Hạnh Phúc Đã Bay Xa (Truyện Ngắn) - Nhật Thụy

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Hạnh Phúc Đã Bay Xa (Truyện Ngắn) - Nhật Thụy

Postby tuvi » 18 Aug 2019

Image

Tác giả : Nhật Thụy


Chương 1


Liễu Châu cho trái sơ ri vào miệng nhai một cách thật giòn rồi bá cổ Thiên Mỹ nói nhỏ vào tai cô:

- Ê, anh chàng kia cứ mãi nhìn mi đó.

Thiên Mỹ đỏ mặt thoái thác:

- Làm gì có chứ?

- Nhưng ta thấy có.

Thiên Mỹ lén nhìn anh chàng đó, cao lớn, mày rậm mắt sáng, rất ra vẻ đàn ông:

- Đừng chọc quê ta có được không? Người ta lớn tuổi rồi đấy.

Liêu Châu vẫn đùa:

- Lớn thì đã sao chứ?

Thiên Mỹ động đậy đôi môi:

- Nhỏ này nhiều chuyện ghê:

Liễu Châu bật cười:

Nhờ nhiều chuyện nên ta mới phát hiện ra nhiều chuyện bí mật của mi đó.

- Hử?

Liễu Châu chu môi:

- Mi đừng có giả đò đánh trống lảng đó nha!

Thiên Mỹ cựa quậy:

- Tụi mình về đi.

- Sớm vậy?

- Giờ này mà sớm nổi gì?

Liễu Châu năn nỉ:

- Đừng vội vậy mà Thiên Mỹ.

- Nhưng mà ...

Triệu Minh xuất hiện, làm cẳt ngang câu chuyện giữa hai người:

- Xin lỗi, cho mình ngồi có được không?

Thiên Mỹ quay mặt đi chỗ khác, cô nói một cách lạnh lùng.

Bàn của chủ quán, ai ngồi mà chả được.

Nhưng Liễu Châu cao giọng:

- Bàn này chúng tôi bao cả rồi.

Triệu Minh cười hì hì:

- Vậy cho mình hùn với nhé!

Liễu Châu hất mặt về phía chiếc bàn trống trước mặt rồi bảo:

- Còn bàn tróng đó thì cứ ngồi mắc mớ gì chứ?

Thiên Mỹ đứng lên nóì mà không nhìn anh ta lần nào:

Nếu anh ta thích thì mình chiều vậy. Mình sang bên ấy đi.

Liễu Châu cũng đứng lên:

- Mi nói cũng phải.

Hai người định bước đi thì Triệu Minh đưa tay ngăn lại:

- Hai cô giận tôi sao? Tôi xin lỗi chỉ vì tôi không muốn ngồi một mình mà thôi.

Thiên Mỹ xì hơi mũi:

- Hứ, người gì đâu mà trơ trẻn hết nói luôn.

Triệu Minh cười cười:

- Sao khó vậy cô em?

Thiên Mỹ ghét cay ghét đắng, giọng nói của anh ta:

- Ai là cô em của anh chứ! Về thôi Liễu Châu, xem như hôm nay mình gặp xui vậy.

Cả hai cùng kéo nhau ra ngoài vẫn còn nghe giọng cười của anh ta vọng theo:

- Coi chừng ghét của nào thì trời trao của ấy đó.

Liễu Châu bỗng khều nhẹ vai bạn:

- Nè, cái anh chàng đẹp trai khi nãy đâu mất Thiên Mỹ đáp ơ hờ:

- Ai mà biết.

Liễu Châu lý sự.

Người gì đâu mà đẹp lạ đẹp lùng vậy ta.

Thiên Mỹ lườm bạn:

- Sao hả, mi cảm anh ta rồi à?

Cảm thì chưa, mình chỉ thấy thích thích thôi hà.

Cả hai cùng cười, Thiên Mỹ lắc đầu bảo bạn:

Xem ra tình yêu đã làm cho mi phải suy nghĩ rồi đó.

Liễu Châu chối:

- Làm gì có, ta chỉ muốn vun đắp cho mi mà thôi.

Đang vui Thiên Mỹ chợt buồn:

Hoàn cảnh của ta mi hiểu rồi. Đâu có được lý do.

- Liễu Châu an ủi bạn:

- Mi đừng có nên như vậy nữa. Hãy vui lên đi chuyện gì cũng có ta bên cạnh mà.

Thiên Mỹ chợt hỏi:

- Giờ đi đâu nữa không?

Liễu Châu nói nhanh:

- Tất nhiên là đi nữa rồi.

- Đi đâu?

Tùy mi.

Liễu Châu sất sắng:

- Vậy hả, vậy thì lên xe đi?

Thiên Mỹ lên xe cho bạn chở, trong đầu cô trống rỗng mọi thứ. Cô không đám suy nghĩ tới nữa. Cô rất sợ. Liễu Châu lên tiếng:

Mi về giờ này, gặp ''bà dì'' thì chán chết.Thiên Mỹ thỏ thẻ:

- Cũng cam chịu thôi chứ biết làm sao?

- Lâu nay mi không có tin tức gì của mẹ sao?

- Không.

Liễu Châu cằn nhằn:

- Mẹ cũng kỳ đi đâu mà chẳng chịu đưa mi đi cùng.

Thiên Mỹ thở dài:

Có lẽ mẹ có nỗi khổ riêng gì đó không nói được.

Liễu Châu tỏ ý như hiểu ngay ý của bạn:

- Mi nói cũng phải. Ta tin một ngày nào đó mẹ mi sẽ quay trở lại.

Thiên Mỹ thở dài:

- Ích gì chứ. Lúc ấy ta đã mất tự do rồi.

Liễu Châu gật gù:

- Mi nói gì mà nghe buồn thê thảm đến như vậy?

Thiên Mỹ cố hết sức để không liên lụy bạn:

- Này, tụi mình vào đó chơi đi?

- Chỗ nào?

- Đó, dường như có ca nhạc gì đó.

Cũng bất ngờ về sự thay đổi của bạn, Liễu Châu hào hứng:

Lời đề nghị của mi thật đúng ý ta.

Thiên Mỹ giục:

- Vậy thì đi, còn chần chừ gì nữa.

Liễu Châu nhìn bạn:

- Mi không sao chứ?

Đâu có sao, hỏi kỳ vậy.

- Ồ không, mình chỉ lo cho bạn mà thôi.

Hai người bước vào cứa, Liễu Châu dưa mắt tìm chỗ ngồi:

- Xuống dưới ấy đi Thiên Mỹ!

Thiên Mỹ đi theo Liễu Châu.

- Ngồi đây được rồi!

- Có tiếng một người vang lên:

- Chỗ ấy có người rồi.

Liễu Châu chu môi:

- Vậy thì mình ngồi đây đi Thiên Vỹ!

Cả hai cùng ngồi xuống chưa kịp làm gì thì lại nghe hỏi:

- Hai cô đi xem ca nhạc à?

Qua tranh sáng tranh tối không thể nhìn ra người vừa hỏi, Liễu Châu càm ràm:

- Đến đây rồi không xem ca nhạc giờ đi đâu.

Như đã nhận ra người vừa hỏi, Thiên Mỹ khều nhẹ bạn:

- Ê coi bộ quen quen.

Nghe bạn nhắc, Liễu Châu len lén liếc nhìn người bên cạnh. Cô suýt reo lên:

- Ôi anh chàng.

Thiên Mỹ ra hiệu:

- Suýt, không phải lúc đâu.

Liễu Châu cười vả lả:

- Anh cũng đi xem đó hả?

Nguyên Vũ nhẹ gật đầu:

- Phải.

Liễu Châu hỏi thêm:

- Họ bắt đầu lâu chưa anh?

- Cũng mời đó thôi!

Liễu Châu lại hỏi:

- Sao anh đi có một mình à?

Nguyên Vũ kín đáo nhìn Thiên Mỹ rồi đáp:

- Cũng may mắn là gặp được hai em.

Vẫn tiếng của Liễu Châu:

- Khi nãy em thấy anh ở quán nước kia mà.

Nguyên Vũ hơi mỉm cười:

- Chính là anh đó.

Thiên Mỹ chắng lẽ ngồi im lặng cũng kỳ, nên cô cũng lên tiếng góp phần cho vui:

- Anh cất giữ người yêu kỹ vậy sao?

Nguyên Vũ cười cười:

- Phải có như em nói thì hay quá? Đằng này anh vẫn có một thân một mình thôi.

Liễu Châu lắc đầu:

- Tại anh khiếm nhường không muốn dẫn chị đi giới thiệu với tụi em mà thôi.

Thiên Vỹ nhắc nhở:

Ca sĩ người ta hát rồi kìa.

Liễu Châu như rướn người lên:

- Trời ơi! Anh ấy đẹp trai ghê nhỉ? Ước gì mình nắm được bàn tay anh ấy một lần.

Thiên Mỹ cười khiêu khích:

- Nhỏ này thật lãng mạn.

Liễu Châu cai lại:

- Có gì đâu mà lãng mạn ta chỉ là khán giả hâm mộ thôi mà. Mi không nghe sao tiếng hát của ảnh thật ngọt ngào. Hai người tranh cãi với nhau suốt buổi ca nhạc. Nguyên Vũ chỉ biết cười nhìn hai cô bạn gái, mỡi người giữ một ý.

Trời nắng chang chang mà chiếc xe của Thiên Vỹ lại giở chứng. Mồ hôi ướt đẫm lưng áo khó khăn lắm Thiên Vỹ mới dắt nó được một đoạn. Đưa tay quẹt mồ hôi trên trán, Thiên Mỹ bậm môi đẩy đi tiếp.

- Xe hư sao vậy cô?

- Ư ... tôi ...

- Kìa Thiên Mỹ!

Thiên Mỹ cũng giật mình ngại ngùng:

- Anh Nguyên Vũ, sao lại là anh?

Nguyên Vũ dựng xe mình lên lề đường rồi:

- Sao rồi Thiên Mỹ?

- Em cũng không biết sao nữa. Đang chạy thì tầt máy, em đề hoài mà không chạy.

Nguyên Vũ ngồi xuống xem xét. Anh cho nổ máy cũng không được. Nguyên Vũ lắc đầu:

- Em có kiểm tra xăng chưa Thiên Mỹ Thiên Mỹ gật đầu:

- Vừa mới đổ đây mà.

Bỗng Nguyên Vũ à lên một tiếng:

- Đây rồi. Đã bị khóa xăng.

Thiên Vỹ tròn mắt nhìn NAguyên Vũ ngạc nhiên:

- Xăng bị khóa ư?

- Đúng vậy.

Nguyên Vũ mở khóa rỗi cho nổ máy. Máy nổ thật dòn. Thiên Mỹ nhìn anh ngại ngùng:

- Em cảm ơn anh!

- Sao khách sáo vậy em?

Thiên Mỹ đỏ mặt vì cảm thấy quê quê với sự vô ý của mình. Tại sao xe bị khóa chứ? Có lẽ do mấy đứa nhỏ khi nãy khóa cũng nên.

- Nghĩ gì vậy Thiên Mỹ?

Thiên Mỹ giật mình ngước nhìn lên:

- Em ...

- Sao vậy?

- À không có gì cảm ơn anh đã sửa dùm xe của em.

Đưa xe lại cho cô Nguyên Vũ lắc đầu:

- Em đừng nên khách sáo như vậy.

Cầm lại chiếc xe Thiên Mỹ vẫn chưa giữ được sự bình tĩnh:

- Em cám ơn anh.

- Gì mà cám ơn anh hoài vậy Thiên Mỹ?

- Thật ra nếu không có anh em chẳng biết làm sao với nó cả.

Nguyên Vũ cười độ lượng.

- Nếu không phải anh thì người khác cũng giúp em mà thôi.

Mãi hồi lâu, Thiên Mỹ mới hỏi anh được một câu:

- Anh đi đâu về mà tình cờ như thế?

Tra chìa khóa vào xe mình Nguyên Vũ trả lời cô:

- Vừa tan sở anh định về nhà.

- Em làm trê mất thời gian của anh.

- Không, anh chỉ về để ăn trưa với mẹ anh thôi.

Câu nói của anh càng làm cho Thiên Mỹ thêm bối rối:

- Nếu vậy, em đã làm cho bác phải rối ruột Nguyên Vũ trấn an:

- Không có gì đâu, Thiên Mỹ đừng lo đến như vậy.

Cô giục:

- Vậy thì anh mau mau về với bác đi, đừng để người lớn phải chờ lâu.

Nguyên Vũ nhìn vẻ khấn trương của cô cũng phải phì cười:

- Anh đă nói không sao rồi mà. Anh muốn mời Thiên Mỹ ly nước.

Ngập ngừng cô từ chối:

- Em chỉ sợ bác phải chờ anh đó. Hay hẹn Nguyên Vũ biết mình nên dừng lại nơi đây là đúng lúc nên anh gật đầu:

- Vậy cũng được. Thôi chào em nhé!

Thiên Mỹ cười với anh:

- Vâng, chào anh.

Thiên Mỹ ghé tạt vào nhà của Liễu Châu:

- Trời đất, phải mi không đó Thiên Mỹ?

Thiên Mỹ vờ giận dỗi:

- Không phải ta thì còn ai nữa hả?

Liễu Châu chống chế.

- Không điều ta muốn hỏi ờ đây là mi đi đâu mà giữa trời nắng gắt thế này?

Thiên Mỹ cằn nhằn:

- Thì cũng tại chiếc xe này thôi hà.

- Sao thế?

- Nó dở chứng làm sao?

- Đang chạy ngon lành, cái tự nhiên tắt máy.

Liễu Châu cười bảo:

- Hết xăng ...

Xua tay Thiên Mỹ phân bua:

- Hết xăng ai nói làm gì.

Liễu Châu nhìn bạn lom lom:

- Vậy chứ làm sao?

- Ai chơi ác khóa kim xăng đó.

Liễu Châu tròn mắt kêu lên:

- Trời ơi? Ai mà chơi kỳ vậy?

- Bởi thế mới nói.

Liễu Châu nhìn bạn nghi ngờ:

- Thế rồi mi làm sao?

Phụng phịu Thiên Mỹ kể:

- Thì dắt bộ chứ còn làm sao?

Tròn mắt kinh ngạc nhìn bạn, Liễu Châu hỏi:

- Cái gì mi dẫn bộ?

Vậy chứ còn biết làm sao nữa chứ.

Ngần ngại Liễu Châu hỏi tiếp:

- Một mình mi dẫn bộ chiếc xe này ư?

Thiên Mỹ tủm tỉm cười:

- Không đâu.

- Hả, vậy là có người dẫn giúp mi hả?

Tủm tỉm cười, Thiên Mỹ gật đầu thú nhận:

- Đúng vậy.

Liễu Châu bảo đùa:

- Ai mà vinh hạnh đến thế vậy ta?

- Nguyên Vũ đó?

- Hả?

Thiên Mỹ kể:

- Trời nắng gắt, mi có biết ta vất vả vì nó Liễu Châu vẫn chưa hết ngạc nhiên, nên hỏi lại:

- Mi nói là NguyênVũ gặp và dắt xe cho mi?

Thiên Mỹ vội đính chính:

Dắt thì không, mà anh ấy sữa xe giúp mình.

Liễu Châu cao giọng trêu bạn:

- Người đâu gặp gỡ làm chi. Trăm năm biết có duyên gì hay không?

Liễu Châu cười giòn giã. Thiên Mỹ nguýt bạn:

Lại chọc ta nữa rồi, ghét ghê, mai mất ta không thèm cho mi biết nữa đâu.

iễu Châu xoay mặt lại đối diện với mình cô rồi bảo:

- Ôi giận lên mặt mi càng trông đẹp hơn đấy!

Chu môi Thiên Mỹ phụng phịu:

- Mi còn nói nữa hả?

Liễu Châu cười hì hì:

Ta chỉ nói thặt thôi. Xinh đẹp đáng yêu như mi đâu thiếu gì người nhòm ngó chứ.

Quay mặt đi, Thiên Mỹ can ngăn:

- Mình không thèm nói chuyện với mi nữa đâu.

- Hì hì không nói thì thôi:

Cả hai cùng nhìn nhau mà cười.

Nguyên Vũ vừa bước vào bậc thềm đã nghe tiếng cười trong trẻo của Kim Quyên. Anh hơi khựng lại khi nghe tiếng của Phụng:

Cho ta về đi mà Kim Quyên. Cũng sắp tối rồi đó.

Đợi một chút có được không? Anh ta cũng sắp về rồi.

Phụng nói lấp lửng:

Nhưng mà sao ta lại lo lo làm sao ấy.

Kim Quyên trấn an:

- Mi lo chuyện gì?

- Lỡ anh ấy không thích ta thì sao?

Kim Quyên lắc đầu:

- Với ta mà mi cũng không tin sao, anh hai chưa có người yêu đâu.

Phụng đỏ mặt:

Những chuyện ấy bí mật lắm sao mi biết được:

Kim Quyên nói chắc chắn:

- Người làm em gái như ta dĩ nhiên là phải biết rồi. Mi tin ta đi:

Phụng tỉ tê:

- Nếu bị anh mi từ chối thẳng thừng có lẽ ta sẽ quê lắm đó.

- Sao mi cứ nói toàn là chuyện không may mắn như vậy?

Phụng hơi cúi đầu:

- Cũng phải chuấn bị tâm lí chứ mi.

Ôm cánh tay bạn, Kim Quyên bảo nhỏ:

- Mẹ mình đà ưng thuận thì mọi chuyện sẽ tốt đẹp thôi.

Ôm ngực Phụng rên:

- Sao ta lo quá!

Kim Quyên cười hì hì:

- Không có gì phải lo cả. Ta nhất định anh hai sẽ yêu mi mà.

Nghe câu nói, Nguyên Vũ định lại trở ra, anh không muốn gặp Phụng.

Nhưng đã muộn rồi. Bà Kim Anh bắt gặp và lên tiếng:

- Con về rồi, sao còn đứng ở đây Nguyên Vũ?

Nguyên Vũ lúng túng anh gãi gãi đầu, tìm cách để ra ngoài.

- Dạ, con chợt nhớ bỏ quên giấy tờ ở nơi làm việc mẹ ạ!

Tưởng thật bà Kim Anh cằn nhằn:

- Sao con vô ý đên vậy chứ? Giấy tờ là vật quan trọng mà lại quên?

Nguyên Vũ nói với bà:

- Lu bu công việc quá nên con quên mất mẹ ạ!

Bà xua tay:

Thôi, thôi con mau mau đi lấy rồi về cho nhanh.

Nguyên Vũ chưa kịp đi thì Kim Quyên đã xuất hiện cùng với Phụng:

- Anh hai, mới về lại muốn đi nữa hả?

Nguyên Vũ nhìn em:

- Anh ra ngoài một chút rồi về ngay.

- Cho em đi với?

Nguyên Vũ nhìn Kim Quyên lắc đầu:

- Có bạn đến chơi, em theo anh làm gì?

- Không sợ bạn buồn sao?

Phụng nói lí nhí:

- Không sao, em cũng định về đây.

Kim Quyên đưa đẩy:

- Hay anh cho Phụng quá giang một đoạn?

Phụng lên tiếng từ chối:

- Đừng làm thế phiền anh lắm. Mình đón taxi về được rồi.

Kim Quyên không đồng ý:

- Mi đừng ngại dù sao anh hai cũng ra phố mà.

Bà Kim Anh nói vào một tiếng:

- Quyên nói phải đó con, để Vũ đưa con về Phụng ngập ngừng:

- Nhưng mà ...

Kim Quyên đẩy bạn đi ra:

- Mi ngại gì chứ, anh ta mình không hẹp hòi gì đâu. Phải không anh hai?

Nguyên Vũ cảm thấy kẹt vô cùng. Đứng trước tình thế này anh đâu thể từ chối:

- Nhà em ở đâu, tiện đg anh đưa em về luôn?

Phụng nól lí nhí:

- Nhà em cũng gần thôi. Nhưng em lại sợ phiền anh.

Nguyên Vũ cười dễ dãi:

- Không sao, anh đưa em về kẻo cô em của anh lại cự nự anh đấy.

Kim Quyên bóp nhẹ tay bạn cô cố tình nói to:

- Mi có thấy anh hai của mình ga lăng ghê chưa? Mi hãy cố lên đó. Mẹ và mình sẽ ủng hộ.

Câu nói đó của Kim Quyên làm cho Phụng đỏ mặt, cô lườm bạn:

- Nhỏ này kỳ ghê!

Bà Kim Anh giục:

Thôi đi đi con. Rồi về dùng cơm.

Nguyên Vũ lái xe, Kim Quyên dặn bạn:

- Mi hãy thật bình tĩnh và cố lên mà tấn công nhé!

Phụng lắc đầu từ chối:

- Ai lại làm kỳ thế chứ?

- Mi.

Nguyên Vũ cho xe chạy chờ tới. Phụng cảm thấy mất tự nhiên nhưng Kim Quyên đã đẩy bạn lên xe:

- Làm gì mà lóng ngóng như vậy chứ?

Phụng ngồi lên xe. Cô vẫy vây tay chào Kim Quyên:

- Chào nhé!

Kim Quyên không để ý mà hét to:

- Mi nhớ ôm eo anh cho chắc nhé! Anh hai chạy ẩu lắm đó.

Nguyên * còn nghe tiếng cười hì hì của cô em gái.

- Phụng chơi thân với Kim Quyên à?

- Vâng, tụi em chơi thân với nhau từ hồi còn học phổ thông.

Nguyên Vũ lại hỏi:

- Sao anh không thấy em đến chơi với nó.

Phụng mỉm cười một mình rồi đáp:

- Anh bận đi học xa đâu có ở nhà mà gặp.

- Ừ nhỉ!

Hai người để im lặng giây lâu, Phụng lại hỏi:

- Anh làm bên ấy có vất vả lắm không?

Nguyên Vũ lắc đầu:

- Không đâu, mọi chuyện đều tốt lành.

- Chúc mừng anh!

- Cám ơn em!

Phụng giở trò:

- Em thấy đói quá!

Nguyên Vũ kêu thầm trong bụng trời đất cô ta muốn gì đây. Mới lần đầu đi với nhau đã vòi vĩnh rồi. Chẳng lẽ từ chối, Nguyên Vũ đành nói:

Được hôm nay anh sẽ bao em một chầu no nê:

Hơi chờm lên phía trước Phụng cười vào tai anh:

- Anh nói thật hả?

- Đúng vậy.

Phụng vui vẻ lắm. Cô nói như hót vào tai anh:

Kim Quyên thật là may mắn có được người anh như anh vậy.

Nguyên Vũ bật cười:

- Anh thật sự không tốt như em nghĩ đâu. Phụng lắc đầu:

Đó là do anh khiêm tốn mà thôi.

- Anh nói thật!

Nguyên Vũ phải bấm bụng chiêu đãi cô một bữa cơm không phải vì anh tiếc tiền mà vì một lý do khác. Còn với Phụng, cô lại hi vọng. Cô tin rằng một ngày nào đó cô sẽ chiếm được trái tim anh. Hãy đợi đấy.

Liễu Châu ré lên khi nhận ra Thiên Mỹ:

- Ôi, mi đó hả Thiên Mỹ?

Lườm bàn, Thiên Mỹ chế giễu:

- Sao mi không chịu nhìn kỹ xem ta có phải là ma hay không?

Liễu Châu cười hềnh hệch:

- Không đâu, mi làm sao là ma được, mà phải là một cô tiên nhỏ vừa lạc xuống trần gian đó mà.

Thiên Mỹ lừ mắt nhìn bạn, cô rùng vai:

- Ôi, thôi ta không dám làm cô tiên như mi nói đâu.

- Sao thế?

- Vì cô tiên xuống trần đã yêu anh nông dân, bị buộc về trời ly tán buồn chết được.

- À, vậy mi muốn làm một công chúa lọ lem:

- Công chúa thì không đâu.

Liễu Châu nắm tay bạn kéo vào trong rồi nói tiếp:

Hôm nay nhà vắng lắm. Mi có thể ở chơi suốt ngày:

Lắc đầu, Thiên Mỹ từ chối:

- Không đâu, ta chỉ đến một lúc rồi về.

- Sao vội thế?

Thiên Mỹ nói đùa:

- Nhớ mi, đến gặp một chút là được rồi.

Chu môi, Liễu Châu nói đùa:

Nghe mi nói ta cảm động hết sức. Phải chi người ta cũng nói như mi vậy thì tốt quá.

- Người ta nào vậy hả?

Đưa một ngón tay lên miệng, Liễu Châu ra:

- Bí mật!

Quay mặt đi nơi khác Thiên Mỹ vờ giận:

- Mi xấu ghê, chuyện gì cũng giấu ta cả.

Liễu Châu vuốt ve:

Thật ra ta đâu có muốn giấu mi đâu. Chẳng bị qua sự việc chưa rõ ràng mà thôi.

Thiên Mỹ nhìn bạn:

- Mi nói vậy là sao?

Nghĩa là, chưa thật sự chín muồi. Nói ra nhỡ không được gì có bị quê không?

- Vậy thì thôi ta không ép.

Liễu Châu mở tủ lạnh, bê ra đủ thứ trái cây, cô giục:

- Ăn đi ta chuẩn bị cho mi đấy. Ăn hết mới được về.

Thiên Mỹ kêu lên, khi nhìn mọi thứ:

- Trời đất, bộ mi đầu độc bao tử của ta hả?

- Sao thế?

- Toàn là đồ chua.

- Chứ không phải mi thích ăn sao há?

Thiên Mỹ bật cười:

Thích, nhưng mà đâu phảilúc nào cũng ăn được:

- Sao thế?

Thiên Mỹ cười cười:

Bụng của ta đang đói đây nè.

Liễu Châu kêu lên:

- Ối, vậy mà mi không chịu nới sớm. Vào đây.

Nhưng Thiên Mỹ từ chối:

- Thôi hãy để mình về, bận chuyện rồi.

- Hôm nay chủ nhật bận gì?

Nhà lại có khách.

Liễu Châu cằn nhằn:

- Lại có khách nữa hay sao?

Thiên Mỹ thở dài:

Là khách làm ăn của ba mình thôi.

Liễu châu phẩy tay:

- Giàu như mi cũng chán thấy mồ. Chẳng được tự do gì cả.

Thiên Mỹ mỉm cười nhìn bạn:

- Có mi hiểu và thông cảm cho ta như vậy là tốt rồi.

Liễu Châu vờ giận:

- Tốt gì chứ, ta đang tủi thân thì có.

- Thấy bạn chuẩn bị than thở nên Thiên Mỹ đành nói:

- Ta định rủ mi đi phố mua sắm đấy. Nhưng mi không rảnh thì thôi.

Nheo nheo mắt nhìn bạn, Liễu Châu bảo:

- Ai nói với mi là ta không rảnh chứ? Muốn đi phố sao không nói sớm?

- Ai trông nhà?

Đưa xâu chìa khóa ra trước mặt bạn. Liễu Châu nhướng mày:

- Đây nè!

- Mi khóa cửa ư?

- Dĩ nhiên rồi.

Thiên Mỹ sáng mắt:

- Ôi, vậy thì hay quá?

Một lát sau hai cô đã có mặt ở siêu thị rồi.

Liễu Châu kêu lên khi thấy shop quần áo toàn là đồ mới:

- Ôi, xem nè Thiên Mỹ.

- Mode ghê nhỉ?

- Mi định mua gì?

- Thế còn mi?

Liễu Châu bóp túi, nói một cách rầu rầu:

- Ham thế thôi, chứ ta đâu có tiền.

Hiểu được tâm trạng của bạn, nên Thiên Mỹ:

- Mi cứ chọn, ta tặng mi.

Lắc đầu, Liễu Châu từ chối:

- Không đâu, hôm nay ta chẳng mua gì cả.

- Coi như mình đi chơi với mi thôi.

Thiên Mỹ lẳng lặng không nói gì cô lựa lựa tìm tìm một lát rồi mới bước ra:

Thử xem Liễu Châu!

Cô trố mắt nhìn chiếc áo mà Thiên Mỹ đưa cho mình:

- Mi ...

Thiên Mỹ cười rồi giải thích:

- Ta với mi sẽ mặc giống nhau cùng màu cùng kiểu.

Liễu Châu ngạc nhiên:

- Nhưng mi đâu có thích màu này mà mua.

- Nhưng mi thích đúng không?

Liễu Châu lắc đầu:

- Đừng ép mình vì ta như vậy Thiên Mỹ ạ.

Thiên Mỹ mỉm cười:

- Chẳng biết sao hôm nay ta lại thích màu này, kiểu này ghê lắm.

- Cảm động Liễu Châu cầm chiếc áo, cố lắm cô mỏi nói được:

- Có phải vì nể nang ta mà mi mua không?

Thiên Mỹ lắc đầu:

- Không có đâu. Mình sẽ mặc nó cùng với mi.

Thế là hai người cùng mua. Xong Thiên Mỹ đề nghị:

- Uống nước nghe Liễu Châu?

Liễu Châu gật đầu:

Mình cũng thấy khát rồi nè.

- Cho hai ly nước cam vắt.

Liễu Châu đã nhận ra Triệu Minh. Khều nhẹ:

- Oan gia kìa!

- Hả?

Thiên Mỹ đã nhìn thấy, cô nói một cách tỉnh queo:

- Mặc xác anh ta?

Nhưng anh ta sẽ phá rối tụi mình.

- Vậy thì uống nhanh lên.

- Được.

Nhưng hai cô đâu thể nhanh được bằng anh ta. Triệu Minh đã bước lại gần hơn.

- Xin chào hai cô!

Liễu Châu hất mặt:

- Không dám đâu.

Triệu Minh nhìn Thiên Mỹ không chớp mắt:

- Xin cho anh được mời hai cô chầu nước này nhé!

Vẫn tiếng của Liễu Châu:

- Ai lại thế chứ. Vả lại tụi này đâu có quen thân với anh.

Triệu Minh nheo nheo mắt:

- Không quen rồi sẽ quen thôi mà. Chúng ta có xa lạ gì đâu.

Liễu Châu bĩu môi:

- Vậy sao? Nhưng rất tiếc tụi nầy chẳng chút hứng thú kết bạn với anh đâu.

Triệu Minh xua tay:

- Anh có gì không tốt mà hai cô phải lạnh nhạt!

Không thích là không thích vậy thôi, Triệu Minh vẫn cố tình hỏi:

- Không thích anh ở điểm nào?

- Tất cả.

Quay sang Thiên Mỹ, Triệu Minh hỏi cô:

- Vậy còn Thiên Mỹ thì sao?

Thiên Mỹ giật mình cô ngạc nhiên hỏi:

- Sao anh biết tên tôi?

Triệu Minh cười:

- Muốn biết thì dễ thôi mà.

Liễu Châu cao giọng:

- Có lẽ bỏ thời gian tìm mà mới được chứ gì?

Vẫn để nụ cười trên môi, Triệu Minh tự cao bảo:

- Anh muốn thì chuyện gì mà chẳng được chứ?

- Phách lối dữ vậy ta!

Thiên Mỹ gọi tính tiền rồi đứng lên:

- Mình về thôi mi?

Liễu Châu cũng đứng lên:

- Được, thật là phiền phức.

Đi được một đoạn, Thiên Mỹ lo lắng.

- Ta sợ anh ta sẽ gây phiền phức cho mình sau này.

Liễu Châu hậm hực:

- Anh ta dám?

Thiên Mỹ lắc đầu:

Nhìn vẻ mặt anh ta mà xem có gì đó rất ngang tàng.

Liễu Châu gật gù:

- Mi nói ta mới nói. Chầng hiểu làm sao ta luôn thấy anh ta luôn nhìn mi đấy.

Điều nay ta cũng thấy.

Liễu Châu căn dặn:

- Vậy thì mi cũng nên cẩn thận khi đứng Thiên Mỹ chợt hỏi:

- Mi có thể giúp ta một chuyện không?

- Chuyện gì? Mi nói đi!

- Tìm hiểu xem anh ta là con nhà ai, hiện đang làm gì?

Liễu Châu gật nhẹ đầu:

- Được thôi.

- Mi cố gắng giúp ta nhé.

Liễu Châu lại cười hì hì:

- Thám tự tư, ta trở thành là thám tử tư của riêng mi rồi.

Thiên Mỹ cũng bật cười:

- Mi thấy có thể hoàn thành nhiệm vụ được không?

Liễu Châu vỗ ngực:

- Dĩ nhiên là được rồi. Hãy tin vào tài năng của ta đi.

Thiên Mỹ gật đầu nói như an tâm:

- Mi là bạn tốt, ta lúc nào cũng sẽ tin ở mi.

Nắm tay bạn Liễu Châu nói một câu hứa:

- Mi an tâm, ta sẽ chẳng đề cho anh ta phá mi đâu.

- Cám ơn mi.

- Khách sáo làm gì? Tụi mình là bạn của nhau mà.

Thiên Mỹ cảm thấy an tâm phần nào. Cô rất sợ hãi mỗi lần gặp anh ta.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Re: Hạnh Phúc Đã Bay Xa (Truyện Ngắn) - Nhật Thụy

Postby tuvi » 18 Aug 2019

Chương 2

Ông Thiên Tài đặt tờ báo xuốngbàn hớp một ngụm trà, rồi nói với Thiên Mỹ ngồi gần đó:

- Cha muốn con nên trở về công-ty của cha mà làm việc.

Thiên Mỹ vân lắc đầu từ chối:

- Con không muốn như vậy đâu cha ạ. Về đó con có rất nhiều áp lực, con chịu không nổi. Ông nhìn con trấn an:

- Dù gì thì cũng còn có cha mà. Con có gì Thiên Mỹ vẫn nói:

- Cha không hiểu đâu, con cố gắng lắm mới không dọn ra ngoài ở đó thôi.

Ông Tài nghiêm giọng:

- Tại sao con lại như thế? Trong khi dì con hết mực thương yêu con.

Nhìn cha, Thiên Mỹ hỏi lại:

- Thật vậy sao cha? Dì ấy thương con lắm sao?

- Sao con lại hỏi cha như thế?

Thiên Mỹ ấm ức:

- Tại sao cha không thể nói cho con nghe về chuyện của mẹ con. Tại sao hai người phải chia tay nhau như thế.

Ông Thiên Tài thở dài:

- Chuyện quá lâu rồi, cha không muốn nhắc lại nữa đâu!

Thiên Mỹ ngước nhìn ông bằng ánh mắt như van xin:

- Con muốn biết lắm. Xin cha hãy nói cho con nghe đi! Con không muốn nghe dì luôn nói xa nói gần, muốn ám chỉ mẹ con điều gì đâu.

Nhắm mát lại Thiên Tài cố xua đi tất cả.

- Đừng con, cha không muốn chuyện người lớn ảnh hưởng đến con đâu.

Thiên Mỹ vẫn lắc đầu van xin:

- Con đã lớn rồi, con muốn biết một chút về mẹ của con. Xin cha đừng giấu con nữa.

Biết không căng thắng với con được, ông nói một cách nhẹ nhàng:

Điều này hãy để lúc con thành gia thất rồi cha sẽ nói cho con nghe.

Thiên Mỹ năn nỉ:

- Không đâu, con chỉ muốn nghe bây giờ. Ông Thiên Tài đứng lên, ông thoái thác:

- Cha mệt lắm, về phòng nghỉ đây. Con cũng nên nghỉ sớm đi!

Thiên Mỹ để hai hàng nước mắt tuôn dài xuống má. Cô mân mê tấm ảnh của mẹ mình.

Một người đàn bà lúc tuổi còn xuân sắc rất đẹp. Thiên Mỹ phải công nhận là mình giống mẹ từ mắt sóng mũi làn môi như khuôn đúc. Nhưng hiểu về mẹ thì cô mù tịt.

Họ nội ai cũng nói mẹ cô là một người xấu nhưng nhìn vào mắt mẹ cô không tin điều đó.

Điện thoại reo, Thiên Mỹ uể oả đứng lên:

- Alô! Thiên Mỹ đây.

Bên kia đầu dây Liễu Châu nói như reo:

- Mi đó hả?

- Biết mà còn hỏi!

- Này, nhỏ Nhung mời tụi mình sinh nhật đấy!

Thiên Mỹ cũng nghe vui vui:

- Vậy hả? Mà chừng nào?

- Tối thứ bảy.

Tối thử bảy, Thiên Mỹ nhẩm tính rồi gật đầu:

- Vậy mi tính sao?

- Ta thì sẵn sàng.

Thiên Mỹ nói đùa:

- Mi là vậy mà. Nghe đi dự tiệc 1à vui lắm rồi.

- Chứ mi thì sao?

- Cũng vui chứ sao.

- Vậy cũng nói.

Thiên Mỹ lại hỏi:

- Mi định ăn mặc thế nào?

Suy nghĩ một lát, Liễu Châu lại báo:

- Mặc bộ đồ mi vừa tặng cho ta đó. Mi cũng thế chứ?

Thở dài, Thiên Mỹ bảo đùa:

- Mặc như thế rồi ta đẹp hơn mi thì sao?

Liễu Châu kêu lên:

- Ê, giở trò gì đó?

- Không đâu, mình đùa thôi. Giờ tính sao?

- Hai đứa mặc một thứ luôn chứ còn sao?

Thiên Mỹ đồng ý ngay:

- Như thế nhé!

Liễu Châu căn dặn:

Tối ấy mi nhớ đến sớm đó nha.

- Rước mi hả?

- Vẫn thế mà làm.

- Mi khôn ghê!

- Đành chịu thôi.

Thiên Mỹ nói đùa:

- Cố gắng tìm "xể" đi chứ!

Liễu Châu cười khiêu khích:

- Rồi, ta sẽ phấn đấu.

- Bye!

- Bye! Chúc ngủ ngon!

- Ngủ ngon!

Thiên Mỹ cứ trăn trờ mãi, chẳng hiểu sao mấy lúc sau này cô thật khó ngủ.

Cô suy nghĩ miên man, nghĩ nhiều đến Nguyên Vũ. Thật ra anh ta là người như thế nào? Đẹp trai, lịch sự, ga lăng, còn suy nghĩ của anh thì như thế nào nhỉ?

Mải suy nghĩ cô vùi vào giấc ngủ lúc nào cũng không hay.

Choàng tỉnh nhìn lên đồng hồ cô hốt hoảng. Chết rồi trễ mất.

Cô vệ sình xong đi như chạy xuống cầu thang. Thấy cha và dì còn ngồi ở đó.

ánh mắt dì nhìn mình không mấy vui. Cô từ chối ăn sáng.

Xin phép cha và dì con đi làm đây.

Thiên Tài nhìn con gái như không bằng lòng:

- Ăn sáng rồi mới đi.

Câu nói nhẹ nhàng mà như ra lệnh của của cha làm cho Thiên Mỹ khó xử.

- Trễ lắm rồi cha ơi! Con không ăn đâu.

Bà Quỳnh nói như hờn mát:

- Có lẽ thức ăn em làm không ngon nên con nó từ chối.

Ông Thiên Tài xua tay:

- Ăn rồi hẳn đi. Quyết định như vậy đi!

Ấm ức ngồi vào bàn ăn. Thiên Mỹ cố ăn cho:

- Con xin phép ba và dì.

Bà Quỳnh lên tiếng:

- Chiều con nhớ về sớm một chút nhé!

Thiên Mỹ nhìn bà:

- Có chuyện gì sao dì?

- Tối nay có người đến xem mắt con đó.

Thiên Mỹ ngạc nhiên:

- Xem mắt con ư?

Bà Quỳnh cười nham hiểm:

- Được người ta để ý đến là may mắn lắm rồi.

Thiên Mỹ lắc đầu từ chối:

- Con chưa muốn như vậy đâu. Con muốn mình được tự do một thời gian nữa.

Sợ làm phật ý vợ nên ông Thiên Tài khuyên con:

- Dù gì thì tối nay con cũng nên có mặt ở nhà sớm một chút.

- Tại sao lúc nào cũng nghe theo dì cả. Cô nghe như nghẹn trong cổ:

- Vâng ạ?

Phẩy tay, ông nói:

- Vậy thì đi đi.

Trên suốt. đoạn đường đến nơi làm việc. Thiên Mỹ suy nghĩ miên man. Anh ta là ai nữa đây sao chẳng để cho mình được yên ổn như vậy?

Thiên Mỹ bước vào nhà, cô biết mình là nhân vật chính để mọi người ngắm nhìn. Cô giữ bình tĩnh cúi đầu chào mọi người. Tiếng bà Quỳnh vang lên:

- Nó chín là Thiên Mỹ con gái của chúng tôi.

Bà Nguyệt nhìn cô không chớp mắt, bà khen:

- Ôi, con gái của chị thật dễ thương. Lại đây cháu!

Miễn cưỡng Thiên Mỹ đến gần bà hơn. Cô vẫn im lặng. Bà Nguyệt lại lên tiếng:

Thật là tiếc, con trai tôi hôm nay có việc đột xuất. Nếu không thì ...

Bà Quỳnh xua tay:

- Có gì đâu mà chị ái ngại chứ. Chúng nó vẫn còn cơ hội gặp nhau mà phải không?

Ông Triệu Cơ nói với vợ:

- Xem ra em còn nóng lòng hơn con trai mình đó.

Bà Nguyệt nguýt chồng:

- Anh còn nói nữa sao? Chuyện này em chờ lâu lắm rồi.

Bà Quỳnh làm ra vẻ buồn:

- Anh chị còn có cơ hội có cháu nội để ẵm bồng còn vợ chồng tôi có nằm mơ cũng không có.

Ông Triệu Cơ khề khà:

- Sao không được chứ cháu ngoại cũng là cháu cơ mà.

Bà Quỳnh vá lả:

Anh nói cũng phải.

Bà Nguyệt nắm bàn tay của Thiên Mỹ, bà gợi chuyện:

- Làm ở đó cá vất vả lắm không con?

Thiên Mỹ nhẹ gật đầu:

Dạ công việc cũng tương đối vất vả. Nhưng bù lại lương rất cao ạ.

Bà Nguyệt hơi khó hiểu nên hỏi lại:

- Con đi làm là vì tiền sao?

Biết câu nói của mình làm phật lòng cha với dì. Nhưng cô không biết nói dối cơ mà:

- Cháu chỉ muốn mình sống tự lập thôi ạ.

Bà Nguyệt lo lắng:

- Liệu con có đủ sống không?

Thiên Mỹ gật đầu:

- Tốt lắm ạ.

- Chỗ của bác đang thiếu người hay con sang phụ bác một tay nhé!

Thiên Mỹ từ chối thẳng:

- Dạ không đâu ạ! Cháu làm nơi ấy quen rồi. Đúng ra là ông Thiên Tài phật lòng thật. Ông lừ mắt nhìn con gái:

- Có lẽ tôi cũng phải kéo nó về thôi anh ạ!

Ông Triệu Cơ gật gù:

- Con cái lớn rồi. Nó quyền tự do của nó anh ạ. Kẻ làm cha như tụi mình cũng không nên ép chúng làm gì.

