Chương 12 : Ai có chìa khóa
Lý Kiện đứng trong tiệm mì nhìn đông ngó tây, cuối cùng, ánh mắt anh ta dừng lại tại bức hình quảng cáo dán trên tường. Trong bức tranh, Tiêu Mẫn trang điểm xinh đẹp quay mặt về phía anh ta nở một nụ cười tươi rạng rỡ.
“Các anh có chuyện gì sao?” Đỗ Vân Bằng hỏi Lý Kiện.
“Chúng tôi muốn tìm cậu nói chuyện.” Cao Cạnh trả lời.
“Nói chuyện gì thế?” Đỗ Vân Bằng đã có chút căng thẳng nhưng vẫn cố tỏ ra điềm tĩnh, khuôn mặt lộ vẻ khó xử, nói: “Anh xem, sắp đến thời gian bữa tối rồi, liệu có thể...”
“Chúng tôi tìm cậu để nói chuyện gì, trong lòng cậu chắc đã biết rõ.” Giọng của Lý Kiện vang lên át đi nửa câu nói phía sau của cậu ta.
Đỗ Vân Bằng không nói gì thêm, cậu ta nhìn ra phía sau lưng Lý Kiện, ánh mắt liếc nhanh qua bức hình quảng cáo trên tường.
“Trong thời gian từ bốn đến sáu giờ chiều ngày 29 tháng 8 năm ngoái, cậu đã ở đâu?” Lý Kiện chậm rãi xoay người lại hỏi.
Đỗ Vân Bằng dường như đã đoán được sẽ có người hỏi mình vấn đề này, liền bình tĩnh trả lời: “Chắc là ở đây.”
“Nghĩ kỹ lại xem!” Lý Kiện cười nói.
Đỗ Vân Bằng do dự chừng vài giây, cuối cùng mới trả lời: “Em quên rồi, có lẽ đúng là ở đây.”
“Cao Cạnh, tôi cho cậu một cơ hội đấy, cậu hãy hỏi đi!” Lý Kiện kéo một chiếc ghế ra rồi ngồi xuống, móc thuốc lá từ trong túi ra, tự châm cho mình một điếu. Hai vị khách của tiệm mì ngồi phía sau ném về phía anh ta những ánh mắt khác thường.
“Được, vậy em hỏi đây.” Cao Cạnh nói.
Đỗ Vân Bằng liền dời ánh mắt về phía anh.
“Ngày 29 tháng 8, cậu chắc chắn là mình ở đây chứ? Hôm đó không phải là ngày nhận sách giáo khoa mới của các cậu sao?”
“Sách em đã nhận từ hồi sáng rồi.”
“Sau đó thì sao?”
“Sau đó em liền đến đây. Phần lớn thời gian ngoài giờ học em đều ở đây cả.”
Đỗ Vân Bằng trả lời, giọng nói cậu ta đã trấn tĩnh hơn trước đó một chút. Nhưng Cao Cạnh biết, sau khi anh nói ra những lời tiếp theo, phòng tuyến của Đỗ Vân Bằng nhất định sẽ hoàn toàn sụp đổ. Có lẽ Đỗ Vân Bằng còn chưa biết, nếu cảnh sát không nắm được chứng cứ gì đó, nhất định sẽ không đến tìm cậu ta lần thứ hai.
“Chừng năm giờ chiều ngày 29 tháng 8 năm ngoái, có người từng nhìn thấy cậu ở công viên Trung Đàm.” Cao Cạnh vừa nói vừa chăm chú nhìn Đỗ Vân Bằng.
Đây là tin tức mới nhất mà anh vừa nhận được cách đây nửa giờ. Người cung cấp tin tức là một nhà nhiếp ảnh nghiệp dư. Nhiều năm nay, ông ta thường xuyên đến công viên Trung Đàm để chụp ảnh vào ngày nghỉ, có lúc thì chụp cảnh vật, có lúc thì chụp người. Khi điều tra về vụ án của Chu Lệ Phần ở công viên Trung Đàm, cảnh sát đã vô tình phát hiện ra ông ta. Họ đề nghị ông ta giúp đỡ điều tra và ông ta cũng vui vẻ đồng ý. Rất may mắn, tất cả những bức ảnh chụp tại công viên Trung Đàm trong tháng 8 năm ngoái đều được ông ta giữ lại.
Sau khi cảnh sát đến nhà ông ta, họ đã phát hiện ra manh mối quan trọng từ những bức ảnh đó. Ở góc của một bức ảnh, có một thiếu niên mặc áo may ô màu xanh lam đang quay lưng về phía ống kính nói chuyện với một người phụ nữ, tay thiếu niên đó có bưng một cái hòm gỗ màu đỏ, trên chiếc hòm loáng thoáng có thể nhìn thấy hai chữ “Tiểu Đình”. Cảnh sát đã nhờ nhân viên kỹ thuật phóng to hình ảnh của người phụ nữ kia lên, cuối cùng phát hiện, người nói chuyện với thiếu niên trong bức ảnh chính là Chu Lệ Phần.
Nghe xong những lời của Cao Cạnh, trong mắt Đỗ Vân Bằng thoáng qua vẻ hoảng loạn.
“Không thể nào.” Cậu ta nói.
“Chúng tôi có nhân chứng mục kích sự việc. Ông ấy là một nhà nhiếp ảnh, vừa khéo chụp được bức ảnh cậu đang nói chuyện với Chu Lệ Phần.” Cao Cạnh nói ngắn gọn. Kế đó, anh lấy bức ảnh đã chuẩn bị sẵn ra, đưa đến trước mặt Đỗ Vân Bằng, nói tiếp. “Cậu xem đi, đây là chiếc hòm gỗ của cửa tiệm nhà cậu đúng không?”
Giống như tất cả các tội phạm khác, sau khi nhìn thấy chứng cứ rành rành, sắc mặt Đỗ Vân Bằng trở nên tái mét, toàn thân run lẩy bẩy.
“Không, không thể như vậy được.” Cậu ta lẩm bẩm kêu lên.
Lúc này, một giọng nói chợt vang lên ngoài cửa.
“Vân Bằng, cái gì mà không thể thế?” Một thiếu niên ăn mặc đẹp đẽ vén rèm cửa bước vào. Cao Cạnh biết, đó chính là Đỗ Vân Hạc - anh trai song sinh của Đỗ Vân Bằng.
“Anh!” Đỗ Vân Bằng ngẩng đầu nhìn Đỗ Vân Hạc, ngỡ ngàng kêu lên một tiếng. Đỗ Vân Hạc khẽ vỗ vai Đỗ Vân Bằng, dường như đang nói với cậu ta: Cần phải bình tĩnh lại! Đỗ Vân Bằng đưa tấm ảnh trong tay cho anh trai.
“Đây là cái gì vậy?” Đỗ Vân Hạc cúi đầu nhìn xuống bức ảnh, khẽ mỉm cười, rồi cậu ta hỏi Cao Cạnh. “Người đàn bà này là Chu Lệ Phần sao?”
Đây rõ ràng là giả bộ hồ đồ!
“Bọn họ nói đó chính là bà ta.” Đỗ Vân Bằng sợ hãi liếc nhìn về phía Cao Cạnh.
“Thật sự là bà ta sao?”
“Bọn họ nói người này là em.” Đỗ Vân Bằng lại chỉ tay vào thiếu niên trong bức ảnh, dường như đang cầu xin sự giúp đỡ.
“Vậy sao?” Đỗ Vân Hạc nhìn em trai mình một lượt từ trên xuống dưới, lại cúi đầu xuống nhìn bức ảnh.
Lý Kiện lặng lẽ hút thuốc, Cao Cạnh cũng không nói gì thêm. Hai người bọn họ đều hiểu rõ, nhưng vẫn thản nhiên nhìn cặp anh em này diễn kịch.
