Đến tối, Tiểu Tứ Tử đã có thể rời giường, buổi chiều Tiêu Lương thượng dược cho hắn, Tiểu Tứ Tử xấu hổ vẫn hướng ổ chăn mà chui, Tiêu Lương nhìn cái mông trắng noãn của hắn mà trong lòng ngưa ngứa, nhưng đành phải nhịn xuống, nếu không Tiểu Tứ Tử sẽ mất hứng.
Thạch Đầu ở một bên vươn dài cổ qua xem, bị Tiễn Tử ngăn trở — Thạch Đầu, mông nam tử không có gì hấp dẫn nha!
Thạch Đầu bĩu môi – Có sao nha, ta trước đây còn cùng Tiểu Tứ Tử tắm qua, hơn nữa hắn cũng nhìn mông ta.
Tiễn Tử có chút khẩn trương – Thật nha, vậy ngươi về sau không được cho hắn nhìn nữa.
Thạch Đầu liếc một cái xem thường – Đáng chết.
Đêm đó, Tiêu Lương cẩn cẩn dực dực bao bọc Tiểu Tứ Tử trong lớp áo lông cừu, ôm đến trong viện, đặt ngồi trên đệm mềm, mọi người trong nhà đều ngồi ở trong sân cả, vừa uống trà vừa ăn điểm tâm.
“Pháo hoa sao?” Tiểu Tứ Tử ngẩng đầu nhìn xa về phía Tùng Giang phủ, “Nơi nào có thế?”
“Tùng Giang phủ kia hẳn là còn muốn chờ thêm chút đi, chúng ta trước phóng đã.” Vài ảnh vệ vô cùng cao hứng mà đem ra pháo hoa đã chuẩn bị tốt.
Tiểu Tứ Tử đúng là tính nết của tiểu hài tử, vừa thấy sẽ được xem bắn pháo hoa rất là cao hứng, liền giãy giụa đòi xuống, Tiêu Lương không lay chuyển được, đành phải đem hắn đặt trên lưng Tiễn Tử, Tiễn Tử cõng Tiểu Tứ Tử chạy tới chổ ảnh vệ chuẩn bị đốt pháo hoa.
Mục Phương cùng Hoa Phi Phi, còn có Công Tôn cùng Triệu Phổ ngồi trên băng ghế một bên vừa uống trà vừa nhìn ảnh vệ và bọn Tiểu Tứ Tử, Thạch Đầu phía trước vừa cười vừa nháo, chợt có một loại cảm giác rất yên bình. Trong lúc này, trong đầu Triệu Phổ hiện lên bốn từ thiên luân chi nhạc, cảnh tượng con cháu đầy sảnh đường, nhanh chóng lắc lắc đầu, cho rằng chính mình hẳn là đầu đã hỏng rồi.
Không lâu sau, pháo hoa được phóng lên, pháo hoa nơi Tùng Giang phủ xa xa cũng bắt đầu được phóng rồi, sáng rực cả một góc trời, tất cả mọi người đều ngẩng mặt lên xem…cảm thấy tuyệt vời không gì sánh được.
Cứ như vậy, Tiểu Tứ Tử ở nhà cùng Công Tôn bọn họ qua một tháng.
Ngày nọ, Tiểu Tứ Tử ngồi ở trong sân, vươn tay nhéo nhéo bụng nhỏ của bản thân, lại đưa tay nhéo nhéo bụng Thạch Đầu, cau cau cái mũi, “Thạch Đầu, bụng ngươi thế nào còn chưa lớn? Khi nào có Tiểu Bố Bố đây?”
Thạch Đầu chi chi hai tiếng, chân trước duỗi ra vỗ vỗ bụng Tiểu Tứ Tử, bị Tiểu Tứ Tử đẩy ra.
“Xem tình hình của Thạch Đầu, có lẽ phải đợi lần sau đi.” Công Tôn nói, “Lần đầu tiên dường như không dễ thành công.”
“Ân…” Tiểu Tứ Tử cong cong miệng, dùng đầu ngón chân cọ cọ Tiễn Tử bên cạnh, “Tiễn Tử, ngươi còn đang chờ cái gì, nhanh nhanh đi sinh cho ta Bố Bố đi!”
Tiễn Tử vẫy vẫy đôi cọ Thạch Đầu – Thạch Đầu, Thạch Đầu, có đi không?
Thạch Đầu nhấc chân đá văng Tiễn Tử — Ngươi muốn chết a, không cho phép trong vòng hai tháng!
Tiễn Tử nóng nảy – Tại sao nha?
Thạch Đầu bất đắc dĩ liếc Tiễn Tử — Tiểu Tứ Tử là ngốc tử, ngươi cũng ngốc nha, hai tháng mới có thể nhìn ra được.
Tiễn Tử nháy mắt mấy cái – Có…thật không?
