Tiếng Gọi Trong Mơ - Người Khăn Trắng

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: Tiếng Gọi Trong Mơ - Người Khăn Trắng

Postby tuvi » 12 Jul 2019

Chương 16

Mãi vui với Đậu Đỏ nên Trường về đến nhà bà Nhàn đã gần chiều. Anh thấy Thiên Băng đang nằm soài trên ghế, miệng lè nhè thứ âm điệu như người đang say rựu. Rất ngạc nhiên anh bèn bước lại gần:

– Thiên Băng ... dường như cô đã uống bia đến say mèm.

Cô gái nhướng đôi mắt đang cụp xuống, vừa nói vừa cười rũ:

– Uống bia ... hồi nào ... chứ. Chỉ hít ... một chút ... chơi ấy mà . .... Nghe qua những lời đó, Trường trợn mắt chụp đôi vai của cô ta lắc mạnh:

– Hít cái gì hả?

Thiên Băng vung tay hất mạnh Trường ra xa. Chất giọng nhừa nhựa không phải của người tỉnh:

– Hít cái gì ... mặc kệ xác ... người ta.

Trường cảm thấy toàn thân mình run lên khi nghĩ đến mối đe dọa đang báo động toàn xã hội. Anh hỏi dồn:

– Có phải Thiên Băng đã ... dám xài tới ma túy rồi không?

– Xài ma túy thì sao? – Thiên Băng cười.

Tai Trường như bị ù đi hết một bên, anh thấy không tin vào những gì mắt mình đang chứng kiến. Ôi, Thiên Băng . .... Không ngờ cô ta lại tác tệ đến như vậy. Cứ trông đôi mắt lừ đừ ấy thì biết cô ta đã dùng đến ma túy. Hèn chi mấy bữa nay Thiên Băng cứ đi chơi biệt dạng tới tận khuya mới mò về làm Trường tưởng cô ta chỉ né tránh phải ngồi vào bàn học thôi. Nhưng bây giờ thì sự cố khủng khiếp kia đã xảy ra. Trường nghĩ mà thương bác Nhàn quá, có mỗi đứa con gái độc nhất mà lại đâm ra hư hỏng thế này. Anh trừng mắt lên quát:

– Thiên Băng ... cô quả là hư đốn quá. Hãy soi gương mà nhìn lại mình xem có giống người nữa không?

Thiên Băng nhổm đầu dậy rồi lại vật ra ngay:

– Ai ... cho ... phép anh mắng ... tôi?

Lòng dạ Trường giống như cuộn chỉ rối. Anh cũng hét tướng lại với cô ta:

– Tôi lấy quyền làm người để buộc cô phải chấm dứt ngay với trò quái đản ấy đi. Cô không biết thương mẹ của cô sao? Bác Nhàn đã hy vọng vào cô rất nhiều, cô không được phụ lòng của bác ấy!

Nhưng Thiên Băng đã phun nước bọt phì phì làm nó bắn lung tung:

– Thương hay không thương mắc mớ gì đến anh. Lộn xộn quá, để yên cho tôi phê một chút coi.

Biết không làm gì được, Trường bèn dọa:

– Tôi sẽ đi tìm bác Nhàn về đây để chứng kiến cảnh này.

Ngỡ Thiên Băng sợ, nào ngờ cô ta còn cười lên sằng sặc:

– Ối kêu đi .... Con nhỏ này đâu có biết sợ. Là ... là ... lá ... la ... ta là Hằng Nga tái thế đây.

Trước diễn biến này Trường đành ngán ngẩm lắc đầu thay. Anh không thể ngờ rằng một cô gái có cuộc sống đầy đủ như Thiên Băng lại sa vào cái vũng bùn mà mọi người đang cần tránh. Tại sao Thiên Băng lại dám dùng tới ma túy chớ? Chẳng lẽ cô ta lại không hay biết gì về mối nguy hiểm của lọai độc tố giết người này khi ở trường lớp, báo đài vẫn lên tiếng cảnh báo hàng ngày? Lỗi này bắt nguồn từ nơi nào? Bác Nhàn đã không quan tâm nhiều đến con gái hay do Thiên Băng khó dạy? Trường nhớ lại ngày đầu mới gặp cô ta trên phố. Anh đã không dấu là đã có rung động trước Thiên Băng. Nhưng bây giờ con người đang rũ rượi trước mặt anh có phải là người con gái ngày ấy không? tiếng thở dài từ thâm tâm Trường bật ra, anh tự cảm thấy mình cũng có một phần lỗi trong việc Thiên Băng bị sa đà, hư hỏng bởi đã không giữ được chân cô ở nhà học.




Khi bà Nhàn về tới thì Thiên Băng đã nằm im không còn giãy giụa nữa.

Song bà lại rất vô tình tới mức độ thấy con gái nghẻo cổ trên salon mà vẫn chẳng chú ý gì. Bà chỉ nhìn Trường hỏi:

– Ủa, con Thiên Băng nó nằm đây ngủ hả? sao cháu không biểu nó lên phòng giùm bác?

Trường cảm thấy khó mở miệng. Còn bác Nhàn thì có lẽ công việc của bà cũng quá nhiều hoặc quá tin vào con nên trông bà rất vô tư. Bà dúi cho Trường một gói giấy:

– Bánh bao bác mua cho hai đứa ăn học tối đây. Nếu Thiên Băng nó quá mệt thì cháu hãy cho nó nghỉ học một bữa. Tội nghiệp ... dạo này dường như nó không được khỏe mấy.

Những lời bà Nhàn làm cho Trường phải đứng ngây như phỗng. Anh rất muốn nói với bà cái điều vừa trông thấy song không biết phải bắt đầu bằng câu nào trứơc tiên đây? Liệu bác ấy có tin không? Hay vì thương và tin con gái mà bác ấy không thèm nhận ra cái sai tệ của con gái? Lúc đó không chừng kẻ lãnh họa lại là Trường. Nhưng không cho bác Nhàn biết thì anh lại mắc tội bao che.

Mà đối với ma túy, bao che tức là tiếp tay cùng tội ác.

Những ý nghĩa giằng xé Trường cho tới lúc anh có được can đảm để nói thì bà Nhàn đã bỏ lên phòng từ bao giờ. Còn lại một mình Trường bèn quan sát Thiên Băng thêm một lần nữa rồi thử thính giác bằng cách khẽ khom người cúi xuống, hai cánh mũi cố hít.

Không có mùi của bất cứ một chất men nào. Đúng là Thiên Băng đã hít heroin thật.

Trường lầm bầm nói một mình và cảm thấy hơi nhoi nhói ở tim. Dù sao trước tình trạng này của Thiên Băng anh cũng bị đau lòng. Lẽ nào anh lại mặc kệ, thấy chết mà không cứu. Nhưng phải cứu Thiên Băng bằng cách nào khi cô ta đã nếm thử độc tố heroin? Anh phải nói cho bà Nhàn biết liền chăng? Không dám chần chừ nữa, Trường lủi thủi bước lên cầu thang nhưng rồi sau đó lại đứng lặng hồi lâu trước cửa phòng bà Nhàn. Chừng nghe thấy tiếng mở cửa anh mới giật mình thì bà Nhàn đã ở trước mặt rồi. Thấy Trường đứng đó bà có vẻ ngạc nhiên:

– Ủa, cháu làm gì ở đây?

Trường lúng túng thật buồn cười:

– Dạ .... cháu ... cháu ...

Bà Nhàn mở toang cửa phòng mình rồi quay trở vào trong:

– Cháu vào đi. Có gì khó nói lắm phải không?

Trường siết chặt hai bàn tay vào nhau mà vẫn cảm thấy nó thừa thãi:

– Thưa ... bác. .....

Bà Nhàn chớp mắt thúc:

– Nói đi. Thanh niên gì mà nhút nhát quá trời vậy. Cần bác giúp điều chi đây?

Mặc dù đã được bà Nhàn mở lời rồi, anh vẫn không thốt nên lời. Trường ấp a ấp úng:

– Cháu ... muốn ... nóị .... – Thì cứ việc nói đi. Bác đang nghe nè.

– Thưa bác ... Thiên Băng đã ...

– Nó làm sao? Hai đứa giận nhau rồi phải không? – Bà Nhàn cười.

– Dạ ..... – Đừng thưa gửi nữa, cứ nói thẳng vấn đề ra để bác giải hòa cho.

Thấy bàn Nhàn hiểu lầm, Trường càng khó nói thêm:

– Dạ không phải thế ạ.

Bà Nhàn bước tới cạnh bên Trường:

– Thế còn chuyện gì ngoài vấn đề giận nhau ra?

Lần này thì Trường thu hết can đảm mới có thể trình bày:

– Bác Nhàn à, Thiên Băng dạo này không tốt như lúc trước.

Vừa nghe qua bà Nhàn đã nhíu mày.

– Nó đã không tốt điều gì vậy?

Trường liền nói thẳng một hơi:

– Thiên Băng chẳng chịu học hành gì mà giao du với nhiều bạn xấu. Mới vừa rồi cô ấy dám hít heroin.

– Cái gì?

Tiếng kêu của bà Nhàn đã làm cho Trường phải giật mình nhảy lui vào vách.

Anh trố mắt cũng giống như bà.

– Cháu vừa nói cái gì vậy hả Trường?

Trường vội thuật lại những gì đã nghe và thấy ở Thiên Băng cho bà hay, nhưng khốn nỗi tình người mẹ trong bà Nhàn đã che khuất cái xấu của con gái.

Bà tỏ thái độ ngay:

– Bác không tin con Thiên Băng nhà bác tệ hại đến như vậy. Nó là một đứa được nuôi dạy đàng hoàng mà.

Trường cố tìm lời giải thích:

– Trường hợp sa ngã có nhiều đường lắm bác ạ. Cháu đọc sách và xem đài thấy những nguyên nhân “cái chết trắng” phần đông là ... con của các gia đình khá giả.

– Thôi đừng nói thêm điều gì nữa. Cháu làm bác sợ quá!

Bà Nhàn chặn lời Trường rồi hối hả ra khỏi phòng. Không chần chừ, Trường cũng vội chạy theo. Xuống tới phòng khách, anh thấy bà Nhàn đang đứng bên cạnh Thiên Băng lẩm bẩm:

– Con ơi ... con không làm cho má phải thất vọng về con chứ?

Không hiểu Thiên Băng đã tỉnh chưa mà bất chợt trở mình. Bà Nhàn liền lay con:

– Dậy má biểu coi, Thiên Băng.

Nhưng cô gái lại nằm yên trong trạng thái của một kẻ đang say ngủ. Thấy thế bà Nhàn tự chống chế cho con bằng cách quay người lại bảo với Trường:

– Có lẽ tại bác bắt nó học hành nhiều quá nên thần kinh bất ổn gây ra sự mệt mỏi như thế đó cháu à. Hãy coi kìa, nó ngủ trông thương quá.

Thấy lời nói của mình không làm cho bà Nhàn tin, Trường đành phải tự mình đánh thức cô gái dậy. Anh xốc dựng Thiên Băng lên:

– Dậy trả lời cho má cô đi, Thiên Băng!

Thái độ của Trường khiến bà Nhàn hơi hoảng:

– Cháu làm cái gì vậy?

Trường để Thiên Băng ngồi dựa lưng vào thành ghế rồi chỉ ngón tay vô mặt cô:

– Bác cứ quan sát Thiên Băng thử mà coi. Cô ấy không bình thường như mọi ngày.

