Mở Đầu
Chuyện xưa bắt đầu vào một mùa thu rét lạnh năm 2003.
Năm đó mùa thu tới đặc biệt sớm, học viện y Nam Giang tràn ngập không khí âm u. Tháng 10, trong sân trường phủ kín một tầng lá khô thật dày, dù lao công quét dọn thế nào cũng chẳng thấm vào đâu. Từng phiến lá vàng khô ai thán thoát ly cơ thể mẹ, không nề hà rơi xuống, nát vụn rồi hoà mình vào đất. Thân cây cao to vốn sinh cơ bừng bừng bỗng chốc già cả, biến thành hình dạng suy sút, thân thể trụi lủi run lẩy bẩy miễn cưỡng mới có thể chống đỡ từng đợt gió thu lạnh lẽo ào ào thổi tới. Nhóm lao công lớn tuổi nơi đây trong lòng vẫn băn khoăn, học viện y sẽ không xảy ra chuyện gì chứ? Lần trước khi xảy ra dấu hiệu này, tòa nhà giải phẫu trong viện đã bốc cháy. Lửa thiêu đốt một đêm, sau khi xe cứu hỏa đến dập tắt phát hiện mấy thi thể bị thiêu khét đến không thể phân biệt danh tánh – giám định mới biết toàn bộ đều là học sinh trong viện. Ai cũng không biết rõ, bọn họ vì cái gì buổi chiều vào khu giải phẫu, nguyên nhân vụ cháy đến nay vẫn chưa tra ra. Việc này lưu truyền, sau biến thành một sự kiện thần quái, nghe nói, không thiếu học sinh trong khu nhà này nghe được âm thanh thút thít cùng tiếng kêu cứu mờ ảo, nhất là giữa đêm khuya, càng không ai dám bén mảng tới gần khu nhà cũ âm trầm đó. Tòa giải phẫu trở thành nơi âm tà trong học viện y Nam Giang, cho đến khi địa phương khủng bố nhất từ trước đến nay của học viện y xuất hiện — phòng ngủ nữ sinh 441.
Phòng ngủ 441 bên trong có 8 giường, 4 trên 4 dưới, các giường đối mặt, chen chúc tại một căn phòng rộng không tới 20 thước vuông. Vào một đêm tháng 10 năm 2003, Trình Lệ đột nhiên từ trong mộng tỉnh lại, cô có một giấc mơ kỳ quái. Cô mơ thấy một thiếu niên anh tuấn, đôi mắt trong suốt lóe ra ánh sáng khác thường, thâm tình kêu gọi cô.
Cô ngồi dậy, kéo tấm chăn mỏng khỏi người, mở cửa sổ, thò đầu ra ngoài hít lấy không khí trong lành. Khí trời mùa thu rất mát, làm cô nhẹ nhàng khoan khoái rất nhiều.
Trình Lệ không mở đèn, ánh trăng băng lãnh từ ngoài ánh vào phòng. Nữ sinh trong phòng ngủ chỉ có hai người — cô và Hứa Diễm. Phòng ngủ này có tám nữ sinh, ba người sống ở Nam Giang, hai người tại Nam Giang có thân thích, một người khác thì đang yêu điên cuồng, nên cùng bạn trai thuê nhà gần viện. Hôm nay là thứ bảy, cuối tuần, căn phòng 441 bình thường náo nhiệt vô cùng nay chỉ thừa lại cô và Hứa Diễm.
Ngực Hứa Diễm nhấp nhô, hô hấp đều đặn, miệng còn có nước dãi chảy ra ướt cả áo gối. Cô ngủ trông thật sự vui vẻ, có lẽ vì đang nằm mộng đẹp. Hứa Diễm từ miền quê hẻo lánh đến thành phố Nam Giang náo nhiệt phồn hoa, sự muôn màu muôn vẻ nơi đây đã khiến cô mê đắm. Cô đang ở độ tuổi mơ mộng, hơn nữa, cô cũng được xếp vào loại người tin tưởng cuộc sống luôn màu hồng.
Trình Lệ than thở một hơi, nhẹ nhàng giúp Hứa Diễm lau nước dãi. Thế giới này, khác xa trong tưởng tượng tốt đẹp của cô. Đáng tiếc, Trình Lệ không thể chính miệng nói rõ với cô.
Trên tường kim giây đồng hồ đang dịch chuyển, từng tiếng “Tíc tắc, tíc tắc” vang lên. Trình Lệ ngẩng đầu nhìn đồng hồ thạch anh, mười một giờ năm mươi phút.
