Chương 9
Thi Nga đánh vật với chiếc Ford cà tàng dễ đến mười năm chưa bảo dưỡng trên con đường mấp mô đầy ổ trâu bò. Rốt cuộc cô cũng đến được khách sạn Rex. Đón chào cô vẫn là gã đeo nơ.
- Chìa khóa đây, tôi chờ mãi nhưng chưa thấy ba em đâu cả. - y còn tỏ ra lo lắng cho cô hơn mức cần thiết. - Ủa, mà đêm qua em ở đâu mà trông phờ phạc thế kia?
- Anh cho tôi hỏi, từ lúc tôi ra khỏi đây có ai đến tìm ba tôi hay không?
- Không, có mấy cú điện gọi tới hỏi ông ta nhưng không xưng danh là ai.
- Cảm ơn anh, tôi lên phòng và nếu có ai gọi điện hay muốn gặp tôi thì phiền anh báo cho tôi trước.
- Ok, à mà nếu cái anh kia muốn lên phòng gặp cô thì sao?
Thi Nga nghĩ ngợi giây lát rồi đáp.
- Thì để anh ta lên, không cần báo cho tôi đâu.
Biết ba mình chưa hề quay lại, cô càng thêm lo. Nếu không có ở Mỹ Sơn và khách sạn thì ba cô đã đi sang Camboge như lời ông căn dặn trước khi sang đây. Sáng hôm đó, tuy vội đến trường nhưng cô vẫn nán lại với ba mình rất lâu. Đã lâu hai ba con mới nói chuyện nhiều đến như vậy, đúng hơn là chưa bao giờ ba cô lại trải lòng cho đứa con gái những điều cơ mật của quá khứ. Sau sự tiết lộ tày đình đó, cô ngỡ ngàng hiểu ra hơn mười năm nay ba cô giấu tất cả để cho cô được hồn nhiên vui vẻ như bao đứa trẻ khác. Sự thật là từng phút từng giây gia đình cô đang đối mặt với sự trừng phạt man rợ như một lưỡi hái đang kè kè sau cổ.
“Ba đã đợi nó mười hai năm nay’’. – ông nói. – “ Đây là chuyến đi thay đổi số phận của ba con ta! Nếu thuận buồm xuôi gió, cái án mạng của ba con mình sẽ vĩnh viễn xóa bỏ, ngược lại ba sẽ một mình chịu đựng và con phải làm một cuộc lột xác lần nữa’’
“ Ba nói thế nghĩa là sao?’’
“ Nghĩa là nếu ba bị hội Naga giết hại, điều đó cũng sẽ đến với con. Cho nên, nếu có tin xấu về ba, con hãy lập tức trốn khỏi đây và thay đổi tên họ một lần nữa.’’
Thi Nga ngồi như kẻ mất hồn, cô thấy mình không có thật hoặc chưa thực sự sống thật trên cõi đời này. Tại sao lại phải chạy trốn một kẻ thù mà cô chưa bao giờ thấy mặt. Tại sao phải lẩn trốn như tử tù khắp thế gian trong khi cô không làm gì nên tội.
“ Hội Naga là ai mà tàn tệ đến vậy ba?’’
“ Còn tệ hơn những gì ba đã nói, nhưng thôi, dần già ba sẽ nói thêm. Bấy lâu nay ba con ta sống yên bình là bởi chúng tin ba đã quy phục và cam phận nên chưa ra tay đó thôi nhưng một khi ba đụng đến sào huyệt của chúng thì tất cả sẽ xảy ra. Dù sao, ba cũng phải báo thù cho mẹ, và nếu có chết thì ba sẽ chết ở Naga, ngay nơi mẹ con đã nằm lại đó cho trọn đạo vợ chồng.’’
Giờ đây, những gì đã xảy ra ở Mỹ Sơn và sự biến mất của ba cô dường như đang báo hiệu theo chiều hướng xấu đó. Mải lo nghĩ mà cô đã quên phắt nguy hiểm đang rình rập. Thay vì trốn đi và thay tên đổi họ thì cô lại làm ngược lại. Lúc này cô chỉ muốn biết Naga ở đâu để cô tức khắc bay thẳng đến đó may còn kịp thấy ba cô.
