Loài Hoa Anh Yêu
Tác giả : Diệu Hạnh
Chương 1
Viễn Khang đứng tần ngần nhìn ngàn hoa đỗ quyên nở đỏ rực cả một góc trời trên đỉnh Phăng- xi- păng. Anh hít thở khí trời trong lành và quên đi cái mệt nhọc trên suốt chặng đường qua.
Hình ảnh một cô gái dân tộc với chiếc gùi trên lưng đầy hoa đỗ quyên xinh xắn rất là đáng yêu. Không thể bỏ qua cơ hội, Viễn Khang liền lấy máy quay ra quay đoạn phim hiếm có ấy. Và anh chụp luôn mấy tấm hình làm tư liệu ... Như có linh tính, cô gái quay lại. Thấy anh đang chụp ảnh lén, cô liền kêu lên:
- Ê, anh kia! Anh đang làm cái gì vậy hả?
Viễn Khang nhe răng cười:
- Tôi chụp ảnh.
- Ai cho phép anh chứ?
Viễn Khang nheo nheo mắt nói:
- Không ai cho, mà tại tôi thích thì chụp thôi.
Cô gái tên là Hơ Hoa bặm môi, mắt mở to nhìn anh:
- Anh còn dám nói vậy hả?
Viễn Khang bật cười:
- Sao tôi không dám. Đây là cảnh thiên nhiên bao la hùng vĩ, tôi có thể chụp mà.
Cô hất mặt:
- Tôi thấy anh không chụp cảnh mà là chụp lén tôi đó.
Viễn Khang cười lớn:
- Trời đất! Tôi chụp ảnh cô để làm gì.
- Anh ...
Sợ cô ta la to nên Viễn Khang nói thêm:
- Tưởng mình đẹp lắm sao mà người ta phải chụp ảnh lén chứ hả cô nương?
Hơ Hoa lếc xéo anh một cái:
- Đừng hòng khỏa lấp việc xấu của mình đó.
Anh cười tủm tỉm:
- Tôi không dại gì mà chụp ảnh của cô đâu.
Hơ Hoa tự ái nói:
- Không có thì tốt. Nếu mà tôi biết được thì anh không thoát khỏi tay tôi đâu.
Viễn Khang gãi gãi đầu:
- Ôi dào! Tôi nghe người ta đồn rằng con gái miền núi lưng mang gùi hiền lành và dễ thương lắm mà.
Hơ Hoa mím môi:
- Tùy vào người đối diện có có lịch sự hay không thôi.
Viễn Khang cười khì:
- Thì tôi vẫn lịch sự có thừa đấy thôi.
Hơ Hoa bĩu môi:
- Anh mà lịch sự chắc thế gian này bình yên hết đó.
- Sao cô nói câu nào cũng có lưỡi câu móc hết vậy?
Hơ Hoa trừng mắt nhìn anh:
- Vậy thì hãy xem lại mình đi.
Viễn Khang xoay tròn một vòng:
- Đẹp trai hết chỗ chê.
Hơ Hoa bật cười rồi lắc đầu:
- Tự tin ghê nhỉ! Xấu mà bày đặt làm dáng.
Viễn Khang nhìn Hơ Hoa chăm chăm:
- Còn cô, người đẹp mà toàn là gai nhọn, coi chừng ế chồng đó nghe.
Hơ Hoa nguýt anh một cái có đuôi:
- Kệ người ta!
- Nhìn cũng dễ thương vậy mà thương không dễ chút nào.
Hơ Hoa bĩu môi:
- Ai thèm mà thương chứ.
Bỗng có tiếng A Tính gọi to:
- Hơ Hoa! Em ở đâu?
Hơ Hoa bắt loa tay:
- A Tính! Em đang ở đây.
Viễn Khang cười tủm tỉm:
- Ạ, thì ra cô tên là Hơ Hoa.
Hơ Hoa chu môi:
- Vậy thì đã sao?
Viễn Khang chép miệng:
- Người đẹp, tên cũng đẹp. Nhưng mà ...
- Nhưng mà làm sao?
- Nói năng chẳng đẹp gì cả.
Hơ Hoa ấm ức nói:
- Kệ người ta.
Viễn Khang xoay xoay chiếc máy ảnh trên tay:
- Có chồng rồi hèn gì chẳng dữ sao được.
Hơ Hoa đỏ mặt:
- Anh điên chắc. Bộ có chồng rồi là để anh ăn hiếp à.
A Tính chạy đến:
- Hơ Hoa! Thì ra em ở đây. Vậy mà anh đi tìm em khắp nơi.
- Vậy à!
A Tính nhìn thấy Viễn Khang, ngạc nhiên hỏi:
- Anh ta là ai vậy em?
Hơ Hoa lắc đầu:
- Biết chết liền!
- Vậy sao em đứng đây với anh ta?
- Tình cờ, vừa gặp thôi.
A Tính khó chịu nhìn Viễn Khang:
- Anh ta không phải người ở đây, em ạ.
Hơ Hoa gật đầu:
- Đúng là vậy rồi.
A Tính nắm tay Hơ Hoa:
- Về thôi em!
Hơ Hoa đi theo A Tính, cô còn quay lại nhìn Viễn Khang, rồi đưa tay lên miệng:
- Lêu ... lêu ...
