Cô Gái Tháng Sáu - Ngải Mễ

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Cô Gái Tháng Sáu - Ngải Mễ

Postby tuvi » 05 Jul 2019

Image

Tác giả : Ngải Mễ

Dịch giả : Trần Quỳnh Hương


Văn Án

Anh hỏi: “Em đã gặp được chàng trai vì tình yêu mà bất chấp tất cả chưa?”

“Hơ hơ, làm gì có chàng trai nào vì tình yêu mà bất chấp tất cả? Trước đây còn có cô gái vì tình yêu mà bất chấp tất cả, nhưng chàng trai vì tình yêu mà bất chấp tất cả thì chưa bao giờ có.”

“Ai bảo thế?”

“Em bảo.”

“Em nói không đúng.”

“Tại sao lại không đúng?”

“Anh chính là chàng trai vì tình yêu mà bất chấp tất cả…”
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,234
Posts: 96017
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Re: Cô Gái Tháng Sáu - Ngải Mễ

Postby tuvi » 05 Jul 2019

Chương 1

Triết gia A nói: chồng cặp bồ, vợ luôn là người cuối cùng biết sự thật.

Triết gia B nói: Chồng cặp bồ, nhờ trực giác mách bảo, vợ luôn là người biết chuyện đầu tiên.

Kể từ khi chồng về nước, hai câu này luôn ám ảnh Vương Quân, cô là một research scientist (nhà nghiên cứu), sống bằng đồng lương nghiên cứu, đã quen thuộc với việc dùng các số liệu thí nghiệm để nói chuyện, mỗi khi thực hiện các đề tài nghiên cứu tại phòng thí nghiệm, cô đều đặt ra hai giả thuyết mâu thuẫn và xung đột nhau.

Giả thiết 1: Gen A có thể ức chế tế bào ung thư phát triển.

Giả thiết 2: Gen A không thể ức chế sự phát triển của các tế bào ung thư.

Nhiệm vụ của cô là dùng các thí nghiệm để xác định rốt cuộc giả thiết A vững chắc hay giả thiết B vững chắc.

Chính vì thế mà cô không cảm thấy lạ trước sự xung đột giữa triết gia A và triết gia B, trái lại, vừa nhìn thấy hai mệnh đề đối lập này, cô vô cùng phấn chấn, chỉ muốn tiến hành ngay một thí nghiệm để kết luận ai đúng, ai sai.

Chỉ có điều, việc cặp bồ không giống tế bào ung thư, dường như chưa có ai thông qua phương pháp thí nghiệm để chứng minh.

Điền Bân – cô bạn làm ở phòng thí nghiệm – chắc chắn là đệ tử của triết gia A, gần như lần nào đi ăn trưa gặp Vương Quân, Điền Bân đều tỏ ra lo lắng.

“Cô giáo Vương à, cô thật sự không nên để thầy Đại Vương nhà cô về nước…”

“Thầy Đại Vương” mà Điền Bân nói ở đây chính là Vương Thế Vĩ – chồng của Vương Quân. Vì hai vợ chồng cô đều mang họ Vương nên các đồng nghiệp liền gọi họ là “Đại Vương” và “Tiểu Vương”.

Còn Điền Bân luôn gọi cô là “cô giáo Vương”, gọi chồng cô là “thầy Đại Vương”.

Vương Quân biết suốt ngày Điền Bân chỉ quanh ra quẩn vào với ba đứa con, không có thời gian online đọc tin tức của giới showbiz, chắc chắn không biết sau khi cái tên “cô giáo Sola Aoi ” nổi như cồn, cách xưng hô “cô giáo” lại bao hàm ẩn ý khác, chính vì thế cứ nghe thấy người nào gọi mình là “cô giáo”, Vương Quân lại sởn gai ốc (Sola Aoi là một người mẫu, diễn viên khiêu dâm, thần tượng phim người lớn của Nhật Bản )..)

Hơn nữa, hiện tại, cô cũng không phải là cô giáo, mặc dù trong viện nghiên cứu của cô cũng có chức danh academic (giảng dạy, giáo viên), nhưng chức danh đó cũng không phải được trao tùy tiện cho anh, anh phải xin được grant (kinh phí nghiên cứu khoa học), đồng thời phải trải qua một quá trình thẩm định, sát hạch rất gắt gao mới có thể kiếm được vị trí assistant professor (giáo sư trợ giảng)

Tuy nhiên trong viện, bất cứ professor ở cấp nào cũng chỉ là học hàm chứ không phải giảng dạy thực thụ...( Ở Mỹ, thông thường, sau khi sinh viên tốt nghiệp tiến sĩ và sau ít nhất là hai năm nghiên cứu hậu tiến sĩ, họ có thể xin được đề bạt vào ngạch giáo sư. Có ba bậc giáo sư xếp theo thứ tứ thấp nhất đến cao nhất: Assistant Professor (giáo sư trợ giảng), Associate Professor (phó giáo sư) và Professor (giáo sư).

Hay nói cách khác, trong viện nghiên cứu cô làm không có “giáo viên” nào.

Mặc dù cô biết nói cũng không giải quyết được vấn đề gì nhưng lần nào cô cũng khéo léo tỏ ý từ chối trước cách xưng hô “cô giáo Vương” này: “Điền Bân à, đừng gọi chị là cô giáo Vương nữa”.

“Haizz, không gọi chị là cô giáo Vương nữa thì gọi là gì?”

“Cứ gọi là Vương Quân đi cho dễ.”

“Ai dám làm thế, chị là bậc tiền bối, sao em dám gọi thẳng tên?”

Cụm từ “bậc tiền bối” này nghe rất chối tai, chẳng khác gì gọi ông bà già cả. Sau khi bước sang tuổi ba mươi, Vương Quân rất dị ứng với cách xưng hô như “bà chị, bà cô, bà cụ”, nói gì đến từ “bậc tiền bối”, đặc biệt là khi từ này được phát ra từ một cô nàng không kém mình bao tuổi, khiến cô có cảm giác dù chỉ trong tính tắc, tóc đã biến thành màu hoa râm.

Cô không biết Điền Bân muốn thể hiện mình là một bậc hậu bối dù chỉ ít hơn người ta một tuổi hay tỏ ý khiêm tốn trong vấn đề chức danh.

Chức danh của Điền Bân là technician (kỹ thuật viên), cách research scientist mấy bậc xa, hay có thể nói là một khoảng cách không thể với tới.

Dù technician scientist lên bậc đến đâu thì cũng chỉ có thể lên tới technician 1, 2, 3, không thể lên tới vị trí research scientist, vì là hai quỹ đạo hoàn toàn khác nhau.

Tuy nhiên, Điền Bân lên làm được technician đã là một kỳ tích rồi, vì hồi ở trong nước, cô ấy chỉ là y tá, sau đó chồng ra nước ngoài làm tiến sĩ khoa học, cô ấy cũng theo sang, thời gian đầu đi làm thuê trong nhà hàng, sau đó đến phòng thí nghiệm của chồng làm volunteer (tình nguyện viên). Mặc dù Điền Bân chưa từng được đào tạo trong lĩnh vực này nhưng không hiểu sao lại được sếp rất quý mến, cuối cùng sếp đã thuê cô ấy làm technician cho phòng thí nghiệm.

Phòng thí nghiệm của viện nghiên cứu này đều dựa vào grant của sếp, về cơ bản có thể dùng cụm từ “được ngày nào hay ngày ấy” để miêu tả. Hôm nay có tiền, có thể thuê một nhóm người từ Bắc chí Nam đến làm việc; ngày mai hết tiền, lại có thể đuổi một nhóm người về Bắc chí Nam. Có lúc thậm chí đến bản thân sếp cũng phải thu dọn hành lý ra về, vì vấn đề kinh phí mà chồng của Điền Bân buộc phải chuyển sang phòng thí nghiệm khác làm, những người khác cũng thay như đèn cù, nhưng Điền Bân lại như cờ chiến trong bộ phim Nhi nữ anh hùng, thủ thế vững chãi ở phòng thí nghiệm bên cạnh.

Vương Quân thấy hơi sợ khi phải ăn cơm trưa cùng Điền Bân, vì Điền Bân rất thích nhắc đến chồng cô, Vương Thế Vĩ, trong khi cô lại không hề thích đề cập đến vấn đề này, lần nào cũng bị Điền Bân hỏi hết câu này đến câu khác, bị dồn vào chân tường, quả thật rất mất mặt, trong khi dường như Điền Bân không hề phát hiện ra điều này, chỉ cần chạm mặt trong giờ ăn trưa là lại lôi ra để hỏi.

“Cô giáo Vương, bao giờ thầy Đại Vương nhà cô sang?”

“Ờ… Sắp rồi.” Cô không dám nói chồng chỉ sang mấy ngày có chút việc rồi lại về nước, chỉ mong Điền Bân hiểu rằng chồng cô đã “về nước” hẳn, như thế hôm nay cô cũng đỡ bị tra khảo nhiều.

Tuy nhiên cái miệng của Điền Bân không dễ bị bịt như lỗ châu mai trong bộ phim Hoàng Kế Quang (Hoàng Kế Quang là liệt sĩ được phong danh anh hùng của Trung Quốc vì đã lấy thân mình lấp lỗ châu mai khi quân đội Trung Quốc trợ giúp Triều Tiên trong cuộc kháng chiến chống Mỹ ).

“Úi, thế thì tốt rồi! Nói thật là hai vợ chồng một chốn đôi nơi thực sự đáng lo, không tốt cho cả vấn đề sinh lý và tâm lý. Hồi ấy, ở trong nước em sống rất ổn, trong viện ai cũng quý mến em, thế nhưng “Mao Phiến” ra nước ngoài, em cũng phải bám theo ngay…”

“Mao Phiến” ở đây chính là chồng Điền Bân, vốn tên là Mao Bình Nhạn, nhưng ba chữ này thoát ra từ đôi môi mỏng của Điền Bân, nghe cứ như “ Mao Phiến " vậy. (Mao Phiến phát âm là Mao Pian, Mao Bình Nhạn phát âm là Mao Ping Yan. Từ “Mao Phiến” vốn có nghĩa là đĩa sex )

Vương Quân đã gặp “Mao Phiến” mấy lần, anh ta gầy gầy, thấp bé, tướng mạo bình thường, trông như cậu bé chưa đến tuổi dậy thì.

Nếu chỉ xét về tướng mạo, cô không thể tưởng tượng ra nổi “Mao Phiến” chính là “anh Mao Bình Phạn nhà em” mà Điền Bân luôn miệng nhắc đến, giọng ngọt như mía lùi, mặc dù Điền Bân vẫn diện những bộ quần áo mấy năm trước mang từ trong nước sang nhưng trông cũng khá xinh xắn, dáng thì không cao, sinh xong ba đứa con nhưng vẫn giữ được vóc dáng, đồng thời lại sở hữu khuôn mặt trái xoan, chiếc cằm nhọn đang là mốt hiện nay, trông khá giống nữ diễn viên của Pháp Juliette Binoche trong bộ phim Bệnh nhân người Anh.

Điều khiến Vương Quân không thể lý giải được là, cùng là khuôn mặt trái xoan, chiếc cằm nhọn, mắt mũi ở đúng vị trí, tại sao nhìn Juliette Binoche trang nhã, lịch lãm như vậy, còn Điền Bân thì lại cục mịch, quê mùa như thế?

Vương Quân chưa bao giờ công khai rằng Điền Bân giống Juliette Binoche, vì Điền Bân đã cám thấy rất tự mãn rồi, nếu nói nữa chắc cô nàng sẽ nổ tung mất. Mặc dù Điền Bân là người Trung Quốc có bằng cấp thấp nhất, chức danh thấp nhất trong khu nhà họ ở nhưng nói năng lúc nào cũng rất ta đây, bất luận đề tài nghiên cứu khoa học của ai, bất kể trong lĩnh vực nào, cô ta đều xen vào bình luận. Nếu là chủ đề không liên quan đến công tác nghiên cứu thì cô ta lại càng coi mình là cha thiên hạ, bất kể đối phương là ai cũng đều nhiệt tình đưa ra lời khuyên.

Điền Bân nói, giọng rất quan tâm: “Cô giáo Vương à, phòng thí nghiệm của anh “Mao Phiến” nhà em đang tuyển người đấy, chị có thể bảo anh Vương nhà chị thử xem.”

Vương Quân không phải là người dễ bị mủi lòng, hễ mủi lòng là chỉ móc hết ruột gan cho đối phương xem. “Vậy hả, cám ơn cậu, nhưng anh Vương Thế Vĩ chỉ sang một vài ngày rồi lại về.”

“Về đâu cơ?”

“Về nước.”

“Lại về nước nữa hả? Em cứ tưởng anh ấy…đã hiểu ra, muốn sang để được gần chị…”

Câu này nghe sao mà chối tai vậy? Cứ như Vương Thế Vĩ đã có người đàn bà khác.

Vương Quân muốn giải thích hoặc phản bác nhưng trong lòng cũng không có gì chắc chắn.

Làm sao cô biết chồng chưa có người đàn bà khác? Chưa biết chừng họ hàng, người thân của Điền Bân ở trong nước lại có điều gì to nhỏ sang tận bên này, hiện tại cả thế giới đều biết chồng cô đã có người khác, chỉ có cô là chưa biết mà thôi.

Triết gia A đâu phải là người sinh ra chỉ biết mỗi việc ngồi ăn!

Cô không biết phải đáp thế nào, đành vờ như không nghe thấy, tập trung vào quả táo đang gọt.

Điền Bân lại than thở:

“Nhưng mà thầy Đại Vương ở trong nước phát triển cũng tốt, nếu sang đây, thầy cũng sẽ thấy thiếu tự tin, chị đã làm đến research scientist rồi mà thầy ấy mới chỉ là postdoc (tiến sĩ khoa học). Nếu là em, chắc chắn em cũng sẽ phải suy nghĩ!”

Vương Quân liền đùa: “Hơ hơ, ý của cậu là tớ ép anh ấy sang ư?”

“Cũng không hẳn là thế, nhưng…nói thế nào nhỉ, phụ nữ mà giỏi quá cũng không ổn…”

“Tớ có giỏi quá đâu! Làm bao nhiêu năm mới lên được vị trí research scientist đã là…kém cỏi lắm rồi!”

“Nhưng anh nhà chị ngay cả research scientist cũng còn chưa tới được.”

“Thế cậu bảo tớ phải làm gì? Lẽ nào tớ nên quay lại làm postdoc ư?”

“Quay lại làm postdoc thì có gì không ổn đâu! Chỉ là chức danh thôi mà, chỉ cần trình độ anh ở mức đó, mang chức danh gì cũng thế thôi!”

Cô không biết đây là lời Điền Bân mang ra để an ủi mình hay “Mao Phiến” lấy đó để an ủi vợ, bất kể là phát minh của ai thì cả hai vợ chồng Điền Bân đều rất mủi lòng trước lời an ủi này, một người yên tâm làm “tiến sĩ khoa học ngàn năm”, người kia thì yên tâm làm vợ “tiến sĩ khoa học ngàn năm”.

Cô liền đùa: “Tớ cũng biết chức danh này chỉ là một cái tên gọi mà thôi, nhưng Vương Thế Vĩ không nghĩ như vậy, nếu cậu nói được với anh ấy điều này thì tốt quá.”

Điền Bân liền sốt sắng thanh minh: “Cô giáo Vương, em có liên hệ gì với thầy Đại Vương đâu.”

Vương Quân vốn không có ý nói Điền Bân có mối liên hệ với chồng mình, nhưng thấy Điền Bân mặt thoắt đỏ thoắt tái chối ngay như vậy, tự nhiên trong lòng cũng sinh nghi: Chẳng lẽ Điền Bân và chồng cô có mối liên hệ gì thật sao?

Trước khi về nước, chồng cô cũng làm ở viện nghiên cứu này, nhưng không cùng tầng với cô, cô ở tầng bốn, chồng cô làm ở tầng hai, trong giờ làm việc rất ít khi gặp nhau, thỉnh thoảng có việc gì, chồng cô liền từ tầng hai lên tầng bốn, nếu gặp các đồng nghiệp nữ Trung Quốc như Điền Bân, bao giờ cũng vui đùa mấy câu.

Vương Quân không còn thấy lạ trước những chuyện này, vì chồng cô được mọi người công nhận là Don Juan, mặc dù chỉ là Don Juan trong giới người Hoa và cũng chỉ có người Hoa công nhận, nhưng số Don Juan trong giới người Hoa cũng ít, đến tuổi trung niên mà vẫn được gọi là Don Juan thì lại càng ít hơn, chính vì thế vẫn được coi là rất có tiếng, đến đâu cũng có phụ nữ bắt chuyện, làm quen.

Đã từ lâu bản thân cô không còn cảm thấy rung động trước tướng mạo của chồng, không còn hào hứng muốn gọi lại, bắt chuyện mấy câu nữa, nhưng nhớ lại ngày xưa, chỉ cần nhìn thấy bóng dáng Vương Thế Vĩ, thậm chí nghe thấy mấy chữ “Vương Thế Vĩ”, người cô đã sôi sùng sục.

Hồi ấy, cứ đến giờ ăn là cô lại ngồi trước cửa sổ ký túc xá giả vờ đọc sách, nhưng thực ra là ngó con đường nhỏ ngoài cửa sổ, vừa nhìn thấy anh đến nhà ăn mua cơm, cô lại mang cặp lồng chạy ra nhà ăn, tất cả chỉ là để gặp anh trên đường, mặc dù hồi ấy anh không hề biết cô, cũng không chào hỏi cô, nhưng được ngắm anh một lát, cô cũng cảm thấy vui mấy ngày liền.

