Phòng 103 Số 45 - Lệ Mộ Huyết Lan

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: Phòng 103 Số 45 - Lệ Mộ Huyết Lan

Postby tuvi » 12 May 2019

Chuyện thứ mười lăm: Ký sự dưỡng miêu

Càng ngày càng nhiều người muốn nuôi thú cưng để đỡ buồn, bên người có một sinh mệnh bé bỏng làm bạn vẫn tốt hơn ở một mình. Không biết có mấy ai nghĩ tới: nếu như thú cưng của mình có thể biến thành người thì sẽ tốt đến chừng nào.

Đây là ngày thứ ba kể từ khi Tiểu Hắc Bì vào nhà Tôn Ba ở. Tiểu Hắc Bì là một con mèo có màu lông trắng thuần, nhưng sau đùi phải lại có một nhúm lông đen, nhìn từ xa giống như một cái bớt, thú vị cực kỳ.

Ban đầu Tôn Ba cũng không có ý định nuôi thú cưng, nhưng do đêm mưa đó nhìn thấy chú nhóc cô đơn nằm trong chiếc hộp ở ven đường, lại thấy nó rất đáng thương, cho nên đã mang nó về nhà. Tiểu Hắc Bì rất ngoan, phần lớn thời gian trong ngày sẽ dành cho việc ngủ, những lúc đi giải quyết thì sẽ nhảy ra ngoài cửa sổ, sau đó lại nhảy trở về, rất thông minh. Chỉ có một chỗ không ổn đó là nó không thể nào thân thiết với Tôn Ba, sờ nó hai cái thì sẽ meo ô không ngừng, dáng vẻ rất không tình nguyện.

Tuy phần lớn mèo đều rất cao ngạo, không nhiệt tình hoạt bát như chó, nhưng trình độ lạnh nhạt Tiểu Hắc Bì quả thực khiến Tôn Ba muốn phát điên. Lúc vui vẻ mang quả cầu len ra lắc trái lắc phải đùa với nó, kết quả bị nó dùng ánh mắt khinh bỉ nhìn chăm chú hồi lâu… Thật sự là mất mặt.

Thế là, Tôn Ba trở thành một người bị chính thú cưng của mình đối xử như tôi tớ.

Nhưng anh vẫn đối xử rất tốt với Tiểu Hắc Bì. Nó không thích tắm rửa, mỗi lần vào bồn tắm đều dùng móng vuốt cào loạn xung quanh, Tôn Ba liền mang bao tay của lò viba cẩn thận giúp nó tắm. Nó đi ngủ thì nhất định phải nằm trên giường. Tôn Ba sợ mình ngủ rồi sẽ không cẩn thận đè lên nó, cho nên anh chuyển chăn ra ngoài sô pha, để cho mèo chiếm lấy giường của mình.

Ngay cả như vậy vẫn xảy ra chuyện ngoài ý muốn.

“Ăn cơm, Tiểu Hắc Bì… Tiểu Hắc Bì à?”

Mấy ngày nay, anh đều là giữa trưa nắng chạy gấp từ công ty về cho Tiểu Hắc Bì ăn xong rồi mới vội vàng đi lại. Tôn Ba lau mồ hôi trên trán, gõ gõ cái bát, nhưng vẫn chẳng thấy bóng mèo “cao quý ưu nhã” thường ngày đâu.

“Tiểu Hắc Bì à?” Cửa sổ phòng khách bị bật tung, đại khái là thuận tiện chạy ra ngoài rồi. Tôn Ba không nghĩ nhiều, cất thức ăn cho mèo vào tủ rồi trở lại công ty. Nhưng đên khi trời đã tàn, Tiểu Hắc Bì vẫn chưa về nhà.

Sau đó, Tôn Ba mới nhận ra rằng, mình bị một con mèo bỏ rơi.

Ngồi cắn tấm thảm lông mà Tiểu Hắc Bì thích nhất trên sô pha và coi phim kinh dị, Tôn Ba đột nhiên cảm thấy rất đau khổ…

“Bang bang bang.” Đột nhiên có người gõ cửa sổ thủy tinh.

Tôn Ba nhảy dựng lên, vội vã tắt TV, nơm nớp hỏi: “Ai thế? Ai đang ở ngoài thế?”

“Bang bang phanh.” Câu trả lời vẫn là ba tiếng gõ đều đều.

Tôn Ba nuốt nước bọt, đi vào nhà bếp cầm lấy một con dao phay, sau trở lại phòng khách, chầm chậm nhích về phía cửa sổ: “Ai? Nói mau!”

“Mở cửa.” Giọng một người con trai khàn khàn xuyên qua cửa sổ truyền đến tai. Tay Tôn Ba run lên, con dao rớt xuống đất, suýt nữa phang vào chân anh.

“Mắc mớ gì tôi phải mở cho cậu chứ?” Giọng Tôn Ba lạc đi.

Bóng đen đứng ngoài cửa sổ một hồi lâu, rồi “vèo” một cái biến mất, đại khái qua hai ba giây sau, tiếng chuông cửa chợt vang lên.