Viễn Khang bật cười một mình. Ngây thơ, hồn nhiên lại xinh đẹp nhưng rất tiếc lại có chồng sớm như vậy.
Viễn Khang tiếp tục cuộc hành trình của mình. Điện thoại của anh, có gần một trăm cuốc điện thoại bị nhỡ, Viễn Khang quyết định không mở ra nghe. Vì anh không muốn mọi người quấy rầy mình.
A Tính vẫn còn nghi ngờ Hơ Hoa với anh chàng người Kinh hào hoa phong nhã kia. Anh hậm hực hỏi Hơ Hoa:
- Em nói thật đi, Hơ Hoa!
Hơ Hoa ngạc nhiên:
- Nói thật gì cơ?
- Chàng trai ấy là ai?
Hơ Hoa chu môi:
- Thì em đã nói rồi. Anh ta xuất hiện lúc em đi hái hoa về thôi.
A Tính tò mò:
- Anh ta đã nói gì với em?
Cô lắc đầu:
- Có nói gì đâu. Chỉ hỏi thăm đường lên đỉnh thôi.
- Đơn giản vậy à?
Hơ Hoa ấm ức nhìn anh:
- Chứ anh nghĩ là còn gì nữa?
- Anh ...
Hơ Hoa giận dỗi:
- Anh làm sao vậy? Từ nay anh đừng quan tâm Hơ Hoa nữa nhé.
Hơ Hoa giận bỏ đi. A Tính giật mình nắm tay cô lại:
- Em sao vậy? Anh chỉ đùa thôi mà.
Hơ Hoa gỡ tay anh ra:
- Em về nhà đây.
- Hơ Hoa! Em giận anh hả?
Cô lắc đầu:
- Không có.
- Em quay mặt lại đây đi.
Cô vẫn bước đi:
- Em phải về thôi ...
A Tính đứng nhìn theo:
- Hơ Hoa! Anh yêu em!
Hơ Hoa quay lại, cô lắc đầu:
- Ơ, không được đâu.
- Sao cơ?
Cô vừa đi vừa nói:
- Em không biết.
A Tính bắt loa tay:
- Nhưng anh vẫn yêu em đấy.
Viễn Khang đã đuổi theo kịp A Tính. Anh hỏi:
- Anh ơi! Còn con đường tắt nào để lên trên đó không?
Nhận ra anh chàng lúc nãy, A Tính vội lắc đầu:
- Không biết.
Viễn Khang năn nỉ:
- Anh làm ơn chỉ cho tôi với. Tôi có việc gấp mà.
A Tính nhìn Viễn Khang đăm đăm:
- Anh là người xấu. Tại sao tôi phải giúp anh chứ?
Viễn Khang cười thân thiện:
- Anh đừng có hiểu lầm. Tôi và Hơ Hoa chẳng có gì cả.
- Tại sao mày lại biết tên cô ấy?
- Tình cờ thôi.
A Tính nhìn Viễn Khang, cười cười:
- Chính lúc nãy anh đã gọi tên cô ấy cơ mà.
A Tính gãi gãi đầu:
- Có thật không?
Viễn Khang cười thân thiện:
- Tôi nói thật đó.
A Tính nghi ngờ hỏi:
- Vậy mày lên đây làm gì chứ?
Viễn Khang đành nói:
- Tôi lên đây để thâm nhập thực tế.
- Thâm nhập thực tế là gì?
Viễn Khang vẫn cười:
- Là đi khảo sát để hướng dẫn đoàn du lịch.
A Tính mở to mắt nhìn Viễn Khang, anh hỏi:
- Mày là hướng dẫn viên du lịch hả?
Viễn Khang đành gật đầu:
- Vâng!
A Tính khoát tay:
- Đi theo tao!
Viễn Khang mừng rỡ:
- Vâng, cám ơn anh.
Càng lên trên đỉnh, cuộc sống trên đây thật là lạ. Hoa đỗ quyên nở đỏ rực.
Các cô gái dân tộc e thẹn, duyên dáng trên lưng mang gùi hoa đỗ quyên đỏ, anh tìm trong ấy dáng hình cô gái mà anh đã gặp nhưng thất vọng.
Tiếng cười nói của các cô gái ríu rít vui vẻ.
- A Tính! Anh đi đâu thế?
- Hỏi bằng thừa, anh ấy đi tìm Hơ Hoa chứ còn gì.
- Hơ Hoa xuống dốc rồi cơ.
Viễn Khang đứng ngẩn ngơ mà ngắm nhìn các cô gái.
- Mày thấy sao?
Viễn Khang giật mình quay lại. Anh tươi cười nói:
- Đẹp hơn tôi tưởng nhiều.
Viễn Khang đưa chiếc máy quay qua quay lại lấy toàn cảnh của đỉnh Phăngxi- păng. A Tính lạ lẫm hỏi anh:
- Mày quay chi mà nhiều thế?
Tạm ngồi dưới tảng đá to cạnh đó, Viễn Khang săm soi chiếc máy, anh vừa giải thích:
- Quay cảnh đẹp mang về cho khách xem để họ lên đây du lịch tham quan đó mà.
A Tính như đã hiểu anh gật đầu:
- Tao hiểu rồi.