Hồi ấy, những cô gái ngốc như cô không phải là ít, chỉ riêng phòng cô đã có ba người, đều là những nhân vật vừa nhìn thấy Vương Thế Vĩ là hưng phấn suốt ba ngày.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,234
Posts: 96017
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Gái Tháng Sáu - Ngải Mễ

Postby tuvi » 05 Jul 2019

Chương 2

Hồi đại học Vương Quân học lớp I, Vương Thế Vĩ học lớp II, nếu không có đợt tập quân sự, chắc là cô sẽ chẳng bao giờ chú ý đến anh.

Năm ấy, thời tiết khá nóng bức, đã sang tháng Chín mà trời vẫn nóng như đổ lửa. Các sinh viên mới khoác trên người bộ quân phục màu xanh dày bịch, đứng dưới trời nắng chang chang, hết nghiêm lại nghỉ, nhìn trái thẳng, nhìn phải thẳng, những ngày tháng đó thật sự chẳng phải dành cho con người!

Lúc đầu, Vương Quân không để ý đến Vương Thế Vĩ.

Cũng không thể trách cô, trời nóng như vậy, từng giờ, từng phút phải chống chọi với nội dung tập luyện, giữ cho mình không gục đã là tốt lắm rồi, làm gì còn đầu óc nào để ngắm Don Juan?

Hơn nữa, sinh viên nào cũng đóng bộ quân phục rộng dài thùng thình chẳng thấy dáng đâu, kể cả có chiếc thắt lưng quân trang cũng không thể tạo dáng, rồi suốt ngày đầu trần đứng dưới nắng, ai cũng đen như thợ mỏ, sao còn có thể nhận ra ai đẹp trai, ai xấu trai?

Thế mà lại có người để ý đến chàng Don Juan Vương Thế Vĩ.

Đôi mắt sắc sảo này là của chị cả Bùi Tiểu Bảo phòng cô.

Bùi Tiểu Bảo là sinh viên thi trượt đại học hai năm nên hơn tuổi tất cả các sinh viên đỗ năm đầu.


Bùi Tiểu Bảo cũng không ngại ngần trong chuyện này mà tuyên bố với các cô bạn trong phòng một cách quang minh chính đại: “Tớ thi trượt hai năm nên hơn tuổi các cậu, tớ là chị cả của phòng.”

Chắng mấy chốc Vương Quân đã phát hiện ra chị cả có đầu óc uyên bác, hiểu biết sâu rộng hơn cô, việc gì cũng biết, lần đầu tiên đi học xa nhà, gặp được một người chị năng nổ như vậy, cô thật sự phục sát đất, mọi chuyện đều nghe theo răm rắp.

Tối hôm ấy, trước khi tắt đèn, cô nghe thấy chị cả và mấy cô bạn trong phòng bàn luận:

“Chính là anh chàng đội trưởng của lớp II đó! Tớ để ý hắn ta từ lâu rồi!”

“Chân dài quá nhỉ…”

“Động tác chuẩn ghê…”

“Không chuẩn sao được làm đội trưởng?”

“Tiếc thật, gã đội trưởng lớp mình xấu quá…”

“Đội trưởng lớp mình là ai vậy?”

“Ngay cả đội trưởng của lớp mà cậu cũng không biết à? Thế trong giờ tập, mỗi lần nhìn sang phải hay nhìn sang trái thẳng, cậu nhìn sang ai?”

“Tớ nhìn sang người đứng cạnh mình thôi.”

“Hơ hơ, tớ thì chỉ nhìn sang đội trưởng lớp II thôi.”

“Nếu đội trưởng lớp mình động tác cũng chuẩn như đội trưởng lớp II thì chắc chắn hội thao năm nào lớp mình cũng giành giải nhất.”

“Thế sao lớp II không đoạt giải nhất trong kỳ thi hội thao nhỉ?”

“Bọn họ có mắt mà không biết núi Thái Sơn!”

“Có tài nguyên mà không biết khai thác!”

Ngày hôm sau hội thao, Vương Quân thử để ý đội trưởng của lớp II. Đứng hơi xa nên cô không nhận ra đặc điểm gì đặc biệt, đúng là chân rất thẳng, độc tác rất chuẩn, nhưng chui trong ống quần rộng thùng thình đó, chân ai không thẳng chứ? Mà không thẳng thì cũng chẳng nhận ra! Còn về động tác, tập quân sự từng ấy ngày rồi, động tác của ai không chuẩn? Không chuẩn thì phải chuyển sang nhóm khác, tăng thời lượng huấn luyện cho đến khi nào động tác chuẩn thì thôi.

Tuy nhiên đám con gái trong phòng vẫn bàn tán rất sôi nổi về đội trưởng lớp II.

Vương Quân thầm nghĩ, nếu mình không nhận ra được điểm hơn người của đội trưởng lớp II thì chứng tỏ mắt mình có vấn đề, mấy đôi mắt còn lại của phòng không thể nhìn nhầm, các sĩ quan huấn luyện càng không thể có mắt như mù.

Và thế là cô cũng gia nhập đội fan của đội trưởng lớp II, chỉ cần có cơ hội là tìm kiếm bóng dáng anh chàng, dần dần rồi cũng phát hiện ra một số điểm đặc biệt, đúng là chân rất thẳng, động tác rất chuẩn, cao ráo, rất đẹp trai.

Con người khi đã có việc để làm, thời gian sẽ trôi qua rất nhanh.

Việc này cũng đã khiến cuộc sống của cô trong thời gian tập quân sự phong phú hơn rất nhiều.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,234
Posts: 96017
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Gái Tháng Sáu - Ngải Mễ

Postby tuvi » 05 Jul 2019

Chương 3

Mặc dù hình bóng chàng đã in sâu vào trái tim cô nhưng chàng lại không hề để mắt đến cô. Sau khi trở lại trường, mấy lần cô gặp chàng trên đường đi mua cơm, nhưng chàng không hề lên tiếng chào cô, cũng chẳng buồn để mắt đến cô một cái, tóm lại là không hề nhận ra cô.

Cô đành phải trút bày tình yêu đơn phương và nỗi niềm tương tư vào mấy cuốn tiểu thuyết tình cảm.

Sau khi đọc xong chồng tiểu thuyết tình cảm cao ngất, cô đã rút ra được quy luật tình yêu: Thế gian này có hai loại tình yêu. Loại thứ nhất, yêu từ cái nhìn đầu tiên hoặc thanh mai trúc mã, gia đình hai bên rất ủng hộ, nhưng đến nửa đường lại nảy sinh rất nhiều vấn đề, hoặc là một bên ốm rồi qua đời, hoặc là một bên thay lòng đổi dạ, rồi cuối cùng mỗi người một ngả. Loại thứ hai, ban đầu gặp rất nhiều sóng gió, trở ngại, hoặc là nam chính và nữ chính hiểu lầm nhau, hoặc là gia đình hai bên ngăn cản, thậm chí nam chính hoặc nữ chính đã có người yêu nhưng càng về sau, nam chính, nữ chính càng yêu nhau, vượt qua mọi khó khăn, đến được với nhau. Từ đó trở đi, họ sống hạnh phúc đến đầu bạc răng long.

Cô thích hình mẫu thứ hai hơn, ban đầu gặp chút sóng gió cũng không sợ, chỉ cần cuối cùng đến được với nhau, hạnh phúc trọn đời là được.

Va hoàn cảnh hiện tại của cô có vẻ giống với hình mẫu thứ hai hơn, vì trong thời gian cô đang yêu thầm thì biết tin dữ Vương Thế Vĩ đã có người yêu.

Dĩ nhiên chị cả là người đầu tiên biết được thông tin này.

“Vương Thế Vĩ có người yêu rồi.”

“Hả? Chàng có người yêu rồi ư?”

“Sao cậu biết?”

“Cậu chắc chắn chứ?”

“Dĩ nhiên là chắc chắn rồi, tớ tận mắt nhìn thấy, chẳng lẽ còn giả à?”

“Cậu nhìn thấy hả? Nhìn thấy ở đâu vậy?”

“Tớ đến nhà ăn số 3 ăn cơm, nhìn thấy hắn ta đi ăn với một cô nàng.”

Mọi người liên thở phào: “Đi ăn cùng nhau thì là người yêu hả?”

“Dĩ nhiên rồi, cô nàng đổ dồn hết những thứ không ăn sang bát hắn ta.”

“Thế hắn làm thế nào?”

“Còn làm thế nào nữa! Ăn hết thôi.”

Vương Quân nghe mà vô cùng ngưỡng mộ! Không biết cô nàng nào mà có diễm phúc lớn như vậy, không những được ngồi ăn với Vương Thế Vĩ mà còn được gạt hết đồ ăn mình không ăn sang cho anh, anh cũng không phản đối mà ăn hết ngay, việc này…cũng có khác gì hôn nhau đâu nhỉ?

Cô tưởng tượng ra cảnh nếu mình cũng được ngồi ăn cùng bàn với Vương Thế Vĩ, chắc chắn cô sẽ gắp hết các thứ mà anh thích trong bát cô sang bát anh.

Nhưng sao đàn ông lạ vậy nhỉ? Luôn thích yêu những người dồn cho họ những đồ ăn mà họ không thích và không yêu những người hay nhường các món mà họ thích sang bát họ!

Lúc này cô mới hiểu tại sao gần đây, khi đi ăn không gặp Vương Thế Vĩ, hóa ra là anh sang nhà ăn số 3, cô còn tưởng mình căn thời gian không chuẩn.

Nghĩ đến cảnh mình khổ sở chờ đợi anh đi ăn ở nhà ăn số 2, còn anh thì vui vẻ ăn trưa với người yêu ở nhà ăn số 3 mà cô thấy thương thay cho mình!

Cô vốn rất ít nói, vậy mà lúc này cũng lấy hết can đảm hỏi: “Người yêu cậu ấy học khoa Sử hả?”

“Tớ không hỏi.


Tại sao cậu biết là khoa Sử?”

“Cô bạn đó ăn cơm ở nhà ăn số 3 mà.”

“Ờ, cũng có thể là như vậy, nhưng khoa Văn cũng ăn ở nhà ăn số 3 mà.”

“Tóm lại là học ngành xã hội.”

“Con gái học ngành xã hội có duyên nhỉ? Con trai ngành tự nhiên bọn mình đều thích con gái bên đó, sau này một người nghiên cứu xã hội, một người nghiên cứu tự nhiên, tuyệt biết bao! Nếu cả hai vợ chồng đều làm ngành tự nhiên, suốt ngày chúi đầu trong phòng thí nghiệm, không về nhà thì đó còn gọi là nhà không?”

“Tốt nhất là tự nhiên đi với xã hội.”

“Nhưng con trai khoa Văn, Sử cũng không thích con gái học tự nhiên, họ nói bọn mình không lãng mạn, cô nào cô nấy khô như ngói.”

“Ai bảo con gái học tự nhiên không lãng mạn? Bọn mình còn sướt mướt hơn cả con gái Văn, Sử ấy chứ!”

“Nàng đứng đây gào thì giải quyết được gì? Có giỏi thì cứ hạ gục mấy gã bên khoa Văn, Sử đi rồi hãy nói.”

“Đây coi thường bọn con trai khoa Văn, Sử!”

“Thế đám con gái học tự nhiên như bọn mình phải tìm ai đây?”

Cả đám như chùm bóng bị xẹp hơi.

Vương Quân nghĩ, sớm biết thế này, hồi đầu thà chọn ngành xã hội còn hơn! Thực ra điểm các môn xã hội của cô cũng không tồi, không kém gì các môn tự nhiên, nhưng bố mẹ cô đều nói học xã hội khó xin việc, bản thân cô cũng không có chính kiến nên đã chọn tự nhiên.

Không ngờ, chỉ vì sự lựa chọn này mà phải buông tay những người bạn đời lý tưởng cho người khác. Có thể còn ế suốt đời. Viễn cảnh này u ám đến thế ư? Đổi ngành học ư? Hình như là không còn kịp nữa.

Tuy nhiên, một điều đáng mừng là, mấy năm sau, đám con gái trong phòng cô đều lần lượt kiếm được người yêu, chứng minh cho lời đồn đại con gái học tự nhiên không có ai thèm ngó là hoàn toàn lãng nhách.

Nhưng cô vẫn chưa có người yêu, cô không hiểu tại sao đám bạn trong phòng đều thích Vương Thế Vĩ như vậy mà lại có thể tìm được bạn trai, lẽ nào bình thường họ luôn miệng nhắc đến anh đều chỉ là nhắc cho cô nghe ư?

Ngoài Vương Thế Vĩ, cô chẳng có thiện cảm với anh chàng nào cả. Cô dồn mọi sự chú ý vào Vương Thế Vĩ và cô bạn gái của anh.

Đúng là ông trời không phụ lòng người, cuối cùng cô đã dò la được thông tin: Bạn gái của Vương Thế Vĩ học khoa Văn, tên là Tông Gia Anh, một cái tên rất quê, nhưng lại khá xinh xắn, dáng không cao, khuôn mặt trái xoan, mắt khá to, khuôn mặt cũng khá to, mũi không cao lắm, nếu nhìn thẳng sẽ thấy khá hơn, đi với Vương Thế Vĩ chắc chắn là thua xa rồi, nhưng người ta số hên, là đồng hương của Vương Thế Vĩ, nhất cự ly, nhì tốc độ, hai người nghỉ đông, nghỉ hè lại cùng về nhà, cùng trở lại trường, vài lần như vậy rồi trở thành người yêu.

Vương Quân chọn hẳn một môn học gần nhà ăn số 3, học xong liền ăn cơm ở đó. Nếu căn chuẩn thời gian, hoặc chịu khó ăn rềnh ràng là có thể gặp Vương Thế Vĩ và người yêu anh.

Cô phát hiện ra rằng anh rất thích mặc chiến quần quân trang đó, trông vô cùng phong độ, về chiều dài hay độ rộng nhìn đều rất phong độ, nhìn đám con trai mặc những chiếc quần vừa vặn lại thấy cứng nhắc, gò bó.

Mỗi lần ăn cơm cùng nhà ăn, đều là họ ở chỗ sáng, cô ở chỗ tối, cô vừa ăn vừa quan sát hai người, nhưng họ chưa bao giờ biết mình đang bị theo dõi.

Đúng là cô nhìn thấy cảnh Tông Gia Anh gắp thức ăn trong bát mình sang cho Vương Thế Vĩ và dường như Vương Thế Vĩ không có phản ứng gì đặc biệt, vẫn ăn như thường, bao giờ cũng ăn xong trước người yêu rồi ngồi đó đợi người yêu ăn xong, hai người liền cầm cặp lồng rời nhà ăn, không biết đi về hướng nào.

Vì chuyện này mà Vương Quân đã tưởng tượng ra rất nhiều bước ngoặt khác nhau, ví dụ Tông Gia Anh yêu người khác rồi bỏ rơi Vương Thế Vĩ, trong lúc Vương Thế Vĩ đang đau khổ tột độ, muốn tìm đến cái chết thì cô đến bên anh, thổ lộ tình cảm bao năm qua với anh, và thế là anh chợt bừng tỉnh: Vương Quân mới là cô gái xứng đáng để mình yêu thương!

Tuy nhiên cô cũng biết không thể có chuyện Tông Gia Anh đem lòng yêu người khác, vì với nhan sắc như Tông Gia Anh, tìm được người như Vương Thế Vĩ đã là kỳ tích rồi, làm sao người ta có thể bỏ người đàn ông tuyệt vời như vậy mà đi tìm một người khác thua xa Vương Thế Vĩ về mọi mặt? Chẳng lẽ để nhà ngươi thế chân ư?

Cô còn đặt ra giả thiết khác: Vương Thế Vĩ bị thương, ví dụ cụt chân chẳng hạn, điều này đúng là hơi nhẫn tâm với anh, nhưng trong chuyện tình yêu, đôi lúc rất tàn khốc! Trước sự thử thách tàn khốc này, Tông Gia Anh đã dao động, không muốn gắn bó suốt đời với một người chồng cụt chân. Thế là Tông Gia Anh rời xa Vương Thế Vĩ, và trong giây phút quan trọng này, cô đã đến với anh.

Tình tiết còn lại giống những gì đã nói ở phần trên.

Cô hiểu không thể để cho bố mẹ cô biết những suy nghĩ này, cũng không thể nào nói cho chị em trong phòng, nếu để họ biết, chắc chắn sẽ rủa cô là kẻ đê tiện. Nhưng cô không thấy mình đê tiện, tất cả những cái cô làm đều là vì tình yêu. Không phải các nữ chính đa tình trong tiểu thuyết đều vì tình yêu mà bất chấp tất cả đó sao?
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,234
Posts: 96017
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Gái Tháng Sáu - Ngải Mễ

Postby tuvi » 05 Jul 2019

Chương 4

Chỉ tiếc rằng cho đến tận lúc tốt nghiệp đại học, Tông Gia Anh vẫn chưa yêu ai khác, Vương Thế Vĩ cũng không bị cụt chân, còn Vương Quân thì vẫn lẻ bóng.

May thay cho cô! Đọc bao nhiêu tiểu thuyết tình cảm như thế, đặt ra nhiều giả thiết hão huyền như vậy, còn bỏ ra nhiều thời gian để theo dõi Vương Thế Vĩ và cô bạn gái trêu ghẹo nhau mà không bị “tạch” môn nào, thuận lợi tốt nghiệp, sau đó còn học cả thạc sĩ tại khoa.

Mấy cô bạn cùng phòng giờ đã mỗi người một phương, chỉ có chị cả chọn con đường cao học như cô, hai người lại cùng phòng, nhưng lần này điều kiện khá hơn hẳn, phòng chỉ có hai người nên càng thân.

