Tác giả : Diệu Hạnh
Chương 1
Hồng Nhung giật mình thức dậy cũng là lúc ánh nắng ban mai vừa chiếu xuyên qua khung cửa sổ phòng nàng.
đưa tay nhìn vào đồng hồ, thấy đã hơn tám gi, lật đật nàng phóng ngay xuống giường làm vệ sinh cá nhân xong thay vội quần áo và ra đi.
Hồng Nhung ôm cặp bước vào lớp.Kim Phượng, Huỳnh, Mai bạn nàng ngoắc nàng vào bàn hỏi nhỏ:
- Hồng Nhung này! Bộ luyện chưởng Kim Dung tới khuya sao mà đến giờ này mới đi học vậy?
Hồng Nhung mắng khẽ bạn:
- Con Quỷ! Mình đâu có mê phim như bạn mà hỏi.
Mai, cô gái người Huế cả lớp gọi đùa Mai là " Mai Huế" lên tiếng hỏi khẽ Hồng Nhung:
- Thế sao? Hôm nay bạn đi học trễ mất một tiếc học vậy, Hồng Nhung?
Hồng Nhung xấu hổ, nàng ngoắc ba cô bạn kề sát vào nàng nói khẽ:
- Mình ngủ quên. Mấy bạn đừng la lớn, khéo cả lớp nghe được cười mình chết.
Ba cô nàng nghe qua đều nhìn Hồng Nhung cười lắc đầu.
Tiết học thứ hai bắt đầu, cô giáo Phụng dạy môn văn bước vào lớp học, mọi người trở nên im lặng, ai ngồi vào chổ nấy.
Huỳnh khều Hồng Nhung nói khẽ:
- Bả hôm nay trang điểm đẹp quá Hồng Nhung!
Hồng Nhung trề môi, chu chéo đáp khẽ:
- Đẹp gì mà đẹp? Cái mặt dữ dầu đẹp cấp mấy cũng xấu hoắc.
Mấy cô nàng nghe Hồng Nhung chê cô Phụng bụm miệng bật cười khe khẽ.
Cô Phụng hỏi cả lớp:
- Bài văn hôm trước tôi cho các anh chị về nhà làm, vậy cả lớp có làm không hả?
Hình như mọi người đều nín thinh, cô Phụng lấy làm ngạc nhiên hỏi lại, bằng giọng gắt:
- Sao! Có làm không?
Huỳnh khều nhẹ Hồng Nhung:
- Bạn có làm bài không Hồng Nhung?
Hông Nhung rít bạn:'
- Im đi! Nếu có làm thì đã lên tiếng rồi.
- Hừ! Thì ra lớp trưởng cũng lười.
Nói xong, Huỳnh bật cười khe khẽ.
Cô Phụng thấy hỏi lâu mà cả lớp cứ ngồi lặng thinh nên lấy làm giận.
- Hừ không ngờ lớp học này học sinh quá lười như vậy. Tôithật sự chẳng muốn dạy lớp này chút nào.
Rồi như trông thây Mai đang rụt rè đưa tay lên, cô Phụng nhìn Mai hỏi:
- Bộ em có làm bài hả Mai?
Mai rụt rè, run giọng đáp:
- Dạ...
Cô Phụng nhìn qua Hồng Nhung hỏi và chỉ trích:
- Hồng Nhung, em làm lớp trưởng tại sao không làm bài thế hả Hồng Nhung?
Hồng Nhung xấu hổ,cúi gầm mặt xuống bàn viện cớ nói dối:
- Dạ ....Thưa cô ! Hôm trước cô dặn không rõ nên em cứ ngỡ tuần này học giảng văn nên hổng có làm bài, xin cô tha lỗi cho tụi em.
Cô Phụng nổi giận đưa tay chỉ cả lớp quở trách:
- Hừ! thế là cả lớp đều cho là cô dặn không rõ? Thế tại sao....
Cô Phụng chỉ về phía Mai:
- Em Mai, tôi dặn mà em nghe được, còn các anh chị nghe không được, vậy mà còn cho là tôi dặn không rõ, đổ thừa cho tôi, hay thật!
Cả lớp biểt lỗi đều cúi gầm mặt nhìn xuống bàn.
Cô Phụng kêu Mai đọc bài của nàng làm cho cả lớp nghe.