Quả thật như lời Trường nói, Thiên Băng đã bị đánh thức song vẻ mặt cứ ngơ ngơ ngác ngác giống như người từ trên cung trăng rơi xuống. Phải mất một lúc lâu Thiên Băng mới tỉnh được, cô tỏ thái độ sợ hãi trước mặt mẹ:

– Mẹ!

Bà Nhàn ngồi xuống cạnh con gái lộ vẻ dỗ dành:

– Thiên Băng ... con hãy nói với má là con rất ngoan đi.

Thiên Băng chớp đôi mắt chưa thật sự có hồn:

– Con không hiểu ý má. .... Rồi cô nhìn qua Trường:

– Anh đã nói gì với má tôi?

Trường bối rối nhưng vẫn nói:

– Tôi đã cho bác Nhàn biết tất cả về Thiên Băng.

Thiên Băng bất thần chồm lên quát:

– Ai mượn anh chõ mõm vào việc của người khác chứ? Hãy lo thân của anh kìa, đang dựa cây mà cứ muốn xô cho cây đổ.

Câu nói của Thiên Băng như một gáo nước tạt vào mặt Trường khiến anh cứng họng chỉ biết giương mắt ngó. Trước cảnh ấy, bà Nhàn bèn la con để xoa dịu lòng tự ái của Trường:

– Thiên Băng, con không được phép nói năng như vậy.

Nhưng Thiên Băng đã lu loa:

– Má tin con hay tin ảnh đây?

Bà Nhàn ra hiệu cho Trường như có ý bảo anh đừng buồn rồi quay lại nói với con:

– Tất nhiên là má tin con gái của má.

Song đã biết chịu đựng thế nào thì Trường cũng không thể bỏ qua sự xúc phạm vừa rồi. Anh thấy sự lo lắng của mình suốt nãy giờ thật sự thừa thãi vì mọi người đâu có thèm tiếp nhận. Không tỏ thái độ gì ngoài mặt cả, Trường để mẹ con bà Nhàn ngồi đó nói chuyện với nhau. Còn anh về phòng riêng nằm vắt tay lên trán suy nghĩ đến việc sẽ sống tự lập như mọi sinh viên xa nhà khác rồi thiếp đi khi đã quá mệt nhoài.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Re: Tiếng Gọi Trong Mơ - Người Khăn Trắng

Postby tuvi » 12 Jul 2019

Chương 17

– Anh Trường ... anh Trường. .... Nghe tiếng gọi tên mình Trường ngơ ngác mở mắt thì thấy có bóng người thấp thoáng cạnh giường. Không cần nhìn rõ, anh cũng biết là mình lại bị hồn ma quấy rầy. Khác với những lần trước, anh không tỏ vẻ gì sợ sệt mà hỏi luôn:

– Hôm nay cô đã biết tên tôi rồi cơ à?

Hồn ma đến trước mặt anh nhoẻn cười:

– Thì cũng như anh đã biết tên tôi là Diễm Hương.

– Cô tài tình quá đấy. Chẳng lẽ lúc bác Nhàn và tôi nói chuyện cô cũng có mặt ở đấy hay sao?

– Đã hiểu tôi là người của thế giới vô hình mà, không ai có thể dấu tôi được bất cứ điều gì cả.

Nghe nói vậy, Trường bèn dán mắt vào hồn ma:

– Nếu cô cho rằng mình biết được tất cả những điều mà người sống không biết thì hãy nói giùm tôi có phải là Thiên Băng con gái bà Nhàn đã là nạn nhân của ma túy rồi không?

– Phải.

– Đã lâu chưa?

– Một tháng rồi.

– Liệu có còn cứu kịp không?

– Muộn mất rồi. Cô ta đã thật sự bị nghiện.

Trường bỗng trách:

– Cô ta cho rằng mình biết được tất cả điều mà người sống đang làm, vậy cớ sao không ra tay cứu Thiên Băng?

Hồn ma khoanh tay lại trước mặt anh:

– Cứu cô ta làm gì khi tôi còn đang muốn cho trả giá đắt hơn nữa.

Trường ngỡ ngàng:

– Cô không nghĩ Thiên Băng là em của mình sao?

Giọng hồn ma đầy xót xa:

– Có bao giờ nó nghĩ rằng tôi là chị nó đâu. Khi còn sống cũng như lúc đã chết nó luôn đối xử với tôi thật tệ bạc.

– Chỉ tại tính tình của Thiên Băng hơi xốc nổi.

– Anh đừng biện hộ giùm cho nó. Chẳng phải nó vừa xúc phạm đến anh sao?

Trường tỏ ra thiện chí:

– Nhưng dù sao tôi cũng không thể đứng nhìn Thiên Băng chết mà không cứu.

– Anh tốt với nó, nó cũng không tốt lại anh đâu. Còn cứu nó là để trả ân đức ư? Sức anh không kéo nổi nó ra khỏi vũng lầy đã lún sâu tận cổ đâu. Lão ma túy có sức mạnh ghê gớm lắm! Không cẩn thận ... coi chừng nó sẽ lôi cả anh theo nữa đấy, anh bạn ạ!

Trường nài nỉ hồn ma:

– Diễm Hương, cô đừng làm ngơ trước tai họa của người thân. Nếu không coi Thiên Băng là em thì cũng có chút tình của đồng loại chứ.

Tiếng cười của hồn ma nghe như sởn óc:

– Hắc ... hắc ... anh nói tới tình đồng loại với tôi e là không còn hợp nghĩa.

Bởi tôi là ma ... còn nó là người.

Trường hiểu mối oán hận gì đó giữa Diễm Hương và mẹ con bà Nhàn chưa được giải tỏa nên dù anh có nói thế nào cũng không xoay chuyển được tình thế.

Cần phải tìm hiểu rõ ràng hơn nguyên nhân gây ra sự hiềm thù giữa người sống và kẻ chết. Rồi sau đó anh mới có thể tìm cách mà lý giải giúp Diễm Hương siêu thoát, còn mẹ con bà Nhàn cũng không còn bị ràng buộc bởi mối hận thù với hồn ma đứa con riêng của chồng.


Nhưng khai thác thêm từ đâu đây? Liệu hồn ma Diễm Hương có chịu thổ lộ cho anh biết vì sao mà cô ta bị chết? Chẳng biết có đúng như lời bà Nhàn kể là cô ta mất bởi bạo bệnh không?

Hồn mà u uẩn bảo với Trường:

– Anh đang nghĩ xấu về tôi đấy à?

Trường mấp máy bờ môi:

– Không. Tôi đang thắc mắc chuyện vì sao cô chết?

Hồn ma khẽ nhếch mép:

– Anh thật lòng muốn biết ư?

Trường gật đầu:

– Rất thật lòng. Chỉ sợ cô không thích . .... ....

Hồn ma thở dài đầy ai oán:

– Anh biết để giúp tôi hay giúp mẹ con Thiên Băng?

Trường thật sự bối rối nhưng rồi anh nói:

– Tôi không hiểu mình sẽ giúp ai. Thật tình mà nói tôi chỉ muốn tốt cho cả hai.

Đột nhiên hồn ma hét lên lanh lảnh bên tai anh:

– Vậy thì không đời nào anh biết được chuyện ấy đâu.

– Tôi sẽ hỏi bác Nhàn.

Hồn ma bật cười gằn:

– Bà ta sẽ chẳng bao giờ dám để lộ ra tội ác của mình cho người thứ ba biết.

– Cô khẳng định như vậy?

– Tất nhiên rồi. Bởi bà ta cũng biết sợ công lý luận tội mà.

Trường bỗng đưa ra đề nghị:

– Nếu tôi có cách làm cho bác Nhàn thú nhận hết mọi chuyện thì cô phải hoàn giải tất cả những oán hận của lòng mình.

Hồn ma liếc ánh mắt sắc lẻm về phía anh:

– Một sự cá cược khá hay đấy. Nhưng tại sao anh cứ muốn tiếp tay cho kẻ ác?

Trường cắn vào môi mình trước khi để lộ ra cả một tấm lòng nhân ái:

– Ai làm ác thì hãy để lương tâm họ trừng trị. Tôi nghĩ có quả báo nhãn tiền mà ... hà cớ gì phải bận lòng thù hận họ.

Lời Trường vừa dứt, hồn ma đã tiếp luôn:

– Thì việc con nhỏ Thiên Băng dùng ma túy không phải là quả báo sao? Tôi mà cứu nó hóa ra tôi làm sai ý trời ...

Nhưng nghĩ sao đó, hồn ma lại gật đầu:

– Thôi được rồi. Tính tôi khi còn sống cũng rất hiền lành và biết thương người. Tôi sẽ cá cược với anh điều vừa rồi để chứng tỏ là người chết cũng có tình như là người sống. Nhưng nói trước nếu anh thua, anh sẽ không được quyền yêu cầu tôi bất cứ điều gì.

Rất hoang mang song Trường đã nhận lời. Anh nhìn thấy một đôi mắt rất buồn và cay cú của hồn ma cô gái. Phải chăng cô ta đang luyến tiếc cuộc sống làm người trên dương thế? Không biết trước khi về cõi thiên thu Diễm Hương đã có tình cảm với ai chưa? Nghĩ cũng tội nghiệp cho cô ta, nào ai muốn trở thành hồn ma bóng quế vật vờ trong cái thế giới hư vô đâu. Nhưng phần số đã hết thì làm sao thay đổi được. Không gặp phải kiếp nạn này thì cũng vướng kiếp nạn kia.

Trường an ủi hồn ma:

– Làm người có nhiều chuyện vui những cũng lắm chuyện buồn. Tôi nghĩ ở thế giới vĩnh hằng linh hồn con người sẽ thanh thản hơn khi không còn gì để vướng bận.

Dường như hồn ma đang nhỏ ra những giọt nước mắt, âm điệu thoang thoảng như lời than:

– Một người con gái phải chết tức tưởi trong cái lứa tuổi đẹp nhất của cuộc đời thì anh nghĩ có thanh thản được hay không? Tôi cũng muốn sống để được yêu thương như người ta, để được hưởng những niềm vui mà loài người đang có vậy . .... Trường buột miệng:

– Cô đã từng có bạn trai chưa vậy?

Hồn ma đáp khẽ khàng:

– Tôi chỉ mới tiếp xúc với anh là người đầu tiên.

Tự dưng Trường toát mồ hôi trán. Anh thấy ma nữ này có vẻ muốn kết thân với mình rồi đây. Ôi, không thể được ... Trường nghĩ đến lời thằng Toàn cứ khăng khăng quả quyết. Rất có thể ma nữ đã hôn anh chứ không phải Thiên Băng. Rùng mình mấy cái vẫn chưa hết cảm giác gai lạnh. Thì ra anh đã bị người của thế giới bên kia hôn trộm. Lạy trời ... sao lại để cái chuyện oái ăm này xảy ra như vậy? Ma mà có tình ý với người thì kể như số phận kẻ đó tiêu đời rồi. Không sợ chết, nhưng anh lại lầm bầm xin xỏ ông trời:

“Con còn mẹ cần phải báo hiếu lúc về già. Xin chư vị thánh thần hãy cứu con, đừng để con bị ma nữ này làm hại ...”.

– Anh thật sự không thương cho số phận của tôi hả?

– Đâu có.

– Vậy anh đang nghĩ gì về tôi?

Trường giống như một người đang hóc một cục xương to:

– Tôi ... tôị .... Hồn ma buồn ủ rũ:

– Tôi biết anh không coi tôi là người.

Trường thiểu não nhìn nhận:

– Sự thật là như vậy, biết phải làm sao.

Hồn ma bỗng ao ước:

– Giá mà tôi được sống lại lấy một ngày ...