Các nhân vật trong phim kinh dị hay bị hại chết là bởi vì ba chữ “lòng hiếu kỳ” này, cái đó thì ai mà chẳng có, chỉ có điều trình độ khác nhau mà thôi. Tôn Ba thì thuộc dạng người có lòng hiếu kỳ khá mạnh, cho nên…

Anh chầm chậm bước tới huyền quan, tay run rẩy thò tới nắm cửa. “Kịch”. Mở ra rồi.

Được rồi, sự việc phát triển thành thế này là sao đây?

Nhìn người con trai xa lạ thoải mái nằm trên giường mình, Tôn Ba cảm thấy rất khó hiểu. Sau khi mở cửa, con người này không nói một lời đã trực tiếp vào phòng ngủ nằm xuống, sắp sửa mơ mơ màng màng mới lầm bầm một câu: “Đừng ồn.”

Tuy dáng nằm của cậu ta có chút giống Tiểu Hắc Bì, nhưng Tôn Ba sẽ không vì thế mà cho phép một người xa lạ ngủ trong phòng mình.

“Cậu là ai, sao lại xông vào nhà người ta?”

Cậu con trai kia mở mắt, con ngươi mang một màu xanh lục kỳ dị: “Tôi bảo anh là đừng ồn.”

Tôn Ba bị dọa cho ngốc nghếch.

“Tôi muốn ăn cá hố trộn cơm, chờ tôi tỉnh rồi thì mang lại đây.” Nói xong, tiếp tục ngả đầu ngủ, giống như mệt mỏi gần chết.

Yêu quái…

Tôn Ba cắn môi sợ hãi kêu ô ô, cố lấy dũng khí vươn ngón tay, búng vào lỗ tai người nọ một phát.

Run ...

“Tiểu Hắc Bì à?” Tôn Ba từ sợ hãi chuyển sang kinh hỉ, “Mày đã trở về rồi à?”

“Tên của tôi là Kiệt Thụy Mễ, Bì cái đầu anh mà Bì. Ra ngoài, đừng làm phiền tôi.”

Cái tên nghe thật đau trứng… Tiểu Hắc Bì vẫn hay hơn. Tôn Ba sờ tóc trên đầu cậu ta, sau đó lật đật vào nhà bếp bắt tay làm cá hố kho tàu.

Thú cưng của mình đột nhiên biến thành con người có tay có chân. Cái này đại khái không phải chuyện mà người bình thường có thể tiếp thu được, nhưng Tôn Ba vốn không phải người bình thường, cho nên anh tiếp thu rất tốt… Chỉ cần Tiểu Hắc Bì về nhà, mặc kệ là với hình dáng nào, Tôn Ba cũng sẽ không bao giờ hối hận, dù rằng sau khi chú nhóc đó biến thành người càng khó ở chung hơn lúc đầu, hơn nữa còn không thích tắm rửa. Muốn chăm sóc cậu ta, độ khó có thể cho là lớn hơn lúc trước.

“Mau, ngoan ngoãn cởi quần áo ra, buổi tối sẽ cho cậu ăn cá.”

“Không cần, anh cút ngay đi!”

“Nghe lời đi mà… Tắm rửa rất thoải mái, Tiểu Hắc Bì…”

“Đừng gọi tôi bằng cái tên chẹp bẹp đó lần nữa.”

“Rồi rồi rồi, biết rồi, Mễ Lệ Khiết…”

“Là Kiệt Thụy Mễ!”

“Nhức đầu quá, ôi vật nhỏ hay làm nũng.” Tôn Ba trưng ra một vẻ mặt hết cách đáng khinh bỉ.

Vừa đấm vừa xoa một hồi cuối cùng cũng tắm cho Tiểu Hắc Bì hình người xong, nhưng anh cũng bị ướt hết cả người. Có điều quá trình dã man đó cũng thú vị. Kiệt Thụy Mễ trưng một vẻ mặt chết người, mặc cho Tôn Ba sấy lông cho mình… A không, sấy tóc. Thật ra ngũ quan của cậu mang theo một chút yêu khí, dễ dàng khiến người ta liên tưởng đến ma cà rồng, đường nét rất sâu sắc và thành thục, ngược lại với khuôn mặt và đôi mắt nhỏ nhắn của mèo.

Da Kiệt Thụy Mễ rất trắng, chỉ là trên đùi có một cái bớt, cậu kiêu ngạo nói đó là dấu hiệu của huyết thống hoàng tộc, còn nể tình Tôn Ba đã nhặt được hoàng tử thất lạc là cậu.

Tôn Ba hỏi: “Cậu đã là hoàng tử, sao ngày đó lại mắc mưa ở ngoài, còn để tôi nhặt về nữa chứ?”

Biểu cảm của Kiệt Thụy Mễ hơi bối rối, im lặng vào giây rồi do dự nói: “Tôi không biết đường đi, một khi bên người không có ai chỉ dẫn sẽ rất dễ lạc đường. Ngày đó hai vệ sĩ có việc bận và vắng mặt, tôi phải tự đi, cho nên… Anh cười nhạo tôi đó à?”

“Không có, sao lại thế được?” Tôn Ba xoa xoa cơ mặt cười phát đau, “Nói cách khác, lần trước cũng là do cậu không cẩn thận đi lạc đường, chứ không phải định bỏ rơi tôi đúng không?”

