Chương 1
Rời khỏi sư môn được mười ngày, có hai chuyện khiến cho Nhạn Hồi cảm thấy khó khăn nhất, một là từ nay về sau không thể ngày nào cũng đến chỗ Trương Đại Mập ăn cơm tập thể nữa, hai là... nghèo.
Từ nhỏ Nhạn Hồi đã biết nghèo đáng sợ đến nhường nào, sau khi được Lăng Tiêu thu nhận làm đồ đệ, mỗi tháng núi Thần Tinh cho nàng một lượng tiền lương cứ như đúng giờ uống Định tâm hoàn, khiến trái tim sợ nghèo của nàng trở nên bình yên lại.
Nhưng lúc bị trục xuất, bạc Nhạn Hồi để dành trong kho của núi Thần Tinh bao nhiêu năm nay bị tịch thu hết, nàng tay trắng xuống núi, ngay cả thanh kiếm sư môn cũng lấy lại. Vậy là sau khi xuống núi, Nhạn Hồi lại bị thần nghèo nhập thân, ngay cả tiền mua bánh bao cũng không có.
Nhưng sự tình hiện giờ đã có cơ hội chuyển biến, nhờ các bằng hữu dưới núi chỉ điểm, Nhạn Hồi tìm được cách kiếm tiền khi nhìn thấy bảng giang hồ hiệp nghĩa.
Lúc nàng nhìn danh sách kia, vừa khéo thấy một nhiệm vụ đầu bảng do một nhà giàu có dán: Tìm bảo vật gia truyền bị Xà yêu trăm năm cướp mất, thưởng tám mươi tám lượng… vàng.
Tám mươi tám lượng vàng!
Đủ để mua mấy tên Trương mập cất trong nhà, mỗi ngày mười hai canh giờ đều nấu cơm cho nàng ăn! Nhạn Hồi nhìn đến xanh cả mắt, đương nhiên là không cần suy nghĩ đã gỡ xuống ngay.
Một Xà yêu trăm năm thì có là gì đâu, nhớ lúc xưa kia khi mới gặp sư phụ tiền nhiệm, nàng đã từng giúp người giết Đằng tinh* hơn ngàn năm đó!
Nhạn Hồi tìm bằng hữu mượn tiền, mua một thanh kiếm gỗ đào rồi lên núi Đồng La chuẩn bị giết yêu quái lấy gan, nàng cảm thấy đây là một nhiệm vụ vô cùng đơn giản, nhưng mà…
Xà yêu khổng lồ yêu khí ngút trời giết người không chớp mắt đâu? Ra đây đi chứ! Ra hù dọa nàng đi!
Nàng dạo trên núi này đã năm sáu bảy tám ngày nay, ngay cả một con khỉ hơi thông minh thôi cũng không thấy đâu cả, có thể thấy núi này linh khí ít ỏi. Nhạn Hồi cảm thấy, nếu Xà yêu đó mà có chút đầu óc thì sẽ không ở nơi này tu luyện.
Nàng tìm đến mức gần như tuyệt vọng, trời sắp đến trưa, bụng đói mèm, bèn đặt mông ngồi trên rễ một cây đại thụ, thở dài một hơi. Thời này khắc này, người nàng nhớ nhất không ai khác ngoài Trương mập.
Nhạn Hồi đang thở dài, bỗng cảm thấy “rễ cây” dưới mông động đậy. Nàng ngây ra, cúi đầu nhìn xuống, lúc này mới phát hiện nào phải mình ngồi lên rễ cây, đây rõ ràng là da rắn phủ đầy vẩy.
Yêu khí bốc lên từ sau lưng, Nhạn Hồi quay đầu, nhìn thấy sau lưng là một con Xà yêu to bằng thùng nước đang giương đôi mắt đỏ tươi, thè lưỡi nhìn nàng.
Nhạn Hồi lập tức bật dậy, vừa rút kiếm gỗ đào sau lưng ra, Xà yêu đã quấn đuôi lên người nàng, há miếng cắn về phía nàng. Nhạn Hồi không tránh né, niệm chú lên kiếm gỗ đào, đâm vào miệng Xà yêu.
Nhưng miệng Xà yêu to đến nỗi nuốt chửng kiếm của nàng!
Nếu không phải nàng rụt tay về nhanh, e là ngay cả cánh tay cũng tiêu mất rồi.