Thạch Đầu ngẩng đầu nhìn một bên – Hừ!
Thấy Thạch Đầu và Tiễn Tử cọ đến cọ đi, Công Tôn đối Tiểu Tứ Tử nói, “Loại chuyện này cũng nói không chính xác được, chờ một tháng nữa xem sao.”
“Ân…” Tiểu Tứ Tử xoa bóp bụng mình, nhỏ giọng nói thầm, “Ở nhà càng ngày càng béo.”
Công Tôn bật cười, đưa tay chọt chọt bụng hắn, “Béo chút đáng yêu.”
“Ân…” Tiểu Tứ Tử nghĩ nghĩ, từ trong ngực lấy ra hoàng bảng ghi lại danh tính đạo tặc, trải ra bàn, chỉ thấy mặt trên gần như đã được đánh dấu gạch chéo cùng dấu móc… Mục Phương đầu kia tin tức rất linh hoạt, một khi có tên đạo tặc nào bị bắt được, sẽ nói cho Tiểu Tứ Tử, sau đó danh tính của tên đạo tắc đó bị Tiểu Tứ Tử đánh một cái gạch chéo thật to. Còn có một ít mất tích hoặc đạo tặc thay hình đổi dạng, sẽ bị đánh một dấu móc to, chẳng hạn như Mãng Lạc.
Tiểu Tứ Tử giơ hoàng bảng trên dưới trái phải nhìn một lượt, thấy còn thừa lại tên đạo tặc ở Mạc Bắc. Nhưng mà tên đạo tặc này không rõ tên, cũng không có miêu tả kỹ năng, toàn bộ tư liệu đều là không biết.
Tiểu Tứ Tử cau mày hỏi Công Tôn, “Phụ thân, tên đạo tặc này là ai a?”
Công Tôn đến nhìn thoáng qua, lắc đầu, “Việc này ta cũng không rõ, tên đạo tặc này thân phận cực kỳ bí hiểm, hơn nữa nghe đâu trên người hắn đeo theo không biết bao nhiêu nhân mạng, nhiều danh bộ cũng đối hắn không có biện pháp.
Tiểu Tứ Tử đưa tay sờ sờ cằm, “Ân… Nơi này còn vẽ một cái vòng đen, có ý tứ gì?”
“Mạc Bắc bên kia là ổ đạo tặc a.” Triệu Phổ đi tới, ngồi xuống bên người Công Tôn, tiếp nhận hoàng bảng trong tay Tiểu Tứ Tử, nhìn nhìn một chút, “Chỗ này, theo ta được biết tập trung không ít tên cường đạo đào thoát từ vùng khu vực đồng bằng.”
“Nga?” Tiểu Tứ Tử tựa hồ cảm thấy hứng thú mà tiến đến, “Bọn họ vì sao lại tụ hội ở vùng biên cảnh nha?”
“Đám kia đều là người lưu vong.” Tiêu Lương nói, “Ở vùng Trung Nguyên có quan lại truy đuổi, còn có món nợ nhân mạng trên giang hồ, không có chỗ dung thân, cho nên mới phải lưu lạc nơi tha hương. Bất quá đa số bọn hắn đều có chút khí tiết, không muốn nhờ vả Liêu Quốc hoặc Tây Hạ, cho nên nơi này càng tụ càng nhiều, gần như đã trở thành một ổ những tên đạo tặc.”
“Ân.” Hoa Phi Phi gật đầu, “Nghe đâu, những người đó đều nghe theo mệnh lệnh một người thần bí, có khả năng chính là tên đạo tặc Mạc Bắc kia.”
“Nga…” Tiểu Tứ Tử hai tay nâng cằm, tựa hồ càng ngày càng cảm thấy hứng thú.
“Cẩn nhi.” Tiêu Lương vươn tay chọt chọt hắn, “Nghĩ gì thế?”
Tiểu Tứ Tử cười tủm tỉm, “Tiểu Lương tử, chúng ta đi Mạc Bắc đi, đi gặp tên cướp sa mạc kia, nói không chừng hắn cũng giống như Mãng Lạc đều là người tốt?”
Mọi người hai mặt nhìn nhau, Công Tôn có chút không muốn, hỏi “Tiểu Tứ Tử, mới vừa hết năm, ngươi lại muốn đi a?”
Tiểu Tứ Tử có chút áy náy mà nhìn Công Tôn, nhỏ giọng nói, “Sau khi xử lý xong án tử, sẽ trở lại cùng phụ thân.”
Công Tôn bất đắc dĩ nhìn Triệu Phổ bên cạnh, Triệu Phổ khoát khoát tay – Ai nha, hắn cũng đã thành thân, người đã lớn như vậy, thích đi chỗ nào thì đi chỗ nấy a.
