Chương 4 :Vinh diệu dữ tán dự (Vinh quang và tán thưởng)
Mặc dù rất khó có thể tin được, thế nhưng những lời này là từ miệng của An Cách Nhĩ nói ra, cho nên Mạc Phi một chút cũng không giật mình, chỉ im lặng tiếp tục nghe An Cách Nhĩ nói, nhưng An Cách Nhĩ rất là đúng lúc dừng lại, tiếp tục nhìn quanh bốn phía.
Bản thân Mạc Phi có chút hiếu kỳ, lại hỏi, “Này, hung thủ là ai?”
An Cách Nhĩ nhìn Mạc Phi một chút, không đáp mà hỏi ngược lại, “Anh nghĩ xem, Hứa Mân múa thế nào?”
Mạc Phi sửng sốt, suy nghĩ một chút, trả lời, “Múa rất khá, phần lớn thời gian tôi đều đang ngủ.”
An Cách Nhĩ nhịn không được nở nụ cười, nói, “Hứa Mân múa rất tốt, cũng rất gắng sức.”
“Gắng sức?” Mạc Phi hỏi.
An Cách Nhĩ gật đầu, “Bởi vì rất vất vả mới có được một cơ hội tốt như thế, cho nên tất nhiên phải biết quý trọng.”
Mạc Phi giật mình, “Thật là cô ấy giết người sao?”
An Cách Nhĩ hơi lắc đầu, nói, “Đi đến hậu đài xem một chút đi.”
Mạc Phi cũng không sốt ruột, nói thật, nếu như là trước đây có người nói chuyện già dặn lại hay thừa nước đục thả câu như vậy, anh đã sớm đánh người rồi, có điều nói một cách không nhanh không chậm như An Cách Nhĩ , anh cũng không nổi nóng, ngược lại còn đi theo sát phía sau cậu ta.
Mọi người ở hậu đài tuy rằng đều cảm thấy bi thương vì Anna qua đời, nhưng dù sao vở diễn vẫn thu được thành công rất lớn, cho nên mọi người đều rất hài lòng.
Đạo diễn là một ông già hói đầu, hỏi An Cách Nhĩ, “Đã bắt được hung thủ giết chết Anna rồi sao?”
An Cách Nhĩ gật đầu.
“Bắt được rồi sao?” Đạo diễn giật mình hô to một tiếng, những người khác cũng đều quây lại, đều hỏi, “Là ai vậy?”
An Cách Nhĩ cũng không nói, hỏi, “Hứa Mân đâu?”
“Tôi ở chỗ này.” Đang nói chuyện, thì thấy Hứa Mân cầm bộ phục trang biểu diễn đi ra, cô đã thay bộ quần áo thường màu đen, vóc người mảnh khảnh rất đẹp, vừa nhìn là biết ngay vũ công chuyên nghiệp, chỉ là sắc mặt có chút tái.
An Cách Nhĩ nhìn đôi giầy khiêu vũ bằng vàng mà cô ấy cầm trên tay, đưa tay qua hỏi, “Thật sự là một đôi giày tinh xảo, cho tôi xem qua được không?”
Hứa Mân đưa giầy cho An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ cầm giầy trong tay, cẩn thận quan sát một chút, nói, “Chế tác thật sự rất tinh tế, cần đòi hỏi rất nhiều công phu đúng không?”
Chuyên viên đạo cụ gật đầu, “Đôi giầy này được mạ bằng vàng thật, cực kỳ đắt tiền, làm một đôi giầy này phải mất đến một tháng.”
An Cách Nhĩ gõ gõ vào hoa văn khắc được làm bằng vàng trên giầy, hỏi, “Cứng như vậy, có thể múa được sao?”
Chuyên viên đạo cụ không chút nề hà cười cười, “Bọn tôi chính là dựa vào cỡ chân của diễn viên mà chế tác, cho nên cực kỳ vừa khít vào chân, bên trong cũng rất mềm mại.”