Chỉ cả yêu thầy giáo họ Mục của khoa, nhưng người ta đã yên bề gia thết, vợ chồng sống không hạnh phúc, thường xuyên cãi vã, thầy liền đi tìm cô sinh viên để được an ủi về tinh thần, kết quả đã tìm đến chị cả.

Thầy Mục nói với chị cả rằng: “Bây giờ mình đang là thầy trò, không nên công khai mối quan hệ, đợi em tốt nghiệp, anh sẽ ly hôn.”

Vương Quân cảm thấy chuyện này có vẻ không ổn. “Thầy ấy biết thầy trò không được yêu nhau thì sao lại bảo ngươi học cao học?”

“Ta đòi học đó chứ!”

“Nhà ngươi đòi học hả?”

“Ừ, nếu không học, ta sẽ bị tống về huyện làm ngay.”

Cô biết điều chị cả nói là thật, vì rất nhiều người đã bị phân công công tác về huyện, Vương Thế Vĩ cũng bị đưa về huyện, nghe nói trước khi chia tay, anh còn đi uống rượu với đám con trai trong lớp, cả đám uống đến say mèm rồi ngồi khóc với nhau.

Biết tin anh khóc, cô cảm thấy vô cùng đau đớn, nếu không có chuyện gì quá buồn, đáng nam nhi cool như anh chắc chắn sẽ không bao giờ khóc.

Sau đó, cô nghe nói Tông Gia Anh cũng bị phân về huyện nhưng không cùng huyện với Vương Thế Vĩ, hai người ở cách nhau mấy trăm cây số, lúc này cô mới hiểu tại sao Vương Thế Vĩ lại khóc.

Cô vô cùng cảm động và nao lòng, tại sao mình lại không được gặp người đàn ông nặng tình như vậy?

Bốn năm học đại học, cũng có mấy anh chàng đến với cô, nhưng dù xét về tướng mạo, tài năng hay cách theo đuổi, cô đều chẳng buồn suy nghĩ mà từ chối luôn.

Nếu đàn ông trên thế gian này đều như vậy thì cô quyết định kiếp này sẽ không lấy chồng, cứ thế chờ đợi, cho đến ngày Tông Gia Anh không may qua đời, khi ấy, dù tóc đã bạc, da đã đồi mồi, cô vẫn sẽ chạy đến trước Vương Thế Vĩ tóc cũng đã bạc phơ, nói với anh rằng:

“Em đã đợi anh suốt cuộc đời!”

Tuy nhiên, hình như sự tưởng tượng này không công bằng với Tông Gia Anh cho lắm, tại sao người ta phải chết trước chứ? Nghe nói phụ nữ thọ hơn đàn ông, có khi tới ngày Vương Thế Vĩ mất, Tông Gia Anh vẫn đang sống sờ sờ.

Thôi thì thế này vậy, đợi đến ngày Vương Thế Vĩ mất, nhất định cô sẽ đến bên giường anh, nắm chặt lấy tay anh và thổn thức:

“Em đã yêu anh cả cuộc đời!”

Chắc là anh sẽ không vì tình yêu này mà bị giày vò dưới âm gian nhỉ? Biết đâu có khi lại vì tình yêu chân thành này mà hồi sinh. Mặc dù sau khi hồi sinh, anh vẫn sẽ quay về với vòng tay của Tông Gia Anh nhưng cô cũng chấp nhận, cứu một mạng người phúc đẳng hà sa mà.

Cô sợ Tông Gia Anh sẽ không cho cô gặp Vương Thế Vĩ. Nhưng chắc chắn cô sẽ nghĩ ra cách để gặp anh một lần. Trong tiểu thuyết, những người yêu đơn phương cả đời sẽ được số phận an bài cho gặp đối tượng yêu thầm một lần.

Còn có một khả năng nữa là cả hai vợ chồng họ đều rất thọ, còn cô thì lại về chầu Diêm Vương trước, không biết có mời được Vương Thế Vĩ đến bên giường bệnh của cô một lần hay không, chỉ một lần thôi, chỉ mấy phút thôi, cô sẽ dùng chút hơi tàn để thều thào với anh rằng, cô đã yêu anh trọn đời, vì anh mà cả đời không lấy chồng.

Vừa nghĩ đến đấy, nước mắt cô lại lăn dài, thật quá cảm động trước sự chung thủy của mình.

Cô cảm thấy nếu Vương Thế Vĩ không phải là kẻ lòng dạ sắt đá thì chắc chắn sẽ cảm động trước tình yêu chân thành, vĩ đại của cô, có khi từ đó trở đi năm nào cũng đến thắp hương trước mộ cô cũng nên. Còn Tông Gia Anh chắc chắn sẽ ghen lồng lộn, lúc nào cũng cạnh khóe, nói mát, cuối cùng anh sẽ không chịu nổi nữa và quyết định bỏ Tông Gia Anh, chỉ ngồi bên mộ cô, sống nốt quãng đời còn lại. Khi ấy, người ta luôn nhìn thấy một cụ già râu tóc bạc phơ lặng lẽ túc trực trước một ngôi mộ lẻ loi.

Tình yêu này cũng không tồi nhỉ? Có thể coi là kẻ chiến thắng cuối cùng đúng không?

Cô cũng có cuộc sống không đến nỗi tồi trong những ảo tưởng của mình, nhưng bố mẹ cô lại bắt đầu sốt ruột. “Bốn năm học đại học con không kiếm được thằng nào, giờ còn đòi học lên? Con gái bằng cấp càng cao càng khó tìm người yêu!”

Cô thắc mắc: “Tại sao nhất định phải tìm người yêu ạ?”

“Không tìm được người yêu thì lấy chồng kiểu gì?”

“Tại sao nhất thiết phải lấy chồng ạ?”

“Hả? Lẽ nào mày định làm bà cô suốt đời sao?”

“Tìm được người ưng ý hãy lấy, không tìm được thì thôi.”

Mẹ cô sốt ruột quá, đích thân đến trường cô một lần, cũng không phát hiện ra đầu óc cô con gái có điều gì bất thường nhưng cũng chẳng nhìn thấy có anh học viên cao học nào ra hồn, đành chán chường quay về.

Cuối cùng, một ngày nọ, chị cả báo tin cho Vương Quân:

“Anh chàng Vương Thế Vĩ bị người yêu đá rồi đấy!”

Một luồng tin chẳng khác gì sét đánh giữa ban ngày! Không, một thông tin cực kỳ tốt lành đến cứu vãn cuộc đời cô!

Nếu trên thế gian thực sự có vị thần Số phận thì chắc chắn vị thần này mang họ Vương!

Cô hỏi lại với vẻ rất không tin: “Tại…tại sao?”

“Cô nàng đó chê Vương Thế Vĩ vô tích sự, không tìm được đường chuyển công tác của hai người lên thành phố nên đã tìm một anh chàng giỏi giang hơn rồi đá bay anh chàng.”

“Ngươi nghe ai nói vậy?”

“Ông Mục nói chứ ai.”

“Sao thầy Mục lại biết?”

“Ông ấy nghe ông Mạc đồng nghiệp nói.”

“Sao đồng nghiệp của thầy ấy lại biết?”

“Vì đồng nghiệp của ông ấy chính là “anh giỏi giang” đó.”

“Hả? Vậy à? Thế hiện tại…”

“Hiện tại người yêu cũ của Vương Thế Vĩ được chuyển công tác đến trường cấp ba nằm trong trường Đại học D của bọn mình rồi.”

“Thế Vương Thế Vĩ thì sao?”

“Vương Thế Vĩ? Vẫn làm ở huyện đó thôi.”

Cô lập tức quyết định sẽ đến huyện B thăm Vương Thế Vĩ, cô không thể để anh tự tử trong thời khắc đen tối này.

Cô không bàn bạc với bất kỳ ai mà vội vã đi mua vé rồi tức tốc về huyện B.

Đến huyện B, vừa xuống xe, cô mới sực nhớ ra mình chẳng có lý do nào để đến thăm anh cả, có khi Vương Thế Vĩ còn chẳng nhớ cô, nếu anh đuổi cô đi, thì cô phải làm sao?

Cô ngồi đến bến xe huyện B, tính toán một lúc, cuối cùng nghĩ ra một lý do rất ngớ ngẩn, thôi đành nói là đến huyện B có việc, nghe nói anh cũng ở huyện B nên nhờ anh tìm hộ cô một chỗ ngủ trong ký túc xá một đêm để tiết kiệm tiền trọ.

Cô bấm bụng đến trường Nhất Trung ở huyện B, hỏi mọi người về thầy Vương Thế Vĩ, mọi người nói thầy đang có giờ dạy, bảo cô ngồi ở văn phòng chờ một lát.

Cô đợi ở đó, đã mấy lần định bỏ về nhưng cuối cùng cố gắng ở lại, tự khích lệ mình rằng: Dù gì thì thế này vẫn còn tốt hơn là trước lúc lâm chung mới cử người đến tìm anh. Ngay cả giả thiết sợ hãi đó mình còn không sợ, vậy thì việc gì phải sợ cái này?

Nhưng cô cũng nghĩ rồi, lát nữa, nếu vào gặp cô mà anh cười nhạo cô, cô sẽ bỏ về ngay, tìm một nhà trọ ngủ một đêm, sáng mai bắt xe về, mãi mãi không bao giờ nhớ đến anh nữa.

Không biết đã đợi bao lâu, có mấy giáo viên thập thò ngó trộm, còn đứng ngoài bàn tán gì đó, cô đều cố gắng chịu đựng.

Cuối cùng cũng đợi đước đến lúc hoàng đế giá lâm, anh chưa bước vào, cô đã nhìn thấy bóng anh qua cửa kính, cô xúc động đến mức mắt nhòe đi, suýt bật khóc.

Nhưng người ta vẫn coi như không hề có chuyện gì xảy ra, bình thản bước vào, bình thản đến đứng một lát trước mặt cô, bình thản nói: “Về phòng anh nhé?”

Cô như nhận được lệnh đặc xá, thở phào một tiếng, ngoan ngoãn theo anh ra ngoài, bên tai vẫn nghe thấy mấy giáo viên thì thào.

Về đến phòng anh, cô đặt ba lô xuống, anh dồn quần áo bẩn trên ghế vào góc tường rồi mời cô ngồi xuống. Sau đó, anh lại bỏ tuýp kem đánh kem và bàn chải trong cốc ra, rót nước từ một cái phích còn khá mới, đưa cho cô.

Từ đầu đến cuối anh không nói gì, vẫn lặng lẽ và cool như thế.

Nước không nóng, chỉ âm ấm, cô uống mấy ngụm rồi bấm bụng hỏi: “Anh có biết em là ai không?”

“Biết chứ!”

“Vậy hả? Em là ai?”

“Vương Quân lớp 1 chứ gì!”

“Sao anh lại biết tên em...?”

Cô chỉ sợ anh nói:

“Em theo dõi anh mấy năm, suýt nữa thì anh phải báo cảnh sát, lại còn không biết tên em nữa à?”

Cũng may là anh không nói như thế, chỉ mỉm cười, đáp:

“Học với nhau bốn năm, làm sao có thể đến tên còn không biết?”

“Học cùng nhau bốn năm thì buộc phải biết đến tên ư..? Lớp anh có rất nhiều người mà em không biết tên.”

“Con trai đông, con gái ít mà.”

Chân lý!

Im lặng một lát, cô hỏi tiếp: “Anh không hỏi em đến đây làm gì à?”

“Em sẽ nói với anh mà.”

“Nếu em không nói thì sao?”

“Thế thì anh hỏi cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì.”

Coi lối logic này! Cool quá!

Logic cool như vầy, người sao không cool chứ? Nếu cô có thể làm việc theo logic này, cô cũng sẽ rất cool. Chỉ tiếc rằng cô không tự nhiên được như vậy.

Cô đoán: “Có phải thường xuyên có người đến thăm anh bất thình lình như thế này không?”

“Không, ai thèm đến nơi khỉ ho cò gáy này thăm anh chứ?”

“Người yêu anh không đến à?”

Anh liền cau mày:

“Cô ấy không còn là người yêu anh, anh không muốn nhắc đến cô ấy nữa.”

Cô rất mừng:

“Ok, em không nhắc tới nữa. Người khác thì sao? Bố mẹ anh không đến thăm anh sao?”

“Không.”

“Anh chị em?”

“Cũng không đến.”

“Vậy hả, sao có thể thế được?”

“Sao lại không thế ... Bọn anh nhà quê, không giống dân thành phố bọn em bỏ ra nhiều thời gian để thăm hỏi nhau đâu.”

Cô chưa bao giờ nghĩ anh là người nhà quê, tướng mạo của anh không giống, lời nói, cử chỉ cũng không giống, ngay cả việc anh bị phân công công tác về huyện, cô cũng không cảm thấy anh là người nhà quê.

Cô lẩm bẩm: “Anh đâu có phải nhà quê!”

“Sao lại không phải? Anh là người xã C, huyện B.”

“Em chẳng nhận ra được.”

Anh liền cười.

“Em đã đến xã C bao giờ đâu, có biết người xã C trông thế nào đâu, làm sao biết anh giống hay không?”

“Ý của em là…anh chẳng giống người nhà quê chút nào.”

Hai người lại chìm trong im lặng.

Cô không biết có phải anh muốn đuổi khéo cô hay không, tóm lại là anh cũng không có giữ cô, cô đành phải thăm dò:

“Ở đây có chỗ nào có thể…ăn cơm không?”

Lúc này dường như anh mới bừng tỉnh sau giấc mộng.

“Ờ…có…có…Ngoài trường có quán ăn, để anh đưa em đi.”

Hai người đi ra ngoài, anh liếc cái ba lô của cô, hỏi: “Em không mang ba lô theo à?”

“Không cần đâu, nặng lắm…”

Anh hiểu ý liền nói: “Thế tranh thủ giáo viên trường anh chưa về, anh mượn tạm phòng cho em nghỉ nhé?”

Anh ra ngoài một lát rồi quay vào nói: “Mượn được rồi, đêm nay em ngủ ở phòng cô Uất.”

“Cảm ơn anh nhiều lắm!”

Hai người ra quán ăn ngoài cổng trường, gọi đồ ăn rồi chậm rãi thưởng thức.

Bà chủ quán ăn liền tiến đến bắt chuyện:

“Thầy Vương, đây là…bạn gái mới của thầy ạ?”

Anh ậm ờ đáp một tiếng.

Bà chủ bèn lấy lòng:

“Thầy Vương, tôi đã nói với thầy từ lâu rồi, cũ không đi, sao có mới, thầy thấy tôi nói có đúng không? Cô bạn này của thầy nhìn vừa xinh xắn vừa tốt bụng, ăn đứt cô người yêu cũ…”

Cả hai người đều không nói gì.

Cho đến khi ăn xong, ra khỏi quán ăn, anh mới nói nhỏ:

“Sorry em nhé, vừa nãy vì sĩ diện nên không giải thích với họ…”

Cô cũng lí nhí: “Tại sao phải giải thích?”

Anh cười vẻ ngại ngùng: “Nói là không hỏi nhưng cuối cùng vẫn muốn hỏi, hôm nay sao em lại đến đây?”

Đến giờ phút này cô đã quên hẳn cái cớ đã chuẩn bị từ trước, đành khai thật:

“Em đến đây để thăm anh…”

“Vậy hả? Sao đột nhiên lại đến thăm anh vậy?”

“Đâu có phải đột nhiên. Em…theo dõi anh mấy năm rồi.”

Anh liền đứng lại. “Thật hả? Em theo dõi anh ở đâu?”

“Trong nhà ăn.”

“Nhà ăn nào?”

“Nhà ăn số 3, nhà ăn số 2. Anh ăn ở nhà ăn nào, em liền theo dõi anh ở nhà ăn đó.”

“Thật hả? Sao anh chẳng biết gì nhỉ?”

“Trong mắt anh chỉ có cô ấy thôi mà.”

Vương Thế Vĩ không nói gì nữa, chỉ trân trân nhìn cô.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,234
Posts: 96017
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Gái Tháng Sáu - Ngải Mễ

Postby tuvi » 05 Jul 2019

Chương 5

Vương Quân đã kể hết cho Vương Thế Vĩ nghe chuyện mấy năm qua cô theo dõi anh như thế nào, anh lặng lẽ lắng nghe, không xen vào câu nào. Càng kể cô càng sợ, sợ anh đang cười nhạo mình. Nhưng càng kể cô càng không dám dừng lại, sợ vừa dừng lại anh sẽ cười nhạo cô.

Nếu so sánh sẽ thấy cười nhạo trong lòng còn dễ chịu hơn là cười nhạo ngoài miệng. Thế là cô liền kể một mạch, vừa kể vừa thầm giễu mình: Người ta thường nói “Ngựa không dừng vó”, còn mình thì “Vương không dừng miệng”.

Cuối cùng, cô đã kể hết những gì cần kể, đành phải dừng miệng, thấp thỏm chờ anh cười nhạo cô.

Dường như anh cũng chậm mất mấy nhịp mới ý thức được rằng bài thuyết trình của cô đã kết thúc, bèn nói với vẻ trách móc: “Sao em không nói với anh từ sớm?”

“Sớm…nói với anh từ sớm thì anh…sẽ làm gì?”

“Thì anh không phải theo đuổi cô ta nữa.”

Điều này hoàn toàn trái ngược với dự đoán của cô. “Gì cơ? Anh còn phải…theo đuổi cô ấy hả?”

“Sao vậy?”

“Anh mà cũng phải mất công theo đuổi ư?”

“Anh không theo đuổi mà lại có người yêu từ trên trời rơi xuống ư?”

