Chương 120
Tuy nói mệnh lệnh không thể không tuân theo, nhưng Xảo nhi ngồi trên bàn cơm vẫn rất câu nệ, chỉ tập trung ăn chén cơm của mình, ngượng ngùng gắp thức ăn, cũng không dám ngẩng đầu. Mãi cho đến khi ăn xong chén cơm trong tay, cuối cùng ngẩng đầu lên, lại thấy Nguyệt Nha Nhi bần thần nhìn mình, mặt mày lại có vẻ u sầu, có chút động lòng người.
Xảo nhi hốt hoảng, lập tức đứng dậy, càng không ngừng tỏ vẻ thỉnh tội, suýt chút nữa là quỳ xuống, nhưng Nguyệt Nha Nhi lại giữ chặt lấy nàng, thấp giọng nói: “Không sao đâu, em ngồi xuống đi.”
Xảo nhi vừa ngạc nhiên vừa nghi hoặc ngồi xuống, Nguyệt Nha Nhi lại cầm đũa lên, tự mình gắp một miếng mầm quất rang muối cho cô, rồi cười nhẹ, nhưng khóe miệng lại hiện lên nét chua sót không lầm vào đâu được, dường như lại thất thần như mọi khi, lẩm bẩm nói: “Hiếm người như em cũng thích món này, em biết không, đây cũng là món hắn thích nhất ...”
Lời còn chưa dứt, không ngờ nước mắt lại rơi.
Xảo nhi kinh hoàng nhìn nàng, không nhúc nhích.
Một lúc lâu sau, Nguyệt Nha Nhi mới khôi phục tinh thần, biết mình đã thất thố, bèn lau nước mắt trên khóe mắt, miễn cưỡng cười: “Ta không ăn nữa.”
Nghe vậy, Xảo nhi lại đứng dậy lần nữa, hầu hạ nàng trở lại giường nằm nghỉ.
Đến chập tối, có tiếng gõ cửa thư phòng, Thập Nhị đứng trên hành lang, đùa giỡn cùng chú chim anh vũ trong lồng.
Quản gia vội vàng dẫn theo một người ăn mặc như thị vệ đi vào, thấy hắn đang dạy chim anh vũ nói chuyện, liền đứng cách đó không xa, lẳng lặng chờ đợi.
Hồi lâu sau, Thập Nhị mới thản nhiên mở lời: “Tra được rồi sao?”
Trong phút chốc thị vệ kia cúi thấp đầu: “Bẩm Thập Nhị, tra không được. Manh mối dừng lại ở người xa phu sườn Vương phi, theo như lời hắn nói, giữa đường gặp sườn Vương phi đáng đón xe, vì vậy cũng không biết rốt cuộc lúc trước sườn Vương phi từ nơi nào đến ...”
“Phế vật.” Hắn cũng chẳng quay đầu lại, bạc môi thản nhiên hai chữ.
Thị vệ kia nhất thời mồ hôi lạnh chảy ròng ròng, cúi đầu không dám nói tiếng nào.
“Tiếp tục điều tra. Bổn vương mặc kệ ngươi dùng bao nhiêu người, tóm lại, nhất định phải tra ra được lúc trước nàng từng ở cùng ai.”
“Vâng. Tiểu nhân sẽ đi dò la ngay.” Thị vệ kia bất động thanh sắc nhẹ nhàng thở phào, nói xong liền xoay người vội vàng đi.
Thập Nhị vẫn đùa với chú chim anh vũ trong lồng sắt, qua hồi lâu mới lại mở lời: “Nàng uống thuốc rồi chứ?”
Quản gia vội nói: “Bẩm Thập Nhị gia, sườn Vương phi sau khi dùng ngọ thiện đã ngủ, đến giờ vẫn chưa dậy, vì vậy thuốc vẫn chưa uống.”
Hắn vẫn không ngừng đùa với chú chim kia, một lát sau, cười lạnh một tiếng: “Không uống thì không uống, chết đi cũng vậy thôi!”
Nếu quả thật chết đi thì đúng là không phải là chuyện tốt lành, tuy là người sẽ đỡ phải nóng ruột nóng gan, hỉ giận vô thường. Quản gia thầm nghĩ trong lòng, nào dám nói ra miệng chứ, đành nói: “Thập Nhị gia, nay sườn Vương phi dù sao cũng là người mang thai, ham ngủ cũng là cử chỉ bình thường, Thập Nhị gia cần gì phải giận dỗi với ngài ấy?”
Hồi lâu không nghe thấy hắn trả lời, quản gia chỉ đành thở dài trong lòng.
Cuối cùng, hắn rốt cuộc mở miệng lần nữa nói: “Ngươi đi nói với nàng, bản thân muốn chết cũng không sao, nhưng đừng hại luôn bọn nha hoàn vô tội trong khuôn viên.”
Sau khi quản gia uyển chuyển thuật lại lời nói của Thập Nhị cho Nguyệt Nha Nhi, liền thấy hiệu quả tức thì, tuy vẻ mặt của Nguyệt Nha Nhi vẫn đạm mạc, nhưng đã nhanh chóng uống xong chén thuốc đắng, hơn nữa về sau, những bữa ăn cũng dần dần đều đặn hơn, sắc mặt so với lúc trước tốt hơn rất nhiều.
Nhưng hai ngày sau, khi ngự y đến bắt mạch cho nàng lần nữa, vẫn lắc đầu thở dài như cũ.
“Tâm trạng của sườn Vương phi thật sự quá trầm trọng, cho dù là người bình thường, ưu tư quá nhiều cũng sẽ ảnh hưởng đến tính tình, tâm mạch không thông, huống chi , hiện giờ sườn Vương phi đang có thai chứ? Sườn Vương phi hãy suy nghĩ cho đứa bé trong bụng, xin giải tỏa hết muộn phiền trong lòng, nếu có thể được, thì nên thường xuyênra ngoài dạo chơi. Điều tiên quyết là phải xua tan hết muộn phiền.”
Lời nói của ngự y vốn là để nàng nghe, nhưng chỉ trong chốc lát Thập Nhị đã nghe thấy tất cả, vì thế ngự y vừa rời đi, hắn liền xuất hiện trong phòng Nguyệt Nha Nhi.
