Hiến Tế - Khuyết Danh

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Hiến Tế - Khuyết Danh

Postby tuvi » 05 Jul 2019

Image


Chương 1

Bước xuống xe , Tuấn vắt cái balo đã cũ , mép hơi sờn chỉ lên vai rồi đứng nhìn quanh , bến xe ồn ào , đông người qua lại , Tuấn đi vội ra phía cổng , vừa ra thì một người đàn ông trung niên phóng chiếc Dream đỗ trước mặt :

– Cậu đi không ?

– Bác cho con hỏi từ đây về … hết bao tiền ạ ?

Thỏa thuận giá cả xong , Tuấn ngồi lên xe , cả đoạn đường , Tuấn chỉ nghĩ không biết mình đi đã 3 năm rồi gia đình , hàng xóm giờ ra sao , mấy thằng bạn giờ chắc cũng công ăn việc làm ổn định cả rồi , không biết đã thằng nào lập gia đình chưa , rồi Tuấn nghĩ về nhà mình sẽ làm gì , chào hỏi bà con rồi đi thăm ai trong họ hàng đầu tiên …

Đang nghĩ miên man thì bác lái xe ôm hỏi vọng lại :

– Nhìn cậu chắc mới đi bộ đội về hả ?

– Cũng gần vậy thôi bác ạ , con đi nghĩa vụ quân sự , nhưng con không định ở hẳn trong quân đội .

Xuống xe , Tuấn gửi tiền rồi lững thững đi bộ vào trong ngõ , cái ngõ nhỏ nhà anh ngày anh đi còn ồn ào tiếng bọn trẻ con đùa nghịch , rồi tiếng ông Thành đầu ngõ thi thoảng buổi trưa lại quát mấy thằng nhỏ đá bóng ồn ào không cho hàng xóm nghỉ … truyện ma

Đứng trước cửa nhà mình , cánh cửa sơn màu xanh đã gỉ sét mấy chỗ , Tuấn đang loay hoay không biết làm sao thì phía bên nhà hang xóm có tiếng gọi :

” thằng cu Tuấn đấy phải không ? “

Tuấn nhận ra gay giọng nói của bà Phúc , hàng xóm nhà Tuấn , hồi nhỏ Tuấn hay sang nhà bà chơi , bà cũng coi Tuấn như con cháu trong nhà , Tuấn quay sang lễ phép chào cụ .Bà Phúc nhìn Tuấn cười rồi nói

“ Gớm , cu cậu dạo này trông người lớn hẳn ra , bố mẹ cậu có nhờ tôi giữ nhà cho cậu đây , đợi tôi chạy vào lấy chìa khóa cho “

Đợt còn đi nghĩa vụ , trước hôm được về 1 tuần Tuấn cũng nhận được thư của bố mẹ nói có việc vào nam gấp , gửi nhà cho hàng xóm giữ hộ nên Tuấn cũng không ngạc nhiên , đặt cái balo cũ xuống đất , Tuấn lấy điện thoại gọi cho bố , anh chỉ muốn thông báo với bố mẹ rằng cậu con trai của bố mẹ đã về , nhưng vẫn lại là không liên lạc được , kể từ ngày anh nhận được thư của gia đình , Tuấn đã gọi điện định hỏi luôn bố mẹ có chuyện gì mà vào nam gấp vậy , có thể níu lại vài ngày đợi anh về không nhưng từ ngày anh nhận được thư cũng là ngày anh không liên lạc được với bố mẹ mình nữa .

Nhận chìa khóa từ tay bà Phúc rồi cúi chào bà cụ , Tuấn loay hoay mở cửa , đã lâu lắm rồi anh mới về căn nhà này , mọi thứ vẫn thế , như cái ngày anh lên đường xin đi nghĩa vụ , lẽ ra Tuấn đã là sinh viên , có lẽ giờ anh đã ra trường , nếu như không có tai nạn 3 năm trước ….

Tuấn từ nhỏ đã thông minh , chỉ tội hay nghịch ngợm , lớn lên anh cũng thuộc loại học khá nhất nhì lớp , rồi đến ngày anh thông báo cho bố mẹ tin mình đỗ đại học , cả gia đình ai cũng mừng , Tuấn còn nhớ lúc đấy mẹ anh không giấu nổi nước mắt vì hạnh phúc , còn ba Tuấn liền mua cho anh một chiếc xe máy , cũng là để tiện cho việc Tuấn đi học sau này .

Tuổi trẻ , lại thêm cái tính nghịch ngợm từ bé , trong một lần đưa Minh , cậu em ruột của mình mới học lớp 4 đến thăm một người họ hàng , Tuấn đèo em trai mình , cố gắng lách qua dòng người đang đông dần vào giờ tan tầm , anh vượt đèn đỏ và va vào một chiếc xe khác , Tuấn ngã xuống đường , còn cậu em Minh thì thật không may , bị ngã văng khỏi xe và vừa lúc ấy một chiếc xe tải trườn tới , tài xế phản ứng không kịp và chèn qua đùi và hông cậu bé . Tuấn chỉ kịp quay người nhìn về phía cậu em .

Minh bị bánh trước của chiếc xe chèn qua người , lúc Tuấn quay sang thì nửa người Minh kẹt dưới gầm xe , mặt cậu bé nhăn lại , như muốn khóc nhưng nước mắt không chảy ra có lẽ vì quá đau đớn , tay phải cậu cào xuống mặt đường , tay kia với về phía Tuấn , miệng hơi mở như muốn gọi người anh trai đến cứu , rồi Tuấn thấy mọi thứ mờ dần , vì bản thân anh cũng đập mạnh đầu xuống đường sau cú ngã vừa rồi .

Hai ngày sau , Tuấn tỉnh dậy trong bệnh viện , bác sĩ thông báo với gia đình anh đã qua cơn nguy hiểm , nhưng cần tránh xúc động mạnh .Cậu em Tuấn thì do bị thương quá nặng , người dân phải mất một lúc lâu mới kéo cậu bé ra khỏi gầm xe tài được , cộng thêm mất nhiều máu , nên các bác sĩ không thể làm gì hơn được .

Lúc đấy , bố mẹ Tuấn vẫn giấu anh về cái chết của Minh , nhưng từ khi tỉnh dậy trong viện , ít đêm nào Tuấn có thể ngủ yên, thi thoảng nửa đêm anh lại mơ thấy người em mắc kẹt trong gầm xe đang kêu gào gọi tên anh , hay lúc chập chờn thiếp đi vì quá mệt Tuấn lại thấy dường như có bóng em trai mình đứng phía đầu giường bệnh lặng lẽ nhìn anh , không chịu nổi sự ám ảnh , Tuấn gặng hỏi bố mẹ về Minh , chỉ đến khi anh đòi xuống khỏi giường bệnh chạy đi tìm Minh thì các bác sĩ và gia đinh mới cho anh biết sự thật , nghe tin đó Tuấn như người mất hồn , lúc nào anh cũng day dứt , vì anh mà Minh phải chết …

Mất cả chiều dọn dẹp lại căn phòng của mình , Tuấn mệt lả , anh nhìn lên đồng hồ thì đã gần 7 giờ tối . Chẳng buồn ăn tối , Tuấn buông người xuống giường nằm , cả sáng ngồi xe khách , về đến nhà lại lao vào dọn dẹp nhà cửa nên vừa nằm xuống là Tuấn ngủ ngay

Nửa đêm hôm đấy , Tuấn nghe tiếng động ở nhà dưới , anh cau mày , với tay lấy cái điện thoại , với Tuấn , chiếc điện thoại là vật bất ly thân , nó luôn nằm trong túi quần của Tuấn , khi anh ngủ thì hay để cạnh gối .

Dụi mắt mấy cái , anh nhìn màn hình điện thoại lúc đấy đã gần 10 giờ , dưới nhà , tiếng động vẫn lạch cạch . Tuấn vứt cái điện thoại sang một bên , định nằm ngủ tiếp , nhưng tiếng động dưới nhà làm anh không sao tập trung được , không phải vì Tuấn sợ , mà vì anh càm thấy khó ngủ khi có tiếng lạch cạch như vậy , rồi thi thoảng lại có tiếng kít như người ta miết ngón tay vào mặt đĩa , một phần lúc này Tuấn cũng cảm thấy hơi đói , cũng phải , từ trưa đến giờ anh đã ăn gì đâu .

Tuấn đi xuống nhà dưới , với tay bật đèn phòng khách , uể oải ngáp rồi vặn mình mấy cái cho đỡ mỏi , anh vẫn nghe thấy cái tiếng động kì lạ đấy .Ở gần hơn , Tuấn đã nghe rõ nó phát ra từ phòng tắm , phòng tắm nhà tuấn ở phía cuối nhà , sau khu bếp và nằm khuất một góc nên khá tối , ánh sáng từ phòng khách chỉ đủ chiếu qua ô cửa nhà bếp .

Tuấn đi ra phía cửa , anh nghĩ chắc lại chuột bọ gì đấy , kệ nó ,đi xem có hàng quán nào mở rồi về tính sau , anh mở cửa , cầm chiếc khóa đã cắm sẵn chùm chìa khóa nhà , ngoắc nó vào cánh cửa ngoài rồi đưa tay với đôi dép , vừa xỏ chân vào thì tiếng kính vỡ từ phía phòng tắm làm anh giật mình .

Tuấn chạy lại , mở mạnh cách cửa phòng tắm , cách cửa nhựa bị tuấn đẩy qua một bên ..
Trong bóng tối lờ mờ , Tuấn thấy một bóng người cao gần đến ngực mình , nhỏ bé như một đứa trẻ .Tuấn lùi lại , theo phản ứng anh với tay bật đèn phòng tắm , quát :

“ Ai ?”

Đèn bật lên , không có gì hết , phòng tắm trống không , Tuấn nhìn quanh , mọi thứ vẫn ở vị trí của nó , cái gương trên tường còn nguyên , không sứt mẻ miếng gì , vậy tiếng kính vỡ là từ đâu ? .Tuấn cảm thấy hơi rợn người , trong đầu anh thoáng lên suy nghĩ :

” hay thằng Minh nó về ? “

Nhưng Tuấn xua tan ngay cái suy nghĩ ấy , anh không tin vào mà quỷ , Tuấn cho rằng sự việc ban nãy là ảo giác . Anh khóa cửa , đi ra ngoài và cầm điện thoại gọi cho Phong – thằng bạn chơi cùng từ ngày học cấp ba .Tuấn hẹn Phong ra quán cô Tư đầu ngõ .

Còn phần Phong , lâu lắm mới gặp lại thằng bạn thân , Phong lấy xe ra ngay chỗ hẹn , nửa tiếng sau Phong đến nơi đã thấy Tuấn đang ngồi bưng tô phở ăn ngon lành , anh gọi :

” thằng này , mày gọi tao ra không đợi mà ngồi ăn thế à , tao lại phi cho cái dép vào mặt bây giờ .”

nói rồi Phong cười , Tuấn và Phong thân nhau lắm , ngày xưa hai thằng đi chơi đâu cũng có nhau ,nổi tiếng nghịch ngợm trong lớp .

Tuấn với cốc trà đá ,trả lời gọn lọn :

” tao đói “ .

Phong ngồi xuống , với cô Tư gọi đồ ăn , Tuấn quay qua hỏi thằng Phong :

” con bé con cô Tư không thấy phụ mẹ bán quán nữa nhỉ , con bé nhìn xinh mà ngoan thật , tao đang định ra đây ăn trêu nó tí mà không thấy “ ,

Phong huých tay vào người Tuấn , nói nhỏ chỉ đủ cho thằng bạn nghe :

” con bé nó mất năm ngoái rồi , mày mới về không biết đừng có hỏi lung tung “

“ chi vậy ? “ Tuấn ngạc nhiên đặt cốc nước xuống quay qua nhìn Phong ,

“Ăn đi , tẹo qua nhà tao ngủ , tao có nhiều chuyện muốn nói cho mày “.

