Phùng Long Ẩn - Đỗ Thanh Tú

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Phùng Long Ẩn - Đỗ Thanh Tú

Postby tuvi » 12 Jul 2019

Dựa trên câu chuyện có thật xảy ra cách đây gần 20 năm tại xóm 9 xã Vũ Tây huyện Kiến Xương , tỉnh Thái Bình

Image

Tác giả : Đỗ Thanh Tú


Phần 1 : Động thổ

Gia đình nhà ông Rạng nằm ven con sông Hồng, được bao trùm bởi cây cối xunh quanh nhà, Ông cũng sinh được 2 người con trai, cả 2 đã đều lấy vợ, người con cả là anh Bình đã sinh được 1 đứa con trai 7 tuổi tên là Khánh. Còn người con út tên là Sinh, anh vừa lấy vợ nên vẫn ỏ tạm cái nhà kho của nhà ông Rạng, Nhà ông Rạng đất đai nhiều và rộng, bên trái là 1 khoảng đất rộng trồng nhiều chuối , nhưng ở giữa có 1 cái miếu không biết là bao giờ mà bấy lâu nay ông vẫn thờ cúng, cây trứng gà mọc ngay cạnh đâm cao hẳn lên vườn chuối làm cái miếu thấy thiêng liêng, trước của nhà ông là cái sân gạch đã rêu xanh, xa hơn là cái ao rộng để gia đình có nước sinh hoạt cho hằng ngày, cuộc sống của gia đình ông Rạng cứ thế trôi qua êm đềm cho tới 1 ngày anh Sinh gom được 1 số tiền mà muốn xin mảnh đất ở vườn chuối để xây 1 ngôi nhà, Ông bà Rạng thấy con muốn xây nhà cũng đồng ý, có đứa con ở ngay sát nhà, lúc nào ốm đau thì có người chạy sang chạy lại, như thế cũng tiện lúc ốm đau. Nhưng ông Rạng trầm ngầm lại , ông đang nghĩ đến cái miếu bấy lâu nay thờ cúng, giờ phá đi sợ có điềm không lành, ông chợt nghĩ thế rồi cũng nói cho bà Rạng và con trai về vấn đề cái miếu, Bà rạng gắt giọng: Ông chỉ lo hão, tôi sẽ đi mời thầy về để yểm miếu ra chỗ khác, mình không thờ ở đấy mà xây ra chỗ khác, ông lo gì
Anh Sinh cũng đồng ý với mẹ là làm như thế là được: Vậy mai con bảo nhà con sắp cái lễ, rồi mời thầy về cúng,
Ông Rạng cũng xuôi vì con nó muốn làm nhà, mà mình lại cản vì cái miếu nhỏ ấy.
Thế rồi hôm sau anh Sinh bê mâm lễ tươm tất đặt sát cái miếu, chỉ chờ thầy tới là làm lễ, Anh Bình cũng chạy qua xem thầy cúng rồi có gì anh với Sinh sẽ đào luôn cái miếu lên, và xây ở chỗ mới để tiện mấy hôm nữa cho thợ dễ đào móng .
1 lát sau bà Rạng đon đả đi về gọi lớn: Ông nó với mấy đứa chuẩn bị xong chưa, thầy về rồi ,
Ông Rạng đang hút điếu thuốc vội dập chạy ra : Mời thầy vào nhà uống nước rồi giúp cho nhà con với ạ.
Ông thâỳ mặc áo dài, đằng sau giắt 1 chiếc kiếm gỗ, râu tóc bù xù, nghe nói là thầy giỏi ở vùng. Lúc đi dọc đường bà Rạng đã kể hết với ông rồi, ông trầm tư đi dọc quanh nhà, rồi đến cái miếu ông dừng lại, mặt ưu tư lắm
Thấy mặt thấy có vẻ không tốt, ông rạng hỏi: Liệu có chuyển miếu ra chỗ khác không thầy.
Ông thầy nói: Chỗ miếu này là trung tâm của long mạch, âm khí mạnh lắm thế nên ngày xưa họ đã yểm bùa và xây miếu để làm giảm âm khí đi, bây giờ chuyển đi e là hơi khó,Anh Sinh nghe thế sốt ruột : Thế có cách nào không thầy, chẳng lẽ mảnh đất to thế mà chỉ để thờ cái miếu nhỏ tý thế ah.
Ông thầy vuốt hàm râu: cái này phải xem mệnh nhà ta có cao hay không thôi, nếu tôi dùng bùa và yểm cái miếu này qua chỗ khác chỉ sợ mệnh nhà ta thấp không át lại được thì sẽ rất nguy hiểm, mà mệnh này tôi không biết được, tôi khuyên là ông bà giữ nguyên cái miếu thì tốt hơn,
Anh Bình đứng sau từ này giờ bực bội nói: Tôi chả tin vào mấy cái thứ đấy, làm gì có thế giới ma quỷ mà có âm khí, cứ đào cái miếu lên chuyển nó qua là xong.
Bà Rạng quay sang nhìn anh Bình: Anh im đi, để thầy nghĩ cách.
Ông Rạng cúi người : Xin thầy giúp cho, bao nhiêu nhà con xin trả
Ông thầy nhắm mắt , trầm ngâm nới: Thôi được, tôi sẽ yểm bùa quanh góc nhà ông để tăng dương khí nên, nếu sau này khi chuyển miếu mà thấy các hiện tượng lạ thì phải lập đàn mời thầy bên tỉnh bên cạnh về để mà cúng, lúc đó tôi cũng không có cách gì hơn đâu, nói chưa dứt lời anh Sinh : Vâng, thầy cứ làm giúp con, chắc không có chuyện gì đâu,
Thấy con mình quyết tâm làm nhà ở mảnh đất đấy thì ông bà Rạng cũng chẳng nói gì
Ông thầy bắt đầu ngồi xuống dưới đất, khoanh chân ngồi im, ông bắt đầu thắp 3 nén nhang lên mâm lễ cúng, bắt đầu lẩm bẩm những điều gì mà chẳng ai biết , thì bỗng nhiên ở trên cây trứng gà sát cái miếu 1 con rắn hổ mang đang treo mình trên cây liên tục phì phì xuống chỗ ông thầy. ông thầy giật mình vội nhảy vọt ra khỏi cái bàn cúng. Ông nói: chắc có lẽ đây là điều không tốt, Nhưng từ xa Anh Bình cầm cây cuốc lao lên bổ thật mạnh vào con hổ mang làm nó đưt luôn đầu rơi bịch xuống đất.
Ông thầy im lặng lắc đầu: có lẽ tôi không làm được, ông bà không phải trả tiền cho tôi đâu, tôi chỉ yểm 4 cái bùa ở góc nhà ông thôi, Rồi lặng lẽ ra về , làm ông bà Rạng cũng thấy hoang mang lo lắm.
Chuyện xảy ra được 1 tuần thì anh Bình sang nói : Bố mẹ cứ tin vớ vẩn , từ hôm đấy có chuyện gì đâu, cứ chuyển cái miếu đấy đi, không chú Sinh chú cứ ở mãi cái nhà kho thế a, Rồi vài lần ông bà Rạng thấy không có chuyện gì xảy ra cũng tĩnh tâm hơn , ông bà quyết định ngày mai sẽ bảo 2 đứa con phá cái miếu, Anh Sinh vui lắm vì cuối cùng bố mẹ cũng đồng ý, thế là sắp có nhà to để ở , không phải chui rúc dưới cái kho nhỏ tý . Hôm 2 anh em phá cái miếu , rồi đào sâu xuống thì thấy ở dưới có mạch nước chảy mạnh lắm, nước trong vắt, còn nhặt được 1 miếng vàng nhỏ nữa, Anh Sinh mừng lắm nghĩ đó là lộc , không như ông thầy kia phán, anh lại có niềm tin hơn và nghĩ rằng lão thầy kia chỉ muốn vòi thêm tiền , Riêng ông Rạng kể từ hôm phá cái miếu ông thấy bồn chồn lắm , lúc nào cũng thấy cái ai đấy theo mình, lắm lúc ông giật mình khi thấy cái bóng của mình dưới nắng. Đêm hôm rằm trăng tròn soi sáng cả miền quê yên tĩnh, Ông Rạng nằm mắt nhìn qua của sổ ra ngoài sân, đang lim dim thì ông thấy có cái bóng đen vừa vụt qua sân, ông lấy tay xoa mắt ,nhưng không thấy gì cả, rồi bỗng nhiên ông giật bắn người khi cái bóng đen đứng ngay sát xong của sổ, ông á khẩu , miệng kêu ú ớ ….. bà rạng nằm ỏ giường bên thấy ông rạng kêu chạy sang lay mạnh người ông : Ông làm sao thế, sao người cứng đơ thế này, ông trúng gió ah, Bà bật đèn lên tìm chai dầu gió thì ông rạng nói: tôi thấy có cái bong đen ngoài sân bà a, lúc đầu bay vụt qua, sau đấy lại bay gần lại sát của sổ, tôi không kịp nhìn ra ai nữa, Bà Rạng cằn nhăn: ông đã bao nhiêu tuổi rồi mà vẫn tin có ma. Ông hoa mắt rồi, nhưng ông rạng vẫn khẳng định là thấy cái bóng ấy, Bà Rạng cằn nhằn; Thôi để tôi ngủ cùng ông xem cái bóng ma nào mà ông sợ thế . Bà Rạng tắt đèn nằm cạnh ông , mùa hè những con gió hiu hiu thổi làm bà Rạng cảm thấy dễ chịu, rồi bỗng nhiên bà rạng cảm thấy lạnh suốt người, gió bắt đầu to hơn, cứ ù ù thổi qua cửa sổ, bà rạng nhổm người định kéo cửa sổ vào thì bà hét toát lên, hình như có 1 bàn tay cầm lấy tay của bà kéo bà ra khỏi cửa sổ, làm người bà dính chặt lấy mấy khung của. ông Rạng giật mình bật dậy vội bật cái bóng đèn lên,vợ chồng anh Sinh chạy từ dưới nhà lên mở cửa chạy vào hốt hoảng: Mẹ làm sao thế,
Bà Rạng mặt không còn giọt máu: Mẹ … mẹ gặp ma con ơi, lúc nãy bố mày bảo mẹ không tin, 1 lúc sau mẹ thấy có cái cánh tay ngoài cửa sổ kéo mẹ ra làm mẹ đập mặt vào cửa sổ.
Anh Sinh nói vẻ nghi ngờ: Làm gì có ai chứ, con nằm cũng nhìn ra sân mà có thấy cái bóng nào, lúc con chạy lên cũng chẳng thấy ai cả ngoài cửa sổ.
Anh Sinh ngồi 1 lúc bên bố mẹ cho tĩnh tâm lại , rồi bảo: bố mẹ cứ bật điện mà ngủ, như thế đỡ sợ hơn, Ông bà Rạng nằm sát lại , kéo cái chăn cao hơn để yên tâm hơn , nhưng chẳng ai ngủ được cả, cứ nằm tới sáng,
Ông Rạng dậy hút 1 điếu thuốc , ngồi nghĩ ngợi về cái miếu. chuyện đêm qua làm ông linh cảm sẽ có chuyện sắp xảy ra, đang nghĩ ngợi thì thấy vợ anh Sinh gọi lớn: Anh Sinh ơi, Đàn lợn nhà mình chết hết rồi, ông Rạng chạy xuống chuồng lơn, nhìn 1 đàn lợn gân 50kg 1 con chết , ông đã lờ mờ về cái chết ấy là do ai gây ra, nhưng ông chưa dám nói. Ông bảo bà Rạng: bà chạy tìm người về để bán , vớt vát được tý nào cũng được, để 1 con lại giết chia cho mấy đứa, Vợ anh Sinh nói: Lạ quá bố a, hôm qua con cho ăn đàn lợn vẫn khoẻ nguyên mà, mà cũng có thấy bệnh gì đâu, sáng con dậy cho ăn thì thấy đã chết hết,
Ông Rạng trầm ngâm không nói gì cả, bà Rạng vừa về tới cổng nhà thì nghe tiếng đàn vịt bà nuôi kêu toang toác như có người đuổi bắt vậy, Ông Rạng cũng chạy ra xem có chuyện gì, chỉ thẩy đàn vịt nằm giẫy đành đạch như người bóp cổ rồi lăn ra chết không rõ nguyên nhân. Ông Rạng im lặng rồi bảo anh Sinh, chắc là bị bệnh không ăn được đâu, đem vứt hết xuống ao cá, rồi 1 lúc sau bỗng nhiên thấy 1 con vịt ngóc đầu dậy bơi lội dưới ao như bình thường, nhưng chỉ có 1 điều khác lạ là nó không về chuồng như thường lệ mà lại làm ổ ở bụi tre gần nhà và đẻ rất nhiều trứng,