Ngày thường Mai viết bài rất kém nhưng không hiểu sao hôm nay bài viết của Mai viết rất hay, khiến cô Phụng và cả lớp đều lấy làm ngạc nhiên vì Mai.
Hồng Nhung ngồi cạnh bên Mai, nắm vạt áo của Mai gọi khẽ:
- Mai! Mai....
Mai đang đọc bài, trong tâm trạng vừa run vừa hồi hộp, khi Hồng Nhung nắm vạt áo kéo thì nàng run nên quên vội la lớn:
- Gì vậy Hồng Nhung?
Hồng Nhung hoảng sợ khi cả lớp và cô Phụng quay lại nhìn nàng.
Cô Phụng lên tiếng hỏi Hồng Nhung:
- Em làm gì mà Mai la lên gọi em thế hả Hồng Nhung?
Hồng Nhung đứng lên, nàng xấu hổ, cúi gầm mặt xuống bàn, nàng ấp úng phân trần:
- Dạ ....thưa cô.....! Thấy Mai hôm nay viết bài rất hay nên em khều bạn, định khen bạn.
Cô Phụng quở Hồng Nhung:
- Nếu muốn khen Mai sao không đợi bạn đọc xong bài rồi hãy khen.
Hồng Nhung xấu hổ rơm rớm nước mắt:
- Xin cô tha lỗi! Lần sau em không dám như vậy , thưa cô.
- Thôi được rồi! Ngồi xuống đi .Mai! Em hãy đọc tiếp bài viết của em đi!
Suốt mấy tiết học kế tiếp Hồng Nhung giận Mai. Nàng không thèm nói chuyện với Mai. Hai cô bạn ngồi chung bàn cũng hùa theo Hồng Nhung mà giận Mai, khiến Mai lấy làm buồn bã.
Tan trường, Mai đi ra cổng trường trước, cố ý đợi Hồng Nhung ra để xin lỗi.
Hồng Nhung và hai cô bạn dẫn xe ra tới, trông thấy Mai họ háy mắt đi và nhìn nơi khác.
Mai vội nắm lấy tay Hồng Nhung kéo lại xin lỗi:
- Hồng Nhung, xin bạn đừng giận mình, tại lúc nãy cô kêu mình đọc bài, mình run nên bạn gọi sợ quá mới la sảng, chớ không phải mình cố ý làm cho cô la bạn đâu Hồng Nhung à! Bỏ qua, đừng giận mình nữa nha Hồng Nhung.
Hồng Nhung hất tay Mai ra:
- Hừ! Mi đừng biện bộ, bọn này kể từ nay không còn quan hệ bạn bề với mi nữa.
- Đừng...! đừng như vậy.....Hồng Nhung. Mình xin lỗi mấy bạn mà....
Kim Phượng mắng Mai:
- Cũng tại mày mà cả lớp hôm nay bị cô Phụng cho điểm không hết. Tránh ra đi. Bọn này không chơi với mầy nữa.
Mai rơm rớm nước mắt hỏi lại mấy bạn:
- Tại sao các bạn lại đổ tội cho mình chứ?
Huỳnh hầm hừ nói:
- Cả lớp đều không có làm bài. Nếu mi có làm thì ngồi nín thinh đi, đưa tay lên làm gì để cho cô Phụng khiển trách cả lớp? Không phải tại mi à?
Mai khổ sở kêu lên:
- Ôi, giời ơi...! vì chuyện đó mà các bạn đổ trút cho mình à? Khổ cho mình quá đi!
Huỳnh đuổi Mai:
- Thôi dang ra đi cho bọn này về. Từ nay không chơi với mi nữa.
Mai năn nỉ:
- Coi như mình có lỗi. Xin ba bạn bỏ qua, đừng nghỉ chơi mình. Mình buồn lắm!
Mai vừa năn nỉ vừa rơi lệ dài xuống má.
Ba nàng trông thấy cũng động lòng.
Huỳnh thương hại Mai, nói với hai bạn:
- Nó biết lỗi rồi. Mình nên bỏ qua đừng giận nó nữa Hồng Nhung, Kim Phượng à.
Kim Phượng gật đầu nói vào:
- Bọn mình đều là bốn đứa thân nhau nhất, nếu vắng nó cũng buồn. Thôi! Đừng giận nó nữa Hồng Nhung.
Hồng Nhung cũng không đành lòng nào giận Mai nên gật đầu mỉm cười:
- Được rồi, lần này ta tha cho mi đấy! Lần sau mà còn như vậy thì bọn này nghỉ chơi mi ra.