Hai người trở xuống đất bằng. Viễn Khang về đến phòng trọ thì trời cũng đã nhá nhem tối rồi.
Buổi sáng, Viễn Khang dậy thật sớm. Anh đi dạo và thưởng thức quang cảnh buổi sáng trên đỉnh. Mùi hương của hoa đỗ quyên thoang thoảng, dìu dịu.
Anh chợt mỉm cười khi nhớ lại cô gái dân tộc mà anh đã gặp.
- Ơ, anh ơi! Anh đi đâu thế?
Viễn Khang giật mình quay lại. Anh sững người khi bắt gặp cô gái khác.
Anh mỉm cười gật đầu:
- Chào em!
Trên lưng cô cũng đeo chiếc gùi nhỏ xinh:
- Anh không phải là người ở đây. Anh đến đây làm gì?
Viễn Khang gật đầu:
- Anh từ thành phố lên đây.
- Du lịch à?
- Gần như vậy. Mà em chưa giới thiệu tên cho anh biết.
Cô gái mỉm cười:
- Em là Châu Mị.
Viễn Khang gật đầu:
- Châu Mị, tên em nghe dễ thương quá.
- Có gì đâu mà đẹp chứ anh.
Viễn Khang chợt hỏi:
- Em lên đỉnh này để hái hoa à?
Châu Mị gật đầu:
- Vâng, sao anh biết giỏi thế?
- Anh chỉ đoán vậy thôi.
Châu Mị ngạc nhiên hỏi:
- Anh đi du lịch có một mình vậy sao?
Cô gái hiền lành, ngây thơ thế này thì không thể nói dối được nên anh nói:
- Anh là hướng dẫn viên du lịch. Anh đi khảo sát trước khi đưa đoàn du lịch đến đây!
Ánh mắt Châu Mị sáng rỡ:
- Có đoàn du lịch miền xuôi lên đây tham quan hả anh?
- Đúng vậy.
Châu Mị vui ra mặt:
- Ôi! Vậy thì hay quá!
- Em thích có người đến đây tham quan du lịch lắm à?
Châu Mị vô tư gật đầu:
- Vâng!
- Tại sao?
- Em muốn mọi người trên đất nước mình ai ai cũng nhận ra rằng đâu đâu cũng đẹp cả. Nhất là trên đỉnh Hoàng Liên Sơn này đó.
Viễn Khang cười:
- Anh thấy em có khiếu làm hướng dẫn viên du lịch lắm đó.
Nghe anh nói, Châu Mị chợt buồn:
- Em rất mê nghề ấy. Nhưng mà ...
Thấy cô chợt buồn, anh cảm thấy ngại:
- Sao vậy em?
Cô thấp giọng:
- Hoàn cảnh không cho phép đâu anh ạ.
Viễn Khang cảm thấy ngần ngại:
- Lý do nào mà khiến em không thực hiện được ước mơ của mình chứ?
Châu Mị xe xe vạt áo:
- Mẹ nói con gái không cần phải đi làm xa. Có chồng sẽ lo tất cả.
Viễn Khang cảm thấy xót xa. Sao họ vẫn còn lối suy nghĩ hậu vậy chứ? Anh thấy bầu nhiệt huyết mạnh mẽ trong đôi mắt ấy, anh vội khuyên:
- Em đừng buồn. Mẹ nói vậy là có lý do của người.
Châu Mị đành nói:
- Em đâu có buồn. Mẹ rất thương em mà.
Viễn Khang gật gù:
- Em nghĩ vậy là tốt rồi.
Châu Mị nhìn Viễn Khang rồi hỏi anh:
- Sao anh đi có một mình vậy? Sao không đưa chị đi cùng cho vui?
Viễn Khang cười cười:
- Em muốn nói đến chị nào vậy hả?
- Thì vợ hoặc là người yêu của anh đó.
Viễn Khang xua tay:
- Anh chưa có vợ và càng chẳng có người yêu đâu.
Châu Mị lắc đầu:
- Em không tin điều đó đâu.
Viễn Khang nhìn cô thắc mắc:
- Sao vậy em?
Châu Mị mím môi:
- Người tài giỏi như anh mà bảo là chưa có vợ và không có bạn gái thì ai tin.
- Em không tin thật sao?
Cô lắc đầu:
- Không thể tin. Em nghe nói người thành phố không có chung tình, đúng không anh?
Viễn Khang bật cười:
- Em nghĩ vậy sao?
Châu Mị xua tay:
- Em không biết, em chỉ nghe người ta nói vậy thôi.
- Đáng buồn thật đó. Em hãy nhìn anh xem có giống như vậy không?
Cô lắc đầu:
- Em không biết.
Viễn Khang lại cười:
- Chúng ta có thể là bạn của nhau được không Châu Mị?
- Em không dám đâu.
- Tại sao cơ?
- Anh là người xa lạ, mới gặp lần đầu thôi mà.
- Có sao đâu.
Châu Mị từ chối:
- Anh là người thành phố, đến rồi lại đi.
- Em làm sao mà dám kết bạn với anh.
- Châu Mị à! Mai mốt anh sẽ có chuyến đưa khách lên đây du lịch đó. Anh có thể gặp em nữa không?
