Diễm Quỷ - Công Tử Hoan Hỉ

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: Diễm Quỷ - Công Tử Hoan Hỉ

Postby tuvi » 19 Jul 2019

Chương 15 : Vĩ Thanh

“Giờ nếu ta không nhận khoản giao dịch này nữa thì sao?” Gương mặt Liễu Loạn trước sau vẫn căng cứng, đang nhìn chăm chăm máu tươi đầm đìa chảy xuống giữa ngón tay.

“Ngươi không nhận cũng được, đã chấp nhận cược, ta tự nhiên cũng thua.”

Ngôn ngữ nhẹ nhàng, đường nhìn của y không rời Tang Mạch một giây nào. Thở nhẹ vài tiếng, chậm rãi quay sang, ánh mắt bỗng nhiên lợi hại như chim ưng, sát ý trong đồng tử màu mực không kém gì Hình thiên lớp lớp hàn quang “Chỉ là, ngươi có thể chống đỡ được hậu quả của việc lật lọng hay không thôi?”

Sắc mặt vẫn quá mức tái nhợt như trước, Không Hoa hư nhuyễn nửa ngồi dưới đất, con ngươi đen sâu thẳm không gợn chút sợ hãi “Vô luận tương lai ra sao, hiện giờ ta vẫn là Minh chủ, ngươi vẫn là tiểu quỷ. Ngoại trừ phải nhận cuộc giao dịch này ra thì ngươi còn có con đường nào khác có thể chọn sao?”

Không có sự lựa chọn nào khác.

Liễu Loạn sắc mặt tái mét, hung hăng cắn răng, cúi đầu đem máu loãng trên bàn tay bôi loạn lên trên sừng. Trên tài chất đen như mặc ngọc nhiễm một lớp máu dày đặc sệt, dần dần hiển hiện cảm giác kỳ dị, tựa như máu loãng từng chút một nhẹ nhàng thẩm thấu vào trong sừng, lại có vẻ như cái sừng đang từ tử cắn nuốt lấy những vệt máu, hai thứ giao hòa, màu sắc của sừng dần dần từ hỗn độn chuyển thành trong suốt.

Dùng ngón trỏ chậm rãi vuốt ve trên đỉnh, nữ quỷ lầm bầm trong miệng, đôi môi mang màu sắc xanh đậm như thủy thảo không ngừng khép mở, rồi lại không nghe được rõ ràng. Dưới sự thúc dục của chú văn âm tiết cổ quái, đỉnh sừng từ từ tràn ra khói xanh, mỏng manh tới mức đảo mắt một cái đã tiêu tán không thấy tăm hơi. Môi ả khẽ nhúc nhích, tựa hồ cũng thấy kinh ngạc, đem sừng đặt dưới mũi Tang Mạch, làn khói yếu ớt trỗi dậy, Tang Mạch hấp thu hết.

“Hóa ra thực sự là như vậy…” Nhìn tình cảnh trước mắt, Liễu Loạn không ngừng gật đầu, trong ngôn ngữ không kiềm hãm được sự vui sướng.

Khói xanh dấy lên từ trong sừng kỳ lân hết sợi này nối tiếp sợi khác, ả tựa như trút được gánh nặng, bên khóe mắt hiện ra chút ẩm ướt “Ta rốt cuộc cũng chờ tới ngày này.”

“Người ngươi muốn cứu là ai?” Trong phòng yên lặng không tiếng động, Không Hoa mở miệng hỏi.

“Người qua đường.” Đau khổ chờ đợi trăm năm, phí hết tâm cơ, hao hết tâm huyết, vốn tưởng rằng nên nói là ả không bỏ được, nhưng ả lại nói ra ba chữ ‘người qua đường’, thần sắc mệt mỏi, “Hắn là một người tu đạo.”, mà lúc ả mới gặp hắn, thì đã là một cô hồn dã quỷ. Hai bên không giống nhau, không thể cùng nhau. Chỉ một lời cũng chưa từng nói với nhau quá nửa câu, rốt cuộc chỉ có thể là người qua đường vội vã lướt qua nhau.

“Lúc hắn tỉnh lại, ngươi có thể hỏi hắn, có còn nhớ rõ lão thần tiên và con bướm xanh năm xưa không.” Hóa ra trong chốn u minh tất cả đều do định số, cơ duyên xảo hợp, kết quả là, đều là cố nhân.

Người tu đạo một lòng cầu thần tiên, tất cả trên thế gian đều có thể vứt bỏ, chỉ duy nhất tham vọng thành tiên là không vứt bỏ được. Quá cố chấp, từ chính đạo thanh giới khổ tu chuyển thành bàng môn tà đào cố lộng huyền hư, tiên không ra tiên, người không ra người, quỷ không ra quỷ, rốt cuộc tẩu hỏa nhập ma.

“Ta xem sách cổ trong thư phòng của hắn, trên thế gian chỉ có sừng kỳ lân là có thể cứu hắn.” Vì vậy đã trốn trong Vong Xuyên đợi thời cơ, có thể là trời định, mới cho ả nhìn trộm được thiên cơ “Minh chủ Không Hoa ngươi vốn vô ái vô dục, không có kẽ hở. chỉ có Tang Mạch này, là tai kiếp ngươi không tránh khỏi. Chỉ cần hắn còn sống, chỉ cần hắn còn nhớ rõ, các ngươi sẽ gặp lại… Khi đó, sẽ là thời cơ của ta.”

“Đoạt lấy long khí là vì đợi người kia tỉnh lại xong, sẽ tăng đạo hạnh cho hắn?” Không Hoa tiếp tục hỏi.

“Đạo hạnh tăng tiến là tâm nguyện lớn nhất của hắn.” Ả mệt mỏi rã rời nhắm mắt lại, cười đến đau thương. Một người qua đường, săn sóc chu đáo như vậy, dốc hết toàn lực chỉ vì một người qua đường chưa từng cùng nhau nói chuyện.

