Chương 13
Tuy rằng không ngờ Chu Báo và Bạch Hổ xung đột, nhưng không hề nghi ngờ gì, lúc này, bốn gã Tán Tiên đã hoàn toàn bị cuốn vào trong quyền ý hạo hàn bao la mờ mịt của Chu Báo.
Quyền ý hạo hàn bao la mờ mịt, trong chớp mắt, thiên địa biến sắc.
- Đây là..
Bạch Hổ tự nhiên là người cảm thụ quyền ý Chu Báo rõ ràng nhất.
Trong lòng hắn bạo động, muốn tránh ra nhưng lại bị cuốn vào trong quyền ý đáng sợ, chẳng qua là nghĩ lại sự tình.
Nghĩ lại tầm đó, Thương Hải Tang Điền.
Lúc này, hắn tựa như đưa thân vào trong hư không vô tận, biến thành một hạt bụi nhỏ bé nhất, mà trước mặt hắn, Chu Báo đã biến mất, chuyển biến thành một mặt trời màu đen, bay một vòng trên bầu trời.
Hắc Nhật lâm không!
- Đây là quyền ý quỷ quái gì?
Bạch Hổ khẽ quát một tiếng, không dám lãnh đạm, cương khí màu trăng phún ra, mọt hư ảnh Bạch Hổ cực lớn mãnh liệt hướng mặt trời màu đen trên không trung vọt tới, hắn biết rõ bản thể Chu Báo nhất định ở đó!
- Cương khí Bạch Hổ!
Chu Báo chứng kiến cương khí lộ ra, mỉm cười, tuy danh tự cương khí Bạch Hổ này hơi có chút thô thiển, nhưng uy lực lại lớn vô cùng, một khi hiện hình, oai vũ như cuồng hong, chấn động quyền ý không gian của Chu Báo.
Đúng vậy, quyền ý không gian!
Hiện tại Chu Báo đã hoàn toàn dung hợp quyền ý của chính mình lên Lưỡng Giới Phân Cát chi thuật, một khi thi triển ra, sẽ đưa đối thủ vào một không gian đối địch, đương nhiên, cũng chỉ là đưa vào một không gian phân cách khác, cũng không gia tăng uy lực quyền pháp của mình, nhưng quyền ý của hắn lại dung hợp với không gian này, có rất nhiều diệu dụng, nhìn Bạch Hổ đang xông lại, Chu Báo cười cười, chút việc này không đáng lo.
- Ồ, không tốt!
Trùng kích, quyền kình của Bạch Hổ tàn sát bữa bãi, nhưng cương khí vô biên vô hạn của Bạch Hổ hướng về măt trời mau đen, tràn ngập tới, nhưng đều chưa tiếp cận mặt trời màu đen, liền bị một cỗ hấp lực cực lớn hấp đi hoàn toàn.
Trước Hắc Nhật này, vậy mà lại tồn tại một Hắc Động, mắt thường không thể nhìn thấy được.
Đúng vậy, căn bản nhìn không tới Hắc Động đấy.
Bạch Hổ đáng thương còn chưa vọt tới trước mặt, liền bị Hắc Động này thôn phệ rồi.
Sau đó, một cỗ lực lượng thôn phệ cực lớn bắt đầu tràn ngập toàn bộ quyền ý không gian.
Sắc mặt Bạch Hổ đại biến, hắn tuyệt không ngờ lại gặp chuyện như thế này.
Hắn biết rõ Chu Báo, thậm chí còn hiểu rất rõ ràng, cho nên hắn cũng biết Chu Báo tinh thông quyền pháp nhất, có được quyền ý cường đại.