Thi Nga chạy ào lên phòng rồi đóng sầm cửa lại, căn phòng vẫn thoảng hơi ấm thân thương quen thuộc. Chiếc laptop trên bàn đang chạy ro ro trong chế độ bảo vệ màn hình. Cô lại gần rồi lay nhẹ, một hình ảnh bật sáng đập thẳng vào mắt cô.
Gì thế này? Một vị thần bị chôn lấp? Thoáng giật thót khi vừa nhìn vào, và rồi cô không rời mắt ra được nữa.
Giáo sư Huỳnh Lẫm nheo mắt nhìn tờ giấy rồi gật đầu tỏ vẻ tâm đắc:
- Hay lắm, nhưng hơi đơn giản. Nếu mật mã này lọt vào tay kẻ trộm chắc bị chúng đào lên rồi.
Kì Phương hơi bị chạm lòng nhưng anh không tin ông sẽ hiểu đúng. Mọi người xúm quanh ông nhưng chỉ có Phú Thành Tài cất tiếng:
- Theo tôi chúng ta phải đào dưới các chân tháp này lên xem thật kĩ, dưới đó có thể chôn cất vàng bạc.
Thực ra ý này không mới, Những kho báu Chămpa được được người Pháp tìm thấy dưới chân tháp khi trùng tu rất nhiều. Tháng 2-1906, khi tổ chức khai quật khu tháp Pô Nagar, Parmentier đã tìm thấy một căn hầm bí mật chứa đồ thánh, nhiều hiện vật bằng vàng như nhẫn, vòng, độc bình. Đầu thế kỉ XX khi trùng tu Tháp Po klong Garai các nhà khảo cổ Pháp cũng tìm thấy bát vàng, bạc và đồ trang sức. Có lẽ khám xét lòng tháp là công việc trước tiên của những tên trộm và nhà khảo cổ khi đặt chân đến. Ngay ở Mỹ Sơn, người ta cũng đã tìm thấy dưới lòng tháp C7 một bộ trang phục bao gồm vương miện bằng vàng, dây chuyền ngọc bích, thắt lưng nạm kim cương và vô số đồ trang sức quý đi kèm khác.
- Những tháp này đã bị đào bới từ lâu nhưng không có báu vật nào sất. – Giáo sư Huỳnh Lẫm lắc đầu.
- Có lẽ chúng ta cần khai quật lại. - Phú Thành tài nói. - Báu vật mà Paul ám chỉ không hẳn là vàng bạc mà có thể là một văn bia hoặc kho văn bia. Bia kí và sử liệu về Champa nửa cuối thế kỉ thứ IX vẫn là một khoảng trống. Nếu khai quật được vài minh văn nói về thời này chả phải là quý hơn vàng đó sao?
Quả thật, đầu thế kỉ XX các nhà khảo cổ Pháp đã phát hiện được một kho văn bia có tới 700 mảnh vỡ của hơn chục tấm bia do ai đó cố tình đập phá và chôn giấu một cách bí ẩn. Kho này chỉ là một trong số nhiều kho khác được các học giả khẳng định đang nằm đâu đó trong lòng đất Mỹ Sơn. Chính vì bị hụt một lượng sử sách đồ sộ nên chúng ta hiện nay không hề biết điều gì khủng khiếp đã xảy ra ở Champa đầu thế kỉ X. Những gì chúng ta biết về họ trong thời đại này đều dựa trên nguồn sử liệu ít ỏi của người Hán và Đại Việt.
- Tôi đồng ý với anh. – Giáo sư Huỳnh Lẫm nói. – Nhưng anh chưa nắm được ý Paul. Ông ta không tiết lộ cụ thể đó là gì nhưng đã khẳng định đây là báu vật theo nghĩa đen của nó. Giả sử như chúng ta tìm thấy một minh văn chôn trong những tháp này thì nó phải chỉ ra một kho báu theo nghĩa chân phương nhất.