“Sao có thể thế được? Đây rõ ràng là sinh viên đại học mà cửa tiệm nhà ta đã thuê!” Đỗ Vân Hạc lớn tiếng nói. “Sao chú đã quên rồi? Mùa hè năm ngoái, cửa tiệm nhà ta có thuê một sinh viên đại học người nơi khác đến đây làm việc.”
Đây rõ ràng là bịa đặt.
Đỗ Vân Bằng liếc nhìn anh trai mình. “Vâng, hình như là vậy.” Cậu ta thấp giọng nói. Nhìn là biết cậu ta vẫn chưa quen với việc diễn kịch nên có chút thiếu tự tin.
“Đây là sinh viên đại học mà tiệm mì nhà em thuê năm ngoái.” Đỗ Vân Hạc vừa nói vừa đưa trả tấm ảnh cho Cao Cạnh.
“Vậy tại sao cậu ta lại xuất hiện ở công viên Trung Đàm?” Cao Cạnh cố ý hỏi.
“Có thể là khi đó cậu ta đến công viên mở quầy hàng. Điều này em cũng không rõ lắm, phải hỏi Vân Bằng!” Đỗ Vân Hạc cười hỏi em trai. “Có phải là chú kêu anh ta đi mở quầy hàng ở công viên không?”
Đỗ Vân Bằng khẽ gật đầu.
“Em bảo đầu bếp làm bánh bao và đồ nướng rồi cho người mang đến đó bán, muốn thử xem có làm ăn được không.” Ban đầu, giọng nói của cậu ta rất nhẹ, dường như đã làm chuyện gì trái với lương tâm. Nhưng sau đó, thấy cảnh sát không có phản ứng gì lớn, cậu ta bắt đầu lấy lại sự tự tin: “Bọn em cũng chỉ muốn thử xem thôi, còn chưa quyết định có mở quầy lâu dài ở đó hay không, bởi vì đường đi từ cửa tiệm đến đó khá xa. Bọn em chưa đến phòng quản lý của công viên đăng ký, người của bọn em cũng chỉ đến đó có một lần mà thôi.”
“Chỉ đến một lần ư?” Đỗ Vân Hạc hỏi em trai mình.
“Đúng vậy, chỉ có một lần.”
“Vậy sinh viên đại học kia về sau đã đi đâu rồi?” Đỗ Vân Hạc lại hỏi.
“Anh ta chỉ làm có một tháng rồi đi, em không giữ hồ sơ của anh ta vì cảm thấy anh ta dù sao cũng chỉ đến làm thuê, có giấy tờ hồ sơ hay không cũng không quan trọng lắm.”
Hai anh em họ một tung một hứng, đang nói hăng say, Lý Kiện chợt hắng giọng một cái, cả hai người đồng thời dừng lại.
“Hai cậu đừng có nói linh tinh với tôi nữa! Trong tiệm nhà các cậu có từng thuê sinh viên đại học nào đến làm thêm hay không, chúng tôi chỉ cần điều tra là ra ngay.” Lý Kiện đứng dậy, chỉ ngón tay về phía Đỗ Vân Bằng. “Người trên bức ảnh này chính là cậu, Đỗ Vân Bằng! Chuyện đến nước này rồi cậu còn muốn lấp liếm ư? Cậu cho rằng cảnh sát đến đây tìm cậu là để tán gẫu chắc? Mau đứng dậy đi!”
Giọng của Lý Kiện khiến trái tim Đỗ Vân Hạc cũng bất giác run lên. Kế đó, cậu ta nhìn thấy Đỗ Vân Bằng chậm rãi đứng dậy từ chiếc ghế phía sau quầy thu ngân.
“Đi thôi!” Lý Kiện quát khẽ một tiếng, sau đó liền đưa tay túm áo Đỗ Vân Bằng, kéo cậu ta ra ngoài cửa tiệm.
Đỗ Vân Bằng hoang mang theo sau anh ta ra ngoài.
“Các anh muốn đưa nó đi đâu?” Đỗ Vân Hạc lo lắng hỏi. Lúc này, vẻ ung dung trấn tĩnh của cậu ta đã hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự căng thẳng đến tột cùng.
“Đương nhiên là về cục cảnh sát rồi!” Lý Kiện nhìn đăm đăm vào cậu ta, hỏi: “Cậu cũng muốn đến đó một chuyến phải không?”
“Vậy, vậy có được không?” Đỗ Vân Hạc lo lắng hỏi lại.
“Nên thông báo cho cha mẹ các cậu trước thì hơn!” Lý Kiện nói.
Đỗ Vân Hạc nhìn em trai mình, dường như muốn nói gì đó, nhưng cuối cùng chỉ bóp chặt vào cánh tay của em trai một cái, ánh mắt lộ rõ vẻ tuyệt vọng.
“Có cần mang cả cậu ta về cục cảnh sát một thể không?” Cao Cạnh hỏi.
Cho đến khi xe cảnh sát đã rời đi rất xa, anh vẫn nhìn thấy Đỗ Vân Hạc thẫn thờ đứng đó.
“Ha ha, thời gian còn nhiều lắm, chẳng lẽ lại sợ cậu ta chạy mất sao?” Lý Kiện điềm nhiên hít một hơi thuốc, ngoảnh đầu lại nhìn Đỗ Vân Bằng đang uể oải ngồi ở ghế sau, cười nói: “Tình cảm của anh em các cậu rất tốt đấy nhỉ?”
“Em chỉ còn có anh trai thôi.” Đỗ Vân Bằng nhìn đăm đăm về phía trước, vẻ mặt đờ đẫn nói. “Anh ấy không liên quan gì đến những chuyện này.”
Sau khi bị đưa đến cục cảnh sát, Đỗ Vân Bằng lập tức trở nên thật thà hơn nhiều, gần như là hỏi gì thì trả lời nấy.
“Ngày 29 tháng 8 năm ngoái, có phải cậu đã từng đến công viên Trung Đàm không?” Lý Kiện hỏi. Hiện giờ Đỗ Vân Bằng đã là người bị tình nghi, phải ngồi trên một chiếc ghế gỗ cách bọn họ chừng một mét. Trên bốn bức tường xung quanh đều có hàng chữ: “Thành khẩn khai báo sẽ được khoan hồng, ngoan cố kháng cự sẽ bị phạt nặng”. Cao Cạnh biết, Đỗ Vân Bằng còn chưa đến mức phải bị đưa đến căn phòng này, nhưng anh hiểu ý đồ của Lý Kiện khi làm như vậy. Hoàn cảnh lạnh lẽo ở đây có lẽ sẽ giúp người thiếu niên này bình tĩnh trở lại, để cậu ta hiểu được, lưới trời lồng lộng, tuy thưa mà khó lọt, nói dối rốt cuộc cũng chẳng thể giúp được gì cho cậu ta.
Cậu ta quả thực đã sợ hãi.
“Đúng vậy, em đã từng đến đó.” Đỗ Vân Bằng lập tức thừa nhận.
“Trong bức ảnh tôi vừa đưa cho cậu, người ở trong đó có phải là cậu không?” Lý Kiện lại hỏi tiếp.
Cậu ta khẽ gật đầu.
“Trả lời!” Lý Kiện quát lên.
“Là em.”
“Chu Lệ Phần có phải là do cậu giết không?” Lý Kiện hỏi.
Đỗ Vân Bằng im lặng.
“Đỗ Vân Bằng! Trả lời câu hỏi!” Lý Kiện lại một lần nữa nghiêm giọng quát.
Thân thể Đỗ Vân Bằng hơi run lên một chút.
“Em không muốn giết bà ta!” Cậu ta lí nhí nói.
“Nói lớn một chút!”
“Em không muốn giết bà ta, nhưng bà ta hình như đã chết rồi.” Đỗ Vân Bằng nói lớn hơn.