Hai người ăn xong , về đến nhà Phong cũng đến mười một giờ . Tuấn vào nhà , chào bố mẹ thằng Phong , hai bác cũng chả lạ gì Tuấn , hai thằng chơi thân với nhau nên cũng có vài lần Tuấn ngủ lại đây , bố mẹ Phong chưa kịp hỏi thăm Tuấn thì Phong đã lôi tuột thằng bạn lên phòng mình .

Vừa bật máy tính , Phong vừa kể :

” cái vụ con nhỏ Phương con cô Tư ghê lắm , nó bị giết mà bây giờ công an cũng có tìm ra thủ phạm đâu “ .

Tuấn hơi ngạc nhiên , con bé Phương ngoan hiền , chỉ có học xong về nhà phụ mẹ , hơn nữa khu tuấn sống an ninh cũng thuộc loại tốt , bà con hàng xóm sống tình cảm với nhau , anh hỏi lại Phong :

”sao thế mày , sao mà lại bị giết ?”

-“ Nghe đâu tối đấy nó đi mua đồ , không thấy về , cả khu phố đi tìm không thấy , mờ sáng hôm sau thì người ta thấy xác nó trong bao tải , ném ở chân cột điện , mà lúc công an đến khám nghiệm , tao hóng thấy mấy ông bác sĩ bảo nó bị chém. đến gần 20 phát , mà lạ lắm mày ạ “

Tuấn chen vào :

” ờ , bị chém. tận từng đấy phát thì tao cũng thấy lạ rồi “

Thằng Phong xua tay :

” không , lạ là hai tay nó bị chặt đứt cơ , công an lôi cái xác ra chỉ còn phần thân , lòi cả xương vai trắng xóa ra , mắt nó trợn ngược ghê lắm ,còn hai cái tay chả ai biết hung thủ phi tang ở đâu , công an cũng không tìm thấy dấu vết nó bị làm hại , tiền , vòng cổ còn nguyên nên kết luận có thể bị giết vì mâu thuẫn cá nhân.”

Tuấn đăm chiêu :” ừ thế thì lạ thật , con bé đấy ngoan thế thì mâu thuẫn cái gì , à đúng rồi !” , Tuấn vỗ tay , nói :” Tao nghe nói người ta chặt tay làm bùa gì để đi ăn trộm ý , có khi nào ..”

Thằng Phong vứt cái gối xuống giường :” Thôi đi bố trẻ , người ta chỉ chặt tay người chết vì sét đánh thôi ,chứ ai giết người dã man như thế bao giờ “
– “ ừ , thôi ngủ , mai tao còn đi thăm họ hàng “ , Tuấn kéo cái gối nói vọng lại phía Phong

Sáng hôm sau , Tuấn đang còn ngủ thì thằng Phong gọi dậy :
“Ê mày , dậy đi , tao còn đi làm “

“Ừ , đây đây , mà quên mất , tối qua nhà tao có chuyện lạ lắm mày ạ “ – Tuấn vừa nói vừa dụi mắt

-“ Hở , có chuyện gì thế “ , Phong vừa khoác cái áo sơ mi vừa hỏi
Tuấn kể lại cho thằng bạn nghe về tiếng kính vỡ và cái bóng người tối qua xuất hiện trong phòng tắm nhà anh , Phong nghe xong , tỏ vẻ đăm chiêu , khác với Tuấn , Phong là người tin vào thế giới tâm linh, anh không theo đạo nào , nhưng anh tin có linh hồn , tin vào luật nhân quả ,vì thế dù nghịch ngợm nhưng Phong luôn đối tốt với bà con hàng xóm cũng như bạn bè .

Phong vỗ vai Tuấn bảo “ Giờ mày đi thăm bà con họ hàng đi , rồi 2 giờ chiều qua đây , tao dẫn mày đến chỗ này coi thử “. Tuấn ngạc nhiên :” đi đâu ?” , “ Thì mày cứ qua rồi biết , giờ xuống ăn sáng với tao “.

2 giờ chiều hôm đây , như lời hẹn , Tuấn qua nhà Phong , lúc đấy Phong mới nói có linh cảm không tốt , Phong bảo Tuấn ngồi lên xe , vừa đi anh vừa kể :” Từ cái ngày mày đi , quận này có mấy vụ giết người ghê lắm , cả con cô Tư là bốn đứa chết rồi , mà đứa nào cũng là trẻ con , nên tao nghĩ khéo nhà mày bị vong ám đấy ..”

Tuấn cắt lời :” Tầm bậy tầm bạ không đâu , nhà tao xưa nay làm gì có ma quỷ nào , thế giờ đi đâu ? “

– “ Tao quen ông thầy Tà tên Khả Lâm , ông này người Thái mà qua Việt Nam từ ngày còn thanh niên , cũng thuộc loại cao tay đấy , mày cứ qua xem 1 chuyến đi , có kiêng có lành mà mày “
Thấy thằng bạn tốt với mình nên Tuấn cũng đành ậm ừ , dù thật ra anh không thích đến mấy nơi thầy bùa lắm .

Nhà của thầy Khả Lâm nằm trong con ngõ nhỏ , nhìn có vẻ tối và ẩm thấp , cái ngõ chỉ có ảnh đèn của mấy cái bóng đèn đỏ đã cũ , hai bên vách tường thì rêu mọc đầy , sơn cũng đã tróc , người dân đua nhau xây mái che hay làm thêm căn phòng nhỏ đua ra phía ngõ nên hầu như cái ngõ nhỏ bị che hết bởi dây điện , mái hiên … của những nhà xung quanh nên ban ngày mà cũng có vẻ tối .

Nhà thầy Khả Lâm gần cuối ngõ , Tuấn cứ nghĩ nó chắc cũng tăm tối và có nét gì bí hiểm lắm như cái ngõ nhà thầy vậy , nhưng anh đã nhầm , từ ngoài sân nhìn vào đã thấy căn nhà khá rộng và thoáng , không có lư hương , bùa chú gì như anh tưởng tượng , giữa nhà là một người đàn ông trạc tầm hơn 60 , tóc để dài , búi đằng sau nhưng vẫn còn đen mượt , đang ngồi trên ghế nhâm nhi ly trà và coi tivi .Phong lễ phép chào từ ngoài cổng :” Chào thầy , hôm nay con ghé qua thăm thầy “ .

Người đàn ông quay ra nhìn , rồi vẫy tay ra hiệu

“ Vào đây Phong , lâu lắm mới thấy cậu qua , còn người này chắc là bạn cậu hả “ .

Tuấn mau miệng :

” Vâng , con là bạn của Phong , hôm nay bọn con qua xin phiền thầy chút chuyện “

Hai người ngồi xuống , sau khi nói vài lời chào hỏi , Tuấn kể lại câu chuyện tối qua cho thầy Khả Lâm . Ông thầy ngồi nghĩ ngợi rồi hỏi Tuấn :

” anh em cậu mệnh gì ? “.

Tuấn hơi ngạc nhiên vì nghĩ rằng ông thầy sẽ hỏi ngày sinh hay cái gì đó tương tự , nhưng anh cũng trả lời :

” Con và em con đều mệnh Thổ thầy ạ “

Ông thầy bỗng hơi cau mày :

” vậy thì đúng rồi …”

Phong tò mò :

” cái gì đúng hả thầy ?”

Uống ngụm tà , thầy Khả Lâm nói :

” từ ngày mấy đứa nhỏ ở cái quận này chết , ta đã có linh cảm không hay , rằng ta không phải người duy nhất ở đây biết thuật này ..”

Rồi ông bỗng quay ra nói với Tuấn :

” Cậu yên tâm , cái vong đấy là em trai cậu , nhưng nó về không phải để hại cậu , nó theo bảo vệ cậu , nhưng ta e cậu cũng không sống được lâu nữa đâu , rồi cũng phải thế chỗ cho thằng em cậu mà theo Phi Krahang thôi “

Tuấn trợn tròn mắt

“ Phi .. Phi gì cơ thầy ?” , anh quên mất là mình đang nói chuyện với một thầy tà người Thái nên tên các loại ma quỷ anh không hiểu cũng là chuyện đương nhiên. Phong thì chen vào hỏi :” thế có cách nào giúp bạn con không thầy ?”

Thầy Khả Lâm xua tay :

” giới luyện tà chúng tôi cũng có quy ước riêng với nhau , tôi không thể can thiệp vào chuyện của người khác , tôi chỉ giúp được các cậu vậy thôi …“

Hai người đành cáo từ ra về .

Cả chiều hôm đấy Tuấn nghĩ về những lời thầy Khả Lâm nói , ăn tối xong , dù mệt nhưng anh cũng không chợp mắt được nên gọi cho Phong rủ đi chơi cho thoáng , hai người lấy xe đi vòng vo hóng gió , Tuấn đang ngồi sau xe , vỗ vai thằng Phong :

” mày đi ra mạn ngoại thành đi , tao biết quán này ngon lắm “, lúc đấy cũng gần 8 giờ tối rồi .

Nhưng không may khi đi qua một khu nghĩa trang thì chiếc xe bỗng chết máy , Phong cố gắng nhưng không sao nổ máy được , từ ngày mua cái xe đến giờ lần đâu tiên bị như vậy .Phong dựng xe đấy , chán nản bỏ đi :” đen thế không biết , mày trông xe đi , tao chạy ra gốc cây đằng kia “giải quyết “ tí” .Phong chạy sang bên kia đường , còn mình Tuấn , anh ngồi lên xe , nhìn về phía cái nghĩa trang tối và sâu hun hút , bỗng một cơn gió tạt thẳng vào mặt anh , cuốn theo bụi cát .Tuấn cúi xuống , theo phản xạ anh đưa tay lên dụi mắt , mở mắt ra thì phía trước mặt anh , sau mấy cái mộ đã cũ , anh thấy cái gì nó nấp sau mấy ngon cỏ ở chân một cái gò đất cao .

Anh cúi người , tiến lại gần để nhìn rõ .Tuấn bỗng khựng lại , lạnh người , lần đầu tiên trong cuộc đời anh thấy sợ như vậy , hai chân anh tê cóng không bước nổi .Sau cái gò đất đấy , bóng một người con gái tóc dài , không phải đang đứng mà đang nằm sấp dưới đất, tóc che gần kín khuân mặt ,cái người đấy không có tay , hai chân thì như bị trói lại với nhau , ngọn cỏ lay động vì cái bóng người đấy như đang cố trường trên mặt đất , như một con rắn đang bò vậy . Bất giác nó quay qua nhìn Tuấn .Anh như chết đứng , miệng lắp bắp :

” Phong .. , Phong ơi ..”

Một cơn gió thổi mạnh quá , hất tung tóc của cái bóng người đang trườn đấy , trong khoảnh khắc ấy Tuấn nhận ra đấy là Phương , cô con gái bà Tư mà Phong kể đã chết năm ngoái , hết chịu nổi , anh quay về phía Phong hét :”Phong ! ”

Phong vừa kéo khóa quần vừa lập cập chạy lại :

” Hả , sao ?”

Tuấn vẫn nhìn về phía Phong , chỉ tay về phía nghĩa trang :

” Có cái gì ghê lắm mày ơi … , à không … con Phương …” Tuấn lắp bắp nói không rõ.