– Đừng luyến tiếc những gì không thể quay trở lại.

– Nhưng tôi không cam lòng ...

– Cô vẫn phải chấp nhận thôi.

Câu nói của Trường thật nhẫn tâm gây ra sự đau đớn tột độ cho hồn ma của Diễm Hương. Sau một hồi siêu đổ trước mắt anh, hồn ma cô gái bắt đầu biến dạng, nhưng không gây cho anh sự thảng thốt, sợ hãi như lần đầu hội ngộ trong căn phòng này. Trường chỉ có vẻ vừa thương hại, vừa tội.

– Diễm Hương. Mong rằng ở hoàn cảnh nào chúng ta cũng vẫn là bạn. Nếu thắng cuộc tôi sẽ đến thắp nhang trước mộ cô để mong cô giữ y lời.

Hồn ma Diễm Hương như thật sự bị chới với bởi lời nhắc của Trường. Thì ra anh đã rất khôn khéo trong việc đánh cược vì hy vọng phần thắng sẽ thuộc về mình. Chuyện khai thác người không dễ hơn đối với hồn ma sao? Rồi có ngày bà Nhàn cũng sẽ thố lộ ra, vì chẳng bí mật nào có thể giữ lâu hơn thời gian được. Chỉ sợ khi ấy không còn cơ hội cứu Thiên Băng thôi.

– Anh Trường ... tôi ghét anh ...

Hồn ma thốt lên rồi biến nhanh mặc cho Trường réo gọi:

– Diễm Hương ... Diễm Hương ...

Trường nhớ mình đã chạy theo nhưng một tia chớp xanh lè kèm theo tiếng nổ khá lớn đã làm anh giật mình quỵ xuống ...

Không ... Trường tung mền ngồi phắt dậy. Một luồng gió thật mạnh và thật lạnh từ cánh cửa sổ phòng tối qua quên không đóng đã ập vào làm anh tỉnh táo sau giấc ngủ muộn khá căng thẳng thần kinh.

Thì ra mới vừa rồi anh lại trải qua thêm một cơn mơ. Những cơn mơ cứ tuần tự đến trong giấc ngủ với các sự cố đang có thật ngoài đời.

Bên ngoài trời chưa sáng tỏ mặt người. Với thành phố như thế là còn rất sớm nên Trường đành nằm nán lại trong phòng cùng nhiều nỗi lo lẫn lộn. Ôi cuộc sống sao mà không đơn giản. Nó luôn xảy ra những xáo trộn đầy phức tạp khiến hờn, giận, oán, thù cứ đan chéo vào nhau. Bây giờ thì mặt biển mới hiền hòa sau cơn giận của Thủy Thần? Bao giờ thì nắng ấm làm tan đi cơn mưa bão? Tuy không phải người trong cuộc nhưng Trường vẫn thấy buồn và lo cho tình cảnh của bác Nhàn. Giàu sang đó song chưa chắc đã hạnh phúc, nhất là khi biết được rằng đứa con gái duy nhất đã sa vào tay lão hung thần ma túy.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Tiếng Gọi Trong Mơ - Người Khăn Trắng

Postby tuvi » 12 Jul 2019

Chương 18

Vừa từ trường học trở về, Trường đã vội tìm bà Nhàn:

– Thưa bác ... cháu muốn xin phép được vào ở trong ký túc xá.

Đang đọc báo ở salon, bà Nhàn ngẩng đầu lên nhìn Trường đầy ngạc nhiên:

– Sao? Bộ ở nhà bác cháu không thấy thoải mái ư?

Trường cắn vào môi mình trước khi đáp:

– Thưa, không phải như thế ạ.

– Vậy thì nguyên cớ gì cháu muốn rời khỏi nơi đây? Hay là cháu giận con Thiên Băng?

Trường không dám thừa nhận điều gì, anh phải tìm cớ để trình bày:

– Dạ, gần đây cháu và các bạn có cùng hoàn cảnh khó khăn đã nhận được chỗ dạy kèm tại tư gia cho một số gia đình để kiếm thêm. Công việc rất tốt nhưng giờ giấc đi lại có thể sẽ làm phiền cho bác, nên cháu muốn. .....

Bà Nhàn ngắt lời Trường bằng nụ cười phẩy tay:

– Ối ... cháu tôi sao mà khéo lo xa. Bác nuôi cháu luôn cũng còn được nữa là ... tạo điều kiện cho cháu biết tự lập. Được, cháu muốn tham gia dạy kèm với các bạn thì bác cũng không cản. Nhưng dù sao thì cũng không được đi nơi khác mà vẫn phải ở nhà bác. Bác sẽ đưa cho cháu một chiếc chìa khóa cửa riêng để cháu đi về tùy ý không sợ phải làm phiền.

Thế là ý định rời khỏi nhà bà Nhàn đã không thể thực hiện được vì bà đã quá tốt với Trường, và anh không thể phụ lòng tốt ấy vì một lý do đơn giản nào khác. Suốt mấy tháng trời sống tá túc tại đây về đời sống và vật chất hầu như bà Nhàn đều lo cho anh hết. Trường có đủ điều kiện để học tập hơn nhiều sinh viên khác, trái ngược với nỗi lo của anh khi còn ở quê. Nhưng dù có sung sướng bao nhiêu mà bị lệ thuộc và chịu đựng một người thì lòng cũng chẳng nghe thanh thản được. Nhất là gần đây Thiên Băng, luôn tỏ thái độ coi thường Trường, giống như anh là gánh nặng của mẹ cô.

– Cháu bằng lòng ở lại đây rồi phải không?

Nhìn nét mặt chờ đợi của bà Nhàn, Trường không dám lắc đầu:

– Bác đã tạo điều kiện cho cháu như vậy sao cháu có thể từ chối được.

Bà Nhàn bỗng với anh lại gần:

– Đến đây bác cháu mình trò chuyện một chút cho đỡ buồn.

Trường bước tới ngồi vào chỗ đối diện:

– Thưa bác ...

– Cứ tự nhiên đừng khách sáo. Bác chỉ muốn hỏi chuyện giữa cháu và con Thiên Băng nhà bác thôi. Sao? Dạo này hai đứa có thường trò chuyện với nhau hay không? Bác hy vọng hai đứa sẽ càng thân thiết hơn.

Hiểu mình đang bị đẩy vào thế phải phân tâm, Trường vội thành thật:

– Thưa bác ... cháu và Thiên Băng rất ít khi ngồi đối diện với nhau. Có lẽ cô ấy đang ghét cháu. Nhất là sau cái vụ ... ...

Bà Nhàn cướp lời Trường bằng một hơi thở dài:

– Cháu nhắc tới cái vụ đó bác lại thấy lo trong lòng. Tuy không tin con Thiên Băng nó hư hỏng nhưng bác phải đề phòng nó dữ lắm. Bác không cho nó nhiều tiền tiêu xài như trước, và quản lý giờ giấc nó nghiêm ngặt mỗi khi ra khỏi nhà.

Để bà Nhàn nói dứt, Trường mới dám tiếp lời:

– Theo cháu thì cách của bác chưa chặt chẽ lắm đâu.

– Thế chẳng lẽ bác phải xích chân nó vô một chỗ hay sao?

– Đúng như vậy đó. Má hãy nghe anh ta mà xiềng xích con lại đi.

Thiên Băng xuất hiện một cách bất thình lình làm cả hai người giật mình.

Trường rất ngượng song không thể im miệng:

– Thiên Băng đừng hiểu lầm ý tôi.




Bà Nhàn cũng nói chữa:

– Phải đó. Trường có ý tốt với con mà.

Thiên Băng ngồi buông người xuống ghế rồi ngửa cổ cười gằn:

– Không dám tốt với con đâu, chẳng phải con vừa nghe ảnh xúi má cột chân con lại sao?

Trường muốn giải thích nhưng bà Nhàn đã thay anh:

– Đừng nói vậy mà tội nghiệp cho thằng Trường. Đó là ví dụ của má. .... Song Thiên Băng nhún vai ra vẻ bất cần.

– Ví dụ thật hay giả con cũng không quan tâm. Điều con cần bây giờ là má cho con tiền để chuộc cái xe Dream về.

Đòi hỏi này làm bà Nhàn sửng sốt:

– Chiếc xe Dream sao phải dùng tiền chuộc? Bộ con vừa gây tai nạn gì hay sao?

Gương mặt Thiên Băng bây giờ mới lộ ra vẻ thiểu não:

– Vâng, con vừa quẹt phải một người đã khiến họ bị thương, họ đang giữ chiếc xe và bắt con phải bồi thường.

Bà Nhàn đặt một ngón tay lên ngực như để trấn an mình:

– Mô Phật ... Con vẫn còn nguyên vẹn như vầy là phước đức nhà mình rồi.

Chiếc xe cũng không hề hấn gì chứ con?

– Dạ, không sao cả má ạ. Má chỉ cho con 5 triệu là con đem chiếc xe về liền.

Thiên Băng vừa dứt lời thì bà Nhàn đã thảng thốt kêu lên:

– Những năm triệu lận ư? Chỉ va chạm nhẹ sao người ta đòi nhiều tiền quá vậy? Con có nghe lầm không con?

Thiên Băng phụng phịu với bà Nhàn:

– Chắc má tưởng con nghe lầm năm triệu với năm trăm ngàn à. Hổng dám đâu ... họ còn hẹn nội trong ngày hôm nay không đem tiền đến họ sẽ đem chiếc xe cho cảnh sát giao thông xử lý. Má ... chắc má không muốn con bị phiền hà lôi thôi chứ.

Ba Nhàn ngồi thừ ra hỏi ý kiến Trường:

– Theo cháu ... chuyện này là thế nào?

Tuy lòng không muốn xen vào chuyện của Thiên Băng nhưng Trường cũng không thể để bà Nhàn bị hố. Anh ngăn cản:

– Năm triệu bạc chẳng dễ gì làm ra được. Nếu Thiên Băng thật sự gây tai nạn cho người khác thì bác hãy đến tận nơi xem xét rồi hãy tính tới chuyện bồi hoàn sau. Cháu nghĩ mình có trách nhiệm thì họ cũng không làm khó.

Vừa nghe thấy vậy Thiên Băng liền trừng mắt với anh mà không hề vị nể:

– Anh biết gì mà bày đặt góp ý. Chẳng hiểu sao anh cứ thích xía vô chuyện của tôi.

Chất nóng trong người Trường bỗng bừng lên. Anh to tiếng lại với Thiên Băng:

– Cô mới là kẻ dở hơi không chịu nhận ra điều sai trái. Nếu cô không có chuyện thì tôi đâu có tốn công quan tâm tới.

Thiên Băng hất mặt lên:

– Ai mượn. Anh không cần phải vậy.

– Thiên Băng. Con không được hỗn với anh Trường như vậy. Má nói cho con biết tương lai con sẽ phải phục tùng nó.

Nghe mẹ chận đứng mình bằng câu nói ấy, Thiên Băng ngúng nguẩy xoay tròn người rồi khựng lại trước mặt Trường vừa châm biếm vừa khiêu khích anh:

– Không đời nào đâu má ơi! Ảnh là cái quái gì mà con phải tôn trọng, phục tùng? Chẳng qua ảnh chỉ là người ở đậu nhà mình để theo học đại học, làm sao với quàng tay kết thân với con được.

– Thiên Băng!

Bà Nhàn đã giơ tay lên toan đánh con, nhưng rồi từ từ bà phải hạ xuống.

– Con mà nói với thằng Trường như vậy là má sẽ không tha đâu.

Thiên Băng chẳng hề tỏ ra sợ mẹ một chút nào.

