Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản... Thanh Đình

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản... Thanh Đình

Postby tuvi » 28 Apr 2019

Image

Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản

Tác giả: Thanh Đình


Giới thiệu:

Nàng là con gái Hầu gia, thế nhưng hôn sự của nàng lại trở thành trò cười của cả kinh thành.

Giả bệnh trong đợt tuyển tú, nàng phạm vào tội khi quân.

“Ngươi đã không muốn tiến cung làm phi, vậy để trẫm chỉ hôn cho ngươi một phu quân trẻ tuổi đầy hứa hẹn vậy.”

Lão hoàng đế phán một câu, nàng gả cho thái giám tổng quản tính cách cổ quái.

Hắn là tâm phúc của hoàng đế, quyền to thế lớn.

Hắn tàn bạo độc ác, vui giận thất thường, hạ nhân phủ tổng quản không ai không sợ hãi.

Nàng cẩn thận hầu hạ, mong có thể được bình an…… Nhưng có một ngày, nàng phát hiện ra bí mật kinh người của hắn – kẻ vào cung tám năm làm đến thái giám tổng quản.
Last edited by tuvi on 28 Apr 2019, edited 1 time in total.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng tuvi từ: Que Huong

Re: Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản Thanh Đình

Postby tuvi » 28 Apr 2019

Chương 1: Ban hôn

“Hoàng Thượng có lệnh, tuyên đại tiểu thư Cầu phủ – Cầu Mộ Quân tiến cung diện thánh.” Công công mở miệng, giọng nói mang chút nữ khí lại mang vài phần uy nghiêm.

Công công vừa dứt lời, sắc mặt Cầu phu nhân tái nhợt rồi ngã ngồi xuống đất.

“Thần…… Tuân mệnh.” Hầu gia Cầu Vĩ phản ứng không kịch liệt như Cầu phu nhân, nhưng trên mặt cũng đã lấm tấm mồ hôi.

“Công công, Hoàng Thượng không nói gì nữa sao?” Cầu hầu gia đứng dậy hỏi.

Công công đáp lại:“Hoàng Thượng chỉ nói những lời này, nhưng…… đồ ăn buổi sáng ngự phòng làm hơi “cay” nên Hoàng Thượng mất hứng.”

Nghe thế, sắc mặt Cầu hầu gia cũng trắng bệch, thân thể hơi run rẩy.

“Cầu đại tiểu thư, đi thôi.” Công công nhìn về phía Cầu Mộ Quân thúc giục.

“Dạ.” Cầu Mộ Quân nhìn người nhà hít sâu một hơi rồi theo công công đi ra cửa .

Cầu Mộ Quân vừa đi, Cầu phu nhân liền khóc mắng Cầu Tư Huyên đang đứng bên cạnh:“Đều tại con nha đầu nhà ngươi, nếu ngươi không tố cáo với quan tuyển tú, Mộ Quân sẽ không sao!”

“Sao bà lại bảo ta tố cáo, bà chính mắt thấy ta tố cáo à? Sợ Hoàng Thượng trách tội sao? Vậy thì đừng làm trò trước mặt quan tuyển tú!” Cầu Tư Huyên cãi lại.

“Ngươi còn không thừa nhận, chính là ngươi, ta thấy ngươi đuổi theo quan tuyển tú đi ra ngoài, sau đó ông ta liền quay lại nói muốn kiểm tra Mộ Quân. Chính ngươi hại Mộ Quân của ta!” Cầu phu nhân khóc lớn, túm lấy Cầu Tư Huyên.

Cầu Tư Huyên gạt tay bà ra, hợp lý hợp tình nói:“Bà có chính mắt nhìn thấy ta tố cáo không, chẳng lẽ khi nào ta đi ra ngoài cũng phải báo cáo với bà sao?”

“Ngươi……”

“Thôi đi!” Cầu hầu gia hét lớn một tiếng, hai người đều ngậm miệng. Cầu Tư Huyên hừ lạnh một tiếng rồi về phòng, Cầu phu nhân ở trong phòng khóc òa lên.

Cầu Mộ Quân được công công đưa đến quỳ gối trước mặt hoàng thượng.

“Ngẩng đầu lên cho trẫm nhìn xem.” Giọng nói già nua lại có chút suy yếu vang lên. Cầu Mộ Quân ngẩng đầu lên, nhưng vẫn rũ mắt không dám nhìn Hoàng thượng. Nàng biết quy củ trong cung, Hoàng Thượng, Thái Hậu – không thể nhìn thẳng những người này.

“Bộ dạng cũng không tệ. Quan tuyển tú Trẫm phái đi nói ngươi dùng son dính lên khăn, giả bệnh ho ra máu, ngươi có nhận không?” Hoàng Thượng nhìn chằm chằm vào nàng hỏi.

“Thần nữ biết tội.” Cầu Mộ Quân biết nói nhiều cũng phí công, thành thật trả lời.

Hoàng Thượng lạnh giọng hừ một tiếng, nói:“Ngươi đã không muốn tiến cung làm phi, vậy để trẫm chỉ hôn cho ngươi một vị phu quân tuổi trẻ đầy hứa hẹn vậy.” Hắn nhìn công công đứng bên cạnh, nói:“Chính Trung ở trong cung được gọi là tiểu Phan An, tuổi còn trẻ đã làm thái giám đại tổng quản, trẫm gả ngươi cho hắn vậy.”

Cầu Mộ Quân sợ hãi ngẩng đầu, vừa khéo nhìn thấy công công vẫn đứng ở bên cạnh Hoàng Thượng đang quỳ xuống.

“Hoàng Thượng, Hoàng Thượng đừng trêu chọc nô tài, nô tài sao có thể cưới vợ!” Đoàn Chính Trung quỳ xuống nói.

Lúc này vẻ mặt Hoàng Thượng lại ôn hoà, cười nói:

“Chính Trung, ngươi xem Tiểu Lâm Tử còn cưới một thê một thiếp, sao ngươi không thể cưới? Cứ quyết định như vậy đi, cho ngươi hai ngày để chuẩn bị, năm ngày sau thành thân.”

“Hoàng Thượng……” Đoàn Chính Trung còn định từ chối, Hoàng Thượng đã đứng dậy. Hắn vội vàng khom người dìu Hoàng Thượng.

“Chính Trung, chúng ta ra ngự hoa viên đi dạo.”

“Vâng.”

Cầu Mộ Quân thất thần trở về nhà.

Nàng nghĩ kết quả tệ nhất là nàng bị chém đầu. Không ngờ, đường đường là Hoàng Thượng mà lại sỉ nhục nàng như vậy.

Thành thân với thái giám, đại đa số tiểu thư đều nhục nhã mà tự sát. Nàng lại không thể tự sát, huống chi Hoàng Thượng chỉ hôn cũng sẽ không cho phép nàng tự sát.

Cho nên trước mắt nàng thật sự chỉ có một con đường — gả cho một thái giám.

Gả cho Hoàng Thượng và gả cho thái giám…… Thật sự đều cực đoan như nhau. Không ngờ đó lại là số phận của nàng.

Hôn sự của Đại thiên kim Cầu hầu gia cùng thái giám đại tổng quản Đoàn Chính Trung vô cùng náo nhiệt.

Ngày đó, trên đường đón dâu chật như nêm cối.

Ngày đó, gần như tất cả người trong kinh thành đều đi xem náo nhiệt .

Trước ngày thành thân năm ngày, trước cửa Cầu phủ ngựa xe như nước. Người đến đều là các vị phu nhân, nói là tới chúc mừng đại tiểu thư Cầu gia, nhưng thật ra người mừng thầm cũng là bọn họ.

Mấy ngày nay bọn họ đến nói cho nàng biết rất nhiều tin tức có liên quan đến vị phu quân tương lai của nàng.

Đoàn Chính Trung bởi vì có tướng mạo anh tuấn, lại khéo đưa đẩy nên không chỉ được Hoàng Thượng yêu thích mà ngay cả các nương nương trong hậu cung cũng thích hắn. Thậm chí……

Các vị nương nương này còn có thể kéo hắn lên trên giường vui cười tức giận mắng mỏ trêu đùa. Ở trong cung, hắn quyền to thế lớn, ở phủ tổng quản lại làm cho bọn hạ nhân e sợ vạn phần.

Hắn có thể đang hứng thú uống trà rồi lại đột nhiên tức giận hắt nước trà lên người hạ nhân, nóng đến mức nước mắt hạ nhân đã chảy ra mà vẫn không dám hé răng.

Hắn nuôi con mèo nhỏ, chó nhỏ, lúc trước còn đùa với chúng nó, sau lại để cho hạ nhân móc mắt chúng ra.

Quý phủ của hắn không cho phép phát sinh việc yêu đương. Từng có một hạ nhân và một tỳ nữ lén lút yêu nhau, hắn liền thiến hạ nhân kia, ném tỳ nữ vào thanh lâu.

Các phu nhân và các tiểu thư nói sinh động như thật, giống như chính mắt bọn họ nhìn thấy vậy.

Cầu phu nhân nghe xong liền xin Cầu hầu gia đi cầu xin Hoàng Thượng, nhưng Hoàng Thượng coi như không thấy.

Cầu Mộ Quân nâng khăn hỉ lên nhìn ra bên ngoài, phát hiện mọi người trên đường đều đang tươi cười.

Hôn sự của nàng, dù sao cũng là trò cười cho tất cả mọi người trong kinh thành.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản Thanh Đình

Postby tuvi » 28 Apr 2019

Chương 2: Động phòng

Hôn sự của nàng, dù sao cũng là trò cười cho tất cả mọi người trong kinh thành.

Họ bái đường giống người bình thường sau đó nàng cũng được bà mối dìu vào động phòng, ngồi ở đầu giường chờ phu quân của nàng đến vén khăn voan.

Trong phòng rất yên tĩnh, gần như có thể nghe được cả tiếng hô hấp nhè nhẹ của chính mình, thỉnh thoảng cũng nghe được tiếng ồn ào từ đại sảnh bên kia truyền đến.

Vốn dĩ bà mối sẽ nói chuyện cùng tân nương tử như chúc phúc, giải sầu …… Nhưng, đối với một cô gái gả cho thái giám thì nói gì cũng là châm chọc, bà mối biết rõ điểm ấy cho nên đứng ở đầu giường không nói một câu.

Cầu Mộ Quân muốn nói cho các nàng, thật ra nàng cũng không để ý. Nếu không có Thương hảicủa nàng, không có Vu sơn của nàng, nước kia, mây kia đều giống nhau cả thôi. (Thương Hải, Vu Sơn lấy trong câu: ‘Tằng kinh thương hải nan vi thủy,Trừ khước Vu Sơn bất thị vân’ bài Ly Tư của tác giả: Nguyên Chẩn )

Gả cho vương tôn công tử hay gả cho thái giám tổng quản trong cung, chỉ cần nàng không để ý thì cũng chẳng có gì khác biệt quá lớn.