Mai trở nên tươi nói, nàng cười reo lên:
- Ồ! chẳng có lần sau nữa đâu mấy bà ơi!
Mấy cô nàng bật cười ồ lên nhìn Mai lắc đầu.
Nắng trưa, vàng rực. Cả lớp tụ tập nhau ở gốc cây trong sân trường. Vừa trò chuyện, vừa nôn nóng chờ thầy chủ nhiệm.
Đã hơn hai giờ trưa mà thầy Bình không ra phân công lao động cho học sinh làm, khiến cả lớp xôn xao, nhốn nháo hẳn lên.
Đại lên tiếng gọi Hồng Nhung:
- Hồng Nhung ơi! Vào phòng thầy, gọi thầy đi Hồng Nhung, trễ quá rồi!
Hồng Nhung đang ngồi trò chuyện rất vui vẻ cùng ba cô bạn thân, nghe Đại kêu như vậy, nàng gật đầu đứng lên đi về hướng phòng tập thể nơi thầy Bình ở.
Tới nơi Hồng nhung trông thấy cô Phụng từ phòng bên kia đi vào phòng của thầy Bình.
Từ cái hôm cô Phụng la và khiển trách Hồng Nhung trước lớp, trong lòng Hồng Nhung nảy sinh sự ác cảm cùng cô Phụng, nên không muốn vào phòng thầy Bình trong lúc này đối mặt cùng cô Phụng. Hồng Nhung liền đứng nép vào cánh cửa, chờ cô Phụng ra rồi sẽ vào gặp thầy sau.
Tiếng của cô Phụng nhõng nhẽo với thầy Bình vọng ra ngoài, Hồng Nhung nghe rất rõ:
- Anh Bình...Anh Bình này...đóng xong cái đó, rồi làm tiếp luôn cái này dùm em nha anh!
Tiếng thầy Bình âu yếm đáp lại:
- Ừa...!Em cưng để đó đi, lát anh làm cho em.
Hồng Nhung đứng ngoài nghe lấy làm nỗi nóng rủa thầm thầy Bình:
- Cái ông này, ở trong này làm chuyện tào la cho bả, báo hại cả lũ học trò ngồi phơi nắng đợi. Hừ!
Rồi như khám phá ra chuyện. Hồng nhung nói thầm tiếp:
- Ồ! không ngờ hôm nay mình phát hiện thầy Bình và cô Phụng có tình cảm nhau.
Muốn trả thù cô Phụng, Hồng Nhung độc địa nói thầm:
- Phen này mình phải cho bả ê mặt với cả lớp mới được.
Nghĩ thế! Hồng Nhung bước ngay vào phòng thầy Bình. Làm bộ thằng hắng lên. Thầy Bình cô Phụng nghe tiếng tằng hắng ở phía sau lưng, giật mình quay nhìn lại, thấy Hồng Nhung họ sửng sốt ngỡ ngàng.
Hồng Nhung làm re vẻ ấp úng nói với thầy Bình:
- Thưa thầy! các bạn ở lớp đang chờ thầy ra phân việc lao động để họ làm ạ!
Thầy Bình như sực nhớ, thầy cảm thấy xấu hổ với cô học trò, vội lên tiếng bảo Hồng Nhung:
- Em ra ngoài nói với các bạn thầy ra ngay.
- Dạ chào thầy, chào cô.
- Ờ....
Hồng Nhung ra tới sân, nàng bật cười khúc khích, rồi đưa tay ngoắc lia lịa các bạn lại gần, nàng nói:
- Này các bạn! Lúc nãy mình vừa khám ra một chuyẹn ly kỳ, giật gân đấy, các bạn à!
Mọi người thấy Hồng Nhung đi đến chỗ thầy Bình xong trở ra mà cười nói nói như vậy, ai cũng lấy làm tò mò, xon xao lên hỏi Hồng Nhung:
- Chuyện gì vậy mà ly kỳ giật gân hả Hồng Nhung? Mau nói cho cả lớp biết đi!
Kim Phượng hối thúc Hồng Nhung:
- Nói lẹ đi Hồng Nhung! Làm gì mà nhe răng cười hoài vậy?
Hồng Nhung cười, ra vẻ bí mật:
- Suỵt! Im lặng, xích lại gần đây, mình sẽ nói cho mọi người nghe.
