Chương 9
Sáng sớm ngày hôm ấy, lúc từ phàm giới trở lại Thanh Khâu , Dạ Hoa đã bị tiên quan Già Quân thúc giục quay về Thiên Cung, nói là có một chuyện quan trọng cần cùng chúng thần bàn bạc, phải ở lại mấy ngày. Vì mấy ngày liền hắn không về, ta với cục bột nhỏ chỉ đành ăn quả tỳ bà trừ bữa, quả thật rất khổ sở. Cục bột nhỏ ăn tới mức da mặt vàng bủng, tỏ vẻ khổ sở kéo ống tay áo của ta :
" Mẫu thân , khi nào phụ quân mới trở về... A Ly muốn ăn nấm chưng, muốn ăn canh củ cải trắng"
Mê Cốc thấy vậy không đành lòng, cảm thấy bất quá chỉ là chưng nấm và nấu một bát canh củ cải trắng mà thôi, mà lại thấy khiến cục bột nhỏ thèm ăn đến như vậy, liền tỏ rõ vẻ cao thượng... hy sinh mà xắn tay áo xuống bếp. Cuối cùng mới biết Dạ Hoa chưng nấm và nấu canh củ cải trắng không phải tầm thường như việc chỉ chưng một cây nấm lên, hay xắt nhỏ củ cải bỏ vào nấu, mà phải nêm nếm gia vị, trình tự cực kỳ nghiêm ngặt cẩn thận, làm cho đám cỏ cây phải phiền lòng, phong vân phải biến sắc. Suýt nữa hắn đã lật tung nhà bếp của ta lên, tất nhiên cục bột nhỏ vẫn không ăn nổi. Vì thế, nó tiếp tục kéo ống tay áo của ta với vẻ cực kỳ đáng thương :
"Mẫu thân ơi, khi nào thì phụ quân trở về ?"
Trước đây, Phượng Cửu kể cho ta nghe biết bao chuyện gió trăng của nàng ấy, cảm ngộ mà nói rằng, tình yêu là thứ chưa từng nếm trải thì không thể biết ra sao, nhưng hễ nếm trải được vị ngọt của nó thì sẽ không thể buông tay, trong thiên hạ chẳng có thứ gì làm người ta mê đắm hơn nó cả.
Ta cứ ngỡ trong thiên hạ tuy chẳng có thứ gì có thể làm người ta mê đắm hơn tình yêu, nhưng có thứ làm mê đắm lòng người ngang với nó. Ví dụ như, tài nấu ăn của Dạ Hoa.
Mặc dù ta không nhắc nhở hàng ngày như cục bột nhỏ, nhưng sự nhớ nhung thầm kín trong lòng ta đối với Dạ Hoa cũng không kém gì.
Ta nhớ buổi ban đầu mới gặp Dạ Hoa, ngoài khuôn mặt của hắn khiến ta hơi kinh ngạc, thì cũng không cảm thấy hắn có gì đặc biệt. Gần đây, nghĩ tới hắn là thái tử của Thiên tộc, cả ngày công việc bận bịu, mà vẫn chạy tới chỗ ta ở lỳ ba tháng làm đầu bếp, quả thật không dễ dàng gì.
Dạ Hoa Quân này quả thực vừa thân thiết vừa hòa nhã dễ chịu
Đến lúc Dạ Hoa từ Thiên Cung trở về, ta với cục bột nhỏ cuối cùng cũng được ăn no. Mê Cốc cũng rất may mắn, mang quả tỳ bà đến đúng vào giờ cơm, ta liền kêu hắn ăn cùng, đồng thời vui mừng thông báo cho hắn, a di đà phật, không cần mang quả tỳ bà đến nữa.
Vì lý do này, rốt cuộc ta cũng phát hiện ra, những ngày không có Dạ Hoa sẽ khổ sở nhường nào. Sau đó một ngày, ta liền dán thông báo ra ngoài cửa, muốn tuyển một tiểu tiên ở Thanh Khâu, làm đệ tử học nấu ăn từ Dạ Hoa.
Đám tiểu tiên mừng quýnh lên, sắp hai hàng dài trước cửa động Hồ Ly.
Mê Cốc cực kỳ hưng phấn nói :
" Lâu lắm rồi Thanh Khâu chưa từng náo nhiệt đến thế, nếu nhiều người như vậy, sợ là phải lập một cái lôi đài, để bọn hắn đấu với nhau rồi lựa ra kẻ giỏi nhất, như vậy mới lựa được kẻ có nền tảng để đưa đến chỗ thái tử học nghệ.
Ta thấy hắn nói trúng điểm mấu chốt của vấn đề, liền đồng ý.
Mê Cốc làm việc cũng cực kỳ nhanh nhẹn, bất quá ta chỉ đi ngủ một lát, khi tỉnh lại đã thấy lôi đài dựng xong.
Trong chốt lát, ở Thanh Khâu khói bếp lượn lờ. Cục bột nhỏ đứng ở cửa động hồ ly, thầm nuốt nước miếng. Dạ Hoa đứng ở bên cạnh hơi nhướng mày nhìn ta, ánh mắt thập phần cổ quái. Ta nhìn quanh quẩn, thấy bên cạnh hắn còn một cái ghế trúc, liền ngồi xuống.
Cục bột nhỏ lập tức ngồi lên trên đùi ta. Dạ Hoa có vẻ mệt mỏi ngáp một tiếng nói :
"Nghe Mê Cốc nói nàng muốn chọn cho ta một đệ tử ?"
Ta liền gật đầu nói phải.
Hắn không thèm để mắt đến đám tiểu tiên đang vội vã trổ tài với khí thế ngất trời trên đài, quay đầu nói với ta :
" Bảo bọn chúng đi đi, không ai có căn cốt cả"
Rồi nhìn ta từ đầu đến chân, cười nói :
" Theo ta thấy, nàng cũng có tiềm năng đấy. Nhưng nàng cũng không cần phải theo ta học, hai người chúng ta chỉ cần có một người là được rồi."
Nói xong lại đứng dậy trở về thư phòng...Ta ngẩn ngơ, cũng không hiểu ý của hắn cho lắm.
Mê Cốc vui vẻ chạy tới hỏi :
" Mới vừa rồi thái tử điện hạ vừa mắt người nào vậy ?"
Ta hoang mang lắc đầu:
“Bảo chúng về đi, hắn chẳng chọn được ai cả”.
Sau sự kiện lôi đài bảy tám ngày, buổi sáng ngày hôm ấy, ta ở trong thư phòng của Dạ Hoa, vừa đọc truyện vừa cắn hạt dưa, Dạ Hoa ngồi ở sau án phê duyệt công văn. Ta nghi ngờ Thiên Quân trên Cửu Thượng Thiên bắt đầu thích dưỡng già không muốn quan tâm tới chính sự nữa, nên mới bắt tôn tử của hắn vất vả hàng ngày như vậy.