Sừng lân chậm rãi bốc khói, khói xanh lượn lờ, giống như cái gọi là yêu hận trên thế gian, nhìn tưởng mỏng manh, nhưng lại kéo dài không dứt.

“Lúc trước nếu ta không đáp ứng ngươi, không có sừng kỳ lân, nếu không cứu được người ngươi muốn cứu, Tang Mạch cũng sẽ không tỉnh lại được.” Hồi tưởng đủ chuyện lúc trước, Không Hoa chậm rãi nói. Nữ tử này tâm cơ thâm trầm tới đáng sợ.

“Cũng vậy thôi.” Ả cười yếu ớt thừa nhận “Luận về không từ thủ đoạn, ta không dám sánh vai với nhị vị.” Như nịnh nọt lại như trào phùng, cũng như cảm khái.

Buông mắt nhìn khói xanh chậm rãi tắt, Liễu Loạn đứng dậy đem một nửa còn lại giấu vào trong tay áo “Chờ một chút nữa hắn sẽ tỉnh.”

Không Hoa gật đầu, chậm rãi chống người đứng dậy ngồi vào bên giường. Trong quỷ hỏa âm thảm, bàn tay run run xoa mặt Tang Mạch, không cần phải nói gì nhiều.

Nữ quỷ xoay người rời đi vài bước rồi lại không nhịn được mà dừng lại “Ngươi biết rõ ra chỉ có thể trả lại một Tang Mạch sống động, cũng không phải một Tang Mạch cuồng dại vì ngươi.”

“Với ta mà nói, có gì khác nhau?”

Y không hề quay đầu lại, trong lời nói mang theo tiếu ý, như là đang cười sự ngờ vực của ả.

Tiểu Miêu từ đầu tới cuối không hề lên tiếng, ghé vào bên cửa sổ, nhìn theo nữ quỷ đi càng lúc càng xa, tiêu thất ở trong Vong Xuyên vô tận. Quay đầu lại, nam nhân vẫn đang cúi người ôm chặt lấy Tang Mạch, cằm gác lên bờ vai hắn, mặt áp vào mặt, ngực đặt trước ngực, uyên ương giao cảnh. Tiểu Miêu nhìn thấy, bên má y thủy quang ẩn hiện, có thể là mồ hôi chưa khô, cũng có thể là…

“Kỳ lân mất sừng còn được gọi là kỳ lân sao?” Một bước tiến qua cửa phòng, liền nhìn thấy hắn dựa nghiêng ở đầu giường, tóc đen như mực, một thân bạch y, mép vạt áo là hoa văn mây cuốn tinh xảo phiêu dật. Tiểu Miêu bị hắn ôm vào trong ngực, một đôi mắt ngập nước, trên khuôn mặt nhỏ trắng mềm có mấy vết hồng do bị nhéo, miệng mếu máo, có vẻ sắp khóc. Hắn ngước mắt lên nhìn ra cửa, một đôi mắt dịu dàng hơi cong lên, bên môi mang ba phần ý cười, thanh tú như học sinh rụt rè trước mặt thánh nhân, nhưng trong ánh mắt lẳng lơ lộ ra vẻ phong trần. Tang Mạch.

“Ta nợ ngươi.” Không Hoa chỉ đứng ở cạnh cửa, toàn bộ thần sắc bị khuất trong bóng ma của quỷ hỏa ảm đạm. Giống như lúc mới gặp, đứng xa xa, nhìn xa xa, tựa hồ đến tiếng nói cũng xa xôi.

Thấy Tang Mạch nhìn xuống, tiếu ý trên mặt hơi giảm, Không Hoa lại nói “Ngươi cũng có thể coi như là ngươi nợ ta.”

Ta nợ ngươi cái gì, ngươi lại thiếu của ta bao nhiêu, ân ân oán oán, nếu có thể nói một cách rõ ràng rành mạch, thì đã không phải là ân oán.

Trong ánh sáng lập lòe của quỷ hỏa, Không Hoa nhẹ giọng hỏi “Chừng nào thì ngươi đi?”

Tang Mạch ngẩng đầu lên nói “Bây giờ.”

Phệ tâm cũng không còn là lý do trói buộc hắn nữa, nhất thời im lặng. Nam nhân giấu mặt ở sau quỷ hỏa thái độ trở nên khác thường, nói nhiều hơn “Chuyện lúc trước, ba trăm năm qua, ngươi đã bù đắp hết, không phải mang theo nữa. Ta đã an bài mệnh số cho ngươi, lúc chuyển thế, tất cả trong quá khứ đều không còn, không nhớ rõ chuyện lúc trước, cũng không yêu hận dây dưa. Phú quý không đủ, yên vui có thừa, một đời bình bình ổn ổn, vô tai vô kiếp.”

“Thành quỷ rất tốt.” Tang Mạch bỗng nhiên cắt ngang lời nói liên miên của y, nắm tay Tiểu Miêu đứng lên khỏi giường.

“Sau khi thọ chung chính tẩm, ngươi hồn về Minh phủ. Khi đó…” Không để ý việc bị hắn gián đoạn, hít sâu một hơi, Không Hoa cố ý bổ sung “Khi đó, ngươi và ta… giống như người xa lạ.”

“Thành quỷ so với làm người tự tại hơn. Thiên hạ vô số danh lam thắng cảnh, ta còn chưa xem hết.” Hắn bước từng bước tới, tóc đen như thác đổ, tay áo dài chấm đất, trong mắt rực rỡ như có ngọc lưu ly “Đã là người lạ, gặp lại chẳng thà không gặp.”

Thở dài một tiếng thật sâu dưới đáy lòng, lúc lướt qua, Không Hoa bỗng nhiên quay đầu lại truy đuổi theo ánh mắt hắn “Đông chí hàng năm, ta nhất định sẽ nhớ kỹ đốt cho ngươi một phần cung phụng.”