Mọi người nín lặng, vây quanh Hồng Nhung lắng nghe nàng.
Hồng Nhung thuật lại cho cả lớp nghe chuyện thầy Bình với cô Phụng. Nàng nhái điệu bộ giống y cô Phụng nói với thầy Bình.
Trong khi Hồng Nhung nói với mọi người đâu hay thầy Bình đã ra tới lắng nghe hết mọi chuyện. Trong bụng thầy cũng quá buồn cười về cô học trò lém lỉnh này, nhưng thầy cũng lấy làm ngượng và có cái gì xấu hổ với cả đám học trò này.
Cả bọn đang ôm bụng cười ngặt nghẽo, chợt trông thấy thầy Bình đứng chấp tay sau lưng đứng lắc đầu nhìn họ. Điếng hồn cả bọn bụm miệng ngưng cười và tản ra xa Hồng Nhung.
Hồng Nhung đâu hay, nàng cười ngặt nghẽo kêu lên chọc:
- Ôi ởng bả mùi như mít!
Huỳnh kéo tay Hồng Nhung lại nói khẽ:
- Hồng Nhung, ổng đứng sau nè...!
Nghe Huỳnh nói, Hồng Nhung rụt cổ, từ từ quay về phía sau lưng nàng. Nàng giật thót người thấy thầy Bình nhìn nàng lườm lườm, Hồng Nhung sợ hãi vội nói lảng:
- Thầy! Thầy mới ra?
Thầy Bình nghiên giọng hỏi Hồng Nhung:
- bịa xong chuyện chưa Hồng Nhung?
Hồng Nhung tuy sợ sệt, nhưng cũng nhe răng cười hề, hề, quả quyết với thầy Bình:
- Thưa thầy...em đâu có bịa...Sự thật mà thầy. Thầy với cô....
Thầy bình sợ Hồng Nhung lập lại giễu cợt thầy nên lớn tiếng nạt Hồng Nhung:
- Em im đi! Tánh tình quá nghịch ngợm, thầy cô mà em cũng đem ra đùa cợt.
Hồng Nhung bị thầy Bình mắng vội lặng thinh cúi gầm mặt nhìn xuống đất, lí nhí xin lỗi thầy Bình:
- Xin lỗi thầy, sau này em không dám đem thầy cô ra nói đùa nữa....
Thầy Bình tuý ngoày mặt làm ra vẻ nổi giận, nhưng trong thâm tâm thầy rất hỗ thẹn cùng Hồng Nhung. Vì sự thật giữa thầy và cô Phụng quả như y lời Hồng Nhung vừa đùa nghịch mà nói ra cho cả lớp biết lúc nãy. Thầy vì thể diện mà la oan cho Hồng Nhung, nên khi Hồng Nhung mở lời xin lỗi thầy vội dịu ngay cơn giận xuống:
- Được rồi, coi như chuyện lần này không đúng. Tôi bỏ qua cho em. Lần sau, em mà còn bịa đặt đem thầy cô ra chế ngễu đùa cợt nữa, thầy sẽ đuổi học em ngay đấy.
- Dạ, cám ơn thầy.
Tuy ngoài miệng nhận lỗi cùng thầy Bình nhưng trong lòng Hồng Nhung rất ấm ức.
Thầy Bình bắt đầu phân công công việc lao động cho cả lớp làm.
Xong buổi lao động, mọi người ra về. Mai cười và chọc Hồng Nhung:
- Quỷ Hồng Nhung này! Ngay cả thầy cô mà cũng dám bịa chuyện ra mà chọc.
Hồng Nhung ký vào đầu Mai mắng:
- Cái con quỷ này, mi cho là ta bịa à? Sự thật ta nghe rõ ràng như vậy, chẳng hề bịa đặt.
Huỳnh hỏi Hồng Nhung:
- Thế tại sao lúc nãy mi nhận lỗi là tự mi bịa chuyện?
Hồng Nhung đính chính:
- Ta đâu coa dại, nếu chọc ổng nổi giận, ổng đuổi học ta thì sao hả?
- Ồ! Coi vậy mà cũng nhát gan.
Hồng Nhung cười cú vào đầu Kim Phượng một cái:
- Im không hả? Chọc ta nữa ta giận cho xem.
Ba cô nàng kia cười kêu lên:
- Eo ôi, sợ quá!