Ngoài cửa sổ, hoa sen trong hồ vừa nở, gió êm dịu thổi qua, một cành hoa có con chuồn chuồn đậu trên nhụy hoa khẽ rung rung, mùi hương thoang thoảng lan khắp không gian. Mê Cốc mang theo cục bột nhỏ đang chèo thuyền đi hái lá sen , còn nói mang lá sen này phơi nắng, pha trà uống cực kỳ ngon. Mặc dù tài nấu ăn của Mê Cốc không ra gì, nhưng hãm trà lại rất tuyệt, về phương diện này lão cũng có một chút đạo hạnh
Dạ Hoa thả tờ trình xuống bàn, đi ra mở rộng cửa sổ, cười nói
" Xem ra nàng cũng có điểm này kéo lại, mặc dù hoa tự mọc tự nở, nhưng có thể bảo dưỡng một cái hồ sen thiên nhiên đẹp đến thế này, không kém chút nào so với Dao Trì trên Thiên Cung, kể ra cũng không đơn giản"
Ta mãn nguyện cười hai tiếng, liền đưa cho hắn một nắm hạt dưa. Hắn xưa nay không bao giờ ăn thứ này, chỉ nhận lấy, ngồi xuống trước cửa sổ bóc rồi đưa nhân cho ta:
“A Ly không có ở đây, nàng được lợi rồi”.
Ta cực kỳ cảm ơn cầm lấy, đột nhiên nghe thấy bên ngoài có tiếng cục bột nhỏ thét lên ầm ĩ. Ta quay đầu lại xem thử, thì thấy Mê Cốc đã đề thân bay ra ngoài.
À, chắc có người tiến vào Thanh Khâu.
Ta vẫy vẫy tay với cục bột nhỏ đang ngồi một mình trên thuyền :
"Lại đây ăn hạt dưa"
Nó ngồi giữa hồ sen nhăn nhó một lúc rồi mới la lên :
" A Ly, A Ly không biết chèo thuyền."
Lúc Mê Cốc trình Phá Vân Phiến lên, ta đang đọc truyện tới chỗ cực kỳ hấp dẫn. Dạ Hoa nói với vẻ lạnh nhạt :
" Qua nhìn thử một chút, nhanh như vậy thiếp của nhị thúc ta đã tìm tới cửa rồi”.
Trong đầu ta lần giở lại gia phả của gia tộc thần bí khổng lồ nhà hắn, bắt đầu từ Dạ Hoa, tính ngược lên trên xem ai là nhị thúc của hắn. Đến lúc nhìn thấy Phá Vân Thiên, mới đột nhiên nhớ ra, vị nhị thúc kia của hắn chính là vị hôn thê hụt Tang Tịch của ta. Thiếp thất của nhị thúc hắn đương nhiên là Thiểu Tân rồi.
Lúc ở Đông Hải, niệm tình chủ tớ ta đã từng hứa sẽ thỏa mãn một nguyện vọng của Thiển Tân, còn bảo nàng chừng nào suy nghĩ kỹ càng xong thì cầm cây quạt đến Thanh Khâu tìm ta. Xem ra lần này nàng đã suy nghĩ kỹ càng rồi.
Mê Cốc sắc mặt xanh đen dẫn Thiểu Tân vào. Ta nháy mắt với hắn, chỉ cho hắn thấy cục bột nhỏ còn đang ngồi ở giữa hồ, hắn a lên một tiếng, lập tức nhảy từ cửa sổ ra ngoài.
Dạ Hoa cũng không để ý mà tiếp tục xem công văn của hắn, ta cũng im lặng tiếp tục đọc sách của ta. Thiểu Tân yên lặng quỳ trên mặt đất.
Đọc xong cuốn truyện, là một câu chuyện đoàn viên của tài tử và giai nhân. Chén trà cũng đã cạn, ta bèn bước ra gian ngoài pha một bình, khi đi qua bàn của Dạ Hoa cũng thuận tiện cầm chén trà của hắn, coi như cho hắn được lợi lần này. Rót trà quay trở lại, Thiếu Tân vẫn lặng lẽ quỳ. Ta vô cùng kinh ngạc, uống một ngụm trà, cũng chẳng cần ra bộ thượng thần làm gì, cực kỳ nhẹ nhàng hỏi nàng ta:
" Ngươi đã tới tìm ta, tất là muốn xin ta cái gì, sao lại không nói câu nào là cớ làm sao
Nàng ngẩng đầu liếc Dạ Hoa một cái, cắn cắn môi
Dạ Hoa vẫn không chút để ý vừa uống trà vừa phê công văn, ta liền đặt chén xuống, tiếp tục bình thản nói :
"Dạ Hoa quân không phải người ngoài, ngươi không phải sợ gì cả, cứ nói thẳng ra đi"
Dạ Hoa ngẩng đầu lên liếc nhìn ta một cái, hơi mỉm cười.
Thiểu Tân hơi do dự một chút, rốt cuộc sợ hãi nói :
" Cô Cô, xin cô cô cứu hài nhi Nguyên Trinh của ta với"
Đợi sau khi Thiển Tân nước mắt nước mũi tèm lem kể xong sự tình, ta mới hiểu được tại sao nàng lại ngại Dạ Hoa như vậy.
Nguyên Trinh này vốn là con trai lớn nhất của Tang Tịch và Thiểu Tân. Mặc dù hiện tại Thiên Quân không còn coi trọng Tang Tịch, nhưng vẫn đối xử rất tốt với tôn tử Nguyên Trinh. Mỗi lần Thiên Quân ban yến trên Cửu Trọng Thiên, tôn tử này đều có một ghế.
Trước lễ thọ đản của Thiên Quân ít ngày, Tang Tịch dẫn Nguyên Trinh chuẩn bị hạ lễ lên Cửu Trọng Thiên, để chúc thọ Thiên Quân lão nhân gia. Ban đêm ngủ lại ở Thiên Đình, không ngờ Nguyên Trinh lại say rượu, lảo đảo xông nhầm vào Tẩy Ngô Cung, suýt chút nữa thì chòng ghẹo thứ phi Tố Cẩm của Tẩy Ngô cung.
Tự nhiên ta biết vị thứ phi Tố Cẩm này là thứ phi của ai, liền liếc mắt dò xét Dạ Hoa, hắn lại thả văn thư trên tay xuống nhìn ta chằm chằm, lại cười trông rất kỳ quặc. Ta không khỏi ngạc nhiên, Dạ Hoa quân quả nhiên không phải người bình thường, vợ ngoại tình mà cũng vui được sao ?
Cũng may mà cái sừng này còn chưa mọc ra thật, Nguyên Trinh kia rốt cục cũng kịp thời dừng chân trước cửa địa ngục, xem như là chòng ghẹo không thành. Nhưng vị thứ phi Tố Cẩm này cũng thập phần cương liệt, lại dùng một dải lụa trắng treo cổ lên nóc nhà tự tử. Việc này đương nhiên kinh động Thiên Quân. Lúc trước, ta có nghe nói rằng Tố Cẩm vốn là phi tử của Thiên Quân, sau này được Dạ Hoa yêu mến, Thiên Quân xưa nay vốn sủng ái Dạ Hoa, bèn ban vị phi tử mới cưới không lâu cho Dạ Hoa.
