CHƯƠNG 9
Rath lái xe lên hướng dải Aver, chiếc Scout rung bần bật và xóc nảy kinh hoàng trên đường đất lồi lõm đến nỗi hai hàm răng anh đau ê ẩm vì va đập và lưng thì tê dại vì cơn đau.
Điện thoại anh rung lên - Đây là số riêng - chẳng lẽ là Rachel? Gọi nhờ điện thoại của bạn?
Anh nhận cuộc gọi
“Chúng ta có một thi thể nữ giới, gần St. J” - là Sonja.
“Ở đâu?”
“Đường Victory.”
Đường Victory nằm khoảng hai mươi lăm dặm về phía nam Canaan, cách St. J khoảng mười phút lái xe. Nơi đây đã một thời là một thị trấn sầm uất của dân buôn gỗ nhưng giờ chỉ còn lác đác vài mống vẫn còn bấu víu kiếm tiền bằng việc chạm khắc thuê cho nhà máy Northern Dynasty. Thị trấn nhỏ yên tĩnh với số nhân khẩu chẳng đạt nổi tới bốn chữ số, một con đường cái chạy xuyên qua với những cửa hàng địa phương như Northwoods, nhà hàng The Wilderness đứng xếp hai bên cùng với McDonald và Dunkin' Donuts.
Sonja sống ở đó.
Rath tạt vào bên lề con đường cũ kĩ, “Liệu có phải là Mandy?”
“Vẫn đang chờ đợi thêm tin tức của Loy, tôi đã đưa anh ấy đặc điểm nhận dạng của cô bé.”
Rath ngã người dựa vào ghế và hướng mắt nhìn qua kính chắn gió. Bầu trời phủ một màu xanh trầm đục. Có những ngày bạn ngẩng đầu và thấy bên ngoài là ánh nắng ngọt ngào và bầu trời trong xanh tươi mới, nhưng ngay khi bước chân ra ngoài bạn sẽ bị giội một gáo nước lạnh và bị vùi dập thừa sống thiếu chết dưới nắm đấm của thứ gọi là cuộc đời và hôm nay là một ngày như thế.
“Mong rằng đó không phải là cô bé.” Anh nói, “Tôi đang trên đường đến chỗ bạn cùng phòng và sau đó là chỗ bố con bé. Tôi không thể thông báo với họ về ca tử vong - chỉ có cảnh sát mới được làm điều đó, mà tôi đang điều tra với tư cách cá nhân.”
“Chưa có thông tin chính thức, tôi chỉ nhận được thông báo về thi thể một cô gái, chỉ thế thôi.”
Tại sao cô ấy không gọi cho Grout mà lại cho mình? Rath suy tư.
“Nghe ngày” Sonja nói. “Không thể để Grout biết chuyện này, ít nhất là cho đến khi chúng ta tìm được manh mối nào đó, hiểu không?” Rath biết đây không phải là một lời thỉnh cầu, cô đang yêu cầu anh. Yêu cầu của cô vô tình đã giải đáp cho băn khoăn của Rath - Sonja đang chơi một trò chơi mạo hiểm, giấu giếm thông tin với sĩ quan cấp trên.
“Ok.” Rath nói và ngắt cuộc gọi.
Anh gọi cho Rachel và lại bị chuyển vào hộp thư thoại. “ Con yêu, là ba đây. Gọi lại ngay khi có thể nhé.” Ngữ khí của anh chẳng mấy giống một lời đề nghị.
Rath lái xe lướt qua những hòm thư cũ kĩ như những ống bơ sữa gỉ sét được viết những cái tên Pháp hào nhoáng. Những lái buôn lông thú đến rồi đi, để lại đám con cháu sinh sôi trên vùng đất của những gã tiều phu, thợ lợp mái, thợ nề và nông dân. LasSalle, Lepage, Leduc, LaValle, Lavec - những cái tên gợi lên trong Rath cảm giác thèm thuồng một chai Laphroaig. Anh dừng xe trước một hòm thư với cái tên “Duffy” viết bằng bút dạ đen. Chà, một cái tên bình thường giữa một rừng những cái tên hào nhoáng.
