làm ơn liên lạc giùm. Cố giùm nhé. Chúng tôi đang có chuyện rất hệ trọng. Tôi có thể chờ đến sáng trắng cũng được
Thanh Trúc gác máy thở dài, làm Thanh cũng phải lắc đầu giùm bạn:
- Tại mi cả, nếu lúc đầu đừng làm cao thì đâu có ngày hôm naỵ
Thanh Trúc nói
- Đùng có trách tao nữa Tao cũng đâu muốn như vậy đâu
Tranh Thanh bước tới đặt tay lên vai bạn
- Mi là đứa ương ngạnh, cứng đầu nhứt, thì phải mạnh dạn, can đảm lên chứ, sao lại ủ dột thế này coi không được
Thanh Trúc gục đầu xuống gốị
- Tao không cứng cỏi như mi tưởng đâụ . Nếu tối nay tao không liên hệ được với chàng, chắc tao sẽ chết mất.
Trang Thanh nhìn đồng hồ. Đã gần năm giờ sáng. Như vậy là coi như hỏng bét.
- Đừng nói bậỵ Mi đói chưả Thức suốt đêm hẳn đói, để tao đi pha ly sữa nóng với làm thêm mấy miếng sandwich nhé?
- Tao không cần, tao chỉ cần tiếng chuông điện thoạị
Quả nhiên có tiếng chuông reo, Thanh Trúc nhảy lên nhấc ống nghẹ Trang Thanh cũng thấy căng thẳng. Nhưng lạ chưả Sao Trúc đã nhắc máy lên rồi mà chuông vẫn cứ reọ Thanh chợt hiểu ra, lấy ống nghe trên tay Trúc xuống nóị
- Hãy bình tĩnh một chút xem nào Chuông cửa reo chứ đâu phải chuông điện thoại đâu
Thanh Trúc ngẩn ra
- Tại sao chuông của reo giờ này
- Thi chuông của là chuông chuông cửa
Trang Thanh nói và đi về phải của Thanh vừa nói vừa mở cửa
- Chắc chắn là Tâm, suôt đêm ở tòa soạn, công việc này quả thật là khiếp!
Nhưng thật bất ngờ. Người đàn ông đứng ngoài cửa không phải là Tâm. Đầu tóc ướt nhem. Chiếc áo khoác ngoài cũng nước. Môt chiếc valise nhỏ trong tay Con người đâỳ vẻ phong trần, mất ngủ. Nhưng đôi mắt vẫn sáng vui vẻ. Con ngươi mà Thanh Trúc chờ đợi từ lâu trong điện thoạị Võ Hiếu Kỳ!
Trang Thanh giật mình ngạc nhiên, nàng lùi ra sau nói to:
- Thanh Trúc! Thanh Trúc! Ra xem này
Thanh Trúc quay ra, dụi mắt ta có nằm mơ chăng? Nàng đứng bật dậy chậm chạp bước ra ngoài
- Thanh Trúc, anh về thật đây, chứ không phải trong mơ đâụ
- Anh Kỳ!
Thanh Trúc nhoài tới, bất chấp bộ áo ướt sũng của Kỳ.
- Anh trở về thật đấy chứ? Thêm còn cái điên thoại đường dàỉ
Anh Kỳ dìu Trúc bước vào cửa, đặt túi hành tranh xuống đất. Kỳ lấy tay vuốt lấy má Trúc nóị
- Xin lỗi em, anh lại lừa em lần nữa . Anh đã gọi cho em từ phi trường. Anh bước xuống máy bay, đúng ra đinh lại đây ngay, nhưng không dám. Vì em vừa ương ngạnh, vừa cao ngạo, lại biết đâu Anh sợ sẽ bị cảnh nhốt bên ngoài cửa Thế là anh đứng ở phi trường, gọi điện thoại thăm dò. Anh nghe thấy tiếng em khóc, nghe em gọi tên anh và nói: "Anh Kỳ, anh hãy về với em" là anh không còn biết tới gì nữa, anh chạy ngay ra khỏi phi trường. Giữa khuya làm sao gọi được taxi, anh đành phải đáp xe buyt, nó chạy chậm quá, anh nôn muốn phát điên lên. Nhưng bây giờ, dù sao anh cũng đã có mặt ở đây rồi
Anh Kỳ nói nhanh như sợ không còn kịp nói Trúc thì cũng đâu cần nghe Chỉ cần sự hiện diện của Kỳ. Thanh Trúc lúng túng, lúng túng vì sự hiện diện bất ngờ của Kỳ, vì những cảm xúc lộn xộn từ tối qua đến này, nàng như ngẩn ngơ
- Thanh Trúc à Thanh Trúc! Em làm sao thế? Anh là Kỳ đây, anh từ nước ngoài về thật. Nhưng về là vì em không hề có Susie . Chuyện về Susie cũng không có thật, anh viết thư cho Hải Yến, anh biết thế nào Hải Yên cũng sẽ thông baó cho em biết. Sau đó, anh đã điện thoại hỏi Hải Yến cho anh biết là em đã khóc, tự đày đọa mình đi trong phố. Anh nghe anh thấy ruột gan rã rời, vội vàng đặt vé máy bay, bay ngay về đâỵ Thanh Trúc, em có nghe anh nói không? Anh đã chờ, đã đợi em gọi dây nói cho anh, chờ muốn điên lên mà chẳng thấỵ Anh nghĩ, với bản t'inh cao ngạo của em, sẽ chẳng bao giờ em điện thọai cho anh đâu, vì vậy anh ....
Kỳ ngừng lại nhìn Trúc. Trúc như thẫn thờ, mắt đang mờ lê. Trang Thanh chạy tới hoảng hốt
- Không được rồi! Thanh Trúc nó làm sao đấỵ Sự xuật hiện đột ngột của anh làm nó choáng rồị
Trang Thanh để tai vào ngực Trúc nghe tiếng đập. Rồi nhéo mạnh lên tay Trúc nhưng Trúc vẫn đứng yên, mắt mở to một cách không bình thường.
- Hình như Trúc nó không thấy gì cả, không nghe gì cả Có cần gọi bác sĩ không
Anh Kỳ nghe nói, tái mặt, nắm lấy vai Trúc lắc mạnh:
- Thanh Trúc em hãy nhìn anh nè, nghe anh nói nè, anh van em mà.
Trúc vẫn như pho tượng bằng sáp. Kỳ vội vã bế Trúc đặt lên giường, chàng lay nàng, van xin nàng. Mặt Kỳ còn tái hơn cả mặt Trúc. Một ý niệm chợt thoáng qua đầụ Hay là sắp chết rồỉ Kỳ hốt hoảng cúi xuống hôn lấy hôn để lên mặt Trúc.
- Trúc, nếu em có bề gì, anh sẽ không sống nỏị Anh đã nói với em rồi, anh nói hết cả rồi, anh chỉ muốn em vui
- Thôi ta gọi bác sĩ đến ngay đi, tình trạng này là không ổn rồi
Trang Thanh bước tới máy định gọi điện thoại đến bệnh viện thì chợt nhiên mắt Trúc chớp chớp, rồi Trúc vòng tay qua bá lấy vai Kỳ.
- Em không cần bác sĩ, đừng gọi, em chỉ cần anh
Kỳ ngạc nhiên.
- Thế em khỏe rồi ư? Em không sao cả chư?
Thanh Trúc cười với những giọt nước mắt.
- Em không sao cả. Anh chỉ biết lừa em, lừa em ngay từ đầu cho đên cả bây giờ. Nếu em không lừa anh lại, thì làm sao biết được cái vị đắng của người bị lừả Vị đắng của tin`h yêủ
K`y tròn mắt.
- Em nói vậy nãy giờ em đóng kich ư?
- Vâng
Trang Thanh đặt ống nghe xuống, lắc đầụ Nàng định mắng Trúc một trận. Quỷ thật! Làm hết hồn. Trang Thanh bước tới, nhưng phải ngưng lại Hai người trước mặt đang ôm nhaụ Thế này, sự hiện diện của kẻ thứ ba coi như thừa thãị Thôi thì cũng sắp đến giờ đi làm rồị Trang Thanh bỏ đi vào buồng tắm.