Thiên Quân đối với vị từng là phi tử này chắc cũng có vài phần luyến tiếc, nghe nói Nguyên Trinh chọc ghẹo nàng ta, liền nổi trận lôi đình . Lập tức đem Khổn Tiên Thằng trói Nguyên Trinh lại, lại hạ ý chỉ, truyền đẩy hắn vào luân hồi sáu mươi năm, sau sáu mươi năm mới có thể trở về trời.
Thiểu Tân khóc lóc như mưa, luôn miệng nói Nguyên Trinh là một đứa trẻ ngoan ngoãn lương thiện , ngay cả con kiến bò ngang đường đi cũng không nỡ giết, làm sao có thể phạm cái tội lỗi tày đình như vậy.
Có điều ta nghĩ, một người thiện lương hay không thiện lương, cùng với việc hắn háo sắc hay không háo sắc, cũng chả có liên quan gì.
Theo đúng ý chỉ rốt cuộc thì Nguyên Trinh vẫn phải đầu thai xuống phàm trần.
Ta xoay xoay chén trà cảm khái nói :
" “Tuy là chòng ghẹo chưa thành, trừng phạt thế này cũng hơi nặng quá, nhưng người mà con trai ngươi chòng ghẹo lại là thứ phi của Dạ Hoa Quân, nói gì thì Dạ Hoa Quân cũng ở động Hồ Ly suốt hai tháng, chăm lo chuyện ăn uống cho ta…”.
Một lần nữa, Dạ Hoa cầm lấy một quyển công văn, lạnh nhạt nói :
" Không cần vị tình vì là người của ta, cái chuyện của Nguyên Trinh kia, ta cảm thấy xử phạt như vậy cũng hơi nặng một chút”.
Ta khiếp sợ nói : " Kể ra thì người mà hắn chọc ghẹo lại là thứ phi của ngươi"
Hắn cười lạnh hai tiếng :
Hắn cười lạnh lùng:
“Ta không có thứ phi nào cả”. Đoạn đứng dậy rót thêm trà, nhân thể đi qua cầm tách trà của ta.
Ta càng kinh ngạc hơn, bên ngoài đồn đại rằng thứ phi Tố Cẩm rất được hắn sủng ái, chẳng nhẽ chỉ là nói chơi sao?
Việc Thiểu Tân nhờ vả ta cũng không khó khăn lắm. Nguyên nàng biết được sau khi Nguyên Trinh đầu thai, năm mười tám tuổi có một cái đại kiếp nạn, mà đại kiếp nạn này là nguyên nhân khiến hắn khổ cả đời, liền cầu ta độ hắn qua kiếp nạn này, để hắn được bình an cho đến già.
Nàng phó thác chuyện này cho ta, thực ra cũng có nguyên nhân của nó. Thần tiên nào cũng có khả năng cải biến số phận của phàm nhân, nhưng lễ pháp của thần tộc đã quy định rõ ràng, quy củ chặt chẽ, đám thần tiên tuy có khả năng này nhưng lại không có đất dụng võ. Thiên Quân đối với nhà chúng ta cũng có vài phần nể nang, nếu ta ra mặt làm, mấy cái việc nho nhỏ này hắn cũng mắt nhắm mắt mở cho qua.
Nguyên Trinh kia đầu thai vào một nhà đế vương họ Tống, tên là Tống Nguyên Trinh, mười hai tuổi được phong làm thái tử, không lo chuyện cơm áo, cho tới giờ vẫn tốt. Bây giờ vừa hay y được mười tám tuổi, chính là lúc đại kiếp nạn đã gần giáng xuống.
Mẫu thân ở phàm giới của Nguyên Trinh vốn là một kỳ nữ, nguyên là con gái duy nhất của Thái sư đương triều, mười lăm tuổi nhập cung được phong làm quý phi, ân sủng hiển hách, sau khi sinh hạ Nguyên Trinh lại xuất gia. Hoàng đế không còn cách nào khác, đành phải dựng một cái đạo quan ở trên núi phía sau Hoàng thành, để cho nàng thành tâm tu hành.
Hoàng quý phi xuất gia, theo quy định hoàng tử sẽ do Hoàng hậu nuôi dưỡng. Nhưng mẫu thân của Nguyên Trinh lại thập phần cương trực, dù chết cũng không chịu giao Nguyên Trinh ra, liền mang theo Nguyên Trinh tới ở đạo quán, cho đến năm Nguyên Trinh mười sáu tuổi, mới phái một đạo cô dẫn Nguyên Trinh trở lại trong cung. Vị đạo cô về cùng với Nguyên Trinh này, vốn là sư phụ của Nguyên Trinh, cũng là một tỳ nữ do Bắc Hải Thủy Quân Tang Tịch, cha ruột thật sự của hắn phái đi phàm giới bảo hộ hắn. Lần này ta xuống phàm giới che chở giúp Nguyên Trinh độ kiếp, liền thay thế vị sư phụ này của hắn.
Kêu Thiểu Tân trở về, ta liền bắt đầu suy tính, đến chỗ Nam Cực Trường Sinh đại đế tìm Ti Mệnh Tinh Quân đi cửa sau, hỏi thăm tình hình kiếp nạn của Nguyên Trinh năm mười tám tuổi như thế nào, do người nào, giờ nào ứng vào, và ứng tới trên người như thế nào. Kiếp nạn này của Nguyên Trinh cũng không phải là thiên kiếp, không ứng trực tiếp lên trên người, chỉ là cái mệnh kiếp, có thể né qua.
Bất quá Nam Cực Trường Sinh Đại Đế cũng không có giao tình gì với ta, vị Lục Tinh Quân thủ hạ của hắn ta cũng chưa từng thấy mặt. Lần này nếu tùy tiện đến cầu, cũng không hiểu có thuận lợi hay không.
Dạ Hoa vừa sắp xếp lại giấy tờ vừa nói " Ti Mệnh Tinh Quân kia là một kẻ rất có trách nhiệm, sổ mệnh cách trong tay hắn kia, cho dù là Thiên Quân cũng không thể ngó một cái được. Nàng muốn xuống tay ở chỗ hắn, chỉ sợ là không ăn thua."
Ta cau mày nhìn hắn đầy khổ sở.
Hắn dừng lại một chút, uống một ngụm trà, nói : " À, thật ra ta cũng có biện pháp, có điều ..."
Ta nhìn hắn thật tha thiết.
Hắn cười nói : " Nếu ta giúp nàng lấy được sổ mệnh cách của hắn, nàng phải đáp ứng với ta một việc...."
Ta đưa mắt nhìn hắn đầy cảnh giác.