Đi lên đến đỉnh một lối thoai thoải vốn được rải sỏi (dù sỏi đã bị xói mòn gần hết), người ta nhìn thấy một căn nhà lệch tầng tàn tạ. Rath đỗ xe vào bên đường, bánh xe nghiến lên một mảng cỏ khô héo, ngay bên cạnh một chiếc Corolla đời 90 dán mấy miếng hình bạc phếch. Anh bước qua chiếc Corolla, một tràng hạt màu đen treo toòng teng ở gương chiếu hậu, vỏ kẹo, vỏ bánh với lon co-ca trắng nằm lăn lóc ngập sàn nhà, ghế sau cho trẻ em bám đầy bụi và lông thú. Ván gỗ T-111 rẻ tiền lợp bên sườn nhà đã mục ruỗng với địa y mọc tràn lan và bị lũ nhím liếm muôi trong keo dán nhai thành chai lởm chởm.
Rath hướng mắt nhìn về Thung lũng sông Monadnock. Dòng sông len lỏi cắt qua mảnh đất nông nghiệp rộng lớn. Mặt sông phản chiếu ánh sáng mặt trời, lấp lánh như dòng bạc được rót xuống từ thiên đường. Rừng cây gỗ cứng nhuộm sắc thu tỏa sáng dịu dàng trong màu vàng của nắng chiều rực rỡ - một nét đẹp hoàn toàn tương phản với căn nhà ọp ẹp hiện ra trước mắt anh đấy. Cánh cửa bật mở và một cô gái khoảng tầm hơn 20 đứng sau rèm cửa rách nát lên tiếng, “Tôi có thể giúp được gì?”
Gale Duffy có một đôi mắt to, hai gò má lấm tấm tàn nhang, đôi môi đầy đặn và chúm chím. Cô mặc một chiếc áo thể thao có in hình Gronkowski Patriots1 màu hồng rộng thùng thình dài gần chạm gối, để chân trần với móng chân sơn hai màu xanh đỏ của quốc kỳ. Cô gái đứng tựa vào khung cửa, hai tay ôm lấy người, không nhận ra rằng động tác làm sâu thêm khe ngực vốn lấp ló sau cổ áo rộng trễ nải. Dường như đó là thứ trang phục duy nhất trên người cô gái - một thân thể trống trơn trần trụi đằng sau lớp áo thể thao.
1. Tên của cầu thủ bóng bầu dục của đội New England Patriots - ND.“Gronk1 đã ra đi để tìm kiếm một khởi đầu mới - đó là nếu anh ta còn khỏe mạnh.” Rath nói “Đáng buồn là cái vế sau không mấy thực tế.”
1. Gronk: chỉ Gronkowski.“Một lữ khách lạc đường hay là một người hâm mộ của đội Pats? Anh là ai?”
“Tôi là…”
“Cớm? Trông không giống lắm!”
“Vậy phải trông như thế nào mới giống?”
“Không giống anh.” Cô gái nhìn về chiếc Scout, hàng lông mày nhướn lên kinh ngạc, “Thật hả?”
“Tôi làm việc bí mật.” Rath nói.
“Các anh thật sự tồn tại hả?”
“Ít nhất có tôi.” Anh đưa cho cô xem thẻ căn cước.
“Trông giống thẻ phòng thể hình Golds Gym.” Cô gái nói.
“Thẻ phòng thể hình kiểu gì cũng có chữ Golds Gym trên đó.”
“Anh muốn gì?”
Nhẹ nhàng thế đủ rồi, Rath nghĩ.
“Để hỏi cô một số câu hỏi về Mandy”, anh nói.
“Nó đã làm gì?”
“Điều gì khiến cô nghĩ rằng Mandy đã gây chuyện?”
“Ờ, chính anh đó.”
“Tôi vào được không?”
Cô gái lầm bầm vài tiếng rồi đưa tay mở rộng cửa.
Căn nhà nồng nặc thứ mùi hỗn hợp của cát mèo1 và cái thứ chất thải vốn phải được cát mèo phủ lên - một trong số cả tỉ lý do khiến Rath không ưa lũ mèo. Anh hắt xì vài cái, mắt lòe nhòe, anh bị dị ứng với mèo.
1. Loại cát vệ sinh cho mèo.Bên ngoài căn nhà bừa bộn lộn xộn là thế nhưng bên trong lại gọn gàng một cách đáng kinh ngạc. Tấm thảm lông dày hằn rõ những vệt bánh xe của máy hút bụi.
