Hương Đêm Ngọt Ngào
Tác giả : Diệu Hạnh
Chương 1
Nắng Sài Gòn thật gay gắt, làm cho Dạ Thảo và Thu An mồ hôi nhễ nhại.
Dạ Thảo đưa tay quẹt mồ hôi đọng trên trán và than thở:
- Nắng quá!
Thu An cười toe toét:
- Tại bạn đó!
Dạ Thảo tròn mắt ngạc nhiên:
- Sao An nói là tại mình!
Thu An giải thích:
- Thì mấy lần hè trước, chỉ có mình An nên khí hậu tuy là mùa hè, nhưng rất dễ chịu.
Dạ Thảo trề môi:
- Thôi, đừng đứng đó mà dẻo mồm lại đằng bóng cây kia mà đứng. An đứng một chút nữa trở thành cột nhà cháy cho mà xem.
Thu An cho xe nổ máy chạy đến bóng cây bàng bên lề đường. An nhe răng cười:
- Nắng bao nhiêu cũng được, đen bao nhiêu cũng chẳng sợ, miễn làm sao bán hết hàng là được. À, mà Thảo nè! Chúng mình bán chỉ còn năm gói hàng nữa là hết rồi!
Nhìn vẻ mặt hớn hở của Thu An, Dạ Thảo mỉm cười ôm vai bạn:
- Thu An! Bán hết hàng, hôm nay chúng mình lời được bao nhiêu?
Thu An giơ hai ngón tay lên trước mặt Dạ Thảo:
- Hai trăm ngàn đó! Có thích không?
Dạ Thảo gật đầu:
- Thích thật! Lần đầu tiên mình kiếm được tiền.
Thu An hỏi:
- Ủa! Dạ Thảo cũng kẹt tiền sao mà không không chịu về nhà?
Dạ Thảo mỉm cười:
- Mình muốn kiếm tiền tự nuôi lấy mình. À, thôi chúng mình đi bán.
Thu An cười:
- Đi! Hay ngày mai tụi mình lấy nhiều hàng thêm một tí nữa.
Dạ Thảo:
- Ừ! Vậy mình tranh thủ bán hết, về nhà nghỉ sớm, để dưỡng sức ngày mai đi bán.
- Ừ.
Thu An nổ máy xe:
- Dạ Thảo lên xe!
Dạ Thảo và Thu An ghé vào một hàng nước. Thu An nói:
- Dạ Thảo vào mời khách xem người ta có mua không?
Dạ Thảo cười:
- Được! Để mình thử! Vào quán không biết có làm phiền người ta không?
Dạ Thảo mạnh dạn bước vào quán, cô tiến lại gần một bàn toàn phụ nữ. Cô cúi đầu:
- Chào các chị! Các chị cho em xin vài phút.
Tiếng cười nói im bặt. Tất cả mọi người đều quay lại nhìn. Có một người trong đám hỏi:
- Em muốn gì?
Dạ Thảo cầm gói hàng trên tay:
- Dạ, em muốn giới thiệu với các chị, đây là hàng cao cấp của công ty. Các chị dùng sẽ có làn da trắng mịn.
Các phụ nữ tranh nhau xem. Chỉ mặc áo hồng cầm lên nói:
- Ừ. Mình cũng có nghe nhỏ bạn nó nói sản phẩm này chất lượng lắm!
Thế là mọi người đồng ý mua hết năm gói hàng còn lại. Dạ Thảo miệng rối rít:
- Cám ơn các chị! Cám ơn các chị! Em chào tạm biệt!
- Chào cô gái xinh đẹp!
Dạ Thảo rời quán với vẻ mặt hớn hở. Thu An thấy Dạ Thảo, liền hỏi:
- Ê! Bộ bán hết rồi hả? Sao nhanh vậy?
Dạ Thảo vênh mặt:
- Chị này không ra tay thì thôi, nếu ra tay thì việc gì mà chẳng xong!
Thu An trề môi:
- Chảnh quá đi thôi, chừa cho người ta chảnh với.
Dạ Thảo lên xe, cô nói:
- Về!
Thu An vui vẻ:
- Vui thật!
Dạ Thảo cười:
- Tao hên, vào gặp các bà, có bà biết chất lương của hàng này, nên vừa giới thiệu xong là các bà đồng tình mua ngay.
Thu An:
- Ừ. Phải công nhận là Dạ Thảo có duyên với mua bán thật. Vậy sau này mở công ty để kinh doanh đi.
Dạ Thảo cười ngất:
- Trời đất! Bộ mày nói mở công ty giống như đi chợ hả? Tiền đâu?
Thu An mỉm cười trêu:
- Thì mày ráng kiếm chồng giàu, để nhờ nhà chồng hỗ trợ kinh tế!
Dạ Thảo thụi tay vào hông bạn:
- Ừ. Ngồi đó mà chờ thời đi em! Thôi, không nói việc đó nữa. Hai đứa mình giao tiền xong, đi chợ mua cái gì ngon ngon về nấu một bữa ra trò xem!
Thu An đồng tình:
- Được thôi! Hai đứa mình mua cá lóc về nấu canh chua và tép về rim nhen.
- OK! Lâu rồi không được ăn canh chua cá lóc chắc là ngon lắm đây.
Dạ Thảo và Thu An về nhà trọ, nhà trọ của hai cô ở trong hẻm nhỏ nhưng tương đối sạch sẽ và đặc biệt là bà chủ nhà rất tốt bụng. Bà chủ nhà vừa thấy Dạ Thảo và Thu An, liền hỏi:
- Ủa! Hôm nay các cô bán hết hàng sớm vậy?
Dạ Thảo cười đáp:
- Dạ!
Thu An cười:
- Hôm nay, tụi cháu làm cơm với món canh chua cá lóc và tép rim. Bác Tám đừng có nấu cơm nghen, ăn chung với tụi cháu cho vui.
Bà chủ nhà cười hiền lành:
- Ừ! Nhưng mà hai cô xài vừa vừa thôi, còn để dành tiền mà học hành nữa!
Dạ Thảo và Thu An đồng thanh:
- Bác Tám đừng lo! Lâu lâu khao bác một bữa mà.
Bà Tám:
- Vậy thì bác cháu ta cùng làm!
- Dạ!