“Theo ta đi.” Hắn vẫn để sự lạnh lùng hiện lên mặt, ngữ điệu và sắc mặt giống hệt nhau.
Nguyệt Nha Nhi bất động vài giây, rồi mới nâng mắt lên nhìn hắn một cái, cũng chẳng hỏi đi đâu, chỉ gọi Xảo nhi lại thay xiêm y cho mình.
Ra khỏi khuôn viên, hắn đi phía trước mỗi bước đi không nhanh không chậm, nhưng Nguyệt Nha Nhi vẫn không theo kịp, vì thế bước chân hắn bất động thanh sắc chậm lại, hai người luôn duy trì khoảng cách mười bước.
Đang đi ngang qua hoa viên xinh đẹp hương thơm ngào ngạt, Nguyệt Nha Nhi chợt nghĩ đến mình vào phủ lâu như vậy, lại chỉ gặp sơ qua Vương phi của hắn có một lần, thời gian còn lại, tuy rằng nàng luôn đóng cửa phong bế, nhưng mà cũng chưa từng nghe nói qua nửa lời chuyện về vị Vương phi kia. Trong nhất thời, trong lòng nàng nhịn không được có chút thất vọng, nhưng cũng rất nhanh đã tan biến, không muốn nghĩ nhiều nữa.
Trước cửa phủ đã chuẩn bị một con ngựa và một cỗ kiệu, Thập Nhị thuận ta chỉ về phía nhuyễn kiệu kia, Nguyệt Nha Nhi hiểu ý, đi qua ngồi vào trong kiệu, mặc dù không biết hắn dẫn mình đi đâu, nhưng cũng vẫn không mở miệng hỏi.
Hắn cưỡi ngựa, nàng ngồi kiệu, đi thẳng một đường ra khỏi thành, đi đến ngoại ô.
Nguyệt Nha Nhi vừa ra khỏi kiệu đã nhìn thấy trên đồng cỏ, hai chú ngựa nhỏ sóng vai nhàn nhã ăn cỏ, rồi lại nhìn qua bên cạnh, thì thấy một nữ tử đang ngồi, còn có một nam nhân đang gối đầu lên đùi nàng, thật là một cảnh tượng ân ái đầy ngưỡng mộ.
Thập Nhị xoay người xuống ngựa thì không để ý đến nàng nữa, lập tức đi về phía hai người kia, Nguyệt Nha Nhi liền chậm rãi bước theo sau.
Linh hi đang cầm một nhành cỏ đùa giỡn trên mặt Thập Nhất, bỗng dưng nghe thấy có tiếng bước chân đến gần, quay đầu nhìn, nhất thời kinh ngạc: “Thập Nhị đệ?”
Thập Nhất bỗng dưng mở mắt ra, nhìn Thập Nhị đang chạy đến, thấy thế bèn nhanh chóng ngồi dậy: “Sao đệ lại ở đây?”
Thập Nhị hừ lạnh một tiếng, ngồi phịch xuống đất.
Thập Nhất và Linh Hi nhìn thấy vậy mới nhìn phía sau, Nguyệt Nha Nhi đang thong thả đi tới, còn chưa suy nghĩ được chuyện gì xảy ra, lại nghe Thập Nhị nói: “Thập Nhất tẩu, đệ muốn cùng Thập Nhất ca nói chuyện riêng.”
Linh Hi dường như hiểu được điều gì, mỉm cười đứng dậy: “Được rồi, hai huynh đệ nói chuyện đi, ta đi tìm muội ấy nói chuyện.”
Linh Hi đi về phía Nguyệt Nha Nhi, ánh mắt Thập Nhị quan sát nàng một hồi, thấy nàng chạy đến trước mặt Nguyệt Nha Nhi, mới dời tầm mắt đi, khẽ thở dài một cái, sau đó thả người xuống nằm dài trên cỏ không động đậy.
“Sao lại thế này?” Thập Nhất thản nhiên nói.
Qua thật lâu, Thập Nhi mới trả lời: “Ngự y nói, nàng ưu tư quá độ, cần phải giải sầu.”
Tính tình tùy tiện của Tịch Nhan hắn không tin tưởng, còn Đạm Tuyết lại càng không cần nói đến, nghĩ đi nghĩ lại, cũng chỉ biết đưa nàng đến gặp Linh Hi, có lẽ thiên tính thoải mái nhiệt tình của vị Thập Nhất tẩu này, có thể làm cho nàng nhẹ lòng hơn.
Thập Nhất nhìn thoáng qua chỗ hai nữ tử, rồi lại quay đầu về: “Nghe nói, gần đây đệ đang điều tra muội ấy?”
Thập Nhị dù chưa dự đoán được hắn sẽ sớm biết, nhưng cũng không giật mình lắm, thản nhiên đáp: “Ừm.”
“Muội ấy ... phản bội đệ?” Thập Nhất hơi ngập ngừng, thấp giọng hỏi.
Thập Nhị gác hai tay gối sau đầu, cười khẩy một tiếng: “Nàng cho tới bây giờ đều không phải là người của đệ, sao lại nói là phản bội?”
Thập Nhất hơi cau mày, vừa định mở miệng đáp, lại chợt thấy Linh Hi trở về, quan sát thấy, Nguyệt Nha Nhi ngồi một mình cách đó không xa, ôm gối thất thần nhìn về phương xa, liền thu hồi tầm mắt, nhìn về phía Linh Hi: “Làm sao vậy?”
Linh Hi cười giảo hoạt, ngồi xổm xuống, huých Thập Nhị một cái: “Cởi ngoại bào của đệ ra đi.”
Thập Nhị do dự, sau đó ngồi dậy, cũng nhìn về phía Nguyệt Nha Nhi.
Ngoại ô vốn có gió lớn, nàng ngồi đằng kia, tay áo cũng bị gió thổi tung bay phấp phới.
Hắn trầm mặc không nói gì mà bắt đầu cởi ngoại sam, Linh Hi không nhịn được thầm oán: “Đệ không biết muội ấy đang mang thai sao? Đưa muội ấy đến ngoại ô để hóng gió, mà cũng không biết chuẩn bị một chiếc áo choàng à? Quay qua quay lại nếu có bị thương ở đâu, đệ sẽ phải hối hận đấy.”