Công Tôn khẽ nhíu mày, hắn cảm thấy Triệu Phổ như thế có chút cảm giác như là xú lão đầu? (vơn nhưng ko phải là lão đầu anh à,,Phổ ca của em là “xú” nam tử đẹp zai uy phong nhất hé hé hé)
Sau đó, mọi ngươi thương lượng một chút, ba ngày sau khởi hành, ảnh vệ đều đi chuẩn bị đồ vật cần dùng, còn lại Tiểu Tứ Tử, Tiêu Lương, Mục Phương và Hoa Phi Phi cùng nhau nghiên cứu lộ trình.
Công Tôn không có biện pháp, đành phải chuẩn bị mã xa, đem y phục để vào đầy xe, hắn chỉ biết Mạc Bắc rất lạnh, sợ Tiểu Tứ Tử bị lạnh.
Triệu Phổ ở một bên nhìn Công Tôn bận rộn, sau đến gần, “Thân ái, gấp cái gì, cũng không phải lần đầu xuất môn, y phục nếu như không đủ, ở nơi đó mua không được sao? Dù sao còn có hai ta đi theo nữa.
Công Tôn tự tay thu thập đồ đạc, trầm mặc một hồi, đột nhiên nói, “Lần này, ta không nghĩ sẽ đi theo.”
Triệu Phổ giật mình mà giương mắt nhìn, ngoáy ngoáy lỗ tai, có chút không rõ ràng lắm, vẫn cho rằng có phải hay không chính mình nghe lầm, liền hỏi lại, “Thân ái, ngươi nói…không đi theo?”
“Ân.” Công Tôn gật gật đầu, vừa gấp y phục vừa ngồi xuống, tựa hồ xuất thần.
“Thân ái, ta không sao cả.” Triệu Phổ đi nhanh đến ngồi bên cạnh Công Tôn, “Ngươi nếu như không yên tâm, hai ta liền đi theo.”
“Không phải…” Công Tôn nghĩ nghĩ, mới nói, “Tiểu Tứ Tử chung quy cũng đã lớn, ngươi cũng nói, nó cũng đã thành thân, ta muốn đối nó mà nắm lấy không buông, với nó không có lợi.”
Triệu Phổ gật gật đầu, suy nghĩ một chút, lại hỏi, “Ngươi không lo lắng sao?”
“Nó có Tiểu Lương tử bọn họ chăm sóc, còn có ảnh vệ hỗ trợ, hơn nữa một đường này đi tới, vài án tử đã phá trước kia, Tiểu Tứ Tử cũng rất tài giỏi, nhiều manh mỗi đều là nó phát hiện.” Công Tôn cười cười, “Tuy rằng đa phần đúng là ngốc có ngốc phúc, bất quá nó so với người khác cũng có điểm mạnh mẽ riêng… Ta không thể theo nó cả đời, đây là thời điểm để nó tự đi rồi.”
Triệu Phổ nhìn chằm chằm Công Tôn một lúc lâu, có chút bất đắc dĩ lắc đầu, vươn tay đem Công Tôn ôm lấy, đặt lên trên đùi mình.
“Ngươi làm gì vậy?” Công Tôn cảm thấy có chút không được tự nhiên, động động vài cái.
“Thân ái… Đừng lo.” Triệu Phổ hôn Công Tôn một ngụm, “Này không phải còn có ta sao?”
Công Tôn liếc trắng mắt, không nói lời nào.
“Không sao cả, chúng ta trước cứ tiêu dao một vài ngày, chờ ngày nào đó ngươi thật sự lo đến hoảng, chúng ta lại đi xem chúng nó, không phải là được sao?” Triệu Phổ cười nói, “Còn có a, ngươi là phụ thân Tiểu Tứ Tử, ngươi có thể gọi nó mỗi khi chấm dứt một cái án tử, liền về nhà ở liền mấy tháng, sau đó lại đi tiếp, Tiểu Tứ Tử với ngươi thân thiết như vậy, chắc chắn sẽ đồng ý.”
Công Tôn nghĩ nghĩ, gật đầu, trên mặt hiện lên ý cười.
Tiêu Lương trở lại phòng, Tiểu Tứ Tử đang thu thập hòm thuốc, thấy hắn tâm sự nặng nề, liền hỏi “Cẩn nhi, làm sao vậy?”
Tiểu Tứ Tử nhìn nhìn Tiêu Lương, “Ân, Tiểu Lương tử, hiện tại ta đi, phụ thân có hay không mất hứng a?”
“Thế nào lại thế?” Tiêu Lương xoa xoa quai hàm hắn, “Tiên sinh hiểu rõ ngươi nhất mà.”
“Ân…” Tiểu Tứ Tử ngồi xuống bên giường nói, “Chúng ta về sau mỗi khi chấm dứt một án tử, hãy trở lại thăm phụ thân đi a?”