Kì Phương đồng tình với giáo sư Huỳnh Lẫm, giả thiết này vừa li kì vừa thực tế. “ Hòn đá đỉnh vòm’’ của tu viện Sion – một hội kín của Châu Âu thời trung cổ theo truyền thuyết là một tấm bản đồ bằng đá chỉ nơi cất giấu Chén thánh. Giả thuyết trên đã kéo theo nhiều cuộc tìm kiếm của các nhà khoa học nhằm vào các viên đá khóa đỉnh trên nóc vòm các tu viện tại Pháp.
Là những nhà khảo cổ uyên bác, chắc Paul và đồng nghiệp biết các bí mật nằm ở đâu trong các công trình cổ. Cái tháp cũng như cái người. Có chỗ phình to chỗ tóp vào, chỗ linh thiêng chỗ trần tục, có chỗ chỉ cần đẹp mắt nhưng có chỗ lại đặt ưu tiên lưu trữ thật nhiều tri thức. Đó là lí thuyết nhưng đôi khi cái trang trí lại hàm chứa mật ngữ hay chỗ làm đẹp lại cất giữ của cải. Cuối năm 1906, khi phục chế một tháp phía nam khu đền Pô Nagar, cũng chính Parmentier đã tìm thấy một kho đồ thánh rất lớn giấu trên đỉnh tháp, một vị trí mà không ai ngờ tới.
Kì Phương bắt đầu tưởng tượng đến một tấm bản đồ cổ bằng đá nằm đâu đó dưới nền những ngôi tháp này. Anh góp ý.
- Để biết ý Paul muốn gì, trước tiên cần khảo sát lại những ngôi tháp này lần nữa. Chúng ta đừng quên cách đây mười hai năm ông ta đang khai quật dang dở những ngôi tháp này.
Giáo sư Huỳnh Lẫm lại xua tay. Có lẽ do thói quen lên lớp đã ngấm vào máu, ông không nói đáp án luôn mà khơi gợi cho học trò tranh cãi.
- Chúng ta không cần phải đào nữa. – ông nói. – Paul đã đào hết nền móng các tháp này từ lâu rồi, những gì quan trọng ông ta đã mang vào Bảo tàng. Nếu cho rằng cả bốn nền tháp này đang có cổ vật là quá ngây thơ. – ông lại giở tờ giấy ra rao giảng. – Xem này, ngay cách trình bày cũng rất lạ. Mỗi bốn cái tháp tại sao không viết thành một dòng mà lại viết thành hai dòng?
- Đây là hai câu thơ! – Kì Phương buột miệng.
Chỉ khi giáo sư Huỳnh Lẫm gợi ý hai dòng thì Kì Phương mới nghĩ đến thơ. Sinh thời, Paul yêu thơ và thích đọc Chế Lan Viên hoặc Inrasara nhưng dùng thơ của họ để mã hóa kho báu thì có lẽ không phải mà Kì Phương đang hướng đến một dòng thơ bác học hơn. Thơ Ấn Độ!
Thực ra, một điều khó tin là ở thung lũng Mỹ Sơn không chỉ có những vị thần Ấn Độ giáo mà còn tràn ngập văn chương và thi ca Ấn Độ cổ đại. Trên các tấm bia kí là cả một kho tàng văn học đậm chất sử thi được viết chủ yếu theo những thể thơ phổ biến của Ấn độ như Arya, Sloca, Upajati, malini, Sikharini... Những áng thơ này chứa nhiều điển tích và tính ẩn dụ của văn học Ấn độ nên mau chóng lan truyền và thẩm thấu sâu đến nhiều nền văn hóa phương đông theo chân balamon giáo trong đó có Champa. Đã sống ở đây lâu năm, trong những đêm khuya thanh vắng Kì Phương còn nhìn thấy cả những hồn ma thi sĩ Ấn Độ cổ xưa hiện về lang thang quanh các bờ cây góc tháp như thể đang xót xa tìm lại những trang bản thảo tả tơi mục nát của mình.