Thập Nhị không nhịn được thở dài một tiếng, đưa ngoại bào cho nàng, song lại cười rộ lên: “Thập Nhất tẩu, nếu đệ có thể nghĩ chu đáo như vậy, thì đệ chính là Thập Nhất ca rồi, thế thì tẩu còn có thể là Thập Nhất tẩu của đệ sao?”
Mặt Linh Hi đỏ lên ngay, sắc mặt Thập Nhất cũng hơi đổi, nhấc chân đá cho hắn một cú: “Nói hưu nói vượn gì đó hả?”
“Ôi ...” Thập Nhị kêu lên một tiếng thật to, “Đệ có nói bậy gì đâu, thật sự đệ cảm thấy Thập Nhất tẩu tốt, Thập Nhất ca, xin huynh lưu tình mà ...”
Âm thanh cười đùa bên này, theo chiều gió thổi, truyền vào tai Nguyệt Nha Nhi.
Hơi nâng mắt nhìn về phía những người kia, nhìn khuôn mặt tươi cười không mấy sáng sủa của hắn, mới biết được dù bản thân mình có chờ đợi thế nào thì đều không thể hòa hợp.
Ngay lúc này Linh Hi quay trở về, đem ngoại bào của Thập Nhị khoác lên người Nguyệt Nha Nhi, cười nói: “Nay muội đang có thai, tuyệt đối không thể để cảm lạnh được.”
“Đa tạ.” Nguyệt Nha Nhi cúi đầu nói lời cảm ơn, cúi đầu, quanh quẩn chóp mũi, đó là hơi thở trong sáng trên người hắn.
Linh Hi ngồi xuống cạnh nàng, lại nhìn về phía bóng dáng hai nam nhân kia, một lát sau lại khẽ cười một tiếng, nói: “Bây giờ thì tốt rồi, nếu không Thập Nhị đệ vẫn là một người cô đơn.”
Trong lòng Nguyệt Nha Nhi hơi chấn động, cũng nhìn thoáng qua bóng dáng của Thập Nhất và Thập Nhị, rồi mới nói: “Sao chàng có thể là một người cô đơn chứ?”
Linh Hi khẽ thở dài một tiếng nói: “Có lẽ muội không biết, huynh đệ bọn họ thích nhất là tụ họp ăn uống với nhau, nhưng mỗi lần như thế, Thập Nhị đệ đều đến một mình.”
Nguyệt Nha Nhi ngẩn ra, trong đầu đã bất giác bị cảnh tượng kia thâu tóm, tưởng tượng thấy trong khung cảnh náo nhiệt lại có dáng vẻ hết sức cô đơn của hắn, cõi lòng không kìm được mà thít chặt lại.
Nàng tất nhiên sẽ không ngốc đến mức đến hỏi hắn vì sao không đưa Vương phi của hắn cùng tham dự, bởi vì trong lòng mình, nàng rõ ràng đã biết đáp án.
Hắn đối với nàng là nỗi hận sâu đậm, lại nói rằng lúc trước nàng yêu hắn sâu đậm, điều này cũng có thể chứng minh rằng, lúc trước hắn cũng đã hãm sâu trong tình yêu với nàng.
“Thật ra, một nữ tử cả đời này còn có thể mong ước điều gì chứ?” Trong mắt Linh Hi lóe lên ánh sáng linh động, nhìn bóng dáng Thập Nhất, cười khẽ một tiếng nói, “Trong lòng muội có người đó, còn người đó cũng thật tình thật lòng đối tốt với muội, không phải đã đủ rồi sao?”
Như thế, là đủ rồi sao? Nguyệt Nha Nhi hạ tầm mắt, khóe miệng gợi lên ý cười chua sót, ngập ngừng một lát, bất động thanh sắc chuyển đề tài hỏi: “Tỷ và Thập Nhất gia, thường xuyên đến nơi này sao?”
Linh Hi mỉm cười, trong mắt là sự mãn nguyện khó nói thành lời: “Ngẫu nhiên đến thôi, nhưng hắn bận rộn như vậy, một tháng chỉ có thể dành ra một hai ngày cùng ta đến đây cưỡi ngựa, vậy cũng đủ rồi.”
Nguyệt Nha Nhi vẫn thản nhiên cười: “Thế thì, Thập Nhất gia quả thật đối đãi với tỷ rất tốt.”
Trên mặt Linh Hi lại ửng đỏ lần nữa, đúng lúc này Thập Nhất quay đầu nhìn qua đây, ánh mắt hai người gặp nhau, ăn ý nhìn nhau cười.
Nhìn thấy Linh Hi cúi đầu, Thập Nhất mới thu hồi tầm mắt, tiếp tục chuyện đang nói dang dở: “Nếu nói như thế, người năm năm nay ở cạnh muội ấy, lại có thể đem tin tức phong tỏa cẩn thận, xem ra không thể khinh thường người này.”
Thập Nhị lẳng lặng siết chặt tay thành quyền, trong ánh mắt trầm tĩnh, không nhịn được hiện ra cảm giác ngoan cố.
Thập Nhất nhìn hắn một cái, nhịn không được nói: “Đệ cũng đừng gây chú ý, có một số việc không nhất thiết phải truy đến cùng. Nay trong triều quả thật rất bận rộn, việc này nếu để Thất ca biết, chẳng phải lại mang thêm lo lắng cho huynh ấy sao?”
Thập Nhị thản nhiên nói:“Đệ biết.”
“Chuyện này ta sẽ phái người giúp đệ điều tra, nhưng đệ phải biết rằng, người có thể có năng lực che giấu chuyện năm năm trước, rất có khả năng là đại thần hoặc là vương công quý tộc trong triều đình Đại Sở, ta muốn đệ đáp ứng ta, nếu điều tra ra được, tuyệt đối không thể hành động thiếu suy nghĩ.”
Thập Nhị dừng một chút, rồi mới cười lạnh một tiếng nói: “Tra được sau rồi nói.”
