Chương 91: Người rất giống sư phụ
Chỉ thấy nơi cửa xuất hiện một nam tử vận thanh y, dáng người cao ráo, dung mạo thanh tú, tự nhiên có một cảm giác dịu dàng ấm áp lướt qua mặt.
Mọi người đều chưa từng gặp qua nam tử này, thầm nghĩ Họa Mạt từ khi nào lại xuất hiện một nhân vật có dáng dấp cùng khí chất hiếm hoi như thế ở Thần giới?
Thiên Nhai thế nhưng đã bước lên trước nghênh đón: “Việt Hoa Thiên thần, ngươi tới rồi?!”
Nam tử thanh y chỉ thản nhiên nhìn Duyệt Nhi một cái liền dời ánh mắt, cười đáp: “Thiên Nhai Thiên thần, mới tới liền xen vào việc của người khác, mong các hạ đừng để bụng. Có điều cảm thấy cách xử phạt về thể xác đối với tiểu cô nương này mà nói có chút không công bằng. Chi bằng phạt nàng đi dọn dẹp sân viện hoang phế kia trên Văn Phong sơn, thế nào?”
Thiên Nhai cười bảo: “Biết Việt Hoa Thiên thần sắp đến, Họa Mạt sớm đã bảo chúng đệ tử dọn dẹp sạch sẽ rồi…Việc này…”
Việt Hoa cười vui vẻ, cả đại điện đều yên lặng, chúng thần tử thần nữ càng nhìn không chớp mắt, ở Thần giới, họ cũng chưa từng gặp qua người như vậy. Không biết Lạc Thủy Thần quân và Đạp Vũ thần quân trong truyền thuyết sẽ như thế nào, chỉ thấy người này, mặc dù vẻ ngoài không quá mức tuấn mỹ, nhưng cũng đủ khiến người khác phải trầm mê, đặc biệt là khí tức khiến người như tắm trong gió xuân ấy.
Nháy mắt toàn đại điện tựa như hoa xuân tháng ba, nơi nơi đều là hoa đào tung bay.
Việt Hoa rất nhanh đã thu lại ý cười, chỉ nói: “Thiên Nhai thiên thần, sau này chúng ta danh hiệu tương đương nhau. Mặc dù nói là đã dọn dẹp, nhưng có lẽ ta sẽ không quá hài lòng, để tiểu cô nương này theo ta đến đó một chuyến, sau đó ta có vấn đề gì không hài lòng cũng giao cho nàng ta chạy việc, xem như trừng phạt nàng ấy, được không?”
Thiên Nhai thấy Việt Hoa đã hai lần yêu cầu, lý nào lại dám từ chối, mặc dù y vốn có tu vi sơ kỳ Thiên thần, nhưng Việt Hoa là tu vi Thiên thần bậc cao, đồng thời đến từ Thanh Hà Thần phủ trước giờ thần bí, khiến người ta không thể không cẩn thận đối đáp, tức thì cười bảo:
“Nếu vậy, chuyện trừng phạt này liền giao cho Việt Hoa Thiên thần.”
Dứt lời quay đầu nhìn sang Duyệt Nhi hãy còn đờ mặt nơi đó, lạnh lùng nói: “Sau này muốn quyết đấu phải hạ chiến thư, không được trong lúc lên lớp mà ẩu đả, quy củ của Họa Mạt, ngươi quay về xem thuộc rồi hãy nói. Theo Việt Hoa đi đi..!”
Việt Hoa chỉ gật đầu với Duyệt Nhi, dịu dàng bảo: “Theo ta.” rồi liền xoay người hướng bên ngoài điện mà đi.
Toàn bộ đại điện chỉ cẩn cẩn thận thận hít sâu một hơi, đúng là, đẹp trai vô cùng.
Duyệt Nhi vẫn cứ ngơ ngác đứng tại chỗ không động đậy, đôi mắt to tròn tựa hổ phách toàn là nét mờ mịt không hiểu, sao có thể như vậy?
Việt Hoa đã đứng bên ngoài cửa điện, quay đầu nhìn Duyệt Nhi hãy còn ngây ngốc đứng đó, bất đắc dĩ lớn tiếng gọi: “Tiểu gia hỏa, nhanh qua đây.”
Giọng nói mang theo chút lực, trực tiếp đem Duyệt Nhi từ trong ngơ ngẩn kéo về.
Duyệt Nhi hốt hoảng chạy tới, rồi lại quay ngược trở về cầm lấy thanh kiếm trên đất mới theo Việt Hoa rời đi.
Vu Hồng ôm cái cổ chảy máu, vừa rồi nàng ta bị khí tức của Việt Hoa mê mẩn, hoàn toàn không nghĩ được gì, hiện giờ bình tĩnh lại, thấy Duyệt Nhi cứ thế đi theo Việt Hoa, cực kỳ tức giận bảo:
“Tiểu tiện nhân, sẽ có một ngày bắt ngươi trả giá.”
Lời này mọi người trong đại điện đều nghe thấy, có chút không thể tin nổi nhìn Vu Hồng, thường ngày Vu Hồng vẫn giữ dáng vẻ băng thanh ngọc khiết, thanh cao lạnh nhạt, bộ dạng thiện lương từ bi, sao hôm nay lại nói ra những lời như vậy.
Cảnh Vinh dùng kiếm chỉa chỉa cánh tay Cường Sinh: “Cường Sinh, người ngươi nhìn trúng không đơn giản nha.”
Cường Sinh lúng túng định mở miệng phản bác, nhưng lại nói không nên lời, đành ngơ ngác nhìn Vu Hồng.
Vu Hồng hiện giờ mới hoảng hốt phát hiện bản thân nhất thời tức giận, thế nhưng lại nói ra lời như vậy, hướng phía Thiên Nhai trên mặt hãy còn đang sửng sốt vội vàng bày ra nét mặt tươi cười, nũng nịu nói:
“Thiên Nhai sư tôn, đều là do tiểu cô nương đó cắn cổ con thành thế này, con đau quá. Đúng rồi, người vừa rồi là ai vậy?”
Mọi người lại vội vàng dời lực chú ý sang cổ nàng , chỉ thấy trên chiếc cổ trắng nõn rành rành một dấu răng hằn sâu vào thịt, hãy còn rươm rướm máu, vừa nhìn liền biết lực đạo vừa rồi của tiểu cô nương ấy.
Thiên Nhai thấy Vu Hồng đích thực cũng có chút đáng thương, chỉ thở dài:
“Người vừa rồi là Việt Hoa Thiên thần, nói là từ Thanh Hà Thần phủ mà đến. Trước kia Họa Mạt không ngờ tới, Thanh Hà Thần phủ thế nhưng cũng sẽ có người tới Họa Mạt này. Sau này các con gọi y là Việt Hoa Thiên thần, nếu đã từ Thanh Hà Thần phủ tới, các con nên biết làm thế nào rồi đấy, mặc dù nói là tới giảng dạy, nhưng cũng phải cẩn thận đối đãi. Không nói những việc khác, chỉ riêng tu vi thiên thần bậc cao của y cũng đã đủ để các con tôn kính rồi, biết chưa hả?”
Ai nấy đều vâng dạ, mặc dù Thiên Nhai sư tôn không nói, nhưng khí độ và phong thái vừa rồi đã hoàn toàn thu phục được họ.
Bạch Tô vội bước lên trước khuyên Vu Hồng đi đắp thuốc, vừa rồi nàng cũng bị Vu Hồng dọa sợ đến ngây người. Các nàng trước giờ là bằng hữu khá tốt, mới rồi lại thấy Quy Kỳ mà mình ái mộ đối với tiểu cô nương kia như vậy, bởi thế mới hùa theo hai ba câu của Vu Hồng mà châm chọc tiểu cô nương kia, chỉ là tình huống mới phát sinh vừa rồi khiến nàng ta cảm thấy Vu Hồng có chút xa lạ.
Vu Hồng đương nhiên không muốn nhận nhiều ánh mắt từ mọi người như vậy, vội quay sang Thiên Nhai cáo bệnh rồi cùng Bạch Tô rời đi.
Duyệt Nhi lẽo đẽo chạy theo Việt Hoa đi về phía Văn Phong sơn, Việt Hoa quay đầu lại, thấy nàng hai bên trán lấm tấm mồ hôi thì vội dừng bước, cười nói: “Vừa rồi suy nghĩ nhập tâm, quên mất đáp mây, còn đi nhanh như vậy, làm khó cô rồi.”
Duyệt Nhi vội lắc đầu tựa trống bỏi, biểu thị kiên định không có gì. Việt Hoa thấy nàng đội chiếc mũ bạch hổ, đôi mắt to tròn im lặng nhìn y, đích thực đáng yêu vô ngần, lập tức ý cười càng rạng rỡ, triệu tới một đám mây bảy sắc, chính mình trước đứng lên đấy rồi mới đưa bàn tay thon dài trắng ngần ra: “Lên đây.”
Duyệt Nhi vừa định đưa tay, lại chợt nhớ tới lời Tức Mặc Ly.