Ông bà Rạng thấy nhiều chuyện lạ lúc này mới nghĩ đến lời ông thầy nói, cả 2 cùng lo âu,
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Re: Phùng Long Ẩn - Đỗ Thanh Tú

Postby tuvi » 12 Jul 2019

Phần 2 : Trùng Tang

Khi cả nhà đang lo chuyện kiếm tìm người thầy về để lập đàn , thì ông Rạng đang ngồi hút thuốc như thường lệ, thì bỗng nhiên ông lên cơn co giật , mắt trợn lên trừng trừng, sủi hết bọt mép, chân tay cứng co lại, Anh sinh lao lại ôm lấy bố, rồi bảo vợ gọi xe cấp cứu , anh Bình cũng lao sang nhưng tất cả đã muộn, ông Rạng đã tắt thở , mọi người khóc oà lên, ai cũng nghĩ là do ông bị đột quỵ . Rồi ai lấy khóc thương và chuẩn bị đám ma cho ông thật tươm tất.
Đám ma hôm ấy mây đen bao phủ càng làm cho không khí càng não nề, Bà Rạng ngồi bên quan tài của ông Rạng khóc mấtcả giọng, Sau khi làm lễ cúng cơm cho ông, mọi người về cũng gần hết, chỉ còn lại bà Rạng, Anh Bình, anh Sinh và 2 cô con dâu bên quan tài ông Rạng để cho ông bớt hiu quạnh. Riêng Khánh, con trai của anh Bình cứ ra bàn thờ nhìn mặt ông nội không chớp mắt.
Lúc nửa đêm , gió thổi mạnh ù ù bên ngoài sân, vườn chuối xào xạc. tiếng gió đấy cánh cửa sổ nơi ông Rạng vẫn nằm kêu lên cọt kẹt, không gian yên tĩnh những tiếng động càng làm con người ta rùng rơn. Rồi bỗng nhiên chiếc quan tài rung thật mạnh, lắc lư như gần đổ xuống khỏi mấy chiếc kệ, 2 vợ chồng anh sinh và anh bình há hốc mồm, Bà Rạng thì nói: bố .. bố mày chưa chết đâu, mau mở nắp quan tài ra, nhanh lên.
Anh bình chạy xuống bếp cầm búa rồi cầm thêm con dao dầy , a lậy từng chiếc đinh quan tài lên, tiếng đinh bật lên răc rắc đủ làm người ta thấy ghê người. Anh Sinh cầm 1 bên nắp cả 2 khênh chiếc nắp quan tài ra, Nhưng ông Rạng vẫn nằm yên trong đó, không có hơi thở , tất cả đều im lặng thì đột nhiên cánh tay ông Rạng giơ lên chĩa ngón tay chỉ thẳng vào mặt anh Bình, rồi lại rơi bịch xuống, bất động, tất cả á khẩu , bà rạng oà lên khóc, nhưng ông rạng không sống dậy và chẳng có hiện tượng gì thêm 1 lần tương tự. Sau khi chôn cất cho ông Rạng xong, anh Bình nghĩ nhiều lắm, a nghĩ không biết tại sao bố a chết rồi mà vẫn chỉ tay vào mặt anh, ý ông muốn nói điều gì chăng, những giả thiết được a đặt ra nhưng chẳng bao giờ có câu trả lời thích đáng và hợp lý, anh suy sụp nhanh chóng , gầy nhanh, xanh xao, thỉnh thoảng trong giấc mơ anh mơ thấy ông Rạng, dáng người gầy hơn nhưng khuôn mặt của a thì a không thể nhìn thấy,
Rồi hôm 49 ngày ông Rạng. khi mọi người đang ngồi làm lễ dưới bàn thờ của ông Rạng, thì bỗng nhiên anh Bình lên cơn co giật , y như hiện tượng của ông Rạng, mọi người ôm lấy anh lăc mạnh, vợ a oà lên khóc nhưng a co giật liên tục và tắt thở , ai cũng bàng hoàng đưa a lên giường nằm , thằng Khánh con trai anh chạy vao ôm lấy anh mà khóc, mọi người đanh hoang mang thì thấy a giơ tay lên chỉ thẳng vào mặt con trai a rồi bàn tay a rơi xuống giường. Vợ anh Bình ôm lấy Khánh mà gào lên: Sao a lại muốn bắt con đi theo anh, hãy để nó bên em, mọi người a cũng hiểu lờ mờ rằng, cái chết của anh Bình đã được ông Rạng báo trước, lúc này ai cũng hoảng loạn, riêng thằng Khánh vẫn nhìn mặt bố nó không chớp mắt, bà Rạng ngất lịm bên người con cả vừa chết bất đắc kỳ tử trước mặt và cũng hiểu rằng ông Rạng đã bắt chính con trai mình sang bên kia thế giới, rồi bỗng nhiên bà bật dậy ôm lấy thằng Khánh nói: Mau… mau mang thằng Khánh ra khỏi ngôi nhà này, đem nó đi thật xa không bố nó sẽ bắt nó đi mất thôi, bà gọi vợ anh Bình quát lớn: Mang nó sang bên nhà ngoại đừng để nó về đây nữa. Vợ anh Bình ôm lấy Khánh bế nó lên rồi vừa chạy vừa khóc,
Mọi người xúm lại bên anh Bình, a đã cứng hết cơ thể, miệng sủi đầy bọt mép trắng xoá, dường như a đã ăn phải độc tố gì vậy, mấy người hàng xóm đứng bên ngoài bàn tán xôn xao, người thì bảo là do bị ngộ độc, người bảo anh bị bệnh di truyền của ông Rạng, đều chết bất thường như thế. Những lời bàn tán , người này nói cho người khác , làm cái xã nhỏ bé ấy rung động, khiến cả uỷ ban nhân dân xã phải báo cáo lên cấp trên về cái chết bất thường của anh Bình, Pháp y về kiểm tra toàn cơ thể anh bình, nhưng không tìm ra nguyên nhân được cái chết, hết đoàn pháp y cấp huyện rồi cấp tỉnh đều lắc đầu về cái chết của anh Bình, dân làng ai cũng khiếp sợ, đám tang anh Bình dân làng không có mấy người dám đi , ai cũng lo tai vạ vào mình, chỉ có mấy người hàng xóm thân thích chạy qua chạy lại , giúp đỡ nhà bà Rạng lúc bối rối và hoảng loạn này.
Ngày đám ma anh Bình, thằng Khánh cứ đòi về chịu tang bố nó, nhưng bà ngoại nó không cho về, mấy lần nó cứ chạy lao về, bà ngoại phải đuổi theo ôm lấy nó mà khóc rằng: Con mà về là con chết đấy, ở đây với bà.
Nó nhất định không chịu, bà ngoại đành phải khoá nó vào cái buồng chứa thóc , để nó không trốn về nhà, Anh Sinh lúc này cũng hoang mang và lo lắm, thằng Khánh không về được anh phải chống gậy thay nó , người ở đám ma nhưng anh đang suy nghĩ nhiều lắm. Đêm hôm đó, mọi người hàng xóm đã viếng xong, chuẩn bị làm lễ cúng cơm cho anh Bình thì trời bỗng nổi cơn giông , gió thổi cát bụi bay mù mịt, chiếc cánh cửa đập mạnh vào tường từng tiếng bộp bộp, cái bạt mà người ta phủ bộ rạp bị gió hất tung ra ngoài, còn trơ lại những thanh sắt của bộ rạp, mây đen kéo tới mưa bắt đầu nặng hạt rồi như trút nước, rồi gió càng mạnh khiến người ta buộc phải cắt điện vì sợ dây điện có thể đứt gây nguy hiểm, nhà bà Rạng không có 1 chút ánh sáng, những cây nến thắp trên nắp quan tài anh Bình bị gió thổi tắt . chỉ còn duy nhất ánh sáng của cây đèn dầu trên bàn thờ vẫn sáng và soi rõ khung ảnh của ông Rạng, những tiếng sớm vang trời như giận giữ, những ánh sáng chói loà của tia chớp, như xé toang màn đêm bằng những tiếng xẹt ….. xẹt. Anh Sinh phải chạy qua nhờ mấy người hàng xóm sang để giúp anh khênh chiếc quan tài đặt lùi vào trong nhà vì mưa đang hất quá mạnh, anh Sinh và vài người đang cúi người chạy vào đến cổng thì 1 tiếng nổ vang trời, 1 ánh sáng chói loà làm tất cả đứng khựng lại ôm lấy đầu vì sợ, Cú sét đánh thẳng vào chiếc quan tài của anh Bình đang được đặt sát chỗ cửa đại, làm chiếc quan tài bật ngửa rồi bùng cháy, chiếc nắp quan tài văng mạnh ra xa, làm hiện rõ khuôn mặt của anh Bình, ai cũng nhìn thấy chiếc quan tài đang bốc cháy , bà Rạng khóc nức lên mà than rằng: Ông ơi, ông đã mang nó đi sao ông không để nó nguyên vẹn mà theo ông, dứt lời 1 cơn gió tạt mạnh mang theo những hạt mưa hất mạnh vào chiếc quan tài làm ngọn lửa tắt ngấm, khói bắt đầu nhiều xung quanh chiếc quan tài hơn, anh Sinh cùng mấy người chạy lại bên quan tài cố khênh a Bình ra khỏi chiếc quan tài để đặt lên giường, ngày mai phải mua 1 chiếc mới, Hôm sau đưa anh Bình đi chôn cất , người ta đi bên nhau sát nhau hơn vì sợ hãi, từ khi cái xã nhỏ này được thành lập chưa có cái chết nào mang nhiều bí ẩn và khiếp sợ đến thế, ai cũng bàn tán về chuyện đêm qua, Người thì nói do kiếp trước anh Bình ăn ở thất đức giờ chết cũng không được toàn thây, người thì nói rằng có lẽ anh không hiếu thảo với bố mẹ nên ông Rạng làm thế với anh, nhưng người đang hiểu lờ mờ về mọi chuyện lúc này là anh Sinh, từ khi bắt mời thầy cúng , rồi thầy đã khuyên , và chuyện anh Bình lao ra bổ chết con rắn hổ mang ấy, suốt đám ma vợ anh Bình ngất đi ngất lại, bà Rạng khóc hết nước mắt, chỉ có anh Sinh đăm chiêu , lo lắng lắm, a không phải lo lắng cái đám ma mà a đang lo lắng cho a vì chính anh và anh Bình là người phá cái miếu ấy,