Sô pha và ghế có những đường cong hiện đại. Tay vịn uốn lượn bằng gỗ phong, đệm ghế là vải lanh trắng tạo hình na ná giống những thiết kế đắt tiền từ châu Âu. Rath nhớ rằng anh đã giúp Rachel chở một bộ tương tự từ tuốt tận cửa hàng Ikea ở Montreal về. Nhìn không hề tệ nhưng của rẻ là của ôi. Anh chưa bao giờ nói với Rachel điều đó - không muốn phá hỏng hứng thú của con bé.
Trên tường có treo một bức ảnh của Gale và một vài phụ nữ trung niên, ôm lấy vai nhau, mái tóc có chút rối và mồ hôi, trên môi đọng một nụ cười thỏa mãn như họ đang trong một chuyến đi du lịch tới miền nhiệt đới. Họ cùng mặc sơ mi giống nhau có dòng chữ: Tranh nhau vì cuộc sống2. Phía dưới bức ảnh là chữ ký gửi cho Gale: “Hero for Life 20103”.
2. Nguyên gốc: Race for life.
3. Anh hùng đời thường 2010.Giá sách đầy chặt những cuốn sách được xếp ngay ngắn theo chiều dọc với gáy sách hướng ra ngoài. Rath đọc được tên một vài tựa sách. Edie: American Girl, Vamps and Tramps của Camille Paglia, Wonderland Avenue: Tales of Glamour and Excess, Take the cannoli của Sarah Voivell1.
1. Tạm dịch:
Edie: Cô gái Mỹ, quyến rũ và buông thả.
Con đường thần tiên: Câu chuyện về sự quyến rũ và vượt trội.
Lấy đi cannoli.“Sách của Mandy,” Gale nói, “nó thích loại đó, nữ quyền, cách mạng giới, sách kiểu như vậy.”
“Sao sách của cô bé lại ở đây? Đây là chỗ của cô mà, phải không?”
“Phòng của nó bé như cái lỗ mũi, với lại hình như tôi bị chơi khăm. Có vẻ sách ở đây chỉ để khoe, lỡ có mấy chàng trí thức ghé qua.”
“Đã có 'chàng trí thức' nào đến đây chưa?”
“Chả có ma nào, thật là khó tin.”
“Có ý gì?”
“Anh đã bao giờ nhìn thấy Mandy chưa? Nó có thể ăn mặc rách rưới như ăn mày mà cả tá đàn ông vẫn sẵn sàng quỳ dưới gấu váy và đám con gái thì đỏ mắt ghen tị đấy.”
“Cô ghen tị?”
“Ghen tị có thể là tội lỗi, ngài cảnh sát ạ, nhưng mà tôi chỉ là một con người. Cứ tưởng tượng một người bạn cùng phòng có thể 'tát' anh bay khỏi sự ảo tưởng của bản thân xem.”
“Tát?”
Cô gái đảo mắt, “Cái mà mấy ông già các anh gọi là đám trẻ trâu. Ờ, ví dụ như Gronk. Anh biết đấy. Thử tưởng tượng anh ta chạy bộ quanh căn hộ nhà anh, cởi trần, phô bày thân hình tráng kiện, cơ múi săn chắc và anh,… và điều đó làm anh rạo rực. Thế nhưng nhìn sang Mandy, anh sẽ thấy tự ti về bản thân mình. Giống như nó là một thiên thần trên cao và bản thân anh xấu xí như một nắm bùn dưới đất. Cho đến khi anh hiểu nó.”
“Sao lại vậy?”
“Nó trầm lặng. Khép kín. Nó khiêm tốn không muốn phô bày cái đẹp của bản thân - điều đó làm cho các cô gái phát điên nhiều hơn. Anh biết đấy, nếu một cô gái đẹp có tính khí khó ưa ít ra anh còn có thể tự an ủi rằng tốt gỗ hơn tốt nước sơn. Thế nhưng, nó không chỉ tốt nước sơn thôi đâu, nó thân thiện và ngây thơ, sự trong sáng ấy làm tụi con gái phát điên. Tại sao một người con gái không nhận ra rằng cô ta xinh đẹp đến nhường nào? Nếu tôi là nó, tôi sẽ lòng vòng cả ngày khoe khoang, anh có hiểu ý tôi không?”