Lý Kiện quyết định tạm thời không tính toán với cậu ta về cách dùng từ, hỏi: “Được rồi, kể lại quá trình đi, cậu đã làm những gì?”
“Em đã cho bà ta uống thuốc ngủ, sau đó đẩy bà ta xuống dưới một cái hố, rồi dùng lá cây vùi lên.”
“Nói cụ thể một chút! Cậu đã đến công viên lúc mấy giờ?” Lý Kiện hỏi.
“Khoảng chừng bốn giờ bốn mươi lăm phút chiều ngày hôm đó.”
“Có phải cậu cố ý đến đó để chờ Chu Lệ Phần không?”
“Vâng, em biết bà ta sẽ đến đó. Bà ta thường xuyên kể với mẹ em về chương trình ca nhạc cuối tuần ở công viên Trung Đàm. Bà ta cũng từng rủ mẹ em cùng đi.”
“Bọn họ từng cùng nhau đi nghe nhạc ư?” Lý Kiện dụi điếu thuốc đã hút hết vào cái gạt tàn, lại châm một điếu khác.
Vấn đề này khiến Đỗ Vân Bằng im lặng mất mấy giây.
“Bọn họ không đi nghe nhạc. Chu Lệ Phần giới thiệu bạn cho mẹ em.” Cậu ta cúi gằm mặt xuống.
“Giới thiệu bạn? Giới thiệu bạn gì?”
“Giới thiệu... bạn trai.” Giọng của Đỗ Vân Bằng lại càng nhỏ hơn, trên khuôn mặt cậu ta xuất hiện vẻ hổ thẹn và tổn thương. “Quan hệ của cha mẹ em không tốt, mẹ em muốn ly hôn với cha em. Bọn họ đã không ở cùng nhau nữa rồi.”
Lý Kiện đưa hai ngón tay đang kẹp điếu thuốc lên gãi trán.
“Sao cậu lại biết Chu Lệ Phần giới thiệu bạn trai cho mẹ cậu?”
“Có một lần em nhìn thấy mẹ em ăn mặc rất đẹp đi ra ngoài. Em đã bám theo bà ấy. Em nhìn thấy mẹ em và Chu Lệ Phần cùng nhau đi vào công viên, Chu Lệ Phần giới thiệu một người đàn ông cho mẹ em. Bọn họ cười cười nói nói, mẹ em có vẻ rất vui.” Ánh mắt Đỗ Vân Bằng vô cùng nặng nề, cậu ta nhìn đăm đăm vào chiếc bàn trước mặt Cao Cạnh. “Bà ấy đã giới thiệu cho mẹ em mấy người bạn trai rồi.”
“Có ai là thành công không?”
“Hầu như đều chỉ được một thời gian rồi lại chia tay.”
Lý Kiện chăm chú nhìn khuôn mặt của Đỗ Vân Bằng một lúc, lại kéo vấn đề trở về ngày xảy ra vụ án.
“Được rồi, nói tiếp về chuyện xảy ra trong ngày 29 tháng 8 đi! Sau khi cậu đến công viên, khoảng lúc nào thì gặp Chu Lệ Phần?”
“Sau khi chương trình ca nhạc kết thúc, em bưng chiếc hòm gỗ đứng cạnh quầy hàng bán đồ ăn, bà ta trông thấy liền đi về phía em. Em nói với bà ta rằng em lén đến đây mở quầy hàng, sợ người của phòng quản lý công viên phát hiện, nên đã giấu một chiếc hòm khác ở trong khu rừng. Bà ta muốn bắt chẹt em, liền đòi thêm mấy cái bánh bao nữa, nói là có thể làm bữa sáng cho ngày hôm sau. Em bảo bà ta theo em vào rừng lấy.” Đỗ Vân Bằng nói đến đây thì đột nhiên dừng lại.
“Nói tiếp đi!” Lý Kiện thúc giục.
“Có thể cho em uống một hớp nước không?” Cậu ta hỏi.
Lý Kiện nháy mắt ra hiệu cho Cao Cạnh, Cao Cạnh liền lập tức rót một cốc nước cho Đỗ Vân Bằng. Đỗ Vân Bằng dường như đang rất khát, uống một hơi hết ngay cốc nước đó.
“Bây giờ thì có thể nói rồi chứ?” Lý Kiện hỏi.
“Vâng.” Đỗ Vân Bằng khẽ gật đầu. “Bà ta đi theo em vào trong rừng mà không hề nghi ngờ gì cả. Khu rừng đó là nơi yên tĩnh nhất trong công viên. Buổi tối hôm trước, em đã lén đến công viên, đào sẵn một cái hố nhỏ. Ở đó có rất nhiều lá cây bị cắt xuống, em bèn dùng lá cây che kín cái hố lại, người khác không dễ gì phát hiện ra cái hố. Sau khi Chu Lệ Phần gặp em, em đã cho bà ta uống một cốc sữa đậu vị sô cô la pha thuốc ngủ. Sau khi theo em vào rừng, bà ta rất nhanh đã trở nên mơ mơ màng màng, em nói với bà ta rằng bà ta có lẽ đã bị cảm nắng rồi. Em bảo bà ta ngồi xuống một tảng đá bên cạnh gốc cây, bà ta dựa lưng vào gốc cây rồi lập tức ngủ thiếp đi. Kế đó, em đẩy bà ta xuống dưới cái hố kia, dùng lá cây đậy lên thân thể bà ta.” Đỗ Vân Bằng nói đến đây liền thở dài một hơi, rồi lại kể tiếp. “Lúc đó, có lẽ em đã căng thẳng quá, khi đi không ngờ lại quên mất không mang theo cái hòm. Đến lúc đạp xe về được nửa đường em mới phát hiện ra nên sau đó đã quay lại công viên một lần nữa.”
“Cậu đã trở lại đó một lần nữa ư?”
“Vâng.”
“Lúc cậu trở lại công viên là vào khoảng mấy giờ?”
“Chừng năm giờ ba mươi phút.”
“Nói tiếp đi!”
“Em vốn đặt chiếc hòm kia bên dưới một tảng đá lớn. Khi em trở lại thì chiếc hòm vẫn còn ở đó, em liền ôm chiếc hòm lên rồi đi luôn.”
“Vậy Chu Lệ Phần thì sao? Cậu có nhìn xem bà ta thế nào rồi không?”
Đỗ Vân Bằng khẽ lắc đẩu.
“Em thấy lá cây đã che kín bà ta nên cũng không tới xem kỹ nữa. Mà em cũng sợ bà ta tỉnh dậy sẽ giữ em lại, do đó liền vội vã rời đi.” Đỗ Vân Bằng lại thở dài một hơi, nói tiếp. “Em vốn cho rằng bà ta sẽ còn quay về. Em chỉ muốn cho bà ta một bài học, để bà ta toàn thân dính đầy bùn đất, nhưng em không ngờ bà ta lại không bao giờ quay về nữa. Về sau, em có đến đó định tìm bà ta, nhưng lại không tìm được. Thực ra em cũng quên mất mình đã đào hố ở chỗ nào rồi.
Chuyện này là sao chứ? Đỗ Vân Bằng chỉ cho Chu Lệ Phần uống thuốc ngủ rồi dùng lá cây phủ lên người bà ta ư? Chu Lệ Phần rõ ràng là bị vật cứng đánh chết, chẳng lẽ Đỗ Vân Bằng vẫn đang nói dối? Nhìn vẻ mặt cậu ta quả thực không giống như đang nói dối chút nào. Cao Cạnh ngoảnh mặt nhìn qua phía Lý Kiện, Lý Kiện cũng đang nhíu chặt đôi mày.
“Đỗ Vân Bằng, chắc cậu cũng biết đây là nơi nào chứ?” Lý Kiện nói.
Đỗ Vân Bằng ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào bọn họ, khuôn mặt lộ rõ vẻ nghi hoặc.