Sau khi chôn cất anh Bình xong. Mọi người đều về hết chẳng ai dám lại nhà bà Rạng cả , chỉ còn vợ chồng anh Sinh, bà Rạng và vợ anh Bình đang mãi miết làn bàn thờ rồi đốt cho a Bình mấy nén nhang thơm.
Sau khi đám ma của anh Bình được gần 1 tuần, Anh Sinh ra chỗ cái miếu mà chính anh và anh Bình đã phá, anh quỳ xuống rồi thắp 3 nén nhang, miệng lẩm bẩm, bất chợp a giật mình khi thấy cái bóng phía sau, a hoảng loạn quay lại thì là bà Rạng đang đứng phía sau a, chỉ là do mặt trời chiếu làm cái bóng hiện ra và dài thêm, nhưng cũng đủ làm anh Sinh đứng người. Bà Rạng mệt mỏi nói: Nhà mình đang mắc tai hoạ rồi con ạ, từ ngày phá cái miếu là liên tiếp những chuyện mà không ai giải thích nổi, có lẽ mai mẹ với con phải đi mời thầy bên tỉnh bên về lập đàn mà cầu siêu cho bố mày với thằng Bình thôi, Anh Sinh cũng nghĩ tới điều này từ lúc ông Rạng gặp cái bóng ma , nhưng chưa kịp đi thì ông Rạng với anh Bình đột ngột qua đời,
2 hôm sau bà Rạng mời được thầy bên tỉnh về, ông thầy này không phải thầy cúng mà là thầy phù thuỷ, thầy phù thuỷ thì cao tay hơn rât nhiều với thầy cúng , ông thầy này vừa bước vào tới ngõ đã phán: Mảnh đất này âm khí quá nặng, duy chỉ có trong nhà là giữ được cân bằng , các người không thể thấy âm khí nhưng ta thấy rõ, khó mà có thể giải được. chỉ biết lập đàn cầu dương khí, yểm bùa, dời long mạch. Anh sinh nghe nói long mạch cũng mưởng tượng ra cái dòng nước ở dưới cái khu miếu mà anh đào rồi nói: Có phải long mạch là dòng nước chảy bên dưới đất mà nước chảy mạnh và trong không ?
Ông thầy nói: Phải, ta đang muốn tìm cái long mạch ấy để chuyển dời, may ra tìm ra được sự cân bằng giữa âm và dương.
Anh Sinh vội chạy tìm cái cuốc vừa đào đất ở chỗ cái miếu nói: Ở đây, lần trước tôi đã thấy nó, anh bổ những nhát cuốc thật mạnh hất tung những mảng đất lên nhưng chẳng thấy long mạch đâu nữa, mà chỉ thấy chỗ đất ấy cứng như gạch, không 1 chút ẩm ướt, như là đất hạn hán vậy, không thế tin chỉ có 1 tháng trước đã có nguồn nước trong chảy mạnh qua đây được,
Ông thầy phù thuỷ lắc đầu : Long mạch đã mất, sự thịnh vượng cũng suy tàn, rồi quay sang bảo bà Rạng: chuẩn bị lễ, lập đàn cầu siêu, tôi chỉ giũ cho mảnh đất này an toàn thêm 1 tháng nữa thôi, thu xếp chuyển nhà hay đi thật xa đi, cái hoạ này to lắm, nếu càng cố gắng ở thì chỉ mang cái hoạ chết người mà thôi, bà rạng và anh Sinh tái mặt: không còn cách nào hả thấy , tôi đã sống ở đấy từ lúc lấy chồng, rồi mồ mả cha ông ở hết đây tôi mà đi lấy ai hương khói cho tổ tiên.
Ông thầy giơ bàn tay bấm : rồi nhìn lên trời mà than: Cái hoạ này là do người cố tình tạo ra, trời đã cố gắng cử người xuống ngăn cản nhưng người lại không nghe mà còn bổ chết thần thánh,
Anh Sinh nghe thầy nói mặt tím tái vì anh hiểu “ Người” là đang muốn nói tới con rắn ấy,
3 ngày 2 đêm ông thầy phù thuỷ ngồi trên 1 cái đàn nhỏ, ngồi niệm chú , nhiều lúc bà Rạng thấy như ông thấy ấy bay lên khỏi chiếc đàn cầu, miệng há hốc , dịu mắt nhìn cho kỹ, quả thật ông thầy này quá cao siêu, bà hy vọng ông thầy sẽ giải được cái hoạ cho nhà mình, cuối cùng ông thầy cũng xuống khỏi cái đàn ấy rồi lắc đầu: Tất cả những gì tôi có thể làm tôi đã làm rồi, giờ chỉ biết coi vào ý trời mà thôi, Rồi ông thầy lặng lẽ đi về,
Bà Rạng nói với anh Sinh: Thôi cái hoạ này để mẹ chịu, vợ chồng con mau thu xếp đi khỏi đây đi, mẹ già rồi, nếu đi khỏi đây mẹ cũng chết vì ân hận mất, đất cát tổ tiên ai hương khói
Anh Sinh không nói gì , rồi đi vào nhà nằm .
Mọi chuyện bình yên trôi qua khi tới ngày 49 ngày anh Bình, ai cũng đang chờ đợi xem liệu có chuyện gì xảy ra nữa hay không, Thằng Khánh vẫn được gủi bên bà ngoại, không ai dám cho nó về cả, đang sắp lễ cũng cho a Bình , mọi người đều ngồi quanh lại cầu cho linh hồn a được siêu thoát, thì bông nhiên ở đâu có tiếng khóc của thằng Khánh, nó lao vào bàn thờ bố nó khóc lớn : Con nhớ bố lắm, vợ ạnh Bình ôm lấy con mà giật lại không cho nó lại gần mà khóc: Sao con lại về đây, ai đưa con về đây.
Nó vừa khóc vừa rằng: Bà ngoại khoá con trong buồng khồng cho con về, lúc nãy con thấy bố đứng ở cửa nói: Đưa tay cho bố, bố cho con về. rồi bố cõng con về đây. Nghe thằng Khánh nói xong ai cũng hoảng hốt nhìn xung quanh xem có anh Bình đứng đâu đấy quanh đây không,
Bà Rạng khóc oà lên: Bình ơi, mày định mang con mày đi thật sao, nó còn bé để đây cho vợ mày nó chăm nom. Vợ anh Bình cũng khóc: Anh đừng mang con đi, anh mang nó đi em cũng đi theo nó đấy.
Không gian ồn ào hơn, mọi người đang khóc lớn thì cơn gió lạnh ùa tới làm lạnh buốt hết người, mọi người đều im lặng chờ đợi xem có điều gì xảy ra nữa không, tất cả nhìn vào thằng Khánh, xem nó có hiện tượng gì không….. Nhưng chẳng có điều xảy ra cả, thằng Khánh vẫn nằm trong vòng tay mẹ nó 1 cách yên bình, xong buổi lễ 49 ngày anh Bình, ai cũng thấy hết lo vì không có chuyện gì xảy ra, bà Rạng cũng thấy nhẹ nhõm phần nào và nghĩ mọi chuyện đã qua rồi, ông trời đã tha tội cho gia đình nhà bà, vợ anh Bình từ ngày ấy cũng để thằng Khánh ở nhà không gửi bên bà ngoại nữa, ngày ngày nó vẫn chơi cùng những đứa trẻ hàng xóm vui tươi lắm, Thời gian trôi qua yên bình cho tới hôm 100 ngày ông Rạng, mọi người trong gia đình sắp mâm cơm cúng ông Rạng, Anh Sinh bê mâm cơm cúng đặt lên bàn thờ ông Rạng , rồi lùi ra xa miệng khấn , a đang khấn thì thằng Khánh đi gần lại chỗ anh đứng , nó cũng chắp tay lại , mồm bật ra âm thanh vang vọng lắm, âm thanh như từ đâu xa xăm chứ không phải do nó nói: “Mày phải đi theo tao” rồi ngước mặt lên nhìn thẳng vào mặt anh Sinh , đôi mắt thằng Khánh đỏ sọc, ứ ra máu đỏ chảy xuống sống mũi, rồi lăn ra đất lên cơn co giật, miệng sùi bọt mép , chân tay co lại, Bà Rạng chạy lại ôm lấy thằng Khánh, vợ anh Bình khóc oà: Đừng mang con của em đi, nhưng chỉ đặt thằng Khánh lên giường là nó tắt thở, mọi người ai cũng kinh hãi .
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Phùng Long Ẩn - Đỗ Thanh Tú