Giữa một cái nôi tràn trề chữ nghĩa như vậy, một người tinh thông như Paul nếu muốn nhắn gửi cho ai điều gì ông ta chỉ cần chọn lựa hai câu thơ đặc biệt nào đó rồi mã hóa nó bằng con số hay các kí tự latin là xong.
- Vậy anh có biết đó là hai câu nào không?
Kì Phương chưa thể luận ra thể thơ nào thì giáo sư Huỳnh Lẫm đã nói tiếp.
- Đừng nghĩ đến văn thơ rờm ra, đây chỉ là một bài toán hình học lớp hai mà thôi! Bất kì một hình tứ giác nào cũng có một giao điểm của hai đường chéo.
- Ý thầy đó là vị trí kho báu? - Kì Phương nói. - Nhưng kí hiệu C8 không hề tồn tại.
Giáo sư Huỳnh Lẫm nhìn anh mỉm cười.
- Hồi anh còn là đứa trẻ, Paul đã đào được một móng tháp sát tường của tháp C7. Đây là phế tích chưa có trong bảng của Parmentier nên Paul đã bổ sung tháp C8 nhưng còn thiếu thuyết phục nên chưa công bố rộng rãi. – Ông chỉ tay về phía sau. - Lại đằng kia thầy chỉ cho.
Giáo sư Huỳnh Lẫm chỉ rõ một móng gạch phủ đầy cỏ dại rồi nói.
- Cách đây hơn mười năm, mọi việc còn dang dở nhưng Paul đã phải về nước mà chưa kịp báo cho ai biết. Mà thôi, chúng ta tiếp đi. Tìm xem giao điểm của hai đường chéo này có gì.
Giáo sư Huỳnh Lẫm cùng Kì Phương loay hoay tìm tâm của tháp C8. Cảm thấy có gì đó không ổn, Kì Phương nói:
- Nếu chính Paul trước đây chôn giấu báu vật đó, ông ta chỉ cần chôn cạnh ngôi tháp nào đó là đủ.
Giáo sư Huỳnh Lẫm nói:
- Có thể cổ vật này được chôn mấy trăm năm trước và Paul đã phát hiện ra nhưng vì lí do nào đó chưa thể đào lên lúc đó nên tạm đánh dấu chờ dịp khác. Có thể ông ta đã đo đạc rồi phát hiện vị trí đó nằm trên hai dường chéo này.
Có tiếng sột soạt bên tai, Kì Phương quay sang đã thấy người cán bộ tên Trọng xuất hiện, mồ hôi đầm đìa.
- Thưa giáo sư, Bộ trưởng Vinh muốn hỏi ý kiến giáo sư.
Giáo sư Huỳnh Lẫm thoáng ngạc nhiên rồi nhanh chóng hiểu ra. Mặt trời đã lên cao trong khi hàng vạn người đang theo dõi tin tức về đội khảo cổ của ông từ sáng đến nay.
- Bộ trưởng hỏi gì?
- Bộ không muốn việc cá nhân của Paul mà ảnh hưởng đến kế hoạch lớn, Bộ trưởng muốn hỏi ý kiến giáo sư có khả năng tiếp tục công việc không?
Giáo sư Huỳnh Lẫm buông một câu vẻ tự ái.
- Hãy nói với ông ta chúng tôi có thừa khả năng.
Anh ta bỏ đi với chiếc điện thoại kè kè bên tai. Giáo sư Huỳnh Lẫm quay lại nói với Kì Phương.
- Thực ra công việc này chỉ cần đến cậu là quá đủ.
- Thưa thầy, em sẽ xong sau ít phút nữa.