Lúc này Phong đã chạy sang đến nới , hai người quay ra nhìn theo hướng tay Tuấn chỉ , không có gì , mọi thứ im lặng.

Phong tiến lên vài bước , ngó nhìn hai bên rồi quay lại cằn nhằn :

– Có cái đếch gì đâu , đi đái cũng không yên với mày .

– Tao thề , tao vừa thấy con gái bà Phương bò chỗ đấy mà

– Bò á ?, cứ cho là mày nhìn thấy vong nó đi , nhưng mà nó không cầm tinh con rắn mày ạ

Nói rồi Phong cười cười , Tuấn biết thằng bạn không tin và đang trêu mình nên anh cũng không nói gì nữa . Phong ngồi lên xe , thật lạ là cái xe vừa dở chứng giờ lại nổ máy ngon lành , Tuấn ngồi lên xe , giục thằng Phong đi nhanh vì anh nghĩ nếu cái vong kia hiện ra lần nữa chắc anh có nước mà té xỉu , ngồi sau Tuấn hỏi Phong :

– Cái hôm người ta tìm thấy xác con Phương mày có ra xem không ?

– Ừ , thế nào mà hôm đấy tao lại có việc xuống khu nhà mày , nên cũng
chen ra nhìn được tí , mà mày hỏi làm gì đấy , bộ ban nãy mày gặp vong con Phương thật hả ?

– Thế mày thấy nó có bị trói không , trói chân chẳn hạn

– Không , chỉ bị chặt đứt tay thôi , chứ có bị trói gì đâu , mà mày vừa bảo tiệm ăn nào ý nhở ?

Phong nói tránh sang chuyện khác , chính anh cũng không muốn nhớ lại cái cảnh kinh dị hôm đấy , bỗng điện thoại Tuấn reo , anh nhấc máy lên nghe :

” Ừm , rồi , tao với nó qua ..”

Tuấn vỗ vài Phong :

” Thôi khỏi đi mày ơi , bọn thằng Tùng gọi qua nhà nó kìa “

Tùng là đứa bạn học cùng cấp ba của Phong và Tuấn , qua đến nơi , hai người đã thấy cả nhóm bạn thân cấp ba đang tụ tập , Tùng vẫy tay gọi Tuấn :

” Mày về sao không báo bọn tao , may thằng Phong nó nói bọn tao mới biết , vào ngồi luôn đi hai thằng này “

Phong chen ngang :” cu cậu vừa gặp ma , chắc chả có tâm chí mà ngồi nhậu với chúng mày đâu “ .

Nhắc đến ma , cả hội đang ngồi quay hết lại nhìn Tuấn .Thằng nào cũng tỏ ra tò mò , nhao nhao bắt Tuấn ngồi kể chuyện . Tùng bảo vợ vào lấy thêm bát đũa , trong cả nhóm bạn có mình Tùng đã có vợ và ra ở riêng , ngày Tùng cưới Tuấn cũng không về được mà chỉ gọi điện chúc mừng.Nghe Tuấn kể lại chuyện ban nãy , một thằng phán :

” Ờ cái này khéo thật đấy không phải ảo giác đâu , tao cũng nghe nhiều người nói gặp cái vong như thế rồi , nghe mà sợ mày ạ “. Thằng Tùng chen vào :”

Thì mấy vụ giết người mấy năm gần đây , vụ nào cũng thuộc dạng kinh dị như trong phim , thì mấy cái oan hồn nó vất vưởng cũng chả có gì lạ “

– Giết người nào thế ? .Tuấn hỏi , tỏ vẻ hơi ngạc nhiên

Tùng ngồi xích lại :

” Mày mới về nên không biết , chuyện con Phương mà thằng Phong nó kể không phải vụ duy nhất . Trước đấy còn có một vụ thắt cổ rồi đốt xác cơ , thằng bé mới lớp 6 , bị bắt cóc rồi trói ở cái cọc bãi cát sông Hồng , nghe bên giám định nói bị thắt cổ rồi thiêu xác để phi tang , mà chả hiểu sao thiểu thế nào mà cái cột gỗ chỉ cháy nham nhở , nhưng toàn thân thằng bé cháy đen , hai chân thì cháy ra tro , còn khúc thân mắc vào cây cột thôi “

Mấy thằng đang nhậu nói vào góp vui :

” Mày chỉ giỏi nói vớ vẩn , cháy ra tro thì phải vài trăm độ là ít , thế mà cái cột còn nguyên là sao ?”

Tùng cằn nhằn :

” Thì tao đọc báo thấy bảo không có chân thì tao đoán cháy rồi chứ sao , tao có phải công an đâu , hỏi thế bố ai biết được “

Tuấn nhìn Tùng thắc mắc :

” Lại cụt chân á , sao giống vụ thằng Phong nó kể cho tao thế “

Một thằng lên tiếng :

” Ừ thì nó dạng dạng thế mà , vụ nào chả mất một phần , không khúc này thì khúc nọ nên công an đang nghi ngờ là giết người hàng loạt , có dấu hiệu tâm thần “

Tuấn tiếp lời :

” Làm gì mà như phim Mỹ thế “

Tùng xua tay :

” Tâm thần thì biết gì nữa đâu , lần trước mày không đọc báo có vụ giết người rồi nấu ăn luôn à , đấy , Việt Nam đấy , không phải Mỹ nhé “ …
Last edited by tuvi on 05 Jul 2019, edited 1 time in total.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,180
Posts: 95738
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Re: Hiến Tế - Khuyết Danh

Postby tuvi » 05 Jul 2019

Chương 2

Tuấn hơi suy nghĩ , rồi quay sang hỏi Tùng :

” này mày kể hết cho tao nghe mấy vụ đấy đi , tao thấy có gì lạ lắm , cái vị con Phương con cô Tư và vụ mày vừa nói tao thấy có gì liên quan , không phải hung thủ , mà cái gì đó tâm linh …”

Tùng chậm rãi :

– Rồi , hai vụ đấy mày biết rồi thì tao cũng không nói nữa , vụ thứ ba xảy ra trong lần trường tiểu học khu mày đi thăm quan , tao đọc báo thấy nói ở Cúc Phương , một đứa học sinh đi lạc trong lúc thăm quan , cuối buổi người ta tìm thấy xác nó trong rừng , bộ phận giám định phải xét nghiệm ADN mới kết luận chính xác người chết là thằng bé , vì nó bị trói vào một thân cây bằng dây thép gai , trước đó đã bị lột sạch da , mấy bức ảnh chụp khám nghiệm tử thi thì bị cấm đăng báo , vụ thứ tư thì đơn giản hơn , cũng một đứa bé mất tích hai ngày , sau đó người ta tìm thấy xác nó dạt vào bãi giữa song hồng , bên công an kết luận chết đuối , nhưng không hiểu bị cá rỉa hay sao mà đứt rời mất đầu , tao đọc báo biết vậy thôi , mày hỏi gì nữa không Tuấn ?

Tuấn im lăng một lúc , thằng Phong phải vỗ vai gọi , anh mới quay sang nói :

”Tao hiểu lời ông thầy người Thái nói rồi “

Phong tỏ ra ngạc nhiên :

” mày hiểu cái gì ?”

-Thế này nhé , Con phương bị chém. chết , ba đứa bé kia là chết cháy , đuối nước , rồi trói vào gốc cây lột da , tao nhớ ông Khả Lâm hỏi tao mệnh gì , rồi tao nói là mệnh thổ thì ông kết luận ngay , mày không thấy tương đương với bốn cái chết kia là kim , hỏa , thủy , mộc à.

Phong sửng sốt :

” Ừ đúng rồi , mày nói tao mới nghĩ ra đấy , ơ nhưng mà mày phải trẻ con đâu , bốn đứa kia là học sinh cấp một mà “

– Tao nghĩ đứa thứ năm là em tao , nếu nó còn sống …. Tuấn cúi mặt trả lời , tỏ vẻ hơi buồn

– Đi , tao với mày qua hỏi ông Khả Lâm , Phong kéo tay Tuấn quay ra để mặc Tùng và mấy thằng bạn đang gọi vọng theo :

”Hai thằng này , muộn rồi còn đi đâu ….

Vừa ngồi lên xe , Tuấn nói với Phong :

“Hay thôi mày ơi , lần trước ông ý đã nói không giúp rồi mà “

Phong nổ máy :

” Cứ đi đi , chả ai thấy chết mà không cứu đâu , có gì tao năn nỉ ông ý “

Nửa tiếng sau , hai người đến nhà thầy Khả Lâm , may mắn là ông thầy vẫn còn thức , mặc dù cũng hơn 10 giờ tối rồi .Thấy hai người , thầy Khả Lâm đã hỏi :

“Muộn rồi hai cậu còn đến làm gì ?”

Phong lễ phép chào , thưa lại cậu chuyện thằng Tuấn gặp ma ở chỗ nghĩa địa và mấy cái chết được nghe kể lại , nghe vậy , ông Khả Lâm cười lớn :

“Cái vong con bé nó đi theo cậu , nó muốn kéo cậu theo vì cậu , à không , em cậu giờ là một phần thân thể của nó , chắc do cái vong đấy biết cậu từ trước nên nó mới dễ dàng tìm ra cậu như thế , trước sau gì thì mấy cái vong kia cũng mò đến với cậu thôi .”

Phong nói như năn nỉ :

”Có cách nào cứu bạn con không thầy ơi “

Thầy Khả Lâm gọi hai người vào buồng trong , vừa đi vừa nói :

” cái chính là các cậu phải hiểu rõ vấn đề , vào đây rồi tôi nói cho nghe “

Hai người nghe vậy hiểu ý ông Khả Lâm đã giúp mình , lặng lẽ đi theo

Buồng trong giống như buồng lễ , hơi tối , chỉ có ánh đèn trên bàn thờ rọi xuống một màu đỏ , Tuấn thấy bàn thờ chỉ để một bức tượng đồng nhỏ , hình một vị thần mặt mũi dữ tợn , có sáu tay cầm sáu loại binh khí , tư thế như đang ra trận .

Ông Khả Lâm bảo hai người ngồi xuống , chậm rãi nói

– Tôi nghĩ có ai đó đang luyện Phi Krahang , nó là dạng quỷ như quỷ nhập tràng của các cậu , nhưng thân xác nó là ghép lại tự năm người , luyện phép này là người luyện đã bước chân vào địa ngục , trừ khi căm thù ai đó lắm người ta mới dùng đến loại tà thật kinh khủng này

– Vậy có cách nào để thoát khỏi nó không thầy – Tuấn hỏi , nhìn ông Khả Lâm băn khoăn

– Tôi sẽ giúp cậu vì cậu là bạn của thằng Phong , nhưng cậu phải hứa với tôi hai việc , một là chuyện này chỉ có 3 người chúng ta biết , hai là cậu phải kết thúc sớm chuyện này vì tôi không muốn gã thầy tà kia sẽ quay sang thù hằn với tôi , vì thực sự một khi Phi Krahang luyện thành thì pháp lực của tôi cũng không thể chống lại nó

– Vâng , bọn con hứa – cả Phong và Tuấn đều đồng thanh đáp

Thầy Khả Lâm rút một nén hương thắp lên ban thờ có bức tượng ông thần nhìn hung tợn rồi lầm rầm khấn , Tuấn quay ra kéo tay Phong hỏi :

” Ổng làm cái gì đấy mày ơi ?”

– Ông Khả Lâm thờ thần Atula , tao nghe nói ông ý cũng theo cả tạo Ấn nữa , tao nghĩ chắc đang làm lễ hỏi xin ý kiến thánh thần gì đấy.