Nhạn Hồi nổi giận, cất tiếng quát: “Mi chẳng biết điều gì cả, kiếm này ta mượn tiền mua đó!”
Xà yêu chẳng buồn phí thời gian nghe Nhạn Hồi nói, quấn lấy nàng hết vòng này đến vòng khác, cả người nó gồng mình căng cứng, muốn siết chết nàng.
Nhạn Hồi mất kiếm gỗ đào vô cùng bi phẫn, điềm nhiên phát ra linh khí chống lại Xà yêu, nàng hét to, linh khí toàn thân tỏa ra, hất Xà yêu văng xa.
Xà yêu bị trúng đòn nặng, quẫy bừa dưới đất mấy cái rồi tìm một hướng định chạy trốn, Nhạn Hồi phi thân tới phía trước nhảy lên lưng nó, hai chân kẹp tim nó lại, ôm chặt đầu nó, tay tụ linh lực đánh lên trán nó mấy phát: “Nhả kiếm ra cho ta!”
Xà yêu bị đau ngóc đầu lên, vốn định hất nàng xuống nhưng không được, lại còn khiến Nhạn Hồi đang tức giận đánh thêm cho nó mấy phát, cổ họng nó động đậy, cuối cùng há miệng kêu “rắc”, nhả thanh kiếm gỗ đào của Nhạn Hồi ra. Nàng lăn xuống đất nhặt kiếm gỗ đào lên, Xà yêu thừa cơ định chạy, nào ngờ động tác của nàng nhanh hơn nó, tức tốc quay người chĩa kiếm gỗ đào chuẩn xác đâm xuyên qua vảy, ghim đuôi nó xuống đất.
Xà yêu ngửa lên trời rít lên đau đớn, thanh âm kinh động khiến chim chóc trong núi bay tán loạn.
Bấy giờ Nhạn Hồi mới thở phào một hơi, đứng thẳng người dậy phủi phủi áo, đắc ý bước tới trước mặt Xà yêu đang cuộn tròn, cúi xuống nhìn nó: “Thế nào, có phục không?”
Xà yêu đau đớn toàn thân run rẩy.
Nhạn Hồi khom người xuống, “Nói thật với mi nhé, ta với mi cũng không thù không oán, không muốn ra tay giết mi đâu, mi trộm bảo vật gia truyền của nhà họ Châu phải không? Trả lại đây thì ta sẽ thả mi đi.”
“Cô muốn thứ gì?” Xà yêu bỗng lên tiếng, không ngờ là một giọng nam dễ nghe, “Nhà họ Châu cho cô tiền để tìm ta đòi bảo vật à? Ta bằng lòng cho cô số tiền gấp ba…”
Cái… cái gì!
Xà yêu mà cũng biết mua chuộc nữa sao!
Mà còn … gấp ba nữa! Đủ mua mấy chục tên Trương mập luôn đó.
Nhạn Hồi lập tức dao động!
Nàng nghệch ra, nhưng không phải đang suy nghĩ có nên đồng ý điều kiện của Xà yêu không, mà đang đếm thầm xem tiền nhà họ Châu thưởng nhân ba lên là bao nhiêu. Nhưng trước khi nàng dùng năng lực tính toán đáng thương của mình tính xong kết quả, Xà yêu kia đã không chờ được nữa.
Nó bỗng cử động thân mình, mặc kệ đau đớn vì chiếc đuôi bị ghim đứt đôi ra, đánh mạnh về phía Nhạn Hồi.
Trong đầu Nhạn Hồi thời khắc này chỉ toàn là vàng bạc châu báu lấp lánh, đột nhiên dường như bên tai có tiếng gió rít, đầu nàng nhói đau, ngã đập xuống đất.
Nhạn Hồi bò dậy, cả mặt đầy máu, còn chưa đứng vững thì Xà yêu bất ngờ nhào tới, cắn lên cổ nàng!
Nhạn Hồi cảm nhận được cơn đau khi bị răng rắn độc cắn rách vai, sau đó nửa người nàng mất đi tri giác, “Sao không tử tế bàn chuyện làm ăn vậy!” Nàng nghiến răng, ngón tay ngưng tụ pháp lực, một ngọn lửa thình lình bùng lên quấn lấy cả người Xà yêu.