Còn mười phút. Trình Lệ thì thào tự nói, đi ra phòng ngủ. Trên bàn tại phòng khách bày đầy máy tính, mỗi người một cái. Cô tìm được máy tính của mình, nhẹ nhàng nhấn vào nút nguồn.
Màn hình máy tính sáng, mấy phút đồng hồ sau, hình ảnh quen thuộc hiện ra, một chú chim cánh cụt đáng yêu vụt tới — là QQ của cô.
Cô thông thạo nhập tài khoản mật mã, chú chim cánh cụt chớp vài cái, rốt cục phát sáng lên, cô đăng nhập QQ.
Danh sách bạn tốt trên QQ không có tên nào phát sáng, cô có chút thất vọng.
Cô thất vọng không bao lâu, vài giây sau, chim cánh cụt kêu không ngừng, QQ hiện lên những tin nhắn người khác đã để lại cho cô. Trình Lệ lướt sơ qua các tin nhắn, sau đó dừng lại ở một tin.
Nhắn lại nội dung rất đơn giản: “Đã đến giờ… Anh ở sau lưng em.”
Ở sau lưng cô? Trình Lệ có chút khẩn trương, muộn thế này, phòng 441 thế nào lại có người? Cô nhớ rõ, trước khi hai người ngủ đã khóa cửa cẩn thận, trừ phi là ma.
Nhưng anh không phải ma, và anh chẳng bao giờ lừa mình đâu! Cô tin tưởng anh, tin tưởng mỗi một câu chữ anh nói.
Cô bỗng dưng quay lại, thấy gương mặt của một chàng trai tuấn tú đang ở đó – là cô gương mặt mong đợi. Sau đó, cô nghe thấy một loại âm thanh kỳ lạ: “Đã đến giờ!”
Phải, đã đến giờ, Trình Lệ ngẩng đầu nhìn thoáng qua đồng hồ thạch anh, mười một giờ năm mươi tám phút, còn hai phút nữa là đến mười hai giờ. Mười hai giờ, một ngày kết thúc, cũng có nghĩa là một ngày bắt đầu.
Trình Lệ nắm chắc thời gian, nở nụ cười trong gương, lúm đồng tươi đẹp ngời sáng. Cô không trang điểm, nhưng đã sửa soạn đầu tóc và đắp mặt nạ dưỡng da, đêm nay cô đặc biệt xinh đẹp.
Cô hỏi chàng: “Em đẹp không?”
“Ừ, rất đẹp.”
Cô vừa lòng với đáp án, có điều gì vui vẻ hơn so với việc được người mình yêu thích khen đây?
“Đã đến giờ!”
Âm thanh lần thứ hai vang lên, xuyên vào màng nhĩ, khiến cô cả người phát run.
Cô nắm tay anh, lướt qua đại sảnh, đi tới ban công.
Quần áo nữ sinh phơi trên gậy trúc ngoài ban công, rực rờ màu sắc, ở trong màn đêm nhẹ nhàng phơ phất. Cô có chút ngượng ngùng, quần áo ngoài ban công có áo lót màu hồng và quần lót vàng nhạt của cô. Cô lén lút ngó anh một cái, hi vọng anh không chú ý đến điều này.
Hai phút rất nhanh trôi qua. Cô nhắm mắt lại, cầu nguyện mấy câu, sắc mặt điềm tĩnh, xoay người từ ban công lầu bốn nhảy xuống.
Trình Lệ trong không trung như một con chim nhỏ đang bay lượn, cảm thấy một trận thích ý không thể diễn tả. Cô dang hai cánh tay, ngửa mặt lên trời, trên bầu trời lóe ra ánh trăng lạnh lẽo cùng vì sao ảm đạm.
Trong khoảnh khắc Trình lệ từ phòng 441 nhảy xuống, nụ cười trên khóe miệng cô vừa mang theo sự vừa lòng, lại có chút gì đó sung sướng, trong bóng đêm mờ mịt có vẻ quỷ dị vô cùng.
Hứa Diễm sợ run, cả người lạnh toát, bừng tỉnh sau cơn mơ.
Cô lim dim mở mắt, phát hiện cửa sổ đang mở, gió thu rét lạnh từ ngoài thổi vào len lỏi vào thân thể cô.