Tiếng huyên náo bên ngoài dần dần nhỏ đi, sau đó hoàn toàn yên tĩnh

Một lúc lâu sau, nghe được tiếng bước chân bên ngoài, tất cả nha hoàn trong phòng đều cúi đầu quỳ gối bên cửa, cẩn thận sợ hãi như thường dân nhìn thấy thiên tử, tất cung tất kính.

Tự nhận là lạnh nhạt như nàng nghe được tiếng bước chân kia cũng không kìm chế được mà túm chặt cổ tay áo.

Chỉ mình Đoàn Chính Trung đi đến, không có người trêu chọc tân lang tân nương, cũng không có hạ nhân đi theo.

Bà mối nhìn thấy hắn liền rụt lại theo bản năng đứng qua một bên. Giây phút đó, mọi người đều thương cảm với tân nương. Người khác có thể cúi đầu, cố gắng đứng cách xa ra, nhưng nàng lại phải chờ hắn đến vén khăn voan.

“Tất cả đi ra ngoài đi.” Hắn ra lệnh.

Trong lòng bà mối cùng nha hoàn thoải mái mà không dám thể hiện ra ngoài, cúi đầu đồng thanh “Dạ, đại nhân.” Sau đó lục tục rời khỏi khỏng.

Nghe thấy tiếng đóng cửa, Cầu Mộ Quân không khỏi khẽ run lên.

Cái này là do lời đồn đại về hắn…… Tuy nàng biết lời đồn đại không thể tin, nhưng dù sao cũng đã lỡ nghe mất rồi.

Tự an ủi mình không phải sợ, không sao đâu, nhưng lại cảm thấy tim mình dần dần đập nhanh hơn. Đôi giày màu đen đến gần một bước, tim của nàng đập nhanh thêm một nhịp. Đôi giày càng lúc càng gần, cuối cùng đứng ở bên chân nàng, Cầu Mộ Quân như ngừng thở.

Đoàn Chính Trung chậm rãi nâng khăn voan lên, khi khuôn mặt Cầu Mộ Quân hoàn toàn hiện ra trước mắt, đột nhiên khóe mắt hắn hiện lên ý châm chọc, ném khăn voan đi.

Cầu Mộ Quân kinh ngạc.

Một bàn tay Đoàn Chính Trung nắm cằm nàng nâng lên, tỉ mỉ quan sát.

Lúc này, Cầu Mộ Quân lần đầu tiên cũng có thể nhìn kĩ hắn

Khuôn mặt tuấn tú, nhưng…… khi nhìn thấy hắn nàng hoàn toàn không thể nghĩ đến chuyện hắn đẹp thế nào mà chỉ thấy sợ hãi, chỉ muốn gạt tay hắn ra, lùi vào góc giường

Nhưng…… Nàng không thể làm vậy.

Hắn nhìn nàng rất lâu giống như đang nhìn mĩ vị, sau đó khóe miệng từ từ nhếch lên, nở nụ cười quỷ dị, nói:“Thật đúng là mỹ nhân.”

Ngón tay cái xoa đôi môi đỏ mọng của nàng, sau đó chậm rãi dùng sức, dùng sức xoa đôi môi mềm mại kia, đem son trên môi lau ra xung quanh.

“A……” Cầu Mộ Quân bị hắn bóp đến phát đau, cảm thấy có chút nhục nhã nhưng không dám phản kháng.

Cuối cùng hắn cũng buông môi của nàng ra, khẽ mỉm cười nhìn nàng lùi về phía sau. Sau đó hắn bưng một chén rượu trên bàn lên, gập khuỷu tay đưa rượu tới gần bên môi.

Thấy hắn không uống cũng không nhúc nhích, Cầu Mộ Quân nhớ ra kia hẳn là rượu giao bôi. Sau khi nhìn hắn một cái nàng đứng dậy xuống giường tự mình bưng lên chén rượu vòng qua tay hắn, cố gắng nuốt rượu vào trong bụng. Hương vị cay nồng kia làm cho nàng khó chịu nhưng cũng chỉ hơi nhíu mày.

Hắn nhìn miệng nàng, môi nhếch lên, cầm lấy bình rượu trên bàn lại rót một ly đưa cho nàng.

Cầu Mộ Quân nhận chén rượu, dưới cái nhìn chăm chú của hắn không có lựa chọn nào khác đành uống tiếp.

Đoàn Chính Trung lại lấy chén rượu trong tay nàng rót tiếp một ly, sau đó đưa đến bên môi nàng. Cầu Mộ Quân hít vào một hơi, hé mở đôi môi đỏ mọng ra.

Đoàn Chính Trung nghiêng chén rượu, nhanh chóng đổ rượu xuống. Cầu Mộ Quân bị sặc lập tức né tránh chén rượu, ho không ngừng.

Đoàn Chính Trung nhìn bộ dáng của nàng, bật cười ha hả.

Cầu Mộ Quân ấn ngực, hơi ngẩng đầu nhìn hắn, bắt đầu hiểu được sự cổ quái và đáng sợ của hắn.

“Thay quần áo.” Đoàn Chính Trung giống như chơi đùa xong trò ép rượu, buông chén rượu, mở hai tay ra.

Cầu Mộ Quân chầm chậm đi đến trước mặt hắn ngồi xổm xuống, có chút run rẩy vươn tay cởi đai lưng của hắn.

Nàng vẫn cố gắng hô hấp bình thường, biết tim mình đang đập rất nhanh nhưng vẫn phải giả vờ bình tĩnh trước mặt hắn. Nhưng khuôn mặt khi hồng khi trắng, cùng đôi tay và thân thể không ngừng run rẩy đã tiết lộ cảm xúc thực sự trong đáy lòng nàng.

Mà Đoàn Chính Trung dường như rất thưởng thức cảm xúc này.

Quần áo hắn từng món từng món được cởi xuống. Đến cuối cùng chỉ còn quần áo trong.

Hắn vẫn đứng im không nhúc nhích.

Cầu Mộ Quân nhắm mắt cố lấy dũng khí đứng lên chạm vào vạt áo trong của hắn, cố gắng không chạm vào thân thể hắn, cởi từ trên vai xuống.

Muốn cầm quần áo từ phía sau, nàng phải đứng sát vào hắn. Nàng ngửi thấy mùi hương nào đó trên người hắn, đó là mùi hoa…… đầu óc đang hỗn loạn cho nên dù đã cố hết sức nàng cũng không nhớ nổi mùi hoa quen thuộc này là mùi hoa gì.

Tuy là thái giám nhưng thân thể hắn rất cường tráng.

Cầu Mộ Quân ngừng tay nhưng Đoàn Chính Trung vẫn không nhúc nhích. Hắn còn đang chờ nàng tiếp tục cởi quần áo cho hắn, nói cách khác…… Nàng phải cởi cả quần hắn?

Cầu Mộ Quân ngừng tay nhưng Đoàn Chính Trung vẫn không nhúc nhích. Nói cách khác hắn còn chờ nàng cởi quần áo hắn, nói cách khác…… Nàng phải cởi cả quần hắn?

Cầu Mộ Quân ngẩng đầu, phát hiện hắn đang nhìn nàng. Nàng cúi đầu, ngồi xổm xuống.

Tay run run đưa đến lưng quần hắn, nhưng cố gắng thế nào tay cũng không động đậy nổi.

Đoàn Chính Trung nhìn bộ dáng sợ hãi của nàng, bỗng nhiên cười ha hả, đẩy nàng ngã xuống đất.

Sau đó hắn đi thẳng đến bên giường ngồi xuống, cười cợt nhìn Cầu Mộ Quân.

Nhìn ánh mắt đó của hắn nàng chỉ muốn lùi ra sau, nhưng nàng tự thủ với mình rằng không có gì phải sợ, không phải sợ.

“Thất thần làm cái gì, cởi quần áo!” Đoàn Chính Trung đột nhiên quát.

Cầu Mộ Quân run bắn lên, lùi về đằng sau.

“Sao nào? Còn muốn ta tìm người đến giúp cô sao?”

“Không…… Không cần.” Cầu Mộ Quân vội nói.

“Đứng lên, đến đây!” Đoàn Chính Trung nói.

Cầu Mộ Quân chậm rãi đứng lên đi đến trước mặt hắn, bắt đầu cởi quần áo.

Mặc dù nàng cúi đầu những vẫn cảm nhận được ánh mắt sáng quắc của hắn. Nàng đã sớm chuẩn bị tốt vì nghe nói thái giám đối xử với nữ nhân rất đáng sợ. Nhưng nàng vẫn sợ đến phát run, còn sợ hơn khi phải đối mặt với một nam nhân thực sự.

Nàng mới cởi giá y đỏ thẫm ra thì Đoàn Chính Trung bỗng đưa một chân tới, mỉm cười, dùng bàn chân cọ vào nơi bộ ngực mềm mại của nàng.

“Á...!”

Cầu Mộ Quân sợ hãi hét lên một tiếng, lùi về phía sau một bước.

Sắc mặt Đoàn Chính Trung đột nhiên thay đổi, hắn đá nàng một phát, sau đó từ trên giường đi xuống hung tợn nắm một bên ngực mềm mại của nàng nói:“Gả cho ta không phải là để cho ta chơi đùa sao... Này thì trốn... Này thì trốn...!” Nói xong, tay kia liền xé quần áo của nàng .

“A……” Cầu Mộ Quân nhịn không được khóc òa lên, né tránh tay hắn, né tránh hắn dâm loạn.

Đoàn Chính Trung ngừng lại, một tay nâng mặt của nàng lên không đành lòng nói:“A, khóc rồi sao... tiểu nương tử của ta khóc rồi.”

Sau đó hắn lại đứng lên, nhìn nàng nói:“Được rồi, lên giường ngủ đi.”

Cầu Mộ Quân lùi ra sau vài bước, đôi mắt ngập nước sợ hãi nhìn hắn.

Hắn lại trừng mắt nói:“Sao nào? Không nghe lời sao? Lên giường đi!”

Cầu Mộ Quân vội vàng đứng dậy đi đến bên giường, quay đầu nhìn hắn một cái sau đó đi lên giường, lùi vào trong góc.

Đoàn Chính Trung chậm rãi đi tới, thổi tắt nến.

Theo ánh sáng mờ nhạt, Cầu Mộ Quân nhìn hắn ngồi trên giường sau đó nằm xuống ngủ ở phía ngoài.

Đợi thêm một lát thấy hắn không có động tĩnh Cầu Mộ Quân mới từ từ nằm xuống, cách hắn một khoảng thật xa.

Nhưng nàng không tài nào ngủ được.

Lời đồn đãi bên ngoài tuyệt đối không phải giả.

Đại thái giám tổng quản này quả là kẻ đáng sợ.

Tương lai của nàng thực mù mịt.

Một đêm thức trắng, cho nên khi Đoàn Chính Trung tỉnh lại nàng cũng lập tức đứng dậy. Sau đó khiếp sợ giúp hắn mặc quần áo.

Mặc xong quần áo, nàng đang chuẩn bị chải đầu cho hắn, Đoàn Chính Trung lại không kiên nhẫn đẩy nàng ra, gọi nha hoàn đã chờ ở ngoài cửa từ lâu vào.