“Đa tạ.”

Đông chí...

“Chí thân, hảo hữu, tri giao, vị công tử này, người ngươi cúng tế là ai?”

“Cố nhân.” Hắc y nam nhân chậm rãi gấp giấy tích bạc trong tay thành hình nén bạc, ngón tay tái nhợt như sắc mặt phản chiếu một chút hỏa quang, vụn bạc nho nhỏ rơi đầy đầu vai.

Dưới chân, dạ nha lông đen mắt đỏ đứng bất động như pho tượng, trên mặt nam nhân không có biểu tình gì, y đem tờ giấy bạc cho vào trong lửa, cẩn thận vô cùng “Cũng là ái nhân của ta.”

Cái gọi là yêu hận, cầu không được, bỏ không nỡ, yêu không được, hận không đành…

Hoàn Chính Văn
Last edited by tuvi on 19 Jul 2019, edited 1 time in total.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,156
Posts: 95634
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Diễm Quỷ - Công Tử Hoan Hỉ

Postby tuvi » 19 Jul 2019

Diễm quỷ phiên ngoại chi xuân nhật du
(Ngoại truyện: Đi chơi xuân)


Xuân nhật du, hạnh hoa sáp mãn đầu.(Dạo chơi ngày xuân, hạnh hoa phủ tràn mái đầu. )

Năm tháng chốn nhân gian thời gian trôi nhanh như thoi đưa, tuyết vừa chợt bay hoa đã chớm nở... Cơn mưa đầu xuân vừa mới dứt mọi người trong thành liền nhộn nhịp rủ năm ba tri kỷ dẫn theo gia quyến cùng nhau đạp thanh du xuân...Những chiếc xe hoa lệ được trang hoàng đủ kiểu đi thành từng đoàn nhàn nhã trên con đường lớn hướng về vùng ngoại ô, dù mắt chưa nhìn thấy mạn sơn dã hoa mọc khắp núi, nhưng người thì đã đông đến hoa cả mắt rồi

Vùng núi thường ngày vốn vắng vẻ yên tĩnh ... nhờ xuân đến mà trở nên ồn ào huyên náo hẳn lên. Người bận ngâm thơ, kẻ bận ngắm hoa, trai gái bình thường khó có dịp gặp nhau thì bận liếc mắt đưa tình.

Một đám văn nhân học đòi văn vẻ ngồi dọc theo bờ suối từ thượng du, bắt chước theo bộ dáng lưu thương khúc thủy của cổ nhân uống rượu mà ngâm vịnh thơ phú (Lưu thương khúc thủy:phong tục cổ của Trung Quốc, tháng ba nông lịch hàng năm mọi người ngồi ở hai bên bờ sông, thả chén rượu từ thượng nguồn xuống, chén dừng lại ở trước mặt ai người đó sẽ được uống, tục để trừ bỏ điềm xấu )

Lại có mấy vị đạo sĩ ngoài miếu hòa thượng trên đỉnh núi mặc y phục âm dương lôi kéo các phu nhân tiểu thư xem tướng số đoán đâu trúng đó. Thú vị nhất là dưới tàng cây hoa đào bên kia, một vị họa sư tài nghệ tinh xảo bày ra giấy bút, họa lại hình dáng những vị khách du xuân. Nghe người ngồi bên nói họa sư nọ chính là một đại tông sư tiếng tăm lẫy lừng, tuổi mặc dù còn trẻ cũng đã từng vào cung họa một bức cho đương kim Hoàng hậu...Thoáng cái người xem vây xung quanh đông nghìn nghịt, đến ngay cả thư sinh cổ hủ nghèo kiết tự cho mình là thanh cao cũng khẽ kéo kéo vạt áo, cúi đầu chen vào đám người chờ đợi bức họa...Nhìn tình cảnh này, cho dù vẽ liên tục đến khi mặt trời xuống núi, hoạ sư chắc cũng chưa về được đến nhà.

Tang Mạch không thích ồn ào nên ngồi dưới tàng cây, nhàn nhã đưa mắt ngắm hàng liễu rủ mờ ảo như khói sương bên kia bờ. Tiểu Miêu đã theo mấy đứa trẻ cùng tuổi đi thả diều ... Không Hoa bên cạnh thì mở thực hạp, lấy từng món điểm tâm ra đặt trước mặt diễm quỷ. Bánh gạo nếp, bánh dừa cuốn phù dung, bánh hồng mỡ vịt… Tiểu Miêu mong chờ lần đi chơi này đã rất lâu rồi, từ cả tháng trước nó đã nghiêm túc nghĩ và giao việc lo thực đơn cho Không Hoa...Cuối cùng, không thể nào thiếu chính là một đĩa hạch đào đã được bóc vỏ sạch sẽ. Vào mùa này hạch đào bán ở chợ phần lớn đều là hạch đào đã để lâu...Chẳng biết Không Hoa lấy được từ nơi nào, khi nhai những quả hạch đào được đưa đến tận miệng, diễm quỷ vẫn có thể ngửi được mùi hương thơm tươi mát đặc trưng thanh thuần của loài cây này.

Hễ là những chuyện liên quan đến Diễm quỷ, Không Hoa luôn vạn phần để tâm, chưa tới thập toàn thập mỹ đều nhất quyết không hài lòng.

Tang Mạch từng nói với Không Hoa: “Qua ăn cùng đi, không cần chú trọng như vậy.”

Không Hoa mỉm cười gật đâu, nhưng vẫn làm như trước.

Dưới chân núi cỏ xanh trải dài như tấm thảm dày. Qua giữa trưa, ánh mặt trời chiếu nóng rát. Đám quan to quý nhân sống an nhàn sung sướng đã quen hoặc trở về ngồi trong những chiếc xe hoa lệ nhà mình, hoặc trốn vào dưới bóng cây râm mát. Tang Mạch ăn điểm tâm, Không Hoa nhấp chút rượu, Tiểu Miêu ở cách đó không xa đã chơi diều thành tục với mấy đứa nhỏ cùng tuổi, nó cầm con diều hình hắc ưng, hưng phấn chạy giữa đám người. Cái gọi là bốn chữ “tuế nguyệt tĩnh hảo”(năm tháng an lành) ở nhân gian, đại khái cũng chỉ đến như vậy mà thôi.