Còn lại Thanh Trúc và Kỳ. Hai người lặng lẽ nhìn nhau, cái nhìn đắm say như cá gặp nước. Trang Thanh đã thay aó và bỏ ra ngoài mà cả hai vẫn còn chưa hay
Chợt nhiên có tiếng chuông điện thoại reo vang. Thanh Trúc nắm chặt tay Kỳ, nóị
- Kệ nó, đừng nghẹ
Nhưng chuông vẫn reo liên tục. Kỳ không chịu được
- Thôi để anh nghe vậỵ
Thanh Trúc nói
- Nhưng không cần biết ai, nếu tìm em, anh nói là không có ở nhà.
Kỳ giở ống nghe lên, bên kia đầu dây có tiếng của cô tiếp viên ở tổng đàị
- Cô Thanh Trúc cần đường dây đến Bangkok. Nhưng ông Hiếu Kỳ không có ở đấỵ Xin hỏi có cần liên lạc tiếp không ạ?
Kỳ ngạc nhiên quay lại nhìn Trúc, chàng chợt hiểu, cười nóị
- Thôi, được rồi, cảm ơn cô.
Đặt ống nghe xuông Kỳ trở lại giường, Trúc hỏi:
- Điên thoại của ai thế anh? Gọi ai vậỷ
Kỳ nhìn Trúc với cái nhìn nồng cháy, rồi hôn lên mặt nàng.
- Điên thoại của em đi tìm anh đấy mà.
- o O o -
Nhà họ Võ hôm ấy đèn đuốc sáng choang. Đó là lần đầu tiên Thanh Trúc đến gia đình Kỳ. Ngồi giữa phòng khách, Thanh Trúc vẫn thấy bối rốị Các khung cửa đều bằng kính. Ở đây có thể nhìn thấy cả khu vườn bên ngoàị Một vườn hoa rất đẹp, được chăm sóc tỉ mỉ, có cả những giả sơn, hòn non bô. Với hang` trăm loài hoa lạ, cả những cây kiểng loại hiếm. Theo lời của Kỳ, loài kiểng hiếm này quanh năm xanh mướt, ngay cả mùa đông cũng không rụng lá. Cây cối thì như vậỵ Còn con người, có mãi vẫn như nhau không? Trong vườn, có một cái hồ sen. Bây giờ hoa đã tàn, lá đã úạ
Phòng khách nhà ông Tổng Giám đốc rộng lớn như vậy Nhưng trang trí thật giản dị Những tấm màn của bằng vải the trắng. Trên tường hai bức họa lớn. Một tủ đồ cổ, một kệ máy, sách và những vật dụng trang trí linh tinh khác. Tối hôm ấy, ông Đat rất hoà nhã, ít nói, chỉ lặng lẽ hút thuốc. Còn bà mẹ của Kỳ thì nắm giử lấy tay Trúc, cứ xuyết xoạ
- Ồ sao con ốm thế? Ốm ghê! Caí này là lỗi ở thằng Kỳ đấỵ
Kỳ ngồi cạnh bên, hết nhìn Trúc đến nhìn mẹ. Kỳ có vẻ bất bình:
- M.e không thấy là cả con cũng gầy đi không? Vậy thì lỗi đó do aỉ
Bà Đạt gật gù:
- Như vậy là lỗi ở mẹ đấỵ
Kỳ ngạ,c nhiên:
- Tại sao lạ là lỗi ở mẹ?
- Sao lại không? Nếu con không là con của mẹ, thì đâu có chuyện gì xảy rạ
Ông Đạt chen vàọ
- Bà nói thế là lỗi tại tôi ư? Thằng Kỳ nó họ Võ, nên mới bị Trúc nó chê.
Hải Yến đích thân phụ chị Sáu, người làm châm trà, pha cà phê, đứng gần đó nói:
- Nếu không có ba có mẹ, thì làm gì có con người giỏi dắn như cậu Kỳ, mà nếu không có cậu Kỳ thì cô Trúc làm sao tìm được người xứng đáng với min`h.
Cả nhà cùng cườị Tiếng cười ngập đầy phòng khách. Tối hôm ấy, cũng là cái tối đầu tiên Trúc biết được Võ Thế Nhâm. Đó cũng là điều lạ Thanh Trúc làm việc rất lâu ơ? Công ty, nhưng chẳng hề thấy Nhâm đến công ty lần nàọ Chính Hải Yến đã đích thân giới thiệu Nhâm với Trúc.
- Đâu là chồng tôi, Anh Nhâm. Còn đây là cô Thanh Trúc, người làm cho cậu Kỳ mất ăn mất ngủ.
Thanh Trúc nhìn thẳng Nhâm. Con người, caí gì cũng trắng trừ mái tóc. Aó quần trắng trông thật nghiêm nghị, it' nói, khác hẳn với Kỳ. Mặc dù đôi mày vẫn rậm, ngưng đôi mắt của Nhâm là một đôi mắt đẹp, biết nóị Nhìn Nhâm, Trúc hiểu ngay tại sao Tâm lại thất bạị Điều đó rõ ràng không phải chỉ vì đồng tiền.
Nhâm quay sang Kỳ, nói:
- Kỳ này, cậu cho mượn Thanh Trúc một chút nhe! Tôi có chuyện muốn nói với cô ấỵ
Kỳ làm bộ gãi gãi đầu nhìn Hải Yến rồi nhìn Nhâm:
- Anh đã có chị Hải Yến rồi, không lẽ muốn đoạt luôn bạn của em trai ư?
Hải Yến cười, nụ cười thật ngọt, không nói gì. Trong khi ông Đạt nói:
- Không sao đâu Kỳ ạ, nếu nó mà đoạt của con thì con đoạt lại mấy hồị
Bà Đạt chen vàọ
- Ăn nói gì kỳ vậỷ Dù gì ông cũng là cha, đừng nói bậy con cái nó cười chết.
- Những bà đừng quên là, xưa kia tôi phải quật ngã ba kẻ tình địch, mới cưới được bà nhẹ
Anh Kỳ cười to, ngả người ra sau ghế.
- Ồi! Nếu con mà viết được tiểu thuyết, con sẽ viết một chuyện dài về gia đình ta có tên là "Đoạt Vợ"
Mọi người cười lớn. Hải Yến cũng cươi, nhưng nụ cười có vẻ ngượng ngập hơn. Nhâm không bỏ qua cử chỉ của vơ. Anh nhìn Hải Yến rồi nhìn Thanh Trúc. Kéo Trúc ra ngoài hàng lang, đứng ở đó có thể nhìn hết khu vườn hoạ Mùi hoa quế và lài đang nứt muĩ. Nhâm nói, giọng rất ôn tồn.
- Cô Thanh Trúc này, cô và Hải Yến quen nhau lâu lắm rồi phải không?
- Vâng, gần như cùng lúc với chuyện quen Tâm.
Nhâm đột ngột chuyển đề taì.
- Thế Trúc có biết tại sao tôi không hề đặt chân đến Công ty không? Sau khi cưới Hải Yến xong, tôi phụ trach công ty khác, việc kinh doang ở công ty này khác đằng cô, chúng tôi chuyên môn xuất nhập khẩu về ngành dược. Mặc dù là một công ty riêng rẽ, ngưng thực chất lại là vệ tinh cho công ty của cha tôi
- Tôi hiểụ
- Còn chuyện tôi không đến Công ty, vì không muôn gặp mặt Tâm
- Không lẽ anh nghĩ là Tâm ngu đến độ không biết anh phụ trách ở đâu saỏ
Nhâm nói
- Không phải thế. Mục đich của Tâm đâu phải chỉ quậy riêng tôi mà là cả nhà họ Võ. Vì vậy ngay cả cô, hắn cũng không chừa cơ mà.
Thanh Trúc có vẻ suy nghĩ. Nhâm lại tiếp:
- Cô thấy, Hải Yến lúc gần đây sống rất an phận, bình thản, điều này tôi xin cảm ơn cô.
- Tại saỏ
Vì cô thường ở bên Tâm, làm thây đổi cả con người của Tâm, bên cạnh đó, cô đã giúp cho Hải Yến. Cô Trúc, cô hiểu thế nào là tình yêu chứ?
Thanh Trúc ngần ngừ, bỗng đọc
- "Nhất nhật bất kiến như Tâm thu hề" (Một ngày không gặp như cách ba năm).