Một thiếu nữ xinh đẹp ăn diện cũng theo mốt thời trang, nãy giờ ngồi rất lâu ở băng đá trong công viên, cứ đưa mắt nhìn hoài ra ngoài cổng công viên như đang hẹn hò đợi chờ ai?
Từ ngoài cổng công viên một chàng thanh niên ăn mặc lịch sự, bảnh bao đi thẳng về phía thiếu nữ xinh đẹp kia.
Thấy chàng thanh niên đến gần, thiếu nữ tỏ vẻ hờn dỗi:
- Bắt người ta chờ gần hai tiếng đồng hồ.
Chàng thanh niên ngồi xuống dịu ngọt người yêu:
- Cho anh xin lỗi nha Thanh Thy! Tại cha anh kêu đưa ông đi công chuyện nên anh mới đến trễ như vậy.
Hiểu được lý do đi trễ của chàng,nàng không còn giận dỗi mà nũng nịu nói với chàng:
- Anh biết hông, em vừa tan ca vội đi ngay ra đây, nghĩ là anh đã tới trước và ngồi đợi em. Nào ngờ! Em ngồi gần suôtá hai tiếng đồng hồ, chờ đợi anh đó, Khánh Duy.
Chàng thanh niên tên Khánh Duy bẹo má người yêu nựng nịu:
- Tội nghiệp cho em quá. Lát anh bao em đi ăn bù lại nhé!
- Em đang đói đây, anh đưa em đi đi.
- Ờ, mình đi em!
Thế rồi cả hai đứng lên rời khỏi công viên, Kánh Duy lái xe chở Thanh Thy đến thẳng nhà hàng dùng cơm chiều.
Cơm nước xong! Khánh Duy cùng Thanh Thy đi xem phim tới tận khuya chàng mới đưa nàng về. Lúc này trời đang đổ mưa, cơn mưa ào ào như trút nước.
- Vào đi anh! Trời đang mưa lớn anh hổng về được đâu.
Khánh Duy dẫn xe vào nhà Thanh Thy.
Thanh Thy là cô gái mồ côi cha mẹ từ lúc mới lọt lòng, được người dì ruột mang về đùm bọc nuôi nấng cho tới bây giờ.
Dì của Thanh Thy là một người đàn bà tật nguyền nên không có chồng, bà sống và nuôi nấng Thanh Thy tới lớn bằng nghề bán bánh ú của bà. Bánh ú không phải do bà làm mà mà do người hàng xóm bên cạnh gói giao cho bà bán. Thiên hạ thấy bà có tật nên thương hại hay mua bánh của bà bán để giúp bà.
Nhưng không may cho Thanh Thy, Hai năm vừa qua dì nàng lâm bệnh trầm trọng rồi lìa bỏ nàng. Một mình côi cút đơn độc, nhờ có chút hương sắc Thanh Thy được người hàng xóm giới thiệu vào một nhà hàng làm chiêu đãi viên. Hằng ngày nàng phải qua lại tiếp và phục vụ bia cho khánh, toàn là những gã đàn ông háo sắc, luôn đăm đắm nhìn ngắm vào thân thể của nàng.
Đối với Thanh Thy! Tuy nàng làm nghề phục bia cho khách nhưng nàng luôn giữ thể diện và phẩm chất danh giá của nàng. Nàng không để mình vì tiền mà bán đi cái quí nhất của đời người con gái. Vì vậy mà có người đến đây tỏ ra yêu chuộng và xem trọng nàng.
Khánh Duy cũng là một người khách luôn lui tới nhà hàng, nàng đứng ra giao thiệp và uống bia với bạn bè chàng. Chàng đã đem lòng để ý thương Thanh Thy.
Sau cái đêm Khánh Duy tình nguyện hộ tống đưa Thanh Thy về tận nhà nàng, chàng đã bộc lộ tình cảm với nàng. Thế là! Từ cái lần hộ tống đó mà Khánh Duy và Thanh Thy bắt đầu khắng hgít yêu nhau. Họ thường xuyên hẹn hò gặp và đèo nhau đi chơi.
Thanh Thy chỉ ghế mời chàng:
- Ngồi đi anh, chờ em đi thay đồ nhé!
Khánh Duy gật đầu chàng ngồi xuống ghế lấy thuốc ra hút.
Vài phút sau, Thanh Thy bước ra mặc trên người chiếc áo ngủ màu hồng nhạt. Trông nàng thật hết sức quyến rũ khiến Khánh Duy nhìn nàng đắm say.