Tang Mạch nheo mắt lại, nâng tay lên, nhìn bầu trời xanh thăm thẳm qua các kẽ ngón tay. Cuộc sống bây giờ, giống như bầu trời mênh mông vô bờ này, bao la tĩnh lặng, không gió không mưa. Qua thảo nguyên cưỡi ngựa chăn dê, qua đại mạc ngắm vầng dương mọc rồi lại lặn, cuối cùng quay trở lại chốn Giang Nam mông lung mưa mù giăng mắc, ngắm sắc liễu mơn mởn, đào hoa rực rỡ. Bình yên trước kia từng chẳng dám ước ao giờ một ngày lại một ngày thành hiện thực, đến nỗi đêm khuya nằm mộng chợt tỉnh giấc vẫn thường có vài phần ngẩn ngơ.

Tiền nhiệm Minh chủ một bên thoải mái thả người nằm xuống. Tang Mạch xê dịch đôi chút, để đầu của hắn gối lên chân mình.

“Hai ngày trước Úc Dương quân có tới. Lúc ấy, ngươi đang dẫn Tiểu Miêu ra ngoài.” Không Hoa chậm rãi nói. Chén rượu xinh xắn bị hắn xoay vần giữa những ngón tay, rượu vương trên môi hắn còn in loang loáng thành vệt trên miệng chén..." Hắn vẫn như lúc trước.”

Thiên quân từng không đem cõi trần tục để vào mắt kia chẳng biết từ khi nào cũng bắt đầu thi thoảng dừng chân tại nhân gian.Có khi năm ba năm liền không tới được một lần, có khi bốn năm tháng lại đi về mấy bận ...thất thường y như tính tình của hắn. Cũng có người bảo, kỳ thực là có liên quan đến tâm tình của thanh y thiên nô bên người hắn.

Câu “ Hắn vẫn như lúc trước” mà Không Hoa vừa nói, Tang Mạch nhắm mắt cũng có thể tưởng tượng ra được. Vị thiên quân tuấn tú không ai bằng kia,khuôn mặt lạnh băng, đầu mày nhíu lại, khóe miệng khẽ nhếch, đi tới nơi nào nơi ấy liền như bị gió bấc tràn qua. Đến người mù cũng có thể nhìn thấy sự ghét bỏ ngờ vực trong mắt hắn.Diễm quỷ sau một lần gặp hắn cũng chẳng tình nguyện muốn gặp lần thứ hai. Ngươi chê nhà ta nhỏ, ta còn ngại ngươi làm bẩn nhà ta!

Mặc dù vậy, Úc Dương quân vẫn xuất hiện ở đầu đường cuối phố, nơi tam giáo cửu lưu hỗn tạp không phù hợp với hắn này một lần lại một lần, một năm lại một năm. Đều bởi vì Văn Thư nhung nhớ nơi đây.

Tang Mạch nghĩ, có lẽ đây chính là yêu. Bởi vì là yêu, cho nên thay đổi. Dù cho không mong không muốn.

“Tiếp theo muốn đi đâu? Tái bắc? Kinh thành? Hay tiếp tục đi về phía nam? Sắp vào hạ rồi, vải ở Lĩnh Nam rất ngọt.” Nhắm hai mắt lại, Không Hoa lộ ra vẻ mặt biếng nhác. Hắn thân mật hỏi ý Tang Mạch.

Những chuyện trước đây thi thoảng vẫn gợn lên trong lòng Diễm quỷ. Nam Phong, Tiểu Nhu, Hoa Phi…rất nhiều rất nhiều. Chỉ là dần dần, Diễm quỷ đã thôi không so đo. Tựa như việc sinh hoạt vụn vặt thường ngày, ăn gì? ở đâu? đi đâu? toàn bộ đều để Không Hoa trù tính, chẳng bắt bẻ sân rộng hay hẹp, cửa cao hay thấp, hàng xóm có nhòm ngó hay không. Có nhiều khi, Tang Mạch chỉ đơn giản lặng yên đứng sau lưng Không Hoa, không nói gì nhìn bóng dáng nam nhân cao lớn điềm đạm bình tĩnh đem trăm công nghìn việc như thế xử lý gọn gàng. Giống như trước kia, thư đồng nho nhỏ bị phụ thân vứt bỏ cũng là ngoan ngoãn như vậy ở trong lãnh cung to lớn nhìn vị Hoàng tử gần như bị phế truất từng bước một tiến vào Tấn Vương Phủ, bước lên Kim Loan điện, cho đến khi quân lâm thiên hạ.

Thế nhưng, Không Hoa không phải là Sở Tắc Quân. Hắn luôn hỏi ý diễm quỷ, tinh tế chu đáo, cẩn thận từng li. Nhà đặt bên cạnh học quán bởi diễm quỷ thích người đọc sách, y luôn có thể nhìn thấy bóng dáng Nam Phong từ một tên thư sinh ngốc nghếch nào đó. Sân rộng một chút, vì diễm quỷ thích ngủ trưa bên vườn hoa, dưới giường còn thường có một đống vỏ hạch đào rơi tản mác. Còn nữa, phòng ngủ phải sáng sủa thoáng khí, thư trai phải sạch sẽ mộc mạc, phòng bếp cũng phải rộng chút, cho dù không nấu, dựa bên cửa nhìn cũng rất thoải mái. . . Dưới sự bố trí dày công của Không Hoa, từng thứ từng thứ đều đúng theo sự yêu thích của Tang Mạch. Diễm quỷ quay mặt không nói gì, mỗi một phần chu đáo, mỗi một lần lấy lòng của Không Hoa, cuối cùng đều rơi vào mắt y.

