Chương 2: Động phòng
Hôn sự của nàng, dù sao cũng là trò cười cho tất cả mọi người trong kinh thành.
Họ bái đường giống người bình thường sau đó nàng cũng được bà mối dìu vào động phòng, ngồi ở đầu giường chờ phu quân của nàng đến vén khăn voan.
Trong phòng rất yên tĩnh, gần như có thể nghe được cả tiếng hô hấp nhè nhẹ của chính mình, thỉnh thoảng cũng nghe được tiếng ồn ào từ đại sảnh bên kia truyền đến.
Vốn dĩ bà mối sẽ nói chuyện cùng tân nương tử như chúc phúc, giải sầu …… Nhưng, đối với một cô gái gả cho thái giám thì nói gì cũng là châm chọc, bà mối biết rõ điểm ấy cho nên đứng ở đầu giường không nói một câu.
Cầu Mộ Quân muốn nói cho các nàng, thật ra nàng cũng không để ý. Nếu không có Thương hảicủa nàng, không có Vu sơn của nàng, nước kia, mây kia đều giống nhau cả thôi. (Thương Hải, Vu Sơn lấy trong câu: ‘Tằng kinh thương hải nan vi thủy,Trừ khước Vu Sơn bất thị vân’ bài Ly Tư của tác giả: Nguyên Chẩn )
Gả cho vương tôn công tử hay gả cho thái giám tổng quản trong cung, chỉ cần nàng không để ý thì cũng chẳng có gì khác biệt quá lớn.
Tiếng huyên náo bên ngoài dần dần nhỏ đi, sau đó hoàn toàn yên tĩnh
Một lúc lâu sau, nghe được tiếng bước chân bên ngoài, tất cả nha hoàn trong phòng đều cúi đầu quỳ gối bên cửa, cẩn thận sợ hãi như thường dân nhìn thấy thiên tử, tất cung tất kính.
Tự nhận là lạnh nhạt như nàng nghe được tiếng bước chân kia cũng không kìm chế được mà túm chặt cổ tay áo.
Chỉ mình Đoàn Chính Trung đi đến, không có người trêu chọc tân lang tân nương, cũng không có hạ nhân đi theo.
Bà mối nhìn thấy hắn liền rụt lại theo bản năng đứng qua một bên. Giây phút đó, mọi người đều thương cảm với tân nương. Người khác có thể cúi đầu, cố gắng đứng cách xa ra, nhưng nàng lại phải chờ hắn đến vén khăn voan.
“Tất cả đi ra ngoài đi.” Hắn ra lệnh.
Trong lòng bà mối cùng nha hoàn thoải mái mà không dám thể hiện ra ngoài, cúi đầu đồng thanh “Dạ, đại nhân.” Sau đó lục tục rời khỏi khỏng.
Nghe thấy tiếng đóng cửa, Cầu Mộ Quân không khỏi khẽ run lên.
Cái này là do lời đồn đại về hắn…… Tuy nàng biết lời đồn đại không thể tin, nhưng dù sao cũng đã lỡ nghe mất rồi.
Tự an ủi mình không phải sợ, không sao đâu, nhưng lại cảm thấy tim mình dần dần đập nhanh hơn. Đôi giày màu đen đến gần một bước, tim của nàng đập nhanh thêm một nhịp. Đôi giày càng lúc càng gần, cuối cùng đứng ở bên chân nàng, Cầu Mộ Quân như ngừng thở.
Đoàn Chính Trung chậm rãi nâng khăn voan lên, khi khuôn mặt Cầu Mộ Quân hoàn toàn hiện ra trước mắt, đột nhiên khóe mắt hắn hiện lên ý châm chọc, ném khăn voan đi.
Cầu Mộ Quân kinh ngạc.
Một bàn tay Đoàn Chính Trung nắm cằm nàng nâng lên, tỉ mỉ quan sát.
Lúc này, Cầu Mộ Quân lần đầu tiên cũng có thể nhìn kĩ hắn
Khuôn mặt tuấn tú, nhưng…… khi nhìn thấy hắn nàng hoàn toàn không thể nghĩ đến chuyện hắn đẹp thế nào mà chỉ thấy sợ hãi, chỉ muốn gạt tay hắn ra, lùi vào góc giường
Nhưng…… Nàng không thể làm vậy.
Hắn nhìn nàng rất lâu giống như đang nhìn mĩ vị, sau đó khóe miệng từ từ nhếch lên, nở nụ cười quỷ dị, nói:“Thật đúng là mỹ nhân.”