Ông Thiên Tài lắc đầu:

- Nói như anh vậy làm sao được. Con cái thì phải phục tùng cha mẹ chứ?

Ông Triệu Cơ vẫn giữ ý mình:

- Anh ép buộc như vậy tôi e không tiện đâu. Bà Quỳnh nhìn ông Triệu Cơ lên tiếng:

Xem ra anh quá dễ dãi với con cái rồi.

Bà Nguyệt cố ý bênh vực chồng:

- Không đâu, đó chỉ là do anh ấy muốn cho con được tự do chọn hướng đi cho mình thôi.

Thiên Mỹ ngồi nghe người lớn nói chuyện mà phảt ngán luôn. Định đứng lên đi về phòng thì bà Nguyệt lại nói:

Cũng như mai mối cưới Thiên Mỹ về rồi dù nó là dâu nhưng vợ chồng tôi vẫn cho nó làm ở nơi mà nó thích.

Bà Quỳnh phản ứng ngay:

- Ý vậy đâu có được. Nó phải về phụ gia đình chồng một tay chứ.

Bà Nguyệt cười dễ dãi:

- Chúng ta nên tôn trọng sự quyết định của con cái.

Ông Thiên Tài xua tay:

Chuyện sau này hãy để sau này rồi tính. Bây giờ mời anh chị dùng cơm với gia đình.

Bà Quỳnh bảo Thiên Mỹ:

- Con vào bảo người làm dọn cỏm đi nhé!

Chỉ mong có thế, Thiên Mỹ đứng lên đi nhanh xuống bếp. Ngồi ở đó một chút nữa có lẽ cô sẽ ngạt thở mà chết:

- Cô hai!

Thiên Mỹ tròn mắt nhìn chị Hồng người giúp việc cho gia đình, cô tỏ ý không bằng lòng:

- Em nói rói, chị đừng có gọi em như vậy.

Hồng đắn đo:

- Tôi chỉ sợ bà chủ rầy thôi.

Nhìn Hồng, Thiên Mỹ rất cảm thông nên nói:

Nếu vậy chị chỉ gọi như thế khi có cha và dì nhé.

Hồng nhẹ gật đầu:

Tôi rất cám ơn Thiên Mỹ nhân từ như vậy.

Đã cho quà cáp rất nhiều mà lại còn:

- Dọn cơm xong chưa Hồng?

Tiếng bà Quỳnh vang lên, Hồng vội vã lên.

- Dạ xong rồi bà chủ.

Thiên Mỹ bảo:

Để tôi phụ chị một chút nhé.

Ngước nhìn Thiên Mỹ, Hồng ái ngại:

Để tôi làm được rồi. Bà chủ thấy lại la tôi.

- Không đâu, nhà có khách chắc mọi người Hồng rất thương và mến phục Thiên Mỹ.

Một cô gái xinh đẹp, con nhà giàu có mà không có một cử chỉ xem thường khinh rẻ người ăn kẻ ở. Bữa cơm gia đình cũng trôi qua điều mà hôm ấy may là anh ta không có mặt.

Thiên Mỹ giật mình khi nhận ra Triệu Minh theo sau mình:

- Đi làm về hả Thiên Mỹ?

Cô im lặng vờ như không nghe, vẫn cho xe chạy đều đều trên đường. Triệu Minh tưởng cô không nghe thật nên cố tình chạy đón đầu cô:

- Chào em!

Thiên Mỹ nhếch môi:

- Là anh à?

- Đúng vậy!

Thiên Mỹ vẫn không nhìn anh ta mắt nhìn về phía trước. Cô nghĩ phai làm sao cắt cái đuôi đáng ghét này đi.

- Anh muốn mời em ly nước. Cám ơn tôi không khát.

Triệu Minh dai dẳng:

- Sao vậy Thiên Mỹ?

- Có sao đâu, tại tôi không khát thôi mà.

- Dường như em muốn tránh mặt tôi?

Thiên Mỹ nói một cách thẳng thừng:

- Anh nhận ra điều đó sao còn hỏi làm gì?

Thật ra anh đâu có làm gì để em phải giận. Bậm môi, Thiên Mỹ lắc đầu:

- Làm cái đuôi thế này mà báo người khác đừng giận.

Triệu Minh cười hì hì:

- Đó là do anh thích em mà.

- Nhưng tại sao anh chẳng chịu nhìn xem người ta có thích mình hay không nữa chứ.

Triệu Minh nói xa, nói gần:

- Từ từ rồi em sẽ thích thôi mà.

Bĩu môi, Thiên Mỹ bảo:

- Chuyện ấy thì không có đâu!

- Tại sao?

- Tôi vốn không ưa anh từ đầu rồi mà.

- Anh ta cười:

- Và anh cũng đã nói với em rồi:

Ghét của nào trời trao của ấy rồi mà.

Trợn mắt. Thiên Mỹ nói to:

- Anh đừng có hòng:

Triệu Minh giễu cợt:

- Xem ra anh và em phải đánh cuộc rồi.

Ngoảnh mặt đi nơi khác, Thiên Mỹ lầm bầm:

- Cuộc gì chứ?

- Xem ai thắng ai vậy mà.

Thiên Mỹ giận lắm nên nói:

- Anh thật là vô lý hết sức. Tôi ... tôi sắp lấy chồng rồi đó.

Triệu Minh vờ nhăn nhó:

- Em chịu lấy anh ta?

Thiên Mỹ đốp chát:

Dĩ nhiên rồi, ít ra anh ta cũng đàng hoàng, đứng đắn hơn anh đấy.

Triệu Minh cười hề hề:

- Vậy hả?

Thiên Mỹ dọa:

- Thôi nhé, từ nay anh đừng có làm cái đuôi theo nữa tôi nữa.

- Sao kỳ vậy?

Tôi không muốn chồng tôi hiểu lầm. Triệu Minh lại cười:

- Có lẽ chồng của em cũng không đến nỗi khó vậy đâu.

Thiên Mỹ gắt lên:

- Nhưng tôi cấm anh!

Triệu Minh đùa cợt:

- Ai nỡ cấm con tim yêu chứ em.

- Hừ, người gì đâu mà dai hơn đỉa.

Đẹp trai không bằng nói dai.

Thiên Mỹ cằn nhằn trong lòng. Hôm nay thật là một ngày xui xẻo, ra đường gặp gì đâu không.

- Anh có thể đưa em về.

Phùng má, Thiên Mỹ bảo:

- Không cần đâu!

- Sao lại thế?

Thiên Mỹ dọa:

- Giờ này chồng tương lai của tôi chắc chắn đang có mặt ở nhà chờ tôi đó.

Làm ra vẻ sợ sệt, Triệu Minh rướn cổ:

- Vậy hả? Sao em không nói sớm. Làm anh phải giật cả mình.

Tưởng anh ta nói thật, Thiên Mỹ cảm thấy mừng:

- Vậy thì anh nên giấu cái đuội ấy giùm đi!

Triệu Minh,lắc đầu:

- Không đâu, anh càng muốn lộ tay cái đuôi.

- Hả?

- Anh muốn tranh giành quyền lợi một cách công bằng thôi.

Thiên Mỹ cảm thấy bực bội:

- Điên khùng gì đâu.

- Ê, điên khùng mới làm cái đuôi em đó.

- Trời ơi, làm sao mà cắt cái đuôi được đây?

- Triệu Minh.

Tiếng ai đó gọi anh ta. Triệu Minh giảm ga.

Lựa thời cơ ấy Thiên Mỹ cho xe chạy thật nhanh. Cô cảm thấy mừng khi cắt cái đuôi ngoài ý muốn ấy.

Nhưng Thiên Mỹ cứ suy nghĩ mãi về những câu nói bóng gió của anh ta.

Cả hai người đều sững sờ nhìn chiếc xe bẹp dí. Lại xì vỏ xe, Liễu Châu lên tiếng cằn nhằn:

- Hết chỗ xì rồi sao nhè chỗ này lại xì thế này chứ?

Thiên Mỹ thở dài:

- Mi trách làm gì nhỏ đúng lúc vậy thôi.

Liễu Châu nhìn Thiên Mỹ:

- Tính sao đây?

- Còn tính gì nữa, đẩy tìm chỗ sửa.

Ngó quanh chẳng tìm được nơi sửa, Liễu Châu lại nói:

Biết đâu mà sửa đây.

Thiên Mỹ động viên:

- Sẽ có thôi mà, tụi mình ở đẩy thêm một chút nữa xem nào.

Liễu Châu vẫn cằn nhằn:

- Sao xúi quẩy thế này chứ?

Thiên Mỹ phì cười:

- Mi cằn nhằn thì có ích gì chứ.

- Này cô em, có cần anh giúp gì không?

Liễu Châu trề môi:

- Ai cần chứ?

Tiếng cười của anh ta vang lên. Liễu Châu hậm hực nhìn theo Thiên Mỹ mỉm cười khuyên:

- Giận làm gì những kẻ người dưng ấy.

Liễu Châu phụ giúp bạn một lúc rồi nói:

- Lúc nó cười mình sao mà nhẹ đến thế nhỉ?

- Thôi, cố lên một chút nữa xem sao?

Tiếng xe thắng phía sau, tưởng là những gã thanh niên bỡn cợt khi nãy, nên Liễu Châu gắt lên:

- Đồ mắc dịch.

Nguyên Vũ bước xuống xe:

- Chửi ai thế Llễu Châu?

Thiên Mỹ giật mình:

Nguyên Vũ!

Liễu Châu quay lại cười trừ:

- Là anh đó sao?

Hơi nghiêng đầu nhìn cô, Nguyên Vũ hỏi:

- Vậy em tưởng là ai hả?

Liễu Châu như còn giận:

- Mấy thằng cha cà chớn ấy mà.

Nguyên Vũ bảo đùa:

- Ai mà dám chọc giận tiểu thư kia chứ?

Liêu Châu nhớ lại chiếc xe đang bị xẹp lép, liền nói với anh:

- Tại nó đó, nó làm hai đứa quê muốn chết.

Hiểu ra Nguyên Vũ cười cười:

Nó làm cho hai cô phải vất vả.

- Đúng thế ...

Vẫn tiếng của Liễu Châu:

- Giờ tính sao đây anh?

Nguyên Vũ nhìn xe, rồi nhìn lại hai cô:

- Thì đem đến tiệm để sửa.

Chu môi, Liễu Châu lắc đầu:

- Đoạn đường này dường như không có tiệm Nguyên Vũ nghĩ thoáng qua:

- Vậy thì em lên xe anh còn Thiên Mỹ thì lên xe này. Anh sẽ đẩy xe tìm tiệm để sửa.

Liễu Châu sáng mắt:

- Chà khỏi phải đi bộ. Anh thương mình ghê nhỉ? Cứ tính vậy đi.

Thiên Mỹ vẫn còn chần chừ, cô do dự:

- Cách ấy liệu có ổn thỏa không? Mình chỉ sợ không an toàn.

Nguyên Vũ động viên:

- Anh chỉ chạy chậm thôi, em đừng sợ.

Liễu Châu giục:

- Không thứ làm sao mà biết không được.

- Mi có biết làm như vậy là phạm luật giao thông hay không hả?

Nhăn mặt Liễu Châu lý sự:

- Mi dùng từ ghê thấy mồ.

Liễu Châu lại giục:

- Mi tính sao?

- Đâu còn cách gì Thiên Mỹ đành phải làm theo lời Nguyên Vũ, cô dặn:

- Anh nhớ chạy từ từ thôi nhé. Vì em chưa lần nào làm qua kiểu này.

Nguyển Vũ nhìn cô thông cảm:

- Được rồi, nhưng em hãy bình tĩnh nhé.

Một lát sau, xe cũng được đưa đến tiệm để sửa. Thiên Mỹ nói nhỏ vào tai bạn:

Kỳ ghê, lần nào xe hư cũng làm phiền tới anh ấy.

Liễu Châu hóm hỉnh nói:

- Tại anh ấy mắc nợ chiếc xe của mi từ kiếp trước.

- Hứ ... nhỏ này.

- Hổng phải sao?

- Sai rồi.

Cả hai cùng cười, Nguyên Vũ đi một lát rồi quay lại trên tay hai bịt nước:

- Hai cô uống nước đi!

Thiên Mỹ ngại ngùng:

- Làm phiền anh, em ngại ghê?

Anh cười thật đẹp:

- Có gì làm em phải ngại. Chuyện thường tình thôi mà.

Liễu Châu cằn nhằn:

- Anh còn nói nữa. Có những người nhìn hai em bỡn cợt cười đùa đó mà.

Nguyên Vũ bảo đùa:

- Có lẽ họ nhìn thấy em nên sợ đó thôi.

- Bộ em dữ lắm sao?

Nguyên Vũ cười cười:

Đủ làm người ta sợ.

Liễu Châu chu môi:

- Anh chọc quê em đó hả?

Thiên Mỹ hùa vào:

- Có thể anh nói đúng.

Trợn mắt nhìn bạn Liễu Châu trêu lên:

- Mi mà cũng nói thế nữa sao? Ta giận mi. Nguyên Vũ tiếp lời:

- Đùa cho vui thôi chứ em hiền lắm.

Thiên Mỹ đệm thêm:

- Hiền như ni cô vậy.

- Hử, bộ ta giống sư cô lắm sao?

Thiên Mỹ nói đùa:

Hiền là phải giống thôi.

Liễu Châu xua tay:

- Hai người hùa nhau để ăn hiếp tôi à? Nghỉ chơi hai người ra luôn.

Nguyên Vũ xuống nước năn nỉ:

- Thôi cho anh xin lỗi đi. Đừng giận xấu lắm đó.

Liễu Châu chu môi:

- Em không chịu vậy đâu. Dường như anh có gì đó thiên vị cơ.

Biết bạn chuẩn bị nói bậy nên Thiên Mỹ lên:

- Đừng nên lôi ta vào cuộc đó nhé.

Liễu Châu cãi lại:

Chuyện này xảy ra là do mi kia mà. Thiên Mỹ tròn mắt:

- Xe bị xẹp là chuyện ngoài ý muốn mà. Sao mi đỗ lỗi cho ta?

Liễu Châu nhướng mày:

- Ai biết được đó là ngoài ý muốn hay là do mi sắp đặt.

Thiên Mỹ đỏ mặt:

- Sao mi nói gì khó nghe như vậy?

Liễu Châu đùng đùng bỏ đi:

Ta đưa mi dến đây là đủ rồi. Bây giờ ta phải đi đây.

- Mi đi đâu?

- Lo công việc của ta.

- Ôi, mi ở lại chờ đi, lát nữa ta sẽ đưa cho mi đi.

Khoát tay, Liễu Châu nói giọng bất cần:

- Không cần đâu, mình có thể đi một mình được mà.

Thiên Mỹ nhìn bạn nói như muốn khóc:

- Mi làm sao vậy? Ta sai chuyện gì à?

Liễu Châu lẫc đầu:

- Mi đâu có sai chuyện gì. Mọi chuyện là do ta thôi.

Nắm tay kéo bạn lại, Thiên Mỹ nói như năn:

- Sao mi lại giận ta vậy chứ? Nếu có gì thì cho ta xin lỗi.

Ngốc quá, có gì đâu chứ.

Rồi quay sang, cô nói với Nguyên Vũ:

- Phiền anh giúp giùm Thiên Mỹ nhé!

Thiên Mỹ vô cùng ngạc nhiên khi Liễu Châu đưa tay vẫy chiếc taxi vừa trờ, tới:

- Chúc vui vẻ nhé!

Chẳng để cho Thiên Mỹ kịp nói gì Liễu Châu ngồi vào xe còn đưa tay vẫy vẫy.

Buổi tối hôm ấy, Liễu Châu lại điện cho Thiên Mỹ:

- Alô! 'Mi có vui không?

- Vui gì cơ?

Liễu Châu trêu bạn:

- Thì hai người đi chơi với nhau đó mà. Đã nói những gì rồi nè?

Thiên Mỹ vờ như giận:

- Chẳng có ai mà quá đáng như mi cả. Dám bỏ bạn bè như thế.

Liễu Châu cười qua máy:

- Mình chỉ tạo điều kiện cho hai người thôi mà.

Kỳ thấy mồ luôn vậy đó.

Liễu Châu cười khiêu khích:

- Gì đâu mà kỳ. Nè, ta thấy Nguyên Vũ dường như có nhiều điều muốn nói với mi đó.

Thiên Mỹ giẫy nẩy:

- Ôi, mi đừng có nghĩ quấy cho ta. Để ý đến mi thì có.

Liễu Châu lại nói:

Hôm qua ta bỏ mi về một cách đột ngột là có chủ ý.

- Chủ ý gì cơ?

Liễu Châu bảo:

- Tạo cơ hội cho hai người nói chuyện riêng:

Thiên Mỹ vội phân minh:

- Không đâu hôm qua tụí mình chỉ nói đến chuyện của mi thôi.

- Chuyện của ta ư? Mà là chuyện gì chứ?

Nguyên Vũ nói rất nhiều điều về mi đó.

Liễu Châu kêu lên:

- Có lộn không đó?

- Chính xác trăm phần trăm.

Liễu Châu từ chối:

- Nè, mi đừng có làm cái điệu đó nha!

Nguyên Vũ để ý đến mi nhưng có điều anh ấy không dám nói ra mà thôi.

- Sao mi biết:

- Mi nên nhớ mình quen với Nguyên Vũ trước mà.

Thiên Mỹ than:

Hoàn cảnh của mình hiện tại đang đi vào ngõ cụt.

- Mi nói gì mà nghe bi quan đến thế?

- Thật là như vậy mà.

Liễu Châu an ủi:

- Chuyện cũng chưa đến nước nào thì mi đừng nên lo lắng nhiều đến như vậy.

- Ờ, cám ơn mi đã có lời khuvên.

- Khách sáo làm gì?

- Thôi nhé, bye! Chúc ngủ ngon!

- Ngủ ngon?

Sáng hôm sau, Thiên Mỹ đi làm cô ghé tạt siêu thị mua ít đồ dùng..Đang lựa chọn đồ để mua thì có tiếng gọi:

- Thiên Mỹ!

Cô giật mình ngước nhìn lên:

- Ôi, cô ...

Mỹ Lan tươi cười với cô:

- Con đi một mình à?

- Vâng, trên đường con đi làm thì ghé qua đây.

Mỹ Lan hỏi như quan tâm:

- Con làm ở chỗ đó có tốt không?

Gật đầu, Thiên Mỹ tiếp:

- Dạ, tốt lắm cô ạ?

- Vậy cũng được.

Thiên Mỹ chợt hỏi:

- Lâu nay cô sống ở đâu? Sao lâu qúa mà không về thăm nội gì hết vậy?

Mỹ Lan chợt buồn, cô thở dài:

- Về làm sao được mà về!

- Sao thế cô?

Mỹ Lan tâm sự.

- Cô vẫn còn sống độc thân.

Tròn mắt nhìn cô, Thiên Mỹ dò hỏi:

- Thế còn dượng đâu?

Nắm tay kéo cô vào một quán nước, Mỹ Lan:

Con vào đây uống nước rồi cô sẽ kể cho con nghe.

Thiên Mỹ sốt ruột:

- Hiện giờ cô sống ra sao.

Hớp một ngụm nước, Mỹ Lan kể:

- Cô và dượng đã chia tay rồi.

Tròn mắt nhìn cô, Thiên Mỹ ấp úng:

- Chia tay rồi ư?

Phải, đã chia tay rồi.

- Sao thế cô?

Mím môi, cố kìm xúc dộng Thiên Mỹ lắc đầu:

- Trò đời bể dâu khó lường trước được.

Thiên Mỹ nhìn cô:

- Buồn thế sao cô?

Hơi mỉm cười Mỹ Lan lại nói:

- Đàn ông chẳng có ai tốt cả. Con cũng phải nên cẩn thận.

Hơi cúi đầu Thiên Mỹ đáp:

- Con chưa có người yêu đâu.

- Tốt.

Ngẩng đầu lên nhìn, Thiên Mỹ nói giọng buồn buồn:

- Nhưng cha và dì định ép gả con cho một người xa lạ.

Mỹ Lan lẩm bẩm:

Người xa lạ, chưa hề yêu chưa hề quen biết, có khi còn hay hơn đó con.

Thiên Mỹ càng ngạc nhiên:

- Sao thế hả cô?

Mỹ Lan nhìn sựhất hoảng của Thiên Mỹ, cô mỉm cười lắc đầu:

- Sau này rồi con sẽ rõ!

- Cô có định về thăm nội hay không?

Mỹ Lan lắc đầu:

- Chừa thể về được vì cô còn một số công việc chưa làm xong.

Nhưng mọi người luôn nhắc và chờ đợi cô đó.

Xoay xoay ly nước Mỹ Lan gật gù:

- Điều này thì cô biết rồi.

- Cô có dự tính gì cho tương lai của mình chưa?

Mắt của cô ánh lên một tia nhìn kỳ lạ. Nó lạnh lùng và vô cảm làm sao?

- Hừ, đàn ông là loại người độc ác, nhẫn tâm. Ta chẳng nên chung tình với nó.

Nhìn cô nầm chặt chiếc ly hai hàm răng mím chặt, mắt dường như có lửa.

Thiên Mỹ lo sợ:

- Cô ơi, cơ không sao chứ?

Qua giây phút cảm động, Mỹ Lan nhìn đứa cháu bằng ánh mắt dịu lại:

- À, không có gì. Cô không muốn cuộc gặp gỡ hôm nay để cho mọi người biết.

Tuy chưa hiểu ý cô nhưng Thiên Mỹ gật đầu:

- Dạ con biết rồi cô?

- Con ngoan lắm!

Điện thoại của Thiên Mỹ có tín hiệu. Cô xin phép được nghe điện thoại:

- Con xin lỗi!

- Con cứ tự nhiên.

- Alô? Thiên Mỹ nghe nè.

- Mi đang ở đâu thế?

Thiên Mỹ nói như reo:

- Liễu Châu hả?

- Ta chứ ai.

- Lại đổi số điện thoại à?

Liễu Châu bắt bí:

- Làm mi mừng hụt phải không?

- Mừng gì chứ?

- Mi đang ở đâu thế?

- Siêu thị.

- Một mình à?

Thiên Mỹ gắt:

- Vậy chứ với ai, nhỏ này đa nghi ghê.

- Nguyên Vũ!

Đỏ mặt Thiên Mỹ la to:

- Ê, nhỏ đừng nói bậy nha.

- Ta ganh tị với mi đó.

- Hừm, điên quá.

Liễu Châu cười hì hì:

- Phải ta đang điên lên vì ganh tị đó.

- Nhỏ này lúc nào cũng đùa được hả?

- Nụ cười là mười thang thuốc bổ kia mà.

Buồn sẽ mau già lắm đó.

- Kệ ta.

- Kệ mà được à, ta là bạn phải giúp mi chứ.

- Giúp gì chứ?

Liễu Châu lại cười:

Giúp mi có bạn để đời bớt buồn.

- Mi đưa ta vào chỗ chết thì có.

- Không đâu, ta nhất định sẽ giúp được mi mà.

- Để xem sao!

- Không tin hả?

Thiên Mỹ bảo đùa:

- Tin Tào Tháo hả? Hổng dám đâu?

Liễu Châu bật cười lớn:

- Đừng lo như vậy mà.

Thiên Mỹ từ chối:

- Thôi mà, ta còn phải đi làm nữa đó.

- Bye!

Thiên Mỹ ngại ngùng nhìn cô:

- Con xin lỗi!

Mỹ Lan xua tay:

- Không có gì, con đừng ngại.

Thiên Mỹ rất muốn hỏi về mẹ mình. Nhưng mới gặp lạỉ cô mà hỏi mẹ. Thiên Mỹ sợ cô sẽ nổi giận nên thôi:

Thiên Mỹ tròn mắt khi thấy cô bật lửa hút thuốc:

- Cô hút được thuốc nữa sao cô?

- Buồn chán dễ đưa người ta đến trụy lạc lắm con à!

Thiên Mỹ lo lắng:

- Hút thuốc rất có hại cho sức khỏe.

Đưa tay ngăn:

- Con đừng khuyên ta?

- Nhưng mà ...

Mỹ Lan đứng lên, chìa tờ giấy cho Thiên Mỹ:

- Đây là địa chỉ của cô và số điện thoại. Nếu cần gì con cứ gọi điện thoại tìm đến.

Thiên Mỹ chưa kịp nói gì thì cô đà vội vãbước ra khỏi ngoài rồi. Thiên Mỹ nhìn theo đầy ái ngại.

Nguyên Vũ vờ lim dim ngủ. Nhưng Kim Quyên đâu dễ để yên cho anh:

- Anh Hai dậy đi!

Mở mắt Nguyên Vũ lắc đầu:

- Anh không thể chiều em như vậy được.

Chu môi Kim Quyên phụng phịu:

- Có gì đâu mà không được. Em có bảo anh đi vào chỗ chết đâu mà từ chối.

Nguyên Vũ ngồi dậy:

Điều đó anh sẽ nhận ngay.

- Nghĩa là sao?

Nguyên Vũ nói một cách thành thật:

- Anh thà chết chứ còn không thể nhận lời em được.

Kim Quyên giậm chân:

- Anh Hai, em đã hứa với người ta rồi.

Nguyên Vũ khuyên:

- Phụng xinh dẹp như vậy anh tin sẽ có nhiều người đeo đuổi cô ta.

Kim Quyên cằn nhằn:

- Anh khỏi cần phải nói khích. Ngược lại, em chỉ muốn Phụng làm chị dâu của em thôi.

Nhăn mặt, Nguyên Vũ lắc đầu:

- Em sao kỳ vậy chứ? Chuyện vô lý vậy mà cũng nói được.

Bà Kim Anh bướe ra, bà lên tiếng:

- Mẹ thấy Kim Quyên nó có lý đó. Vá lại con đâu còn nhỏ nữa.

Nguyên Vũ thật sự bị cô lập. Anh không ngờ Kim Quyên lại bày trò kéo mẹ vào phe nó:

- Con không thể cưới Phụng được mẹ ạ!

Kim Quyên sốt ruột.

- Tại sao?

Thứ nhất phụng là bạn của em gái mình.

Thứ hai Phụng lại nhỏ tuổi hơn con rất nhiều. Xin mẹ và em hiểu cho con.

Vẫn tiếng của Kim Quyên:

- Bạn của em thì sao chứ? Còn nhỏ thì nhỏ chỉ mười tuổi thôi mà.

Nguyên Vũ nhìn em, cố thuyết phực:

Nhưng anh rất ngại cưới vợ nhỏ hơn mình.

- Anh không thể đâu.

Bà Kim Anh thở dài:

- Thật ra mẹ với cha chênh lệch nhau cũng không ít đâu con ạ!

Nguyên Vũ lý sự.

- Trước khác, bây giờ khác rồi mẹ ạ!

Kim Quyên chu môi:

- Nói tới nói lui anh vẫn không chấp nhận Phụng.

Nguyên Vũ lắc đầu:

- Không thể được.

Bà Kim Anh nghiêm giọng:

- Không cưới Phụng mẹ cũng không ép. Nhưng trong năm nay con phải cưới vợ.

- Mẹ ....

Tuổi con không còn nhỏ nữa đâu.

- Sợ làm phiền bà nên anh đành phải gật đầu:

- Vâng, con sẽ cố gắng.

Kim Quyên cằn nhằn:

- Phụng có gì không tốt đâu chứ?Anh không thích nó ở chỗ nào?

Nguyên Vũ nheo mắt nhìn em:

- Anh chỉ xem Phụng như em mà thôi.

Kim Quyên chỉ tay vào mình:

- Cũng như em ư? Nghĩa là:

Nguyên Vũ rùng vai:

- Nghĩa là còn con nít đó.

Kim Quyên phản đối:

- Sao như vậy được? Tụi em đã tốt nghiệp và có sự nghiệp vững vàng.

Nguyên Vũ so vai:

- Em dù thế nào thế cũng mãi mãi là bé Quyên mè nheo và luôn được anh chiều chuộng.

Hếch mũi, Kim Quyên nói một cách dỗi hờn:

- Anh có chiều chuộng em bao giờ đâu?

- Cờn nói nữa hả?

Kim Quyên cằn nhằn:

- Em chỉ xem mỗi một mình Phụng là chị dâu mà thôi.

Nguyên Vũ tỏ ra bí mật:

- Có một người khi gặp, em sẽ thương nhiều hơn Phụng.

- Lắc đầu quầy quậy, Kim Quyên phản ứng:

- Không, sẽ không bao giờ đâu?

- Em có chịu ngoéo tay với anh không.

Kim Quyên chìa ngón tay út ra:

- Ngoéo thì ngoéo a sợ ai?

Nguyên Vũ dọa:

- Mai mốt đừng có theo anh mà năn nỉ đó nha!

Quay mặt đi nơi khác,. Kim Quyên hứ:

- Hứ, ai thèm chứ?

- Sợ em lại giận, Nguyên Vũ chống chế:

- Cô ấy hiền lành lắm đó!

Kim Quyên độc mồm:

Coi chừng lòng họ chứa toàn gươm đao đó.

Nguyên Vũ xua tay:

- Nhất định là không rồi.

- Anh có nhầm lẫn không đó?

Nguyên Vũ tự tin:

Nhất định là không rồi.

- Bộ anh gần gũi người ta lắm sao mà anh biết tận tường đến vậy?

- Không, anh chỉ mới biết thôi, Nhưng xem ra cô ấy rất khó mà làm quen.

- Làm bộ đó.

Không đâu anh nói thật đó. Cô ấy rất hiền và dễ thương lắm.

Kim Quyên nhìn anh nghi ngờ:

Coi chừng anh đã bi dụ rồi cũng nên.

- Chưa gặp người ta sao em ác ý đến vậy?

Bà Kim Anh khoác tay:

- Sao cũng được, nhưng con cố mà đưa cô ấy về đây để mẹ nhìn xem!

Gãi gãi đầu, Nguyên Vũ cảm thấy khó ghê.

Bởi anh và cô ấy có hứa hẹn gì đâu chứ?

Thấy con ìm lặng bà giục:

- Sao vậy? Con không được hẹn lần hẹn lựa nữa đâu.

Kim Quyên nhướng mày:

- Sao hả anh Hai?

Nguyên Vũ trốn tránh:

- Có gì đâu nhưng mà chuyện đưa cô ấy về nhà xem ra hơi khó y lòng mà nhìn con trai tỏ ý không hài. Tại sao chứ?

- Vì gia đình cô ấy rất khó mẹ ạ. Cô ấy không thể tùy tiện đến nhà mình đâu:

Kim Quyên chu môi:

- Có gì phải ngại chứ? Thời đại gì mà phải. Bà Kim Anh nhìn con gái:

Dù thời đại gì đi nữa thì con gái phải biết giữ mình, không thể tự tung tự tác như vậy.

Nguyên Vũ nói thêm:

- Gia đình người ta là gia giáo đó mẹ. Nên cô ấy không được tự do lắm.

Bà Kim Anh gật đầu:

- Con nói cũng phải.

Chu môi, Kim Quyên nói:

- Coi bộ mẹ lại nhượng bộ cho anh Hai nữa rồi.

Bà Kim Anh nhìn con gái nghiêm khắc:

- Con cũng phải xem lại mình nữa đó. Là con gái phải biết giữ gìn.

Nghe bực bội trong lòng, Kim Quyên đâu ngờ bị phản công như vậy. Anh Hai chuyển bại thành thắng như vậy. Tức ơi là tức luôn vậy đó:

- Mẹ à, con thấy Phụng rất thương anh Hai.

Gia Đình người ta lại giàu có nữa.

Nguyên Vũ tỏ ý không hài lòng về ý tưởng của cô em gái mình:

- Em nghĩ như vậy là sao lệch hướng đi của anh rồi. Anh là đàn ông mà đâu thề nhìn vào tài sản bên vợ mà tiến thân được chứ.

Kim Quyên lý sự.

- Ít ra sự giàu có của người ta sẽ giúp anh được phần nào.

- Anh không nghĩ như em đâu. Anh không có tư tưởng ấy.

- Xì, cỏ khối người sống nhờ bên vợ mà tiến thân đó.

- Họ khác anh khác.

- Khác ở chỗ nào?

- Anh mang trong người ghen di truyền của cha. Và tính thẳng thắn của mẹ.

Anh không thể giống người khác được.

Bĩu môi, Kim Quyên nói lẫy:

- Hay dữ luôn, còn em giống người dưng chắc:

Nguyên Vũ phì cười:

- Anh đâu có nói thế, nhưng anh muốn khuyên em một điều. Những gì có được mà do bàn tay và công sức của mình tạo ra nó mới bền vững.

Bà Kim Anh cảm thấy an lòng về đứa con trai của mình. Đuối lý Kim Quyên giận dỗi bỏ đi ra ngoài.

Một lát sau cô gặp Phụng. Thấy cô Phụng mừng thầm:

- Sao lại đến giờ này? Vào đi!

Kim Quyên bước theo chân bạn mà không nói lời nào. Lạ lẫm về thái độ của bạn Phụng sốt ruột hỏi:

- Sao lại có chuyện gì à?

Kim Quyên lắc đầu:

- Chỉ hơi bực mình chút thôi.

Phụng bảo đùa:

- Ai mà dám chọc giận tiểu thư mới được chứ?

Chu môi, Kim Quyên đổ quạu:

- Mi còn đùa được sao?

Ngạc nhiên về thái độ của bạn, Phụng thôi không đùa nữa:

- Nào, có chuyện gì mau nói đi. Đừng làm ta khó chịu quá.

Kim Quyên hất mặt:

- Thì chuyện của ông anh mình đó.

Phụng nhìn bạn:

- Anh Nguyên Vũ làm sao?

- Mi đừng có sất ruột và lo lắng cho anh ta đến như vậy.

Nhăn mặt, Phụng vẫn hỏi:

- Nhưng mà là chuyện gì mới được?

Không thể nói ra sự thật cho bạn nghe được. Phụng sẽ buồn lắm. Mình thì không muốn nhìn bạn buồn chút nào. Kim Quyên lái đi chuyện khác:

Ông anh yêu quý của mình dở chứng đó.

- Chứng gì?

Nhỏ này khẩn trương ghê.

Xụ mặt Phụng trách:

- Mi biết ta quan tâm đến anh rồi còn gì.

Kim Quyên nói dối:

- Lúc này anh ấy hay say xỉn lắm.

- Vậy hả?

- Mẹ mình không vui.

- Thế tại sao anh ấy lại như vậy.

- Có trời mà biết.

Phụng lẩm bẩm:

- Lẽ nào ...ẽ nào ...

- Mi nói gì vậy?

Phụng mím môi:

- Có khi nào anh ấy bị bồ xù không?

Kim Quyên tròn mắt:

- Bồ xù ư?

- Chứ còn gì nữa.

Chu môi, lắc đầu Kim Quyên không đồng tình:

- Không đâu, anh Hai chưa bao giờ có bồ bịch gì cả.

Phụng xưa tay:

- Làm sao mi biết được điều đó chứ?

- Anh của mình mà, anh ấy có bao giờ giấu mình chuyện gì đâu.

- Có lúc chuyện này mi chưa biết được cũng nên.

- Vậy hả?

Phụng chợt nói:

- Này, bây giờ mình có thể đến tìm anh ấy được không?

Giật mình, Kim Quyên từ chối:

- Thôi đi mi, giờ này anh ấy say mèm rồi còn biết gì nữa đâu chứ?

Phụng mỉm cười:

- Thì say mèm mới cần mình giúp đờ.

Kim Quyên ngăn:

- Thôi đi, hãy để cho anh ấy ngủ đi, mi mà đến đó ta không an tâm đâu.

Phụng ngạc nhiên:

- Mi làm sao vậy?

- Có gì đâu? Tại ta không muốn mi nhọc công thôi.

- Sao khách sáo vậy?

Kim Quyên đành nói dối:

- Mi không hỏi ta đến đây để làm gì sao?

- Ờ nhỉ!

- Rủ mi đi siêu thị đó.

Phụng cằn nhằn:

- Lại mua sắm gì nữa sao?

Kim Quyên bá vai bạn:

- Tuần sau là sinh nhật nhỏ Mai rồi. Mi quên à?

Nghe bạn nhắc Phụng chợt nhớ:

- Mi nói là ta nhớ liền à.

Lườm bạn, Kim Quyên hờn dỗi:

- Mi có trí nhớ dai ghê nhỉ!

Phụng chỉ biết cười trừ.

- Vậy thì đi.

- Dữ ác hong!

Đang đi, bỗng Phụng khều vai bạn:

- Ê, xem kìa!

- Gì thế?

- Anh Nguyên Vũ đi với bạn gái kìa.

Kim Quyên nhìn theo tay chỉ của bạn:

- Ờ há!

Phụng nhìn Kim Quyên ngờ vực:

- Sao lúc nãy mi bảo rằng anh ấy đang say.

Lúng túng, Kim Quyên ứng phó:

- Thật tình là lúc trưa anh ấy xỉn thật đó.

- Hay là anh ấy vờ say để được đi chới với bồ.

Kim Quyên bênh vực anh:

- Không đâu, anh Hai đâu phải là người như vậy.

Phụng vẫn nhìn theo hướng của hai người:

- Cô ấy xinh đẹp ghê nhỉ!

- Ừ, đẹp thật! Mà cũng có thể hai người mới quen mà thôi.

Phựng sụ mặt, cô nói như sắp khóc:

- Như vậy xem ra mình bị dư rồi hả?

- Sao?

- Thì anh ấy đã có người yêu rồi, ta không thừa là gì?

Kĩm Quyên sợ bạn buồn nên an ủi:

- Biết đâu đó chỉ là bạn eùngcôngty thì sao?

Phụng mếu:

Bạn đồng nghiệp thì đâu cần thân mật như vậy chứ:

Ta buồn chết đi được rồi nè!

- Tội nghiệp cho bạn, Kim Quyên thật sự bối rối:

- Chắc chắn là không phải đâu. Anh Hai chưa có người yêu thật mà.

Phụng buồn hiu:

- Ta tin mi nhưng mà sao ta vẫn cứ buồn.

- Nếu mà thật sự anh Nguyên Vũ có người yêu chắc ta cắt tóc đi tu luôn quá!

Tròn mắt nhìn bạn, Kim Quyên kêu lên:

- Ôi, sao mi có tư tưởng kỳ vậy?

Chu môi, Phụng dọa:

- Không có kỳ đâu. Vì mi đã cho ta thật nhiều hy vọng cho nên ta đã vạch ra rất nhiều mơ ước đối với anh ấy.

Kim Quyên dỗ dành:

- Thì ta cũng rất muốn chuyện ấy xảy ra mà.

- Giờ thì sao chứ?

Kim Quyên nhíu mày:

- Này, họ đi đâu cả rồi?

Phựng xịt mũi:

Người ta dìu nhau đi tìm nơi để tâm tình rồi.

- Hừ, mi khéo tưởng tượng mà thôi!

Nắm tay bạn kéo đi, Phụng rối rít:

Nhanh lên Kim Quyên:

- Đi đâu?

- Tìm anh Nguyên Vũ.

- Chi vậy?

Phụng báo:

- Để hỏi cho ra lẽ.

Kim Quyên do dự:

- Làm như vậy có nên hay không? Hay là mi để ta dọ hỏi giùm cho.

- Mi giúp ta?

- Không tin ta hả?

Phụng gật đầu:

- Tin, nhưng mà ta vẫn còn ngờ mi lắm.

Hơi mỉm cười, Kim Quyên hỏi lại:

- Ngờ ta việc gì?

- Mi giấu ta chuyện gì đó cũng nên.

Kim Quyên làm mặt giận:

- Tới như vậy là mi không tin ta.

Thấy bạn giận, Phụng ôm vai bạn thủ thỉ:

- Ta xin lỗi mi nha!

Quay mặt lại, Kim Quyên như vẫn còn giận:

- Hông, ta hổng chịu vậy đâu.

Phụng phì cười:

- Nè, ta chứ không phải ai đâu mà ở đó mè nheo.

Kim Quyên cười hì hì:

- Vậy mà ta cứ tưởng.

- Tưởng Văn Trường hả?

- Biết rồi còn hỏi gì nữa.

Phụng so bì:

- Mi thật là hạnh phúc đó.

Kim Quyên lắc đầu:

- Tuy giữa ta và Văn Trường đến với nhau được suôn sẻ nhưng chưa hắn là hạnh phúc đâu.

- Sao thế?

Đường đi bằng phắng quá xem ra vẫn còn gì đó có thể chưa nhận ra.

- Nè, đừng có hạnh phúc quá rồi nghĩ méo mó đó nghe.

Kim Quyên tâm sự:

- Ta luôn cầu mong những gì mình đang có luôn trường thọ.

- Nhất mi rồi.

- Ta cũng mong mi như thế.

Phụng được an ủi, nên vui trở lại.

Hai người rú vào quán ăn rui mới chịu chia tay, ai về nhà nấy ...
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hạnh Phúc Đã Bay Xa (Truyện Ngắn) - Nhật Thụy

Postby tuvi » 18 Aug 2019

Chương 3

Điện thoại của Thiên Mỹ có tín hiệu. Cô nhận ra số điện thoại của Quế Trân:

- Alô! Quế Trân đó hả?

- Vâng, chị có khỏe không?

- Khỏe, còn em và nội thế nào rồi?

Quế Trân vui vẻ nói:

Nội vẫn khỏe, có điều bà luôn nhắc đến chị.

Thiên Mỹ gật gù:

- Chị biết rồi.

- Chị đang làm gì thế hả?

Thiên Mỹ nói đùa.

- Đang ngồi buồn nhớ dưới đó ghê.

Quế Trân hồ hởi:

- Vậy chị về đây chơi đi.

Thiên Mỹ từ chối:

- Làm sao được, chị còn đi làm nữa mà.

- Vậy biết chừng nào em mới gặp chị đây?

- Chờ đi!

Quế Trân phụng phịu:

- Chờ đến tối lại hả?

Thiên Mỹ bật cười:

- Làm gì có.

Quế Trân dặn dò:

- Mai mốt có về nhớ dẫn luôn anh ấy về đây nha!

- Làm gì có anh để mà dẫn.

- Ê, chị đừng có giấu em đó.

Chợt nhớ, Thiên Mỹ nói:

- Hôm rồi chị có gặp cô đó.

- Cô Mỹ Lan đó hả?

- Ừ.

- Hiện giờ cô ấy đang ở đâu và làm gì hả chị?

Thiên Mỹ thở dài:

- Chị có hỏi nhưng cô không nói. Xem ra cô ốm và già đi rất nhiều.

Quế Trân quan tâm:

- Nếu như vậy thì cuộc sống của cô có lẽ vất vả:

- Chắc là như vậy.

Quế Trân lại nói:

- Chẳng biết chồng của cô có tốt với cô không?