– Má đánh con thì sẽ bị đau tay và đau cả ruột nữa.

Bà Nhàn nhìn con gái rồi lắc đầu:

– Thiệt là hết biết với mày rồi. Nhưng thằng Trường có làm mất lòng gì con đâu hả Thiên Băng?

Thiên Băng khoanh tay mặt lạnh như nước đá:

– Vâng, ảnh không hề làm gì con cả, ảnh chỉ biến con thành mọt sách để gặm nhấm chữ nghĩa mà con chẳng thể nào nuốt trôi.

– Như thế là nó muốn tốt cho con đấy, Thiên Băng.

– Nhưng con không muốn cái tốt của ảnh.

– Vậy bây giờ con muốn điều gì nào?

Được mẹ hỏi, Thiên Băng hớn hở xòe bàn tay:

– Con chỉ muốn má cho con năm triệu đi chuộc xe về mà thôi.

Bà Nhàn lo âu nói:

– Má sẽ đi với con.

Thiên Băng giãy nảy lên:

– Không cần đâu. Má cứ đưa cho con tiền là được rồi.

Bà Nhàn chợt cảnh giác với con gái:

– Đâu có được. Má sẽ không yên tâm khi giao cho con số tiền lớn như thế đâu.

Thiên Băng bĩu dài môi:

– Năm triệu mà lớn ư? Con đã từng cầm lái chiếc Dream mấy chục triệu, chẳng lẽ nó không lớn hơn năm triệu hay sao?

– Nhưng má muốn có vài lời an ủi nạn nhân.

– Ôi, cần gì má phải an ủi họ cho phí lời. Họ cũng đâu phải người tốt.

Lời Thiên Băng làm bà Nhàn thắc mắc:

– Sao con biết họ không tốt?

– Thì ... thì nếu tốt họ chẳng đòi bồi thường năm triệu đồng khi vết ngã chẳng đáng gì.

Vốn thương con nên bác Nhàn đã nhẹ dạ bằng lòng:

– Thôi được rồi. Đền quách cho họ đi rồi đem xe về trình diện má. Chìa khóa đây con lên lầu mà lấy tiền.

Chộp xâu chìa khóa mà bà Nhàn vừa thảy ra, Thiên Băng mừng rỡ phóng tuốt lên lầu không kịp cám ơn mẹ. Thấy vậy, bà Nhàn buột miệng mắng:

– Con gái lớn rồi mà không ý tứ gì hết. Lần này tôi tha, lần sau tôi sẽ đánh đòn cô đấy!

Rồi quay sang Trường đang ngồi lặng thinh ở đó, bà xoa dịu cơn đau tự ái của anh:

– Cháu đừng buồn con Thiên Băng làm chi. Tuy đã bước sang tuổi mười tám nhưng nó còn con nít lắm.

Biết thân phận nên Trường đáp khẽ khàng:

– Cháu không dám buồn đâu bác à, vì thật sự cháu đã nhờ vả vào bác quá nhiều trong suốt thời gian qua.

– Ấy, đừng nói đến chuyện đó nghe Trường. Bởi bác và má cháu là chỗ bạn bè rất thân từ thời còn son trẻ, bác chỉ giúp cháu những gì trong khả năng của bác mà thôi, cháu cứ yên tâm đừng nghĩ ngợi ...

Trường nhếch môi, song nụ cười của anh tiềm ẩn một nỗi buồn mà bà Nhàn không thể hiểu:

– Cháu cũng đã cố gắng không nghĩ ngợi. Nhưng bây giờ tất cả đều khác ...

Bà Nhàn nhìn thẳng vào ánh mắt anh:

– Chẳng lẽ cháu cho rằng bác không còn tốt với cháu nữa ư?

– Trường cắn môi:

– Thưa ... cháu không dám nghĩ vậy.

– Trường à, cháu nên nói thẳng những khúc mắc trong lòng đi.

Được sự động viên, Trường toan mở cõi lòng thì Thiên Băng ôm tiền từ trên lầu đi xuống. Cô trả xâu chìa khóa cho mẹ, mặt hí hửng.

– Con cám ơn má thiệt là nhiều.

Bất ngờ với niềm vui của Thiên Băng nhưng bà Nhàn chưa kịp hỏi thì cô con gái cưng đã biến mất sau tiếng cười thật đắc ý.

Trường vội lay bà Nhàn:

– Bác ... bác đã quá tin Thiên Băng rồi.

Giây phút này bà Nhàn mới nghe trong bụng thấp thỏm. Bà đứng ngồi không yên:

– Chẳng lẽ con Thiên Băng lừa dối bác để lấy tiền.

Trường thở ra thật mạnh:

– Cầu mong cho cô ấy có chút lương tâm.

Nghe thấy vậy bà Nhàn vội hấp tấp bước về hướng cầu thang để lên lầu, song chỉ thoáng chốc đã quay nhanh xuống, mặt tái:

– Nguy rồi Trường ơi ... con Thiên Băng đã lấy của bác tới những mười lăm triệụ .....

Trường hốt hoảng cũng không kém gì bà.

– Mười lăm triệu lận cơ à. Cô ta sẽ làm gì với số tiền lớn như thế?

Bà Nhàn run cầm cập:

– Cháu hãy đuổi theo nó xem có thật là nó đem tiền đi bồi thường hay không.

Trường tỏ thái độ chần chừ:

– Cháu nghĩ không kịp đâu bác ạ. Thiên Băng không dễ gì để cháu bám đuôi đâu. Nhất là khi cô ấy đang lao đầu vào việc hít heroin, vào trong “cái chất trắng”.

– Ôi ... lẽ nào ... con tôị .... Bây giờ bà Nhàn mới choáng váng vật vã vì quá tin và thương con. Số tiền mà Thiên Băng lấy đi tuy không quá lớn để làm giảm đi sự giàu sang của bà, nhưng nó sẽ là động lực đẩy con bà xuống vực thẳm của sự hư hèn. Thiên Băng ... Thiên Băng ... má làm hại con rồi. Cơn hối hận làm bà Nhàn ngất xỉu trong vòng tay của con trai người bạn của mình.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Tiếng Gọi Trong Mơ - Người Khăn Trắng

Postby tuvi » 12 Jul 2019

Chương 19

Đã một tuần lễ nay Thiên Băng không về nhà kể từ hôm lấy tiền của mẹ mang đi. Bà Nhàn khóc hết nước mắt, bỏ cả công việc để tìm con nhưng chẳng biết Thiên Băng ở phương trời nào.

Trước tình thế này, Trường không thể bỏ mặc bà. Anh vừa an ủi, động viên vừa dành thời gian rảnh rỗi lang thang trên khắp phố với mong ước sẽ gặp được Thiên Băng để lôi kéo cô ta trở về nhà. Song đã từng ấy ngày trôi qua rồi, bóng dáng cô gái vẫn biền biệt chẳng thấy tăm hơi trên phố. Trường phải mượn ba nén hương đem vô phòng đốt rồi khấn vái vong hồn của Diễm Hương xin chỉ dẫn. Không biết ma nữ có nhận lời hay chăng mà sao Trường vẫn chưa tìm được Thiên Băng?

Trưa nay cũng như mọi ngày khác, Trường từ giảng đường của đại học về.

Anh ghé vào công viên bên đường nghỉ một chút vì cảm thấy trong người hơi mệt mỏi. Những cơn gió buổi trưa thổi lướt qua chẳng làm cho không gian dịu bớt được bao nhiêu bởi sức nóng từ mặt đường nhựa phả lên rất khó chịu.

Trường lấy hộp Yo-Most trong chiếc túi ra giải khát, lòng chạnh nhớ mẹ ở quê nhà khi nhìn thấy một người đàn bà có vóc dáng thật giống mẹ đi ngang qua. Từ hôm anh lên đây trọ học tới nay mẹ anh vẫn chưa lên thăm anh lần nào. Bà chỉ gửi thư khuyên bảo và nhắc nhở anh phải sống tốt, học tập tốt để sau này còn giáo dục thằng Toàn. Hiểu trách nhiệm với em và bổn phận với mẹ nên Trường không hề dám đua đòi theo cuộc sống của thị thành. Anh chỉ dồn tất cả vào việc chăm lo học và cố gắng khắc phục mọi khó khăn mình có để tự xoay sở được mà không phải làm phiền đến bác Nhàn. Anh đã phải đi dạy thêm ở một vài điểm để kiếm tiền. Tuy ít ỏi, nhưng đó là công sức và trí tuệ anh tự làm ra.

Giữa lúc Trường đang xoay quanh suy tính cho hoàn cảnh của mình thì anh chợt nghe có tiếng nói rất quen phả vào tai:

– Chị Ba ... nói cho em biết chiếc xe của em ở đâu. Em cần phải đưa nó về nhà để mới có thể tiếp tục kiếm ra tiền được chứ.

Trường vội quay ngoắt người ra sau, anh dáo dác nhìn quanh và thấy cách mình không xa lắm nơi một gốc cây to có mấy người đang ngồi tụm trên chiếc ghế đá. Và trong số đó còn có cả Thiên Băng, nhưng sao chỉ không gặp mấy ngày mà trông cô ta hốc hác, xanh xao như người bị ốm? Không có thời gian lý giải điều gì trong lúc này cả, Trường thấy mình có bổn phận phải đưa bằng được Thiên Băng về cho bác Nhàn. Song, phải bằng cách chứ không thể dùng áp lực ở giữa đường, bởi Thiên Băng đang chống đối với anh. .... thậm chí còn ghét như kẻ thù vậy. Trong khi Trường còn đang phân vân ở ghế đá bên này thì bên kia tiếng người mà Thiên Băng gọi là chị Ba vang lên:

– Tao đã nói với mày rằng tụi thằng Long nó đã “thịt” chiếc xe của mày rồi.

Bởi tại mày còn thiếu nợ nó.

Giọng Thiên Băng tiếp theo đầy hoảng hốt:

– Sao nó dám? Em đã đưa cho nó tới mười mấy triệu đồng rồi kia mà. .....

Kẻ được mệnh danh là chị Ba cười ha hả:

– Mười mấy triệu đồng thì thấm vào đâu khi mày nợ nó gấp đôi, gấp ba lần như vậy!

– Em biết.


Nhưng để từ từ rồi em trả chứ có xù đâu.

– Vậy thì mày cũng hãy từ từ hưởng khoái lạc của “nàng tiên mùa xuân”.

Không được đâu. Em không chịu nổi chị Ba ơị .....

Tiếng chị Ba lạnh lùng:

– Không chịu nổi thì bò về tận nhà nặn túi bà già trả nợ cho nó đã.

Giọng Thiên Băng nghe thảm thiết:

– Em làm sao dám về nhà khi không có chiếc xe.

– Bà già mày dám giết mày không? Tao nhớ mày là con gái một của bả mà.

Ngốc quá sao không biết vịn vào đó để moi tiền của bả hả con nhóc?

– Chị Ba ... em không thể ...

– Không thể thì “nhịn cơm”. Tao không giúp gì được cho mày đâu.

Ngồi nhìn Thiên Băng van vỉ bọn bậm trợn chuyên mua bán lọai độc tố giết người kia Trường thật sự không chịu nổi. Anh đã dứt khoát rời chỗ đẩy chiếc xe đến tận nơi để kéo Thiên Băng:

– Cô phải về nhà ngay lập tức chứ không thể đi hoang như mấy ngày vừa qua. Thiên Băng, cô có biết má cô đã tốn bao nhiêu nước mắt vì cô không?

Thoáng giật mình vì bị Trường phát hiện, song Thiên Băng quay đi tỏ thái độ không quen:

– Mặc xác tôi. Ai mượn anh phí lời.