Nhưng ấn tượng trong hắn, Chu Báo chỉ là một tên gia hỏa, nhiều nhất cũng chỉ là một bạo hộ mà thôi, bỗng nhiên đạt được truyền thừa từ một vị đại năng thời cổ đại, đã có một tia số mệnh, thực lực tăng nhiều, nhưng dù tăng, cường thịnh thế nào cũng có hạn độ, không có khả năng mạnh đến mức không hợp thói thường, đặc biệt là quyền ý này, cần tôi luyện vài thập niên, thậm chí mấy trăm năm mới có thể sử dụng quyền ý mượt mà như vậy, bản thân hắn là một ví dụ điển hình, bởi vì trong mắt hắn, chỗ lợi hại của Chu Báo chỉ là Thuần Dương pháp khí và thông thấu một ít thần thông mà thôi.
Những pháp khí và thần thông này, dưới Thông Huyền Bí Cảnh có lẽ là vô địch, nhưng nếu đối mặt với cường giả trên mình, cường giả Thông Huyền Bí Cảnh đỉnh cao, vậy thì không giống lúc trước rồi.
Thế nhưng không nghĩ tới, Chu Báo này ra tay, không sử dụng pháp khí, cũng không dùng những thần thông khác, dùng nắm đấm liều mạng với hắn, vậy mà bày ra quyền ý quỷ dị như thế, như thế nào không kinh ngạc cho được.
Rầm rầm rầm bang bang!
Liên tiếp năm quyền, Bạch Hổ và Chu Báo đối liền năm quyền, toàn bộ quyền kình năm quyền đều bị quyền ý trong Hắc Động quỷ dị kia thông phệ sạch, lực lượng trên truyền tới từ nắm tay Chu Báo cũng làm hắn liên tiếp lui về phía sau.
Mạnh, thật sự quá mạnh!
Đây là so đấu lực lượng và lực lượng thuần túy!
Thời điểm xuất ra quyền thứ ba, Lưỡng Giới Phân Cát không gian của Chu Báo đã bị quyền kình hai người xé rách rồi.
Bốn gã Tán Tiên liên tục lùi về phía sau mấy chục bước mới đứng thẳng được.
Bạch Hổ lùi lại liền năm bước, sắc mặt có chút tái nhợt.
- Hảo quyền pháp, hảo quyền đầu!
- Ngươi cũng không tệ!
Chu Báo cười hắc hắc, khí huyết sôi trào một hồi, tên Bạch Hổ đáng chết, thực lực quá lớn so với dự liệu của mình, chính mình vận dụng Ngọc Hư Thông Thiên Kình, Thiên Xà Liễm Tức Thuật, thời điểm đánh ra quyền thứ ba, khởi xuất bạo kích, Lưỡng Giới Phân Cát không gian liền bị vỡ nát, nhưng vẫn không làm hắn trọng thương, trách không được có thể đứng vững tại Bồng Lai Vực như vậy.
- Bạch Hổ vẫn là Bạch Hổ, thực lực cường đại a, bất quá, thực lực như vậy mà muốn vẫy đuôi sói ở chỗ ta, xem ra vẫn chưa đủ!
Chu Báo cười ha ha, nói, hai tay hơi dẫn ra, một cỗ lực đạo vô hình bắt đầu tràn ngập, tán ra không tính là quá mạnh mẽ, lực hút lại vô cùng cứng cỏi, bao phủ hết thảy mọi người trong đó.
- Tiểu tử, tiếp tục đi!
Bạch Hổ và Chu Báo đối năm quyền, tuy rằng chịu thiệt thòi, nhưng cũng làm dã tính hắn phát ra, điên cuồng hét lên một tiếng, thân hình dâng lên, cương khí màu trắng giống như đại hà, gào thét.
- Ta cũng không có công phu chơi cái này với ngươi!
Chu Báo cười lạnh một tiếng, thân hình lóe lên, biến mất trước mặt năm người, mặc dù không gian đã bị hủy hoại nhưng quyền ý vẫn còn.
Bạch Hổ dâng thân lên, liền cảm thấy không đúng, tuy lực hút chung quanh cũng không phải rất mạnh, nhưng lại ở khắp nơi, hữu ý vô ý, như có như không dẫn dắt lực đạo của hắn, quyền đầu của hắn, một đạo võ học, mất đi chút xíu, đi một ngàn dặm.