Thầy Khả Lâm khấn xong ngồi xuống đối diện hai người , bảo Tuấn kể lại toàn bộ câu chuyện từ lúc anh gặp vong của Minh trong phòng tắm , đến khi hai người quay lai nhờ ông giúp đỡ , nghe chuyện , ông Khả Lâm nói :

– Vậy là tôi không còn nghi ngờ gì nữa , theo như các cậu kể thì một cái vong nữ đã tìm đến cậu thì đám còn lại sẽ tìm đến cậu nhanh thôi , những người bị giết để luyện loại quỷ này phải hợp tuổi với nhau , bình thường chuyện vong hồn hay lôi kéo người hợp với chúng chết cùng là điều dễ hiểu , nhưng những người chết vì thuật này không thể siêu thoát , một phần vì chết quá đau đớn nên oán hận chất chứa , phần còn lại là vì thân thể họ đã chết nhưng một phần thân thể bị yển bùa giữ lại dương gian nên họ chỉ loanh quanh trên dương thế chứ không thể siêu thoát , họ phải tìm người cuối cùng là cậu , họ sẽ giết cậu trước khi tay thầy tà kia hàm hại cậu .

Tuấn chen ngang : sao lại thế hả thầy , con có làm gì có tội với người ta đâu , người ta có oán thì phải tìm lão thầy kia mà trả thù chứ

Ông Khả Lâm cười rồi xua tay :

- Cậu thật là , thế cậu nghĩ người đủ pháp lực triệu hồi cả loại ma quỷ đáng sợ bậc nhất Thái Lan ấy lại sợ mấy cái vong mà do chính tay mình giết sao ? , mấy cái vong đấy nó giết cậu không phải thì nó căm thù gì cậu đâu , đơn giản vì nếu Phi Krahang mà được triệu hồi , cái thứ đầu tiên nó ăn là những vong hồn chết để gọi nó lên , nó sẽ chiếm luôn cái thân xác của những người đấy , nên những cái vong đã bị ăn mất sẽ hoàn toàn tan biến , mãi mãi không được siêu thoát , nên họ chỉ còn cách giết cậu để Phi Krahang không được tái sinh , vì việc tìm được một người hợp với 4 người còn lại là rất khó . Cậu cẩn thận , một cái vong tìm ra cậu thì cả bọn sẽ tìm mọi cách giết cậu , em cậu chỉ giúp cậu một phần , mình nó không thể chống lại bốn người , cậu hiểu chứ ?

Tuấn và Phong đồng thanh : vậy thì chắc chết trước khi tìm ra lão thầy tà kia mất thầy ơi

– Tôi sẽ giúp cậu không bị những cái vong đấy làm hại , nhưng tôi giữ cho chúng không chạm vào cậu thì được ,nhưng không bắt chúng tránh xa cậu được , chúng có thể hiện lên bất kỳ lúc nào , nếu tâm lý cậu không vững thì tôi cũng không giúp nổi đâu , cậu là lính , rèn luyện nhiều chắc tôi cũng khồng phải lo nhỉ.

Nói rồi ông Khả Lâm đứng lên , tiến về phía ban thờ , khấn vái rồi rút dưới bức tượng ra một lá bùa màu tím có những chữ thái màu đỏ , ông kéo Tuấn quay lưng lại , bảo anh cởi áo , rồi dám lá bùa ấy lên lưng Tuấn , Ông Khả Lâm dung một thứ nước hơi dính để dán nó lên , rồi bất ngờ lấy que hương mà ông vừa thắp trên ban thờ quất vào lá bùa , lá bùa bùng lên và chỉ trong khoảnh khắc cháy trụi , còn Tuấn thì chống tay xuống đất , mặt có vẻ đau đớn lắm , xong việc , ông mới nói :

- Bây giờ Atula sẽ theo cậu bảo vệ , nên cậu sẽ tạm thời không phải lo bị mấy cái vong kia kéo chết theo , nhưng hãy nhớ , cậu không phải đệ tử chính thức , nên nếu không nhanh tìm ra gã luyện quỷ kia thì cậu vẫn chết như thường , thần thánh giúp cậu chống lại âm binh thì được , chứ chống lại người sống thì khó lắm , thứ ác quỷ đáng sợ nhất là con người chứ không phải thứ gì thuộc về âm giới cả. Hôm nay muộn rồi , hai cậu có thể nghỉ lại đây , cậu nên đi ra ngoài một chút , trong này tù túng , âm khí nhiều , không tốt cho người đang bị ám như cậu

Tuấn nghe lời , khoác áo đi ra ngoài đường đi dạo một chút trước khi ngủ , còn Phong ở lại nói chuyện gì đó với thầy Khả Lâm

Lang thang ngoài đường , Tuấn châm điếu thuốc hút , lâu lắm anh mới hút thuốc , từ ngày đi lính anh đã bỏ , nhưng trải qua quá nhiều chuyện có lẽ Tuấn cũng có phần hơi lo sợ .Đường đêm cũng đã vắng bóng người , chỉ còn đèn đường sáng.

Bỗng trời mưa , chỉ là mưa nhỏ , Tuấn cũng buồn ngủ nên định quay lại nhà Thầy Khả Lâm , anh rít một hơ dài rồi ngửa mặt lên trời nhắm mắt nhả khói thuốc , khi Tuấn mở mắt ra anh mới để ý có thứ gì đó vướng trên đỉnh cây cộ điện trước mặt , nó nằm khá xa đèn đường nên Tuấn không nhìn rõ lắm , là loại cột điện làm bằng bê tông đã cũ .

Tuấn vứt điếu thuốc xuống đường , lấy tay lau mưa trên mặt và cố nhìn kĩ xem cái vật đó là gì , bỗng anh thấy cái vật đấy hơi đụng đậy , nó chỉ như một khối đen bùi nhùi mắc vào mấy cái dây điện , một tia chớp lóe lên , Tuấn nhìn thấy rõ cái cục bùi nhùi đấy là nửa thân người trên đã bị cháy đen , hai tay quặt ra đằng sau ôm lấy cây cột điện , cái thân người đen dúa mắc vào đám dây điện , duy chỉ có hai con mắt màu trắng , dường như sáng xanh như mắt mèo trong đêm và có vẻ như đang nhìn Tuấn , khoảnh khắc xảy ra quá nhanh , khi tia chớp vụt tắt .

Tuấn đưa tay lên dụi mắt và nhìn lại , chỗ đó không có gì , cái cục bùi nhùi mà anh thấy giờ chỉ là mớ dây điện quấn vào nhau . Tuấn định thần lại , tự nhủ chắc mình lo nghĩ quá nhiều lên nhìn nhầm , anh quay lại nhà thầy Khả Lâm …
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,180
Posts: 95738
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hiến Tế - Khuyết Danh

Postby tuvi » 05 Jul 2019

Chương 3

Cậu lên tầng trên rồi rẽ phải , cậu với cậu Phong có thể ngủ ở phòng đấy , nó là cái phòng trước tôi để đồ thờ cúng , dọn dẹp lại chắc cũng đủ cho hai cậu nghỉ – thầy Khả Lâm chậm rãi nói.

– Dạ vâng , thưa thầy

– Hai cậu ngủ sớm đi , tôi cũng lớn tuổi rồi , tôi cần nghỉ ngơi.

Tuấn biết ý chỉ nói dạ một tiếng rồi theo cầu thang đi lên tầng trên . Cầu thang bằng gỗ đã cũ , tay vịn cũng không còn chắc chắn nữa , cảm giác chỉ cần Tuấn bẻ mạnh là nó có thể rơi ra bất kì lúc nào , giống với những cái cầu thang ở những khu nhà tập thể đã cũ từ thập kỷ trước .

Xét cho cùng 1 ông lão ở tuổi gần đất xa trời , không có con cháu gì , hoặc có mà Tuấn không biết thì cũng không có sức vóc mà tu sửa lại căn nhà …

Lên hết cầu thang là 1 dãy hành lang hẹp , không có cửa sổ , chỉ có cái bóng đèn treo trên trần nhà , hành lang kín , không gió mà chiếc bóng đèn cứ đung đưa rồi chập chờn liên tục.

Khác với cái lần đầu anh đến nhà thầy Khả Lâm , tầng dưới sáng và rộng thoáng bao nhiêu thì lên trên lại càng chật và tối tăm bấy nhiêu .

Cuối hành lang là 1 căn phòng với cánh cửa màu xanh sẫm , mở hé , tất nhiên là cũng chả mới hơn so với những thứ khác ở đây .

Tuấn đoán là căn phòng mà thầy Khả Lâm đã nói, anh đẩy cửa vào và thấy Phong đang kéo cái chiếu trải ra giữa phòng , xung quanh là đủ thứ chai lọ đến tượng gốm nhìn quái dị mà anh chưa thấy bao giờ .

Thấy Tuấn , Phong vừa làm vừa bảo :

– Như cái nhà kho , thôi có chỗ nghỉ là tốt rồi , ở đây còn có tí an toàn chứ ngủ chỗ khác chắc mày chả thọ được lâu đâu

Tuấn cũng vào giúp thằng bạn 1 tay , anh lấy tạm mấy tấm thảm ở góc phòng cuộn lại thay gối ngủ , một ông lão sống 1 mình thì làm gì có sẵn chăn gối cho hai người ngủ lại , Tuấn trả lời bạn :

– Thế mày ngủ đây luôn à ?

– Ơ cái thằng điên này , tao bỏ ăn qua đây với mày , giờ xong chuyện mày đuổi tao đấy à !

– Không , tao sợ mày không về rồi bố mẹ mày lại lo thôi.

– Tao báo nhà rồi , trước giờ tao vẫn ngủ ngoài có sao đâu , tao không phải thằng công tử bột như mày , nói rồi anh quay sang nhìn Tuấn cười khẩy.

Tuấn đặt cái thảm đã cuộn tròn lại trên chiếu , anh nằm xuống và nói với Phong

– Hình như nãy tao nhìn thấy vong thằng bé chết cháy mày ạ , nhưng nó chỉ nhìn thôi mà không làm gì tao cả
– Ừ thì cái bùa của ông Lâm cũng phải có ít nhiều tác dụng chứ , chắc nó sợ không dám đến gần mày , thế là yên tâm rồi , ngủ đi mai rồi tính

Tuấn ậm ừ rồi với tay tắt đèn , Phong cũng kệ rồi nằm xuống ngủ luôn , chắc anh cũng mệt vì cả ngày phải chạy theo thằng bạn làm toàn việc đâu đâu , nhưng bạn bè chơi thân với nhau ,giờ chả lẽ nó có nạn mình mặc kệ , mà cái nạn của nó thì chả giống ai , kể chả ai tin mà cũng chả báo công an gì được.

Không gian xung quanh tĩnh mịch , cả hai chìm vào giấc ngủ

- Tuấn , mày có dậy không , gần trưa rồi còn nằm đấy à !

Mẹ , là tiếng mẹ gọi , Tuấn choàng tỉnh dậy , nơi anh đang nằm là căn phòng quen thuộc của mình , nhưng sao anh lại ở đây , cả mẹ anh nữa , mẹ về khi nào thế.

Tuấn bật dậy lao xuống phòng khách , Tuấn nhìn quanh 1 lượt rồi đi vào bếp

Mẹ cậu đang bưng đồ ăn đặt ra bàn , nhìn Tuấn nói :

– Mày đi đánh răng rửa mắt rồi ra mà ăn đi , con trai lớn từng đấy tuổi chả làm được cái gì , chỉ ăn với ngủ , mày nhìn thằng em mày đấy , đi học về còn biết phụ mẹ được cái này cái kia.