Nhâm nhìn Trúc lắc đầu:
- Tình yêu không chịu được chia ly, nhưng nỗi nhớ thường khiến cho tình yêu đẹp hơn. Caí khó trong cuộc tin`h là làm sao ngày ngày vẫn gặp nhau mà không thấy chán. Đó là điều khó, con người thường thích mới chuộng cũ, với lại "Caí gì không đạt được bao giờ cũ quý". Đối với đàn ông chúng tôi, caí thái độ yên hùng, muốn yêu phải yêu cuồng nhiệt, muốn chia tay, phải chia tay một cách thẳng thắn, lan.h lùng. Caí đó khó lắm, vì nó không phải là tình yêụ
Thanh Trúc nhìn Nhâm, vó vẻ bối rôi:
- Anh yêu chị Hải Yến dữ lắm phải không?
Nhâm cười nhìn Trúc, nụ cười rất lôi cuốn.
- Nếu không yêu, tôi đã không chịu khó bỏ công sức ra để chinh phục cho được Yến. Nhưng phải thư thật một điều là tôi không phải khỏ tâm như Kỳ lúc chinh phục cô. Thấy nó khổ quá. Có lẽ anh em chúng tôi đều khổ vì tinh` yêu cả. Thanh Trúc đỏ mặt, hướng mắt ra ngoài vườn kiạ Bên ngoài kia, những con đom đóm đang đuổi nhau với những điểm sáng lay động
- Tôi gọi cô ra đây, mục đích là muốn hỏi cô một chuyện. Đó là có một lúc tôi đã nghĩ là sự thay đổi của Tâm là do hắn đã chiếm được Trúc. Bây giời Kỳ đã quay về và Thanh Trúc cũng trở vền với Kỳ, như thế, liệu Tâm có thể chấp nhận không chứ?
Thanh Trúc ngẩn ra nhìn Nhâm.
- Ý anh muốn nói gì? Anh muốn là tôi nên chọn Tâm, để vợ chồng anh được bình an? Hay là chọn Kỳ, để cả nhà họ Võ phải sống dưới sự đe dọa của Tâm?
- Thế Trúc chọ cái nàỏ
- Theo anh thì nên chọn cái nàỏ
Nhâm nhìn thẳng Trúc
- Tôi thấy thì Trúc nên chọn Kỳ, ngưng mà phải đề cao cảnh giác với tên Tâm đấỵ Hắn lại sẽ nghĩ là mình bị thua họ võ một lần nữa đấỵ
Thanh Trúc tròn mắt nhìn Nhâm. Nàng chợt hiểu vì Nhâm không biết là Tâm đã có một tình yêu khác, nên nói:
- Có lẽ anh Tâm cũng đã suy nghĩ. Anh ấy đã biết được chính mình và đã có một tình yêụ
Nhâm gật đâu nói
- Tôi hiểu Trúc muốn nói gì. Nhưng đừng quên là con người hay có phản ứng bất lợi khi đeo đuổi một cái gì không đạt được. Họ thường ích kỷ và không buông thạ Tâm có thể như thế, hắn rất nguy hiểm phải cẩn thận đấy Thanh Trúc ạ
Giọng nói của Nhâm có vẻ cân nhắc.
- Hãy cẩn thận một chút. Đừng chớ tưởng chuyện gì cũng suông sẻ tốt đẹp. Có nhiều thứ bất ngờ phải dự phòng. Trục giác cho tôi thấy chuyện không kết thúc một cánh đơn giản đâụ
Lời của Nhâm khiến Trúc cảm thấy lo âụ Nàng suy nghĩ lại tối qua Kỳ trở về. Rồi tới nay Trúc lại có mặt ở đâỵ Trúc cố tình muốn giao căn phòng kia lại cho Trang Thanh và Tâm. không biết chuyện của họ đang đi đến đâủ Lúc Trúc đến đâu, là Tâm chưa biết một it' gì về chuyện Kỳ đã trở về. Rồi Trúc lại nhớ đến cái giây phút tuyệt vọng của mình hôm quạ - Anh Tâm. "Anh Tâm, anh có yêu em không? Anh có muốn cưới em không?"
Thanh Trúc chợt thấy tim đập mạnh, một cảm giác bất an hiên. trong lòng. Ngay lúc đó có tiếng Kỳ:
- Anh Nhâm, anh làm gì đấỷ
Kỳ đã mở cửa sổ nhìn ra anh chàng có vẻ nóng nảỵ
- Anh nói gì lâu thế? Định cua cả Thanh Trúc của tôi nữa saỏ
Cơm tối đã dọn xong rồi, phải vào ăn đi chứ?
Nhâm cười, Kỳ cũng cườị Trong những tiếng cười đo Thanh Trúc phát hiện một điều là, anh em nhà họ Võ, họ rất thương yêu nhaụ Một điều rất hiếm thấy trong những gia đình giàu có. Trúc theo chân anh em Kỳ bước vào phòng ăn. Hải Yến đón Trúc với nụ cười ngờ ngơ.
- Thanh Trúc nãy giờ anh Nhâm nói gì thế? Anh ấy nói xấu tôi với cô phải không?
Thanh Trúc pha trò.
- Vâng. Anh ấy đã nói xấu chị một cách thậm tê.
Nhâm chấp hai tay trước ngực theo kiểu thư sinh ngày xua* đưa trước mặt Thanh Trúc nói:
- Thanh Trúc! Tôi xin cô, cô đừng đưà kiểu đó chết tôị Tiểu thơ Hải Yến nhà tôi rất dễ tin đấỵ
Thanh Trúc làm bộ ngạc nhiên.
- Ủa anh làm gì vậỷ Ban nãy anh vừa no"i với tôi là "Ngày ngày cần kề bên Yến, thấy mặt mãi phát chán" cơ mà.
Nhâm ho một tiêng, nhìn Trúc.
- Ối trời! Cô có nghe lộn không? Hay cô cố tình xuyên tạc ngôn ngữ chứ?
Thanh Trúc thấy tội nghiệp, làm bộ vỗ vỗ tran' nóị
- Ồ! Ban nãy tôi nói lộn một chữ đấỵ Anh ấy bảo là " Ngày ngày cạn kề bên Yến, thấy mặt mãi vẫn không chán" Quay sang Anh Kỳ, Trúc hỏi:
- Anh thấy đấy, trình độ văn chương của em đâu đến đỗi tồỉ
Kỳ nhìn Trúc với cái nhìn ngây dạị
Ồ! Em là một nữ qúai, em đã làm cho trời đất muốn ngả nghiêng.
Nhâm quay sang ông bà Đạt nóị
- Bây giời thì tôi hiểu rồị Ba mẹ, ba mẹ nên cẩn thận đấy, Thanh Trúc không phải tay vừa đâụ
Ông Đạt nóị
- Cha dã biết chuyện đó từ lâu! Ngay từ hôm vào làm đầu tiên, cố ây đã thử trí cha, làm cha tức điên lên, muốn cho nghỉ việc ngay cho rồi!
Anh Kỳ làm bộ xụ mặt nóị
- Thế taị sao cha không cho nghỉ ngay lúc đó? Nếu cha hành động ngay lúc đo, thì con đâu phải điên đảo như vầỵ
Bà Đạt nóị
- Ít ra phải có người làm con thất điên bát đảo như vậỵ Để con thấy là đừng có bao giờ để mắt tuốt trên trời cao, coi đàn bà con gaí không ra gì .
- Khặc, khặc, khặc!
Anh Kỳ trổ giộng ho như muốn bà Đạt ngưng lai, nhưng bà đã quay sang ThanhTrúc:
- Thanh Trúc, con biết không, trước khi quen con, thằng Kỳ nó đã từng có hàng lô bạn gáị
Kỳ vội vã bưng chén súp đặt trước mặt bà Đạt.
- Mẹ mẹ húp miếng súp đi, mẹ cần ăn thêm bào ngư không? À có món cua nè. Món mẹ thích nhất nè. Con lấy cho mẹ cái càng nhé. Ồ con của này nó mập quá. Mẹ xem nè.