Tiêu Lương gật đầu, lại sờ đầu Tiểu Tứ Tử, Triệu Phổ vừa cho hắn biết, lần này hắn cùng Công Tôn sẽ không đi theo, vậy nên an nguy của Tiểu Tứ Tử đều dựa vào hắn, nếu như khi trở về Tiểu Tứ Tử mất đi một miếng thịt, Công Tôn sẽ liều mạng cùng hắn.
Tiêu Lương nhìn nhìn gương mặt da thịt nộn nộn của Tiểu Tứ Tử, tiến đến hôn một cái, cười nói, “Cẩn nhi, chúng ta ngày kia liền khởi hành.”
“Ân.” Tiểu Tứ Tử gật đầu, nghĩ đến hành trình mới, còn đi bắt đạo tặc, trong lòng cực kỳ thư sướng.
Ngày thứ ba… Mọi người đã thu thập xong hành lý, sau khi cùng Công Tôn và Triệu Phổ lưu luyến không rời liền lên thuyền hướng đến Tùng Giang phủ, chuẩn bị đi đường bộ mà đi tới Mạc Bắc.
Tiểu Tứ Tử bọn họ theo lộ trình đi rất nhanh, có lẽ bởi trong khoảng thời gian ở Tiêu Dao đảo được bồi dưỡng tốt, cho nên một đám đều rất hăng hái.
Đảo mắt một chốc, mọi người đã lên đường được nửa tháng, rất nhanh sẽ đến Hắc Phong Thành nơi biên cảnh Mạc Bắc. Thạch Đầu mấy ngày nay đột nhiên trở nên lười biếng, lúc nào cũng chen chúc trong mã xa cùng Tiểu Tứ Tử, thỉnh thoảng ngủ liên tục, còn không thì rủ rượi, nhưng thức ăn này nọ thật ra vẫn có thể nuốt trôi.
Tiểu Tứ Tử phát hiện một hiện tượng gây kinh hỉ — Bụng Thạch Đầu tựa hồ là lớn hơn một ít.
“Thạch Đầu, ngươi cho ta sờ sờ bụng nào!” Tiểu Tứ Tử ghé vào bên cạnh Thạch Đầu, đưa tay muốn sờ bụng của hắn, Thạch Đầu lại không cho.
Gần đây Thạch Đầu luôn nằm úp sấp, che bụng không cho người khác sờ vuốt.
Tiểu Tứ Tử cứng rắn quấy rầy, nghĩ nhân cơ hội đưa tay xuống sờ bụng Thạch Đầu, nhìn xem có phải hay không có tiểu bảo bảo, Tiễn Tử cũng ở bên ngoài mã xa nhìn quanh Thạch Đầu, trông bộ dáng Thạch Đầu như là – Thật sự có nha!
Ảnh vệ cố ý thả chậm tốc độ đi đường một chút, sợ xóc nảy khiến Thạch Đầu không thoải mái. Thạch Đầu bị Tiểu Tứ Tử quấn lấy có chút phiền, liền lăn qua hướng bụng lên trời, để cho hắn sờ.
Tiểu Tứ Tử vươn tay nhẹ nhàng sờ sờ… Dường như thật sự có a! Vừa nghĩ, liền dán lỗ tai đến bụng Thạch Đầu nghe thử, sau đó vừa mừng vừa sợ hô lên. “Oa! Có hai tiếng tim đập!”
Tất cả mọi người vui vẻ, “Xem ra thực sự là có mang rồi?”
Tiểu Tử Tử niết tai Thạch Đầu, “Thạch Đầu, hảo nha!”
Thạch Đầu vẫy vẫy đuôi cùng lỗ tai – Kia!
Tiểu Tứ tử bọn họ đi rồi, Triệu Phổ cùng Công Tôn ở Tiêu Dao đảo cũng tự tại, không đúng, xác thực mà nói, tự tại là Triệu Phổ, hiện tại trên đảo trừ bỏ rất nhiều nha hoàn, gia nô ra, chỉ còn lại hai người bọn họ. Công Tôn ngoại trừ mỗi ngày đến bờ biển hai mắt nhìn chăm chú, tính tính thời gian, thời điểm ăn cơm đi ngủ đều nhắc hai tiếng Tiểu Tứ Tử, cái khác hẳn là không tồi.
Triệu Phổ tính toán, bằng không tìm một chỗ dạo chơi vài ngày cho khuây khỏa, dù sao cũng là thời khắc xuân về hoa nở, đang nghĩ ngợi, đột nhiên gia nô báo lại, nói có người đến, tìm Triệu Phổ.
Triệu Phổ buồn bực, tâm nói người nào a? Lúc này, chợt nghe bên ngoài có người kêu to, “Nguyên soái!”