Thanh Thy thấy Khánh Duy nhìn trân trân vào nàng đắm đuối nên hơi chột dạ, nàng thẹn thùng hỏi chàng:
- Bộ em lạ lắm hả anh?
Nghe nàng hỏi, chàng như sực tỉnh cơn mê cười ngượng ngập đưa tay kéo nàng vào lòng, chàng âu yếm thốt:
- Em yêu của anh hôm nay đẹp quá, khiến anh mê mẩn vì em.
Thanh Thy mắc cở, nàng nhéo vào mũi trách yêu:
- Anh quỷ này, làm người ta mắc cỡ quá đi.
Khánh Duy cười hề hề rồi kéo nàng ngã vào lòng chàng. Chàng hôn lấy hôn để nàng.
Thanh Thy ngất ngây trong những nụ hôn của chàng , nàng xem đó là hương vị ngọt nồng tình ái mà chàng mang đến cho nàng.
Khánh Duy không cưỡng chế được nỗi đam mê. Chàng nhẹ nhàng bồng lấy Thanh Thy đứng lên đi vào phòng, đặt nàng nằm xuống chàng cũng nằm xuống bên nàng.
Hai thân hình quyện chặt vào nhau. Qua hơi thở dồn dập, Thanh Thy khẽ hỏi chàng:
- Anh yêu! Anh cưới em làm vợ chớ hả?
Chàng hôn vào môi nàng âu yếm :
- An tâm đi em yêu! Em sẽ là vợ của anh. Ngoài em ra anh chẳng hề yêu người con gái nào nữa.
- Thật nhé anh!
- Thật mà, hãy tin anh đi Thanh Thy.
Thanh Thy mỉm cười gật đầu tin tưởng, bây giờ nàng mới an tâm tự nguyện hiến dâng cho chàng.
Khánh Duy sung sướng trước sự dâng hiến của người yêu mà chàng tưởng chừng như chàng và nàng đang đi vào thế giới thần tiên đầy mộng đẹp.....
Tiếng chuông cổng reo, * Hai,người giúp việc trong nhà ông Nam Hải chạy ra mở cổng.
Lát sau có một người thanh niên ngoài ba mươi tuổi đi cùng với * Hai vào nhà.
- Dạ chào ông!
Ông Nam Hải là cha của Hồng Nhung, năm nay ông ngoài năm mươi tuổi. Hiện là một giám đốc công ty kinh doanh.
- Chú đến bằng gì?
Ông Nam Hải hỏi người thanh niên kia.
- Dạ bằng xe buýt thưa ông.
- Ủa! Xe của chú đâu?
- Dạ, hôm qua bị hư, nên bỏ tiệm sửa chưa lấy ông à!
- Vậy à! Chú ngồi xuống đi Hùng.
Người thanh niên tên Hùng ngồi xuống ghế.
Ông Nam Hải quay vào gọi * Hai mang nước giải khát. Sau đó, ông quay lại nói với Hùng:
- Hôm nay tôi điện gọi chú đến đây để đưa tiền thưởng cho chú và mấy anh em chuyên chở.
- Dạ cám ơn sự chiếu cố của ông chủ.
Ông Nam Hải nói tiếp:
- Chuyến hàng vừa rồi trót lọt,được lợi nhuận cao nên tôi cũng không hẹp lượng làm gì. Đây là mười triệu đồng, chú cầm lấy mang về chia đều cho anh em.
Hùng đưa tay đón nhận số tiền của ông Nam Hải trao một cách thật hớn hở.
- Dạ, tôi xin thay mặt cho anh em chuyên chở cám ơn ông chủ nhiều.
- Ờ!
Rồi như muốn giữ bí mật ông Nam Hải dặn dò Hùng:
- Chú Hùng nhắc nhở anh em nên giữ kín chuyện làm ăn này, đừng vui miệng tiết lộ ra ngoài. Nguiy hiễm lắm nha chú!
- Dạ thưa ông chủ cứ an tâm, bọn này biết, hiểu mà không tiết lộ ra ngoài. Xin ông đừng lo sợ chi.
- Ờ! Tôi rất tin tưởng chú.
Hùng hỏi ông Nam Hải:
- Bao giờ có chuyến hàng như vậy nữa hả ông?
Ông Nam Hải suy nghĩ rồi nói:
- Hàng đó thì bao giờ cũng có nhưng quan trọng là chúng ta đi được trót lọt không kìa!
