Tác giả : Nhĩ Nhã
Chương 1: Cải trang tây tuần
Bắt đầu vào đông, thời tiết càng ngày càng lạnh, mùa đông vừa tới đã rơi xuống một trận tuyết lớn, toàn bộ Khai Phong phủ tuyết nhiều đến nỗi mọi thứ như được dát bạc .Khai Phong thành dân chúng đều mặc y phục mùa đông thật dày, mọi người nếu như không có việc gì cần phải ra ngoài , thì tuyệt đối không ai muốn bước ra khỏi cửa
Hôm nay lúc trời còn chưa sáng rõ, Bao Chửng đã rời khỏi giường, mặc miên bào thật dày, chuẩn bị vào triều.
Vừa mở cửa liền giật mình đánh thót một cái .
Đừng tưởng rằng da mặt đen thì sẽ không sợ lạnh... Bao đại nhân vừa bước ra cửa trong nháy mắt lại bước lui trở vào, có chút bưc dọc chán nản . Lần đầu tiên trong đời Bao đại nhân cảm thấy hâm mộ Bàng Thái Sư kia...Có lẽ ông ta một thân da dày thịt béo nên so với miên bào đương nhiên còn ấm áp hơn.
Bao Chửng hít sâu một hơi, gió lạnh cuốn theo bụi tuyết làm hắn có chút khó chịu, lắc đầu, an ủi duy nhất cũng là Triệu Trinh cần chính yêu dân, trời lạnh như thế vẫn là lâm triều một ngày cũng không chậm trễ.
Bao Chửng lấy lại tinh thần xốc aó bước ra khỏi cửa, gió lạnh bắt đầu bốn phương tám hướng từ từ thổi đến.
Bao Chửng ra ngoài, thuận tay đóng cửa phòng lại ... "Kẹt" một tiếng. Cánh cửa trước đó đã bị Thạch Đầu Tiễn Tử phá hỏng vừa thay cái mới, có chút dễ đóng hơn.
Bao Chửng mặc quan phục một bước đạp vào tuyết, hướng viện ngoài đi, mới vừa đi hai bước, cửa phòng cách vách mở bung. Bao Duyên chạy ra, chỉ mặc trung y, trong lòng không biết đang ôm cái gì.
Bao Chửng nhíu mày: "Không mặc quần áo cho đàng hoàng đã chạy ra!"
"Cha..!" Bao Duyên mở tay để lộ món đồ trong lòng, là một áo choàng da thật dày màu đen, bên ngoài còn có lông xù lên.
Bao Chửng để hắn tùy ý đem áo choàng phủ thêm lên thân mình, nháy mắt đã cảm thấy thực ấm áp.
"Hôm nọ cùng bọn Cửu Vương gia đi săn thú, săn được một con gấu chó, lấy da làm cho Cha tấm áo choàng, rất ấm áp, thời điểm vào triều mặc là vừa vặn."
Bao Duyên nói xong, xoa xoa hai bàn tay run run đi về phòng, còn dặn Bao Chửng trên đường đi chậm một chút.
Bao Chửng nhìn hắn vào phòng đóng cửa lại, đoán chừng hắn sẽ ngay lập tức chui vào trong chăn , khóe miệng nhịn không được khẽ nhếch lên. Khoác áo choàng vào, Bao Chửng từng bước đi ra sân, cảm thấy ấm áp trước nay chưa từng có, giá lạnh ngoài trời giờ đây có đáng gì ? Ta có hảo hiếu tử nên trong lòng cảm thấy thực vui vẻ ấm áp không gì sánh bằng!
Ngoài cửa, Vương Triều Mã Hán thấy Bao Chửng hiên ngang mặc áo choàng da gấu đi ra, bước cao bước thấp, hướng vào trong tuyết mà đi, mọi người vội lắc đầu.
Bao Chửng bước qua cửa sân thứ hai, Tiêu Lương ở trong sân đang đang luyện công, bốn phía một vòng tuyết lớn đều đã dọn xong, hắn ăn mặc áo chẽn gọn gàng, luyện tập hăng say.