Postby tuvi » 12 Jul 2019

Phần 3

Nó vừa khóc vừa rằng: Bà ngoại khoá con trong buồng khồng cho con về, lúc nãy con thấy bố đứng ở cửa nói: Đưa tay cho bố, bố cho con về. rồi bố cõng con về đây. Nghe thằng Khánh nói xong ai cũng hoảng hốt nhìn xung quanh xem có anh Bình đứng đâu đấy quanh đây không,
Bà Rạng khóc oà lên: Bình ơi, mày định mang con mày đi thật sao, nó còn bé để đây cho vợ mày nó chăm nom. Vợ anh Bình cũng khóc: Anh đừng mang con đi, anh mang nó đi em cũng đi theo nó đấy.
Không gian ồn ào hơn, mọi người đang khóc lớn thì cơn gió lạnh ùa tới làm lạnh buốt hết người, mọi người đều im lặng chờ đợi xem có điều gì xảy ra nữa không, tất cả nhìn vào thằng Khánh, xem nó có hiện tượng gì không….. Nhưng chẳng có điều xảy ra cả, thằng Khánh vẫn nằm trong vòng tay mẹ nó 1 cách yên bình, xong buổi lễ 49 ngày anh Bình, ai cũng thấy hết lo vì không có chuyện gì xảy ra, bà Rạng cũng thấy nhẹ nhõm phần nào và nghĩ mọi chuyện đã qua rồi, ông trời đã tha tội cho gia đình nhà bà, vợ anh Bình từ ngày ấy cũng để thằng Khánh ở nhà không gửi bên bà ngoại nữa, ngày ngày nó vẫn chơi cùng những đứa trẻ hàng xóm vui tươi lắm, Thời gian trôi qua yên bình cho tới hôm 100 ngày ông Rạng, mọi người trong gia đình sắp mâm cơm cúng ông Rạng, Anh Sinh bê mâm cơm cúng đặt lên bàn thờ ông Rạng , rồi lùi ra xa miệng khấn , a đang khấn thì thằng Khánh đi gần lại chỗ anh đứng , nó cũng chắp tay lại , mồm bật ra âm thanh vang vọng lắm, âm thanh như từ đâu xa xăm chứ không phải do nó nói: “Mày phải đi theo tao” rồi ngước mặt lên nhìn thẳng vào mặt anh Sinh , đôi mắt thằng Khánh đỏ sọc, ứ ra máu đỏ chảy xuống sống mũi, rồi lăn ra đất lên cơn co giật, miệng sùi bọt mép , chân tay co lại, Bà Rạng chạy lại ôm lấy thằng Khánh, vợ anh Bình khóc oà: Đừng mang con của em đi, nhưng chỉ đặt thằng Khánh lên giường là nó tắt thở, mọi người ai cũng kinh hãi. Máu trong mắt thằng Khánh vẫn chảy từ trong khóe mắt nó, những giọt máu nhỏ rơi trên chiếu giường chảy thành dòng, ai cũng đứng người khi dòng máu in lên chiếu thành chữ ” Tử” . Mấy bà hàng xóm đứng bấu vai nhau khiếp sợ, cảnh tượng ban ngày mà đã làm kinh sợ đến thế. Anh Sinh từ lúc này đến giờ như người vô hồn, cứ đứng yên nhìn thằng Khánh, chỉ tới lúc bà Rạng nức nở nói: Thế này tôi sống làm gì nữa, sống nhìn những người thân lần lượt ra đi thế này tôi chết còn hơn. Vợ anh Bình ngất lịm bên xác thằng Khánh, Anh Sinh lúc này mới hoàn hồn vội bế vợ anh Bình qua giương bên đặt chị nằm ở đấy, rồi chạy ra nói vơi mấy bà hàng xóm: các bác chạy qua mấy nhà thông báo cho cháu để chuẩn bị làm đám ma cho thằng Khánh, mấy bà hàng xóm ú ớ gật đầu rồi bước ra khỏi căn nhà.
Đến chiều tối , tiếng kèn tiếng trống đám ma đã vang lên trong cái làng nhỏ, tiếng đàn cò réo rắt càng làm cho cái không khí thêm u ám, người dân trong lang bàn tán xôn xao, ai cũng phải thấy khiếp sợ đến mức không dám ra khỏi nhà lúc về đêm. Tiếng gió thổi mạnh làm cây cối xào xác cũng làm cho mọi người thấy rùng mình, Bên cỗ quan tài vợ anh Bình cứ ôm chặt chiếc quan tài rồi khóc thảm thiết, chứng kiến cái chết của chồng mình rồi giờ đến con mình, thật sự là quá đau đớn, ai trông thấy cảnh tượng ấy cũng không cầm được nước mắt. Đã gần về đêm khuya, tất cả lại làm lễ cúng cơm cho thằng Khánh, không gian tĩnh mịch, chỉ còn tiếng mõ kêu lên cốc cốc trong đêm khuya. Cảnh vật bên ngoài mờ ảo bởi những đám sương mù dầy đặc, trắng xóa. Đang làm lễ thì anh Sinh bỗng giật mình, a vừa nhìn thấy có ai vừa chạy qua bên trái nhà, làm đám sương mù chuyển động, anh quan sát để ý kỹ tất cả bên quanh thì lại không thấy gì nữa, rõ ràng là anh vừa nhìn thấy ai đó chạy trong đám sương mù , a lại định thần lại bằng những suy nghĩ là tại do a mệt mỏi nhiều hôm nay nên sinh ra ảo giác, anh lại cúi mặt xuống tập trung vào bàn thờ thằng Khánh để tiếp tục làm lễ, nhưng 1 lúc a lại ngước mắt lên nhìn ra chố trái nhà ấy thì a lại giật bắn người khi thấy trong màn sương mù a nhìn rõ đôi mắt đỏ sọc, nhìn thẳng về phía anh, a đứng người dịu mắt rồi nhìn kỹ lại thì lại chẳng có gì cả, anh Sinh kéo vợ anh Bình lên hỏi vu vơ để cho khỏi sợ: À ,uh, …. a chưa nghĩ a se hỏi gì, rồi a nhìn từ này đến giờ không thấy bà Rạng đâu, anh Sinh vội hỏi: Mẹ đi đâu từ nãy đến giờ vậy chị, sao mẹ không ra làm lễ cúng cơm cho thằng Khánh, vợ anh Bình mệt mỏi: chắc mẹ mệt , nằm ở trong nhà . Anh Sinh nói: thế cứ để mẹ nghĩ lúc chị ah, rồi lại đưa mắt lên nhìn ra chỗ trái nhà . chỗ cái trứng gà mọc cạnh cái miếu, lần này rõ một một là anh Sinh nhìn thấy đôi mắt đỏ sọc nhìn thẳng vào mặt anh, Anh Kinh hãi lôi tay vợ anh Bình lắp bắp: Chị…. chị có thấy cái gì ở cái cây trứng gà không,
vợ anh Bình đưa mắt ra xa: ý chú là thấy cái gì mới được ấy chứ, mà sương dầy thế tôi nhìn thấy gì đâu.
Anh Sinh vân run rẩy, từ này đến giờ em đứng ở đây thấy cái bóng chạy qua cái cây trứng gà ấy mà, rồi đôi mắt đỏ sọc cứ nhìn em chằm chằm, mà mấy lần rồi, chằng lẽ em hoa mắt nhiều đến thế, đang nói rồi a chợt thấy đôi mắt ấy hiện ra trước mắt: đấy,,,, đấy . chị nhìn xem em vừa thấy đôi mắt đỏ sọc kìa kìa. mọi người xung quanh đưa ánh mắt ra chỗ cây trứng gà nhưng đột nhiên chẳng thấy gì cả, họ nghĩ anh Sinh bị ảo tưởng, nhưng anh Sinh vẫn kiên quyết là có, khiến vợ anh Bình khó chịu: Tôi với chú đi ra để xem có như lời chú nói không, Anh sinh đi trước, vợ anh Bình đi sau, ra đến gần cây trứng gà mà sương vẫn dầy đặc , a sinh bước gần tới cây trứng gà thì đột nhiên thấy có cái vật gì đập vào đầu anh, a nghĩ ai đó treo cái gì lên cây trứng gà. Đột nhiên 1 cơn gió thổi ùa mạnh, a ngước mắt lên nhìn thì a hét toáng lên: Trên cây trứng gà là Bà Rạng, bà treo cổ tự tử trên đấy, đôi mắt bà trợn ngược toàn lòng trắng, chiếc lưỡi thè hẳn ra, nhưng điều kinh hoàng hơn là đôi mắt bà đỏ rực và chảy đầy máu trên khuân mặt làm ai thấy cũng kinh hoàng, sợ hãi. Mọi người nghe thấy tiếng kêu thất thanh của anh Sinh cũng chạy tới, xác bà Rạng treo lơ lửng trên cây, mấy người đàn ông vội treo lên cây tháo chiếc dây ra khỏi cành cây rồi hạ bà xuống, vợ anh Bình từ lúc nãy đến giờ cũng á khẩu , kinh sợ. Đưa cái xác của bà Rạng đặt lên giường thì điện bỗng nhiên vụt tắt, chỉ còn mấy cây nến ở trên cỗ quan tài của thằng Khánh tỏa ra thứ ánh sáng yếu ớt , trong bóng đêm người ta càng nhìn thấy đôi mắt đỏ sọc của bà Rạng rõ hơn và kinh dị hơn, Gió bắt đầu thổi ù ù làm cây cối xao xạc, bỗng nhiên ở đâu tiếng những con chim lợn kêu éc éc…éc. chúng bay lượn trên ngay ngôi nhà bà Rạng mà kêu, trong đêm tối tĩnh lặng những âm thanh của những con chim lợn làm cho người ta sợ hơn bao giờ trước những cái chết kinh dị của gia đình này.
Những tiếng kêu của lũ chim lợn cứ văng vẳng trong đêm khuya như báo trước sự chết chóc , làm cho không khí càng nặng nề và u ám.