“Em biết.”
“Vậy cậu hãy nhìn hàng chữ ở xung quanh đi, đọc lên cho tôi nghe!” Giọng nói của Lý Kiện tràn ngập sự uy nghiêm.
Ánh mắt Đỗ Vân Bằng càng tỏ ra nghi hoặc.
“Những lời em nói đều là sự thực.” Cậu ta nói.
“Được rồi, vậy cậu đã cho Chu Lệ Phần uống bao nhiêu viên thuốc ngủ?”
“Mười viên. Trong ngăn kéo của mẹ em chỉ có đúng mười viên thôi.” Đỗ Vân Bằng lại bổ sung thêm một câu. “Những lời của em đều là sự thực. Em thừa nhận có khả năng em đã giết người, nhưng thuốc ngủ thì đúng là chỉ có mười viên.”
Lý Kiện cúi đầu nhìn những tài liệu trên bàn, mấy ngón tay không ngừng di động bên trên đó. Một lát sau, anh ta ngẩng đầu lên hỏi: “Cậu nói cậu đã dùng lá cây phủ lên người Chu Lệ Phần đúng không?”
“Vâng.”
“Vậy khi cậu đi, bà ta vẫn còn sống chứ?”
“Bà ta vẫn sống. Em chỉ dùng lá cây phủ lên người bà ta thôi. Em nghĩ, khi có người đi qua nơi đó, có lẽ sẽ không cẩn thận giẫm vào cái hố, như vậy sẽ có thể khiến bà ta tỉnh dậy. Cho dù không có ai đi qua, rồi bà ta cũng sẽ tự tỉnh dậy thôi. Đến lúc đó, khắp người bà ta đều là bùn đất, cũng coi như em đã trị cho bà ta một trận rồi.” Đỗ Vân Bằng nói vẻ trẻ con.
“Chẳng lẽ cậu không sợ sau khi bà ta tỉnh dậy sẽ đi tìm cậu tính sổ sao?” Lý Kiện vừa hỏi vừa nhìn chăm chăm vào khuôn mặt Đỗ Vân Bằng.
“Em cũng đã nghĩ rồi. Sau khi bà ta tỉnh dậy, em sẽ nói với bà ta là dù em có gọi thế nào bà ta cùng không chịu tỉnh, cuối cùng em chỉ đành bỏ đi. Như vậy bà ta nhất định sẽ tưởng rằng mình ngủ say quá, cuối cùng không cẩn thận ngã từ trên tảng đá xuống dưới cái hố kia.” Đỗ Vân Bằng có chút buồn bực nói. “Điều này cũng không có gì là khó giải thích cả. Bà ấy từng làm anh trai em bị bỏng, cho dù có biết là em làm như vậy thì cũng chẳng thể làm gì được em.”
Căn phòng thẩm vấn trở nên yên lặng.
“Sau đó thì sao?” Một hồi lâu sau, Lý Kiện mới hỏi tiếp.
“Em đã quay về.”
“Lần thứ hai cậu rời khỏi công viên là lúc mấy giờ?”
“Chừng năm giờ bốn mươi lăm phút.”
“Có ai có thể làm chứng cho việc này không?”
Đỗ Vân Bằng lắc đầu.
Ngón tay Lý Kiện gõ nhẹ lên bàn mấy cái.
“Đỗ Vân Bằng, động cơ gì đã khiến cậu có ý đồ mưu sát Chu Lệ Phần như thế?”
“Em căm hận bà ta. Bà ta thường xuyên nói xấu cha em trước mặt mẹ em, chia rẽ hai người bọn họ. Nếu không phải vì bà ta, mẹ em cũng không ghét cha em đến thế. Tình cảm giữa bọn họ vốn rất tốt, mẹ em còn từng đan áo len cho cha em...” Giọng Đỗ Vân Bằng đột nhiên trở nên nghẹn ngào, cậu ta ngoảnh đầu qua hướng khác, dùng mu bàn tay lau nước mắt. “Nhà em trước đây vốn cái gì cũng đều tốt cả, nhưng kể từ khi Chu Lệ Phần trở thành bạn của mẹ em, tất cả mọi thứ đều thay đổi. Em căm hận bà ta! Bà ta bị như thế cũng là đáng đời!”
Lý Kiện hoàn toàn dửng dưng trước sự đau khổ của cậu ta.
“Bây giờ hãy nói đi, buổi tối ngày 1 tháng 4, cậu đã làm những gì?”
Nước mắt của Đỗ Vân Bằng lại một lần nữa chảy xuống.
“Buổi tối hôm đó cậu đã gặp Phó Viễn đúng không?” Lý Kiện lại hỏi.
Đỗ Vân Bằng cúi đầu nhìn sàn nhà, trên khuôn mặt xuất hiện vẻ tuyệt vọng. “Được rồi, em biết có giấu giếm cũng không ích gì nữa cả, bọn anh sớm muộn cũng sẽ phát hiện ra thôi. Đúng thế, em và Phó Viễn đã cùng đến một nơi.”
“Nơi nào?”
“Một nơi nằm trên đường Thải Vân. Cô ấy dẫn em đi. Bọn em đứng chờ ở phía dưới một ngôi nhà chung cư. Đầu tiên là nhìn thấy cha mẹ của Phó Viễn gặp nhau. Bọn họ nói với nhau mấy câu gì đó, rồi mẹ cô ấy nấp kín đi. Sau đó mẹ em tới, cha cô ấy đón mẹ em vào nhà...” Nước mắt của Đỗ Vân Bằng đã khô, cậu ta ngẩn ngơ nhìn về phía trước. “Cho tới hôm đó em mới biết, thì ra thời gian gần đây mẹ em đều đến đó nên mới không ở nhà buổi tối. Em vốn cho rằng không có Chu Lệ Phần, bà ấy và cha em sẽ hòa hảo trở lại, nhưng...” Cậu ta khẽ lắc đầu, thoáng nở một nụ cười thê thảm.
Lý Kiện hít vào một hơi thuốc lá, hỏi tiếp: “Tại sao Phó Viễn lại đưa cậu đến đó?”
“Cô ấy đến tiệm mì tìm em, nói là muốn nói cho em biết bạn trai của mẹ em là ai nên em đã đi theo cô ấy.” Đỗ Vân Bằng chợt cười lên khanh khách. “Em thật không ngờ đó lại chính là cha cô ấy. Cô ấy còn bảo em khuyên mẹ em đừng ở cùng với cha cô ấy nữa. Ông ta không phải là người tốt.”
“Tại sao Phó Viễn lại nói như vậy?”
“Cô ấy nói cha mẹ cô ấy đều là kẻ lừa gạt. Cô ấy căm hận bọn họ.” Đỗ Vân Bằng ngẩng đầu lên nhìn trần nhà, lại cười khe khẽ.
Lý Kiện gõ nhẹ điếu thuốc vào thành chiếc gạt tàn cho tàn thuốc rơi xuống.
“Khưu Tiểu Mi có phải là do cậu giết không?” Anh ta đột nhiên hỏi.
Đỗ Vân Bằng bất giác ngây ra. “Khưu Tiểu Mi?”
Lý Kiện lạnh lùng nhìn cậu ta chăm chú, không nói gì thêm.
“Không phải là Phó Viễn sao?” Đỗ Vân Bằng khẽ hỏi.
“Cậu có tham gia vào việc mưu sát Khưu Tiểu Mi không?”
“Không.” Lần này Đỗ Vân Bằng trả lời rất dứt khoát.
“Buổi tối ngày hôm đó, sau khi trở về từ đường Thải Vân, cậu và Phó Viễn đã đi đâu?” Lý Kiện hỏi.