“Nhưng…nhiều người thích anh thế cơ mà!”

“Ai thích anh?”

Cô phát hiện ra rằng anh không hề cảm nhận được rằng cô đang thích anh, tội nghiệp cho cô vừa nãy tốn bao nước bọt kể tràng giang đại hải, đầu óc anh để đi đâu vậy? Nhưng cô lại nghĩ, cũng chẳng sao, đỡ bị anh cười nhạo, thế là cô liền bán đứng bạn bè: “Các bạn phòng em…đều rất thích anh.”

“Miệng họ nói vậy thôi, đến thời điểm quan trọng, họ đều co giò chạy mất.”

“Thời điểm quan trọng nào?”

“Phân công công tác sau khi tốt nghiệp, ra mắt bố mẹ, làm đám cưới, quá nhiều thời điểm quan trọng, chẳng có cửa ải nào là dễ vượt qua cả.”

“Những cái này có gì mà khó vượt qua?”

“Nếu anh bị phân công công tác về huyện, em được đưa về thành phố lớn, em còn yêu anh không?”

Cô không ngờ anh lại hỏi thẳng như vậy, bèn ngại ngùng đáp: “Chẳng phải…em đã đến rồi đó sao?”

Anh sững lại một lát rồi nói: “À, từ “em” ở đây là anh muốn nói chung, tức là mấy cô bạn cùng phòng em đó.”

“Ờ, em cũng đang nói…họ. Thế còn thời điểm quan trọng nào nữa?”

“Còn bố mẹ nữa. Kể cả em không so đo chuyện anh ở huyện, nhưng bố mẹ em cũng sẽ không đồng ý cho em lấy anh…Từ “em” ở đây anh muốn chỉ mấy cô bạn cùng phòng em nhé!”

“Bố mẹ không đồng ý thì giải quyết được gì? Có phải bố mẹ sống với anh đâu.”

“Lấy…người như anh thì suốt đời phải chịu cảnh nghèo, đám bạn em có chịu được không?”

“Anh có công việc, làm sao nghèo được?”

“Có công việc thì không nghèo ư? Một giáo viên dạy ở trường huyện thì lương bổng được bao nhiêu?”

“Kiểu gì cũng phải được ăn no, mặc ấm chứ? Em thấy nếu được ăn no, mặc ấm thì không phải là nghèo.”

Anh sững lại một lát rồi nói tiếp: “Sao em không nói với anh từ sớm?”

“Nói gì sớm với anh?”

“Những… suy nghĩ này của em ấy.”

“Hồi ấy trong mắt anh có em đâu.”

Vương Thế Vĩ không nói gì nữa, điều này khiến cô hơi thất vọng, nếu anh lấy được mấy ví dụ phản bác cô thì chứng tỏ trong lòng anh đã có cô từ lâu, thế thì tuyệt biết bao. Chỉ tiếc là…

Cô không bỏ cuộc mà hỏi tiếp: “Anh vẫn chưa nói cho em biết sao anh lại biết tên em nhé!”

Anh liền cười cười. “Anh mà kể thì em đừng có rủa anh đấy!”

“Em hứa sẽ không rủa.”

“Đám con trai phòng anh thường xuyên bàn luận về em.”

“Vậy hả?”

“Nếu không làm sao anh biết tên em được?”

“Bọn họ bàn luận những gì vậy?”

“Thôi, không nói nữa, toàn là… Em mà biết chắc chắn sẽ rủa bọn anh…”

“Nói cho em biết đi, em cam đoan sẽ không rủa anh đâu.”

Vương Thế Vĩ liền gãi đầu.

“Chẳng biết nói thế nào nữa, chắc là em phải tự nghĩ ra được…”

“Em chẳng nghĩ ra được.”

“Em bắt anh phải kể bằng được ư?”

Cô nũng nịu nói: “Ừm, phải bắt anh kể cho bằng được.”

“Bọn họ nói em…” Anh nhìn vào phần ngực của cô một lát rồi nói: “Thôi, tốt nhất là không nên nói.”

Cô đoán chắc chắn lại nói đến những bộ phận như mông ngực gì đó nên cũng ngại không tra hỏi thêm nữa, đành hỏi với giọng hậm hực: “Hóa ra con trai bọn anh ngồi trong phòng bình phẩm con gái như vậy hả?”

“Chẳng lẽ bọn em không ngồi trong phòng bình phẩm bọn con trai à?”

“Bọn em cũng có bình phẩm nhưng không bao giờ nói… những lời như bọn anh.”

“Những lời nào như bọn anh?”

“Những lời bọn anh bình phẩm về bọn em đó.”

“Bọn anh bình phẩm gì về bọn em?”

“Bọn anh…”

“Em nói đi, bọn anh bình phẩm gì về bọn em?”

Cô phát hiện ra mình đã mắc mưu anh, ngượng quá không dám nói gì thêm nữa.

Anh nhìn cô với vẻ rất hào hứng nhưng cũng không ép cô phải trả lời nữa.

Hai người quay về đến phòng của anh rồi lại tiếp tục ngồi nói chuyện. Tuy nhiên, anh rất ít nói, hầu hết thời gian là cô luyên thuyên một mình, cô kể về tình yêu đơn phương dành cho anh trong mấy năm qua, kể chuyện bố mẹ cô sốt ruột về chuyện trăm năm của cô, kể về những điều tưởng tượng nực cười của cô, kể đi kể lại, đến bản thân cô cũng biết có rất nhiều chuyện được nhắc đi nhắc lại mấy lần.

Mặc dù anh không nói gì nhiều nhưng nghe rất chăm chú, khiến cô càng hào hứng hơn.

Thời gian trôi qua rất nhanh, chẳng mấy chốc đã hơn mười một giờ, cô sợ ảnh hưởng đến giờ nghỉ của anh, liền chủ động cáo từ: “Anh nói là mượn được phòng cho em rồi đúng không?”

“Ừ, phòng đối diện, để anh đưa em sang.”

Hai người sang phòng đối diện, anh lấy chìa khóa mở cửa, bật đèn, vừa nhìn là biết phòng con gái, gọn gàng, sạch sẽ hơn phòng anh nhiều, cũng không có mùi gì đặc biệt vốn có của phòng con trai, còn thấy có mùi thơm thoang thoảng.

Sáng hôm sau, Vương Quân còn chưa dậy thì cô giáo Uất đã dùng chìa khóa khác mở cửa vào phòng, thấy cô đang nằm trên giường liền sửng sốt nói: “Xin lỗi, mình không biết bạn ngủ ở đây thật.”

Cô cũng rất bất ngờ, liền nói: “Không ngủ ở đây thật thì còn ngủ ở đâu?”

“Mình cứ tưởng bạn…Xin lỗi nhé, mình đi ngay đây.”

“Không sao đâu, đây là phòng của chị, sao chị lại phải đi?”

Cô giáo Uất liền ngồi xuống. “Thế bạn không phải là người yêu của anh ấy à?”

“Ừm…”

“Lúc đầu mình cứ tưởng bạn là…Nhưng bạn ngủ ở đây thì tức là không phải.”

Cô cũng thấy hơi hậm hực vì biết khi đến đây, Tông Gia Anh đều ngủ ở phòng anh.

Có khi không chỉ mình Tông Gia Anh!

Ngay bản thân cô còn to gan mò đến đây tìm anh thì những người yêu của anh sao không dám đến tìm anh chứ?

Cô không kìm được liền hỏi: “Có phải thường xuyên có người đến tìm anh ấy không chị?”

“Ờ…cũng không thường xuyên lắm.”

“Nhưng cũng có người đến tìm rồi phải không?”

“Ừ”

“Cũng hỏi mượn phòng chị à?”

“Ồ, không.”

“Thế sao chị biết có người đến tìm anh ấy?”

“À…trường này nhỏ ấy mà, có chuyện gì là biết ngay. Chuyện bạn đến cũng thế, rất nhiều người biết, hôm nay mình vào một quán ăn sáng, nghe thấy mọi người bàn tán về bạn.”

“Bàn tán gì về em?”

“Nói bạn từ thành phố D xa xôi đến đây để theo đuổi thầy Vương.”

Tự nhiên cô thấy rất bực, mặc dù đúng là cô từ thành phố D xa xôi mò đến đây để theo đuổi thầy Vương nhưng khi bị người khác đoán ra ý đồ, cô vẫn cảm thấy rất mất mặt. Cô hậm hực hỏi: “Ai nói điều đó vậy?”

“Người ăn sáng ở quán đó, mình cũng không quen…”

Cô nghĩ chắc không phải Vương Thế Vĩ nói linh tinh với bọn họ, vì tối hôm qua cô luôn ở bên anh, anh không có thời gian để gây án. Rất có thể là đám đồng nghiệp của anh thấy cô đến văn phòng tìm, không giống với vẻ đã hẹn từ trước nên mới đoán cô đến đây để tán tỉnh anh. Nhưng sao bọn họ biết cô từ thành phố D đến nhỉ?

Cô cảm thấy mình rất giả tạo, rõ ràng là đến để theo đuổi anh, sao còn sợ người khác nói ra nói vào?

Anh làm được, người khác không được nói ư? Làm gì có chuyện vô lý như thế?

Cô giáo Uất hỏi: “Bạn ở thành phố D đúng không?”

“Vâng, em đang học cao học ở thành phố D.”

“Bố mẹ bạn cũng ở thành phố D à?”

“Không, bố mẹ em ở thành phố E.”

“Thành phố E mặc dù không bằng thành phố D nhưng vẫn còn khá hơn rất nhiều so với bọn mình ở đây. Thế bạn có ngườiquen ở thành phố E không?”

“Có chứ, bố mẹ em đều ở thành phố E.”

“Ý mình không phải như thế.”

“Là sao hả chị?”

“Mình muốn hỏi là ở thành phố E bạn có…quan hệ gì không?”

“Quan hệ? Quan hệ gì?”

“Quan hệ mà bạn cũng không hiểu à? Tức là có họ hàng, người quen…làm quan chức gì đó.”

“À, ý chị hỏi cái đó hả? Có thì thế nào, mà không có thì làm sao?”

“Có thì có thể xin chuyển công tác cho anh ấy, không có thì…chẳng ăn thua.”

Cô tò mò nghĩ, rốt cuộc đây là suy nghĩ của cô giáo Uất hay suy nghĩ của Vương Thế Vĩ nhỉ?

Cô giáo Uất vội vã nói: “Mình phải lên lớp đây, không nói chuyện được với bạn nữa, bạn cứ ngủ tiếp đi nhé!”

Cô lại nằm thêm một lúc nữa, Vương Thế Vĩ đã đến, đứng ngoài gõ cửa hỏi: “Em dậy chưa?”

“Em dậy ngay đây!”

Cô vội vàng mặc quần áo vào, mở cửa ra thì nhìn thấy anh đứng ngoài cửa, tay đầy bụi phấn, miệng tủm tỉm, hỏi: “Vừa tan. Em ngủ có ngon không?”

“Em ngủ ngon. Còn anh thì thế nào?”

“Anh? Hơ hơ, có nói với em cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì.”

Cô thấy câu nói này rất mờ ám, mặt nóng ran, hỏi nhỏ: “Anh không còn giờ nữa à?”

“Hết rồi.”

“Thế thì anh đi ăn và đi mua vé cùng em được rồi.”

“Ok, đợi anh sang kia rửa tay, em cũng sang mà đánh răng rửa mặt.”

Cô lấy đồ vệ sinh cá nhân rồi theo anh ra bể nước nằm ở khá xa để đánh răng rửa mặt, một đám đông đứng gần đó ngó nghiêng, cô rất ngại, nhưng hình như anh có vẻ rất thoải mái, rửa tay xong liền đứng đó nhìn cô vệ sinh cá nhân.

Mấy cậu học trò đứng bên cạnh trêu: “Bạn gái của thầy Vương tóc dài thế nhỉ?”

“Giống nữ quỷ!”

“Đêm qua thầy Vương ngủ với nữ quỷ, hê hê!”

Anh giả bộ xuống tấn, mấy cậu liền chạy biến.

Cô như người đang nằm mơ, mấy hôm trước còn ngồi tưởng tượng ra cảnh trước lúc lâm chung mới được gặp anh một lần, thế mà hiện tại lại được đứng bên cạnh anh đánh răng rửa mặt bằng nước lạnh, còn có một đám học sinh đứng lêu lêu, sao mà hạnh phúc thế không biết.

Mua vé xe trở lại thành phố, cảm giác như đang vĩnh biệt nhau lần cuối, cô thực sự chỉ muốn trả lại vé và ở lại huyện B, sống với anh đời đời kiếp kiếp.

Anh hỏi: “Lần này đến chắc là em sợ lắm nhỉ?”

“Sao lại sợ?”

“Ở đây…tồi tệ như vậy.”

“Không đến nỗi, em không thấy tồi tệ lắm.”

“Ở một, hai ngày thì không thấy gì, ở lâu em sẽ không nghĩ như vậy đâu.”

“Ở lâu cũng không thấy tệ, ở suốt đời cũng được.”

Anh nhìn cô chăm chằm với vẻ rất không tin.

Cô liền nói tiếp: “Chỉ cần có anh ở đây.”

Anh lặng lẽ nhìn cô một lát rồi nói: “Em có biết em đang nói gì không?”

“Dĩ nhiên là em biết.”

“Em có biết…em nói như vậy…anh sẽ hiểu thế nào không?”

“Em không biết. Anh sẽ hiểu thế nào?”

Anh liền mỉm cười. “Anh cảm thấy mình như đang trong giấc chiêm bao.”

“Anh đã bao giờ nằm mơ thấy em chưa?”

“Ờ…biết nói thế nào nhỉ?”

“Chưa nằm mơ thì nói là chưa nằm mơ, em chịu được.”

“Nếu anh nói anh đã từng nằm mơ thì sao?”

“Em cũng chịu được, chỉ có điều em sẽ không tin.”

“Tại sao?”

“Vì trong mắt anh không hề có hình bóng của em.”

“Nhưng trong tai anh có em thì sao?”

“Trong tai anh?”

“Đúng thế, anh đã nói với em rồi mà, mấy cậu phòng anh thường xuyên…bàn luận về em.”

“Anh nói đi, anh mơ thấy em thế nào?”

“Hơ hơ, thực sự là không nói được.”

“Nói đi, em cam đoan sẽ không rủa anh đâu.”

“Lần này thì thôi, lần sau em đến anh sẽ nói cho em biết.”

Trái tim cô ngọt ngào không sao tả xiết, đây có phải là thực hay không? Đây là sự thật ư? Anh đang nói “lần sau” ư?

Đây có thể coi là một lời mời biến tướng hay không?
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,234
Posts: 96017
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Gái Tháng Sáu - Ngải Mễ

Postby tuvi » 05 Jul 2019

Chương 6

Khi còn đang ngồi trên xe trở về thành phố D, Vương Quân đã nghĩ đến chuyện phải viết lá thư tình đầu tiên gửi cho Vương Thế Vĩ như thế nào.

Cô cảm thấy thư tình là một nội dung không thể thiếu trong cuộc sống tình yêu, tình yêu lãng mạn nếu không có thư tình thì chẳng khác gì vẽ rồng mà không vẽ mắt, chẳng thể bay lên được.

Về đến phòng, cô liền lấy ngay giấy bút ra viết thư cho Vương Thế Vĩ, cũng không biết văn chương lấy ở đâu ra mà dào dạt đến thế, viết liền một mạch hết ba tờ giấy, mỗi tờ hai mặt, không viết theo ô và chữ dày đặc, hết dòng này lại chuyển sang dòng khác.

Cô chưa bao giờ viết được lá thư nào dài như thế này cho bố mẹ.

Sau khi viết xong, cô mò ra thùng thư gửi dù trời đã tối mịt, sợ thư nặng bị trả lại, cô còn dán thêm mấy con tem.

Sau đó cô bắt đầu đợi hồi âm, rõ ràng là biết trong vòng hai, ba ngày không thể nhận được thư trả lời nhưng cô vẫn mỏi mắt ngóng trông, có thể anh cũng như cô, cô vừa về, anh cũng viết thư cho cô thì sao?

Ngày nào cô cũng chạy đến hòm thư dành cho nghiên cứu sinh của khoa để kiểm tra, thấy rất nhiều thư của mọi người, chỉ mỗi cô là không có.

Lại nóng lòng chờ thêm một tuần nữa, vẫn không thấy thư hồi âm.

Đến thời điểm này cô bắt đầu lo lắng, ôn lại mấy lần mọi tình tiết diễn ra trong lần gặp gỡ trước, càng nghĩ càng thấy mình chẳng khác gì kẻ nằm mơ giữa ban ngày, đang yên đang lành, tự dưng lại mò đến trường người ta, người ta tiếp ngươi chỉ vì phép lịch sự mà người đã tưởng bở rồi ư?

Thật đúng là mơ mộng hão huyền!

Cô lại nguyền rủa mình thêm một hồi nữa, rồi lại ôn lại mọi tình tiết, có vẻ như anh vẫn thích cô, chẳng phải anh đã từng nằm mơ về cô đó còn gì? Anh còn nói là lần sau cô đến nữa mà. Nếu không thích cô, tại sao anh lại nói “lần sau sẽ nói cho em biết” chứ?

Chẳng lẽ “lần sau” chỉ là câu nói đãi bôi ư?

Cô lại tức tốc đáp xe về huyện B.

Lần này, cô không đến văn phòng để đỡ bị mất mặt mà đến thẳng lớp anh dạy, thấy bóng cô thấp thoáng ngoài cửa số, anh liền chạy ra ngày. “Em đến rồi à?”

“Anh…nhận được thư của em chưa?”

“Nhận được rồi.”