Tiểu Hắc Bì trầm mặc, miễn cưỡng gật đầu, Tôn Ba lập tức mở cờ trong bụng: biết ngay cậu ta sẽ không nỡ bỏ người chủ này mà… cảm động quá đi mất…

“Tôi vẫn là không hiểu… Làm sao mà cậu biến thành người được? Chuyện kỳ huyễn này làm tôi khó chịu nổi. Lẽ nào trên thế giới này mỗi một con mèo đều đến từ hành tinh khác, sau đó có thể tùy lúc tùy chỗ biến đổi hình dáng? Hay là sau này không thể biến trở về hình mèo?”

Đối với suy đoán kỳ lạ của Tôn Ba, sắc mặc Kiệt Thụy Mễ rất không tốt: “Anh mới là người ngoài hành tinh ấy, đầu óc thật kỳ lạ. Nói cụ thể chắc chắn anh sẽ không hiểu, nói đơn giản thì là chỉ có hoàng tộc bọn tôi mới có khả năng này, mà đây chính là nghi thức trong lễ trưởng thành của tôi, biến thành người để tìm một giống cái nhân loại khác giao phối, bảo đảm sinh ra một huyết thống thuần khiết.”

Hả, giao phối… Giao phối?

“Không được!”

Tôn Ba nổi giận.

Kiệt Thụy Mễ ngáp một cái: “Anh dựa vào cái gì mà nói là không được… Tôi muốn ngủ.”

“Tôi ngủ chung với cậu.”

“Tôi không thích chen lấn với người khác, chẳng phải trước đây anh đều hay ngủ ở sô pha mà?”

“Từ hôm nay trở đi, tôi phải tiến hành quản chế cậu bất kể mọi lúc.” Tôn Ba ra vẻ chính trực, “Vì không để cậu bước vào con đường phạm tội, mong cậu hiểu cho nỗi khổ tâm của tôi.”

“Thần kinh.” Kiệt Thụy Mễ ném gối lên người anh rồi nằm xuống ngủ.

Ai biết Tôn Ba lại theo vào. Cậu vốn định đá anh xuống giường, sau đó nghĩ lại dù sao phòng này cũng là do người ta thuê, mình còn ăn nhờ ở đậu nhà người ta. Làm quý tộc phải có lễ nghĩa và văn hóa đạo đức cơ bản, nếu làm thế thì thật quá đáng. Thế là xê người qua sát mép giường, miễn cưỡng nhẫn nại.

Khoảng thời gian này thật là rất kỳ quái. Cha để cậu chọn một chủ nuôi thích hợp rồi đợi sau khi hoàn thành nhiệm vụ mới được trở lại. Tôn Ba hiển nhiên không đạt tiêu chuẩn vừa ý của cậu, nhưng rời khỏi nhà Tôn Ba mấy ngày, Kiệt Thụy Mễ không có tìm được người nào có thể làm cho cậu sống thoải mái hơn Tôn Ba, cho nên cậu đã trở về. Nhưng điều kỳ diệu hơn là cậu lại nhớ được đường về mà không bị lạc.

“Tiểu Hắc Bì, qua đây một chút đi, cậu ngã xuống mất.” Tôn Ba tốt bụng nhắc nhở.

“Tôi ngủ không được.” Khó có được lúc không nổi giận vì tên mình bị sửa, nhưng giờ Kiệt Thụy Mễ lại có chuyện ảo não hơn. Chắc chắn cậu đã bị tật gì đó, ba chữ “Ngủ không được” này là thứ không được phép xuất hiện trong thế giới mèo.

Tôn Ba cũng không nghĩ ra cách nào có thể trị chứng mất ngủ: “Muốn uống sữa bò không?”

“Tôi không phải mèo con thích uống sữa…” Kiệt Thụy Mễ nhe răng, “Giúp tôi gãi cổ và lỗ tai.”

Tôn Ba vui vẻ nói: “Chẳng phải cậu không thích tôi sờ cậu à?”

“Bảo anh sờ thì sờ, nói nhảm cái gì thế?”

“Tuân mệnh, Hắc Bì điện hạ.”

Kiệt Thụy Mễ xoay người nằm sấp lại, hô hấp của Tôn Ba đột nhiên trở nên gấp rút, tay duỗi tới trước dò xét, nhẹ nhàng xoa lên cái gáy trơn bóng của Kiệt Thụy Mễ, hoàn toàn khác với lúc chạm vào mèo. Như bây giờ… Sao nhìn thế nào cũng như đang làm bước đầu trong tình dục thế.

“Ưm…” Kiệt Thụy Mễ dường như rất thích ý, ánh mắt híp lại, cổ họng còn phát ra tiếng ưm mềm mại. Tôn Ba bây giờ đối mặt với đàn ông là một khảo nghiệm lớn… Có vẻ, không thể chịu đựng được nữa.

Hai bàn tay đều vươn tới xoa bóp cái cổ của Kiệt Thụy Mễ, ngón tay còn thường xuyên cọ vào bên tai, thỉnh thoảng niết niết hai cái, giọng nói Kiệt Thụy Mễ sẽ bắt đầu run rẩy, giống như đang ***.

Được rồi, cậu vốn đang trong kỳ động dục, bị như người khác sờ như thế thì làm sao mà chịu nổi.