Lại ngồi một lúc lâu, Thập Nhị mới đứng lên: “Được rồi, quấy rầy thời gian thanh tĩnh của huynh và Thập Nhất tẩu lâu như vậy, đệ cũng nên đi thôi, nếu không huynh sẽ hận đệ mất.”
Thập Nhất bất đắc dĩ nhìn hắn một cái, rồi mới nói: “Trong lòng đệ nếu thật sự để ý đến muội ấy như thế, vậy thì nên quan tâm đến muội ấy tốt một chút, tra tấn nhau mãi như vậy, tội tình gì chứ?”
Thập Nhị cười nhạo một tiếng: “Thập Nhất ca, nếu đổi ngược lại là huynh, huynh cũng sẽ không cách nào quan tâm nàng tốt được.”
Ý đồ chính của Linh Hi là muốn biết được từ miệng Nguyệt Nha Nhi những nơi mà nàng đã đi trong năm năm qua, không ngờ Nguyệt Nha Nhi lại chỉ lắc đầu không nói gì, nghe mà không đáp, Linh Hi cũng không biết là nàng không thể nói được hay là có nỗi khổ gì khác, vừa định hỏi lại, đã thấy Thập Nhị đi gần đến đây, thế mới chịu từ bỏ, đứng dậy.
“Thập Nhất tẩu, bọn đệ phải đi rồi.” Thập Nhị nói lời chào từ biệt nàng nhanh chóng, rồi nhìn Nguyệt Nha Nhi vẫn ngồi yên như cũ.
Nguyệt Nha Nhi nghe thế mới chậm rãi đứng lên, hơi cúi thấp người nói với Linh Hi: “Đa tạ.”
Linh Hi mỉm cười nhìn nàng, vừa định mở lời, Thập Nhị lại đột nhiên chen vào nói, trong giọng nói dường như mang theo tia trào phùng: “Đa tạ ai?”
Nguyệt Nha Nhi có vẻ do dự, trong nháy mắt, hô hấp có chút gian nan, còn chưa kịp phục hồi tinh thần, hắn đã đến gần nàng, thanh âm trầm mị: “Còn không gọi Thập Nhất tẩu?”
Hơi thở của hắn lượn lờ trên mặt nàng, nhưng Nguyệt Nha Nhi chỉ đứng bất động, cũng không mở miệng.
Thấy thế, Linh Hi bèn cười nói:“Thôi thôi, đều là người một nhà, không cần giữ lễ tiết như vậy. Nguyệt Nha Nhi, chúng ta sẽ gặp lại sau.” Dứt lời, nàng xoay người chạy về hướng Thập Nhất.
Nguyệt Nha Nhi vẫn không nói lời nào, Thập Nhị giật mình dường như hiểu ra điều gì, không nhịn được cười lạnh một tiếng: “Hồi phủ.”
Đến chạng vạng tối hai người mới về đến phủ, hắn vẫn đi ở đằng trước, Nguyệt Nha Nhi chậm rãi đi sau hắn, nhìn thấy hắn lập tức đi về hướng Tây viên, trong lòng không nhịn được hơi chấn động, nhưng vẫn không thể không bước theo hắn.
Không ngờ rằng vừa đi đến hoa viên, hắn nhìn thấy có vài nha hoàn đang ngồi trên hành lang, bỗng nhiên liền mở miệng nói: “Người đâu, đến Tây viên trang hoàn hỉ đường.”
Những nha hoàn đó đều giật mình, hơn nửa ngày mới một người phục hồi tinh thần lại, đánh liều mở miệng hỏi: “Thập Nhị gia, bố trí hỉ đường, là để làm gì ạ?”
“Để làm gì?” Bỗng dưng Thập Nhị nở một nụ cười, xoay người nhẹ nhàng ôm lấy Nguyệt Nha Nhi đứng phía sau, ánh mắt tà mị, “Hỉ đường, tất nhiên là dùng để bái đường rồi, Nguyệt Nha Nhi, nàng nói có phải không?”
Quả nhiên, cả người Nguyệt Nha Nhi hơi run lên, trong nháy mắt sắc mặt trở nên trắng bệch.
Đôi mắt hắn càng lúc càng ám trầm, chỉ gắt gao nhìn nàng chằm chằm, cũng không quay đầu lại mà phân phó: “Đi nhanh, nửa canh giờ sau, ta muốn nhìn thấy hỉ đường!”
Nhóm nha hoàn nghe vậy, chạy nhanh đi bốn phía, chuẩn bị mọi việc.
Huyết sắc trên môi Nguyệt Nha Nhi đều biến mất, nhìn vẻ mặt tối tăm trước mặt, rốt cuộc chậm rãi lắc đầu: “Ta không thể bái đường với chàng.”
“Không thể cùng ta bái đường?” Hắn nghiến răng cười lạnh, “Nguyệt Nha Nhi, nàng có thể nói cho ta biết là vì sao không?”
Nàng hơi nhếch môi, nhưng không nói lời nào.
“Không bái đường cũng được thôi, vậy bây giờ nàng nói cho ta biết, hai ta có phải là phu thê không?” Hắn kiên nhẫn đến kỳ lạ, cực kỳ thong thả từng bước một đẩy nàng vào tuyệt cảnh.
Nguyệt Nha Nhi cuối cùng không thể nhìn vào mắt hắn, đành chậm rãi nhắm đôi mắt lại.
“Nguyệt Nha Nhi, nói đi.” Hắn gục đầu xuống đến, tựa như cùng nàng mặt kề mặt, “Thất ca, đã ban hôn rồi, khắp thiên hạ đều biết nàng là sườn Vương phi của ta, bây giờ ta hỏi nàng, trong lòng nàng, hai ta có phải là phu thê không?”
Hồi lâu, nàng vẫn nhắm nghiền hai mắt, không đáp lời.
Cuối cùng hắn lại cười lạnh thêm lần nữa: “Vậy để ta thay nàng trả lời, không phải! Ở trong lòng nàng, chưa bao giờ xem bản thân trở thành người của ta, nàng chưa bao giờ nguyện ý thừa nhận quan hệ giữa hai ta, nàng vốn không muốn làm nữ nhân trong gia tộc Hoàng Phủ của ta, có phải không?”