Không được để người khác chạm vào nàng, biết chưa?
Dứt khoát rụt tay về, dùng chút lực liền leo lên đám mây.
Việt Hoa có chút kinh ngạc, đứng ở khoảng cách tầm nửa người phía trước nàng, nhẹ nhàng thay nàng chắn gió, quay đầu, lại trông thấy đôi mắt nàng đang chăm chăm đánh giá y, không nhịn được cười nói: “Vì sao nhìn ta như vậy? Vẻ ngoài ta rất đẹp?”
Duyệt Nhi lắc lắc đầu, lại gật đầu, giọng nói ngọt ngào mềm mại theo đó cất lên: “Người rất đẹp.” Ngập ngừng một chút mới lại nói: “Con mới rồi nghe thấy giọng người, còn cho rằng là sư phụ con. Sau đó trông thấy người, cảm giác về người và sư phụ con rất giống nhau, nhưng bề ngoài không giống sư phụ…” Nói tới đoạn cuối thì có chút lạc lõng.
Từ sau khi ở Tây Tiêu chi cảnh quay về thì không hề gặp Đạp Vũ sư phụ, hình như khi thành thân cũng không thấy bóng dáng Đạp Vũ sư phụ. Đạp Vũ sư phụ rất yêu thương mình, vì sao lại không hề xuất hiện nhỉ?
Việt Hoa bắt gặp nét tưởng niệm trên mặt nàng: “Sao... Sư phụ cô... Sư phụ cô là người như thế nào... Y rất tốt sao..?”
Duyệt Nhi vội gật đầu không ngừng: “Sư phụ con đối với con rất tốt, lại dịu dàng, vẻ ngoài cũng rất đẹp, cũng có khí chất. Bình thường con có làm chuyện gì đều là người giúp con. Người rất thương con. Hắc hắc, có thể vì con là đồ đệ duy nhất của người.”
“Vậy cô hiện giờ rất nhớ y...?”
Duyệt Nhi gật đầu: “Con đã lâu rồi chưa gặp sư phụ, vì vậy mới suýt chút nữa cho rằng người là sư phụ. Con nhớ sư phụ, có điều, hiện giờ càng nhớ Mặc Ly hơn.”
Việt Hoa quay đầu, nhìn Văn Phong Sơn đã cách đó không xa, nhưng không hề hỏi Mặc Ly là ai, chỉ nói:
“Ta tên Việt Hoa, tiểu cô nương xưng hô thế nào?”
“Việt Hoa sư tôn, con là Duyệt Nhi.” Duyệt Nhi vừa dứt lời thì lại ngượng ngùng, vội nói: “Xin lỗi, chỉ lo nói với người về chuyện của con, còn chưa kịp nhận lỗi với người, cảm ơn người.”
Việt Hoa dừng mây, hạ bước xuống Văn Phong sơn, cười bảo: “Duyệt Nhi, mơ mơ hồ hồ. Không cần cảm ơn ta, lát nữa phải giúp ta dọn dẹp sân viện.”
Duyệt Nhi ngoan ngoãn gật đầu.
Một lúc sau…
Việt Hoa nhìn căn phòng với những đồ gốm và đồ ngọc bị Duyệt Nhi làm vỡ, lại nhìn nhìn hai tay Duyệt Nhi đang vô tội đưa lên, bất đắc dĩ nói: “Mặc dù Thần giới giàu có, Họa Mạt cũng khá giả, nhưng vẫn cần cô “cân nhắc” a.”
Duyệt Nhi cúi đầu: “Con không cố ý đâu…”
Việt Hoa từ trong đỉnh lấy ra một chiếc ghế nhỏ, tiện tay để chúng bay tới bên hồ nước trong viện: “Cô đến đó nghỉ ngơi đi. Đợi ta dọn dẹp xong sẽ mời cô vài món ngon. Tiểu gia hỏa đã vất vả rồi.”
Duyệt Nhi hết sức vui vẻ chạy qua, ngoan ngoãn ngồi xuống, ngọt ngào cười nói: “Người thật sự rất tốt, giống y như sư phụ của con vậy.”
Việt Hoa sửng sốt, lẩm bẩm nói: “Trong lòng cô y tốt như vậy, vậy đã tốt lắm rồi…”
“…Người nói gì vậy? Việt Hoa sư tôn?” Vừa đúng lúc Duyệt Nhi đưa tay nghịch chú cá nhỏ trên mặt nước, không nghe rõ câu nói của Việt Hoa.
“Không, không có gì.”
Duyệt Nhi quay đầu nhìn sang, nhưng chỉ thấy bóng dáng Việt Hoa dùng pháp thuật dọn dẹp sạch sẽ đống lộn xộn trên mặt đất.
Việt Hoa sư tôn, thật sự rất giống Đạp Vũ sư phụ.
Đợi khi Việt Hoa nấu xong mấy món ăn đơn giản thì Duyệt Nhi đã nằm trên ghế ngủ mất. Tất Nhật Tinh Quân của Tiên giới cũng vừa vặn kéo vầng thái dương xuống núi tây.
Việt Hoa bước đến cạnh Duyệt Nhi, thấy nàng đang ngủ say sưa, thử nhìn sắc trời cũng không muộn lắm, đành đưa tay lấy một phiến lá sen, múc chút nước mát bên ao,nhẹ nhàng vẩy lên mặt Duyệt Nhi.
Nước bị làn da trắng nõn của Duyệt Nhi đàn hồi bắn tung lên rồi mới ngoan ngoãn lăn xuống.
Việt Hoa nhịn không được duỗi tay nhẹ nhàng véo véo gương mặt đang say ngủ của Duyệt Nhi, mềm mềm trơn trơn, nhẵn mịn lại có có lực đàn hồi, cảm giác trên tay thật sự rất tốt.
Duyệt Nhi bất chợt mở mắt, nhìn Việt Hoa trước mặt, lẩm bẩm nói: “Sư phụ…”
Việt Hoa buông tay, đem lá sen trên tay đưa qua cho nàng, trên lá sen hãy còn đọng chút nước lấp lánh dập dềnh: “Tiểu gia hỏa, ta là Việt Hoa, vừa ngủ dậy liền tưởng ta là sư phụ sao? Rửa mặt đi rồi qua dùng cơm.”
Duyệt Nhi ngượng ngùng nhận lá sen: “Cảm giác rất giống, sau này sẽ không nhận nhầm nữa, hì hì.” Dứt lời bàn tay nhỏ nhắn thấm nước, nhanh gọn rửa mặt sạch rồi mới theo Việt Hoa đến bên bàn.
Chỉ là mấy món ăn hết sức đơn giản nhưng Duyệt Nhi lại ăn đến vui vẻ, có lẽ do hơi đói bụng. Ăn xong thì màn đêm cũng đã buông xuống, Việt Hoa đem một viên dạ minh châu treo ở giữa phòng, lại lấy một viên khác đưa cho nàng: “Cầm lấy, ta tiễn cô về.”
Duyệt Nhi lắc lắc đầu: “Con tự mình về, con có Mẫu Đơn Nhan, có thể chiếu sáng.”
Dù gì cũng không thích cầm Dạ Minh Châu, vì Dạ Minh châu, đặc biệt là Dạ minh châu viên to, khụ khụ, hơi nặng a.
Việt Hoa không lay chuyển được nàng, đến bên trong viện triệu một đám mây, Duyệt Nhi ngoan ngoãn leo lên, vừa định bay đi thì Việt Hoa đã gọi nàng:
“Tiểu gia hỏa, cô đối với ai cũng không có lòng đề phòng vậy à?” Nếu vậy có gì là tốt.
Duyệt Nhi đương nhiên hiểu rõ câu đó có ý gì, đáng yêu lộ ra hai chiếc răng hổ: “Người cứu con, người giống sư phụ con, cho nên không phải kẻ xấu.”
Việt Hoa kinh ngạc, lắc đầu: “Bỏ đi, cô nhanh về đi.”
Vẫy vẫy tay, Duyệt Nhi đứng trên đám mây, nghiêng nghiêng ngả ngả rời đi.
Việt Hoa đứng bên trong sân viện, nhìn Duyệt Nhi dần mất hút giữa màn đêm, thở dài một tiếng rồi mới quay trở về phòng.
Từ xa nhìn thấy sân viện nơi mình ở, Duyệt Nhi vội vàng đẩy nhanh tốc độ, để đám mây dừng bên dưới một cây cổ thụ, Duyệt Nhi nhảy xuống, vừa định quay trở lại viện thì bên cạnh bỗng dưng ló ra ba người.
Duyệt Nhi sợ đến nhảy dựng: “ Các người…hù chết ta rồi.”
Người tới chính là Quy Kỳ, Thư Quyển và Cảnh Vinh.
Thư Quyển cười hi hi bảo: “Duyệt Nhi, bọn ta sợ cô bị Việt Hoa sư tôn phạt nặng, lo lắng không yên nên đến xem thử. Cô không có gì chứ.”