- Em ? , em nào , Tuấn chỉ có thằng em trai là Minh mà nó mất lâu rồi mà , như phản xạ anh quay lại nhìn bàn ăn , Minh đang ngồi đấy gõ cái thìa vào bát của mình , đúng là Minh , cái tật xấu đấy người ta cho rằng sẽ mời gọi ma quỷ nhưng nói sao thằng bé cũng không bỏ được.

Tuấn kéo cái ghế rồi ngồi xuống đối diện em trai mình .

– Em còn sống à

Thằng bé nhìn Tuấn rồi tròn mắt hỏi :

– Anh vẫn say à , tối qua về nhà say biết gì đâu , bố phải lôi anh lên phòng đấy .

Tuấn vẫn không hiểu đang xảy ra chuyện gì thì có tiếng chuông cửa , mẹ anh ra phòng ngoài , nói gì đấy , có tiếng trẻ con vọng lại nhưng Tuấn không thể nghe rõ chúng nói gì.

Mẹ Tuấn gọi vào trong :

– Minh , bạn con đến chơi này.

Chả mất bao nhiêu thời gian có 1 đám nhóc đi vào nhà bếp , Tuấn thấy Phương , con bé mà Phong nói đã chết , đi cùng mấy nhóc mà Tuấn chưa gặp bao giờ

Anh cúi mặt , tay chống lên trán lẩm bẩm

“Cái con mẹ gì thế này …”.

Bồng Tuấn giật mình vì tiếng bát rơi vỡ , cậu ngẩng lên thấy Minh đang dựa lưng vào tường , nét mặt hoảng sợ

– Đuổi đi , chúng nó không phải bạn con , chúng nó muốn giết con.

Như phản xạ Tuấn bật dậy giữ tay 1 thằng bé rồi hỏi , như quát lên :

“Chúng mày làm gì em tao , hả ?”

Thằng bé không nói gì , những đứa còn lại lao vào phía Minh , đứa giữ tay , đứa cố vật thằng bé xuống .

Tuấn kêu lên :

- “Mẹ ....làm gì đi chứ”.

Nhưng anh nhận ra mẹ mình chỉ đứng đấy , như người vô hồn .Tuấn bỏ tay khỏi thằng bé kia và lao vào kéo 1 đứa khác ra , tát mạnh vào mặt nó và bóp cổ kéo ra ngoài .

Tuấn không hiểu sao mình làm thế ,bình thường anh rất quý đám trẻ con ,có lẽ vì ám ảnh sự mất mát cậu em trai mình.

Tuấn thấy choáng , như có vật gì hay ai đó đập mạnh vào sau đầu mình , và tiếng ai đó quát , tiếng thằng Phong :

– Mày làm cái con mẹ gì thế , sao bóp cổ tao , sợ quá mê sảng à .

Tuấn giật mình tỉnh dậy , là mơ , một giấc mơ kì lạ .

– Tao ngủ mơ , tao thấy thằng Minh , cả mẹ tao nữa , rồi đám nhóc , chắc là mấy cái vong thầy Khả Lâm nói , hình như chúng nó muốn hại em tao.

– Thấy mặt chúng nó không ?

– Có, nhưng không nhớ rõ lắm , tao thấy có con Phương trong đám đấy nên đoán thế.

– Thôi xuống chào ông Lâm 1 tiếng đi rồi lượn , cố mà chấm dứt chuyện này đi , vì mày và vì cả em trai mày.

Hai người cáo từ thầy Khả Lâm rồi ra về , qua quán cô Tư ăn sáng rồi ai về nhà nấy .

Về nhà Tuấn mở cửa , đi thẳng vào bếp , đúng khung cảnh như trong giấc mơ nhưng không có ai , lên tầng trên , rẽ vào phòng của Minh , anh lục trong tủ của cậu bé .

Chỉ có mấy bức vẽ bằng sáp màu , mấy bức tượng thạch cao tô màu nham nhở, đống vở với sách học .Từ ngày Minh bị tai nạn qua đời , gia đình vẫn giữ lại những vật này .

Không tìm kiếm được thông tin nào có giá trị , Tuấn về vòng bật máy tính và bắt đầu tìm kiếm về những cái chết mà Phong đã nhắc đến , cũng may bố mẹ Tuấn mới đi , vẫn thanh toán hóa đơn nên Tuấn vẫn có mạng mà dùng , chứ mới xuất ngũ có chút tiền thì sớm muộn gì anh cũng phải kiếm việc mà làm thêm .

Không khó để tìm ra những thông tin quá nổi tiếng của mấy năm trước , gây hoang mang trong người dân .Đến nỗi những nhà có con nhỏ phải đưa đi học hay vì để tự đến trường.

Đọc hết đống báo mạng Tuấn cũng không rút ra được điều gì . Thôi kệ , nói rồi Tuấn đi xuống nhà , anh dành ngày hôm nay đi đến nốt những nhà người thân ở xa mà anh chưa qua thăm được . Nhìn phố xá con người có gì khác với 3 năm trước .Cũng là qua nhà họ hàng hỏi xem bố mẹ anh có đổi số điện thoại hay đang làm gì ở Sài Gòn.

Cả ngày chỉ có đi các nơi , nhưng những người họ hàng của Tuấn chỉ nói cũng biết việc bố mẹ ăn vào Sài Gòn và nghe nói là việc làm ăn của bố Tuấn , còn lại cũng không biết gì thêm .

Tối ấy , Tuấn về nhà khi đã gần 11 giờ đêm.

Lảo đảo bước vào phòng tắm , việc Tuấn muốn làm bây giờ là rửa mặt và đi tắm , cả ngày lượn lờ chắc bụi cũng đầy người rồi .Tuấn kéo chiệc khăn tắm , nhúng ướt trong chậu rồi đưa lên lau mặt , nước mát làm anh trở lên tỉnh táo hơn .

Thở dài 1 hơi rồi Tuấn bỏ khăn xuống , nhìn mình trong gương tuấn giật mình khi cả mặt anh đầy máu , nhìn xuống cái vật anh đang cầm trên tay , nó không phải khăn tắm mà là tấm da người đang vẫn còn đẫm máu , nhỏ từng giọt xuống nền phòng tắm từng tiếng tí tách.

Tuấn hoảng sợ quẳng nó qua 1 bên , lấy tay gạt làm chiếc gương trên tường rơi xuống vỡ tan , anh quay lại , trước mặt anh là một thân hình như của thằng bé cấp 2 . Toàn thân là máu , không , chính xác là nó chỉ là xương và cơ ,như mấy cái mô hình giải phẫu không có chút da nào trên người.

Hai con mắt thằng bé trợn lên nhìn vào Tuấn , tất nhiên là vậy , không có da thì cũng làm gì còn mí mắt .Tuấn hét lên lao thẳng ra ngoài , hất tung cánh cổng và cứ thế chạy ra đường . Ánh đèn pha chiếu đến làm lóa mắt Tuấn ,một chiếc xe máy phanh không kịp đâm thẳng vào anh . Tuấn ngã ra đường , mọi thứ mờ dần và anh ngất đi
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,180
Posts: 95738
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hiến Tế - Khuyết Danh

Postby tuvi » 05 Jul 2019

Chương 4

Tuấn thấy đau ê ẩm ở đầu , cố gắng quay đầu sang hai bên nhưng cổ Tuấn lúc này mỏi và người thì như tê đi .Mở mắt , Tuấn thấy mình đang ở trong bệnh viện , anh nhớ lại , chỉ nhớ hôm qua mình gặp chuyện gì đó trong nhà tắm , rồi lao ra ngoài bị xe đâm.

Tuấn cố gắng nhớ thêm là mình đã nhìn thấy cái gì , càng cố suy nghĩ thì đầu anh lại nhói đau lên .

A..Tuấn khẽ kêu lên rồi lấy tay lót dưới đầu , định ngồi dậy

– Anh tỉnh rồi đấy à , ăn sáng rồi chuyển bị đi khám nhé , giấy trong ngăn kéo tủ đầu giường của anh đấy

Chị y tá vừa nói vừa đưa thuốc cho những bệnh nhân khác cùng phòng

– Ai đưa anh vào đây vậy em , anh sống có 1 mình mà.

– Người dân thấy anh tai nạn thì gọi cấp cứu thôi , đến sáng nay thì có 1 anh khác qua , rồi sau đó có người nhà anh đến làm thủ tục cho anh nhập viện rồi.

– Ai nhỉ ? , Tuấn hỏi nhỏ.

Cùng lúc ấy Phong đi vào , tay xách cái túi có mấy hộp sữa và vài thứ lặt vặt khác , đặt túi đồ lên tủ , phong nói

“Thế mày nghĩ còn thằng nào vào đây thăm mày , tao tưởng mày đi luôn rồi chứ”.

Y tá thấy vậy cũng không xen vào câu chuyện của 2 người nữa, đưa nốt chỗ thuốc cho mấy giường ngoài rồi ra khỏi phòng.

– Tuấn ngồi dậy tựa lưng vào thành giường , hỏi : “Thế hôm qua mày gọi cấp cứu xong vào đây luôn à”

– Tao không rảnh , sáng nay qua nhà mày thì mấy bác trong ngõ bảo mày tai nạn vào viện từ đêm qua rồi , cũng may khu này có mỗi cái viện này gần nhất nên tao cũng hỏi ra được phòng mày nằm , cứ hỏi có thằng nào nhìn mặt ngu mà hôm qua bị xe đâm đưa vô đây là bác sĩ chỉ nhiệt tình lắm à”.

Phong vừa nói vừa cười như trêu thằng bạn , anh nói tiếp :

“Sáng tao qua nói là người nhà của mày , rồi lục điện thoại trong túi quần mày gọi cho bác mày đến làm thủ tục nhập viện với đóng viện phí rồi đấy , bác mày đang xuống dưới nhà đi mua đồ ăn cho mày rồi , tẹo ổng lên , nên thôi cái này tao dùng”.

Nói rồi Phong lục túi lấy hộp sữa rồi cắm ống hút uống ngon lành , kệ Tuấn nằm đấy nhìn mình.

Phong này , Tuấn vừa nói vừa nhìn về cuối phòng , như đang cố nhớ lại sự việc xảy ra với mình tối hôm qua , cũng may là chỉ bị đập mạnh đầu làm Tuấn ngất đi chứ không ảnh hưởng gì nhiều .Tuấn không phải vì tai nạn mà không nhớ rõ ràng , mà lý do chính là mọi việc quá nhanh và kinh dị làm Tuấn không biết nên nói sao.

– Tối qua tao thấy thằng bé trong vụ giết người lột da , tao chạy ra ngoài nên mới bị xe đâm như vậy.

– Ơ thế bùa của ông Lâm hết thiêng rồi à mà nó vào tận nhà nhát mày thế.

– Tao không rõ , tao thấy trong phòng tắm , lúc đấy cũng gần nửa đêm rồi , tao hoảng quá lao ra ngoài có nhìn đường xá gì đâu.

Ừ , Phong đặt hộp sữa xuống tủ :

”Hôm qua mấy thằng choai choai tông mày xong nó chạy mất luôn rồi , thấy bà Phúc hàng xóm mày nói mày hét ầm lên rồi lao vào xe người ta”.

Thôi thì số nó vậy thì phải chịu , Tuấn thở dài.

Lát sau người bác của Tuấn cũng lên đưa đồ ăn sáng cho anh , buổi chiều khám bác sĩ kết luận anh chỉ bị đập đầu mạnh mà ngất đi thôi , không có chấn thương nào nghiêm trọng nên ngay chiều tối hôm đấy Tuấn được xuất viện trở lại nhà.