Thiên Mỹ nói lấp lứng:

- Điều này chị cũng không biết được nữa.

Nhưng thấy cô như thế chị cũng lo lắm, Quế Trân mím môi:

- Em biết chắc là cô đã gặp tên Sở Khanh Thiên Mỹ buộc miệng:

- Biết thì sao chứ? Mình có thể giúp gì được cho cô.

Quế Trân nóng nảy:

- Em sẽ lên thành phố để tìm cô.

Thiên Mỹ ngăn:

- Đừng Quế Trân ạ! Cô không thích như vậy.

- Nhưng em lo cho cô quá!

Chị cũng thế nhưng ma dường như cô không muốn mình xen vào chuyện đời tư của cô đâu.

Quế Trân cằn nhằn:

- Em thật không hiểu nổi cô nữa.

Thiên Mỹ khuyên:

- Em giận làm gì? Hãy cốgắng chăm sóc nội cho tốt là được rồi.

- Chị này!

- Gì thế em?

- Nếu lần sau có gặp cô chị nói nội rất nhớ cô nhé!

Thiên Mỹ hứa hẹn:

- Được rồi.

- Vậy thôi nhé! Làm mà bao nhiêu là tiền.

Thiên Mỹ chỉ biết cười trừ.

Bà Hương đứng nghe nãy giờ thấy QuếTrân tắt máy. Bà liền hỏi con:

- Con gọi cho Thiên Mỹ ư?

- Vâng!

Bà Hương hỏi:

- Nó nói gì thế?

Không thể nói cho bà nội biết tình hình của cô hiện nay nên Quế Trân vội nói:

- Dạ chị ấy hỏi thăm sức khỏe bà nội thôi.

- Dường như nó nói đến cô của con nữa phải không?

Quế Trân lắc đầu:

- Dạ không có!

- Nội không sao đâu, có gì thì con nên nói thật cho nội nghe đi?

Quế Trân ngập ngừng:

- Nội à, chuyện cô của con thì ... cũng chưa có chắc chắn lắm:

Vả lại con sợ nội lo nên con định không nói.

Bà Hương thở dài:

- Thật ra nội không còn giận cô con nữa đâu. Chuyện nó làm thì nó phải gánh chịu.

Quế Trân tròn mắt ngạc nhiên:

- Thật không nội?

- Con nhỏ này, nội thích đùa lắm sao?

Quế Trân thừa dịp nói luôn:

- Nghe đâu cô đang khổ lắm đó nội.

Bà Hương thở dài:

- Bụng làm thì dạ chịu chứ biết nói làm sao?

- Nhưng tội nghiệp cô quá nội à?

Bà Hương có về giận:

- Bởi không nghe lời cha mẹ giờ mới khổ đó.

- Ngày xưa dượng có yêu cô không nội?

Bà tỏ vẻ giận:

- Nó lợi dụng thôi chứ yêu thương gì đâu.

- Vậy là cô con khổ thật rồi nội ơi!

- Đó là bài học để cho các con sau này không được cãi lại lời cha mẹ.

- Kìa nội.

Bà Hương quay ngang:

- Thôi được rồi, con vào lo cơm nước đi!

Biết nội muốn ngồi một mình để nhớ đến cô nên Quế Trân thôi không phiền bà nữa.

Nguyên Vũ biết rõ lòng mình đã có vấn đề với Thiên Mỹ. Nhưng anh lại giấu kín trong lòng. Và từ hôm ấy anh trở nên trầm lặng ít nói, ít cười hẳn. Hôm nay cũng vậy, gặp Liễu Châu và Thiên Mỹ thái độ của anh rất là thờ ơ.

Liễu Châu thấy lạ nên hỏi:

- Sao vậy anh, buồn à?

Nguyên Vũ hơi mỉm cười:

- Không có gì.

Thiên Mỹ cũng thấy lạ nhưng cô không tiện hỏi. Cô nhường lời cho Liễu Châu:

Tụi mình là bạn thân của nhau, anh đừng nên khách sáo như vậy:

Nguyên Vũ vẫn lắc đầu:

- Không có thật mà!

Liễu Châu cằn nhằn:

- Đi chơi mà thế này thì mất vui rồi.

Nguyên Vũ vẫn lặng thinh. Liễu Châu nghĩ rằng hay là có mình làm cản trở hai người nên tìm cách lánh mặt.

- À, mình quên mất, hai người ở đây nha.

Mình sẽ ra ngay.

Thiên Mỹ chưa kịp nói gì thì Liễu Châu đã lẻn đi mất rồi. Còn lại hai người Nguyên Vũ đưa mắt nhìn ra xa. Còn Thiên Mỹ thì lộ rõ nét bối rối:

- Nhỏ này đi đâu mà lâu đến thế?

Nguyên Vũ quay lại:

- Nếu em muốn về thì anh sẽ đưa em về.

Thiên Mỹ lắc đầu:

- Không đâu, em phải ở lại chờ Liễu Châu.

- Vậy à?

Thiên Mỹ nhìn anh rồi hỏi?

- Anh có tâm sự à?

Nguyên Vũ lắc đầu:

- Không có.

- Nếu anh có bận gì thì hãy về trước, em ở lại chờ Liễu Châu được rồi.

Nguyên Vũ nói mà không hề nhìn lại:

- Em ở lại đây một mình không tiện đâu.

Thiên Mỹ hơi mỉm cười:

- Ban ngày sợ gì chứ?

Nguyên Vũ trầm giọng:

- Thời buổi bây giờ chuyện gì cũng có thể xảy ra cả.

- Anh đừng hù em thứ.

Nguyên Vũ thay đổi tư thế đứng. Anh đối mặt với Thiên Mỹ:

Anh không có hù, mà đó là sự thật. Thiên Mỹ cảm thấy Nguyên Vũ hôm nay rất lạ. Lời nói cử chỉ rất ưa lạnh lùng xa vắng. Làm con tim của cô như nhói đau:

- Em chỉ sợ làm phiền anh thôi.

- Thiên Mỹ anh ...

Thiên Mỹ ngẩng đầu lên nhìn anh. Cô bắt gặp ánh mắt anh nhìn chứa chan bao điều muốn nói:

- Anh muốn nói gì với em phải không?

- À không.

Hai người rơi vào im lặng. Được một lát thì Triệu Minh xuất hiện và lên tiếng làm lá chắn giữa hai người:

- Thiên Mỹ?

Thiên Mỹ nhìn Triệu Minh kinh ngạc:

- Sao anh vừa gọi tôi đó à?

Triệu Minh thao thao bất tuyệt mà không hề để ý đến sự có mặt của Nguyên Vũ:

- Em ở đậy mà làm anh tìm kiếm thật là khó khăn. Em ra đây chơi sao không nói với gia dình?

Từ ngạc nhiên Thiên Mỹ nhìn Triệu Minh một cách thách thức:

- Nè, anh làm sao vậy hả?

Triệu Minh văn thản nhiên:

- Còn sao nữa, gia đình đang tìm em đó. Mím môi, Thiên Mỹ nói trong sự tức giận.

- Ai cho phép anh xưng hô với tôi như thế.

Tôi nhớ không lầm là tôi chưa hề quen biết anh mà.

Triệu Minh nói tỉnh rụi:

- Em đang mơ ngủ đấy ư Thiên Mỹ?

Trừng mắt nhìn anh, Thiên Mỹ nói như hét:

- Anh im đi có được không? Anh nên nhớ là tôi chưa hề quen biết anh.

Ngước nhìn Nguyên Vu một cách thách thửc Triệu Minh hắng giọng:

- À, thì ra là như vậy. Em sợ mất lòng người ta nên mới đối xử với anh như vậy đúng không?

Thiên Mỹ nhắm mắt lại, cô mở mắt ra nhìn trừng trừng vào Triệu Minh:

- Anh nói đủ chưa? Nếu thấy đủ rồi thì xin biến đi cho.

Triệu Minh lắc đầu:

- Không, nếu em chưa về thì anh cũng chưa thể đi được.

Thái độ của Triệu Minh khiến cho Thiện Mỹ tức no bụng luôn:

- Thật là hoang đường!

Triệu Minh cười hì hì:

- Không hoang đường đâu em! Nhưng từ nay em không được đi chơi theo kiều này nữa.

Liễu Châu xuất hiện đột ngột:

- Sao vậy hả anh kia?

Nhận ra Liễu Châu, Triệu Minh cười mỉa mai:

- Thì ra là cô à?

- Bổn cô nương này chắng chịu nể mặt tai đâu đó. Mau cút đi, đừng có lảng vảng ở đây.

Triệu Minh cười khẳng:

- Ở đây là địa bàn của cô hay sao?

- Dù không phải nhưng mà tôi vẫn có quyền đuổi anh ra khỏi nơi đây.

- Quyền gì?

Liễu Châu hai tay chống ngang hông, hất mặt cô bảo:

- Chỗ này chúng tôi chiếm từ trưa đến giờ rồi.

Triệu Minh bật ra tiếng cười lớn giọng anh ta mai mỉa:

- Nếu tôi vẫn cứ đứng đây thì sao?

Xua tay, Liễu Châu gằn rừng tiếng rõ một:

- Vậy thì mình đi Nguyên Vũ, Thiên Mỹ. Để anh ta đứng đó một mình đi.

Triệu Minh không ngờ liễu Châu lại có thể cứng rắn như vậỵ.Anh quay qua Nguyên Vũ:

- Từ nay tôi cấm anh không được đi chung với Thiên Mỹ. Nguyên Vũ từ tốn hỏi:

- Anh cấm tôi?

- Ừ.

- Anh lấy quyền gì thế?

Triệu Minh ngập ngừng:

- À, ... ừ thì.. Liễu Châu bật cười thành tiếng cô châm chọc:

- Nói không được rồi chứ gì?

Thiên Mỹ xen vào:

- Anh không cảm thấy xấu hổ thì ít ra tôi cũng có đó. Vì tôi chưa bao giờ nghĩ tới mình sẽ là bạn của anh đâu.

Liễu Châu huơ huơ tay trước mặt Triệu Minh:

- Thấy chưa ở đây đâu ai quen biết đâu ai hoan nghênh sự có mặt của anh chứ?

Mím môí cố nén giận vào lòng, Triệu Minh dọa:

- Được, các cô hãy đợi đấy!

Triệu Minh bỏ đi. Liễu Châu còn gọi giật lại:

- Ê này Triệu Minh! Hãy ở lại đây một chút nữa đi!

Thiên Mỹ kêu lên:

- Mi còn gọi anh ta ở lại làm gì?

Liễu Châu cười khiêu khích:

- Để nhìn xem cái mặt ệch ra của anh ta vậy mà.

Nguyên Vũ lắc đầu, tỏ ý không hài lòng:

- Em đùa như vậy không tốt đâu Liễu Châu à!

Liễu Châu như vẫn còn hậm hực:

- Thấy mặt anh ta là em ưa không vô rồi.

Thiên Mỹ xem đồng hồ rồi nói với Liễu Châu. Tụi mình về được rồi đó.

Liễu Châu cằn nhằn:

Thật mất hứng thú hết trơn.

Cả ba định bước ra khỏi nơi đây thì nghe:

- Anh Hai.

Nguyên Vũ nhận ra Kim Quyên và Phụng:

- Hai đứa đi đâu đây?

Kim Quyên nắm tay Nguyên Vũ:

- Em đi tìm anh chứ đi đâu.

Thiên Mỹ nhìn Liễu Châu. Cả hai nhìn nhau như chưa hiểu gì cả. Thì Kim Quyên nói tiếp:

- Anh ở đây báo hại em vả Phụng tìm anh Nguyên Vũ hỏi:

- Em tìm anh có việc gì không vậy?

Ngước nhìn Phụng, Kim Quyên nói:

Phụng mời anh chủ nhật đến dự sinh nhật đó.

Nguyên Vũ hỏi một cách thờ ơ:

- Vậy à?

Phụng nhoẻn miệng cười hết sức tình tứ:

- Hôm ấy anh đến nhé!

Nguyên Vũ ngập ngừng:

- Anh ...

Kim Quyên cướp lời:

- Đương nhiên là anh phải đến rồi. Hôm ấy anh là nhân vật quan trọng mà.

Nhăn mặt Nguyên Vũ đính chính thì Kim Quyên nói tiếp:

- Thật ra hôm ấy mẹ sẽ cùng đi với anh luôn đó.

- Có mẹ nữa à?

- Dĩ nhiên rồi! Vì hôm ấy hai nhà gặp nhau mà.

Phụng nói một cách ngọt ngào:

- Hôm ấy anh nhớ đến sớm đề giúp em đó.

Kim Quyên xen vào:

- Dĩ nhiên là anh Hai mình phải đến sớm rồi.

Liễu Châu nãy giờ im lặng để nghe qua câu chuyện. Bây giờ mới chịu lên tiếng:

Được người đẹp mời sinh nhật là vinh hạnh lắm đó anh Nguyên Vũ ạ?

Quyên quay lại nhìn Liễu Châu nghi ngờ:

- Dường như chị có ý trách anh tôi? Liễu Châu tròn mắt, nhìn Kim Quyên:

- Tôi ... tôi trách anh ấy ư? Không có đâu.

Chuyện này không liên quan gì đến tôi đâu.

Kim Quyên làm như hiểu biết:

- Nếu vậy thì tốt.

Thiên Mỹ nắm tay Liễu Châu giục:

- Mình về thôi Liễu Châu?

Phụng nhìn Thiên Mỹ lom lom rồi nói nhỏ vào tai Kim Quyên:

- Cô ta là ai vậy? Có phải là người yêu của anh Nguyên Vũ phải không?

Kim Quyên hơi nhíu mày:

- Có thể lắm!

Biết hai cô sắp gây sự nên Nguyên Vũ bảo:

Hai em về trước đi, anh còn bận việc phải làm.

Kim Quyên nắm tay Nguyên Vũ lắc lắc:

- Không, anh phải về cùng với em với Phụng!

Liễu Châu châm chọc:

- Về đi anh Vũ, kẻo anh bị mẹ đánh đòn cho đó.

Nguyên Vũ vội bước đi. Kim Quyên gọi với theo:

- Có phải vì hai người này mà anh bò mặc em hay sao?

Liễu Châu dài giọng nói với theo:

- Em mét má cho anh xem.

Kim Quyên quắc mắt nhìn Liễu Châu, nhưng lại nói với Phụng:

- Về thôi Phụng, mình thấy gai mắt quá!

Thiên Mỹ ngăn Liễu Châu:

- Mi đừng có nói nữa được không?

- Sợ gì chứ?

Phụng ném cái nhìn không mấy thân thiện về phía hai người. Rồi nắm tay Kim Quyên bước bỏ đi Quyên!

Kim Quyên trừng mắt nhìn hai người lần nữa rồi mới bước đi.

Thiên Mỹ thở dài:

- Lại thêm rắc rối nữa rồi.

Liễu Châu trề môi, cô chẳng nói gì chỉ nắm tay Thiên Mỹ kéo đi ra khỏi chỗ ấy.

Triệu Minh cứ cho xe chạy rà ra theo sau Thiên Mỹ.Cô nhận ra và bực mình lắm, nhưng biết xử trí anh ta như thế nào đây. Người gì đâu mà đáng ghét.

- Thiên Mỹ!

Nghe tiếng anh gọi, Thiên Mỹ dù có nghe, nhưng cô vẫn vờ như chẳng hề nghe:

- Đừng như vậy mà Thiên Mỹ.

Cô vẫn im lặng. Triệu Minh cho xe chạy trở lên phía trước:

- Anh muốn mời em ly nước, uống nước với anh nghe Thiên Mỹ.

- Đành phải lắc đầu, cô từ chối:

- Xin lỗi, tôi đang bận!

Triệu Minh cười lấy lòng cô.

- Em đừng vậy mà Thiên Mỹ, uống ly nước thôi mà.

- Nhưng tôi bận!

Nể tình anh một chút đi Thiên Mỹ.

- Tại sao tôi phải nể anh kia chứ?

Triệu Minh lại nói:

- Anh yêu em thật lòng, xin em hãy hiểu điều đó.

Thiên Mỹ bật cười:

- Anh nói tôi nghe buồn cười quá đi mất.

Triệu Minh kể lể:

- Anh không ngại nói ra sự thật của lòng mình kia mà.

- Anh nói tôi nghe buồn cười hơn là xúc động đó.

Thật tình là anh rất yêu em Thiên Mỹ ạ!

- Hoang đường.

Triệu Mình vẫn nói:

Nếu em muốn anh sẽ chứng minh cho em thấy.

Thiện Mỹ thối thác:

- Điều đó tôi không cần đâu, anh không nên mất thời gian về việc ấy nữa:

- Nhưng anh lại thích như vậy.

Thiên Mỹ lắc đầu:

Tôi chỉ sợ anh mất thời gian vô ích mà thôi.

Triệu Minh cười nham nhở.

- Nhưng anh thấy rất có ích, và càng hứng thú đeo đuổi em đó.

- Anh tin như vậy sao?

- Rất tin.

Nghe rất giận trong lòng, Thiên Mỹ mím môi:

- Hừm, vậy thì anh cứ hãy mất thời gian đi!

Thiên Mỹ thấy tức giận trong lòng. Cô cho xe chạy quẹo theo một hướng khác, Triệu Mi lắc đầu hậm hực:

- Em không thoát khỏi tay anh đâu Thiên Mỹ ạ.

- Gì mà lẩm bẩm một mình vậy Triệu Minh?

Nhận ra người bạn đồng nghiệp Triệu Minh.

- Không có gì.

Trọng Nam nói khích:

Xem ra cô bé ấy rất dễ nhìn đó.

Triệu Minh mỉm cười:

- Cô ấy sắp là người của mình rồi đó.

- Sao, cậu định cưới cô ấy à?

Triệu Minh nói một cách chắc chắn với bạn:

- Là thật chứ không phải là định. Cậu nên nhớ điều đó.

Trọng Nam vỗ vai bạn:

- Cậu cưới cô ta cậu có hiểu mình buồn lắm không?

Triệu Minh ngạc nhiên:

- Tại sao?

- Vì mình cũng yêu đơn phương cô ấy lâu lắm rồi.

Triệu Minh bật cười:

- Yêu đơn phương thì không có kết quả tốt đâu.

- Vậy còn cậu thì sao? Liệu cô ấy có đáp lại tình yêu của cậu không?

- Ta ...

- Ta, ta con khỉ gì chứ? Thật tình thì cô ấy cũng đâu có yêu cậu.

Triệu Minh cười một cách tự tin:

- Trước sau gì cô ấy cũng yêu mình mà thôi.

Trọng Nam kênh mặt:

- Đợi đến lúc tóc bạc hết cả đi!

Triệu Minh lừ mắt nhìn bạn.

- Nói điên gì vậy chứ?

Lôi bạn vào quán Trọng Nam ấn người xuống:

- Lai rai chứ.

Triệu Minh lắc đầu từ chối:

- Hôm nay thì không đâu. Mình xin hứa sẽ mời cậu lần sau.

Trọng Nam mỉm cười:

- Vậy cũng tốt. Tha cho cậu đó? Nhưng nên nhớ, khi nào tổ chức cưới nhớ cho ta làm phù rể là được rồi.

Triệu Minh cười lớn:

- Được, ta nhất định sẽ nhớ đến cậu.

Uống với bạn ly nước Triệu Minh đứng lên:

- Thôi, chia tay ở đây nhé?

Trọng Nam mỉm cười lắc đầu nhìn theo.

Sau khi trốn được Triệu Minh, Thiên Mỹ cho xe chạy vòng ra con đường ớn, cô cho xe vào gửi ở bãi rồi lững thững bước vào siêu thị. Ngắm nhìn chán chê nhưng món đồ ở đấy. Xem đồng hồ, định bước ra ngoài:

- Thiên Mỹ!

Cô hơi giật mình, Thiên Mỹ ngoái đầu nhìn lại:

- Là anh hả Nguyên Vũ?

Anh bước lại gần cô hơn:

- Em đi một mình à, còn Liễu Châu đâu?

Hơi ngập ngừng, Tlùên Mỹ đành nói:

- Nhỏ ấy bận nên không thể đi được.

Nhìn hai tay không của Thiên Mỹ, Nguyên Vũ thấy lạ nên hỏi:

- Em không mua gì sao Thiên Mỹ?

Bối rối, Thiên Mỹ vội chống chế:

- À không, tại Thiên Mỹ chưa kịp mua đó thôi.

Nguyên Vũ hỏi lại:

- Vậy à?

Thiên Mỹ chợt hỏi:

- Thế anh đi mua quà sinh nhật cho Phụng hả? Nguyên Vũ cảm thấy trong câu hỏi ấy có gì đó như mai mỉa, như trách móc. Nhưng không rõ ràng, thế mà anh không thể trả lời được chứ.

Thiên Mỹ à, thật ra thì anh ... anh ...

Thiên Mỹ mỉm cười nhìn anh, cô lắc đầu:

- Có chuyện gì mà ngập ngừng không nói được vậy anh. Hay là anh chọn quà cho bạn gái không được, muốn nhờ em?

Nguyên Vũ nhìn cô không chớp mắt. Anh từ chối:

- Em đừng bận tâm điều đó. Anh bận nên không thể đi được sinh nhật của Phụng.

- Cố giữ lòng mình, Thiên Mỹ nói tiếp:

- Làm như vậy coi sao được hả anh. Ai lại để bạn mình phải buồn trong ngày sinh nhật.

Nguyên Vũ nhìn đam đăm vào mắt cô anh lắc đầu:

- Thật ra thì ...

Thiên Mỹ nói tránh:

- Em đi đây, anh cứ vào siêu thị mua đồ nhé!

Nguyên Vũ mím môi:

- Vậy em về nhé!

Thiện Mỹ đi rồi, Nguyên Vũ mới cảm thấy giận mình ghê lắm. Yêu người ta mà chẳng dám nói ra. Thật là đáng trách ...

Thiên Mỹ vừa bước vào nhà đã nghe người làm gọi nhỏ:

- Thiên Mỹ!

- Cô hơi giật mình về thái độ cẩn thận của chị ta:

- Gì vậy chị?

- Em vào đây.

Dù không muốn Thiên Mỹ cũng bước theo chị ta:

- Cha và dì em đâu rồi chị?

- Đang ở trên lầu đó.

Thiên Mỹ hơi dừng lại:

- Có chuyện gì thì chị hãy nói ở đây đi.

Chị ta kéo Thiên Mỹ vào phòng mình:

- Em vào sẽ biết thôi.

- Gì mà bí mật thế?

Đây là quà của cô.

Thiên Mỹ đứng lặng nhìn bó hoa được kết thật đẹp. Suy nghĩ mãi tác giả là ai cũng không?

- Của ai vậy chị?

- Chị làm sao mà biết!

Thiên Mỹ nhạc nhiên:

Không biết sao chị còn nhận của người ta.

- Một người đàn ông, anh ta năn nỉ chị lắm đó.

Thiên Mỹ cầm bó hoa ngắm nghía:

- Hoa đẹp thật. Nhưng em không dám nhận đâu.

- Ôi, ai tặng cũng được mình cứ vô tư nhận là được rồi Thiên Mỹ nhìn chị lắc đầu:

- Chị Hồng à, mai mốt chị có thể không nhận được không?

Chị Hồng lúng túng:

- À chị .... làm vậy sẽ tội cho người ta lắm.

Nhưng chị lại hại em đó.

Hồng ngỡ ngàng thối thác:

- Nếu như em nói vậy chị sẽ không nhận nữa đâu. Nhưng có điều là, cậu ta năn nỉ dữ quá.

Thiên Mỹ đặt tay lên vai chị.

- Thôi đươc rồi, chị đem hoa vào cắm ở phòng em giùm há.

Hồng tươi cười:

- Vậy thì được, hại em thì chị không muốn đâu?

Thiên Mỹ mỉm cười gật đầu:

- Vậy thì tốt rồi.

Hồng ôm bó hoa vào phòng của Thiên Mỹ.

- Còn cô, cố đang suy nghĩ về người gửi bó hoa ấy:

- Nguyên Vũ ư? Chắc chắn là không rồi. Vậy chẳng lẽ là trò đùa của nhỏ Liễu Châu. Thiên Mỹ cũng lắc đầu. Nhỏ ấy không thích chơi hoa gì đâu.

- Vậy thì chỉ có ... Điện thoại reo, Thiên Mỹ nhìn vào máy, số máy rất lạ.

Ngập ngừng không muốn nghe:

- Alô! Thiên Mỹ đây!

- Món quà ấy em có thích không Thiên Mỹ?

Thiên My lạ lẫm hỏi:

- Anh là ai?

Một người rất quen với em và luôn quan tâm em đó.

Thiên Mỹ nghe trong lời nói ấy có sự bỡn cợt giả dối, nên cô gắt:

- Nhưng tôi muốn biết anh là ai thôi.

- Sao gay gắt vậy chứ em. Anh quan tâm đến em thật đấy Thiên Mỹ.

Thiên Mỹ cười nhạt:

- Cảm ơn lòng tốt của anh. Nhưng rất tiếc anh đặt không đúng chỗ rồi.

- Đừng như vậy mà Thiên Mỹ. Em từ chối tình cảm cua anh làm cho anh đau lòng lắm đấy.

Thiên Mỹ bật cười:

- Anh dạo khúc nhạc buồn như vậy, tôi chắng thấy cảm động chút nào đâu.

- Đừng mà Thiên Mỹ:

Thiên My gay gắt:

- Từ này anh không được tặng hoa và gọi điện đến cho tôi nữa đâu nhé.

Hãy cho anh chút thành ý đi mà Thiên Mỹ.

Thiên Mỹ nói giọng lạnh băng:

- Nè, bộ anh hết chuyện gì làm thật rồi sao?

- Anh mến em mà Thiên Mỹ.

Thiên Mỹ nhận ra giọng của Triệu Minh:

- Là anh đó sao Triệu Minh?

- À không, anh không phải là Triệu Minh gì đó của em đâu?

Thiên Mỹ gắt to hơn:

Nếu không phải Triệu Minh thì tôi tắt máy đây.

Triệu Minh nói nhanh:

Nếu là Triệu Minh thì em tiếp chuyện chứ. Thiên Mỹ lạnh lùng:

- Còn khuya!

Nó rồilà tắt máy ngay. Thiên Mỹ mím môi, ước vào phòng cô ngồi thừ a nhìn bình bông hồng được cắm để giữa bàn. Của anh ta thật sao? Sao không phải là của Nguyên Vũ nhỉ.

Bước ra khỏi phòng, đi tìm chị người làm:

- Chị Hồng.

Hồng cũng bước lên bật thang cuối cùng:

- Chị cũng đi tìm em đây.

- Tìm em?

- Ừ ông chủ gọi em đến phòng khách đó.

Thiên Mỹ hỏi lo lắng:

- Biết chuyện gì không chị Hồng?

Hồng lắc đầu:

- Chuyện của ông chủ làm sao mà chị biết được.

- Chị nói cũng phải.

Hỗng giục:

- Em nên gặp ông chủ đi đừng để ông chờ lâu.

Thiên Mỹ bước nhanh xuống cầu thang, cô đi thẳng vào phòng khách. Ông Thiên Tài và bà Quỳnh Như ngồi đó chờ cô đã lâu rồi. Thấy cô ông liền bảo:

- Con ngồi xuống đó đi!

Vừa ngồi Thiên Mỹ vừa ý tứ hỏi cha:

- Có chuyện gì vậy cha?

Ông Thiên tài nhìn con gái hỏi như quan tâm:

- Mới giờ này mà con đã vào phòng rồi sao?

Thiên Mỹ đáp lí nhí:

- Dạ không, con chỉ vào để sắp xếp lại đồ đạc thôi.

Ông hỏi nghiêm giọng:

- Vậy còn cô Hồng đâu?

Thiên Mỹ sợ chị Hồng bị rầy nên vội nói:

- Có chị Hồng giúp con. Con chỉ muốn sắp xếp theo ý của mình mà thôi.

Bà Quỳnh ngáp dài rồi giục:

- Anh nói gì thì nói nhanh đi, còn đi ngủ nữa chứ.

Thiên Tài nhìn vợ nói:

- Nếu em có buồn ngủ thì nên vào ngủ trước đi?

Bà Quỳnh trừng mắt.

- Ông nói vậy mà nghe được hả.

Thiên Tài phẩy tay:

- Em sao vậy, hở chút là giận. Thì buồn ngủ thì anh mới bảo thế.

Bà Quỳnh quay ngang:

- Vậy chứ không phải ông không muốn tôi xía vào chuyện của Thiên Mỹ hả?

Ông Thiên Tài ôn tồn:

- Nào ai có nói gì đâu. Đó là do em thôi mà.

- Hứ ...

Thiên Mỹ nhìn cô lo lắng:

- Thật ra là chuyện gì vậy hả cha?

Ông Thiên tài đi vào vấn đề:

- Thì chuyện của con đó. Thiên Mỹ tròn mắt:

- Chuyện của con ư? Mà là chuyện gì thế cha?

Bà Quỳnh tiếp lời chồng:

- Thì là chuyện đàn trai người ta muốn đặt vấn đề cưới xin con cho con trai người ta đó mà.

Tái mặt, Thiên Mỹ lại lắc đầu:

- Con chưa muốn lập gia đình đâu mà cha.

Ông Thiên Tài lắc đầu nhìn con:

- Con đã lớn rồi, cha muốn con có nơi nương thân để cha yên tâm lúc tuổi già.

Thiên Mỹ từ chối:

- Đừng mà cha, con muốn ở gần cha thêm vài năm nữa. Con xin cha đừng ép buộc con như vậy.

Bà Quỳnh hất mặt về phía chồng, bà nói giọng mai mỉa:

- Đó, con của ông nó nói là nó không chịu kìa!

Ông Thiên Tài bắt đầu nghiêm giọng:

- Cha đã quyết định thì con đừng có nên cãi.

Nhưng con cũng xin cha hãy nghĩ đến cảm nhận của con, con không yêu anh ta được.

Bật cười, bà Quỳnh lên tiếng:

- Con chưa gặp người ta thì làm sao mà yêu được. Gặp rồi, coi chừng mê luôn nữa đó.

Thiên Mỹ nhìn bà Quỳnh rất tức giận:

- Sao dì nỡ nói với con như vậy? Chắc dì mong mỏi con sớm rời khỏi căn nhà này lắm chứ gì?

Bà Quỳnh nhảy đổng lên:

- Trời ơi, ôngcó nghe gì không, nó gieo tiếng ác cho tôi kìa.

Ông Thiên Tài nạt lớn:

- Thôi im hết đi?

Bà Quỳnh nói thêm:

- Tôi cũng chỉ muốn tốt cho nó thôi mà.

Ông Thiên Tài xua tay:

- Thôi bà về phòng đi!

- Tôi không vào!

Ông Thiên tài tức giận vô cùng:

- Bà không vào thì tôi vào. Nói rồi ông đùng đùng bỏ về phòng. Bà Quỳnh vội bước theo.

- Hừ, tôi ở đây làm gì?

Còn lại một mình Thiên Mỹ ôm mặt khóc.

Thật ra cô cũng đâu muốn làm cho cha cô giận.

Nhưng chấp nhận lấy chồng thì cô không thể. .... Hồng bước ra phía sau nhà. Cô giật mình khi thấy Thiên Mỹ ngồi một mình như đang suy nghĩ gì đó lung lắm:

- Cô chủ!

Thiên Mỹ giật mình ngẩng đầu lên nhìn chị:

- Chị Hồng à, chị đã có gia đình rồi chứ?

Hồng biết cô đang có tâm sự nên ngồi xuống hỏi như quan tâm.

- Em có chuyện buồn à?

Gật đầu, Thiên Mỹ tâm sự:

Cha và dì ép gả em cho một người ma em chưa hề quen biết. Em sợ lắm.

Hồng băn khoăn:

- Tại sao ông chủ có thể làm vậy? ông chủ thương em lắm mà!

Thiên Mỹ lắc đầu buồn bã:

- Em cũng chẳng biết tại sao nữa:

Nhưng mà ...

- Sao em ...

- Em không thể lấy anh ta.

Hồng lo sợ:

- Liệu em có thoát khỏi sự ép buộc của ông? Thiên Mỹ ôm mặt?

- Không, em không thể nhận lời được.

Hồng đứng lên:

- Chiều hôm qua lại anh chàng ấy đến tặng hoa cho em nữa đó.

Thiên Mỹ nhìn Hồng:

- Rồi chị có nhận hay không?

- Thì đáng lý ra chị không có nhận nhưng anh ta cứ bỏ đại ở đó rồi về thôi.

Mím môi, Thiên Mỹ tức giận:

- Chị cứ mang bỏ lại chỗ cũ lần sau anh ta đến sẽ thấy mà thôi.

Nhìn bó hoa rất đẹp, mà lại đắt tiền lòng Hồng thấy tiếc không nỡ bỏ:

- Bỏ thì uổng thật đó!

Thiên Mỹ nói lẫy:

- Nếu thấy tiếc thì chị cứ lấy mà sử dụng.

Biết cô đang giận nên chị Hồng liền mang trả Lại chỗ cũ:

- Tôi bỏ rồi!

Thiên Mỹ chợt nói:

- Tôi muốn ra ngoài một chút.

Hồng tròn mắt:

- Đi bây giờ ư?

- Có sao đâu.

- Trời nắng lắm đó em!

Thiên Mỹ cười buồn:

- Nắng thôi chứ đâu phải thần chết mà chị phải lo đến như vậy.

Hồng cười:

- Chị chủ sợ em bị cảm nắng mà thôi.

Thiên Mỹ phì cười:

- Chị làm như em là đứa trẻ con không bằng.

Hồng vả lả:

- Em không phải là trẻ con. Nhưng em luôn là người kỵ gió, kỵ sương đấy.

Lần này thì Thiên Mỹ cười thật lớn:

- Chị nói nghe giống mấy người ở dưới quê hay chọc nhau quá!

- Chọc nhau như thế nào?

Thiên Mỹ cười:

- Họ nắng hổng ưa mưa hổng chịu ghét gió ky mù sương.

Hồng kêu lên:

- Thôi đi em, câu đó dành cho những người lười lao đợng đó!

- Chị cũng biết nói vậy nữa hả?

- Xời ơi, mấy câu đó thì nghe thành quen luôn rồi!

Cả hai cùng cười. Thiên Mỹ bỏ đi ra ngoài. Chà, chủ nhật mà mọi người cũng đỗ ra đường dữ thế? Nắng muốn chết luôn.

Nguyên Vũ cũng có mặt trong dòng người qua lại. Anh như dã thấy Thiên Mỹ, cho xe chạy chậm lại:

- Em đi chơi hả Thiên Mỹ?

Thiên Mỹ thấy anh thì cười thật tươi:

- Anh cũng thế hả?

- Sao em hỏi vậy?

Chứ không phải sao, trời nắng thế này mà anh cũng ra đường.

Nguyên Vũ nhìn cô một lúc rồi nói:

- Người ngại phải là mấy cô tiểu thư mới đúng.

Thiên Mỹ cười một cách kín đáo. Nguyên Vũ mời mọc:

- Mình vào quán uống nước nghe Thiên Mỹ. Tần ngần một chút cô mới chịu gật đầu:

- Em chỉ chỉ sợ làm phiền cho anh mà thôi!

- Có gì đâu mà em phải sợ như thế.

- Không đâu, em chỉ sợ liên lụy tới anh mà thôi.

Nguyên Vũ lắc đầu:

- Anh không sợ bất cứ điều gì đâu. Em hãy tin tưởng điều đó.

Hai người sau khi gởi xe sánh bước vào quán, Nguyên Vũ lên tiếng:

- Em uống gì?

Thiên Mỹ gọi món muôn thuở của mình:

- Em chỉ uống cam vắt mà thôi.

- Cho hai ly cam vắt!

Thiên Mỹ chưa kịp nói gì thì mắt cô dừng lại ở một góc phòng. Triệu Minh đang cùng cô gái nào đó mà Thiên Mỹ không thể nhìn thấy rõ.

Thấy cô im lặng, Nguyên Vũ thấy lạ nên nhìn theo, anh kêu lên:

- Triệu Minh!

Thiên Mỹ lờ đi:

Mặc xác anh ta. Triệu Minh cũng đã thấy, anh ta ném cái nhìn về phía Nguyên Vũ. Vì không muốn gặp anh ta nên Thiên Mỹ uống nhanh ly nước rồi giục:

- Mình về thôi anh Nguyên Vũ. Nguyên Vũ thấy 1àm lạ:

- Sao sớm vậy em?

- Em chẳng muốn gặp anh ta đâu.

Nguyên Vũ cứng rắn:

- Anh ấy với em như thế nào thế?

- Là một người xa lạ!

Nguyên Vũ nhìn Thiên Mỹ thấy làm lạ:

- Vậy thì tại sao em lại sợ anh ta đến như thế:

Thiên Mỹ Iắc đầu:

- Không phải là sợ mà là em không muốn gặp anh ta mà thôi.

Thấy Thiên Mỹ cương quyết, Nguyên Vũ đành đứng lên theo:

- Vậy chúng ta về!

Khi đi ra gần tới cửa, Thiên Mỹ còn nghe tiếng cô gái ấy vang lên:

- Nhìn gì dữ vậy anh?

- Im lặng.

- Bộ anh quen cô ta hả?

Triệu Minh im lặng, mắt vẫn hướng về phía Thiên Mỹ. Cô gái ấy lại cằn nhằn:

Ngồi với em mà tâm tưanh để tận đâu đâu.

Thiên Mỹ cảm thấy buồn cười. Thật ra anh ta muốn gì ở mình chứ.Cô gái ấy cũng rất xinh đẹp, dễ thương kia mà. Cái buồn của Thiên Mỹ là chẳng hiểu tại sao đến hôm nay Nguyên Vũ chẳng chịu nói với mình gì cả. Thật ra anh đang nghĩ gì trong đầu anh.

Liễu Châu chạy ào đến bên Thiên Mỹ, cô rối rít nói chuyện:

- Mi làm ta hết cả hồn sao lại đến đây giờ này.

Đôi mắt đỏ hoe, Thiên Mỹ lắc đầu:

- Mình khổ quá Liễu Châu à?

- Nhưng đã xảy ra chuyện gì vậy?

Thiên Mỹ dường như ngất lên:

- Cha buộc mình phải lấy chồng.

Tròn mắt, Liễu Châu hỏi lại:

- Lấy chồng?

- Ta không thể lấy một người mà ta không yêu hiểu tâm trạng của bạn, nên Liễu Châu an ủi mi hãy bình tỉnh lại đi. Mọi chuyện vẫn có thể thương lượng được mà.

Thiên Mỹ ấm ức:

Mới nhìn cái mặt của anh ta thôi là mình cảm thấy sợ hã rồi.

Thấy bạn buồn nên Liễu Châu nói vui:

- Thì cũng dẹp trai lịch lãm lắm mà:

Thiên Mỹ nói một cách hờn dỗi:

- Vậy thì mi chịu lấy anh ta đi.

Bật cười lớn, Liễu Châu không hề giận mà thôi".

- Rất tiếc là anh ấy chẳng chịu yêu mình mà.

Dù đang buồn nhưng Thiên Mỹ cũng phải phì cười:

- Mi ca nghe thê 1ương đến vậy sao?

- Ta nói thật mà.

Thiện Mỹ thở dài:

- Ta cười không nổi nữa đâu.

Liễu Châu kéo bạn vào nhà:

- Mi có lộc ăn đó, ta đang nấu chè. Món chè mà mi thích đó.

Thiên Mỹ cố vui với bạn tạm quên đi phiền muộn:

- Có chè thật sao?

- Hừ, thấy mặt háu ăn của mi kìa, buồn cười ghê.

Thiên Mỹ nghe mùi thơm của đậu xanh cô đã kêu lên:

- Ôi, thơm quá!

Liễu Châu cười hì hì:

Nói như vậy là ta đã thành công rồi. Thiên Mỹ nói thật:

- Thơm ghê nhi?

Liễu Châu cao giọng:

- Nhỏ này nấu thì đâu có thể chê được.

Thiên Mỹ trề môi:

- Ta chỉ lỡ lời khen thôi mà làm gì dữ thế.

Liễu Châu nhướng mày:

- Giỏi thế đấy mà chẳng ai chịu thèm dòm ngó cả.

Thiên Mỹ nhìn bạn cười:

- Như vậy mi sẽ thấy dễ chịu hơn đấy.

- Quê độ thí mồ chứ dễ chịu nổi gì.

Thiên Mỹ nói đùa:

- Này, mi muốn chồng đến thế sao?

Rùng vai, Liễu Châu cười tủm tỉm:

- Đôi lúc mình cũng thấy ước mơ có một mái ấm gia đình như mọi người vậy đó.

Thiên Mỹ so đo:

- Còn ta thì chưa muốn chút nào cả.

Liễu Châu thích đùa:

- Mi nhường Triệu Minh lại cho ta đi.

- Hả, ta có thể dưng hai tay nữa đó.

- Mi ghét anh ta đến vậy hả?

- Không hợp nhau.

- Vậy mà nhận hoa của người ta dài dài.

Trợn mắt nhìn bạn, Thiên Mỹ chống chế.

- Tại anh ta dư tiền dư của mà thôi.

- Đó là lòng nhiệt tình của người ta.

Thiên Mỹ nói một cách vô tư:

- Thà rằng ta không nhận, vốn dĩ ta rất thích hoa mà.

Rất hơp với mi rồi.

- Nhưng ta đâu có thể nhận bừa. Dù công nhận là hoa của anh ta rất đẹp.

Liễu Châu bật cười lớn:

- Mi cảm thấy hối hận rồi hả?

- Không bao giờ.

- Xem ra mi yêu Nguyên Vũ mất rồi.

Thiên Mỹ lắc đầu:

- Một con người vừa lạnh vừa khô khan ấy Liễu Châu bênh vực:

- Anh ấy không lạnh lùng, không khô khan như mi nghĩ đâu. Nói tóm lại là anh ấy rất yêu mi,và anh ấy cũng rất tốt.

Ăn xong chén chèn, một lát sau Thiên Mỹ chia tay bạn ra về. Trước khi về, Liễu Châu còn:

- Có chuyện gì mi nhớ gọi cho ta với.

- Được rồi!

Ngỡ ngàng khi thấy xe của Triệu Minh đậu trước sân, Thiên Mỹ cảm thấy lo sợ, anh ta đến đây làm gì nhỉ, Chợt có tiếng gọi nhỏ:

- Thiên Mỹ?

- Chị hồng.

- Suỵt!

- Có chuyện gì vậy chị?

- Họ đã đến rồi đó, em liệu mà đối phó.

Thiên Mỹ lắc đầu nói như buông xuôi.

- Em đành buông theo mạng số thôi chị ạ!

- Nhưng em không yêu anh ta.

- Cũng không xong.

Hồng hiến kế:

- Em nên về quê một chuyến đi.

Thiên Mỹ do dự:

- Em lại sợ nội lại hỏi về cô sáu Mỹ Lan.