“Bọn em quay về. Em... có chút buồn bực, nên cô ấy đưa em đến tận gần nhà em mới chịu rời đi. Thực ra em cũng không cần cô ấy đưa, nhưng cô ấy cứ nhất quyết, nên em cũng chẳng có cách nào. Em đã chửi mắng cha mẹ cô ấy một hồi. Phó Viễn nói, cha cô ấy gạt tiền của mẹ em, có một phần đã đưa cho Khưu Tiểu Mi.”
“Sau đó cậu có từng đến nhà Khưu Tiểu Mi không?” Lý Kiện lại hỏi.
“Không.” Đỗ Vân Bằng nhìn bọn họ bằng ánh mắt nghi hoặc, hỏi lại một lần nữa. “Không phải là Phó Viễn sao?”
Lý Kiện hỏi ngược lại. “Cậu nghĩ sao?”
Đỗ Vân Bằng thay đổi tư thế ngồi với vẻ bất an, nói. “Em cũng không biết. Cô ấy... Cô ấy nói, bọn họ sẽ bị trừng phạt. Em cho rằng...”
Căn phòng thẩm vấn lại một lần nữa chìm vào tĩnh lặng.
“Em có thể hỏi mấy câu không?” Cao Cạnh lên tiếng xin ý kiến của Lý Kiện.
Lý Kiện ngoảnh đầu lại nhìn anh, hất hất hàm về phía trước, ý bảo anh cứ hỏi.
“Đỗ Vân Bằng, tôi hỏi cậu, buổi tối hôm đó cậu với Phó Viễn đi tới đường Thải Vân là đã hẹn nhau từ trước, hay là Phó Viễn đến tìm cậu?” Cao Cạnh hỏi. Kết quả giám định nét chữ đã có, đó chắc chắn không phải là nét chữ của Phó Viễn và Khưu Tiểu Mi, cũng không phải là của Đỗ Vân Bằng. Chuyên gia giám định đã xác nhận, đây là do một người nào đó dùng tay trái để viết, nên nét chữ có phần xiêu vẹo.
“Là cô ấy tự đến cửa tiệm tìm em.” Đỗ Vân Bằng trả lời vẻ rất chắc chắn.
“Cậu có viết cho Phó Viễn mảnh giấy nào không?”
“Không. Việc gì em phải viết giấy cho cô ấy chứ? Cô ấy và em cũng có phải bạn bè gì đâu. Nếu em muốn tìm cô ấy, lúc cô ấy đến tiệm mì, em nói với cô ấy một tiếng không phải là xong rồi sao?” Đỗ Vân Bằng nói.
“Vậy Khưu Tiểu Mi có từng gặp riêng cậu lần nào không?”
Đỗ Vân Bằng lắc đầu.
“Gần đây bà ấy có từng đến tiệm mì nhà cậu ăn mì không?” Cao Cạnh lại nói tiếp.
“Dạ có.”
“Bà ấy có lần nào ăn mì cùng với Tiết Chấn không?” Cao Cạnh hỏi.
“Có.” Đỗ Vân Bằng gật đầu.
Tiết Chấn đã nói với cảnh sát, cậu ta từng gặp Khưu Tiểu Mi ở tiệm mì Tiểu Đình. Lần đó, Khưu Tiểu Mi tiết lộ với cậu ta rằng bà ta biết tung tích của Chu Lệ Phần. Tuy Đỗ Vân Bằng nói lần đó cậu ta làm như vậy với Chu Lệ Phần chỉ là muốn trị cho bà ta một trận, nhưng cậu ta đã có một kế hoạch tỉ mỉ vô cùng. Ban đầu là chuyên môn đi khảo sát địa hình, rồi đào hố, lén ăn trộm thuốc ngủ trong ngăn kéo của mẹ, dùng lá cây phủ lên người Chu Lệ Phần. Nhìn từ mặt nào cũng thấy giống như có ý đồ mưu sát.
Nếu như khi cậu ta vùi lá cây lên người Chu Lệ Phần vừa khéo bị Khưu Tiểu Mi cũng đang mở quầy ở công viên Trung Đàm phát hiện, nếu như khi Khưu Tiểu Mi nói chuyện ở tiệm mì Tiểu Đình giọng nói không hề hạ thấp, Đỗ Vân Bằng chẳng lẽ lại không nghe thấy sao? Không thể nào! Cao Cạnh tin rằng ban đầu cậu ta cũng không chú ý đến nội dung cuộc nói chuyện của hai người đó, nhưng về sau, khi nghe thấy ba chữ Chu Lệ Phần, cậu ta liền bất giác dỏng tai lên nghe.
“Khưu Tiểu Mi đã nói với Tiết Chấn những gì?” Cao Cạnh rất lo Đỗ Vân Bằng sẽ nói rằng khi đó cậu ta đang bận chuyện khác, không nghe thấy gì cả. Nếu là như vậy, Cao Cạnh quả thực không biết nên hỏi tiếp thế nào.
Nhưng, câu trả lời của Đỗ Vân Bằng lại thẳng thắn đến bất ngờ.
“Bà ta có nhắc đến Chu Lệ Phần.” Đỗ Vân Bằng nói. “Bà ta nói, trong ngày Chu Lệ Phần mất tích, bà ta từng nhìn thấy Chu Lệ Phần, còn nói Chu Lệ Phần không đi một mình. Khi đó em đã rất sợ hãi, liền nghe kỹ xem bọn họ nói những gì. Nhưng những lời của Khưu Tiểu Mi cứ thật thật giả giả, có lúc thì nói bà ta trí nhớ không tốt, có thể đã nhìn nhầm, có lúc lại đưa tay ra, kêu cậu ta nhìn chiếc nhẫn ngọc sapphire trên tay. Rồi bà ta còn kêu cả em tới nhìn chiếc nhẫn đó nữa. Em cảm thấy đầu óc bà ta có vấn đề. Việc gì phải gọi em tới xem chứ?” Trên khuôn mặt Đỗ Vân Bằng hiện rõ vẻ căm ghét, ngay sau đó lại bổ sung thêm. “Thực ra em cảm thấy Khưu Tiểu Mi không có khả năng đã nhìn thấy em lắm. Bởi vì khi cùng Chu Lệ Phần vào rừng, em đã cố ý giữ khoảng cách với bà ta, giữa em và bà ta luôn cách nhau một quãng năm, sáu mét. Ngoài ra, nếu Khưu Tiểu Mi nhìn thấy em, chắc em cũng phải nhìn thấy bà ta. Khi vào rừng, em đã tỉ mỉ quan sát xung quanh, nhưng không hề nhìn thấy bà ta.
Khi đó, em nghi ngờ rằng bà ta đang lừa Tiết Chấn, nên về sau cũng không chú ý đến chuyện này nữa.”
Thì ra khi tiết lộ sự việc cho Tiết Chấn, Khưu Tiểu Mi còn khoe ra chiếc nhẫn ngọc sapphire. Trước đó, Tiết Chấn không hề nhắc đến điều này, có lẽ cậu ta cảm thấy Khưu Tiểu Mi làm vậy chỉ là để đánh lạc hướng mình mà thôi. Nhưng thật sự là như thế sao? Cao Cạnh cho rằng, Khưu Tiểu Mi rất có thể muốn ám chỉ với Đỗ Vân Bằng điều gì đó.
Nhưng tại sao Đỗ Vân Bằng lại có vẻ như không hiểu dụng ý của Khưu Tiểu Mi chứ? Cậu ta thật sự không biết hay là đang diễn kịch?
“Cậu có từng suy nghĩ lại về việc đó không? Tại sao bà ta lại kêu cậu tới xem chiếc nhẫn ngọc sapphire kia chứ?” Lý Kiện lại đưa ra câu hỏi.
“Chắc bà ta lên cơn thần kinh ấy mà.”
“Khi cậu mưu sát Chu Lệ Phần, có chú ý đến chiếc nhẫn trên tay bà ta không?”