Cả bàn cười ồ. Thanh Trúc cũng cườị Bà Đạt đẩy tay Anh Kỳ qua một bên, tiếp tục nói:
- Caí thằng Kỳ này nó kén chọn lắm, laị hay chê bai người thì có đôi mắt gà đá, người thì có cằm giống như muỗng canh, người thì đôi mày như sâu rợm. Tới cái người không có chỗ nào chê thì lại cho là tên không đẹp.
- À, hôm nay tôi mới biết thì ra cậu đã nói xấu đám phụ nữ chúng tôị Được rồi vậy thì không có gì để che chở cho cậu nữa, tôi sẽ nói hết ra cho mọi người biết. Kỳ lập tức quay qua Hải Yến
- Này, này bà chị dâu đáng quí, hãy tha cho em một lần đị
Nhâm ngồi chống tay lên cằm nhìn Kỳ đổ thêm dầu:
- Anh Kỳ, mi có nhớ cái cô ca sĩ co tên là Thôi ...Thôi gì đó không?
Kỳ nhảy ngay xuống bàn, chạy qua bụm ngay miệng Nhâm:
- Người ta mới từ nước ngoài trở về, mấy người định làm gì đâỷ Muốn tôi xách gói ra đi nữa ư?
Bà Đạt giải vây cho cậu út.
- Thôi được rồị Không ai được đùa nữạ Dù sao thì trước mặt Thanh Trúc phải giữ thể diện cho nó một chút chư? Kỳ đâu rồỉ Con nói con lột cho mẹ chiếc càng của đâủ
Hải Yến vẫn không tha Kỳ, nói:
- Mẹ không thấy ư? Ban nãy con thấy cậu Kỳ lột xong rồị Nhưng thay vì bỏ vào chén mẹ, cậu ấy đã bỏ vào chén của Thanh Trúc. C`on Thanh Trúc thì không ngờ, nên nuốt hết vô bụng rồị
Câu nói của Hải Yến làm cả bàn cười, làm Thanh Trúc đỏ mặt. Trúc quay sang nhìn Yến. Bây giờ mới biết là Yến cũng thích phá. Còn Kỳ thì lúng túng một cách khổ sở. Chỉ còn biết cười trừ. Bà Đat. ngạc nhiên nhìn Kỳ:
- Con cười cái gì đấỷ
Kỳ nói và quay sang nhìn Trúc.
- Con cười con! Từ trước đến giờ, anh chưa hề hầu hạ một cô bạn gái nào cả chỉ có ngược lạị Vậy mà, bây giờcoi như chị Hải Yến đã nóị mọi cái đã kết thúc. Ai cũng cười, ai cũng nóị Để rồi khi đến tám mươi tuổi, mẹ sẽ có thể nói với con chúng con: Anh Quái ơi!
Bà Đạt ngạc nhiên hỏi
- Caí gì? Caí gì Anh Quáỉ
Kỳ nói:
- Thì con tên là Anh Kỳ, còn con của con phải tên là Quáị Kỳ Quái mà! Mẹ sẽ nói cho Anh Quái nghe chuyện cổ tích về việc lột càng cuạ Và cứ thế câu chuyện sẽ lưa truyền từ đời này sang đời khác. Con cháu sau này sẽ không còn nhớ đến ông tổ nào của chúng cả ngoài ông tô? Anh Kỳ lột càng cua, phải không em?
Cả bàn ngẩn ra nghe, để rồi cùng cười, không phải chỉ có con người, mà bóng đêm hình như cũng rất vuị Caí baõ gió lạnh lùng đêm qua đã đi mất. Mạt trăng hiện ra thật tròn thật rõ trên bầu trời, chiếu nhừng tia sang' dịu dàng lên cây lá, lên hoạ Mùi hương tổng hợp của các loài hoa trong vườn thoang thoảng trong đêm, nhuộm thơm cả không khí.
Trong lúc gia đình họ Võ tràn ngập tiếng cười hạnh phúc thì ở nhà trọ của Thanh Trúc, Trang Thanh và Tâm đang dùng cơm tối...Cơm do Trang Thanh nâu.. Ngôi nhà nhỏ bây giờ lúc nào cũng có sẵn rượu . Trăng bên ngoài thật sáng. Trời mát giống như điều kiện thời tiết ở nhà họ Võ. Có điều không khí lại hơi khác nhaụ
Lúc vào nhà, Tâm đã có vẻ không vui lắm, chàng nói:
- Hôm nay mới đi săn được một tin thê thảm quá. Một thiếu phụ giết một hơi 4 đứa con rồi tự sát chết theo
Trang Thanh giật mình:
- Tại sao thế?
Tâm nói rồi lắc đầu
- Vì ông chồng có vợ bé bỏ nhà, bỏ vợ con. Nhưng tôi thấy chuyên đó đâu có gì đáng để giết con đâu Bà ấy đốt nhà chết cùng 4 con Thanh không đến xem... Thật thê thảm.
Thanh ngăn lại
- Thôi đừng kể nữa Bằng không công trình làm cơm hôm nay của tôi coi như ế đấy
Tân nhìn thẳng Thanh:
- Thanh có vẻ mẫu mực quá nhỉ?
Thanh cũng chăm chú nhìn Tâm:
- Anh thấy như vậy ư?
Tâm thành thật nhận xét.
- Vâng , người nào gặp Thanh sau này sẽ tốt phước lắm đấy
Trang Thanh thấy tim đập mạnh. Suýt tí nàng đã buột miệng hỏị
"Anh có muốn làm người đàn ông đó không?"
- Trong khi Tâm lại đảo mắt nhìn quanh:
- Còn Thanh Trúc đâu rồỉ
Trang Thanh bước tới ngồi cạnh Tâm, chậm rãi nói
- Tôi báo cho anh biết. Anh Kỳ đã về Dài Bắc. Nửa khuya anh ấy xuống sân bay và đã đi thẳng đến đâỵ
Tâm quay lại nhìn nhanh Thanh.
- À , Thế rồi chuyện gì đã xảy ra
Thanh nắm lấy tay Tâm:
- Nào, chúng ta ngồi vào bàn ăn, vừa ăn vừa nói chuyện cũng được mà.
Tâm lặng lẽ bước tới bàn ăn, ngồi xuống.
- Thanh không có sẵn rượu ư?
Thanh van nàị
- Hôm nay không nên uống rượụ Anh mà uống vào là lộn xộn, kém tỉnh táo Hôm nay em có chuyện đứng đắn muốn nói với anh.
Tâm nóị
- Thì cứ cho uống đi, một chút cũng được.. tôi bảo đảm là sẽ không say mà.
Trang Thanh miễn cưỡng đi lấy rượụ một chai rươu thuốc thuộc loại nhẹ nhất. Tâm nhìn rượu cười nói:
- Ở đây hầu như chỉ có rượu thuốc.
- Vì em không muốn thấy anh saỵ
- Tại em không biết con người thật sự say vì rượu rất ít. Con người chỉ say bao giờ trong người không bình thường. Thanh không tin cứ đến bệnh viện tâm thần xem, ở đấy người ta không uống rượu nhưng đâu có ai tỉnh. Tôi đã đến đó làm một thiên phóng sự. Có một phòng nọ chứa hơn 20 người, đó là phòng dành cho nhưng người bệnh nhẹ, ít quấy phá. Trong đó có một ông lão mà tôi không bao giờ quên. Ông ta lúc nào cũng đứng thẳng trong góc phòng, tay đưa thẳng ra trước mặt, bất động. Tôi quan sát và thấy ông ấy đứng như thế hàng giờ. Hỏi bác sĩ, bác sĩ cho biết là từ lúc vào bệnh viện đến giờ, ông ta vẫn như vậy vì ông ta cho rằng mình là một ngọn đèn đường. Sợ ông ta mỏi tay, tôi bước tới hỏi: "Ông đang làm gì đấy" Ông lão
đáp "tôi phải đứng yên vì tôi là cây cột đèn". tôi cố nghiêng đầu nhìn xuống dưới bàn tay ông ta:
- "Nếu là cây đèn, sao không thấy bóng?" thì ông ta trả lời:
- "Bóng đèn xài lâu quá hư rồi". Tôi nói
- "Vậy thì ông đừng làm cột đèn nữa" Ông lão có vẻ đau xót nói:
- "không được, vì tôi là một cột đèn không cháy sáng cơ".