Thu An và Dạ Thảo soạn đồ trong giỏ ra và đặt vào rổ. Bà Tám bảo:
- Để bác làm cá lóc.
Dạ Thảo gãi đầu:
- Bác Tám làm cá, chứ tụi con làm cá, chắc nấu canh xong, bác chẳng dám ăn đâu.
Bà Tám cười ngất:
- Giờ các cô hư hết, người bán đều làm sẵn, nên các cô chẳng biết làm một con cá như thế nào.
Thu An cười hì hì:
- Tụi con mà có chồng chắc bà mẹ chồng đuổi đi lẹ, phải không bác Tám?
Bà Tám dễ dãi:
- Ối! Mỗi thời đại mỗi khác. Giờ mà kiếm dâu như ngày xưa đủ đức tính công, dung, ngôn, hạnh thì làm sao được.
Thu An cười:
- Bác Tám thật hiểu bọn con, ngày nào tụi con cũng rong ở ngoài đường thì làm sao mà công, dung cho được!
Bà Tám thắc mắc:
- Tại sao?
Thu An giải thích:
- Đi rong ngoài đường thì con chẳng biết nấu ăn, đi ngoài đường thì nắng sẽ làm da tụi con đen cháy, thì mất đẹp, dung nhan sẽ tàn tạ.
Bà Tám cười ngất trước lời giải thích của Thu An:
- Nhưng bác thấy dung nhan hai đứa vẫn xinh đẹp kia mà! Nước da của hai đứa rất trắng trẻo, mịn màng.
Thu An xua tay:
- Chỉ có Dạ Thảo, chứ con thì đen thui!
Dạ Thảo nói:
- Thu An tuy da trắng không bằng con, nhưng lại rất có duyên trong ăn nói, phải không bác Tám?
Bà Tám:
- Hóa ra, hai cô đang khen lẫn nhau đấy à?
Thu An và Dạ Thảo nhanh miệng:
- Dạ, đâu có! Tụi con ...
Bà Tám bưng nồi nước đặt con cá vô nồi.
- Dạ Thảo bắt nồi nước lên bếp đi con!
- Dạ.
Bà Tám bảo:
- Con bỏ vắt me vào nồi luôn!
Thu An xắt bạc hà, nhặt những cọng rau nhút thật non. Cô nhìn bà Tám:
- Hôm nay, ăn cơm chắc ngon lắm đây. Con thèm lắm, bác Tám ơi!
Dạ Thảo gọi:
- Bác Tám nếm giùm nồi canh giúp con đi!
- Ờ, để bác vào! Thu An, con xắt hết bạc hà rồi mang vào bếp cho bác.
- Dạ!
Bà Tám bảo:
- Thảo. Con bắc nồi tép rim sang bếp bên kia. Con nấu thử xem.
Dạ Thảo cười:
- Có bác Tám hướng dẫn thì chắc chắn con sẽ nấu được thôi.
Thức ăn đã nấu xong, mọi người dọn lên bàn. Dạ Thảo nói:
- Mời bác Tám dùng cơm!
Bà Tám ngồi vào ghế:
- Hai con cũng ngồi xuống đi!
Dạ Thảo và Thu An ngồi xuống. Thu An cười thật tươi:
- Ngon quá!
Cả ba người ăn thật ngon lành. Thu An và Dạ Thảo luôn miệng khen:
- Ngon quá!
Bà Tám cười:
- Ăn đi! Hai đứa cứ khen hoài, bác ăn hết bây giờ.
Cả hai cùng cười, họ ăn đến thật no.
Ăn xong, Thu An ôm bụng:
- No quá!
Dạ Thảo nhăn mặt:
- Ăn cho dữ, giờ lại than thở. Bây giờ lại còn muốn nằm nữa. Ngồi dậy đi!
Thu An cười:
- Mệt quá! Mình thèm nằm quá!
Dạ Thảo chống tay lên cằm:
- Tùy! An muốn thành con heo ú thì cứ nằm xuống đi!
An nhìn Dạ Thảo:
- Bạn hay thật, ăn uống điều độ, hèn chi bạn có thân hình thật đẹp.
Dạ Thảo nhìn Thu An:
- Từ đây về sau. Thảo phải kiểm tra chế độ ăn của An.
Thu An chắp tay xá xá:
- Đừng! Cứ để mình, cắt phần ăn của tớ là không được.
Dạ Thảo gằn giọng:
- Thế An muốn mình đẹp hay xấu.
Thu An ngẫm nghĩ một lúc rồi chậm rãi nói:
- Thôi! Mình chẳng cần đẹp. Ăn cho sướng cái miệng.
Dạ Thảo dí tay lên trán bạn:
- Đừng hòng!
Thu An định nằm xuống, nhưng Dạ Thảo kéo dậy:
- Không được, một tiếng nữa mới được nằm!
Thu An biết Dạ Thảo sẽ không cho cô nằm, nên đứng dậy ra ngoài hành lang đi đi, lại lại. Dạ Thảo mỉm cười nhìn bạn. Nhưng chỉ mới ba mươi phút thì Thu An đã đi vào. Cô cười:
- Mình nằm nghen.
Dạ Thảo định ngăn lại, nhưng Thu An nói:
- Mình xin cậu, suốt ngày đi rong ngoài đường, giờ mình thèm nằm lắm.
Dạ Thảo kéo dài giọng:
- Được rồi! Nằm đi, nếu thành con heo ú thì đừng có than thở nghen!
Thu An xua tay:
- Ừ, ừ. Chẳng than đâu!
Thu An nhắm mắt lại. Dạ Thảo thì đi tới đi lui trong phòng. Cô dừng lại hỏi:
- Thu An ngủ chưa?
Chưa đầy mười phút, Thu An đã ngủ say. Dạ Thảo ngồi xuống, cô buông mùng xuống và tấn mùng. Dạ Thảo cũng nằm xuống cạnh Thu An. Cô nằm thật lâu, mới đi vào giấc ngủ.
...
Thu An và Dạ Thảo được người quản lý công ty Thịnh rất ưu ái. Người quản lý:
- Hai cô gái gái xinh đẹp! Hôm nay, hai cô nhận bao nhiêu hàng?
Thu An ngước nhìn quản lý và nhoẻn miệng cười để lấy lòng:
- Quản lý cho chúng em số lượng giống như hôm qua.