Đỗ Vân Bằng lập tức trở nên cảnh giác.
“Em thật sự không chú ý.” Cậu ta trả lời.
“Vậy cậu có từng nghĩ tại sao bà ta lại nói với Tiết Chấn những điều đó trong tiệm mì nhà cậu không?” Lý Kiện hỏi.
“Về sau em mới cảm thấy bà ta nói những lời đó có thể là để cho em nghe.”
“Cậu ý thức được điều này từ bao giờ?” Lý Kiện hỏi tiếp.
Đỗ Vân Bằng đưa tay chống cằm, rất lâu sau mới trả lời. “Bà ta từng gọi điện cho em, nhưng khi đó em không có nhà, là anh trai em nghe điện thoại. Bà ấy hỏi anh trai em, có phải trước đây bọn em từng mở quầy bán đồ ăn vặt ở công viên Trung Đàm không? Nhưng cho tới vài ngày sau khi Khưu Tiểu Mi bị giết, anh trai em mới nhớ tới cuộc điện thoại đó. Khi anh ấy nói cho em biết chuyện này, Khưu Tiểu Mi đã chết rồi.” Cậu ta lại ngẩng đầu lên thành khẩn nói. “Em không giết Khưu Tiểu Mi.”
Phó Viễn cuối cùng đã hoàn toàn bị suy sụp. Sau khi biết Đỗ Vân Bằng đã bị bắt về cục cảnh sát, cô liền khóc rống lên, đồng thời lớn tiếng chất vấn cảnh sát trong phòng thẩm vấn. “Tại sao các anh không chịu tha cho cậu ấy? Cậu ấy chẳng qua chỉ nhất thời tức giận mà thôi, cho dù có sai thì cũng là lỗi của cha mẹ tôi và mẹ cậu ấy.”
“Chúng tôi đã tìm được chiếc chày cán bột rồi!” Cao Cạnh không đợi Lý Kiện lên tiếng đã buột miệng nói trước. Đương nhiên bọn họ thực ra chẳng tìm được thứ gì cả, nhưng nhìn thấy vẻ mặt của Phó Viễn, anh tin rằng mình có thể thử mạo hiểm một phen, có lẽ sẽ có thể khiến Phó Viễn nói thật.
Quả nhiên, Phó Viễn lập tức trở nên hoảng loạn.
“Nói dối! Tôi đã vứt nó xuống sông rồi! Tôi nhìn thấy nó đã chìm xuống dưới! Anh làm sao có thể...” Cô lớn tiếng kêu lên, nhưng ngay sau đó liền ý thức được mình đã lỡ miệng. Ánh mắt cô trở lên sắc bén, cô nhìn chằm chằm vào Cao Cạnh, giận dữ nói. “Anh muốn moi lời khai của tôi phải không?”
Lý Kiện khẽ nở một nụ cười.
“Được rồi, Phó Viễn! Tôi không muốn lãng phí thêm thời gian nữa. Tôi biết em muốn bảo vệ Đỗ Vân Bằng, nhưng tôi nói thực cho em biết, bây giờ vụ án này còn chưa được phá. Bất kể là em viết đơn tự khai, hay là cậu ta đã thừa nhận điều gì, vụ án cũng không thể kết thúc ngay được. Cảnh sát phá án phải dựa vào chứng cứ, không phải bọn em cứ nói thế nào thì là thế đó đâu.” Lý Kiện bình tĩnh nhìn chăm chú vào khuôn mặt lem luốc bẩn thỉu của Phó Viễn, nói tiếp. “Tôi khuyên em tốt nhất là hãy nói thật, nếu không có thể sẽ còn hại cậu ta nữa đấy.”
Phó Viễn nhìn Lý Kiện, mí mắt hơi co giật một cách yếu ớt.
“Anh nói vậy là có ý gì...” Phó Viễn mấp máy môi hỏi.
“Xem ra em còn dám chắc cậu ta là hung thủ hơn cả bọn tôi.”
Vẻ mặt Phó Viễn trở nên nghi hoặc, dường như cô vẫn không thể lý giải lời của Lý Kiện.
“Ý của tôi rất rõ ràng...” Lý Kiện thở dài một hơi, cuối cùng không thể không nói thẳng ra. “Cho dù chúng tôi có tìm được cái chày cán bột gì đó kia, Đỗ Vân Bằng cũng chưa chắc đã là hung thủ giết chết mẹ em.”
“Các anh muốn nói là...” Trong đôi mắt Phó Viễn lúc này đã ầng ậng nước.
“Tôi hỏi em trước, tại sao em lại cho rằng Đỗ Vân Bằng là hung thủ?” Lý Kiện thờ ơ hỏi.
“Em đã nhìn thấy chiếc chày cán bột, trên đó có máu. Trong nhà em không có thứ đồ này. Khi... khi đó mẹ em nằm trên mặt đất, đang chảy máu, do đó em đoán...” Cô hơi do dự một chút, cuối cùng vẫn nói. “Hôm đó, khi nhìn thấy cha em và mẹ cậu ta ở cùng một chỗ, cậu ta đã vô cùng tức giận, nói nếu đó là chủ ý của mẹ em, bà ấy cần phải bị trừng phạt...”
“Tốt!” Lý Kiện khẽ gật đầu, nói tiếp. “Em hãy kể lại trong buổi tối ngày 1 tháng 4, sau khi bọn em từ đường Thải Vân trở về, rốt cuộc đã làm những gì?”
“Sau khi đưa cậu ấy về nhà, em liền đi lang thang trên đường, sau đó, em cũng về nhà, vừa vào nhà liền phát hiện mẹ em đã chết. Em nhìn thấy chiếc chày cán bột và con dao phay kia, em cầm lấy lưỡi con dao phay định kéo nó ra.” Phó Viễn khóc nức nở nói. “Nhưng em không kéo nó ra được. Sau, sau đó em liền bỏ cuộc. Rồi em... em vứt chiếc chày cán bột kia xuống sông.”
“Thế còn chiếc đồng hồ quả quýt và cái quần ẩm thì sao?”
“Chiếc quần là do em giặt, bởi vì... bởi vì ngày 2 tháng 4 cậu ấy sẽ đến nhà họ hàng. Em, khi ăn mì ở cửa tiệm nhà cậu ấy, em có nghe thấy cậu ấy nói với người khác như vậy. Em nghĩ, nếu là ngày 2 tháng 4, có lẽ, có lẽ cậu ấy sẽ tìm được người làm chứng, chứng minh cậu ấy không có mặt ở hiện trường. Còn chiếc đồng hồ quả quýt... Em không biết. Em nghĩ, đó là do cậu ta để vào. Có lẽ cậu ta muốn khiến mọi người cho rằng chuyện này có liên quan đến tiệm đồng hồ...” Rồi sau đó cô lại trở nên hoảng loạn. “Những điều này đều là em đoán bừa thôi. Sau ngày hôm đó, em không nói chuyện với cậu ấy thêm lần nào nữa. Em không biết, em chỉ đoán bừa thôi...”
“Vậy những ký hiệu trên quyển lịch nhà em là như thế nào?”
“Hình tam giác là ngày mẹ em gặp mặt cha em, hình tròn là ngày bà ấy gặp người đàn ông khác. Bọn họ đều chẳng tốt đẹp gì... Phiền chết đi được! Đừng hỏi nữa!” Phó Viễn kêu ré lên, ngay sau đó liền cúi gập người xuống gào khóc ầm ĩ.
Cao Cạnh nằm bò trên chiếc bàn học ở nhà Mạc Lan, mệt mỏi ngáp dài liên tục. Hôm nay, cha mẹ Mạc Lan tới rạp chiếu bóng xem phim, cô liền lập tức thông báo cho anh ngay. Vốn cha mẹ Mạc Lan không có nhà, Cao Cạnh rất mừng khi có cơ hội được ở riêng một chỗ với cô. Nhưng chuyện vụ án lại cứ như một tảng đá lớn đè lên trái tim anh, khiến anh không cách nào buông lỏng bản thân được.