Tâm ngưng lại, rót đầy ly rượu, rồi nhìn Thanh:
- Đấy, Thanh thấy không. người điên họ cũng có cái triết lý riêng của họ. tôi không biết lúc còn tỉnh ông ta đã gặp cái gì không hay , Nhưng biết chắc cuộc đời của ông ta hẳn bi thảm lắm. Một cột đèn đứng giữa trờị Mặc cho mưa gió nhưng lại là một cột đèn không được cháy sáng. Sau khi đi thăm, trở về, tôi muốn viết một cái gì đó, với đề tài "Một ngọn đèn không cháy sáng".
Trang Thanh lo lắng:
- Thế anh đã viết chưa
- Chưa biết. Vì sau mấy tháng tôi trở lại bệnh viện thì ông già không còn ở đấy nữa Hỏi bác sĩ:
- "Uả ngọn đèn đường đâu rồỉ" Thì một người thanh niên nằm gần đó đáp tỉnh bơ:
- "Cây cột đèn bị gió thổi ngã rồi". Tôi hỏi hắn
- "Thế cậu nằm đây làm gì?" Hắn trả lời: "Nếu tôi không nằm xuống, thì gió bão cũng sẽ thổi ngã thôi . Tôi là cột đèn ngã bên đường."
Tâm lại hớp một hớp rượu, nhìn Trang Thanh nói:
- Sau đấy tôi hỏi bác sĩ: "Bệnh cột đèn được lây hay sao
Bác sĩ nói: "Cái cậu thanh niên này khi mang vào đây là đầu óc không còn tỉnh táo, gã gặp ông già là bái kiến xin làm đệ tử ngaỵ . Sau đó còn leo lên trần nhà gỡ bóng đèn đưa cho ông lão cần nơi tay làm đèn. Sau ngày ông lão ngã xuống, hắn cũng ngã luôn. Trở thành cột đèn bên vệ đường". Trang Thanh thấy hơi khó thở. Câu chuyện của Tâm bi thảm quá làm anh? hưởng đến tình cảm, Trang Thanh ngước mắt lo lắng nhìn Tâm:
- Tại sao anh lại kể những chuyện đó cho tôi nghe chi vậy
Tâm nóị
- Đâu có vụng ý đâu . Vui miệng kể chơi thôi, nhưng rõ ràng trái tim con người giống như một cái giếng sâu, không bao giờ ta hiểu hết. Vì vậy có nhiều chuyện đã xảy ra mà chẳng ai ngờ được. Tại sao người đàn bà tự thiêu cùng với mấy đứa con: Tình yêu chăng..? Vì không nỡ bỏ con lại bơ vơ, nên phải cùng rủ nhau đi chung ư..?
- Anh đi nhiều, thấy nhiều, nghĩ nhiều, hẳn anh phải rút tiả được nhiều kinh nghiệm sống và biết hết mọi việc.
Tâm nhìn Thanh nóị
- Muốn biết hêt mọi việc chắc chỉ có thần thánh chứ không phải con ngườì. Thật ra thì tôi cũng chưa đủ kinh nghiệm sống. một người được coi như là hiểu đời phải là một người không còn màng bất cứ cái gì, từ tình yêu , hôn nhân, đến danh lợị Còn tôỉ Tôi lúc nào cũng phải đấu tranh giành giật. Tôi phải kiếm sống, phải săn phóng sự, tên tuổi, tình yêu, dục vọng. Cái gì tôi cũng cần hết. Thanh và Trúc là hai người bạn tốt đã cổ động, khuyến khic'h để tôi vươn lên, phấn đấụ Nhưng phấn đấu làm gì? Đạt được. sự thành công? Có tên tuổi có sự nghiệp. Thanh thấy đó, Thanh co thể chưa thấu suốt sự đờị . Còn gã thanh nhiên làm cây cột đèn ngã kia thì sao , Đứng lên. Có đứng lên rồi cũng phải ngã xuống. Đèn có sáng rồi cũng phải đến lúc tắt. Vậy thì sáng làm gì..? Cứ nằm ở đó phải khỏe hơn không..? Anh chàng cột đèn có thể đã nhìn thấy rõ cuộc đờị
- Anh nói chuyện có vẻ tiêu cực quá.
Tâm ngồi lại ngay ngắn tiếp.
- Không, tôi chưa đặt được cái thông suốt cuộc đời, nên chưa thể tiêu cực được. Thôi được rồi chuyện tôi muốn nói đã nói hết rồi, bây giờ tới phiên cô. Ban nãy hình như Thanh nói là Anh Kỳ đã trở về, thế rồi sao Thanh Trúc đã chạy sang đấy rồi phải không?
Trang Thanh yên lặng nhìn Tâm. Tâm đưa tay lên sờ râu, mắt sa sầm mặt lạị
- Vậy thì có nghĩa là Trúc đã tha thứ cho Kỳ, trở lại với Kỳ. Và sẽ là dâu nhà họ Võ. Cô thấy không, Trang Thanh, con người hay sống một cách thực dụng. Chính Trúc ngày hôm qua còn hỏi tôi có muốn cưới cô ấy làm vợ không mà?
Trang Thanh nói có vẻ lúng túng.
- Nhưng anh đâu có nói là muốn đâu . Đã có lần anh cũng cho tôi biết là anh rất giận chuyện Thanh Trúc không quên được Kỳ. Và anh cũng không hề yêu Thanh Trúc.
Tâm nói từng tiếng một.
- Cô lầm rồi Tôi đã yêu Thanh Trúc.
Trang Thanh tròn mắt.
- Cái gì? Anh yêu Trúc? Anh thật sự yêu Thanh Trúc hay chỉ vì chuyện của Hải Yến mà nói thế?
Tâm đặt ly rượu xuống bàn nóị
- Tôi yêu Trúc. Tôi yêu cô ấy vì Kỳ đã yêu cô ấy
Tâm đứng dậy, quay sang Trang Thanh.
- Được rồi, bây giờ Thanh cho tôi biết họ đang ở đâu Nhà họ Võ phải không?
Trang Thanh chồm qua giữ lấy tay Tâm.
- Anh Tâm, anh không nên làm chuyện mà sau này anh sẽ mãi mãi hối hận, hãy tha cho họ, đừng nên làm thế. Có thế nào, họ cũng chẳng có lỗi gì với anh cả. Người có lỗi duy nhất với anh là Hải Yến thôi Mà hôm qua hình như anh đã tha thứ rồị
Tâm cắn răng nói, mắt như toé lửạ
- Tôi không hề tha thứ cho Hải Yến. Có điều gặp lại Hải Yến, tôi thấy cô ấy đã thay đổi nhiều Yến có vẻ trưởng thành, chín mùi, biết cách ăn nói, quí phái hơn. Bây giờ Hải Yến không phải là Hải Yến ngày nào của tôi, mà là Hải Yến của nhà họ Võ rồi Như vậy, tôi không thể yêu cô ấy được nữa Lúc nào tôi cũng mong Yến phải sống một cuộc đời đau khổ không hạnh phúc. Hải Yến phải đáng thương, phải buồn bã, xanh xao Nhưng không ngờ, tôi đã lầm. Cô ấy đang sống hạnh phúc, vui vẻ. Cái mà tôi mong mỏi lại là cái tôi phải thất vọng. Cái đó giống như một nhát búa gõ mạnh vào đầu tôi . Nói khác đi, bây giờ tôi không phải là mối lo lắng cho Yến nữa , Yến đã không còn bận tâm về tôi Trang Thanh, cô biết không, tôi không bao giờ tha thứ cho Hải Yến. Tôi chỉ không còn yêu cô ấy thôi
Trang Thanh lẩm bẩm.
- Anh không yêu mà chỉ hận?
Tâm bặm môị
- Đúng hơn, không phải là hận Yến mà là hận nhà họ Võ. Hận hai anh em Nhâm và Kỳ , Hận cho Thanh Trúc yếu đuối, đầu hàng nhà họ Võ. Tôi phải đi tìm họ ngaỵ
- Trang Thanh vẫn giữ chặt tay Tâm, nhưng đã bắt đầu khóc.
- Anh đã không yêu Thanh Trúc, thì sao lại phải gây rắc rối chi vậy Cái đó có lợi gì cho anh?