“Sao anh không hồi âm?”

Anh chỉ “hê hê” hai tiếng với vẻ ngại ngùng mà không trả lời gì thêm.

Cô hỏi: “Không nghĩ hôm nay em đến à?”

“Không…”

Cô thấy học sinh đứng chen chân trước cửa sổ rình nghe họ nói chuyện, bèn giục: “Thôi anh vào lớp đi.”

Anh móc chìa khó ra. “Em cầm đi, chìa khóa phòng anh, em cứ về đó đợi anh, hết giờ anh sẽ về ngay.”

Cô liền đón lấy chùm chìa khóa, nghe thấy sau lưng có tiếng đùa giỡn, chắc chắn đám học sinh đó lại đang trêu thầy giáo Vương của chúng.

Thực sự cô chỉ muốn được làm học sinh trong lớp anh, ngày ngày được nhìn thấy anh, không phải đi lại vất vả như vậy, ở chẳng được bao lâu đã phải quay về.

Cô về phòng anh, xắn tay áo rồi dọn dẹp phòng ốc, sau đó cô còn bỏ quần áo bẩn của anh vào chậu mang ra bể nước bên ngoài giặt.

Đang giặt thì anh đến.


“Sao em lại mò ra đây? Làm anh tìm mãi.”

“Em thấy bộ quần áo anh thay ra…”

“Oái, sao để em giặt được?”

“Tại sao không thể để em giặt?”

“Bẩn….”

“Chính vì bẩn nên mới phải giặt mà.”

Anh tần ngần nhìn một lát rồi nói: “Thế anh… ra nhà ăn mua cơm nhé…”

Nghe đến hai chữ “nhà ăn”, cô liền dừng tay, ngồi thẳng lên trân trân nhìn anh.

Anh thắc mắc: “Sao vậy? Em không thích ăn đồ ăn của nhà ăn à?”

“Đâu có, em nghe anh nhắc đến “nhà ăn” lại nhớ đến chuyện ngày trước mua cơm.”

“Chuyện mua cơm gì?”

“Anh đợi em giặt đồ xong rồi em đi với anh.”

Anh đứng ở đó đợi cô, cô đã giặt xong quần áo, hai người liền quay về phòng anh lấy hai bát tô sứ đến nhà ăn mua cơm.

Nhà ăn nhỏ hơn nhiều so với với nhà ăn của trường Đại học D, chỉ có ba cửa sổ bán cơm, trên tường có treo một tấm bảng ghi tên món ăn của ngày hôm đó.

Anh nói: “Đồ anh của trường anh chán lắm, ngày nào cũng chỉ loanh quanh mấy món, em xem có món nào nuốt nổi không?”

“Đâu đến nỗi, anh ăn gì thì mua cái đó.”

Anh đưa bát qua cửa sổ, nói tên món ăn, nộp phiếu ăn rồi bê ra hai bát vừa cơm vừa thức ăn.

Đây là lần đầu tiên cô được đứng gần xem anh mua cơm, lại còn mua cơm cho cô, nên lòng cô tràn ngập hạnh phúc.

Hai người bê cơm về phòng, một người ngồi trên chiếc ghế duy nhất trong phòng, người kia ngồi ở giường và bắt đầu ăn cơm.

Cô ăn được hai miếng bèn ngước mắt lên nhìn anh, thấy anh đang cúi đầu miệt mài làm việc.

Cô chỉ nhìn anh, đồ ăn trong bát gần như chưa ăn mấy.

Cuối cùng anh đã phát hiện ra cô đang nhìn mình, bèn hỏi: “Sao vậy? Em không thấy ngon à?”

“Đâu có, em còn chưa biết mùi vị của nó thế nào.”

“Vậy hả?”

“Em còn chưa trở về được với thực tại đây này.”

“Đi xe mệt quá à?”

“Không.”

“Thế thì vì sao?”

“Vì…vì em vẫn nhớ đến chuyện ngày trước theo dõi anh và cô ấy đến nhà ăn.”

Nét mặt anh rất khó hiểu, không biết là cảm động hay không muốn nhắc đến chuyện cũ. “Còn nghĩ linh tinh gì nữa? Mau ăn đi, nguội hết rồi.”

Cô liền thăm dò: “Em không thích ăn cuộng cải thảo.”

“Đưa đây cho anh.”

Cô gạt hết cọng cải thảo sang bát anh, anh vẫn miệt mài làm việc.

Cô vui lắm. Vương Quân à Vương Quân, người đã theo dõi bốn năm, cuối cùng cũng tu thành chính quả.

Cô cũng gắp thịt trong bát mình sang bát anh

Anh tò mò hỏi: “Chẳng lẽ thịt nạc em cũng không ăn à?”

“Ăn chứ!”

“Thế tại sao lại dồn hết cho anh?”

“Vì anh thích ăn mà.”

Anh có vẻ rất cảm động.

Cô cũng không muốn giấu nữa. “Lần nào nhìn thấy cô ấy dồn những cái không thích ăn sang bát anh, em đều nghĩ: Nếu là mình, mình sẽ nhường hết những cái anh ấy thích ăn nhất cho anh ấy.”

Anh không ăn nữa, chỉ nhìn cô trân trân.

Cô nhìn ra hướng khác rồi nói tiếp: “Lần nào em cũng vừa nghĩ vừa gắp thức ăn mà anh thích ăn sang một bên, nhưng…cuối cùng em lại ăn mất, vì lúc đó em không có tư cách gì để nhường cho anh cả…”

Anh liền nói nhỏ: “Em…nhóc tì…có định để anh ăn cơm nữa hay không đây?”

“Có bao nhiêu lần em vừa ăn những thức ăn mà em phần riêng cho anh…vừa khóc…chắc chắn mọi người đều nghĩ em bị bệnh thần kinh…”

Tự nhiên cô cũng cảm động đến bật khóc trước cảnh tượng nao lòng mà mình vừa tả.

Anh buông bát đũa xuống, ôm chặt cô và nói: “Em đừng nói nữa, những lời em nói khiến anh đau đớn vô cùng.”

Cô cũng buông bát đũa xuống, gục đầu vào lòng anh khóc huhu.

Anh lấy tay lau nước mắt cho cô, càng lau nước mắt cô càn tuôn trào như suối.

Cô khóc nức nở, hỏi: “Bọn mình như thế này có phải mùi mẫn như trong tiểu thuyết không anh?”

“Ừ.”

“Có phải rất cảm động không?”

“Ừ.”

Anh bế cô lên giường, thì thầm: “Hôm nay anh không hỏi mượn phòng cho em đâu nhé…”

Cô ngất ngây đáp: “Em biết.”

“Thế em còn dám đến nữa không?”

“Sao lại không dám?”

“Thế thì em là miếng mỡ treo miệng mèo rồi đấy!”

“Không biết ai là mỡ, ai là mèo.”

Anh cởi áo cho cô, hỏi: “Có được không em?”

Cô gật đầu.

Anh liền cởi tiếp, hỏi: “Em có muốn biết đám con trai phòng anh bình phẩm gì về em không?”

“Có!”

“Bình phẩm về cái này của em.”

“Cái nào?”

Anh liền dẩu môi. “Cái này.”

“Cái nào?”

Anh cúi xuống ngoạm lấy bầu ngực cô, cô la lớn: “Á, anh làm gì vậy?”

Anh bỏ miệng ra “Không phải em muốn biết bọn anh bình luận cái gì đó sao?”

“Bọn anh bình luận cái này hả?”

Anh ghé sát vào tai cô thì thầm: “Bọn anh bình phẩm ngực em to thật, nếu lấy tay ôm thì một bàn tay ôm không hết, nếu ngoạm bằng miệng thì chỉ ngoạm được một phần.”

Cô sững sờ. “Các anh…nói…những lời lãng nhách này hả?”

“Có gì là lãng nhách đâu? Chỉ khi thích một cô gái, bọn con trai mới nói như vậy…”

“Thế anh cũng nói hả?”

“Anh…không.”

“Thế tức là anh không thích em à?”

“Anh không nói…nhưng anh đã làm.”

“Anh làm cái gì?”

“Làm cái việc mà anh vừa làm?”

“Anh làm…việc đó bao giờ?”

“Trong mơ.”

Cô thực sự không thể nào tin. “Anh làm trong mơ???”

“Ừ, thế nên ban ngày gặp em, anh không dám nhìn em.”

“Nhưng lúc ấy anh có người yêu rồi mà?”

“Có người yêu thì sao? Lẽ nào cô ấy kiểm soát được giấc mơ của anh ư?”

“Con trai bọn anh… đáng sợ thật!”

“Ai bảo em có bầu * to như vậy?”

Cố thấy từ “bầu *” này nghe rất chối tai, nhưng nghĩ đến chuyện ban ngày anh không dám hỏi han gì đến cô vì ban đêm đã nằm mơ như thế, mà anh nằm mơ như thế vì anh thích cô thì cô lại thấy vui không kể xiết, hóa ra trong lòng anh vẫn có hình ảnh của cô, mặc dù không phải kiểu “có” như cô mong đợi, nhưng dù gì cũng tốt hơn là “không có”.

Cô hỏi: “Thế sau này anh còn làm như thế với cô gái khác trong mơ không?”

Anh dừng tay lại, nói: “Chuyện trong mơ mà em còn so đo à?”

Cô sợ anh giận, vội xoa dịu: “Em đâu có so đo.”

“Đừng có ngốc nữa, đàn ông là như vậy, nhìn thấy phụ nữ sexy là mơ tưởng hão huyền, nhưng đó không có nghĩa là anh ta … không yêu em.”

Cô liền thừa cơ tra khảo: “Thế anh đối với em … rốt cuộc là mơ tưởng hão huyền hay…yêu em?”

“Cả hai.”

Cô cảm thấy câu trả lời này vẫn khiến cô khá hài lòng.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,234
Posts: 96017
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Gái Tháng Sáu - Ngải Mễ

Postby tuvi » 05 Jul 2019

Chương 7

Vương Quân nghe thấy hai chữ “cả hai” liền cảm thấy vững tâm hơn rất nhiều, rồi cô nũng nịu hỏi: “Thế sao anh không theo đuổi em?”

“Anh đâu dám theo đuổi em.”

“Sao lại không dám?”

“Đến cả con trai thị trưởng mà em còn từ chối thì sao anh dám đến trồng cây si? Anh đâu phải con trai tỉnh trưởng.”

“Con trai thị trường mà em còn từ chối hả? Ai vậy? Ai là con trai thị trưởng?”

“Hứa Đào là con trai thị trưởng còn gì?”

Nhắc đến cái tên này, cô mới nhớ ra có một cậu tên là Hứa Đào từng đến tìm cô mấy lần, tướng mạo bình thường, miệng còn rất hôi, lần nào cũng nổ thao thao bất tuyệt, cứ làm như mình có tài ăn nói lắm, đâu có biết rằng miệng hôi như thế, ai nghe cũng chỉ muốn xỉu.

Cô rất mơ hồ. “Cậu ấy là con trai thị trưởng hả?”

“Chứ sao, lẽ nào cậu ta không nói gì với em ư?”

“Thảo nào cậu ta toàn nói về chuyện đấu tranh quyền lực của thành phố H, bố cậu ta là thị trưởng thành phố H à?”

“Ừ, cậu ta không nói với em hả?”

“Có thể là có nói, nhưng em không để ý.”

“Hơ hơ, một viên ngọc sáng như thế mà em không có con mắt tinh đời.”

Cô không còn nhớ chuyện mình từ chối Hứa Đào, hay nói cách khác là cô không hề có ấn tượng với việc Hứa Đào đã từng theo đuổi cô, Hứa Đào chưa bao giờ tỏ tình gì với cô, cũng chưa từng viết lá thư tình nào, cậu ta chỉ đến phòng cô mấy lần, trong giờ tự học trên giảng đường, cậu ta có nói chuyện với cô mấy lần, cô còn tưởng đó là quan hệ bình thường của bạn bè cùng khóa, không ngờ đợt ấy là Hứa Đào theo đuổi cô, và cô càng không thể ngờ được rằng, chuyện của Hứa Đào lại ảnh hưởng đến Vương Thế Vĩ, khiến anh không dám đến trồng cây si cô nữa.

Tuy nhiên, khi biết Vương Thế Vĩ vì Hứa Đào nên mới không dám theo đuổi cô, Vương Quân vẫn rất vui. “Sao anh nhát gan vậy?”

“Không phải nhát gan mà…”

“Mà sao?”

“Mà có con mắt nhìn xa trông rộng.”

“Chị cả phòng em nói, với những người không thể cưa đổ, con trai không muốn tốn công theo đuổi đúng không?”

“Chẳng lẽ con gái không như vậy sao?”

“Dĩ nhiên là không rồi! Anh coi em đó, rõ ràng biết anh có người yêu mà em vẫn…thích anh như vậy…”

Cô liền kể hết cho Vương Thế Vĩ nghe những viễn cảnh thê lương mà mình vẽ ra, anh lắc đầu nói: “Em giỏi tưởng tượng thật đấy, ngay cả chuyện tảo mộ cũng còn nghĩ đến được? Không sợ xui xẻo à?”

“Cái đó thì có gì mà xui xẻo?”

“Ừ, thôi thì không xui xẻo. Nhưng đợi đến lúc lâm chung em mới chạy đến nói cho anh biết em thích anh thì giải quyết được gì nữa?”

“Thì để anh biết thôi mà.”

“Biết cũng giải quyết được gì? Người đã chết rồi còn đâu…”

“Lẽ nào anh không thích có người…yêu thầm anh cả đời à?”

“Không phải không thích, mà là…chẳng giải quyết được gì cả.”

“Thế anh cảm thấy như thế nào mới là…giải quyết được?”

Anh liền cô chặt cô. “Như em đây này…đến tận đây thăm anh…”

Cô cũng ôm chặt anh. “Em sẽ…yêu anh suốt đời. Còn anh thì sao?”

Anh không trả lời,

Cô hơi buồn nhưng cũng không dám hỏi thêm, sợ anh lại nói ra điều cô không muốn nghe.

Một lát sau, anh nói với giọng quả quyết: “Thực ra em không yêu anh.”

Cô giật bắn mình. “Ai bảo thế?”

“Anh bảo.”

“Tại sao anh lại nói thế?”

“Vì chỗ này của em khô lắm.”

Trong lúc nói chuyện, bàn tay anh chỉ vuốt ve ở phần trên cơ thể cô, không biết đã chuyển xuống phía dưới từ lúc nào, giờ tay anh đang đặt trên chỗ đó.

Vừa nãy cô chỉ tập trung vào việc tra khảo tại sao anh không đến theo đuổi cô, giờ mới phát hiện ra bàn tay anh đang đặt ở chỗ đó của cô. Cô ngại ngùng gạt tay anh ra, miệng lẩm bẩm: “Chỗ này khô chứng tỏ em không yêu anh ư?”

“Dĩ nhiên rồi.”

“Ai bảo thế?”

“Anh bảo.”

“Dựa vào đâu mà anh nói thế?”

Anh liền cười.


“Chuyện này thì ai mà chẳng biết.”

“Ai mà chẳng biết? Sao em lại không biết?”

“Em giả vờ đúng không?”

Cô ghét nhất là bị người khác nghi ngờ và bảo cô nói dối nên hậm hực đáp: “Không biết thì em bảo không biết, em giả vờ làm gì?”

“Em học thạc sĩ rồi mà còn không biết chỗ này khô có nghĩa là gì à?”

“Việc này thì có liên quan gì đến chuyện học thạc sĩ?”

Anh nhìn cô một lát rồi lẩm bẩm: “Nếu em yêu anh, anh ôm em, hôn em thì em phải…rung động.”

Cô vội vàng thanh minh: “Em có rung động đó chứ!”

Anh liền mắng: “Em rung động cái con khỉ!”

“Dĩ nhiên là em rung động chứ!”

“Em rung động thế nào?”

“Em…cảm thấy…rất ngọt ngào.”

“Thế gọi là rung động à?”

“Không gọi là rung động thì gọi là gì?”

“Đấy là động não…”

“Thế anh bảo rung động là phải thế nào?”

Anh định nói gì xong lại thôi.

“Nói đi, rốt cuộc là thế nào?”

“Em không biết thật á?”

“Thật mà.”

“Haizz, anh thực sự không thể tin em ngần này tuổi rồi mà…chuyện này cũng không biết.”

Cô hỏi với vẻ không vui: “Ngần nào tuổi hả? Ý anh là em…già lắm rồi ư?”

“Không, anh không có ý đó, ý anh là…con gái đến tuổi của em, kiểu gì cũng phải…hiểu những chuyện này rồi chứ? Không phải nữ thập tam là gì?”

“Vâng, dậy thì ở tuổi mười ba mà.”

“Thế chẳng lẽ…em …chưa bao giờ thấy ẩm à?”

Cô vẫn không hiểu. “Ấm gì cơ?”

“Không phải ấm, mà là…không thấy ẩm ướt à?”

“Ẩm ướt? Ẩm ướt cái gì?”

“Thì chỗ này…ẩm ướt ấy, chảy nước đó.”

Cô nghe mà sởn gai ốc, liền phủ nhận luôn: “Không có.”

“Em xem phim sex cũng không ẩm à?”

“Em chưa bao giờ xem loại phim đó.”

“Thế đọc truyện sex em không thấy ẩm à?”

“Em cũng chưa bao giờ đọc truyện sex. Hồi cấp ba, bố mẹ em không cho đọc những loại sách đó.”

“Thế vào đại học rồi mà bố mẹ em vẫn không cho em đọc truyện sex à?”

“Vào đại học họ không quản lý em nữa. Em cũng đã mượn về rất nhiều truyện để đọc…”

“Chắc chắn em toàn mượn tiểu thuyết Quỳnh Dao!”