Quyền kình hắn bị dẫn dắt, dĩ nhiên không thể vung ra uy lực lớn nhất, Bạch Hổ rất rõ ràng điểm này, tức giận quát to một tiếng, cương khí màu trắng ngưng tụ lại, rót thành một trường hà màu trắng trước người hắn, gào thét lao nhanh, xé nát lực dẫn dắt trong quyền ý Chu Báo, bay thẳng tới Hắc Nhật chói mắt kia.
Oanh!
Trường hà màu trắng tầng tầng lớp lớp, lực lượng vô cùng vô tận, tuy rằng Hắc Nhật có Hắc Động thôn phệ, nhưng dù sao cũng không phải là Hắc Động chân chính, mà quyền ý của Chu Báo, sức chịu đựng cũng có hạn, lần này Bạch Hổ vượt qua cực hạn thôn phệ của Hắc Động, lập tức xông phá Hắc Động kia, Trường hà xoay tròn lao nhanh, mãnh liệt đánh về phía Hắc Nhật,
- Tới tốt lắm!
Chỉ thấy Chu Báo lên tiếng tán thưởng, tầm đó, một bóng đen đột nhiên xuất hiện tại Trường hà, lúc này, không phải là hắc động mà là một khỏa tinh cầu.
- Oanh!
Hai gã cường giả tung ra một kích toàn lực, hung dữ đối oanh cùng một chỗ, đất rung núi chuyển.
Trời lại mưa .
Lúc chạng vạng, Tịch Nhan đứng trước cửa sổ, nhìn từng giọt mưa tí tách rơi từ mái hiên xuống.
Thời tiết Bắc Mạc tựa hồ luôn như vậy, mặc dù trời đã sang thu, nhưng cứ hai ba ngày trời lại mưa, hầu như toàn bộ mùa thu đều có mưa dầm dề.
Tịch Nhan nhìn từng giọt mưa rơi, lòng bỗng nhiên khẽ thở dài -- Nhan Nhan, từ bao giờ ngươi lại trở nên phiền muộn thế này.
Vừa xoay người, bỗng nhiên nghe thấy bên ngoài truyền đến thanh âm của hạ nhân: “Hoàng tử phi, Thất gia đến.”
Tịch Nhan ngẩn người ra – sao hắn lại đột nhiên đến đây?
Không kịp nghĩ nhiều, Tịch Nhan nháy mắt xác định mình cũng không muốn gặp hắn, chỉ xoay người, nhanh chóng nằm lên giường, kéo qua chăn đắp cả người.
Hoàng Phủ Thanh Vũ sau một lúc lâu mới vào cửa, Tịch Nhan nghe thanh âm xe lăn của hắn dần dần tới gần, trong lòng lại phiền chán không thôi, giống như mỗi một vòng bánh xe lăn là nghiền một vòng trong lòng nàng.[/scroll]
[scroll]Cho đến khi hắn đưa tay ra xoa trán Tịch Nhan, đồng thời giọng nói trầm thấp dễ nghe vang lên ở bên tai nàng: “Nhan Nhan, thân mình không thoải mái sao? Sao lại ngủ sớm như vậy?”
Tịch Nhan xoay người đưa lưng về phía hắn, trong đầu tuy vẫn tỉnh táo, nhưng miệng lại lầm bầm một tiếng: “Không có.”
“Không có?” Hắn che miệng cười nhẹ hai tiếng,“Nói như vậy là vì nàng không muốn nhìn thấy ta?”
Tâm Tịch Nhan bỗng nhảy dựng, lập tức làm ra vẻ không kiên nhẫn, dùng chăn che qua đầu mình, mơ mơ hồ hồ nói: “Thất gia nói gì vậy, thiếp thân thật sự là hơi mệt, chỉ tạm nghỉ......” Dứt lời, còn ngáp như thể rất buồn ngủ.