“Nửa hiểu nửa không.”
Cô gái bật cười, “Con gái là một sinh vật kỳ lạ.”
“Cô nghĩ vậy?”
“Đặc biệt là khi dính dáng đến những cô gái khác, xinh đẹp hơn. Giờ đến việc chính, Mandy bị làm sao?”
“Cô bé mất tích rồi.”
“Sẽ lại xuất hiện trở lại thôi.” Gale nói.
“Cô khẳng định như vậy?” Rath nhìn biểu cảm gương mặt cô gái, thoáng ngạc nhiên trước sự câu trả lời nhanh gọn đó.
“Khi bằng tuổi Mandy,” - gương mặt thoáng qua một vẻ xa xăm - “tôi thường xuyên biến mất ấy.”
“Vậy, cô bé là một cô gái như thế nào?”
“Tôi đã nói rồi đấy, kín như bưng. Đi về nhà, chào một tiếng, thoáng nở nụ cười, vớ cuốn sách, lẩn vào phòng ngủ và làm tổ trong đó luôn - Mandy là thế. Không thò mặt ra lần nào, không ra lấy đồ ăn vặt. Tôi nghi ngờ rằng nó đã đọc hết hơn nửa mớ sách này rồi.”
“Cô có nói rằng cô bé đã 'chơi' cô?”
“Tôi không thích để sách ở ngoài này. Tôi bảo Mandy cất chúng lên gác xép nhưng nó nói rằng gác xép quá ẩm thấp cho những cuốn sách quý giá. Tôi đã nghĩ chỉ là sách thôi mà, có phải là Kinh Thánh hay cái gì đó tương tự đâu. Mandy nói tôi có thể xài đồ của nó… tôi cần một nơi nào đó để thả mình ngồi xem phim cho nên tôi đồng ý. Trước giờ tôi chả có mấy đồ đạc tử tế ngoài mấy cái ghế rách nát và thùng đựng sữa.”
“Cô và Mandy không hòa hợp lắm nhỉ?”
“Tôi tìm bạn cùng phòng chứ không tìm bạn bè.”
“Tôi có thể xem qua phòng của Mandy không?”
“Không có gì nhiều để xem đâu.” Cô gái vươn người uể oải và hất đầu ra hiệu, ánh mắt hướng về một hành lang hẹp. “Căn phòng cuối cùng bên trái.” - phòng ngủ được giới thiệu là 'bé như cái lỗ mũi'. Trong phòng là một chiếc giường đôi không có vách đầu giường và cuối giường nằm giữa bức tường đối diện cửa ra vào, mép giường cách mỗi tường khoảng hơn ba mươi xen-ti-mét một chút xíu. Tâm poster Marilyn Monroe kiểu Warhol dán trên tường đã bạc phếch - nét chấm phá duy nhất trên bức tường trắng lởm chởm những đinh và lỗ khoan.
Trên chiếc giường trải ga hồng có hình Betty Boop đang biểu diễn, chăn bị ném thành một đống. Rath dùng hai ngón tay nhón lấy một góc chăn và nhấc nó lên, bên dưới là một cuốn sách đang mở Black and Blue. Rath chưa bao giờ nghe nói đến cuốn này, anh lướt qua phần bìa của cuốn sách - nội dung nói về một bà mẹ chạy trốn khỏi sự bạo hành của ông chồng và phải thay tên đổi họ. Cháu đã bắt chước những gì xảy ra trong truyện sao? Rath phân vân. Bỏ chạy, thay tên đổi họ? Anh viết tên cuốn sách vào sổ tay.
Rath nhét đuôi bút chì vào khe hở trên ngăn kéo chiếc bàn đầu giường và gạt nó mở ra. Lược chải tóc, sơn móng tay màu nóng hiệu Rupture, ví, một vài thứ đồ linh tinh, hộp thuốc giảm đau Midol, một mớ bút và tập giấy trắng. Ánh mắt Rath dừng lại trên dòng in chìm của quyển sổ - Khu nghỉ dưỡng và khách sạn Starmont.
