LỜI KẾT
“Không.” Rath nói, “vị trí này không dành cho tôi.”
“Cậu đang làm trái tim tôi tan vỡ đây nhóc.” Barrons vừa nói vừa đặt bàn tay to bè lên ngực như để chứng minh. Nó chả chứng minh được cái khỉ gì cả.
“Tôi không phải cớm.” Rath nói.
“Vớ vẩn.”
“Tôi đã từng là cớm.”
“Một sĩ quan tuyệt vời.”
“Một sĩ quan phải có niềm tin.”
“Vào cái gì?”
“Vào luật pháp, vào thể chế. Tôi thì không, không thể, không phải một cái thể chế như thế này, một dạng pháp luật coi một đứa nhỏ mười sáu tuổi là người lớn, một dạng pháp luật thả những thằng khốn như Preacher ra ngoài săn lùng và sát hại phụ nữ. Chết tiệt! Ngay cả mụ phù thủy già Malroy cũng có thể chống án được đây.”
“Nếu…”
“Không, chẳng có chữ nếu ở đây đâu. Đây là cuộc đời và chúng ta không thể sống bằng chữ nếu…”
“Nghe cậu nói kìa.”
“Phải.”
“Ừ thì.” Barrons ngả người ra phía sau và dang rộng đôi tay. Nhìn qua cửa sổ phía sau, Rath có thể nhìn thấy đám chim bồ câu bay qua bay lại.
“Grout đã đỡ non và xanh hơn rồi đây.” Rath đùa.
“Grout đã vắng mặt không phép kể từ sau vụ con mụ già ở Connecticut. Mụ ấy suýt chết đây. Tôi không nghĩ thằng nhỏ sẽ quay lại ngành đâu, hình như chuyển sang bên an ninh rồi, ở New Hampshire thì phải.”
Rath gật đầu, chẳng lấy gì làm ngạc nhiên.
“Sonja cũng gần chín rồi.”
“Tôi nói gì cậu cũng không vào tai nhỉ, nhóc?” Barrons nói.
“Biết rồi còn hỏi. Ông có thể rủ tôi xuống Bahamas câu cá. Tôi muốn học câu cá bằng ruồi.”
“Cậu đã sẵn sàng chưa nhóc? Sống cuộc đời của một lão già về hưu?”
“Sẵn sàng!” Quả thực như vậy. Rath cần phải đến một vùng đất mới, đến nơi mà anh chưa bao giờ đi qua, một nơi nào đó đầy nắng và gió, một nơi nào đó anh có thể thả lỏng và điều chỉnh tâm tình để khi trở lại anh có thể tập trung vào điều quan trọng nhất - Ned Preacher.
“Tôi cứ tưởng cậu đang hẹn hò cơ mà?” Barrons hỏi.
“À vụ đó thì… ờ… tôi chưa sẵn sàng.”
“Cậu đã nói cho cô ấy biết chưa?”
“Chưa… dù cô ấy đã gọi đôi lần.”
“Và cậu chảnh, không thèm gọi lại?”
“Chưa, không phải là không.”
“Cậu nên gọi đi!”
“Cô ấy có xem thời sự mà, kiểu gì cũng biết tôi đang bận vụ này.”
“Gọi đi nhóc con!”
“Ờm. Được. Vậy là chốt nhé, tôi cần một chuyến đi nghỉ.”
“Tôi sẽ lên kế hoạch, mùa xuân tốt cho xương khớp, nhất là tháng ba. Tầm đó là phù hợp nhất với tôi, cậu chờ được lâu vậy không nhóc?”
“Được chứ.” Rath nói. “Kèo này tôi nhận nhé, lão già. Mà tìm được địa chỉ đó chưa?”
Barrons cau mày. “Có thể, nhưng tôi sẽ không làm, cậu phải tránh xa hắn ra.”
“Tôi chỉ muốn chắc chắn thôi, để ý hắn một chút.”