Duyệt Nhi lắc lắc đầu: “Không sao, hì hì, làm chút việc vặt trong nhà ấy mà. Đúng rồi, Cường Sinh đâu?”
Cảnh Vinh chỉ hận rèn sắt không thành thép: “Đi đưa thuốc đưa tình yêu cho Vu Hồng rồi, cái tên không có tiền đồ, chỉ chuyên đem mặt nóng dán với mông lạnh (nhiệt tình đối đãi nhưng lại bị lạnh nhạt ) , người ta thanh cao như thế, đương nhiên gai mắt y!”
Quy Kỳ bước lên trước một bước: “Quên đi, Cảnh Vinh, ngươi bớt nói hai câu chút đi. Duyệt Nhi, hôm nay Việt Hoa sư tôn đó cô có biết không?”
Duyệt Nhi lắc lắc đầu: “Trước đây chưa từng gặp qua, chỉ là rất quen thuộc.”
Quy Kỳ định thử hỏi Duyệt Nhi là thần nữ nhà nào, nhưng cảm thấy đáp án y nhận được sẽ chẳng vui vẻ gì, liền nhịn xuống, nói:
“Nếu cô đã không sao, vậy thì nghỉ ngơi sớm đi. Ngày mai đừng đến muộn nữa. Sắc trời cũng tối rồi, bọn tôi về trước đây.”
Thư Quyển và Cảnh Vinh liên tục vẫy tay, bị Quy Kỳ lôi đi.
Duyệt Nhi đứng trong bóng đêm, trông theo bóng dáng bọn họ vẫy vẫy tay, đây chính là cảm giác bạn bè sao?
Ninh Tê, Khổng Tước và Cửu Kiếm các nàng ấy đối với nàng rất tốt, nhưng rốt cuộc vẫn có chút tôn kính tự nhiên mà có, bên cạnh đó còn là loại cảm giác coi nàng như một tiểu cô nương. Mà hôm nay, nàng dường như có thể cảm nhận được điều nhắc đến trong truyền thuyết phàm gian, tình bằng hữu.
Duyệt Nhi để đầu óc bay bổng một phen, vỗ vỗ tay, xoay người hướng sân viện của mình mà đi.
Đến sân viện thì trông thấy một mình Cường Sinh, trong tay cầm gì đó, đang đứng đối diện với hồ nước ngơ ngẩn nhìn ánh sáng tỏa ra từ sương phòng kia.
Duyệt Nhi dừng bước, chúng đệ tử bọn họ đều là hai người một viện, giống như Việt Hoa một mình ở tại một tòa tiên sơn chính là đãi ngộ siêu cao cấp, phòng ngăn cách với phòng Duyệt Nhi bằng hồ nước chính là của Vu Hồng.
Rất rõ ràng, Cường Sinh đang nhìn phòng Vu Hồng. Nhớ tới vừa rồi Cảnh Vinh nói Cường Sinh đến thăm Vu Hồng, Vu Hồng ngứa mắt y. Nàng lập tức đối với Cường Sinh thẳng thắn phóng khoáng có chút đồng cảm, nhưng chỉ đành thở dài, nhẹ tay nhẹ chân hướng phòng mình mà đi.
Đẩy cửa phòng ra, Duyệt Nhi chuồn vào bên trong, lại nhẹ nhàng cẩn thận đóng cửa lại.
Sau lưng truyền đến giọng nói của Cửu Kiếm: “Duyệt Nhi cô nương, hôm nay sao trễ thế mới về?”
Duyệt Nhi ngạc nhiên quay đầu lại, thấy Cửu Kiếm ngồi trên ghế, trên bàn đặt hộp thức ăn nóng hổi: “Cửu Kiếm! Tỷ sao lại tới?” Cửu Kiếm sao ngày ngày đều tới? Nàng còn cho rằng nàng ấy thỉnh thoảng mang thức ăn tới mà thôi.
Đưa tay đem mấy món ăn trong hộp bày ra, trong lòng Cửu Kiếm âm thầm thở dài, ý của chủ thượng là hàng ngày đều đem thức ăn đến một lần. Nhìn mấy món ăn được mình bày biện trên bàn, Cửu Kiếm lẳng lặng nuốt nước miếng, tay nghề của chủ thượng, chậc chậc, lại qua nửa tháng, mấy người đầu bếp kỹ thuật siêu việt chắc phải rời dãy núi Lạc Thủy mất thôi.
Duyệt Nhi ngửi thấy mùi thơm liền nhào tới, may mà nàng ăn chưa no, cầm lấy đũa liền nhét vào miệng: “Woa, Mặc Ly làm quả nhiên ngon hơn nhiều so với Việt Hoa sư tôn.”
Cửu Kiếm dỏng tai: “Việt Hoa là ai?”
Duyệt Nhi đang ăn đến là vui vẻ, qua loa nói: “Một vị sư tôn của Họa Mạt.”
Cửu Kiếm thấy vẻ mặt Duyệt Nhi cũng không có gì khác lạ, trong lòng âm thầm lục tìm một phen, danh hiệu Việt Hoa này sao trước giờ chưa từng nghe qua? Có điều, ài, thấy Duyệt Nhi cô nương ăn vui vẻ thế kia, vẫn là đừng nói với chủ thượng, miễn cho tòa núi băng ấy càng lạnh hơn.
Duyệt Nhi ăn xong, Cửu Kiếm thu dọn đồ đạc. Duyệt Nhi bất chợt phát hiện đũa ngọc và chén hơi khác.
“Ý, Cửu Kiếm, sao đũa này trên đó lại có hình hai đầu hổ?”
“Chén ngọc bên cạnh cũng là hình con hổ, rất dễ thương. Sao cảm thấy hơi giống muội vậy.”
Cửu Kiếm bất đắc dĩ nói: “Chủ thượng khắc đấy, đương nhiên là cô nương rồi.”
Duyệt Nhi vui rạo rực cầm lấy chén và đũa lên, không thể rời tay. Cửu Kiếm vội dùng pháp thuật vệ sinh sạch sẽ, bất đắc dĩ nói: “Thích thế thì giữ lại chơi đi. “ Duyệt Nhi phấn khởi gật đầu, trái sờ phải vuốt, không dứt ra được.
Ngày hôm sau, trước khi Duyệt Nhi xuất phát, trước đem y phục vân cẩm biến thành màu lục rồi mới đội chiếc mũ bạch hổ, ung dung mang theo chiếc gương chỉ phương hướng mà đi.
Hôm nay thế nhưng không phải ở đại điện, mà là trên một đỉnh núi.
Ngọn núi thẳng tới trời cao, nhìn xuống chính là đỉnh núi cao vút tận tầng mây chẳng thấy điểm cuối, trong lục giới này, ngoại trừ người phàm gian sợ đỉnh núi này ra thì những giới khác phàm là có tu vi sẽ chẳng e ngại. Trừ phi là người đặc biệt nhát gan, tu vi không tới nơi tới chốn.
Hiện giờ ở khoảng đất trống trước đỉnh núi bày năm mươi mốt chiếc bàn đỡ cầm, trên mỗi bàn đều đặt một cây cổ cầm2, một chiếc bàn trong đó đặt phía trước năm mươi chiếc bàn kia, cây cổ cầm trên đó dưới ánh nắng ban mai càng hiển hiện nét đặc biệt cùng quý giá, vừa nhìn liền biết không phải cổ cầm tầm thường.
2: Cổ cầm thuộc họ đàn huyền cầm và được cho là có độ tuổi ngang với nền văn minh 5000 năm ở Trung Hoa. Ban đầu nó chỉ được gọi là qin (cầm), nhưng về sau được thêm vào chữ “gu”, có nghĩa là “cổ”, tách biệt nó khỏi rất nhiều các loại nhạc cụ có dây của phương Đông và phương Tây thường được gọi là “cầm”. Các ghi chép từ triều đại đầu tiên đã viết lại rằng một á thần đã tạo ra Cổ cầm.
Tiêu chuẩn hình dạng của “cầm” là trước rộng sau hẹp, đây là ý nghĩa tượng trưng cho sự tôn ti. Trong “Phong tục thông” của Ứng Thiệu thời Đông hán có ghi lại: “Cầm đài 4 thước 5 tấc, theo Tứ thời Ngũ hành; 7 dây tượng trưng cho 7 tinh tú, dây lớn là quân, dây nhỏ là thần, thêm 2 dây Văn vương và Võ vương, mang ý nghĩa ân huệ vua tôi.”
Về âm vị của đàn cổ cầm, trong “Cầm tiên” của Thôi Tôn Độ (954-1020) triều nhà Tống có kể rõ: “13 Huy tượng trưng cho các tháng trong năm, ở giữa tượng trưng cho nhuận.” Vốn là đàn cổ có 12 Huy (âm vị) tượng trưng cho 12 tháng, còn Huy lớn nhất ở giữa đại biểu cho Quân vương, tượng trưng cho tháng nhuận.
Ngoài ra đàn cổ cầm còn có 3 loại âm sắc: “âm phiếm”, “âm án” và “âm tản”, tượng trưng cho Thiên-địa-nhân hòa hợp.
