Chương 7 : Cảnh sát tới chơi
Dọc trên đường đi, Thẩm Thanh đều im lặng một cách thần kỳ,hai mắt luôn nhìn chằm chằm ngoài cửa xe,Thẩm Hạ Đông thử nói chuyện với nàng
- “Thẩm Thanh ... Chúng ta về nhà ... Con có thích không ?”
Thẩm Thanh không hề đáp lại
- ”Đã tới trường xin nghỉ phép cho Tiểu Thanh chưa ? Để con ở nhà tĩnh dưỡng cho tốt.”
Trần Lệ liếc nhìn Thẩm Hạ Đông một cái, chỉ “Ừ” một tiếng
Thẩm Hạ Đông cũng không biết nên nói gì nữa,phương thức ở chung như bây giờ thật làm hắn cảm thấy không được tự nhiên .
Chờ cho đầu óc yên tĩnh lại,hắn mới nhận ra " chỗ kia " hình như có chút đau đớn, kí ức tối hôm qua lại cuồn cuộn tràn về. Thẩm Hạ Đông nhăn mặt ,môi trở nên trắng bệch.
Bên cạnh Trần Lệ liếc mắt nhìnThẩm Hạ Đông,sau đó quay đầu đi nhìn Thẩm Thanh,lại thấy ánh mắt Thẩm Thanh cứ ngoắc ngoắc nhìn thẳng lại mình không khỏi nhíu mày,móng tay vô thức đâm sâu vào lòng bàn tay, hằn lên dấu vết.
Về đến nhà, Trần Lệ mang Thẩm Thanh về phòng nghỉ ngơi,ông ngoại Thẩm Thanh vốn định ở lại mấy ngày,nhưng vừa tới nơi liền nhận được điện thoại,phải xuất ngoại một chuyến.
Bước vào phòng Thẩm Thanh,Trần Đông đứng bên giường nhìn cháu gái. Lúc này Thẩm Thanh đang mở hai mắt nhìn chằm chằm trần nhà, thấy Trần Đông đến cũng không thèm xoay đầu lại.
- ”Tiểu Thanh.” Trần Đông gọi một tiếng “ Con còn nhớ ông ngoại không ? Con xem,ông là ông ngoại của con, ông đến thăm con.”
Thẩm Thanh mím môi nhìn trần nhà không chớp mắt,sau đó cổ họng giật giật,không biết muốn nói gì.
Trần Đông đến gần một chút,ngồi xuống ghế để nghe rõ lời Thẩm Thanh nói.
Nhưng tiếngThẩm Thanh quá nhỏ,Trần Đông chỉ nghe được thanh âm như tiếng thở dốc.
Đột nhiên Thẩm Thanh xoay đầu lại,nhìn Trần Đông, miệng hơi mấp máy
Trần Đông cúi đầu hỏi
- “Thẩm Thanh, con muốn nói gì ?”
- Đi chết đi… Lão già kia!
Một giọng nói khàn khàn thật thấp truyền vào lỗ tai Trần Đông
Trần Đông trong lòng rúng động,không thể tin được ngẩng đầu lên,trợn mắt nhìn ... Thẩm Thanh nhìn hắn cười một cách quỷ dị .
Giọng nói kia tuyệt đối không phải của Thẩm Thanh....hắn biết thanh âm này là của ai . Là giọng nói của một nữ nhân Hắn thập phần quen thuộc... Giọng nói kia không lúc nào không tra tấn hắn,nhắc nhở hắn bản thân đã từng làm những gì ...đã phạm phải tội nghiệt sâu nặng đến mức nào.
Trần Đông lảo đảo lui về sau một bước,sau đó chạy trối chết trong tiếng cười ghê rợn của Thẩm Thanh cùng nghi vấn của Thẩm Hạ Đông và Trần Lệ.
- Hiện tại ông đang làm gì ?
- ”Ở ...ở một công ty làm khuân vác…” Thẩm Hạ Đông đột nhiên bị hỏi có chút hoảng sợ...lúc nghe rõ vấn đề trên mặt lộ vẻ khẩn trương căng thẳng.
Trần Lệ nheo mắt nhìn Thẩm Hạ Đông,sau đó thấp giọng cười nói
“Thẩm Hạ Đông,sao ông lại nhu nhược như vậy chứ ?”
Thẩm Hạ Đông không nói lời nào,hai tay đặt trên đùi hơi run rẩy.