“Cậu không thể theo hắn cả đời được đâu.”
“Tôi chỉ cần cái địa chỉ thôi.”
“Xem trong hồ sơ ấy!” Barrons nói.
“Hồ sơ của đám tội phạm xâm hại tình dục ở Vermont đều có thể cung cấp tên thị trấn cư trú, nhưng không có địa chỉ cụ thể. Điều này cần phải thay đổi. Người dân cần một địa chỉ chính xác để đề phòng, không phải một thứ chung chung như vậy.”
“Cậu là một điều tra viên, là một thám tử, cậu sẽ tìm ra được. Nhóc, tôi là bạn cậu, tôi sẽ không đẩy cậu xuống cái vực sâu đó đâu.”
Rath nhún vai. “Vậy tháng ba nhé.”
“Cấm cao su đây!”
Rath lái xe về nhà trong tâm trạng vui vẻ. Trời thật xanh, tuyết mới thật trắng, sáng lên lấp lánh trong ánh nắng. Hôm nay là một ngày tháng mười hai tuyệt đẹp. Điện thoại của anh rung lên.
“A lô.” Anh nói.
“Cô gái của tao thế nào?” Đầu dây bên kia vang lên giọng của một người đàn ông.
“Xin lỗi?”
“Tao bảo là 'cô gái của tao thế nào?’”
“Anh là ai?”
“Đừng nói là mày không nhận ra nhé!”
Rath đang định gác máy thì nghe thấy tiếng cười từ đầu dấy bên kia. Kinh tởm và vô hồn. Anh cứng đờ, mặt trắng bệch không còn chút máu.
Tiếng cười lại vang lên.
Preacher.Rath gác máy và dừng xe, bước ra đứng trên cánh đồng, đi theo mấy ụ tuyết, tựa lưng vào một cây sồi cô độc giữa cánh đồng băng.
Điện thoại lại vang lên. Anh mặc kệ.
Điện thoại rung lên lần nữa. Anh vẫn mặc kệ.
Rath chưa sẵn sàng. Anh đã từng tưởng tượng ra vô số viễn cảnh trong đầu nhưng chưa bao giờ nghĩ rằng Preacher sẽ gọi cho anh. Tất cả đều là những cảnh anh săn đuổi Preacher, làm hắn bất ngờ, biến thành địa ngục của đời hắn. Nhưng giờ đây. Hắn ở trong tối, anh ở ngoài sáng. Anh chưa sẵn sàng. Người nắm thế chủ động phải là anh.
Điện thoại vang lên, anh ấn từ chối và bước về chỗ chiếc Scout. Anh muốn về nhà.
Bước vào trong nhà, anh đặt điện thoại lên bàn, lấy thêm một chai whisky Scotland và cái li đế dày.
Điện thoại bàn đổ chuông.
Rath nhảy dựng lên và nhìn chằm chằm vào điện thoại.
Nó đổ chuông, đổ chuông, đổ chuông liên tục. Anh tắt hộp thư thoại.
Điện thoại vẫn cứ reo.
Không thể nào là hắn được. Điện thoại bàn của anh là số riêng, không được liệt kê trong danh bạ. Hắn không thể nào có được số này.
Điện thoại vẫn reo.
Rath vồ lấy điện thoại và hét lên. “Nghe này thằng khốn, tao sẽ tìm ra mày và…”
“Đừng bao giờ cúp máy như vậy.” Hắn nói, giọng lạnh lẽo và vô cảm.
“Mày nghĩ mày đang…”
“Tao hỏi mày một câu 'Cô gái của tao thế nào?’”
“Chờ đến lúc tao tìm ra mày…”
Tiếng cười lại vang lên. “Mày? Tìm ra tao? Tao tìm ra mày trước rồi nhãi. Trả lời tao. Cô. Gái. Của. Tao. Thế. Nào?”
“Cô gái nào?”
“Cô gái của tao!”
“Ai?”
“Rachel.”