Tâm nói như hét, chàng cầm chai rượu lên nốc cạn.
- Muốn chết thì mọi người cùng chết! không ăn được thì phải phá cho hôi!
Trang Thanh ôm chặt lấy chân của Tâm.
- Tôi van anh đừng đi, anh đừng có đi mà.
Tâm cố rút chân ra, nhưng Thanh giữ quá chặt. Điên tiết, Tâm cúi xuống nắm lấy tóc Thanh kéo ngược ra saụ Khuôn mặt của Thanh đầy máu, mồ hôi và nước mắt ràn ruạ, Tâm nghiến răng nóị
- Tại sao cô lại binh vực nhà họ Võ như vậy không lẽ cô cũng yêu bọn hắn? Nên cô tìm mọi cách để cản ngăn tôi Cô sợ tôi hại họ? Sao vậy
Nước mắt vẫn chảy dài, Thanh nói một cách đau khổ.
- Tôi không sợ anh làm cái gì nhà họ Võ cả. Mà tôi chỉ sợ anh gặp thiệt thòi, anh gặp hậu quả khó lường. Anh nghĩ kỹ xem đúng không? Anh chỉ giỏi nói thôi chứ chưa chắc là anh đụng được họ
- Cô coi thường tôi như vậy ư?
- Không phải là coi thường, mà là hiểu biết. Tôi không hề yêu một người nào ở nhà của họ cả, mà chỉ có yêu anh.
Tâm có vẻ bàng hoàng.
- Cô đừng có làm mát lòng tôị
- Tôi không hề nói dối Anh Tâm, tôi rất đau khổ. Anh không hề nhìn thẳng vào tôi bao giờ. Trong trái tim anh chỉ có hình bóng của Hải Yến và Thanh Trúc thôi . Còn tôi, sau khi nghe anh khuyên, tôi đã cắt đứt mối quan hệ với anh chàng phi công. Tôi nghĩ là sẽ có ngày nào đó, anh cũng có thể rút kiếm ra, chặt đứt tất cả những tơ lòng rối rắm cũ, để rồi quay lại và để ý đến tôi . Nhưng mà, buồn quá, cái đó không có. Thôi tôi không nói nữa , Thanh Trúc sẽ không bao giờ nói điều đó. Nhưng tôi nói, nói mà không sợ anh chê là mặt dầy, không biết xấu hổ. Anh có thể cho thêm tôi một cái tát tai, một cái đá. Nhưng tôi vẫn nói, nói lên một sự thật. Đó là nếu anh vẫn còn muốn Hải Yến hay Thanh Trúc thì anh cứ bước thẳng ra cửa . Chuyện quan hệ của chúng ta coi như chấm dứt. Anh muốn làm gì thì làm tôi sẽ không can dự vào nữạ . Còn nếu anh biết suy nghĩ đến lợi ích bản thân anh và tôi, thì anh hãy ở lại và chúng ta sẽ ném bỏ mọi thứ yêu và hận thù cũ xuống xa tận chín tầng điạ ngục .
Tâm như chựng lại . Lời của Thanh hình như làm anh chàng xúc động. Tâm đứng yên, vẫn để cho Thanh giữ chặt chân. Một cảm xúc kỳ lạ vây quanh chàng. Từ xưa tới giờ Tâm chỉ có kinh nghiệm bị bỏ rơi chứ chưa hề có kinh nghiệm được "yêu" một cách mạnh mẽ như vậy . Tâm cúi xuống nhìn Thanh. Khuôn mặt đầy mồ hôi và nước mắt. Mái tóc rối , Tâm thấy thật ngượng ngùng chàng đã thẳng tay . Thẳng tay đánh người con gái duy nhất yêu chàng. Không, Tâm lắc đầu . Không thể có chuyện đó được. Thanh đã lừa dối chàng. Trời sinh ra Tâm là để chiu đau khổ, không phải để được yêu . Tâm cúi xuống, nhìn kỹ hơn người con gái ngồi bệt dưới đất, trong chiếc váy nấu ăn. Người con gái đã mua rượu thuốc dành cho chàng với nụ cười vui . Bất giác Tâm buông lơi bàn tay đang nắm lấy mái tóc của Thanh ra , Chàng vuốt nhẹ những hạt lệ trên mặt, trên má. Không, không phải suy nghĩ gì nữa, Tâm cúi xuống, ôm lấy Thanh và đặt môi mình lên môi nàng.
Thời gian như dừng lại, Tâm như quên hết mọi thứ. Kỳ, Thanh Trúc, Nhâm, Hải Yến, quên cả nhà họ Võ. Trang Thanh cũng đưa tay lên vuốt tóc cho Tâm, rồi sờ nhẹ hàm râu rậm của chàng.
- Anh có hàm râu rất đẹp
Tâm chựng lạị
- Thế ư..? Em không thích..? Có dao cạo không, anh sẽ cạo ngaỵ
Trang Thanh cười nói, nụ cười của hạnh phúc.
- Em không có dao cao râu . Em thích hàm râu của anh thật Anh không cần phải cạo . Ngay lần đầu tiên gặp anh, em chỉ trông thấy hàm râu thôi , lúc đó em hơi ngạc nhiên và anh biết không, em đã nghĩ là, hẳn tính anh cũng phải khác người . Đấy em đã để ý đến anh ngay từ đầu và như vậy em nghĩ, cái ấn tượng đầu tiên mạnh mẽ của em với anh là nhờ râu . Nếu bây giờ anh mà cạo râu đi, sợ em không còn nhận ra anh nữa
Tâm ngần ngừ nhìn Thanh, chợt hỏi:
- Em nói thật chứ?
Trang Thanh không hiểu ý Tâm muốn nói gì.
- Sao lại không..? Em thích hàm râu anh thật đấy . Nhưng mà nếu anh thích cạo thì cứ cạo đi, em không cản đâu
Tâm nhìn Thanh nóị
- Anh không phải nói chuyện bộ râu . Như em biết đó, anh chỉ là một tay lang bạt bất đắc chí. Em vẫn yêu được một người như vây chứ..?
Trang Thanh tựa má vào hàm râu rậm của Tâm.
- Em không nói dối đâu, nếu anh muốn, mai chúng ta có thể đưa nhau đi ký giấy kết hôn. Có điều em lo lắng. Em sợ là anh không thật sự yêu em. Hôm nay chính em tỏ tình với anh trước. Chuyện đó có thể là anh dễ chán. Rồi anh sẽ không còn là của em.
Tâm nâng nhẹ má Thanh.
- Sao... Em nói sao Anh chưa hề tỏ tình với em ư..?
- Chưa bao giờ.
- Em chắc như vậy
- Vâng.
Tâm thở dài
- Ồ! Con người sao lại dễ thờ ơ với những gì có trong tầm tay mình như vậy . Em là một viên ngọc . Vậy thì bây giờ, bắt đầu từ bây giờ anh tỏ tình với em được chứ..? Trang Thanh bỗng cười nói:
- Anh đến sau một bước rồị
Tâm kinh ngạc:
- Sao , anh đến trễ..?
Trang Thanh cười nóị
- Vâng. Vì em đã tỏ tình với anh trước rồị
Tâm cười to , Chưa bao giờ Thanh thấy Tâm cười to như thế.
Nàng thật sự xúc động. Nàng còn đang bàng hoàng trong hạnh phúc thì Tâm chợt đứng dây, kéo lấy tay Thanh
- Đi rửa mặt, chải tóc cho sáng sủa, rồi chúng ta đi
Trang Thanh nhìn vào đồng hồ, ngạc nhiên:
- Đi đâu Mười giờ khuya rồị
- Đến nhà họ Võ.
Tâm nói thật rõ. Khiến Thanh tái mặt
- Đến nhà họ Võ..? Em tưởng là anh đã bỏ chuyện đó qua một bên rồỉ Sao còn phải tìm chuyện rắc rối, vậy anh ?
Tâm nói một cách cương quyết.
- Chuyện chưa giải quyết dứt khoát, anh cần phải đến đấy
Trang Thanh cắn môị
- Anh, thôi anh đi đi, đi luôn đừng quay lại đây nữa, em không còn muốn gặp lại anh.