Giáo sư Huỳnh Lẫm kéo mấy người đi tiếp về phía bên kia con suối rồi dừng lại nơi người đồng nghiệp đã ngã xuống. Đã 8 giờ 23 phút, nếu theo lịch trình lẽ ra giờ này Paul và nhóm của ông đã đưa báu vật lên khỏi lòng đất. Sẽ không thiếu cờ hoa và những vòng tay chào đón một biểu tượng lịch sử đã trở về đất mẹ. Sinh nghề tử nghiệp. Vị giáo sư chạnh lòng nhìn vu vơ giữa vòm trời ngả nghiêng để ngăn những giọt nước mắt lại chực trào ra. Rồi không ai bảo ai, họ đi vòng quanh hố đào như muốn tiễn đưa một linh hồn lưu lạc về chốn linh thiêng.
Kì Phương lấy tấm bản đồ khu di tích rồi dùng bút chì tìm giao điểm hai đường chéo. Kết quả thật bất ngờ, điểm này nằm giữa lòng suối. Kì Phương thoáng chút thất vọng và chạy ra nhìn thực địa. Khúc suối này rất rộng, nước sâu và rất trong, hai bên đầy đá cuội từng là thiên đường bơi lội của cô bé Thi Nga mười năm trước. Vị trí lòng suối ở Mỹ Sơn này trước đây nằm trên cạn cho đến khi các kĩ sư EFEO thực hiện dự án táo bạo nhưng thất bại là đục xuyên núi để lái dòng chảy nhằm bảo vệ di tích. Kì Phương chạy đi báo cho giáo sư Huỳnh Lẫm thì đúng lúc họ đang tụm lại bàn tán gì đó. Lại gần, anh nhận ra thứ trên tay tiến sĩ Tài đã làm cho hi vọng của anh vụt tắt. Cổ vật đã bị khai quật!
Không để ý đến Kì Phương, giáo sư Huỳnh Lẫm giành lấy mẩu đất sét lóc ra từ một vật lạ rồi chăm chú soi xét, mặt đầy vẻ phẫn khích.
- Chính đây là báu vật!
- Báu vật gì vậy thầy? – Kì Phương sấn đến hỏi.
Tiến sĩ Tài nhìn Kì Phương với ánh mắt bề trên. Trao đổi với người ít kinh nghiệm không phải là đối tượng giao lưu của anh ta. Ở đây, ngoại trừ giáo sư Huỳnh Lẫm và người quan chức mà anh ta thỉnh thoảng nhờ cậy thì không ai đáng để anh ta chia sẻ. Tiến sĩ Tài chìa hai mẩu đất thay cho câu trả lời. Kì Phương đón lấy và nhận ra đây là mẩu sét bong ra từ một bề mặt nhẵn bóng in hình một con mắt ô van cân xứng vuốt dài. Một ý nghĩ lóe lên. Chỉ có Siva mới có con mắt thứ ba.
- Kì Phương gói lại cất vào túi cho tôi, nhẹ tay đừng làm vỡ! - Giáo sư Huỳnh Lẫm nói. – Có lẽ đây là thứ Paul định khai quật.
- Chúng ta cần tìm nốt các mẩu đất khác. – Tiến sĩ tài sốt sắng.
- Tôi sẽ tìm đội điều tra mượn lại các mẩu đất để ráp lại xem. – Giáo sư Huỳnh Lẫm nói. – Nó đã bị đánh cắp, chúng ta chẳng có gì để làm nữa cả. Các vị cứ tạm ra về, riêng Kì Phương ở lại.
Mọi người giải tán sau một buổi sáng tồi tệ. Đây là một thất bại của ngành khảo cổ, nhưng đối với riêng tiến sĩ Tài thì có nhiều thứ phải cảm ơn cái chết của Paul. Cái chết xảy ra đúng hôm nay không những loại cho ông một đối thủ mà còn thầm mách cho ông một hàm số cốt tử trong hành trình săn tìm kho báu suốt ba mươi năm dài lê thê của mình. Một ý tưởng mới đã ngoi từ huyệt mộ của nhà khảo cổ Pháp.
Khi mọi người đã khuất bóng, giáo sư Huỳnh Lẫm hỏi Kì Phương.