Kiệt Thụy Mễ nắm chặt cổ tay Tôn Ba kéo tới miệng mình, chỉ là liếm liếm đầu ngón tay, nhưng lại khiến Tôn Ba sửng sốt . Sau đó còn tiếp tục hưởng thụ cảm giác bị liếm, ngoại trừ “sảng khoái” thì không còn gì khác. Mãi đến khi cái nơi mà thường ngày ngay cả mình cũng không chạm tới truyền đến đau đớn, mới biết rằng cửa sau của mình không ngờ lại bị một con mèo đâm. Họ đang… giao phối .

“Cậu phải chịu trách nhiệm… A… A…”

“Câm miệng.” Kiệt Thụy Mễ nhăn mày hôn lên miệng anh, Tôn Ba lập tức say xẩm cả người, chỉ biết nhỏ giọng rên hừ hừ.

Con người này cũng có một tiểu côn côn như mình, không thể sinh con, đã thế mình lại còn giao phối với anh ta, thật là không còn lời nào để nói.

Kiệt Thụy Mễ vừa nghĩ vừa chạy nước rút, ưm, để bù đắp tổn thất này, ngày mai phải bắt Tôn Ba làm cá chiên cho mình ăn. Quyết định vậy đi..
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,428
Posts: 97335
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Re: Phòng 103 Số 45 - Lệ Mộ Huyết Lan

Postby tuvi » 12 May 2019

Chuyện cuối cùng: Phòng 103 số 45

Bạn có tin trên thế giới này có ma không?

Nửa đêm hôm qua, Niếp Bạch nhận được một bưu kiện điện tử thế này. Người gửi không biết tên, địa chỉ cũng không có. Lúc đó cậu lầu bầu một câu “vô vị” rồi vứt bưu kiện đó. Ai dè tối nay lại nhận được một cái giống y như vậy.

Rốt cuộc là ai ăn no ngồi không rãnh rỗi làm cái trò đùa không có kỹ thuật này vậy… Tám phần mười là đám bạn xấu xa của cậu, không cua được ai sẽ lấy cậu làm trò vui, đúng là chán chết. Thế là, Niếp Bạch không mấy quan tâm, sau khi vứt bưu kiện thì chơi một chút rồi lên giường ngủ.

Niếp Bạch là một sinh viên, không thích ở trong ký túc xa của trường, căn hộ lâu nằm này là do ông nội cậu để lại. Tuy nó đã cũ, nhưng thiết bị vẫn còn rất mới, với lại cũng rất gần trường học. Nếu đã không có khách đến thuê, thì Niếp Bạch quyết định ở luôn, cậu cần gì phải chen chúc với bảy người trong một căn phòng phiền phức đến vậy?

Chẳng qua có một chút rất kỳ quái, ban đầu cậu đề xuất với cha mẹ là muốn chuyển đến căn hộ này ở, nhưng nói cái gì họ cũng không chấp nhận, thái độ rất kiên quyết. Hỏi lý do thì họ lại ấp úng không chịu nói, sau đó Niếp Bạch mới biết được từ miệng mấy người hàng xóm, phòng 103 số 45 này được đồn là quỷ ốc, ai sống sẽ gặp xui xẻo… Khó trách cho thuê không được mà cũng chẳng ai đến mua, dường như nó đã bị bỏ trống rất nhiều năm.

Niếp Bạch không tin vào ma quỷ, miệng thì đáp ứng cha mẹ tiếp tục ở lại trường học, nhưng lại bí mật chuyển hết đồ đạc đến căn hộ này. Đến đây… thì tất cả phí trọ trong ký túc xá đương nhiên đều sẽ vào túi Niếp Bạch.

Mấy ngày tiếp theo lại có bưu kiện thứ ba, nội dung cũng tương tự như vậy, ngay cả dấu chấm hỏi cũng không thay đổi chút nào.

Bạn có tin trên thế giới này có ma không?

Niếp Bạch rất buồn phiền, gõ lại ba chữ: tin một chút. Sau đó ấn gửi, thiết lập chặn tin.

Chuyện kỳ quái bắt đầu từ hôm đó.

Ngày đó tắt máy vi tính, Niếp Bạch vào buồng vệ sinh định tắm một chút rồi đi ngủ, dưới làn nước nóng cao tới cổ, cậu cảm giác có người đang sờ soạng lưng mình, với lại là một ngón tay, thong thả trượt từ cột sống xuống, đầu ngón tay lạnh như băng khiến cậu nổi hết da gà. Nước chảy ra từ vòi sen đột nhiên mang theo mùi rỉ sắt, Niếp Bạch mở mắt ra nhìn, trước mặt đều là máu đỏ tươi…

“A!”

Lúc Niếp Bạch tỉnh lại thì thấy mình đang nằm trên giường, lẽ nào tất cả chỉ là ác mộng? Nhưng tối hôm qua rõ ràng cậu còn đang tắm rửa… Sao lúc tỉnh lại đã là sáng sớm rồi? Chuyện xảy ra trong lúc đó, cậu không hề nhớ được một chút nào. Ngẩng đầu nhìn đồng hồ trên tường, mới phát hiện thời gian đã không còn sớm, nếu như còn lề mề thì sẽ trễ giờ học mất. Tiết thứ nhất sáng hôm nay là do thầy chủ nhiệm của cậu đứng giảng, lỡ mà ông ta buồn bực thì cậu thảm rồi.