Người quản lý liếc mắt đẩy đưa:
- Hai cô xinh quá, nên bán nhiều hơn những người khác.
Dạ Thảo ngọt ngào nói:
- Đâu có! Chúng em nhờ có người quản lý tốt, lại đẹp trai nữa. Chúng em bán đắt là nhờ duyên của anh đấy chứ.
Người quản lý mắt sáng lên:
- Dạ Thảo thật biết nói chuyện, làm anh mát cả ruột.
Thu An nháy mắt với Dạ Thảo:
- Anh quản lý ơi! Cho chúng em hàng lẹ đi.
- Được rồi, để anh lấy hàng.
Dạ Thảo và Thu An sắp hàng vào giỏ, hai cô nháy mắt với người quản lý:
- Chào anh quản lý đẹp trai, chúng em đi!
Người quản lý nhìn theo bóng hai cô. Thu An cười khúc khích:
- Hắn ta đang nhìn theo chúng mình kìa.
Bỗng nhiên, Dạ Thảo quay lại và nói:
- Chào anh quản lý!
Thu An và Dạ Thảo vẫy vẫy tay. Khuất bóng người quản lý, Thu An cười xòa:
- Đồ quỷ! Mày làm ông ta chết mất!
Dạ Thảo nhăn mặt:
- Ông già mà còn dê, tao làm cho ông ta điên đảo luôn.
Thu An ôm bụng:
- Tao thấy ông ta nhìn theo chúng mình, con mắt chẳng chớp. Thật là già dịch!
Dạ Thảo nói:
- Chừng nào nghỉ bán, mình trêu ông ta một bữa.
Thu An gạt phăng đi:
- Thôi đi bà, để tôi còn làm ăn, bộ Thảo định bán hết hè thì nghỉ à?
Dạ Thảo lừng khừng:
- Cũng chưa biết nữa.
Thu An cười khẩy:
- Nếu vậy thì không nên đắc tội với anh chàng quản lý xinh đẹp.
Dạ Thảo gật đầu:
- Ừ! Vậy bây giờ chúng ta phải đi bán thôi!
- Đi bán!
Dạ Thảo và Thu An đi khắp ngõ ngách. Thu An xoa xoa bắp chân:
- Mỏi quá!
Dạ Thảo đếm những gói hàng còn lại trong giỏ:
- Còn mười gói hàn nữa.
Thu An than thở:
- Hôm nay, bán chậm quá, đến giờ mà còn tới mười gói hàng.
Dạ Thảo đứng:
- Chúng mình tranh thủ đi bán. Sắp bốn giờ rồi.
Thu An uể oải đứng lên. Thu An và Dạ Thảo đến gõ cửa từng nhà. Chủ nhà mở cửa nhưng đều lắc đầu. Dạ Thảo lau mồ hôi trên trán:
- Không lẽ tụi mình còn mười gói hàng này không bán được?
Thu An mặt buồn thiu:
- Ừ. Chỉ còn ba mươi phút nữa là phải quay về rồi!
Dạ Thảo hối:
- Hay chúng ta lại đằng kia kìa! Chỗ đó không biết có gì rất đông.
Cả hai rảo nhanh đến. Mọi người đang ngồi tán gẫu với nhau. Thu An vội mời mọc:
- Các cô các dì ơi, các dì xem sản phẩm này sẽ giúp các dì, các cô trở nên đẹp hơn.
Dạ Thảo:
- Đúng vậy! Các dì các cô xem thử đi, chúng tôi chỉ bán theo giá gốc. Rất hiếm khi mọi người được dịp như thế này.
Mọi người xúm lại xem hàng. Có người hỏi:
- Bao nhiêu một gói vậy, các cô?
- Dạ thưa cô, chỉ có một trăm năm mươi ngàn đồng thôi ạ.
Dạ Thảo nhỏ nhẹ:
- Các cô, các dì chỉ tốn có một trăm năm mươi ngàn đồng mà ngược lại các cô, các dì sẽ có một làn da tuyệt đẹp.
Cô mặc áo bông trẻ nhất nói:
- Có thật không đấy?
Thu An mau miệng:
- Thật! Sau ba tháng, tụi tôi trở lại để mời tiếp sản phẩm, chứ đâu phải không quay lại.
- Các cô nói thật đấy chứ?
- Dạ thật!
Chị mặc áo trắng cười:
- Tôi mua một gói.
- Ừ! Mình mua xài thử xem. Mỗi người một gói.
Dạ Thảo và Thu An miệng rối rít:
- Cám ơn các cô, các dì!
- Cám ơn các cô, các dì!
Dạ Thảo và Thu An nhìn đồng hồ. Thảo chép miệng:
- Đến giờ rồi, phải về thôi!
- Chúng tôi chào các cô, các dì. Hẹn gặp lại.
Mọi người vẫy tay chào:
- Chào các cô!
Thu An cười hề hề:
- Thế là chỉ còn ba gói hàng. Thật hú hồn.
Dạ Thảo ôm lấy eo bạn:
- Vậy là quá tốt. Mình cứ ngỡ là sẽ mang về mười gói.
Vừa về đến công ty, đã gặp người quản lý:
- Sao hai cô hôm nay về tối vậy?
Dạ Thảo nở nụ cười duyên:
- Tụi em làm cho quản lý phải chờ. Em xin lỗi nghen.
Người quản lý liếc mắt đong đưa:
- Chờ hai em bao lâu cũng được, nhưng hai em đừng gọi quản lý này, quản lý nọ nghe xa cách lắm.
Thu An cười lúng liếng:
- Vậy tụi em gọi quản lý bằng gì?
Người quản lý cười híp mi:
- Thì hai em gọi anh hay anh Hùng cũng được.
Dạ Thảo giọng đẩy đưa:
- Nếu quản lý cho phép, em sẽ gọi là anh Hùng. Anh Hùng ơi, cho em gởi lại ba gói hàng.
Người quản lý ôm ngực:
- Nghe sao ngọt ngào quá! Anh sẽ cất ngay.
Người quản lý cất ba gói hàng. Thu An giao tiền:
- Anh Hùng đếm tiền đi anh.
Người quản lý cầm xấp tiền:
- Anh không cần đếm, anh tin tưởng hai em.