- Cái đó còn tùy anh đấy.
Bỗng có tiếng gọi to:
- Châu Mị ơi! Em đang ở đâu vậy?
Châu Mị bắt loa tay gọi lại:
- Thạch Vũ! Em ở đây!
Thạch Vũ chạy đến, anh hơi sửng lại khi thấy Châu Mị đang đứng nói chuyện với một người con trai người Kinh.
- Châu Mị! Sao em lại đứng đây. Anh ta là ...
Viễn Khang cười vui vẻ bước tới, tự giới thiệu:
- Tôi tên là Viễn Khang, là hướng dẫn viên du lịch, lên đây để khảo sát trước khi đưa đoàn du lịch đến.
Thạch Vũ tỏ ý không tin:
- Châu Mị à! Sao em lại có thể đứng nói chuyện với người lạ thế này!
Châu Mị định lên tiếng giải thích thì Thạch Vũ đã nắm lấy tay cô:
- Về thôi em!
Và rồi cả hai đi nhanh vào con đường mòn. Viễn Khang không kịp nói thêm lời nào nữa. Lối sống của họ thật là khó hiểu.
Xoay xoay chiếc điện thoại trên tay, Viễn Khang ngần ngừ không muốn gọi cho Vĩnh chút nào. Vĩnh biết thì coi như xong. Anh sợ nhất là Cẩm Tú phát hiện mình đang ở đây, thì cô ta sẽ không để yên cho mình đâu.
Chiếc Iphone 3G được mở ra, hình bóng cô gái với chiếc gùi đầy hoa đỗ quyên hiện ra.
- Hơ Hoa! Cô đã làm cho tôi phải suy nghĩ nhiều rồi đó nhé.
Điện thoại có tín hiệu. Là của Vĩnh. Viễn Khang đành mở ra nghe:
- Nghe nè!
Vĩnh nói vang vang:
- Tưởng mày im lặng luôn chứ.
Khang cười:
- Tao cũng tính vậy đó.
- Vậy thì im luôn đi. Lên trên đó ngon canh ngọt cơm rồi chứ gì.
- Núi đồi heo hút thiếu thốn đủ thứ, ngon gì mà ngon.
Vĩnh giục:
- Vậy thì mau về đây đi. Bạn bè đứa nào cũng nhắc mày hết đó. Nhất là "em" của mày đấy.
- Tao làm gì có "em" mà nhắc. Có lẽ ngày mai tao mới về.
Vĩnh đùa:
- Có cô gái dân tộc xinh đẹp đã cướp hết hồn của mày rồi hả?
Viễn Khang chép miệng:
- Con gái đẹp thì khỏi phải nói luôn. Dễ thương lắm.
- Vậy thì cua đại một em đưa về đây giới thiệu đi chứ.
- Từ từ, làm gì mà gấp dữ vậy?
Vĩnh than thở:
- Tao chịu hết nổi với con bồ của mày rồi.
- Tao làm gì có bồ mà nói.
- Thì Cẩm Tú đó.
Viễn Khang la lên:
- Thôi, đừng nhắc đến cô ấy giùm đi. Hết chuyện thì cúp máy đi, đừng nói lảng sang chuyện khác như vậy.
Vĩnh chép miệng:
- Thì có sao tao nói vậy thôi mà. Tú cứ điện hỏi tao hoài hà.
Viễn Khang lại nói:
- Cúp máy nhé. Tao có khách rồi đây.
- Hẹn gặp lại!
- OK!
Một ông cụ người dân tộc xuất hiện. Khang cúi đầu chào lễ phép:
- Con chào cụ ạ!
Ông cụ nhìn Khang rồi nói:
- Chừng nào cậu về xuôi?
Viễn Khang ngạc nhiên:
- Dạ, sáng mai con sẽ về thành phố.
- Cậu có lên đây nữa không?
Khang tuy có ngạc nhiên, nhưng anh gật đầu:
- Dạ có ạ! Đầu tuần sau, con đưa khách du lịch lên đây tham quan.
Mắt ông cụ sáng lên:
- Vậy thì tốt quá. Tôi muốn nhờ cậu một chuyện.
Khang tỏ ý quan tâm:
- Là chuyện gì vậy cụ?
- À không! Tôi muốn nhờ cậu mua giùm ít sách để cho đám trẻ ở đây có mà học.
Suy nghĩ một lát, Viễn Khang chợt hỏi:
- Cụ cần sách gì ạ?
- Tiểu học ở đây chúng tôi còn thiếu nhiều lắm.
Viễn Khang nhìn ông vui vẻ gật đầu:
- Dạ được. Tưởng chuyện gì chứ chuyện đó thì con sẽ giúp cụ.
Ông cụ lộ nét vui mừng:
- Quý hóa quá. Cậu thật tốt bụng sẵn lòng giúp cho.
Rồi ông móc trong túi ra một xấp tiền đưa cho Khang:
- Tiền đây cậu cầm lấy mà mua giùm. Tôi tin cậu đấy.
Khang từ chối:
- Xin cụ cứ giữ tiền ấy lại đi. Chúng ta sẽ nói tiền nong sau khi nhận sách nhé cụ.
Ông cụ nhìn Khang:
- Vậy làm sao được?