“Tiểu nha đầu cón biết thuật Ngự hỏa nữa à!” Ngọn lửa nóng rực khiến Xà yêu ngửa đầu lên trời hú dài.
Nhạn Hồi ngã dưới đất, hận đến ngứa răng, “Không có mắt à, bổn cô nương há lại dùng những pháp thuật hạ đẳng đó?” Vừa dứt lời, ngọn lửa toàn thân Xà yêu cháy mạnh hơn thêm khiến nó càng đau đớn hơn, tức thì buông Nhạn Hồi ra, mang thân hình đầy linh hỏa loạng choạng bỏ trốn, tích tắc đã mất dạng trong rừng cây.
Làm người quả nhiên không nên tham lam… Tiền thưởng gấp ba tuột mất rồi, ngay cả tiền thưởng ban đầu tưởng như đã nằm trong tầm tay cũng biến mất luôn…
Lòng Nhạn Hồi dâng trào huyết hận, nàng ôm vai, dùng pháp lực cầm máu trên vai, nhưng vẫn không thể ngăn chặn được độc của Xà yêu chạy loạn khắp người. Chẳng bao lâu, nàng cảm thấy tim mình đập mạnh tựa như ngựa đang tung vó phi nhanh, khiến cả người nàng nóng bức khó chịu.
Nàng khát nước cực độ, thậm chí không màng đến việc độc tố có vì vận động mà bị khuếch tán hay không, vội vàng đi về phía trước tìm nước.
Từ nhỏ Nhạn Hồi đã tu luyện pháp thuật hệ Hỏa nên cơ thể nóng hơn người khác, năng lực chịu nóng cũng mạnh hơn người khác rất nhiều, nhưng cái nóng lần này khác vói những lần trước đây, cho dù lúc bị nhốt trong động Diệm Hỏa chịu phạt, nàng cũng không cảm thấy trong người nóng bức đau đớn như thế này.
Không biết lảo đảo đi được bao lâu, cuối cùng Nhạn Hồi cũng nhìn thấy trước mặt một con song nhỏ đang hân hoan cuồn cuộn.
Hy vọng trong khoảnh khắc khiến cơ thể nàng tựa như có thêm sức mạnh, không chút chần chừ nhào tới phía trước, quên béng mất đá bên bờ song mọc đầy rêu xanh, vô cùng trơn trợt, thế là Nhạn Hồi trượt chân lăn tõm xuống sông.
Nước lạnh không làm dịu nóng bức trong người, nàng ngoi đầu lên khỏi mặt nước hít thở, nhưng cảm thấy mắt mình đã bị cái nóng trong người thiêu đốt đến mơ hồ, không nhìn rõ nữa.
Đầu óc mỗi lúc mờ mịt hơn. Dường như nàng nhìn thấy cảnh sư phụ đưa nàng lên núi Thần Tinh rất nhiều năm về trước.
Nhạn Hồi vô thức sờ lên cổ, tóm lấy vật trên cổ, đó chính là mảnh trâm ngọc nàng nhặt lại hôm rời khỏi núi.
Trong mơ màng, dường như Nhạn Hồi nhìn thấy tiên nhân không nhuốm bụi trần đó dùng trâm của mình giúp nàng cài lại đầu tóc lòa xòa, dường như nàng nghe thấy người đó đang nói bên tai nàng rằng, từ nay về sau người đó sẽ là sư phụ của nàng, nàng không còn phải sợ bị người ta ức hiếp nữa, không còn chịu đựng đói khát, cũng không còn lang bạt nay đây mai đó nữa.
Nhưng nhìn dáng vẻ nàng hiện giờ mà xem…
Trông cứ như người ta tạt máu dơ vào mặt, vô cùng nhếch nhác…
Đương lúc chìm chìm nổi nổi, trong đầu Nhạn Hồi hiện lên vô số ý nghĩ, nhưng những ý nghĩ này chợt tắt ngóm khi bên tai nàng vang lên giọng nói quê mùa của mấy người nào đó:
“Là một nữ nhân này!”
“Từ đâu ra vậy? Sao lại ở dưới sông?”
“Không biết, bị nước cuốn từ trên núi xuống. Chúng ta vớt cô ta lên đem bán đi.”
“Đúng đúng đúng…”
Khoan… khoan đã!
Cháu … ngốc gì! Thê tử gì! Đúng đúng cái gì!