“Ngươi quyết định đi. Ở đâu cũng được.” Phát quan của Không Hoa hơi lỏng, vài sợi tóc mai rủ xuống tản mát ... Dứt khoát tháo phát quan xuống chải lại cho hắn, Tang Mạch cầm tóc hắn, thoải mái chậm rãi đáp.

Không Hoa hơi gật đầu, đảo mắt liền rơi vào trầm tư.

Minh phủ trong suy nghĩ của mọi người lúc nào cũng âm trầm, u ám. Cho nên minh chủ luôn mặc một thân sắc đen, áo đen mũ đen, mái tóc dày cũng đen như mực. Ngón tay trắng bệch của diễm quỷ cắm vào mái tóc hắn từ từ chải vuốt, trắng đen rõ ràng, vô cùng chói mắt, giống như ngón tay ngâm vào một đầm mực vậy. Thấy hắn hồi lâu không nói chuyện, Tang Mạch biết hắn còn đang suy tư: “Đừng đi nữa, ở lại nơi này đi.”

Không Hoa thích nơi này. Mặc dù chưa từng để lộ một câu một ý. Nhưng Tang Mạch vẫn biết. Chẳng có lý do gì, sớm chiều ở chung cùng nhau, lâu dần tâm tư của nhau cũng không cần phải đoán, chỉ nhìn thoáng qua một cái là đã hiểu ... Tương nhu dĩ mạt chẳng đếm nổi, tâm ý tương thông sớm đạt thành (khi hoạn nạn giúp đỡ nhau bao nhiêu không thể tính hết, tình cảm đã đến mức hiểu hết lòng nhau ).
Diễm quỷ nghĩ, kỳ thực chỗ này cũng không tệ. Náo nhiệt nhưng không mất sự thanh tịnh, phồn hoa mà lại ung dung thanh nhàn. Đi thêm một bước là trọng trấn phía nam từ xưa đã hưng thịnh...Lùi một bước là cầu nhỏ nước trong, một chốn vui vẻ tự do tự tại...Chẳng trách đại họa sư bên kia rời khỏi kinh thành, liền một lòng một dạ đưa cả nhà già trẻ lớn bé thẳng tới nơi này an cư.

“Hả?” Không Hoa nghe thế, đột nhiên mở mắt. Trong mắt hắn tràn đầy kinh ngạc.

Tang Mạch cúi đầu, điềm nhiên như không quấn tóc hắn thành búi, phát quan cao cao buộc chặt tại đỉnh đầu:

“Mới chỉ ở được ba năm, ở thêm mười năm nữa cũng chẳng vội gì.”

Không Hoa không đáp, kéo lấy tay y, nắm chặt trong lòng bàn tay mình. Tang Mạch để mặc cho hắn nắm, ngẩng đầu nhìn bầu trời mãi trên cao. Thiên không xanh thẳm bị lá cây dày đặc che khuất, chỉ nhìn thấy từng khoảnh từng khoảnh trời con con qua kẽ lá. Ánh mặt trời sáng rực chiếu tới, xuyên qua những mảnh trời sắc xanh đến lóa mắt, nhuộm một màu vàng rực trên viền lá xanh mướt. Gió nhẹ thoảng qua cây hải đường đang độ khai hoa thắm sắc, rơi xuống một đợt cánh hoa nhàn nhạt hồng tươi.

Lúc sau, trong bọn nhỏ chơi cùng Tiểu Miêu có thêm một đứa còn rất bé. Nó luôn thích đi theo Tiểu Miêu. Chợt, nó ngã xuống đất, Tiểu Miêu liền kéo nó dậy. Đứa nhỏ lập tức mang khuôn mặt vẫn còn vệt nước mắt chạy đi tìm cha mẹ mình. Thì ra cha nó chính là đại hoạ sư. Phu nhân hoạ sư vội vàng sai người tới mời Tang Mạch, nói là muốn cảm tạ sự quan tâm của tiểu công tử. Tang Mạch khước từ không được, liền phải đi. Phu nhân hoạ sư rất nhiệt tình, còn nói nhất định phải tặng một bức hoạ để tạ ơn.

Khước từ mấy lần chẳng được, Tang Mạch bất đắc dĩ dắt Tiểu Miêu đứng dưới tàng cây hoa đào vốn đã có rất nhiều người. Không Hoa không cùng đi, chỉ lặng lẽ đứng tại chỗ nhìn lại, giống như trước đây, giống như năm ấy, giống như những năm tháng dài đằng đẵng đếm không xong nhớ chẳng xuể, hắn đều là lặng lẽ như thế đứng sau lưng Diễm quỷ, vì y che gió ngăn mưa, vì y bung dù thêm áo, bảo vệ người mà hắn đã cắn răng thề nguyền không cần nửa phân hồi đáp.

Bỗng nhiên, người nọ dưới tàng cây hoa đào quay đầu lại: “Này, lại đây đi!”

Không Hoa giật mình. Tang Mạch đang cười cười vẫy hắn: “Còn ngẩn ra cái gì? Qua đây, vẽ bức tranh gia đình.”

Sắc liễu mơn mởn, đào hoa rực rỡ. Diễm quỷ dưới tàng cây hoa đào vẫn một thân áo trắng, sắc mặt nhợt nhạt, son phấn dày cộm che đi khuôn mặt thanh tú vốn có của y. Nhưng đong đầy đôi mắt xám tro kia, giờ phút này tràn đầy hạnh phúc.