Bao Chửng nhíu mày:
"Tiểu lương tử, cẩn thận coi chừng bi cảm lạnh đó!"
Tiêu Lương dừng lại, lau mồ hôi: "Đại nhân đi sớm vậy , ta không lạnh đâu."
Bao Chửng nhìn mồ hôi trên người tiêu lương rồi nhìn trời ... quả nhiên tuổi trẻ thật hăng hái .
"Luyện xong rồi nhớ ngâm mihf trong nước ấm." Bao Chửng nhắc nhở hắn.
" Dạ." Tiêu Lương gật đầu, tiếp tục tập luyện, Bao Chửng lại tiếp tục đi, nhìn đến cửa viện thứ ba...là viện của Triển Chiêu.
Trong viện im ắng, tuyết đóng một lớp thật dày không được dọn dẹp. Triển Chiêu cùng Bạch Ngọc Đường sau khi đính hôn, Bao Chửng cho hắn hai tháng nghỉ phép, cùng nhau trở về Hãm Không Đảo. Tính đến ngày hôm nay lẻ ra cũng đã nên trở lại. Trước kia Khai Phong phủ người rất đông đúc , cảm giác thực náo nhiệt, nay đột nhiên mọi người đều đi vắng nên cảm giác thực là trống vắng. Bao Chửng cũng không biết có phải là do bản thân mình đã bắt đầu lớn tuổi hay không nhưng ông chợt có chút suy tưởng niệm đến mọi người, nhất là Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường.
Trải qua tình huống lần trước, manh mối truy tìm tung tích Thận lâu bị chặt đứt, Bao Chửng vẫn luôn lo lắng cho an toàn của Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường, ông luôn cảm thấy có một âm mưu gì đó đang âm thầm diễn ra ở xung quanh.
Cỗ kiệu đi rất chậm thẳng một đường đến cửa hoàng cung, vừa vén rèm kiệu lên, thủ vệ ngoài cửa đi đến nói:
"Bao đại nhân, Hoàng Thượng có hạ chỉ rằng:
" Hôm nay bên ngoài rất lạnh, bảo ngài không cần hạ kiệu, ngài có thể ngồi kiệu trực tiếp tiến cung."
Bao Chửng thầm khen Hoàng Thượng thật cẩn thận ngài tuy bận trăm công ngàn việc mà vẫn quan tâm đến cả sự ấm lạnh của bá quan, ông gật đầu tạ chủ long ân rồi ngồi kiệu thẳng đường đến cửa Kim Điện.
Phía trước Kim Điện đã thấy rất nhiều những cỗ kiệu, Bao Chửng hạ kiệu vừa muốn bước lên bậc thang, thì thấy phía đối diện Bàng Cát đang khoác một tấm áo choàng lông cừu rất dầy đi tới.
Bàng Cát từ xa đã nhìn thấy Bao Chửng, đầu tiên là ngẩn người, sau đó cười lớn nói:
"Ha... ha ...ha... Bao Hắc tử, ngươi ăn mặc như thế này giống y như một con cẩu hùng."
Bao Chửng , nheo mắt nhìn Bàng Cát, trong bụng thầm nghĩ
" Đâu giống như ngươi ...đồ mập mạp chết tiệt, ngươi không nhìn lại mình đi, ăn mặc y chang con hồ ly béo.
Bất quá Bao đại nhân hôm nay tâm tình rất vui vẻ thoải mái vì thứ nhất Bao Duyên có hiếu tâm, thứ hai Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường sắp về đến, cho nên cũng lười cùng Bàng Cát đấu võ mồm, chậm rãi bước lên bậc thang.
"Haiz...." Bàng Cát cười xong rồi, ôm bụng đuổi theo thấp giọng hỏi Bao Chửng:
"Ngươi nghe chuyện gì chưa...?"
"Chuyện gì...?" Bao Chửng khó hiểu nhìn hắn, coi qua thần sắc của Bàng Cát thì dường như triều đình đang có chuyện.
"Sí....." Bàng Cát bĩu môi, hạ giọng nói:
"Thục Trung đã xảy ra chuyện rồi ông không biết hay sao...?"