Tim anh như ngừng đập, máu dường như đông cứng.
“Mày không xứng đáng gọi tên con gái tao.”
“Con gái mày? Đừng làm tao cười. Mày đã bao giờ tự hỏi tại sao tao quay lại nhà chị mày chưa?”
Rath muốn cúp máy nhưng anh nghe loáng thoáng một âm thanh quen thuộc, anh có thể thu hẹp phạm vi tìm kiếm Preacher xuống nhờ nó.
“Sao?” Preacher hỏi
“Tao biết tại sao mày quay lại.” Rath nhấp một ngụm rượu. Âm thanh đó là gì nhỉ? Tập trung, tập trung, anh tự nhắc nhở bản thân. Tập trung vào những gì cần nghe, lờ hắn đi.
“Không, đó không phải là lý do. Đó là việc tao quay lại để làm, nhưng tại sao tao phải quay lại để làm điều đó? Hả? Tại sao?”
“Mày là một con quỷ.”
“Nói cho tao điều gì đó tao không biết đi, Frank.”
Rath cảm thấy kinh tởm khi tên mình vang lên qua miệng hắn.
“Mày có thể làm phép tính đúng không Frank? Những phép tính đơn giản.”
Rath không nói gì, lắng nghe. Âm thanh văng vẳng xung quanh thật quen thuộc nhưng anh không thể nhớ ra mình đã nghe thấy nó ở đâu.
“Có một vài phép tính cần làm đây. Tao đã rời Vermont trong bao lâu?”
Âm thanh vang vọng trên nền trở nên rõ ràng hơn khi Preacher di chuyển. Một tiếng gì đó như tiếng cào.
“Thôi tao nói hộ cho, mười sáu tháng nhé.”
Không phải tiếng cào… gần như là tiếng…
“Và, Rachel bao nhiêu tuổi?” Preacher nói.
Rath bị câu hỏi này thu hút, sống lưng anh lạnh toát và cứng ngắc.
Một tiếng cười băng lạnh vang lên. “Thời gian mang thai trung bình của con người là bao nhiêu?”
“Mày câm mồm lại! Câm Đi! Câm mồm lại cho tao!” Rath gầm lên.
“Ổ, gãi đúng chỗ ngứa rồi hả? Xem ra mày biết làm toán đây.”
“Thằng con hoang dối trá!”
“Mày không phải là thằng ăn chơi hoang toàng duy nhất trong nhà đâu Frank. Với đàn bà, đương nhiên tao sẽ không gọi là ăn chơi. Không, tao gọi nó là một con điếm. Vui không? Mày có nói giúp thế nào thì nó vẫn là một con điếm!”
Rath cảm thấy ngạt thở, anh càng cố kiềm chế càng thấy trái tim mình bị bóp nghẹt. Anh lao ra nôn mửa trong bồn rửa mặt. Những gì Preacher đang nói chỉ là chiêu trò thôi, Rath cố gắng hướng bản thân mình lờ nó đi, để giành chiếu trên. Mọi việc không nên diễn ra như thế này.
“Im lặng là thừa nhận đây”, Preacher nói. “Mày đang cố tự nói với bản thân rằng tao đang nói dối nhưng bản thân mày biết, nó biết rằng chị mày đã lừa dối mày. Suốt những năm đó, chị mày, thiên thần bé nhỏ trong lòng mày đã lừa mày. Nó không bỏ lại bộ mặt rẻ tiền dâm đãng ở phía sau khi nó gặp Daniel đâu, nó chỉ… ờm… dè dặt hơn thôi, không công khai.”