Nhưng Trường cũng gằn giọng:

– Tôi có thể mặc xác cô song không thể mặc xác má cô. Bác Nhàn quả là người có phước lớn nên mới có đứa con ngỗ nghịch như cô vậy. Nếu cô mà không mau mau tỉnh ngộ thì hậu quả sẽ khôn lường. Những người này không phải kẻ tốt đâu, đừng giao du với họ.

Trường vừa dứt lời thì bị một tên kêu lại liền:

– Ê ... mày ám chỉ ai không tốt vậy?

Thiên Băng đã không hề bênh vực còn tạt vào ngọn lửa đang cháy một chút dầu:

– Ngoài tao ra thì còn ai ở đây.

Ả đàn bà tên chị Ba bèn đứng dậy nhưng chỉ nhìn Trường chứ không hề phản ứng. Ả hỏi nhỏ Thiên Băng:

– Thằng này quan hệ gì với mày?

Thiên Băng khoanh tay đáp:

– Hắn ở trọ nhà em.

– Sinh viên ư?

– Đúng vậy.

– Sao mày để hắn lạc loài cô đơn vậy Thiên Băng?

– Ôi, dân nhà quê, nghèo kiết xác, lấy đâu ra mà chịu chơi.

– Mày ngu như con bò. “Thiên đường” của chúng ta đâu có trọng phú khinh bần.

Tới giai đoạn này Trường bắt buộc phải lên tiếng:

– Nhưng tôi không bao giờ tình nguyện làm con thiêu thân bay vào ngọn lửa của các người. Nếu biết điều thì hãy thả Thiên Băng về nhà đi.

Những cái miệng há ngoác ra cười. Ả chị Ba chỉ tay vào Thiên Băng:

– Nào có ai giữ nó đâu. Chỉ tại nó không chịu về nhà đó chứ.

Thiên Băng cũng hùa theo với họ:

– Tôi không thích về nhà lúc này, anh đừng làm tôi phải bực.

– Nhưng cô còn phải nghĩ đến má cô, nghĩ đến tương lai của mình. Cô đừng ngu xuẩn mà giao phó cuộc đời trong tay “thần chất trắng”. Thiên Băng. .... hãy tỉnh ngộ mau đi.

Nhưng những lời thành thật của Trường không cảm hóa được Thiên Băng mà ngược lại anh còn bị mỉa mai:

– Tôi sống hay chết mặc kệ tôi chứ mắc mớ gì anh phải lo giùm chứ. A ... tôi đã biết. Chẳng qua anh muốn tỏ ra một chút trách nhiệm để lấy lòng má tôi, để bà nhận anh làm con rể chứ gì. Đừng hòng ... coi vậy chứ con nhỏ này cũng còn đắt giá lắm! Anh đừng có nằm mơ.

Câu nói của Thiên Băng làm Trường bị xúc phạm hơn bao giờ hết. Tuy sự thật buổi ban đầu anh đã có những ý nghĩ tốt đẹp về cô nhưng tất cả đã dần dần bị phai mờ qua một thời gian cùng chung sống. Hiện giờ tình cảm của anh với Thiên Băng còn kém thua cô bạn gái gặp gỡ giữa đường là Đậu Đỏ. Bởi thế anh quyết không chịu đựng Thiên Băng thêm một chút nào. Anh mắng lại cô ta ngay:

– Đừng tưởng mình là viên ngọc giá trị trên cuộc đời này, Thiên Băng à.

Phải, cô cũng khá xinh đẹp đấy ... song bây giờ với tôi cô chỉ là một hạt bụi màu hồng theo gió thổi thốc vào mắt tôi thôi. Và rồi sau những cơn xốn nhói đau, tất cả sẽ trở lại bình thường dù hậu quả có làm rơi ra vài ba giọt lệ.

Thiên Băng vểnh tai nghe rồi ưỡn ngực gật đầu:

– Nhà giáo tương lai có khác. Nói chuyện đặc sệt chất văn chương.

Mặt Trường đỏ như quả gấc:

– Không cần cô phải mỉa mai. Cô muốn nhảy xuống vực thì cứ nhảy đi. Tôi xin thề không thèm cứu những con thiêu thân ngu ngốc biết chết mà vẫn lao đầu vào lửa.

Ả chị Ba lượn qua, lượn lại trước mặt Trường giọng đe dọa:

– Nãy giờ chú mày nói đụng chạm tới người khác nhiều rùi nghen!

Không dằn được, Trường phang vào mặt ả một câu:

– Mới chỉ nói thế là còn nhẹ. Tôi sẽ báo công an tới hốt hết các người vì tội đầu độc và mua bán ma túy.

– Đánh chết mẹ nó cho tao coi tụi bây.

Lệnh của ả chị Ba vừa phát ra là hai tên choai choai đang có mặt ở đó vây quanh lấy Trường ngay. Chúng túm lấy anh đấm đá liên hồi tưởng chừng như anh là cái bao cát để cho chúng tập võ vậy. Vì chỉ có một mình nên Trường không thể nào chống cự lại với những tên côn đồ hung hăng đang bị thấm sâu thuốc kích thích ma túy. Anh bị chúng đánh tả tơi, bầm dập hết cả người mà Thiên Băng vẫn thản nhiên đứng nhìn không lộ chút vẻ gì là xúc động. Bỗng có tiếng thét của ai đó và một bóng người lao tới cả bọn mới hoảng hốt xô nhau chạy. Thiên Băng cũng định đánh bài chuồn nhưng cô bị vấp ngã vì thiếu thuốc nên bủn rủn chân tay không chạy nổi.

Người cứu Trường chẳng ai xa lạ mà chính là Đậu Đỏ. Cô hốt hoảng chạy tới dìu anh:

– Ôi ... anh Trường. Sao ra nông nỗi này?

Trường chưa kịp nghĩ đến mình mà chỉ tay về phía Thiên Băng đang bò lết tìm cách thoát. Anh gần như hét lên:

– Mau kêu người bắt giữ cô ta lại.

Đậu Đỏ hướng mắt vào hai người mặc cảnh phục cách họ không xa:

– Em đã cầu cứu tới mấy anh công an khi thấy anh bị đánh rồi. Cô ta sẽ không thoát khỏi công viên này đâu cùng lũ đồng bọn nữa.

Quả nhiên, giữa lúc Đậu Đỏ chưa kịp chùi hết vết màu ứa ra nơi khóe miệng của Trường thì tất cả đã bị dẫn độ vào. Nhìn Thiên Băng cũng bị còng tay chung với những con người ấy Trường không nén được tiếng thở dài:

– Cô ta giết chết đời mình rồi.

Đã hiểu chuyện qua lời kể của Trường mấy bữa nay nên Đậu Đỏ có chung đồng cảm:

– Con nhà giàu thường hay thế đấy! Nếu cô ta là gái nhà nghèo thì không sa đọa đâu.

Trường lắc đầu:

– Đừng vơ đũa cả nắm Đậu Đỏ à. Giàu hay nghèo mà không được giáo dục đều như vậy cả. Lỗi là ở con người cứ tưởng có tiền là sẽ sướng như tiên nên đôi khi hậu quả đi ngược lại với ý muốn của họ.

Đậu Đỏ nheo mắt nói:

– Giống như cô Thiên Băng kia phải không?

Trường không gật đầu nhưng anh đã lặng thinh để ánh mắt mình nhìn theo phía sau lưng những kẻ vừa được áp giải đi qua. Anh chẳng biết mình có nên buồn thay cho số phận của họ không, song tự đáy lương tâm một cái gì đó cứ luôn luôn làm anh ray rứt. Ôi giá như lúc này bác Nhàn nhìn thấy đứa con gái yêu của mình trong nhóm người bị bắt kia nhỉ! Trường không hề ác ý, nhưng như thế sau này bác sẽ giáo dục Thiên Băng cẩn thận hơn không để tình thương bị lấn át đi bổn phận.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Tiếng Gọi Trong Mơ - Người Khăn Trắng

Postby tuvi » 12 Jul 2019

Chương 20

Ngay sau đó Trường phải vào bệnh viện mất ba ngày vì chấn thương mặt và tay. Thời gian phải nằm tại đây là cực hình đối với anh vì không được đến trường, không được nghe thầy giảng bài. Tuy nhiên, niềm an ủi lớn lao nhất của Trường là ngày nào Đậu Đỏ cũng đến và cô để lộ ra sự thầm kín của mình. Còn bà Nhàn thì ngày ba buổi đến thăm anh, bà chăm sóc tận tụy như người mẹ làm cho Trường xúc động. Anh thấy thương bà quá mỗi khi nhìn bà lặng lẽ khóc một mình. Nhất là mấy bữa nay, trông bà tiều tụy gầy hẳn đi.

– Trường à, cháu cảm thấy đỡ đau phần nào chưa?

Nghe thấy cánh cửa phòng bị đẩy Trường biết ngay là bác Nhàn nên chuẩn bị một nụ cười:

– Thưa bác ... cháu đã bớt đau rồi. Chắc ngày mai cháu xin xuất viện để về còn phải đi học.

Nhưng bà Nhàn đã xua tay:

– Không được. Ráng nằm điều trị thêm vài ngày nữa cho vết sưng hết hẳn đã, cháu à. Học giỏi như cháu lo gì không theo kịp bạn bè chứ.

Rồi bà đặt giỏ thức ăn lên chiếc bàn nhỏ cạnh đó, trìu mến bảo:

– Bác nấu đem vô cho cháu tô cháo gà hãy còn nóng, cố ăn đi cho mau khỏe.

Trường cảm thấy thật áy náy:

– Cháu làm phiền bác quá.

Bà Nhàn lộ vẻ không bằng lòng:

– Có gì mà phiền. Bộ bác không thể thay má cháu lo cho cháu được sao?

Hơn nữa, cháu bị thương như thế này là vì con Thiên Băng nhà bác. Thú thật, bác không dám báo cho má cháu biết tình trạng cháu bị nạn như vầy đâu. Cháu thương thì để cho bác được chăm sóc. .... Trường hiểu nỗi khổ của bà Nhàn tỏa giăng tứ phía chứ không phải chỉ có một. Đúng là nhà giàu cũng phải đổ nước mắt ... trong cuộc sống đời thường chẳng có ai có thể tự hào mình không vướng bất cứ nỗi khổ nào. Như Thiên Băng chẳng hạn, giờ đây chẳng biết cô ta đang vật vã với “thần chất trắng” ra sao?

Trường thở dài hỏi bà Nhàn:

– Tình hình của Thiên Băng như thế nào rồi thưa bác? Liệu có thể bảo lãnh đem về nhà được không?

Từ khóe mắt bà Nhàn hai dòng lệ ứa ra. Tiếng bà nghe thật nghẹn:

– Đem nó về nhà làm gì hả cháu?

Trường chớp mắt:

– Thế chẳng lẽ. .... Bà Nhàn khóc nấc lên:

– Bác không bỏ nó đâu. Bác gửi nó vô trường cai nghiện ma túy rồi, Trường à. Con Thiên Băng hư phần lớn là do bác. Phải chăng bác đã gây nên một tội ác nào đó ... và những gì xảy ra là sự trừng phạt?

– Ồ, bác đừng nói như vậy. Cháu thấy bác luôn tốt với mọi người mà.

Chuyện Thiên Băng sa đà là do cô ấy giao du với bạn xấụ .... ...

Lời an ủi vì cảm thông cho sự đau khổ nơi một người mẹ của Trường càng làm cho bà Nhàn nghe xấu hổ dữ dội hơn. Bà tự hỏi mình thật sự là người tốt ư?