- Đêm qua, Paul có liên lạc với anh không?
- Có ạ, em đang ở công trường thì nhận được điện của ông ấy gọi ra Đà Nẵng.
- Để làm gì?
- Lên sân bay đón con gái ông ta.
- Chạy bảy mươi cây số để làm một việc mà bất cứ chiếc taxi nào cũng có thể làm?
- Ông ta không biết em ở xa vậy, khi em nói đang ở Mỹ Sơn ông ấy vội thoái lui nhưng em nói cũng đang định về Đà Nẵng nên tiện thể đón luôn.
- Nếu ông ta nhờ anh đi đón một mẹ xề nào đó, chắc anh đã không có ý định “ tiện thể’’ đúng không?
Kì Phương cười gượng, mà đúng thế thật.
- Thế rồi sau đó thì sao?
- Sau đó em đưa cô ta về khách sạn chỗ cha cô ta, chờ mãi không thấy nên đoán ông ta đi Mỹ Sơn, vậy là chúng em vào đây luôn.
Vị giáo sư thở dài, không giấu vẻ buồn bã.
- Còn bây giờ, chắc cô ta đã khóc hết nước mắt rồi chứ?
Kì Phương biết mình sắp phải giải thích một việc khó tin hệt như sáng nay với viên cảnh sát.
- Em nhìn thấy xác Paul trước và không muốn cái chết thảm thương đó đập vào mắt cô ta, vì lí do ấy mà em đã che thi thể lại. Cho đến giây phút này, cô ta cũng chưa biết ba mình đã chết.
- Chưa biết? – ông ngạc nhiên. - Nhưng thầy thấy có dấu chân giày nữ bên xác chết!
Kì Phương không ngờ thầy mình có năng khiếu làm thám tử đến vậy nhưng anh vội nhớ ra các nhà khảo cổ luôn có thói quen luôn nhìn xuống đất. Dân trong nghề đồn rằng họ còn có biệt tài nhìn các nếp nhăn trên cơ thể phụ nữ mà đoán trúng phóc “ niên đại’’ của họ nữa.
- Vâng, đúng là cô ta đứng bên xác chết mà không thấy.
- Anh đè lên xác chết hả?
- ... Vâng.
Giáo sư Huỳnh Lẫm nhìn anh như một sinh vật mọi rợ.
- Bây giờ thì cô ta đi đâu rồi?
- Bởi chưa biết cha mình chết, nên cô ta đã đi tìm.
- Nếu cô ta không thấy xác, thì máu lênh láng kia không làm cô ta thắc mắc hay sao?
- Vâng. - Kì Phương thở dài. - Đàn bà con gái hay tin một cách ẫu trí mà, thầy còn lạ gì.
Giáo sư Huỳnh Lẫm biết kẻ ấu trí ở đây là ai, còn cô gái quái đản kia đi đâu và làm gì sau khi bỏ chạy khỏi hiện trường bắt đầu làm ông chú ý.
- Sao không ngăn cô ta lại? anh thật tàn nhẫn! nếu anh không dám nói thì tôi sẽ nói. Số máy cô ta bao nhiêu?
Kì Phương không ngờ ông lại phản ứng gay gắt đến vậy.
- Thưa thầy, cô ta từ nước ngoài về nên chưa có số. Em sẽ đi tìm cô ấy ngay bây giờ!
- Anh biết gì về cô ta? Hai người thân nhau đến mức nào?
Kì Phương nhận ra sự quan tâm của ông đã đi hơi xa, nhưng trước một người thầy luôn tận tụy với học trò, anh coi đây là điều đáng trân trọng.
- Thưa thầy, em biết cô ta hồi bé, hơn chục năm nay chưa hề gặp lại...
- Một con người mà đứng bên xác cha mình mà không biết chỉ có mất hết giác quan hoặc là giả vờ. Anh tin cô ta là người tốt sao?