Nha hoàn hầu hạ hắn lau mặt xong liền lấy một hộp phấn thơm trên bàn, nhẹ nhàng xoa vào gáy hắn, sau đó lại đeo cho hắn một cái túi thơm.

Lúc này Cầu Mộ Quân mới nhớ ra đứng gần là có thể ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên người hắn, hóa ra hắn dùng hương liệu.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản Thanh Đình

Postby tuvi » 28 Apr 2019

Chương 3: Con trai

Lúc này Cầu Mộ Quân mới nhớ ra đứng gần là có thể ngửi được mùi thơm nhàn nhạt trên người hắn, hóa ra hắn dùng hương liệu.

Đoàn Chính Trung tiến cung, Cầu Mộ Quân cũng được thở phào nhẹ nhõm.

Trời vừa mới sáng, Cầu Mộ Quân trắng đêm không ngủ nhưng giờ nàng không muốn ngủ bù. Đoàn Chính Trung không có cha mẹ bề trên nên nàng không cần thỉnh an không cần kính trà, quả thật rất nhàn hạ.

Không ngờ nàng vừa rửa mặt xong, lại có nha hoàn bẩm báo rằng thiếu gia đến thỉnh an.

Cầu Mộ Quân sửng sốt, thiếu gia? Thái giám cũng có con sao? Trong lòng nghi hoặc nhưng ngoài miệng vẫn nói để cho hắn vào.

Nếu nói vừa rồi chỉ hơi giật mình, vậy giờ nhìn thấy vị thiếu gia này nàng liền hoảng hốt. Đi theo sau nha hoàn bước vào là một vị công tử tuấn tú xấp xỉ tuổi nàng.

Vị công tử kia vừa vào cửa đã bái kiến nàng:“Nhi tử thỉnh an mẫu thân đại nhân.”

Một tiếng ‘mẫu thân’ này khiến Cầu Mộ Quân suýt chút nữa không đứng vững.

“À…… Đứng lên đi.”

Công tử đứng dậy, chậm rãi ngẩng đầu. Cầu Mộ Quân âm thầm đánh giá hắn.

So với Đoàn Chính Trung thì thanh tú hơn một ít, cũng có dáng vẻ thư sinh hơn, tầm mười bảy, mười tám tuổi, hào hoa phong nhã.

Nghĩ quan hệ của mình và hắn bây giờ là bề trên và bề dưới, Cầu Mộ Quân lớn mật hỏi:“Con tên gì?”

Công tử đáp lại:“Thưa mẫu thân, con tên Đoàn Tử Thông, năm nay mười chín tuổi, năm kia được cha nuôi đưa vào Đoàn phủ.”

Trước kia Cầu Mộ Quân nghe nói Đoàn Chính Trung hai mươi ba, như vậy tính ra con hắn chỉ ít hơn hắn bốn tuổi, hắn cứ thế mà nhận người ta làm con nuôi sao. Mà không ngờ lại có người nhận một thái giám chỉ mới hơn hai mươi tuổi làm cha.

Nghĩ vậy, Cầu Mộ Quân cảm thấy hơi xem thường Đoàn Tử Thông. Nhưng nghĩ lại, không phải nàng còn gả cho thái giám sao. Người không biết nguyên nhân cũng sẽ không hiểu vì sao nàng lại gả cho một thái giám. Cầu Mộ Quân có chút tự trách mình trách lầm Đoàn Tử Thông.

“Mẫu thân, cha nuôi mất rất nhiều công sức xây dựng vườn hoa sau Đoàn phủ, chắc hẳn không kém phủ Hầu gia. Nghĩa phụ không ở đây, người có thể để nha hoàn dẫn ra vườn hoa đi dạo một vòng.” Đoàn Tử Thông nói.

“Được, đa tạ đã quan tâm, lát nữa ta sẽ đi ra ngoài dạo một vòng.” Nghe mẫu thân vài lần, Cầu Mộ Quân vẫn khó chấp nhận.

Theo quy củ, “con trai” lớn như Đoàn Tử Thông không thể ở trong phòng “mẫu thân” trẻ tuổi như nàng quá lâu, cho nên hắn chỉ nói mấy câu rồi ra về. Sau đó Cầu Mộ Quân được nha hoàn hầu hạ ăn điểm tâm, ăn xong nàng liền ra vườn hoa đi dạo. Dù sao không dạo vườn hoa thì có chuyện gì để làm đâu?

Vào vườn hoa Cầu Mộ Quân mới biết câu “Chắc hẳn không kém phủ Hầu gia” của Đoàn Tử Thông kia khiêm tốn đến mức nào.

Vườn hoa nhà nàng sao có thể so với nơi này! So với nơi này thì chỉ là một cái vườn hoa nho nhỏ vứt đi mà thôi

Nàng không biết xây dựng một vườn hoa như vậy phải tốn bao nhiêu bạc, nhưng nàng nhớ rõ trước kia nhà nàng chỉ mua vài loại cá vàng mới đã tốn mất mấy trăm lượng. Mà cá trong hồ Đoàn phủ có mấy chục loại nàng chưa bao giờ nhìn thấy, không chỉ ở phủ Hầu gia mà ở các quý phủ khác nàng từng đến cũng chưa bao giờ thấy được.

Cây hoa quý hiếm, đình tinh tế như vậy, phủ Hầu gia hoàn toàn không có khả năng sánh bằng. Vậy xem ra Đoàn Chính Trung giàu có hơn cha nàng rất nhiều
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản Thanh Đình

Postby tuvi » 28 Apr 2019

Chương 4: Nhàn hạ

Cây hoa quý hiếm, đình tinh tế như vậy, phủ Hầu gia hoàn toàn không có khả năng sánh bằng. Vậy xem ra Đoàn Chính Trung giàu có hơn cha nàng rất nhiều.

Tiếng chim hót êm tai truyền đến, Cầu Mộ Quân đi theo âm thanh kia, quả nhiên ở dưới tàng cây treo một cái lồng chim. Cây kia ở bên bờ hồ, dưới tán cây đặt một chiếc bàn đá. Vừa đúng lúc nàng đi mệt, liền ngồi xuống. Bên cạnh bàn trồng thược dược, mẫu đơn, lại gần là có mùi hoa thơm bay đến.

Con chim trong lồng cực kì xinh đẹp, tiếng kêu cũng rất êm tai, là chim oanh cổ xanh quý báu chỉ có trong cung mới nuôi nổi. Nếu không phải từng nhìn thấy trong sách, nàng cũng sẽ không biết.

Nha hoàn thấy nàng ngồi xuống, một lát vội bưng một ly trà tới.

Ngắm hoa, thưởng ngư, nghe chim hót, phẩm trà…… Cầu Mộ Quân không thể không thừa nhận Đoàn Chính Trung thật sự rất biết hưởng thụ .

Ngồi một lát, Cầu Mộ Quân lại nghĩ nếu có một hai quyển sách thì tốt. Ở trong phủ không có việc gì làm, không đọc sách thì rất nhàm chán. Người như Đoàn Chính Trung hẳn là không có sách. Nhớ đến Đoàn Tử Thông buổi sáng đi thỉnh an nàng, Cầu Mộ Quân liền hỏi nha hoàn bên cạnh:“Bình thường thiếu gia hay làm gì?”

Nha hoàn đáp lại:“Thưa phu nhân, bình thường thiếu gia hay đọc sách, lúc này hẳn đang ở trong phòng đọc sách.”

Cầu Mộ Quân đứng dậy nói:“Vậy dẫn ta qua đó đi.”

Đoàn Tử Thông ở trong một viện riêng, Cầu Mộ Quân chỉ đến bên ngoài cửa, sai nha hoàn đi vào mượn hắn mấy quyển sách.

Đang nói, Đoàn Tử Thông lại từ phía sau đến, gọi một tiếng “Mẫu thân.”

Cầu Mộ Quân quay đầu lại, đoán hắn mới từ bên ngoài về.

“Mẫu thân có việc tìm con sao?” Đoàn Tử Thông hỏi.

Cầu Mộ Quân gật gật đầu nói:“Ta muốn đến mượn con mấy quyển sách giết thời gian, sao vậy, vừa rồi con không ở quý phủ sao?”

Đoàn Tử Thông cung kính nói:“Bẩm mẫu thân, buổi sáng con cùng các bằng hữu tụ hội, đây là thơ hôm nay mọi người làm.”

Cầu Mộ Quân nhìn trang giấy trên tay hắn, gật đầu.

“Mẫu thân, người muốn loại sách gì... Con đi lấy cho người .” Đoàn Tử Thông nói.

Cầu Mộ Quân cười nói:“Tùy tiện lấy hai quyển là được.”

Đoàn Tử Thông gật đầu đi vào, Cầu Mộ Quân cố gắng tiêu hóa chuyện mình có “Con trai” lớn như vậy một lần nữa.

Chỉ trong chốc lát Đoàn Tử Thông đã đi ra, đưa sách cho Cầu Mộ Quân. Cầu Mộ Quân để cho nha hoàn bên cạnh nhận lấy .

“Mẫu thân, nơi này không có nhiều sách chỉ có thể chọn tạm hai quyển này. Thư phòng của cha nuôi có rất nhiều sách nhưng người bên ngoài không thể vào. Về sau mẫu thân có thể nói với cha nuôi một tiếng, muốn loại sách gì đi thư phòng tìm chắc chắn có.” Đoàn Tử Thông nói.

Thư phòng? Cầu Mộ Quân sửng sốt. Nàng không ngờ Đoàn Chính Trung cũng có thư phòng. Nhưng nghĩ đến hoa viên của hắn nàng lập tức hiểu ra. Càng là người không có học thức càng thích học đòi văn vẻ, giả bộ yêu học vấn. Vườn hoa Đoàn phủ cũng vậy, tuy rằng tốn rất nhiều tiền nhưng không thấy vẻ mạ vàng khảm bạc, mà khắp nơi đều là tình thơ ý hoạ.

“Ừm, con không nói ta thật không biết. Được rồi, không quấy rầy con nữa, con đi đọc sách đi. Sách ta sẽ trả lại con sau.” Cầu Mộ Quân nói.

“Mẫu thân đại nhân nói quá lời.” Đoàn Tử Thông nói xong cúi đầu cung kính tiễn Cầu Mộ Quân rời đi.

Buổi chiều, Cầu Mộ Quân dùng hai quyển sách cùng mấy chén trà nhỏ giết thời gian. Đến chạng vạng, nha hoàn nói với nàng:

“Phu nhân, lão gia sắp về.”


Cầu Mộ Quân nghe xong, buông sách ra cửa lớn. Vừa đến nơi mới phát hiện Đoàn Tử Thông sớm đã đứng ở cửa.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản Thanh Đình

Postby tuvi » 28 Apr 2019

Chương 5: Trừng phạt

Cầu Mộ Quân nghe xong, buông sách ra cửa lớn. Vừa đến nơi mới phát hiện Đoàn Tử Thông sớm đã đứng ở cửa.

Chỉ chốc lát sau, có một chiếc xe ngựa lớn đi về phía phủ, cuối cùng đứng ở trước cửa Đoàn phủ.
Một người quỳ gối trước xe ngựa, hai tay chống xuống đất.