Ngừng suy nghĩ, Niếp Bạch vội vã chuẩn bị một phen rồi ngồi lên xe đạp đi đến trường.

Sau khi tan học, cậu kéo mấy đứa cá biệt trong lớp lại, nói: “Mấy cậu sau này đừng giỡn kiểu đó nữa, không biết là thế nào, tớ đầu hàng là được chứ gì? Thực là bị mấy cậu dọa chết khiếp rồi.”

“Cậu đang nói gì thế, uống lộn thuốc rồi hả?” Vài người có vẻ rất mù mờ.

Ây da, còn giả vờ vô tội. Thôi đi, ông đây đại nhân không chấp kẻ tiểu nhân, không tính toán với mấy người.

Niếp Bạch vốn tưởng rằng chuyện sẽ kết thúc như vậy, nhưng đến ban đêm, cậu lại nhận được cái thứ tư.

Niếp Bạch rất buồn phiền, ban đầu còn không muốn xem định xóa trực tiếp, nhưng ngón tay chẳng biết rõ tại sao lại không khống chế được, thư lập tức được mở ra. Nội dung thư lần này khác với ba lần trước, hình như là một câu chuyện rất dài. Niếp Bạch không rõ người này muốn làm cái quỷ gì, thế là nhẫn nại tiếp tục xem xuống:

Dũng và Phàm là hai anh em lớn lên cùng nhau, cả hai đều xuất phát từ nông thôn. Bởi vì mỗi người đều không có anh em, cho nên tình cảm rất tốt, từ nhỏ đã luôn như hình với bóng, bên người không có một bạn bè nào, quả thực còn sến súa hơn hai cái cô gái chơi với nhau. Họ vào cùng một trường tiểu học và sơ trung, sau đó tốt nghiệp. Do trong nhà điều kiện không tốt, Dũng và Phàm không học tiếp cao trung, mà rời khỏi nông thôn lên thành phố lớn làm thuê để kiếm tiền nuôi gia đình.

Hai người thậm chí còn làm việc cùng một nơi, hay bị các nhân viên tạp vụ trêu chọc. Vốn da dẻ Phàm trắng nõn, cho nên người khác cứ gọi cậu là “vợ Đại Dũng “. Mỗi lần nghe cách xưng hô này, Phàm rất xấu hổ, còn Dũng thì thản nhiên cười nói: “Đúng, Phàm Tử chính là vợ tôi, chúng tôi ấy, trọn đời đều không thể cách xa. Phàm Tử, cậu nói xem có đúng không?”

Phàm không thèm để ý tới anh, thế nhưng hai má vẫn hồng đến bên tai, dáng vẻ này còn dễ nhìn hơn con gái, thu hút ánh mắt của mọi người.

“Tránh ra tránh ra đi, đây là vợ của ông, không cho mấy người nhìn đâu.” Dũng cao giọng đuổi mọi người đi.

Mọi người vui đùa ầm ĩ một trận rồi tản ra, đều bắt tay vào làm việc, chỉ có Phàm còn đứng đó không nói một lời. Dũng gãi đầu, hỏi cậu: “Chuyện gì đây? Phàm Tử, giận rồi à? Bọn anh chỉ nói đùa thôi mà, aiz… Đều do anh lỡ miệng, anh không tốt, biết rõ da mặt cậu mỏng còn nói lung tung, anh thật chết tiệt mà!”

Nói xong, Dũng còn làm bộ vươn tay muốn tát mình một cái, Phàm vội vã giữ chặt tay anh: “Em tức giận hồi nào?”

Dũng cười ngây ngô vài tiếng: “Vậy sao cậu không để ý tới anh?”

“Anh vừa mới nói, chúng ta trọn đời sẽ không rời xa nhau, là thật lòng sao?” Biểu cảm trên mặt Phàm phá lệ nghiêm túc, Dũng cũng bị cậu dọa sợ.

“Đương nhiên là thật lòng rồi, còn thật hơn trân châu nữa.”

Cuối cùng Phàm cũng nở một nụ cười: “Em biết rồi, đi nào, làm việc chứ.”

Dũng bị huyên náo đến đầu óc mù mờ, chỉ cảm thấy tính tình Phàm khó mà suy đoán giống y như bà cụ…

Xem đến đây, Niếp Bạch cảm thấy là lạ, hai người này sao lại giống đồng tình thế nhỉ? Gửi câu chuyện này cho cậu là có ý gì đây? Không lẽ muốn ám chỉ cậu rằng… bên người có đồng tính đang thầm mến mình?

“Phốc…” Bị chính ý nghĩ hoang đường của mình chọc cười, Niếp Bạch tiếp tục đọc truyện.

Sau khi công trình kết thúc, Phàm và Dũng lại tiếp tục làm việc, đến một công trường mới. Hai người đến thành phố làm công có vẻ đã sáu, bảy năm, xác thực là cho tới bây giờ cũng chưa rời xa nhau. Tiền kiếm được của hai người ngoại trừ gửi về cho cha mẹ thì đều dùng chung với nhau, hình thức sống chung này quả thật giống như vợ chồng hoạn nạn có nhau. Tính cách Dũng rất thoải mái lại ngây ngô, căn bản không nhìn ra, tình cảm của Phàm đối với mình đã không còn như lúc bé.