Sắc mặt Nguyệt Nha Nhi ảm đạm thêm vài phần, hắn biết bản thân đã nói đúng, lửa giận trong lòng càng thêm tràn đầy: “Không phải là vì Bắc Mạc diệt Đại Sở chứ? Không phải là đã khiến nàng trở thành vong quốc công chúa chứ? Ngay cả hoàng huynh của nàng, Tứ ca của nàng đã chấp nhận sự thật này rồi, ngoan ngoãn tận trung với Thất ca của ta, Nguyệt Nha Nhi, nàng còn gì để ngạo mạn nữa?”
Trong lòng Nguyệt Nha Nhi giống như bị ngàn châm đâm vào, đau đến không thể hô hấp, cuối cùng không khắc chế được mà rơi lệ: “Không phải, không phải vì những chuyện đó ....”
“Vậy nàng nói cho ta biết, là vì điều gì?” Hắn gần như rống giận, bàn tay to một phen nắm lấy cổ nàng, “Bởi vì từ đâu đến cuối, nàng vốn không có nửa điểm thật lòng thật dạ, từ đầu đến cuối, nàng đều xem ta là tên ngốc để lừa gạt!”
Không khống chế được lửa giận và lực đạo, cuối cùng khiến Nguyệt Nha Nhi không chịu nổi được nữa, sắc mặt trắng bệch ngất xỉu trong lòng hắn.
Thập Nhị run sợ một lát, cuối cùng không nhịn được gào lên một tiếng: “Người đâu, truyền ngự y!”
Nàng càng lúc càng suy yếu, đến nỗi bây giờ, dường như chẳng thể chịu nỗi bất kỳ cảm giác nào nữa.
Nguyệt Nha Nhi đã mơ một giấc mộng rất dài, trong giấc mơ, đều tràn ngập những giây phút thuở ban đầu lúc mới gặp, chỉ là một thiếu niên hoa y cẩm phục.
Sự trong sáng của hắn, sự hào sảng của hắn, tiếng cười to của hắn, mỗi động tác giơ tay nhấc chân của hắn, tất cả mọi thứ thuộc về hắn ...
Tỉnh mộng, chiếc gối mềm cũng đã ướt đẫm.
Mở mắt ra, trước mắt là gương mặt lo lắng của Xảo nhi, trong tay còn đang cầm một chiếc khăn lụa, tất nhiên là ướt đẫm, rõ ràng là dùng để lau nước mắt giúp nàng.
Sau đó, Xảo nhi nâng nàng ngồi dậy, lại một lần nữa không khống chế được mà đau khổ lên tiếng: “Xảo nhi, em nói ta nên làm gì bây giờ ...”
***********************************************
Trong hoa viên, dưới mái đình giữa hồ, gương mặt Thập Nhị âm trầm, một ly rồi lại một ly, uống không ngừng nghỉ, còn Tống Như Tân ngồi đối diện với hắn, đôi mi thanh tú nhíu lại, nhưng cũng không ngăn cản hắn, trong tay cũng cầm một chén rượu, không uống, chỉ tinh tế cầm, nhìn thứ nước sóng sánh đánh vào thành chén, rồi lại nhìn chăm chú nam nhân đối diện.
Đến tột cùng đó là tình cảm đó sâu đậm thế nào, mà lại có thể đau như vậy?
Hết bình rượu này đến bình rượu khác, cuối cùng không thấy ai đem lên thêm, Thập Nhị hung hăng thuận tay lấy một bình rượu bạch ngọc ném xuống: “Không đi mang rượu đến, đứng đây làm gì?”
Nha hoàn bên cạnh sợ tới mức lùi vài bước, Tống Như Tân thấy thế, hơi nhìn nàng ra hiệu bằng ánh mắt, bảo nàng lui xuống, rồi mới khẽ thở dài một tiếng, nói: “Uống rượu hại thân, uống ít một chút.”
Thập Nhị lại chậm rãi vươn tay, cầm lấy bàn tay đặt trên bàn đá, say chuếnh choáng nói: “Nàng nói cho ta biết, nàng ta cuối cùng là muốn điều gì chứ?”
Tống Như Tân giật mình, ánh mắt có vẻ hoảng hốt trong chốc lát, rồi mới thấp giọng nói: “Có lẽ, tỷ ấy muốn người để tỷ ấy đi chăng?”
“À.” Hắn bỗng dưng nở nụ cười, tràn đây giễu cợt, nhưng lập tức nghiến răng nghiến lợi nói: “Cho dù có chết, ta cũng sẽ không để nàng ấy đi.”
Tống Như Tân chậm rãi lắc đầu, đúng lúc nha hoàn lại đến đưa thêm một bình rượu, nàng nhận lấy, rồi rót đầy ly rượu trước mặt hắn.
Nguyệt Nha Nhi nghe lời khuyên của Xảo nhi đến hoa viên đi dạo, lúc đi ngang qua núi giả, trước mắt nhất thời trở nên trống trải, hóa ra là đã đến phiến hồ, sau đó liếc mắt một cái thì nhìn thấy hai người ngồi đối ẩm trong đình.
Còn thấy Tống Như Tân kia chậm rãi giơ chén rượu của mình lên, không biết cúi đầu nói với hắn điều gì, Thập Nhị chậm rãi ngẩng đầu lên, sau đó cũng nâng chén rượu lên, hai người nhìn nhau cười, rồi đều uống cạn chén rượu.
Trong lòng Nguyệt Nha Nhi tất nhiên là chết lặng, chợt cảm thấy một cơn đau, có chút mờ mịt xoay người lại, nhưng lại bất cẩn đụng vào núi giả phía trước!
“A...” Không có ai ngoài Xảo nhi, và một nha hoàn khác cùng đi theo thấy thế, bỗng dưng thét một tiếng chói tai, “Sườn Vương phi?”
Nguyệt Nha Nhi ngã xuống, bụng nhất thời truyền đến cảm giác đau nhức, nàng hơi sợ hãi, sẽ có việc xảy ra, nhưng mà toàn thân, lại không có một chút sức lực nào!