Màn xe ngựa được nâng lên, Đoàn Chính Trung được đỡ xuống xe ngựa, sau đó dẫm lên lưng người kia đi xuống đất.

Quản gia Đoàn phủ, thiếu gia, một vài ma ma đều ra nghênh đón.

“Cha nuôi.” Đoàn Tử Thông cung kính gọi.

Đoàn Chính Trung nhìn nhìn hắn nói:“Hôm nay đọc sách thế nào?”

Đoàn Tử Thông đáp lại:“Buổi sáng đi gặp vài người bạn làm thơ, buổi chiều viết hai bài thơ.”

“Bạn thơ? Lại là mấy tên tú tài nghèo kiết hủ lậu kia?”

“Cha nuôi……”

Đoàn Chính Trung không nói gì nữa, lập tức vào cửa.

Cơm chiều không có Đoàn Tử Thông, trên bàn chỉ có nàng và Đoàn Chính Trung.

Từ lúc theo hắn vào cửa nàng đã không nói gì, đến bây giờ cũng không biết nói gì, thậm chí không dám nhìn hắn.

Nàng âm thầm đếm thức ăn trên bàn, có đến bốn mươi món. Sau khi hắn ngồi xuống, nha hoàn lại bưng một đĩa đồ ăn nhỏ đặt ở trước mặt Đoàn Chính Trung.

Ý là đĩa đồ ăn này chỉ làm cho một mình hắn ăn.

Cầu Mộ Quân âm thầm nhìn đĩa đồ ăn kia. Chỉ là một đĩa thịt được cắt nhỏ, cũng không có gì đặc biệt. Nhưng Đoàn Chính Trung có vẻ rất chú ý món này, đồ ăn khác chỉ ăn một hai miếng, riêng món này lại ăn hết.

Cơm nước xong, chưa ngồi bao lâu Đoàn Chính Trung lại muốn đi tắm rửa. Cầu Mộ Quân do dự một chút cuối cùng vẫn đi theo phía sau hắn. Mặc dù hơi sợ hắn sẽ bắt nàng hầu hạ hắn tắm rửa, nhưng nghĩ nếu mình không biểu hiện ra dáng vẻ cung kính với hắn giống những người khác trong phủ chỉ sợ hắn sẽ xử phạt nàng.

Đoàn Chính Trung đi trước, đằng sau là bốn thị vệ cầm đao. Cầu Mộ Quân đi ở đằng sau thị vệ, sau đó là nha hoàn. Đi ngang qua hoa viên thì Đoàn Chính Trung bỗng ngừng lại. Cầu Mộ Quân cùng mấy người phía sau cũng cuống quýt dừng lại.

Là hai nha hoàn đang nói chuyện.

Bên đường là hoa đang nở rộ che khuất tầm mắt, tuy nghe thấy tiếng người bên kia nói chuyện nhưng không nhìn thấy người. Cầu Mộ Quân đứng nghe xong, trong lòng không khỏi hoảng sợ.

“Tử Đằng tỷ, tỷ thật sự quyết định đi sao?”

“Đúng vậy, mấy tháng trước đã nói với quản gia, ngày mai có thể đi rồi, đến quán rượu nhà Hoàng lão gia mới mở giúp việc bếp núc.”

“Tiền công bên kia có cao như nơi này không? Muội nghe nói Hoàng lão gia rất keo kiệt.”

“Hừ, dù thế nào cũng tốt hơn so với việc hầu hạ một tên hoạn quan nóng lạnh thất thường. Ngày nào ta cũng phải thái ngưu tiên lư tiên (là dương vật và tinh hoàn của giống trâu và lừa), ta thấy hắn ăn nhiều tiên như vậy sao có thể không phải thái giám chứ!”

“Tử Đằng tỷ, đừng nói lung tung!”

“Ta không thèm sợ hắn, dù sao ngày mai ta cũng đi rồi. Hắc hắc, muội xem, người khác động phòng ngày hôm sau đều nghiệm hồng (trong đêm động phòng phải có tấm vải trắng lót trên giường, để xem cô dâu có còn trong trắng hay không), nhưng hắn cưới vợ không……”

Cầu Mộ Quân quát một câu:“Ai nói chuyện ở bên kia?” ngắt lời bọn họ.

Bên cạnh lập tức im bặt, nha hoàn phía sau bọn họ đã vòng sang bên kia.

Đoàn Chính Trung quay đầu nhìn Cầu Mộ Quân. Nàng cố ý giúp nha hoàn kia nên giờ chột dạ cúi đầu.

Hai nha hoàn vừa nói chuyện bị dẫn đến. Vừa thấy hắn, hai người cuống quít quỳ gối, một người trong đó đã sợ tới mức mặt như màu đất .

“Gọi quản gia dắt Lôi Càng đến.” Đoàn Chính Trung nói.

Không bao lâu, quản gia đi đến. Lúc này Cầu Mộ Quân mới biết Lôi Càng là một con chó to.

Đoàn Chính Trung nói với nha hoàn đang quỳ trước mặt hắn:

“Ngươi cắt nhiều ngưu tiên lư tiên như vậy, chắc hẳn có chút nhớ nhung. Hôm nay ta để cho ngươi nếm thử cẩu tiên là mùi vị gì.”

Nha hoàn tên Tử Đằng bị dọa trắng mặt, khóc nói:“Lão gia tha mạng, lão gia tha mạng, nô tỳ không dám nữa!”

“Cởi quần áo của nàng ta ra.” Đoàn Chính Trung không để ý đến sự cầu xin của nàng ta, thản nhiên nói.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản Thanh Đình

Postby tuvi » 28 Apr 2019

Chương 6: Hành động kinh người

“Cởi quần áo của nàng ta ra.” Đoàn Chính Trung không để ý đến sự cầu xin tha thứ của nàng ta, thản nhiên nói.

Ban đầu Cầu Mộ Quân còn không hiểu ‘cảm nhận mùi vị của cẩu tiên’ là gì, ngoại trừ làm chín thịt còn có ý nào khác sao. Đến khi nghe thấy hắn nói cởi quần áo nha hoàn kia nàng mới kinh hãi nhớ tới một người.

Vào thời Nam Bắc triều, Lưu Tử Nghiệp thường bắt cung nữ hoang dâm cùng chó hoặc dê, ai không theo lập tức chém đầu. Khi đọc được trong sách, nàng cũng không thể tưởng tượng nổi có kẻ nào lại có thể làm như thế.

Bây giờ chẳng lẽ Đoàn Chính Trung muốn…… để chó đến làm nhục nha hoàn này? Cầu Mộ Quân không khỏi đổ mồ hôi lạnh.

Những người được quản gia gọi đến đã bắt đầu cởi quần áo của nha hoàn kia. Nha hoàn khóc lóc cầu xin nhưng Đoàn Chính Trung vẫn mỉm cười nhìn tất cả mọi chuyện diễn ra trước mắt.

“Lão gia……” Cầu Mộ Quân thật sự không nhịn được. Nàng đang định cầu xin nhưng khi nhìn thấy ánh mắt Đoàn Chính Trung thì lập tức không nói ra lời. Hắn không nói gì, thậm chí cũng không có biểu cảm đáng sợ nào, nhưng nàng đọc được suy nghĩ của hắn: Cô cho rằng cô có tư cách cầu xin sao?

“Lão gia, đừng mà…… Nô tỳ không dám nữa ……”

“Van cầu ngài, lão gia……”

Nha hoàn khóc lóc dập đầu trên mặt đất, nhưng dù đập đầu đến chảy máu cũng không nhận được một ánh mắt không đành lòng của Đoàn Chính Trung.

Cầu Mộ Quân thấy nha hoàn bị cởi chỉ còn áo trong mà Đoàn Chính Trung vẫn không có ý dừng tay, khóe mắt còn mang theo ý cười thì hoảng sợ đến nỗi không biết phải làm thế nào. Nàng thật sự không đành lòng nhìn tiếp, nhắm chặt hai mắt lại. Nhưng tiếng gào khóc của nha hoàn lại truyền vào trong lỗ tai nàng rất rõ ràng.

Nha hoàn đột nhiên gào lên, Cầu Mộ Quân mở mắt ra phát hiện nha hoàn đã bị cởi toàn bộ quần áo trước mặt mọi người. Có hạ nhân ấn nàng quỳ xuống đất, sau đó quản gia đưa dây xích cho một hạ nhân khác cầm.

Cầu Mộ Quân liếc mắt thấy giữa hai chân con chó kia lộ ra một đoạn màu đỏ, sợ tới mức che miệng.

Nha hoàn tên Tử Đằng khóc, tiểu nha hoàn nói chuyện cùng nàng cũng khóc. Cầu Mộ Quân nhìn con chó, liều lĩnh đứng chắn trước mặt nha hoàn, quỳ xuống trước mặt Đoàn Chính Trung.

“Trục xuất nàng khỏi phủ thôi, được không?”

Hạ nhân dừng động tác chờ Đoàn Chính Trung quyết định.

Đoàn Chính Trung nhìn nàng một cái, nói với nha hoàn đứng bên:“Nâng phu nhân đứng dậy.”

“Lão gia, ngài là đại tổng quản tội gì so đo với một tiểu nha đầu?” Cầu Mộ tiếp tục cầu xin, hai nha hoàn kéo nàng đứng lên.

Lúc này, Tử Đằng đẩy người đang giữ nàng ra, muốn đứng dậy chạy đi nhưng lại bị bắt được. Hai hạ nhân khác cũng tiến lại ấn chặt nàng xuống đất, để cho nàng nằm úp sấp giống tư thế của chó.

“Đoàn Chính Trung, nàng ta chẳng qua chỉ nói ngài vài câu, ngài đánh nàng cũng được, mắng nàng cũng được, sao có thể làm ra việc không có nhân tính như vậy? Nàng cũng là người, sao ngài có thể làm như vậy!” Cầu Mộ Quân nhịn không được bất kính với hắn, nhưng nói như thế nào hắn cũng không phản ứng. Bọn người hầu biết sự tình sẽ không thay đổi liền đè chặt nha hoàn lại, dắt con chó đến phía sau nàng ta.

Con chó lập tức đặt hai móng vuốt lên lưng nha hoàn, chậm rãi đè lên lưng nàng ta.

Tiếng khóc của nha hoàn càng thêm thê thảm, muốn cắn lưỡi tự sát lại bị hạ nhân phát hiện, nắm cằm của nàng ta, lấy khăn nhét vào miệng.

Trên mặt nha đẫm nước mắt, phát ra tiếng rên “Ô ô”.

Cầu Mộ Quân cũng mất hết lý trí, đột nhiên đẩy nha hoàn đang đỡ nàng ra, rút bội đao của thị vệ bên cạnh, chạy đến bên cạnh nha hoàn giơ đao lên lập tức chém xuống con chó.

Máu đen văng khắp nơi, thân con chó bị nàng chém thành hai nửa, phần sau đổ xuống đất, nửa đầu còn mở to mắt động đậy. Ruột cùng nội tạng từ nửa kia rơi ra
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản Thanh Đình

Postby tuvi » 28 Apr 2019

Chương 7: Phu nhân, chúng ta động phòng

Trên lưng nha hoàn, trên váy của nàng toàn là máu.