- Trong khoảng thời gian này, ông nên chiếu cố Thẩm Thanh,trước hết quay về công ty của tôi đi,tạm thời làm việc ở đó. Coi như.. là thù lao ông đã vất vả chăm sóc Thẩm Thanh…”
- ”Nó cũng là con gái của tôi!”
Thẩm Hạ Đông cao giọng,ngẩng đầu nhìn thấy vẻ mặt tức giận của Trần Lệ lại hạ giọng nói
“ Tôi chỉ muốn nói,Tiểu Thanh cũng là con gái của tôi...tôi hẳn là nên chăm sóc nó… Bà không cần phải cho tôi cái gì hết ...tôi có công việc của mình…”
- ”Làm công việc khuân vác mạc hạn kia sao....mệt chết đi được... Tùy ông..!”
Trần Lệ liếc Thẩm Hạ Đông một cái, sau đó đi vào phòng Thẩm Thanh, Thẩm Hạ Đông ngồi trên ghế salon, cái mũi ê ẩm,cũng không biết tại sao lại cảm thấy lạnh. Lòng bàn chân dường như đều đông cứng.
- ”Tiểu Thanh, con đói bụng chưa ... Ba nấu cơm cho con nha. Con muốn ăn gì nào ?”
Thẩm Hạ Đông vắt khăn, xoa xoa mặt cho Thẩm Thanh,Thẩm Thanh im lặng nhìn Thẩm Hạ Đông không nói lời nào.
Thẩm Hạ Đông rất kiên nhẫn,trên mặt thủy chung mang theo ý cười. Lau mặt cho Thẩm Thanh xong lại lau tay cho nàng. Vắt lại khăn một lần nữa,sau đó tiếp tục chà lau cho Thẩm Thanh
- ”Mặt trời lên,chúng ta ra ngoài phơi nắng đi, được không , Thẩm Thanh ?” Thẩm Hạ Đông nhìn Thẩm Thanh, mỉm cười nói
Tựa hồ ở trước mặt Thẩm Hạ Đông , Thẩm Thanh dị thường nhu thuận. Có thể nói,là từ khi theo bệnh viện trở về,tình trạng của Thẩnh Thanh bắt đầu chuyển biến tốt hơn,không còn phản ứng kịch liệt như trước, cũng không còn điên điên khùng khùng vừa khóc vừa nháo. Thẩm Hạ Đông nghĩ , có lẽ Thẩm Thanh đang dần dần hồi phục..
Nhưng mà sau vài lần gọi bác sĩ đến kiểm tra,bác sĩ lại nói không có bất cứ dị thường nào,rõ ràng vấn đề rất đơn giản lại phức tạp hóa nó lên...cuối cùng cũng chỉ kết luận là
“Thần trí không rõ, não bộ có vấn đề...Phải yên tịnh ở nhà tĩnh dưỡng.”
Còn nữa... “ bằng không nên thử tới khoa tâm thần kiểm tra một chút.” Bác sĩ nào cũng nói như vậy
Lúc ấy Thẩm Hạ Đông rất tức giận “Con gái của ta không bị bệnh tâm thần! Vì sao lại phải đưa đến chỗ đó!”
Bác sĩ ngẩn người ...hơi đỏ mặt,sau đó không đề cập đến nữa,chỉ hướng dẫn Thẩm Hạ Đông cách chăm sóc Thẩm Thanh xong liền rời đi.
Đẩy xe lăn của Thẩm Thanh vào hậu viện phơi nắng,Thẩm Hạ Đông dìu nàng đi qua đi lại
- Tiểu Thanh,con muốn đi học không ? Đến trường có thể gặp bạn bè, thầy cô. Vậy con sẽ có thể mau khỏe lại,được không ?
Thẩm Thanh tựa lưng vào ghế,ánh mắt dại ra nhìn nơi xa xăm, không nói lời nào.
- ”Tiểu Thanh…” Thẩm Hạ Đông đột nhiên ngồi xổm xuống trước mặt Thẩm Thanh, nhìn thẳng vào mắt nàng
- “Con nói cho ba biết,tại sao con lại thành ra thế này ?”
Thẩm Thanh làm sao trả lời hắn, chỉ lẳng lặng nhìn Thẩm Hạ Đông
Đến khi Thẩm Hạ Đông định không tiếp tục truy vấn,Thẩm Thanh đột nhiên ngẩng đầu nhìn sau lưng hắn.
- ”Tiểu Thanh ...Tiểu Thanh ...” Thẩm Hạ Đông thử quơ quơ tay trước mặt nàng, nhưngThẩm Thanh lại giống như không nhìn thấy gì ,vẫn cứ nhìn lên trên không chớp mắt
“Con đang nhìn gì vậy..?” Thẩm Hạ Đông hỏi nàng.