Lạnh thật! Hứa Diễm nhanh chóng bò lên giường, đi đến bên cửa sổ, giơ tay ra ngoài đóng lại. Phía bên ngoài cửa sổ là màn đêm vô tận, một vài ngọn đèn hôn ám ở phía xa lấp lóe bất định, mờ mờ tỏ tỏ, kì ảo như đang ở trong một tầng sương mù, làm cho thế giới này càng thêm vẻ không chân thật.
Cửa sổ đóng lại.
Hứa Diễm thở phào một cái, bây giờ cô mới phát hiện, Trình Lệ không ở đây.
Đem chăn của Trình Lệ vén lên, Hứa Diễm đưa tay sờ, bên trong lạnh buốt, Trình Lệ đã rời giường một lúc rồi.
Cả phòng 441 chỉ còn lại mình cô cùng sự yên tĩnh chết chóc, có đồng hồ thạch anh trong phòng khách vẫn vang lên tiếng “Tíc tắc, tíc tắc” không ngừng.
Bỗng nhiên, một cơn gió lạnh kỳ lạ không biết từ nơi nào bay tới khiến cô hoảng hồn.
Cơn gió quái quỷ này từ đâu ra? Cửa sổ rõ ràng đã đóng rồi.
Thật lạnh! Hứa Diễm nghe một tiếng thở dài, tựa hồ là thanh âm của nam. Tiếng thở ấy não nề, tràn đầy nỗi ai oán. Sao có thể thế được? Phòng 441 lúc này thế nào lại xuất hiện con trai?
Hứa Diễm hiện tại mới chú ý đến ánh sáng mỏng manh đang lóe ra từ phòng khách. Cô thu hết dũng khí, rón ra rón rén đi ra ngoài.
Ở đó không có ai.
Trên bàn viết trong phòng khách, máy tính của Trình Lệ đang mở. Cô đến gần xem, Trình Lệ còn online, trên màn hình chỉ hiện một cái tin nhắn: “Đã đến giờ… Anh ở sau lưng em.”
Ánh huỳnh quang lập lòe dường như đang muốn nói điều gì.
Cô đột nhiên kinh hãi, đôi chân trở nên mềm oặt, lại không dám quay đầu xem.
Sau lưng khẳng định không có ai! Cửa phòng chắc chắn là khóa rồi.
Nhưng Trình Lệ… Trình Lệ đâu? Muộn như vậy, cô ấy sẽ không ra ngoài.
Hứa Diễm tìm đến công tắc nguồn điện, bật tất cả đèn trong phòng, ánh đèn chói mắt tràn ngập không gian, trong phòng khách sáng trưng, bây giờ cô này mới an lòng một chút.
Không khí nặng nề làm cô có cảm giác nơi đây là một cỗ quan tài ngột ngạt. Từ nhỏ, cô đã cảm thấy sợ loại cảm giác này, một cảm giác không biết gọi tên.
Cũng tốt, cửa gỗ từ phòng ngủ thông ra ban công không có khóa, từ đó một luồng không khí mát mẻ tiến vào khiến người ta có cảm giác khoan khoái.
Hứa Diễm đang nghĩ như vậy, cửa gỗ nhỏ đột nhiên phát ra tiếng va chạm. Cô giật nảy mình, phóng mắt nhìn lại, thấy 2 điểm sáng xanh lục đang lóe ngoài ban công.
Ma? Hứa Diễm không khỏi nghĩ đến điều đó, bỗng dưng cô lại nghe đến người con trai tiếng thở dài, tâm tình khẩn trương, tránh không được rùng mình một cái.
Điểm sáng xanh lục nhìn chằm chằm Hứa Diễm rất lâu, “Meo” một tiếng nhảy xuống ban công.
Ôi trời, ra là con mèo hoang.
Hứa Diễm như gỡ bỏ được tảng đá trong lòng, bản thân hôm nay giở chứng gì mà đi nghi thần nghi quỷ vậy? Quá tốt, các bạn học đều không ở đây, bằng không bọn họ chắc chắn sẽ cười nhạo mình.
Cô chậm rãi đi đến trước cửa gỗ nhỏ, đang muốn đóng cửa lại —— không gian ngưng trọng cố nhiên khiến cô có cảm giác không thư thái, nhưng cửa mở làm tâm cô nặng nề, sợ có cái gì từ bên ngoài xông vào.
Lúc này, gió thổi nhẹ, quần áo các bạn học phơi trên gậy trúc ngoài ban công cũng phất phơ theo, trong đó hai bộ y phục có thể bởi vì không mắc vào giá chắc chắn mà theo gió rơi xuống, là một cái áo ngực màu hồng, cùng một quần lót vàng nhạt.