Cầu Mộ Quân vô lực ngồi phịch xuống đất.

Hình ảnh này khiến tất cả mọi người kinh sợ, ngay cả quản gia đều cúi đầu lén liếc nhìn vẻ mặt Đoàn Chính Trung.

Ngoại trừ tiếng nức nở của nha hoàn, bốn phía im phăng phắc. Sau đó nàng nghe thấy Đoàn Chính Trung nói:

“Dìu phu nhân vào trong phòng, nha hoàn này cứ tạm giam lại.”

Trong đầu Cầu Mộ Quân vẫn nhớ đến hình ảnh thân con chó bị cắt thành hai đoạn, hốt hoảng hồi lâu mới nhận ra được mình vừa làm gì.

Quan trọng không phải nàng giết một con chó mà là nàng đắc tội Đoàn Chính Trung. Hắn có thể để cho một con chó đến làm nhục nha hoàn đắc tội hắn, sao có thể dễ dàng tha cho nàng?

Sau khi tất cả nha hoàn ra ngoài, trong phòng chỉ còn một mình nàng. Cầu Mộ Quân ngồi ở trên giường nhìn cửa sổ đang mở, thậm chí có xúc động muốn nhảy ra từ cửa sổ.

Nhưng trốn cũng không phải con đường ông trời cho nàng, nàng cũng trốn không thoát, cho nên chỉ có thể đối mặt.

Trong lúc nàng lo lắng đến độ nghe được tiếng tim đập của chính mình, bên ngoài truyền đến tiếng bước chân. Tiếng bước chân trầm ổn giống như tối hôm qua nàng nghe được ở dưới khăn voan.

Đoàn Chính Trung đi vào, sau đó đóng cửa, không ai đi theo phía sau hắn.

Cầu Mộ Quân vội lùi vào góc.

Hắn chậm rãi đến gần nhìn nàng chằm chằm, sau đó ngồi xuống bên cạnh nàng. Một bàn tay trắng nõn thon dài xoa mặt nàng, từ trán đến hai má, giống như người yêu lâu ngày xa cách.

Đột nhiên “Bốp” một tiếng, âm thanh thanh thúy vang lên, Cầu Mộ Quân ngã xuống giường, đầu óc ông ông. Mất một lúc nàng mới nhận ra mình bị tát, một cái tát rất mạnh, làm cho nửa bên mặt cũng mất đi cảm giác.

Mu bàn tay nhẹ nhàng lau qua khóe miệng, dính một giọt máu tươi.


“Bây giờ cô cảm thấy nên trừng phạt nha hoàn kia thế nào?” Đoàn Chính Trung từ trên cao nhìn xuống nàng hỏi.

“Ngài cởi quần áo của nàng ta trước mặt mọi người, trừng phạt vậy là đủ rồi.” Cầu Mộ Quân nói.

Nàng vừa nói xong, tóc đã bị túm lấy tiếp theo bên tai lại truyền đến một tiếng “Bốp”.

Nàng lại một lần nữa ngã xuống giường.

Nàng nằm trên giường quay sang nhìn hắn nói:

“Ngài dựa vào cái gì mà đánh ta, ta là phu nhân của ngài, là Hoàng Thượng ban hôn. Nha hoàn trong phủ phạm vào sai lầm, chẳng lẽ ta nói ra ý kiến của mình cũng không được sao?”

Đoàn Chính Trung cười hai tiếng, nâng cằm nàng lên nói:

“Phu nhân... Cô nói cô là phu nhân của ta... Ta cũng suýt quên. Cô đã là phu nhân của ta vậy cũng phải làm việc phu nhân nên làm chứ.”

Đoàn Chính Trung quay đầu lại gọi:“Người đâu.”

Sau khi nha hoàn vào cửa hắn nói:“Đi lấy dây thừng đến.”

Nha hoàn không dám ngẩng đầu, chỉ “dạ” một tiếng rồi rời đi.

Dây thừng lập tức được đưa tới trên tay Đoàn Chính Trung, nha hoàn lại rời khỏi phòng.

Cầu Mộ Quân nhìn dây thừng trên tay hắn, sợ hãi lùi vào góc giường nhưng lại bị hắn túm được chân kéo về. Đoàn Chính Trung nhìn nàng cười nói:

“Phu nhân, chúng ta động phòng, được không?”
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản Thanh Đình

Postby tuvi » 28 Apr 2019

Chương 8: Tra tấn

Cầu Mộ Quân nhìn dây thừng trên tay hắn, sợ hãi lùi vào góc giường nhưng lại bị hắn túm được chân kéo về. Đoàn Chính Trung nhìn nàng cười nói:“Phu nhân, chúng ta động phòng, được không?”

Trong lòng Cầu Mộ Quân run rẩy, chỉ cảm thấy toàn thân đều lạnh đến tận xương.

Đoàn Chính Trung kéo nàng từ trên giường đến, sau đó dùng dây vòng qua gáy nàng.

Chỉ cần Cầu Mộ Quân hơi chống cự trong mắt Đoàn Chính Trung lập tức lóe lên ánh sáng hung ác, khiến nàng lập tức không dám ngọ nguậy.

Hắn chậm rãi điều chỉnh tư thế dùng dây thừng trói nửa người trên của nàng lại, sau đó ném nàng lên trên giường.

Cầu Mộ Quân sợ hãi, nàng không biết hắn muốn làm gì. Nếu hắn là đàn ông, ít ra nàng biết được tệ nhất là bị cường bạo. Nếu nàng đã thành thân cùng hắn, cam chịu cũng tốt, không thể phản kháng cũng thế, nàng có thể chấp nhận. Nhưng…… Nàng không biết thái giám như hắn sẽ đối phó với nàng như thế nào.

Đoàn Chính Trung lấy một cái kéo đến, nhắm vào cổ của nàng.

Cầu Mộ Quân ngừng thở, tưởng tượng cảnh cái kéo kia đâm vào cổ mình. Cảm thấy kéo sắt lạnh như băng để sát vào cổ nàng, chậm rãi di chuyển, lướt qua gáy nàng, mặt nàng, sau đó từ tóc mai sau tai trượt vào mái tóc, xoẹt một tiếng cắt đi một lọn tóc của nàng.

Tim Cầu Mộ Quân vẫn đập rất nhanh, khi biết hắn chỉ cắt chút tóc của nàng liền thở phào nhẹ nhõm.

Hắn cười rộ lên.

Sau đó hắn ngồi trên chân của nàng, hoàn toàn cố định nàng trên giường, bắt đầu cắt từ bên váy của nàng ngược lên trên. Ngực Cầu Mộ Quân kịch liệt phập phồng, nhìn váy của mình bị hắn chậm rãi cắt.

Dây thừng trên người chặn đường kéo, hắn liền cắt váy thành từng miếng, sau đó cầm từng mảnh nhỏ giơ trước mặt nàng rồi buông tay để cho nó rơi trên giường.

Cách cái yếm, Cầu Mộ Quân vẫn cảm nhận được lưỡi kéo lạnh như băng. Tuy không nhìn hắn lại thấy rõ ràng nụ cười trên mặt hắn.

Cuối cùng trên người nàng chỉ còn váy lụa phía dưới cùng cái yếm màu đỏ trên ngực.

Một bàn tay Đoàn Chính Trung đưa vào trong yếm, xoa bụng của nàng.

Bụng Cầu Mộ Quân lập tức co rút run rẩy.

Đoàn Chính Trung có vẻ rất vừa lòng với phản ứng của nàng, nở nụ cười sung sướng. Tay ở trên bụng nàng sờ một lúc, sau đó bắt đầu cắt cái yếm của nàng.

Hắn không cắt lên trên giống như lúc cắt váy, mà bên này một nhát bên kia một nhát, để lại trên bụng nàng toàn là vải vụn .

Cầu Mộ Quân không dám phản kháng không dám lên tiếng. Nàng chỉ cảm thấy bây giờ hắn là kẻ điên, không dám chọc giận hắn sợ hắn sẽ dùng kéo đâm nàng.

Đoàn Chính Trung buông kéo, nhẹ vuốt ve xương quai xanh của nàng, sau đó hôn xuống. Ban đầu là mút vào, sau đó dùng răng nanh khẽ cắn, khiến cho hô hấp của Cầu Mộ Quân ngày càng dồn dập.

Hắn từ trên người nàng đứng lên, lấy nến đỏ trên bàn đến bên giường, lại ngồi xuống.

Cầu Mộ Quân nhìn ánh lửa đỏ, trong mắt lộ ra sự sợ hãi trước nay chưa từng có.

Đoàn Chính Trung không phải muốn đốt nàng mà lại đem nến đỏ để phía trên thân thể nàng, hơi nghiêng làm cho từng giọt từng giọt sáp nến nhỏ lên xương quai xanh của nàng.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản Thanh Đình

Postby tuvi » 28 Apr 2019

Chương 9: Cái hôn ghê tởm

Hắn cúi đầu hôn lên bụng nàng rồi lại ngẩng đầu chuyển ngọn nến lên phía trên bụng nàng nhỏ sáp.

Hắn cứ hôn một cái lại nhỏ một giọt. Cầu Mộ Quân bị tra tấn đã gần ngất xỉu mà hắn vẫn làm không biết mệt.

Cuối cùng hắn hôn không chừa chỗ nào trên bụng nàng, để ngọn nến ở trên vai nàng. Từng giọt sáp nến theo ngọn nến đang nghiêng liên tiếp nhỏ lên trên người nàng, làm cho nàng đau đến chảy nước mắt.

Đoàn Chính Trung ngẩng đầu khỏi bụng lại, dịu dàng lại mang theo tình dục đáng sợ nói:

“Hầu hạ ta, hầu hạ tốt ta sẽ thả nha hoàn kia.”

Cầu Mộ Quân tự nhận mình không phải người mềm lòng, nhưng ở trước mặt Đoàn Chính Trung nàng lại thành người có tâm địa từ bi. Nàng biết mình không cần vì một nha hoàn không quen mà tự chuốc lấy khổ, nhưng tưởng tượng đến thủ đoạn của kẻ trước mắt thì nàng vẫn không đành lòng.

Vì thế, trong lòng nàng tuy sợ hãi nhưng ở ngoài mặt lại cố gắng bình tĩnh gật đầu.

Đoàn Chính Trung cởi dây thừng trên tay nàng, thả nàng tự do.

Cầu Mộ Quân lại một lần nữa thay hắn cởi áo tháo thắt lưng, sau đó bất chấp hôn lên môi hắn.

Trong lòng bỗng nhớ tới lời nói của nha hoàn kia

“Ăn nhiều tiên như vậy”…… Hóa ra buổi chiều đĩa thịt băm hắn ăn là nơi đó của động vật. Dạ dày Cầu Mộ Quân nhộn nhạo, cuống quít rời môi đi.