Triệu Phổ nghe thanh âm rất quen tai, giương mắt vừa nhìn, chỉ thấy Hạ Nhất Hàng giống như đang bay vào, không phân nặng nhẹ mà hướng đến Triệu Phổ ôm một cái, bắt đầu cao giọng khóc lớn, “Nguyên soái a, đã lâu không gặp a! Ảnh vệ đâu? Các huynh đệ đâu? Tiểu Tứ Tử đâu?”
Triệu Phổ bị thanh âm hắn chấn động màng nhĩ, đưa tay đào đào lỗ tai, hỏi “Tiểu tử ngươi không phải đang cùng Tề Nhạc thần tiên quyến lữ sao, như thế nào bây giờ lại đến đây?”
Hạ Nhất Hàng nhìn nhìn ngoài cửa, chỉ thấy Tề Nhạc một thân áo trắng, phiêu phiêu đi vào, cấp cho Triệu Phổ một cái lễ, “Vương gia, biệt lai vô dạng.”
Triệu Phổ gật gật đầu, Công Tôn bên cạnh liên tục bị xem như không khí, có chút không vui, vỗ Hạ Nhất Hàng một cái.
Hạ Nhất Hàng xoay mặt, vừa nhìn lập tức muốn đi đến ôm một cái, ngoài miệng la to, “Vương phi!”
Còn chưa kịp đến đã bị Triệu Phổ ở phía sau nắm cổ áo ném trả lại cho Tề Nhạc, “Hai ngươi sao lại đến đây a? Như thế nào không mang theo lễ vật?”
Công Tôn có chút bất đắc dĩ mà trừng mắt nhìn Triệu Phổ, nói “Gần đây có khỏe không, trước ngồi xuống rồi nói.”
“Ách, Vương gia, ta lần này tới là có công sự a.” Hạ Nhất Hàng còn thành thật nói.
Triệu Phổ nghe xong hơi nhíu đầu mày, Hạ Nhất Hàng bây giờ còn ở trong quân nhậm chức, hơn nữa cấp bậc rất cao, bất quá chính mình đã sớm không để tâm sự tình nữa, thế nào có công sự lại tìm đến mình? Nói cách khác, Triệu Trinh bảo hắn tới?
“Xảy ra chuyện gì?” Triệu Phổ hỏi.
Hạ Nhất Hàng từ trong bao quần áo lấy ra một phần chiếu thư, đưa cho Triệu Phổ, “Người xem xem.”
Công Tôn cũng đi qua, Triệu Phổ mở ra chiếu thư, vừa thấy nội dung hai người đều là sợ hãi, đồng thanh hỏi, “Thiệt hay giả?”
Mã xa Tiểu Tứ Tử bọn họ đã đi đến Hắc Phong Thành, này không hổ là Hắc Phong thành kề cận đại mạc, bão cát rất lớn, hơn nữa vùng Mạc Bắc khí hậu so với Trung Nguyên lạnh hơn, gió thổi trên mặt, cảm giác đau đớn như kim châm.
Tiểu Tứ Tử nằm bên trong mã xa, bên cạnh là Thạch Đầu lông xù ấm áp, đang nghiêm túc xoa bóp cho Thạch Đầu, trước xoa móng vuốt, sau xoa đến cổ, nghe nói việc này giúp Thạch Đầu thả lỏng gân cốt, bởi vì thường xuyên nằm ở trong xe lười động, cho nên cần xoa bóp nhiều.
Thạch Đầu thoải mái mà nằm úp sấp rên hừ hừ.
Từ sau khi Thạch Đầu có tin vui, Tiễn Tử liền thể hiện bộ dáng một lão ba đúng chuẩn, đi theo phía sau mã xa, vẻ mặt cảnh giác, trông chừng Thạch Đầu một tấc không rời.
Mọi người thật vất vả vào thành, lại phát hiện – trong thành thật hoang vắng a.
“A?” Tiểu Tứ Tử chui ra mã xa nhìn thoáng qua, có chút giật mình hỏi Tiêu Lương, “Tiểu Lương tử, Hắc Phong thành sao lại hoang vắng như thế này a?”
“Gần đây có lẽ bão cát khá lớn.” Hắc Ảnh bọn họ có vẻ quen thuộc địa lý và hoàn cảnh vùng Mạc Bắc, lên tiếng, “Bình thường thành trấn như thế này cũng không có nhiều người ngụ lại, phần lớn là thời điểm đánh giặc dùng để dựng tòa thành, bất quá hiện tại một người cũng không nhìn thấy, cũng là thời điểm hiếm hoi đi.”
“Nga…” Tiểu Tứ Tử gật đầu, “Thì ra là thế a.”
Lúc này, sắc trời dần tối, mắt thấy nên tìm một chỗ trọ, nhưng mọi người ở trong thành đi xem xét một phen, chính là không tìm được chỗ có thể đặt chân nghĩ lại tại địa phương này.