Bởi vì là yêu, cho nên thay đổi, chẳng nề hà không tình chẳng nguyện, cho dù từng ly từng tí. Úc Dương Quân như thế, Không Hoa là thế, Tang Mạch cũng như vậy.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,156
Posts: 95634
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Diễm Quỷ - Công Tử Hoan Hỉ

Postby tuvi » 19 Jul 2019

Diễm quỷ phiên ngoại chi thiên trường nhật cửu
(Ngoại truyện: Ngày rộng tháng dài)

Xuân còn chưa tàn, hạ đã chớm sang. Mấy ngày đầu mùa, nắng còn rọi chói chang, nhưng dạo gần đây, mưa bụi giăng mù trời. Tiếng mưa cứ rả rích suốt từ nửa đêm đến rạng sáng, tí tách rơi dưới hiên nhà. Tiết trời ẩm nồm và ấm áp như thế kéo dài suốt bốn năm ngày, ấy thế mà, chỉ qua một đêm, mặt trời gay gắt đã nhô lên nơi đằng đông, trời xanh thăm thẳm, không một gợn mây. Cái nóng đến đột ngột quá, khiến cho những người đi đường hãy còn đang khoác áo bông dày than thở mãi không thôi, ai ai cũng mặt đỏ tía tai, trên trán trên cổ đầm đìa mồ hôi.

Cũng may, sau khi hoàng hôn buông xuống, vài cơn gió mát hiu hiu thổi tới, mang theo làn hơi mát rượi. Nhờ ban ngày trời quang mây tạnh mà ánh trăng đêm nay cũng đẹp mê người. Một vầng trăng tròn treo giữa không trung, được tô điểm bằng những đốm sao rải rác cả bầu trời. Từng làn gió đêm lay động cánh hoa mai. Ngồi dưới hiên nhà uống rượu, ngẩng đầu nhìn lên, bầu trời đêm thăm thẳm nom mới mềm mại và dịu êm làm sao, như tơ lụa tiến vua năm nào. Những đốm nhỏ lấp la lấp lánh khi tỏ khi mờ, cứ như thể chỉ cần đưa tay lên là hái xuống được.

“Từ thiên đình nhìn xuống nhân gian, quang cảnh như thế nào?” Người phàm luôn vọng nhìn trời xanh với một niềm kính sợ và thán phục, vậy còn những vị thần tiên đứng trên vạn dân thì sao? Từ trên mây nhìn xuống phàm trần nhỏ bé như con sâu cái kiến, thần tiên sẽ có tâm tình gì? Diễm quỷ xúc động tự hỏi.

Không Hoa ngẩn người: “Ta rất ít khi lên thiên đình.”

Sau đó, hắn thân mật nâng chén rượu rót đầy đến bên miệng Tang Mạch: “Thật ra, màu trời ở Minh phủ rất giống thế này, có điều không có ánh trăng thôi.”

Ở Minh phủ không có ngày và đêm, bầu trời trên dòng Vong Xuyên trăm năm như một, là một màu đen tăm tối, giữa cái màu mực đặc quánh ấy, lóe lên những tia sáng mịt mờ, có xám nhạt, có nâu vàng, và có cả màu máu, mãi mãi mang một thứ sắc màu hòa trộn giữa đêm sâu và bình minh. Nổi bật giữa đôi bờ hoa bỉ ngạn đỏ tươi rực rỡ, dòng Vong Xuyên với sóng nước vàng đục cuộn trào, bọt nước tung bay trên sóng càng toát lên vẻ hùng tráng yêu dị và thê mỹ.

“Có thể coi là một quang cảnh hiếm thấy.” Không Hoa nhớ lại và nói.

Diễm quỷ trong lòng hắn cúi đầu xuống bàn tay hắn, uống cạn chén rượu: “Ngươi không muốn quay về ư?”

“Không.” Chẳng hề do dự, Không Hoa đáp.

Thu cánh tay về, ôm diễm quỷ đã ngà ngà say càng thêm chặt.

Sắc mặt quỷ mị trắng bệch, nhưng hai má ửng hồng vì men rượu. Cùng với một nụ cười giễu cợt theo thói quen, y ngoan ngoãn ngả vào cái ôm của hắn: “Thực sự không muốn?”

“Không muốn.” Bình tĩnh và chân thành, Không Hoa trả lời y lần nữa.

“Ha…” Diễm quỷ nhoẻn cười thêm sâu, giọng điệu như có vẻ không tin.

Không Hoa không đáp lời, bàn tay vỗ nhẹ lên tấm lưng gầy của y, cùng y ngẩng đầu, lặng lẽ ngắm bầu trời đêm mỹ lệ hiếm có này.

Thưa bóng đâm nghiêng(Trích từ bài “Sơn viên tiểu mai” của Lâm Bô), ánh trăng mờ ảo, Tang Mạch say túy lúy rồi, gục xuống ngực hắn không nhúc nhích, hai mắt nhắm nghiền, hàng mi dài dưới mí mắt đổ xuống một vệt bóng mờ.

Không Hoa thích nhìn y khi say. Khi diễm quỷ thiếp đi, vẻ mặt nhu hoà, dung mạo đoan tường. Ráng hồng trên má còn chưa tan, như mực vẽ nhuộm hồng làn da tái nhợt. Bởi vì nét mỹ lệ ấy, mà dường như cả con người y cũng sinh động hẳn lên. Không còn là quỷ mị bạch y chỉ có thể ra ngoài khi đêm xuống nữa, mà giống như… giống như trở về làm người thanh niên nhã nhặn tú lệ năm đó, sau khi cúi đầu thi lễ, lấy tay áo thùng thình che mặt, lén chớp mắt mỉm cười với ngươi.

Một Tang Mạch như thế, chỉ mình hắn từng được thấy.

Và cả những Tang Mạch khác nữa, khi tức giận, khi vui vẻ, khi dí dỏm, khi ngồi bên song cửa sổ im lặng xuất thần, khi cười phá lên kéo Tiểu Miêu chạy vụt ra từ con hẻm nhỏ, khi nằm dưới thân hắn, ánh mắt mê đắm khó lòng kìm nén… Thiên biến vạn hoá, muôn hình muôn vẻ, tất cả đều là Tang Mạch, Tang Mạch của hắn, Tang Mạch chỉ mình hắn từng được thấy.