Nét mặt Thẩm Thanh càng ngày càng biến sắc,cuối cùng cả khuôn mặt đều xám trắng. Hai con mắt trợn to,đồng tử kịch liệt co rút , thần thái hoảng sợ. Thân thể không ngừng run rẩy,hé miệng phát ra tiếng khàn khàn “A…A…”
- ”Tiểu Thanh! Tiểu Thanh!”
Thẩm Hạ Đông vội vàng đè nàng lại “Tiểu Thanh! Con làm sao vậy ?”
hắn kích động vuốt đầu nàng,Thẩm Thanh vẫn cứ tiếp tục nhìn chằm chằm sau lưng hắn, sau đó giơ tay chỉ lên.
Thẩm Hạ Đông cảm thấy sau lưng chợt lạnh,chậm rãi quay đầu nhưng phía sau cái gì cũng không có.
Lại nhìn lên trên,chỉ thấy cửa sổ phòng Thẩm Thanh, bức màn đang khép chặt,không có gì khác thường.
Chờ đến khi Thẩm Hạ Đông quay đầu nhìn Thẩm Thanh , lại bắt gặp Thẩm Thanh dữ tợn trừng mắt như muốn ăn tươi nuốt sống hắn
“Giết chết cô ta! Giết chết cô ta! Giết chết cô ta! Giết chết cô ta…”
Thanh âm nàng the thé chói tai, hai tay hung dữ bóp cổ Thẩm Hạ Đông “Giết chết cô ta! Giết chết cô ta! “
- ”Tiểu…Thanh…” Thẩm Hạ Đông cố gắng gỡ tay nàng ra,cũng không biết từ đâu Thẩm Thanh có được sức lực lớn như vậy , khiến hắn làm thế nào cũng gỡ không ra. Hai con mắt Thẩm Thanh đỏ ngầu,miệng không ngừng lặp lại
“Giết chết cô ta! Giết chết cô ta!”
Sắc mặt Thẩm Hạ Đông trướng đến đỏ bừng , hoàn toàn không thể hô hấp
Đột nhiên một thanh âm vang lên “ Ngươi đang làm cái gì vậy..? Buông tay ra!!”
Một nam nhân vọt tới,dùng sức đẩy Thẩm Thanh ra.
Thẩm Hạ Đông lập tức được giải thoát,té lăn ra đất thở dốc, trái tim vẫn còn đập kịch liệt .. nhảy trong lồng ngực, đầu óc bắt đầu tỉnh táo lại. Khi hô hấp dần dần trở lại bình thường,Thẩm Hạ Đông toàn thân đổ mồ hôi lạnh.
Nhìn thấy nam nhân kia gắt gao chế ngự Thẩm Thanh ,Thẩm Thanh giãy dụa, gào to “Giết cô ta! Giết cô ta!”
Nam nhân kia dùng sức nắm lấy mặt Thẩm Thanh,khóe miệng Thẩm Thanh bị siết chặt đến mức trào ra vết máu.
Thẩm Hạ Đông quýnh lên,đứng dậy cố gắng đẩy nam nhân kia ra
“Ngươi đang làm cái gì vậy? Buông Tiểu Thanh ra!!!”
Phản ứng của Thẩm Thanh vẫn còn có chút kịch liệt khác thường,Thẩm Hạ Đông đặt nàng vào xe lăn,nhanh chóng đẩy nàng vào phòng khách lấy thuốc cho Thẩm Thanh uống.
Không bao lâu,thanh âm Thẩm Thanh dần dần nhỏ xuống,cả người mềm nhũn trên ghế,đầu tóc hỗn độn rối tung, sắc mặt trắng bệch,mơ mơ màng màng chìm vào giấc ngủ.
Trong lòng Thẩm Hạ Đông dâng trào một cơn đau đớn,cái mũi có chút êm ẩm.
Sau khi an trí tốt cho Thẩm Thanh xong...Thẩm Hạ Đông xuống lầu nhìn thấy người thanh niên đã giúp mình vẫn đang ngồi ở phòng khách.
Thấy Thẩm Hạ Đông, hắn lấy ra thẻ chứng nhận “Ta là cảnh sát “.
Thẩm Hạ Đông còn chưa kịp chất vấn thanh niên kia là ai mà dám tự tiện xông vào nhà riêng của mình thì người kia đã mở miệng trước, biết được người trước mặt là một cảnh sát, Thẩm Hạ Đông xấu hổ, tay chân luống cuống ngồi đối diện
“ Chuyện lúc nãy .... thật là xấu hổ …”
- ”Người vừa rồi là con gái của ông sao ?” viên cảnh sát này hình như cũng không quá để ý.