Quyển sổ vẫn còn mới nguyên, không có một chút dấu vết viết lách nào, anh bỏ nó vào trong túi áo khoác và cúi người nhìn xuống gầm giường - mặt bỗng đau nhói. Một con mèo hoảng sợ cào vào mặt Rath rồi nhanh chóng lẩn ra ngoài. Anh đứng lên, lau máu trên gò má. Vết cào ngứa ngáy và sưng lên. “Cat scratch fever” - bài hát bỗng nhiên hiện ra trong đầu anh - lão Nugent1 điên khùng ít ra cũng làm được cho ra hồn một bài hát nền tảng cho cả cuộc đời không mấy êm ả của lão.
1. Tên đầy đủ: Theodore Antony “Ted” Nugent - nhạc sĩ, ca sĩ người Mỹ.Rath mở cánh cửa xếp của tủ áo chỉ để thấy quần áo chất đống đổ ập ra ngoài. Quần bò mài màu đen xanh, quần áo nhưng và váy xòe xếp li, áo ba lô thể thao và một mớ áo phông in hình Wonder Women2, Betty Boop và Marilyn. Một vài chiếc áo in chữ “Black Ts” và “John Deere and got choice?”
2. Nhân vật truyện tranh của DC Comic.Quần lót, chất liệu cốt-tông, vứt thành một đông màu trắng. Không có áo ngực.
Anh tìm trong túi áo và thấy một cái danh thiếp - nhăn nhúm và nhàu nát do máy giặt, đương nhiên không thể đọc được gì nữa. Rath đóng cửa tủ lại.
Trên đường đi ra phòng khách, Rath lẻn vào nhà tắm và đóng cửa lại. Căn phòng sạch bong không một vết bẩn, bồn rửa bằng crom sáng choang phản chiếu hình ảnh thu nhỏ của anh và mọi thứ đằng sau. Không khí nặng mùi thuốc tẩy nhưng không át nổi mùi thùng vệ sinh của mèo bên cạnh bồn cầu. Rath phân vân không biết liệu khi xịt dung dịch Luminol lên đây liệu anh có thu được dấu vết nào không: Nhà tắm sạch sẽ - quá sạch sẽ - sạch sẽ một cách bất thường, liệu có phải có bàn tay ai đó đã tẩy rửa tất cả căn phòng hòng che giấu dấu vết tội ác?
Ngay dưới bồn rửa là một cái thùng gồm toàn kẹp quần áo, băng vệ sinh, kem, thuốc mỡ, một thứ bột gì đó và bàn chải đầu tròn cọ bồn cầu.
Anh mở tủ thuốc nhỏ trên tường, khung kim loại với cái gương nhỏ sứt mẻ. Bên trong tủ thuốc, mối nối giữa các ngăn đã gỉ sét, chất đầy si-rô trị ho, thuốc dị ứng, dung dịch bảo vệ kính áp tròng, vài chiếc dao cạo râu loại dùng một lần màu hồng, đồ trang điểm, nhíp, thuốc nhuộm tóc hai màu xanh đỏ và cả thuốc tránh thai.
Khi Rath đóng tủ thuốc và bước ra cửa, anh cảm giác có thứ gì đó vương vướng dưới chân. Một tờ giấy nhớ. Anh nhặt tờ giấy lên - chữ viết nguệch ngoạc như nét nghịch ngợm của trẻ con - chỉ có một từ - cực kỳ khó đọc. Argtbrongcin? Rath gập nó lại và nhét vào túi sơ mi.
Rath giật mình khi điện thoại bất ngờ đổ chuông.
Laroche, lại là hắn. Rath không định để thằng hâm đó trốn buổi chơi mà không có ai thay thế. Đáng đời hắn, cho chừa cái tội có gan làm không có gan thừa nhận với vợ việc hắn mười lần lén theo dõi cô ấy đi chơi.
Trong phòng khách, Rath thấy Gale ngồi xem Judge Judy trên ghế sô pha. Con mèo chết tiệt đã cào anh cuộn tròn trong lòng cô gái, dõi theo anh bằng đôi mắt cảnh giác.
“Anh dọa sợ mèo cưng của tôi rồi”. Cô gái nói.
“Mandy có máy tính để bàn, máy tính xách tay hay cái gì tương tự vậy không?” Rath hỏi.