Nghĩ đến đó, người đứng đầu Minh phủ tiền nhiệm, cái người lãnh đạm vô tâm trong truyền thuyết ấy, thoáng nở một nụ cười trên gương mặt tuấn lãng.

Vị Thiên quân đứng trên chúng sinh chúng thần ở Thiên Sùng cung từng trưng ra vẻ mặt ‘đó là đương nhiên’ và nói với hắn: “Người của bản quân, đương nhiên hết thảy đều là của bản quân, nào đâu có hai chữ thoả mãn?”

Thái độ ngang ngược và cao ngạo đến thế quả thực trên trời dưới đất, chẳng ai sánh bằng, kiêu ngạo đến nỗi cùng là dòng dõi quý tộc như hắn đây cũng phải thấy xấu hổ.

Ngón tay lướt qua gương mặt say ngủ của diễm quỷ, từ trán xuống cằm, rồi quay lại vuốt ve gò má nóng hổi của y, cuối cùng hắn cúi đầu, đặt một nụ hôn xuống làn môi y: “Tang Mạch…”

Quỷ mị ương bướng quả nhiên chưa từng thốt lên một lời tình ái nào, dù chỉ một câu một chữ, Tang đại nhân từng dưới một người trên vạn người, từng vì hắn mà đoạt lấy thiên hạ rồi giẫm nát dưới chân cũng chưa từng nói ra một từ.

Từ nhỏ, y luôn nói là làm. Dù không làm được, y cũng nghiến răng dốc sức hoàn thành. Người ta nói, đó gọi là cố chấp.

“Thật là…” Hắn cười khổ, bàn tay dịu dàng hơn, từng cái một, chậm rãi vỗ nhẹ lên lưng y.

Tang Mạch, chữ ‘thích’ ấy, với Úc Dương quân, có nghĩa là chiếm giữ, còn với Không Hoa hắn, có lẽ hai chữ “bầu bạn” thích hợp hơn, cũng thích hợp với ngươi và ta hơn.

Ở bên cạnh ngươi, bầu bạn cùng ngươi, mỗi sớm tinh mơ chim hót líu lo, mỗi buổi hoàng hôn ánh chiều bảng lảng, mỗi đêm trăng sáng sao trời lấp lánh, thời thời khắc khắc, ngày ngày đêm đêm, tháng tháng năm năm. Chỉ cần ngươi ở trước mặt ta, chỉ cần trong mắt ta có ngươi, thế là đủ rồi.

Đủ để ta vứt bỏ mọi thứ vì ngươi, đủ để ta cùng ngươi đến khi sông cạn đá mòn.

“Chủ thượng có lời mời Minh quân đến nói chuyện.” Sau bóng cây rậm rì, có tiếng người thấp giọng nói.

“Hửm?” Diễm quỷ đang say giấc nồng, hoàn toàn không phát giác có vị khách vô duyên vô cớ xuất hiện. Không Hoa hơi chau mày, rồi giãn ra ngay, “Cũng tới lúc nàng tìm ta rồi.”

Bóng người sau gốc cây không nhúc nhích, chỉ cúi đầu im lặng chờ Không Hoa bế Tang Mạch về phòng xong, bấy giờ mới một lần nữa đưa tay ra: “Mời.”

Gió chợt nổi lên, bóng đen loang lổ, bỉ ngạn nở bừng, đỏ rực cả sân.

Lúc Không Hoa trở về phủ thì mặt trời đã mọc. Mới sáng tinh mơ, nhưng ngoài cửa thành người bán hàng rong đã dậy sớm quảy gánh vào thành. Tiểu nhị trong quán rượu vừa ngáp lấy ngáp để vừa cầm khăn lau cửa, cánh cửa viện trong con hẻm nhỏ đã kẽo kẹt mở ra, thiếu phụ mơ màng quấn hờ búi tóc đến bên cửa sổ rửa mặt chải đầu.

Không Hoa đứng trước cửa phủ nhà mình suy nghĩ hồi lâu, tiệm bánh có “món đậu xanh rất ngon” mà diễm quỷ nhắc tới mấy hôm trước hình như ở phía đông thành, có nên nhân lúc còn sớm đi mua mấy cái không nhỉ? Quán nọ đắt khách lắm, chỉ đi muộn một chốc thôi là phải đứng chờ dài cổ liền.

Đương lúc hắn mải nghĩ thì cổng chính mở ra. Tang Mạch vẫn mặc bộ bạch y thùng thình phiêu dật ấy, đứng thẳng ở bên này bậu cửa nhìn ra, trong con ngươi màu tro xám chẳng toát lên tình tự nào.

“Về rồi à?”

“Ừ.”

Không Hoa cất bước vào trong, Tang Mạch không ngăn lại mà nghiêng người để hắn vào, rồi im lặng theo sau.

Diễm quỷ sẽ không hỏi rằng đi đâu, nếu một ngày nào đó y vô duyên vô cớ biến mất thật, có lẽ Tang Mạch cũng sẽ chẳng có phản ứng gì đâu nhỉ? Diễm quỷ tính tình hờ hững vẫn sẽ bóp quả hạch đào, nhếch miệng cười mỉm, sẽ coi như thế gian chưa từng có một người tên là Không Hoa, y sẽ ôm Tiểu Miêu tiếp tục sống cuộc sống yên bình. Có lẽ, một ngày nào đó, nhìn Tiểu Miêu mỗi ngày một lớn, y sẽ láng máng nhớ tới điều gì đó qua khuôn mặt giống như tạc ấy, rồi cười sảng khoái.

Không Hoa tin Tang Mạch chắc chắn sẽ làm được điều đó. Chẳng có ai bức bách bản thân mình nhiều như y.

Lòng chợt thấy mất mát, nghe tiếng vạt áo quét đất sột soạt, nhớ về vẻ lãnh đạm như thường của Tang Mạch khi mở cửa mới nãy, Không Hoa không khỏi buông một tiếng thở dài, nên quen dần đi thôi…

“Này.”