“Không, em còn mượn các sách khác nữa.”

“Chắc chắn toàn thể loại như tiểu thuyết Quỳnh Dao, suốt ngày chỉ yêu đương, khóc lóc, chẳng biết thưởng thức chuyện diêm hỏa nhân gian là gì…”

“Thế chuyện diêm hỏa nhân gian mà anh nói là gì?”

“Là chuyện…trai gái đó.”

“Chẳng phải em đang thưởng thức chuyện…diêm hỏa nhân gian đó sao?”

Anh buông cô ra, nằm ngửa trên giường, hai tay đặt sau gáy.

Cô đoán anh đang giận những cô không biết mình đã làm sai ở điểm nào, không kìm được bèn hỏi: “Thế chắc…Tông Gia Anh cũng vậy nhỉ?”

Anh không nói gì.

Cô vẫn chưa chịu buông tha. “Rốt cuộc có phải thế không?”

Anh hâm hực nói: “Em muốn biết thật à?”

“Vâng.”

“Nói em không được giận đó nhé!”

“Vâng, em không giận.”

“Cô ấy… không thế, chỉ cần anh ôm và hôn cô ấy, cô ấy sẽ ẩm ướt.”

Cô không phục. “Điều đó chứng minh cô ấy yêu anh ư? Nếu yêu anh thật lòng thì sao cô ấy lại…anh?”

Vương Thế Vĩ liền đáp với giọng rất cay cú: “Vì cô ta muốn chuyển về thành phố D đến phát điên! Hừ, anh không tin gã kia sẽ lấy cô ta, thấy cô ta muốn đến thành phố D nên người ta mới dùng trò này làm mồi dụ. Cứ chờ xem, sớm muộn gì thằng đó cũng đá cô ta, rồi xem lúc đó cô ta khóc thế nào.”

Cô lo lắng hỏi: “Nếu ông Mạc đó bỏ cô ta thì liệu cô ta có quay lại tìm anh không?”

“Hừ, cô ta quay lại cũng chẳng giải quyết được gì, dù có quỳ xuống xin anh, anh cũng không bao giờ thèm.”

Thấy Vương Thế Vĩ nói quả quyết như vậy, cô đã yên tâm hơn rất nhiều nên tuyên bố: “Em yêu anh rất thật lòng. Em sẽ không như cô ta đâu!”

“Haizz, chuyện này ai mà nói trước được? Hồi đầu cô ta chẳng thề thốt đủ điều còn gì.”

“Nhưng em không giống cô ta! Em đã nói là làm…”

“Em chấp nhận về vùng này dạy học với anh ư?”

“Dĩ nhiên là chấp nhận chứ!”

“Bố mẹ em có đồng ý cho em về đây không?”

Việc này cô không chắc chắn nên cũng không dám nói bừa, nhưng cô rất tin vào mình. “Bố mẹ em không đồng ý thì cũng giải quyết được gì? Chân là của em chứ của ai?”

“Tất nhiên chân là của em, nhưng nếu bố mẹ em… đe dọa, đòi cắt đứt quan hệ mẹ con với em, hoặc mẹ em đòi…tìm đến cái chết thì…em làm thế nào?”

Cô chưa bao giờ nghĩ đến điều đó, nhưng cô biết bố mẹ cô không phải loại người như thế. “Anh cứ yên tâm, bố mẹ em đều là người rất thấu tình đạt lý, họ cũng mong em có cuộc sống hạnh phúc, nếu em bảo với họ rằng chỉ khi được sống bên anh em mới hạnh phúc thì chắc chắn họ sẽ không ngăn cản em đâu.”

“Anh chỉ mong em nên nghĩ sớm đến những tình huống này, không nên vì nổi hứng nhất thời mà mấy ngày sau lại hối hận. Em hối hận thì chẳng vấn đề gì, phủi mông bỏ đi là xong. Chỉ có anh là khổ, đầu tiên em tâng anh lên mây, sau đó lại đá xuống địa ngục, lên voi xuống chó. Anh không muốn trải qua chuyện này thêm một lần nữa…”

Nghe đến chữ “thêm” này mà cô cảm thấy sởn gai ốc, điều này chứng tỏ rằng Tông Gia Anh cũng đã từng tâng anh lên mây đó sao? Nhưng tình yêu của Tông Gia Anh làm sao sánh được với cô? Anh coi cô như Tông Gia Anh thì thực là…sỉ nhục cô quá!

Cô liền tuyên bố: “Em không giống cô ta, em yêu anh chân thành, em sẽ không vì chuyện chuyển về thành phố D mà bỏ anh đâu.”

Anh lại ôm chặt cô. “Cầu mong em nói lời sẽ giữ lấy lời, anh không thể chịu thêm cú sốc nào nữa…”

Cô không vui cho lắm, nếu anh không yêu Tông Gia Anh thì sao có thể bị sốc trước sự bỏ đi của Tông Gia Anh?

Cô rất ấm ức với cô nàng Tông Gia Anh đó, chia tay nhau rồi, người không còn ở đây mà âm hồn bất tán lúc nào cũng ám ảnh anh, xem ra cuộc chiến tranh còn rất trường kỳ!

Không biết cuối cùng có đấu được với Tông Gia Anh hay không nhưng cô sẽ không buông tay chờ chết.

Cô liền gạt đi. “Thôi quên cô ta đi, từ giờ phút này trở đi bọn mình đừng nhắc đến cô ta nữa.”

“Ừ. Không nhắc đến nữa.”

Nhưng một lát sau, Vương Thế Vĩ lại nói với giọng rất cay cú: “Hừ, anh muốn thử xem rốt cuộc cô ta sống ổn hay anh sống ổn. Cô ta cũng quá coi thường người khác đấy, tưởng rằng suốt đời anh phải chôn chân ở chốn này, đâu có biết rằng ông trời chẳng dồn ai vào đường cùng, hết cơn bĩ cực lại đến hồi thái lai, cuộc đời còn dài lắm!”

Mặc dù đã bảo không nhắc nhưng anh vẫn nói về Tông Gia Anh, hơn nữa lại còn có ý suốt đời muốn đấu với Tông Gia Anh, trong lòng cô rất hoảng sợ, không biết làm thế nào mới có thể gỡ bỏ được bóng hình Tống Gia Anh trong trái tim anh.

Cô liền ôm chặt anh, hôn anh, không để anh nói đến Tông Gia Anh nữa.

Anh cũng đáp lại cô bằng một nụ hôn nồng nàn và nói: “Thế…bọn mình… thử tiếp nhé?”

Cô hiểu anh đang nói gì, bèn tích cực hưởng ứng: “Thử đi, thử đi.”

“Em chưa làm bao giờ à?”

Cô lắc đầu.

“Em có sợ không?”

Cô lại lắc đầu.

“Anh sẽ làm thật nhẹ thôi, được không em?”

Cô khẽ gật đầu.

Anh mân mê ở phía dưới một lúc rồi quỳ xuống, kéo chân cô sang hai bên.

Cô biết anh đang nhìn vào chỗ đó, ngượng quá bèn nhắm mắt lại.

Cô biết đây chính là “chuyện gối chăn” mà người ta vẫn nói, cô không dám mở mắt nhìn anh, chỉ nhắm tịt lại, lo lắng chờ đợi hồi sau.

Anh miệt mài công phá.

Cô cảm thấy vô cùng đau đớn.

Nhưng cô biết mỗi người con gái đều trải qua giây phút này, cô tin rằng anh đã cố gắng hết sức để “thật nhẹ”.

Anh lẩm bẩm: “Sao vẫn khô vậy nhỉ?”

Cô vô cùng xấu hổ.

Anh tiếp tục công phá.

Cô nghiến chặt răng chịu đựng, nhưng chỉ được một lát, cuối cùng không kiềm được rên ri: “Đau quá!”

Anh vội an ủi: “Lúc đầu sẽ hơi đau, lát nữa sẽ khá hơn.”

Cô lại cố gắng chịu thêm lát nữa, vẫn thấy đau, đành la: “Vẫn đau lắm!”

Anh không nói gì mà vẫn tiếp tục miệt mài với công việc của mình.

Cô giữ anh lại, không cho anh cử động nữa. “Em đau quá!”

“Lúc đầu thì hơi đau, một lát sẽ khá hơn.”

“Nhưng đã một lát rồi mà vẫn không khá lên!”

“Vậy em bảo anh phải làm thế nào?”

“Dừng lại!”

“Dừng lại bây giờ? Như thế sẽ càng tệ hơn, lát nữa em lại bị đau từ đầu. Đến giờ đã đau được một nửa rồi, đâm lao phải theo lao thôi.”

Cô cũng nghĩ như thế, nhưng thực sự đau không thể chịu đựng nổi nữa. “Không được, em…không chịu được nữa đâu, đau lắm…”

Vương Thế Vĩ đang nằm ở trên liền vật xuống giường. “Haizz, tội gì em phải như vậy chứ!”
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,234
Posts: 96017
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Gái Tháng Sáu - Ngải Mễ

Postby tuvi » 05 Jul 2019

Chương 8

Vương Quân nghe hai chứ “tội gì” mà giật bắn mình. Theo sự hiểu biết của cô đối với tiếng Trung, từ “tội gì” này thường được dùng để mỉa mai người khác, thường là bạn vất vả làm một việc gì đấy nhưng người ta cho rằng hoàn toàn không cần thiết mới dung từ “tội gì” này.

Cô biết Vương Thế Vĩ đang mỉa mai cô, nhưng cô không rõ anh đang mỉa mai cô chuyện gì.

Mỉa mai rằng nếu cô không yêu anh thì tội gì phải lăn lội từ xa đến thăm anh? Hay mỉa mai cô sợ đau như vậy thì tội gì phải nói:

“Thử đi”?

Không phải, có vẻ như đều không phải.

Cô muốn thanh minh cho mình, nhưng không biết phải bắt đầu từ đâu. Cô chỉ có thể thề với ông trời rằng cô yêu anh thật lòng.

Nhưng anh sẽ không tin, vì anh không tin vào lời nói, chỉ tin vào ngôn ngữ cơ thể, trong khi cơ thể của cô đang lõa lồ ở đây.

Cô bắt đầu cảm thấy hối hận, đáng lẽ trước khi đến phải hỏi chị cả xem chị cả nói thế nào. Chắc chắn chị cả đã làm chuyện này với thầy Mục, vì chị cả thường xuyên rời ký túc xá vào đêm hôm khuya khoắt, hoặc là cả đêm không về, hoặc là về rất muộn, nhưng chưa bao giờ nghe thấy chị cả phàn nàn rằng đau đớn hay sao cả.

Tuy nhiên dường như lấy trường hợp chị cả ra cũng không thể thanh minh cho cô, vì chắc chắn là chị cả yêu thầy Mục, vậy theo lý thuyết của Vương Thế Vĩ thì chắc chắn chị cả sẽ rung động trước thầy và sẽ không cảm thấy đau khi làm chuyện đó.

Lấy trường hợp Tông Gia Anh ra cũng không thể minh oan cho cô, cùng lắm chỉ chứng minh được cho mệnh đề không yêu một người cũng có thể rung động, nhưng không thể chứng minh cho mệnh đề yêu một người lại có thể không rung động.

Cô đang nghĩ cách minh oan cho mình thì nghe thấy có tiếng gõ cửa rất mạnh, một giọng đàn ông nói lớn bên ngoài:

“Thế Vĩ, hôm nay cậu có đá không?”

Vương Thế Vĩ đáp lớn: “Đá chứ, sao lại không đá?”

Anh chàng bên ngoài liền cười hề hề, nói: “Thấy người yêu cậu đến, tôi tưởng…”

“Cậu cứ ra sân trước đi, tôi ra ngay đây.”

Anh chàng bên ngoài cười hề hề rồi bỏ đi.

Vương Thế Vĩ liền ngồi ngay dậy, xuống giường mặc quần áo, vừa mặc vừa nói: “Suýt nữa thì quên, hôm nay còn trận bóng nữa.”

Cô hỏi: “Anh đi đá bóng hả?”

“Ừ.”

“Đá với đội nào vậy?”

“Học sinh.”

“Đá ở đâu?”

“Sân bóng của trường.”

“Trường bọn anh coi trọng hoạt động thể thao nhỉ?”

“Coi trọng cái quái gì, do thầy thể dục ham tiền thôi. Nếu trường bọn anh đoạt giải, ông ta có tiền thưởng.”

“Đoạt giải ở đâu? Hội thao giáo viên hả?”

“Làm gì có hội thao giáo viên nào, hội thao của học sinh, giáo viên bọn anh ké chân thôi.”

Cô nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trời chưa lặn, chắc phải hơn một tiếng đồng hồ nữa trời mới tối hẳn, bất giác lẩm bẩm:

“Em ở phòng một mình chán chết đi được!”

“Thế em ra xem bọn anh đá đi?”

“Có được xem không?”

“Hơ hơ, sân bóng trống huếch trống hoác, không có tường bao, ai cấm em được? Chỉ sợ em xem không hiểu rồi chán thôi.”

“Không đâu, xem không hiểu nhưng cũng còn hơn là ở đây một mình.”

“Thế em dậy ăn cơm đi, không lại muộn đấy!”

Cô vội mặc quần áo vào rồi ăn cơm, đồ ăn đã nguội, cô lấy phích rót ít nước ấm vào bát làm canh thì cũng đỡ hơn chút.

Cô ăn trệu trạo cho xong bữa rồi theo anh ra sân, thấy đã có một số người ở đó, đều là con trai, người thì mặc áo may ô, quần soóc, người thì chỉ mặc quần soóc, để trần, chắc đều là cầu thủ thi đấu, không có khán giả, càng không có nữ khán giả.

Vừa ra đến sân anh liền cởi quần áo rồi dồn một đống đồ dùng cho cô.

“Cầm hộ anh”

Nói xong, anh chạy vào đội áo may ô, quần soóc.

Cô ngó nghiêng xung quanh, không có ghế ngồi, đành phải tìm một tảng đá to ngồi xuống.

Sân bóng rất tuềnh toàng, không có thảm cỏ, chỉ có đất trống, mặt sân được kẻ bằng vôi. Hai bên cầu môn làm bằng cành cây, một bên to, một bên nhỏ, không quét sơn gì cả, cầu môn cũng không có lưới.

Saukhi trận đấu bắt đầu, sân bóng ồn ào hẳn lên, các cầu thủ la lối, nhắc nhở nhau, tiếng còi của trọng tài cũng vang lên liên tiếp.

Cô không hiểu bóng đá, cũng không quen ai, xem hồi lâu mới ngộ ra được một số vấn đề. Đội cởi trần, quần soóc là đội học sinh, đội áo may ô, quần soóc là đội giáo viên, mọi người đều không mang số, có người còn chẳng đi giày, đá chân đất, cô nhìn mà rùng mình, cô tưởng tượng ra cảnh móng chân của một cầu thủ nào đó bị đá bay.

Cũng may là Vương Thế Vĩ đi giày. Mặc dù không có số nhưng vừa nhìn là cô nhận ra anh ngay, chẳng khác gì con hạc đứng giữa một đàn gà, nhìn kiểu gì cũng thích. Anh mặc một chiếc áo may ô trắng, quần soóc xanh, da trắng, cao ráo hơn mọi người, đặc biệt là đôi tất của anh cũng màu trắng, dường như là đôi tất trắng duy nhất trên sân.

Đôi cánh tay dài, bắp chân rắn chắc, thân hình đã cân đối, đôi chân dài và thẳng, cổ chân nhìn rất bắt mắt, nhỏ, dài, được ôm gọn trong đôi tất trắng, phía dưới là đôi giày thể thao màu trắng, nhìn rất khỏe khoắn.

Trước đây, chỉ được nhìn thấy cảnh anh tập quân sự và mua cơm, hiện tại nhìn anh chạy trên sân bóng, cô càng ngưỡng mộ. Lúc chạy, trông anh như một chú tuấn mã, bàn chân lướt đi, có cảm giác như chân không chạm đất. Lúc anh lùi ra phía sau, hai chân dường như thẳng đứng, đầu gối dường như không cử động, nhưng lại có thể rút rất mau lẹ về sân nhà mình.

Anh là linh hồn của đội giáo viên, những người khác có được bóng đều tìm mọi cách chuyền cho anh, chiến thuật chiến lược đều nghe theo anh, ngay cả đội học sinh đều coi anh là đối tượng phải kèm chặt, có mấy học sinh liên tục phạm lỗi, định ngáng ngã anh, nhưng đều bị anh tránh được một cách mau lẹ, có lúc còn cản ngã cả kẻ định gây sự.

Cô ôm quần áo của anh ngồi dưới ánh tà dương phía tây, nhìn anh tung hoành trên sân cỏ như một chú tuấn mã, trong mắt cô là bóng dáng nhanh nhẹn của anh, bên tai cô là tiếng chỉ đạo khỏe khoắn của anh, đằng sau là bầu trời đỏ rực.

Cô thực sự ngất ngây.

Mãi cho đến khi trời tối hẳn, không nhìn thấy gì nữa, trận đấu mới kết thúc.

Anh và mấy giáo viên khác vừa nói chuyện vừa bước về phía cô, cô đứng dậy đón anh.

Mấy giáo viền đó chào cô, trêu anh mấy câu rồi ý tứ bỏ đi.

Anh đón quần áo từ tay cô nhưng không mặc vào mà nói: “Mình về phòng đi!”

Hai người cùng về phòng, anh tìm bộ quần áo để thay, lấy chậu, khăn mặt và xà phòng thơm ra rồi nói: “Anh đi tắm đã.”

“Trong trường có tắm nước nóng à?”