- Ông chủ an tâm đi, bọn tôi thành thạo lắm không để xảy ra chuyện gì đâu.
Ông Nam Hải còn lượng lự:
- Tôi biết là mấy chú rất thành thạo, nhưng mà ta nên làm nhuyễn thôui chú à. Lâu lâu dù một chuyến cũng đủ. Tham lam quá e bại lộ ở tù khổ lắm chú!
- Dạ thôi, tuỳ ông chủ, sau này có chở thì ông chủ nói rõ để tụi tôi cẩn thận ông nhé!
- Ờ! Chú về nói rõ với anh em dùm tôi nha.
- Dạ. Thôi xin phép ông chủ tôi về.
- Chú về.
Sau khi Hùng rời khỏi nhà ông Nam Hải thì ba cô bạn gái của Hồng Nhung đến.
- Dạ tụi cháu chào bác ạ!
- Ờ! Các cháu đến tìm Hồng Nhung con gái bác à?
- Dạ!
Ông Nam Hải kêu * Hai:
- * Hai! * lên lầu gọi Hồng Nhung, nói có bạn nó đến tìm.
- Dạ!
* Hai lên lầu, lát sau đi xuống cùng Hồng Nhung.
Trông thấy ba cô bạn Hồng Nhung cười reo lên hỏi:
- Ồ! Sao trưa rồi ba bạn đến đây tìm mình chi vậy?
Vì có mặt của ông Nam Hải, nên cả bọn không dám lên tiếng rủ Hồng Nhung đi chơi. Vì vậy, Huỳnh lên tiếng nói dối:
- Cô Phụng bệnh, nên tụi này đến rủ bạn đi thăm cô giáo.
Vừa một Huỳnh vừa nháy nháy mắt ra dấu cho Hồng Nhung biết nàng đang viện cớ nói dối, cố ý kêu Hồng Nhung mau xin phép đi mau với họ.
Mai và Kim Phượng đưa mắt nhìn nhau vười chúm chím vì biết Huỳnh đang nói dối.
Hồng Nhung thấy cử chỉ nháy mắt của Huỳnh cũng hiểu được Huỳnh đang nói dối để rủ nàng đi chơi. Tuy vậy Hồng Nhung muốn đùa giỡn với bạn cho vui nên nàng làm bộ ngạc nhiên hỏi Huỳnh:
- Ủa! Sao hôm nay thấy mắt bạn nháy lia lịa thế hả Huỳnh? Bộ bạn bị đau mắt à?
Huỳnh nhích lại gần Hồng Nhung rít khẽ:
- Đồ quỷ! Đi mau không hả?
Hồng Nhung bật cười ngay, cả hai bạn kia cũng bụm miệng cười không dám thành tiếng.
Ông Nam Hải nảy giờ để mặc cho con gái tiếp bạn, ông ngồi xem báo.
Hồng Nhung lại gần bá lấy cổ ông nũng nịu xin phép:
- Cha, cha cho phép con đi với ba bạn con tới thăm cô giáo con bệnh nha cha.
Ông Nam Hải buông tờ báo xuống, vui vẻ gật đầu:
- Ờ, con đi! Nhưng nhớ đừng đi chơi luôn tới tối mới về nha con.
- Dạ.
Rồi quay qua mấy cô bạn:
- Chờ mình đi thay đồ nhé!
Hồng Nhung nói rồi chạy đi lên phòng. Lát sau nàng quay trở xuống với bộ đồng phục màu trắng: Áo thun, quần sộc giống như ba cô bạn nàng.
Ông Nam Hải trông thấy con gái ăn mặc đồng phục giống như ba cô, ông bèn gặng hỏi:
- Con đi thăm cô giáo bệnh hay là đi chơi? Nói thiệt đi!
Huỳnh, Mai, Kim Phượng nghe ông Nam Hải hỏi Hồng Nhung như vậy nên giật thót người, lo sợ ông Nam Hải biết được Huỳnh lúc nãy đã nói dối.
Hồng Nhung làm bộ giẩy nẩy lên:
- Coi kìa cha! Bộ con nói dối cha sao? Con đi thăm cô giáo bệnh thật mà!
- Nếu vậy thì thôi, con đi đi! Mà nè, cầm tiền này mua quà thăm bệnh cô giáo con.
Ông móc túi lấy tiền đưa Hồng Nhung.