“Hả?”

“Bánh đậu xanh, quán mới mở ở đông thành.”

“Ta đi ngay đây.”

“Quay lại.”

“Sao vậy?”

“Ăn cơm trước đã, Tiểu Miêu đói rồi.”

Bát cháo trên bàn đã nguội ngắt. Bát cháo này nằm trên bàn đã bao lâu rồi? Vậy người nấu cháo thì sao? Đã dậy tự bao giờ?

Sau đó, cuộc sống của một nhà ba người vẫn như trước kia, phẳng lặng an nhàn, không một gợn sóng.

Sau đó của sau đó, vào một ngày đúng dịp hội chùa, trên đường cái, cả một biển người chen vai thích cánh.

Không Hoa bỗng cảm thấy tay áo bị níu lại, bèn cúi đầu, thấy một cô bé có gương mặt tròn trịa, mặc một bộ quần áo màu đen, tóc huyền môi đỏ, đôi con ngươi như nước, càng làm nổi bật hai má nõn nà. Cô nhóc chừng năm sáu tuổi, trắng trẻo mũm mĩm như con búp bê đất sét lão nghệ nhân bày trước quầy.

Không Hoa ngẩn người, Tang Mạch và Tiểu Miêu bên cạnh cũng dừng bước.

Cô bé cao chưa tới thắt lưng hắn, bàn tay be bé nắm chặt tay áo Không Hoa. Cô cố gắng ngẩng đầu, đôi con ngươi đen như mực nhìn thẳng vào Không Hoa, ý bảo hắn cúi người xuống.

Không ngăn nổi ánh mắt tò mò của người xung quanh, Không Hoa do dự tới gần cô bé, ống tay áo chợt bị giật mạnh xuống, bên má bỗng thấy mát rượi.

“Ngươi…” Giật mình, Không Hoa che má lùi lại.

“Hi hi…” Cô bé bật cười, bé gái ở tuổi ấy còn chưa biết ngượng ngùng là chi, đôi môi củ ấu vui vẻ cong lên, khuôn mặt mịn màng đáng yêu như búp bê chẳng hề tỏ ra khó chịu, mà tràn ngập một vẻ hưng phấn khó tả, “Thúc thúc, đẹp lắm.”

Cô cười phá lên. Mọi người xung quanh cười đùa trêu chọc, tấm tắc khen bé con khả ái.

Cô nhóc buông tay ra rồi xoay mình hòa vào giữa đám đông, chớp mắt đã không còn bóng dáng.

Trừ Không Hoa và Tang Mạch, không một ai để ý thấy thần thái thoáng qua khi cô bé ngoảnh đầu nhìn lại, ánh mắt đằm thắm yêu kiều như thế, tuyệt đối không phải là điều một đứa trẻ bình thường nên có.

“Hừ.” Hừ nhẹ một tiếng, dưới ánh nhìn chòng chọc của đám người vây xem, Tang Mạch kéo Tiểu Miêu bỏ đi một mạch.

Nữ nhân phiền phức đó… Thoáng nhìn về hướng cô bé vừa đi, Không Hoa bất đắc dĩ lắc đầu, rồi đuổi theo Tang Mạch.

Chẳng biết diễm quỷ thế nào rồi? Chân không chạm đất, luồn lách giữa đoàn người nô nức, bay nhanh một mạch.

“Ngươi…” Đến một con phố nhỏ không người, mới thấy Tang Mạch dừng lại.

Tiến lên một bước, Không Hoa đang muốn mở miệng hỏi thì chợt thấy vạt áo bị giật mạnh xuống, khi hắn còn chưa kịp phản ứng, má đã thấy mát rượi, ở đúng chỗ bị cô bé kia hôn lúc nãy.

“…” Lần này mới là chết điếng người thật.

“Hứ.” Con quỷ kiêu ngạo một lần nữa quay phắt đi không chịu ngoảnh đầu lại.

“Tang Mạch à…” Không Hoa tiến lên, dang tay ôm y vào lòng.

“Vui lắm hử?” Giọng điệu nghe có vẻ không cam lòng.

“Ừ.” Cười to gật đầu, tiếng cười bật ra từ đôi môi mím chặt, Minh vương điện hạ tiền nhiệm từng vô ái vô hận cười đến là thoả mãn, “Đó là Diêm Cơ, xem như là… chị họ ta.”

Đồng thời, cũng là người đứng đầu Minh phủ hiện tại.

Đêm hôm ấy, bên bờ Vong Xuyên, trên cầu Nại Hà, cô bé áo đen nhàn nhã ngồi giữa biển hoa bỉ ngạn, nói với hắn bằng vẻ mặt vô cảm: “Tu vi chỉ cần tu luyện một hồi là có ngay thôi. Minh phủ mãi mãi chờ ngươi.”

Hắn cũng ngồi nghe với vẻ mặt vô cảm, không nói một lời.

Thế là, nàng hỏi lại: “Có đáng không?”

“Đáng chứ.”

“Không hối hận?”

“Không hối hận.”

“Vì sao?”

Chẳng vì gì cả.

Cuối cùng, tiếng nàng thở dài nghe xa xăm: “Rõ ràng là một việc không có hồi đáp mà…”

Sao lại không có? Nhìn xem, giờ đã có rồi đấy thôi? Còn vượt khỏi dự liệu của hắn nữa kìa.

“Cười cái gì?” Con quỷ trong lòng hắn bất mãn xoay đầu.

Không Hoa lấy ngón tay vuốt tóc hắn, chậm rãi giấu đi nụ cười: “Không có gì.”

Thế gian này, không có gì là không thể thay đổi. Tích cát thành tháp, nước chảy đá mòn thôi. Phải không nào

Hết
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,156
Posts: 95634
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Previous

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: tuvi and 33 guests