Hứa Diễm biết rõ, đó là quần áo của Trình Lệ.
Trong phòng ngủ 441, Trình Lệ là bạn tốt nhất của cô. Không phải bởi vì hai cô đều là người từ nơi khác, cũng chẳng vì hai người cùng ngủ trên một chiếc giường (2 tầng), mà do hai cô đều là loại người tính cách khảng khái, dám yêu dám hận.
Bất kể như thế nào, cô phải giúp Trình lệ nhặt quần áo lên. Nếu như không nhặt lên, chờ đến sáng mai, nếu bị nam sinh nhặt được hoặc giả sử nhìn thấy, chắc chắn Trình Lệ sẽ xấu hổ lắm!
Nghĩ đến đây, Hứa Diễm vào phòng tìm một cái đèn pin, sau đó mở cửa phòng đi xuống.
Phòng 441 ở lầu bốn, dọc theo đường đi không có đèn, Hứa Diễm cầm theo đèn pin, chậm rãi xuống lầu. Cả khu ký túc rất yên tĩnh, dù cô cố gắng nhẹ nhàng, nhưng vẫn nghe được tiếng bước chân vọng lại.
Cuối cùng cũng đến nơi, Hứa Diễm thở hắt ra. Nhưng là lúc này, một bóng đen từ trong khoảng tối phóng ra, gương mặt cô như bị cái gì cào rách, cơn đau rát ập tới.
Là con mèo hoang đó.
Con mèo ấy màu đen, không biết vì cái gì, nó bỗng nhảy đến cào Hứa Diễm. Hiện nó đang ngồi một bên, chăm chú nhìn Hứa Diễm, tựa hồ xem cô như một con quái vật
Đồng tử mèo đen như có năng lượng thần bí, ẩn chứa ánh sáng xanh sâu không lường được. Trong truyền thuyết, mèo đen là vật trừ tà, chẳng lẽ… nó coi Hứa Diễm như một loại tà vật? Hứa Diễm đưa tay sờ mặt, trên tay dính máu đỏ thẫm.
Con mèo chết tiệt! Hứa Diễm từ sợ hãi chuyển thành phẫn nộ, cầm một tảng đá trên mặt đất ném về phía con mèo, mèo đen kêu lên đau đớn, đột nhiên biến mất.
Hứa Diễm oán hận muốn đuổi theo nó, chân lại bị cái gì ngăn lại, té ngã trên đất.
Đường ở học viện y tráng xi-măng cứng chắc, Hứa Diễm té trên đó, cơ thể như bị dập một phát, cả người đau rụng rời.
Cô miễn cưỡng đứng dậy, dùng đèn pin rọi vào vật thể khiến cô vấp ngã, là một thi thể! Xem trang phục của thi thể, rõ ràng chính là bạn tốt cùng phòng với cô – Trình Lệ!
“Cạch”, đèn pin trên tay cô rớt xuống. Cô hai chân rốt cuộc chống đỡ không nối trọng lượng thân thể, cả người đổ sập. Cô hé miệng, muốn kêu, nhưng giọng nói không thể thoát ra. Một trận gió lạnh quỷ dị tràn vào cổ họng làm cô tưởng chừng như ngạt thở.
Cô hô hấp mãnh liệt, tựa như con cá bị vớt ra khỏi nước, bộ ngực kịch liệt nhấp nhô.
Lúc này, tay cô chạm tới một vật thể ẩm ướt nhầy nhụa, đưa gần lại xem, là một con mắt đã biến dạng.
Cô hét lên một tiếng kinh hãi, liều mạng vung tay muốn vứt con mắt của Trình Lệ. Tuy nhiên, con mắt ấy vẫn dính chặt vào tay cô, thế nào cũng không văng ra. Con mắt lóe lên ánh sáng lạnh lẽo làm người ta sởn gai ốc, nhìn chằm chằm vào cô, trong ánh mắt còn mang theo ý cười kỳ quái.
Nó nhìn Hứa Diễm cười, như đang châm chọc cô.
Thần kinh Hứa DIễm cuối cùng không chịu nổi, cô ngất lịm. Trong thời khắc cô mất ý thức, điều cuối cùng hiện lên trong đầu là tin nhắn trong máy tính Trình Lệ: “Đã đến giờ… Anh ở sau lưng em.”