Ngày đó, trong công trường suýt nữa xảy ra chuyện không may. Miếng thép treo giữa không trung chẳng biết sao lại đột ngột rơi xuống dưới, thiếu chút nữa là đè nát bươm ông tổng đến kiểm tra, may mà Dũng kịp thời đẩy ông ta ra mới tránh được một tai nạn kinh hoàng. Nếu như chỉ chậm nửa giây thôi, mạng ông tổng chỉ sợ đã không còn. Vì báo đáp ân cứu mạng, ông tổng ngỏ ý muốn mời Dũng ăn cơm, Dũng đành đỏ mặt đáp ứng, còn mang theo Phàm bên người.

Đó là lần đầu tiên họ được đến một khách sạn lớn. Dù ông tổng nói rất nhiều lần rằng họ cứ ăn thoải mái, nhưng động tác hai người rất cẩn thận, cơ hồ cả tay chân cũng không biết nên để thế nào. Trên bàn cơm còn có một cô gái trẻ tuổi, là con gái rượu của ông tổng, tên là Đình. Cô mặc một chiếc đầm màu hồng phấn, xinh đẹp như tiên. Đôi mắt Dũng luôn hướng về phía cô, còn cô thì lại thường xuyên nhìn sang Phàm thanh tú nhã nhặn.

Sau đó, chuyện xảy ra tình huống cẩu huyết như trong kịch ngôn tình. Đình nhất kiến chung tình với Phàm, mà Dũng thì lại yêu Đình. Ông tổng khá yêu thích sự cần cù nhiệt tình của Dũng. Mấy năm nay những chàng trai như Dũng rất hiếm khi gặp được. Trong lúc vô ý, ông tổng còn phát hiện ra Dũng có tư chất về kiến trúc. Tuy anh xuất thân từ nông thôn, nhưng ông tổng không hề để ý đến việc này, còn ngỏ ý muốn cấp tiền cho Dũng đọc sách và bồi dưỡng.

Dũng kể chuyện này cho Phàm. Phàm nghe xong thì rất vui mừng: “Đây là cơ hội hiếm có, sao anh không chấp nhận?”

“Anh, không nỡ bỏ cậu…”

“Sao anh ngốc quá vậy? Có gì mà không nỡ bỏ? Cũng đâu phải từ nay về sau không thấy mặt nhau nữa.” Câu nói của Dũng khiến tâm Phàm trở nên ấm áp. Chỉ cần có lời này của anh, thì dù anh có làm gì cậu vẫn không oán giận, “Đi tìm Trịnh Tổng mau đi, nếu không ông ấy đổi ý thì toi. Em rất mong chờ ngày anh thành đạt.”

“Ai.” Dũng cười một cái rồi xoay người chạy đi. Phàm nhìn theo bóng lưng anh một lúc lâu.

Lần chia tay này, là một bước ngoặt lớn đối với cả hai người.

Dũng nhận ông tổng là cha nuôi. Cứ như vậy, việc ông tổng giúp đỡ anh về mọi mặt lại trở thành lẽ đương nhiên. Phàm vẫn là một công nhân nhỏ nhoi như trước. Dựa vào sự trợ giúp của Dũng, cuộc sống cũng nâng cao không ít. Nhưng số lần gặp mặt của họ lại không bằng trước đây. Dũng chỉ mới tốt nghiệp sơ trung, muốn anh học kiến trúc thật sự là khó như lên trời, chỉ có cả ngày bù lại những kiến thức mà trước đây không có cơ hội học. Một khi Dũng đã nghiêm túc với cái gì thì sẽ nghiên cứu nó triệt để. Phàm rất hiểu tính cách của anh, thế nên cậu lựa chọn kiên nhẫn đợi chờ, như cậu đã nói lúc trước, chờ ngày Dũng thành đạt.

Lần chờ đợi này kéo dài đến tám năm, và Dũng đã trở thành một nhà kiến trúc chân chính. Nhưng cùng lúc đó, Phàm lại nhận được tin Dũng sẽ kết hôn với Đình.

Đó là một đêm mưa, toàn thân Đình ướt nhẹp tìm được Phàm, khóc lóc xin cậu dẫn mình đi: “Phàm Tử… Ba muốn em kết hôn với Đại Dũng. Anh ấy là người tốt, nhưng em chỉ coi anh ấy là anh trai… Người em yêu chính là anh. Em không tin nhiều năm như thế mà anh không nhìn ra… Phàm Tử, tới bây giờ anh cũng chưa quen bạn gái, trong tâm anh có phải đã yêu em rồi không? Anh là vì Đại Dũng nên mới làm bộ không biết có phải không?”

Không phải, đương nhiên không phải, sao lại có thể…

Tôi yêu Đại Dũng. Rõ ràng là cô đã đoạt anh ấy khỏi tay tôi, bây giờ sao còn mặt mũi khóc lóc với tôi, người bị tổn thương chỉ có mình cô thôi sao?

Lời đã đến bên môi lại phải nuốt xuống. Đình đột nhiên ôm lấy eo Phàm, cả người dán lên người cậu, nức nở nói: “Em đã nói với ba, em yêu anh, em chỉ muốn gả cho mình anh.”