Dạ Thảo lắc đầu:
- Không được, anh phải đếm. Anh không nghe ông bà ta nói:
Tình cảm là chín, nhưng tiền bạc đến mười lận.
Người quản lý cười:
- Được, được để anh đếm.
Người quản lý đếm:
- Được rồi! Đủ!
Thu An:
- Vậy tụi em về!
Dạ Thảo:
- Chào anh Hùng xinh đẹp.
Người quản lý năn nỉ:
- Ở lại nói chuyện với anh một tí nữa đi.
Thu An giả vờ nắm tay người quản lý, làm cho anh ta sướng chết đi được.
Thu An đưa đẩy:
- Thôi, tụi em cám ơn anh Hùng. Giờ tụi em phải về. Ngày mai, tụi em đến sớm lấy hàng.
Thu An cười và chào tạm biệt. Dạ Thảo che miệng cố nén cười:
- Lúc này, Thu An cũng ghê gớm thật!
Thu An nhíu mày:
- Vỏ quýt dày thì có móng tay nhọn! Cái ông quản lý đó già rồi mà còn mê cỏ non!
Dạ Thảo bật cười:
- Nhờ vậy mà mình mới dễ thở.
Thu An cười theo bạn:
- Cám ơn ông trời đã tạo ra những người như thế.
Dạ Thảo và Thu An cùng vào căn gác trọ của mình sau một ngày lao động.
Thu An và Dạ Thảo đang ngồi đếm tiền Thu An cười hả hê:
- Không ngờ hè này chúng mình gặt hái thật khả quan. Thích thật!
Dạ Thảo cười:
- Nhờ có Thảo đấy!
Thu An gật gật đầu:
- Ừ! Mà có Thảo, tiền nhiều gấp ba lần rưỡi An kiếm được.
Dạ Thảo hểnh mũi:
- Nói có quá không vậy?
Thu An nghiêm mặt:
- Thật đấy! Mà thôi, đừng nói nữa, đếm đi coi được bao nhiêu.
Dạ Thảo và Thu An đếm tiền. Thảo hỏi:
- Tất cả được bao nhiêu.
An mỉm cười:
- Được tám triệu đồng!
Thu An nhảy cẫng lên ôm lấy Dạ Thảo. Thu An hét lên:
- Mỗi đứa sẽ được bốn triệu đồng. Chúng mình có thể đi thực tập thoải mái rồi.
Dạ Thảo cười:
- Thích thật! Mình không ngờ, chúng ta được nhiều tiền đến thế.
Thu An chống tay lên cằm nhìn Dạ Thảo, thì thào nói:
- Thảo này! Chúng mình đi sắm mỗi đứa một bộ đồ nghen.
- Ừ!
- Nhưng một bộ đồ phải thật đẹp đấy nhé.
- Hứ! An lúc này diện ghê hén! Nhưng phải mua ba bộ mới được.
Thu An cười lắc đầu:
- Không được! Mình phải gởi về nhà hai triệu.
Dạ Thảo ôm bạn:
- Mình sẽ mua tặng bạn.
Thu An lắc đầu lia lịa:
- Đâu được! Thảo cũng cực khổ lắm mới làm ra tiền.
Dạ Thảo nắm tay Thu An:
- Nhưng mình không cần gửi về nhà.
Thu An:
- Cũng không được!
Dạ Thảo cười:
- Ừ! Vậy thì An mua một bộ, mình sẽ tặng An một bộ, được chưa? Không được từ chối!
- Nhưng không được đắt quá.
- Được rồi! Đi chợ được chưa?
Cả hai cùng đi chợ. Thu An thấy cái gì lạ mắt, cô cũng trầm trồ:
- Đẹp quá!
Dạ Thảo dừng lại cửa hàng quần áo:
- Chúng mình vào đây!
Dạ Thảo và Thu An chọn lựa một lúc. Cả hai chọn cho mình hai bộ. Thu An thử đồ. Cô đứng trước gương ngắm nghía và hỏi:
- Dạ Thảo! Thảo xem mình mặc đồ này có đẹp không?
Dạ Thảo đưa ngón tay cái lên cao:
- Tuyệt!
Thu An hỏi:
- Dạ Thảo chọn xong chưa?
Dạ Thảo giơ đồ lên:
- Đây này! Mình vào thử đây!
Thu An đang cố tìm cho mình một bộ nữa. Dạ Thảo trở ra với bộ đồ mới, Thu An trố mắt:
- Dạ Thảo đẹp quá!
Tiếng Thu An nói to làm cho một anh chàng đứng gần đó giật mình và quay lại nhìn Dạ Thảo. Anh chàng nở nụ cười làm cho Dạ Thảo đỏ mặt và quay đi.
Thu An vội bịt miệng lại, Dạ Thảo:
- Reo gì mà to lắm thế!
Thu An nheo mắt và hích vai mình vào vai Thảo:
- Đẹp thì phải để cho người ta ngắm chứ!
Dạ Thảo:
- Đồ quỷ! Làm người ta ngượng muốn chết.
Thu An nhỏ giọng:
- Mà anh chàng đó khá đẹp trai đấy chứ!
Dạ Thảo thụi tay vào bụng Thu An:
- Ở đó mà léo nhéo!
Dạ Thảo bỏ vào phòng thay lại quần áo. Cô bảo chị bán hàng gói quần áo lại rồi bỏ đi. Thu An vội vàng đi theo:
- Thảo! Dạ Thảo!
Thảo lặng thinh, Thu An cười hì hì:
- Giận hả!
Dạ Thảo lại vẫn lặng thinh:
- Thôi mà, đừng giận, để An đền cho. Đừng có giận nữa mà!
Nhìn vẻ mặt của Thu An, Thảo không nhịn được nên phì cười. Thu An nụ cười lại nở trên môi:
- Thế là hết giận rồi hén!
Dạ Thảo:
- An mà giận bao giờ. Đi! Đi đến hàng ăn uống đi. Mình đói quá rồi!
Thu An ôm bụng:
- Ừ! Hồi nãy giờ, bụng mình cứ kêu hoài.
Cả hai kéo nhau đến hàng ăn uống và họ còn mua vài thứ nữa rồi mới chịu ra về.
Vào đến cổng thì gặp bà Tám, bà mỉm cười:
- Hai đứa làm gì mà hớn hở thế?