Tâm bước tới nắm lấy tay Thanh, dẫn vào nhà tắm, nóị
- Anh biết thế nào em cũng nói như vậy . Em chuẩn bị nhanh lên, anh sẽ đưa em cùng đị
- Em không đi!
Tâm nhìn Thanh với anh mắt khó hiểu
- Em phải đi . Nếu đến đó, mà anh bị họ đập chết, thì em mới keo xác anh về được chứ..?
Trang Thanh do dự:
- Anh .....
Tâm cúi xuống hôn Thanh, rồi nhìn thẳng vào mắt người yêu, nói một cách cương quyết:
- Em phải chuẩn bi, trang điểm thật chu đáo, xong chúng ta nên đến đấy trước khi họ tan tiệc. Nếu hôm nay anh không giải quyết được cái món nợ dai đẳng này , thì suốt đời, coi như anh sẽ không yên tâm.
Gia đình nhà ông Đạt vẫn rộn rã với tiếng cười . Bữa cơm tối kết thúc rất muộn. Dùng cơm xong mọi người tiếp tuc. ngồi ở phòng khách với những câu chuyện trà dư tửu hậụ . Bà Đạt, nắm lấy tay Trúc, hết hỏi chuyện này đến chuyện kiạ . Nhà có mấy người, cuộc sống ra sao Cha mẹ làm gì..? Lúc nhỏ sống vui chứ..? Rồi lại hỏi cả ngày sinh tháng đẻ. Mọi thứ chuyện làm Trúc đáp muốn hụt hơị
Anh Kỳ cũng phải sốt ruột.
- Mẹ làm gì phải hỏi đủ thứ chi vậy . Về hoàn cảnh gia dình Thanh Trúc trong bản lý lịch ở Công Ty có đủ cả rồi Rồi như sực nhớ ra điều gi, Kỳ lại quay sang ông Đạt
- Ồ, cha chuẩn bị tuyển thư ký mới đi chứ
Thanh Trúc hơi bối rối , Nàng chợt nhớ đến lời hưa ban đầu của mình. "Sẽ không bao giờ làm dâu gia đình ông Tổng giám đốc" mà không an tâm. Thanh Trúc vội nói
- Khỏi cần, khỏi cần. Em đang làm việc suông sẻ thế này, cần gì phải thay người khác chứ
Anh Kỳ trừng mắt nhìn Trúc:
- Em nói thế là sao . Chúng ta phải làm lễ cưới trước lễ giáng sinh chứ..?
Thanh Trúc chớp chóp mắt.
- Bắt buộc vậy ư .. Phải để cho em suy nghĩ chứ ... Em chưa nhận lời mà.
Kỳ kêu lên.
- Trời đất! Em lại giở trò gì thế ..? Em hành hạ anh như vậy chưa đủ sao
Kỳ bước tới cạnh Trúc, vỗ về:
- Em phải để cho anh yên tâm chứ ... Phải làm đám cưới sớm thôi, thế nào
Thanh Trúc ngập ngừng:
- Nhưng mà còn Susie thì sao
- Susie..Susie nào
Thanh Trúc nóị
- Thì vị hôn thê hai dòng máu của anh đó . Đừng giả vờ như không hề biết đến người ta không bằng!
Anh Kỳ gãi gãi đầu
- Anh đã nói với em biết bao nhiêu lần rồi . Chuyện đó là đặt ra để gạt em, Susie là người yêu của bạn anh , Em thật rắc rối, cứ hành hạ anh hoàị
Quay sang bà Đạt, Kỳ nói:
- Mẹ ơi, mẹ nói giùm con đi, cứu con đi!
Bà Đạt vòng tay qua vai Trúc, rồi vuốt lấy mái tóc nàng như vuốt tóc đưá con gái
- Thôi Thanh Trúc ạ! Con cũng nên tha cho nó một lần đi mặc dù nó hết gạt con hết thế này đến thế khác, nhưng tất cả chẳng qua vì nó yêu con. Thằng út của ta từ xưa đến giờ chưa có bao giờ nó khổ sở như vậỵ . Xem kìa, cả hai đứa đều gầy còm cả. Vậy thì phải làm đám cưới sớm đi, để mau lại sức hơn.
Hải Yến cũng cười chen vàọ
- Thanh Trúc .. Cô cũng đừng nên làm khó làm dễ người ta nữa , bày đặt suy nghĩ. Vậy chứ ai hôm nghe Kỳ sắp cưới vợ, đã bỏ cả buổi chiều lang thang giữa trời mưa gió thế..?
Thanh Trúc cố mím môi để giấu nụ cười , trong khi Nhâm cũng chen vàọ
- Đó là chưa kể câu chuyện cổ tích chiếc càng cua ban nãy đó nhé.
Mọi người cùng cười , cái cười như chấp nhận lễ cưới sẽ cữ hành vaò dịp cuối năm. Bà Đạt goị ngay chị phụ trợ:
- Chị Sáu ơi chị Sáu, mang quyển lịch ra đây xem.
- Vâng.
Quyển lịch được mang ra, mọi người tụm laị nghiên cứu, rồi cười giỡn. Thanh Trúc ngồi một bên yên lặng. Ông Đạt bước tới cạnh vợ nói:
- Bà đừng quên là Chủ Nhật tới, chúng ta phải đến nhà của Ba mẹ Thanh Trúc đấỵ
Quay lại Thanh Trúc, với thói quen của ông Tổng Giám đốc dặn dò thư ký.
- Nhớ đặt vé xe, chuẩn bị một ít quà. Trúc biết ba mẹ con thích những món gì không?
Thanh Trúc chỉ e thẹn cúi đầụ Anh Kỳ như chợt nhớ ra vội nóỉ
- Thật bậy quá. Ba má, thôi ba má để chậm một tí hãy đến Đài Nam đi, nhường chúng con đi trước.
Quay sang Trúc Kỳ nói:
- Thanh Trúc mai sáng anh và em về Đài Nam nhé. Nhưng mà ... ....
Kỳ đưa tay lên gãi gãi đầụ
- Em chưa cho anh biết cha em là người thế nào, chúng ta cần ăn mặc đúng gia lễ hay bình thường là được? Anh phải học ăn nói ra saỏ
Thanh Trúc nhìn Kỳ cười:
- Cha em rất nghiêm khắc, người là thầy giáo dạy môn văn, một nhà mô phạm mực thước. Trước kia anh rể em đến định cưới chị em, anh ấy đã bị cha bắt trả bài thuộc lòng quyển " Thơ Đường".
- Trời Đất..!
Kỳ lè lưỡi, Thanh Trúc trấn an.
- Nhưng cha đâu có bắt trả bài một lèo từ trang đầu đến trang cuối đâu . Người chỉ đọc câu thứ nhất là phải đọc câu thứ hai kế đó ...Chưa hết, còn phải bình thơ nữa ....
Kỳ luýnh quýnh nhìn Trúc.
- Nhưng anh đâu phải là học trò của cha đâu . Anh cũng đâu định thi trạng nguyên đâu . Thanh Trúc, em làm ơn nói với cha dễ dãi cho anh một chút , thi cái kiễu cổ lỗ đó chắc anh chết mất.
Thanh Trúc làm ra vẻ suy nghĩ.
- Hay lắm để em nói với cha là chỉ thi anh mấy bài thơ văn thuộc loại gần đây thôi
- Hay là thế này nhé. Em thi hộ cho anh vậy
- Đâu được, anh cưới vợ chứ đâu phải em đâu
- Rắc rôí quá. Sao ông già vợ tôi lại cổ lỗ sĩ như vầy
Thanh Trúc làm ra vẻ giận.
- Anh chưa gặp ba em đã nói xấu ổng như vậỵ Đến chừng được vợ rồi còn đến độ nào nữa
- Xin lỗi em. Nhưng mà ...Anh cưới vợ chứ đâu có thi đại học đâu
- Vậy là anh kém hơn anh rể của em.
- Nhưng anh lại không tin là ông ấy lại có thể đọc làu làu được thứ quỷ quái ấỵ
- Anh ấy không thuộc làu làu, nhưng hiểu rất nhiều thơ văn, lại rành cả điển tích . Anh ấy nói chuyện với cha một cách thao thao bất tuyệt, thế là cha vui quá gả ngay con gái cho anh ta . Anh Kỳ lè lưỡi làm cả nhà cười ồ. Bà Đạt không muốn con trai út bị khổ sở, nên nói với Thanh Trúc.