Âm điệu đàn cổ cầm có thể khiến tâm trạng chúng ta khi nghe cảm thấy có gì đó thanh cao cổ xưa, là vì người xưa nghiên cứu rất cẩn thận về thời cơ, tâm tình, dáng vẻ, bầu không khí, thậm chí lựa chọn đối tượng khi chơi đàn. Có thuyết gọi là “lục kỵ, thất bất đàn” (6 điều kiêng kỵ, và 7 điều cấm đàn)
“Lục kỵ” là chỉ 6 hiện tượng thời tiết, gồm: đại hàn, đại thử, đại phong, đại vũ, tấn lôi và đại tuyết; “thất bất đàn” gồm: nghe tin có tang ma, khi tấu nhạc ồn ào, khi có sự cố lộn xộn, người không sạch sẽ, áo mũ không ngay ngắn, không đốt hương, không gặp tri âm.
Khi Duyệt Nhi đến nơi, phần lớn mọi người đều đã tới, thấy Duyệt Nhi đến thì đều nhất loạt quét mắt đánh giá nàng một phen. Duyệt Nhi tức giận trừng mắt đối lại, hừ hừ hừ, cho các người nhìn, cho các người nhìn.
Quy Kỳ thấy dáng vẻ nàng đáng yêu như vậy, nhịn không được bật cười, đứng dậy kéo nàng đến bên cạnh ngồi xuống: “Đừng để ý bọn họ.”
Duyệt Nhi buồn bực vô cùng, bàn tay nhỏ bé sờ loạn trên dây đàn một lượt, đến độ khiến Cảnh Vinh đáng thương nhìn nàng thì mới hậm hực thu tay, bất mãn thấp giọng nói: “Trong ngũ giới, Thần giới bởi vì thực lực mạnh mẽ, luôn được ngũ giới sùng bái. Không ngờ đến thần vậy mà cũng đáng ghét như thế.”
Quy Kỳ nhẹ nhàng khảy hai cái trên dây đàn, nói: “Thần tiên trong truyền thuyết của phàm gian vô tình vô dục, tấm lòng từ bi, đều là những truyện sai lầm. Chỉ cần là sinh mệnh có linh thức thì đều sẽ có dục vọng cá nhân, có dục vọng thì sẽ có phân tranh, có phân tranh mới có tiến bộ. Không chỉ Thần giới mà Yêu, Ma, Quỷ cũng tương tự, có điều phàm gian không nhắc tới mà thôi. Thần cũng sẽ ăn cơm, cũng sẽ ngủ, cũng sẽ ghen ghét. Chẳng qua địa vị và năng lực không giống nhau thôi. Thần chính là thần nhân, Tiên chính là tiên nhân, phàm gian chẳng phải có câu, nơi nào có người nơi đó có giang hồ sao? Cho nên, dửng dưng đi.”
Duyệt Nhi bị lời y nói làm cho choáng váng, chỉ cảm thấy hình như rất ghê gớm, đôi mắt trong veo sáng rực sùng bái nhìn Quy Kỳ. Quy Kỳ đỏ mặt, cúi đầu, giai điệu gảy ra cũng có chút rối loạn.
Hiện giờ, chúng đệ tử Họa Mạt đều đã ngồi vào vị trí. Bất quá chỉ trong khoảnh khắc, đối diện đỉnh núi liền xuất hiện một bóng dáng cao ráo màu xanh, đợi khi đến gần, một vài nữ đệ tử thầm thì to nhỏ.
“ Sao không phải là Thiên Nhai sư tôn…”
“Không phải Thiên Nhai sư tôn chẳng phải càng tốt sao? Vốn còn cho rằng khi nào mới có thể gặp Việt Hoa sư tôn, hôm nay đã đến rồi…”
“Chủ yếu là ngài ấy đến giảng bài, chúng ta đều chú ý ngài ấy, vậy tâm tư đâu mà học chứ…”
“…Ế, có lý..”
Việt Hoa dừng trước mọi người, dò xét một vòng, trông thấy Duyệt Nhi đang cùng với Quy Kỳ nhìn nhau không nói thì ánh mắt trầm xuống, đề cao giọng: “Trong khoảng thời gian ngắn sau này, môn nhạc lý đều là do ta lên lớp.”
Thấy Duyệt Nhi quả nhiên nhìn về phía mình, khe khẽ hướng nàng gật đầu, tiểu gia hỏa liền nở nụ cười với y, hai chiếc răng hổ nhỏ sáng bóng. Việt Hoa nháy mắt cảm thấy tâm tình liền trở nên tốt hơn nhiều, tiếp lời: “Đối với Thần giới chúng ta mà nói, bởi vì linh lực dồi dào và tu vi mạnh mẽ của bản thân, vạn vật ở trong tay chúng ta đều có thể dùng để công kích kẻ khác. Lá cây, linh thức, hơi thở, đương nhiên, âm nhạc cũng có thể. Vạn vật đều có tính hai mặt, nếu đã có thể tấn công kẻ khác, vậy tất nhiên cũng có thể cứu người. Cứu, không chỉ có giới hạn về việc cứu chữa trên da thịt…”
Ai nấy đang nghe đến mê mẩn thì Việt Hoa bất chợt ngừng lại, mọi người theo ánh mắt y mà nhìn, chỉ thấy Duyệt Nhi một tay đang chống cằm, miệng nhếch lên, đầu hết gật lại gật, đang ngủ đến là say sưa…
Mọi người nhất thời không biết có cảm tưởng gì, buồn cười có, phớt lờ có, khinh thường có, mà càng nhiều hơn chính là, tìm tòi nghiên cứu.
Họ đều là thần tử thần nữ của những đại gia tộc ở Thần giới được gửi đến Họa Mạt, đương nhiên biết sứ mệnh của bản thân, chỉ có trở nên mạnh mẽ, càng trở nên mạnh hơn. Tất cả họ đều nổi trội, hẳn nhiên vào học cũng sẽ không qua loa, mà tiểu cô nương này…
Việt Hoa nở nụ cười, tiếp tục nói: “Đây cũng là một tác dụng của âm thanh, giọng nói của ta khiến cõi lòng Duyệt Nhi bình yên, thể xác và tinh thần đều thư thái, bởi vậy tiến vào trạng thái ngủ, đương nhiên, cũng có liên quan đến vấn đề mà ta nói. Giống như khúc nhạc mà trò gảy vậy, có réo rắt, có du dương, giết người cứu người, chỉ trong một ý niệm.”
Mọi người nhịn không được “phì” cười một tiếng, giải thích thế này thật sự là hết sức hình tượng, Quy Kỳ mặc dù không đành lòng nhưng vẫn nhịn không được, len lén đưa tay kéo kéo tay áo Duyệt Nhi.
Đáng tiếc Duyệt Nhi đang ngủ ngon lành, lý nào lại tỉnh dậy.
Việt Hoa hết cách lắc lắc đầu, đi đến bên chiếc bàn đặt cầm bày trước mặt, ngón tay thon dài gảy gảy dây đàn, mày nhíu lại, phất tay liền từ trong đỉnh lấy ra một cây cổ cầm.
Cổ cầm vừa đến tay y thì liền phát ra âm thanh réo rắt vang vọng, Việt Hoa nhấc nó đặt lên bàn, ngồi xuống bồ đoàn trên mặt đất.
Bên dưới đã có người kinh hô một tiếng: “Tề Tinh cầm!”
Theo đó chính là một tràng tán thưởng. Tề Tinh cầm chính là đệ nhị cầm, đứng thứ hai sau thượng cổ đệ nhất Phục Hi cầm. Phục Hi cầm chẳng thể mong muốn, cũng chẳng thể chạm tới, từ sớm đã giống như những thần binh như Cửu Diệu và Huyễn Oanh lưu ly trượng, trở thành truyền thuyết ở Thần giới.
Mà hôm nay Việt Hoa thuận tay lấy ra Tề Tinh cầm, đích thực khiến bọn họ chấn kinh vô cùng. Sớm đã nghe nói Thanh Hà thần phủ thâm tàng bất lộ, nhưng không ngờ lại khiến người ta không thể tưởng tượng nổi đến vậy.
Việt Hoa nhướng mắt nhìn gương mặt nhỏ nhắn hây hây đỏ hãy còn đang ngủ say sưa của Duyệt Nhi, ngón tay thon dài bay múa trên dây đàn.
Trong nháy mắt, âm thanh trong vắt tựa châu ngọc3, tiếng đàn mạnh mẽ chỉ một thoáng đã xua tan màn sương buổi tinh mơ, ai nấy đều lặng đi, im lặng lắng nghe, trên mặt là thần sắc kích động dâng trào.
3Nguyên văn: “Tiểu ngọc đại ngọc lạc ngọc bàn”, trích từ bài Tỳ Bà Hành của Bạch Cư Dị
Chỉ tiếng đàn lúc cao lúc thấp, lúc trầm lúc bổng, trong vắt như hạt châu nảy trên mâm ngọc.