Tuấn cảm ơn người bác và xin phép được để Phong đưa về , trên đường về Phong nói Tuấn nên qua ở cùng mình một hai hôm cho đến khi thầy Lâm tìm được cách giải quyết.

Tuấn nhận lời , bản thân anh tuy rèn luyện trong quân đội cũng khá lâu nhưng đụng những chuyện như vậy không sợ sao được , giờ về nhà sống có 1 mình mà vài cái vong nó lại hiện lên hù nữa thì chắc Tuấn không cần phải chạy ra ngoài cho tai nạn mà đứng tim chết luôn lúc đấy cũng nên.

Tối đấy 2 người ăn xong lại kéo nhau lên phòng của Phong ngồi nói chuyện về cái vấn đề ma ám mấy ngày nay của thằng Tuấn.

Phong nảy ra ý định :

– Hay tao kể cho thằng Tùng với mấy thằng kia nhé , biết đâu mấy thằng ngồi lại có cách giúp mày.

Tuấn xua tay :

– Thôi , phiền mình mày ngại lắm rồi , với cả chúng nó cũng không tin đâu , giờ chắc tao kiếm chỗ nào an toàn , tránh xa những chỗ có thể bị giết theo như mệnh của tao mà thầy Khả Lâm đã nói ngồi chờ thôi.

– Trốn đi đâu ?, mệnh Hỏa tránh xa lửa , mệnh Mộc , Thủy , Kim thì tránh rừng , cây cối với sông hồ dao kiếm , thế tao hỏi mày , mày mệnh Thổ thì mày định chạy đến chỗ nào không có đất ? , hay định bay ?.

Tuấn thấy cũng có lý , chả lẽ số mình đến đây là chịu chết , mà mấy đứa bé bị giết Tuấn cũng thấy gần hết rồi , vong con Phương quằn quại cụt hai tay bò trườn trong nghĩa địa , vong thằng nhỏ chết cháy treo lủng lẳng trên cột điện , gần đây nhất thì đứa bé bị lột da hiện hồn lên ngay trong phòng tắm của Tuấn.

Còn có một đứa , đứa trẻ bị chết đuối mà báo chí nói bị cá rỉa đứt đầu , nhưng Tuấn nghĩ là bị chặt đầu rồi ném xác xuống sông , cái đầu giờ này chắc đang trong tay một ông thầy tà nào đấy cùng với đôi tay đôi chân và bộ da kia , chờ nốt Tuấn đến để nộp mạng .

Nghĩ đến đây Tuấn chợt nhớ ra điều gì , quay sang hỏi Phong :

– Ông Lâm nói con quỷ Phi phi gì đó ghép từ xác người đúng không mày ,tay chân đầu da toàn của bọn con nít , tao to thế này thì lấy được cái gì ghép vừa mày nhỉ ?.

– Ờ , lấy tờ rym mày , ghép vào , người nhỏ mà hàng họ to thì chắc cũng được duyệt vào dạng hot boy trong giới ma quỷ .

Nói rồi Phong lăn ra cười sằng sặc , Tuấn cũng hơi thấy bực vì đang lo chuyện , hỏi thì lại bị trêu , nhưng anh cũng không nhịn được cười trước câu đùa của Phong :

– Bà già mày , tao đang hỏi thật .
– Mày qua hỏi ông Lâm ý , ông ý biết chuyện thì tức là ông ý biết luyện quỷ , mày hỏi tao tao trả lời thế éo nào được.

Tuấn đứng dậy kéo tay thằng Phong :

”Thế đi , tao cả mày qua nhà ông ý , hỏi cho nó rõ chứ tao sốt ruột lắm rồi” .

Rồi , từ từ tao mặc cái áo , Phong vừa nói vừa với cái áo khoác vắt trên ghế khoác vào.

Dắt xe ra khỏi cửa , Phong quay lại nhìn Tuấn nói :

”Không ổn rồi mày ơi , mấy hôm đi với mày hết xăng rồi , ra trạm xăng chỗ khu đô thị mới mua xăng đã”.

Đến nơi , Phong dắt xe vào mua xăng , Tuấn bước ra ngoài nhìn mấy dãy nhà gần đó .Khu đô thị này mới xây , chủ yếu là căn hộ chung cư dành cho người có thu nhập thấp , mấy chung cư quay mặt về một phía , giữa có cái sân bóng nhỏ .

Giờ mới là giờ vừa cơm tối xong , trên sân bóng có mấy đứa nhỏ đang chơi đá bóng ở đấy ,Tuấn nhớ hồi nhỏ cũng hay chơi đá bóng cùng đám trẻ con trong xóm , hồi đấy cái thế hệ 8x đời cuối như Tuấn không có bóng da đẹp như đám trẻ con bây giờ . Chỉ có trái bóng nhựa trắng có sọc xanh hay đỏ , nhẹ tênh mà đá mạnh là nó méo .

Mỗi lần vậy lại phải ngồi nắn cho nó phồng lại , cũng không có sân bóng , tụi trẻ kiếm 4 viên gạch về để mỗi đầu ngõ 2 viên làm khung thành , không có thì để luôn dép ra rồi cứ thế chân đất mà chạy nhảy đá bóng với nhau thôi .
Còn tị nạnh nhau cầu môn bên này to bên này nhỏ hơn , Tuấn nghĩ thế mà thấy nhớ tuổi thơ chơi đùa với đám bạn trong xóm không phải lo nghĩ gì , chứ không như bây giờ lúc nào cũng sợ bị ma ám nó hù chết lúc nào không biết .

Cách khu chung cư 1 con đường , bên này là khu nhà dân , không phải tối tăm như tầng trên nhà thầy Khả Lâm nhưng cũng không đèn cao áp sáng rõ khu sân chơi hay vườn hoa như bên kia , ánh đèn từ cửa sổ nhà dân hắt ra không đủ sáng những con hẻm nhỏ ,hình như ngõ ở đây không có đèn hay nó mới bị hỏng cũng nên.

Dảo mắt 1 lượt Tuấn nhìn thấy 1 bé gái đứng nép mình đầu hẻm , đang nhìn mấy bạn nam đá bóng phía bên khu chung cư . Tuấn bước qua đường , giờ này đường cũng vắng người qua lại .

Đến nơi anh mới nhìn rõ bé gái đấy khá xinh xắn , tóc tết 2 bên thành 2 đuôi sam nhỏ rồi cuộn lên buộc lại với cặp tóc trông khá là dễ thương .Thấy Tuấn đến cô bé ngước mắt lên nhìn Tuấn thay vì nhìn đám trẻ đang nô đùa ở sân bóng.

Tuấn ngồi xuống trước mặt cô bé và hỏi :

– Em thích chơi đá bóng à

– Vâng , nhưng chúng nó không cho em chơi cùng đâu , chúng nó bảo em là con gái , chúng nó không cho chơi
– Ừ , con gái chạy nhảy ngã ra đấy lại khóc nhè , em cũng làm sao mà đá được quả bóng nặng thế
– Nhưng mà em thích , anh chơi đá bóng với em đi.

Tuấn đứng lên xoa đầu cô bé , cười :

”Anh phải đi bây giờ rồi em , với cả anh cũng không có quả bóng nào cả , làm sao chơi với em được”.

Cô bé lùi lại đằng sau vài bước , cặp mắt long lanh vẫn không ngừng nhìn Tuấn rồi quay đầu sang một bên , Tuấn nghĩ chắc cô bé lại xem đám trẻ con bên kia đá bóng , anh định quay lưng đi nhưng có điều gì đó không ổn.
Con bé con cứ quay đầu sang một bên như thế , từ từ .Tuấn thấy phần da ở cổ cô bé xoắn lại với nhau ,có tiếng rắc nhỏ như lúc người ta bẻ gãy miếng nhựa .

Đó là tiếng xương bị vặn gãy , Tuấn biết thế vì ngay lúc này đây đầu cô bé đã quay hết ra đằng sau , Tuấn có thể nhìn thấy hết cái cảnh ghê rợn ấy , anh định bỏ chạy về phía trạm xăng thì bất ngờ cô bé đưa 2 tay lên cầm lấy 2 bím tóc của mình giật mạnh.

Cái đầu đứt khỏi cổ , Tuấn thấy thứ gì văng lên mặt , văng cả lên bức tường cạnh đấy , Tuấn nhận ra đó là máu . Giờ trước mặt Tuấn là đứa bé gái không đầu 2 tay đang cầm 2 cái bím tóc đuôi sam , cái đầu thì lủng lẳng ở dưới , nó xoay cái đầu lại về phía Tuấn , máu vẫn chảy từ phần cổ bị đứt .

Khuân mặt nó giờ không còn đáng yêu như cách đây chỉ mấy phút , mà giờ 2 hốc mắt trũng sâu như người mất ngủ nhiều ngày , cái miệng bị rách lên gần đến tai và trong miệng thì đầy răng nhọn mọc lung tung chìa cả ra ngoài .Cái đầu cười 1 cách ma quái và nói với Tuấn 1 câu chỉ đủ nghe :

Bóng đây anh , chơi cùng em đi …

Tuấn hết chịu nổi quay lưng chạy về phía trạm xăng , vừa chạy tim vừa đập liên tục , mồ hôi toát ra trên trán . Lúc đấy Phong cũng dắt xe ra đang phân bua :

“Xin lỗi mày , đông người đổ xăng quá nên tao chờ hơi lâu , lên xe đi”.

Tuấn đứng thở hổn hển :

“Đi , biến khỏi đây càng nhanh càng tốt”.

Nhìn sắc mặt tái dại của Tuấn Phong cũng đoán ra được vừa có chuyện gì , anh không hỏi gì thêm mà nổ máy đi đưa Tuấn đi luôn , 2 người đến nhà thầy Khả Lâm …
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,180
Posts: 95738
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hiến Tế - Khuyết Danh

Postby tuvi » 05 Jul 2019

Chương 5

Qua đến nhà thầy Lâm , Phong gọi cửa :

Thầy Lâm , thầy có nhà không thầy , con Phong đây.

Ông lâm từ trong nhà đi ra , vừa mở cửa vừa nói :

”Hai cậu lại qua có chuyện gì thế , vào nhà đi tôi cũng có chuyện muốn nói với 2 cậu”.

Hai người ngồi xuống bàn , ông Lâm đi vào phòng trong 1 lúc rồi cầm ra 1 cái ấm nhỏ và mấy cái cốc , loại cốc bằng thủy tinh nhỏ nhỏ mà người ta hay dùng bán ở hàng trà đá.

– Hai cậu uống nước đi , tôi mới pha cho ấm trà , tôi già rồi khó ngủ , pha cho 2 cậu thôi chứ tôi không uống.

– Vâng , bọn con xin thầy.

Hai người uống ngụm trà cho phải phép rồi Tuấn mở lời trước

– Thưa thầy , hôm nay con muốn qua hỏi thầy có 2 việc , 1 là hôm qua con có gặp một cái vong trong nhà tắm , làm con chạy ra khỏi nhà tai nạn nằm mất cả ngày hôm nay , vừa rồi trên đường đến đây con lại bị 1 cái vong nữa dọa.
Phong chen vào :

”Gì , lại nữa à”.

Thầy Khả Lâm thở dài

– Vậy là những vong linh đấy quá mạnh , oán hận chất chứa ,bùa của tôi cũng không giúp được cậu .

– Không còn cách nào sao thầy – Tuấn hối thúc.