- Thì em nói là không gặp.

Nội sẽ ca cẩm về mẹ em.

Hồng khuyên nhủ:

- Em nên phớt lờ mọi chuyện lo chuyện của em thì hơn.

Thiên Mỹ do dự:

- Vậy còn việc đi làm của em thì sao? Em không muốn nghỉ nửa chừng.

Hồng vội trấn an:

- Em an tâm đi. Ngày mai chị sẽ đến đó xin phép cho em.

Thiên Mỹ nhìn Hồng một cách biết ơn:

- Em cảm ơn chị Hồngnhé! Vì em mà chị vất vả.

- Hồng lườm:

- Chị chỉ muốn thấy em được vui mà thôi.

Thật ra chị không thích bà Quỳnh tí nào cả.

Thiên Mỹ nhìn Hồng dò xét:

- Dì ấy cũng là cô ruột của chị mà.

Hồng cười chua xót:

- Cô ruột mà em có thấy bà ấy xem chị như là con ở không hả?

- Dì cũng muốn tốt cho chị mà thôi.

Hồng lắc đầu:

- Em hiền và ngoan ngoãn quá nên đâu nhận thấy được mưu mô của họ.

Thiên Mỹ sợ đứng lâu sẽ sinh chuyện, nên cô bảo:

- Mình vào nhà đi chị.

Hồng dặn thêm:

- Bề ngoài, em nên cứ vui vẻ như chẳng có gì?

Thiên Mỹ gật đầu nghe theo:

- Vâng!

Cũng lúc ấy Triệu Minh từ trong bước ra. Gặp cô anh cười thật tươi:

- Em về rồi à?

Thiên Mỹ không nói gì, cô bước vào trong, tiếng ông Thiên Tài nói thật to:

- Con nó về rồi kìa em!

Bà Quỳnh cũng đon đả:

- Về rồi thì tốt, con chỉ hỏi đi một chút thôi mà.

Thiên Mỹ đáp lí nhí:

- Con tình cờ gặp người bạn cũ nên về trễ.

Triệu Minh hiểu người bạn mà Thiên Mỹ bảo gặp tình cờ kia là ai rồi.

Nhưng anh cố giữ trong lòng:

- Không sao anh và cha mẹ cũng mới đến thôi.

Bà Nguyẹt nhìn Thiên Mỹ tỏ vẻ hài lòng:

- Ngoan lắm, lại đây con!

Thiên Mỹ nhìn bà, cô nói nhỏ:

- Con cám ơn!

Ông Thiên Tài trịnh trọng lên tiếng:

- Hôm nay xem như mọi chuyện tot đẹp rồi.

Thiên Mỹ à, hôm nay hai gia đình sẽ tiến hành bàn hôn sự của con và Triệu Minh.

Thiên Mỹ sững sờ nhìn mọi người hơi dừng lại nơi Triệu Minh thật lâu:

- Anh giỏi lắm!

TriệuMinh thừa biết cô muốn ám chỉ điều gì.

Nhưng vẫn phớt lờ:

- Anh đã hứa là anh sẽ đến. Anh luôn là người giữ uy tín đây.

Mím môi cho khỏi bật ra tiếng thét, Thiên Mỹ im lặng. Bà Quỳnh được xem là người vui nhất hôm nay. Bà nói:

- Thế thì anh chị tranh thủ lo hôn sực lo hai đứa.

Bà Nguyệt nãy giờ lo quan sát Thiên Mỹ thật kỹ. Giờ mới lên tiếng:

- Ai cũng đã nói hết rồi, giờ bác chỉ chờ nghe tiếng nói của Thiên Mỹ đây.

Thiên Tài nhìn bà Quỳnh và ngược lại. Sau đó, ông đưa mắt nhìn Thiên Mỹ vừa nghiêm nghị, vừa hăm dọa:

- Nói đi và đừng để cha phải mất mặt. Thiên Mỹ giương cặp mắt thật to nhìn mọi người:

- Con không biết, con chưa có lựa chọn gì cả.

Đây là chuyện quá bất ngờ với con.

Thiên Mỹ nói xong là đi thẳng lên lầu.

Ông Thiên Tài cảm thấy tức giận lắm.

Nhưng Triệu Minh đã lên tiếng:

- Xin hai bác, cha mẹ đừng bận lòng đó chẳng qua là do sự bất ngờ mà thôi.

- Mọi người nhìn nhau gật đầu. Họ cũng đâu hiểu Triệu Minh đang nghĩ gì?
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hạnh Phúc Đã Bay Xa (Truyện Ngắn) - Nhật Thụy

Postby tuvi » 18 Aug 2019

Chương 4

Nhận ra Thiên Mỹ, Quế Trân reo lên:

- Ôi, chị Thiên Mỹ!

Thiên Mỹ nhoẻn miệng cười:

- Khỏe chứ Quế Trân?

Quế Trân ôm chầm lấy cô:

- Ối trời ơi? mình đang mơ hay là đang tỉnh đây chứ?

Thiên Mỹ lườm cô:

- Làm sao vậy Quế Trân?

Thì lâu quá chị mới về chữ còn sao nữa.

Thiên Mỹ nhìn quanh.

- Nội đâu:

Nội vừa đi qua bà tám.

Nắm tay Thiên Mỹ kéo vào trong, Quế Trân nỉ non:

- Chứ còn sao nữa. Có chị em sẽ đỡ buồn hơn.

Thiên Mỹ cười tủm tỉm:

- Có thật là Quế Trân đang buồn không?

Quế Trân chu môi:

- Sao là không thật chứ? Xứ này mưa dầm thì càng ủ ê hơn nữa đấy.

- Gia đình khỏe hết hả?

- Khỏe!

Quế Trân kéo tuột Thiên Mỹ vào phòng mình:

- Mang đồ vào đây tụi mình cùng nói chuyện.

Thiên Mỹ nhìn căn phòng đơn sơ của Quế Trân mà chạnh lòng:

- Phòng này của em hả?

- Đúng đó?

Thiên Mỹ nằm vật xuống giường để nguyên đôi giày chưa kịp mở ra. Họ nói chuyện với nhau rất nhiều điều:

- Chị có người yêu chưn hả chị Thiên Mỹ?

Thiên Mỹ lắc đầu quầy quậy:

- Chưa đâu?

- Đẹp như chị thiếu gì người đeo đuổi phải không?

- Xí làm gì có.

Nghe tiếng bà Hương gọi với từ bên kia con mương, Quế Trân ra hiệu cho Thiên Mỹ im lặng.

Bà Hương xoắn qua gối lội qua con mương nhỏ. Vừa bước lên bờ bà đã lên tiếng:

- Quế Trân à? Về chứ con? Có tiếng cười khúc khích trong buồng, bà Hương bước vào ló đầu vào xem:

- Cha tổ nhà mày. Về rồi sao còn rút vào đó.

Thiên Mỹ đẩy cô ra:

- Bà về rồi kìa Quế Trân!

Hai đứa bước ra, bà Hương tròn mắt nhìn hai đứa cháu:

- Trời đất, cả hai cùng về đó ư?

Thiên Mỹ khoanh tay cúi đầu:

- Con chào bà nội!

Bà Hương nheo nheo mắt nhìn Quế Trân:

- Vậy còn ...

Quế Trân tinh nghịch đáp:

- Cha con chưa về đâu nội ạ!

Bà thở dài than:

- Cha con là vậy mà. Còn Thiên Mỹ con về thăm bà nội rồi chừng nào đi?

Thiên Mỹ đáp lí nhí:

- Chừng nào nội đuổi thì con đi!

- Câu nói ấy như nhắc cho bà nhớ câu chuyện của gần hai mươi năm về trước. Bà thấy chạnh lòng, nhưng không thể nói cùng ai. Quế Trân phụng phịu:

- Chị Thiên Mỹ mới về thôi mà nội.

- Ừ nhỉ.

Thiên Mỹ nghe lo sợ, chắng lẽ nội không muốn mình về đây? Nghĩ cũng phải. Mẹ đã làm khổ cha và liên lụy đến cả gia đình chồng. Thiên Mỹ bị ghẻ lạnh từ đó, Tuy biết vậy, nhưng cô không buồn bơi chlnh mẹ cô là người gây nên chuyện kia mà.

Tiếng bà Hương thở dài:

- Cha con có khỏe không Thiên Mỹ?

- Hiểu được điều trăn trở trong bà nên Thiên Mỹ nói tránh đi:

- Dạ cha con dạo này cũng tốt!

- Vậy còn dì con?

- Biết nói với nội thế nào đây? Nói thật ư?

Thiên Mỹ sợ nội sẽ buồn. Còn như nói dổi thì cô không quen:

- Dì ấy vẫn bình thường nội ạ!

Bà thở hắt ra:

- Vậy cũng tốt!

Nghe bà nói thế Thiên Mỹ nghe chạnh lòng. Cô chưa thấy ai tính toán hơn dì, mưu mô xảo quyệt như dì cả. Nhưng sợ nội buồn nên Thiên Mỹ lặng thinh.

Thiên My rất đẹp, từ làn môi, mái tóc, từ thân hình đến dáng đi, Không chê vào đâu được.

- Có biết bao chàng trai đeo đuổi săn đón. Nhưng Thiên Mỹ vẫn chưa có cảm tình với một ai.

Tiếng Quế Trân vang lên:

- Tụi mình đi hái bôngđiên điển đẽ nấu canh chua chứ Thiên Mỹ ơi!

Thiên Mỹ từ trên bộ ván gỗ tuột nhanh xuống đất, cô hưởng ứng ngay:

- Ôi, hay quá!

Bà Hương thấy Thiên Mỹ vẫn mang giầy nên ngăn lại:

- Bỏ giầy đi té đó!

Thiên Mỹ cúi xuống bỏ đôi giày ra rồi đi như chạy ra mé sông.

- Mùa này điên điển nhiều lắm hả Quế Trân?

Vừa bước xuống xuồng, cô vừa đưa tay cầm xuống cho chặt để Thiên Mỹ bước xuống:

- Tha hỗ cho chị hái đó.

Thiên Mỹ bước xuống xuồng một cách nhẹ nhàng, Quế Trân chặc lưỡi:

Xem ra vẫn còn vương chút gái quê đấy.

Thiên Mỹ mỉm cười:

- Chính tông đấy mà.

Hai chị em cười giòn. Quế Trân nhìn Thiên Mỹ:

- Chị xa quê tính ra cũng mười mấy năm rồi còn gì.

- Nhưng năm nào chị cũng về đây thăm em và nội.

Chu môi, Quế Trân cằn nhằn".

- Được mấy ngày đâu chứ. Rồi chị cũng quay về thành phố mà thôi.

Biết Quế Trân sắp ca cẩm về việc phải lên thành phố của mình, nên Thiên Mỹ động viên:

- Thì chị còn ở những một tuần kia mà.

Quế Trân cằn nhằn:

- Một tuần bộ lâu lắm sao?

- Em đâu muốn.

Vừa nói vừa hái, hai cô đã cho vào đầy một rổ:

- Nhiều thế này thì làm san mà ăn cho hết đây?

Bỗng Quế Trân ngồi trầm ngâm:

- Chẳng hiểu cô sáu mình lúc này ra sao nữa?

Thiên Mỹ ngập ngừng:

- Có lẽ cô ấy đã gặp chồng tốt, đang sống cảnh sung túc cũng nên. Nếu là như vậy thì cũng phải có tin về chứ?

Thiên Mỹ lo lắng:

- Còn nội thì sao, nội có thường nhắc đến cô không?

- Không đâu.

- Nội giận cô đến như vậy sao?

Quế Trân ngồi thừ người trên xuồng, cô đâm tư lự:

Nội giận dai ghê, không bao giờ em nghè nội nhắc đến cô đâu.

Thiên Mỹ lắe đầu:

- Tội cho cô quá!

Quế Trân lắc đầu, cô cảm thấy ớn lạnh khi nhắc đến bà cô của mình:

- Tánh của cô khó khăn ve kêu luôn.

Thiên Mỹ lên tiếng bênh vực cô mình:

- Bị trắc trử trong tình duyên nên cô mới trở nên như vậy.

Bùng mình, Quế Trân nói một cách chân thật:

- Thú thật, em chầng lnong cô về chút nào cả.

Ngạc nhiên nhìn cô em họ, Thiên Mỹ hỏi:

- Sao em lại nói thế?

- Cô ấy mà về đây thì đừng hòng mà bọn mình có bạn trai.

- Chắc không có nỗi nào đâu em ạ!

Quế Trân lắc đầu:

- Nói như vậy là chị chưa chứng kiến rồi.

Thiên Mỹ lại hỏi:

- Thế em đã gặp rồi à?

- Đúng vậy!

Thiên Mỹ gật gật đầu:

- Vậy sao?

- Cô ấy khó một cách kinh khủng luôn. Em chịu không nổi.

Thiên Mỹ cười hì hì:

- Em làm sao vậy? Cô là cô còn mình thì mình chứ?

Lắc đầu Quế Trân nói như người hiểu cô mình nhiều nhất.

- Làm gì được như vậy. Cô sẽ quản lí mình rất chặc chẽ và không cho nhắc đến tên một chàng trai nào cả.

Thiên Mỹ bước lên bờ. Cô kiềm xuồng cho Quế Trân bước lên. Hai người đi sóng đôi với nhau. Thiên Mỹ tỏ ý không tin:

- Chị không tin đâu.

- Rồi chị sẽ tin.

Cả hai bước nhanh về nhà. Không ai còn nhắc đến chuyện của cô mình nữa.

Thiên Mỹ thôi không muốn nhắc đến cuộc gặp gỡ tình cờ lần ấy nữa ...

Thiên Mỹ trở về thành Phố, cô có cảm giác như có điều gì đó không ổn đối với mình.

- Thiên Mỹ!

- Cô giật mình cho xe chạy chậm lại. Nhận ra anh tức cô bực mình. Nhưng chẳng nói gì cả:

- Em đi đâu cả tuần nay vậy Thiên Mỹ?

- Hừ, một con người đáng ghét. Cô hất mặt bảo:

- Không liên quan gì đến anh!

Triệu Minh vẫn chạy kè kè theo cô. Bực mình kinh khủng, chẳng biết làm sao để cắt đuôi Thiên Mỹ mím môi suy nghĩ. Cuối cùng cô cũng có cách, cô quẹo vào con đường đến nhà nhỏ bạn.

Triệu Minh vẫn kiên nhẫn bám theo:

- Đừng trốn anh như vậy mà Thiên Mỹ. Với vẻ mặt lạnh lùng, Thiên Mỹ nói một cách cộc lốc:

- Hừ, ai trốn anh chứ, chỉ tại tôi không thích gặp anh mà thôi.

- Lý do?

- Tôi với anh không hợp nhau. Tôi mong anh hãy có tính tự trọng của một người đàn ông.

Triệu Mĩnh lắc đầu:

- Trễ mất rồi Thiên Mỹ ạ!

- Sao cơ?

- Anh đã yêu em và không thể mất em được.

Bĩu môi, Thiên Mỹ lắc đầu:

- Anh điên chắc?

- Anh ta thật trơ trẻn:

- Có lẽ là anh điên thật rồi cô bé ạ. Ai biểu nh yêu em làm chi chứ.

Thiên Mỹ biết nói chuyện với con người nàỳ mình càng bực bội thêm thôi.

Nên cô dứt khoát một câu:

- Nhưng tôi lại không thích anh xin anh hiểu điều đó.

Thiên Mỹ cho xe vào một hẻm nhỏ. Nhưng Triệu Minh nắm ghi đông xe kéo lại:

- Anh muốn nói chuyện với em.

- Tôi không có chuyện gì để nói với anh cả.

- Đừng vậy mà Thiên Mỹ.

Triệu Minh vẫn nắm chắc tay lái:

- Anh không cho em đi.

Thiên Mỹ bực bội:

- Buông ra không, tôi la lên đó!

Triệu Minh cười thật đểu:

- Em la lên đi, xem có ai xen vào chuyện của mình không?

- Anh thật là quá đáng mà.

- Anh yêu em mà Thiên Mỹ.

Thiên Mỹ bĩu môi:

- Điệp khúc ấy tôi nghe đã nhàm chán lắm rồi.

- Uống với anh ly nước anh nói chuyện này em nghe.

Thiên Mỹ cự tuyệt quyết liệt:

- Có chết tôi cũngkhông thèm đi theo anh.

Bết không thể thuyết phục được cô, Triệu Minh dọa:

- Chuyện này anh không muốn nói lại với cha và dì của em. Nhưng em buộc anh thôi.

Thiên Mỹ nhìn anh một cách khinh bỉ:

- Anh thật là tồi, ở điểm này tôi không ưa anh đó.

- Cười khẩy Triệu Minh trở mặt:

- Để xem em còn cự tuyệt với anh đến bao giờ?

Thiện Mỹ không tiếc lời miệt thị:

- Hừm, đúng là một con người chẳng biết tự ái là gì cả.

Đang dùng dằng với anh ta, Thiên Mỹ nhạn ra Liễu Châu đi ra, cô mừng quýnh gọi to:

- Liễu Châu ...

Liễu Châu nhận ra bạn, cô mừng rỡ nói như reo:

- Ờ mi thật sao Thiên Mỹ?

Thiên Mỹ như quên mọi phiền phức bỏ xe nhào đến bên bạn:

- Mi cứu ta với Liễu Châu?

Nhận ra anh ta, Liễu Châu đã hiểu ra vấn đề. Cô quay lại đối mặt vơi Triệu Minh:

- Lại là anh sao?

Hơi nghiêng người nhìn cô Triệu Minh cười nửa miệng:

- Sau mấy tháng không gặp , em càng đẹp hơn đó Liễu Châu.

Trừng mất nhìn anh, Liễu Châu cười khỉnh:

Vẫn lối nói cũ rích.

Triệu Minh chợt nghiêm mặt:

- Anh đang nói chuyện với Thiên Mỹ, em lịch sự cho.

Nhưng Liễu Châu lắc đầu:

- Nó tìm tôi chứ không phải muốn nói chuyện với anh.

- Em đừng làm khó anh mà Liễu Châu.

Giằng mạnh xe ra khỏi tay anh, Liễu Châu .đanh giọng:

- Phải làm sao anh mới buông tha nó chứ?

Thản nhiên Triệu Minh nói:

- Cô ấy là vợ sắp cưới của anh đó.

Bật cười Liễu Châu bĩu môi:

- Anh chắc như vậy sao?

Triệu Minh gật gật đầu:

- Cả hai gìa đình đã bàn tính với nhau rồi còn gì?

- Nhưng Thiên Mỹ đâu có yêu anh. Đã biết bao cô gái đã vì anh mà đau khổ rồi.

Hơi mỉm cười Triệu Minh đánh đòn tâm tý vào cô:

- Trong đó có em nưa phải không Liễu Châu?

Ném cho anh ta cái nhìn tóe lửa, Liễu Châu dẫn xe đi:

- Thật ta là đồ tồi. Anh đừng hòng có được Thiên Mỹ:

Triệu Minh nói đuổi theo cô:

- Em ganh tị sao Liễu Châu?

- Cô rủa thầm anh ta, và cảm thấy lo sợ cho cô bạn của mình. Hai người sống bước bên nhau, Thiên Mỹ thấy lo sợ:

- Ta sợ lắm Liễu Châu ạ!

Hiểu nỗi lo của bạn, cô an tu:

- Mi nên bình tĩnh để giải quyết vấn đề.

Lắc đầu, Thiên Mỹ rầu rĩ:

- Giải quyết được gì đây? Ta thật sự không dám về nhà nữa rồi.

Hai người đã vào cổng, Liễu Châu không đưa bạn vào nhà mà nói:

- Tụi mình ra vườn cho mát.

Thiên Mỹ bước nhanh lại băng đá. Cô cảm thấy rã rơi cả đôi chân:

- Tính sao đây Liễu Châu?

Ngồi xuống, Liễu Châu trấn an:

- Chuyện gì cũng phải từ từ, mi đừng sốt ruột như vậy?

Thiên Mỹ ôm mặt:

- Ôi sao mà ta ghét anh tà đến như vậy chứ!

Liễu Châu choàng tay qua vai bạn, cô thì thầm:

- Không phải một mình mi oán hận anh ta đâu?

- Ta biết điều này, chẳng hiểu sao cha ta nghe lời di đến như vậy.

Liễu Châu đứng lên, cô đưa tay hái chùm nhân chín đưa cho bạn rồi nói:

- Thì chung quy cũngvì anh ta giàu mà thôi.

Thiên Mỹ lắc đầu:

- Nhà mình cũng đâu đến nỗi nào?

- Lòng tham không đáy mà lị.

Thiên Mỹ lý sự:

- Người ta giàu có lấy được mang về nhà đâu chứ?

- Thì đúng rồi! Ê, mấy lúc gần đây mi có gặp Nguyên Vũ không vậy?

Lắc đầu Thiên Mỹ nói giọng buồn buồn:

- Không có.

- Chắc là anh ấy buồn lắm.

Thiên Mỹ hỏi giọng ngây thơ:

- Làm sao mà buồn?

Liễu Châu hất mặt:

- Thì tại mi đó.

Tròn mắt, Thiên Mỹ ngạc nhiên:

- Tại ta ư? Tại sao?

- Anh ta yêu mi đó ngốc ạ!

Thiên Mỹ lắc đầu quầy quậy:

- Mi đừng có nói xàm.

- Ta nói thật.

Thiên Mỹ nói tránh:

- Anh ấy vừa đẹp trai, vừa có tài, ta làm gì có may mắn như vậy?

- Nè, mi giả đò, hay đang làm bộ làm tịch đó?

Thiên Mỹ dùng dằng:

- Làm gì có chưa?

Nội các chuyện hở gặp ta là hỏi mi cũng đủ biết anh ta "sí' mi rồi.

Thiên Mỹ đứng lên:

- Nếu mi còn nói vậy nữa thì ta về đây.

Liễu Châu vội nắm tay bạn kéo lại:

- Nè, đừng có giận. Mi giận cái mặt càng dễ thương hơn.

Thiên Mỹ phì cười:

- Mi thậtlà khéo nói, ai giậnmà đẹp bao giờ:

- Ừ ta nói thật đó!

Nguýt bạn một cái, Thiên Mỹ phụng phịu:

- Mi lúc nào cũng biết nói để vui lòng người khác.

Liễu Châu thở dài:

- Nhưng mà đâu eó ai thương ta đâu. l - Tại mi kén đó thôi!

Liễu Châu lắc đầu:

- Làm gì có!

Thiên Mỹ đứng lên:

- Có hay không là do mi biết. Ta về đây ư?

Liễu Châu không kêu bạn ở lại nữa, cô tiễn chân bạn ra tận cổng:

- Chào nhé!

- Bye!

Bà Quỳnh vẻ mật hầm hầm nhìn Thiên Mỹ. Bà hất mặt hỏi một câu khi cô vào nhà:

- Sao hả? Không cỏ chỗ nào chứa rồi phải không?

Phớt lờ câu hỏi mỉa mai của bà, Thiên Mỹ gật đầu:

- Thưa dì, con mới về.

- Hứ, mầy đừng vờ lễ phép nữa có được không?

Thiên Mỹ lẳng lặng xách giỏ đờ bước vào trong. Nhưng bị bà gọi giật lại:

- Này, hãy đứng lại đó!

Thiên Mỹ cố chịu đựng. Cô đứng im tại chỗ để nghe bà lên lớp:

- Thưa dì ...

- Mầy khỏi phải nói gì cả. Vào sửa soan để chiều nay gia đlnh người ta đến Thiên Mỹ lắc đầu cự tuyệt:

- Không, con không tiếp ai hết.

- Không có con người như vậy nữa có được không? Tròn mắt nhìn bà Quỳnh, Thiên Mỹ hỏi:

- Tại sao nhất định con phải lấy anh ta chứ?

Bà nạt ngang:

Đây là chuyện người lớn không được cải.

Thiên Mỹ ngơ ngác:

- Nhưng con không yêu anh ta.

- Không yêu rồi sẽ yêu, sống chung với nhau sẽ nảy sinh tình cảm.

Thiên Mỹ nhất quyết cự tuyệt:

- Con thà chết chứ không thể lấy anh ta.

Bà Quỳnh cười gằn:

- Đừng có cứng đầu nữa. Được người ta để ý là phước ba đời của mầy rồi.

Thiên Mỹ nói như mếu:

- Con nói thật, cha và dì ép buộc con, con sẽ không sống nữa đâu?

Thiên Mỹ chỉ nói thế rồi bước lên lầu. Nằm úp mặt xuống gối mà khóc. Cô cảm thấy như ngột ngạt khó thở.

Tiếng điện thoại của cô vang lên. Thiên Mỹ nhận ra số điện thoại của Liễu Châu:

- Alô! Gì vậy mi?

Liễu Châu lí nhí:

- Qua nhà ta đi.

- Giờ này.

- Ừ.

- San vậy, bộ có chuyện gì hả?

Liễu Châu tỏ ra bí mật:

- Qua đây rồi biết.

Thiên Mỹ dọa:

- Không nói, không thèm qua.

- Ê! không qua thì mất quyến lợi ráng chịu đâu:

- Hừm, gì mà quan trọng đến như vậy. Liễu Châu vẫn nói:

- Đã nói rồi, chuyện này là bí mật.

Thiên Mỹ ngồi thừ ra:

Ta chúa ghét điều bí mật của mi đó.

Liễu Châu cười hì hì:

- Vậy mới thú vị!

Thiên Mỹ thở dài thườn thượt:

- Nếu như ta từ chối.

- Mi không được từ chối đâu.

- Tại sao?

- Vì đây là chuyện của mi mà.

Thiên Mỹ vờ giần:

- Nếu mi không nói, vậy thôi nhé, mình ngủ đây.

Liễu Châu giật mình:

Nhỏ này hôm nay làm sao vậy ta.

Thiên Mỹ dọa:

- Nói không?

- Được rồi ta nói.

- Chuyện gì?

- Có một người ... một người muốn gặp mi.

Nghe cái giọng ngập ngìtllg của bạn. Thiên Mỹ đoán ra là ai rồi, cô gọi khẽ:

- Nguyên Vũ.

Liễu Châu cười khúc khích:

- Chà, Có sợi dây thần kinh lên cảm sao nhỉ?

Chờt 1ời của Thiên Mỹ hơi chùng xuống:

Tối nay ta bận phải tiếp gia đình của Triệu Minh rồi.

Liễu Châu kêu lên:

- Mi phải tiếp ư?

- Đúng vậy!

Liễu Châu phàn nàn:

- Sao trùng hợp vậy chứ?

Thiên Mỹ than thở:

- Ta phải làm sao bây giờ hả?

Nếu không muốn thì dừng miễn cưỡng.

Thiên Mỹ lo sợ:

- Cha ta sẽ không tha thứ cho mình đâu.

- Nhưng lấy người mi không yêu thương thì sẽ còn khổ cả đời.

Thiên Mỹ cảm thấy lo sợ:

- Ta hiện đang rất lo, mi có kế gì không?

Liễu Châu ngẫm nghĩ một hồi rồi nói:

- Bây giờ mi đến nhà mlnh đi. Tụi mình sẽ Thiên Mỹ đành gật đầu:

- Được rỗi, mình sẽ đến.

- Vậy thôi nghen!

Thiên Mỹ tắm rửa chuẩn bị đi ra ngoài thì bà Quỳnh ngăn lại:

- Mầy đi đâu?

Biết bà sẽ ngăn mình, nên cô nói tránh:

- Con muốn ra phố mua ít đồ rồi sẽ về ngay.

Bà lên giọng khô khan:

Nhanh lên đó.

Thiên Mỹ không nói gì. Cô lững thững bước ra khỏi nhà, lấy xe vọt đi.

Vừa đến đến đã gặp Liễu Châu đứng chờ:

- Trời, ta sợ mi không đến.

Thiên Mỹ nói giọng rầu rầu:

- Tưởng đi không được rồi chứ.

Liễu Châu chau mày:

- Hôm nay bà ấy không đi đánh bài sao?

- Không có.

- Vậy là chuyện lạ rồi.

Đưa xe cho bạn, Thiên Mỹ ngồi phịch xuống:

- Lạ nỗi gì, tối nay gia đình Triệu Minh đến nhà ta đùng cơm tối đó.

Liễu Châu đã hiểu, cô tròn mắt nhìn bạn:

- Thế mi tính sao hả?

- Còn tính làm sao nữa. Tới đâu hay tới đó.

Liễu Châu đánh nhẹ lên vai bạn:

- Nè, như vậy sẽ nguy hiểm lắm. Mi phải dứt khoát một lần đi.

Thiên Mỹ lắc đầu:

Đâu phải dễ dàng như mi nói đâu. Dứt khoát mà được à?

- Chắng lẽ mi cứ phớ thác cho ông trời thôi sao?

Trầm buồn, Thiên Mỹ hơi cúi đầu xuống cô nhè nhẹ thở dài:

- Có lẽ là như vậy.

Liễu Châu không bằng lòng về thái độ của bạn nên khuyên:

- Mi nên tìm một lối thoát mới được.

Thiên Mỹ lại thở dài:

- Lối thoát nào chứ?

Ngẫm nghĩ một lát Liễu Châu lại nói:

- Trốn đi!

Giật mình Thiên Mỹ tròn mắt:

- Trốn ư?

- Đúng vậy.

- Mà trốn đi đâu mới được chứ?

Lieu Châu hỏi gặn:

- Nhưng mà mi đi có chịu đi hả không để ta còn có cách.

Thiên Mỹ ngần ngại:

- Mình đi rồi, cha mình sẽ khổ lắm.

Liễu Châu đánh nhẹ lên vai bạn:

- Có gì đâu. Mi có đi Iuôn đâu. Một thời gian cho chuyện lắng xuống rồi sẽ về.

Thiên Mỹ mím môi suy nghĩ:

- Chuyện này mà cũng nên để ta suy nghĩ lại đã Liễu Châu phản ứng:

Thời gian đâu cho mi chần chờ như vậy.

Thiên Mỹ đứng lên:

- Mi nói ta mới nhớ, ta phải về thôi.

Liễu Châu kêu lên:

- Mi về ư?

- Ừ ...

- Như vậy sao được. Về không khác nào chui vào rọ.

- Ta không thể nào để cho cha ta phải khó xử.

Liễu Châu nhìn bạn thông cảm:

Chuyện nay mình cũng không dám ngăn bạn đâu. Nhưng bạn cũng nên cẩn thận.

Thiên Mỹ lắc đầu:

- Chuyện gì đến nó sẽ đến.

- Nè, mi không gặp Nguyên Vũ sao?

Thiên Mỹ do dự.

- Có nên không?

- Có chứ.

Mím môi Thiên Mỹ cay đắng:

Mình với anh ấy đâu có gì. Tại mi quan trọng hóa vấn đề đó mà thôi.

Liễu Châu bênh vực anh:

- Có lẽ anh có gì đó khó nói mà thôi.

- Ta đâu có trách anh ấy.

- Vậy thì rất tốt, nên gặp anh ấy một lần.

Thiên Mỹ ngại ngùng:

- Có khi không gặp còn tốt hơn đó Liễu Châu ạ?

Mỉm cười, Liễu Châu lắc đầu:

- Sao mi nói kỳ vậy hả? Ở lại thêm một chút Thiên Mỹ đứng lên:

- Trễ lắm rồi đó!

Liễu Châu nhăn mặt:

- Cái anh này thật là kì, sao trễ vậy chứ!

Thiên Mỹ quyết định.

- Thôi mình về đây.

- Vừa lúc ấy Nguyên Vũ đến. Liễu Châu nắm tay bạn kéo lại:

- Đến rồi kìa!

Hất mặt Thiên My bảo:

- Đến thì sao chứ?

- Mi nói với anh ấy vài câu đi.

Nguyên Vu bước vào thấy Thiên Mỹ anh lên tiếng:

- Em đến lâu chưa Thiên Mỹ?

Thiên Mỹ đáp nhỏ:

- Cũng lâu rồi anh ạ! Em xin phép về đây.

Nguyên Vũ chưng hửng:

- Sao về sớm vậy Thiên Mỹ?

- Nhà có chút chuyện anh ạ.

Liễu Châu kiếm cớ rút lui:

- Để mình vào pha nước cho hai người uống.

Thiên Mỹ chưa kịp nói gì thì Liễu Châu đã lủi đi mất rồi.

Nguyên Vũ cảm thấy mất tự nhiên, anh hái một chiếc lá rồi xoay xoay trên tay. Thiên Mỹ như có ý chờ nghe anh nói nhưng anh vẫn im lặng, cô hơi giận nên nói:

- Anh đến đây để rủ Liễu Châu đi chơi hả?

Nguyên Vũ ngập ngừng, anh không dám nói thật nên gật đầu.

- À, phải , anh ...

Thiên Mỹ đứng lên lần nữa:

- Thế anh ở lại chơi với nó nghen.

Nguyên Vũ vội nói:

- Không đâu anh muốn gặp em là để nói ...

Thiên Mỹ cắt ngang:

- Anh nói với Liễu Châu cũng được, em đang bận!

- Vậy hả, em bận thì lúc khác anh sẽ nói vậy.

Anh sẽ không còn cơ hội để nói nữa đâu.

Thiên Mỹ nghĩ trong đầu như thế, rồi cô lắc đầu:

- Chuyện ấy anh không nói được không?

- Hay là em không muốn nghe? Nếu như mà ...

Liễu Chậu bước ra, cô nhăn nhó:

- Anh làm sao vậy? Muốn nói gì thì anh nói đại đi sao lại ngập ngừng do dự làm gì?

Nguyên Vũ lại nói:

- Anh sợ nói ra rồi có làm cho Thiên Mỹ khó xử hay không?

Liễu Châu như muốn giận chân:

- Em nói cho anh biết, anh cứ mãi đo dự như thế sẽ không còn kịp nữa.

Thiên Mỹ thở dài:

- Có khi anh không nói còn tốt hơn đó Liễu Châu à!

Liễu Châu nói nhỏ năn nỉ bạn:

- Đừng hãy cho anh ấy một cơ bội đi Thiên Mỹ.

Thiên Mỹ ngước nhìn bạn.

- Như vậy liệu có được gì không? Hay là hãy thôi đi Liễu Châu ạ!

Nhưng Liễu Châu giãy nảy:

- Như vậv làm sao được, tội lắm đó!

Thiên Mỹ lắc đầu, cô như muốn hét lên cho đỡ bực tức:

- Thôi đi, hãy để cho tự việc tự nó đến. Mình về đây!

Thiên Mỹ đùng đùng bỏ đi về. Liễu Châu lẩy Nguyên Vũ đi theo:

- Anh nên đưa Thiên Mỹ một đoạn nhé!

Nguyên Vũ do dự:

- Nhưng mà ...

Liễu Châu nóng vội:

- Cái anh này cứ lừng khừng mãi như vậy làm sao được.

Nguyên Vũ thật sự bối rối:

- Anh chỉ sợ cô ấy từ chối thì quê lắm đó.

- Làm gì có, nó rất thương anh kia mà.

Nguyên Vũ sốt sắng:

- Vậy thì anh đi nhé!

Liễu Châu giục:

- Nhanh lện kẻo không kịp.

Thiên Mỹ cố tình cho xe chạy chậm lại. Cô cảm thấy giận vô cùng khì biết Nguyên Vũ không đưa mình, có lẽ tại dọ mình ngộ nhận mà thôi. Anh ấy không hề đề ý đến mình. Thôi hãy về nhà thì hơn.

Thiên Mỹ ...

Hơi ngoảnh lại, nhận ra là anh Thiên Mỹ vờ ngạc nhiên:

- Là anh đó sao?

- Anh muốn mời em ly nươc.

Thiên Mỹ bật cười trong bụng nhưng cô lại hỏi:

- Có chuyện gì không anh?

Nguyên Vũ cho xe chạy song song với cô:

- Vào quán rồi anh sẽ nói!

- Phải như vậy sao?

Tuy nói thế, nhưng Thiên Mỹ cũng cho xe tấp vào quán với Nguyên Vũ:

- Em uống gì?

- Em chỉ uống được cam vắt mà thôi:

Nguyên Vũ gọi hai ly cam. Thiên Mỹ chợt hỏi:

- Chuyện làm ăn của anh thế nào rồi?

Hơi lúng túng Nguyên Vũ đáp một cách lấp lửng.

- Cũng bình thường thôi.

- Nghĩa là ...

- Nghĩa là vẫn tốt!

Thiên Mỹ gật đầu:

- Chúc mừng anh!

Nguyên Vữ khuấy đều ly cam vắt rồi đưa cho Thiên Mỹ.

- Uống nước đi Thiên Mỹ.

- Cô cầm ly nước rồi gật đấu.

- Cảm ơn anh!

Thiên Mỹ ...

- Gì vậy anh?

Nguyên Vũ lấy hết can đảm nói với Cô:

- Thật ra anh có điều này muốn nói với em lâu rỗi.

Thiên Mỹ hỏi vui:

- Vậy hả?

- Em có sẵn lòng nghe anh nói không?

- Hơi mím môi, Thiên Mỹ gật đầu.

- Em nghe nè, anh nói đi.

Xoay xoay ly nước, Nguyên Vũ định mở lời thì Thiên Mỹ đột ngột thay đổi:

- Hay là tốt hơn anh đừng nên nói.

Ngỡ ngàng nhìn cô Nguyên Vũ lo sợ:

- Sao vậy em?

Hơi cúi đầu, Thiên Mỹ nói khẽ:

- Nó sẽ không có kết quả tốt đâu anh ạ!

- Tại sao?

- Rồi từ từ anh sẽ biết!

Nguyên Vũ lắc đầu giọng tha thiết:

Đừng làm anh thất vọng vậy mà Thiên Mỹ.

Ngồi nhìn anh bằng ánh mắt u buồn, Thiên Mỹ tâm sự:

Chính em cũng đang thất vọng về bản thân của mình đó.

- Em nói vậy có nghĩa là sao?

- Đã trễ mất rồi anh ạ!

Nguyên Vũ ngỡ ngàng:

- Trễ ư?

- Đúng vậy.

Nguyên Vũ lắc đầu:

- Không, anh không tin là mình trễ đâu.

- Nhưng đó lại là sự thật.

Lời Nguyên Vũ thật tha thiết:

- Anh yêu em thật lòng, xin em hãy hiểu cho anh.

Thiên Mỹ nghe xao động, cô nghẹn lời:

- Đừng anh, như vậy sẽ làm khổ cho anh mà thôi.

Nguyên Vũ lắc đầu:

- Lấy Triệu Minh em sẽ khổ. Em có biết điều đó không?

- Em biết, nhưng em không thể cãi lại được định mệnh.

Nguyên Vũ khuyên:

- Em nên đấu tranh cho hạnh pbúc tương lai của mình.

Cúi đầu, giọng run run, Thiên Mỹ nói:

- Em biết điều đó, nhưng mà em không thể từ chối.

Nắm tay cô, anh bóp nhẹ:

- Hãy chờ anh nghe Thiên Mỹ?

Rụt tay lại, Thiên Mỹ dân dấn nước mắt, cô hiểu con tim của mình đã yêu ai và đang khao khát một tình yêu:

- Em ... em không thể ...

Nguyên Vũ nói một lời chắc chắn:

- Em nhất định phải chờ anh. Anh yêu em không thể mất em được.

Thiên Mỹ lắc đầu, cô từ chối:

- Không, em không thể ... em không dám hứa gì với anh cả.

- Đừng như vậy mà Thiên Mỹ. Những lời em nói làm anh rất đau lòng, em có biết không?

Ngước mắt u buồn nhìn anh, Thiên Mỹ lắc đầu:

- Anh đừng có chờ em nữa.

- Anh sẽ chờ.

Thiên Mỹ đứng lên:

- Em không muốn mình mang tội là phụ bạc người đâu.

Nguyên Vũ cũng đứng lên theo:

- Tại anh, anh không trách em đâu Thiên Mỹ ạ?

Thiên Mỹ bịt hai tai, đi nhanh ra cửa, cô cho xe chạy nhanh đi, cô biết Nguyên Vũ vẫn còn đứng trông theo ...

Trời mưa hoài không dứt. Thiên Mỹ đứng nép mình sát vách tường để mưa khỏi ướt. Từ phía hành lang đầu Triệu Minh từ đâu xuất hiện:

- Em đi đâu mà phải mắc mưa thế này Thiên Mỹ?

Thiên Mỹ muốn quay mặt đi chỗ khác, nhưng không thề được, cô đành phải lên tiếng:

Tôi vẫn thường đi lang thạng như vậy đó.

- Tại sao? Em buồn à?

Thiên Mỹ mím môi:

- Điều này anh đã biết rồi còn gì.

Triệu Minh cho hai tay vào túi quần. Đầu hơi nghiêng mình Thiên Mỹ.

- Có phải em từ chối anh vì anh ta không?

Trừng mắt nhìn anh. Thiên Mỹ đanh đá:

- Chuyện riêng của tôi không cần anh phải quan tâm.

Triệu Mĩnh cưới nửa miệng:

- Từ bây giờ không phải là chuyện riêng của em được.

Thiên Mỹ nghe nói thật chỏi tai, cô mím môi:

- Hừ, tôi đâu cần anh phải quan tâm. Và anh nên nhà dù tôi có bị ép buộc thì anh cũng chỉ được cái xác mà thôi.

Triệu Minh vẫn để nụ cưới trên môi:

- Anh tin rồi đây em sẽ yêu anh và sẽ cảm thấy xa sẽ nhớ.

Bĩu môi , Thiên Mỹ lắc đầu:

- Sẽ không có điều đó đâu, anh đừng nên hoang tưởng như vậy?

Triệu Minh chụp tay cô nắm lại:

- Em nhất định là của anh, của anh, em có biết không?

Giằng mạnh tay ra, Thiên Mỹ hét to:

- Anh làm gì vậy, hãy buông tay tôi ra, buông ra!

Triệu Minh cười hì hì:

- Em là của anh, mình sẽ là vợ chồng, em còn ngại gì chứ.

Thiện Mỹ mỉm môi:

- Anh đừng có nằm mơ:

- Không mơ đâu em mà đó sẽ là sự thật.

Thiên Mỹ nói một cách cứng rắn:

- Tôi nhất định không chấp nhận một đám cưới vô vị này.

Triệu Minh thay đổi chiến thuật, anh nhăn nhó:

- Anh không hiểu tại sao em cứ phải từ chối anh như thế chứ.

Ngoảnh lại nhìn anh, Thiên Mỹ nhoẻn môi cười:

- Anh không hiểu thật sao? Đó là tại vì tôi không yêu anh, không thích anh vậy thôi.

- Nhưng anh có lỗi gì chứ?

Thiên Mỹ bạo dạn nói:

- Anh đã làm cho bao nhiêu cô gái trong trắng phải đau khổ rồi:

- Em nói gì vậy?