Dạ Thảo đặt vào tay bà Tám gói quà:
- Tụi con biếu bác Tám ăn lấy thảo với tụi con.
Bà Tám nhận gói quà:
- Bác cám ơn! Bác có nấu vài món, hai đứa đừng có nấu cơm, lát nữa qua ăn với bác cho vui.
Thu An vỗ tay:
- Hay quá! Lại được ăn ngon rồi.
Bà Tám mỉm cười:
- Hai đứa vào đi, bác đi công việc một tí.
- Dạ!
Dạ Thảo và Thu An về phòng. Vừa về, Thu An đã gieo mình lên giường và than:
- Mệt quá!
Dạ Thảo cũng nằm xuống cạnh bạn. Thảo nhắm mắt lại:
- Đi có một tí mà mệt thật.
Thu An nằm im một tí rồi lên tiếng:
- Ê, Thảo! Ngày mốt là tụi mình đi thực tập rồi. Lại ở tận miền Tây. Lần này, phải ghé nhà Thảo mới được.
Dạ Thảo lắc đầu:
- Nhà Thảo ở miền Tây, nhưng chúng ta thực tập ở tỉnh Tiền Giang giáp ranh với thành phố mà. Từ đó đến nhà Thảo còn xa lắm.
- Hứ! Chưa gì mà đã từ chối rồi!
Dạ Thảo đưa tay vuốt vuốt bờ vai của Thu An:
- Đừng giận! Dịp khác, mình sẽ dẫn Thu An về nhà mình chơi mà!
Thu An nhoẻn miệng cười:
- Ừ. Thì dịp khác vậy.
Nằm im lặng cũng khá lâu rồi Dạ Thảo nói tiếp:
- An này! Ai hỏi, An đừng nói với tụi nó mình ở miền Tây nghen!
An ngạc nhiên:
- Ủa! Sao vậy?
Giọng Thảo buồn buồn:
- Lúc này, nhà mình có chuyện buồn nên không muốn các bạn về nhà mình.
Thu An giọng quan tâm:
- Chuyện gì vậy, kể cho mình nghe đi!
- Chưa thích. An đừng hỏi nữa.
Thu An đăm đăm nhìn bạn. Dạ Thảo quay mặt đi:
- Mình buồn ngủ quá. Mình ngủ đây.
Thu An biết tính Dạ Thảo. Thảo tuy rất cởi mở nhưng khi cô đã quyết giữ bí mật thì có cạy miệng cô cũng không nói. Thu An chỉ biết nhìn bạn với bao nhiêu câu hỏi diễn ra trong đầu.
Ngày lên đường đi thực tập đã đến, sân trường đại học hôm nay thật nhộn nhịp. Dạ Thảo và Thu An cùng nhóm một do thầy Thành hướng dẫn. Nghe đến tên thầy là mọi người le lưỡi. Giọng của Nam lo lắng:
- Phen này, tụi mình chết vì thầy Thành.
Cả bọn nháo nhào lên:
- Tụi mình phải cẩn thận nhen, ông ấy nổi tiếng là sát thủ đó.
Thu An nghe nói mà rợn người:
- Ghê vậy sao?
Tùng tiếp:
- Ừ. Ông ấy không có nương tay đâu, làm sai là ông ấy phê liền vào trong sổ.
Cuối đợt, ông đem ra mổ xẻ.
Thoa xua tay:
- Thôi, Tùng đừng nói nữa, tôi yếu bóng vía lắm.
Mọi người nghe nói vậy, mặt người nào cũng buồn thiu. Bỗng Nam chạy đến reo lên:
- Thầy Thành bận, nên đã thay người khác hướng dẫn đoàn của mình rồi.
- Hoan hô!
Tùng chép miệng:
- Đừng có vội mừng, coi chừng thầy khác còn khó hơn cả thầy Thành.
Thu An chấp tay:
- Lạy trời cho thầy hướng dẫn con dễ một tí để còn nhờ.
Dạ Thảo mỉm cười:
- Ở đó mà lạy trời, lạy đất. Thầy nào cũng vậy mình làm đúng thì thầy khen, còn sai thì thầy phê bình.
Thu An cười hì hì:
- Nhưng mà thầy dễ thì mình an tâm hơn.
Tùng reo to làm cho Dạ Thảo và Thu An quay lại:
- Thầy đến kìa!
Thoa cười:
- Ối! Thầy trẻ quá! Mình chưa thấy thầy bao giờ!
Thu An đứng lên:
- Thầy đâu?
Thoa đưa tay chỉ:
- Đó!
Thu An trố mắt nhìn về phía thầy, nhưng miệng thì réo Dạ Thảo:
- Thảo! Thảo! Đứng lên! Thầy này có phải ...
Dạ Thảo cười:
- Thầy nào mà làm cho Thu An nhà ta lắp ba lắp bắp vậy?
Thu An kéo tay Dạ Thảo:
- Thì đứng lên xem, thầy có phải người ở ...
Dạ Thảo nhìn theo phía tay Thu An. Giờ đến lượt Dạ Thảo giật mình:
- Thầy đó có phải là người mình gặp ở siêu thị ....
Thu An gật đầu:
- Đúng là người đó rồi!
Dạ Thảo:
- Ừ! Đúng rồi!
Thu An rên rỉ:
- Trời ơi! Sao lại là thầy hướng dẫn mình.
Thoa ngạc nhiên hỏi:
- Hai bạn nói gì mà tôi chẳng hiểu.
Thu An cười hì hì và gãi đầu:
- Chẳng có gì. Thầy trẻ quá hén.
Thoa gật đầu:
- Ừ. Thầy trẻ mà còn đẹp trai nữa. Thích thật.
Tùng giơ tay vẫy vẫy và gọi:
- Các bạn đến đây, thầy muốn nói chuyện với chúng ta.
Mọi người tập họp lại quanh thầy. Tiếng thầy thật ấm:
- Chào các bạn! Tôi sẽ thay thầy Thành để cùng các bạn đi thực tập.
Cả bọn hô to:
- Hoan hô thầy!
- À! Mà thầy tên gì?
Nụ cười nở trên môi Hoàng Quân, anh giới thiệu:
- Tôi tên Hoàng Quân! Các bạn đừng gọi tôi là thầy. Tôi chỉ hơn các bạn hai tuổi thôi. Với lại, tôi cũng chưa từng dạy các bạn buổi nào.