“Đúng.” Đạo diễn cười nói, “Đợi đến khi tuần lưu diễn này kết thúc, chúng tôi sẽ đem đôi giầy này đưa đi bán đấu giá.”
An Cách Nhĩ gật đầu, giương mắt nhìn chuyên viên đạo cụ, “Cho nên anh thừa nhận là mình đã giết Anna sao?”
An Cách Nhĩ vừa dứt lời, tất cả đều ngây người, biểu tình trên mặt chuyên viên đạo cụ biến hóa một chút, phẫn nộ nói, “Tôi . . . . . Cậu nói bậy bạ gì đó? Có chứng cứ gì?”
An Cách Nhĩ cũng không để ý tới anh ta, mà quay đầu lại nhìn Hứa Mân, “Cô cũng đã hoài nghi đúng không?”
Sắc mặt của Hứa Mân trắng bệch, một lúc lâu sau mới nhẹ nhàng gật đầu.
“Tôi . . . . .” Chuyên viên đạo cụ còn muốn tranh cãi, đạo diễn liền hỏi Hứa Mân, “Tiểu Mân, cô có phải là đã biết điều gì không?”
Hứa Mân lắc đầu.
“Vậy cô sao lại hoài nghi?” Một nhân viên khác cũng hỏi
“Tôi . . . . . .” Hứa Mân do dự một lát, ngẩng đầu nhìn chuyên viên đạo cụ
An Cách Nhĩ nhìn hai người một chút, thản nhiên nói, “Bởi vì . . . . hai chiếc giầy khiêu vũ mạ vàng này, mang vào quá là dễ chịu và thư thái, đúng không?”
Mọi người sửng sốt, sắc mặt của chuyên viên đạo cụ cũng chuyển trắng, Hứa Mân gật đầu, một lúc lâu mới nói, “Đúng vậy.”
An Cách Nhĩ từ trong tay Mạc Phi lấy cặp tài liệu qua, lấy ra một tấm ảnh giơ lên cho mọi người xem.
“Đây là chân của Anna, cùng y phục và đôi giầy khiêu vũ màu đỏ của cô ấy.”
An Cách Nhĩ vừa nói, vừa đem ra một tấm ảnh khác chụp đôi giầy múa mạ vàng, “Đây là ảnh chụp đôi giầy khiêu vũ mạ vàng.”
Vừa nói, vừa đưa cả hai ảnh lên song song cho mọi người cùng nhìn, “Có những khác biệt rất nhỏ, dựa theo hình dáng và cỡ giầy, hay nói cách khác, nếu chân của Anna mang đôi giầy vàng này, thì khi múa sẽ cảm giác có chút khó chịu . . . . . . Bởi vì, đôi giầy này là dựa theo cỡ chân của Hứa Mân mà chế tác.”
Tất cả mọi người đồng loạt xoay mặt nhìn chuyên viên đạo cụ, chỉ thấy sắc mặt của hắn ta trắng bệch.
“Sân khấu làm bằng gỗ lim kia có vết nứt, trong đó có một tí vết máu.”
An Cách Nhĩ nói, “Tuy rằng đã được rửa sạch sẽ, nhưng nó vẫn tồn tại, bởi đó là hiện trường đầu tiên.”
Đang nói chuyện, Oss cũng đã mang theo cảnh viên tới, nghe xong liền chau mày, nói với thủ hạ.
“Qua sân khấu làm kiểm tra luminol đi...(dựa trên quá trình phản ứng luminol chemiluminescence...Luminol thật ra không hề tác dụng gì với máu, mà là nguyên tử Sắt trong máu đóng vai trò chất xúc tác cho phản ứng xảy ra, từ đó sinh ra ánh sáng xanh).”
Nhóm cảnh viên làm theo chỉ thị, không bao lâu đã trở lại, nói với Oss, “Đội trưởng, có phản ứng, thậm chí có rất nhiều máu.”
Oss nhíu mày, nhìn An Cách Nhĩ.
An Cách Nhĩ nói, “Qua bên đó xem đi.” Nói rồi, mang theo mọi người đi qua sân khấu.