Không. Bà nào có tốt gì cho cam, nếu như lương tâm bà xét đoán lại những gì bà làm trong đời mình. .....

Ngày xưa ... khi còn là một cô gái tuổi xuân thì phơi phới, bà và mẹ của Trường là đôi bạn rất thân. Phải nói rằng thân đến mức độ họ có thể nhường lại bất cứ thứ gì mình thích cho nhau. Họ đã từng mặc chung quần áo, ăn chung miếng bánh, dùng chung một đôi giày, tắm chung một phòng tắm và cũng đã từng ngủ chung với nhau thường xuyên.


Những tưởng sẽ không có gì làm cho tình bạn của họ vơi bớt sự thắm thiết nếu như người đàn ông ấy không xuất hiện. Đó là ba của Trường, ông Hảị .... Phải, ông Hải rất đẹp trai và có nhiều cá tính mà cả hai cô gái đều yêu mến. Nhưng tình cảm của ông thì chỉ giành cho một ... nên một người phải âm thầm lặng lẽ khổ đau. Thế rồi đám cưới của ông Hải và cô gái ông yêu được diễn ra. Họ hạnh phúc bao nhiêu thì nỗi buồn của người kém may mắn càng tột bực bấy nhiêu. Sự thất bại làm cho con người ta bỗng chốc bị biến đổi từ tốt thành xấu vì tri giác đã bị cuốn sâu vòng vòng xoáy sai lầm. Chỉ trong một thời gian ngắn, cô gái thua cuộc đã dùng đủ mọi cách, thậm chí là thủ đoạn để chiếm cho bằng được chồng của bạn. Là con người nên ông Hải không chống cự nổi với quyết tâm chinh phục của cô bạn vợ mình. Ông đã buông xuôi để lăn vô cơn lốc tình cho đến khi sực tỉnh thì mắc phải một căn bệnh khá trầm kha. Lúc này cô gái đã thỏa mãn sự khát khao và tự ái nên đã để ông quay trở về lại tổ ấm sống những ngày cuối đời bên người vợ bao dung. Họ đã cho ra đời đứa con thứ hai, nhưng đó không phải là sự ưu đãi của ông trời mà chồng chất thêm gánh nặng bởi ông Hải đã mất ngay sau khi đứa con nhỏ tròn tám tháng. Rồi sau đó là bao nhiêu nước mắt, nhọc nhằn trút hết lên vai người góa phụ trẻ kia ... bà ta rất hiền lành, bao dung, tha thứ cho việc làm xấu xa của người bạn song người bạn kia có sống thanh thản được không?

Bà Nhàn lặng đi một hồi lâu với dòng ký ức vụt trở lại sau bao năm tháng tưởng đã quên. Bà chẳng hiểu lỗi của mình đối với người bạn có to lớn lắm hay không? Và những việc làm bù đắp cho con cái họ bấy lâu nay liệu có tẩy rửa được mọi sai lầm thời son trẻ? Thật tâm thì bà còn muốn kết thân hai gia đình làm một, nhưng bây giờ con gái bà đang là một đứa bỏ đi làm sao xứng với Trường dù chỉ là con nhà nghèo. Bà cố tìm cách dọ dẫm bằng tình cảm:

– Trường à, mau ăn cháo đi cháu!

Không muốn phụ lòng tốt của bà Nhàn nên Trường mở tô cháo ra múc ăn.

Anh rưng rưng xúc động:

– Cám ơn bác.

– Khách sáo làm gì. Người nhà cả với nhau mà.

Rồi muốn để cho Trường thật tự nhiên, bà quay đi gọt táo không quan sát gì đến anh. Khi nghe thấy tiếng động của tô cháo được đặt xuống bàn, bà Nhàn mới ngoảnh lại nhỏ nhẹ hỏi:

– Cháu còn giận Thiên Băng không hả, Trường?

Trường đáp lại cũng thật khẽ:

– Cháu không giận mà thấy tiếc cho Thiên Băng quá. Cô ấy có đủ điều kiện hơn người mà không biết tận dụng để đầu tư cho tương lai, lại còn mạo hiểm coi thường cuộc đời mình nữa chứ.

Bà Nhàn thấy nghẹt thở:

– Lỗi ấy là của bác. Biết nuôi con nhưng không biết dạy con ... Khi hai mẹ con chia tay ở trường cai nghiện nó đã lồng lên mắng bác là không xứng đáng làm mẹ nó. Bác cầu mong cho nó nghĩ lại sớm hơn.

Nói tới đây nước mắt bà lại rơi đầm đìa vì những cơn đau nhói từ bên trong.

Bà vừa nấc, vừa nghẹn:

– Trường ơi ... cháu có thể mở rộng cho Thiên Băng một con đường được không vậy?

Trường ngơ ngác:

– Cháu không hiểu ý bác.

Vẻ mặt bà Nhàn rất ngượng ngùng:

– Bác cũng chẳng biết điều mà bác muốn nói có nên nói hay không. Mà thôi ... cứ để cho nó đến tự nhiên.

Ngừng lại để suy nghĩ một lúc, bà Nhàn nhìn đăm đăm vào anh. Trông bà già thật nhanh, vẻ mặt lộ ra nét căng thẳng:

– Còn chuyện này nữạ .... bác cũng không muốn dấu cháu làm chi. Có lẽ cần phải nói ra thì tâm hồn mới bớt phần nào ray rứt.

Trường trố mắt:

– Chuyện nghiêm trọng lắm ạ.

– Tùy cháu phán quyết.

– Nhưng cháu có phải là quan tòa đâu.

Bà Nhàn lau nước mắt nghẹn ngào:

– Bây giờ bác mới nhận ra một điều là tòa án lương tâm đáng sợ hơn công lý ở ngoài đời. Và bác đang chịu sự trừng phạt về tất cả mọi chuyện trực tiếp cũng như gián tiếp. .... – Bác làm cháu khó hiểu quá.

– Trường à, từ nhỏ tới lớn cháu có nghe má cháu nói gì về bác không?

Trường không dám cười vì bà Nhàn còn đang khóc, song anh kể rất hào hứng:

– Dạ, có nói. Bởi thế cho nên cháu mới biết bác là người bạn rất tốt của má cháu từ thời còn trẻ đến giờ. Má cháu còn luôn miệng dặn dò rằng phải coi bác như mẹ làm như chúng cháu không biết cách cư xử vậy.

Lời Trường vừa nói làm bà Nhàn cứng người với nỗi sượng một mình. Thì ra bà Hải vẫn luôn tốt với bà, không hề hé môi gì cho con mình biết cả. Có lẽ vì vậy mà cho đến ngày hôm nay bà vẫn được những đứa con như thằng Trường tôn trọng. Nếu không, trong mắt chúng bà là một thứ người gì đây? Thôi hãy cứ để dĩ vãng ngủ yên. Có gì tốt đẹp đâu mà đào xới làm tổn thương bọn trẻ chứ.

Bà Nhàn đưa trái táo đã gọt sạch cho Trường, gương mặt bà thật buồn.

– Ăn đi, bác mong khi cháu được khỏe rồi cháu sẽ đến trường cai nghiện thăm và khuyên nhủ con Thiên Băng giùm bác.

Trường nhận lời:

– Vâng. Cháu sẽ đến ... nhưng xin bác hiểu cháu sẽ đến với tư cách một người anh.

Bà Nhàn đã buồn càng buồn hơn:

– Bác biết mình không có quyền bắt buộc ở cháu một điều gì.

Rồi bà tự an ủi lấy mình:

– Dẫu sao thì con Thiên Băng nó cũng mới thành niên. Bác hy vọng nó sẽ sống tốt hơn sau khi đã cai nghiện trở thành người chững chạc. Nếu có chuyện đời cha ăn mặn, đời con khát nước ... thì bác nguyện sẽ tu tâm tích đức từ bây giờ.

Trường khơi mào một cách rất vô tình:

– Cháu thấy bác có làm điều ác với ai bao giờ. Ngay con riêng của chồng mà bác còn đối xử tốt. .... Như một tiếng sét đánh làm bàng hoàng hết cả toàn thân bà Nhàn khi hình ảnh cái chết của Diễm Hương hiện ra trước mặt ngay lúc này. Một gương mặt đầy máu, mở trừng trừng nhìn bà đầy oán hận. Nó đang từ từ tiến đến chờn vờn hai cánh tay như muốn chụp bắt lấy bà khiến bà hoảng sợ chạy lung tung.

Nhưng ngay sau đó nó đã ... chụp được ... chụp được ... Thiên Băng ... Ôi, nó lôi con bà đi mất xuống a tì địa phủ ...

– Đừng ... đừng làm thế ... Thiên Băng ... không có tội.

Thấy bà Nhàn đang không sựng lại rồi bỏ chạy quanh khắp phòng, Trường vội vã dùng sức mình để giữ bà. Song bà cứ vùng vẫy hét toáng lên:

– Kẻ có tội là tôi ... kẻ có tội là tôi ...

Tuy không hiểu bà Nhàn đang trải qua cú sốc gì, nhưng Trường biết chắc là nó phải ghê gớm lắm. Vừa lúc Đậu Đỏ ló mặt vô, anh bèn nhờ cô đi tìm bác sỹ.

Sau khi được chăm sóc sức khỏe tỉnh táo lại, bà Nhà đã đến gặp Trường nói riêng với anh một câu:

– Hôm nào ra viện bác sẽ đưa cháu đến một nơi mà bác biết cháu rất muốn ...

Rồi mặc kệ Trường ngạc nhiên với lời nói lấp lửng ấy, bà Nhàn đã ra về bằng dáng đi xiêu vẹo của một người đánh mất hết niềm tin. Không nỡ nhìn bà Nhàn phải chống chọi với sự trống vắng và thất vọng một mình, Trường bèn nhờ Đậu Đỏ:

– Hãy chạy theo bác Nhàn và ở bên cạnh bác ấy giùm tôi với.

Đậu Đỏ luống cuống trông buồn cười:

– Em ... em còn phải chỉ cho anh cách ăn ... ăn bánh gói ...

Trường hối hả phẩy tay:

– Không cần phải chỉ đâu. Tôi tự khắc biết ăn mà.

Thế là Đậu Đỏ không còn cớ gì để nán lại đành phải tất tả chạy theo bà Nhàn. Cô lẩm bẩm ở trong miệng:

– Khi không vạ ở đâu lại trút xuống đầu.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Tiếng Gọi Trong Mơ - Người Khăn Trắng

Postby tuvi » 12 Jul 2019

Chương 21

Theo sự hướng dẫn của bà Nhàn, Trường cho xe chạy quẹo vào một nghĩa trang. Lúc này anh mới rõ mục đích, thì ra bà Nhàn đưa anh đi thăm mộ của người chết. Nhưng là ai đây nhỉ? Trường cố không nghĩ tới hồn ma đã theo đuổi mình bấy lâu trong giấc ngủ mơ. Bởi trong anh còn bán tính bán nghi chuyện người chết nối kết được cùng người sống. Song khi dừng lại trước ngôi mộ xây có nổi hình của người đã khuất thì anh thật sự bàng hoàng. Đúng là Diễm Hương rồi. Ôi, có khi nào cô ta nhập vào hồn ta rồi điều khiển búa xua không?

Sự lo sợ của Trường vừa bộc phát thì anh nghe bà Nhàn bảo:

– Cháu đốt nhang cắm trước mộ giùm.

Trường vừa làm vừa run tay:

– Dường như cháu đang hồi hộp lắm phải không?