Trong đình giữa hồ, Thập Nhị và Tống Như Tân đồng thời nhìn qua phía bên này, lại bởi vì bị hai nha hoàn chắn lại, nên chẳng thấy được gì cả.
Trong lòng Thập Nhị bỗng dưng hỗn loạn, đã đứng lên chạy ra khỏi đình.
“A...” Ở gần thời khắc hắn sắp đến nơi, nha hoàn kia đột nhiên lại thét chói tai, hắn rốt cuộc không khống chế được, bước chân nhanh hơn, đẩy nha hoàn trước mặt ra.
Nguyệt Nha Nhi cũng đã được Xảo nhi gian nan đỡ lên, trên mặt không có lấy một tia huyết sắc, lúc ánh mắt hơi mê ly nhìn về phía hắn, trên mặt thoáng cứng đờ, dường như muốn cười, nhưng lại không cười được.
Trong lòng hắn có một dự cảm không rõ không ngừng dâng lên, vươn tay, nắm lấy đôi bàn tay lạnh lẽo của nàng.
Thần sắc Nguyệt Nha Nhi hơi đổi, ngay sau đó, trước mắt đột nhiên tối đen, mất đi tri giác một lần nữa.
*************************************
Trong phòng ngủ của Nguyệt Nha Nhi, im lặng giống như có thể nghe thấy cả nhịp tim của bản thân.
Vài tên ngự y đang cúi đầu đứng một bên, dường như không khắc chế được sự run sợ, nên mồ hôi lạnh trên trán không ngừng toát ra.
Sắc mặt ủ dột trước giờ chưa bao giờ thấy qua của Thập Nhị khiến người ta sợ hãi, tay đặt trên mặt bàn, năm ngón tay hơi siết lại, cẩn thận quan sát, dường như có thể thấy được tay hắn đang run.
Rốt cuộc, cửa phòng trong lại phát ra âm thanh thêm lần nữa, Viện phán của Thái y viện từ trong phòng bước ra, trên mặt ngập tràn bi ai đau khổ: “Lão thần vô dụng, xin Thập Nhị gia giáng tội.”
Thập Nhị lập tức đứng lên, hung hăng đá bay chiếc bàn gỗ vuông trước mặt, rồi đi vào bên trong.
Trên giường, sắc mặt Nguyệt Nha Nhi tái nhợt như trang giấy, ánh mắt đắm trong nỗi buồn, chỉ nhìn chằm chằm vào màn che trên đỉnh đầu.
Thập Nhị chậm rãi bước lên, nhiều năm qua, trong lồng ngực lần đầu tiên ngoại trừ cảm giác hận và đau ra thì không còn bất kỳ cảm giác nào khác.
“Nguyệt Nha Nhi?” Hắn ngồi bên mép giường, nắm lấy tay nàng.
Ánh mắt không có chút tiêu cự của Nguyệt Nha Nhi dừng lại trên mặt hắn, qua thật lâu, mới nhận ra hắn là ai, nước mắt không thể kìm nén được nữa mà trào mi, gian nan mở miệng, lại không thể phát ra âm thanh gì.
Nhưng mà khẩu hình kia, rõ ràng là gọi tên hắn ... “Tuyên”, còn nước mắt của nàng vì hắn mà rơi, vì đứa bé của bọn họ mà rơi.
Trong lòng hắn bỗng dưng dâng lên cảm giác kinh đào hãi lãng, cuối cùng liều lĩnh ôm nàng vào lòng: “Nguyệt Nha Nhi ...”
Thân mình đơn bạc của nàng dường như là thỏa hiệp, không hề tức giận la lối mà nằm yên trong lòng hắn, im lặng rơi từng giọt lệ, một lúc sau, rốt cuộc cũng khóc thành tiếng: “Là ta không có phúc, là ta không có phúc ....”
Không thể có được, chung quy là không thể có được, sao lại phí công vô ích, vẫn không thể có được.
Lòng nàng đau, đau đến tứ chi bách hải, rồi đến mức suy sụp.
**********************************
Từ sau khi mất đứa bé, sự quan tâm của hắn trở nên tốt hẳn, mặc dù không thể sánh với những tháng ngày năm năm trước, nhưng so với thời gian gai góc với nàng lúc trước, cũng đã dịu dàng cẩn thận hơn rất nhiều rồi.
Nhưng Nguyệt Nha Nhi thì qua từng ngày lại càng trầm mặc hơn, ánh mắt cũng theo đó mà càng thêm ảm đạm.
Nam Cung Ngự đã đến thăm nàng, Đạm Tuyết và Linh Hi cũng đang đến thăm nàng, mặc dù Tịch Nhan không có phương tiện để rời cung, nhưng cũng ban thưởng một đống thuốc bổ, còn tiện thể gửi lời nhờ người đến trấn an nàng.
Nhưng mà càng như thế, thì nàng càng ảm đạm, dường như đã tự phong bế cõi lòng của mình.
Tịch Nhan ở trong cung nghe kể tình hình của Nguyệt Nha Nhi, không nhịn được mà càu nhàu với Hoàng Phủ Thanh Vũ: “Vậy giờ phải làm sao mới tốt đây, vốn muội ấy đã như món đồ sứ cả thiên hạ này không thể chạm vào, nay ngay cả đứa bé cũng mất đi, ta thật sự sợ muội ấy sẽ xảy ra chuyện.”
Hoàng Phủ Thanh Vũ một tay nắm lấy bàn tay nàng, một tay thưởng thức từng sợi tóc của nàng, nghe vậy, nhưng cũng chỉ là thản nhiên cong khóe miệng lên: “Nàng cũng biết chuyện này vốn không thể theo ý nàng muốn mà?”
“Không thể nào.” Tịch Nhan bỗng từ trong lòng hắn đứng dậy, trợn mắt nói, “Vì sao chàng lại nghĩ chuyện của Nguyệt Nha Nhi phức tạp như vậy? Lúc trước, đối với Đạm Tuyết và Linh Hi, cũng chưa từng thấy chàng hà khắc như vậy.”
Hoàng Phủ Thanh Vũ thản nhiên thở dài, lần nữa kéo nàng vào lòng: “Chỉ hy vọng là do ta nghĩ nhiều.”