Thiên Mỹ lại bĩu môi:

- Tôi nói gì chắc anh đã rõ sao còn hỏi tôi?

Triệu Minh biết Thiên Mỹ đang tìm khuyết điểm của mình nên anh chống chế.

- Đàn ông con trai ra ngoài vui một chút thì đâu có sao?

- Nói như vậy là anh đã thừa nhận rồi.

Triệu Minh nhìn cô một cach lạ lùng:

- Nói như vậy là em cung có một chút quan tâm đến anh rồi:

Thiên Mỹ xua tay:

- Anh đừng có lầm câu nói của tôi như vậy.

Tôi nói ra là chỉ muốn cảnh báo anh mà thôi.

Triệu Minh cười hềnh hệch:

- Vậy sao, vậy mà anh còn tưởng em đang ghen đó chứ.

- Buồn cười thật.

- Trời tạnh hẳn, Thiên Mỹ vội bước ra ngoài, Triệu Minh cũng bước theo:

- Anh đưa em về!

- Cảm ơn, không cần đâu.

Triệu Minh dai dẳng:

- Nhưng anh muốn đưa em thì sao nè!

- Phí công thôi!

Bỗng xuất hiện một cô gái, cô ta gọi:

- Triệu Minh. Anh đây thật rồi.

- Em tìm anh có chuyện gì vậy Mộng Điệp?

Mộng Điệp nhìn Thiên Mỹ, cô ta phụngphịu:

- Cô này là ...

Thiên Mỹ cười rất tình cảm:

- À, tôi với anh ta chỉ mới quen nhau lúc tránh mưa thôi. Chào hai người:

Triệu Minh đứng chết lặng. Anh không ngờ Mộng Điệp xuất hiện không đúng lúc chút nào.

- Em tìm anh có việc gì?

Thấy anh cau có, Mộng Điệp phụng phịu:

- Bộ có chuyện gì mới tìm anh được sao?

Triệu Minh nhăn mặt:

l - Anh dặn em thế nào em đã quên rồi sao?

Hơi sụ mặt, Mộng Điệp đáp:

- Em vẫn nhớ. Nhưng có điều ...

- Sao em ngập ngừng? Nói đi em ...

Mộng Điệp ướm ướm lệ:

- Mẹ em đau nặng lắm không tiền chữa trị.

Thở phào. Triệu Mình nảm lấy vai cô an ủi:

- Chuyện chỉ có vậy sao em chẳng chịu nói, cho anh hay sớm.

Mộng Điệp do dự:

- Em ...em không muốn nói cho anh biết, bởi vì em sợ anh lại xem thường em, là cho rằng em làm tiền anh đó.

Lời của Mộng Điệp làm cho Triệu Minh cảm thấy mình có lỗi với cô:

- Em cần bao nhiêu để giúp mẹ em vậy?

Thút thít khóc, Mộng Điệp vừa lau nước mắt vừa nói:

Bác sĩ bảo mẹ em cần phải mổ gấp với số tiền lên đến một trăm triệu.

Hơi nhíu mày, Triệu Minh hỏi lại:

- Mẹ em đau gì mà phải chữa trị nhiều tiền đến như vậy?

Mộng Điệp nghe hỏi vậy, nền mủi lòng khóc to hơn:

- Em biết anh đâu thể giúp em được.

- Anh giúp, nhưng mà anh muốn biết mẹ em bệnh gì mà cần đến một trăm triệu lận đó à?

Mộng Điệp lại ươn ướt nước mắt, kể tiếp:

- Mẹ em cần phải thay tim gấp anh ạ.

- Thay tím ư?

- Vâng.

- Nghiêm trọng vậy sao?

Vừa chậm nước mắt Mộng Điệp vừa hỏi:

- Anh có thể giúp mẹ em dược không?

Triệu Minh thoáng suy nghĩ rồi mới gật đầu:

Được nhưng mà em phải chờ anh tại nhà Mộng Điệp tươi ngay nét mặt:

- Vâng, em sẽ chờ anh.

- Nhớ à không đi đâu nhé!

Mộng Điệp rối tít:

- Em cám ơn anh?

Một lát sau Mộng Điệp nhận được một số tiền Đúng một trăm triệu từ tay của Triệu Minh:

- Em cảm ơn anh, Vậy là mẹ em được cứu rồi.

Thấy Mộng Điệp vui như vậy, Triêu Minh cũng thấy đỡ phần nào day dứt:

- Anh xin lỗi, hôm nay anh không thể cùng em đến thăm mẹ em được. Em đi một mình nhé Mộng Điệp!

Mộng Điệp lắc đầu:

- Anh giúp em thế này là em thấy vui lắm rồi. Anh có thể lo công việc của mình đi.

Hai người chia tay, mỗi người đi một hướng.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hạnh Phúc Đã Bay Xa (Truyện Ngắn) - Nhật Thụy

Postby tuvi » 18 Aug 2019

Chương 5

Nguyên Vũ lật đi lật lại tờ báo mấy lần để xem hòm nay có tin gì mới không thì Kim Quyên đã than phiền. Anh hai à, báo thôi mà đọc chỗ nào cũng hay cả đâu cả anh phải mất nhiều thời gian như vậy?

Nguyên Vũ ngẩng đầu lên, anh trách:

- Thì cũng tại em mà ra tất cả đó.

- Sao lại đổ cho em? Em làm cái gì sai chứ?

Nguyên Vũ đứng lên, đến bên cửa sổ:

- Em không sai thật à? Như không lại gán gép Phụng cho anh. Em cũng biết là anh không thích cô ấy rồi mà.

Kim Quyên cãi lại:

- Nó có gì là không tốt đâu chứ. Con nhà giàu, có nghề nghiệp ổn định. Nó cũng xĩnh đẹp đâu kém gì ai?

Xua tay, Nguyên Vũ từ chối một cách thẳng thừng:

Nói tóm lại em đừng nhắc cô ta trước mặt anh nữa:

Kim Quyên cố năn nỉ:

Anh hai à, Phụng nó có điểm nào không tốt đâu chứ.

Nguyên Vũ giải thích:

- Không phải là cổ không tất mà là anh và cô ta không hợp nhau.

Kim Quyên phụng phịu:

- Anh chưa sống với người ta sao lại biết không hợp chứ?

Nguyên Vũ giải thích:

- Chờ đến khi sống với nhau như vậy thì cả hai đều đau khổ.

Kim Quyên lắc đầu quầy quậy:

- Anh không thích nguời ta rồi nói gì nghe cũng xấu cả.

Nguyên Vũ nhìn em gái một cách ngờ vực:

- Anh không muốn em nhắc đến Phụng nữa Hay là ở cô ấy đã có vấn đề.

Kim Quyên hiểu ý anh nến vội lên tiếng:

- Anh không được nghĩ bậy cho bạn em đó.

Thừa dịp Nguyên Vũ nói luôn:

- Vậy thì tốt hơn em đừng rào đón chuyện ấy nữa.

Kim Quyên thở dài:

Người ta nói chẳng sai tí nào cả.

- Người ta nói gì cơ?

Kim Quyên mím môi:

- Có thật anh muốn nghe hay không?

- Em nói đi!

Kim Quyên nói:

- Người ta nói anh có trái tim bằng sắt, tim ướp nước đá đó, là ông cụ non nữa.

Nguyên Vũ bật cười:

- Còn gì nữa không?

- Anh cảm thấy vui à?

Họ nói đúng kia mà. Làm sao mà giận được?

Kim Quyên giậm chân:

- Anh hai ...

- Anh nói thật đó. Anh đâu có giận họ Kim Quyên dịu giọng:

- Anh hai à, có phải anh bị thất tình không?

Nguyên Vũ cười lớn:

- Sao em lại có ý nghĩ lạ lùng như vậy?

Kim Quyên lý sự:

Người ta nói có thất tình mới biến người đó trở thành như vậy.

Nguyên Vũ thở dài:

- Em cứ xem là như vậy đi. Thôi anh không đấu lý với em nữa đâu.

Kim Quyên nhăn mặt:

- Anh hai à, em không nê nhẫn tâm đứng nhìn Phụng buồn đâu.

Nguyên Vũ khoác tay:

- Em đừng nhắc chuyện Phụng với anh nữa được không?

- Anh hai ...

- Thôi anh đi đây. Em nên nhớ điều anh dặn.

Kim Quyên nắm tay anh kéo lại:

- Có phải anh đang yêu Thiên Mỹ hay không?

Chuyện này đâu có liên quan gì đến em.

Klm Quyên rên lên:

- Anh hai à, Thiên Mỹ là cua Triệu Minh đó.

- Họ có hôn ước rồi.

Nguyên Vũ nghe nhói đau trong lòng, anh nhìn em gái:

Điều này anh cũng biết rồi.

- Vậy tại sao anh vẫn đeo đuổi người ta?

Nguyên Vũ lắc đầu:

- Chuyện của anh em đừng có xen vào có được không?

- Làm vậy anh chỉ khổ mà thôi anh hai à!

Nguyên Vũ cảm thấy chán nản và thần trách sao quá thờ ơ, quá rụt rè, để bây giờ ôm một khối buồn. Dù không nỏi ra, nhưng anh rất yêu Thiên Mỹ. Thiên Mỹ đối với anh rất quan trọng.

- Anh nhất định phải có được Thiên Mỹ.

Bà Nguyệt nhìn Triệu Minh, bà hỏi một cách ngờ vực:

- Theo mẹ thấy thì con và Thiên Mỹ có gì đó bất ổn phải không?

Triệu Minh không dám nói thật, anh lắc đầu:

- Không có đâu mẹ, con gái mà ai chảng thế, e dè, mắc cỡ khi người ta đi xem mắt.

Uống hớp trà, bà Nguyệt nói tiếp:

- Trong chuyện này chỉ có con là người chủ đóng phải không?

- Nhưng con yêu Thiên Mỹ thật lòng mà mẹ. Bà Nguyệt nghiêm giọng:

- Vậy còn Mộng Đìệp con tính sao?

Phẩy tay, Triệu Minh trút sạch trách nhiệm:

- Con chỉ qua đường với cô ta mà thôi.

- Con nói nghe hay nhỉ. Con gái người ta chứ đâu phải món đồ chơi.

Triệu Minh đáp bừa:

- Họ cần tiền, con buồn đến gìải khuây khoả:

Bà Nguyệt nhìn con trai với vẻ bất bình:

- Con làm như vậy là hại người ta đó con có biết không?

Triệu Minh đi nước rút:

Thì con cũng bù đắp xứng đáng rồi còn gì.

Bà Nguyệt lắc đầu khuyên:

Đừng gây thêm nhiều oan trái nữa làm gì, con nên tìm Mộng Điệp mà nói chuyện tử tế đi.

- Là sao hả mẹ?

Cưới nó làm vợ.

Triệu Minh mở to mắt nhìn bà.

- Kìa mẹ, làm vậy sao được. Con có yêu Mộng Điệp đâu. Người con yêu và cưới làm vợ là Thiên Mỹ.

Bà Nguyệt tức giận:

- Mẹ nói sao con mới hiểu đây hả?

Thấy bà giận, mặt tál xanh, Triệu Minh hất hoảng:

- Kìa mẹ, chuyện đâu có gì đáng để mẹ phải giận chứ!

Ông Triệu Cơ từ trong bước ra. Ông ra hiệu cho Triệu Minh đứng lên, rồi ngồi xuống cạnh vợ:

- Làm gì mà sắc mặt em khó coi như vậy!

Bà Nguyệt ấm ức:

Nó đủ lôngđủ cánh rồi đâu coi tôi ra gì nửa.

Ông Triệu Cơ dỗ dành:

- Em à, con nó lớn rồi hãy để nó quyết định tương lai nó đi em.

Bà Nguyệt nhìn chồng phản ứng:

- Vậy còn Mộng Điệp thì sao?

Ông Triệu Cơ thở dài:

- Cô ta chỉ là một cô gái làm tiên mà thôi.

Ông ...

- Sở dĩ tôi nói như vậy là nó cung có nguyên nhân của nó.

Bà Nguyệt nhìn chồng đăm đăm:

- Nguyên nhân gì ông hãy nói tôi nghe.

Ông Triệu Cơ đẩy đùn:

- Thì lúc nãy con đã nói rồi. Em còn hỏi gì nữa.

Bà Nguỵêt đứng lên, giọng bà như có ý giận ông:

- Phàm ở đời làm việc gì cùng phải suy nghĩ cho kỹ, đừng để hối hận về sau.

Triệu Cơ đứng lên cùng vợ:

- Em lo xa vả cốt cũng để tốt cho con thôi.

- Anh hiểu điều đó mà.

Bà Nguyệt nói thêm:

- Gây ác thì sẽ nhận hậu quả không tốt đâu.

Ông Triệu Cơ nhăn mặt:

- Em à, Triệu Minh nó là con của chúng ta mà.

- Chính vì nó là con nên tôi mới khuyên như vậy.

Bà Nguyệt bỏ về phòng mình. Ông Triệu Cơ ngồi xuống ghế đối diện với con trai:

Thật ra thì lời mẹ con nói không sai đâu, bây giờ sửa còn kịp đó.

Triệu Minh hiu ý cha mình. Nhưng vẫn cương quyết:

- Con chỉ yêu Thiên Mỹ thật lòng mà thôi.

- Xin cha hãy giúp con.

- Giúp bằng cách nào?

Triệu Minh đề nghị:

Hay mình đi qua giục bác Thiên Tài tổ chức cưới sớm nghe cha.

Ông Triệu Cơ thở dài:

- Cha chỉ sợ con cho rước được cái xác của nó mà thôi. Còn phải hôn thú:

Tnệu Mình cắt ngang lời cha:

Điều này có gì phải sợ. Cưới về rồi con sống tốt với cô ấy, nhất định cơn sẽ được lòng cô ấy.

- Bao lâu?

Triệu Minh nó dứt khoát:

- Bao lâu con cũng chờ.

- Con yêu nó đến như vậy sao Triệu Minh?

Triệu Minh gật đầu năn nỉ:

- Vâng, xin cha hãy giúp con một lần này. Ông Cơ gật đầu:

- Được rồi!

Triệu Minh rối rít:

- Con cảm ơn cha?

Ông Triệu Cơ đặt tay lên vai con, ông mỉm cười gật đầu đầy hứa hẹn.

Biết mình không bao giờ từ chối được cuộc hôn nhân này. Nên Thiên Mỹ âm thầm bỏ trốn ra đi. Nhìn lại căn nhà một lần nữa cô mới chịu cho xe chạy đi.

- Cô ơi cho cháu hỏi thăm.

Người đàn bà đứng tuổi nhìn Thiên Mỹ từ đầu đến chân rồi hỏi:

- Cô muốn hỏi thăm ai?

Thiên Mỹ đáp lí nhí:

- Dạ con muốn tìm cô Mỹ Lan à!

Người đàn bà nhìn Thiên Mỹ dò xét:

- Cô quen sao với Mỹ Lan?

- Dạ, cháu gọi bằng cô ạ!

- Cô thật hả?

- Vâng!

Bà nhìn Thiên Mỹ nghi ngờ:

- Nhưng lâu nay tôi đâu có nghe cô ta nhắc đến cháu chắc gì đâu.

Thiên Mỹ gật đầu phân tích:

- Dạ, do cháu từ nhỏ sống với cha ở thành phố ạ!

Người đàn bà nhìn Thiên Mỹ từ đầu đến chân, rồi gật gù bảo cô:

- Xem ra cũng có chút giống đó. Nhưng mà Mỹ Lan hôm nay không có ở nhà.

Thoáng lo lắng hiện lên trên măt. Thiên Mỹ vội vã hỏi:

- Thế cô đi chừng nào về ạ?

- Có thể chiều nay hoặc sáng mai, Thiên Mỹ lo lắng thật sự. Có lẽ đến nay mình phải mướn nhà trọ để ở rồi. Không để Thiên Mỹ nói thêm người đàn bà lại nói:

- Đừng sợ cháu cứ ở đây chờ Mỹ Lan về.

Nghe mừng trong lòng, Thiên Mỹ do dự.

- Nhưng mà ...cô ...

Cô thứ ba tên là Kim Cúc. Cứ gọi là cô ba Thiên Mỹ cảm thấy bà không đến nỗi khó khăn, nên hỏi:

- Cô con và cô sống chung với nhau hả?

Kim Cúc gật đầu:

- Phải?

Nhìn quanh căn nhà bày trí rất tỉ mỉ. Tính của cô là vậy mà, rất kỹ lưỡng, ngăn nắp.

- Cháu lên chơi được mấy hôm?

Thiên Mỹ lúng túng chưa biết trả lời như thế nào thì Kim Cúc đa nói tiếp:

- Ở đây thoải mái lắm cháu lườm ở bao lâu cũng được.

Thiên Mi đáp lí nhí:

- Cháu định lên đây tìm việc làm.

Kim Cúc ngạc nhiên:

- Trời, sao phải đến tận đây dữ thế? Vậy còn lâu nay thế nào?

- Dạ con ...

Thiên Mỹ chưa nói hết câu thì Mỹ Lan xuất hiện:

- Thiên Mỹ ...

- Cô sáu:

Mỹ Lạn để cái túi xuống bàn rồi nắm lấy tay Thiên Mỹ hỏi dồn:

- Con lên đây khi nào? Lên mà sao không nói trước với cô một tiếng.

Thiên My, lắc đầu:

Thành phố lên đây đâu có xa, vả lại:

- Sao hả?

- Con muốn tạo cho cô sự bất ngờ.

Mỹ Lan trừ mắt:

- Làm cho cô lo sợ thì có. Nói cho cô nghe, xảy ra chuyện gì phải không?

- Con ...

Thấy Thiên Mỹ ngập ngừng, My Lan xua tay:

- Giận cha con trốn nhà đi chứ gì?

Hới cúi đầu, tay mân mê vạt,áo, Thiên Mỹ chẳng biết bắt đầu câu chuyện như thế nào, cô đành nói:

- Cô xin cho con việc làm với.

Mỹ Lan ngạc nhiên:

- Xin việc làm:

- Con đang thất nghiệp.

- Chứ không phải con đã có việc làm ổn định. Cúi thấp đầu, Thiên Mỹ đáp:

- Đáng lý ra là như vậy, nhưng cha ép gả con cho một ngưới mà con không yêu.

Mỹ Lan tiếp lời:

- Rồi con bỏ trốn đến với cô:

Ngước mắt nhìn cô, Thiên Mỹ như van xin:

- Con xin cô hãy giúp con, con không muốn lấy anh ta đâu.

Mỹ Lan nhíu mày:

- Nhưng tại sao cha con muốn gả con cho chàng trai ấy?

- Vì anh ta giàu có mà thôi.

- Vậy thì được rồi, tại cha con thương con mà thôi Thiên Mỹ giãy nảy:

- Không đâu, đây là lời xúi giục của dì cơ mà thôi.Con không thể ...Mỹ Lan xua tay:

Con đừng khẩn trương như vậy. Có thể bên trong còn có uẩn khúc gì.

Dì con tham giàu mà thôi.

Mỹ Lan suy luận:

- Cha con là người xưa nay giỏi lý luận, phán đoán mọi việc rất sáng suốt.

Có thể không như con nghĩ đâu.

Thiện Mỹ tức muốn khóc lên được về những suy nghĩ của cô mình. Cô mím môi chịu đựng:

- Cô giúp con chứ!

Nãy giờ ngồi im lắng nghe hai cô cháu tranh luận. Bây giờ Kim Cúc mới lên tiếng:

Xem ra mi hãy xem xét vấn đề này cho kỹ.

Mẹ kế không thể là muốn tốt cho con chồng đâu. Mỹ Lan nhìn bạn:

- Mi cũngcho rằng bà ta lợi dụng Thiên Mỹ?

- Phải, chuyện đời cái gì cũng có thể xảy ra được cả.

Mỹ Lan đắn đo:

- Xem ra ninh phải gặp anh một chuyển xem sao?

Thiên Mỹ sợ hai:

- Cô, cô ơi:

Như vậy là không được đâu.

Mỹ Lan ngạc nhiên:

- Tại sao?

Thiên Mỹ rơm rướm nước mắt:

- Cha con sẽ biết con ở đây rồi sẽ bắt con về đó.

Kim Cúc gật đầu:

- Lo lắng của Thiên Mỹ không thể là không có đâu. Mi phải cân nhắc sao cho kỹ.

Mỹ Lan gật đầu.

- Thôi được, cô chỉ đến đó với lý do là thăm:

Thiên Mỹ nghe an tâm cô dò hỏi:

- Vậy chừng nào cô đi?

- Ngày mai!

Kim Cúc nói với Thiên Mỹ:

- Cô con có tính nóng nảy Trương Phi một ly nhỏ thôi:

Mỹ Lan nguýt bạn:

- Nói vậy mà cũng nói được nữa.

Thiên Mỹ chẳng biết nên vui hay nên buồn nữa, Mỹ Lan lại lên tiếng:

- Thôi con vào tắm rửa rổi thay đồ:

Đêm đó, Thiên Mỹ không sao ngủ được. Cô nhớ đến những lờ nói ngọt ngào của Nguyên Vũ cô cảm thấy kỳ kỳ. Cô biết anh yêu mình thật tình Thiên Mỹ quyết giữ tình yêu của mình với anh.

- Con thức chưa Thiên Mỹ?

Thiên Mỹ vội lên tiếng:

- Dạ con thức rồi.

Nhìn vẻ mặt bơ phờ của cô, Mỹ Lan lo lắng:

- Đêm qua con không nghỉ được hả?

Thiên Mỹ đáp một cách thành thật:

- Dạ, có lẽ do lạ chỗ nên chưa quen ạ.

Mỹ Lan căn dặn:

Dậy vệ sinh lồi ra ăn sáng. Cô đi công việc đây.

Thiên Mỹ không dám hỏi thêm nữa.

Điểm tâm đã dọn sẵn. Thiên Mỹ đi tìm Kim Cúc Cô đang ở ngoài vườn:

- Cô ơi, vào ăn sáng!

Kim Cúc nói vọng vào:

- Con ăn đi, cô và Mỹ Lan ăn rồi.

- Cái gì cũnghai ngườl khiến Thiên Mỹ có cảm giác như hai người có vấn đề gì đó.

Thiên Mỹ xà lại gần Kim Cúc hơn, cô tỉ tê:

- Cô ơi hàng ngày cô con sống ra sao?

Kim Cúc trả lời giọng nhát gừng:

- Thì như con thấy vậy đó, vẫn bình thường vậy còn?

- Ý con muốn hối dượng con chứ gì? Hai người chia tay lâu lắm rồi.

- Thế giờ dượng sống ra sao?

- Êm đềm, hạnh phúc.

Thiên Mỹ tròn mắt:

- Dượng đã có vợ ư?

- Chẳng những có vợ mả còn có thêm hai đứa con nữa Thiên Mỹ thất lên:

- Ôi, vậy thì tội cho cô của con quá.

Từ đó Mỹ Lan rất ghét đàn òng.

Thiên Mỹ ngạc nhiên:

- Chẳng lẽ ai cũng thế?

- Đúng vậy!

Thiên Mỹ cảm thấy xót xa cho cô của mình.

Cô đã vì người đàn ông đó bỏ xứ trốn đi để mong tạo dựng hạnh phúc. Nào ngờ ...

- Vậy cô sống với cô con chắc là lâu lắm rồi.

- Cách đây hai năm - Gia đình cô ở đâu?

Kim Cúc lắc đầu:

- Cô không có gia đình.

Thấy cô buồn, Thiên Mỹ hối hận:

- Con xin lỗi!

- Con đâu có lỗi gì. Hoàn cảnh mà, ai có thể tránh được chứ? Thôi vào nhà đi.

Thiên Mỹ ngoan ngoãn nghe theo lời của Kim Cúc. Vào nhà ăn sáng, ngồi ngẫm nghĩ một mình.

Tin Thiên Mỹ bỏ đi làm mọi người phải xôn xao, nhất là Nguyên Vũ, Anh cảm thấy không yên lòng. Cô ấy đi đâu được chứ. Triệu Minh tìm gặp Nguyên Vu, anh ta hỏi một cách hằn học vỡi Nguyên Vũ:

- Anh giấu cô ấy ở đâu?

Nguyên Vũ hơi nhíu mày:

- Anh vừa nói gì như thế? Thiên Mỹ như thế nào?

Triệu Minh gằn từng tiếng:

- Anh còn hỏi cơ cầu nữa sao?

Giằng mạnh tay Triệu Minh ra Nguyên Vũ gắt lên:

- Anh đừng quá đáng đấy nhé!

- Tôi hỏi anh Thiên Mỹ đâu rồi?

Nguyên Vũ cười nhạt:

- Cô ta là vợ sắp cưới của anh, sao anh lại hỏi tôi.

Triệu Minh nghiến răng:

- Anh đừng có giả đò nữa được không?

Nguyên Vũ cười mai mỉa:

- Anh làm tôi thật sư thất vọng đó Triệu Minh. Chỉ có mỗi cô vợ mà giữ cũng không công.

- Anh làm chồng người ta kiểu gì vậy?

Triệu Minh hét lên:

- Anh đừng có nói khích tôi như vậy?

Nguyên Vũ xua tay:

- Tôi tin rằng Thiên Mỹ không có yêu anh đúng không?

Trợn mắt hầm hầm nhìn Nguyên Vũ, Triệu Minh hăm dọa:

- Nếu biết anh giấu Thiên Mỹ thì anh không yên với tôi đâu.

Nguyên Vũ thách thức:

- Thiên My bỏ la đi xem ra cô ấy không hề để ý đến anh rồi. Tội gì phải buộc người ta vậy chứ.

Triệu Minh nghiến răng:

- Tôi không có được Thiên Mỹ thì đừng hòng ai có được.

- Vậy sao?

- Anh để rồi xem!

Nguyên Vũ thích đùa:

Để rồi xem năm ba năm nữa cô ấy xuất hiện với đấng ông chồng cùng lũ con nheo nhóe, xem lúc ấy anh làm gì được.

Biết nói với Nguyên Vũ càng thêm tức, nên Triệu Minh định bỏ đi thì Mộng Điệp xuất hiện:

- Anh Triệu Minh.

Khó chịu khi Mộng Điệp xuất hiện. Triệu Minh hỏi giọng cộc lốc:

- Gì nữa đây?

Mộng Điệp phớt lờ nhưkhông hề nghe thẩy mặt cô vẫn tươi rối:

- Em tìm anh muốn hụt hơi luôn vậy đó!

- Có việc gì nói mau đi!

Nắm tay anh, Mộng Điệp nói một cách tự nhiên:

- Mẹ em muốn gặp anh.

Triệu Minh chau mày:

- Gặp anh làm gì?

Mộng Điệp phụng phịu:

- Anh này hỏi kỳ ghê! Dĩ nhiên là mẹ gặp anh là để ... để cảm ơn đó.

Phẩy tay, Triệu Minh thất lên:

- Bày đặt làm gì? Thôi anh không có rảnh.

Mộng Điệp xụ mặt:

- Anh chiều mẹ em một chút khôngđược sao anh?

Triệu Minh thoái thác:

- Anh đang bận. Hẹn dịp khác đi!

Mộng Điệp ngân ngấn lệ:

- Dịp khác là dịp nào chứ! Mẹ em yếu lắm rồi!

- Vậy sao em không chịu ở cạnh bên để chăm sóc.

Mộng Điệp lau khô nước mắt:

- Anh bận thì thôi em về đây.

Nguyên Vũ xen vào:

- Anh đối với người ta nhưvậy là thiếu công bằng rồi.

Triệu Minh cay dắng:

Chuyện cô gái kia và chuyện của Thiên Mỹ là hai chuyện hoàn toàn khác xa.

- Hừm. Anh biết gì mà nói!

Nguyên Vũ bỏ đi. Anh không an lòng khi biết Thiên Mỹ bỏ nhà ra đi, không biết đang trôi nổi nơi đâu.

Triệu Minh ngồi băng đá thật lâu mới đứng lên định đi thì Kim Quyên gọi:

- A! Anh Triệu Minh!

Triệu Minh thấy làm lạ khi gặp Kim Quyên ở đây:

- Em đi đâu vậy Kim Quyên?

Kim Quyên bảo đùa:

Buồn qúa nên đi dạ thôi. Vậy còn anh sao lại đi đây, Triệu Minh đưa đẩy:

- Thì anh cũng như em vậy.

Kim Quyên ngồi xuống cạnh anh, cô thật vô tư.

- Anh mà cũng biết buồn thì cả vũ trụ này chắc chắn sẽ ngạt thở hết mất.

- Em nói quá rồi đó.

Kim Quyên cười thật tươi:

- Anh thường đưa bạn gái đến đây lắm hả?

- Sao em hỏi vậy?

- Thì anh trả lời em đi.

- Sai rồi!

- Sai?

- Đúng vậy!

Kim Quyên chu môi:

- Lý do!

- Buồn anh chỉ đến đây một mình thôi.

- Thật không?

- Bằng chứng rành rành nè.

Kim Quyên gật gật đầu:

- Ừ nhỉ.

- Em tin rồi hả?

Chợt Kim Quyên hỏi:

- Anh buồn về việc gì?

Triệu Minh bối rối đưa tay gãi gãi đầu:

- Ừ thì ... là ...

- Thất tình phải hôn?

Triệu Minh gượng cười:

- Không phải?

Bị người yêu cho leo cây.

- Sai luôn!

Kim Quyên dùng dằng:

- Vậy chứ là sao hả?

Nheo nheo mắt Triệu Minh nói ai với lòng mình:

- Anh đâu có buồn, mà ngược lại anh đang vui đây.

- Anh biết nói đùa ghê?

- Sao em không hỏi tại sao anh lại vui?

Kim Quyên mím môi:

- Anh nói đi em nghe nè.

- Em khôn ghê nhỉ.

Kim Quyên cười hì hì:

- Làm sao mà em khôn hơn anh được chứ?

- Em khiêm tốn!

- Em không có!

Triệu Minh thấy lúc này Kim Quyên đáng yêu làm sao? Một cô gái tuổi thanh xuân phơi phới. Căng đầy sức sống, Kim Quyên cũng có sự hấp dẫn lôi cuốn lạ thường:

- Em có dám ngồi đây tâm sự với anh không?

- Thì em đang ngồi đây với anh đây còn gì?

Triệu Minh tán tỉnh:

- Em có biết mình đáng yêu lắm không?

Kim Quyên đô mặt. Quay đi che giấu sự lúng túng của mình. Cô không ngờ Triệu Minh có thể tỏ tình với cô sớm nhưvậy. Đây là điều cô không thể ngờ tới.

Kim Quyên khe khẽ lắc đầu, cô không thể bị anh ta đánh gục được ...

Nguyên Vũ nằm im trên võng đôi mắt nhắm nghiền lại như người đang ngủ. Kim Quyên rón rén bước lại gần eùngvới Phụng, cô say đắm nhìn anh.

Phụng như muốn cúi xuống hôn lên môi anh một cái. Kim Quyên như đọc được ý nghĩ ấy trong đầu của bạn, nên khẽ nói:

- Nầy, mi đừng làm ẩu đấy nhé!

Phụng vờ ngơ ngác:

- Ẩu gì cơ?

- Hì hì mi nghĩ gì trong đầu không giấu ta được đâu.

Đỏ mặt Phụng lẩm bầm:

- Vậy mà cũng bị mị lật tẩy nữa sao?

Kim Quyên trêu bạn:

- Anh ấy dễ thương và quyến rũ quá hả?

- Mi còn hỏi nữa.

Kim Quyên chỉ vào túi xách trên tay Phụng:

- Mi xách gì thế?

Phụng ôm vào lòng:

- Không phải là của mi. Kim Quyên mỉm cười lắc đầu:

- A, ta biết rồi.

- Biết cái gì?

- Trái cây chứ gì?

Phụng gật đầu.

- Nói thì đúng rồi. Nhưng phần này không phải để cho mi ăn đâu.

- Hử, chẳng lẽ mi lại mang về sao?

Nhún chân miệng kề tai bạn Phụng nói nhỏ:

- Để dành cho anh hai của mi đó.

Kim Quyên giãy nảy:

- Vậy còn ta thì sao?

- Mi hả để lần sau đi nhé!

Kim Quyên làm mặt giận:

- Không chịu đâu cho ta phần nữa nhé!

Cả hai giành qua giành lại cãi nhau chí choé.

Thật ra Nguyên Vũ đâu có ngủ. Anh mở mắt ra nhìn hai người:

- Ồn quá!

- Anh hai Phụng nó mang trái cây đến cho anh nè!

Nguyên Vũ ngồi dậy anh nói với Phụng:

- Từ nay em đến chơi là được rồi. Đừng bày đặt như thế nhé!

Phụng lí nhí đáp:

- Em muốn bồi dường cho anh thôi mà.

- Anh đâu cần phải thế?

Phụng chu môi:

- Quyên bảo hôm qua anh bị sất li bì, làm em lo quá Nguyên Vũ vẫn giữ khoảng cách:

- Nhỏ Quyên phóng đại thôi. Anh đâu có gì.

Nguyên Vũ đứng lên:

- Hai đứa ăn đi anh vào phòng một chút.

Kim Quyên nói với theo:

- Anh hai à ...

- Anh mệt lắm.

Kim Quyên ngập ngừng.

- Vậy còn Phụng thì sao?

- Em đưa cô ấy về:

Kim Quyên thở dài:

- Thế là xong.

Phụng ngồi thừ ra:

- Anh ấy không thích mình lộ đến ra ngoài, Kim Quyên cằn nhằn - Người gì đâu trái tim cứng còn hơn đá:

- Tim để tủ lạnh thì đúng hơn đó.

Phụng tuy nói vậy, nhưng sao cô vẫn không ghét được anh.

Mím môi, cơ vạch ra một kế hoạch mới.

Nhưng không cho Kim Quyên biết:

- Làm gì ngồi thừ la như vậy bà cụ non.

Phụng cười cười:

- Có gì đâu trong lòng chỉ ấm ức chút thôi.

Kim Quyên tròn mắt:

- Mi giận anh hai hả?

- Chứ mi không thấy anh ấy xem thường mình đấy sao?

Kim Quyên lắc đầu:

Xem thường thì không đâu thấy anh hai vẫn vậy mà, Anh ít để lộ tình cám lẳm.

- Nhưng với ta anh chẳng có một chút cảm tình hay một chút thiện cảm nào cả, Kim Quyên bênh vực anh:

- Không đâu tính anh là vậy mà. Mình hiểu anh ấy.

Phụng lắc đầu, tỏ ý buồn:

- Mi khỏi cần phải an ủi ta. Ta có thể chịu đựng được.

Phụng đứng lên Kim Quyên cũng đứng lén theo:

- Mi định về hả?

- Ở lại đây làm gì? Nói chuyện với mi à.

- Nhạt nhẽo muốn chứ?

Nhìn xác trái cây, Kim Quyên nói đùa.

- Không mang về sao?

Lườm bạn, Phung mắng mỏ:

- Mi làm như ta ích ký lắm vậy. Mi ăn cho hết đi.

Kim Quyên cười hì hì:

- Mi ở lại ăn với ta chứ.

Phụng chu môi:

- Ở đây có vui vẻ gì đâu Chợt Kim Quyên kêu lên:

- Ôi còn có cái hộp gì nữa đây nè!

Phụng sực nhớ:

- À, mình quên đó là trà sâm thượng hạng mi đưa cho bác giúp mình.

Cầm chiếc hộp xoay xoạy, Kim Quyên cười tủm tỉm:

Chà thế nào mẹ mình cũng xúc động đây cho mà xem phụng hờn dỗi:

- Mi còn trêu ta được nữa sao hả?

- Thế quà của quân sư không có à? Xem ra lương duyên không thành thì gán chịu.

Phụng trừng mắt:

- Mi đã soạn ra hết chưn mà nói.

Kim Quyên mau mắn.

- Hả, nói vậy cũng có phần của ta ư?

Phụng vênh mặt:

- Làm sao không được.

Mặt tươi lối Kim Quyên hí hửng nói.

- Vậy mới công bằng chứ.

Phụng phẩy tay:

- Thôi mình về đây.

Kim Quyên ậm ự:

- Về một mình à?

- Theo mi thì ta về với ai hả?

Biết mình lỡ lời Kim Quyên nói cho qua chuyện:

- Ý ta muốn nói là mi không để ta đưa sao?

Thụng dài giọng:

- Cám ơn mĩ nhiều.

Tin bạn về Kim Quyên quay trở vào.

Cũng là lúc bà Nguyệt và Nguyên Vũ bước ra:

Kim Quyên sửng sốt:

- Kìa mẹ!

Bà Nguyệt ngồi xuống đối diện với anh em Nguyên Vũ:

- Mẹ không muốn tình trạng này xảy ra nữa.

Nguyên Vũ nhìn em nghiêm nghị nói:

- Từ nay em đừng nhận bất cứ cái gì của Phụng nữa:

Bà Nguyệt thở dài:

- Mẹ thấy Phụng cũng tốt đấy. Con vẫn từ chối nó sao?

Nguyên Vũ chẳng biết nói sao cho mẹ hiểu.

Thấy anh im lặng bà nói tiếp:

Tuổi con đâu còn nhỏ nữa. Mẹ không muốn kéo dài thời gian đâu.

Nguyên Vũ khẩn khoản:

- Con xin mẹ cho con một thời gian nữa. Con nhất định sẽ tìm được người vừa ý con.

Bà Nguyệt cằn nhằn:

- Chờ nữa con bắt mẹ phải chờ đến bao lâu đây?

- Nhanh thôi mà mẹ!

Kim Quyên xen vào:

- Anh nói thì phải nhớ đó. Nhỏ Phụng tốt vậy mà anh lại chê.

Nguyên Vũ rầy em:

- Em ăn nói cho cẩn thận. Phụng nghe được sẽ buồn đó.

Kim Quyên lại chu môi:

- Anh mà cũng biết sợ nhỏ ấy buồn nữa sao?

Nguyên Vũ nhìn em chầm chầm:

- Em còn nói nữa. Khi không lại gán ghép cho anh với cô ấy?

Bị chửi oan Kim Quyên cãi lại:

- Em làm sao biết được nó để ý đến anh chứ!

Bà Nguyệt khoác tay:

- Mẹ thì sao cũng được nhỏ Phụng cũng được hay ai đó cung được hãy mau mau lên.

Nguyên Vũ lấy Kim Quyên làm điểm để anh có lời hẹn:

- Mẹ gả Kim Quyên thì con mới lấy vợ.

Kim Quyên giãy nảy lên:

- Ôi anh hai anh ra điều kiện gì kỳ thế.

Nguyên Vũ nói mà không cười:

- Con không muốn cảnh chị dâu em chồng lục đục đâu.

Kim Quyên chu môi:

- Anh làm như em dữ lắm vậy?

- Đây là điều anh lo lắng nhất đây.

Kim Quyên ấm ức:

- Ý anh muốn đuổi em ra khỏi nhà cho chứ gì:

Nguyên Vũ đứng lên anh phân tích để cho em hiểu:

- Em nói như vậy là không đúng đâu. Em là gái thì đâu thể chờ đợi được.

Tuổi xuân chí có một thời mà thôi.

Bà Nguyệt lên tiếng công bằng nhất.

- Anh hai con nói cũng đúng. Con nên chuẩn bị tinh thần đi.

Kim Quyên đỏ mặt vì xấu hổ, cô giấu mặt vào lưng mẹ:

- Con không muốn xa mẹ đâu.

Bà Nguyệt thở dài:

- Gái lớn lên là phải theo chồng thôi, Kim Quyên phụng phịu:

- Con muốn đi chơi vài năm nữa mẹ ạ!

Bà Nguyệt tỏ ra không hài lòng:

- Gái quá lứa sẽ chẳng có ai thèm dòm ngó đâu.

Kim Quyên nói bừa:

- Không ai dòm con thấy sung sướng hơn đó mẹ ạ!

Bà Nguyệt đưa tay sỉ vào trán con gái mắng yêu:

- Cha tổ mi bây giờ thì quấn quýt bên mẹ, mai mốt khi lấy chồng rồi cả năm không thấy mặt.

Kim Quyên chu môi:

- Con không có.

Bà Nguyệt lắc đầu, bà chỉ còn biết cười trừ.

Còn Nguyên Vũ thì dường như anh không thèm để ý đến chuyện của hai người mà đang đeo đuổi theo ý nghĩ của mình. Thiên Mỹ giờ ở nơi đâu:

Nguyên Vũ ngồi hàng giờ nơi quán rượu. Tuy chưa say nhưng anh cảm thấy buồn. Anh giận mình thật nhiều. Lúc gần Thiên Mv có biết bao nhiêu cơ hội mà anh bỏ lở giờ nhớ lại mới thấy mình thật là khờ:

- Sao buồn vậy Nguyên Vũ.

Nhận ra người bạn làm chung mình Nguyên Vũ gượng cười:

- Buồn gì đâu?

Cậu không qua được mắt mình đâu.

Nguyên Vũ vỗ tay lên vai bạn:

- Thật tình thì không giấu gì được cậu cả.

Minh Trung à, mình thật sự đang buồn. Minh Trung cập cổ anh:

Tôi sẽ uống với anh.

Nguyên Vũ nhìn bạn lắc đầu:

- Sao cũng có tâm sự à?

Minh Trung cười cười:

Củng có chuyện nan giải đây.

Nguyên Vũ nhìn bạn hỏi một câu chân tình:

- Mình có thể giúp gì cho cậu không?

Minh Trung thở dài:

- Có lẽ chuyện này không ai giúp được mình cả.

- Sao nói thế hãy nói thử nghe xem, Minh Trung trút cạn ly rượu mà Nguyên Vũ đưa cho, anh nhăn mặt rồi nói.

- Ông già buộc đi cưới vợ?

- Tuổi lớn lên thì cưởi vợ có gì mà cậu phải đắn đo.

- Phiền một nỗi tôi chưa tìm được người vừa ý.

Nguyên Vũ nhìn bạn:

- Kén chọn chi cho lắm vào như thế.

- Tôi có kén chọn gì đâu.

- Vậy thì được rồi cơ quan mình đâu thiếu gì các cô gái xinh xắn, Huệ cô Trúc, cô Liên đó.

Minh Trung lắc đầu:

Các cô ấy chỉ để chưng diện thôi anh ạ.

Rước các cô về là rước cái họa vào thân đấy. Nguyên Vũ chợt nảy ra ý định.

Anh vỗ vai bạn:

- Mình sẽ giới thiệu cho cậu một cô gái ngon lành.

- Thật không đó?

- Thật chứ!

Minh Trưng sáp vô:

- Cô ấy ở đâu, có nghề nghiệp gì không?

Nguyên Vũ gật gù:

- Con một, nhà giàu lắm. Họ đâu cần phải làm việc. Buôn bán lớn lắm.

- Bán gì?

- Đồ trang trí nội thất cao cấp đó.

Minh Trung do dự.