Hắn vẫn ung dung khẽ nói :
" Bất quá là phong bế pháp lực của nàng trước khi nàng đi phàm giới, nàng nghĩ là ta định làm gì nàng chứ ? Sửa chữa mệnh cách vốn là một chuyện nghịch thiên, mặc dù Thiên Quân mắt nhắm mắt mở, nhưng nàng dùng bao nhiêu pháp lực, tất sẽ có từng đó pháp lực tương đương giáng trở lại lên người nàng, điểm ấy lẽ ra nàng phải hiểu rõ hơn ta nhiều chứ. Nàng tuy thuộc giai phẩm thượng thần, nhưng bị pháp lực giáng trở lại vài lần cũng thập phần nghiêm trọng. Vạn nhất lúc đó đến phiên ta kế vị Thiên Quân, nàng cũng phải kế vị ngôi Thiên hậu, thì phải biết làm thế nào ?"
Sau khi Thiên Đế kế vị, tất phải chịu tám mươi mốt đạo hoang hỏa, chín đạo thiên lôi, qua khỏi kiếp nạn này mới có thể đứng đầu bát hoang tứ hải, lệ thường là thế. . Nếu như lần này mà để pháp lực của bản thân giáng trở lại thì đúng là sẽ mất mạng. Ta cân nhắc lợi hại một phen, thấy hắn nói rất đúng, liền gật đầu đồng ý.
Đột nhiên một lúc sau ta mới ngớ người ra :
"Ngươi và ta chưa thành thân, nếu quả thật ngươi phải kế vị Thiên Quân, tất nhiên ta không phải kế vị cùng ngươi. Ta và ngươi chưa thành thân thì sao kế vị được ?"
Hắn buông chén trà, bình tĩnh nhìn ta, bỗng nhiên cười nói :
" Có phải nàng đang trách ta sao không sớm cầu hôn với nàng không ?"
Ta thấy hắn cười vậy cũng thấy chột dạ, vội vàng nói :
“Ta tuyệt đối đâu có ý đó... ha... ha... tuyệt đối không có ý đó”.
Dạ Hoa quả nhiên là ngày đi vạn dặm , làm việc rất năng suất hiệu quả, ngày hôm sau đã đem quyển sổ số mệnh của Ti Mệnh Tinh Quân đặt trước mặt ta.Trước kia hắn cứ nói sổ mệnh cách này quý giá thế này thế kia, ta vốn tưởng rằng mặt mũi của hắn có lớn tới đâu thì cũng chỉ lấy được bản sao thôi, ai ngờ hắn lại mang được hẳn bản gốc tới.
Khi Dạ Hoa đưa cho ta quyển sổ số mệnh, hắn thở dài một tiếng.
Đọc xong số mệnh của Nguyên Trinh, ta cũng phải thở than mấy tiếng.
Cái vận mệnh rắc rối mịt mù trắc trở và khó lường như thế này...kiếp này của vị tiểu đệ Nguyên Trinh cũng thật lắm ly kỳ.
Sổ mệnh cách viết, từ lúc sinh ra cho tới năm mười tám tuổi, Nguyên Trinh sống thật bình an. Số mệnh hắn thay đổi chính là vào ngày mùng sáu tháng một năm hắn được mười tám tuổi.
Ngày mùng một tháng sáu là ngày Vi Đà hộ pháp đản sinh, Hoàng đế du ngoạn trên sông Sấu Ngọc, mang cả văn võ bá quan, phi tần quý nhân và thái tử Nguyên Trinh đi theo. Đúng vào chính ngọ, đang ở giữa sông Sấu Ngọc, đột nhiên có một cái thuyền hoa lướt qua. Trên thuyền hoa có một mỹ nhân, eo lưng mềm mại, quạt xòe tròn che nữa mặt. Cảnh trí đang rất yên bình vui vẻ, trong không trung đột nhiên xuất hiện một con đại bàng rất lớn, móng vuốt đẩy mạnh một cái. Chiếc thuyền nhỏ lật ngang, mỹ nhân xòe quạt kia hoảng hồn rơi bùm xuống nước.
Tiểu đệ Nguyên Trinh kia từ nhỏ đã lớn lên ở đạo quán, tính tình hiền lành, liền nhảy xuống nước, vớt mỹ nhân này lên.
Chỉ trong nháy mắt, một bên là hoa trong gương, một bên là trăng nơi đáy nước, bốn mắt đã đắm đuối nhìn nhau. Có điều Nguyên Trinh nhìn thấy mỹ nhân này là mỹ nhân, đương nhiên những người khác cũng thấy đây là mỹ nhân, ví dụ như cha của hắn, đương triều hoàng đế. Hoàng đế vừa nhìn thấy vị mỹ nhân mới rơi xuống nước này, lập tức mang về cung, ha ... ha, lâm hạnh ( Cung nữ phi tần được vua cúa gọi đến giao hợp gọi là lâm hạnh ).
Tiểu đệ Nguyên Trinh đau khổ bi phẫn lại ấm ức, thầm than vắn thở dài suốt nửa tháng, tới ngày rằm tháng bảy cúng chúng sinh, xá tội vong nhân, tiểu đệ Nguyên Trinh uống hơi quá chén, không cẩn thận đã gian dâm với mỹ nhân được phong phi tử kia.
Coi như chuyện chưa làm được trên trời, giờ đã được viên mãn.
Tiểu đệ Nguyên Trinh là người vô cùng hiếu thuận, sau một đêm loan điên phượng đảo rất sung sướng, sáng hôm sau tỉnh dậy, thấy mình đã làm điều xằng bậy với vợ của cha thì quá sốc, lập tức đổ bệnh, chín tháng sau mới xuống giường được. Nhưng vì nghe thấy mỹ nhân kia sinh ra một đứa con trai, nghi ngờ đó là con của mình nên lại rụng rời chân tay mà đổ bệnh.
Mỹ nhân kia muốn chắp dây tình cũ với Nguyên Trinh, Nguyên Trinh ngày cũng như đêm lại ôm tâm trạng hổ thẹn với phụ thân, sự hổ thẹn này đã dập tắt tình cảm yêu đương, Nguyên Trinh đã tỉnh ngộ.
Mười năm sau, con trai của mỹ nhân đã khôn lớn. Hoàng đế bệnh nặng. Cho nên đứa con trai này lại tranh giành vương vị với Nguyên Trinh. Những rắc rối trong đó không cần phải bàn .Sau một hồi tranh đấu Nguyên Trinh ngày hôm nay đã không còn là Nguyên Trinh của hôm qua nữa, đứa con trai của mỹ nhân đã chết dưới lưỡi kiếm của Nguyên Trinh. Tin tức bay đến tẩm điện của mỹ nhân, nàng treo cổ tự vẫn, lúc lâm chung còn để lại phong thư, nói đứa con chết dưới kiếm của Nguyên Trinh chính là con ruột của y.
Nguyên Trinh đọc được bức thư này, vốn định tự tử, cũng bởi vì hoàng triều chỉ còn có một mình mình là nam đinh, đành phải chịu đựng đau khổ mà ngồi lên ngai rồng, lên ngôi xong, tại vị tới tận sáu mươi tuổi mới qua đời.