Ngón tay cái xoa đôi môi đỏ mọng của nàng, sau đó chậm rãi dùng sức, dùng sức xoa đôi môi mềm mại kia, đem son trên môi lau ra xung quanh.
“A……” Cầu Mộ Quân bị hắn bóp đến phát đau, cảm thấy có chút nhục nhã nhưng không dám phản kháng.
Cuối cùng hắn cũng buông môi của nàng ra, khẽ mỉm cười nhìn nàng lùi về phía sau. Sau đó hắn bưng một chén rượu trên bàn lên, gập khuỷu tay đưa rượu tới gần bên môi.
Thấy hắn không uống cũng không nhúc nhích, Cầu Mộ Quân nhớ ra kia hẳn là rượu giao bôi. Sau khi nhìn hắn một cái nàng đứng dậy xuống giường tự mình bưng lên chén rượu vòng qua tay hắn, cố gắng nuốt rượu vào trong bụng. Hương vị cay nồng kia làm cho nàng khó chịu nhưng cũng chỉ hơi nhíu mày.
Hắn nhìn miệng nàng, môi nhếch lên, cầm lấy bình rượu trên bàn lại rót một ly đưa cho nàng.
Cầu Mộ Quân nhận chén rượu, dưới cái nhìn chăm chú của hắn không có lựa chọn nào khác đành uống tiếp.
Đoàn Chính Trung lại lấy chén rượu trong tay nàng rót tiếp một ly, sau đó đưa đến bên môi nàng. Cầu Mộ Quân hít vào một hơi, hé mở đôi môi đỏ mọng ra.
Đoàn Chính Trung nghiêng chén rượu, nhanh chóng đổ rượu xuống. Cầu Mộ Quân bị sặc lập tức né tránh chén rượu, ho không ngừng.
Đoàn Chính Trung nhìn bộ dáng của nàng, bật cười ha hả.
Cầu Mộ Quân ấn ngực, hơi ngẩng đầu nhìn hắn, bắt đầu hiểu được sự cổ quái và đáng sợ của hắn.
“Thay quần áo.” Đoàn Chính Trung giống như chơi đùa xong trò ép rượu, buông chén rượu, mở hai tay ra.
Cầu Mộ Quân chầm chậm đi đến trước mặt hắn ngồi xổm xuống, có chút run rẩy vươn tay cởi đai lưng của hắn.
Nàng vẫn cố gắng hô hấp bình thường, biết tim mình đang đập rất nhanh nhưng vẫn phải giả vờ bình tĩnh trước mặt hắn. Nhưng khuôn mặt khi hồng khi trắng, cùng đôi tay và thân thể không ngừng run rẩy đã tiết lộ cảm xúc thực sự trong đáy lòng nàng.
Mà Đoàn Chính Trung dường như rất thưởng thức cảm xúc này.
Quần áo hắn từng món từng món được cởi xuống. Đến cuối cùng chỉ còn quần áo trong.
Hắn vẫn đứng im không nhúc nhích.
Cầu Mộ Quân nhắm mắt cố lấy dũng khí đứng lên chạm vào vạt áo trong của hắn, cố gắng không chạm vào thân thể hắn, cởi từ trên vai xuống.
Muốn cầm quần áo từ phía sau, nàng phải đứng sát vào hắn. Nàng ngửi thấy mùi hương nào đó trên người hắn, đó là mùi hoa…… đầu óc đang hỗn loạn cho nên dù đã cố hết sức nàng cũng không nhớ nổi mùi hoa quen thuộc này là mùi hoa gì.
Tuy là thái giám nhưng thân thể hắn rất cường tráng.
Cầu Mộ Quân ngừng tay nhưng Đoàn Chính Trung vẫn không nhúc nhích. Hắn còn đang chờ nàng tiếp tục cởi quần áo cho hắn, nói cách khác…… Nàng phải cởi cả quần hắn?
Cầu Mộ Quân ngừng tay nhưng Đoàn Chính Trung vẫn không nhúc nhích. Nói cách khác hắn còn chờ nàng cởi quần áo hắn, nói cách khác…… Nàng phải cởi cả quần hắn?
Cầu Mộ Quân ngẩng đầu, phát hiện hắn đang nhìn nàng. Nàng cúi đầu, ngồi xổm xuống.