Họ giàu qưá mình có nên không anh. Có sao đâu có tình yêu là được mà.

Minh Trung hỏi tới:

- Làm sao mà gặp?

- Tất nhiên là phải có rồi.

Minh Trung sốt ruột:

- Cách nào anh nói tôi xem thử nào?

Nguyên Vũ gật đầu.

Tối thứ bảy cậu đến nhà mình sẽ rõ.

- Đến nhà anh?

- Không được à.

Dĩ nhiên là được rồi.

Nguyên Vũ hứa hẹn:

- Hôm ấy mình sẽ hẹn cô ấy đến để cậu làm quen.

Minh Trung cảm thấy phấn chấn:

- Được rồi tối thứ bảy tôi sẽ đến. Mà nè ...

- Gì nữa?

Minh Trung nhìn Nguyên Vũ:

Đừng đem người yêu của mình ra mà bán đứng nha.

Nguyên Vũ chợt buồn:

- Người yêu của mình không còn ở đây nữa.

- Sao thế?

Cô ấy bỏ nhà đi rồi.

Minh Trung ngạc nhiên:

- Sao phải thế?

Nguyên Vũ ôm đầu:

- Cũng có một phần là do mình đấy.

- Do anh ư? Do cái cứng nhắc của anh đó hả?

Nguyên Vũ lắc đầu:

Bây giờ mới thấy hối tiếc.

- Đã muộn chứ gì?

Nguyên Vũ giải thích:

- Không chịu được sự ép buộc của cha mình nên cô ấy mới trốn đi!

- Ép gả ư?

- Triệu Minh đó.

Minh Trung đứng vụt lên:

- Trời ơi? Cô nào rơi vào tay hắn có nước mà tàn đời.

- Hiện giờ mình cũng không biết cô ấy trôi dạt nơi đâu.

Minh Trung nói một câu an ủi:

- Không như vậy chắc chắn là vì tình yêu của anh mà thôi.

Nguyên Vũ mím môi:

Cũng mong như vậy.

Minh Trung bật cười lớn:

- Cô ta thay đổi được anh chắc chắn là người không tầm thường rồi.

- Có lẽ là vậy!

- Các cô ở công ty sẽ tức điên lên vì anh đấy.

- Sao thế?

- Nghiêm khắc lạnh lùng la thế kia à?

Nguyên Vũ đứng lên:

- Thôi về được rồi. Nhớ tối thứ bảy nhé?

Minh Trung cũng ra về cùng một 1úc với Nguyên Vũ.

Nghe Nguyên Vũ bảo Kim Quyên rủ Phụng tối thứ bảy đến nhà chơi cô lạ lẫm:

- Anh suy nghĩ lại rồi hả anh hai?

Nguyên Vũ chẳng biểu hiện gì mà nói:

- Em cứ giúp anh đi!

Kim Quyên vui vẻ nhận lời:

- Giúp, em sẽ giúp anh liền. Chà nghe tin này nhỏ Phụng về mừng lắm đây.

- Em làm gì mà vui đến như vậy chứ?

Kim Quyên nói như muốn hét lên:

- Em chờ ngày này lâu lắm rồi đó anh có biết không?

Nguyên Vũ phớt lờ:

- Em xuống dặn chị bếp mua thêm ít thức ăn nhé!

Kim Quyên hớn hở:

- Chuyện đó anh khỏi phải lo. Em sẽ dặn mà.

Nguyên Vũ lại dặn:

Mua cho anh một ít thức nhấm nữa.

- Nhậu nữa sao anh hai?

- Thì em cứ làm theo ý của anh đi.

Kim Quyên không hỏi nữa. Cô ngồi lặng im.

Bà Nguyệt từ trong đi ra:

- Gì mà anh em con coi bộ vui vẻ thế?

Nguyên Vũ lên tiếng trước:

- Dạ cũng không có gì đâu mẹ. Bạn bè thường thôi.

Bà Nguyệt nói vui:

- Vậy cũng tốt bạn con đến đây mẹ xem thằng nào được là mẹ gả cho rồi.

Chu môi Kim Quyên đỏ mặt.

- Mẹ kỳ ghê?

Vừa lúc đó Kim Quyên có điện thoại cô nói nhanh:

- Nhắc Tào Tháo thì Tào Tháo tới liền.

Bà Nguyệt giục:

- Nghe đi!

- Alô! Gì thế mi?

Phụng càu nhàu:

- Có gì mới gọi mi được sao?

- Ừ, thì thôi vậy Nào nói đi!

Phụng trách:

- Mấy hôm nay sao mi không đến nhà ta hả?

Kim Quyên lả vả:

Đến chứ. Định đến là mi gọi lại đó mà.

- Không ai ép đâu mà nói!

- Mi đang ở đâu vậy?

Phụng phàn nàn:

- Ta thì lúc nào mà chẳng có mặt ở cửa hàng chứ.

Kim Quyên an ủi:

- Có việc làm như vậy cũng sướng rồi còn gì.

- Chôn chân một chỗ chán chết đi được.

Thu tiền ào ào là được rồi.

Phụng than:

- Tiền nhiều mà thlếu tình buồn lắm mi ơi!

- Nghe mi than thở, ta muốn sốt ruột quá!

Phụng giục:

- Mi đến ta liền nhé!

- Chi vậy?

- Có trái sầu riêng ngon lắm!

- Vậy hả.

Phụng nói:

- Đến liền nghe.

Kim Quyên bật mí:

- Ta cũng có tin vui muốn báo cho mi đây.

Phụng ngạc nhiên:

- Tin vui ư? Mà của ai?

- Thì của mi đó chứ còn là của ai nữa.

Phụng nói như reo:

- Tin vui của ta, vậy mi đến liền đi nhé!

Được ta sẽ đến ngay nè. Kim Quyên tắt máy, cô nheo nheo mắt nhìn anh mình một cái đầy ý nghĩa.

Đang cúi xuống lên khóm hoa hồng. Kim Quyên nghe có bước chân người tưởng là Nguyên Vũ cô lên tiếng:

- Người ta đến chưa vậy anh?

Minh Trung đáp lời:

- Đến rồi.

Nghe rất lạ. Kim Quyn ngẩng đầu lên, cô ...

- Ôi anh là ai?

Minh Trung cười thân mật:

- Anh là bạn của Nguyên Vũ:

Kim Quyên tròn mắt nhìn anh, cô mấp máy đôi môi:

- Là bạn ư?

- Vậy còn cô?

- Tôi ư?

Minh Trung cười gợi vẻ thân tình.

- Anh hân hạnh được biết em. Thế em tên gì nào?

Kim Quyên không thể thiếu lịch sự với bạn của anh mình:

- Kim Quyên.

- Chim vàng.

Tròn mắt nhìn anh Kim Quyên thốt lên:

- Anh nói gì?

- Ồ không anh chỉ đùa vậy thôi.

Kim Quyên trộm nghĩ anh ta là bạn nhậu của anh hai đây sao nhìn cũng đẹp trai, đôi mày trông mắt sáng, sóng mũi cũng tương đối. Nhất là cái miệng luôn nở nụ cười. Nói chung là cũng ra dáng đàn ông lắm.

- Xin lỗi em giận anh à.

Kim Quyên lắc đầu:

- Ồ không anh là bạn của anh Nguyên Vũ.

- Đúng vậy!

- Anh ấy đang ở phòng khách chở anh đó.

Minh Trung gợi ý:

Nhưng anh 1ại muốn ngồi đây tiếp chuyện em hơn.

Kim Quyên đứng lên:

- Anh vào nhà uống nước. Kẻo anh Vũ lại trách em không biết tiếp khách.

Nhìn sự duyên dáng của cô Minh Trung cảm thấy thích thú vô cùng. Anh thầm cảm ơn Nguyên Vũ đã giúp anh gặp một cô gái vừa ý anh:

- Được, chúng ta vào phòng khách.

Cả hai bước vào Nguyên Vũ tiếp bạn một cách vui vẻ:

- Cậu thật đúng hẹn!

Minh Trung vừa ngồi xuống vừa nói:

- Nếu không đến tôi e mình sẽ hối hận.

Kim Quyên chốc chốc lại liếc ra ngoài trông ngóng. Cô trách nhỏ này sao mà chậm chạp đến như vậy.

Một lát sau, Phụng mới chịu đến, cô khệ nệ mang rất nhiều thứ, nào trái cây bánh ngọt.

Kim Quyên trố mắt nhìn bạn.

- Bộ mì mang tất cả cửa hàng trái cây và bánh kẹo về đây hả?

Phụng đang mệt nghe bạn nói vậy, nguýt bạn một cái:

Đúng vì ở đây có chiếc máy tiêu thụ mà.

Thấy hai cô vui đùa với nhau Minh Trung xen vào:

- Em ăn nhiều đến vậy sao Kim Quyên?

Bị bạn chơi mình Kim Quvên lúng túng, mặt đỏ như gấc chín:

- Đừng nghe nhỏ ấy phóng đại anh ạ?

Nói rồi Kim Quyên kéo bạn ngồi xuống:

- Mi vất vả quá ngồi xuống đây đi, phần bày trái cây hãy để cho ta.

Nói là đi, Kim Quyên vớ lấy túi trái cây đi thẳng xuống phía sau.

Nguyên Vũ nói với Minh Trung:

Đây là Phụng cô bạn mà mình đã nói. Còn đây là Minh Trung bạn của anh đó Phụng.

Phụng gật đầu chào anh:

- Hân hạnh được quen anh. Minh Trung cũng gật đầu:

- Chào em! Em chơi thân với Kim Quyên à?

Phụng gật đầu:

- Vâng ạ!

Kim Quyên mang dĩa trái cây lên nghe vậy liền nói tiếp luôn:

Va cũng sắp là người một nhà nữa đó.

Nguyên Vũ nghiêm giọng nhìn em:

- Em bớt nói một chút đi.

Bị rầy giữa mặt khách, Kim Quyên cảm thấy quê độ, cô ngồi buồn xo.

Phụng vả lả:

- Anh này kỳ ghê, nó nói có sai đâu chứ.

- Đừng thèm nói đến anh ấy nữa Kim Quyên ạ!

Nguyên Vũ biết đã lỡ vỡ công việc của mình.

Nên anh vui vẻ với Minh Trung.

Hai người uống qua uống lại một hồi. Kim Quyên đã kéo Phụng đi ra ngoài.

Còn lại hai người Nguyên Vũ hỏi bạn:

- Cậu thấy cô ấy thế nào?

Minh Trung nhận xét:

Kim Quyên hồn nhiên còn ngây thơ dễ mũn lắm.

- Không, mình muốn hỏi đến Phụng kìa.

Minh Trung cười hề hề.

- Người anh chọn là nhất rồi còn gì.

- Vậy là cậu chịu.

Trung gật đầu:

- Anh chịu là tôi chịu ngay. Nguyên Vũ cảm thấy an tâm. Anh đứng lên:

- Tôi giúp anh như vậy là ngon lành lắm rồi.

Minh Trung gật gù.

- Không ngờ cuối cùng tụi mình cũng sẽ là người một nhà, vui nhỉ!

Nguyên Vũ như trút được gánh nặng.

Từ nay anh có thời gian đi tìm Thiên Mỹ của anh rồi.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hạnh Phúc Đã Bay Xa (Truyện Ngắn) - Nhật Thụy

Postby tuvi » 18 Aug 2019

Chương 6

Mỹ Lan trừng mắt nhìn bà chị dâu kế mà hằn học:

- Chị làm mẹ người ta theo kiểu gì vậy hả:

Bà Quỳnh vừa giũa móng tay vừa nhướng mày trả lời cô:

- Nó lớn rồi chúng tôi đâu thể quản thúc nó được:

Mỹ Lan nhìn anh trai:

- Vậy còn anh thì sao hả anh hai? Thiên Mỹ đâu?

Ông phẩy tay:

- Cô đừng có nhắc đến nó làm gì nữa.

- Sao thế?

- Gả chồng cho nó mà nó chẳng chịu lại bỏ nhà đi hoang.

Mỹ Lan chau mày:

- Em nghe người ta nói, anh ép gả nó cho một gia đình rất giàu có đúng không?

Ông Thiên Tài xua tay:

Thì bổn phận làm cha làm mẹ ai chẳng muốn con mình được sung sướng.

Mỹ Lan cãi lý:

- Nhưng anh cũng phải nghĩ đến cảm nhận của nó chứ.

Ông Thiên Tài gắt 1ên:

Nhưng nó là con gái của tôi, tôi muốn làm gì cũng được.

Mỹ Lan tuy có giận, nhưng cô vẫn cố nói một cách nhỏ nhẹ để khuyên anh:

- Dù gì nó cũng là con gái của anh mà.

Ông Thiên Tài phẫn nộ:

- Tôi không muốn nó đi theo con đường của mẹ nó.

Mỹ Lan không ngờ anh mình lại cố chấp đến như vậy:

- Em đã nói với anh bao nhiêu lần rồi, là chị ấy bị hàm oan.

Ông nạt ngang:

- Thôi cô im đi tôi không muốn nhắc lại chuyện ấy nữa.

Nhưng sự thật thì anh cần phải nghe.

Bà Quỳnh lên tiếng, bà tỏ ý khó chịu:

Thôi tôi không muốn ai nhắc đến chuyện ấy ở đây nữa:

Mỹ Lan nhìn bà mai mỉa:

- Chị sợ à?

- Tôi sợ ư? Tôi sợ gì đây?

Mỹ Lan cười khẩy:

- Chị sợ tôi lột tẩy bộ mặt thật của chị à?

Bà Quỳnh phẩy tay:

- Tôi không có gì để sợ cả.

Mỹ Lan dọa:

- Rồi đây châu sẽ về họp phố mà thôi.

- Hừ!

Mỹ Lan nói với anh mình:

- Anh nên tìm Thiên Mỹ đi. Xem ra anh sẽ khó nói với chị ấy đấy.

Bà Quỳnh có hơi rúng động nhưng vẫn nói cứng:

Đừng có mà hù dọa. Con này không dễ dàng bị bắt chẹt đâu.

Mỹ Lan vừa bước ra khỏi cổng thì bà Quỳnh liền gọi điện cho ai đó.

Ông Thiên Tài ngac nhiên:

- Em gọi điện cho ai vậy?

Đang quạu bà nạt ngang:

- Chuyện làm ăn thôi mà.

- Em thấy cô ấy nói có đúng hay không?

- Về việc gì?

- Thiên Mỹ.

Bà hắng giọng:

- Chuyện ấy có gì phải lo.

- Anh sợ mẹ nó về hỏi Thiên Mỹ thôi.

Bà Quỳnh xua tay:

- Thì bảo nó bỏ nhà trốn theo trai vậy thôi.

Ông kêu lên:

- Ôi kìa sao em lại độc mồm như vậy?

- Không thế thì còn gì nữa. Con gái mà bỏ nhà đi hoang thì anh nghĩ nó sẽ đi đâu.

Thấy ông im láng, bà mím môi nói tiếp:

- Tôi sẽ tìm ra nó trong nay mai mà thôi.

- Em chác chắn như vậy à?

Bà lại băn khoăn:

- Chẳng hiểu thàng Minh nó còn chịu cưới nó không nữa.

Ông Thiên Tài nhìn vợ:

- Em vẫn còn có ý định gả nó choTriệu Minh à?

- Dĩ nhiên rồi. Miếng mồi béo bở tìm đâu ra ở cái thời buổi nầy chứ!

Lại một lần nữa ông thối thác cho bà:

- Tìm được nó về đi rồi hẳn tính:

Bà cười thâm độc:

Nhất định sẽ tìm ra thôi mà. Anh an tâm đi.

Thấy mặt Mỹ Lan không vui Thiên Mỹ biết chắc là điềm chẳng lành. Nhưng Thiên Mỹ vẫn hỏi:

- Sao rồi hả cô?

- Hừ cha con thật là một người cha vô trách nhiệm.

Thiên Mỹ hỏi giọng buồn buồn:

- Cha con không đoái hoài đến con nữa sao?

- Còn tệ hại hơn nữa.

Mỹ Lan lo sợ, cô không muốn nói ra sự thật sợ Thiên Mỹ càng thêm đau lòng. Thiên Mỹ nàn nỉ cô:

- Con phải làm sau đây? Cô không đuổi con về nhà chứ?

Lắc đầu Mỹ Lan trấn an:

- Sao cô có thể đuổi con về hang cọp được chứ?

Sáng mắt, Thiên Mỹ vui ra mặt:

- Nghĩa là cô vẫn cho con ở lại đây.

- Tất nhiên thôi! Nhưng con nhớ là phải cẩn thận.

- Sao thế cô?

Mỹ Lan nói là suy nghĩ của mình:

- Cô nghĩ cha con chưa từ bỏ ý định tìm con đâu.

Câu nói của cô làm cho Thiên Mỹ sực tỉnh:

- Như vậy là con phải giam mình trong nhà mãi hay sao?

Kim Cúc lên tiếng:

- Con vẫn có thể ra ngoài trừ khi có cô hoặc là Mỹ Lan nghe chưa?

Thiên Mỹ ngoan ngoãn gật đầu:

- Vâng, con biết rồi!

Mỹ Lan gật đầu:

- Vậy thì tốt rồì!

Hai người lại đi làm. Còn lại một mìnhThiên My buồn vô cùng. Làm gì đây nhỉ!

- Nguyên Vũ ơi! Em nhớ aìth vô cùng. Anh đang làm gì ở đó vậy?

Thiên Mỹ lấy bút ra vẽ phác họa chân dung Nguyên Vũ.

Cô nhoẻn miệng cười hài lòng.

- Cũng đẹp đấy chứ?

- Có tiếng mở cửa, Thiên Mỹ nhanh tay đậy bức ảnh lại.

- Cô về sớm vậy.

- À, cô thấy nhức đầu thôi.

- Cô không sao chứ?

Mỹ Lan xua tay:

- Cô không sao hãy rót cho cô ly nước.

- Vâng ạ.

Thiên Mỹ đứng lên, vô ý va phải vào chân bàn, quyển tập rơi xuống đất. Bức ảnh họa rơi ra.

Mỹ Lan nghiêm nét mặt nhìn cô cháu gái:

- Gì đây?

Thiên Mỹ lúng túng:

- Dạ, dạ đây là.

- Bạn trai của con phải không?

Thiên Mỹ nhìn như trân trối vào bức ảnh. Cô không dám nói dối:

- Vâng ạ!

Mỹ Lan nổi trận lôi đình:

Cô cấm cấm con từ nay không được quan tâm đến gã đàn ông nào cả.

Trố mắt ngạc nhiên nhìn cô.

Thiên Mỹ mấp máy đôi môi:

- Tại sao vậy cô?

- Không được hỏi nhiều.

- Nhưng mà ...

My Lan nạt lớn:

- Com im đi?

Thiên Mỹ van nỉ:

- Con van xin cô đừng làm như vậy. Xin cô đừng buộc con phải xa anh ấy.

Mỹ Lan giận dữ.

- Cô đã nói vậy mà con không chịu nghe sao? Nếu không con đừng trách ta nhé!

Thiên Mỹ khóc nức nở:

- Tại sao ai cũng muốn chía cắt tình yêu của con như vậy chứ!

Mỹ Lan cau có:

Đàn ông thật ra không có người nào tốt cả.

- Con dính vào chỉ khổ mà thôi.

Kim Cúc cũng chêm vào:

- Cô con nói đúng đó. Đàn ông thường là những kẻ lừa dối mà thôi.

Thiên Mỹ không tin cô lắc đầu phản đối:

- Không đâu Nguyên Vũ và con yêu nhau thật lòng anh ấy không hại con đâu.

Mỹ Lan lắc đầu, nói giọng kiên quyết:

Từ ngày hồi xưa nay con nhất đinh phải quên dần đi.

Thiên Mỹ khóc ròng:

- Cô ơi! Nguyên Vù là người tốt, anh ấy sẽ không hại con đâu.

Mỹ Lan giận dữ:

- Cô đã nói vậy mà con không chịu nghe sao?

- Nếu không con đừng trách ta nhé!

Kim Cúc sợ hãi:

- Mi định làm gì?

Đuổi nó la khỏi nơi này Kim Cúc khuyên ngăn:

- Đừng mà Mỹ Lan, giữa đêm thế này.

Thiên Mỹ gào lên:

- Cô ơi? Đừng ép con như vậy con sợ lắm!

Kim Cúc dỗ dành:

Ngoan nào, con hãy nghe cô nói đây. Tạm thời con nên quên nó đi. Nếu thương con thật lòng thì nó sẽ chờ con. Thiên Mỹ thôi không khóc nữa.

Cô lâu nhanh nước mắt:

- Vâng ạ!

Đêm ấy Thiên Mỹ rất nhớ Nguyên Vũ, nhớ Liều Châu thật là nhiều.

Sáng ra, hai người ấy đã đi làm, một mình Thiên Mỹ vẩn vơ trong vườn:

- Nầy cô ơi ...

Thiên Mỹ giật mình nhìn lại:

- Có chuyện gì vậy chứ?

- Nhà có thơ!

Thiên Mỹ tròn mắt rồi bước lại gần cửa hơn:

- Có thơ ư? Mà là của ai như vậy?

- Thì của nhà này chứ còn của ai.

Thiên Mỹ thò tay ra:

- Vậy thì ông đưa đây.

Người đưa thư lắc đầu:

- Cô phải mở cổng còn ký tên nữa mà:

- Vậy sao?

Thiên Mỹ hấp tấp mở cổng thì lập tức bị ai đó bịt mắt lại, miệng bị khóa bằng chiếc khăn lông sực mùi dầu gì đó rất khó chịu Thiên Mỹ từ từ mở mắt ra cô đảo mắt nhìn quanh. Nơi đáy toàn xa lạ đối với cô. Thiên Mỹ thoáng nghĩ mình bị bắt cóc. Miệng khát đến khô đắng, cô thều thào:

- Cho tôi xin miếng nước. Không khí im lặng đến ghê sợ.

- Nước ... cho tôi xin miếng nước. Tôi khát lắm.

Có tiếng xì xầm:

- Ê, con nhỏ đó tỉnh lại rồi kìa!

- Điện ngay cho bà Quỳnh đi?

Thiên Mỹ đã nghe rõ. Vậy là do âm mưu của dì mà. Hai hàng nưởc mắt Thiên Mỹ chảy dài xuống má. Họ muốn làm gì cô đây?

Cửa phòng định mở, bà Quỳnh xuất hiện:

- Sao hả rượu mời không uống định uống rượu phạt sao?

Thiên Mỹ quắc mắt nhìn bà ta:

- Uổng công bao lâu nay tôi kính trọng nể nang bà.

Bà Quỳnh cười nhạt:

- Chẳng ai ngu ngốc như mày cả.

- Bà gạt cả cha tôi ư?

- Ông ấy chỉ là con bù nhìn để tao sai khiến mà thôi.

- Bà thật là độc ác!

Bà nhìn Thiên Mỹ cười cợt:

- Ai bảo mày xinh đẹp đến như vậy làm gì?

Các cánh đàn ông đều muốn vồ vập mày cả. Tao dại gì không hái tiền chứ?

Thiên Mỹ cãi lý:

Dù sao tôi cũng là con của chồng bà mà.

- Bà nỡ nhẫn tâm vậy sao?

Phẩy tay bà nói:

- Mầy cứ chửi nữa đi để rồi không được chửi nữa đâu.

- Bà định làm gì tôi?

- Làm gì à? Tôi sẽ giúp mày một bước lên làm bà chịu không?

Thiên Mỹ giay nẩy:

- Bà không được làm ẩu.

- Không ẩu thì không có tiền. Tao cần tiền mày có biết hay không?

Thiên Mỹ gượng gạo:

- Biết được chuyện này cha tôi nhất định không tha cho bà đâu.

Bà ta nạt ngang:

- Thôi đi mày. Ông ấy mà nên tích sự gì chứ.

Ông ta bây giờ cũng không khác gì mày đâu chuột nằm trong bẫy.

Thiên Mỹ cảm thấy lo cho cha mình:

- Bà không được hại đến cha của tôi.

- Xem ra mày cũng còn thương ông ấy:

Thiên Mỹ ra điều kiện:

- Tôi sẽ làm theo bà với một điều kiện là bà phải tha cho cha tôi.

Bà nhiếc cô:

- Con quỉ vậy mà không chịu nói sớm.

Bà cười một cách hả hê.

Nhân cơ hội mấy tên giữ Thiên Mỹ ngủ say. Cô rón rén đứng lên. Mấy ngày bị bỏ đói bỏ khát, Thiên Mỹ tưởng chừng như đứng lên không nổi.

Nhưng nghĩ đến việc làm hãi hùng của người dì kế Thiên Mỹ cô lê từng bước ra ngoài.

Hai tay bị trói chặt, đó là điều khiến cho Thiên Mỹ rất khó khăn. Biết bao lần cô ngã khuỵu rồi đứng lên. Cô cắn chặt răng cố nén đau.

Ra đến đường lớn, có ánh đèn pha. Thiên Mỹ ra đứng giữa đường, qua ánh đèn Nguyên Vũ nhận ra Thiên Mỹ:

- Em đây sao Thiên Mỹ?

Thiên Mỹ lả vào người anh. Nguyên Vũ đưa cô vào xe chạy đến một bệnh viện tư gần đó.

- Đây là đâu?

Thiên Mỹ đã tỉnh lại, cô hét lên. Nguyên Vũ đang nói chuyện với bác sĩ phòng bệnh vội chạy qua:

- Em tỉnh lại rồi hả Thiên Mỹ?

Thiên Mỹ ngơ ngác:

- Ôi sao lại là anh?

Nguyên Vũ ôm chầm lấy cô, nói như trấn an:

- Em đừng có sợ, có anh đây rồi, không ai dám làm gì em nữa đâu.

Thiên Mỹ như vẫn còn sợ hãi, cô rút vào ngực anh mà run lên từng:

- Em sợ lắm Nguyên Vũ ơi!

Nguyên Vũ trấn an:

- Em đừng sợ có anh đây.

- Liệu anh có che chở cho em được không?

Nguyên Vũ nói chắc chắn:

- Tất nhiên là được rồi!

- Bà ấy không tìm đến đây chứ?

Anh dỗ dành:

- Không đâu. Có phải em muốn nói đến bà Quỳnh không?

- Vâng! Bà định bán em cho ai đó để lấy số tiền lớn.

Nguyên Vũ ôm cô vào lòng:

- Em có biết là anh nhớ em lắm không?

Gật đầu Thiên Mỹ cũng nói:

- Em cũng rất nhớ anh:

- Từ nay anh không thể để em xa rời anh nữa đâu.

Đẩy ngực anh ra, Thiên Mỹ lo sợ:

- Làm sao được hả anh!

Được chứ tụi mình đã lớn, đủ điều kiện để kết hôn rồi.

Thiên Mỹ lo sợ:

- Liệu mẹ cha anh có chấp nhận một cô gái vô gia đình như em hay không?

Đưa tay nựng cầm cô Nguyên Vũ trấn an:

- Xinh đẹp và hiền lành như em, mẹ sẽ thích và thương em liền cho xem.

Thiên Mỹ như được an ủi phần nào, nhưng cô vẫn đắn đo lo sợ:

- Em sợ lắm anh ơi!

Đừng sợ có anh đây mà. Thiên Mỹ như co rúm lại:

- Những người xung quanh em họ đều đáng sợ cả.

Nguyên Vũ chợt hỏi:

- Mấy hôm nay em sống ở đâu?

- Em đến nhà người cô ruột ở thủ đức. Nào ngờ bị bà Quỳnh bắt gặp nên bị bắt trở về đây.

Nguyên Vũ quan tâm:

- Sống ở bên cô em có thấy thoải mái không?

Thiên Mỹ rùng vai:

- Khủng khiếp lắm. Cô em vì trước đây bị người yêu phụ bạc ruồng rẫy nên cô rất hận đàn ông.

- Cô ấy cấm em quen bạn trai.

- Sao anh biết.

- Anh chỉ đoán vậy thôi.

Thiên Mỹ kể tiếp:

- Em vì nhớ anh quá, nên có họa một bức chân dung của anh bị cô phát hiện vậy là em bị lãnh đủ.

Ôm xiết cô vào lòng, Nguyên Vũ cảm thấy yêu cô hơn bao giờ hết:

- Tội nghiệp em tôi!

Thiên Mỹ run rẩy nói:

- Đừng bỏ em một mình, em sợ lắm anh ạ! Nguyên Vũ dỗ dành:

- Được rồi anh sẽ không để em một mình đâu.

- Anh hứa rồi đó nha!

Tạm thời em cứ hãy ở đây. Đây là nhà thương tư của bạn anh.

Thiên Mỹ ngại ngùng.

- Vậy có làm phiền người ta không?

Nguyên Vũ lắc đầu:

- Không đâu anh và nó là bạn thân của nhau.

Quân xuất hiện. Thiên Mỹ ngại ngùng ngồi dậy:

- Em thật xin lỗi, đã làm phiền anh.

Quân mỉm cười hiền hoà:

- Em đừng khách sáo như vậy. Tụi anh không có gì giấu nhau cả, em đừng lo.

Thiên Mỹ cám thấy an tâm. Quân nói tiếp:

- Phòng mày anh đặc biệt dành cho em cứ tự nhiên.

Thiên Mỹ đáp lí nhí:

- Em cảm ơn anh.

- Đừng khách sáo vậy mà. Nếu có gì cần em cứ gọi người giúp việc. Anh sống ở đây chỉ một mình thôi.

Thiên Mỹ nhìn Nguyên Vũ hỏi:

- Thế chừng nào anh mới đến đây với em.

Nguyên Vũ nhìn cô đầy yêu thương:

- Chiều xong việc là anh sẽ đến với em ngay!

Như còn lo Thiên Mỹ sợ Nguyên Vũ căn dặn thêm:

- Em an tâm đi ở đây chẳng ai tìm ra được em đâu.

Mọi người đã đi hết Thiên Mỹ ngồi bó gối ở một góc phòng, cô suy nghĩ về cuộc đời mình. Có người nói mẹ mình là người hiền lành tốt bụng.

- Có người lại bảo mẹ mình là ngườĩ đàn bà lăng loàn trắc nết thật ra mẹ mình là người như thế nào?

Vừa mệt mỏi cơn buồn ngủ ập đến Thiên Mỹ ngủ say từ lúc nào không hay.

Phụng rỉ vào tai Kim Quyên.

- Mi có thấy mấy ngày nay anh Nguyên Vũ rất lạ không?

Kim Quyên lắc đầu ngơ ngác:

- Mình có thấy gì đâu.

Phụng kể:

- Chiều nay mình cũng thấy anh ấy đi rất vội vã dường như có chuyện gì đó gáp lắm.

Kim Quyên tảng lờ:

- Làm gì có chú. Mình thấy anh ấy vẫn bình thường thôi.

- Mi thật là vô tâm.

- Ơ kìa sao vô duyên vô cớ mi mắng ta như. Vậy hả?

Phụng chu môi:

Ngay cả anh mình làm gì đi đâu miếng không biết.

Kim Quyên cãi lại:

- Chuyện của anh ta làm sao mà biết được.

- Ai để ý làm gì.

Phụng giận dỗi:

Nói như mi vậy cũng nói. Thôi mình về. Biết bạn giận mình, nên Kim Quyên vả lả:

- Giận rồi hả? Thôi xin lỗi nha!

- Hồng, mình về thật đây!

Về bên đó làm gì giờ này không biết.

- Mi sẽ buồn đó Phụng lừ mắt:

Chẳng lẽ ta ngồi đây chứng kiến mi và Minh Trung nói chuyện.

Kim Quyên vô tư bảo:

- Cớ sao đâu tụi mình là bạn mà.

Thôi đi 'bà" như không bắt người ta làm kì đà sao được.

Kim Quyên chu môi:

- Tại mi quan trọng quá vấn đề đó mà thôi.

Phụng định nói gì đó với Kim Quyên. Nghĩ sao chị lại thôi.

Phụng về rồi, Minh Trung mới tới. Anh lên tiếng khi thấy Kim Quyên ngồi một mình:

- Nguyên Vũ đâu rồi em?

- Hổng hiểu sao mấy lức gần đây đêm,nào Anh hai cũng về khuya lắm.

Minh Trung cười cười:

- Xem ra nó đã có bồ rồi đó.

- Sao anh biết?

Minh Trung nói luôn:

Chiếu theo những lời em nói thì chắn chắn rồi.

Kim Quyên thì nghĩ khác:

- Không phải đâu, dường như anh có mánh lới gì đó trong chuyện làm ăn thôi.

Minh Trung lại hỏi cô:

- Em có rảnh không?

- Có gì không anh.

Minh Trung xem đồng hồ rồi nói, với cô:

Đi dạo với anh một chút. Kim Quyên ngần ngại:

- Ở đây nói chuyện không được sao anh:

Minh Trung tỏ ra bí mật:

Ra quán uống nước rồi anh nói chuyện này cho em nghe.

Kim Quyên đứng lên:

- Vậy anh chờ em chút nha!

Minh Trung vẫn ngồi đó. Điện thoại Kim Quyên vẫn để trên bàn có tín hiệu.

Minh Trung mở ra nghe:

- Alô!

- Xin lỗi cho tôi gặp Kim Quyên:

Minh Trung nhíu mày:

- Anh là ai gặp nó có chuyện gì thế?

- Bên kia đầu dây Triệu Minh cữ nghĩ là anh của Kim Quyên.

- Anh cứ nói là Triệu Minh cần gặp cơ ấy gấp lắm.

- Vậy hả? Nhưng cô ấy vừa đi chơi với bạn!

Anh nhớ gọi lại sau nhé trở vào. Triệu Minh sững sờ:

- Anh là ...

- Là anh của Kim Quyên thôi thế anh có nhắn gì không?

Triệu Minh tỏ ra khó chlu anh dần mạnh điện thoại xuống bàn. Minh Trung tắt máy để vào chỗ cũ. Hai người đi bách bộ trên đường Minh Trung nới với Kim Quyên:

- Đi với anh thế này em có ngại gì không em.

Kim Quyên hất lọn tóc về phía sau, cô mím cười lắc đầu:

- Ngại gì cơ anh?

- Gặp bạn trai.

- Gặp bạn trai, em làm gì có bạn trai mà gặp.

- Thật vậy sao?

Kim Quyên mím môi.

- Chuyện nầy đâu thể đùa được.

Điện thoại của Kim Quyên reo lên chẳng đúng lúc tí nào cả.

- Alô! Phụng hả? Có gì không?

- Ta chúa ghét câu hói ấy.

Kim Quyên nói với Minh Trung:

- Em xin lỗi nghe.

- Em cứ tự nhiên.

Tiếng Phụng nói như hét bên kia đầu dây:

- Này, mi làm gì mà ỉâu thế nhỉ.

- Mi đừng có ồn ta đang đi chơi với Minh Trung đó:

Phụng kêu lên.

- Ôi mi sướng vậy sao?

- Chứ mi làm gì.

Phụng cằn nhằn:

- Còn ta thì vất vả rồi.

- Mi đang làm gì thế.

- Rình.

- Rình ư? Mà rình gì?

Phụng hậm hực:

- Thì ra anh Nguyên Vũ có một bí mật giấu tụi mình:

- Hả bí mật gì vậy?

Phung ca cẩm:

- Làm sao nól bây giờ được chứ.

- Thì quan trọng vậy?

Phụng ngập ngừng:

Phải co mi ở đây thì hay quá.

- Mà là chuyện gì?

- Anh Nguyên Vũ có ''bồ nhí'' Kim Quyên đính chính:

- Sao là bồ nhí được. Phải nói là bạn gái chứ.

- Ừ cũng được.

Kim Quyên hỏi bạn:

- Cô ấy có đẹp không.

Ta thấy quen quen làm như có gặp ở đâu rồi thì phải.

- Vậy à?

- Phụng bảo?

- Mi đến với ta liền được không vậy? Ta sốt ruột lắm. Kim Quyên nói nhỏ:

Ta đang đi chơi với anh Minh Trung mà.

Phụng nói lẫy:

- Mi vui vẻ mà quên bạn bè đang đau khổ há.

- Làm gì có. Chuyện đó rồi từ từ rồi tính nhé.

- Bye!

- Bye!

Kim Quyên tắt máy, cô biết nhỏ ấy đang giận mình ghê lắm.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hạnh Phúc Đã Bay Xa (Truyện Ngắn) - Nhật Thụy

Postby tuvi » 18 Aug 2019

Chương 7

Khó khăn lắm hai người mới chờ được cho bác sĩ và Nguyên Vũ đi ra. Hai cô liền bước vào. Cô y tá ngăn lại:

- Xin lỗi hai cô tìm ai?

Kim Quyên nhanh nhẩu đáp:

- Chị làm ơn cho em vào gặp bạn em.

- Bạn cô là ai?

- Dạ là con nhỏ mà anh Nguyên Vũ đưa vào đây.

- Thế cô ấy tên là gì? Vẫn tiếng của Kim Quyên:

- Dạ là Thiên Mỹ ạ!

- Được hai cô vào đi!

Phụng tần ngần nhìn Thiên Mỹ đang nằm không kềm được xúc động côthốt lên:

Nệm ấm chăn ấm sang trọng ghê nhỉ.

Thiên Mỹ choàng mở mắt, cô kinh ngạc khi nhận ra haigười xa lạ:

- Hai chị ....

Phụng cao ngạo lên tiếng:

- Tôi là vợ của Nguyên Vũ. Còn đây là em ruột của anh ấy.

Thiên Mỹ tròn mắt nhìn hai người cô ấp úng:

- Có? Có thật vậy không?

Vẫn tiếng của Phụng:

- Cô không hiểu hay vờ không hiểu đó chứ?

Thiên Mỹ từ từ lấy lại được bình tĩnh cô lắc đầu:

- Tôi không tin.

Phụng bật cười lớn:

- Cô không tin ư? Cũng phải thôi, bởi vì Nguyên Vũ là người đàn ông biết trọng tình nghĩa anh sợ cô xúc động đó thôi.

Thiên Mỹ vẫn lắc đầu:

- Không thể nào đâu các người đừng hòng li gián chúng tôi.

Hất mặt về phía Kim Quyên Phụng bảo:

- Mi nói gì đi Kim Quyên!

Kim Quyên giật mình:

- Hả?

- Thật ra Kim Quyên cũng không nỡ nào nói được câu nói khó nghe. Nhìn Thiên Mỹ cô đã có cảm tình, vừa đẹp vừa hiền hoà thánh thiện:

- Anh Nguyên Vũ quen chị lâu chưa? Và tại sao chị vào đây?

Phụng lừ mắt nhìn bạn:

- Mi hỏi làm gì những chuyện ấy chứ.

- Nhưng mà ta ...

Phụng trừng mắt nhìn Thiên Mỹ như con hổ giận dữ:

- Tôi khuyên cô từ nay nên xa lánh anh Nguyên Vũ ra nếu không cô đừng có trách.

Thiên Mỹ cố chống chế:

- Nhưng chúng tôi yêu nhau thật lòng mà.

- Cô thì thật lòng, chứ anh ta liệu có thật lòng với cô không?

Thiên Mỹ ngỡ ngàng nhìn Phụng:

- Sao chị nói thế?

Phụng đanh giọng:

- Vì tôi là vợ của anh ấy. Tôi có quyền buộc cô phải xa lìa anh ấy rõ chưa?

Thiên Mỹ ôm mặt khóc ròng.

- Ôi tại sao anh ấy lại gạt tôi chứ.

- Hừm, đàn ông mà cô nhưng cô đừng hòng lấy nhan sắc mi miền kia ra mà quyến rũ chồng người khác.

- Tôi ...

Kim Quvên nháy mắt với Phụng:

- Mi làm gì ghê thế?

Nhất định phải cho cô ta một bài học. Thiên Mỹ ngước mắt lên nhìn hai người:

- Được rồi tôi sẽ gặp anh ấy và sẽ chia tay với anh. Hai người vừa lòng chưa.

Kim Quyên cảm thấy ái ngại:

- Chị ơi thật ra thì ...

Phụng gắt lên:

- Cô ta là hạng gái chuyên đi moi tiền đàn ông, mi nương tay làm gì.

Thiên Mỹ nghe đau buốc tim mình cô ngã vừa xuống giường ôm mặt thét lên:

- Các người hãy đi đi!

Kim Quyên nắm tay Phụng lôi di:

- Mi làm quá coi chừng cô ta chết luôn đó.

Phụng vẫn hằn hộc:

- Sợ gì chứ.

Anh Nguyên Vũ mà hay được là ta tiêu đời luôn.

Phụng nhìn bạn lườm lườm:

- Mi phải lòng cô ta rồi à?

- Không nhưng nhìn cô ta đau khổ thì mình không nỡ.

Phụng cằn nhằn:

- Nói vậy cũng nói.

- Công nhận mi dữ quá. Dám nói với người ta những câu khó nghe như vậy.

- Đời phải vậy thôi!

Kim Quyên nghe mà rùng mình. Cô không ngờ bạn mình dữ đến thế.

Nguyên Vũ rất lo sợ khi anh đã tìm Thiên Mỹ khắp phòng mà không thấy:

- Thiên Mỹ ...

- Cô y tá bước vào:

- Chuyện gì vậy anh?

- Thiên Mỹ đâu rồi?

Mới ở đó mà.

Gần tiếng đồng hồ sau, Thiên Mỹ vẫn không trở lại. Nguyên Vũ bắt đầu nghi vấn, anh hỏi cô y tá:

- Cô có thấy Thiên Mỹ đi ra ngoài không?

- Cô y tá lắc đầu:

- Không có.

- Vậy có ai khả nghi vào đây không?

- Cô y tá sực nhớ:

- À lúc anh đi được một chút có hai người bạn của cô Thiên Mỹ đến thăm.

Nguyên Vũ sửng sốt:

- Hai cô bạn ư? Thiên Mỹ làm gì có bạn ở đây. Mà nếu có cũng đâu biết được cô ấy đang ở đây.

Cô y tá kể:

- Hai cô ấy nói tên anh và bảo cô Thiên Mỹ là bạn thân nên muốn vào thăm.

Nguyên Vũ giật mình thất lên:

Một cô ốm cao, còn cô kia cũng cao nhưng hơi tròn hơn một chút.

- Cô y tá gật đầu:

- Đúng rồi!

- Thế khi nói chuyện thì thế nào?

- Cô y tá lắc đầu:

- Xin lỗi lúc ấy vì bận chăm sóc bệnh nhân nên tôi không để ý.

Nguyên Vũ xem ra đã nhận ra là ai rồi.

Phụng và Kim Quyên nhất định là như thế.

Quân nhìn sắc mặt của Nguyên Vũ thật khó coi anh liền hỏi:

- Thiên Mỹ trở bệnh à? Nguyên Vũ lắc đầu:

- Không có lẽ cô ấy bị bắt cóc rồi.

- Sao thế?

- Chuyện này mình cũng không biết làm sao nữa.