- Được chứ! Khi nào nhận sách mới biết bao nhiêu tiền chứ cụ.
Ông cụ gật gù:
- Vậy cũng được.
Viễn Khang cười cười nhìn ông:
- Ông ơi! Chúng ta gặp nhau có vài lần thôi, sao ông lại tin con như vậy?
Ông cụ nhìn Viễn Khang bằng ánh mắt tin cậy.
- Già này nhìn người không lầm đâu. Cậu không gạt chúng tôi đâu mà.
Người dân tộc thật thà trong sáng là như vậy.
Viễn Khang cảm thấy vui vui khi nhận trọng trách này. Ai cũng phải biết cái chữ cả. Có như vậy mới không bị người ta ăn hiếp được.
Viễn Khang nhìn ông cụ bằng ánh mắt cảm thông:
- Cụ an tâm, con sẽ mang sách lên đây cho cụ một ngày gần đây.
Ông cụ nở nụ cười thật tươi nhìn Khang:
- Cậu thật tốt bụng. Thôi, tôi về đây. Lần sau, tôi sẽ đãi cậu rượu cần nhé.
Viễn Khang cười với ông, rồi cũng quay trở vào. Anh nghĩ chuyến đi khảo sát này thật nhiều thú vị. Anh sẽ kể cho Vĩnh nghe những điều tai nghe mắt thấy về núi rừng và phong cảnh, và con người ở miền xa xôi hẻo lánh này.
Mới sáng, Viễn Khang định xuống dốc để ra bến xe về thành phố thì anh lại gặp Hơ Hoa từ dốc đi lên, trên lưng mang chiếc gùi có lẽ là đi hái hoa đỗ quyên.
- Chào Hơ Hoa!
Hơ Hoa giật mình khi nhìn thấy anh:
- Hứ! Làm người ta hết cả hồn hà.
Viễn Khang cười thật tươi:
- Tôi chứ đâu phải là ma mà cô sợ đến như vậy.
Cô nguýt anh:
- Còn hơn là ma nữa đấy.
Viễn Khang nghênh nghênh cái mặt nói:
- Trời! Người ta đẹp trai hết hồn mà bảo là ma được sao ta.
Hơ Hoa trề môi:
- Ừ, đẹp thấy ớn luôn vậy.
Viễn Khang bật cười:
- Vậy theo cô làm sao mới là đẹp vậy hả?
Hơ Hoa định bước đi, Viễn Khang ngăn lại:
- Cô chưa trả lời câu hỏi của tôi.
Hơ Hoa quay phắt lại:
- Tại sao tôi phải trả lời anh chứ?
- Vì cô đang nói chuyện với tôi đây nè.
- Không dám đâu!
Viễn Khang nhìn vào màn sương mỏng, anh lại nói:
- Trời còn sương mù thế này, rừng còn vắng vẻ, cô lên đó một mình nguy hiểm lắm.
Hơ Hoa nói giọng đanh đá:
- Gặp và đứng nói chuyện với anh thì tôi mới gặp nguy hiểm mà thôi.
Viễn Khang lại cười. Nụ cười anh mới đẹp làm sao:
- Tôi đâu phải là thú rừng để ăn thịt cô đâu mà sợ.
Hơ Hoa quay phắt đi chỗ khác.
- Đàn ông gì mà nhiều chuyện phát ớn.
Thấy cô dợm bước đi, Viễn Khang vội nói:
- Tôi có thể chờ cô để hỏi mua một bó hoa đỗ quyên được không vậy?
Hơ Hoa tròn xoe mắt nhìn anh:
- Anh muốn mua hoa ư?
- Đúng vậy. Một bó thôi có được không?
Mua hoa đỗ quyên về tặng cho người yêu chứ gì? Hơ Hoa lại lắc đầu:
- Nếu anh có lòng muốn tặng người yêu thì hãy lên trên đó mà hái đi.
Viễn Khang ngạc nhiên:
- Sao vậy? Ngày nào cô cũng lên đây hái hoa và bán mà.
Hơ Hoa bặm môi:
- Ai nói với anh là tôi hái hoa là để bán chứ?
Viễn Khang lật đật chữa:
- À không! Tôi nghĩ vậy thôi. Chứ cô hái làm gì mà ngày nào cũng lên đó để hái.
Hơ Hoa quay đi:
- Nói anh cũng không biết được đâu.
Hơ Hoa bỏ chạy lên dốc, Viễn Khang đứng lặng nhìn theo. Nếu không gấp về thành phố thì anh đã rượt đuổi theo cô ấy rồi.
Buổi tối, Vĩnh gặp Khang tại một vũ trường lớn. Khang từ trên chiếc xe du lịch mui trần của mình bước xuống. Vĩnh đã lên tiếng như trách móc:
- Tưởng nơi rừng núi đã chôn chân mày rồi chứ?
Khang tiến lại gần phía bạn điệu nghệ vỗ vai bạn một cái:
- Không còn câu nào hay ho hơn sao vậy hả?
Vĩnh cười:
- Tất nhiên là còn. Nhưng với mày là phải vậy thôi.
Khang nắm tay bạn:
- Vào không? Lúc nào cũng lè nhè như con gái vậy.