Tào tào thiết thiết thác tạp đoàn
Đại ngọc tiểu ngọc lạc ngọc bàn
“Tiếng cao thấp tựa chen lần gảy
Mâm ngọc đâu bỗng nảy hạt châu”
Dịch thơ: Phan Huy Thực
Hàng mi như chiếc quạt của Duyệt Nhi rung rung, cuối cùng mở mắt, mơ mơ màng màng nhìn Việt Hoa, vừa rồi, nàng hình như nghe sư phụ đánh đàn.
Haizz, thì ra không phải là sư phụ a.
Duyệt Nhi bị tiếng đàn làm xúc động đến độ không còn buồn ngủ chút nào, chỉ ngẩn người ngồi đó, không biết là đang nghĩ gì.
Tâm trí Việt Hoa chợt hỗn loạn, bàn tay ngừng gảy đàn, sững người, cười nói: “Biết dùng tiếng đàn như thế nào, còn phải biết làm sao để khống chế bản thân. Cuộc đời của thần, kỳ thực chính là đấu tranh với chính bản thân mình. Vì hết thảy sự vật bên ngoài đều nhỏ bé, không đủ để lay động thần. Phàm nhân nói thần tiên vô tình vô dục, chính là vì điều này. Họ cho rằng chỉ có người vô tình vô dục mới có thể càng lớn mạnh. Trước đây, ta cũng cho rằng quan điểm này là đúng…”
Duyệt Nhi lại ngước mắt nhìn y. Mỗi lần nàng vừa tỉnh dậy đều sẽ hơi mơ mơ màng màng. Lần này, sao cảm giác thấy Việt Hoa thật sự rất giống sư phụ. Nhưng nếu y là sư phụ, vì sao vẻ ngoài lại khác nhau? Vì sao tỏ ra không biết nàng?
Việt Hoa dời mắt, tiếp tục nói: “Sau này, mãi đến khi tình cờ gặp một người mới biết vô tình vô dục cũng không phải là mạnh nhất. Một người khi có đồ vật thật lòng muốn gìn giữ bảo vệ mới càng có thể trở nên mạnh mẽ. Haizz. Các trò đừng cho là ta mê muội, sau này các trò sẽ hiểu… Hà hà, không tiếp tục đề tài này nữa, vẫn là trở lại với nhạc lý ngày hôm nay của chúng ta, à, chính là dạy các trò làm thế nào dùng âm thanh để giết người, Duyệt Nhi cô nương, cô đến biểu diễn một chút đoạn nhạc ban nãy của ta…”
Duyệt Nhi: “….Con không biết đánh đàn…”
Quy Kỳ cổ vũ nói: “…Không sao, có thể nghe được là được, lời của sư tôn đương nhiên phải nghe rồi.”
Việt Hoa dịu dàng nói: “Các cô nương ở thần giới có đôi khi cũng sẽ không dùng tiếng đàn để giết người, mà là dùng tiếng đàn để nâng cao trình độ, à, đến mức trở thành đồ vật mà bản thân muốn có. Lục giới đều thế cả…. Không có một hai tài nghệ của một cô nương như vậy, đích thực là không hợp lý…”
Mọi người đều liên tục gật đầu, chúng thần tử hôm qua thấy Duyệt Nhi múa kiếm giống như nhảy múa, dáng người quyến rũ, động tác mê người thì được mở rộng tầm mắt, hôm nay có thể nghe được nàng gảy đàn, nói không chừng là số một.
Mà chúng thần nữ nghe thấy Duyệt Nhi nói không biết, đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội để nàng mất mặt trước mọi người, cho nên, tựu lại có một loại nhất trí đồng loạt.
Cô hổ nhỏ trấn định ngồi trước chiếc bàn đặt cầm, trái tim an ổn đang rỉ máu, biết có ngày này, khi ấy lúc có Đạp Vũ sư phụ bên cạnh thì đã học hai chiêu rồi, Duyệt Nhi cắn răng, dưới ánh mắt của mọi người, run rẩy đưa tay ra..
Một lát sau, chúng thần tử đồng tình nhìn Duyệt Nhi, còn đám thần nữ thì khinh khỉnh, tiếp đó, thống nhất dùng ánh mắt cầu cứu dõi về phía Việt Hoa hiện thời ý cười trên mặt đã càng sâu…
Việt Hoa:…
Bàn tay Duyệt Nhi đặt trên dây đàn tìm được cảm giác rong ruổi, càng nghịch càng cao hứng, mãi đến khi giọng nói Việt Hoa truyền đến: “Ngoan, dừng lại đi mà…Cô không hợp…”
Duyệt Nhi vô tội ngừng lại, nhìn vẻ mặt không tin nổi của Quy Kỳ cùng Thư Quyển, gục đầu xuống.
Ngày ấy Duyệt Nhi ở trên mái hiên xem Quy Kỳ và Thư Quyển hai người múa kiếm thì họ đã trông thấy bốn vị thần sứ đám Cửu Kiếm của Duyệt Nhi. Chỉ một người thôi cũng đã là tu vi trên mức Thiên thần trung kỳ, so với Thiên Nhai sư tôn còn cao hơn nhiều…Vậy nên Duyệt Nhi càng phải là thần nữ của một đại gia tộc nhất đẳng ở Thần giới chứ.
Nhưng mà, nàng kiếm không múa được, đàn cũng gảy không xong…
Ngày kế tiếp, chính là lớp học pháp thuật.
Người dạy chính là Bất Miên sư tôn.
Duyệt Nhi và Quy Kỳ hai người đứng cạnh nhau, nhìn dáng vẻ thân mật người tới ta đi của họ ở giữa sân, luồng không khí và ánh sáng hoa mỹ lượn lờ, thật sự là vô cùng đẹp mắt.
“Quy Kỳ, Duyệt Nhi, hai người một tổ, so chiêu.” Bất Miên lên tiếng.
Duyệt Nhi có chút căng thẳng bước tới giữa sân, Quy Kỳ truyền âm nói: “Đừng sợ, giao đấu bình thường thôi.”
Trong tay Duyệt Nhi ngưng tụ linh lực, hóa thành một quả cầu ánh sáng cực lớn, trông vô cùng rực rỡ, hướng về phía Quy Kỳ đánh tới, ngay cả Quy Kỳ cũng ngạc nhiên, vội vàng hóa ra một quang cầu khác ném rai, va chạm với quang cầu của Duyệt Nhi.
Mọi người đều thấy hơi đáng tiếc, dù gì quang cầu của Duyệt Nhi thực sự so với quang cầu của Quy Kỳ rực rỡ hơn nhiều, theo lý mà nói, quang cầu càng sáng thì uy lực càng lớn.
Không ngờ chính là quang cầu đẹp đẽ ấy của Duyệt Nhi dưới sự va chạm của quả cầu nhỏ của Quy Kỳ không chịu nổi một đòn, quả cầu nhỏ ấy hướng về phía Duyệt Nhi mà lao tới, trên tay Duyệt Nhi vội vàng hóa ra luồng khí lưu phóng đi, nhưng vẫn ngăn không được quả cầu ấy, hoa hoa lệ lệ bị đánh bay xa cả trượng, khóe miệng rỉ ra tơ máu.
Quy Kỳ và Bất Miên cùng lúc đại hoảng, vội vội vàng vàng chạy đến dìu Duyệt Nhi.
Quy Kỳ hoảng hốt cầm khăn lau đi vết máu bên khóe môi nàng, vừa áy náy vừa tự trách: “Thật xin lỗi, ta… ta không biết…”
Duyệt Nhi nhìn thấy đủ loại thần sắc của mọi người vây xem, trong lòng hết sức chua xót, chỉ bị Quy Kỳ đánh nhẹ đã thành thế này, bản thân thật sự là đồ bỏ mà.
Khi ở ngũ giới còn cho rằng rất giỏi nha, thì ra tới Thần giới, chẳng là gì cả.
Nghĩ tới đó, Duyệt Nhi cố gắng đứng bật dậy, cự tuyệt sự kiểm tra của Bất Miên: “Bất Miên sư tôn, không sao.”
Quy Kỳ ngồi xổm ở đó, nghi ngờ nhìn Duyệt Nhi.Yy trước giờ là người rất mực tò mò, hiện giờ cũng không phải ngoại lệ, nói: “Duyệt Nhi, vì sao linh lực cô dồi dào nhưng một chút thần lực cũng không có?”
Thiên giới có tiên lực, yêu giới có yêu lực, ma giới có ma lực, minh gian có hồn lực, người tu chân ở phàm gian có nguyên lực, người tập võ có võ lực. Người thần giới đương nhiên sở hữu thần lực.
Những dạng này cùng với linh lực hỗ trợ lẫn nhau, tách rời linh lực, thần lực sẽ không sử dụng được, không có thần lực, linh lực đánh ra sẽ như chiếc thùng rỗng. Thần lực, nói cách khác chính là tu vi.