- Thanh Trúc, con về nói với cha con. Thằng Kỳ tốt nghiệp chính trị kinh doanh, nếu ông cụ muốn thì thi về môn nó hoc. hoặc cái nghề buôn bán cũng được, đừng có hỏi ba cái văn học rắc rốị
Thanh Trúc nói
- Sợ không được đâu . Cha con thường nói là bất cứ học cái gì cũng được, nhưng phải biết về văn học Trung Quốc. Như thế có ai hỏi đến cũng không đến nỗi xấu hổ, như anh rể con, anh ấy là kỹ sư mà ...
Kỳ chợt cắt ngang.
- Thôi, đừng tán hươu tán vượn nữa . Tôi nhớ ra rồi , nãy giờ cô cho chúng tôi leo cây . Trong lý lịch cô ghi cô là chị cả. Không có chị lấy đâu ra anh rể ... Ba má ơi, như vậy là cả nhà ta đều bị Thanh Trúc gạt cả rồi
Mọi người ôm bụng cười ngả nghiêng. Bà Đạt cười ra nước mắt, vừa cười vừa chỉ Kỳ nói:
- Cũng tại con cả thôi, ai biểu con suốt ngày cứ nói giỡn.Bây giờ con bị gạt lại rồi đấy
- Anh chịu thua em, cả nhà chịu thua em, em định giết nhà anh bằng tiếng cười ư?
Đột nhiên, chuông cửa reo vang. Mọi người không chú ý đến tiếng chuông cửa đổ, vẫn tiếp tục cười . Chị Sáu ra mở cửa . Hai người lạ xuất hiện. Chị thấy cả hai đều rất trẻ, nghĩ là bạn của Kỳ, nên tự nhiên cho vàọ Chị Sáu gọi vào trong bào như thế.
- Có khách đến!
Thanh Trúc ngồi ngay ngắn lạị , mọi người cùng hướng mắt ra cửa . Chợt nhiên, mọi tiếng cười đều tắt ngấm. Tâm đứng ngang cửa. Ánh trăng thật sáng ở phiá sau tạo thành một dáng dấp bí ẩn đe doạ . Rồi Tâm từ từ bước tới Trang Thanh bước theo sau . Thanh Trúc trừng trừng nhìn vào Trang Thanh. Còn Hải Yến, đang nép người vào chồng. Kỳ đứng thẳng ngươì như sẵn sàng đối phó. không khí trong căn phòng như đặc lạị Tâm đưa mắt nhìn khắp phòng, nhìn chăm chú từng người một. Mọi người như chờ đợi dông bão đang vẫn vũ, sẵn sàng úp xuống. Tâm đột ngột lên tiếng.
- Hay lắm. Tôi đến đây rất đúng lúc. Đúng vào cái lúc mọi ngườì có mặt đông đủ.
Không khí căng thẳng, Kỳ bước tới một bước. Kỳ nói một cách cướng quyết.
- Cậu Tâm. Nếu cậu đến đây để thử sức, thì tôi sẵn sàng làm chuyện đó với cậụ Chúng ta ra ngoài, đừng nên làm kinh động một ai ở đây cả.
Tâm liếc nhanh về phiá Kỳ nhìn mọi người và nóị
- Cậu đi chỗ khác chơị Hôm nay tôi đến đây không phải để kiếm chuyện với một mình cậụ
Nhâm bước rạ
- Vậy có nghĩa là cậu định gặp tôi Cậu muốn gì nào
Tâm nói một cách ngạo mạn.
- Cái mà tôi muốn, mấy ngươì không có đâu . Nhưng cái đó bây giờ tôi đã có. Tôi sẽ không đoạt lại cái mà gia đình nhà anh đã đoạt của tôi . Bây giờ tôi đã có cái khác. Cái đó tôi không sợ bị mất nữa
Tâm đưa mắt nhìn khắp phòng.
- Hôm nay tôi đến đây là để dứt khoát với các người
Khoan ...đừng có căng thẳng như vậỵ
Tâm quay sang Anh Kỳ.
- Hôm nay tôi đến đây, không phải để đánh lộn, cướp phá, hay đốt nhà, mà tôi đến đây chỉ để muốn nói cho mấy người biết. Trong đám các người đây, có người đã yêu tôi, nhớ tôi, thù hận tôi, xỉ vả tôi . Nhưng hôm nay đến đây, tôi chỉ để cho các vị biết. Tất cả những tình yêu, thù hận kia, tất cả những giận dữ , ganh tị cũ, bây giờ coi như chấm dứt, hết sạch. Qúi vị khỏi phải đề phòng, lo sợ gì tôi nữa hết, cũng không cần phải thương hại tôi . Tôi đã từng nghĩ là nhà họ Võ giàu có. Thích dùng tiền để mua lấy mọi thứ, để đạt được mục đích. Các người đã có đủ cả. Nhưng hôm nay , thì tôi thấy không cần phải có tiền. Tôi vẫn có thể có như quí vị. Như vậy, thì cần gì phải thù hận? Phải trả thù? Bắt đầu từ hôm nay mọi thứ dây nhợ giữa các vị và tôi coi như chấm dứt. Chúng ta đã thanh toán với nhau một cách sòng phẳng.
Mọi người nhìn Tâm. Không ai dám tin những điều vừa nghe là của Tâm. Chỉ có Trang Thanh, là hiểu Tâm, nàng nhìn người yêu với đôi mắt sáng, đầy yêu thương.
Thanh Trúc, người đầu tiên hiểu ra sự việc. Tình yêu có thể tạo nên phép lạ. Tâm không phải là anh chàng thô lỗ cầm dao kề cổ nàng. Tâm không còn là một cái gai nhức nhối, một nỗi bận tâm phiền hà cho nhà họ Võ. Thanh Trúc đứng dậy, bước tới trước mắt Tâm, đưa tay ra bắt lấy tay người bạn traị
- Anh Tâm, xin chúc mừng anh!
Tâm chớp chớp mắt, đưa tay Trúc về phiá Kỳ.
- Đừng đưa tay lộn hướng như vậy
Tâm nói và nắm lấy tay Trang Thanh đưa cao, quay một vòng chào mọi ngườị
- Xin chúc tất cả mọi người đều hạnh phúc. Còn bây giờ chúng tôi xin cáo từ.
Tâm nắm lấy tay Trang Thanh, định bước ra ngoài cửa, Anh Kỳ chợt kêu lên.
- Ê, Tâm, ở lại uống miếng rượu rôi hãy đi
Kỳ quay vào trong gọi chị Sáụ
- Chị Sáu lên lầu lấy chai rượu Whisky xuống đị
Chị Sáu chạy lên lầu lấy rượụ
Tâm nhìn Kỳ nói:
- Cậu định đọ sức rượu với tôi ư?
Kỳ nóị
- Không dám. Chỉ muốn uống với anh một ly thôị
Kỳ lấy hai chiếc ly, khui rượụ Mùi rượu thơm phức đưa cho Tâm một ly, mình một lỵ
- Nào mời!
- Hai chiếc ly cụng nhau tạo thành âm thanh trong sáng như tiếng đập của con tim, của tình cảm thông giữa hai ngườị
Tâm đặt ly xuống cười to
- Ha! Ha! Đây là lần đầu tiên sau hai năm, ta mới có một ly rượu vui vẻ thế này!
Quay lưng dìu lấy Trang Thanh, Tâm vừa đi vừa cười lớn. Thật lâu, căn phòng vẫn im phăng phắc ngoài tiếng cười của Tâm vọng lại . Khi họ đi lâu rồi, Kỳ mới như sực nhớ ra, chàng cầm chai rượu, đưa cao lên.
- Thế nào , Chúng ta ở đây cũng phải cạn ly chứ?
Mọi người đồng ý. Thế là mỗi người cầm lấy một chiếc ly , Những chiếc ly thủy tinh nâng lên. Ánh đèn tạo thành một khung cảnh đầy ánh sáng lấp lánh. Tiếng ly chạm nhau Tiếng cười nói và một ngày mới bắt đầu với tình yêu
Kết Thúc