- Vào chứ. Thành phố vắng mày thì buồn hơn bị người yêu đá nữa đó.
- Ê! Đừng nói bậy người ta tưởng tao với mày là pê- đê đấy nghe.
Vĩnh cười hì hì:
- Vậy thì càng tốt thôi. Khỏi vợ con làm gì cho thêm phiền phức lắm.
Khang đánh vào vai bạn:
- Nói bậy đi ông nội nít. Tôi còn phải nối dõi tông đường nữa đấy.
Vĩnh cười khà khà:
- Coi bộ muốn vợ tới nơi rồi.
Khang lắc đầu:
- Lúc này chưa phải lúc nói mấy chuyện đó đâu.
- Mày đâu còn nhỏ nữa.
Viễn Khang lắc đầu:
- Đành vậy. Nhưng có điều tao chưa tìm được "ý trung nhân".
Lôi bạn vào vũ trường rồi tìm một chỗ trống ấn anh ngồi xuống, Vĩnh nói:
- Chờ lát nữa sẽ có ý trung nhân đến liền.
- Ai?
Vĩnh hất mặt:
- Tới kìa!
Khang đã thấy Cẩm Tú, mắt anh nhìn Vĩnh lom lom:
- Thằng hại bạn.
Vĩnh cười:
- Giúp đỡ đấy.
- Dư thừa rồi.
Cẩm Tú đến gần, cả hai ngừng nói. Cô sà xuống cạnh Khanh:
- Anh về mà không báo với em một tiếng. Xấu ghê!
Viễn Khang cười cười:
- Thằng Vĩnh nó quay anh như dế, còn thời gian đâu mà gọi cho em.
Cẩm Tú nhìn Vĩnh:
- Vậy mà ...
Vĩnh chống chế:
- Thì giờ cũng gặp rồi, em lo gì nữa chứ.
Cẩm Tú phàn nàn:
- Anh thì lúc nào cũng làm chuyện mờ ám khiến người ta phải đau đầu thôi.
Vĩnh kêu lên:
- Ôi! Oan ức quá!
- Anh còn kêu oan ư?
Cẩm Tú quay sang Khang:
- Anh đi lâu quá vậy. Vắng anh rồi thành phố này u ám thấy sợ luôn đó.
Viễn Khang bật cười:
- Em có nói quá không đó. Anh thấy vẫn đông người qua lại. Vũ trường cũng đầy ắp người đó thôi.
- Nhưng em thì khác.
Vĩnh đưa cho mỗi người một ly rượu, giục:
- Uống đi. Đừng nói ba cái chuyện trời, mây, sông, nước ấy nữa chán lắm.
Cẩm Tú nguýt Vĩnh một cái:
- Anh thì vui rồi. Tối ngày có con bồ đeo đẳng bên mình đó.
Vĩnh giãy nảy:
- Cô này nói chuyện gì đâu không vậy. Làm gì có bồ ở đây.
Viễn Khang đặt ly rượu xuống:
- Hai người ngồi đây cãi nhau xong đi rồi về. Còn tôi, tôi về trước đây.
Vĩnh vội nói:
- Ê, đừng, đừng làm vậy buồn lắm! Thôi, tụi mình ra nhảy đi nhé.
Viễn Khang từ chối:
- Mày với Tú nhảy đi. Hôm nay tao mệt lắm.
Vĩnh nhăn nhó:
- Làm gì mất hứng hết trơn vậy.
Cẩm Tú cũng chu môi nói:
- Em muốn nhảy với anh cơ.
Viễn Khang từ chối:
- Anh mệt. Em nhảy với Vĩnh đi.
NhưngVĩnh đã bắt bồ với mấy cô gái khác. Cẩm Tú ngồi lại:
- Dường như anh có điều gì phiền lòng ở em, đúng không?
Viễn Khang xua tay:
- Em có làm gì đâu để anh phiền lòng. Em đừng có suy nghĩ xa xôi nữa.
- Vậy tại sao anh cố tình lánh mặt em chứ?
Viễn Khang lắc đầu:
- Làm gì có chuyện lánh mặt em. Chẳng qua lúc này anh quá bận đó thôi.
Cẩm Tú ấm ức nói:
- Lên trên đó chắc là có nhiều cô gái đẹp lắm hả?
- Họ không đẹp bằng dân thành phố mình đâu. Nhưng được cái là hiền lành, trong sáng lắm.
Cẩm Tú cay đắng:
- Anh muốn nói con gái thành phố hung dữ lắm hả?
- Ý anh không phải là vậy.
- Chứ còn sao nữa.
Viễn Khang rót cho mình ly rượu nữa. Anh uống cạn rồi vội đứng lên:
- Em ở lại chơi với Vĩnh, anh về trước. Vì anh còn nhiều việc phải làm.
Cẩm Tú cũng đứng lên:
- Nếu anh về thì em cũng về luôn. Em ở lại đây làm gì chứ?
- Thì cứ vui với mọi người đi. Anh bận rồi.
Vĩnh bước ra:
- Hai người làm gì mà đứng cả lên vậy? Định nhảy à?
Viễn Khang nói với Vĩnh:
- Lát, mày đưa Cẩm Tú về. Tao có việc phải về trước đây.