Có thể thấy, Nguyên Trinh từ khi cứu được mỹ nhân bị rơi xuống sông vào ngày sinh của hộ pháp Vi Đà kia thì bắt đầu nếm mùi đau khổ.... số phận cực kỳ bi thảm. Mười tám tuổi ưu sầu vì mình yêu nhầm phi tử của phụ thân, mười chín tuổi ưu sầu vì không biết đệ đệ của mình rốt cuộc là con của phụ thân hay con của mình. Ba mươi lăm tuổi là đau khổ nhất, vì quả thật phi tử của phụ thân sinh con cho mình, mà chính tay mình lại giết chết nó, trong một ngày vị mấy việc liền, cực kỳ hối hận. Kể từ đó, nỗi đau khổ cứ mai triền miên không dứt ...vị mỹ nhân rơi xuống nước này đích thực là kiếp nạn của Nguyên Trinh.
Ta xem kỹ càng từng tờ của sổ cách mệnh tới bảy tám lần, cảm thấy mỗi sự kiện đều được an bài cẩn thận, chỉ có cái cảnh con đại bàng lớn xuất hiện trên sông Sấu Ngọc kia. Phàm giới có con đại bàng lớn như vậy sao ?
Dạ Hoa nhìn nửa đám công văn vừa phê duyệt xong xếp ngay ngắn trên mặt bàn, thong thả uống một ngụm trà nói : "Con chim Đại Bàng kia là mượn từ chỗ của Phật Tổ ở cõi Tây Thiên ..."
Dừng lại một chút hắn lại thở dài rồi nói tiếp :
“Nghe nói nhị thúc Tang Tịch của ta trước đây có chút khúc mắc với Ti Mệnh Tinh Quân, Ti Mệnh lần này quả là trả đũa nặng quá”.
Ta thoáng run lên, không nghĩ tới Ti Mệnh Tinh Quân là một kẻ thù dai như vậy. Lần này hắn vất vả viết ra một vở kịch như thế này, không biết nếu ta trà trộn vào thay đổi một chút, hắn sẽ tính sổ với ta thế nào?
Dạ Hoa cầm lại cuốn sổ cách mệnh, khẽ liếc ta một cái nói :
" Nàng lo lắng gì chứ. Trước đây hắn còn thiếu ta một món nợ nhân tình"
Lần này hạ phàm giới là để làm việc chính sự, đương nhiên không mang theo cục bột nhỏ được. Nó giận dỗi hai ba ngày liền, vẫn còn chưa yên.
Đến lúc xuất môn, ta cực kỳ thận trọng mà cân nhắc hồi lâu, mới thấy rằng, lần này giúp Nguyên Trinh tị kiếp, chỉ cần khuyên bảo hắn đúng mùng một tháng sáu cáo ốm không lên thuyền du ngoạn là xong việc, không cần dùng tới phép thuật gì cả. Nếu lỡ gặp phải tình huống gì nguy kịch, thì cố trốn khỏi. Nếu né hai ba lần không được, thì cũng không đến nỗi nguy hiểm bằng cái vụ bị pháp thuật giáng trở lại. Giữ nguyên pháp lực xuống phàm giới, vạn nhất không cẩn thận vô ý dùng tới phép thuật, đến lúc bị giáng trở lại thì cực kỳ không hay. Vì thế liền theo đề nghị của Dạ Hoa, nhờ hắn phong bế tiên thuật lại.
Xuống tới phàm giới, đã thấy vị tiểu tiên nga do Tang Tịch an trí ở bên người Nguyên Trinh tới đón ta. Muốn làm vị sư phụ thứ hai của Nguyên Trinh, đương nhiên phải qua cửa mẫu thân của hắn một cách thuận lợi đã.
Vị tiểu tiên nga của Bắc Hải chăm sóc Nguyên Trinh cực kỳ cẩn thận, cố nhiên cũng bởi cái mệnh cách này, cho nên mẫu thân của Nguyên Trinh rất coi trọng vị tiên nga này, lời nói cử chỉ đều tỏ ý tôn sùng,hiển nhiên đã coi nàng là một vị cao nhân. Tiểu tiên nga dẫn ta tới trước mặt mẫu thân của Nguyên Trinh, phất nhẹ cây phất trần một cái nói
" Bần đạo và Nguyên Trinh điện hạ trần duyên đã tận, cứ như vậy mạo muội rời đi cũng không tốt, may mà sư tỷ đồng môn của bần đạo vô tình vân du qua nơi đây, nhìn thấy khung cảnh này đã vừa ý, bần đạo liền nhờ cậy sư tỷ thay bần đạo đến trông coi điện hạ. Sư tỷ mấy trăm năm không ra khỏi sư môn, lần này có thể có một đoạn duyên phận thầy trò với Nguyên Trinh điện đạ, cũng coi như điện hạ có phúc..."
Nàng nhiệt liệt tiến cử ta như thế, mẫu phân của Nguyên Trinh cực kỳ động tâm, ngay buổi chiều hôm đó liền triệu Nguyên Trinh đến.
Dù sao cũng là thần tiên chuyển thế, mặc dù đã thành phàm nhân, Nguyên Trinh này cũng có vài phần thần khí. Bất quá chỉ vừa mười tám tuổi, mà cũng đã thấy chín chắn...thoát tục .
Mặc dù tại Côn Luân thu đệ tử không có quy củ gì, nhưng từ trước đến nay toàn những kẻ có tài mạo song toàn .Tiểu đệ Nguyên Trinh này tài thì ta chưa biết, nhưng tướng mạo thì rất khôi ngô, về mặt này coi như cũng không đến nỗi làm mất thể diện núi Côn Luân nhà ta.
Hắn ôn hòa chắp tay, còn chưa hành lễ bái sư đã gọi trước một tiếng “sư phụ”.
Ta xem xét hắn kỹ càng một hồi lâu, rồi mới cực kỳ vừa lòng gật đầu nói :
" Xem ra cũng có căn cốt, có thể làm đệ tử của ta"
Mẫu thân của Nguyên Trinh cực kỳ vui mừng.
Ta đi theo Nguyên Trinh trở về Đông cung của hắn, vị thái giám quản sự liền sắp xếp cho ta một nơi thanh tịnh, xem ra ta đã thành công trong việc trà trộn vào vở kịch do vị Ti Mệnh Tinh Quân trên chín tầng trời kia sắp xếp.
Ngày hôm sau nghe mấy thị nữ trong điện của Nguyên Trinh kháo nhau, rằng sáng sớm hôm qua hoàng đế nghe nói đạo cô bên cạnh thái tử cuối cùng đã rời đi, mặt rồng hớn hở, buổi chiều lại nghe nói đạo cô trước rời đi lại có đạo cô khác thay thế, mặt rồng hầm hầm, giận suốt buổi sáng, buổi chầu sớm nay còn trút giận lên đầu mấy vị đại nhân.