“Anh sao vậy, không phải Đỗ Vân Bằng đã bị bắt rồi sao?” Mạc Lan vừa ăn bánh quy vừa hỏi.
“Người thì đúng là đã bắt rồi, nhưng sự việc còn chưa được giải quyết.” Cao Cạnh buồn bực thở dài nói. “Em không biết đâu, Chu Lệ Phần là bị vật cứng đánh chết, điều này rất khác với lời khai của Đỗ Vân Bằng.”
“A! Thật sao?” Mạc Lan kinh ngạc vô cùng.
“Phương thức giết người không đúng. Có lẽ cậu ta đã cố ý nói dối. Nhưng sau đó, cậu ta còn nhắc đến chiếc nhẫn ngọc sapphire. Khưu Tiểu Mi cố ý để cậu ta xem chiếc nhẫn đó, rõ ràng là đang nhắc nhở cậu ta, bà ta biết cậu ta đã làm gì Chu Lệ Phần. Nhưng, dường như cậu ta lại hoàn toàn không hiểu. Nếu cậu ta không biết Khưu Tiểu Mi đang uy hiếp mình, tại sao cậu ta còn phải đi giết Khưu Tiểu Mi chứ? Cậu ta nói Khưu Tiểu Mi từng gọi điện thoại cho cậu ta, nhưng cho tới sau khi Khưu Tiểu Mi chết cậu ta mới biết. Nghe có vẻ rất giống như lời nói dối, nhưng anh lại cảm thấy cậu ta không cần thiết phải nói dối. Cậu ta đã thừa nhận là mình giết Chu Lệ Phần rồi, việc gì phải giấu giếm một vụ mưu sát khác chứ? Đúng là không hiểu nổi!” Cao Cạnh buồn bực lắc đầu, sau đó đứng dậy nói. “Cho nên, anh định tối nay sẽ đến nhà Khưu Tiểu Mi một lần nữa, anh muốn xem chúng ta có bỏ sót điều gì không.” Vừa nói, Cao Cạnh vừa lê bước chân nặng nề của mình về phía cửa phòng của Mạc Lan.
“Hả, anh định đi ngay bây giờ sao? Anh mới đến được có mười phút mà!” Mạc Lan kêu lên.
Nghe cô nói vậy, trong lòng anh quả thực là ngàn lần không nỡ, nhưng rồi cuối cùng vẫn quyết định đi. “Lần sau anh sẽ đến thăm em, anh thật sự phải đi rồi. Em nhớ chú ý an toàn, tập trung làm bài tập về nhà nữa!” Anh bước ra khỏi phòng Mạc Lan, đi tới phòng khách, Mạc Lan vội bước theo sau.
“Cao Cạnh, em đi với anh nhé!” Cô níu áo anh lại, cặp mắt trong veo đảo qua đảo lại nhìn anh.
Cao Cạnh mừng rỡ vô cùng, vừa định nói “được”, nhưng lại lập tức cảm thấy không ổn.
“Đừng nói những lời ngốc nghếch như thế! Đó là hiện trường vụ án giết người, có phải công viên đâu! Hơn nữa nếu cha mẹ em về phát hiện em không có nhà, bọn họ nhất định sẽ lo lắng lắm!” Anh quyết định phải dằn lòng từ chối cô.
Nhưng cô thì đang thay giày rồi.
“Không sao đâu, đến lúc đó em sẽ nói với bọn họ rằng em đến nhà bạn học chơi là được.” Cô muốn thay giày thật nhanh, nhưng vì dùng sức quá mạnh nên mất đà, thiếu chút nữa là đã bị ngã. May mà có anh kịp thời đỡ lấy. Cô ngẩng đầu lên nhìn anh, khẽ cười nói. “Anh Cao Cạnh, em sẽ là trợ thủ tốt của anh!”
“Anh đã nói với em rồi mà, đừng gọi anh là anh Cao Cạnh, em có phải là Cao Khiết đâu!” Cao Cạnh không hài lòng nói. Nhìn thấy cô đã đứng vững, anh mới buông cô ra.
Cô cười hì hì, mở tủ lấy ra sợi dây buộc chó.
“Mạc Lan, em định làm gì vậy, còn mang theo cả Cảnh Trưởng nữa sao?” Anh đưa mắt liếc nhìn Cảnh Trưởng bên cạnh Mạc Lan, cái tai nó hơi cụp xuống một chút, điều này biểu thị nó biết anh đang nói về nó. Mày rốt cuộc có thể hiểu được bọn tao đang nói gì không vậy? Cao Cạnh dùng ánh mắt hỏi nó.
“Chúng ta mang theo cả Cảnh Trưởng đi, để nó ở nhà một mình thì cô đơn lắm!”
“Cô đơn? Không phải nó có thể ở nhà xem ti vi sao?” Anh quả thực rất không muốn mang theo nó, bởi vì như vậy Mạc Lan sẽ không thể ngồi lên xe đạp của anh được, bọn họ chỉ có thể bắt taxi. Hơn nữa, không phải người tài xế nào cũng bằng lòng chở bọn họ.
Mạc Lan dường như cũng nhìn ra tâm tư của anh.
“Anh đừng có lo lắng vớ vẩn nữa! Cha em có quen một người hàng xóm ở gần đây, bác ấy có xe, bác ấy sẽ chở chúng ta đi.” Mạc Lan thoáng cái đã buộc dây xong xuôi vào cho Cảnh Trưởng.
Cao Cạnh dùng chiếc chìa khóa đã chuẩn bị sẵn để mở cửa, bụi đất bay ra mù mịt, anh vội dùng tay xua đi. Đây đã là lần thứ ba anh đến hiện trường, tâm trạng có sự khác biệt rất nhiều so với hai lần trước. Hai lần trước, anh chỉ cảm thấy mới mẻ và căng thẳng, nhưng còn lần này thì lại rất hưng phấn. Anh nghĩ, đây có thể là vì có Mạc Lan ở bên cạnh. Một năm trước, anh quen cô trong bữa tiệc sinh nhật của một người bạn. Bắt đầu từ hôm đó, anh cảm thấy cuộc đời mình đã có ánh mặt trời. Nhưng cô thì còn quá nhỏ, còn anh, lại quá nghèo.
Anh biết giữa anh và cô có quá nhiều chướng ngại, tương lai không có nhiều khả năng đến được với nhau, cũng biết anh khó mà làm nên trò trống gì, thực ra nên cách cô xa một chút. Nhưng anh vẫn không thể kìm được lòng mình. Chỉ cần có cơ hội có thể ở cùng với cô, cho dù biết là không nên nhưng anh rốt cuộc vẫn sẽ đầu hàng, chẳng hạn như hôm nay.
“Thức ăn ở đây không ngờ vẫn còn nguyên!” Vừa mới vào phòng, nhìn thấy rau hẹ, cà chua và rau cải trắng trên chiếc bàn trong căn bếp đã thối rữa gần hết, Mạc Lan liền thở dài một hơi.
“Có ai rảnh rỗi mà đi dọn dẹp chứ?! Ngay tối hôm đó, Phó Viễn đã bị bắt rồi.” Cao Cạnh vừa nói vừa đóng cửa phòng lại.
“Ồ, cũng đúng.” Dứt lời, Mạc Lan đang định bước tiếp vào trong, đột nhiên dừng bước xoay người lại.
“Sao vậy?” Cao Cạnh hỏi.
“Trứng gà đi đâu mất rồi?”
Cao Cạnh nhìn chiếc bàn ăn trong căn bếp. Đúng vậy, mấy quả trứng gà vốn ở trên bàn nay đã biến mất rồi. Lạ thật, ai đã lấy trứng gà đi chứ?