Hoàng Phủ Thanh Vũ nhìn bóng dáng của nàng, gật đầu mỉm cười: “Được, nếu mệt như vậy, nàng trước hết cứ nghỉ ngơi.
Chờ ta tắm rửa lại đến đây với nàng.”
Tắm rửa lại đến đây...... Lại cùng với nàng......
Lỗ tai Tịch Nhan nhất thời dựng thẳng lên, nghe thấy xe lăn Hoàng Phủ Thanh Vũ đã rất nhanh ra khỏ cửa phòng, hướng về phòng tắm.
Nàng bật ngồi dậy, trong mũi nhất thời tràn ngập lại hơi thở sạch sẽ thanh trong của hắn, tim đập loạn nhịp rối tinh rối mù.
“Ai.”
Bỗng nhiên, có tiếng thở dài của nam nhân khoan thai vang lên, Tịch Nhan cả kinh, quay đầu liền thấy Nam Cung Ngự xuất quỷ nhập thần, mặt khẽ biến sắc hỏi: “Huynh vào đây bao lâu rồi?”
Nam Cung Ngự cao to tuấn tú, đứng bên giường cúi người nhìn nàng: “Lúc tâm thần của muội không ổn định.”
Ánh mắt hắn sáng quắc, Tịch Nhan lại không hề có ý tránh né: “Huynh đang nói bậy.”
“Dám nhìn thẳng ánh mắt của ta, vì sao vừa rồi lại không dám liếc hắn một cái?” Thanh âm Nam Cung Ngự trầm thấp, tựa hồ là đang tìm đáp án, nhưng mà ngữ khí kia lại rõ ràng là đã biết được đáp án.
“Ta không muốn nhìn thấy hắn.” Tịch Nhan đẩy hắn ra, ngồi dậy, mày nhíu lại.
“Nhan Nhan, là không muốn gặp, hay là không dám gặp?” Nam Cung Ngự chậm rãi gợi lên cánh môi mỏng, vẻ mặt cười lạnh nói không nên lời là hỏi thăm, nhưng lại vô cùng là cổ quái.
“Nam Cung Ngự, huynh muốn nói cái gì?” Tịch Nhan bị vẻ mặt cổ quái của hắn nhìn cả người không được tự nhiên, có chút mệt mỏi nói.
Không ngờ Nam Cung Ngự nhưng không tiếp tục nói nữa, chậm rãi đứng dậy liền khoanh tay nhìn Tịch Nhan, nụ cười trên mặt dần dần trở nên tà tứ không kềm chế thốt lên: “Nhan Nhan, chúng ta bỏ trốn đi.”
Khi hắn nói ra những lời này, nàng nhịn không được thở dài, đây mới chính là bản chất Nam Cung Ngự, vĩnh viễn không bao giờ đứng đắn cả. Thoáng liếc mắt nhìn hắn, Tịch Nhan thản nhiên nói: “Huynh lại giở trò trêu ghẹo ta.”
“Chẳng lẽ muội muốn ở cùng hắn cả đời?”
“Đã bảo huynh đừng nói bậy.” Tịch Nhan đứng dậy, chợt nhớ tới Hoàng Phủ Thanh Vũ qua một lát sẽ trở về, “Hắn sẽ trở lại, huynh mau đi đi.”
“Nhưng ta còn chưa nói xong mà.” Nam Cung Ngự nói xong, đẩy Tịch Nhan ra còn mình thì ngã xuống giường nàng, đem mặt vùi vào ổ chăn ấm áp một lát, đã thế còn hít thật sâu vào một hơi, “Nhan Nhan, giường của muội thật là thoải mái, không trách khi trời mưa, Hoàng Phủ Thanh Vũ cũng muốn lại đây ngủ với muội.”
Tịch Nhan hơi giật mình. Nam Cung Ngự ở trước mặt nàng không phải là người thốt ra những lời làm khó người khác, hôm nay tựa hồ thật sự có gì đó khác thường.
Nàng ở bên giường ngồi xuống, đưa tay lay lay hắn hỏi: “Huynh làm sao vậy?”