Đừng có tùy tiện quyết định thay người ta vậy chứ!
Nhạn Hồi chưa kịp phản đối, người trên bờ đã cắm cọc xuống, nhưng lại cắm lầm chỗ, chọc thẳng vào đầu khiến nàng ngất đi, sau đó, nàng không biết gì nữa…
Lúc Nhạn Hồi tỉnh lại thì nhìn thấy một nóc nhà le lói ánh sang. Nàng động đậy, phát hiện tay chân đều bị trói chặt.
Buồn cười, dùng sợi dây bình thường này để trói nàng sao? Nghĩ bao nhiêu năm nay nàng ở tiên môn ăn phân à?
Nhạn Hồi khinh bỉ hừ lạnh, tay dùng sức…
Sau đó nàng đờ ra.
Lẽ … lẽ nào bao nhiêu năm nay ở tiên môn nàng thật sự ăn phân sao?
Sao lại không thoát được!
Nàng dùng sức mạnh hơn, ngay cả đầu ngón chân cũng quắp chặt, nhưng mà … vẫn không thoát nổi…
Nhạn Hồi cả kinh, vội thăm dò trong cơ thể, chẳng mấy chốc mồ hôi lạnh toát đầy lưng.
Tu vi của nàng, nội tức của nàng đã hoàn – toàn – mất – hết – trong một đêm.
Trong lúc Nhạn Hồi còn đang kinh ngạc, một bà lão mặt đầy nếp nhăn, đôi mắt đục ngầu đi tới trước mặt, đưa tay xoa lên mặt nàng: “Cô nương này sờ mướt thật.”
Nhạn Hồi lùi về phía sau, bà lão không tiếp tục sờ nữa, đôi mắt đục cong lên: “Đại Phúc sẽ thích lắm.”
“Nhất định sẽ thích.”
Giọng nói the thé của phụ nhân bên cạnh vang lên, Nhạn Hồi quay đầu nhìn, phát hiện phụ nhân trung niên ăn mặc sặc sỡ bước đến, mỉm cười nói: “Tướng công tôi phải tốn không ít công sức mới vớt được cô ta lên đó, y phục cả người đều ướt đẫm nước sông, suýt chút cũng rơi xuống theo. Bà mua cô ta không thiệt đâu.”
Tiêu lão thái gật đầu, “Sau này mong Châu thẩm giúp Đại Phúc nhà ta trông coi thê tử nhé.”
Một lúc sau Nhạn Hồi mới hiểu ra, nàng bị người ta nhặt về đem bán!
Nghĩ lại, nàng xuống núi không xu dính túi, ngay cả mình cũng không nỡ bán mình đi, thế mà có kẻ lại dám thay nàng làm chủ!
Nhạn Hồi nổi giận đùng đùng, gio hai chân lên đạp về phía Châu thẩm kia, khiến bà ta loạng choạng, suýt ngã xuống đất.
“Ôi trời ơi!” Châu thẩm quay đầu vừa kinh ngạc vừa tức giận trừng nàng, “Cô dám đá ta!”
“Bà dám bán ta thì tại sao ta không dám đá bà. Nói! Bán ta được bao nhiêu tiền?”
Châu thẩm bật cười: “Ha ha, một cô nương đến nước này rồi mà còn quan tâm đến chuyện đó, thật khiến ta mở rộng tầm mắt.”
Tiêu lão thái bên cạnh vội hỏi: “Tiểu cô nương tỉnh rồi sao?”
“Tỉnh rồi, cởi trói, thả ta đi.”
“Đi cái gì mà đi.” Châu thẩm kia mắng, “Tiêu bà bà thấy cô đáng thương, một thân một mình, không biết tại sao lại bị nước sông cuốn trôi đến đây, định thu nhận cô làm cháu dâu đó. Bảo đảm nửa đời sau của cô sẽ có tướng công nuôi!”
“Hừ, đúng là ta một thân một mình, nhưng ai nói ta cần tướng công nuôi.” Nhạn Hồi bất mãn, “Thả ta ra.”
“Mồm mép cũng lợi hại quá nhỉ.” Bà ta vẫy tay về phía cửa, lập tức có hai nam nhân cao lớn thô kệch đi vào, một trái một phải kéo nàng lên.
Nhạn Hồi vùng vẫy, quả nhiên vẫn không thoát được, bèn dứt khoát không thèm động đậy nữa, lạnh lùng nhìn bà ta.