“Rác cũng biến mất rồi.” Mạc Lan nhìn chăm chăm vào chiếc thùng rác trống rỗng bên bồn rửa bát.
Trong chiếc thùng rác đó vốn nhét đầy những thứ rác rưởi, còn tỏa ra mùi tỏi hôi khó ngửi vô cùng. Nhưng bây giờ, ở đó ngoài một chiếc túi đựng rác mới được thay vào ra thì chẳng có gì nữa cả. Chẳng lẽ có người từng đến đây? Là Đỗ Vân Bằng sao? Nếu cậu ta không phải là hung thủ, chắc chắn cậu ta sẽ không đến đây làm gì. Nhưng nếu cậu ta đúng là hung thủ, cậu ta có cần thiết phải dọn rác và lấy trứng gà đi không? Căn nhà cũng không có dấu hiệu là bị cạy cửa, còn cửa sổ phòng ngủ của Khưu Tiểu Mi thì từ sau lần bị mấy người Mạc Lan lẻn vào đã được hàn chặt lại rồi. Chẳng lẽ lại bị người ta cạy ra ư?
“Em ở lại đây nhé, anh đến phía sau nhà xem thử.” Cao Cạnh vội vã bỏ lại một câu, sau đó chạy nhanh ra ngoài cửa.
Anh rất nhanh đã đi vòng tới chỗ bồn hoa công cộng ở phía trước cửa sổ phòng ngủ của Khưu Tiểu Mi, ô cửa sổ đó loáng thoáng ẩn hiện sau một lùm cây. Anh đi đến trước cửa sổ, dùng đèn pin soi vào hai góc bên dưới khung chống trộm, phát hiện vết hàn ở đó vẫn còn nguyên. Anh thử kéo mạnh một cái, cái khung chống trộm mỏng manh hơi lắc lư, nhưng cũng chỉ vậy mà thôi, nó vẫn được gắn chặt vào bức tường xi măng. Giấy niêm phong trên cửa sổ thủy tinh đằng sau khung chống trộm cũng rất hoàn chỉnh, xem ra ô cửa sổ này chưa từng bị cạy ra. Chuyện này rốt cuộc là thế nào?
“Thế nào?” Sau khi anh trở lại, Mạc Lan liền hỏi ngay.
“Cửa sổ chưa từng bị cạy.”
Cô nhìn anh, không nói gì thêm.
“Anh biết, sau buổi tối ngày 3 tháng 4, khi em và Triệu Mật tới đây, nhất định còn có người từng tới nữa.” Nhìn ổ khóa vẫn còn nguyên vẹn, anh nói tiếp. “Nếu người này không cạy cửa chính mà cũng không cạy cửa sổ, vậy thì chỉ có duy nhất một khả năng thôi.”
“Người đó đã dùng chìa khóa để vào nhà.” Mạc Lan nói.
“Đúng.”
Nhưng, liệu ai có thể có chìa khóa của căn nhà này đây? Phó Viễn có, trong lòng anh tự trả lời câu hỏi của bản thân. Phó Viễn liệu có từng giao chìa khóa nhà mình cho Đỗ Vân Bằng không? Hay là Đỗ Vân Bằng đã mượn chìa khóa của Phó Viễn? Xem tình hình của Phó Viễn, cho dù Đỗ Vân Bằng có muốn mượn tính mạng của cô ấy, chắc cô ấy cũng bằng lòng đưa, huống chi chỉ là một chiếc chìa khóa. Vậy buổi tối ngày 1 tháng 4, liệu có phải Đỗ Vân Bằng đã dùng chiếc chìa khóa đó để vào nhà giết Khưu Tiểu Mi không? Tuy Khưu Tiểu Mi không trực tiếp uy hiếp cậu ta, nhưng đây chỉ là lời của cậu ta mà thôi...
“Ấy, có người từng động vào những đôi giày ở đây.” Mạc Lan nói.
“Giày ư?” Anh nhìn về phía những đôi giày nữ màu sắc sặc sỡ đó.
“Lần trước, khi em đến đây, nhìn thấy đôi giày da gắn nơ bướm này đặt ở bên trái, đôi giày da hoẵng thì đặt ở giữa, còn đôi giày da có hoa văn màu xanh lam thì đặt ở bên phải. Nhưng bây giờ, đôi giày da hoẵng lại đặt ở bên trái.” Mạc Lan cúi đầu nhìn những đôi giày đó, trên khuôn mặt tràn ngập vẻ nghi hoặc.
“Có người đã động vào những đôi giày này ư? Tại sao nhỉ?” Anh cũng cảm thấy rất kỳ lạ.
“Anh còn nhớ không? Em từng nói với anh, khi phát hiện ra xác chết, Phó Viễn đã từng cúi đầu nhìn những đôi giày, lại nhìn cuốn lịch. Anh có nhớ không?” Mạc Lan ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Đương nhiên là nhớ rồi. Đến bây giờ anh vẫn không hiểu tại sao Phó Viễn lại có những động tác kỳ lạ như vậy.”
“Sau khi bạn ấy thừa nhận là mình giết người, em từng cảm thấy những động tác của bạn ấy khi đó là diễn kịch. Em nghĩ có lẽ bạn ấy cố ý làm ra vẻ như thế để chứng tỏ mình không biết gì về vụ mưu sát. Nhưng hôm nay anh lại nói với em, ký hiệu trên cuốn lịch là ngày mà Khưu Tiểu Mi hẹn hò với người ta.”
“Đúng vậy, hình tam giác là ngày gặp Phó Tranh Vanh, còn hình tròn là ngày gặp người đàn ông khác.”
“Nhìn chỗ này này!” Mạc Lan chỉ tay vào một hình tam giác trên cuốn lịch, trang ở ngoài cùng của cuốn lịch vẫn là tháng 3. Những ngày vẽ hình tam giác lần lượt là ngày 6, ngày 13, ngày 20, ngày 27 tháng 3.
“Anh phát hiện ra điều gì rồi sao?” Mạc Lan hỏi.
Cao Cạnh đưa mắt nhìn kỹ, rồi chợt giật mình hiểu ra. Những ngày này toàn bộ đều là thứ Hai. Căn cứ vào phương thức hẹn gặp này, vậy trong tháng 4, có lẽ bọn họ sẽ gặp nhau lần đầu tiên vào ngày 3 tháng 4, đó là ngày thứ Hai đầu tiên của tháng 4. Có lẽ vì buổi tối ngày 1 tháng 4 Khưu Tiểu Mi đã bị hại rồi, nên bà ta còn chưa kịp vẽ ký hiệu lên tờ lịch tháng 4. Phó Tranh Vanh cũng từng nói qua, bọn họ đã hẹn sẽ gặp nhau vào ngày 3 tháng 4, nhưng Khưu Tiểu Mi lại không tới.
“Lẽ nào Phó Viễn xem lịch là muốn làm rõ ngày hẹn gặp giữa Khưu Tiểu Mi và Phó Tranh Vanh?” Cao Cạnh hỏi.
“Em nghĩ chắc là nhu vậy.”
Ngày 3 tháng 4, sau khi Khưu Tiểu Mi lỡ hẹn, liệu Phó Tranh Vanh có từng đến đây không? Chẳng lẽ Phó Viễn lo lắng điều này?
“Nhưng điều này thì có liên quan gì tới những đôi giày nhỉ?” Cao Cạnh khom người xuống, tùy tiện cầm đôi giày da hoẵng lên, chợt nghe “keng” một tiếng vang lên, một chiếc chìa khóa rơi ra từ trong giày.
Bọn họ rất nhanh đã phát hiện ra đó là chìa khóa phòng của Khưu Tiểu Mi, mà chiếc hộp trang sức Khưu Tiểu Mi đặt bên dưới bàn trang điểm thì đã biến mất.