Lúc nằm trên xác chết và dưới cái nhìn da diết đến tội nghiệp của cô ta, anh không thể nghĩ gì khác. Sau lời nói khó nghe của thầy anh bắt đầu hoài nghi về cô. Dù sao, trước cái nhìn đầy soi mói của thầy, anh bắt đầu tự ái.
- Vâng, em tin cô ấy, cha cô ấy là người tốt.
- À, cha tốt thì con tốt!
Kì Phương định đáp lại nhưng nhận ra ông ta đã tự trả lời, một sự khẳng định đầy mỉa mai. Năm ngoái đứa con trai độc nhất của ông đã vĩnh biệt cõi đời vào cái tuổi chớm ba mươi. Trong khi ông dành hết đời cho mình khoa học thì chốn hậu phương, người vợ đã đẩy niềm hạnh phúc bé mọn của ông xuống vực thẳm. Có chồng mà cũng như không, người vợ đáng thương đã tìm nguồn an ủi nơi người khác và phó mặc cho đứa con “ nối dõi tông đường “ của ông sa vào tệ nạn. Chỉ vài năm sau, cậu quý tử mà ông hết lòng yêu thương đã qua đời trong cái đêm mà ông đã phải đáp xe đò hơn ngàn cây số từ Tây nguyên về để nhìn mặt con lần cuối. Người cha già tiễn đứa con chết trẻ mà nước mắt chảy vào trong. Trong thoáng chốc, Kì Phương bỗng thấy lòng mình se sắt như có luồng gió lạnh thấm qua.
- Thưa thầy, em xin lỗi.
Ông ta quay sang với sự khổ hạnh đã giấu kín.
- Ta hiểu con, bây giờ anh mau mau đi tìm cô ta đi, tìm thấy hãy gọi ngay cho tôi.
Kì Phương định quay mặt đi thì ông bất ngờ kéo tay lại hỏi.
- Anh có biết vì sao Paul chết không?
Kì Phương sầm mặt, giờ là lúc còn quá sớm và quá khó để nói về nguyên nhân hay hung thủ.
- Anh có thấy điều gì đó bất ổn ở cô gái vừa bỏ trốn kia không?
- Thầy nói sao? Cô ta không thể liên quan đến cái chết của ba mình.
- Tôi không biết cô ta là loại người gì, nhưng chưa chắc Paul là người duy nhất sẽ phải chết.
- Thầy nói gì? - Kì Phương giật mình.
- Hãy nói cho cô ta biết sự thật và điều quan trọng nhất là đưa cô ta trốn đi đâu đó thật nhanh.
Kì Phương chột dạ, giáo sư Huỳnh Lẫm đã cảnh báo một điều mà lẽ ra anh phải biết trước. Trong khi nguyên nhân cái chết của Paul đang trong bí ẩn thì giáo sư Huỳnh Lẫm có lí do để lo lắng cho đứa con nạn nhân. Thi Nga là người ruột thịt duy nhất nên ba cô chắc chắn đã chia sẻ nhiều thông tin bí mật. Nếu chúng giết Paul vì những bí mật đó thì không lí do gì chúng không làm điều tương tự với con gái ông ta. Kì Phương vội vã đi nhanh ra xe. Hình như vừa sực nghĩ ra điều gì, giáo sư Huỳnh Lẫm đuổi theo rồi chặn ngang trước mặt anh:
- Tôi sẽ đi cùng anh!
- Việc này một mình em là đủ. - Nhìn khuôn mặt khốn khổ của thầy, Kì Phương không nghĩ ông lại đánh giá sự việc trầm trọng đến vậy. Anh nói vội. – Thầy cứ yên tâm, cảnh sát đang giăng lưới khắp nơi, nếu có kẻ nào đó muốn hại cô ta cũng không dại gì manh động lúc này. - Kì Phương né sang đi tiếp nhưng giáo sư Huỳnh Lẫm không để anh vượt lên.
- Anh định tìm cô ta ở đâu?