“Có cái nhà tắm rách, hôm nay có ca cho đàn ông.”

Cô không thể đi theo, đành phải ngồi trong phòng đợi anh.

Một lát sau, Vương Thế Vĩ lại chạy vào.

Cô sửng sốt hỏi: “Anh tắm nhanh thế?”

“Đâu có, anh đã tắm đâu. Cho em mượn quyển sách, đọc đi cho đỡ buồn.”

Thấy anh chu đáo như vậy, cô vô cùng cảm động.

“Anh mau đi tắm đi, ăn mặc phong phanh như vậy dễ cảm lắm.”

Anh đi tắm rồi, cô liền mở quyển sách anh vừa đưa, thấy không phải sách mà là một cuốn sổ ghi chép, nhưng bên trong không phải giáo án mà là tiểu thuyết chép tay, nét chữ rất đẹp.

Xem ra đấy chính là cuốn “sách chép tay” mà mọi người vẫn nói.

Cô linh cảm thấy có điều gì đó khác thường, nhưng trí tò mò nổi lên, bèn giở trang đầu ra đọc.

Thật kinh khủng! Chỉ nhìn tiêu đề, cô đã đỏ hết mặt: Kẻ hiếp dâm khiến cô lần đầu tiên được lên đỉnh.

Hai chữ “hiếp dâm” quá cấm kị, bình thường cô không dám nhắc tới, nếu buộc phải nhắc đến thì đều dùng chữ “cái ấy” để thay thế, hiện tại lù lù đập vào mắt, hơn nữa lại đi với từ “lên đỉnh”, khiến tim cô đập thịch thịch, vội vã gập ngay cuốn sổ vào.

Tại sao anh ấy lại đưa cho mình cuốn sách này? Có phải là muốn thử xem mình có phản ứng khi đọc sách sex hay không?

Tuyệt đối không được đọc, ngộ nhỡ có phản ứng khác thì khác gì để anh chàng cười vào mặt!

Nhưng cô lại rất tò mò: Không biết mình đọc sách sex thì có phản ứng gì không nhỉ?

Cô không nén được tò mò lại mở quyển tiểu thuyết kia ra rồi đọc lướt mấy trang, đại ý nói rằng có một phụ nữ nông thôn đã có chồng và hai đứa con, nhà ở gần một mỏ than, tối nọ từ mỏ về nhà, cô bị một gã chặn đường rồi đè ngửa ra đất. Người phụ nữ đó kêu la thất thanh, giãy giụa, khiến gã kia không làm được gì.

Nhưng gã đó lại rút ra một con dao nhọn, đe dọa:

“Người mà còn chống cự, ta giết ngươi. Ta biết ngươi ở chỗ nào, ta còn giết chết cả nhà ngươi nữa.”

Và thế là người phụ nữ đó không dám giãy giụa nữa, gã đàn ông kia cũng được nếm mùi.

Tình tiết câu chuyện đơn giản nhưng miêu tả rất chân thực, cụ thể quá trình gã đàn ông kia giở trò đồi bại với người phụ nữ đó và cảm nhận của người phụ nữ cũng được viết rất chi tiết.

Sau vụ này, người phụ nữ đó mới biết chuyện ấy có thể làm rất hứng thú, mới biết hóa ra cái đó của chồng chị ta quá nhỏ, thời gian quá ngắn, khiến bấy lâu nay chị ta chẳng có cảm giác gì.

Và thế là tối nào chị ta cũng cố tình về nhà vào lúc trời tối, chỉ mong được gặp lại gã kia.

Gã kia cũng rất nhiệt tình phối hợp, không những đứng đợi người phụ nữ kia để thực hiện chuyện ấy, mà còn nói cho anh em trong mỏ biết, mọi người đều thay nhau đợi để vui thú, người nọ luân phiên người kia, hoặc cùng nhau ra tay, khiến người phụ nữ đó ngất ngây, điên đảo.

Vương Quân vừa đọc xong truyện thứ nhất thì Vương Thế Vĩ quay về.

Dưới ánh đèn, trông anh lại càng đẹp trai khi chỉ mặc quần đùi, áo may ô, mái tóc còn ướt, đen bóng, khuôn mặt hồng hào, lồng ngực cũng hơi đỏ, không biết là do đá bóng nóng hay tắm nước nóng quá.

Cô thẫn thờ nhìn anh.

Anh nhìn cô với ánh mắt hào hứng: “Em đọc sách chưa?”

“Hả?”

“Anh hỏi em đã đọc quyển sách kia chưa?”

“Em…”

“Chắc chắn là đọc rồi đúng không? Anh thấy em mơ màng lắm…”

“Em không…”

Anh chốt cửa lại rồi chạy vào giường, kéo cô vào trong chăn, cởi quần áo cô ra.

“Chắc chắn là em đọc rồi, chắc chắn là em đọc rồi…”

Người cô mềm nhũn, để mặc anh cởi.

Anh ôm cô hôn hít một hồi rồi thì thầm bên tai cô: “Để anh kiểm tra đã.”

Cô còn chưa kịp hiểu anh đòi kiểm tra gì thì thấy bàn tay anh đã đưa vào chỗ đó, cô luống cuống định gạt anh tay ra.

“Anh làm gì vậy…”

Anh phấn chấn reo lên: “Ha ha, cuối cùng cũng ướt rồi!”
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,234
Posts: 96017
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Gái Tháng Sáu - Ngải Mễ

Postby tuvi » 05 Jul 2019

Chương 9

Vương Quân đọc nhiều tiểu thuyết như vậy rồi mà chưa bao giờ thấy anh nam chính nào như Vương Thế Vĩ. Tướng mạo, tài năng của anh có thể sánh ngang với các nam chính đó, nhưng khi ở trên giường, anh lại giống với kẻ hiếp dâm trong cuốn truyện chép tay kia hơn.

Cô rất thất vọng, thậm chí hơi phản cảm. Nhưng cô cũng như người phụ nữ nông thôn kia, không dám bỏ trốn.

Cô sợ nếu bỏ trốn, anh sẽ tưởng rằng cô không yêu anh. Thế thì oan quá!

Vừa nãy đọc cuốn truyện chép tay, cô cũng biết mặt mình đỏ, tim đập thình thịch, cơ thể cũng có cảm giác bất thường, ngất ngây, nóng bừng, nhưng cô chưa kiểm tra chỗ đó của mình có ướt hay không.

Ai mà lãng nhách như vậy chứ?

Hiện tại nghe anh nói “ướt” rồi, cô vừa mừng vừa sợ. Nếu cô không ẩm ướt thì chứng tỏ sinh lý của cô không giống với những người phụ nữ mà anh nói. Nhưng nếu đọc sách sex mà cô ẩm ướt, trong khi lúc được anh ôm hôn lại không ướt thì anh sẽ nghĩ thế nào?

Chuyện này đúng là dù nhảy xuống sông Hoàng Hà cũng không gột sạch được!

Cô không biết phải giải thích về cơ thể mình như thế nào, tóm lại không phải cô cố tình, ướt cũng không phải cố tình, không ướt cũng không phải cố tình. Nhưng chắc chắn anh sẽ nói đại não yêu ai đều không tính, phải xem cơ thể có yêu hay không. Nếu cô nói thế nào anh cũng không chịu nghe thì sao?

Cảm ơn trời Phật, dường như anh không quan tâm đến chuyện cô ướt vì ai mà chỉ hào hứng bận trên bận dưới.

Cô vì sợ anh chất vấn nên từ đầu đến cuối chỉ vắt óc tìm lời giải thích và thanh minh cho mình, không để ý đến những việc anh làm, chỉ thấy vẫn đau nhưng không đau kịch liệt như lúc trước nữa mà vẫn có thể chịu đựng. Cô đã yên tâm hơn rất nhiều. Và thế là cô bắt đầu chú ý đến việc anh làm gì, nói gì, rồi cô phát hiện ra cơ thể anh sử dụng những động từ trong cuốn tiểu thuyết chép tay, miệng thì sử dụng các danh từ, tính từ và thán từ trong đó. Mọi thứ chẳng khác gì cuốn tiểu thuyết kia! Cô không biết bản chất của anh là như vậy hay bắt chước từ cuốn sách đó. Nếu bản chất anh là như vậy thì sẽ không thể thay đổi anh ư? Nếu do anh bắt chước thì phải chăng anh cũng coi cô là hạng người như người phụ nữ nông thôn kia?

Cô biết mình không giống với người phụ nữ nông thôn kia, ban đầu là chống cự, sau đó chuyển sang không chống cự, dần dần lại thích được tấn công, thích đến mức sau khi xong chuyện còn nài nɠ“làm một lần nữa”.

Cô không chống cự, cũng chẳng thích.

Không chống cự vì sợ anh không vui. Không thích vì chuyện này hoàn toàn trái ngược với tình yêu mà cô hằng mơ ước.

Khi anh thở hắt ra bằng mũi và nằm vật trên người cô, dĩ nhiên cô sẽ không bắt anh “làm một lần nữa”.

Còn anh dĩ nhiên cũng sẽ không như gã phạm nhân kia, lấy “bắp ngô” của nhà trồng được để đáp ứng lời đề nghị “làm một lần nữa”.

Anh như ngọn núi Thái Sơn đè lên cô, khiến cô ngộp thở, đành phải đẩy anh ra.

Như đang ở trên sân bóng, không hiểu sao anh chỉ lắc nhẹ một cái đã lật được người, lúc trước đó là một người nằm trên, một người nằm dưới, giờ chuyển thành một người bên trái, một người bên phải. Hai cánh tay anh vẫn ôm cô, hai chân vẫn kẹp chặt phần thân dưới của cô, tựa như con bạch tuộc quấn chặt lấy cô, khiến cô không tài nào nhúc nhích nổi. Và cô lại có thể ngủ thiếp đi trong trạng thái người đau tê tái, hai chân nhớp nháp, mặc cho con bạch tuộc vần vò.

Ngày hôm sau, cô bị tiếng chuông đồng hồ báo thức đánh thức.

Con bạch tuộc cũng đã tỉnh giấc, buông cô ra, ngồi dậy tắt chuông đồng hồ đi và nói như người mê ngủ: “Đang ngủ ngon thì…”

Cô hỏi: “Mấy giờ rồi?”

“Sáu rưỡi.”

“Sao anh dậy sớm vậy?”

“Bình thường anh đều dậy giờ này.”

“Trường anh học sớm thế hả?”

“Không, dậy đi đá bóng.”

“Buổi sáng cũng thi đấu hả?”

“Không thi, tập thôi.”

“Thế anh còn không dậy đi?”

“Tập thì đi cũng được, không đi cũng chẳng sao!” Anh lại ghì siết lấy cô.


“Có em ở đây, sao anh nỡ dậy?”

“Thế hôm nay anh không lên lớp à?”

“Sao bỏ giờ được? Nhưng giờ vẫn sớm mà.” Anh vừa mơn trớn, vuốt ve cô vừa hỏi: “Em có muốn làm lần nữa không?”

Cô lập tức liên tưởng đến “bắp ngô”, vừa nghĩ vừa lợm giọng.

Anh không phát hiện ra, cứ tưởng im lặng là đồng ý, bèn hào hứng “làm một lần nữa”.

Cô lại thấy đau nhưng không còn đến mức không thể chịu đựng nữa.

Anh vừa chống đẩy vừa cười giả lả hỏi: “Tối qua em thấy có tuyệt không?”

“Tuyệt gì cơ?”

“Hơ hơ, em thấy có thích không?”

Cô rất bực vì lại thấy anh lôi đám ngôn từ trong cuốn tiểu thuyết chép tay ra.

Anh phát hiện ra cô không vui, bèn tò mò hỏi: “Tối qua em không có cảm giác gì à?”

Cô càng lợm giọng hơn. “Anh phát ngôn gì vậy?”

“Anh hỏi tối quá em có thích không?”

“Anh hỏi làm gì?”

“Anh đoán chắc em thích lắm nhỉ?”

Cô không muốn trả lời.

Anh liền giải thích: “Anh không phải là gã đàn ông ích kỷ, chỉ biết cho mỗi bản thân. Tối qua anh đã phải sử dụng hết ngón nghề rồi đấy…”

Cô hậm hực nói: “Sao anh toàn nói giọng đó vậy?”

“Giọng nào?”

“Giọng…lưu manh…”

“Đấy mà là giọng lưu manh à?”

“Đây đều là nhưng lời mà…gã thợ mỏ trong…cuốn tiểu thuyết chép tay đó…nói.”

“Những điều thợ mỏ nói đều là lưu manh sao?”

“Sao lại không chứ? Hắn ta là…kẻ phạm tội.”

Anh liền cười ha ha. “Những điều tội phạm nói đều là lời lẽ lưu manh ư? Nếu hắn nói “ăn cơm đi” thì ngay cả câu “ăn cơm đi” anh cũng không được nói à?”

Cô cảm thấy logic của mình có vẻ đứng không vững.

Vương Thế Vĩ nói: “Thực ra gã đó không bị coi là tội phạm hiếp dâm, lúc mới đầu hắn ta hãm hiếp, nhưng sau đó người đàn bà đó… chẳng đồng ý còn gì? Nói một cách chính xác thì gã là thầy giáo khai sáng về tình dục cho người phụ nữ đó…”

“Nhưng ngay cả tên truyện cũng nói hắn là…”

“Tên truyện dĩ nhiên là phải giật gân rồi. Cuối cùng gã đó có bị bắt đi tù đâu? Ai kết án hắn tội hiếp dâm?”

Cô không muốn tiếp tục nói về đề tài này nữa, càng không muốn nghe thấy hai chứ “hiếp dâm”. “Em không cần biết hắn có phải như thế hay không, tóm lại là em không thích nghe cách phát ngôn như thế.”

Cô sợ anh sẽ giận, nói cô giả vờ hoặc đuổi khéo cô về. Nhưng anh chỉ ngẩn người ra một lát rồi đáp: “Em không thích nghe thì anh sẽ không nói nữa.”

Đúng là anh không nói nữa thật, lại quay ra bận rộn liên hồi.

Cô vui hẳn lên.

Vì chuyện của họ là cọc đi tìm trâu nên từ lâu cô vẫn hơi sợ anh, nghĩ anh chấp nhận cô đã là nể mặt cô lắm rồi, cô chỉ sợ có chút gì đó không vừa ý là anh sẽ tống cô ra khỏi nhà ngay. Hiện tại, xem ra anh cũng không dễ giận như cô vẫn tưởng. Cô nói không thích cái gì, anh sẽ răm rắp làm theo, chẳng khác gì các trường hợp trâu đi tìm cọc.

Tuy nhiên trực giác mách bảo cô rằng sở dĩ anh có thể răm rắp nghe theo lời cô là vì anh có chuyện muốn níu kéo cô – anh muốn làm chuyện đó nên đành phải nhượng bộ cô.

Thực ra kể cả anh không nhượng bộ, cô cũng sẽ cho anh làm chuyện đó, vì cô sợ mất anh, sợ anh hiểu lầm cô không yêu anh, nhưng chắc là anh không hiểu điều này, cứ tưởng rằng nếu không chiều theo ý cô, cô sẽ bỏ anh mà đi.

Tuyệt quá! Sau này cô cũng không nên để cho anh biết cô sợ mất anh, phải để anh tưởng rằng cô là cô gái rất ngang ngạnh, nếu anh không nghe cô, cô sẽ không cho anh làm chuyện đó, thậm chí còn có thể đá anh luôn. Như thế anh sẽ ngoan ngoãn phục tùng cô.

Mặc dù cô nghĩ đây có thể coi là thủ đoạn không vẻ vang gì nhưng cô thực sự muốn có một cái gì đó có thể cột chặt trái tim anh, đành phải sử dụng chiêu bài này thôi.

Sau khi bận rộn xong xuôi, anh nằm thêm một lát rồi miễn cưỡng trở dậy. “Haizz, hôm nay lại có tiết đầu, không dậy không được.”

“Thôi anh dậy mau đi.”

“Bao giờ em về?”

“Chiều em về.”

“Ngay chiều nay ư?”

“Mai em có giờ.”

“Sao em toàn chọn thời điểm có giờ để đến đây vậy? Cuối tuần đến còn ở được dài dài.”

Cô ngại ngùng thanh minh: “Em sợ cuối tuần không tìm được anh.”

“Sao lại không tìm được anh?”

“Cuối tuần anh không về nhà à?”

“Anh về nhà làm gì?”

“Thăm bố mẹ chứ còn làm gì nữa.”

“Nghỉ đông, nghỉ hè anh mới về.”

“Chẳng lẽ cuối tuần anh cứ ở lì trong phòng mà không đi đâu ư?”

“Nếu em đến thì anh đi đâu làm gì?”

Lúc này cô mới ý thức được rằng mình đã có quyền bắt anh ở phòng đợi cô, bất giác cô hào hứng nói: “Thế lần sau em sẽ đến vào cuối tuần nhé?”

Anh cũng tỏ ra rất vui. “Ok, đến vào cuối tuần sẽ không phải sấp sấp ngửa ngửa lo về nữa.”

Đang nói chuyện thì chuông báo vào lớp.

Anh nói: “Chuông vào lớp rồi, anh sang lớp điểm danh ổn định lớp rồi sẽ quay về, em cứ ngủ tiếp đi.”

Anh cầm theo cả cặp lồng rồi chạy đi.

Cô đã muốn đi vệ sinh từ lâu, đợi anh ra khỏi phòng liền mặc quần áo vào rồi ra nhà vệ sinh ở cuối hành lang, sau đó lại trở về phòng, cởi áo ngoài và tiếp tục chui vào chăn.