Khi nàng hôn đến ngực hắn lại bị hắn kéo đứng lên, bị hắn hôn lên môi. Lưỡi hắn đưa vào trong miệng nàng, ở bên trong công thành đoạt đất, có khi lại tiến vào cổ họng nàng khiến cho đầu óc nàng đã hỗn loạn càng hỗn loạn thêm, thân thể vô lực xụi lơ.

Bây giờ nàng mới biết được cái gì là hôn.

Đoàn Chính Trung lại đột nhiên đẩy nàng ra, đá nàng một phát xuống giường.

“Từ hôm nay trở đi, không cho phép bước vào gian phòng này nửa bước!” Trong mắt hắn mang theo ánh sáng lạnh lẽo nguy hiểm.

Thay đổi thất thường, sớm nắng chiều mưa, hắn quả nhiên không phải người nàng có thể nhìn thấu.

Sau khi bị đá xuống giường, nàng chỉ vội vàng mặc tạm hai món quần áo che khuất thân thể đã bị nha hoàn dẫn ra ngoài, đưa nàng đến một gian phòng khác.

Nhưng dù thế nào thì kết quả này cũng tốt.

Buổi tối nàng không bao giờ phải đối mặt với hắn nữa.

Bóc sáp nến trên người để lại những điểm đỏ. Những chỗ bị hắn nhỏ sáp nến còn hơi đau, Cầu Mộ Quân thở phào nhẹ nhõm, cảm thấy may mắn vì tất cả đều đã trôi qua.

Ngoại trừ Đoàn Chính Trung cùng con chó kia khiến cho nàng kinh hồn, so với đêm đầu đến đây Cầu Mộ Quân ngủ coi như an ổn. Nhưng sáng sớm ngày hôm sau nàng nghe nói nha hoàn mạo phạm hắn lại bị đưa vào thanh lâu. Mặc dù nha hoàn kia không bán mình cho Đoàn phủ nhưng vẫn phải nghe theo hắn xử trí.

Cuối cùng nàng đã thấy rõ Đoàn Chính Trung là loại người nào. Chính là một kẻ tiểu nhân vừa tàn nhẫn vừa độc ác, lại còn thù dai, biến thái. Đêm qua rõ ràng hắn nói chỉ cần nàng hầu hạ hắn thật tốt thì hắn sẽ bỏ qua cho nha hoàn kia. Nàng cảm thấy mình làm rất tốt rồi thế mà hắn vẫn ra tay tàn nhẫn như vậy.

Nhớ tới cái hôn đêm qua, nghĩ đã muốn nôn rồi, buổi tối hắn còn vừa ăn ngưu tiên. Bây giờ ngẫm lại nha hoàn kia nói rất đúng, mỗi ngày ăn tiên không phải là thái giám thì là gì!

Cầu Mộ Quân oán hận nghiến răng nghiến lợi mắng, nhưng cũng chỉ dám mắng trong lòng. Nếu đắc tội hắn, không chừng mạng cũng chẳng còn!
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản Thanh Đình

Postby tuvi » 28 Apr 2019

Chương 10: Hái hoa

Việc duy nhất nàng có thể làm vào ban ngày đó là đi dạo trong vườn hoa.

Tuy rằng vào Đoàn phủ, gả cho thái giám Đoàn Chính Trung biến thái, nhưng nếu có thể sống nàng muốn cố gắng sống thật tốt, ít nhất không đến mức vì mấy chuyện này mà ngày ngày nghẹn ở trong phòng buồn bực đến chết. Sáng sớm, Cầu Mộ Quân liền ra ngoài đến vườn hoa, nhìn hoa tươi khoe sắc trong vườn, oán giận với Đoàn Chính Trung cũng tiêu tan một ít.

Tâm tình có cải thiện, nàng liền hái một bông hoa đưa lên mũi ngửi, bỗng cảm thấy tinh thần sảng khoái.

Đi đến phía trước, nàng thấy một gốc cây bích đào . Bông hoa đào màu hồng, trông rất đẹp mắt. Cầu Mộ Quân nhìn vài nha hoàn bên người, nói với người cao nhất: “Thử xem có hái được bông hoa kia xuống không.”

Nha hoàn gật đầu, đi đến bên cạnh cây, đưa tay với đến bông hoa nhưng vẫn không với tới.

Mấy nha hoàn còn lại thấy thế vội tiến lên giúp đỡ, kéo những nhánh cây khác xuống. Bông hoa có hạ xuống một chút, nhưng vẫn chưa với tới.

Cầu Mộ Quân cũng đi lên thử kiễng chân với nhưng không thành.

Đúng lúc này Đoàn Tử Thông đi ngang qua, không khỏi dừng chân nhìn tình hình bên này, khóe miệng hơi cong lên. Bên kia vẫn đang nỗ lực, hắn nhìn hồi lâu cuối cùng không nhịn được nói:“Mẫu thân, để con giúp người nhé.”

Nói xong hắn đi lên phía trước, nâng tay lên, dễ dàng hái bông hoa xuống.

“Mẫu thân –” Đoàn Tử Thông tươi cười đưa hoa cho Cầu Mộ Quân.

Cầu Mộ Quân vui mừng nhận lấy đóa hoa, lập tức đưa lên mũi ngửi một chút, vui vẻ nhìn Đoàn Tử Thông, hai mắt phát sáng, cười nói:“Thơm quá, thật là đẹp, cảm ơn!”

Cười như vậy, mất một phần đoan trang của tiểu thư khuê các, thêm một phần ngây thơ đáng yêu của thiếu nữ.

Đoàn Tử Thông hơi đỏ mặt cúi đầu, ngại ngùng cười, nói:“Mẫu thân vui là tốt rồi.”

Sau đó hắn vừa hơi nhấc tay lên sắc mặt đột nhiên trắng bệch, lùi ra sau hai bước, cúi đầu nói:“Cha nuôi.”

Cầu Mộ Quân nghiêng đầu thấy Đoàn Chính Trung vẻ mặt tối tăm, cuống quít sửa sang lại quần áo, đứng thẳng, dịu dàng nói:

“Lão gia không vào cung sao?”

Đoàn Chính Trung đi đến, chỉ nhìn nàng mà không đáp lời, sau đó nói với Đoàn Tử Thông:“Sao không đọc sách lại đến vườn hoa?”

Đoàn Tử Thông có vẻ rất sợ hắn, đầu cúi rất thấp, nhỏ giọng nói:“Con hơi mệt nên ra ngoài đi dạo vài vòng, giờ sẽ lập tức trở về.”

Nói xong, lập tức cúi đầu rời đi.

Ánh mắt Cầu Mộ Quân nhìn theo hắn rời đi, lúc nghiêng đầu lại phát hiện Đoàn Chính Trung đang nhìn mình.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản Thanh Đình

Postby tuvi » 28 Apr 2019

Chương 11: Gia tộc Đoàn thị

Ánh mắt Cầu Mộ Quân nhìn theo hắn rời đi, lúc nghiêng đầu lại phát hiện Đoàn Chính Trung đang nhìn mình.

Cầu Mộ Quân cố ý nghiêng mặt đi, Đoàn Chính Trung hừ lạnh một tiếng, lập tức rời đi.

Cầu Mộ Quân lại gọi hắn lại.

“Lão gia. . . .”

Đoàn Chính Trung quay đầu, chờ nàng nói.

Cầu Mộ Quân tiến lên vài bước, tới gần hắn khẽ nói:“Ngày mai…… Ngày mai là ngày lại mặt.”(Lễ lại mặt, hay lễ nhị hỷ. Thời gian đôi vợ chồng mới cưới về nhà gái lại mặt là từ 1 đến 4 ngày sau khi thành hôn. Lễ lại mặt thể hiện sự ân cần, chu đáo của nhà trai và chú rể đối với gia đình nhà gái, giúp hai nhà thêm gắn bó.)

“Ngày mai ta phải tiến cung.” Giọng điệu của Đoàn Chính Trung không ôn hòa chút nào, giống như nói một câu với nàng cũng khó chịu.

“Ngài……” Cầu Mộ Quân hít một hơi, cố gắng bình tĩnh nói:

“Đoàn đại tổng quản được Hoàng Thượng sủng ái như vậy, xin nghỉ một ngày chẳng lẽ Hoàng Thượng còn không phê chuẩn sao?”

Đoàn Chính Trung nhìn nàng một cái, không đáp lời mà xoay người rời đi.

Cầu Mộ Quân tức giận ở phía sau nói:“Không đi thì không đi, một mình ta trở về, dù sao người ta có nói cũng sẽ nói ngài!”

Đoàn Chính Trung cũng không thèm quay đầu lại cứ thế đi thẳng. Cầu Mộ Quân tức giận vung tay, hậm hực nói:

“Không đi dạo nữa, trở về!”

Trở về phòng ngồi không có việc gì làm, Cầu Mộ Quân lại lấy sách ngày hôm qua mượn Đoàn Tử Thông ra xem, lật vài tờ xong sai nha hoàn lấy giấy bút đến.

Vốn muốn tùy tay viết mấy chữ, ai dè viết xong Cầu Mộ Quân mới phát hiện mình đang mắng Đoàn Chính Trung.

“Thái giám chết bầm, tiểu nhân, biến thái, không biết xấu hổ học nữ nhân dùng phấn thơm, cầu trời phù hộ cho ngươi ăn mấy thứ ghê tởm đấy đến chết luôn đi!”

Nàng đang oán hận viết thì một nha hoàn đi vào, đứng được một lát, nói:

“Phu nhân, vừa rồi nô tỳ đi qua chuồng ngựa nghe thấy quản gia sai người chăm ngựa bảo bọn họ mang mấy con hồng mã ra tắm rửa, chứng tỏ lão gia muốn dùng. Phu nhân, ngày mai lão gia chắc chắn sẽ cùng người về phủ Hầu gia!”

Cầu Mộ Quân ngẩng đầu nhìn nàng, là một trong số mấy nha hoàn hầu hạ mình, tuổi trẻ, vóc người nho nhỏ, trên mặt có hai lúm đồng tiền, rất có linh khí. Dường như nàng đang vui vẻ nhưng lại có chút sợ hãi không dám biểu hiện cảm xúc ra ngoài.

Cầu Mộ Quân vốn cũng không hay để ý đến nha hoàn bên người, mà bây giờ nàng lại có thiện cảm với tiểu nha đầu này.

Nha hoàn tôi tớ trong Đoàn phủ không thể nói chuyện cùng nàng. Mỗi tiếng nói cử động của bọn họ đều vô cùng cẩn thận.

Đối với vị phu nhân mới tới là nàng, mọi người còn không biết thái độ của Đoàn Chính Trung đối với nàng là gì, cho nên không dám tiếp cận cũng không dám mạo phạm, hai ngày vừa rồi đều là cung kính nhưng không thân cận.

Mà tiểu nha hoàn này biết nàng vì thái độ của Đoàn Chính Trung nên tức giận, nghe được tin tức liền đến nói cho nàng. Chuyện không liên quan đến mình mà nàng lại vẫn vui mừng, cái này khiến Cầu Mộ Quân có vài phần kính trọng với nàng.

Nha hoàn thấy Cầu Mộ Quân vẫn nhìn mình, có chút ngượng ngùng, lại có chút bất an, cúi đầu.