Thoa vỗ tay reo:
- Hay quá!
Nam cười:
- Anh Quân giúp đỡ cho tụi em nghen!
Quân không nói gì chỉ mỉm cười. Anh lướt mắt nhìn các sinh viên trong đoàn. Mắt anh dừng lại ở hai cô gái ở phía sau mọi người. Dạ Thảo và Thu An bối rối cúi mặt xuống. Tiếng Quân ra lệnh:
- Chúng ta chuẩn bị lên xe và xuất phát.
Mọi người lên xe với tâm trạng rất vui. Họ cười nói ríu rít.
Xe khởi hành trong tiếng hát. Bỗng mọi người im bặt, Thoa đứng lên đề nghị:
- Tụi em đề nghị anh Hoàng Quân hát.
Hoàng Quân cười nhẹ:
- Nếu các bạn đã đề nghị, tôi đành phải đồng ý.
Tiếng hát Hoàng Quân vang lên, tất cả mọi người trong xe đều phải im lặng lắng nghe. Thu An nói nhỏ:
- Anh ta hát hay thật!
- Ừ!
Thoa nói tiếp:
- Đẹp trai lại hát hay như thế thì chắc có hàng tá con gái chết vì anh ta.
Dạ Thảo:
- Anh ta nhìn kìa!
Thoa và Thu An im lặng. Dạ Thảo mỉm cười nhớ lại lời của Thoa. Cô thầm nghĩ:
"Không biết các cô gái trong đoàn này ai sẽ là người được anh ta chú ý đây". Nhưng trước tiên là anh đã làm cho cô gái như mình phải yêu thích anh mất rồi". Cũng như mọi người, cô đang thả hồn vào giọng hát trầm ấm ngọt ngào của Hoàng Quân.
Nhóm sinh viên thực tập tại công ty sản xuất nước ép trái cây để xuất khẩu:
công ty "Tân Hoàn Thành", tọa lạc trên quốc lộ 1A. Công ty khá đồ sộ. Họ được mọi người tiếp đón rất nồng nhiệt. Hoàng Quân tuy còn rất trẻ nhưng anh tỏ ra rất chững chạc. Anh chào giám đốc:
- Chúng tôi rất cám ơn giám đốc về sự tiếp đón nồng nhiệt này.
Ông Mỹ, tên của giám đốc cũng rất cởi mở:
- Có gì đâu, chúng ta là người đi trước thì giúp các em đi sau là điều tất nhiên rồi.
Hoàng Quân vẫn thái độ khiêm nhường:
- Như thế, chúng tôi rất cần kinh nghiệm của gián đốc truyền lại cho chúng tôi.
Ông Mỹ cười khề khà:
- Được, tôi sẵn lòng nếu tôi biết và ngược lại, các bạn cũng có những điều tốt không được giấu tôi nhé!
Hoàng Quân giọng thân mật:
- Giám đốc lại khiêm nhường rồi. Chúng tôi làm sao mà có kinh nghiệm bằng giám đốc.
Ông Mỹ lắc đầu:
- Các em nói sai rồi. Bây giờ thế hệ của các cậu hơn thế hệ của chúng tôi nhiều lắm. À! Tôi nói không phải sao, cậu em còn rất trẻ mà đã trở thành thầy giáo rồi sao?
Hoàng Quân đỏ mặt, lắc đầu lia lịa:
- Không, tôi chỉ hướng dẫn thay cho thầy, vì thầy bận việc. Giám đốc ...
Ông Mỹ quàng tay qua vai Hoàng Quân, cười ngắt ngang lời nói của anh:
- Thôi, đừng có gọi giám đốc này giám đốc nọ, cứ gọi tôi là anh Mỹ được rồi. Cậu hôm nào rảnh thì cùng tôi đi chơi một bữa.
- Dạ. Hôm nào em sẽ mời anh!
Ông Mỹ đưa tay chỉ dãy phòng trước mặt:
- Đây là phòng của các bạn đấy. Cậu bảo các mọi người vào phòng nghỉ, ngày mai chúng ta sẽ bắt tay vào việc. Còn tôi phải đi làm việc đây.
Hoàng Quân gật đầu:
- Cám ơn anh nhiều!
Chờ cho ông Mỹ đi khuất, Hoàng Quân mới ra xe mời mọi người:
- Các bạn vào đi, tùy các bạn muốn chọn phòng nào cũng được, nhưng nên nhớ chọn các phòng phải sát nhau nhé!
Nam cười:
- Anh Quân ơi! Em ở cùng phòng với anh có được không?
Tùng cười:
- Không được! Em ở với anh Quân, chứ Nam ngủ ngáy dữ lắm.
Nam đánh túi bụi vào người Tùng:
- Nói xấu người ta, còn mình thì sao, ngủ nghiến răng nghe mà nổi óc.
Tùng nhe răng cười trừ. Anh đến quàng tay qua vai Nam:
- Thì tối ngủ, nghe mình nghiến răng, ma cỏ chẳng dám đến quấy phá. Vậy hai đứa mình ở cùng nghen.
Nam xô tay Tùng:
- Hứ! Không có việc đó đâu!
Tùng cười:
- Nhớ nhen! Nửa đêm đừng có chạy qua phòng tôi à. Ở đây ma nhiều lắm đấy.
Nam vội nắm lấy tay Tùng:
- Thôi, thôi, tớ bằng lòng ở chung với cậu.
Cả bọn cười ầm lên và reo lên:
- Trời ơi! Nam sợ ma, hèn chi nên mới đòi ở chung với anh Quân.
Nam giận dỗi bỏ đi, Tùng vội chạy theo:
- Đừng giận! Đừng giận! Tớ sẽ ở chung với cậu!
Cả bọn đi theo sau. Thu An cười:
- Nam vậy mà sợ ma sao?
Thoa nhíu mày:
- Ừ. Thông thường con gái mới sợ ma. Đằng này, Nam ...
Dạ Thảo xen vào:
- Con người mà, ai không có nhược điểm, không sợ ma thì cũng sợ cái gì đó, chẳng hạn như sợ sâu, sợ gián ...
Thu An nhìn thẳng vào mặt Dạ Thảo:
- Thế Thảo sợ cái gì?