Mọi chuyện rất trùng hợp, trong cái nơi ở đơn sơ của Phàm đã rất nhiều năm không có ai đến, mà ngay trong thời điểm này, Dũng lại đột ngột xông vào.

Anh thấy người con gái mà mình yêu đang thân mật ôm lấy người anh em tốt của mình. Vừa rồi nghe cha nuôi nói, Đình đã bỏ nhà đi, hơn nữa nguyên nhân bỏ đi là vì Phàm, Dũng đương nhiên không tin. Anh đã tìm Đình khắp nơi, đến cuối cùng mới ôm hy vọng đi đến nơi Phàm ở, không ngờ rằng lại nhìn thấy kết quả không mong muốn. Dũng nhìn chăm chú bọn họ, ánh mắt lập tức đỏ lên:

“Sao lại không nói cho tôi biết… Phàm Tử, sao cậu lại không nói cho tôi biết?!”

Phàm vội đẩy Đình ra, gục đầu xuống, hai tay xiết chặt.

Em đã nói với anh từ trước, em không muốn xa anh, thế nhưng cho tới bây giờ anh đều không cho đó là thật.

“Cậu nói đi! Bộ dáng vô dụng nửa sống nửa chết của cậu, sao có thể khiến Đình để ý được chứ?” Mất đi lý trí, Dũng vô ý nói ra những lời làm tổn thương người khác. Sắc mặt Phàm ngày càng tái nhợt.

“Anh hận em sao?”

Phàm đột nhiên cười lên, cầm dao gọt trái cây trên bàn đưa cho Dũng, “Nếu như hận thì anh cứ đâm nó vào ngực em. Có thể chết trong tay anh, em rất vui sướng.”

Dũng cho rằng cậu đang cố ý đùa mình, liền nhận lấy dao nghiến răng nghiến lợi nói: “Cậu nghĩ rằng tôi không dám à?”

Đình ở phía sau nhào tới, muốn lấy dao khỏi tay Dũng: “Anh ấy là bạn tốt nhất của anh, sao anh có thể làm như thế? Coi như tôi đã nhìn lầm anh. Một ngày là anh chàng nông thôn, cả đời cũng chỉ là anh chàng nông thôn!”

Vốn sắp nguôi giận, Dũng lại bị Đình cho một cú, lửa giận càng lúc càng tăng: “Đừng quên, cái thằng cô thích cũng chỉ là một anh chàng nông thôn như tôi thôi! Cô mau buông ra…”

Phàm rất sợ Đình lỡ tay làm Dũng bị thương nên vội vàng tiến lên. Ba người dây dưa một hồi, đột nhiên nghe thấy một tiếng tựa như dao đâm vào da thịt, thế là ai cũng lập tức ngừng động tác.

“A...!” Đình thét một tiếng chói tai, buông tay ra, chỉ thấy còn mỗi chuôi dao lộ ra bên ngoài ngực Phàm, còn lại đã đi sâu vào trong, máu không ngừng tràn ra.

Phàm cúi đầu nhìn thoáng qua, sau đó lại chuyển hướng nhìn sang Dũng, nói: “Đúng là vẫn không thể chết trong tay anh…”

“Phàm Tử..! Phàm Tử..!”

Lý trí của Dũng đã trở lại, vội đỡ lấy cơ thể nặng nề của Phàm: “Cậu cố gắng lên, anh mang cậu đến bệnh viện.”

“Không phải tôi… Không phải tôi làm… Phàm, em yêu anh, em yêu anh…” Đình rụt lại một góc, không ngừng lẩm bẩm một mình.

Dù đã kịp thời đưa vào bệnh viện, nhưng vết thương quá sâu, tính mạng Phàm vẫn không thể cứu về. Từ đó trở đi, Đình bị điên nặng, ông tổng vì muốn con gái không phải vào tù nên đã phá sản. Dũng cũng thay đổi, tính cách trở nên trầm lặng hẳn đi. Nhưng cuối cùng, anh vẫn kết hôn với Đình, hai năm sau sinh được một đứa con trai.

Câu chuyện đến đây vẫn chưa kết thúc. Niếp Bạch nhìn nhìn, đột nhiên lại có cảm giác rất quen thuộc. Khắc chế sự ớn lạnh vô duyên vô cớ tỏa ra từ người mình, cậu tiếp tục kéo chuột xuống:

Dũng thiết kế một khu chung cư, hình thức khá đơn giản, là một chỗ ở bình thường. Chuyện là Trịnh tổng mua một miếng đất bảo sẽ xây một khu nhà ở, muốn Dũng thiết kế bản vẽ, trước khi chết trao nó lại cho đứa con gái đã mất đi năng lực sinh hoạt.

Một đêm trước ngày khởi công, Dũng đào hài cốt của Phàm lên rồi vùi vào nền.

Cho đến nay Phàm vẫn còn ở dưới nền một tòa nhà, không rõ vị trí cụ thể. Nhưng sau khi khu chung cư được xây xong, Dũng dẫn theo người vợ bị điên cùng với đứa con trai bảy tuổi chuyển vào căn phòng 103 số 45.

Không được bao lâu, Đình tự sát ngay trong nhà, Dũng cũng đột nhiên phát bệnh tim chết trong phòng làm việc.