Đêm nay, ngủ không ngon giấc, còn có Thập Nhị.
Gần đây, Thập Nhị vì chuyện của nàng mà lao lực quá độ, ngủ đến nửa đêm, lại mơ mơ màng màng mở mắt ra, bỗng dưng chạm phải ánh mắt lành lạnh của Nguyệt Nha Nhi, chỉ chăm chú nhìn hắn, trong nháy mắt ngạc nhiên, toàn bộ cơn buồn ngủ đã biến mất, ngập ngừng một chút, rồi mới lấy tay ôm nàng: “Sao nàng không ngủ?”
Nguyệt Nha Nhi thuận theo tiến sát vào lòng hắn, nhưng cũng không nói lời nào, đến lúc Thập Nhị cúi đầu nhìn lại, thì nàng đã nhắm hai mắt lại, có vẻ như ngủ.
Thân hình đơn bạc của nàng nằm trong lòng mình tựa như có hơi run nhẹ, hắn không khỏi ôm chặt lấy nàng, từ giây phút đó cũng không hề chợp mắt thêm chút nào.
Dường như Nguyệt Nha Nhi dùng thời gian rất lâu mới có thể khiến bản thân thích ứng mà ngủ yên giấc trong lòng hắn, rồi một tháng qua đi, Thập Nhị mới cảm giác được người trong lòng cuối cùng đã không còn run nữa, mà là lẳng lặng ngủ.
Nhưng mà giống như hắn đã hình thành một thói quen khác --- miên man.
Mỗi ngày vô tình tiến cung, luôn không tránh được ánh mắt có vẻ trách cứ của Thập Nhị, nhưng cũng may Hoàng Phủ Thanh Vũ vẫn chưa hỏi nhiều về bất kỳ điều gì, Thập Nhất và Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng tự giác san sẻ bớt với hắn rất nhiều chuyện, để ban ngày hắn có thể có thời gian thư thả để chấn chỉnh lại tinh thần.
Ngày hôm nay lại đúng như thế, đúng lúc Hoàng Phủ Thanh Vũ triệu tập mọi người đến thư phòng nghị sự, hắn ngồi ngay án thượng mà ngủ.
Hoàng Phủ Thanh Vũ nâng mắt nhìn hắn, lúc Thập Nhất đang định che dấu cho hắn, Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng đã mở miệng gọi hắn: “Lão Thập Nhị, đến Noãn các ngủ một tí đi.”
Thập Nhị mở mắt ra, xấu hổ day day hai mắt, nói: “Thất ca, xin lỗi, đệ không sao.”
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn hắn một cái, không nói lời nào, sau đó lại tiếp tục thảo luận đề tài lúc nãy, Thập Nhị chỉ đành vươn vai, xốc lại tinh thần, cố gắng gượng thêm chút nữa.
Cũng may Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng không bàn bạc lâu lắm, đúng lúc hắn muốn đứng lên cùng Hoàng Phủ Thanh Thần và Thập Nhất rời đi, Hoàng Phủ Thanh Vũ lại đột nhiện gọi hắn: “Lão Thập Nhị, đệ ở lại một chút.”
Thập Nhị ai oán nhìn Thập Nhất một cái, Thập Nhất tỏ vẻ bản thân bất lực, sau đó tiếp bước Hoàng Phủ Thanh Thần rời khỏi thư phòng, Thập Nhị lúc này mới miễn cưỡng bước đến trước mặt Hoàng Phủ Thanh Vũ: “Thất ca.”
“Sức khỏe của Nguyệt Nha Nhi sao rồi?” Hoàng Phủ Thanh Vũ buông tấu sớ trong tay xuống, nâng mắt nhìn hắn.
“À, đã khỏe lên nhiều rồi, không có gì đáng ngại.”
“Ừm.” Hoàng Phủ Thanh Vũ lên tiếng, giống như không chút để ý nói tiếp, “Khi nào đệ mới đưa muội ấy tiến cung, ta sẽ bắt mạch giúp muội ấy.”
Thập Nhị cứng đờ, dừng một lát rồi mới nói: “Thất ca, không cần đâu, có ngự y rồi, huống hồ Nam Cung Ngự đã đến để giúp nàng điều dưỡng sức khỏe, không dám làm phiền đến Thất ca.”
“Nói như thế nào thì muội ấy cũng là người mà đệ một lòng muốn lấy làm vợ, ta muốn tự mình giúp nàng bắt mạch, cũng sẽ an tâm một chút, không phải sao?” Hoàng Phủ Thanh Vũ cười nhạt nhìn hắn, sự thâm thúy gợn sóng trong ánh mắt.
Cuối cùng Thập Nhị đành bất đắc dĩ gọi một tiếng: “Thất ca...”
Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng chậm rãi liễm một nụ cười nói: “Về chuyện của Nguyệt Nha Nhi, ta vẫn để tùy đệ, nhưng tình hình bây giờ như vậy, đệ không mệt mỏi sao? Một người luôn nằm bên cạnh đệ, nhưng từng giây từng phút đệ lúc nào cũng đề phòng nàng, nếu đệ nói với ta đó ý muốn của đệ, thì ta đây cũng không thể nói gì hơn.”
Thập Nhị cúi đầu trầm mặc giây lát, rồi mới ngẩng đầu lên: “Thất ca, nếu muốn đệ buông tay, đệ không thể làm được. Huynh hãy cho đệ thời gian, đệ sẽ xử lý tốt chuyện này.”
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn hắn thật sâu, rồi mới thản nhiên nói: “Về đi. Nếu thật sự mệt mỏi, trong khoảng thời gian này đệ cũng không cần tiến cung, cứ ở trong phủ tĩnh dưỡng nghĩ ngơi cho tốt đi, đừng để bản thân suy sụp.”
Thập Nhị cúi đầu nói:“Tạ Thất ca.”
Lúc trở về phủ đã đến buổi chiều, đi vào trong Tây viện, lại ngạc nhiên phát hiện Nguyệt Nha Nhi lại đang cùng Xảo nhi ngồi dưới mái hiên, còn hơi nghiêng đầu, không biết đang nói gì với Xảo nhi, nhìn đến gương mặt tái nhợt của nàng, khó có được nét hồng nhuận nhè nhẹ hiện lên.