Nhờ phản ứng luminol mà các vết máu không còn cách nào có thể bị che giấu, dưới ánh sáng màu xanh đậm mát, quỹ đạo của những vệt máu phun tung tóe hiện ra rõ ràng.
“Nhìn ở đây.” An Cách Nhĩ chỉ vào vị trí của phông màn, nói, “Vết máu có một đoạn bị đứt gãy, giống như đoạn bị đứt đã bắn vào nói khác, cho thấy vết máu đó đã bị phông màn chặn lại.”
Nói rồi, nhìn qua chuyên viên đạo cụ, “Vừa nãy lúc chúng tôi đụng vào bản phông màn thì anh rất khẩn trương, bởi vì đó là phông màn cuối cùng, nếu như bị hư hỏng, thì sẽ không còn cái khác để sử dụng, đúng không?”
Đạo diễn ngạc nhiên, nhìn chuyên viên đạo cụ, “Các bản phông màn không phải mỗi lần đều làm hai bản giống nhau sao?”
An Cách Nhĩ chỉ chỉ sàn sân khấu, “Có mấy cái đinh được đóng không cùng loại với những cái đinh còn lại.” Nói, chỉ chỉ sàn nhà nói với mấy cậu cảnh viên, “Nạy ra nhìn!”
Nhóm cảnh sát hai mặt nhìn nhau, mang công cụ tới, đập bẩy những tấm gỗ của sàn sân khấu ra, chỉ thấy phía dưới như có vật gì, chuyển vật đó lên trên nhìn, thì ra đó là một tấm phông dính đầy máu, còn có một cái hòm.
“Đây là cái hòm chương mộc đựng trang phục biểu diễn... (Chương mộc : Là gỗ củ cây long nhãn không bị sâu mọt phá hoại, nên thường được dùng làm tráp, rương, hòm đựng ) .”
Đạo diễn nói, “Bởi vì trang phục biểu diễn đều rất quý, cho nên tất cả đều được đặt trong hòm làm bằng chương mộc, có rất nhiều cái rương như vậy, đều do chuyên viên đạo cụ phụ trách.”
“Mở rương ra.” Oss phân phó
Hai cảnh viên mở nắp hòm ra . . . . . . . Một mùi tanh hôi rình mũi toát ra.
Tất cả mọi người chau mày, chỉ thấy trong hòm là một thi thể nữ, cổ bị dao rạch nát, xem ra là bị người cắt đứt động mạch dẫn đến cái chết, cả hai cẳng chân phía dưới đều bị chém đứt mất.
“Anna . . . . . . .” Có mấy nhân viên nhận ra đều hét lên.
“Vì sao lại giết người?” Oss hỏi chuyên viên đạo cụ.
Vị chuyên viên đó im lặng một lúc lâu, mới chậm rãi mở miệng, “Anna là một thiên tài múa, cô ta không cần đến sự nỗ lực hay cực khổ nào cũng có thể thành công, suốt đời chỉ có thể múa những bước nhảy hoàn mỹ với cái loại tâm tình vô cùng tốt đó . . . . Cho nên cô ta không bao giờ có thể hoàn thành tốt vai diễn của nàng diễn viên mang đôi giày vàng. Thế nhưng khi tôi nhìn thấy Hứa Mân bình thường đều lẳng lặng luyện tập một mình trên sân khấu vào mỗi buổi tối, tuy rằng không có khán giả, nhưng tôi đã nhận ra cô ấy múa còn tốt hơn so với Anna, sau đó tôi đã nghĩ, chính Hứa Mân mới là người thích hợp nhất để mang đôi giầy múa mạ vàng.”
Moi người im lặng không nói gì, đạo diễn cũng thở dài, “Hứa Mân tuy rằng thiên phú không bằng Anna, nhưng qua nhiều ngày nỗ lực, bây giờ đã muốn vượt qua Anna rồi.”