Vị hoàng đế này nổi giận cũng thật hợp lý. Số mệnh của hắn là chăn đơn áo bạc, cố gắng mãi, cho tới nay cũng chỉ có một con trai là Nguyên Trinh. Đứa con này của hắn vốn phải là rường cột lương đống của nước nhà, tự nhiên từ trên trời rơi xuống một vị đạo cô muốn dạy con hắn trở thành một vị đạo sĩ, đổi lại là ta, ta cũng muốn nổi giận. Tuy là ta với vị tiểu tiên nga ở Bắc Hải kia cũng không hướng Nguyên Trinh theo con đường tu tiên, nhưng hắn nguyên bản vốn là một vị thần tiên đầu thai xuống trần, nên cũng không cần phải tu hành gì cả.
Cũng bởi vì hoàng đế hiểu lầm sứ mệnh của ta như vậy, nên chẳng buồn gọi ta tới trình diện, vì thế ta đã vào cung bảy, tám ngày mà vẫn chưa được yết kiến hoàng đế.
Nguyên Trinh tiểu đệ cũng ham học hỏi, chắc là y nghĩ không thể nuôi không ta, nên ngày ngày đều mang pháp thư đến tra tấn ta, xin ta giải đáp một số nan đề.Những sách vở bàn về những đạo lý huyền diệu này là thứ khiến ta đau đầu nhất, ta tự cảm thấy mỗi lần nhìn thấy , đều làm ta giảm mất ba năm tu vi.
Lúc đó cách ngày mùng một tháng sáu chỉ còn tháng rưỡi.
Ở cùng với Nguyên Trinh mấy ngày, ta cũng hiểu rõ được một điều. Nguyên Trinh tiểu đệ này thoạt nhìn ngoan ngoãn nghe lời, nhưng cũng là một vị thiếu niên khá bướng bỉnh, ví dụ như ngươi kêu hắn đi hướng đông, mặc dù hắn đi hướng đông, nhưng thừa dịp ngươi không chú ý, liền lập tức rẽ sang hướng Tây. Ví dụ như ngày mùng sáu tháng một, nếu ta đi thẳng vào vấn đề mà khuyên hắn không nên du ngoạn trên sông Sấu Ngọc, nhất định hắn sẽ hỏi ta vì sao không thể đi, vô luận ta tìm ra bất kỳ nguyên nhân nào để giải thích qua loa, thể nào hắn cũng sinh ra hiếu kỳ, không cho đi tất sẽ lén đi xem rốt cuộc là nguyên nhân gì. Có thể nói, trên đời này, việc không tự tìm đến người, mà do con người tự mua dây buộc mình. Ta nghĩ một hồi lâu, đều cảm thấy phương pháp đi thẳng vào vấn đề này không ổn chút nào. Cái vấn đề lần này của Nguyên Trinh, cần phải tính toán cẩn thận một chút.
Để tìm ra một phương thức tối ưu, tuy ta không có đại tài như Ti Mệnh Tinh Quân, nhưng cũng nêu ra được một số vấn đề.
Giả sử, lúc vị mỹ nhân tai họa của Nguyên Trinh kia rơi xuống nước, ta giành nhảy xuống nước cứu nàng trước ...? Không được... nhỡ mệnh kiếp thay đổi, mỹ nhân yêu người anh hùng cứu nàng, rồi chuyển sang yêu ta, thì biết làm thế nào? Không được, không được.
Giả sử, tìm thêm mấy cô nương nữa, đợi khi vị mỹ nhân kia xuất hiện, an bài các nàng cũng ngồi thuyền hoa đi theo thuyền rồng, đến lúc đó từ bốn phương tám hướng cùng nhảy xuống nước, thử xem Nguyên Trinh làm cách nào cứu được cái vị mỹ nhân trong mệnh cách này ..?
Nhưng vạn nhất Nguyên Trinh cũng cứu được một người, mặc dù không phải cái vị cô nương trong số phận, nhưng vận mệnh của số phận lại chuyển tới trên người vị cô nương vừa được cứu lên này, thì biết làm thế nào cho phải. Không được ... không được.
Ta suốt ngày trầm tư suy nghĩ, bất thần nhìn sang cái gương, cảm thấy dáng vẻ của mình thập phần sâu xa khó hiểu.
Chớp mắt đã thấy đến ngày mùng 1 tháng 5.
Đêm ngày mùng 1 tháng 5, ta vẫn như mọi khi ngồi chong đèn vất vả suy nghĩ. Nghĩ tới canh hai, cảm thấy đã tới lúc đi ngủ, liền mở mắt ra đi thổi tắt đèn. Vừa mở mắt, đã thấy Dạ Hoa lẽ ra đang phải ở Thanh Khâu, bưng một ly trà ngồi đối diện ta, nghiêm trang nhìn ta.
Ta do dự hồi lâu, liền nghĩ là mình đang ngủ, là đang nằm mơ.
Hắn nhấp một ngụm trà, mỉm cười nói:
“Thiển Thiển, mấy ngày không gặp, ta nhớ nàng biết bao, nàng có nhớ ta không?”.
Ta lảo đảo một cái, liền ngã nhào từ trên ghế xuống đất.
Hắn chống tay vào má kinh ngạc nói
" Nàng vui mừng phát điên sao ?"
Ta không nói năng gì, đứng dậy đi lên giường ngủ.
Dạ Hoa đưa tay ra ngăn ta lại, cười nói:
“Nàng đừng vội ngủ, lần này ta đến để nói cho nàng biết một chuyện lớn, nàng có biết người cha phàm trần của Nguyên Trinh ở kiếp này, là ai thác sinh không?”.
Ta rất buồn ngủ, bèn lười nhác đáp:
“Là ai thác sinh? Miễn không phải Thiên đế ông nội ngươi thác sinh là được”.
Hắn quay người, ngồi lên mép giường ngăn ta lại, rồi nằm ườn ra, nhân tiện còn vỗ vỗ vào chỗ bên cạnh, ta suy nghĩ giây lát, rồi cũng ngồi xuống.
Hắn lại tiện tay với một tách trà trên bàn đưa cho ta:
“Tỉnh táo lại đi, tuy không đến nỗi là ông nội ta, nhưng cũng không kém đâu, không chừng còn là người quen của nàng”.
Ta chăm chú lắng nghe.
Hắn chậm rãi nói " Là Thiếu Dương Quân ở Đông Hoa Tử Phủ"
Ngụm trà trong miệng ta lập tức phun qua lỗ mũi.
Khụ... khụ... khụ... phụ thân kiếp này của Nguyên Trinh, lại đúng là Đông Hoa Đế Quân.
Đúng là người quen thật.
Đối với vị Đế Quân này, bản thượng thần đúng là nghe sấm quen tai, quen tai vô cùng.