Thập Nhị bước lên, Nguyệt Nha Nhi nghe thấy tiếng bước chân, bỗng dưng quay đầu lại, thấy hắn, sắc mặt thoáng biến đổi khó có thể phát hiện, hơi nhếch môi, cũng không nói lời nào.
Nhưng điều làm hắn vui mừng là, sắc mặt của nàng quả thật đã tốt hơn rất nhiều.
Xảo nhi nhìn thấy hắn, nên đứng lên hành lễ rồi lui xuống, lúc này Thập Nhị mới ngồi xổm xuống trước mặt Nguyệt Nha Nhi: “Hôm nay nàng cảm thấy thế nào?”
“Ừm.” Nàng không biết nên trả lời thế nào, cũng không biết đang trả lời gì nữa.
Thập Nhị cũng không muốn để ý, cười nhạt một tiếng nói: “Nếu như thế, chúng ta ra ngoài chơi một chút, được không?”
Trong ánh mắt Nguyệt Nha Nhi không nhịn được dâng lên một chút ngạc nhiên và khó hiểu, Thập Nhị lại không tiếp tục hỏi ý kiến của nàng, chỉ biết kéo tay nàng: “Đi thôi.”
Lúc một không gian trống trải xuất hiện rõ ràng trước mắt, đầu tiên Nguyệt Nha Nhi nao nao, sau đó quay đầu nhìn về phía hắn.
Trời trong nắng ấm, liễu rủ lả lướt, thậm chí ngay cả chiếc thuyền không lớn không nhỏ bên cạnh, cũng giống như lúc trước.
Thập Nhị cười nhẹ, đưa nàng lên thuyền.
Khoang thuyền rất nhỏ, sau bức màn che hé ra một chiếc kỷ trà dường như chiếm không ít khoảng trống, Thập Nhị để nàng ngồi dựa vào chiếc kỷ trà, sau đó bản thân mới ngồi cạnh bên.
Vừa mới ngồi vào chỗ của mình, liền nghe bên ngoài truyền đến tiếng hét to của phu thuyền: “Khai thuyền ...”
Trong khoang thuyền hơi oi bức, tuy có gió mát từ cửa sổ trên vách thổi vào, nhưng Nguyệt Nha Nhi vẫn toát mồ hôi, mặt đỏ ửng.
Xuyên qua cửa sổ nhỏ, có thể trông thấy cảnh sắc rộng lớn tuyệt đẹp bên ngoài, nhưng mà lòng của nàng, tâm tư của nàng lại không ở đây, ngược lại, là một mớ hỗn độn.
Thập Nhị lẳng lặng dựa vào sát nàng, nheo mắt nhìn ra bên ngoài, giống như đang chờ đợi điều gì đó.
Nương theo sức gió và sức nước, chiếc thuyền nhỏ cuối cùng phiêu phiêu đãng đãng đến giữa sông, đúng lúc này, hắn bỗng dưng quay đầu qua, nhìn đôi má hồng hào của nàng, bỗng nhiên nhướng người lên, hôn vào gò má nàng.
Thân mình Nguyệt Nha Nhi cứng đờ, vẻ mặt thoáng hoảng hốt, ngay sau đó, bên tại lại vang lên tiếng nói của hắn: “Nguyệt Nha Nhi, nàng có biết hay không, ta chưa từng yêu ai như yêu nàng.”
Lập tức lọt vào tai là một câu than nhẹ.
Tất cả mọi thứ, đều giống như lúc trước, bọn họ lúc đó, từng nồng nhiệt, gần gũi, tốt đẹp.
Nguyệt Nha Nhi không giấu được đôi mắt đỏ hoe, cảm giác được hai cánh tay hắn chậm rãi ôm chặt, đem mình ôm vào lòng, cuối cùng theo lực đạo của hắn, dựa sát vào lòng hắn.
Nàng không biết bản thân suy nghĩ điều gì, không biết bản thân nên nói gì, nhưng tựa vào vòm ngực hắn, nghe những âm thanh vang lên trong lồng ngực hắn, nàng dường như khó có thể kìm nén được mà mở miệng: “Cho dù đến tận bây giờ, chàng vẫn yêu ư?”
“Yêu.” Hắn để cằm trên đỉnh đầu nàng, nhẹ giọng nói.
“Mặc dù ta từng kề dao uy hiếp Thất tẩu của chàng, chàng vẫn yêu sao?”
“Yêu.”
Nguyệt Nha Nhi cắn chặt răng: “Mặc dù thân thể ta không còn trong sạch, chàng cũng yêu?”
“Mặc dù ta hận chàng, chàng vẫn yêu?”
Lần này, hắn lại trầm mặc một lát, mới thấp giọng nói: “Yêu, chính là yêu, mặc dù nàng hận ta, ta vẫn yêu.”
Nàng cứng đờ, nước mắt rơi như mưa.
Nhưng tay hắn lại chậm rãi buông lỏng nàng, sau đó, đi từng bước một ra khỏi khoang thuyền, đồng thời chậm rãi nói: “Nguyệt Nha Nhi, bất luận nàng hận ta bao nhiêu, bất luận ta hận nàng nhiều đến đâu, tất cả đều không thể khiến ta ngừng yêu nàng.”
Nàng trơ mắt nhìn hắn lùi từng bước một đến mũi thuyền, bỗng dưng hai mắt trợn to, muốn gọi, nhưng lại không có bất kỳ âm thanh nào.
Sau đó, nàng nhìn thấy cơ thể hắn trong không trung, rồi rơi xuống, “Ầm” một tiếng, sau đó biến mất trước mắt nàng!
Nguyệt Nha Nhi ngồi đờ ra, qua thật lâu mới lấy lại tinh thần, tay chân bám vào thành thuyền đi ra ngoài.
Nhưng ngay nơi hắn rơi xuống, chỉ còn lại dòng nước chảy không ngừng.
Bỗng nhiên nàng quay đầu, chạy đến đuôi thuyền, thuyền phu kia hồi hộp, lo lắng nhìn nàng.