Rath có thể nghe thấy tiếng cười điên cuồng ở đầu dây bên kia. Tim anh đập điên cuồng. “Thằng khốn, mày…”
Preacher lờ anh đi, lời hắn đâm thẳng vào tim Rath: “Nó kể cho tao nghe về mày: thằng em đáng thương của nó muốn tìm cảm giác đàn ông. Mày giống hệt ông già mày. Nó kể cho tao, mày tôn thờ nó như một vị thánh.” Preacher cười. “Nhưng nó không kháng cự nổi sức hấp dẫn của đám trai hư giống như mày bập vào đám gái hư vậy. Nó chỉ xui xẻo khi chọn nhầm gã trai xấu cuối cùng là tao thôi. Phải không? Tao quay lại để cho nó thứ mà nó thèm muốn, nhưng nó từ chối. Khốn nạn, trưng bày vẻ mặt thánh nữ ra trước mặt tao. Tao biết đây chỉ là mặt nạ thôi. Nó đang giả vờ.”
Rath không thể kiềm chế được sự run rẩy, anh quỳ sụp xuống sàn, người ướt sũng mồ hôi. Anh cố gắng gạt tiếng cười của Preacher ra khỏi đầu để tập trung vào âm thanh ở phía sau. Tập trung. Tập trung. Tập trung. Nhưng anh không thể.
“Tao không biết về đứa bé.” Preacher nói, giọng nói rít qua kẽ răng như thể hắn đang nghiến chặt hàm. “Mãi cho đến gần đây lúc đọc báo tao mới biết. Con gái của tao. Nếu Laura là một bà mẹ tốt, nó đáng ra phải để tao có nó một lần cuối cùng rồi hãy bảo tao buông tha. Nó không nên tỏ ra mình là một thánh nữ được tái sinh như thế. Nếu nó buông thả dục vọng, để cho tao chiếm lấy thân thể nó như ngày xưa… Chơi trò
gái ngoan? Nó chọc điên tao, làm tao phải ra tay.”
Giọng nói vang vọng như ác quỷ. “Tao biết làm toán, Frank, dù mày không thể thì tao cũng biết cộng trừ nhân chia đây. Rachel là con tao, mày nghĩ thử xem cái mớ lộn xộn tao gây ra với Laura và thằng chồng, khác biệt thế nào với mấy vụ trước của tao.”
Rath há mồm ra hớp lấy không khí. Từng tế bào trong anh muốn phủ nhận lời Preacher nói nhưng thất bại. Nó xoáy vào tim anh. Sao Preacher có thể biết được những bí mật mà chỉ Laura mới biết? Và những gì hắn nói về những vụ trước. Hắn đã từng rất gọn gàng, lứa tuổi của nạn nhân cũng khác biệt. Anh đã quên tại sao Preacher lại dễ dàng bị bắt như thế, hắn để ADN của mình vung vãi khắp nơi. Đây là một vụ tự phát, không giống như một kế hoạch như lúc trước. Hơi thở chết chóc lan tỏa khắp thân thể anh, sự lo lắng về sở thích của Rachel đối với những cuốn tiểu thuyết kinh dị, máu me, trở nên hiện hữu. Anh đã lo lắng đây là biểu hiện của việc con bé đã biết về cái chết của cha mẹ ruột nhưng nhỡ đâu đó là do dòng máu của Preacher chảy trong người con bé. Tập trung! Anh tự hét lên trong lòng. Tập trung! Tập Trung! Tập Trung nào!
Âm thanh đó, anh biết, anh nhận ra nó.
“Nếu mày không kể cho tao…”, Preacher nói, “vậy để tao tự nói nhé. Con bé trông ổn lắm, theo như những gì tao thấy.”
“Sao mày biết được số này?” Rath gào lên.
“Sao mày có được số điện này? Thằng khốn!”
Số riêng, trên màn hình điện thoại của anh hiển thị như vậy. Số riêng.
“Nói cho tao biết! Chúa nguyền rủa mày! Nói cho tao biết!”
Chỉ có tiếng cười vọng lại, không ngừng vang vọng trong tai Rath.
Khi nó ngừng lại, Rath nghe thấy một âm thanh.
Anh giật mình nhận ra nó là gì.
Tiếng chim, hai con chim.
Chim hoàng yến…
Felix…(Hết)