– Tạm thời cậu cứ ở nhà tôi đi đã , uống ngụm nước đi cho tỉnh , cả cậu Phong nữa

2 người cầm cốc nước lên uống , nhìn cả 2 một lúc xong ông Lâm hỏi lại

– Thế việc thứ 2 cậu muốn hỏi là chuyện gì ?

Tuấn đặt cốc trà xuống :

“Con muốn hỏi loại quỷ mà thấy nhắc đến người ta luyện để làm gì và luyện thế nào vậy thầy”.

Ông Lâm tựa lưng ra sau ghế :

”Cậu thích nghe thì tôi nói , quỷ đấy là Phi Krahang , là loại quỷ đại ác của người Thái chúng tôi …”

Phi Krahang giống như Cương Thi của người Tàu , Cương Thi là mượn vong hồn các loại ngạ quỷ , thứ hồn ma lang thang nhập vào xác người chết để gọi người đó sống lại.

Ngày xưa các pháp sư dùng cách này để giữ thi thể người chêt nơi biên ải không bị thối rữa còn đưa về cho người thân nhìn mặt lần cuối , đấy là tôi nghe kể vậy , còn Krahang nó là loại quỷ có ma lực siêu phàm , thân xác 1 người không thể chịu nổi , sẽ hỏng ngay.

Nên người ta mới nghĩ đến cách tạo ra cái xác cho nó từ năm người khác mệnh , mượn ngũ hành mà khắc chế nó , nhưng 5 người cũng phải hợp tuổi để quỷ hồn Krahang có thể sống trong thân xác chắp vá đấy.

Còn cách tạo ra nó , mọi bộ phận phải lấy khi nạn nhân đều còn sống , nghĩa là không được giết người đó rồi với chặt tay chân .

Với mệnh thủy , vật cần lấy là cái đầu , dìm nạn nhân xuống nước mà chặt đầu trước khi người ấy bị chết vì sặc nước ,nên phải làm thật nhanh và vết cắt phải gọn.

Kẻ mệnh hỏa thì chặt lấy đôi chân rồi treo lên cột mà tẩm xăng đốt , bị thiêu chết trước khi bị mất máu mà chết , với người mệnh kim cũng vậy , chặt tay rồi mới chém chết.

Bất hạnh nhất là kẻ có mệnh mộc , thường thì người ta trói lên một miếng gỗ , không thì có thể là gốc cây , rồi lấy dao rạch từ đỉnh đầu xuống hết người , cầm tấm da mà kéo mạnh cho nó bung khỏi người , phải lột hết da trước khi kẻ đó chết , việc này cũng khó , nhưng nếu không run tay thì vẫn làm được.

Tuấn chết lặng trước lời kể về những hành động man rợ mà ông Lâm bình thản kể như nói chuyện về 1 việc hết sức bình thường . Bất giác anh đứng lên , nhìn ông Lâm như tra hỏi

– Khoan đã , sao thầy có thể biết rõ như vậy ?

– Thì tôi làm mà , nói rồi gã thầy bùa cười khẩy.

Tuấn nghe câu đấy cảm thấy choáng váng , anh chống tay xuống mặt bàn cố giữ cho mình đứng vững , quay sang nhìn Phong , mải nghe chuyện nãy giờ Tuấn không nhận ra Phong đã gục xuống ngủ từ lúc nào.

Cả người Tuấn đổ gục xuống mặt bàn , hất tung cả bộ ấm nước xuống đất , trước khi lịm đi anh còn nghe tiếng ông Lâm nói với mình :

”Còn mệnh Thổ tôi để cậu tự cảm nhận nhé”.

Khi tỉnh lại, Tuấn thấy mình nằm trong 1 căn phòng có trần hơi vát , Tuấn nghĩ chắc là tầng trên cùng sát với mái nhà , trần nhà tương đối thấp , chỉ có 1 ô cửa sổ đối diện chỗ anh ngồi , bên phải Tuấn là Phong đang ngồi tựa lưng vào tường bên kia , vẫn còn đang ngủ.

Tuấn định lao qua lay thằng bạn dậy thì bị giật mạnh lại bởi tay trái anh đã bị xích chặt lại , đầu kia của sợi xích chôn chặt trong tường nhà.

Tuấn gào lên : “Phong , mày chết chưa đấy , dậy đi”

Cái gì , Phong chống 1 tay xuống ngồi thẳng dậy , định đưa tay kia lên dụi mắt thì cũng như Tuấn , 1 bên tay cũng bị xích lại , Phong ngạc nhiên :

– Cái gì đây , sao tao lại bị xích ở đây , mà đây là chỗ nào ?.

– Lão Lâm cho 2 thằng mình uống thuốc ngủ rồi quẳng vào đây , tao cũng mới tỉnh

2 người nhìn quanh căn phòng 1 vòng , giữa phòng còn có 1 cái bàn trên đó có 1 cái lư hương , vài bức tượng cổ , bênh cạnh là cái giá gỗ treo mấy cái rìu , vài con dao và cả dây xích lung tung , trông y hệt như tầng hầm của 1 kẻ giết người bệnh hoạn trong những bộ phim kinh dị.

Ít ra còn được cái cửa sổ , nhưng cũng đã đóng cửa kính và chốt lại , nhìn qua đó dưới ánh trang Tuấn có thể thấy bức tường hông nhà bên cạnh , còn lại phòng quá tối Tuấn không thể nhìn thấy gì rõ hơn.

Phong hỏi :

– Sao lão ý lại đánh thuốc mê tao với mày rồi trói lại làm gì

– Mẹ mày , người quen mày nói đấy , lão ấy nói ...lão ấy là người làm những chuyện này , từ luyện ma quỷ đên giết mấy đứa kia .

Phong thẫn thờ 1 lúc rồi gào lên

“Có ai không”.

Cánh cửa bật mở , bóng 1 người đi vào rồi đóng lại ngay , đèn bật lên , sau khi nheo mắt lại vì ánh sáng bất ngờ , cả 2 nhận ra đó là lão Khả Lâm.

– Tỉnh rồi cơ à , vất vả lắm tôi mới lôi 2 cậu từ dưới nhà lên trên đây được.

Ông định làm gì , Phong quát lên vào mặt lão

Đáp lại thái độ đấy ông Lâm chỉ bình thản kéo cái ghế ra ngồi trước mặt hai người :

“Cậu Phong , tôi chả định làm gì cậu cả , tại cậu quen người này lên tôi đành phải bắt cả cậu luôn , cảm ơn cậu đã vô tình đưa hắn đến đây , tôi đỡ phải dàn xếp bắt cóc , dù gì thì dụ dỗ một đứa bé cũng dễ hơn là với anh chàng to xác thế này”.

Tuấn giật mạnh tay bị xích , nhưng cái dây quá chắc Tuấn không thể làm gì hơn , anh tựa người vào tường :

– Thế rốt cuộc ông là người đứng sau chuyện này chứ gì , thế sao phải bắt cả thằng Phong , ông cần người như tôi cơ mà

Lão Khả Lâm chậm rãi trả lời

– Thế giờ để nó yên nó không thấy cậu đến nhà tôi tìm , rồi báo công an thì tôi bị bắt à , giết 1 người hay giết nhiều người thì cũng là giết người, đâu khác gì nhau nhiều lắm.

Lão Khả Lâm nói tiếp

– Tôi làm tấm bùa trên lưng cậu để tránh cậu bị cái những vong kia hại chết , uổng công tôi tìm người khác , giờ đến lúc tôi cho cậu đi gặp chúng nó rồi , ân oán gì thì xuống đấy mà giải quyết với nhau nhé.

Nói xong tay thầy bùa đứng đậy đi ra ngoài và đóng cửa , trước khi ra khỏi phòng lão quay lại nói :

“À quên , đây là phòng có cách âm , giờ cũng gần 1 giờ sáng rồi , 2 thằng có gào thế nào cũng không có ai nghe đâu , giữ sức đi mà còn chết làm ma khỏe mạnh”.

Cửa đóng lại , Phong quay sang nhìn Tuấn :

– Tuấn , tao xin lỗi mày.

– Lỗi mẹ gì , mày lo mà tìm cách thoát đi , không tao giết mày luôn chứ không phải đợi lão già kia đâu.

Nói vậy thôi chứ Tuấn không thể trách Phong được , Phong cũng không thể ngờ được mọi chuyện lại đến nước này. Lúc sau lão Khả Lâm đi lên cầm theo 1 cái túi vải ,đổ ra bàn .

Đó là đôi tay , chân , cái đầu và bộ da của những nạn nhân xấu số khác , vẫn còn khá mới , chắc đã được ướp tẩm bảo quản gì đó để không bị nát rữa.

Phong bịt miệng quay mặt đi như sắp nôn , phần Tuấn chắc bị vong dọa nhiều rồi nên cũng cảm thấy không hoảng sợ lắm. Trong túi còn có 1 cuộn chỉ đỏ .

Lão Khả Lâm cầm cuộn chỉ lên vào bắt đầu xâu kim vào , khâu từng bộ phận vào tấm da cho thành hình người . Lão vừa làm vừa nói

“Thổ là đất , đất là nơi chứa đựng những cái khác , cây mọc từ đất , nước chảy trên mặt đất , kim loại cũng từ lòng đất luyện mà ra , lửa cũng chỉ cháy trên mặt đất thôi , cậu là người có cái bản mệnh giữ sự sống cho các mệnh khác , nên tôi chỉ cần trái tim và máu của cậu để hồi sinh cho cái xác này”.

“Đồ kinh tởm” – Phong nói .

Lão Khả Lâm đứng dậy , đi về phía Phong rồi ngồi xuống , khoảng cách đủ xa để Phong không làm gì được .

Lão nói :

”Tôi biết cậu không thích nhìn những điều này , vậy tôi không ép cậu phải xem”.

Nói rồi bất ngờ lão cho tay vào túi áo rút ra 1 con dao nhỏ nhưng dài và đâm thẳng vào cổ Phong , xoay ngang con dao và rạch sang 2 bên .

Tuấn thấy vậy hét lên gọi tên Phong , còn Phong chỉ ú ớ đưa 2 tay lên gì chặt tay lão thầy bùa , máu theo con dao chảy xuống nền nhà , được một lúc thì Phong buông tay ra đổ gục xuống đất chết hẳn.

Tuấn chửi loạn lên

“Thằng chó , tao sẽ giết mày , dù tao có chết , tao cũng sẽ tìm đến mày”.

Lão Khả Lâm lau con dao vào áo rồi đi ra tiếp tục công việc :

“Rồi tí cậu cũng chết thôi , cậu đến đây hỏi chuyện , vậy trước khi chết tôi kể chuyện cho cậu nghe nghe , cái chuyện hồi tôi còn thanh niên , sống bên đất Thái …”
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,180
Posts: 95738
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Hiến Tế - Khuyết Danh

Postby tuvi » 05 Jul 2019

Chương 6

Lão Khả Lâm chậm rãi nói , vừa nói vừa làm việc mà không thèm quay lại nhìn Tuấn :

“Hồi đó tôi là một đứa trẻ nghèo , lên 8 tuổi thì trong một lần đi rừng bị lạc đường , một pháp sư tìm thấy tôi lạc trong rừng khi đã lả đi vì nhịn đói gần 3 ngày , không kiếm được gì bỏ bụng.

Người ấy đưa tôi về nơi ông ta sống cũng ở ven khu rừng đó và nhận nuôi , sau này ông ta trở thành sư phụ tôi.
Đã nhiều lần tôi xin sư phụ đi tìm lại gia đình , nhưng bản làng cũ đã bị bỏ hoang , năm ấy nước lũ về mọi thứ tan hoang cả , tôi cũng không còn gặp lại gia đình nữa cho đến tận bây giờ .”