Nam Cung Ngự thở dài một hơi, bỗng nhiên vươn tay ôm nàng vào trong lòng, xiết chặt lấy nàng: “Nhan Nhan, hiện tại ta rất hỗn loạn, không biết nên lựa chọn như thế nào.”
“Buông tay ra!” Tịch Nhan không chút khách khí xô hắn ra,“Huynh điên rồi có phải hay không? Muốn chọn cái gì thì chính mình quyết định, đừng động tay động chân với ta.”
Hắn cười nhẹ ra tiếng: “Vậy hắn đối với muội có động tay động chân hay không?”
Tịch Nhan bỗng dưng nghẹn lời, thiếu chút nữa thì nghẹn chết mất.
Hắn đối với mình chỉ động tay động chân thôi.
Trong lòng Tịch Nhan có chút ảo não nghĩ, vừa quay đầu, lại phát hiện Nam Cung Ngự kinh ngạc nhìn mình, ánh mắt tựa hồ có một chút cô đơn.
Hắn chậm rãi nâng tay lên, chạm vào mặt Tịch Nhan: “Nhan Nhan, mặt muội đỏ rồi.”
Nghe vậy, mặt Tịch Nhan nhất thời nóng lên, lúc này ngay cả bản thân cũng phát hiện mình thật mất mặt, nhưng cắn răng giả vờ như không biết, tìm đề tài khác di dời sự chú ý của hắn: “Huynh vừa mới nói phải lựa chọn gì?”
Nam Cung Ngự nhìn nàng thật sâu nói: “Ta yêu thích một nữ tử.”
Tịch Nhan vừa nghe, nhịn không được lạnh lùng hừ một tiếng: “Nam Cung công tử, chuyện như vậy ở trên người huynh phát sinh còn ít sao? Huynh một năm vừa ý bao nhiêu vị cô nương, phỏng chừng chính mình đếm không xuể nữa?”
“Nhưng nàng sẽ trở thành nữ nhân của người khác, ta không biết nên mang nàng đi hay để cho nàng cùng nam nhân khác động phòng hoa chúc......” Hắn kéo tay Tịch Nhan qua đặt trên ngực mình, ra vẻ đau khổ nói, “Nhan Nhan, nơi này của ta rất đau.”
Rất nhiều năm về sau, mỗi khi Tịch Nhan nhớ lại buổi tối hôm nay, trong lòng lại trào dâng nột nỗi đau đớn. Mặc dù biết rõ bộ dáng thống khổ này của hắn là giả vờ, nhưng chỉ cần liếc mắt một cái nàng lại nhận ra được ở chỗ sâu trong đôi mắt hắn có một nỗi thống khổ -- nơi đó, không lừa được người khác.
Thì ra, một Nam Cung Ngự phóng túng, lỗi lạc cũng có nỗi thống khổ như vậy.
Thì ra, một Nam Cung Ngự phóng túng, lỗi lạc cũng có nỗi thống khổ như vậy.
Trong lòng Tịch Nhan dường như có gì đó xót xa, nhưng mở miệng lại chỉ hừ lạnh một tiếng: “Uổng cho huynh tự xưng là nam tử hán đại trượng phu, sao lại không nhấc lên được bỏ xuống được như vậy?”
“Nàng không giống với những nữ tử khác.” Nam Cung Ngự thì thào ,“Mặc dù nữ tử khắp thiên hạ đều coi trọng ta, nhưng chỉ sợ nàng không thèm liếc mắt nhìn ta một lần......”
Tịch Nhan chưa bao giờ gặp qua bộ dáng này của Nam Cung Ngự, trong lòng nhịn không được có chút rầu rĩ, nhưng cùng lúc đó, một nỗi cảm giác mát khác lại dâng lên trong lòng: “Huynh cũng sẽ khổ sở lúc này thôi, sau này khi huynh gặp gỡ nữ tử khác sẽ quên đi nỗi đau ngày hôm nay. Cái gọi là thay lòng đổi dạ không phải như thế sao?”