Vĩnh nhăn nhó:
- Gì kỳ vậy. Sao tự nhiên bán cái lại cho tôi vậy?
Cẩm Tú giận dỗi, cô đùng đùng bỏ đi một nước. Vĩnh chép miệng:
- Mày làm cô ấy giận rồi đó. Chạy theo đi!
Viễn Khang lắc đầu:
- Vậy cũng tốt. Tao không muốn cô ấy nuôi hy vọng ở tao nhiều đâu.
Vĩnh la lên:
- Trời ơi! Giữa hai người mọi thứ đều tốt cả mà. Gia đình hai bên biết nhau, giàu có lại ngang nhau nữa. Mày còn đòi hỏi gì nữa.
- Còn chứ. Hai trái tim cùng hòa đập một nhịp thở.
- Lãng mạn vậy mày. Bộ không tiến tới với Cẩm Tú thật hả?
- Không thể đâu.
- Tội cho cô ấy suốt ngày chỉ nhớ đến mày thôi.
Viễn Khang lắc đầu:
- Tao đã nói với cô ta từ lâu rồi mà.
- Đó là quyền của cô ta, mày ạ. Đâu ai cấm cản được.
Viễn Khang chép miệng:
- Bởi vậy mới khổ.
Viễn Khang thở dài:
- Cầu trời cho cô ấy tìm được người vừa ý.
Vĩnh dọa bạn:
- Tao chỉ sợ cô ấy sẽ luôn bám theo mày đó.
Viễn Khang giật mình:
- Vậy sao được.
- Vẫn được. Vì mẹ mày rất thích cô ta.
- Ôi! Coi bộ khó khăn lắm đây. Liệu tính thế nào cho phải lẽ. Mẹ thì khỏi phải nói rồi. Làm sao mà lay chuyển được ý của mẹ?
- Mày lo rồi hả?
- Tính mẹ tao, mày biết rồi mà.
- Vậy tính sao?
Viễn Khang thở dài:
- Chuyện gì tới nó sẽ tới. Còn bây giờ phải về đánh một giấc mới được. Tao đói ngủ lắm.
Cả hai bước ra khỏi vũ trường. Trong lòng Viễn Khang cảm thấy có gì đó như bất an lắm. Anh lắc mạnh đầu như để cố mà quên đi mọi thứ. Ngày mai sẽ khác thôi mà.
Viễn Khang quay trở về nhà. Bà Ngọc Lan vẫn ngồi chờ anh ở phòng khách. Bé Ba ra mở cửa:
- Bà chủ còn thức đợi cậu đó.
Viễn Khang hơi nhíu mày:
- Sao bà không ngủ mà chờ cậu làm gì?
Bé Ba lắc đầu:
- Con cũng không biết nữa. À, cậu này! Hồi nãy có điện thoại của cô Cẩm Tú gọi đến đây.
Viễn Khang hơi khựng lại:
- Cô ấy gọi tìm bà hả?
- Vâng! Nhưng con nghe nói đến cậu là nhiều.
- Vậy à! Thôi, Bé Ba đi ngủ đi.
Viễn Khang vào phòng khách. Thấy bà Ngọc Lan còn ngồi đó, anh liền hỏi:
- Mẹ! Sao mẹ không ngủ đi!
Bà Ngọc Lan bảo anh:
- Con ngồi xuống đây, mẹ muốn nói chuyện với con.
- Có gì sáng mai nói không được sao mẹ?
Bà nghiêm giọng:
- Không! Mẹ muốn nói chuyện với con ngay bây giờ.
Viễn Khang ngồi xuống đối diện với bà:
- Có chuyện gì vậy mẹ?
Bà Ngọc Lan nhìn con trai:
- Mẹ muốn bàn với con về việc cưới vợ cho con.
Viễn Khang giật mình, anh từ chối ngay:
- Sao vội vậy mẹ? Con chưa muốn cưới vợ bây giờ đâu.
Bà nghiêm giọng:
- Mẹ không thể chờ được nữa. Mẹ muốn thấy con thành gia thất rồi mới yên lòng.
Viễn Khang vẫn từ chối:
- Con chỉ mới tốt nghiệp ra trường thôi mà mẹ. Sự nghiệp chưa vững chắc nên con chưa thể vội tính đến chuyện đó.
Bà lắc đầu:
- Không cần con phải bôn ba đi kiếm tiền vất vả vậy đâu. Mẹ dư sức để lo cho con.
- Con muốn sống cuộc sống tự lập. Con không muốn dựa dẫm vào mẹ mãi như vậy đâu.
Bà Ngọc Lan nhìn anh trân trân:
- Từ bé đến giờ con sống nhờ vào đâu mà nói như vậy.
Viễn Khang nhăn nhó:
- Con biết là mẹ lo cho con nhiều lắm. Nhưng xin mẹ hãy hiểu cho con. Xin mẹ cho con thêm một thời gian nữa nghe mẹ.
- Con gái người ta chỉ có một thời, một lúc mà thôi. Ai ở đó mà chờ con chứ.
Viễn Khang phản ứng:
- Con đâu có hẹn hò với ai mà chờ. Con vẫn chưa tìm được người vừa ý đâu mẹ ạ.
Bà Ngọc Lan cao giọng:
- Con khỏi cần tìm. Mẹ thấy Cẩm Tú là xứng với con đấy.