Lão Khả Lâm ngưng lại một chút , thở dài và tiếp tục câu chuyện …

“Tôi ở với thầy , vừa giúp việc vặt vừa học làm phép ,cúng vong làm lễ , đến khi tôi có thể phụ việc được thì có thể theo thầy tôi xuống những ngôi làng gần đó , nhà nào có người ốm nhờ cúng trục vong hay có người muốn xem địa lý xây nhà mở quán thì đến làm .

Cuộc sống vẫn chỉ nghèo khó như vậy , nhiều lúc tôi tự hỏi tại sao là một pháp sư cũng cao tay mà sư phụ tôi lại chỉ làm những việc như vậy . Tôi biết ông thừa khả năng để nhận những việc yểm bùa , trấn của cải . Những tay gian thương buôn bán muốn hại đối thủ làm ăn lụi bại có thể nhờ làm bùa yểm , hay luyện nuôi ngải , ngải cầu tài , ngải hộ thân , những thứ đấy bán cũng không phải là ít tiền ..

Nhưng mỗi lần tôi nhắc đến việc đấy ông chỉ gạt đi ,ông nói đấy là thứ tà thuật , là pháp sư không nên theo con đường đó . Tôi cũng lén học luyện ngải ,năm tôi lên 17 , sau một chuyến đi rừng cả tháng trời khổ cực , cuối cùng tôi cũng mang về được loại cây mà người ta gọi là Huyết Quả Ngải.

Tôi khổ cực như vậy , mang trồng nó lén lút ở sân sau nhà , vậy mà ông ấy biết được , hủy hoại nó còn đuổi tôi đi . Từ ngày đó tôi lang thang khắp nơi , làm mọi nghề kiếm sống và vẫn chuyên tâm tìm học về tà thuật , cho đến khi lạc sang đây và ở lại đây vừa làm vừa tìm người dạy bùa.

Quả thật ngày trước tôi nghĩ , Thái Lan là vùng đất của tà thuật và luyện ngải , nhưng tôi đã nhầm . Những thầy pháp hay còn gọi là thầy mo ở vùng núi phía bắc nơi đây cũng cao tay không thua kém bất kì một pháp sư giỏi nhất nào trên đất Thái , chỉ là họ ở ẩn trong các bản làng rừng sâu , rất ít khi truyền lại thuật của mình cho người khác .
Bản thân tôi phải rất khổ cực , ở lại vùng núi nhiều ngày , sống trong bản , ăn ở cùng dân bản mới học được thêm những thuật pháp đấy. Vô tình tôi gặp được một già làng , người đã cho tôi biết bí mật về việc gọi vong hồn người chết mà ở đây rất phổ biến nhưng lại xa lạ với các pháp sư ở Thái .

Cùng với hiểu biết về ma quỷ của đất nước mình , tôi đã nghĩ ra cách để gọi vong Phi Krahang sống lại nhập vào xác người , tôi đã thử nhiều lần nhưng đều thất bại , duy có lần này với xác 5 người chứ không phải một , tôi tin sẽ gọi được nó lên .”

Tuấn nhìn lão Khả Lâm đầy tức giận :

“Vậy đây không phải năm người đầu tiên , ông đã giết những người khác trước đó để thử nghiệm cho thứ tà thuật kinh tởm này , ông là ác quỷ , không có một con người nào có thể máu lạnh và man rợ như ông được”.

Lão Khả Lâm vẫn quay lại nhìn Tuấn , bình thản nói tiếp

“Thành công nào chả phải có những bước thử nghiệm , tôi không làm người khác cũng sẽ làm điều này , gọi được loại vong linh này lên nó sẽ giúp tôi tăng cường pháp lực rất nhiều . Giống như nuôi ngải vậy , nhưng đây là một con ngải đặc biệt , nó có linh hồn và sự tà ác không loài ngải nào sánh bằng .Huyết Ngải sống bằng máu người , còn nó ăn cả linh hồn con người để sống.

Làm chủ được nó rồi tôi có thể quay lại Thái Lan , tìm người thầy đã đuổi tôi đi ngày xưa , nói cho ông ta biết rằng tà thuật mới là thứ pháp thuật mạnh nhất , mạnh hơn cả những pháp lực mà ông ta có được .

Cậu hãy hãnh diện vì trở thành một phần của nó , tôi khâu cái xác xong rồi đây , giờ là máu và tim của cậu cho nó hồi sinh , cậu muốn nói gì nữa không ?”.

Tuấn bất lực chống tay xuống , tay kia giật sợi xích nhưng không thay đổi được gì , nhìn sang Phong đã chết và nằm im không động tĩnh .Tuấn cúi đầu xuống nói một mình

“Minh , anh xin lỗi vì anh làm em phải chết , em mất rồi vẫn cố bảo vệ anh nhưng anh không làm gì giúp em được , tha lỗi cho anh , khi đến gặp em anh sẽ đền bù những gì trước đây , anh sẽ chăm sóc em thật tốt”.

Lão Khả Lâm đứng dậy , đi ra chỗ treo dây xích cùng với đống dao kiếm lấy xuống một chiếc rìu cán dài , đi đến chỗ Tuấn . Lão quay mặt sau của lưỡi rìu lại , đập vào phía Tuấn.

Với phản xạ của một người lính trong quân đội , anh né được và tay kia chộp lấy phần cán rìu .Tuấn định đứng dậy nhưng sợi xích quá ngắn , anh chỉ có thể ẩn lưỡi rìu về phía lão Khả Lâm.

Một ông lão không thể chống lại sức khỏe của 1 người thanh niên , đây lại là một người lính trong quân đội , lào lùi lại cố giằng lấy cái rìu , bất ngờ lão dùng chân đạp thẳng vào mặt Tuấn . Anh nới lỏng tay và chỉ chờ vậy lão Khả Lâm giật mạnh chiếc rìu ra , dùng phần thép phía sau lưỡi rìu đập thẳng vào đầu Tuấn.

Cốp , Tuấn gục xuống , anh không chết nhưng đủ choáng để nằm im và không thể phản ứng gì nữa. Lão Khả Lâm vứt cái rìu sang 1 bên , rút con dao vừa đâm chết Phong ra , rạch ở tay kia tuấn 1 đường và hứng máu chảy vào một chiếc cốc.

Khi lão cầm cái cốc máu đấy đổ xuống thân thể cái xác kia nó giật lên từng hồi và bất ngờ ngồi dậy

“Thành công , ta thành công rồi , giờ ta là pháp sư có sức mạnh nhất ở đây”.

Tuấn vẫn chưa hết choáng . Anh nhìn thấy cái xác từ từ quay lại nhìn mình. Lão Khả Lâm lên tiếng :

”giờ nó sẽ ăn hết đám linh hồn kia , còn tim cậu ta muốn nó tự giết cậu rồi moi ra , phải có tim cậu nó mới sống được , không sẽ chết nhanh thôi”.

Thật vậy , Tuấn thấy có bóng những vong linh mà anh từng gặp , cái vong con phương cụt tay , vong thằng bé chết cháy , đứa bị lột da và cả cái vong không đầu nữa .

Lần lượt bị cái xác quái dị kia kéo đến như có lực hút vô hình rồi nó ăn sống từng cái một . Tuấn cố lết về phía sau , dường như anh đã an phận cho cái chết của mình .Bất ngờ Tuấn thấy Minh đứng cạnh mình.

Vong hồn cậu bé nhìn anh trai rồi nói :

“Em đến đón anh đi cùng với em”.

Tuấn sửng sốt , nhìn vong hồn em trai mình , Tuấn không biết do mình bị đập mạnh vào đầu và mất máu khi bị rạch tay hay là con người ta gần chết có thể thấy được thế giới bên kia . Bất ngờ cái xác quay lại , nó đi về phía Tuấn , nhưng hình như đang nhắm vào Minh.

Hình như nó muốn ăn vong hồn em cậu trước – Lão Khả Lâm nói.

Tuấn hoảng hốt , chống bên tay bị cắt đầy máu xuống sàn , trong lúc rối loạn anh thấy cái rìu mà lão Khả Lâm vứt gần đấy . Tuấn cầm lấy , nhìn vong hồn em trai mình đang lùi lại vì sợ , rồi lại quay ra nhìn lão Khả Lâm đầy hận thù.
Bất chợt Tuấn hét lớn :

- "Em tao phải tòn tại cho dù nó chỉ là một vong hồn nhưng nó còn đáng sống hơn loại ác quỷ mang hình dáng con người như mày . Mẹ kiếp ... mày mới là kẻ không đáng để tồn tại ".

Tuấn giơ cái rìu lên và chém mạnh xuống cổ tay bị xích , tiếng xương gãy vang lên răng rắc , máu bắn ra .
Lão Khả Lâm kinh sợ vì không ngờ Tuấn dám làm vậy , thêm 1 lần chém nữa , 1 lần nữa , đến lần thứ tư thì bàn tay Tuấn đứt rời hẳn . Tuấn đứng dậy lao vào Khả Lâm và bổ nhiều nhát liên tục vào đầu , vào ngực lão.

Khả Lâm chết ngay lúc ấy.

Đang điên loạn Tuấn nghe thấy tiếng em trai mình kêu cứu , cái xác kia đã vật nó xuống sàn nhà sát bên khung cửa sổ , Tuấn quăng cái rìu lại đấy , lao về phía cái xác. Anh ôm lấy nó nhưng lao quá nhanh lên mất đà đập vào cửa sổ , cửa kính vỡ ra và cả 2 rơi từ đấy xuống mặt đường bên dưới.

Ánh đèn nhà bên cạnh sáng lên , 15 phút sau xe cảnh sát và cứu thương có mặt.

Sáng hôm sau cảnh sát kết luận Tuấn chết vì ngã từ trên cao xuống kết hợp với đa chấn thương , mất một bên bàn tay trái. Căn nhà bị niêm phong , xác của Phong và lão Khả Lâm cũng được đưa ra ngoài.

Dưới sân 2 nhân viên khám nghiệm hiện trường vừa bê cái xác chắp vá đấy đặt vào túi nhựa , nó đã nằm im và lạnh cóng. 2 người nhìn nhau

– Phát bệnh ,cả đời làm giám định pháp y thấy những vụ xe cán chết , chặt xác mà tôi chưa thấy cái nào như này ông ạ

– Nhìn chả đâu với đâu , thân thể không cân xứng , nội tạng không thấy.

– Thôi lấy con dao cắt mất sợi chỉ mắc ở nó ra rồi vác vào xe đi , nhìn tởm quá.

Anh nhân viên khám nghiệm làm theo lời đồng nghiệp , cầm con dao cắt nhưng sợi chỉ hơi dai khiến anh phải ghì mạnh lưỡi dao , bất chợt sợi chỉ đứt làm anh trượt tay cứa con dao vào đầu ngón tay , máu giỏ xuống 1 ,2 giọt vào bàn tay cái xác.

“Ôi mẹ nó” – anh ta kêu lên rồi đứng dậy, 2 người kéo túi nhựa rồi mang cái xác vào thùng xe.

Cạch , cửa xe đóng lại , cái xác chắp vá nằm trong túi nhựa chờ mang đi khám nghiệm , tài xế nổ máy và bắt đầu đi , với công việc hằng ngày , người tài xế cũng không quan tâm đến việc anh đang chở cái xác gì , xác nào cũng như nhau thôi , cũng như anh không biết rằng ở thùng xe , nơi những giọt máu nhỏ vào bàn tay cái xác , những ngón tay nó đang dần co lại ….

Hết
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,180
Posts: 95738
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong


Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 12 guests