Quân thắc mắc:

Nguyên Vũ cám thấy trong lòng không yên, anh nói với Quân:

- Mình phải đi tìm Thiên Mỹ dù bất cứ nơi đâu:

Quân ngăn lại:

Hãy bình tĩnh đi NguyênVũ nhăn mặt anh nói:

- Làm sao tôi có thể bình tĩnh được đây chứ?

- Chuyện cũng đã xảy ra rồi còn gì, anh có khẩn trương thì được gì chưa?

- Theo anh tôi phải làm sao?

- Tìm cho được hai cô gái đã đến tìm Thiên Mỹ.

Nguyên Vũ gật gù:

- Chuyện ấy thì dễ rồi. Vậy tôi nhờ cô y tá của anh một chuyến nhé!

- Không thành vấn đề! Lý à em theo Nguyên Vũ để nhận dạng người đi!

Lý người y tá riêng của Quân mau mắn gật đầu:

- Vâng ạ, em cũng mong sớm tìm được chị Thiên Mỹ.

Nguyên Vũ đứng lên. Quân vỗ lên vai bạn căn dặn:

- Nhớ điện về cho mình nhé!

- Được rồi!

- Chúc cậu may mắn!

Nguyên Vũ cho xe dừng lại cửa hàng của Phụng, Lý vờ xuống mua hàng:

- Chị ơi! Em muốn muạ. Lý nhận ra ngay cô ta. Lý vờ kêu lên:

- Ôi là chị sao? Chị bán ở đây à?

Bị lộ Phụng đành gật đầu:

- Cô muốn mua gì?

Lý vờ cười cười:

- Chị và bạn chị đã nói cách nào mà chị Thiên Mỹ đã mất tích rồi.

Phụng tròn mắt:

- Cô ấy đã bỏ đi ư?

- Đúng vậy! Chị khéo ăn nói ghê nhỉ.

- Tôi ...tôi ...

Lý trở mặt:

Chị và bạn chị đã gạt tôi. Hai người đã dẫn chị Thiên Mỹ đi đâu.

Phụng nhíu mày, cô ta to tiếng với Lý:

- Cô ăn nói cho đàng hoàng một chút. Tôi bắt cóc cô ta làm gì?

Lý cười nhạt:

- Chị không thể chối được đâu. Chính chị là người bắt cóc Thiên Mỹ.

- Điên khùng tôi bắt cóc cô ấy làm gì?

- Nếu không thì chị cũng buộc người ta bỏ đi.

Phụng nạt ngang:

- Cô đừng có nhiều chuyện.

Thiên Mỹ bỏ đi không có liên quan gì đến tôi cả.

- Chính chị đã doạ nạt chửi chị ấy một cách thậm tệ khiến chị ấy phải bỏ đi.

Phụng quát to:

- Tôi mời cô ra khỏi đây cho.

Lý nói thêm:

- Chính chị đã xưng hô mình là vợ của Nguyên Vũ để gạt Thiên Mỹ. Khiến cho cô ấy bỏ đi.

- Thì tôi chẳng sắp là vợ của anh ấy là gì.

Lý bật cười:

- Chị nói dối. Thiên Mỹ tin chị chứ tôi thì không bao giờ. Anh Nguyên Vũ không bao giờ yêu chị, người yêu của anh ấy chính là Thiên Mỹ.

- Cô nói bậy!

Nguyên Vũ xuất hiện đột ngột:

- Cô ấy nói đúng!

Phụng như muốn độn thổ khi Nguyên Vũ xuất hiện bất ngờ như vậy:

- Anh ...

Nguyên Vũ gằn giọng:

- Thiên Mỹ đâu, cô hãy mau trả cô ấy lại cho tôi.

Phụng mím môi, cố ngăn dòng xúc cảm:

- Anh, anh không thể đối xử với em như vậy.

Nguyên Vũ hỏi giọng lạnh lùng:

- Cô sao thế?

- Em yêu anh, điều này anh biết rõ mà.

Nguyên Vũ ghê tởm câu đầu môi của cô ta:

- Tôi mong cô nên nghiêm túc một chút đi.

Phụng lắc đầu quầy quay:

- Không, anh không thể đối xử với em như vậy. Thiên Mỹ có gì hơn em chứ?

Nguyên Vũ nghiêm giọng:

- Cô nói phải Thiên Mỹ không có gì hơn cô cả, mà cô ấy có tâm hồn ngây thơ trong sáng. Cô ấy hiền dịu chứ không đa mưư, xảo nguyệt như cô.

- Anh ...

Nguyên Vũ cất tiếng giọng sắc như dao:

- Tôi yêu cầu cô mau đưa Thiên Mỹ ra đây.

Phụng lẩm bẩm:

- Thiên Mỹ mất tích thật sao?

Nguyên Vũ gắt lên:

- Cô đừng vờ khờ nữa.

Tôi không biết thiệt mà. Thật ra tôi và Kim Quyên chỉ doạ sơ thôi mà.

Nguyên Vũ ném cái nhìn không chút thiện cảm về phía Phụng:

- Cơ thật là nhẫn tâm. Thiên Mỹ nào có thù oán gì với cô chứ?

Phụng hơi cúi đầu, đây là động tác rất hiếm thấy ở người cô, Phụng thấy hối hận:

- Tôi xin lỗi!

Nguyên Vũ nạt ngang:

- Xin lỗi thì được gì chứ? Tôi mà chưa tìm được Thiên Mỹ thì cô và Kim Quyên liệu hồn đó.

Nguyên Vũ đùng đùng bỏ đi. Lý cũng vội vã chạy theo anh. Lý hiểu vai trò của Thiên Mỹ đối với Nguyên Vũ là rất quan trọng.

Kim Quyên như muốn nhảy dựng lên khi Phụng báo tin Thiên Mỹ đã mất tích. Và Nguyên Vũ đã đến tìm cô:

- Trời ơi! Vậy tính sao đây?

Phụng nói giọng ỉu xìu:

- Ta rất hối hận việc mình làm nhỏ ạ!

Kim Quyên chi chiết:

- Mi có hối hận thì cũng đâu có được gì.

- Mi nói vậy là sao?

- Sao với trăng gì nữa. Thế nào ta cũng bị anh hai mắng cho mà xem.

Phụng hỏi bạn:

- Mi cũng giận ta luôn sao?

Kim Quyên bảo:

- Ta không giận nhưng từ nay ta cũng không dám gặp mi nhiều đâu.

- Tại sao?

- Thì do anh hai mình đó.

Phụng kêu lên:

- Anh mi cấm sao?

- Có thể là như vậy lắm. Phụng cằn nhằn:

- Mi sợ gì chứ, anh ấy chỉ buồn chút thôi mà, Kim Quyên đưa ra nhận xét:

- Không đâu mình thấy anh ấy rất buồn và giận mình nhiều nữa đó.

- Nhưng mi chưa gặp anh ấy kia mà.

Rồi cũng sẽ gặp thôi, ta đang lo sợ đây này.

Nguyên Vũ xuất hiện một cách đột ngột:

- Nếu sợ thì em đừng có làm, hại người hại mình.

Kim Quyên kinh ngạc kêu lên:

- Ôi anh hai?

Biết Kim Quyên đang gặp nguy nên Phụng cúp máy. Nguyên Vũ nói tiếp:

- Bây giờ chắc em vui lắm rồi phải không?

Kim Quyên ngập ngừng:

- Em ...em xin lỗi.

Nguyên Vũ gắt lên:

- Bây giờ em xin lỗi thì đã muộn màng rồi.

Chưa khi nào Quyên thấy anh giận dữ với mình như vậy.

- Anh hai à, thật ra em cũng có ngăn cản nhưng Phụng nhất định không chịu thôi.

Nguyên Vũ hằn hộc:

Tìm không ra Thiên Mỹ em và Phụng sẽ biết tay anh.

Kim Quyên lo lắng:

- Anh chưa tìm được Thiên Mỹ sao anh?

Nguyên Vũ thở dài:

- Thành phố rộng bao la, biết nơi đâu mà tìm.

Thấy mình cũng có một phần trách nhiệm nên Kim Quyên động viên anh mình:

- Em sẽ cùng anh đi tìm. Nhất định sẽ tìm chị ấy được mà thôi.

Nguyên Vũ thôi không giận em nữa, anh gật đầu:

- Ngày mai chủ nhật, em và Minh Trung, anh đi với Quân bạn anh.

Kim Quyên cảm thấy vui vui:

- Anh hai nè!

- Gì nữa đây?

Kim Quyên cười tủm tỉm:

Tìm được chị ấy rồi anh nhớ là phải tổ chức cưới ngay nhé anh hai.

Nguyên Vũ cũng nghe nôn nao trong lòng nhưng cố phớt lờ:

Chuyện này hãy để khi tìm được Thiên Mỹ rồi tính.

- Vâng hai người là duyên trời định nhất định sẽ gặp lại nhau thôi:

Nguyên Vũ lại dặn:

- Anh không thích sự hiện diện của Phụng trong căn nhà này nữa đâu.

Kim Quyên biết lỗi của mình nên đáp lí nhí.

- Em biết rồi anh hai, vả lại nó sẽ không còn mặt mũi nào mà đến gặp anh nữa đâu.

- Vậy thì tốt!

- Mà nầy anh hai. Em thấy Thiên Mỹ rất xinh đẹp lại hiền lành nữa.

Nguyên Vũ mai mỉa:

Bởi vậy mới dễ cho em ăn hiếp.

Kim Quyên chu môi:

- Em sẽ thương chị ấy chứ không ăn hiếp chị ấy đâu.

- Em nói thì phải nhớ đó.

- Em luôn là người giừ uy tín mà anh hai.

Điện thoại của Nguyên Vũ có tín hiệu, anh đứng lên ra ngoài:

- Alo! Nguyên Vũ đây!

Quân cười vui vẻ:

- Sao, có tin tức gì của Thiên Mỹ không?

Nguyên Vũ nói giọng buồn hiu:

- Vẫn chưa Quân ạ! Ngày mai mình và cậu đì tìm được không?

Quân đáp lại:

- Mình sẵn sàng.

- Mình biết cậu luôn tốt với mình mà!

Quân cười hề hề:

- Đừng nói thế, mũi mình đang phồng to lên đây nè!

Nguyên Vũ doạ dẫm:

- Cậu còn đùa được sao?

- Được chứ mình khuyên cậu nên lạc quan lên đây.

- Buồn chết đi được ở đó mà lạc quan.

Quân thở dài:

Đùa với cậu cho vui. Lý đang ở đây nè.

- Mình đâu có trách cô ấy!

- Biết thế. Nhưng cô ấy luôn trách mình vô tâm đó.

Nguyên Vũ nhờ cậy.

- Cậu nói giúp với Lý là mình không hề giận cô ấy đâu.

Quân ậm ự:

- Cô ấy muốn cậu đích thân nói mà thôi.

- Lại đùa nữa chán ghê! Quân đưa ý kiến:

- Ngày mai mình có thể raVũng Tàu không?

Nguyên Vũ thì nói:

- Mình chỉ sợ người của bà Quỳnh bắt đi mà thôi.

Điều này cũng không ngoại lệ đâu. Cậu cố gắng cho người dò la thử xem.

- Họ đang đi tìm đó!

Quân lại nói:

Ngày mai tụi mình sẽ bắt đầu tìm ở khách sạn, nhà trọ thử xem.

Thôi được ngài mai cứ làm theo ý của cậu vậy.

- Thôi nghe!

- Cám ơn cậu!

Khách sáo hoài.

Bà Nguyệt lo lắng nhìn con trai.

- Chưa tìm được cô gái ấy sao con?

Nguyên Vũ trả lời mẹ:

- Vẫn chưa mẹ ạ!

Bà Nguyệt nhìn Kim Quyên:

- Tại sao con khờ đến như vậy chứ? Chuyện hại nguời như vậy mà con cũng làm được.

Kim Quyên bị mẹ quở trách cô cũng cảm thấy buồn ghê lắm. Sự ân hận muộn màng:

- Con biết lỗi của con rồi mẹ ạ!

Bà Nguyệt than thở:

- Mẹ cũng không ngờ Phụng lại có tâm địa xấu xa như vậy.

Kim Quyên nói một câu công bằng cho bạn:

- Thật ra thì chỉ tại nó quá yêu anh hai mà thôi.

- Yêu rồi đâm ra độc ác vậy sao con?

Lòng người khó lường mà mẹ.

Bà Nguyệt nhìn Nguyên Vũ:

- Con có dự tính gì không?

Nguyên Vũ lắc đầu:

Chưa tìm được Thiên Mỹ nên con chưa thể tính gì được đâu mẹ.

Thấy con buồn bà Nguyệt cũng thấy ái ngại.

- Con cũng đừng nên buồn đến như vậy. Mọi chuyện rồi sẽ tôat đẹp mà thôì.

Được mẹ động viên Nguyên Vũ cảm thấy phần nào phấn chấn hơn:

- Con cám ơn mẹ!

Bà Nguyệt lườm con:

Mau mau tìm Thiên Mỹ về đây mẹ sẽ to chức đám cưới cho hai đứa.

Nguyên Vũ vui lắm. Nhưng anh lại hỏi:

- Cô ấy nghèo lắm đó mẹ. Bà Nguyệt lừ mắt:

Ta đâu có bảo con phải lựa chọn nơi giàu sang.

Nguyên Vũ hớn hở:

- Con cám ơn mẹ. Mẹ là nhất rồi.

Thấy anh vui, Kim Quyên nũng nịu nói với mẹ:

- Với anh hai mẹ dễ dàng như vậy, còn con thì sao?

Bà phẩy tay:

- Chuyện ấy sẽ tính sau. Nhưng ai muốn rinh đi thì mẹ vẫn cho như thường.

Chu môi, Kim Quyên phụng phịu:

- Mẹ nghiêng về anh hai nhiều hơn con mi đó.

Nguyên Vũ xen vào:

- Em so bì ư?

Kim Quyên chu môi:

- Ai thèm?

Bà Nguyệt mỉm cười nhìn hai đứa con của mình.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hạnh Phúc Đã Bay Xa (Truyện Ngắn) - Nhật Thụy

Postby tuvi » 18 Aug 2019

Chương 8

Thiên Mỹ bàng hoàng trước cảnh mà mình cảm thấy xa lạ. Tại sao mình có mặt ở đây. Ai đưa mình vào đây chứ?

- Đây là đâu? Có phải là do bà Quỳnh bắt cô về đây không?

- Chị ơi! Chị tỉnh rồi hả?

Thiên Mỹ giật mình nhìn lại:

- Ơ ...

Thằng bé nhoẻn miệng cười:

- Chị đừng có sợ, ở đây rất là an toàn.

Thiên Mỹ nhìn quanh:

- Nhưng ở đây là đâu vậy em? Và ai đưa chị về đây?

Tuấn cười cười:

- Em tên là Tuấn, chị cứ gọi em là Tuấn.

- Thiên Mỹ bớt lo sợ, cô nói!

- Em là con trai của dì ấy hả?

- Vâng.

- Thế dì đâu rồi em?

Tuấn đưa tay chỉ vào phòng khách, cậu đáp:

- Mẹ em đang tiếp khách? Chị cứ an tâm nằm nghỉ.

Thiên Mỹ gượng ngồi dậy:

- Chị muốn gặp dì, em có thể giúp cho chị được không?

Tuấn nhanh nhẹn:

- Được chứ. Nhưng mà chị nên chờ khách về rồi mới được.

Thiên Mỹ gật đầu:

- Vậy cũng được.

Bà Oanh từ trên lầu cùng người bạn đi xuống. Bà ấy chính là bà Nguyệt:

- Trời cô gái con nhà ai mà xinh đẹp đến như vậy:

Bà Oanh cười hiền từ:

Đó là con của bà chị mình đấy.

- Chị ấy thật có phước!

Thiên Mỹ chẳng hiểu hai người nói chuyện gì, nên cô ngồi im lặng. Bà Oanh tiễn khách xong liền quay vào:

- Con tỉnh rồi hả?

Thiên Mỹ gật đầu lễ phép:

- Dì ơi, tại sao con lại có mặt ở đây?

Bà Oanh nhìn Thiên Mỹ khá lâu mi mới nói:

- Con là người được ta cứu mang về đây.

Thiên Mỹ ngỡ ngàng:

- Là dì đã cứu con, con xin cảm ơn dì.

Bà Oanh nhìn Thiên Mỹ thắc mắc:

- Tại sau con lại ngất xỉu bên đường. Cha mẹ con ở nơi nào?

Thiên Mỹ mím môi, đâu hơi cùi xuống, mắt rưng rưng:

- Con chẳng biết nói làm sao cho dì hiểu nữa.

- Con đừng ngại, có gì cữ nói xem ta có giúp được gì cho con không?

Thiên Mỹ cố nén xúc động, cô kể qua về cuộc đời chìm nổi của mình. Nghe xong bà Oanh kêu lên:

- Trời ơi! Thời buổi này mà còn kiểu mẹ kế thế sao?

Thiên Mỹ gượng đứng lên:

- Con xin ghi nhớ ơn cứu mạng của dì. Giờ con xin đi đây.

Bà Oanh ngạc nhiên:

- Con định đi đâu?

Thiên Mỹ lắc đầu:

- Con cũng không biết nữa? Nhưng con đâu thể làm phiền dì nhiều đến vậy.

Bà Oanh cảm động, bà nắm tay Thiên Mỹ ân cần bảo:

- Nếu thật sự con không có chỗ để về thì hãy ở tạm lại nơi này.

Thiên Mỹ từ chối:

- Con không thể quấy rầy dì mãi như vậy được.

- Ta không ngại thì thôi, sao con nói vậy.

Tuấn đứng cạnh đó cũng lên tiếng.

- Dì nói vậy chị cứ việc ở đây đi chị Thiên Mỹ.

Thiên Mỹ nhìn Tuấn:

- Em ngoan lắm. Chị cảm ơn em đã giúp đỡ chị mấy hôm nay.

Tuấn nắm tay cô:

- Chị đừng nói vậy. Em rất mến chị đấy! Chị đừng đi nhé!

Bà Oanh quyết định.

- Thôi vây đi, con nên ở lại đây giúp dì một tay đâu có ở không ăn mà ngại.

Thiên Mỹ mừng lắm. Xem ra cô cũng may mắn gặp được người tốt.

- Con xin cảm ơn dì và em.

Tuấn vui ra mặt:

- Vậy là chị đã chấp nhận ở lại đây rồi hả?

Thiên Mỹ gật nhẹ đầu:

- Thật ra chị cũng không biết mình sẽ đi về đâu nữa.

Bà Oanh xua tay:

Từ nay con khỏi phải lo sợ điều gì nữa cả.

- Vâng ạ!

Bà quay lại bảo Tuấn:

- - Con đi mua gì đó cho chị ăn đi nhé! Hồi hai chị em con ở nhà, dì đi công việc một chút.

Bà Oanh đi rồi Thiên Mỹ mới cảm thấy buồn.

- Cô đâu ngờ NguyênVũ lại là hạng người như thế?

- Tại sao vậy anh ơi!

Triệu Minh cắn răng kêu ken két tại sao mọi người lại đối xử với anh như vậy chứ?

- Kim Quyên cũng thế được sao?

Triệu Minh đối diện với Minh Trung, anh hất mặt hỏi:

- Cô gái ấy là gì của anh?

Minh Trung hơi ngạc nhiên:

- Anh là ai mà hỏi tôi như thế hả?

Triệu Minh gàn từng tiếng:

- Nhưng tôi muốn anh trả lời thì sao?

Minh Trung cứng cỏi đáp:

- Nếu như tôi không muốn nói thì sao hả?

Thọt tay vào túi quần Triệu Minh tỏ ra như đàn anh:

- Nhưng tôi ra lệnh cho anh phải nói.

Minh Trung bật cười:

- Anh làm cho tơi buồn cười quá, anh lấy quyền gì chứ.

Triệu Minh dọa:

- Lấy quyền làm người yêu để hỏi anh được không?

Minh Trung lại cưới:

- Anh bảo mình là người yêu của Kim Quyên thật sao?

- Đúng vậy.

- Sao tôi chẳng nghe cô ấy nói, hay là anh chỉ yêu đơn phương người ta mà thôi.

Triệu Minh nạt ngang:

- Thôi đi, đừng có dài đừng nữa.

Minh Trung vẫn điềm tĩnh:

- Tại sao tự dưng anh đến kiếm chuyện với tôi?

Triệu Minh hất mặt:

- Anh có chịu tránh xa Kim Quyên không?

Minh Trung bật cười:

- Anh thật là vô lý. Tôi nói không thì sao?

Thì tao cho mày một bài học.

Triệu Minh giơ nấm đấm vào mặt Minh Trung. Nhưng anh nhanh nhẩu chụp lấy cánh tay của anh ta bóp mạnh:

- Người quân tử đâu thể hành động ti tiện như vậy. Tôi cảnh cáo anh đấy.

Triệu Minh cảm thấy đau nhói ở cánh tay.

- Anh đâu ngờ Minh Trung là người có võ. Mím môi, Triệu Minh lại nói:

Tôi và Kim Quyên quen nhau trước kia mà.

- Quen trước thì đâu hẳn là của nhau. Kim Quyên chỉ xem anh là bạn bình thường mà thôi.

Triệu Minh nhăn mặt. Anh rất bực, chẳng hiểu tại sao mình cứ phải vẫn thua như vậy.

Triệu Minh tỏ rõ thái độ:

Chưa gặp được Kim Quyên thì tôi chưa thể tin điều gì.

Minh Trang đều giọng:

- Vậy thì anh hãy cứ chờ xem. Kim Quyên cũng sắp ra đây rồi mà. Mọi chuyện sẽ rõ mà thôi.

Kim Quyên bước ra thấy Triệu Minh cô mỉm cưới:

- Tình cờ vậy Triệu Minh!

Triệu Minh nhìn Kim Quyên, anh vồn vã:

- Em làm gì ở đây thế Kim Quyên?

- Kim Quyên nắm tay Minh Trung cô nói như để giới thiệu:

Đây là Minh Trung vị hôn phu của em đó, Triệu Minh nhln cô đăm đăm như muốn ăn tươi nuốt sóng cô:

- Em đùa với anh phải không Kim Quyên?

Không đâu, đây là sự thật. Từ lúc tôi biết anh chuẩn bị cưới Thiên Mỹ thì tôi đã bừng tỉnh lại rồi. Tôi biết đừng lại đúng lúc phải không?

Triệu Minh mím môi, cố nén tức giận. Anh hậm hực:

- Em giỏi lắm. Dám đem tình yêu của anh ra mà đùa giỡn.

Lắc đầu, Kim Quyên bảo:

Chính anh mới thật sự là người đùa giỡn trên tình cảm của người khác.

- Em nói vậy là sao?

- Vậy anh cho tôi biết Mộng Điệp là ai đi?

Triệu Minh ngó cô trân trân:

- Cô ấy.

- Là người yêu đã bị anh bỏ rơi phía không?

Triệu Minh biện minh:

- Không đâu, cô ta chỉ là cô gái làm tiền mà thôi.

Kim Quyên nạt lớn:

- Anh im đi! Có thể đến chỗ khác anh cũng nói xấu tôi như vậy, đúng không?

Triệu Minh xua tay:

- Làm gì có chuyện ấy. Anhyêu em thật lòng mà Kim Quyên.

Cười mai mỉa, Kim Quyên gắt lên:

- Anh hay thật đó. Dùng lời mật ngọt để quyến dụ con gái. Anh nói như thế với biết bao người rồi?

Triệu Minh cảm thấy mình luôn là kẻ thất bại. Tại sao thế? Anh đã làm sai chuyện gì sao?

Anh quen nhiều cô gái lắm. Nhưng thật ra họ chỉ lợi dụng anh mà thôi.

Kim Quyên cười mai mỉa:

- Chà nghe anh nól như vậy thật là tội nghiệp. Nhưng đó là chuyện trước đây kìa, còn bây giờ anh không lung lay được tinh thần của tôi đâu.

Triệu Minh vớt vác một câu:

- Anh vẫn chờ em đó Kim Quyên. Nếu còn nhớ đến anh xin hãy tìm anh Kim Quyên vẫn nói giọng cô cứng rắn:

- Tôi cám ơn anh. Dù thế nào đi nữa thì tôi cũng chẳng tìm anh đâu.

Nói rồi, Kim Quyên nắm tay Minh Trung kéo đi Triệu Minh nhìn theo bằng ánh mắt nảy lửa.

- Hãy đợi đấy Kim Quyên ạ!

- Sao rồi, lại thất bại à?

Triệu Minh hậm hực:

- Cô thì biết gì chứ?

Thật ra Mộng Điệp nãy giờ đứng bên trong đã nghe tất cả rồi. Cô mỉm cười mai mỉa:

- Vậy té ra anh là kẻ dối lừa tình cảm trước.

- Vậy thì còn trách chi ai chứ?

- Mộng Điệp, cô đừng có vội vui.

Mộng Điệp lắc đầu:

- Em có vui gì đâu. Thật ra anh đâu đến nổi xấu như Kim Quyên nghĩ đâu.

Triệu Minh chán nản:

- Thôi, cô cũng nên đi đi.

- Thật ra thì trong lòng anh đâu có chúng tôi!

Triệu Minh gắt lên:

- Cô lại muốn kiếm chuyện gì nữa đây?

Mộng Điệp nhướng mày:

- Em thấy thương hại anh đó. Em biết trong lòng anh chỉ có Thiên Mỹ mà thôi.

- Đúng không?

Triệu Minh gật đầu xác nhận:

- Đúng như thế. Vì dù sao cô ấy vừa đẹp lại vừa hiền nữa.

- Hiền để dễ bị anh bắt nạt chứ gì?

Triệu Minh nghiến răng:

- Tôi vẫn còn nuôi hy vọng tìm gặp được Thiên Mỹ.

- Cô ấy đã có chồng rồi.

- Thật vậy sao?

- Điều đó là đương nhiên thôi.

Bởi cô ấy đâu có yêu anh.

Triệu Minh phẩy tay:

- Nói vậy cũng nói!

Triệu Minh bỏ đi về một nước. Mộng Điệp cũng không buồn ở lại.

Bà Trúc Bình đi song song với một người đàn ông đứng tuổi hai người xem ra rất thân thích với nhau. Tuấn nói với Thiên Mỹ:

- Mẹ em đã về đó chị!

Thiên Mỹ sửa lại quần áo cô cúi đầu chào:

- Dạ con xin chào dì!

Trúc Bình nhìn sững vào Thiên Mỹ. Bà kêu lên:

Thiên Mỹ:

Thiên Mỹ cũng nhìn bà ngơ ngác:

- Sao dì biết tên con?

Trúc Bình mở khăn bịt mặt, mở nón ra Thiên Mỹ không tin vào mắt mình nữa, cô xúc động mấp máy đôi môi:

- Mẹ .... có phải là mẹ không?

Trúc Bình ôm trầm lấy con gái, bà mừng rỡ:

- Đúng là Thiên Mỹ của mẹ đây mà.

- Mẹ con gặp nhau mừng mừng tủi tủi Thiên Mỹ vẫn sợ như mình nằm mơ:

- Đây có phải là sự thật không mẹ ơi!

Bà Trúc Bình trấn an con gải:

- Sự thật, hoàn toàn sự thật con ạ!

Thiên Mỹ òa khóc:

- Con sợ lắm mẹ ơi!

Trúc Bình nhìn vào mắt con:

- Cha con đối xử tệ với con lắm phải không?

Rùng mình, Thiên Mỹ như còn rất sợ:

- Mẹ ơi! Đừng nhắc đến họ nữa.

- Ôi, tội nghiệp con tôi!

Thiên Mỹ vùi đầu vào ngực mẹ, cô khóc một cách ngon lành.

Trúc Bình dỗ dành con gái:

- Đừng khóc nữa con. Mọi chuyện hãy xem như là một giấc mộng thoáng qua mà thôi:

Từ nay mẹ đừng bỏ con mà đi nữa nghe mẹ.

Trúc Bình nhìn người đàn ông cạnh mình.

Bà dè dặt nói:

- Mẹ con mình không xa nhau nữa đâu. Mẹ sẽ tìm cho con một việc làm ổn định.

- Ra ngoài làm ư? Thiên Mỹ rất sợ điều này.

- Nếu chẳng may gặp bà ta thì sao? Thiên Mỹ định thối thác nhưng có nghĩ từ nay có mẹ che chở bảo bọc còn lo gì nữa chứ:

- Vâng, con sẽ nghe theo lời của mẹ!

- Ngoan lắm?

- Người đàn ông nãy giờ cứ lén nhìn Thiên Mỹ mãi ánh mắt ấy dường như chất chứa một ý đồ gì đó thì phải. Tiếng bà Trúc Bình vang lên:

- Đây là dượng của con!

Thiên Mỹ nhìn ông ta gật đầu:

- Con chào dượng:

Hoàng chỉ nhếch môi cười nhẹ với cô một cái rồi trử lại vẻ mặt lạnh băng cố hữu của ông ta.

Thiên Mỹ cảm thấy khó thở vô cùng. Tại sao mẹ lại trao thân gửi phận cho một người đàn ông như thế?

- Tuấn, con đi mời dì Oanh về đây.

Tuấn nhanh nhẩu:

- Vâng ạ!

Bà Trúc Bình nói với Thiên Mỹ:

Tuấn là con trai của dượng con đo. Nó rất ngoan và dễ thương lắm.

Thiên Mỹ gật đầu:

- Dạ con biết rồi mẹ!

- Có gì không hiểu thì con hãy hồi nó.

Thiên Mỹ hơi cúi đầu. Cô thắc mắc, tại sao mẹ không quan tâm gì đến vấn đề mình xuất hiện ở đây. Một lát sau, Trúc Bình nói:

Thôi con vào phòng nghỉ đi. Mẹ có chút chuyện bàn với dượng.

Thiên Mỹ dù không muốn cô cũng phải bước về phòng mình. Còn lại hai người Trúc Bình hỏi chồng:

- Anh à, anh hãy vì em mà cho Thiên Mỹ tá túc ở đây.

Hoàng lặng thinh rít một hơi thuốc, anh từ từ nhả khói:

- Tùy em thôi. Nhưng nó cũng phải làm để kiếm tiền.

Trúc Bình vui ra mặt:

- Điều này là tất nhiên rồi. Em sẽ, tìm việc cho nó.

- Nó mà làm được việc gì?

Trúc Bình bênh vực con gái:

- Em nghĩ nó sẽ làm được. Anh an tâm đi!

Ông Hoàng liếm môi:

- Anh chỉ lo vậy thôi.

Ông Hoàng đứng lên, bà Trúc Bình cũng đứng lên theo. Thiên Mỹ cảm thấy lo sợ. Mặt ông ta khó đăm đăm, tình cảm khó gần. Và ông như khó chịu về sự có mặt của cô:

- Chị ơi, ra ăn cơm!

Thiên Mỹ uể oải đứng lên cô đặt tay lên vai Tuấn:

- Em có thấy ngại khi có mặt chị không Tuấn?

Tuấn lắc đầu:

- Không có đâu chị. Có chị nhà này thêm vui.

- Thật không?

- Em chỉ nói thật thôi.

Thiên Mỹ gợi chuyện:

- Vậy còn cha Hoàng thì sao?

Tuấn bâng khuâng.

- Điều này em cũng không biết nữa, mình ra ăn cơm đi chị.

Thiên Mỹ chợt từ chối:

- Chị không ăn đâu.

- Sao thế chị?

- Chị không đói!

Tuấn ngơ ngác nhìn cô:

- Sao thế? Chị buồn à?

- Không đâu, chị hơi mệt thôi.

Thật ra Thiên Mỹ đang buồn cô nghĩ giờ này có lẽ Nguyên Vũ đã chăn êm nệm ấm đâu còn nhớ về mình nữa.

- Sao chị buồn thế?

- À không, chị buồn ngủ mà thôi.

Tuấn vô tư bỏ đi. Thiên Mỹ quay vào phòng nằm vật xuống giường nghe nỗi nhớ trào dâng.

Liễu Châu mừng quýnh khi biết Thiên Mỹ bình an vó sự cô kêu to lên trong điện thoại:

- Trời ơi, có phải mi thật không Thiên Mỹ.

Thiên Mỹ phì cười:

- Hỏng lẽ là ma mà gọi cho mi được?

Liễu Châu nôn nóng:

- Mi đang ở đâu thế? Ta muốn gặp mi liền, được không?

Thiên Mỹ từ chối:

Bây giờ thì không.

- Tại sao?

- Thì chưa phải lúc.

Liễu Châu hờn giận:

- Sao thế, lâu lắm rồl tụi mình không được gặp nhau rồi mà.

Thiên Mỹ dỗ dành:

- Ta biết rồi, ta còn nhớ mi hơn nữa đó.

- Hừm, mi nhớ ta mà trốn biệt tận phương trời nào.

Thiên Mỹ ngọt ngào:

- Trốn đấu mà trốn. Ta ở gần đây thôi.

- Hả. Mi ...

Thiên Mỹ chợt buồn:

- Mi có thấy ta khổ không có nhà mà không được về nhà.

- Tại sao vậy?

- Triệu Minh ráo riết theo ta đó.

Liễu Châu chợt hỏi:

- Vậy còn Nguyên Vũ, ạnh ấy van thường xuyên liên lạe với mi chứ.

Tụi mình chia tay rồi.

- Mi nói cái. gì. Chia tay ...

Thiên Mỹ ngậm ngùi:

- Thì ra anh ấy gạt mình.

Liễu Châu ngạc nhiên:

- Nguyên Vũ gạt mi ư?

Thiên Mỹ nói giọng rưng rưng.

- Thì ra anh ấy đã có vợ rồi, anh ấy không gạt là gì?

Liễu Châu cười lên khanh khách:

- Không đâu, mi có lầm không đó.

Hôm rồi vợ và em gái anh ta có đến tìm mình.

Liễu Châu ngập ngừng:

- Chuyện này ...

- Đó là sự thật.

Liễu Châu mím môi:

Nếu thế thì anh ta thật là qúa đáng.

Thiên Mỹ khuyên:

- Mi đừng tìm gặp anh ta làm gì nhé!

Liễu Châu hậm hực:

- Con người thấy ghét ấy ai thèm gặp làm gì?

Thiên Mỹ lại nói:

- Hiện thời mình rất vui.

Liễu Châu nghi ngờ:

- Vui thật không?

Dĩ nhiên là thật rồi. Mi có biết không mình đã tìm lại được mẹ mình.

Liễu Châu như muốn nhảy cẫng lên:

- Sao hả, mi tìm được mẹ rồi ư? Ôi, chúc mừng mi nhé!

- Đó là niềm an ủi nhất của ta đấy.

Liễu Châu lo lắng:

- Mi không buồn về Nguyên Vũ thật chứ?

- Có buồn, có đau thì cũng phải cố vượt qua mi ạ?

- Mi nói cũng phải. Nhưng chẳng hiểu sao .ta vẫn không tin NguyênVũ lừa dối tình cảm của mi đâu.

Nhưng đó lại là sự thật.

Liễu Châu vẫn bướng:

- Những gì ta đã nghe, mắt ta thấy thì ta mới hoàn toàn tin.

- Mi lúc nào cũng cứng đầu cả mà.

Ta nghĩ trong chuyện này còn có gì uẩn khúc đây.

Thiên Mỹ nói trong mệt mỏi:

- Chuyện gì đã qua thì hãy để cho nó qua luôn đi Liễu Châu ạ!

- Thế chừng nào mi mới cho ta gặp mặt. Khi nào ta thấy cần thiết.

- Nhỏ này kỳ ghê? Với ta mà bí mật vậy sao?

- Đừng giận:

Mì có biết không? Ta còn rất nhiều chuyện muốn tâm sự với mi đấy.

Liễu Châu trách:

- Với ta mà mi cũng bí mật.

- Vậy sao? Hay mi cho ta đla chỉ rồi ta tìm mi.

Thiên Mỹ vẫn từ chối:

- Không được đâu Liễu Châu nếu thương ta mi đừng có hỏi.

- Vậy thì thôi!

- Chào mi nhé! Hẹn ngày tái ngộ!

- Mi nhớ giữ gìn sức khỏe!

- Được rồi!

Liễu Châu giật mình khi vừa tắt máy đã thấy Nguyên Vũ đứng ở đó.

- Anh ... trời, làm em hết cả hồn.

Nguyên Vũ gượng cười:

- Nói chuyện với ai mà trông em vui đến như vậy?

Liễu Châu khoe:

- Em vừa à mà không?

Nguyên Vũ nghi ngờ:

- Có phải Thiên Mỹ điện về cho em không?

Sực nhớ, Liễu Châu lắc đầu quầy quậy:

- À không, không có.

Nguyên Vũ ngạc nhiên về thái độ mất tự nhiên của Liễu Châu:

- Em không sao chứ?

- Có gì đâu.

- Dường như em đang giấu anh điều gì đó.

Lắc đầu, Liễu Châu chối quanh:

- Đâu có.

Nguyên Vũ nhìn vào mắt Liễu Châu:

Nếu không thì em hãy nhìn thẳng vào mặt của anh nè. Liễu Chấu lúng túng.

- Nhưng mà em.

Nguyên Vũ nghiêm giọng:

- Có phải vì một lời hứa hay không?

Tròn mắt nhìn anh, Liễu Châu thật sự không thể nao giấu anh được:

- Sao anh nói vậy.

- Vì em không biết cách nói dối đâu.

Liễu Châu phải phục ảnh thật:

- Chẳng giấu anh điều gì cả. Nhưng mà anh làm em thất vọng quá rồi.

Nguyên Vũ lắc đầu:

Nguờc lại anh không có làm gì để cho em thất vọng cả.

Liễu Châu thở dài:

- Vậy chuyện anh sắp cưới Phụng là có sự thật chứ?

Nguyên Vũ nhăn nhó:

- Làm gì có, đó chẳng qua là do Phụng đặt liều mà thôi.

- Đặt điều ư? Tại sao cô ấy lại làm như thế được?

Nguyên Vũ phân minh:

- Cô ấy yêu đơn phương và cay cú khi biết anh và Thiên Mỹ yêu nhau.

- Vậy còn Kim Quyên em gái anh thì sao?

- Chẳng lẽ cô ấy lại bán đứng anh sao?

Nguyên Vũ thở dài:

- Anh thật sự chẳng hiểu sao Kim Quyên có thể hành động hồ đồ đến như vậy.

Liễu Châu trách:

- Anh chỉ giỏi biện minh thôi.

Thiên Mỹ bỏ trốn chỉ vì anh lừa dối mà thôi.

- Em cũng không hiểu anh nữa sao Liễu Châu.

Liễu Châu hậm hực:

- Anh bảo tôi hiểu anh ư? Mà hiểu như thế nào đây?

Nguyên Vũ rên rỉ:

- Anh thật sự bị oan. Anh đau khổ về sự hiểu lầm này lắm em có biết không?

Liễu Châu xua tay:

- Người anh phân minh không phải là em đâu. Em nói cho anh biết Thiên Mỹ sắp ra nước ngoài rồi đó.

Nguyên Vũ năn nỉ:

- Em giúp anh một lần đi mà Liễu Châu.

- Làm sao tôi có thể giúp anh được. Giúp anh để rồi cô vợ sắp cưới của anh đến phá tan nhà của tôi à.

Nguyên Vũ nhăn mặt:

- Anh phải nói làm sao em mới chịu hiểu anh đây.

Liễu Châu nhìnvẻ mặt thiểu não của Nguyên Vũ, cô cầm lòng không đặng.

Nhưng vẫn vờ từ chối:

- Em không thể bán đứng bạn bè được. Anh thông cảm.

Nguyên Vũ lại nói:

- Em đừng ác với anh vậy mà Liễu Châu.

Anh khổ sở lắm rồi đó.

Liễu Châu cằn nhằn:

- Cho chừa cái tật bắt cá hai tay.

- Anh không có.

Nguyên Vũ đưa hay tai ôm đầu giọng anh rất nản chí:

- Thật ra thì Thiên Mỹ đã hiểu lầm anh.

Phụng chỉ đặt điều như vậy mà thôi em tin anh đi mà Liễu Châu.

Liễu Châu thấy cũng không nên kéo dài thời gian như thế này được nên Liễu Châu đành nói:

- Nó đang ở.. Nguyên Vũ khẩn trương:

- Ở đâu Liễu Châu?

Chìa tờ giấy có ghi địa chỉ cho Nguyên Vũ.

Liễu Châu giục:

- Anh nhanh lên đi kẻo không kịp.

Chụp lấy mảnh giấy trên tay Liễu Châu, Nguyên Vũ đi như chạy ra nơi để xe. Thiên Mỹ hãy chờ anh!
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hạnh Phúc Đã Bay Xa (Truyện Ngắn) - Nhật Thụy

Postby tuvi » 18 Aug 2019

Chương 9

Nguyên Vũ đi hết con đường này rồi đến con đường kia anh như người mất hồn. Thiên Mỹ, em đang ở đâu.

Tuấn đi mua đồ về, thấy Nguyên Vũ ngồi gục đầu ở cổng nhà mình Tuấn liền hỏi:

- Anh ơi, anh gì ơi?

Nguyên Vũ ngước lên nhìn:

- Em vừa gọi anh hả?

- Sao anh ngồi trước cửa nhà em? Anh muốn tìm ai vậy?

Nguyên Vũ lắp bắp:

- Em ... em nói gì? Nhà này ... là ... là của em sao?

- Vâng ạ?

- Thế em có biết ai tên là Thiên Mỹ không?

Tuấn nhìn sững Nguyên Vũ:

- Anh tìm chị Thiên Mỹ.

- Đúng vậy, em có. biết Thiên Mỹ hiện giờ ở đâu không?

Tuấn hơi cúi đầu:

Anh đến trễ mất lồi.

Nắm tay Tuấn, anh lắc lắc:

- Em vừa nói gì, anh đến trễ ư?

- Phải.

- Tại sao thế?

- Chị Thiên Mỹ đi rồi.

- Cô ấy đi đâu.

Tuấn lắc đầu:

- Không ai biết cả.

Nguyên Vũ thốt lên:

- Cô ấy bị mất tích sự:

- Chắc là vậy.

- Sao em nói thế?

Tuấn thố lộ:

- Tuần trước mới sáng ra phát hiện chị đã đi mất rồi.

Nguyên Vũ cảm thấy rã rời tinh thần như sụp đổ hoàn toàn.

- Thiên Mỹ, em đang ở đâu?

Tuấn tò mò:

- Anh khổ vậy chắc là quen thân với chị ấy lắm.

Nguyên Vũ gật đầu:

- Anh là bạn trai của Thiên Mỹ, em có hiểu không?

- Đương nhiên là em biết rồi. Nhưng tại sao anh không chịu giữ gìn.

- Cô ấy hiểu lầm anh mà thôi. Anh tìm cô ấy khổ sở lắm.

Tuấn cũng thấy nuối tiếc:

- Em cũng thương chị ấy lắm. Chị hiền và dễ thương làm sao?