Nam Cung Ngự thong thả kéo khóe miệng: “Nghe muội nói như vậy, ta nên chọn buông tha cho nàng ư?”
“Không biết.” Tịch Nhan thản nhiên nói, “Chuyện này không quan hệ tới ta, ta không muốn biết.”
Cổ họng Nam Cung Ngự vừa động, cũng không nói gì thêm nữa.
Qua một hồi lâu, lâu đến nỗi Tịch Nhan đoán Hoàng Phủ Thanh Vũ sắp quay về đây, lúc nàng đang muốn kéo hắn dậy, hắn lại đột nhiên động thân ngồi dậy, ôm lấy Tịch Nhan, kề sát vào tai nàng nói: “Nhan Nhan, ta đã lựa chọn rồi, muội cần phải chúc phúc cho ta.”
Hắn vừa dứt lời, cửa phòng không ngờ bật mở ra, xe lăn Hoàng Phủ Thanh Vũ chậm rãi xuất hiện ở cửa.
Thân mình Tịch Nhan nhất thời cứng đờ, nhưng Nam Cung Ngự lại bình tĩnh làm như không thấy, chậm rãi buông nàng ra, khóe miệng gợi lên nụ cười mà nàng rất quen thuộc, mới vừa rồi hai người còn nhìn nhau chăm chú phút chốc hắn đã đẩy cửa sổ nhảy ra ngoài.
Đợi cho đến khi thân ảnh hắn dần dần biến mất trong bóng đêm, Tịch Nhan mới quay đầu nhìn về phía Hoàng Phủ Thanh Vũ, nhưng chỉ thấy hắn nhướng mày, trên mặt là ý cười nhợt nhạt: “Nhan Nhan, đó là ai?”
Trong lòng Tịch Nhan chấn động, trong lúc nhất thời nghĩ không ra nên trả lời hắn như thế nào.
Lại nghe Hoàng Phủ Thanh Vũ cười khẽ, Tịch Nhan ngẩng đầu nhìn qua, thấy ánh mắt hắn chợt lóe lên tia sắc bén: “Nếu cả Nhan Nhan không biết đó là ai, chắc là thích khách rồi?”
Dứt lời, hắn cũng không đợi Tịch Nhan trả lời, xoay người hướng ra ngoài phân phó: “Truyền lệnh đi xuống, thích khách đột nhập vào phòng Hoàng tử phi đã đào tẩu, toàn lực truy nã.”
Lập tức có thị vệ lĩnh mệnh lui ra, Tịch Nhan nghe tiếng bước chân những người đó nhanh chóng chạy đi, nhưng trong lòng nàng không lo lắng, bởi vì nàng tin tưởng với bản lĩnh của Nam Cung Ngự, tất nhiên là thoát được đi ra ngoài.
Lúc này Hoàng Phủ Thanh Vũ mới tiến vào, cầm tay nàng hỏi: “Sao sắc mặt nàng lại khó coi như vậy? Bị dọa sao?”
Trong lòng Tịch Nhan cảm thấy rất mệt mỏi, liền biết thời biết thế gật gật đầu: “Thất gia, ta muốn nghỉ ngơi, chỉ sợ không thể hầu hạ Thất gia.”
Ngoài dự đoán, Hoàng Phủ Thanh Vũ không nói thêm gì nữa, chỉ mỉm cười nói: “Vậy nàng đi nghỉ ngơi trước, ta ở trong này canh chừng cho nàng được không?”
Được không? Dĩ nhiên là không được rồi. Tịch Nhan thầm nghĩ trong lòng, nhưng ngoài miệng vẫn dịu ngoan như trước: “Đa tạ Thất gia.”
Tịch Nhan lẳng lặng nằm trên giường, còn Hoàng Phủ Thanh Vũ chỉ mặc mỗi một bộ quần áo ngủ, thuận tay lấy một quyển sách yên lặng ngồi xem.