Hồng hồ ly Phượng Cửu đã yêu đơn phương Đông Hoa Đế Quân suốt hơn hai nghìn năm, mỗi lần uống say lại lảm nhảm bên tai ta Đông Hoa thế này Đông Hoa thế kia, đến tận bây giờ ta không cần dùng não suy nghĩ cũng có thể kể vanh vách những chuyện liên quan đến y như thể đếm châu báu trong nhà. Nhưng đứa con gái duy nhất của Bạch Dịch – nhị ca của ta, đứa cháu gái duy nhất của ta Phượng Cửu, lần nào cũng vì Đông Hoa này mà uống say mèm. Tiếc thay cho rượu ngon của Chiết Nhan đều được đem cho nó giải sầu.
Vị Đông Hoa Đế Quân là này là chúa của muôn thần, địa vị trong Thiên tộc chỉ kém mỗi Thiên Quân, chủ yếu quản lý tiên tịch. Yêu tinh, người phàm hễ mà thành tiên, đều phải được một tiếng của y. Đám thần tiên từ thượng tiên trở xuống muốn thăng phẩm trật cũng phải thăm hỏi qua vị Đế Quân này.
Đông Hoa Đế Quân là một vị tiên ưa thanh tĩnh không thích tranh cầu, sống cực kỳ lạnh lùng ngay thẳng. Phụ thân ta vốn là kẻ không khen ai bao giờ, mà ta cũng từng nghe cha ta nói một câu
" Trong tứ hải bát hoang này có rất nhiều thần tiên, nhưng không ai có thể sánh nổi với Đông Hoa."
Phàm giới từng có một thi nhân rất nổi danh được nhiều người biết đến, có lần được may mắn thấy Đông Hoa Đế Quân xuất hành, bèn làm thơ ca tụng Đông Hoa, trong đó có mấy câu giờ ta vẫn còn nhớ, thơ rằng:
"Thôn tương xuất hề đông phương
chiếu ngô hạm hề phù tang
Phủ dư mã hề an khu
dạ kiểu kiểu hề ký minh
Giá long chu hề thừa lôi,
tái vân kỳ hề ủy xà。
Trường thái tức hề tương thượng
tâm đê hề cố hoài
Khương thanh sắc hề ngu nhân
quan giả hề vong quy.''
Tạm dịch
“Ánh mặt trời ấm áp sắp ló ra ở phương đông
Chiếu trên lan can bằng gỗ dâu của ta.
Chú ngựa ta cưỡi chầm chậm thả bước
Đêm đen đã sáng bạch rồi.
Ngồi trên thuyền rồng,
Cưỡi tiếng sấm, bay vào giữa chỗ cờ mây phần phật.
Thở dài một tiếng mà bay lên trời cao,
Âu lo quẩn quanh chẳng nỡ rời nơi ở,
Vầng sáng mặt trời thực làm lay động lòng người,
Người ngắm ngây ngất quên cả đường về ”.
Bài thơ này miêu tả Đông Hoa cực kỳ hoa lệ, đại để là do phàm nhân gặp thần tiên đều cách một lần kim quang, chứ vị Đông Hoa Đế Quân này cũng cực kỳ hài hòa giản dị.
Phượng Cửu lúc còn là một tiểu hồ ly, tiên thuật không tinh, gan lại lớn, thường xuyên chạy trốn khỏi động phủ của Nhị ca đi chơi. Có một lần ra khỏi phủ gặp một con hổ tinh, suýt nữa chết trong tay hổ tinh, may được Đông Hoa Đế Quân cứu mạng. Đó là nguyên nhân chính.
Sau này Phượng Cửu dần dần trưởng thành, tình cảm với Đông Hoa càng ngày càng sâu đậm, thể hiện cũng càng rõ ràng hơn. Còn hạ mình làm tiểu tiên tỳ trong phủ của Đông Hoa Đế Quân suốt mấy trăm năm. Đông Hoa vẫn lạnh lùng, còn Phượng Cửu lại càng đau lòng, khoảng hơn chục năm trước mới bắt đầu dứt tình với Đông Hoa mà thôi.
Ta rất ngạc nhiên, Đông Hoa Đế Quân uy vũ chẳng sợ, phú quý chẳng ham, cương trực không theo, nữ sắc chẳng màng này sao lại phạm phải tội gì đến nỗi bị đày xuống hạ giới..?
Dạ Hoa kéo vạt áo ở bên cạnh giường lên, cười nói
" Không phải Thiên Quân bắt Đông Hoa Đế Quân hạ phàm, mà do ông ấy tự muốn hạ phàm, ông ấy nói muốn trở lại hạ giới để cẩn thận nếm trải sinh niệm tật bệnh, oán hận, yêu đương biệt ly, nếm trải đủ sáu khổ của đời người. Cho nên ta lén tới một chuyến, để cảnh tỉnh nàng một chút, nàng có thay đổi số mệnh của Nguyên Trinh, cũng ngàn vạn lần không được động tới Đông Hoa Đế Quân.
Dạ Hoa đã nói như vậy, làm trong lòng ta vừa buồn vừa vui. Vui mừng chính là, thương hải tang điền bao nhiêu năm như vậy, mà Đông Hoa Đế Quân vẫn là một vị thần tiên chính trực cao ngạo,. Buồn rầu là bởi, không biết có thể thuận lợi che chở Nguyên Trinh vượt qua khỏi cái kiếp nạn mỹ nhân này, mà không ảnh hưởng tới nghiệt số đào hoa của hắn hay không, tính ra cũng thật khó lắm thay.
Dường như bên ngoài đang nổi gió to, gió thổi rào rào qua song cửa, ta buồn bã đứng dậy đi đóng cửa sổ, quay trở lại bên giường, Dạ Hoa đã cởi áo khoác chui vào chăn.
Ta trợn mắt há mồm nhìn hắn.
Hắn lại đập đập lên giường, quay đầu lại hỏi ta:
“Nàng ngủ bên trong hay ngủ bên ngoài?”.
Ta nhìn giường rồi lại nhìn xuống đất, thành thực đáp:
“Ta nên ngủ đất thôi”.
Hắn khẽ nói:
“Nếu như ta có ý muốn làm gì nàng, cho dù nàng nằm giường hay nằm đất thì kết quả vẫn vậy thôi. Nếu như nàng còn pháp lực thì liều mạng đánh với ta một trận, đại khái cũng có thể “lưỡng bại câu thương”, hầy, nhưng pháp lực của nàng chẳng phải đã bị ta đóng kín rồi sao? Thứ lỗi cho ta đoán bậy, Thiển Thiển nàng làm như vậy chính là “muốn ăn gắp bỏ cho người” đấy.
Ta lau mồ hôi đang lấm tấm trên trán, giở chăn với vẻ cực kỳ thân mật:
“Dạ Hoa Quân nói gì thế, chỉ là ta sợ chiếc giường này nhỏ quá làm phiền đến ngài thôi, ha ha… mời ngài lên trước, mời ngài lên trước, ta quen nằm ngoài rồi”.
Hắn nửa cười nửa không, liếc ta một cái:
“Vậy phiền nàng tắt đèn nhé”.
Vì thế, ta và Dạ Hoa kẻ nằm trong người nằm ngoài cũng ngủ ngon một đêm.