Bao Chửng sửng sốt, nhíu mày nhìn hắn: "Gặp chuyện không may...?"
"Một tháng trước, có người từ Thục Trung tới." Bàng Cát nói:
"Tử châu, Mậu châu, Nhã châu Huyện lệnh địa phương, tướng lãnh địa phương, cao thấp tổng cộng mười hai quan lại địa phương, liên kết cùng Thành đô phủ doãn là Hạ Chính đang hoành hành."
Bao Chửng nhíu mày, Hạ Chính và mình là cùng niên kỷ cấp bậc , hắn cùng nhiều vị quan viên trong triều quan hệ rất tốt, con người hắn cũng rất có khả năng. Hắn làm Thành đô phủ doãn đã mười năm, Thục trung vẫn luôn mưa thuận gió hoà, sao có thể cấu kết cùng nhiều quan viên như vậy hoành hành Thục Trung ?
" Hắn đã làm gì..?" Bao Chửng buồn bực hỏi.
" Đúng là chuyện bất ngờ ." Bàng Cát lắc đầu:
" Hăn cấu kết Thổ Phiên, dung túng sơn phỉ, tham ô thuế, còn cùng vài đại tướng phía nam cắt xén quân lương... Hơn nữa mười hai quan viên, đã chết mười một người, đều là bị người lạ nửa đường chặn lại chém chết."
Bao Chửng nghe xong chân mày cũng dựng đứng:
" Sao ngươi không nói thẳng là hắn tội ác tày trời như vậy không phải gọn hơn sao?"
Bàng Cát nhún vai, đưa tay vỗ vỗ vai Bao Chửng:
"Hoàng Thượng vì giữ bí mật, lại sợ vu hại trung lương, nên cố ý âm thầm xử lý. Ngài đã phái mật thám đi thăm dò, tính ngày có lẽ cũng sắp trở về rồi. Hôm qua ta tiến cung thăm cháu gái Hương Hương, nhìn thấy sắc mặt Hoàng Thượng không được tốt lắm."
Bao Chửng nhíu mày:
"Không lẽ những án này đều là thật."
Bàng Cát cười:
"Lão Bao, nếu là thật, ngươi biết có nghĩa là gì không?"
Bao Chửng nhíu mày:
"Thành đô phủ nằm sát Thổ Phiên cùng Đại Lý, vị trí thập phần vi diệu (nhạy cảm), nếu xảy ra chuyện gì thì sẽ khó lường."
"Hạ Chính đang ở đó củng cố quân cơ, Hoàng Thượng đối với hắn thập phần tín nhiệm, nay đã hạ lệnh điều tra khẳng định không phải vô duyên vô cớ." Bàng Cát dùng cánh tay hích hích Bao Chửng:
"Ngươi đã bao lâu không đi tuần thủ rồi?"
Bao Chửng nhíu mày:
" Chắc không phải ý Hoàng Thượng muốn ta tuần thú Thục Trung chứ..."
"Sao lại không phải."
Bàng Cát chậc chậc hai tiếng khoát tay:
"Ta nghĩ ngươi lần này tám phần là phải đi Thục trung một chuyến, Triển hộ vệ trở về chưa ? Nghe nói Hạ Chính bản thân là võ tướng chuyển theo quan văn, thủ hạ cao thủ của hắn nhiều như mây ."
Bao Chửng cảm thấy phiền não, nếu là thật, thì sẽ phải tốn rất nhiều công phu và sức lực.
Trong điện, sắc mặt Triệu Trinh vẫn như mọi ngày.
Gần đây trước sau vẫn quốc thái dân an, ngoài việc trời có vẻ lạnh bất thường cần phát áo bông và mở thêm quốc khố, ngoài ra cũng không có gì đặc biệt. Triệu Trinh sau khi bãi triều, kêu một mình Bao Chửng đến thư phòng nói chuyện.
Bao Chửng nhìn Bàng Cát, Bàng Cát nhìn hắn có vẻ như muốn nói " Thấy chưa" rồi vui vẻ hẹn Vương Thừa tướng cùng Bát Vương gia uống trà nói chuyện phiếm.