Nguyên Vũ sực nhớ:

- Vậy còn mẹ của Thiên Mỹ thì sao? Bà ấy không đi tìm con sao?

Tuấn gật đầu:

- Có chứ. Nhưng tìm cũng không thấy.

Bà Oanh trợn mắt khi thấy Tuấn đứng trước cổng với người xa lạ:

- Tuấn, con làm gì thế. Bộ còn sớm lắm hay sao?

Tuấn bối rối, cậu lo sợ:

- Dạ con ... con vào liền!

Bà Oanh hất mặt về phía Nguyên Vũ:

- Ai thế?

- Dạ, anh ấy tìm Thiên Mỹ.

- Tìm Thiên Mỹ ư?

Nguyên Vũ bước đến gần bà Oanh hơn:

- Dì ơi! Dì hãy thông cảm cho con gặp Thiên Mỹ.

Bà Oanh lắc đầu, giọng thật đau khổ:

- Con van xin dì hãy cứu giúp con. Hãy cho con gặp Thiên Mỹ dù chỉ một lần.

Bà Oanh lắc đầu từ chối:

- Chính tôi cũng không bit Thiên Mỹ hiện giờ ở âu thì làm sao nóicho cậu nghe đây chứ?

Nguyên Vũ như thất vọng lắm. Anh thểu não:

- Chẳng lẽ duyên phận của con và Thiên Mỹ chỉ có bấy nhiêu thôi sao?

Bà Oanh nhìn sững vào mắt Nguyên Vũ:

- Cậu yêu con bé đến như vậy, sao lại để chuyện xấu xảy ra đến với cô ấy!

Nguyên Vũ nói như để phân bua:

- Do hiểu lầm mà ra cả thôi dì ạ!

Bà Oanh nhận xét:

- Thiên Mỹ là đứa hiền lành, trọng tình nghĩa. Vậy mà.. Nguyên Vũ cảm thấy giận Kim Quyên và Phụng ghê gớm.

- Tại họ Thiên Mỹ mới xảy ra chuyện hôm nay:

Tìm được Thiên Mỹ rồi con nhất định sẽ chắng để xảy ra lần sau nữa.

Bà Oanh trợn mắt:

- Còn lần sau nữa à?

Nguyên Vũ đính chính:

- Con xin lỗi!

Bà Oanh chép miệng:

- Số con nhỏ thật là khổ mới tìm được mẹ thì con lại mất tích.

- Hôm ấy như thế nào hả dì?

Bà Oanh kể:

- Sáng sớm tôi và mẹ nó với dượng nó đi làm sớm. Chỉ có Thiên Mỹ và Tuấn ở nhà mà thôi.

Tuấn tiếp lời dì:

- Ai ngờ khoảng một tiếng sau cha em điện về bảo ôngquên mang theo cái kiếng lão em phải mang đến cho ông. Khi trở về em không thấy chị Thiên Mỹ đâu cả.

Một ý nghĩ thoáng qua đầu, anh suy nghĩ về người dượng rể ấy rất nhiều.

- Cha về rồi!

Nguyên Vũ giật mình nhìn lại. Một người đàn ông gầy hói cao. Với khuôn mặt nghiêm nghị, đầy uy quyền. NguyênVũ như tan biến mọi suy nghĩ sai về ông:

- Dạ chào chú ạ!

Ông ta ném cái nhìn về phía Nguyên Vũ với một bộ mặt vừa nghiêm vừa quyền lực:

- Cậu là ai, vào đây để làm gì?

Nguyên Vũ nghe ông hỏi đến mình thì vui vẻ đáp lời:

- Dạ cháu là bạn trai của Thiên Mỹ ạ?

Ông nhìn anh không chút biểu hiện nào.

Càng làm cho anh khó đoán được ông đang nghĩ gì nữa.

- Bạn traià?

- Vâng ạ!

- Vậy thì cùng tìm.

Nguyên Vũ nhăn nhó:

Thành phố này đâu phải là nhỏ.

- Bởi vậy mới tìm!

Nguyên Vũ thất vọng.

- Cháu chỉ sợ mình không may mắn mà thôi.

Ông Hoàng nhìn Nguyên Vũ khích lệ, ông nói như quan tâm:

- Dù một hy vọng nhỏ ta cũng đâu thể bỏ qua được.

Nghe ông nói như thế Nguyên Vũ trở nên phấn chấn:

- Bác dạy chí phải ạ! Cháu sẽ đi tìm dù bất cứ nơi đâu.

- Tốt? Bà nhà tôi cũng đang rất đau khổ vì mất con. Cậu nên về tìm đi. Nếu có tin chúng tôi sẽ cho cậu hay.

Nguyên Vũ nghe hy vọng le lói trong lòng:

- Vâng, cháu xin chào bác ạ.

Tuấn tiễn đưa Nguyên Vũ ra ngoài:

- Anh an tâm rồi ha! Cha em hứa là sẽ làm được.

Nguyên Vũ than thở:

- Anh chỉ sợ mình không còn cơ hội để gặp cô ấy nữa.

Tuấn nắm cánh tay anh lắc lắc:

- Anh đừng nên bi quan thế!

Nguyên Vũ chợt quay lại hỏi:

Lúc em gặp Thiên Mỹ, em thấy cô ấy thế nào?

- Chị ấy ngất bên đường may mà em và dì Oanh tìm thấy, đưa chị về.

Nguyên Vũ mím môi, cố ngăn xúc động:

- Em thật là đau khổ Thiên Mỹ ơi! Em hãy cho anh biết anh phải tìm em ở đâu?

Tuấn phân trần:

- Bọn bắt cóc chị Thiên Mỹ, nhằm mục đích gì chứ?

Nếu tống tiền thì chúng đã điện đến tìm mẹ em rồi.

Nguyên Vũ lẩm bẩm:

- Chẳng lẽ bọn tay chân của bà Quỳnh?

Tuấn ngạc nhiên:

- Anh nói gì vậy?

- À không, anh chỉ dự đoán mà thôi.

Tuấn nhắc nhở:

- Anh đừng nên bỏ qua một mối nghi ngờ nào cả. Dù đó là một nghi ngờ nhỏ nhất.

Nguyên Vũ gật gù:

- Anh cám ơn em!

- Đừng khách sáo như vậy. Vì chính em, em cũng rất thương chị Thiên Mỹ.

Nguyên Vũ đặt tay lên vai nó vỗ vỗ:

- Em thật là người tốt.

- Thôi anh về nghe em. Có tin gì nhớ báo cho anh.

- Vâng!

Nhìn dáng đi thiểu não của anh Tuấn thấy chạnh lòng thương cảm cho hai người.

Thiên Mỹ vô cùng kinh ngạc khi nhận ra người bắt cóc mình là ông ta.

Người dượng kế mà mình mới gặp mấy hôm. Thiên Mỹ giãy giụa van xin.

- Con xin dượng hãy buông tha cho con!

Ông Hoàng nghiến răng:

- Cuộc sống vợ chồng tao đang êm ấm, ở đâu ,mày xuất hiện làm xáo trộn lên cả.

Thiên Mỹ hơi khó hiểu:

- Tôi có làm gì đâu chứ!

- Không có thật sao?

- Vâng ạ!

Chính mày đã chia sẻ tình cảm của bà ấy đối với tao và thằng Tuấn.

Thiên Mỹ tròn mắt nhìn ông:

- Ôi, sao dượng lại có cái tư tưởng gì lạ vậy.

- Tôi và mẹ xa nhau đã ngần ấy năm rồi mà. Mẹ con gặp lại dĩ nhiên là vui rồi.

Ông Hoàng cười khẩy:

Bà ấy vui đến nỗi quên người chồng này.

Lắc đầu Thiên Mỹ tỏ rõ:

- Sao dượng nghĩ gì lạ vậy. Tình cảm vợ chồng vẫn còn nguyên vẹn có ai giành lấy mất đâu.

Ông Hoàng khoác tay:

- Nhưng tao không muốn bị mai một sứt mẻ.

Thiên Mỹ năn nỉ ông:

- Nếu vậy thì ông hãy thả tôi ra, tôi sẽ không bao giờ gặp mẹ nữa.

Ông cười gằn:

- Mầy làm như tao là đứa con nít vậy sao?

Thiên Mỹ nói chắc chắn:

- Tôi không nuốt lời đâu.

- Ông hãy tin tôi đi.

Ông Hoàng liếm mép như thèm thuồng:

- Mầy là miếng mồi ngon ai nỡ bỏ đi chứ.

Tròn mắt nhìn ông Thiên Mỹ sợ hãi kêu lên:

- Ông định làm gì tôi.

Hoàng cười sàm sỡ:

- Làm gì mầy ư? Đêm nay tao sẽ dạy mày cách làm vợ.

Thiên Mỹ rùng mình, cô sợ hãi:

- Ông đừng làm bậy dù sao tôi cũng là con gái của vợ ông.

- Vậy thì đâu có liên quan gì.

- Mẹ tôi sẽ không tha cho ông đâu.

- Có trời mới biết chỗ này. Tao sẽ hành hạ mầy cho đến chết.

Thiên Mỹ kêu lên:

- Ông điên rồi sao, giữa tôi với ông đâu có thù oán gì với nhau chứ.

Ông Hoàng gầm gừ:

- Có chứ có rất là nhiều nữa là đằng khác.

- Là gì chứ?

Mầy xinh đẹp khiến cho tao cầm lòng không đậu.

Thiên Mỹ khinh bỉ nhìn ông:

Bề ngoài ộng bệ vệ nghiêm trrang, nhưng bên trong ông là một con thú đội lốp người.

Ông Hoàng cười khẩy:

- Mầy cứ chửi đi. Chửi cho đã đi nhé!

- Ông nhất định sẽ nhận quả báo nặng nề. Ông ta lại cười hềnh hệch:

- Hừ, tao đâu có con gái đâu mà lo.

Thiên Mỹ trừng mắt nhìn ông:

- Mẹ tôi biết được chuyện này liệu bà có tha thứ cho ông hay không.

- Ta nói rồi. Chuyện này không có ai biết được.

- Giấy làm sao gói được lửa. Ông biết điều đó chứ?

- Hừ, mầy đừng dạy khôn tao nữa. Hãy ngoan ngoãn ở đây làm vợ ta đi.

Thiên Mỹ cứng rắn hẳn lên:

- Ông đừng có hòng! Tôi thà chết chứ không thể để ông làm nhục.

- Cứng rắn lắm. Hèn gì thằng Nguyên Vũ nó yêu mầy như vậy.

Thiên Mỹ giật mình khi nghe ông ta nhắc đến tên Nguyên Vũ:

- Ông ... ông vừa nói gì? Nguyên Vũ đến đây?

- Hừ, hắn đến tìm mầy đó. Nhưng làm sao mà gặp được đâỵ.:

hạ. ha!

Thiên Mỹ giãy giụa:

- Ông hãy thả tôi ra. Thả tôi ra!

Ông Hoàng cười vào mặt Thiên Mỹ:

Điên khùng, chẳng ai điên khùng mà thả một con mồi ngon như thế này cả.

Thiên Mỹ lại năn nỉ:

- Ông thả tôi ra đi. Tôi hứa sẽ ra đi không bao giờ nhận mẹ nữa.

- Tại sao?

Thiên Mỹ khóc một cách tức tưởi:

- Mẹ tôi đã bỏ mặc tôi. Mẹ tôi đâu có quan tâm đến tôi ông thấy rồi đó. Bà bỏ mặc tôi đâu thèp tìm kiếm.

Ông Hoàng gật gù:

- Mầy nói cũng phải. Thôi thì hãy làm vợ ta đi, để tao cho mầy cuộc sống sung sướng.

Thiên Mỹ lắc đầu:

- Không được.

- Tại sao?

- Người yêu của tối đang chờ tôi về kia mà.

Vả lại ông là bố dượng của tôi nữa. Ông đừng ép buộc tối phải làm một việc kinh thiên động địa như vậy.

Ông Hoàng liếm môi:

- Tại em gán ép cho mình thế thôi. Nếu thế ta sẽ đưa em trốn đi thật xa.

Thiên Mỹ nhìn ông trừng trừng:

- Chuyện vô đạo đức vậy mà ông cũng nói được sao?

Ông gắt lên:

- Không ai có thể ngăn trở được khi ta đã muốn điều gì đâu.

Lương tâm ông sẽ lên án ông đấy:

- Hừm, ta đã đánh mất lương tâm của mình từ lâu rồi cô con ạ!

Thiên Mỹ thoáng nghĩ:

- Nơi này chẳng lẽ mẹ mình lại không biết sao? Ông ta dùng nơi này để làm việc tồi bại vậy mà mẹ mình nào hay nào biết. Mình phải tìm cách trốn khỏi nơi này mới được. Một ý nghĩ thoáng qua đầu. Mình sẽ tuyệt thực.

Nguyên Vũ trở lại tìm Liễu Châu với vẻ mặt buồn hiu, thấy anh Liễu Châu hỏi ngay:

- Kết quả sao rồi anh?

Nguyên Vũ ngồi xuống ghế dựa hai tay ôm đầu:

- Cô ấy lại bị mất tích.

Liễu Châu tròn mát:

- Anh nói cái gì, nó lại mất tích ư?

- Đúng vậy.

- Anh có tìm lầm người không đó.

Nguyên Vũ gật đầu:

- Anh đã tìm tới nơi và đã gặp dượng kế của Thiên Mỹ. Họ cho biết là Thiên Mỹ mất tích rồi.

Liễu Châu lắc đầu không tin:

- Chuyện vô lý ghê. Em không tin đâu.

Nguyên Vũ lo lắng khôn cùng:

- Từ rầy không biết Thiên Mỹ ra sao nữa.

- Anh thật sự lo lắng quá.

Liễu Châu giục:

- Em với anh đến đó xem sao? Biết đâu em lại có cách.

Nguyên Vũ lắc đầu:

- Anh đang cho người theo dõi gia đình ông Thiên Tài. Anh lo bọn tay chân của bà Quỳnh đã bắt Thiên Mỹ.

Hơi nhíu mày, Liễu Châu lại nói:

- Còn em thì nghĩ chuyện xảy ra từ ông bố dượng của Thiên Mỹ.

Nguyên Vũ sáng mắt:

- Đúng rồi. Lúc đầu anh cũng đã nghĩ đến chuyện ấy.

Liễu Châu khẩn trương:

- Nếu như vậy thì nguy lắm rồi. Mình phải làm sao đây chứ?

Cùng lúc Kim Quyên và Minh Trung cũng xuất hiện. Kim Quyên lo lắng:

- Có tìm được Thiên Mỹ chưa vậy anh?

Nguyên Vũ lắc đầu:

- Vẫn chưa.

Kim Quyên thật sự hối hận. Cô mím môi cố tiếng nén thở dài:

- Lỗi cũng do em!

Minh Trung liền trấn an:

- Làm sao do em được chuyện này xảy ra không ai muốn mà.

Liễu Châu nhìn Kim Quyên động viên:

- Em đừng tự dằn vặt mình nữa. Hãy tiếp sức cùng đi tìm Thiên Mỹ.

Một lát saumọi người cũng đã có mặt tại nhà Thiên Mỹ. Bà Trúc Bình đón mọi người trong xúc động.

- Tôi đâu ngờ Thiên Mỹ lại khổ đến như vậychứ. Thật tội nghiệp con tôi.

Liễu Châu nắm tay bà an ủi:

- Dì đừng buồn nữa. Tụi con nhất định sẽ tìm ra được Thiên Mỹ về với dì.

Bà lắc đầu thẫn thờ:

- Dường như mọi ngõ ngách dì đã tìm không sót chỗ nào cả.

Chợt Nguyên Vũ hỏi:

- Ông Hoàng không có nhà sao dì?

Bà lắc đầu, giọng lạnh lùng:

- Nhắc đến ông ta làm gì. Nhà cỏ việc mà ông ấy cứ bỏ đi mãi.

Nguyên Vũ nhíu mày:

- Ông ấy đi đâu.

- Nghe ổng nói là đi làm ăn gì đó.

Nguyên Vũ nhìn Liễu Châu ngờ vực. Liễu Châu dè dặt hỏi:

- Việc Thiên Mỹ mất tích là quan trọng vậy mà ông ấy dửng dưng được sao?

Bà Trúc Bình thở dài:

- Biết làm sao hơn. Mấy hôm trước ông ấy cũng đã chạy tìm khắp nơi rồi.

Nguyên Vũ vì sốt ruột muốn tìm thấy Thiên Mỹ sớm nên anh nói:

- Con nghĩ chuyện này có liên quan đến ông Hoàng.

Bà Trúc Bình quét cái nhìn về phái Nguyên Vũ:

- Tại sao cậu lại nói như thế? Cậu biết cậu vừa nói gì không?

Nguyên Vũ vững vàng nói:

- Vì con có cơ sở để chứng minh điều đó.

- Cơ sở nào?

Nguyên Vũ kể:

- Hôm ấy cậu Tuấn bảo, ông chủ bảo cậu ấy ra khỏi nhà.

Bà Trúc Bình lắc đầu:

- Ông ấy bỏ quên cái kính lão mà thôi.

- Đó chỉ là cái cớ để Tuấn rời khỏi Thiên Mỹ.

- Cậu ...

Nguyên Vũ trấn an:

- Dì hãy bình tĩnh. Đây mới chỉ là gia thiết của con mà thôi. Xin dì hãy hợp tác.

Bà Trúc Bình vẫn không tin:

- Lời cậu nói làm sao tôi tin được. Nó không có cơ sở:

Liễu Châu xen vao:

- Nếu vậy dì nên bỏ thời gian theo dõi đường đi lối về của ông là sẽ rõ thực hư.

Bà Trúc Bình khẳng định:

- Các cô cậu nên bỏ ngay ý định đó đi. Tôi sẽ không tha cho các người hồ dồ đâu.

Nguyên Vũ nói như van xin:

- Vì lo cho Thiên Mý, con không thể bỏ qua bất cứ một nghi vấn nào.

- Thiên Mỹ nó là con tôi chẳng lẽ tôi không lo cho nó cả Llễu Châu nói giọng cầu hòa:

Tụi con biết dì cũng đang lo cho Thiên Mỹ. Nhưng mà dì nên để tụi con giúp với.

Bà Trúc Bình hậm hực:

Các người góp phần làm tan nát gia đình này thì có.

Kim Quyên nãy giờ im lặng. Bây giờ cô mới chịu lên tiếng:

- Con xin bé hãy bình tĩnh chúng con chỉ muốn tìm Thiên Mỹ mà thôi.

Bà Trúc Bình nghe như giận dữ, bà quát:

- Các người hãy để tôi được yên.

Minh Trung nói với Nguyên Vũ:

- Xem ra chuyện này khó rồi. Vậy chúng ta rút lên để tìm cách khác.

Nguyên Vũ nghe xót xa con tim anh đâu ngờ cuộc đời Thiên Mỹ lắm đau thương thế này.

Biết được Triệu Minh rất yêu Thiên Mỹ. Ông Hoàng tìm mọi cách liên lạc được với anh ta, để ngã giá mua bán:

- Sao anh có hứng thủ về món hàng tôi vừa nói không?

Triệu Minh mím môi, anh dù thế nào cũng không thể chấp nhận hành động của tên Hoàng.

- Ông thật đê tiện, con riêng của vợ mà cũng dám làm.

Ông cười nửa miệng:

- Có tiền thì việc gì chẳng làm được chứ?

Triệu Minh đọa:

- Bà ấy mà hay được sẽ róc thịt ông ra từng mảnh đó.

Ông ta cười khẩy:

- Có tiền nhét vào miệng là êm ru thôi.

- Ông tin như vậy à?

Ông Hoàng hối thúc:

Cậu nên trả lời vào câu hói tôi đặt ra đi.

Chấp thuận thì đưa tiền ra. Xem như cô ta gặp may.

- Còn không?

Điều gì sẽ xảy ra tôi chưa thể biết được.

- Ông dọa tôi.

Ông Hoàng lại nhích môi cười:

- Tôi không dọa cậu, mà tôi biết cậu đang rất yêu cô ta.

Triệu Minh gằn giọng:

- Giá bao nhiêu?

Đưa tay vuốt cằm, ông Hoàng hỏi ngược lại:

- Theo cậu bao nhiêu là vừa:

Triệu Minh nhìn ông đăm đăm.

- Ông có bảo đảm với tôi là hàng còn trong thùng chưa khui không?

- Cậu hỏi vậy là ý gì?

- Ông hiểu rồi còn hỏi.

Ông Hoàng giận dữ, ông vụt đứng lên nói như quát vào mặt anh:

- Cậu im mồm đi! Cậu tưởng tôi là ai chứ?

Triệu Minh vẫn ngồi rung đùi giọng hết sức bình tĩnh:

Dám bắt cóc con riêng của vợ thì còn chuyện gì mà ông không thể làm.

Ông Hoàng trợn mắt:

- Đó không phải là ta muốn giúp cậu sao?

Triệu Minh cười như chế giễu:

Ông giúp tôi. Hay ý đồ của ông. Cậu thật là kẻ vô ơn!

Triệu Minh vỗ bàn:

- Ông im đi cho, tôi không muốn nghe ông nói gì thêm nữa đâu.

Ông Hoàng đứng lên, còn dọa:

Nói như vậy nghĩa là cậu không muốn cứu Thiên Mỹ.

Triệu Minh nắm mạnh cánh tay ông giằng xuống:

- Nói mau, ông cần bao nhiêu để thả tự do cho cô ấy.

Ông Hoàng ngồi trở xuống bàn nheo nheo mắt nhìn Triệu Minh:

Có vậy mà cũng làm khó. Một trăm triệu. Triệu Minh như muốn nhảy nhỏm lên:

- Ông nói cái gì? Một trăm triệu ư? Ăn cướp à?

Ông Hoàng trợn mắt:

- Như vậy là tôi thông cảm lắm rồi đó.

Triệu Minh mặc cả:

- Năm chục, nếu ông chịu thì ngày mai giao hàng.

Ông Hoàng nhếch môi cười:

Cậu làm như bán con bò con trâu không bằng. Không bán.

Triệu Minh đứng phắt dậy:

- Phiền ông cút khỏi chỗ này chỗ. Ông Hoàng đứng lên, thò tay vào túi áo đặt xuống bàn:

- Đây là số điện thoại của tôi. Nếu thấy cần cậu cứ gọi.

Triệu Minh hậm hực:

- Ông đừng có hòng.

Ông Hoàng đi rồi. Triệu Minh cảm thấy khó chịu trong lòng anh đăm ra bực bội cả với bản thân mình.

Phụng xuất hiện kịp thời:

- Kìa làm gì mà giận dỗi thế anh.

Triệu Minh tươi ngay nét mặt:

- À không, em tìm anh à?

Phụng ngồi xuống đối diện với anh, cô nói như người có lỗi:

- Thiên Mỹ lại mất tích lần nữa sao anh?

- Điều này có liên quan gì đến em?

Phụng ngạc nhiên về thái độ của Triệu Minh:

- Anh làm sao vậy?

Triệu Minh đứng lên:

- Nếu không có việc gì em nên về. Anh đang bận.

Không nhận thấy sự khó chịu trên mặt của Triệu Minh Phụng nũng nịu:

- Sao lại giận em vậy?

Triệu Minh gạt ngang:

- Em đừng nên thế có được không?

Phụng mím môi:

- Sao vậy anh, sao tự nhiên cau có với em?

Triệu Minh cảm thấy chán ngấy đàn bà con gái nên nói:

- Em đừng có lôi thôi nữa. Hãy về đi. Anh sao vậy, nãy giờ em thấy kỳ lắm rồi đó.

Triệu Minh cười nhạt:

- Em đừng có giả nai nữa. Em đến tìm anh ư là có chuyện gì, mau nói đi!

Phụng im lặng, cô nhìn Triệu Minh đăm đăm:

- Hừ, mới vừa hay tin của Thiên Mỹ thôi là anh đã trở mặt với nhỏ này vậy sao? Một trăm triệu chứ không ít đâu.

- Em đã nghe rồi sao?

Dĩ nhiên là tôi đã nghe. Và đang nghe thái độ của chính anh đó.

- Điều anh muốn giải quyết thì có liên quan gì đến em chứ.

- Có chứ, có nhiều nữa là đằng khác.

Triệu Minh nhìn cô lom lom:

- Em muốn gì?

- Muốn anh giải quyết cái thai trong bụng tôi.

Triệu Minh kêu lên.

- Cô nói láo!

- Tôi đâu thể đem danh dự eủa mình ra để đùa giỡn.

Triệu Minh xua tay như muốn chạy trốn:

- Cô về đi tôi đang bận!

Anh ta thối thác, vội lấy xe vọt đi. Phụng mím môi nhìn theo. Anh đừng hòng trón khỏi bàn tay của tôi.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hạnh Phúc Đã Bay Xa (Truyện Ngắn) - Nhật Thụy

Postby tuvi » 18 Aug 2019

Chương 10

Phụng cứ đi đi lại lại trong phòng của mình. Cô nhất định Phải làm gì đây để bớt tọi với Thiên Mỹ:

Và cũng để cho Nguyên Vũ bớt oán giận mình.

Phụng điện cho Nguyên Vũ. Nhận thấy số điện thoại của cô Nguyên Vũ chẳng chịu nghe.

Còn Kim Quyên thì cùng chồng là Minh Trung đi hưởng tuần trăng mật ở đâu đó.

Cảm thấy không an tâm. Phụng đóng cửa tiệc sớm và âm thầm đi tìm Triệu Minh. Triệu Minh đang nghe điện thoại:

- Ông có dám chắc hay không? Ông không lừa dối tôi đó chứ.

- Sao cậu đa nghi như thế.

Triệu Minh gật đầu:

- Tốt. Hẹn ở đâu? Mấy giờ.

- Ngay bây giờ tại ngã ba.

- Được tôi sẽ đến ngay.

Triệu Minh vừa lái xe đi thì Phụng cũng bám theo sau. Cô vượt khỏi xe của Triệu Minh mà anh không hề hay biết. Đến điểm hẹn, cô giấu xe và núp cạnh đó.

Một lát sau Triệu Minh tới và ông Hoàng xuất hiện.. Ông ta giục:

- Tiền đâu?

Triệu Minh cũng cáo già, anh ra điều kiện:

- Thấy hàng rồi mới trao tiền.

Ông Hoàng cười gằn:

- Cậu không tráo trở đó chứ?

Triệu Minh cũng cười:

Ông tin tôi mới tìm tôi , chỉ cần hàng còn nguyên thùng.

Ông Hoàng đưa tay vuốt cằm:

Điều này thì cậu khỏi lo.

Triệu Minh giục:

- Vậy thì khẩn trương lên đi. Tôi không có thời gian đâu.

Hai người dắt nhau đi vào trong một căn nhà hoang bị khóa kín.

Ông Hoàng căn dặn:

- Cậu ở ngoài này chờ tôi. Tôi cho nó mê thì mới làm được việc.

Nhưng khi ông vào thì không thấyThiên Mỹ đâu cả.

Ông Hoàng thoáng kinh ngạc. Cô ấy đi đâu được chứ?

Thấy lâu quá Triệu Minh bước vào, anh nhìn dán đác:

- Cô ấy đâu?

Ông Hoàng hơi lúng túng:

- Có lẽ cô ấy đi đâu đó thôi. Cậu hãy ngồi đó chờ một chút.

Biết mình đã bị lừa, nên Triệu Minh đứng lên:

Ông định giở trò gì với tôi đây.

Ông Hoàng tiến lại gần Triệu Minh hơn, ông ta gầm gừ:

- Có phải cậu đã qua mặt tôi rồi không?

- Ông nói gì lạ thế..? Người gạt gẫm là ông. Ông Hoàng như điên tiết lên.

- Cậu đã phỏng tay trên tôi rồi phải không?

Triệu Minh lắc đầu:

- Làm gì có chuyện ấy.

Ông hầm hè:

- Cậu giỏi thật đó!

Triệu Minh phản công:

- Tôi nghĩ ông đã gạt tôi thì có.

Ông Hoàng quắc mắt nhìn Triệu Minh:

- Có phải cậu đã điện cho Nguyên Vũ đến giải cứu Thiên Mỹ rồi không?

- Hoang đường, tôi đâu phải là thằng khờ.

- Vậy bây giờ cậu tính sao?

- Chừng nào gặp người rồi hẳn tính.

Ông Hoàng ngó lườm lườm vào cặp táp đựng tiền của Triệu Minh. Ông ta lên tiếng:

- Cậu có thể đặt cọc cho tôi một ít được không.

Triệu Minh cười:

- Ông nói dễ nghe quá. Có thể Thiên Mỹ đã trốn khỏi nơi đây rồi, người đâu ông giao cho tôi.

Ông Hoàng nổi máu tham. Thấy Triệu Minh định bước ra ngoài, nhanh như cắt ông nắm tay anh kéo bật ra phía sau:

Cậu đừng hòng ra khỏi nơi này. Triệu Minh giằn tay lại anh hét to:

- Ông muốn gì?

- Tao muốn mầy để một trăm triệu lại đây.

Ông đừng hòng vọng tưởng.

Ông Hoàng dọa:

- Vậy thì mầy phải chết!

Triệu Minh phản công lại:

- Ông dám giết tôi ư..? Trước khi tôi đến đây tôi đã báo cho công an rồi.

- Mầy thật là đê tiện!

- Ông là người đê tiện chứ không phải tôi.

Triệu Minh lại định bước ra khỏi nơi ấy liền bị Hòàng đánh té bật ra phía sau. Bị đánh bất ngờ Triệu Minh bị té, anh lồm cồm ngồi dậy. Ông Hoàng định bổ cây vào đầu anh liền bị Phụng đánh vào người ông té xỉu. Phụng dìu Triệu Minh chạy khỏi nơi ấy một cách an toàn.

Nguyên Vũ cúi xuống hôn lên làn môi thơm mộng của Thiên Mỹ. Cô vẫn chưa tỉnh lại. Ông Hoàng thật nhẫn tâm, không cho cô ăn uống suất mấy ngày liền.

Tuấn thập thò nơi cửa.

Nguyên Vũ liền gọi:

- Vào đây đi Tuấn!

Tuấn khép nép bưởc vào cậu nói như mếu:

- Có phải anh đánh cha em trọng thương không?

Nguyên Vũ nhìn Tuấn chưa kịp nói gì thì Tuấn nói tiếp. Giọng cậu pha chút giận hờn:

- Em đã giúp anh như vậy sao anh lại nỡ.

Nguyên Vũ nắm tay Tuấn kéo đến chiếc ghế gần đó, anh ân cần hỏi:

- Đã xảy ra chuyện gì? Em có thể từ từ nói ra được không?

Tuấn ấm ức:

- Em không ngờ anh lại nuôi chí trả thù cha em đến như vậy.

Nguyên Vũ ngồi xuống cạnh Tuấn đặt tay lên vai cậu anh nói:

- Em hãy bình tĩnh lại đi.

- Cha em thế nào?

- Ông ấy bị người ta đánh chết ngất ở ngôi nhà hoang ấy.

Nguyên Vũ tròn mắt, kinh ngạc:

- Có chuyện ấy nữa sao? Nhưng sao em có thể nghĩ người đó là anh.

Vì em nghĩ chỉ có anh và em mới biết chuyện ấy thôi.

Nguyên Vũ như đã hiểu, anh gật gật đầu:

- Anh hiểu ý của em rồi.

Nhưng mà mấy hôm nay anh chưa hề xa Thiên Mỹ nữa bước, thì làm sao anh có thể hành động được.

Tuấn vẫn ngập ngừng:

- Vậy ai có thể làm việc ấy.

- Em hỏi anh, anh biết hỏi ai.

Thiên Mỹ tỉnh lại, cô ngơ ngác nhìn quanh.

Nhận ra Nguyên Vũ, và cả Tuấn nữa cô kêu lên:

- Ôi Tuấn! Sao em lại có mặt ở đây vậy Tuấn? Tuấn chạy đến bên Thiên Mỹ cậu mừng quýnh:

- Chị tỉnh rồi hả? Em mừng quá chị ơi!

Thiên Mỹ ngồi hẳn dậy. Nguyên Vũ ngăn lại:

- Em đừng ngồi dậy. Đang truyền dịch mà!

Thiên Mỹ quay mặt đi nơi khác. Cô nói giọng xa vắng:

- Mặc tôi. Anh có thể đi được rồi đó.

Tuấn ngăn:

- Kìa chị! Chính anh NguyênVũ cứu chị đấy!

- Vậy thì sao hả em?

- Chẳng lẽ cứu để chờ chị trả ơn sao?

Nguyên Vũ thở dài, anh biết mình có nói gì lúc này thì cũng không làm cho Thiên Mỹ vui được. Nên đành nói:

- Em cứ tịnh dưỡng, chuyện gì từ từ sẽ tính. Thiên Mỹ lắc đầu:

- Xin anh hãy để cho tôi yên. Tôi không muốn gây phiền muộn cho ai đâu.

Nguyên Vũ đứng lên. Anh nói với Tuấn:

- Em có thể ở lại đây với Thiên Mỹ được không?

Tuấn nắm tay Nguyên Vũ kéo lại:

- Đừng đi anh, mọi chuyện có thể thương lượng được mà.

Thiên Mỹ như vẫn còn giận. Cô bảo:

- Em đừng nói gì thêm nữa. Hãy để anh ta đi đi!

Nguyên Vũ bước ra đi. Anh không giận cô mà chỉ muốn cô định lại tin thần.

Liễu Châu cười toe toét khi gặp được Thiên Mỹ:

- Trời ạ. ta cứ tưởng kiếp này không còn gặp được mi nữa đó.

Thiên Mỹ mừng đến chảy nước mắt:

Liễu Châu ta nhớ mi kinh khủng luôn.

Liễu Châu hơi quẹo cổ nói đùa với bạn:

- Có thật nhớ ta không?

Hay chỉ lo nhớ về ai kia mà thôi.

Thiên Mỹ lắc đầu, giọng buồn buồn.

- Mi đừng nên nhắc đến anh ta nữa.

- Tại sao?

Không nhắc là không nhắc vậy thôi. Đừng làm khổ người khác nữa.

Liễu Châu lườm bạn:

- Khổ cho ai đâu. Mi làm khổ chính mình thì có.

- Sao mi nói thế?

Phụng và anh Nguyên Vũ đâu có chuyện cưới xin.

Thiên Mỹ lắc đầu:

- Mi đừng gạt ta nữa.

- Ta có gạt mi đâu. Hôm ấy Phụng chỉ đặt điều nói dối để mi chia tay với Nguyên Vũ mà thôi.

Thiên Mỹ vẫn cố chấp:

- Ta không sao đâu, mi đừng nói dối nữa. Ta đã thức tỉnh rồi.

Liễu Châu kênh mặt:

- Ta nói thật đó nhỏ ạ!

- Từ giờ ta sẽ chẳng tin ai cả đâu.

Phụng và Triệu Minh xuất hiện. Họ tay trong tay bước vào phòng Thiên Mỹ.

Triệu Minh lên tiếng:

Liễu Châu nói đúng sự thật đó Thiên Mỹ.

Thấy Triệu Minh, Thiên Mỹ giật mình sợ hãi:

- Sao anh lại đến đây. Tôi tôi không thể nào?

Hiểu ý cô muốn nói gì nên Phụng bước đến trước mặt Thiên Mỹ, cô nói:

- Thiên Mỹ! Xin lỗi, tôl đã làm khổ chị!

Thiên Mỹ chớp chớp mắt nhìn Phụng:

- Sao cô lại xin lỗi tôi? Cô có lỗi gì đâu.

Phụng xụ mặt:

Thật ra trước đây em và Nguyên Vũ chẳng có gì cả. Anh ấy chỉ yêu chị mà thôi.

- Tôi ...

Liễu Châu ôm vai bạn:

- Mi nên vui lên cho đời bớt khổ. Đừng có ấp a ấp úng như vậy làm gì.

Thiên Mỹ ngập ngừng:

- Ta đã giận lầm anh ấy rồi sao?

Liễu Châu gật đầu:

- Đúng như vậy!

- Vậy mình phải làm sao?

Phụng tươi cười:

- Chị khỏi phải làm sao cả. Vì anh ấy đã đến đây rồi.

Nguyên Vũ có cả bà Nguyệt đến nữa. Bà lên tiếng:

- Con khỏi phải lo gì nữa cả. Lần này ta sẽ giữ con mãi mãi bên cạnh mình.

Thiên Mỹ đỏ mặt vì xấu hổ. Cô hơi cúi xuống:

- Con ...

Bà Trúc Bình cùng ông Thiên Tài, Mỹ Lan có cả Quế Trân cũng xuất hiện một lúc. Ai cũng vui mừng khi thấy cô bình an trở về. Bà Trúc Bình nghẹn lời:

- Mẹ có lỗi. Mẹ xin lỗi con!

Thiên Mỹ vội ngăn:

- Mẹ đừng làm vậy. Con không trách mẹ, cha và cũng không thể trách ai cả.

Quế Trân ôm vai Thiên Mỹ:

- Chị hạnh phúc rồi đó. Hãy vui lên đi chị.

Bà Nguyệt lên tiếng:

- Nhân hôm nay đông đủ tôi xin mạn phép thưa cùng anh chị một chuyện.

Bà Trúc Bình gật gù:

- Chị cứ nói!

Hai đứa nhỏ quen nhau và yêu nhau thật lòng. Tôi muốn ngỏ ý muốn cưới Thiên Mỹ về làm dâu của mình. Anh chị nghĩ sao?

Ông Thiên Tài đã nhận ra là mình đã sai, nên ông đẩy ý kiến cho vợ:

- Tôi thì tôi không, mặt mũi nào mà từ chối cả.

- Tôi chưa làm tròn bổn phận làm cha. Thôi thì mẹ nó hãy quyết định đi!

Bà Trúc Bình đã hiểu tình cảm của Nguyên Vũ đối với con gái mình, nên bà gật đầu nói vui:

- Miễn con gái chịu là tôi chấp nhận thôi.

Quế Trân mừng ra mặt:

Hai chấp nhận rồi đấy. Chị vui lên đi!

Thiên Mỹ đỏ mạt, cô lừ mắt nhìn em:

- Em này ...

Quế Trân cười hì hì:

- Ôi xem kìa, chị mắc cỡ thẹn đến đỏ cả mặt luôn.

Mọi người cười vui vẻ, và lần lượt tan ra hết còn lại hai người. NguyênVũ thì thầm bên tai cô:

- Em có chấp nhận lấy anh không Thiên Mỹ?

Đưa tay sờ lên mả anh, Thiên Mỹ xót xa:

- Anh gầy đi nhiều quá!

- Em có hơn gì anh đâu.

- Em xấu lắm hả?

- Không, em trong lòng anh lúc nào cũng đẹp cả.

Thiên Mỹ cười khiêu khích:

- Anh xạo ghê!

- Anh đâu có xạo! Anh nói thật đó.

- Em xấu thế này anh có còn yêu em không?

Cúi xuống cắn nhẹ vào vành môi mộng thơm của cô. Nguyên Vũ thì thầm:

- Anh yêu em nhiều lắm Thiên Mỹ ơi!

Cô nhắm mắt lại để tận hưởng niềm hạnh phúc chợt đến. Có lúc em tưởng em đã vĩnh viễn mất anh rồi.

- Anh cũng thế anh muốn điên lên khi không tìm thấy em.

Nhớ lại cảnh tượng bị ông Hoàng hành hạ Thiên Mỹ cảm thấy rùng mình.

Nhận ra điều đó Nguyên Vũ lo lắng:

- Em sao vậy?

- Em không sao, chỉ tại em nhớ lại chuyện trước đây mà rùng mình.

Nguyên Vũ ôm cô vào lòng:

- Mình cưới nhau nghe em.

Thiên Mỹ gật nhẹ đầu:

- Nếu anh không chê em là kẻ trắng tay thì em sẽ chấp nhận.

Nguyên Vũ vui mừng khôn xiết, anh nâng bổng cô lên xoay mấy vòng:

- Em đáng yêu làm sao.

Thiên Mỹ kêu lên:

- Ôi, thả em xuống, em chóng mặt lắm!

Liễu Châu xuất hiện cùng với Quế Trân:

- Thôi nhé, đây là bệnh viện chứ không phải là phòng hoa chúc đâu đấy.

Thiên Mỹ ngượng đến chính cả người, cô phụng phịu:

- Anh làm mấy đứa nó cười em kìa. Đền anh đó!

Quế Trân nhạy lại:

- Đền anh đó. Trời ơi! Nghe mới dễ thương làm sao?

Liễu Châu đế thêm:

- Làm cho Nguyên Vũ càng thêm nôn nao đến ngày cưới.

Thiên Mỹ nạt ngang:

- Thôi đi! Bộ ganh tị với hạnh phúc của người ta hả?

Mọi người cười vang. Quế Trân trề môi:

- Ai thèm ganh tị với chị chứ, người ta cũng có rồi mà.

- Nội chấp thuận rồi ư?

Quế Trân hất mặt:

- Dĩ nhiên tháng sau tụi con tổ chức cưới.

Thiên Mỹ nhìn em hâm mộ:

- Chúc mừng em?

Quế Trân cười cười:

- Thế chừng nào mới cho em chúc mừng lại đây:

Thiên Mỹ đùn đẩy:

- Do người ta chứ, mình làm sao mà biết được.

Quế Trân chẳng chịu buông tha.

- Tính sao anh Nguyên Vũ.

Nguyên Vũ cười thật tươi. Anh tuyên bố.

- Tính liền chứ còn chờ gì nữa. Anh nôn nao còn hơn các em nữa đó.

Thiên Mỹ vờ thúc chỏ vào hông anh:

- Nói vậy không sợ thiên hạ cười.

Nguyên Vũ cười hì hì:

- Ai cười thì anh chịu. Miễn cưới được em là đủ rồi.

- Anh này kỳ ghê!

Liễu Châu lại kéo Quế Trân ra ngoài:

- Tụi mình đi, không quấy rầy họ nữa.

Nguyên Vũ hỏi Thiên Mỹ:

- Tụi mình cưới gấp nghe em.

Thiên Mỹ quay mặt đi nơi khác, cô đáp giọng nhát gừng:

- Em hỏng biết!

Nguyên Vũ cúi hôn vào đôi môi của cô:

- Yêu em đến trọn đời Thiên Mỹ ơi! Đừng nói xa nhau nghe em!

Thiên Mỹ nghe hạnh phúc dâng đầy trong lòng. Cô âu yếm khẽ gọi tên anh:

- Nguyên Vũ! Em yêu anh nhiều lắm.

- Thế là hai người họ đắm chìm trong những nụ hôn nồng cháy. Nụ hôn như ngọt lịm ở bờ môi.

Ngoài sân nắng cũng reo vui cùng hạnh phúc lứa đôi ...

Hết
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,148
Posts: 95573
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong


Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 65 guests