Bất Miên sớm đã biết thể chất Duyệt Nhi dở dở ương ương, không phải người của lục giới, cũng mới vừa tới Thần giới, lý nào lại có Thần lực, có điều y phải giữ bí mật, thật sự chẳng thể nói ra.
Thấy Quy Kỳ có biểu tình muốn biết như vậy, lập tức muốn một chưởng đánh chết y, vội vàng nói với Quy Kỳ: “Ngươi đánh bị thương trò ấy còn không nhanh đưa nàng ấy về nghỉ! Hỏi nhiều làm gì nữa?!”
Quy Kỳ bị Bất Miên mắng như thế, tỉnh lại liền vội vã kéo Duyệt Nhi rời đi.
Bạch Tô thấp giọng nói: “Tiểu cô nương kia dựa vào cái gì mà được cưng chiều như thế, như thể nam tử của cả thế giới đều thích nàng ta vậy, rõ ràng là đồ phế vật.”
Vu Hồng thấy Bạch Tô nói vậy, đương sẽ không đem thân phận của Duyệt Nhi nói ra. Nàng ta phải thấy Duyệt Nhi nhận hết tra tấn đày đọa, tiểu tiện nhân, chờ thất bại đi, chẳng qua chỉ là đồ chơi của Lạc Thủy Thần quân mà thôi.
Quy Kỳ đưa Duyệt Nhi an ổn về lại trong viện của nàng, thấy dáng vẻ mệt mỏi muốn ngủ của nàng, cứ một bước thì lại lưu luyến ngoái lại ba lần.
Duyệt Nhi cảm giác hô hấp có chút khó khăn, bò đến bên giường, dùng pháp thuật thay áo ngủ rồi cứ thế mà nằm gục xuống ngủ mất.
Đợi đến khi tỉnh lại thì rất nhanh đã gần lúc trời nhá nhem tối, nghĩ thấy lúc này Vu Hồng hẳn là còn đang học, bèn bày chiếc ghế gỗ đến bên hồ nước, ngồi đấy.
Trong Họa Mạt, hẳn là mỗi một tiểu viện đều có hồ nước.
Duyệt Nhi đờ đẫn nhìn mặt nước, nhớ tới Tức Mặc Ly. Đưa tay từ trong túi càn khôn lấy ra họa ký thạch nho nhỏ kia.
Tức Mặc Ly có hàng mày kiếm dài đến tóc mai, đôi đồng tử đen nhánh tựa hắc ngọc,vừa nhìn vào đấy liền không thoát ra được, thật sự là ứng với từ mặt mày như họa, sống mũi cao thẳng, làn môi căng mỏng, nước da bạch ngọc không chút tỳ vết.
Trên đời này sao lại có người có ngoại hình đẹp đến thế chứ? Duyệt Nhi nhìn tới hơi ngây người.
Mái tóc dài đen nhánh, toàn thân đều toát lên vẻ lạnh lùng trầm ổn, ngay cả giọng nói cũng lành lạnh.
Nếu như không phải vì đứng bên cạnh chàng, Mặc Ly, ta sớm đã đầu hàng rồi.
Nàng trước nay không phải là người có dã tâm, cuộc đời này dài đằng đẵng, bất quá muốn cứ thơ thẩn ở bên cạnh chàng, ngoan ngoãn làm cô hổ nhỏ của chàng mà thôi.
Đôi mắt to tròn trong trẻo sáng ngời của Duyệt Nhi tràn ngập hơi nước, rất muốn rất muốn về lại trong lòng ngực của Mặc Ly, không cần nữa, hức hức.
Mặt nước bỗng dưng xuất hiện một gương mặt, cười đến dạt dào ý xuân: “Duyệt Nhi, đến Văn Phong sơn.”
Duyệt Nhi cả kinh, run run nói: “Người…Người…sao có thể ở trong nước.”
Việt Hoa bày ra dáng vẻ hung dữ, trực tiếp phá hủy khí chất ôn nho văn nhã trên người, ra vẻ dữ tợn bảo: “Ta là quỷ hồn, không đến Văn Phong sơn, ta sẽ ăn ngươi.”
Duyệt Nhi bật dậy, nhanh tay đem chiếc ghế đẩu ném vào trong phòng, gọi một đám mây tới rồi lảo đà lảo đảo đi tới Văn Phong sơn.
“ Hôm nay bị thương à?” Trên cây cổ thụ bên hồ nước treo một chiếc ghế rất đẹp, Việt Hoa đang ngồi trên đó, bộ thanh y trải ra, trên người toát ra khí phách bất phàm, có một cảm giác khí độ hấp dẫn người khác.
Duyệt Nhi thế nhưng dứt khoát không phải là cô hổ nhỏ ham mê nam sắc, nàng đến trước chiếc ghế treo, bàn tay nhỏ bé sờ sờ, rồi lại sờ sờ, cuối cùng đôi mắt to tròn sâu kín nhìn Việt Hoa.
Việt Hoa:…
“ Chi bằng, cô ngồi lên đùi ta?”
“ ….Mặc Ly nói, nam nữ tay không được chạm, nên con và người cũng không thể chạm chân…” Cô hổ nhỏ mạch lạc rõ ràng.
Việt Hoa ha ha cười một tiếng, nhảy xuống khỏi ghế treo, từ trong phòng triệu đến một chiếc bàn và ghế trầm hương, bình thản ngồi xuống, cười bảo: “Mặc Ly của cô, ngược lại dạy cô rất ngoan đấy.”
Duyệt Nhi vội vàng nhảy lên trên chiếc ghế treo tinh xảo đẹp đẽ, tự hào nói: “Điều đó là đương nhiên.” Nét mặt hết sức tự mãn.
Việt Hoa buông quyển sách đang xem dở trên tay: “Huênh hoang.”4
4: nguyên văn: đắc sắt, hay “đắc sắc”. Là phương ngữ ở phía bắc. Sách cổ thường viết: “Diện hữu đắc sắc”, biểu thị thần thái đắc ý, hình dung tính cách người đó huênh hoang khoác lác. Trong những ngữ cảnh khác nhau thì cảm giác sắc thái cũng không giống, thông thường mang nghĩa xấu hoặc ý trêu chọc
Duyệt Nhi cười hắc hắc, chính là đắc ý đấy thì làm sao, Mặc Ly chính là Mặc Ly, hứ.
Việt Hoa tâm tình phiền não cầm quyển sách, ánh mắt bay tới trên gương mặt còn đang bày ra nét cười ngọt ngào của Duyệt Nhi, đích thực là xem không vào, đành nói: “Hôm nay bị thương còn đau không?”
Duyệt Nhi lúc hô hấp còn hơi đau, nhưng cũng không biết vì sao, chính là không muốn nói cho người khác, ưỡn lưng nói: “Không đau. Con là Uy Vũ đại tướng quân của Tiên giới, lý nào lại dễ dàng bị đánh bại như thế.”
Việt Hoa buông quyển sách, quay đầu hướng phòng bếp bên cạnh mà đi: “Uy Vũ đại tướng quân? Không phải là Diễu Võ Dương Oai đại tướng quân?”
Mẫu Đơn Nhan dứt khoát hướng gáy Việt Hoa mà đánh tới, bị Việt Hoa xoay người tiếp được: “Tiểu gia hỏa, dám đánh lén ta?”
Duyệt Nhi định kéo kéo lỗ tai, tiếc rằng chiếc mũ bạch hổ đã ôm trọn lỗ tai nhỏ của nàng, đành phải theo đó vuốt vuốt chiếc mũ, cười nói : “Hạt châu này mới búng một cái đã bay rất xa, ha ha..”
Việt Hoa không để ý nàng nữa, xoay người đi vào phòng bếp, bên môi thế nhưng lại là ý cười cưng chiều.
Đợi đến khi Việt Hoa bày ra một bàn thức ăn, Duyệt Nhi đáng yêu nhíu nhíu mày: “Có mùi thuốc.”
Việt Hoa nhịn không được cốc lên chiếc mũ bạch hổ của nàng: “Bị thương phải uống thuốc, không hiểu à?”
Duyệt Nhi cầm đũa, ăn từng chút từng chút một, thế nhưng trong lòng lại nhớ tới chén đũa cô hổ nhỏ mà Tức Mặc Ly khắc.
Việt Hoa hơi khẩn trương: “Sao vậy? Không ngon?” Y cũng không biết nấu dược thiện ra sao, vừa rồi là vừa xem sách dạy nấu ăn vừa làm.
“Món Mặc Ly làm so ra ngon hơn rất nhiều rất nhiều…” Quả nhiên, Duyệt Nhi là một cô hổ nhỏ vô cùng thành thực.
Việt Hoa hơi thất vọng, “à” một tiếng, tự mình cũng im lặng bắt đầu ăn.
Duyệt Nhi áy náy, vội nói: “Nhưng mà vẫn rất ngon, cảm ơn người.”
“Vậy thì ăn hết đi.” Việt Hoa ngừng đũa, sau đó nhìn gương mặt suy sụp của Duyệt Nhi, trong có chút thoải mái.
Dùng cơm tối xong cũng đã qua lúc hoàng hôn, Duyệt Nhi ngồi trên ghế treo, lại nhanh chóng buồn ngủ.