- ” Đúng vậy…Tiểu Thanh gần đây có chút…” nói tới đây Thẩm Hạ Đông liền ngừng lại
- “Chỉ là bị chút tâm bệnh,không có gì khác. Đồng chí cảnh sát, lần này anh tới có chuyện gì sao ?”
Chuyển đề tài,sắc mặt Thẩm Hạ Đông có chút tốt hơn.
Thấy biểu tình trên mặt của người đàn ông kia thoắt biến hóa, Đặng Dương cũng không biểu lộ gì trên nét mặt ...trước đó hắn đã thử điều tra . Nghe nói, con gái của Thẩm Hạ Đông bị điên.
Vì để nam nhân trước mặt thả lỏng , Đặng Dương cười cười nói
- “ Tôi tên là Đặng Dương, ông có thể gọi tôi là Tiểu Đặng. Lần trước, chúng ta đã từng gặp mặt trong bệnh viện, ông còn nhớ không ?”
- ”Chúng ta từng gặp qua sao ?” Thẩm Hạ Đông nghi hoặc hỏi,sau đó cố tìm tòi trong đầu,cũng không nhớ ra được cái gì ...lập tức có chút kích động vẻ mặt hơi ngượng ngùng lắc đầu
- “À ... thực xin lỗi … Tôi không nhớ…”
Đặng Dương nhìn thấy dáng vẻ khẩn trương của Thẩm Hạ Đông,chỉ cười cười
“Ngươi đừng quá khẩn trương,lần này tôi đến đây không phải vì chuyện ấy,chỉ là muốn hỏi ông vài vấn đề.”
- ” Được, chỉ cần là việc tôi biết, tôi nhất định sẽ thành thật khai báo.” Thẩm Hạ Đông chăm chú gật đầu,thẳng lưng một chút.
Nhìn bộ dạng của Thẩm Hạ Đông, Đặng Dương không khỏi nở nụ cười . Lập tức ho nhẹ hai tiếng, tỏ ra nghiêm túc
- “Thẩm Thành là con của ông phải không ?”
- ” Hả..” vừa nghe đến tên Thẩm Thành,cả người Thẩm Hạ Đông không khỏi run lên ,nhưng vẫn gật đầu,chỉ là giọng nói có chút nhỏ.
Đặng Dương cẩn thận quan sát từng cử động của Thẩm Hạ Đông, thần sắc khẩn trương lộ ra trên nét mặt và vẻ lúng túng như muốn giấu diếm của hắn không qua khỏi cặp mắt của Tiểu Dương, hắn tiếp tục hỏi
- “ Thầm Thành là con riêng của ông ?”
Nghe đến vấn đề này, sắc mặt Thẩm Hạ Đông có chút ảm đạm, kỳ thật cũng không nên gọi là con riêng …Tại sao lại cứ dùng từ như vậy nói về sự tồn tại của Thẩm Thành chứ ...? thật chói tai... quá khó nghe!
Nhưng cuối cùng Thẩm Hạ Đông vẫn trả lời “ À..phải..”
- Trước khi Thẩm Thành gặp tai nạn, hắn ở với ai ?
- ”Nó sống một mình,Thẩm Thành không thích gia đình tôi..nó không muốn sống cùng chúng tôi ” Thẩm Hạ Đông cảm thấy áy náy, hơi hơi hé miệng.
- " Ông và vợ có một cô con gái đúng không ? Phu nhân ở nhà có ý kiến gì về sự tồn tại của Thẩm Thành không..? "
Thẩm Hạ Đông suy nghĩ một hồi, nói rằng
- “ Khi mới bắt đầu, thái độ của bà ấy có chút kịch liệt...sau đó…dần dần coi như cũng đã tiếp nhận Thẩm Thành…”
Nhớ tới bộ dáng của Trần Lệ,Thẩm Hạ Đông cảm thấy khó chịu. Biết được sự tồn tại của Thẩm Thành,Trần Lệ trở nên hung bạo tàn nhẫn,Trần Lệ lúc đó,cả khuôn mặt đều dữ tợn. Điên cuồng mắng chửi Thẩm Hạ Đông,cả người đều có chút giống như điên loạn.
Có điều, chuyện này cũng là bình thường,gặp chuyện này, nữ nhân nào có thể chịu nổi.
Huống chi là kẻ cao ngạo như Trần Lệ.