Hồng Nhung sợ cha nàng nghi ngờ nên cầm lấy tiền nhét vào túi quần sộc:
- Con đi nghe cha?
- Ờ! Cho cha gởi lời thăm cô giáo.
- Chào bác!
- Ờ. Các cháu đi đi!
Ra đến ngoài cổng, Huỳnh cười vuốt lấy ngực nói:
- Hú hồn! Hú vía, hôm nay nói dối một bữa, run quá chừng run luôn.
Hồng Nhung cốc Huỳnh một cái làm bộ mắng:
- Đồ quỷ sứ! Với cha mình cũng nói dối nữa.
Huỳnh cốc lại Hồng Nhung:
- Nếu mình không nói dối thì bạn đâu có được tiền khao tụi này đi hát karaôkê tới chiều.
Họ rủ nhau đi xem phim. Mới đầu Hồng Nhung ngại cha nàng la, nhưng mấy cô bạn nàng nài ép quá, nàng đầnh bấm bụng đi xem phim cùng họ.
Gởi xe xong, định đi vào rạp bỗng họ trông thấy thầy Bình và cô Phụng đang đi vào trong rạp.
Hồng Nhung cười reo lên:
- A! Phen này thầy Bình hết chối cãi. Cả bốn đứa mình đều trông thấy họ tình tứ như vậy.
Mai hỏi ý kiến Hồng Nhung:
- Tính sao hả Hồng Nhung? Mình cùng vô một lượt nhé? Hồng Nhung mắng Mai:
- Đồ điên! Vào một lượt, "ổng" với "bả" sẽ thấy mình.
- Ờ hén, mình ngu thật! Vậy tính sao hả Hồng Nhung?
- Hãy để họ vào trước đi bọn mình vào sau. Tìm cách ngồi ở phía sau họ. Nè, hãy hết sức im lặng và theo dõi chờ khi nào mà họ tình tứ, lúc đó bọn mình hãy ra tay.
- Ờ. Hồng Nhung tính hay thật.
Huỳnh cười khen Hồng Nhung.
Thầy Bình và cô Phụng đã vào thẳng trong rạp chiếu phim, bọn Hồng Nhung cũng kéo nhau đi vào. Họ ngồi cách nhau chỉ một hàng ghế. Cả bốn cô nàng im lặng theo dõi thầy cô của họ.
Phim bắt đầu chiếu, các ngọn đèn đều vụt tắt.
Ở băng ghế trên, thầy Bình và cô Phụng đâu hay biết phía sau họ có bốn cô học trò nghịch ngợm đang ngồi chăm chú theo dõi cử chỉ hành động của họ.
Bình choàng tay qua vai Phụng, còn Phụng thì ngã đầu vào vai Bình.
Huỳnh rít khẽ vào tai Hồng Nhung:
- Tới lúc rồi đó Hồng Nhung!
Hồng Nhung gật đầu, rồi chồm người lên phía trước, cằm chống vào thành ghế của Bình và Phụng ngồi, Hồng Nhung kêu lên khẽ:
- Ôi, thầy cô xem phim tình tứ quá!....
Bình và Phụng giật mình quay lại, nhận ra tiếng chọc ghẹo khi nãy là của Hồng Nhung, họ lấy làm xấu hổ, sượng cứng người. Rồi tiếng cười khúc khích của bốn cô học trò quá tinh nghịch đang cười.
Bình gượng hỏi:
- Thì....ra bốn em....theo phá....
Hồng Nhung đổ tội khẽ cho thầy:
- Tại thầy cô yêu nhau mà không dám nhận, lại đổ tội la oan cho em. Hôm nay tình cờ bọn em đi xem phim, trông thấy thầy cô đi chung như vầy, mong thầy cô đừng chối nữa mà thôi.
- Hừ, thầy sợ em thôi!
Cô Phụng hình như đã trấn tĩnh cơn thẹn nên ra vẻ nghiêm giọng nói với bốn cô học trò:
- Được rồi! Hôm nay bốn em đã trông thấy thầy cô đi xem phim chung nhau, cô cũng không cần phải giáu diếm làm gì. Lát nữa hết phim bốn đứa em ra trước rạp chờ thầy cô, cô có chuyện muốn nói với bốn đứa em.
Nói xong, cô Phụng quay mặt lên kêu thầy Bình:
- Xem phim đi anh! Lát nữa mình nói chuyện sau với các em.