“Lần đó khi làm giầy, không biết vì sao, ma xui quỷ khiến làm tôi dựa vào cỡ chân của Hứa Mân mà làm. Sau khi kết thúc lần biểu diễn đầu tiên, Anna hẹn tôi tới chỗ này, nói giầy có chút khó chịu, muốn tôi sửa cho cô ta . . . . . . Tôi đột nhiên cảm thấy cô ta thật khiến cho người ta chán ghét, kiểu dáng thành công thuận lợi thật sự quá đáng ghét! Vì sao có những người không phải chịu đựng bất cứ thứ gì ngăn trở đã có thể thành công? Tôi tận mắt gặp qua biết bao diễn viên múa vì muốn bảo trì vóc dáng, mỗi ngày đều phải chịu đói, nhưng Anna có cơ thể trời sinh không mập lên, vóc người, sự mềm dẻo, cảm thụ âm nhạc, thông minh, khuôn mặt đẹp, sở hữu tất cả chỉ nhờ vào trời sinh, cô ta sinh ra đã được định trước là một diễn viên múa tài ba không phải chịu bất kỳ bất lợi gì, nhưng sự nhiệt tình của cô ta với vũ đạo thua xa so với Hứa Mân! Điều này khiến tôi nghĩ thế gian này thật không công bằng. Tôi học ở trường dạy múa mất bảy năm, sau mới biết được, vóc người của tôi không tốt, không thích hợp làm diễn viên múa! Tôi chỉ có thể từ bỏ vũ đạo mà chuyển sang làm đạo cụ! Tâm tình của tôi, một người như cô ta làm sao có thể hiểu được?! Cho nên tôi không khống chế được bản thân mà dùng con dao thủ công giết chết cô ta. Tôi nhớ đến cô ta từng nói qua với đạo diễn về cơn ác mộng của mình, cho nên đã đem thi thể của cô ta xử lý như trong giấc mộng kia, tạo một dấu hiệu quỷ dị, thoạt nhìn giống như một kẻ hâm mộ biến thái điên cuồng theo dõi gây nên, sau đó chụp ảnh gửi về . . . . . .” Chuyên viên đạo cụ sau khi một hơi dài liên miên cằn nhằn, xoay mặt nhìn những người khác, chỉ thấy tất cả mọi người mang vẻ mặt kinh hãi nhìn hắn, liền cười nhạt một tiếng, “Vẻ mặt này là sao?! Mỗi người các ngươi đều là phải qua sự nỗ lực mới đến được đây . . . . . Lẽ nào thấy một người như cô ta lại không khiến mấy người cảm thấy phiền chán sao? Khi các người nhìn thấy một kẻ đã hoàn mỹ lại luôn gặp may mắn như cô ta, chẳng lẽ không hề có mong muốn cô ta rồi sẽ có một ngày gặp chuyện không may, phải thống khổ hay sao? Thấy người như thế, khiến tôi cảm thấy bản thân mình hoàn toàn rất không có giá trị, mọi nỗ lực của tôi đều bị hạ thấp, cho nên tôi cũng muốn cô ta phải cảm nhận được sự thống khổ.”
Tất cả mọi người cúi đầu nghe xong, hai mặt nhìn nhau, Oss lắc đầu, nói với cảnh viên, “Áp giải về.”
Các cảnh viên bắt đầu còng tay chuyên viên đạo cụ lại, đẩy ra ngoài.
Chờ người được áp giải đi, Oss nói với đạo diễn, “Án tử đã được phá, các vị cứ tùy tiện làm việc.” Nói xong, cầm ảnh chụp qua, đem hai đôi tấm ảnh chụp hai đôi giày nhìn song song, khóe miệng giật giật nhìn An Cách Nhĩ, “Như vậy mà cũng nhìn ra được không giống nhau sao?”
An Cách Nhĩ nháy mi khiêu khích, “Dưới mắt tôi nhìn thì có sự khác nhau rất lớn.”
Oss lắc đầu, thu thập mọi thứ lại, nói với An Cách Nhĩ, “Cám ơn, ngày mai tôi qua đưa thù lao cho cậu, đi trước đây.” Nói xong, gật đầu chào Mạc Phi một cái, mang người đi.