– Vâng. Cháu nghĩ bác đưa cháu ra đây chắc là phải có mục đích chi.

Bà Nhàn nhìn thẳng vào ngôi mộ dáng dấp thật nghiêm:

– Bác muốn nhờ cháu làm nhân chứng cho một vụ án. .... Trường kinh hãi đến độ há hốc mồm:

– Vụ án gì mà phải đến chỗ này?

Bà Nhàn cười đau khổ:

– Không đến chỗ này thì đến đâu, khi người chết nằm đây?

Trường chiếu vội tia mắt vào khung hình của Diễm Hương. Anh lắp bắp:

– Ý bác muốn nói đến cô gái vắn số kia.

– Phải. Vì bác mà nó trở thành một hồn ma.

– Bác ... bác không quẫn trí chứ?

Bà Nhàn ngồi bệt xuống trước ngôi mộ, mặt nhợt nhạt:

– Ngược lại bác đang rất là bình tĩnh. Bác muốn thú nhận tất cả việc mình làm.

– Nhưng bác đã làm gì cô Diễm Hương?

– Bác giết chết nó một cách gián tiếp, chứ không phải nó bạo bệnh như bác đã kể.

Trường cũng cảm thấy mình không còn sức để đứng, vì sự thật của câu chuyện quá đỗi kinh hoàng. Bác Nhàn đã giết người. Mà người bị giết là con gái riêng của chồng bác. Ôi, sao lại có sự cố này xảy ra kia chứ? Trường không thể ngờ tới bàn tay mềm mại của phụ nữ mà lại có thể làm chấm dứt cuộc sống của một con người. Nhưng ... bác Nhàn đã giết Diễm Hương chết bằng cách nào?

Bóp cổ, đâm dao. Hay đầu độc cô ấy? Thật tội quá ... hèn gì trong mơ cô ta luôn rên siết. Như vậy là chuyện thần giao cách cảm giữa người sống và người chết là có thật hay sao? Trường nghe bà Nhàn kể lể bên cạnh:

– Hôm đó, con Diễm Hương trở bệnh, nhưng không phải là chứng bệnh tim thường ngày mà là bị đau đầu do viêm xoang. Trong cơn choáng nó đã la khóc om sòm khiến cho bác phải bực mình vì sợ con Thiên Băng bị phá ngang giấc ngủ. Thế là bác đã ném cho nó nguyên cả hộp thuốc dự trữ tổng hợp nhiều thứ bảo nó hãy uống đi. Ngỡ rằng nó chỉ dùng thuốc nhức đầu như thường lệ .... nào ngờ nó đã uống sáu bảy loại trong số đó. .... Trường chồm tới làm đứt ngang câu chuyện:

– Sao bác không đưa cô Diễm Hương đi cấp cứu liền sau đó?

Bà Nhàn cắn môi mình đến rướm máu:

– Bác có nghĩ đến vấn đề cứu nó. Nhưng khi đảo mắt ngó vòng quanh ngôi nhà mình đang ở thì bác cho là nó chết đi thì sẽ tốt hơn.

Nghe nói tới đó Trường gào lên:

– Bác không cảm thấy để mặc cho người ta chết khi còn cứu được là ác lắm sao?

Bà Nhàn cúi đầu thật sâu:

– Chính vì không nhìn thấy cái ác đó nên bác đã để cho con Diễm Hương giãy chết tại nhà mà chẳng thèm đưa đi bệnh viện.




– Ôi ... bác ...

– Hãy im lặng nghe bác nói hết đã. Bác làm như vậy cũng chỉ bởi vì muốn giành trọn phần tài sản cho con Thiên Băng thừa hưởng sau này. Nó sẽ không còn người đối nghịch . .... Trường buông tiếng thở dài:

– Mục đích của bác giết người vì tiền.

Bà Nhàn cố gỡ tội:

– Bác không giết nó mà làm ngơ để nó tự chết.

Trường mím chặt đôi môi:

– Hai vấn đề nhưng cùng một tội trạng thôi. Dẫu có đính chính thế nào thì bác cũng đã làm chết người.

Lời luận tội này làm bà Nhàn khóc sướt mướt. Bà cầu cứu như trẻ con:

– Đừng kết án bác nặng nề như vậy Trường ơi. Những điều bác làm xuất phát từ tình thương người mẹ.

Trường lắc đầu thương xót:

– Nhưng tình thương ấy giúp ích gì được cho Thiên Băng ngoài việc làm cho cô ta hư hỏng sớm!

Câu nói này của Trường đã làm cho bà Nhàn cứng họng không thể đối đáp được vì sự thật đúng là như vậy. Bởi lẽ nếu không có cuộc sống giàu sang như hiện tại thì chắc chắn Thiên Băng đã không có điều kiện để mà hư hỏng. Ôi liệu có phải là quả báo không đây? Nhưng ông trời ơi ... tội lỗi này là của tôi chứ không phải là của đứa con gái mà tôi cưng hơn trứng mỏng. Nếu phải trả giá về những điều lầm lỡ thì tôi xin chấp nhận sự trừng phạt, còn Thiên Băng hãy tha thứ cho nó được sống làm con người đàng hoàng. Từ trong tâm tưởng bà Nhàn trào lên những biến động không ngừng, nó tựa như cơn bão dữ làm xoáy tung mọi thứ trong vòng tâm của nó. Dĩ vãng ... hiện tại ... và những gì sắp đến vật lộng trong đầu bà giống như các võ sĩ đã thượng đài cần phải tranh thắng bại.

Bà Nhàn thật sự không chịu nổi đã bò lăn ra trước mộ của đứa con riêng của chồng gào khóc thảm thương:

– Diễm Hương ơi ... đúng là dì đã lầm lỗi với con, một lỗi lầm rất lớn mà dẫu có chết dì cũng không tẩy xóa được. Dì xin chịu sự trừng phạt của tất cả ...

nhưng xin con hãy tha thứ cho Thiên Băng, bởi vì nó là em cùng cha với con. Dì biết khi con còn sống, nó đối xử với con cũng rất tệ bạc song con đã không hề chấp chiếm với nó một lần nàọ .... Con đã đối xử tốt với nó mà phải không, Diễm Hương?

Không có lời đáp lại bởi bà Nhàn đã nói chuyện cùng một người đã chết, chẳng thể làm thay đổi được những điều mà bà xin xỏ, yêu cầu. Chỉ có Trường bên cạnh bà là hiểu qua tiếng gió rì rào, hồn ma Diễm Hương hiện diện đâu đó chắc là đã nghe và đang động lòng trắc ẩn. Âm thanh rền rĩ của bà Nhàn vẫn chưa dứt.

– Diễm Hương ơi nếu con mà sống lại thì dì sẽ trả hết mọi thứ cho con đó! Dì sẽ dạy Thiên Băng phải biết tôn trọng con, không được ăn hiếp con.

Trường nghe mà thấy buồn cười ghê trước những lời hứa không thể thực hiện được của bà Nhàn. Bởi Diễm Hương đã xương cốt rã rời dưới lòng đất kia rồi, làm sao cô ta sống lại được để thừa hưởng những gì bà Nhàn vừa mới nói.

Phải chi lúc trước họ đối xử với nhau thật tốt thì dẫu hiện giờ ở hai thế giới khác nhau cũng chẳng phải bận lòng. Quả thật cuộc đời có lắm chuyện bất ngờ, chỉ vì tiền của, lợi danh mà làm cho lương tâm phải trọn đời ray rứt.

– Trường à, chuyện cái chết của con Diễm Hương cháu đã tận tường rồi đó!

Nếu hồn ma của nó muốn cháu giúp rửa oán thì cháu cứ việc thẳng tay, bác không giận cháu đâu.

– Không! Đó là chuyện của bác và Diễm Hương, cháu không dám luận bàn đâu. Hơn nữa cháu đang thọ ân bác, lẽ nào cháu trở thành người bất nghĩa.

Bộ dạng bà Nhàn thật thiểu não:

– Cám ơn cháu đã không có ý định truy cứu bác về chuyện làm hại một mạng người. Song lòng tốt của cháu càng làm cho bác đau khổ hơn vì phải chịu đựng sự dày vò trước tòa án của lương tâm. Bác sẽ không còn được sống yên ổn như trước nữa đâu, Trường ạ!

Biết hiện giờ bà Nhàn đang ở trong tình trạng suy sụp tinh thần tột độ nên Trường đành phải làm chỗ dựa về mặt tình cảm cho bà. Anh trấn an:

– Bác đừng lo. Còn có cháu ở bên cạnh bác hàng ngày mà, cháu sẽ làm con trai của bác cho đến khi Thiên Băng trở về.

Bà Nhàn ôm cổ Trường khóc cười lẫn lộn:

– Một lần nữa bác cảm ơn cháu nhiều lắm, Trường ơi. Hãy cứ coi những gì của bác là của cháu. Bác sẽ ăn chay, niệm Phật mỗi ngày để xin trời đất xóa bớt tội cho mình.

Trường đốt thêm một nén nhang nữa cắm lên mộ cho Diễm Hương, đến lượt anh thì thầm:

– Giữa thanh thiên bạch nhật thế này chúng ta không ai nhìn thấy ai. Nhưng tôi nghĩ là cô đang có mặt và đã lắng nghe thấu đáo hết cả. Cô Diễm Hương, cô còn nhớ cá cược của chúng ta hôm nào không? Cô đã thua rồi đó nhé! Xin cô giữ đúng lờị .... Tự nhiên lúc ấy làn khói tỏa ra từ những cây nhang bỗng bay lên thẳng đứng chứ không lượn lờ như suốt nãy giờ. Trường nghĩ có lẽ linh hồn của Diễm Hương đã thật sự được siêu thoát sau khi chấp nhận hóa giải nỗi oán hờn với bà Nhàn. Anh ngước mắt nhìn lên trời lòng cảm thấy thật vui:

– Cảm ơn cô nghe Diễm Hương. Mong rằng ở thế giới bên kia cô không còn bị một nỗi óan hờn nào làm linh hồn nặng nề u uẩn nữa. Chúng ta sẽ mãi mãi là bạn dù là người ở trần gian, người ở cõi thiên thu.

Sau khi trút cạn tấm lòng với người đã khuất xong, Trường đưa bà Nhàn trở về nhà. Và ngay đêm hôm ấy anh cố dỗ giấc ngủ thật sớm để mong gặp Diễm Hương trong giấc mơ nói với cô ta một vài điều. Nhưng chẳng hiểu sao Trường vẫn cứ thức thao láo cùng với tâm trạng rất nôn nao. Phải chăng anh đã cảm mến hồn ma, và không còn sợ hãi sự xuất hiện của cô ta như lúc trước. Nhắm mắt lại xong cái đầu vẫn cứ tỉnh, anh không thể ép mình vào cơn mộng dù lúc này đã quá nửa đêm. Chợt ... “ké..é..é..et ...” âm thanh của cánh cửa bị mở vang lên nghe rất rõ cùng với tiếng bước chân người.

Không chần chờ, Trường nhổm đầu bật dậy ngay. Anh hoạt động đôi mắt thật tỉnh táo nhưng dưới ánh sáng của ngọn đèn neon sáng rực tuyệt nhiên chẳng có động tĩnh gì. Trong lòng còn hồ nghi nên Trường bước tới lay nhẹ cánh cửa phòng mà trước khi đi ngủ anh đã cài cẩn thận. Lạ thật nó đã bị mở từ bên trong cứ y như là có trộm vậy. Trường toan nghĩ đến vấn đề nhà đang có kẻ xấu đột nhập, nhưng liền sau đó anh chợt hiểu ra rằng đó là tín hiệu của Diễm Hương khi trong người trỗi lên một cảm giác hơi ớn lạnh từ đằng sau. Trường nói thầm:

“Chà, hôm nay người và ma không còn gặp nhau trong mơ mà gặp ở ngoài đời.