Bao Chửng đi theo Triệu Trinh đến thư phòng, chỉ thấy Triệu Phổ đang ôm Tiểu Tứ tử ngồi ở đó, Thái Hậu cùng Triệu Viện cũng tới, như là đang nói việc nhà, Triệu Viện bóc đậu phộng cho Tiểu Tứ tử.
Triệu Phổ ngẩng đầu thấy Triệu Trinh mang Bao Chửng đến, hắn hơi ngẩn người ra một chút , sau đó liền ý thức được lý do tại sao hôm nay Hoàng Thượng đột nhiên gọi hắn tiến cung, còn cố ý bảo hắn đến thư phòng, xem ra cũng không phải chỉ là bàn việc nhà đơn giản như vậy .
Triệu Trinh vừa vào cửa liền ôm lấy Tiểu Tứ tử cùng hắn đùa vui một chút . Triệu Viện cùng Hoàng thái hậu liền dẫn theo Tiểu Tứ tử đến chỗ Bàng phi chơi, thuận tiện thăm Hương Hương. Hương Hương đã biết đi, còn có thể gọi Tiểu Tứ tử "Ca ca".
Chờ mọi người đi rồi, Triệu Trinh bảo Trần Bật đóng cửa lại, ngồi xuống nhìn hai người.
Triệu Phổ nhìn Bao Chửng, ánh mắt muốn hỏ ..." Đã xảy ra chuyện gì..? "
Bao Chửng hơi nhướng mày ý nó .." Uhm.... Đại sự..."
Triệu Phổ liền hiểu được, chờ Triệu Trinh nói.
Triệu Trinh hỏi Bao Chửng:
"Bao khanh, Triển hộ vệ cùng Bạch thiếu hiệp đã trở lại chưa?"
Bao Chửng gật đầu: "Theo như dự tính thì, hôm nay hẳn đã có thể trở lại."
" Tốt." Triệu Trinh không nói chuyện tiếp, dáng vẻ trầm tư mang rất nhiều tâm sự .
Triệu Phổ cùng Bao Chửng liếc mắt nhìn nhau một cái, hỏi:
"Hoàng Thượng, xảy ra chuyện gì?"
Triệu Trinh hít sâu một hơi, đứng lên, từ bàn nhỏ lấy lên một chồng tấu chương thật dày ném mạnh lên bàn, mắng một tiếng:
"Phản nghịch !"
Triệu Trinh Hoàng Đế tính tình vốn ôn hòa...Triệu Phổ và Bao Chửng hiếm khi thấy hoàng thượng giận dữ như vậy, bèn cầm tấu chương mở ra xem, càng xem, hai người mặt mày càng nhăn nhó rất khó coi .
Bao Chửng hỏi Triệu Trinh:
"Hoàng Thượng, những tấu chương này..."
"Ta đã phái ảnh vệ đi thăm dò, hoàn toàn là chính xác..!"
Triệu Trinh cố ngăn cơn tức giận:
"Uổng cho trẫm tín nhiệm hắn như vậy, hắn đem một Thục trung giàu có và đông đúc dân cư ra hoành hành phá hủy khiến cho dân chúng kêu than phẫn nộ. Hiện tại trên núi đầy sơn tặc, nghe nói còn có vài thị trấn dân chúng đều bị bỏ cho chết đói."
Triệu Phổ đóng tấu chương:
"Hắn ăn hối lộ trái pháp luật không lo cai quản vẫn chỉ là thứ yếu, chủ yếu là, hắn ăn chặn nhiều thuế má cùng quân lương như vậy, chủ ý của hắn là muốn làm cái gì..?"
Bao Chửng cũng gật đầu:
"Đúng vậy, Thổ Phiên vẫn như hổ rình mồi, gần đây nghe nói tân hoàng tử kế vị, nhất định là dã tâm bừng bừng."
Triệu Trinh nhìn hai người:
"Trong triều nhất định có nội gián của hắn, hoàng thúc, Bao khanh, hai người nhất định phải đi một chuyến tới Thục trung ..."