“Không thể nào, nó mới được nhận vào làm thôi, khó khăn lắm mới gom đủ tiền thuê nhà lấy đâu ra tiền dư để mua mấy thứ đồ chơi đó chứ. Với lại, chẳng có thứ gì quanh đây ngoài đường dây điện thoại, cứ nhìn cái tivi với ăng ten râu thì biết.”
Rath gật đầu, một phần của Vermont cứ như chưa thoát được khỏi thời tiền sử vậy.
“Căn nhà rất gọn gàng.” Rath tán thưởng.
“Thích sạch sẽ cũng giống như sự sùng đạo vậy,” khóe môi nó cong lên một nụ cười mỉa mai.
“Cô nghĩ việc Mandy bị hại hoặc đang gặp rắc rối là có cơ sở không?” Rath hỏi.
“Trừ khi nó lại chõ mũi vào việc gì đó quá khả năng của bản thân.”
“Như là?”
“Sao tôi biết được?”
“Có phải cô đang dùng thuốc tránh thai?”
Cô gái bật cười, âm thanh khàn khàn như tiếng la kêu, nước phun ra đằng mũi.
“Tôi vẫn là gái trinh mà.” Cô ấy nói, cười ha hả và lại sặc một lần nữa.
Rath cũng cười theo như thể hai người đang nói về một chuyện cười nào đó vậy.
Vẻ giận dữ bỗng chốc hằn lên trên gương mặt Gale. “Không phải người đàn bà nào cũng…”
“Ừm, đương nhiên là không.” Rath nói, hơi ngượng ngùng khi nhận ra Gale đang không hề đùa. “Tôi chỉ là…”
“Định kiến. Anh chỉ phán xét người khác thôi. Một con bé da trắng hèn mọn nghèo khó, sống trong một căn nhà tồi tàn như đồ bỏ, chuyện trò tục tĩu hẳn phải đã lên giường với quá nửa số đàn ông ở phía bên này Canada rồi nhỉ? Có thể Mandy đọc hết đám sách vở về quyền của phụ nữ, nhưng TÔI mới là người thực sự theo chủ nghĩa nữ quyền. Bởi vì nếu anh kiểm soát được bản thân mình, anh sẽ kiểm soát được cuộc sống của anh.” Lông mày dựng thẳng, mặt đỏ bừng, đôi mắt vằn lên giận dữ và điên loạn. Cô gái này thật nóng tính - Rath nghĩ.
“Tôi xin lỗi vì những gì đã nói.” Rath nói.
“Không cần, định kiến của anh không hẳn là không có căn cứ, nó thậm chí đúng tới chín mươi chín trên một trăm trường hợp, nhưng lần này anh đã sai.”
“Tôi chỉ nghĩ là… Cô biết đấy. Ghế cho trẻ em, trên xe?”
“À!” Cô gái ồ lên với vẻ bừng tỉnh, vẻ giận dữ trên gương mặt bốc chốc tan ra nhưng băng tuyết dưới một ngày xuân ngập nắng. “Vậy thì tôi phải xin lỗi anh, đôi khi tôi khá là xét nét…”
“Vậy thì?”
“Tôi làm việc tại nhà trẻ. Theo luật thì tôi cần có ghế trẻ em trên xe đề phòng các trường hợp khẩn cấp.”
Rath gật đầu.
“Lũ mèo là cục cưng của tôi.” Cô nói.
“Nếu nghĩ ra bất kỳ điều gì, hãy gọi cho tôi!” Rath đưa danh thiếp của mình cho cô gái. “À còn một chuyện nữa”, anh lấy ra tờ giấy nhặt được trong phòng tắm và đưa ra trước mặt Gale, “Cái này là của cô?”
“Không.” Gale trả lời sau khi quan sát tờ giấy.
“Dù vậy, nếu cô nhớ ra điều gì, nhớ gọi cho tôi!”
Ngồi trong chiếc Scout, Rath dán tờ giấy nhớ lên xe chỗ ngay trên gạt tàn thuốc.
Lái xe xuống dưới thung lũng, anh cố gọi cho Rachel và cuộc gọi lại bị chuyển tới hộp thư thoại.
“Ừm”, anh nói, “Ba đây, gọi cho con,… à, làm việc mà mấy ông bố thường làm.”