“Di?” Tiểu Tứ Tử có chút không rõ, “Cho tới bây giờ còn chưa thấy qua bất kỳ khách điếm hay tửu lâu nào hết a?.”
“Ân…” Mục Phương sờ sờ cằm, “Gần đây có phải hay không xảy ra chuyện gì a, vùng này tuy rằng nguyên bản rất hoang vắng nhưng cũng là lần đầu thấy vắng vẻ thành cái dạng này a.”
“A!” Tiểu Tứ Tử chui đầu qua cửa xe mà nhìn ra bên ngoài, nhìn thấy trong ngõ hẻm không xa, có một người đi đường đang nhìn họ, vừa thấy có người chú ý tới mình liền vội vã xoay người bỏ chạy.
Hoa Phi Phi nhún người nhảy tới, một phen đè lại đầu vai người nọ.
Người nọ nhanh chóng kêu cứu mạng, Hoa Phi Phi có chút bất đắc dĩ, “Ngươi kêu cái gì nha, chúng ta chính là đi ngang qua mà thôi, nghĩ muốn hỏi ngươi đường đi thế nào.”
Người nọ lúc này mới ngừng giãy dụa, an tĩnh lại, giương mắt nhìn Hoa Phi Phi, hỏi “Các ngươi muốn đi đâu a?”
Hoa Phi Phi nghĩ nghĩ, hỏi “Phụ cận có khách điếm không? Chúng ta đêm tối muốn tìm nơi dừng chân… Còn có a, Hắc Phong thành này có chuyện gì xảy ra ở đây a? Sao lại hoang vắng thế này?”
Người dân địa phương kia nghe xong, nghĩ nghĩ một chút rồi nói, “Người tại Hắc Phong thành gần như đều chạy trốn, bởi vì gần đây trên trời xuất hiện dị trạng khác thường, tất cả mọi người sợ là có tai họa hoặc có thể có chiến tranh… Dù sao đều là đánh giặc đánh đến sợ cho nên chạy cả rồi.”
“Vậy nơi nào có thể qua đêm?” Mục Phương tò mò hỏi, “Dù sao vẫn có nơi có thể ở đi?”
“Ân…” Phía trước không xa là vùng biên giới Hắc Phong thành và Đại Liêu, có một khách điếm người có thể ở lại… Chỉ có điều…”
“Chỉ có điều sao?” Hai ảnh vệ hiếu kỳ hỏi.
Người nọ đè thấp thanh âm nói, “Khách điếm Hắc Phong, nơi đó là hang ổ của những tên đạo tặc, nhiều tên trộm lui tới… Các ngươi phải cẩn thận, bất quá ta xem vài vị tựa hồ đều giỏi công phu, hẳn là không việc gì đi.”
Nhãn cầu Hoa Phi Phi có chút xoay chuyển một vòng, đem người thả ra, xoay người trở về mã xa.
Mọi người nhìn nhau, đánh xe hướng địa phương Hắc Phong đi đến.
Tiểu Tứ Tử ở trong mã xa có chút lắc lư, vừa uy bánh bột ngô côn trùng cho Thạch Đầu ăn. Thạch Đầu gần đây ngoan ngoãn không ít, Tiểu Tứ Tử cũng hết sức lưu tâm nó, ban đêm cùng nó ngủ cùng một giường, đáng thương cho Tiêu Lương phải ra ngủ ở nơi khác trông chừng, còn lại Tiễn Tử tinh thần sáng láng, cả ngày làm thủ vệ cho bọn họ.
“Thạch Đầu.” Tiểu Tứ Tử đem một chút miếng bánh bột ngô côn trùng nhét vào miệng Thạch Đầu, cười tủm tỉm hỏi, “Nếu sinh Bố Bố, ngươi muốn là đực hay cái thế?”
Thạch Đầu trong miệng nhai nhai, nhìn Tiểu Tứ Tử — Ai biết a, đều như nhau cả mà.
“Hắc hắc.” Tiểu Tứ Tử đưa tay nhẹ nhàng mà sờ sờ cái bụng đã tròn trịa của Thạch Đầu, cười nói, “Tiểu trảo ly còn nhỏ, nhất định cực kỳ cực kỳ khả ái!”
Thạch Đầu có chút bất đắc dĩ mà nhìn hắn một cái, chi chi hai tiếng – Lại khả ái, ngươi cũng không có khả ái!
Tiểu Tứ Tử tiến tới, nắm lỗ tai Thạch Đầu,, sau đó bất ngờ tiến đến phía sau xốc đuôi Thạch Đầu lên xem thí thí, hiếu kỳ hỏi, “Không biết có phải sinh ra từ đây ko a.”