Tay run run đưa đến lưng quần hắn, nhưng cố gắng thế nào tay cũng không động đậy nổi.
Đoàn Chính Trung nhìn bộ dáng sợ hãi của nàng, bỗng nhiên cười ha hả, đẩy nàng ngã xuống đất.
Sau đó hắn đi thẳng đến bên giường ngồi xuống, cười cợt nhìn Cầu Mộ Quân.
Nhìn ánh mắt đó của hắn nàng chỉ muốn lùi ra sau, nhưng nàng tự thủ với mình rằng không có gì phải sợ, không phải sợ.
“Thất thần làm cái gì, cởi quần áo!” Đoàn Chính Trung đột nhiên quát.
Cầu Mộ Quân run bắn lên, lùi về đằng sau.
“Sao nào? Còn muốn ta tìm người đến giúp cô sao?”
“Không…… Không cần.” Cầu Mộ Quân vội nói.
“Đứng lên, đến đây!” Đoàn Chính Trung nói.
Cầu Mộ Quân chậm rãi đứng lên đi đến trước mặt hắn, bắt đầu cởi quần áo.
Mặc dù nàng cúi đầu những vẫn cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của hắn. Nàng đã sớm chuẩn bị tốt vì nghe nói thái giám đối xử với nữ nhân rất đáng sợ. Nhưng nàng vẫn sợ đến phát run, còn sợ hơn khi phải đối mặt với một nam nhân thực sự.
Nàng mới cởi giá y đỏ thẫm ra thì Đoàn Chính Trung bỗng đưa một chân tới, mỉm cười, dùng bàn chân cọ vào nơi bộ ngực mềm mại của nàng.
“Á...!”
Cầu Mộ Quân sợ hãi hét lên một tiếng, lùi về phía sau một bước.
Sắc mặt Đoàn Chính Trung đột nhiên thay đổi, hắn đá nàng một phát, sau đó từ trên giường đi xuống hung tợn nắm một bên ngực mềm mại của nàng nói:“Gả cho ta không phải là để cho ta chơi đùa sao... Này thì trốn... Này thì trốn...!” Nói xong, tay kia liền xé quần áo của nàng .
“A……” Cầu Mộ Quân nhịn không được khóc òa lên, né tránh tay hắn, né tránh hắn dâm loạn.
Đoàn Chính Trung ngừng lại, một tay nâng mặt của nàng lên không đành lòng nói:“A, khóc rồi sao... tiểu nương tử của ta khóc rồi.”
Sau đó hắn lại đứng lên, nhìn nàng nói:“Được rồi, lên giường ngủ đi.”
Cầu Mộ Quân lùi ra sau vài bước, đôi mắt ngập nước sợ hãi nhìn hắn.
Hắn lại trừng mắt nói:“Sao nào? Không nghe lời sao? Lên giường đi!”
Cầu Mộ Quân vội vàng đứng dậy đi đến bên giường, quay đầu nhìn hắn một cái sau đó đi lên giường, lùi vào trong góc.
Đoàn Chính Trung chậm rãi đi tới, thổi tắt nến.
Theo ánh sáng mờ nhạt, Cầu Mộ Quân nhìn hắn ngồi trên giường sau đó nằm xuống ngủ ở phía ngoài.
Đợi thêm một lát thấy hắn không có động tĩnh Cầu Mộ Quân mới từ từ nằm xuống, cách hắn một khoảng thật xa.
Nhưng nàng không tài nào ngủ được.
Lời đồn đãi bên ngoài tuyệt đối không phải giả.
Đại thái giám tổng quản này quả là kẻ đáng sợ.
Tương lai của nàng thực mù mịt.
Một đêm thức trắng, cho nên khi Đoàn Chính Trung tỉnh lại nàng cũng lập tức đứng dậy. Sau đó khiếp sợ giúp hắn mặc quần áo.
Mặc xong quần áo, nàng đang chuẩn bị chải đầu cho hắn, Đoàn Chính Trung lại không kiên nhẫn đẩy nàng ra, gọi nha hoàn đã chờ ở ngoài cửa từ lâu vào.
Nha hoàn hầu hạ hắn lau mặt xong liền lấy một hộp phấn thơm trên bàn, nhẹ nhàng xoa vào gáy hắn, sau đó lại đeo cho hắn một cái túi thơm.
Lúc này Cầu Mộ Quân mới nhớ ra đứng gần là có thể ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên người hắn, hóa ra hắn dùng hương liệu.