Mạc Phi cũng cảm thấy có chút căng óc váng đầu, bởi vì âm nhạc phát liên tục suốt buổi vũ kịch, mặt khác là bởi lý do sát nhân của chuyên viên đạo cụ kia.
“Trở về sao?” Mạc Phi nhìn An Cách Nhĩ
An Cách Nhĩ suy nghĩ một chút, lắc đầu, nói, “Đi tham gia tiệc chúc mừng không?”
Mạc Phi giật mình, “Những người này còn có tâm tình đi dự tiệc sao?”
An Cách Nhĩ gật đầu, tỏ ý bảo Mạc Phi nhìn nhóm nhân viên đang thu dọn đồ đạc, thản nhiên nói, “Lúc đầu, bọn họ đều không biết hung thủ sát hại Anna là ai, cho nên đều kiềm nén sự vui sướng trong lòng, bây giờ hung thủ đã bị bắt, cũng có nghĩa mọi việc đã qua đi, đương nhiên có thể lộ vẻ vui sướng rồi.”
Mạc Phi nhíu mày, nhìn An Cách Nhĩ, “Bọn họ vui vẻ là vì vở kịch thành công? Hay là vì Anna đã chết?”
An Cách Nhĩ nhún nhún vai, nhìn Mạc Phi, “Anh có khi nào ghen tị với một người, ghen tị tới mức mong người đó gặp bất hạnh hay không?”
Mạc Phi sửng sốt, suy nghĩ một chút, thành thật gật đầu, “Có đôi khi, vì cảm thấy rất không công bằng.”
An Cách Nhĩ gật đầu, một lúc lâu mới nói, “Có lẽ, anh cũng là một người có thể khiến người khác ghen tị đến mức muốn anh chết nữa.”
Mạc Phi nửa cười nửa mếu, “Đích thật là có nhiều người muốn tôi chết, có điều hẳn là không phải vì ghen tị.”
An Cách Nhĩ cười cười, lắc đầu, cùng Mạc Phi đi đến khách sạn sau nhà hát. Tại đại sảnh trên tầng cao nhất của khách sạn, đoàn kịch “Hồng hài tử” tổ chức một buổi vũ hội nhỏ, để chúc mừng sự thành công của đợt diễn này. Tất cả nhân viên diễn viên đều tham gia, đương nhiên còn có hàng loạt thương gia đến tài trợ. Mà bây giờ, người đang được đãi ngộ như vầng trăng giữa trời sao, đương nhiên là nữ diễn viên chính lần này, Hứa Mân.
Lúc này, âm nhạc vang lên, An Cách Nhĩ tỏ ý bảo Mạc Phi chờ cậu một lát, bản thân thì chậm rãi đi tới bên cạng Hứa Mân, thấp giọng nói, “Có thể mời cô nhảy một điệu được không?”
Hứa Mân xoay mặt nhìn An Cách Nhĩ, gật đầu, ở trên người của người thanh niên này lộ ra một sự ưu nhã khó hiểu, khiến cô rất khó chối từ. Đương nhiên, lần đầu tiên cô được thủ vai chính và trở thành tiêu điểm, hiện tại cô đang chìm đắm trong sự hạnh phúc mà trước đây chưa bao giờ có, nay lại được một người đàn ông như An Cách Nhĩ ưu ái, khiến cô càng thêm hạnh phúc.
An Cách Nhĩ đưa Hứa Mân tới giữa sân nhảy, Mạc Phi cầm ly đứng ở một bên, có chút khó hiểu, An Cách Nhĩ vì sao luôn luôn thần thần bí bí, khiến người khác rất khó biết được cậu ta rốt cuộc muốn cái gì nếu chỉ từ vẻ mặt của cậu ta.
“Tôi vừa xem cô biểu diễn.” An Cách Nhĩ nói với Hứa Mân, “Thật không tồi.”
Hứa Mân cười cười, “Cảm ơn.”