Một lát sau, anh quay về, đặt cháo và màn thầu lên bàn. “Anh mua đồ ăn sáng cho em rồi đấy, nước đánh răng, rửa mặt cũng mang vào rồi, em đánh răng rửa mặt ngay trong phòng, ăn sáng xong không được đi đâu đấy, cứ nằm trên giường đợi anh, đừng mặc quần áo nhé…”

Cô hỏi: “Anh trốn về à?”

“Ừ, anh bảo học sinh ngồi đọc sách.”

“Lãnh đạo nhà trường biết không nói anh à?”

“Sao để nhà trường biết được? Anh quay sang lớp đây.”

Anh chạy về lớp học, nhưng dường như chỉ được một lát lại quay về.

Cô vừa đánh răng xong, đang ăn sáng.

Anh xoa tay, nói: “Em chưa ăn sáng xong à? Sao chậm thế?”

“Cần gì phải nhanh?”

“Lát nữa anh lại có tiết mà.”

“Có tiết thì anh cứ lên lớp thôi.”

“Nhưng anh muốn lên em trước rồi lên lớp sau.”

Nghe chữ “lên” này mà cô chỉ muốn phát mửa, liền nhăn mặt nói: “Em đã nói với anh rồi, đừng phát ngôn kiểu đó nữa.”

“Phát ngôn kiểu nào?”

Cô không nói ra, nhưng anh đã hiểu ra vấn đề. “Em không thích từ “lên” này hả? Ok… Anh sẽ không dung từ này nữa, em thích anh dùng từ nào?”

Cô nghĩ một lát, không có từ nào khá hơn cả, bèn nói: “Không dùng từ nào cả.”

“Ok, không dùng từ nào nữa.”

Cô lại một lần nữa cảm thấy lâng lâng vì đã có thể chỉ tay năm ngón với anh, thấy anh thật là cute. Rồi cô cũng không gây khó dễ cho anh nữa mà đặt chiếc màn thầu đang cầm trên tay xuống. Anh chạy ra chốt cửa rồi trở lại giường cởi cúc áo cho cô. “Ăn sáng mà cũng phải chỉnh tề thế này à?”

“Vừa nãy em đi vệ sinh. Anh lên lớp không bị mất hồn chứ?”

“Nghĩ đến cảnh em trần như nhộng nằm trên giường đợi anh mà không mất hồn sao?”

“Thế anh không nói gì hớ chứ?”

“Không, anh chỉ nói với học sinh rằng: Các em cứ đọc sách đi, thầy phải về phòng đã, người yêu thầy đang thoát y đợi thầy trên giường.”

Cô giật bắn mình. “Gì cơ? Anh nói như vậy hả?”

“Ừ.”

“Sao anh có thể nói như vậy?”

“Tại sao lại không thế? Chẳng lẽ em không phải là người yêu của anh à?”

“Có, nhưng mà…”

“Chẳng lẽ không phải em đang đợi anh trên giường à?”

“Nhưng mà…. Sao anh có thể nói chuyện này với lớp?”

Anh nhìn cơ thể trần truồng của cô với vẻ đầy tà ý. “Ha ha, coi em sợ tái mặt kìa!”

Cô biết mình bị lừa, vội chui vào trong chăn. Anh cũng chui vào chăn, thò tay vào kiểm tra cái đó của cô rồi nói với giọng tiếc rẻ: “Lại khô rôi.”

Cô vội vàng thanh minh: “Em vừa đi vệ sinh nên lau hết rồi…”

Anh vuốt ve cô một lát nữa rồi lại mó mẩn, nhưng cuối cùng vẫn ủ rũ nói: “Vẫn không có phản ứng gì với anh.”

“Còn anh thì sao?”

“Em cứ kiểm tra đi!” Anh túm chặt tay cô, bắt cô kiểm tra, giọng có vẻ rất đắc ý: “Thấy chưa? Anh yêu em, bắt tận tay, day tận trán nhé, em có thể kiểm tra bất kỳ lúc nào. Nhưng em đâu có như thế…”

“Nhưng em…yêu anh thật lòng mà…”
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,234
Posts: 96017
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Cô Gái Tháng Sáu - Ngải Mễ

Postby tuvi » 05 Jul 2019

Chương 10

“Dạo này đầu óc anh lúc nào cũng mông lung như đang chiêm bao ấy.”

“Tại sao?”

“Không dám tin vào sự thật chứ sao!”

Cô lại vừa nũng nịu anh vừa cảm động ôm chặt anh. “Giờ anh đã tin chưa?”

“Hơi hơi tin rồi.”

“Vì sao?”

“Vì em rung động trước anh rồi.”

Cô liền thụi cho anh một quả. “Anh lại nói linh tinh rồi đấy!”

“Thật mà. Em không cảm nhận được à?”

“Em không hiểu anh đang nói gì.”

“Em không biết thật à? Đau hay không mà em không biết sao?”

Cô thấy vẫn hơi đau, nhưng chủ yếu đau ở một điểm nào đó bên ngoài chứ không đau từ trong ra ngoài như lần trước.

Anh liền giảng giải: “Giờ có nước rồi, trơn trơn sẽ không đau nữa. Em xem, còn có tiếng động nữa này.”

Anh cố tình tạo ra một vài âm thanh, cô tức lắm, lại thụi anh mấy quả.

Anh đang bận rộn nên không đỡ được, cũng không có chỗ trốn, đành để cô đấm, cười ranh mãnh, nói: “Dám phản hả, đánh cả thầy giáo dạy lớp vỡ lòng cho mình là sao!”

Cô bịt chặt miệng anh lại. “Đã bảo đừng phát ngôn kiểu đó nữa mà anh vẫn cứ nói!”

Anh gạt tay cô ra, cúi xuống đáp trả bằng một nụ hôn bỏng cháy.

Cô dũng cảm đón nhận nụ hôn của anh và chặn đứng thành công những câu từ kinh điển mà anh chuẩn bị tuôn ra.

Buổi trưa, hai người vẫn ra nhà ăn cơm, ăn xong liền ra bến xe mua vé.

Trên đường trở về thành phố D, cô đã không còn đầu óc nào để nghĩ dàn ý cho bức thư tình mà chỉ ngủ gà ngủ gật, nước miếng chảy cả ra ngoài, không hiểu tại sao lại buồn ngủ đến thế, cứ như hai ngày vừa rồi cô không hề chợp mắt vậy.

Về đến thành phố D, đầu tiên cô ra khu nhà tắm nước nóng tắm gội, sau đó úp bát mì ăn liền ăn tạm, no rồi mới lấy giấy bút ra viết thư, vừa mới viết được mấy chữ đã thấy díp mắt lại, liền quyết định lên giường đi ngủ.

Ngày hôm sau, cô sấp sấp ngửa ngửa đi học mấy tiết, còn đến phòng thí nghiệm làm việc nọ việc kia khá lâu, quay về đến phòng người mệt mỏi rã rời, chuyện thư tình đành gác lại vậy.

Việc viết thư tình bị trì hoãn mấy ngày, cuối cùng cô cũng cố gắng tranh thủ thời gian ngồi xuống viết thư, nhưng đến giờ mới phát hiện ra dường như văn chương không thể lai láng được nữa.

Đáng lẽ lần trước không nên viết nhiều như vậy, bốn năm yêu đơn phương dồn hết vào một lá thư, lần này biết viết gì đây?

Nhưng cô vẫn chưa thể xóa bỏ một cách triệt để tư tưởng “yêu nhau nhất định phải viết thư tình”, chính vì thế vẫn viết một lá, cố gắng lắm mới viết hết ba tờ giấy, nhưng chỉ viết một mặt.

Ngày hôm sau đi học, tiện đường cô bỏ thư vào thùng.

Lần này cô không kỳ vọng anh trả lời thì lại nhận được thư hồi âm. Chị cả mang thư từ khoa về cho cô. “Nè thư tình của nhà ngươi.”

“Làm gì có ai viết thư tình cho ta, chắc là thư của thầy u thôi.”

“Chắc chắn không phải, nhìn bộ dạng có vẻ lén lút lắm, địa chỉ người gửi cũng không có mà là thư của thầy u hả?”

Cô rất tò mò không hiểu ai viết thư mà không ghi địa chỉ người gửi, mở ra xem thì cũng không thấy ký tên.

Nhưng vừa đọc nội dung là biết thư anh viết. Từ đầu đến cuối lá thư chỉ độc mấy câu “anh nhớ em”, “bao giờ em đến”, “không đến ngay đi chắc anh chết mất.”

Thư viết rất ngắn, chỉ dài một trang, còn sử dụng rất nhiều từ ngữ trong cuốn tiểu thuyết lãng nhách kia, nhưng cô vẫn rất vui, vì đây là lá thư đầu tiên anh viết cho cô. Xem ra anh càng ngày càng lún sâu vào lưới tình, mặc dù “tình” của anh rất có thể là “tình dục”, nhưng dù gì thì cũng là rơi vào lưới tình rồi.

Chị cả liền hỏi cô: “Anh chàng viết thư hả?”

Cô giả bộ không hiểu. “Ai cơ?”

“Bạn Vương Đẹp Trai của ngươi ấy.”

“Bạn Vương Đẹp Trai nào?”

“Đừng giả vờ giả vịt nữa, nhà ngươi mà không thành khẩn với ra, ta sẽ không tiết lộ cho nhà ngươi biết thông tin tình báo quan trọng đâu.”

“Tình báo quan trọng nào?”

“Đầu tiên trả lời có phải hắn không đã, nếu không phải thì chuyện này không liên quan gì đến người.”

Cô đành phải thừa nhận: “Phải.”

“Hơ hơ, ta đoán ngay ra là hắn ta mà. Xem ra bọn mình đều tuổi ruồi nhỉ?”

“Sao lại tuổi ruồi? Nghe kinh chết đi được.”

“Thì ruồi chỉ đậu vào quả trứng bị rạn mà.”

Nghĩ một lát cô mới hiểu ý chị cả, bèn thành minh ngay: “Đây không có chuyện đậu vào quả trứng bị nứt đâu nhé, bọn họ chia tay rồi đây mới…”

“Thế chẳng phải rạn là gì? Nếu không có vết rạn này thì sao người chen vào được?”

“Tóm lại là đây không thấy giống…”

“Bất luận giống hay không thì ta vẫn nhớ ta là người đầu tiên tiết lộ cho ngươi biết thông tin hắn ta bị bồ đá. Nếu không, đợi đến khi ngươi tỉnh giấc, nắm được phong thanh thì hắn đã bị người khác nẫng tay trên từ lâu rồi.”

Cô tin câu này, vì từ lâu cô đã biết không phải chỉ một mình cô thích anh.

Cô nói rất cảm kích: “Ta phải cảm ơn ngươi thật.”

Chị cả liền cảnh báo: “Nhưng người phải cẩn thận nhé, ta nghe nói bố mẹ ông Mạc không đồng ý cho ông ấy yêu Tông Gia Anh đâu…”

“Tại sao?”

“Ông Mạc là người thành phố D mà.”

“Người thanh phố D thì sao?”

“Người thành phố D lúc nào cũng coi mình là cha thiên hạ, chỉ thích lấy người cùng thành phố thôi.”

“Nhưng có phải lấy cho bố mẹ ông ấy đâu?”

“Ông Mạc là đứa con có hiếu, nhất nhất nghe lời thầy u, chuyện giữa ông ấy và cô vợ cũ cũng bị bố mẹ ông ấy phá nên mới…”

“Sao lại phá?”

“Vì bà đó không hợp tính bố mẹ ông ấy.”

Cô đang suy nghĩ tại sao một người đàn ông lại có thể vì bố mẹ mà ly hôn với vợ mình thì chị cả lại bồi thêm: “Thế nên ngươi phải cẩn thận đấy.”

“Cẩn thận gì cơ?”

“Cẩn thận ông Mạc đá con bé Tông Gia Anh đó.”

Bộ não khiêm tốn của cô dừng tư duy hồi lâu.

Chị cả liền nhắc: “Nếu con bé Tông Gia Anh đó không thành công ở đầu này, chắc chắn sẽ quay về tìm đầu kia.”

“Tìm đầu nào?”

“Tìm người yêu cũ chứ còn gì nữa!”

Cô bừng tỉnh. “Hả, hóa ra người nói cái này à? Nhưng…anh ấy nói…anh ấy bảo là kể cả Tông Gia Anh quay lại, anh ấy cũng không bao giờ chấp nhận cô ta nữa.”

“Chuyện này ai dám nói trước được? Đàn ông tình cũ không rủ cũng đến mà.”

“Thật hả?”

“Không thật chẳng lẽ lại giả à?” Chị cả than thờ. “Haizz, phụ nữ lý tưởng nhất là được làm mối tình đầu của đàn ông, nếu cậu là kẻ đến sau thì cho dù cậu tốt với anh ta thế nào, quay đi quay lại anh ta vẫn không quên được mối tình đầu đó…”

Bộ nào khiêm tốn của cô đã bắt đồng hoạt động. “Thầy Mục…”

“Ông ấy không phải đàn ông sao? Đã là đàn ông thì đều cùng một giuộc! Nhà ngươi thử xem mụ vợ cũ của ông ta đó, vừa xấu vừa ghê gớm, lại còn lười như hủi, vậy mà ông ta vẫn dùng dằng không chịu dứt khoát, không biết đang đợi cái gì nữa… Ta đã giữ hết mọi thư từ trao đổi và ảnh chụp chung của hai đứa, đến lúc đó nộp lên khoa tiện thể gửi cho vợ lão ấy một xấp, không ăn được thì đạp đổ chứ sao nữa.”

Cô nghe mà thấy hơi sợ, bèn khuyên: “Tội gì phải thế, thế gian này thiếu gì đàn ông tốt, việc gì phải tranh cướp của ai.”

“Thiếu gì đàn ông tốt? Ở đâu? Ngươi chỉ cho ta xem nào.”

Cô định nói Vương Thế Vĩ là một trong số đó nhưng rồi lại không dám, sợ bị chị cả giễu “yêu nhau củ ấu cũng tròn”.

Chị cả thở dài, nói: “Đàn ông tốt tuyệt chủng từ lâu rồi, còn lại toàn kẻ xấu xa thôi.”

“Thầy Mục thì sao?”

“Ông Mục cũng thế thôi, giấu vợ tòm tem với sinh viên, chẳng lẽ không xấu à?”

“Thế sao người lại… yêu thầy ấy?”

“Chẳng qua là ta cố tìm ông cao nhất trong đám người lùn thôi, ông ta là giáo viên trường D, có thể giúp ta học cao học, còn có thể giúp ta xin ở lại trường, nếu không ai thèm ngó ngàng gì đến ông ta?”

“Thầy ấy giúp ngươi học cao học thế nào?”

“Hơ hơ, việc này ta chỉ nói cho mỗi mình người biết thôi đấy, cấm nói cho ai nghe chưa.”

“Không nói đâu. Thầy ấy giúp kiểu gì?”

“Lão ấy giúp ta kiếm đề thi.”

Wow, võ nghệ quả là quá cao cường! Đây là lần đầu tiên cô nghe thấy đề thi cao học cũng có thể kiếm được, may mà sau khi thi xong cô mới biết tin này, nếu biết trước khi thi, chắc chắn cô sẽ không dám thi nữa. Thi cái gì? Người ta biết trước đề, anh có đấu nổi với người ta không?

Chị cả lại dặn dò cô lần nữa: “Người không được nói với ai đâu đấy, nếu không ta sẽ toi đời, đời lão Mục cũng sẽ tàn, lão ấy còn tàn hơn ta vì để lộ đề…”

Cô lại phải cam đoan: “Ta sẽ không nói cho ai đâu, ngươi cứ yên tâm. Thế lúc tốt nghiệp bị phân công công tác, thầy Mục giúp ngươi kiểu gì?

“Nếu bọn ta cưới nhau thì ta có thể ở lại trường.”

“Vậy hả?”

“Ưu tiên cho quan hệ vợ chồng mà, khoa mình có chính sách này.”

“Thế nếu Tông Gia Anh lấy ông Mạc thì cũng phải được ở lại trường dạy đại học chứ? Tại sao phải xuống trường cấp ba dạy?”

Chị cả nói với giọng rất coi thường: “Con bé đó khác ta, nó chỉ học đến đại học, lão Mạc cũng chỉ là người quản lý máy móc trong khoa, làm sao so được với người học cao học như ta và giảng viên như ông Mục? Hơn nữa cũng đã biết lão Mạc có chịu lấy con bé đó hay không đâu.”

Nghĩ đến chuyện của Tông Gia Anh và ông Mạc có thể đứt gánh giữa đường, cô lại thấy thấp thỏm lo âu, chắc chắn Tông Gia Anh sẽ quay về tìm Vương Thế Vĩ. Mặc dù anh đã nói kể cả Tông Gia Anh quay lại tìm anh, anh cũng sẽ không bao giờ chấp nhận, nhưng nhìn vẻ cay cú của Vương Thế Vĩ, chắc chắn là anh sẽ chấp nhận, mặc dù có thể chỉ nhằm mục đích trả thù ôống Gia Anh. Anh có thể làm lành trước rồi sau đó lại đá bay cô ta cho hả giận.

Cũng có thể sẽ như chị cả nói, đàn ông rất khó quên mối tình đầu, kể cả mối tình đầu đó đã từng phản bội anh ta, đàn ông vẫn lưu luyến bịn rịn, tất cả những người đến sau đều là đồ dùng tạm, đều bị rớt giá một cách thảm hại.

Phải làm thế nào đây? Kiểu gì cũng không thể bó tay chờ chết.

Và thế là, sau một hồi đấu tranh tư tưởng, cô lại mò đến huyện B.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,234
Posts: 96017
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong


Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 69 guests