Thảo ra vẻ bí mật:
- Không nói được. Thôi, về phòng.
Thoa đi theo sau Thu An và Dạ Thảo. Thoa hỏi:
- Thu An và Dạ Thảo, cho mình ở chung phòng với.
Thu An quay mặt lại nhìn Thoa:
- Bộ Thoa cũng sợ ma à?
Thoa giả vờ cố che giấu cái tật sợ ma của mình. Cô cười gượng:
- Đâu có! Tớ thích ở chung phòng với hai cậu cho vui ấy mà.
Dạ Thảo giả vờ như không biết, cô cũng không muốn làm cho Thoa bẽ mặt nên gật đầu:
- Mặt Thoa hớn hở. Thu An có vẻ không thích Thoa ở chung. Nhưng cô không biết nói sao, đành phải đồng ý.
Họ đi tìm phòng, phòng loại ba người chỉ có một phòng duy nhất. Thu An đặt vali xuống, cô xoa tay:
- Tìm mãi mới gặp được phòng. Mệt ơi là mệt.
Thu An ngả người xuống giường. Thoa và Dạ Thảo nhìn quanh. Thoa nói:
- Căn phòng sạch sẽ quá!
Dạ Thảo phân chia:
- Thu An giường đó, Thoa giường này, còn mình giường sau cùng.
Thu An lắc đầu:
- Thôi! Thoa giường này, mình muốn ở gần Dạ Thảo.
Thoa nói:
- Không được! Mình không ở giường ngoài đâu.
Thu An làu bàu:
- Hừ! Bộ sợ ma sao?
Dạ Thảo tặc lưỡi:
- Đừng cãi! Thoa ở giường này đi, mình nằm giường giữa, được chưa?
Dạ Thảo nói như thế, nên cả hai mới im lặng. Họ bắt đầu xếp đồ vào tủ.
Thu An tắm rửa xong, cô lên giường nằm. Dạ Thảo cũng nằm nhắm mắt lại.
Riêng Thoa thì không muốn nằm. Cô vội mở cửa phòng nhìn trước, nhìn sau.
Bỗng phòng sát bên, cửa bật mở, Hoàng Quân xuất hiện, anh nở nụ cười hỏi:
- Thoa ở phòng này à?
Thoa đỏ mặt, lắp bắp:
- Dạ. Anh Quân không nghỉ à?
Hoàng Quân không trả lời mà lại hỏi Thoa:
- Cô định đi đâu?
Thoa còn ngần ngừ, thì Hoàng Quân đã lên tiếng:
- Hay chúng ta ra quán kiếm gì ăn đi, tôi cũng thấy đói lắm.
Lời mời của Hoàng Quân làm Thoa thấy mừng rơn trong bụng. Cô thừ người. Hoàng Quân không thấy Thoa trả lời, liền hỏi lại:
- Thoa! Cô có đi không?
Lúc này, Thoa mới hoàn hồn, mau miệng trả lời:
- Dạ. Em cũng thấy đói. Vậy chúng ta đi.
Thoa đi bên cạnh Hoàng Quân, cô cố làm ra vẻ tự nhiên. Hoàng Quân thì rất tự nhiên và là một người rất galăng. Anh kéo ghế mời cô:
- Thoa! Em ngồi đi!
Thoa nở nụ cười sung sướng:
- Em cám ơn anh.
Hoàng Quân ngồi đối diện. Anh mở menu ra xem rồi đẩy menu đến trước mặt Thoa:
- Em thích gì cứ gọi.
Thoa mỉm cười:
- Em dùng gì cũng được!
Hoàng Quân mau miệng:
- Hay ta dùng cơm sườn nghen? Cơm sườn thì dễ ăn.
Thoa đáp lí nhí:
- Dạ.
Hoàng Quân hỏi thăm:
- Em ở chung phòng với ai?
- Dạ, em ở chung phòng với Thu An và Dạ Thảo.
Hoàng Quân nhíu mày hỏi lại:
- Phải cô thắt bím, mắt to to không?
Thoa gật đầu:
- Dạ, đó là Dạ Thảo.
Cơm mang ra. Cả hai đều im lặng ăn. Thoa muốn hỏi Hoàng Quân rất nhiều điều, nhưng lưỡi cô ríu cả lại. Hoàng Quân ăn một hồi lâu mới hỏi tiếp:
- Em quê ở đâu?
Thoa mỉm cười:
- Em quê ở Bình Dương:
Hoàng Quân cười nhẹ:
- Ở Bình Dương mới xây khu vui chơi Đại Nam rất to.
Bây giờ, Thoa mới lấy được bình tĩnh. Cô ngước nhìn Hoàng Quân:
- Anh đến đó chưa?
Hoàng Quân lắc đầu:
- Chưa!
Thoa nhoẻn miệng cười làm duyên và mời:
- Xong đợt thực tập này, em mời anh và mọi người lên Bình Dương chơi một chuyến.
Hoàng Quân gật đầu:
- Thế thì hay tuyệt!
Thoa cười thật tươi:
- Thế là anh Quân đã hứa với em rồi nhé.
Thoa bắt đầu kể và miêu tả khu du lịch Đại Nam cho Hoàng Quân nghe. Cô miêu tả rất tỉ mĩ. Hoàng Quân thốt lên:
- Nghe em kể làm anh muốn bay ngay đến đó để tham quan.
Thoa mỉm cười thích thú trước lời nói của thầy Quân. Cô tiếp:
- Em chắc chắn khi đến đó, anh Quân sẽ thích ngay thôi.
Họ ăn uống thật vui. Hoàng Quân và Thoa chia tay trong niềm vui. Thoa cười:
- Nếu có dịp, em sẽ kể tiếp chuyện quê em cho anh nghe.
- Vâng! Chúng ta hẹn gặp nhau!
Hoàng Quân về phòng, Thoa cũng đẩy cửa vào Dạ Thảo và Thu An vẫn nằm im trên giường. Thoa nhẹ nhàng đến giường của mình và nằm xuống. Cô không ngủ được, cô cố hình dung khuôn mặt của Hoàng Quân. Cô thầm nói:
"Anh ấy đẹp trai thật" nghĩ đến đó làm Thoa xao xuyến. Cô ước gì Hoàng Quân sẽ là bạch mã của cô. Nghĩ đến đô, cô thấy xấu hổ đỏ rần mặt lên. Cô vùi mặt vào gối, ôm giấc mộng đẹp vào giấc ngủ.