Châu thẩm cười với Tiêu lão thái, “Tiêu đại nương, bà yên tâm, cô nương nào vừa mới bắt về cũng cứng đầu vậy hết, tôi làm ăn bao nhiêu năm qua, dĩ nhiên biết cách xử lý, tôi nhốt cô ta vào nhà củi cho bà nhé.”
Nhạn Hồi cười lạnh, thì ra là một mụ buôn người.
Hai đại hán đưa Nhạn Hồi ra ngoài, tuy nàng mất hết pháp lực, nhưng cơ thể vẫn rất khỏe mạnh, động tai là có thể nghe thấy được Châu thẩm kia kề tai Tiêu lão thái nói: “Đây, cô ta uống thuốc này rồi toàn thân sẽ mất hết sức lực, không chạy được đâu. Bà trộn vào cơm, tối bảo A Phúc cho cô ta ăn. Nếu cô ta đề phòng không ăn cơm thì cứ để cô ta đói mấy bữa, cô nương bình thường mà bị ép đến mức đó, cho dù biết trong cơm có thuốc cũng phải ăn để sống. nhưng tôi thấy tính tình cô nương này cũng cứng rắn lắm, bà cứ chờ đi, đến lúc cô ta hoa mắt chóng mặt thì trộn vào cháo đút cô ta ăn…”
Nhạn Hồi nghe mà lạnh người, nhưng khổ nỗi hiện giờ chẳng có chút pháp lực nào, đành để mặc hai đại hán khiêng mình vào phòng củi, không hề lưu tình vứt nàng lên đống cỏ, hù dọa: “Muốn bớt khổ thì ngoan ngoãn, vào thôn này rồi, nếu không chết thì không ai chạy thoát được đâu, sớm cam phận đi!”
Nói xong, đóng ầm cửa thông gió lại.
Nhạn Hồi lật qua lật lại trên đám cỏ, tìm một tư thế để mình thoải mái. Nàng nhìn ngó xung quanh, lại ngắm sợi dây trên tay chân mình, lòng chỉ có một ý nghĩ.
Cũng may Tử Nguyệt không thấy bộ dạng vô dụng hiện giờ của nàng…
Tiêu lão thái quả nhiên nghe lời Châu thẩm kia, suốt một ngày không cho nàng ăn cơm.
Đến khi Nhạn Hồi có thể xuyên qua lỗ thông gió trên nóc nhìn thấy trăng sao bên ngoài, bụng nàng đã kêu “ùng ục” một tràng dài.
Nhạn Hồi thở dài, lê về phía cửa nhà củi, vừa đạp chân vào cửa vừa hét lớn: “Chẳng phải các người định đem cơm trộn thuốc tới đút ta ăn sao! Cơm trộn thuốc đâu? Cơm trộn thuốc định đút ta ăn đâu? Các người nói phải giữ lời một chút chứ! Đói chết rồi nè!”
Nàng hét lớn tiếng đến nỗi cửa phòng run lên rơi xuống mấy hạt bụi, dính lên mũi nàng, khiến nàng không nhịn được liền hắt hơi mấy cái.
Trong lúc nàng đang hắt hơi, cửa nhà củi mở ra kêu “két”.
Ánh trăng sáng lung linh, bóng một thiếu niên đứng ở khung cửa.
Nhạn Hồi nhìn thiếu niên gầy ốm trước mặt đến ngây người, áo vải thô ngắn hiển hiện rõ ràng cuộc sống thanh bần của hắn, nhưng gương mặt trong ánh sáng ngược lại xinh đẹp đến bất ngờ.
Đúng, xinh đẹp.
Đặc biệt là đôi mắt tựa như chứa ánh sao kia …
“Thình thịch!”
Khoảnh khắc đối diện với đôi mắt đó, Nhạn Hồi bỗng cảm thấy tim mình đập cuồng loạn, tiếp đấy, như là ảo giác, nàng dường như nghe thấy tim mình mỗi lúc mỗi đập cuồng loạn hơn thêm, giống như chó hoang bất chợt sút dây vậy.
“Thình thịch!Thình thịch!”
Nhịp tim như chó hoang của nàng ... lẽ nào là vì nàng … vừa gặp đã yêu thiếu niên gầy ốm này ư..?