An Cách Nhĩ mỉm cười, chuyển đề tài câu chuyện, “Con mèo đen của Anna, là của cô tặng cho cô ấy đúng không?”
Hứa Mân sửng sốt.
An Cách Nhĩ nói, “Kỳ thực có rất nhiều người đã nhìn ra cô đã múa ngang cơ với Anna rồi, đương nhiên Anna cũng chú ý tới điều đó, mà cô lại rất thích mặc đồ màu đen khi múa, cho nên mới cố tình tặng một con mèo đen xinh đẹp cho Anna, đây cũng là một loại uy hiếp cùng áp lực vô hình.”
Bước nhảy của Hứa Mân có chút loạn, mở to hai mắt nhìn An Cách Nhĩ.
“Cô mỗi đêm đều luyện tập ở đây, cũng là vì biết các nhân viên hậu đài như chuyên viên đạo cụ phần lớn sẽ quay về đây . . . . . . Bước nhảy mà cô múa trên đài, thực tế là bước nhảy của diễn viên chính, chứ không phải của người phối hợp diễn, chỉ để chứng minh một điều ——— cô kiên cường hơn Anna.” An Cách Nhĩ vẫn dùng ngữ điệu bình tĩnh như cũ mà nói, “Có lẽ ban đầu ý định của cô chỉ là muốn người khác chú ý tới mình, nhưng sâu trong nội tâm của cô, cô vẫn mong muốn Anna phải chịu đau khổ, những lời mà chuyên viên đạo cụ kia nói . . . . . Kỳ thực cũng là tiếng lòng của cô đúng không? Khi Anna nói chuyện với đạo diễn về cảnh trong mơ, kỳ thực là có ý muốn đem vị trí diễn viên chính cho cô, mà đạo diễn bấy giờ cũng có ý đó, khi đó mọi chuyện cô mong muốn coi như đều được thuận lợi tiến hành, nhưng đột nhiên lại xảy ra án giết người này.”
Viền mắt của Hứa mân có chút ướt át, lúc này, khúc nhạc kết thúc, An Cách Nhĩ lùi về một bước, rất ga lăng mà dẫn Hứa Mân về bên cạnh sàn nhảy, thấp giọng nói, “Con mèo đen đó biết được bí mật sâu trong lòng cô, cô muốn dùng nó để gây rối loạn cho Anna, đến phút cuối, cũng là nó gây rối loạn cho cô, tôi nghĩ, có lẽ suốt đời này, nó cũng sẽ không bao giờ rời khỏi cảnh trong mơ của cô.” Nói xong, lễ độ hơi gật đầu chào Hứa Mân, xoay người rời đi.
. . . . . . . . . .
Sáng sớm hôm sau, An Cách Nhĩ đang ngồi tại bàn ăn điểm tâm mà Mạc Phi làm cho cậu, thì thấy Mạc Phi cầm báo mới đến từ bên ngoài đi vào.
“An Cách Nhĩ.” Mạc Phi nói, “Hứa Mân rời khỏi đoàn kịch ‘Hồng hài tử’ rồi, nói rằng từ nay cô ấy cũng sẽ không múa nữa.”
An Cách Nhĩ nghe xong cũng không giật mình, chỉ hỏi, “Mọi người bên ngoài đánh giá thế nào?”
Mạc Phi nhìn tờ báo, nói: “Rất nhiều khán giả đều bị cô ấy làm cho cảm động, nói rằng cô ấy mới thật sự là nữ hoàng khiêu vũ mang đôi giày vàng.”
An Cách Nhĩ mỉm cười, lắc đầu, cúi đầu tiếp tục húp cháo.
“Làm sao vậy?” Mạc Phi nhìn ra được dáng cười của An Cách Nhĩ tựa hồ mang theo một tia trào phúng.
“Tán dương thường thường rất hoang đường, vinh quang phần lớn cũng không đúng là sự thật.” An Cách Nhĩ dùng khăn tay lau lau miệng, nói với Mạc Phi, “Anh chuẩn bị xe đi, tôi dẫn anh đi gặp bà nội của tôi.”