Việt Hoa đem chén bát bay tới phòng bếp, thấy Duyệt Nhi gà gật muốn ngủ, vội nói: “Duyệt Nhi, đừng ngủ. Cô cho rằng ta đơn giản gọi cô đến chỉ để ăn cơm tối thôi sao?”
Duyệt Nhi gắng gượng mở to mắt, ngơ ngác nói: “Chẳng lẽ không phải ư?”
Việt Hoa phóng một phiến lá nhẹ nhàng cù cù mặt nàng, Duyệt Nhi cười không ngừng, hoàn toàn tỉnh táo: “Được rồi, muốn làm gì?”
Lấy ra Tề Tinh cầm đặt trên giá, Việt Hoa nói: “Cô không có thần lực, chỉ có một thân linh lực rỗng không, dạng này thích hợp nhất là sử dụng ngoại vật để làm bị thương kẻ khác. Tỷ như tiếng đàn.”
Duyệt Nhi trông thấy cây đàn thì nháy mắt đầu liền hóa thành hai, hoảng sợ nói: “Ngoại trừ cầm âm, còn thì không có nhạc khí khác sao?”
Việt Hoa mỉm cười: “Sáo trúc cũng không tệ, vũ khí của Sở Từ Ma quân của Ma giới – Hồng Liên Vãn ca – tính ra là cây sáo tốt nhất khắp thiên địa này, nghe nói y ở Minh gian chịu thiên kiếp hồn phi phách tán, Hồng Liên vãn ca đó cũng không biết ở nơi nào. Dạng như chung cổ (chuông trống) đích thực không phù hợp với một cô nương, cũng không nho nhã. A, còn có tiêu, thổi tiêu, ây dà, với một cô nương cũng không hay.”
Duyệt Nhi nghe y nhắc tới Sở Từ thì đã có chút đau lòng, vội đổi đề tài: “Thổi tiêu vì sao không tốt?”
Việt Hoa lớn tiếng cười hô hố: “Ngoan, về nhà hỏi Mặc Ly của cô đi…Dù sao đi nữa, chỉ có cầm là sự lựa chọn tốt nhất, hiểu chưa?”
Nhưng Duyệt Nhi vẫn không tình nguyện: “Nhưng con thật sự không biết gảy đàn…”
Việt Hoa thu lại ý cười, nghiêm túc nói: “Duyệt Nhi, cô còn nhớ mục đích cuối cùng muốn vào Họa Mạt không?”
“Nhớ, con muốn trở nên mạnh mẽ.” Cô hổ nhỏ kiên quyết vô cùng.
Việt Hoa tỏ ý khen ngợi: “Kẻ yếu chỉ có thể mang lại gánh nặng cho người yêu mình. Cho nên, cô muốn học đàn không?”
“Muốn.” Duyệt Nhi không chút do dự.
Việt Hoa hài lòng gật đầu, ánh mắt dịu dàng đều là nét cười, Duyệt Nhi trong khoảnh khắc liền nhớ tới Đạp Vũ sư phụ, thật sự là rất giống mà, thấy Việt Hoa phất tay muốn nàng đi qua, vội vàng nhảy xuống ghế treo, chạy tới cạnh y.
Việt Hoa thấy nàng ngoan ngoãn, cúi đầu liền bắt đầu giới thiệu cho nàng về kết cấu và âm luật của cầm.
“…Đây là hữu thủ bát pháp5, nhớ chưa?” Duyệt Nhi gật gật đầu, nàng gần như xem qua là nhớ, Việt Hoa tiếp tục nói: “Tay trái trên, dưới, tiến phục, thoái phục…”6
Đến khi giải thích xong, Duyệt Nhi về cơ bản đã nhớ hết, Việt Hoa lại cẩn thận biểu diễn một lượt, rồi để Duyệt Nhi ngồi xuống: “Cô đến thực hiện vài lần.”
5: hữu thủ bát pháp ( tám chỉ pháp tay phải), bao gồm:Câu: ngón giữa hướng vào trongDịch: ngón giữa hướng ra ngoài Mạt: ngón trỏ hướng vào trongKhiêu: ngón trỏ hướng ra ngoàiThác: ngón cái hướng vào trongPhách: ngón cái hướng ra ngoàiĐả: ngón áp út hướng vào trongTrích: ngón áp út hướng ra ngoài6: tiến phục, thoái phục cùng cách lý giải, là trước hướng về bên phải rồi trở lại.
Duyệt Nhi hơi căng thẳng, nàng dường như ngoại trừ xem thoại bản, còn thì chưa từng thực sự học qua cái gì như vậy, cảm giác khẩn trương đẹp đẽ và rực rỡ này là gì đây?Việt Hoa bật cười nói: “Làm tốt, ta không đánh cô, làm không tốt, ta cũng sẽ chẳng cười cô, căng thẳng cái gì chứ?”
“Con cũng không biết…” Thanh âm ngọt ngào mềm mại tràn đầy run rẩy, bàn tay nhỏ bé của Duyệt Nhi siết chặt rồi lại thả ra, sau đó đặt trên dây đàn, tĩnh tâm nhớ lại chỉ pháp và lời dạy của Việt Hoa một lượt, ngón tay khẽ di chuyển, theo đó tập lại một lần.Mặc dù ngón tay hãy còn chưa hết sức linh hoạt, bắt đầu gảy còn chưa lưu loát, nhưng đã đủ khiến Việt Hoa vui mừng: “Không tệ, Duyệt Nhi, cô là thiên tài!”
Duyệt Nhi hơi ngượng, cảm giác căng thẳng cũng lui đi phân nửa: “Tất cả mọi người đều nói con là đồ bỏ đi, chỉ có người bảo con là thiên tài.”
“Hửm? Ai nói cô như vậy?”
Duyệt Nhi có chút chua xót: “Bình thường khi ở ngũ giới có rất nhiều người nói con dựa dẫm nam nhân, nói con song tu với rất nhiều người để có được linh lực và tu vi, trên thực tế là một kẻ bỏ đi chẳng ra gì. Con thật không hiểu vì sao thể chất mình lại kỳ quái như vậy, nhưng không thích người khác nói con như thế. Con chỉ song tu với Mặc Ly. Bọn họ gạt người.”
“Đến Thần giới, Tử Dao Thần quân gọi con là đồ súc sinh, Vu Hồng bảo con là đồ phế vật. Nói con không xứng với Mặc Ly, nhưng mà, con…Dù thế nào thì con cũng muốn trở nên mạnh mẽ.”Bất tri bất giác, Duyệt Nhi đã đem suy nghĩ giấu kín nói ra.
“Chẳng phải cô có sư phụ sao? Y không dạy cô cái gì à?” Việt Hoa có chút không nhẫn tâm nói.
Duyệt Nhi lắc lắc đầu: “Sư phụ đối với con rất tốt, nhưng con học cái gì cũng không xong, người hay đùa rằng, sau này sư phụ che chở con, học mấy thứ này làm gì? Không cần học…Mặc Ly cũng thấy ở bên cạnh chàng con căn bản cái gì cũng không cần, nhưng con cảm thấy cứ như vậy, thật sự giống như một món đồ chơi. Họ cho rằng con không hiểu.”
Duyệt Nhi ngẩng đầu hướng về nơi mặt hồ xa xa, gượng cười nói: “Con trước đây xem thoại bản, thấy mấy nữ nhân nhu nhược không chút năng lực ấy đều là đồ chơi của nam nhân. Con mới không phải như vậy. Con mới không phải trừ bỏ ngủ cùng Mặc Ly, còn thì tác dụng gì cũng không có.”
Việt Hoa hơi ngạc nhiên: “Cô… cô có từng oán trách sư phụ mình?”
“Chưa từng. Sư phụ đối tốt với con, cơ hồ lục giới ai nấy đều biết. Chẳng qua người hay thích nói đùa.” Duyệt Nhi từ trong thế giới của mình tỉnh lại, cười nói: “Người luôn nói muốn cùng con có một mối tình sư đồ bị ngăn cấm oanh oanh liệt liệt…Giống mấy thư sinh của phàm gian, nếm trải chua xót…”
Thì ra, tất cả chỉ là lời nói đùa sao? Trong lòng nàng….
Việt Hoa nhìn gương mặt đáng yêu ngay trước mắt, nàng nỗ lực thực hiện, nàng dũng cảm kiên cường, trước giờ đều là vì một người mà thôi.Duyệt Nhi lúc lắc đầu, nở nụ cười dễ thương: “Người không được nói với sư phụ con đâu đó, bằng không sư phụ sẽ lại ai oán hờn tủi rất lâu.”
“Sao có thể? Ta lại không biết sư phụ cô.” Việt Hoa duỗi tay ấn đầu nàng lại: “Ngoan ngoãn gảy đàn.”
Duyệt Nhi quả nhiên lại đem tinh lực đặt trên cây đàn, bàn tay nhỏ bé nỗ lực chiếu theo các dạng chỉ pháp mà lướt trên dây đàn.