Khu nhà mà ta đang ở gọi là Tử Trúc Uyển, sở dĩ được đặt tên như vậy là vì trong ngoài khu nhà đều trồng đầy trúc. Ngày hè mát mẻ, đêm hè lại càng mát mẻ hơn. Chỉ một chiếc giường đơn chăn mỏng, ta và Dạ Hoa không chỉ cùng chung giường chung gối mà còn phải đắp cùng chăn. Ta nằm trên mép giường, xoay lưng lại với hắn, chân tay đều thò ra ngoài chăn, lại chẳng có tiên khí hộ thân, nên bị lạnh đến mức ho khụ khụ.
Dạ Hoa thở rất sâu, có lẽ đã say ngủ, trên người còn vương hương hoa đào thoang thoảng. Cảnh này tình này đúng thực gay go khôn xiết, ta trằn trọc bên mép giường, lần đầu tiên thấy đêm dài dằng dặc như thế này.
Dạ Hoa trở mình. Ta vội vàng lăn lại sát mép giường.
Sau lưng, Dạ Hoa cất tiếng hỏi:
“Nàng có muốn ta ôm nàng ngủ không?”.
Ta đờ người ra trong giây lát.
Hắn không nói gì, lại trở mình, ta lại dịch qua mép giường theo phản xạ có điều kiện.
“Kịch” một tiếng, đã bị rơi xuống gầm giường rồi.
Hắn cười “phì” thành tiếng:
“Nhìn xem, vừa nãy ta còn nghĩ, nếu như ta không ôm nàng, đêm nay nàng rơi khỏi giường lúc nào không biết, quả nhiên là vậy”.
Ta ủ rũ nói:
“Là chiếc giường này quá nhỏ, giường quá nhỏ”.
Hắn bế phốc ta lên giường, đẩy vào bên trong:
“Đúng thế, hai chúng ta nằm thẳng, ở giữa lại chỉ đủ cho ba, bốn người nằm, chiếc giường này quả thực quá nhỏ”.
Ta đành cười khan hai tiếng.
Vì nằm bên trong nên thành thế dễ công khó thủ, ta trằn trọc không yên, còn Dạ Hoa thì dựa ta sát sàn sạt, mùi hoa đào từng trận từng trận phả tới, đêm nay bản thượng thần đúng là chịu khổ hình dưới mười tám tầng địa ngục của U Minh Ty đây mà.
Ta đương sầu não muốn chết thì Dạ Hoa đột nhiên quay người nhìn thẳng vào ta.
Ta kinh ngạc nhìn hắn.
Hắn thờ ơ nói:
“Nhớ ra một chuyện”.
Ta nín thở.
Hắn nói:
“Thiển Thiển, nàng có biết Tư Âm Thần Quân không?”.
Ta ngẩn ra, kéo chăn lên:
“Haiz.., đệ tử thứ mười bảy của thượng thần Mặc Uyên núi Côn Luân, có nghe nói qua, nhưng chưa có duyên hội ngộ. Bảy vạn năm trước sau loạn Quỷ tộc, nghe nói đã cùng thượng thần Mặc Uyên quy ẩn”.
Dạ Hoa thở dài:
“Ta cứ ngỡ nàng biết nhiều hơn thế”.
Ta ngáp một cái:
“Chẳng lẽ có ẩn tình chi?”.
Hắn đáp:
“Loạn Quỷ tộc diễn ra, khi đó Thiên Quân vẫn còn là thái tử, khi nhỏ ta thường nghe Thiên Quân nói, ta có thần thái giống với thượng thần Mặc Uyên kia”.
Ta cũng thầm tán thành, gật đầu một cái, không chỉ là thần thái giống, mà hình dáng cũng giống.
Hắn tiếp tục kể:
“Tuy trong sử sách không ghi chép, nhưng theo lời của Thiên Quân, trong đại loạn Quỷ tộc năm đó, thượng thần Mặc Uyên đã tan thành tro bụi, mãi mãi không thể cùng thượng thần Tư Âm quy ẩn. Khi ấy, lão Thiên Quân sai mười tám thượng tiên đến núi Côn Luân lo liệu hậu sự cho thượng thần Mặc Uyên, nhưng bị Tư Âm Thần Quân cầm quạt thổi bay đi mất, mà sau đó đại đệ tử núi Côn Luân có bẩm báo lên trên, rằng Tư Âm Thần Quân cùng tiên thể của thượng thần Mặc Uyên biến mất”.
Ta làm bộ kinh ngạc, kêu lên:
“Hóa ra là vậy”.
Mà trong lòng đau đớn trùng trùng. Hắn gật gật đầu:
“Bảy vạn năm qua chưa từng tìm thấy tung tích của Tư Âm Thần Quân, gần đây, nghe nói Quỷ Quân Ly Kính của Quỷ tộc lại sai thuộc hạ đi tìm vị thần quân này. Hôm qua một vị Khôi tinh dưới trướng dâng lên ta một bức họa Tư Âm Thần Quân, nghe nói do chính tay Quỷ Quân Ly Kính vẽ”.
Tim ta đập thình thịch.
Quả nhiên hắn nói:
“Thiển Thiển, vừa mới nhìn, ta còn tưởng đó là nàng giả nam”.
Ta cười ha ha:
“Hóa ra là vậy. Nếu thế thì trên đời này có hai người giống ta như tạc. Tuy vị Tư Âm Thần Quân này ta không quen, nhưng vương hậu mà Quỷ Quân Ly Kính cưới năm đó cũng có chút máu mủ tình thân với nhà họ Bạch ta. Vương hậu của hắn chính là tiểu muội muội của đại tẩu ta, ngươi có thể gặp xem, người đó đúng là giống hệt ta”.
Hắn trầm ngâm giây lát, chậm rãi nói:
“Ô? Hóa ra là vậy, phải gặp mới được”.
Ta “ừ” một tiếng.
Hắn cười:
“Hình như ta nghe thấy nàng đang nghiến răng? Muội muội của đại tẩu nàng dù có giống nàng, nhưng dứt khoát cũng chẳng thế có được thần thái phong vận của nàng, đúng không?”.
Ta ngẩng đầu nhìn đình màn, ngáp một cái, không đáp lại lời hắn. Năm đó, là ta không có được thần thái phong vận của nàng ta.
Dạ Hoa thiếp đi rất nhanh, ước chừng chỉ bằng khoảng thời gian nhấp nửa chén trà đã không thấy tiếng người. Hắn được dạy dỗ rất tử tế về phép tắc khi ngủ, không ngáy cũng không nghiến răng, chân tay cũng không quờ quạng. Ta khổ sở chống chọi được hai canh giờ, cuối cùng sau nửa đêm cũng mơ màng ngủ. Trong lúc nửa tỉnh nửa mê, đột nhiên mông lung nhớ ra một chuyện gì đó rất quan trọng, đến khi nghĩ kỹ lại, thì thần trí đã không được tỉnh táo nữa rồi.
Đêm đó, dường như có đôi bàn tay, lành lạnh, dịu dàng ve vuốt mắt ta.