Diễm Hương ơi cô đừng làm tôi sợ nhé!”. Nhưng biết rõ tâm trạng của Trường qua trái tim đang dội mạnh trong ngực anh. Trường không nhìn thấy gì ngoài một đốm sáng lân tinh bay ngang qua tầm mắt rồi mất hút trong bóng đêm tĩnh mịch. Kể từ đó dù là trong giấc ngủ say Trường cũng không bao giờ còn nằm mơ thấy Diễm Hương lần nào nữa. Có lẽ hôm ấy cô đã thật sự chia tay với anh để về thế giới vĩnh hằng, một nơi không còn vương vấn bất cứ điều gì.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Tiếng Gọi Trong Mơ - Người Khăn Trắng

Postby tuvi » 12 Jul 2019

Chương 22

– A anh Trường đã về.

Tiếng reo của thằng Toàn làm bà Hải giật mình buông thau đồ để chạy lên.

Bà nhìn thằng con lớn lạ lẫm:

– Con về đó hả, Trường?

– Má!

Trường vứt chiếc túi đựng hành lý xuống bàn rồi nắm đôi tay mẹ. Giọng anh đầy xúc động:

– Má có được khỏe không?

Bà Hải cũng trong tâm trạng giống như con:

– Má vẫn khỏe bình thường chứ có đau yếu gì đâu. Má coi bộ con mới là người cần phải ...

Nói tới đây bà bỗng bỏ lửng câu để quan sát đứa con xa mới về:

– Sao mặt con lại có vết thẹo này hả Trường?

Trường không dám dấu mẹ nên nói thật:

– Con bị mấy tên côn đồ đánh.

Vừa nghe thấy vậy bà Hải đã xuýt xoa:

– Vì cớ gì mà chúng lại đánh con? Con có chọc chúng không?

Đang khát nước lại nghe mẹ hỏi dồn, anh đành thở dốc mà đáp:

– Con đâu dại gì mà chọc ghẹo chúng. Chẳng qua là vì Thiên Băng mà con bị đòn.

Thằng Toàn chợt vỗ tay dù nó không hiểu ất giáp gì:

– Phải rồi. Nguyên nhân cững phải do giành gái phải không?

Anh em mới gặp lại nhau song Trường không ngăn được đã tặng cho thằng Toàn một cái cốc vô đầu:

– Mày chỉ được tài ăn nói tào lao.

Thằng Toàn xoa chỗ đau rồi cự nự:

– Anh mới là ỷ lớn anh hiếp nhỏ. Em nói đúng chứ có phải sai đâu.

– Đúng cái đầu của mày. Tao đâu phải thằng hám gái mà đi giành với giật.

Chẳng qua vì việc nghĩa mà mang hại vào thân.

Rồi không chờ được uống nước, Trường đem chuyện Thiên Băng về kể hết cho mẹ và em nghe. Tuy nhiên anh đã giấu những điều thầm kín mà chỉ có anh và bà Nhàn biết được. Trường thở dài sau khi kết thúc câu chuyện chẳng vui này:

– Thời gian này bác Nhàn đang rất là buồn khổ. Con nghĩ má nên thu xếp công việc lên thăm bác một chút.

Bà Hải cũng thừ người lộ nét mặt không vui:

– Đúng là con cái không biết thương cha mẹ gì cả!

Trường bậm môi:

– Con nghĩ Thiên Băng chỉ nông nổi nhất thời thôị .... – Bênh dữ há! Con gái mà như thế thì chỉ có nước đem thả biển cho cá mập nó xơi thôi. - Thằng Toàn chõ miệng lại.

– Nói bậy. Trong đời người ai không một lần lầm lỡ chứ.

– Nhưng lầm lỡ của người ta là do hoàn cảnh, xô đẩy, còn lầm lỡ của Thiên Băng là do cô ta tự lao vào.

Trường khẽ lườm thằng Toàn:

– Bữa nay mày cũng biết lý sự rồi đấy, Toàn à.




– Trời, em cũng là thanh niên trai tráng rồi chứ bộ. Đám con gái ở xóm mình kêu em bằng “anh” sát rạt hà.

Bà Hải đang buồn chuyện gia đình của bà Nhàn nghe thằng con trai nhỏ nói vậy cũng phải phì cười ra mà mắng:

– Cái thằng mồm mép vừa vừa thôi kẻo lũ tụi nó nghe được “tẩy chay” cậu à nghe.

Thằng Toàn làm động tác le lưỡi:

– Thì con nói ở đây là cho má và anh Trường nghe chứ có phải bô bô trước mặt tụi nó đâu.

– Thôi, rót nước cho anh mày uống đi kẻo nó đang khát khô cổ đấy!

Nghe mẹ nhắc thằng Toàn mới vội chạy xuống nhà sau, song phải một hồi lâu nó mới mang lên một ấm trà nóng rót cho Trường:

– Bộ mày tính luộc chết tao sao mà đang khát lại cho xơi nước nóng?

Trường hớp một miếng rồi kêu lên bai bải khiến thằng Toàn bị mẹ la:

– Cái thằng làm cái gì cũng đoảng. Sao không lấy nước nguội cho anh mày giải cơn khát mà lại cho uống nước nóng? Nó không đánh là còn may.

Nhưng thằng Toàn đã vươn vai:

– Ảnh không rượt nổi con đâu má lo. Ảnh năm mươi tám ký thì con cũng năm mươi tư ký chứ kém gì.

Nghe thấy vậy, Trường bèn quắc mắt nói:

– Bộ mày tính chuyện thách tao đấu võ đài đấy hả?

Thằng Toàn cười đưa bàn tay lên xoa cằm:

– “Em” đâu dám hỗn thế. Dẫu sao em cũng là thằng em út ở trong nhà mà.

– Biết vậy thì hãy đem hành lý của thằng anh mày cất vào trong phòng đi mau lên.

Bị sai vặt, thằng Toàn giậm chân nói:

– Anh hãy mau cưới vợ đi cho chị ấy hầu.

Trường vụt ngượng song bà Hải lại vui:

– Cái thằng chỉ toan trốn việc.

Thằng Toàn quay sang cãi:

– Má phải thông cảm cho con với. Dẫu sao thì con cũng đường đường là một đấng nam nhi trượng phu mà.

Bà Hải mắng yêu Toàn:

– Thôi được tề gia nội trợ để cho má làm hết. Bà già này chỉ mong hai “ông”.

đại trượng phu làm nên danh vọng cho nở mặt tổ tông thôi. Tới chừng nào “quan trạng vinh quy” thì mới tính đến chuyện kiếm người hầu.

Vẻ mặt thằng Toàn vui như người được trúng thưởng lớn. Nó nháy nhó với anh:

– Có cần em báo tin cho nhỏ Dung hay là anh đã về không?

Trường phẩy tay:

– Không cần. Mày chỉ bày đặt vẽ thêm chuyện.

Thằng Toàn nhướng xếch cặp chân mày:

– Không dám vẽ chuyện đâu. Chẳng phải lúc trước hai người đã rất khoái nhau đó sao?

Trường lừ mắt:

– Mày lại bắt đầu chuyện tầm phào.

Thằng Toàn gân cổ cãi:

– Không hề tầm phào một chút nào. Nói cho anh biết, nhỏ Dung đã qua nhà mình tập sự làm dâu rùi đó.

Lần này thì thằng Toàn bị mẹ vỗ tay vào miệng để trừng trị:

– Con trai mà sao tài lanh quá cỡ vậy. Chẳng lẽ mà đã sinh lộn thằng này hay sao?

Thằng Toàn chỉ thấy thoáng ngượng một chút rồi lại đâu vào đó ngay. Nó phát ngôn liên tục:

– Con mà là con gái thì má lại chẳng phải bất hạnh như bác Nhàn sao. Sống sung sướng như cô ả Thiên Băng mà cũng còn sinh tật nữa là ... Mai mốt tới phiên con lên thành phố học, con quyết không dám gần hoặc kết thân với ả nào.

Trường lại có dịp mắng:

– Mày còn con nít nên không biết nghĩ suy gì hết ráo trọi. Bộ tất cả con gái trên thành phố đều xấu hết cả sao?

– Em đâu có nói thế. Em chỉ nói số đông.

– Mày suy diễn bậy bạ quá.

– Anh bênh cô ả Thiên Băng hà.

Trường chỉ ngón tay vào mũi mình:

– Tao mà bênh ...

– Còn gì nữa. Đã có tình rồi thì làm sao mà bỏ rơi người ta nữa. Nếu thật sự cảm rồi thì thưa thật với má đi.

Trường la hoảng: – Có mà ... hắt hơi, chứ cảm cái nỗi gì.

– Cùng chung nghĩa. Bởi cảm cúm hay phát ra triệu chứng ấy, anh nhìn nhận rồi phải không?

Bị thằng em gài thế bí, Trường đỏ mặt:

– Nhìn nhận cái quái gì.

– Thì tình cảm của anh và Thiên Băng.

– Rỗng tuếch. Tao chỉ coi cô ấy là một đứa em gái như lời hứa với bác Nhàn đấy thôi.

Thằng Toàn tròn mắt lên:

– Có trời mới tin.

Trường nói đùa:

– Hãy leo lên mà hỏi ông ta đi.

Thằng Toàn rụt cổ lại:

– Thôi em sợ té lắm!

– Vậy thì mày hãy bỏ bớt những thắc mắc trong lòng đi. Thiên Băng chỉ là hạt bụi hồng vương vào mắt những tên con trai lớ ngớ như hai anh em mình mà thôi.

Tới đây thằng Toàn đã hiểu anh nó dù nó chưa thật sự lớn như thân hình của nó. Nó đổi giọng xoa dịu:

– Em đùa mà, chứ lớp người như cô ta mà về nhà mình chắc chắn sẽ là nỗi bất hạnh lớn lao rồi. Ta về ta tắm ao ta thôi anh Trường ơi.

Rồi nó quay qua mẹ gạ gẫm:

– Con bắt con gà làm thịt đãi anh Trường nghe má.

Bà Hải không phải đối còn khích lệ:

– Ờ, bắt con mái tơ ấy cho nó mập.

Thằng Toàn đứng chựng lại:

– Má cho con mời mấy đứa bạn con qua chơi nghe?

Trường hỏi xen:

– Ai vậy nhóc?

Thằng Toàn cười bí mật:

– Bạn em chứ có phải bạn anh đâu?

– Nhưng tao muốn biết thì sao nào?

– Vậy thì anh cứ đi mà hỏi má.

Trong lúc Trường còn bối rối thì bà Hải cười đôn hậu:

– Ối, có xa lạ gì đâu. Toàn mấy đứa trong xóm mình đó mà.

Trường nhìn mẹ và em lòng lâng lâng cảm giác vui đoàn tụ trong không khí quê nhà. Thật tình nếu không phải vì tương lai thì anh chẳng hề muốn đi xa, bởi giữa bầu trời rộng bao la cánh chim non chưa đủ sức để rời vòng tay mẹ.

Trường ao ước giá lúc này có mặt Đậu Đỏ ở đây nhỉ, anh sẽ không ngần ngại giới thiệu cô ấy là bạn gái của anh. Nhưng chỉ là bạn gái đơn thuần thôi, còn mọi việc sau này phải chờ “quan trạng vinh quy” như mẹ anh đã nói.

Hết
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Previous

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 102 guests