Hôm sau, mọi người bắt đầu ngày thực tập đầu tiên. Hoàng Quân hướng dẫn mọi người tham quan. Anh nói cặn kẽ cách quan sát và viết bài thu hoạch.
Chú ý từng động tác của công nhân, anh nghiêm giọng:
- Các bạn phải chú ý thật kỹ, không nên bỏ sót một thao tác nhỏ nào của công nhân. Bây giờ các anh chị bắt tay vào việc đi.
Các sinh viên bắt đầu tản ra. Mọi người tự tìm cho mình đề tài để nghiên cứu. Ai cũng bắt đầu chăm chú vào công việc. Thoa thì mỉm cười vì cô đã tìm ra nguồn cảm hứng. Thu An cũng vậy. Chỉ có Dạ Thảo là cô chưa tìm ra đề tài nào? Cô đi lang thang hết khu vực này, lại sang khu vực khác. Cô trầm tư suy nghĩ. Bỗng có một người dừng trước mặt cô. Dạ Thảo vội ngẩng đầu lên. Cô lúng túng:
- Thưa thầy?
Và cô đánh rơi cả quyển sổ. Dạ Thảo vội cúi xuống nhặt, nhưng Hoàng Quân nhanh tay hơn, anh nhặt quyển sổ và trao cho Dạ Thảo. Dạ Thảo lí nhí:
- Em cảm ơn thầy!
Hoàng Quân tỏ ra rất quan tâm:
- Dạ Thảo chưa tìm ra đề tài à?
Dạ Thảo tỏ ra rất khổ sở. Cô lắc đầu:
- Dạ chưa! Em cố tìm nhưng chẳng chọn được đề tài nào để viết.
Hoàng Quân cười nhẹ:
- Hay để anh đi cùng với em.
Dạ Thảo lắc đầu nhè nhẹ:
- Dạ thôi! Em sẽ tự đi, không dám làm phiền thầy.
Hoàng Quân nhìn quanh:
- Tất cả các bạn em đã chọn được đề tài rồi, chỉ còn có mình em đấy.
Dạ Thảo gãi đầu khổ sở:
- Dạ, em biết!
Hoàng Quân bước đi vài bước, anh dừng lại và nói:
- Thảo, nếu có gì cần anh giúp thì hãy đến tìm anh nhé.
Dạ Thảo luống cuống:
- Dạ.
Hoàng Quân bỏ đi. Dạ Thảo lén quay lại nhìn sau lưng Hoàng Quân. Cô vội quay lại sợ mọi người nhìn thấy cô đang nhìn Quân. Cô thừ người thì Thu An vỗ nhẹ vào vai Dạ Thảo:
- Nhớ đến anh chàng nào mà ngồi thừ ra đây?
Dạ Thảo giật mình:
- An làm mình hết hồn.
Thu An ngồi xuống cạnh Dạ Thảo:
- Thảo tìm được đề tài chưa? Chắc là đề tài hay đây.
Dạ Thảo mặt buồn thiu:
- Chưa! Sao hôm nay, mình chẳng có ý tưởng gì cả.
Thu An bật cười:
- Đừng có làm bộ. Dạ Thảo mà không có ý tưởng chắc bọn mình ngốc hết quá!
Dạ Thảo xụ mặt:
- Mình nói thật chớ bộ! Rầu muốn chết đây này!
Thu An thấy vẻ mặt Dạ Thảo rầu rầu, nên cô hoảng hốt:
- Bộ thật hả?
- Ừ!
Thu An ôn tồn:
- Đừng lo! Thế nào Thảo cũng chọn được đề tài mà!
- Ừ! Mình cũng mong như vậy. Chứ còn bây giờ mình lo lắm!
Thu An kéo tay Dạ Thảo:
- Đi! Đi!
Dạ Thảo sầu não hỏi:
- Đi đâu?
- Thì cứ đi, đi tham quan hết công ty, nhất định Dạ Thảo sẽ tìm được đề tài mà.
Dạ Thảo đành xuôi theo sự sắp xếp của Thu An. Thu An dắt cô đi tham quan khắp mọi nơi trong công ty. Khi đi ngang qua đám công nhân đang nghĩ ngơi, họ đang bàn tán:
- Ông giám đốc đang đau đầu vì chưa biết làm thế nào pha chế mùi nước khóm, vì khi ép khóm ra, mùi vị không đậm đà.
- Vậy sao?
- Ừ! Tội nghiệp giám đốc lắm. Hàng loạt hàng xuất khẩu nước ép khóm bị trả lại. Họ nói vị thì rất đậm đà nhưng hương khóm thì chưa đạt lắm.
Nghe lời trò chuyện của mọi người, mắt Dạ Thảo sáng lên. Thu An đi trước, bỗng quay lại:
- Ủa! Sao Thảo không đi?
Thảo dẩu môi và nở nụ cười rạng rỡ:
- Mình muốn về phòng nghĩ. Không đi nữa.
Thu An tròn mắt nhìn Dạ Thảo:
- Ê! Bộ tìm được đề tài rồi hả?
Dạ Thảo gật gật đầu:
- Ừm! Mình tìm được đề tài rồi!
Thu An hạ giọng khào khào:
- Đề tài gì vậy?
Dạ Thảo đặt ngón tay lên môi:
- Bí mật!
Thu An làm mặt giận:
- Hứ! Thật đáng ghét! Ai đã đi với Thảo từ nãy giờ.
Dạ Thảo cười làm hòa:
- Đừng giận! Mình chỉ mới có ý tưởng, để mình sắp xếp ý tưởng xong, mình sẽ cho An xem.
Thu An giọng bớt hờn dỗi:
- Nói vậy thì còn nghe được!
Dạ Thảo kéo tay Thu An:
- Mình về!
Vừa đi, Dạ Thảo hỏi Thu An:
- Thu An viết về đề tài gì?
An cười:
- Tiệt trùng chai lọ!
Dạ Thảo khen:
- Thu An chọn đề tài hay thật.
Thu An cười tự hào:
- Lâu lâu giỏi đột xuất ấy mà.