Sáng hôm sau , người ta đã thấy 2 chiếc quan tài nằm cạnh nhau được đặt ở trong nhà, không khí tang lễ u uất, 2 cái chết cùng 1 lúc trong gia đình, và hàng loạt những điều kinh dị xảy ra làm dân làng hoảng loạn, ai cũng sợ nhưng người ta vẫn tới để đưa ma, vì cái tình làng xóm, và cũng là sự hiếu kỳ khi những cái chết của gia đình nhà bà Rạng bí ẩn và đáng sợ. Tới lúc chiều, gia đình anh Sinh mới bắt đầu đưa tang cho bà Rạng và thằng Khánh, Anh Sinh đã thuê người đào 2 chiếc huyệt gần nhau, muốn cho bà Rạng nằm bên thằng Khánh cho đỡ cô quạnh. Lúc đưa tang trời mưa to lắm, chiếc xe tang vẫn chậm chậm di chuyển từ nhà bà Rạng tới nghĩa trang. Khi gần ra tới huyệt, mọi người dân xúm lại 2 chiếc quan tài. họ khênh chiếc quan tài của thằng Khánh xuống huyệt trước, đặt ngay ngắn bên dưới cái huyệt, vợ anh Bình khóc òa lên, rồi đòi lao xuống huyệt chết cùng với con trai mình, dân làng phải kéo chị lại không cho chị lại gần, rồi chiếc quan tài của bà Rạng cũng được đặt xuống cái huyệt bên cạnh, hai chiếc quan tài nằm sát nhau, Anh Sinh đứng trước 2 cái quan tài mà rơi nước mắt, mấy người đào huyệt đang chuẩn bị cuốc xẻng hất những xẻng đất xuống thì họ bỗng nhiên dừng khự lại, há hốc mồm, như chết lặng, người ta nhìn thấy hai chiếc quan tài từ từ được nâng lên như có ai đấy đẩy 2 chiếc quan tài nằm sâu bên dưới cái huyệt mà người ta đào khá sâu. lúc 2 chiếc quan tài gần tới sát mặt đất họ mới biết là do nước ở dưới đẩy lên, nhưng chỉ đẩy 2 chiếc quan tài sát gần mặt đất rồi dừng yên ở đấy , ai có mặt ở đám ma cũng kinh sợ nhưng vẫn đứng xem vì sự hiếu kỳ, Anh Sinh đứng trước 2 chiếc quan tài há hốc mồm, rồi đột nhiên 2 chiếc quan tài rơi xuống, điều lạ kỳ là nó không rơi cả 2 đầu quan tài cùng 1 lúc mà chỉ rơi 1 đầu xuống trước, 2 chiêc quan tài rơi xuống như rơi ở 1 độ cao xa lắm, tiếng hú như ở sâu trong lòng đất thổi lên , 2 chiếc quan tài dựng đứng lên , nắp quan tài dù đã được đóng bằng những đinh rất chặt nhưng chẳng hiểu lý do gì mà nó bung ra, làm hiện rõ bà Rạng và thằng Khánh như đưng yên trong 2 chiếc quan tài vậy. Anh Sinh mặt không còn 1 giọt máu, dân làng kinh sợ , nhiều người đàn bà hét lên sợ hãi, Anh Sinh chưa biết phải xử lý ra sao thì đột nhiên Bà Rạng và thằng Khánh cũng mở mắt , đôi mắt đỏ sọc , máu vẫn chảy xuống khuôn mặt trắng bệch , cả bà Rạng và thằng Khánh cũng giơ tay chỉ thằng vào mặt anh Sinh, rồi đôi mắt khép lại nhưng máu vẫn chảy, Anh sinh khiếp sợ, kinh hãi. dân làng bỏ chạy gần hết chỉ còn vài người đứng lại chờ xem chuyện gì tiếp theo xảy ra nhưng 2 chiếc quan tài cứ thế thụt sâu xuống lòng đất, cứ thụt sâu mãi rồi biến mất bởi những dòng nước phùn lên mang theo cát và đá lắp đầy 2 cái huyệt mà người ta đào, Anh Sinh chết lặng , người đờ đẫn cho tới khi vợ anh lại ôm lấy a mà rằng: Mau trốn khỏi mảnh đất này đi anh, nếu ở lại a cũng chết thôi, mấy người chứng kiến vụ việc cũng hoàn hồn lại gần bên anh Sinh nói: Phải đấy, cậu mau trốn đi , chứ ở lại cũng gặp tai họa mà thôi, Anh Sinh bật khóc , ngửa mặt lên trời : Oan nghiệt này là do tôi tạo ra, tại sao ông trời không bắt tôi mà để tôi phải chứng kiến cảnh tượng này, dứt lời thì trời bỗng nổ 1 tiếng sét rẹt rẹt như xé tan bầu trời, như giận dữ đánh thẳng vào bụi cây dại ở nghĩa trang, làm nó bùng cháy ngay trước mặt anh Sinh, Mấy người đứng ôm đầu sợ hãi, vợ anh sinh vẫn khóc nức nở, Thôi đi về đi anh, trời mưa to lắm, Anh Sinh lầm lũi bước ra về, dáng vẻ mệt mỏi đi dần xa khỏi cái nghĩa trang,
Từ lúc về a nằm lỳ trên cái giường bên cạnh cửa sổ, a nằm suy nghĩ nhiều lắm, đôi khi những giọt nước mắt a rơi vì a hối hận đã không nghe lời khuyên răn của ông thầy kia, a lau nước mắt đưa mắt ra xa qua khung cửa sổ, a nhìn về phía cái miếu a đã đào lên, bỗng nhiên a giật mình khi thấy cái bóng đứng lù lù ở gần cái cây trứng gà nơi mà bà rạng vừa mới treo cổ đêm qua, anh á khẩu, không nói gì được , mắt anh vẫn nhìn đăm đăm vào cái bóng ấy, rồi a thấy cái bóng ấy phát ra thứ ánh sáng đỏ kỳ lạ, rồi bỗng nhiên cái bóng ấy đỏ rực lên vụt bay vào không trung, biến mất, a sinh miệng kêu ú ơ, Vợ anh Sinh đang ở dưới bếp thấy chồng kêu vội chạy lên : Anh làm sao thế, sao người cứng hết thế này, a trúng gió ah,
Đỡ anh Sinh nằm xuống, chị lấy dầu gió thoa vào hai bên thái dương anh Sinh, a lắp bắp nói : A vừa nhìn thấy cái bóng bên cạnh cây trứng gà , thấy nó đứng quay lưng lại , rồi phát ra thứ ánh sáng đỏ rực rồi vụt bay lên trời, vừa nghe dứt câu vợ anh Sinh òa lên khóc, thấy vợ khóc anh Sinh nói: Tôi đã chết đâu mà cô khóc lóc gì chứ,
Vợ anh sinh nói: a biết đấy là gì không, đấy là tinh lác của mỗi người đấy, lúc sắp chết ai cũng có , nó báo hiệu cuộc sống trần gian sắp kết thúc , mau trốn khỏi khu đất này đi anh, ở lại thêm 1 ngày là mất mạng đấy,
Anh Sinh cười nhẹ nói: tôi cũng xác định là chết thôi, là do tôi gây ra, đáng lẽ tôi phải chết đầu tiên mới đúng, giờ tôi bỏ đi, ai hương khói cho gia tộc, ai làm lễ cho bố mẹ tôi,
Vợ anh Sinh khóc nức nở: thế còn em thì sao, a định bỏ em mà sống 1 mình thế ah,
Rồi vợ anh Sinh quỳ xuống mà xin a sinh mau trốn đi, họa trùng tang không ai trốn khỏi trừ khi phải bán xứ, bán mệnh đi 1 nơi thật xa may ra cái trùng này thoát khỏi,
Anh Sinh nghĩ tới vợ, nghĩ tới tương lai cũng mủi lòng: vậy cô đi thu xếp đồ đặc đi, ngủ qua đêm nay cho tôi lại sức rồi sáng mai sẽ đi, vợ anh sinh nghe thấy thế cũng mừng rồi đi thu xếp đồ đặc.
Đêm ấy , gió lạnh thổi ù ù, sương muối trắng xóa, anh Sinh dù đã rất mệt nhưng a không thế chợp mắt, a lại nhìn ra khung cửa sổ. Trong sương mù a lại thấy ông RẠng , anh Bình, thằng Khánh và cả bà Rạng nữa, họ đều đứng nhìn về phía cửa sổ, thằng Khánh đôi mắt vẫn cứ máu chảy đầy khuôn mặt, nó gọi: Đi theo cháu … âm thang văng vẳng , xa xăm lắm, rồi ông rạng và anh Bình giơ tay ra như muốn nắm lấy tay anh sinh,a Sinh cũng đưa tay ra, rồi chợt nhiên a thấy từ đằng sau nơi họ đứng thấy chồi lên đầu của 1 con rắn hổ mang, chính là con rắn mà anh Bình đã bổ chết, nó đứng sau 4 người, nhưng nó đứng cao hơn hắn, lúc nào cũng thè lưỡi ra, để hiện rõ 2 cánh răng nanh dài nhọn,máu đỏ chảy từ 2 cái răng nanh xuống đất, từng tiếng phì phì của nó làm anh Sinh rụt tay vào. Nhưng chưa kịp rút tay lại thì a thấy con rắn bổ nhào tới , miệng nó cắn vào cổ anh, thân nhanh chóng quận chặt lấy người anh, rồi xiết thật mạnh, a dần dần thấy khó thở, đôi mắt a mờ mờ dần, a thấy ông bà rạng và anh bình thằng khánh quay lưng lại đi dần dần ra phía xa, con rắn vẫn kẹp chặt lấy anh rồi đi theo ông bà Rạng,
Sáng sớm dậy, vợ anh Bình thấy Anh Sinh không còn nằm bên cạnh, cửa sổ đã mở toang ra mặc cho những đám sương muối bay phảng phất, vợ anh Sinh chạy ra ngoài sân, bước ra ngoài tới cái ao thì chị hoảng hốt cất lên tiếng kêu thất thanh rồi ngất lịm đi……
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Phùng Long Ẩn - Đỗ Thanh Tú