Sau khi thấy dấu chấm kết thúc, Niếp Bạch bất tri bất giác chảy mồ hôi lạnh đầy đầu.

Phòng 103 số 45… Chẳng phải là địa chỉ căn hộ cậu đang sống sao? Trịnh Đình… Dũng…

Trong đầu chợt lóe lên một tia sáng, Niếp Bạch vội vã rời khỏi bàn máy tính, điên cuồng tìm kiếm một thứ gì đó trên giá sách. Sau đó cậu lấy ra một quyển sách lật xem, lại lấy một tờ giấy từ trong đó ra. Tờ giấy để lâu đã sớm ố vàng, nhưng chữ viết vẫn rõ:

Niếp Dũng Quang, Lăng Phàm, Trịnh Đình chụp tại công viên trung tâm, ngày X tháng X năm XXXX.

Dựa vào giá sách chầm chậm trượt xuống, Niếp Bạch ngồi trên sàn nhà lạnh lẽo chợt tỉnh ngộ. Niếp Dũng Quang và Trịnh Đình, chẳng phải là tên của ông bà nội cậu đây sao? Ngày sinh của cậu còn trùng với ngày giỗ của ông nội. Khi còn bé, cha mẹ đã vì vậy mà tìm người đến tính số cho cậu…

Đây chính là số của cậu sao?

Nắm lấy một tấm ảnh, Niếp Bạch mới nhận ra rằng, mặt mình rất giống với Niếp Dũng.

Mất hồn mất vía trở lại phòng ngủ, Niếp Bạch không biết đêm nay có ngủ được không, trằn trọc rất lâu. Một bóng đen dường như đang chầm chậm chui từ dưới sàn lên, sau đó đè lên người cậu, khiến tứ chi cậu cứng ngắc lại, hầu như thở không nổi. Sau đó, mấy buổi liên tiếp đều bị như vậy, Niếp Bạch càng ngày càng tiều tụy, hai vành thâm lúc nào cũng xuất hiện ở trên mặt. Nhưng cậu cũng trở nên càng ngày càng chờ mong đến buổi tối. Cậu thích cái cảm giác triền miên khiến người ta hít thở không thông đó.

“Gần đây cậu xảy ra chuyện gì thế? Đi học phát ngốc tan học cũng phát ngốc, không thèm tham gia hoạt động với bọn tớ.” Ở trường học, bạn bè gõ đầu Niếp Bạch hỏi.

Niếp Bạch như không nghe thấy, chỉ lẩm bẩm một mình rằng: “Mình phải đi về.”

“Ai, lát nữa chủ nhiệm sẽ đến đấy, cậu định đi đâu thế? Niếp Bạch! Niếp Bạch!”

Cậu muốn ở trong phòng, một giây cũng không bỏ đi.

Từ trường học trở về nhà, Niếp Bạch lập tức đi vào phòng khách, cả người nằm sấp xuống, cậu kề sát đôi môi xuống sàn nhà, giống như đang nói với ai đó: “Phàm Tử… Anh ở chỗ này sao? Nếu có thì đáp lại tôi một tiếng.”

Không lâu sau, một đôi tay trắng bệch vươn ra, mu bàn tay còn nổi đầy gân xanh. Nó dịu dàng chạm vào ngực cậu. Sau đó, trên sàn nhà lại trồi lên một cái đầu rất quen thuộc, mi thanh mục tú môi hồng răng trắng: “Chúng ta phải vĩnh viễn cùng một chỗ, anh nói không giữ lời.”

“Xin lỗi… Phàm Tử, xin lỗi…”

“Bây giờ, anh không còn xứng đáng, Đại Dũng.”

“Phàm Tử! Phàm Tử, anh đừng như vậy… Tôi chịu không được… Phàm Tử…”

Bóng dáng đó triệt để biến mất ngay trong tầm mắt của Niếp Bạch. Cậu khóc khàn cả giọng, hai tay cố sức đấm xuống sàn nhà, dù cho tay đẫm máu cũng không gặp được Lăng Phàm.

“Chúng ta sẽ không rời xa nhau.”

Niếp Bạch mơ mơ màng màng đứng lên, bước vào nhà bếp…

Ngày thứ hai, trên báo xuất hiện một tin thế này:

Khu dân cư số 45 đường XX xảy ra hoả hoạn. Phần lớn các hộ gia đình đều đã an toàn rời khỏi khu chung cư, nhưng sinh viên họ Niếp trong phòng 103 đã không may chết trong hỏa hoạn. Cậu ấy là người duy nhất không thoát khỏi. Nghe nói cảnh sát đã tiết lộ rằng, phòng 103 vốn dĩ chỉ có một sinh viên ở, nhưng qua điều tra thì lại phát hiện có hai thi hài ôm chặt nhau, trong đó một cái đã là bộ xương khô, được biết là đã qua đời nhiều năm. Cảnh sát còn đang điều tra tình huống cụ thể.

Khu chung cư đã có lịch sử mấy thập niên, nhưng vì đã quá cũ kĩ, khó tránh khỏi tồn tại các mối hoạ ngầm, chính phủ đã suy nghĩ và quyết định dỡ bỏ nó.

Hết
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,428
Posts: 97335
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Previous

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 22 guests