Hiện giờ đã qua lúc hoàng hôn, đang khi màn đêm buông xuống, Vu Hồng bay về tiểu viện, nhìn căn phòng bên trái, cười lạnh một tiếng, tiểu tiện nhân, lại không biết đi đâu câu dẫn nam nhân rồi.
Vừa quay đầu, thế nhưng thoáng trông thấy một bóng dáng đứng bên cạnh hồ.
Bạch y như tuyết, tóc đen như thác nước rũ xuống, chỉ nhìn thấy được nửa gương mặt hoàn mỹ.
Toàn thân người ấy đều toát lên khí tức lạnh lùng trong trẻo, đứng ở nơi đó, ánh trăng hết thảy đều trở nên ảm đạm vài phần. Tựa như vị thần đế cao quý nhất nơi cửu thiên.Người như vậy, phong hoa tuyệt đại như vậy, không phải Lạc Thủy Thần quân thì còn có thể là ai?
Vu Hồng bước tới gần, người đó đang ngơ ngẩn nhìn mặt hồ, dường như thông qua mặt hồ nhìn gì đấy? Chỉ cảm giác thấy toàn thân đều là khí tức lạnh lẽo, ngoài ra còn có nộ khí đang đè nén.
Vu Hồng hơi sợ, nhưng gương mặt mấy ngàn năm trước chỉ thoáng qua nhưng lại khắc ghi vào xương cốt cả đời ấy lại hiện lên trong đầu.
Khi đó y từ trời mà đến, nàng cũng giống như vô số nữ tử đứng ở nơi đó, đều ngẩn ngơ sững sờ.
Lúc ấy hình như làn gió thoảng đưa, mái tóc đen nhánh của chàng bị thổi tung tạo nên một độ cong tuyệt mỹ nhất thế gian, lộ ra dung nhan khiến người vừa gặp liền cả một đời chẳng thể quên được.Đôi đồng tử tĩnh lặng trông về phía trước, nhưng tựa như cũng không nhìn gì cả, giữa hai hàng mày như có thiên sơn vạn thủy, cả người toát lên khí tức lạnh lẽo.
Người ấy bước đi không nhanh, nhưng nháy mắt đã gần ngay trước mắt.Trong khoảnh khắc đó, nàng nghe rất rõ âm thanh mình hít vào, đôi đồng tử tựa hắc ngọc của người ấy chuyển sang phía nàng, rất nhanh lại dời đi, dường như cái gì cũng không nhìn thấy.Nhưng Vu Hồng vào một khắc này nghe thấy âm thanh hoa nở cách xa vạn dặm.
Lời đồn khắp lục giới, nữ tử được Lạc Thủy Thần quân với dung nhan ấy nhìn qua, cả đời sẽ chẳng có hình bóng của người khác.
Vu Hồng cười khổ lắc đầu, lời đồn của lục giới cũng không phải giả dối.
Nàng chầm chậm bước tới gần y, đến khi còn cách khoảng năm bước, cuối cùng lại kìm không được, nhẹ giọng gọi: “Lạc Thủy Thần quân…”
Y không quay đầu, tay vừa phất lên, nàng ta liền bị đánh bay vào trong phòng, lập tức, cửa phòng đóng chặt. Trong khoảnh khắc ấy, nàng ta chỉ nghe thấy một từ.
Cút.
Vu Hồng thảm hại ngồi trên đất, muốn mở cửa nhìn thử bóng dáng bên hồ ấy lần nữa, nhưng dù thế nào cũng không được. Tiểu tiện nhân kia có gì tốt? Cho dù chỉ liếc ta một cái cũng được rồi... cút, bảo ta cút.
Vu Hồng một lần nữa chật vật co quắp trên nền đất. Mấy ngàn năm đổi lấy một lần gặp gỡ, y cũng không hiểu nỗi tương tư của nàng.
Tức Mặc Ly lặng lẽ đứng bên hồ, trên mặt hồ rõ ràng phản chiếu hình ảnh Duyệt Nhi đang gần như đầu kề sát đầu với Việt Hoa.
“Duyệt Nhi, chỗ này không phải gảy lên, mà là ấn xuống, đây là điểm chuyển âm quan trọng nhất, áp dụng trên người kẻ địch, là sát chiêu, cô như vậy sẽ toi công uổng phí…”
Việt Hoa càng dạy càng hào hứng, Duyệt Nhi đích thực rất thông minh, ầy da, mặc dù về phương diện tình cảm thì có chút mù mờ.
Duyệt Nhi gật gật đầu, hai bên trán lấm tấm mồ hôi: “Con biết rồi…”
Hạ tay, lại sai.
Lại lần nữa, vẫn sai.
Duyệt Nhi thất bại hỗn loạn ấn đàn: “Không được…Con như vậy liệu có phải trong vòng ba chiêu sẽ bị kẻ địch giải quyết rồi không?”
Việt Hoa thấy gương mặt trắng nõn của nàng đã tức đến đỏ bừng, quả thực là rất đáng yêu, cười nói: “ Đừng vội, đã rất tốt rồi, lại lần nữa.”
Duyệt hi đành hít sâu một hơi, tiếp tục học.
Vẫn sai.
Việt Hoa nhịn không được đưa tay ra, nhẹ nhàng nắm bàn tay mềm mại ấy, nhẹ nhàng giữ lấy làm một lần: “Nhớ kỹ cảm giác này.”
Duyệt Nhi gật đầu, lại dùng lực ấn, quả nhiên là âm thanh đó, hưng phấn nói: “Được rồi, được rồi.”
Vừa cao hứng thì bỗng dưng ý thức được ngón tay đau đớn vô cùng, Duyệt Nhi vội vàng ôm lấy tay, vừa nhìn xuống thì sợ đến giật thót.
Người đồng thời bị dọa sợ còn có Việt Hoa.Việt Hoa nhìn mười đầu ngón tay đã sưng tấy ứ máu, giọng nói mang theo xót xa: “Ngốc, gảy đàn không dùng linh lực bảo vệ ngón tay sao?”
“Người…Người cũng không nói, con sao biết chứ?”
Duyệt Nhi ủy khuất vô cùng, vừa biết đánh đàn, một chút cũng không cảm giác có gì lạ, hiện giờ thả lỏng tâm tình, vậy mà lại phát hiện đau đến thế.
Mười ngón tay liền tâm, câu này không sai mà.
Việt Hoa đau lòng vô cùng, ngồi xổm xuống, từ trong đỉnh triệu thuốc đến, đặt lơ lửng giữa không trung, thấm một chút lên tay rồi tay kia dịu dàng cầm tay Duyệt Nhi, cẩn thận thoa lên cho nàng, còn dùng linh lực khơi thông máu bầm, tự trách nói: “Là ta có hơi nóng vội, trước đây ta cũng không có dạy nàng cái gì…”
Nói tới đây thì lại bất ngờ dừng lại, ngơ ngẩn nhìn Duyệt Nhi, Duyệt Nhi thế nhưng cũng không nghe rõ, chỉ nghi hoặc nói: “A, Việt Hoa sư tôn, sao thuốc mà người dùng lại giống với của sư phụ thế?”
Việt Hoa thở phào, bất đắc dĩ nói: “Thuốc khắp thiên hạ đều gần giống nhau, ha ha.”
Đến khi thoa thuốc cho Duyệt Nhi xong, Việt Hoa lại không nỡ buông bàn tay mềm mại trong tay mình, chỉ nắm lấy không muốn buông.
Duyệt Nhi cũng không để ý, ngẩng đầu liếc nhìn sắc trời, hoảng hốt nói: “Thì ra đã muộn như vậy rồi…”
Dứt lời liền rụt khỏi bàn tay Việt Hoa, đứng dậy, vội vàng triệu một đám mây: “Việt Hoa sư tôn, con về trước, Cửu Kiếm hẳn là đợi đến sốt ruột rồi.” Nói rồi vẫy vẫy tay, đám mây lảo đảo hướng tiểu viện của mình mà đi.
Việt Hoa ngồi xổm trước chiếc ghế trầm hương, nhìn theo bóng dáng đang mất hút trong bóng đêm của Duyệt Nhi, trên tay hãy còn vương vấn cảm giác tiếp xúc mềm mại, tiếc là, trong lòng lại có chút lạnh lẽo.
Duyệt Nhi vừa về đến trong viện thì liền cảm giác được có gì đó không đúng. Phòng của Vu Hồng ngay cả dạ minh châu cũng không thắp? Sao bỗng dưng lại lạnh thế này? Dạ minh châu trong phòng mình cũng không lấy ra sao? Lẽ nào Cửu Kiếm đêm nay không đến? Duyệt Nhi nhanh chóng bay tới mở cửa phòng, gọi:
“Cửu Kiếm…”
Một mảnh tĩnh lặng. Cùng với cảm giác tĩnh mịch đó, Duyệt Nhi nghe thấy một thanh âm mang theo hàn ý lạnh đến thấu xương:
“Trễ thế này mới về, đi đâu chơi hả?”