“Chi chi!” Thạch Đầu vội vã tránh ra, dùng cái đuôi che lại, bất mãn – Ngươi lại xem ta, đáng ghét, ta đã lập gia đình rồi!
Tiểu Tứ Tử nháy mắt mấy cái, ngưỡng mặt, “Tỏ vẻ cái gì, đến lúc đó nói không chừng còn muốn ta đỡ đẻ nha.”
Không lâu sau, mã xa ngừng lại, chợt nghe bên ngoài mã xa Tiêu Lương thấp giọng nói, “Cẩn nhi, đến rồi.”
Tiểu Tứ Tử vén màn xe lên, nhảy ra, chỉ thấy lúc này trời đã tối, đại mạc một mảnh mênh mông, xa xa đúng là Hắc Phong thành.
Tiểu Tứ Tử ngẩng mặt, nhìn bầu trời đầy sao kia, cảm giác bầu trời thật gần so với trước đây đã nhìn, cho tới bây giờ chưa từng thấy gần đến thế.
“Cẩn nhi.” Tiêu Lương vươn tay kéo Tiểu Tứ Tử, “Vào khách điếm.”
Tiểu Tứ Tử quay đầu lại, mới chú ý tới, phía sau có một tòa khách điếm. Vách tường màu đen, bên trên có một tấm biển nền đen, chữ viết to màu trắng – Khách điếm Hắc Phong.
Tiểu Tứ Tử hơi hơi nhíu mày, “Khách điếm này vì sao trông không được tự nhiên nha?”
Tiêu Lương và Mục Phương nhìn nhau, cũng đề cao cảnh giác.
Thạch Đầu cũng lảo đảo từ trong xe ngựa đi xuống, Tiễn Tử chạy nhanh đến khẩn trương theo bên cạnh, mọi người cùng nhau một chỗ, hất lên rèm cửa, đi vào Hắc Phong khách điếm.
Tại Tiêu Dao đảo, Triệu Phổ mở cửa thư phòng, đi đến bên trong, đem thanh cổ đao đã treo thật lâu trên vách xuống, giơ lên trước mắt nhìn nhìn, cúi đầu không nói.
“Thật lâu không thấy ngươi dùng Tân Đình Hậu, phải chăng nó cũng không nhận biết ngươi?” Công Tôn từ bên ngoài đi đến, cười hỏi.
Triệu Phổ cầm đao nhìn một chút, nhẹ nhàng dùng ngón tay mình xẹt qua lưỡi đao Tân Đình Hậu kia… Nháy mắt máu đỏ thẫm, dọc theo thân đao hoa văn kỳ lạ hiện ra….
Công Tôn đứng bên cạnh, cảm giác Tân Đình Hậu chấn động một chút… Phát ra một hồi thanh âm có chút cổ quái, giống như thở dài…
Công Tôn kinh ngạc mở to hai mắt hỏi, “Sao lại như vậy?”
“Cái này gọi là Tỉnh đao.” Triệu Phổ thản nhiên nói, “Tiểu tử này, chỉ có máu của ta mới làm cho nó hưng phấn như thế này mà thức tỉnh.”
Quả nhiên, thanh đao Tân Đình Hậu giống như có một loại sinh mệnh như người bình thường, biến thành màu đỏ chói mắt, mà quanh thân lại càng đen, yêu dị nói không nên lời.
“Thật không hổ là yêu đao.” Công Tôn lắc đầu, thở dài hỏi, “Ngươi thực sự muốn đi?”
Triệu Phổ hơi nhíu mày, thật lâu sau mới nói, “Nếu không phải sơn cùng thủy tận *, Triệu Trinh sẽ không cầu ta.”
Công Tôn cúi đầu, một lúc sau mới hỏi, “Đại Tống ta không có binh tướng khác sao?”
Triệu Phổ xoay mặt nhìn Công Tôn, cười hỏi, “Sao thế.. Đau lòng ta?”
Công Tôn trừng mắt nhìn hắn, “Ngươi còn có tâm tư đùa giỡn sao? Lưu tướng quân trước đó, cũng là danh tướng, thế nhưng mang theo hai mươi vạn nhân mã đi, trong một đêm biến mất không thấy bóng dáng tăm hơi đâu, sống không thấy người, chết không thấy xác. Ai biết sẽ phát sinh chuyện gì?”
Triêu Phổ gật gật đầu, “Người Liêu lần này đến đã có chuẩn bị, tuy rằng không biết cụ thể dùng phương pháp gì, nhưng mà ta hiểu rõ, tuyệt đối không phải yêu pháp.”
“Ta cũng đi!” Công Tôn trầm mặc một hồi, nói “Ta mặc dù không biết đánh giặc, nhưng ít nhất còn biết rõ nhiều chuyện cổ quái, ta cũng không muốn ngốc ở trên đảo chờ.”