Postby tuvi » 12 Jul 2019

Phần 4: Xác chết quay về

Đêm ấy , gió lạnh thổi ù ù, sương muối trắng xóa, anh Sinh dù đã rất mệt nhưng a không thế chợp mắt, a lại nhìn ra khung cửa sổ. Trong sương mù a lại thấy ông RẠng , anh Bình, thằng Khánh và cả bà Rạng nữa, họ đều đứng nhìn về phía cửa sổ, thằng Khánh đôi mắt vẫn cứ máu chảy đầy khuôn mặt, nó gọi: Đi theo cháu … âm thang văng vẳng , xa xăm lắm, rồi ông rạng và anh Bình giơ tay ra như muốn nắm lấy tay anh sinh,a Sinh cũng đưa tay ra, rồi chợt nhiên a thấy từ đằng sau nơi họ đứng thấy chồi lên đầu của 1 con rắn hổ mang, chính là con rắn mà anh Bình đã bổ chết, nó đứng sau 4 người, nhưng nó đứng cao hơn hắn, lúc nào cũng thè lưỡi ra, để hiện rõ 2 cánh răng nanh dài nhọn,máu đỏ chảy từ 2 cái răng nanh xuống đất, từng tiếng phì phì của nó làm anh Sinh rụt tay vào. Nhưng chưa kịp rút tay lại thì a thấy con rắn bổ nhào tới , miệng nó cắn vào cổ anh, thân nhanh chóng quận chặt lấy người anh, rồi xiết thật mạnh, a dần dần thấy khó thở, đôi mắt a mờ mờ dần, a thấy ông bà rạng và anh bình thằng khánh quay lưng lại đi dần dần ra phía xa, con rắn vẫn kẹp chặt lấy anh rồi đi theo ông bà Rạng,
Sáng sớm dậy, vợ anh Bình thấy Anh Sinh không còn nằm bên cạnh, cửa sổ đã mở toang ra mặc cho những đám sương muối bay phảng phất, vợ anh Sinh chạy ra ngoài sân, bước ra ngoài tới cái ao thì chị hoảng hốt cất lên tiếng kêu thất thanh rồi ngất lịm đi. Nghe thấy tiếng kêu thất thanh từ nhà ông Rạng, vợ anh bình và mấy người hàng xóm chạy qua thì thấy vợ anh Sinh nằm bất động trên sân gạch, mọi người chạy lại gần chỗ vợ anh Sinh thì giật mình đứng khự lại, 1 cảnh tượng hãi hùng , đó là xác anh Sinh đang nổi phềnh dưới ao, mặt a trắng bệch, môi tím bầm , nhưng đôi mắt vẫn ứ ra nhứng dòng máu đỏ chảy khắp khuân mặt. Điiều kỳ lạ hơn là bên cạnh xác của anh Sinh có 1 con vịt cư vơi xung quanh cái xác, đôi mắt nó đỏ ngầu, có vẻ hung dữ lắm, như không muốn cho ai động tới các xác,
Vợ anh Bình từ lúc nãy đến giờ kinh sợ mồm run rẩy: Con Vịt kia là con vịt còn sống sót duy nhất trong đàn, tại sao mày lại hại gia đình tao, rồi chị chạy cầm viên gạch ném thật mạnh vào nó, nhưng nó vẫn bơi vòng quanh cái xác của anh Sinh, mấy người hàng xóm cũng chạy cầm lấy mấy viên đất nhỏ , nhưng ném thế nào cũng không trúng, và nó cũng chẳng hề sợ hãi
Vợ anh Bình chạy qua trái nhà cầm chiếc sào thật dài, chị định cầm cái sào ấy để đuổi con vịt ấy ra, nhưng chỉ cầm đến gần bờ ao thì bỗng nhiên mặt áo sủi đầy bọt khí cứ như là nước trong ao đang sôi lên sục sục vậy, mấy người hàng xóm như đứng người khi thấy dưới mặt nước đang sôi lên kia có những nguồn sáng phóng xẹt xẹt trong cái ao ấy, Con Vịt bơi vòng quanh cái xác nhanh hơn , mắt nó vẫn đỏ như 2 viên than vậy, nó cứ bơi vòng vòng làm tạo ra 1 ngon xoáy nước xung quanh xác anh Sinh, tất cả mọi người trố mắt ra nhìn cái xác của anh Sinh đang bị hút sâu bởi dòng xoáy nước ấy, đước 1 lát thì cái xác từ từ chìm sâu trong vòng xoáy, mặt ạo lại yên tĩnh không 1 gợn sóng nào, nhưng xác anh Sinh đã chìm sâu xuống đáy ao. Vợ anh Sinh từ lúc nãy đến giờ ngất lịm đi chị bỗng dậy rồi òa khóc: Chồng em đâu rồi ,
Vợ anh Bình và mấy người hàng xóm lại gần : Xác chú giờ nằm sâu dưới ao rồi, có lẽ phải mời thầy về cúng rồi cho người vớt lên , chứ có nhiều điều bất ổn lắm e ạ
Vợ anh Sinh lại sát cái ao mà khóc: Anh ơi, anh có chết thì cũng phải để em nhìn mặt anh chứ, để em làm tang cho a chu đáo sao a lại đi như thế,
Dứt lời mặt ao lại sôi lên sục sục , mặt nước rung chuyển mạnh, rồi có 1 tiếng nổ lớn dưới mặt ao, nước dưới mặt ao hất tung lên không trung, những hạt nước bắn vào mặt mấy người hàng xóm làm họ suýt nôn ọe vì mùi tanh của nước ao, nó tanh như mùi máu vậy, chưa hết bàng hoàng thì họ nhìn thấy xác anh Sinh từ từ nổi lên rồi cú thế trôi vào sát cái cầu ao mà hàng ngày vợ anh Sinh vẫn hay lấy nước ở đó,
Mọi người ai cũng kinh sợ, nhưng nhìn thấy vợ anh Sinh đang kêu gào: mấy bác ơi mau vướt chồng cháu lên , không anh ấy lại đi mất, tất cả đều chạy lại, anh Sinh nằm úp mặt xuống ao, hai tay thả thòng lòng xuống, mấy người hàng xóm chạy lại bên bờ ao, họ cầm lấy cái chân của anh kéo lại, mấy người lật ngủa người anh lên thì thấy mặt anh quá kinh sợ, vài người nhảy vọt lên khỏi bờ ao vì kinh sợ nhưng rồi lại định hình được lại , họ khênh cái xác anh Sinh đặt vào giường, vợ anh Sinh cứ ngồi bên cạnh mà khóc, …
Bên ngoài dân làng càng bàn tán xôn xao hơn, người ta nói a Sinh bị ma dìm chết chứ cái ao nông đến nủa người thì chết đuối kiểu gì, người thì nói gia đình này gặp họa trùng tang nên cứ thế mà chết hết thôi, cả 1 xã chấn động, khiến cán bộ tỉnh phải về trấn an dân cư, rồi cho pháp y về kiểm đinh cái chết của anh Sinh thế nào, dù biết là kết quả cũng sẽ là con số 0 như lần trước nhưng vẫn phải làm để trấn an tinh thần của dân, đoàn pháp y về kiểm định thì kết quả lại quá bất ngờ: A Sinh chết trước khi ngã xuống ao, a chết do tắt thở, nhưng không thấy vết bóp hay vết treo ỏ cổ làm con người ta tắt thở được, đoàn pháp y cũng đành bó tay không lý giả được lại càng làm cho dân hoang mang hơn nữa, ai cũng kinh sơ. Đến tận chiều tối sau khi đoàn pháp y về gia đình mới được làm ma cho anh Sinh, người ta vẫn đặt a lên giường vì đã quá giờ làm lễ nhập quan cho anh, Không gian u ám. Ít người đến đám tang lại càng làm cho người ta thêm sợ , cứ nhìn vào cái xác anh Sinh đang nằm trên giường là cũng đủ làm cho người ta phải nổi hết da gà lên rồi,
Đêm hôm ấy , vợ anh Sinh, vợ Anh Bình và người hàng xóm thân quen phải ngồi bên giường anh Sinh để cho a bớt cô quạnh nhưng quan trọng hơn là để đuổi những con mèo chạy qua cái xác, vì người ta truyền tai nhau rằng nếu mèo chạy qua cái xác thì xác ấy sẽ biến thành cương thi, nên ai cũng lo sợ điều ấy, Nửa đêm khi mọi người về hết chỉ còn vài người bên cạnh xác anh Sinh, không giãn tịch mịch đến là kỳ, tiếng kêu của những con côn trùng , tiếng gió thổi ù ù, tiếng vườn cây xào xác, làm ai cũng thấy rùng người, rồi mọi người giật mình khi nghe thấy tiếng trẻ con khóc, tiếng khóc văng vẳng như đâu đấy thôi,cảm giác như rât gần, Vợ anh Bình vội chạy ra cửa : Khánh ah con, có phải con không, nhưng chẳng có tiếng khóc nữa, chị quay vào thì tiếng khóc lại bật lên văng vảng đâu đây thôi, mấy người hàng xóm nói: không phải đâu, tiếng khóc này như trẻ con mới đẻ làm sao có thể thằng khánh đươc rồi cầm đèn pin , 2 3 người đi sart lại bên nhau soi ra bên trái nhà khu vườn chuối thì họ giật bắn người khi thấy có đôi mắt xanh lè đang nhìn họ, nhưng chỉ là 2 con mèo đang đến gai đoạn dục vọng, tiếng kêu của chúng chẳng khác nào trẻ con, 1 người bực giọng cầm viên gạch ném mạnh rồi chửi: Mẹ kiếp, làm ông mày sợ. bỗng nhiên còn mèo chạy vụt qua cửa sổ rồi lao thẳng qua cái xác của anh Sinh , mọi người hoảng hốt đứng bật dậy , thì bỗng nhiên cái xác của anh Sinh cũng đứng bật dậy , mắt vẫn chảy máu, khuôn mặt trắng bệch làm họ kinh hãi, vợ anh Sinh khóc òa lên: Em xin anh, anh hãy yên nghỉ đi đừng làm thêm điều gì nữa, gia đình mình đã gặp nhiều chuyện lắm rồi, chẳng hiểu là vì lý do gì mà anh SInh bỗng rơi ầm xuống giường nằm yên không cử động thêm nữa, mấy người hàng xóm từ này đến giờ mặt cắt không còn giọt máu nào , đứng lặng người chờ xem a Sinh có đứng dậy thêm lần nào nữa không, lời các cụ nói không sai, mèo chạy qua xác ắt là điềm dữ, nhưng không có chuyện người thành cương thi được, gần 2 giờ sáng, ai cũng mệt mỏi bên xác của anh Sinh , dù muốn ngủ nhưng không thể ngủ được vì cái sợ cũng như sự lo âu trong họ, sương bắt đầu xuống dày hơn, mưa bắt đầu rơi tý tách, vợ anh Sinh mệt mỏi ngước mắt ra ngoài trời thì bỗng nhiên chị giật mình khi nhìn thấy ông Rạng đứng ngay trước cầu ao, mình ông đứng đó nhìn thằng vào trong nhà không chớp mắt, dáng vẻ mệt mỏi , rồi ông lủi thủi bước đi, đằng sau ông chị nhĩn rõ con rắn hổ mang đang trườn theo đằng sau, rồi con vịt bước theo sau, mắt nó đỏ sọc nhìn thằng vào trong nhà, chị ngồi thẫn thờ , rồi chị nghe có tiếng bước chân bên trái nhà, tiếng con vịt kêu quang quác trong đêm khuya, chị cố định thần lại, thì bỗng nhiên cái bóng đèn duy nhất trong nhà nổ cháy đen thui để lại căn phòng mờ ảo bởi thứ ánh sáng yếu ớt của những cây nến và chiếc đèn dầu trên bàn thờ ông Rạng, mấy người hàng xóm đang cố trèo lên chỗ cái bong điện để tháo nó ra và thay vào cái bóng điện lắp ở dưới bếp thì đột nhiên có 1 cơn gió ùa thật mạnh mang theo cả hơi lạnh của đám sương mù làm mấy cây nến vụt tắt nốt , làm căn phòng càng thêm tăm tối hơn bao giờ hết, Vợ anh Bình cảm thấy sợ nên gồi sát lại bên vợ anh Sinh hơn, rồi chị giật bắn người , tay run lên bần bật, chị vừa ngước mắt lên ban thờ , nơi mà ngọn đèn dầu tỏa ánh sáng yếu ớt, trong ánh sáng ấy chị nhìn rõ trên bàn thờ mặt người trên đó, đôi mắt sáng quắc nhìn về phía chị, chị cố gắng trấn an dịu mắt, rồi đưa mắt nhìn kỹ lại về phái bàn thờ, vẫn khuân mặt ấy, vẫn đôi mắt sáng quắc nhìn chằm chằm vào mặt chị, chị run rẩy lắp bắp: Có …. có người trên bàn thờ em ơi. mấy người đang sửa bóng điện cũng quay ngoắt lại , cầm chiếc đèn pin đi lại gần bàn thờ , ánh sáng yếu ớt soi thẳng vào bàn thờ , ánh sáng vừa tới thì bỗng nhiên tiếng kêu quác quác, gió thổi mạnh vào mặt mấy người hàng xóm, trong ánh sáng của đèn họ nhận ra chỉ là 1 con cú mèo. chẳng biết từ lúc nào mà nó chui vào ban thờ ngồi ở đó đưa đôi mắt kỳ quái nhìn về phía mọi người khiến ai cũng kinh sợ, mọi người chưa hết sợ vì đôi mắt kì quặc của con cú mèo kia thì họ lại lặng người khi nghe thấy những âm thanh ở cái giường nơi anh Sinh đang nằm rung lên bần bật, tiếng lạch giường kêu lên rắc rắc , bỗng nhiên từ phía bên bên cuối giường 1 ngọn lửa bùng cháy, rồi chay lan quanh chiếc giường khiến ai cũng hoang sợ, mấy người hàng xóm lao vào cố khênh chiếc xác a Sinh ra nhưng không tài nào khênh nổi a ra khỏi cái giường đang bốc cháy nữa, chẳng ai hiểu vì sao xác anh Sinh lại đột nhiên cứng và nặng đến thế , ai cũng đang gồng mình cố gắng khênh ra nhưng đều không được, trong sự hỗn loạn và không biết xoay sở thế nào thì có 1 người hàng xóm thấy ồn ào chạy qua nói: cắm 4 nén nhang xung quanh giường, 2 nén cắm trên đỉnh đầu anh Sinh nhanh không kịp nữa rồi, vợ anh Bình chạy đến bàn thờ cầm nắm hương đốt hết rồi đưa cho ông hàng xóm, ông cắm 4 cây vào xung quanh giường thì người anh Sinh giật đùng đùng , rồi ông cắm thêm 2 nén nhanh lên đỉnh đầu thì người a sinh lại mềm ra như lúc ban đầu, ông hàng xóm nói: Mau vào khênh a Sinh ra khỏi cái giường này mau. mọi người xúm lại khênh a sinh qua bên giường kia thì cơn gió lạnh ùa vào thổi càng làm ngọn lửa cháy rực lên , ngôi nhà bùng sáng mạnh mẽ , chỉ trong chốc lát chiếc giường bị thiêu rụi bởi ngọn lửa ma quái ,
Đến chiều hôm sau mây đen bao phủ, trời u ám , cơn mưa sẽ có thể ập tới ngay bất cứ lúc nào, người người đến dự đám tang của anh Sinh, họ sợ nhưng vẫn muốn đi xem vì muốn tận mắt trông thấy những hiện tượng bất thường xảy ra thêm 1 lần để họ có thể nhìn tận mắt mà không qua lời kể của bất kỳ người nào, mấy người hàng xóm đứng nép vào 2 bên ngõ để cho mấy thanh niên to khỏe khênh chiếc quan tài của anh Sinh ra ngoài đặt vào chiếc xe tang đang đứng ở đầu ngõ, bọn trẻ con thường ngày thi tranh giành cờ đám ma để cầm nhưng hôm nay chẳng có 1 đứa trẻ con nào dám tới cái đám ma này cả. xe tang vẫn chậm chậm đi dần ra phía nghĩa trang , cái nơi mà ông bà Rạng và anh Bình và cả thằng Khánh đang chờ a, quanh cảnh u ám, trời u tối bởi những đám mây đen, vợ anh Sinh đứng sau chiếc xa tang bám víu và khóc không lên tiếng, vợ anh bình cũng khóc rồi cố cầm lấy tay cô em mình vì chị sợ, chị sợ vì từ lúc đưa cỗ quan tài lên xe tang thỉnh thoảng chị lại để ý thấy chiếc quan tai rung lên, chị mưởng tượng rằng điều kinh khủng lắm đang chuẩn bị xảy ra lên cố víu lấy tay cô em để trấn an tinh thần. Đoàn xe tang đi được gần nửa đường thì người ta phát hiện ra phía sau tầm khoang 100m , cái con vịt mắt đỏ ngầu cứ ì ạch bước theo đám tang kể từ lúc đưa anh Sinh lên xe tang, ngay cả khi có ngã rẽ nó cũng rẽ theo , cứ theo đằng sau không lại gần hơn nữa. Đến gần nghĩa trang, mọi người dừng xe để chuẩn bị khênh chiếc quan tài của anh sinh xuống huyệt, đặt chiếc quan tài nằm ngay ngắn nằm sâu ở dưới đáy huyệt , mấy người hàng xóm dùng những xẻng đất hết lên nắp quan tài , hất được vài xẻng họ dừng khự người lại vì thấy bống nhiên quan tài hơi rung rồi lắc lư, ai cũng nhìn chiếc quan tài thật kỹ nhưng lại không thấy điều gì xảy ra tương tự, họ lại cầm xẻng hất tiếp những mảng đất xuống thì bỗng nhiên cái con vịt lao tới nó bay vào mổ những người đang xúc cát rất hung dữ rồi nó đứng ở phía miệng cái huyệt đôi mắt đỏ rực và miệng lúc nào cũng kêu lên quang quác, mọi người chưa hết bàng hoàng thì nó bỗng chợt bay lên và bay vòng tròn xung quanh cái huyệt, gió bắt đầu thổi ào ào, mưa kéo tới và sấm chớp nổi loạn trời, làm ai cũng sợ nhưng vẫn đứng xem chuyện gì xảy ra, con vịt cứ bay vòng tròn quanh cái huyệt miệng nó giờ phát ra âm thanh văng vọng khắp nghĩa trang 1 cách kì lạ: Tang trùng tang, oan này phải trả bằng mạng người, mọi người hoảng sợ , nhiều người bám chặt lấy nhau, rồi trong nháy mắt họ thấy chiếc quan tài cũng đang xoay quanh cái huyệt, nó quay nhanh lắm, rồi tụt sâu xuống dưới để in hằn lên mặt huyệt cái vòng âm dương với 2 chấm ở giữa là 2 cục máu đỏ lòe, ai cũng đứng người sợ sệt không dám nhìn nữa thì chiếc quan tài lại nổi lên nằm yên bất động như không có chuyện gì xảy ra, con vịt cũng biến mất 1 cách bí ẩn mà chẳng ai nhìn thấy,
Vợ anh Sinh òa lên khóc: Xin a yên nghỉ để em chôn cất a cho mồ yên mả đẹp, a đừng làm e sợ
Mọi người đứng yên bất động nhìn vào chiếc quan tài, nước đang tràn lên đến gần nắp, mấy người hàng xóm dùng hết cam đảm, tay run lrun cầm chiếc xẻng hất những nắm đất xuống cho đến khi đầy cái huyệt, vợ anh Sinh đứng trước mộ chồng thắp 3 nén nhang rồi miệng lẩm bẩm khẩn, đắp cho a những ụ cỏ để a có thể yên nghỉ , rồi mọi người dìu cô về trong lúc trời vẫn đổ cơn mưa nặng hạt, sấm chớp vẫn vang khắp cả bầu trời u ám
Khi về nhà vợ anh Sinh mệt mỏi rồi nằm vật ra giường thiếp đi lúc nào cũng không hay, cơn mưa vẫn rả rích bên ngoài cửa sổ, ánh đèn mờ mờ , sương mù bắt đầu tràn vào căn phòng nơi chị ngủ, trong giấc mơ chị lại mơ thấy anh Sinh , a nằm yên trong quan tài nhưng a chưa chết a vẫn mở mắt nhìn trừng trừng vào cô. rồi a vùng dậy bật tung chiếc nắp quan tài và phá luôn cả nấm mộ mới đắp rồi cứ thể nhảy từng bước , từng bước đi ra khỏi khu nghĩa trang 1 cách lỳ quăc,………
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Phùng Long Ẩn - Đỗ Thanh Tú