Kì Phương biết rằng ông muốn đích thân đi tìm Thi Nga, nghĩ đến viễn cảnh ông ta gặp Thi Nga để sổ toẹt cái điều anh đang bưng bít sẽ ê mặt. Việc này để anh chủ động nói lại với cô thì hơn. Hơn nữa, có thêm một ông lão già nua bên cạnh cũng không làm cô an toàn hơn. Anh đành nói qua quýt.
- Em cũng không dám chắc cô ta ở đâu, có lẽ ở chỗ người quen thôi.
- Nghe tôi nói đây. - ông đẩy anh lùi nửa bước rồi nói. - Nếu tìm thấy cô ta, hai người nên tạm náu mình đâu đó một hai hôm cho tình hình lắng xuống cái đã.
- Thầy nghĩ có kẻ sẽ giết cô ta sao? – Kì Phương phát hoảng.
- Qua những gì ta đã chứng kiến sáng nay, chúng ta chưa rõ kẻ giết Paul vì động cơ gì, hung thủ là ai và có bao nhiêu tên nhưng chắc chắn đây không phải là hành vi đơn lẻ bột phát. Từ sáng qua tới nay anh với Paul như hình với bóng. Sự gần gũi và ân cần thái quá của anh với cha con họ đang vô tình phát một thông điệp cho kẻ xấu rằng: anh với họ cùng bè cùng đảng. Họ phải chết thì anh cũng khó sống sót.
Kì Phương nghe xong suýt bật cười, anh cho rằng tên sát thủ đã cao chạy xa bay cùng với cổ vật. Khả năng chúng sẽ hãm hại nốt Thi Nga và anh gần như không có. Tuy nhiên chuyến thám hiểm thánh địa Naga nào đó có khi lại là căn nguyên chúng săn lùng cha con cô. “ Cẩn tắc bất áy náy’’ rõ ràng giáo sư Huỳnh Lẫm tĩnh tâm và có cái nhìn thấu đáo hơn anh tưởng.
- Nếu trốn đi lúc này. – Anh đắn đo. - Có làm cho cảnh sát nghĩ sai về mình không?
- Nếu anh và cô ta không phạm pháp thì không ai bắt được tội được cả.
- Thầy nói đúng, em sẽ đưa cô ta vào náu ngay tại đồn cảnh sát luôn.
Giáo sư Huỳnh Lẫm vội vã xua tay.
- Tìm đến họ lúc này không phải là cách làm thông minh nhất.
- Tại sao thưa thầy?
- Đương nhiên hai người không có tội, nhưng những gì anh và cô ta làm ở hiện trường đã lọt vào tầm ngắm của cảnh sát rồi. Lẽ ra cô ta nên ở lại trình báo và hợp tác với cảnh sát để tìm kẻ giết cha mình thì lại trốn biệt tích. Ai dám chắc cô ta không móc nối với với hung thủ hay đang tẩu tán cổ vật thì sao? Họ thừa lí do để tạm giam hai người để điều tra, anh hiểu chứ?
Kì Phương nhìn rõ một nỗi ác cảm về Thi Nga đang gợn lên trong đôi mắt sõi đời của ông.
- Vậy theo ý thầy, ta vẫn phải tìm một nơi nào đó để tránh nạn?
- Tôi nghĩ ra rồi, anh hãy đưa cô ta về Hội An ở tạm ngôi nhà bỏ không của nhóm chuyên gia khảo cổ Nhật. Chìa khóa tôi đang giữ đây. Dù sao thì bảo vệ và chăm sóc con gái Paul là trách nhiệm của tôi và anh lúc này. Ai dám chắc kẻ giết Paul sẽ không thanh toán nốt cô ta. Không được rời cô ta nửa bước. Phải bí mật và tạm thời cắt hết mọi liên lạc với bên ngoài. Tôi sẽ nhờ bạn đến bảo vệ hai người.
Kì Phương biết ngôi biệt thự hai tầng đầy đủ tiện nghi trong một con hẻm vắng bên sông Thu Bồn đó, đúng là một nơi lãng mạn và kín đáo.
Anh mỉm cười nhận chùm chìa khóa rồi lên xe lao đi.