Viễn Khang phản ứng:
- Nhưng con không yêu cô ấy đâu mẹ ạ.
- Sao chứ? Ngần ấy năm sống vui vẻ bên nhau, lẽ nào con lại không có một chút tình cảm nào đối với nó sao?
Viễn Khang nói một cách chân thành:
- Con chỉ xem Cẩm Tú như là một đứa em thôi mà mẹ.
Bà Ngọc Lan khẳng định:
- Nhưng nó lại yêu con.
- Mẹ à! Tình yêu xuất phát từ một phía là khổ lắm đó.
Bà Ngọc Lan nói như khẳng định hơn:
- Mẹ bảo đảm là rồi con cũng sẽ yêu nó.
- Không bao giờ đâu mẹ.
- Hay là con đã có người khác nên mới chối bỏ tình cảm của Cẩm Tú. Viễn Khang lắc đầu:
- Bây giờ thì chưa đâu. Nhưng con tin rồi sẽ có thôi mẹ.
Bà Ngọc Lan gằn giọng:
- Mẹ sẽ không chấp nhận bất cứ cô gái nào ngoài Cẩm Tú cả.
- Kìa mẹ .....
Bà Ngọc Lan đứng lên:
- Mẹ chỉ nói vậy thôi, con liệu mà tính đi.
Viễn Khang đứng lên:
- Mẹ! Con không thể cưới Cẩm Tú được đâu.
Nhưng bà Ngọc Lan đã bỏ đi về phòng mình.
Viễn Khang đứng nơi cửa sổ phòng khách thật lâu. Tại sao mẹ cứ khăng khăng phải cưới Cẩm Tú chứ? Cô ta không hợp với tính của mình mà. Anh lấy điện thoại ra điện cho Vĩnh. Vĩnh mở máy là nói liền:
- Alô! Sao gọi giờ này?
Viễn Khang chép miệng:
- Mới giờ này mà ngủ rồi sao? Đúng là sướng mà.
Vĩnh rên rỉ:
- Trời ạ! Mày xem lại đồng hồ đi.
- Mười một giờ chứ mấy.
- Vậy mà là còn sớm đó hả? Mà có chuyện gì vậy? Mày đừng nói với tao là nhớ cô gái dân tộc nhé!
- Tại mày nhắc tao mới nhớ nè thằng quỷ.
- Gì kỳ vậy.
- Có gì đâu mà kỳ. Tao đang nằm trong thế kẹt nè.
- Bà già bắt cưới vợ chứ gì?
Viễn Khang kêu lên:
- Vì sao mày biết?
- Trời đất! Mày có chuyện gì rắc rối ngoài chuyện đó đâu.
Viễn Khang thở dài:
- Chẳng biết làm sao mà thoát được đây nè.
- Thì cưới đại đi cho khỏi phiền phức.
Viễn Khang cằn nhằn:
- Cưới con khỉ khô. Tao có yêu cô ta đâu mà cưới.
Vĩnh chọc bạn:
- Không yêu thì mai mốt sẽ yêu. Cẩm Tú yêu mày lắm lắm đó.
Viễn Khang giận lẫy cúp máy. Thằng ôn dịch toàn xúi quẩy thôi. Mai gặp mày biết tay tao hà.
Buổi chiều, Viễn Khang đến gặp giám đốc nơi anh làm việc. Ông ta tiếp đón anh một cách niềm nở:
- Ôi! Khang! Về rồi sao?
Khang gật đầu chào ông:
- Vâng, tôi về tối hôm qua.
- Công việc trên đó sao rồi?
Viễn Khang kể lại rất tỉ mỉ về chuyến đi vừa rồi. Nghe xong, ông Thịnh liền gật đầu:
- Cậu làm tốt lắm. Vậy chừng nào chúng ta mới đưa khách lên trên đó.
- Dạ, sáng thứ hai được không ạ?
- Được chứ!
Viễn Khang nói sơ qua về khu du lịch trên đỉnh Phăng- xi- păng có nhiều điều thú vị cho ông Thịnh nghe. Ông liền gật đầu:
- Vậy là tốt rồi. Cậu xứng đáng được thưởng lắm.
Rồi anh đưa cho giám đốc xem qua những hình ảnh mà anh chụp hoặc quay được trên đỉnh ấy.
Xem xong, ông nhìn tấm ảnh Hơ Hoa mang trên lưng gùi hoa đỗ quyên đỏ rực. Ông chép miệng:
- Cậu tài ghê, đã tìm ra được một bức ảnh thật là tuyệt vời đó.
Viễn Khang khoe:
- Để được mấy tấm ảnh ấy thì tôi đã vất vả trèo dốc vượt qua rất nhiều trở ngại.
Ông Thịnh cười vỗ vai anh:
- Được rồi tôi sẽ ghi công đầu cho cậu, được chưa?
Viễn Khang cười tươi:
- Cám ơn ông.
- Bây giờ cậu có thể về chuẩn bị tinh thần để phục vụ cho chuyến du lịch.
Viễn Khang lại nói:
- Đã sắp xếp đủ số ghế rồi chứ giám đốc.
- Ổn rồi.
Viễn Khang chào ông Thịnh ra về.