Postby tuvi » 12 Jul 2019

Phần 5

Đến chiều hôm sau mây đen bao phủ, trời u ám , cơn mưa sẽ có thể ập tới ngay bất cứ lúc nào, người người đến dự đám tang của anh Sinh, họ sợ nhưng vẫn muốn đi xem vì muốn tận mắt trông thấy những hiện tượng bất thường xảy ra thêm 1 lần để họ có thể nhìn tận mắt mà không qua lời kể của bất kỳ người nào, mấy người hàng xóm đứng nép vào 2 bên ngõ để cho mấy thanh niên to khỏe khênh chiếc quan tài của anh Sinh ra ngoài đặt vào chiếc xe tang đang đứng ở đầu ngõ, bọn trẻ con thường ngày thi tranh giành cờ đám ma để cầm nhưng hôm nay chẳng có 1 đứa trẻ con nào dám tới cái đám ma này cả. xe tang vẫn chậm chậm đi dần ra phía nghĩa trang , cái nơi mà ông bà Rạng và anh Bình và cả thằng Khánh đang chờ a, quanh cảnh u ám, trời u tối bởi những đám mây đen, vợ anh Sinh đứng sau chiếc xa tang bám víu và khóc không lên tiếng, vợ anh bình cũng khóc rồi cố cầm lấy tay cô em mình vì chị sợ, chị sợ vì từ lúc đưa cỗ quan tài lên xe tang thỉnh thoảng chị lại để ý thấy chiếc quan tai rung lên, chị mưởng tượng rằng điều kinh khủng lắm đang chuẩn bị xảy ra lên cố víu lấy tay cô em để trấn an tinh thần. Đoàn xe tang đi được gần nửa đường thì người ta phát hiện ra phía sau tầm khoang 100m , cái con vịt mắt đỏ ngầu cứ ì ạch bước theo đám tang kể từ lúc đưa anh Sinh lên xe tang, ngay cả khi có ngã rẽ nó cũng rẽ theo , cứ theo đằng sau không lại gần hơn nữa. Đến gần nghĩa trang, mọi người dừng xe để chuẩn bị khênh chiếc quan tài của anh sinh xuống huyệt, đặt chiếc quan tài nằm ngay ngắn nằm sâu ở dưới đáy huyệt , mấy người hàng xóm dùng những xẻng đất hết lên nắp quan tài , hất được vài xẻng họ dừng khự người lại vì thấy bống nhiên quan tài hơi rung rồi lắc lư, ai cũng nhìn chiếc quan tài thật kỹ nhưng lại không thấy điều gì xảy ra tương tự, họ lại cầm xẻng hất tiếp những mảng đất xuống thì bỗng nhiên cái con vịt lao tới nó bay vào mổ những người đang xúc cát rất hung dữ rồi nó đứng ở phía miệng cái huyệt đôi mắt đỏ rực và miệng lúc nào cũng kêu lên quang quác, mọi người chưa hết bàng hoàng thì nó bỗng chợt bay lên và bay vòng tròn xung quanh cái huyệt, gió bắt đầu thổi ào ào, mưa kéo tới và sấm chớp nổi loạn trời, làm ai cũng sợ nhưng vẫn đứng xem chuyện gì xảy ra, con vịt cứ bay vòng tròn quanh cái huyệt miệng nó giờ phát ra âm thanh văng vọng khắp nghĩa trang 1 cách kì lạ: Tang trùng tang, oan này phải trả bằng mạng người, mọi người hoảng sợ , nhiều người bám chặt lấy nhau, rồi trong nháy mắt họ thấy chiếc quan tài cũng đang xoay quanh cái huyệt, nó quay nhanh lắm, rồi tụt sâu xuống dưới để in hằn lên mặt huyệt cái vòng âm dương với 2 chấm ở giữa là 2 cục máu đỏ lòe, ai cũng đứng người sợ sệt không dám nhìn nữa thì chiếc quan tài lại nổi lên nằm yên bất động như không có chuyện gì xảy ra, con vịt cũng biến mất 1 cách bí ẩn mà chẳng ai nhìn thấy,
Vợ anh Sinh òa lên khóc: Xin a yên nghỉ để em chôn cất a cho mồ yên mả đẹp, a đừng làm e sợ
Mọi người đứng yên bất động nhìn vào chiếc quan tài, nước đang tràn lên đến gần nắp, mấy người hàng xóm dùng hết cam đảm, tay run lrun cầm chiếc xẻng hất những nắm đất xuống cho đến khi đầy cái huyệt, vợ anh Sinh đứng trước mộ chồng thắp 3 nén nhang rồi miệng lẩm bẩm khẩn, đắp cho a những ụ cỏ để a có thể yên nghỉ , rồi mọi người dìu cô về trong lúc trời vẫn đổ cơn mưa nặng hạt, sấm chớp vẫn vang khắp cả bầu trời u ám
Khi về nhà vợ anh Sinh mệt mỏi rồi nằm vật ra giường thiếp đi lúc nào cũng không hay, cơn mưa vẫn rả rích bên ngoài cửa sổ, ánh đèn mờ mờ , sương mù bắt đầu tràn vào căn phòng nơi chị ngủ, trong giấc mơ chị lại mơ thấy anh Sinh , a nằm yên trong quan tài nhưng a chưa chết a vẫn mở mắt nhìn trừng trừng vào cô. rồi a vùng dậy bật tung chiếc nắp quan tài và phá luôn cả nấm mộ mới đắp rồi cứ thể nhảy từng bước , từng bước đi ra khỏi khu nghĩa trang 1 cách lỳ quặc. Sáng hôm sau vợ anh Sinh mệt mỏi bước ra khỏi nhà, điều hôm qua chị mơ thấy làm chị thấy lo lắng và bất an lắm, chị quyết định cầm bó hương rồi lầm lũi đi ra phía nghĩa trang, nơi mà a sinh đang yên nghĩ ở đó, chị ra thắp cho a nén hương để bớt cô quạnh cũng muốn liệu trong giấc mơ có xảy ra thật sự hay không. Trên con đương đất hướng ra phía nghĩa trang, chị đứng yên ở mộ của anh Sinh cắm cho a nén nhang, Ngôi mộ vẫn xanh cỏ, không có hiện tượng gì lạ lùng, chỉ có 1 điều làm chị thấy lo lắng đó là xung quanh ngôi mộ có nhiều vết chân, như ai đó đi quanh khu mộ, những vết chân vẫn còn in hằn trên khu đất , những nốt chân kỳ quặc, nhìn thì ngón chân in lên dài hơn hẳn so với người bình thường, vết bàn chân cũng to hẳn, khác biệt và kỳ quác, Chị đứng khóc 1 mình trước mộ anh Sinh rồi quay lưng lặng lẽ dời khỏi khu nghĩa trang .
Về đến ngõ nhà mình chị bỗng giật mình, chị thấy những vết chân kỳ lạ vừa thấy ở nghĩa trang xuất hiện trên lối đi vào nhà mình, chị nhớ như in, cái bàn chân to phản, cái đốt ngón chân dài thườn ra , cái nốt chân kỳ quái sao lại xuất hiện ở đây mà kỳ là hơn nó lại cứ trải dài vào tận sân nhà chị, Chị đang đăm chiêu nhìn vào những bàn chân kỳ quặc ấy mà chị đã thấy ở khu mộ anh Sinh bỗng chị giật mình khi thấy có cái bóng người đang tiến về phía chị, chị quay ngoắt lại thì chỉ là cái bóng của vợ anh Bình mà thôi,
Vợ anh Bình mệt mỏi : Từ ngày gia đình xảy ra chuyện tôi nghĩ nhiều lắm, thấy nhiều điều kỳ quái và tôi nhận ra rằng hình như có liên quan tới con vịt ngoài bờ dậu kia kìa. em cứ để ý mà xem: Từ đâu lúc cả đàn vịt lăn ra chết hết, con vịt ấy cũng chết rồi lại ngóc đầu sống lại và đẻ trứng bên cái bờ dậu kia mà không về chuồng đẻ trứng, rồi hôm đám ma chú Sinh cũng thế, là kỳ quá em à.
Vợ anh sinh cũng gật đầu nói: Vâng , em cũng thấy thế, chị với em ra bờ dậu bên cạnh áo xem nó có ở đấy không, mình giết chết nó đi thì hơn. Nói xong 2 chị em tay cầm con dao dài tiến ra khu dậu bên bờ ao, đến gần khu bờ dậu thì chẳng thấy con vịt ở đó nữa, mà chị thấy cái ổ của nó, trong ổ có 5 quả trứng to lắm, không hiểu sao mà trứng vịt mà to đến thế, vợ anh Bình nói, cứ đập hết những quả trứng này ra tránh hậu họa thì hơn, rồi cầm dao lao tới chém thật mạnh vào 5 quả trứng, mấy quả trứng vỡ ra bên trong toàn máu đỏ chảy ra , mùi tanh bốc lên suýt chút nữa làm 2 chị em nôn ọe, máu bên trong quả trứng chảy ra rồi chảy xuống ao, làm nước ao đang trong cũng bắt đầu chuyển sang màu đỏ, làm 2 chị em kinh sợ, Vợ anh Sinh lùi về phía sau vì thấy rùng người, chị nhìn thấy máu là đã xanh mặt rồi, thì bỗng nhiên con vịt ở đâu bay tới , đôi mắt đỏ lừ như đang giận giữ lao vào tấn công chị, chị bị bất ngờ , loạng choạng rồi rơi ngay xuống cái ao đỏ như máu , Vợ anh Bình thấy thế chạy lại lấy cái gậy để lôi cô em dâu lên, nhưng vừa đưa cái gậy xuống thì như có 1 thứ gì đó lôi vợ anh Sinh ra giữa cái ao, rồi dìm vợ anh sinh xuống. vợ anh Bình trên bờ thấy thế vội tri hô: Có ai không, cứu người với. Mấy người hàng xóm nghe tiếng kêu cứu vội chạy sang, nước trong ao đỏ lừ và sôi lên ục ục , những bọt khí từ đáy ao vẫn đang sủi lên, làm mấy người hàng xóm khiếp sợ. chẳng ai dám nhảy xuống ao mà vớt chị lên cả, vợ anh Sinh vẫn bị 1 cái gì đó dìm sâu xuống đáy ao, cánh tay cố thò lên, nhưng lại bị giật mạnh xuống biến mất khỏi cái ảo đỏ rực , ai cũng á khẩu chết lặng người, mặt ao bắt đầu tĩnh lặng trở lại , màu nước lại trở lại trạng thái trong vắt của nó như ban đầu, rồi từ giữa ao, xác của vợ anh Sinh nổi từ từ dưới đáy ao lên trong sự kinh sợ cuả mọi người. Vợ anh Bình lúc này mới hoàn hồn mới hô lớn: Mau giúp tôi cho vợ anh Sinh vào với, chồng nó cũng chết ở cái ao này, giờ đến cả vợ nó nữa, thật là oan nghiệt mà, Sinh ơi: Sao mày bắt vợ mày đi . Mấy người hàng xóm cầm lấy cái gậy kéo xác vợ anh Sinh vào gần cái cầu ao, ai cũng sợ mặt tái xanh không còn giọt máu khi thấy mặt vợ anh Sinh trắng bệch, tóc xõa dài , và kinh nhất là đôi mắt trợn lên toàn lòng trắng, Mấy người hàng xóm khênh xác của vợ anh Sinh vào trong giường, lấy tờ giấy che khuân mặt của chị lại, nhưng chẳng hiểu vì lý do gì mà tờ giấy trắng cứ dần dần chuyển sang màu đỏ khiến người ta kinh hãi,
Đến cuối chiều hôm ấy, sau khi làm lễ nhập quan cho vợ anh Sinh, chỉ có vợ anh Bình là người thân duy nhất ngồi bên chiếc quan tài mà khóc thảm thiết, xung quanh chỉ có vài người hàng xóm chạy qua chạy lại, trời bắt đầu chuyển dần sang đêm, những cơn gió bắt đầu rít mạnh từng tiếng ù ù, sương muối bắt đầu bao phủ mọi cảnh vật, chiếc quan tài đặt trước cửa đại, bên trên là bàn thờ vợ anh Sinh, chiếc di ảnh của chị để trên đó thắp 2 cây nến chiếu sáng khuân mặt chị hơn bao giờ hết, rồi bỗng nhiên vợ anh Bình thấy mặt đất rung chuyển, những tiếng kêu của những viên ngói trên mái nhà kêu lật bật, gió thổi mạnh như cuồng phong, cuốn theo cát bụi bay mù mịt, chiếc quan tài lắc lư như gần đổ, mấy người hàng xóm chạy nhanh vào trong nhà cố gắng khênh chiếc quan tài đặt xuống đất cho khỏi đổ xuống, họ chạy ra bê cái bàn thờ lui vào trong nhà, bỗng mấy người hàng xóm giật bắn người , đứng lặng người khi nhìn thấy trên cái di ảnh của vợ anh Sinh đôi mắt chị đỏ sọc rồi ứ máu chảy xuống di ảnh, gió càng thổi mạnh hơn, mặt đất rung mạnh hơn nữa, trong đêm tối người ta nhìn thấy những đám sương mù đang bị hút sâu xuống chỗ cái miếu mà anh Sinh và Anh BÌnh đã đào lên, như có 1 nguồn năng lượng vô cùng khủng khiếp, hút tất cả những thứ xung quanh xuống cái hố đó. những trận cuồng phong càng mạnh hơn và khủng khiếp hơn, Mấy người hàng xóm cố ôm lấy cái cây bên nhà, vợ anh Bình ôm lấy cái cột nhà, chiếc quan tài rung chuyển rồi hất tung lên không trung và cuốn theo những cơn gió rơi vào sâu trong cái miếu đó, trong cơn cuồng phong ấy vợ anh Bình nghe những âm thanh kỳ lạ, vang vọng từ đâu đó xa xôi, những tiếng gào khóc , đất đá , những thứ xung quanh bị hút vào lắp đầy cái hố ở chỗ cái miếu ngày xưa, rồi gió bắt đầu yếu dần, mấy người hàng xóm đứng dậy , chạy lao vào nhà thì chị thấy vợ anh Bình vẫn đang bên cây cột nhà , tay run rẩy ôm chặt cái cột đó, căn nhà sau cơn cuồng phong chẳng còn lại thứ gì, mái nhà bị tróc hết ngói. chiếc quan tài của vợ anh Sinh giờ đã nằm sâu dưới cái miếu trong sự kinh sợ của mấy người hàng xóm, Riêng vợ anh Bình ngay hôm sau đó đã trốn biệt tăm vào trong Nam không dám quay về mảnh đất đó nữa.

Hết
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong


Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 99 guests