Triệu Phổ nở nụ cười, gật đầu, “Ta đương nhiên muốn dẫn ngươi đi… Vạn nhất thực sự không khéo rơi vào tay địch, cũng muốn kéo ngươi cùng đầu thai chuyển thế.”
Công Tôn có chút bất đắc dĩ mà trắng mắt liếc Triệu Phổ, sau đó tâm sự nặng nề nói, “Tiểu Tứ Tử đang ở nơi đó… Đây là điều ta lo lắng nhất.”
“Này…” Triệu Phổ thở dài nói, “Bất quá có Tiểu Lương tử bọn họ ở đó, hẳn là không có việc gì.” Nói xong, Triệu Phổ nhìn Tân Đình Hậu trên tay, “Lần này nếu như có thể đại nạn không chết… Ta muốn đem thanh Tân Đình Hậu này trao cho Tiểu Lương tử, hắn từ nhỏ đã bắt đầu trông mong… Vẫn là trao hắn hơi chậm chút.”
Công Tôn cười cười nói, “Còn không phải ngươi lòng dạ hẹp hòi, hòm thuốc của ta đều đã đem cho Tiểu Tứ Tử.”
Triệu Phổ đi đến, tại đầu Công Tôn hôn một cái, nói “Mấy ngày nữa, nhân mã tập trung, ta sẽ dẫn ba mươi vạn đại quân đi, chúng ta trước tiên nghĩ cách thông báo cho Tiểu Tứ Tử bọn họ, sau đó hợp lại. Tiểu Tứ Tử ở bên cạnh ngươi, ngươi mới có thể an tâm theo ta cùng một chỗ đánh giặc được.”
Công Tôn nhìn Triệu Phổ, gật đầu.
Tiểu Tứ Tử bọn họ vào khách điếm Hắc Phong, liền nghênh đón một cỗ nhiệt thổi đến, bên trong được đặt rất nhiều chậu than đang cháy to, so với bên ngoài ấm hơn rất nhiều.
Nguyên lại là khách điếm có không ít thực khách.
Tiểu nhị vội vã chạy ra nghênh đón, “Các vị khách quan dừng chân hay ở trọ a?”
“Trước ăn uống, sau ở trọ.” Tiêu Lương nói, “Có phòng thượng hạng không? Chúng ta muốn ba gian.”
“Có có!” Tiểu nhị nhanh chóng gật đầu, lại nhìn thoáng qua Thạch Đầu và Tiễn Tử, cười nói, “U, đây không phải là trảo ly sao? Này rất hiếm a.”
Mọi người liếc mắt nhìn nhau một cái, không hổ đã đến Tây Bắc, thậm chí cũng có người nhận ra trảo ly.
Sau đó, mọi người ngồi xuống ăn cơm.
Thức ăn vùng Tây Bắc trước giờ Tiểu Tứ Tử chưa từng ăn qua, mọi người nướng một con dê, thịt rất mềm, Tiểu Tứ Tử thưởng thức vị cay của món ăn Tây Bắc, môi hồng hồng, ra một thân mồ hôi, cảm thấy đúng là sảng khoái a.
Mục Phương cùng Hoa Phi Phi nhìn xung quanh, chỉ thấy thực khách bên trong tốp năm tốp ba, giống như dân bản địa, hoặc là người đã sinh sống lâu ở nơi này, nhưng không có thương gia lai vãng, cảm thấy có chút buồn bực.
“Không đúng a.” Mục Phương nhíu mày, “Này Hắc Phong Thành là nơi lui tới trọng yếu của vùng Tây Bắc, như thế nào một người đi đường cũng không có a?”
Lúc này, tiểu nhị đến châm trà cho mọi người, Hắc Ảnh hỏi hắn, “Tiểu nhị, Hắc Phong Thành làm sao vậy? Thế nào một người cũng không có?”
Tiểu nhị nhìn nhìn mọi người, cười hỏi, “Các vị là người từ nơi khác tới?”
Tất cả mọi người gật gật đầu.
Tiểu nhị cười thần bí, lắc đầu, “Các vị không biết đi? Sắp đánh trận rồi.”
“Cái gì?” Tiểu Tứ Tử đang gặm một khúc sườn dê, lẽ ra cảm thấy mùi vị rất tốt, đột nhiên nghe đến hai chữ đánh giặc, mùi vị gì cũng đều không còn, khó hiểu không giải thích được hỏi, “Ai cùng ai giao chiến?”
“Còn có thể là ai?” Tiểu nhị thần thần bí bí nói, “Liêu quốc và Đại Tống.”
“Không phải đã nghị hòa sao?” Mục Phương cau mày, “Tại sao lại đánh nhau?”
Tiểu nhị cười khan hai tiếng, nói “Ai, không phải ta nói a… Lúc này, cũng không phải chuyện đùa, phỏng chừng Đại Tống sắp mất nước!”