“Em tên gì?” Cầu Mộ Quân cười, nhẹ nhàng hỏi.

Nha hoàn ngạc nhiên mừng rỡ ngẩng đầu lên, nói:“Phu nhân, nô tỳ tên Đoàn Mộc Cận.”

Cầu Mộ Quân hơi giật mình, hỏi:“Em cũng họ Đoàn sao?”

Nha hoàn trả lời:“Là tên nô tỳ bốc thăm được sau khi vào Đoàn phủ, mọi người đều họ Đoàn.”
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản Thanh Đình

Postby tuvi » 28 Apr 2019

Chương 12: Lại mặt

Kỳ lạ sao? Có gì kì lạ, Đoàn Chính Trung là người như vậy. Hắn thích cảm giác nắm trong tay tất cả của người khác. Hạ nhân trong phủ hắn không cùng họ Đoàn như hắn nàng mới cảm thấy kỳ lạ!

Cầu Mộ Quân lại hỏi:“Tên bốc thăm được là sao?”

Nha hoàn trả lời:“Cùng nô tỳ vào Đoàn phủ còn có năm sáu cô nương khác. Ngày đầu tiên quản gia cầm mấy tờ giấy đến cho bọn nô tỳ bốc, trên đó toàn là tên hoa ví dụ như Mộc Miên, Đinh Hương. Nô tỳ bốc được Mộc Cận, nên tên là Đoàn Mộc Cận.”

“Khụ……” Cầu Mộ Quân không nhịn được ho nhẹ một cái, che dấu cảm xúc của mình, nghiêm mặt nói:“Vậy lúc trước em tên là gì?”

Nha hoàn lập tức hoảng sợ, nói:“Phu nhân, điều thứ mười trong quy định của Đoàn phủ là vào Đoàn phủ sẽ mang họ Đoàn, dùng tên Đoàn phủ ban cho, vĩnh viễn không được nhắc tới tên trước kia. Làm trái sẽ bị phạt nặng.”

Cầu Mộ Quân đè trán, lẩm bẩm:“Nói như vậy, trong Đoàn phủ này chỉ có mình ta không họ Đoàn nhỉ?”

Nha hoàn cười nói:“Phu nhân cũng họ Đoàn mà, phu nhân không phải Đoàn thị sao?”

Cầu Mộ Quân lại ho một cái, gật đầu nói:“Thật đúng là khó nghe muốn chết!”

Nha hoàn đương nhiên không dám đáp lời, lại nhịn không được cúi đầu nở nụ cười.

Cầu Mộ Quân nói:“Ta về sau gọi em là Cận Nhi nhé. Cận Nhi em bao nhiêu tuổi rồi?”

Nha hoàn vui sướng gật đầu, lúm đồng tiền nho nhỏ trên mặt lại hiện lên, nói:“Nô tỳ mười sáu.”

“Ừ.” Cầu Mộ Quân nhìn nàng mỉm cười.

Cận Nhi đứng một lát lại nói:“Phu nhân, nô tỳ cáo lui trước, người có gì sai bảo thì gọi nô tỳ.”

Cầu Mộ Quân gật đầu. Cận Nhi rời khỏi phòng, lại vấp ngã ở bệ cửa.

Cầu Mộ Quân đứng lên dìu nàng dậy, nhìn thấy chân nàng bị trầy da.


“Mau đi bôi thuốc đi..!”

Cầu Mộ Quân đỡ nàng ra cửa, Cận Nhi vội nói:“Phu nhân, nô tỳ không sao đâu, người không cần đỡ nô tỳ.”

Lúc này nha hoàn khác cũng thấy, vội chạy lại giúp đỡ nàng. Cầu Mộ Quân cũng không ép, dặn dò đôi câu rồi vào phòng, nhưng đi đến trước bàn lại không thấy tờ giấy vừa rồi đâu cả.

Cái bàn ngay bên cửa sổ, quyển sách trên bàn bị gió thổi “phần phật”. Cầu Mộ Quân đứng lên nhìn ra ngoài cửa sổ, không biết bị gió thổi đi nơi nào rồi. Nàng cũng không để ý nhiều lại ngồi xuống.

Ngày hôm sau, Cầu Mộ Quân rời giường sớm, vừa ra khỏi cửa đã thấy đội ngũ đông đảo bên ngoài, khí phái như đội ngũ đón dâu vậy. Giữa đội ngũ có một chiếc xe ngựa hoa lệ thật to, lại một lần nữa thể hiện tài lực của Đoàn đại tổng quản.

Một lát sau, Đoàn Chính Trung được một số lớn hạ nhân hầu hạ đi ra. Đoàn Tử Thông đương nhiên cũng ở trong số đó, cung kính đưa hắn đi đến bên xe ngựa, sau đó lại thỉnh an mẫu thân là nàng đây.

Phía dưới xe ngựa vẫn có một người quỳ gối, Đoàn Chính Trung lại dẫm lên lưng người kia đi lên. Cầu Mộ Quân không chịu nổi, sai hạ nhân cầm bục gỗ đến.

Đội ngũ chậm rãi xuất phát, Cầu Mộ Quân cùng Đoàn Chính Trung ngồi một xe. Bên người không có bất cứ nha hoàn hay hạ nhân nào nên nàng cảm thấy có chút khó thở, liền vén một bên mành lên muốn nhìn phong cảnh bên ngoài. Kết quả không xem được gì lại bị dọa giật nẩy mình. Bên ngoài có rất nhiều người đi theo xe ngựa, thấy nàng thò đầu ra, đều chỉ chỏ về phía nàng, hô:“Mau nhìn mau nhìn, tiểu thư Cầu phủ kìa!”

Quá sợ hãi, nàng vội buông mành xuống. Nàng đã quên, hôn sự của bọn họ được tất cả người trong kinh thành quan tâm. Bây giờ hai người lại mặt, người khác đương nhiên muốn chạy ra xem náo nhiệt!

Nàng lén nhìn Đoàn Chính Trung, phát hiện hắn từ từ nhắm hai mắt, vẻ mặt nhàn nhã. Mày kiếm, sống mũi cao, hình môi nét mà sâu, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng. Toàn thân còn tỏa ra khí chất cơ trí lại thâm sâu không lường được. Bỏ qua thân phận thái giám cùng với sở thích kì quái và hành vi đáng giận của hắn, hắn quả thật là kẻ có thể mê hoặc lòng người.

Nói cách khác hắn là kẻ chỉ có thể nhìn bề ngoài, không thể nhìn bên trong.

Ban đầu Cầu Mộ Quân lén liếc nhìn sau đó chuyển thành nhìn thẳng, chỉ cảm thấy không dời mắt được, lại phảng phất như nhìn thấy người quen. Trong lòng trào lên cảm giác quen thuộc, nhưng cảm giác này rất mơ hồ, nàng cố sức nhớ, lại không nhớ được.

Đoàn Chính Trung đột nhiên mở mắt.

Cầu Mộ Quân hoảng hốt, vội cúi đầu, sau đó lại giả vờ như không có việc gì nhìn sang nơi khác.

Đoàn Chính Trung lại nhìn chằm chằm vào nàng không thôi, ánh mắt như tìm tòi nghiên cứu, giống như nhìn ra cái gì, lại như không nhìn ra gì cả. Cầu Mộ Quân không biết hắn muốn nhìn cái gì, nhưng ánh mắt này thật sự làm cho lòng nàng hốt hoảng. Bị Đoàn Chính Trung nhìn hồi lâu, nàng thật sự không thể chịu được nữa, mở miệng nói:“Ngài nhìn cái gì?”

Đoàn Chính Trung nhìn nàng nói:“Cô mười chín tuổi?”

Cầu Mộ Quân liếc trắng mắt, nói:“Chúng ta hợp bát tự.” Hơn nữa bát tự còn nói rất xứng đôi kia kìa.

Cầu Mộ Quân chờ câu tiếp theo của hắn, hắn lại không nói thêm lời nào nữa. Hắn nâng mành, lạnh nhạt nhìn đám người nhốn nha nhốn nháo bên ngoài, tựa như người khác đang nhìn trò vui của hắn, hắn cũng xem trò hề của người ta.

Nàng quả thật thua xa hắn.

Vì sao bị mọi người giễu cợt chỉ trỏ hắn lại có thể bình chân như vại như vậy? Nhìn hắn, Cầu Mộ Quân bắt đầu tò mò.

Từ nhỏ vào cung, chịu sự ghẻ lạnh của mọi người, cho nên hắn đã quen rồi sao?

Thân là thái giám, dù giờ đây hắn dưới một người trên vạn người, đã đạt tới địa vị cao nhất thái giám có khả năng leo lên, nhưng hắn vẫn bị người ta xem thường. Hắn dù sao cũng là kẻ đáng thương.

Trong lúc này, dường như Cầu Mộ Quân đã tha thứ hơn nửa những hành vi trước giờ của hắn.

Đội ngũ lại mặt đến trước cửa Cầu phủ, Đoàn Chính Trung từ trên xe ngựa bước xuống, Cầu Mộ Quân cũng theo xuống. Quỳ dưới xe ngựa vẫn là một người trẻ tuổi.

Đã về đến nhà, bốn phía còn đứng nhiều người xem như vậy, Cầu Mộ Quân không muốn tạo thêm đề tài mới cho người ta bàn tán, liền đặt chân lên lưng người kia.

Rời khỏi xe ngựa, bởi vì trọng tâm đặt ở trên lưng người khác, Cầu Mộ Quân bất an có chút đứng không vững, thân thể lảo đảo, lại bị Đoàn Chính Trung đứng phía dưới kéo tay vậy nên liền ngã vào trong lòng hắn.

Mùi hương hoa nhài nhàn nhạt trên người hắn bay vào trong mũi nàng, mơ hồ còn mang theo một tia hơi thở khác. Mặt nàng đỏ lên, Cầu Mộ Quân vội đứng thẳng, che dấu tiếng tim đập loạn.

Thấy người Cầu gia ra cửa nghênh đón, Đoàn Chính Trung bình tĩnh nói:“Bái kiến nhạc phụ, nhạc mẫu.”

Cầu Mộ Quân cũng khẽ nói:“Cha, mẹ.”

Hầu gia Cầu Vĩ cứng ngắc nở nụ cười, nói:“Mau vào nhà đi.”

Cầu phu nhân không bình tĩnh bằng Cầu Vĩ, lúc nhìn thấy con gái, khóe mắt đã ươn ướt, nghiêng mặt đi lén lau nước mắt. Cầu Mộ Quân nhìn thấy vậy trong lòng cũng chua xót, nhưng bây giờ không phải thời điểm tốt để nói những lời an ủi.

Đến tận khi vào cửa, Cầu Mộ Quân nhìn quanh nhưng không thấy Cầu Tư Huyên.

Tiểu Nhụy ở bên dìu nàng nói nhỏ:“Tiểu thư, nhị tiểu thư nói nàng không thoải mái, ở trong phòng nghỉ ngơi rồi.”

Tiểu Nhụy là nha hoàn bên người nàng lúc còn ở Cầu phủ, lúc đến Đoàn phủ không biết rõ Đoàn phủ ra sao nên Cầu Mộ Quân để nàng lại Cầu phủ không mang nàng theo.

Giờ nghĩ lại, may mắn sao lúc ấy không để nàng làm của hồi môn, bằng không nàng cũng phải giống như Cận Nhi, sinh hoạt dưới ma trảo của Đoàn Chính Trung chịu đựng sự cổ quái của hắn.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản Thanh Đình

Postby tuvi » 28 Apr 2019

Chương 13: Người không nên mắng chửi

Vào cửa không bao lâu, Cầu Vĩ, Đoàn Chính Trung cùng với mấy người thúc bá khác của Cầu gia ở bên ngoài khách sáo nói chuyện, Cầu phu nhân kéo Cầu Mộ Quân đi vào trong phòng.

Vào phòng, Cầu phu nhân liền khóc nói không ra lời, một lúc lâu sau mới ổn định lại hơi thở, nói:“Ở bên kia chịu khổ không?”

Cầu Mộ Quân cầm tay bà, ôm lấy bà nói:“Mẹ, không cần lo lắng, hắn không cổ quái như bên ngoài nói đâu, hắn đối xử với con rất tốt.”

Cầu phu nhân khóc nói:“Sao có thể tốt chứ! Vì sao mệnh con lại khổ như vậy, vì sao lúc trước ta không kiên quyết hứa gả con cho người khác, kéo dài tới giờ, cuối cùng lại gả cho cái……”

“Được rồi mà mẹ, gả cho những người khác có gì tốt chứ. Người khác mặt ngoài tốt đẹp, ai biết là loại người nào? Đoàn Chính Trung tuy rằng là kẻ thân tàn, nhưng hắn lại có thể đối tốt với con, chẳng phải tốt lắm sao?” Cầu Mộ Quân lấy khăn tay ra, nhẹ nhàng lau nước mắt cho Cầu phu nhân, thành khẩn nói mấy lời biện hộ.

Cầu phu nhân nhìn nàng, sốt ruột hỏi:“Hắn không đánh con, không chửi con chứ? Hắn là loại người nhẫn tâm!”

Cầu Mộ Quân cười nói:“Mẹ, mẹ cứ thích nghe bên ngoài nói bừa, lời phu nhân Trương gia, tiểu thư Lý gia nói có thể tin sao... Còn khiến cho con lúc trước vào Đoàn phủ bị dọa chết khiếp, kết quả người ta rất tốt, bình thường hắn không hay cười, nhưng hắn rất săn sóc con, còn cẩn thận hơn mẹ!”

Cầu phu nhân không tin, hỏi:“Thật sao?”

“Thật mà!” Cầu Mộ Quân vừa cười khẳng định, vừa che giấu sự thật là Đoàn Chính Trung chết tiệt kia đá nàng, trói nàng, còn nhỏ sáp nến lên người nàng.

Cầu phu nhân nghĩ nghĩ, lẩm bẩm:“Cũng phải, hắn ở trong cung hầu hạ, nói cẩn thận cũng đúng.”

Cầu Mộ Quân thấy bà dường như đã tin, không khỏi âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Dù có thiện ý hay không thì vẫn là nàng nói dối lừa mẫu thân.

Cầu phu nhân còn phải đi ra ngoài, Cầu Mộ Quân sợ bà ở bên trong khóc lâu đến lúc đó để người ta thấy thì không tốt nên chỉ nói vài câu rồi dìu bà ra bên ngoài đi lại, lúc ra cửa lại gặp Cầu Vĩ.

“Cha.”

Cầu Mộ Quân kêu lên. Cầu Vĩ nhìn Cầu phu nhân, nói:“Đã khóc nhiều ngày như vậy, mắt đều sưng lên rồi. Để hạ nhân dìu nàng vào hậu viện nghỉ một chút đi.”

Cầu phu nhân gật gật đầu, để nha hoàn dìu đi. Cầu Mộ Quân biết cha hẳn là có chuyện muốn nói, liền ở lại.

Cầu Vĩ nói:“Ở bên kia thế nào?”

“Rất tốt ạ.” Cầu Mộ Quân cười nói.

Cầu Vĩ không dễ lừa, nghiêm túc nói:“Nói thật với cha. Cha cũng không phải biết hắn ngày một ngày hai, vẫn hiểu đôi chút về hắn.”

Cầu Mộ Quân than nhẹ một hơi, cúi đầu nói:“Hắn dường như không thích con lắm, ngày hôm sau liền để cho con ngủ trong phòng khác, nhưng như vậy con rất vui vẻ.”

Cầu Vĩ thở dài, lại hỏi:“Con cảm thấy hắn có chỗ nào kỳ lạ không? Có gì khác với lời đồn đại không?”

Cầu Mộ Quân biết không lừa được cha, thành thật trả lời nói:

“Giống như người ta nói, tính tình quả thật cổ quái, đại khái…… chắc công công trong cung ai cũng có tính tình như vậy.”

“Ừ.” Cầu Vĩ gật gật đầu, nhìn đèn lồng trước mắt lộ vẻ đăm chiêu.

Cầu Mộ Quân nhìn ông, có chút kỳ lạ hỏi:“Cha, sao vậy?”

Cầu Vĩ lắc lắc đầu, nói:“Chúng ta đi ra ngoài đi.”

Ban ngày ở Cầu phủ, hai người cũng không nói chuyện. Đoàn Chính Trung vẫn mang vẻ mặt đứng đắn, giống như thay Hoàng Thượng đến Cầu phủ làm việc vậy. Vợ chồng bọn họ không giống những đôi vợ chồng khác, giả vờ ân ái cũng không phải, duy trì xa cách cũng không phải. Ở trước mặt người ngoài có chút xấu hổ, cho nên chỉ ăn bữa cơm liền lên xe ngựa trở về.

Đến Đoàn phủ, lại có một đống người đứng chờ ngoài cửa. Cầu Mộ Quân sau một thời gian cũng đã quen làm Đoàn phu nhân vậy nên rất tự nhiên đi theo Đoàn Chính Trung. Đi ngang qua hoa viên, hắn đột nhiên ngừng lại.

Mọi người xung quanh đều dừng lại, nhìn hắn nghiêng đầu, đi đến bên đường lấy một tờ giấy từ trong bụi hoa ra.

Nhìn thấy tờ giấy kia, tim Cầu Mộ Quân như ngừng đập. Ai ngờ tờ giấy bị gió thổi đi vẫn còn ở trong sân chưa bị người khác dọn đi, lại còn bị hắn tinh mắt thấy được!
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Re: Phu Quân Là Thái Giám Tổng Quản Thanh Đình

Postby tuvi » 28 Apr 2019

Chương 14: Không thể không nhận lỗi

Đoàn Chính Trung nhìn tờ giấy, nhàn nhạt hỏi:“Ai viết ?”

Quản gia đứng bên cũng thấy mấy chữ trên tờ giấy, mặt lập tức biến sắc. Đoàn Chính Trung lại hỏi một tiếng, mọi người bên cạnh cúi đầu không trả lời, quản gia liền nháy mắt gọi một hạ nhân tới, nhỏ giọng nói:“Gọi tất cả mọi người đến, lão gia có chuyện muốn hỏi.”

Những lời này của ông ta mặc dù không lớn, nhưng trong hoàn cảnh yên tĩnh như này chỉ sợ là không ai không nghe thấy.

Tim Cầu Mộ Quân đột nhiên đập mạnh, không biết nên làm gì bây giờ.

Chỉ chốc lát sau, tất cả người trong phủ đều bị gọi tới. Cầu Mộ Quân thấy Đoàn phủ có nhiều người như vậy, trong lòng lập tức thả lỏng. Nhiều người như thế, nàng không thừa nhận, hắn cũng sẽ không làm gì được nàng, dù sao cũng không có chứng cớ. May mắn là hắn chưa từng thấy chữ nàng viết.

Bọn hạ nhân đều đứng thẳng, quản gia hỏi vài lần không có kết quả không biết xử trí thế nào đành đứng sang một bên nhìn sắc mặt Đoàn Chính Trung.

Đoàn Chính Trung mím môi, nhìn chung quanh một vòng, nói:“Tính từ những hạ nhân làm việc chưa được một năm mỗi người mười gậy, đánh tới dưới cấp bậc quản gia. Không có ai thừa nhận sẽ đánh lại từ đầu, khi nào có người thừa nhận thì ngừng.”

Chút đắc ý trong lòng Cầu Mộ Quân bị Đoàn Chính Trung “Bốp” một tiếng đánh cho nát bét.

Hắn còn muốn lần lượt đánh tất cả mấy chục hạ nhân này vài lần!

Hắn thà rằng giết nhầm một trăm chứ không thể buông tha một người!

Hắn…… Thật độc ác!

Bốn phía không ai dám nói, chỉ có một đám hạ nhân tự động quỳ xuống, sau đó nằm xuống đất. Bao gồm cả cô bé cười có hai lúm đồng tiền – Cận Nhi kia.

Đã có người đi lấy gậy, Cầu Mộ Quân hít sâu một hơi, mở miệng nói:“Đừng ép bọn họ, là ta viết.”

Nàng vừa dứt lời, tất cả mọi người đều nhìn về phía nàng.

Đoàn Chính Trung bình tĩnh hỏi:“Vậy sao?”

“Đúng.” Cầu Mộ Quân đáp rõ ràng.

“Viết cái gì?”


“Là ngài để cho ta nói đấy nhé.”

Cầu Mộ Quân dường như muốn trăn trối trước lúc chịu chết, nói:“Thái giám chết bầm, tiểu nhân, biến thái…… Đằng sau có phần không nhớ rõ, hình như là không biết xấu hổ, học nữ nhân bôi phấn thơm.”

Đoàn Chính Trung khẽ cười một tiếng, nói:“Còn có một câu giống nô tỳ hôm trước, cô nói xem…… Ta nên trừng phạt cô thế nào?”

Hắn lại nhắc đến chuyện nha hoàn kia! Nói cách khác tội của nàng giống nha hoàn kia! Cầu Mộ Quân run lên, lại cố gắng bình tĩnh nói:“Ngài không thể lấy phương pháp ngày đó phạt ta, ta là phu nhân của ngài!”

Cho dù hắn là thái giám, cho dù hắn không thích nàng, nhưng nói thế nào bây giờ bọn họ cũng là vợ chồng, hắn sao có thể dùng chó đến sỉ nhục thê tử của mình!

“Vậy sao, vậy cô nói xem ta nên phạt cô thế nào?” Đoàn Chính Trung nhìn nàng hỏi.

“Ta…… Ta là vì hiểu lầm ngài mới như vậy, ta biết sai rồi, ngài niệm tình ta vi phạm lần đầu, tha cho ta đi.”

Tuy biết hắn chẳng có mấy tế bào đồng tình, nhưng nhẹ nhàng cầu xin hắn vẫn hơn chống đối hắn.
User avatar
tuvi
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $57,250
Posts: 96097
Joined: 29 Apr 2006
Location: FRANCE
 
 

Next

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 125 guests