Triệu Phổ xếp tấu chương lại: "Chúng ta sẽ đi một chuyến."
Bao Chửng cũng gật đầu:
"Bất quá không nên tiết lộ hành tung , cải trang đi tới vẫn tốt hơn."
Triệu Trinh đem Thượng Phương bảo kiếm trên tường đặt lên bàn:
"Nếu quả thật Hạ Chính đáng tội, y lệnh tiền trảm hậu tấu, việc này trọng đại, nhất định phải cẩn thận một chút."
Bao Chửng nhận Thượng Phương bảo kiếm, trong bụng thầm nghĩ
" Hạ Chính thân là quan nhị phẩm, lại cai quản ở Thành đô phủ doãn lâu như vậy, có thể nói bá chủ một phương, muốn chém hắn thật không phải chuyện dễ. Nói không chừng đến lúc đó còn phải xuất động đại quân... Xem ra, mùa đông này lại không thể yên bình.
Nghĩ đến đây, Bao Chửng ho khan một tiếng:
"Hoàng Thượng, Bàng Thái Sư gần đây không bận gì chứ?"
Triệu Trinh ngẩn người:
"Ý Bao khanh là, Thái Sư cũng nên đi theo?"
Bao Chửng cười cười, nhẹ nhàng khoát tay: "Cũng không nhất định phải đi."
"Ồ?" Triệu Trinh khó hiểu.
Triệu Phổ cười, nhìn Bao Chửng:
"Bao tướng, muốn dùng Thái Sư làm mồi, phân tán chú ý của Hạ Chính?"
Bao Chửng nở nụ cười, gật đầu.
Triệu Trinh àng đế thât thông minh lập tức hiểu được, gật đầu:
"Cũng đúng, Hạ Chính biết Khai Phong cử quan viên đến điều tra, nhất định sẽ có đề phòng và cho người điều tra nghe ngóng. Hắn nếu sớm có chuẩn bị hơn nữa án binh bất động, các ngươi làm việc cũng khó khăn . Cho nên... Các ngươi cứ âm thầm đi trước, khi đã cách Thục trung không xa lắm, trẫm lần nữa xuống chỉ, lệnh Thái Sư đi tuần. Hạ Chính nếu thật trong lòng có gian trá, nhất định sẽ muốn tiêu hủy chứng cứ phạm tội hoặc tiên hạ thủ vi cường, như vậy các ngươi điều tra sẽ dễ hơn."
Bao Chửng gật đầu: "Hoàng Thượng anh minh."
Ngoài cung, bàng Thái Sư vừa cùng bọn Bát Vương gia uống trà, vừa thở dài.
"Làm sao vậy lão Bàng..?"
Bát Vương gia hỏi hắn: "Sao ngươi cứ Buồn bã ỉu xìu như vậy."
"Vương gia, quý phủ ngài không phải có mấy đại cao thủ sao, cho ta mượn hai người được không?" ...Bàng Cát vẻ mặt cầu xin hỏi.
Bát Vương gia cười, đưa tay vỗ vai hắn: "Sẽ sớm chuẩn bị tốt cho ngươi."
Nói xong, vỗ tay một cái, tứ đại cao thủ Bát vương phủ đi lại.
"Bốn người bọn họ đến lúc đó sẽ phụ trách bảo vệ an toàn cho ngươi, khi ngươi đến Thục trung...Ta nghĩ , nếu không phải là vạn bất đắc dĩ, Hạ Chính nhất định sẽ không động đến ngươi, hơn nữa còn có Triển Chiêu và Bạch Ngọc Đường cùng Trạch Lam, nhất định là sẽ không xảy ra việc gì."
"Ta không phải sợ mất mạng, ta là sợ Hắc tử kia áp bức ta ."
Bàng Cát lắc đầu thở dài, thầm mắng Hạ Chính thực tìm phiền toái cho mình.
Triệu Phổ Bao Chửng cùng Triệu Trinh sau khi thương lượng và tìm ra được kế sách tốt, liền cáo từ rời cung . Triệu Phổ cưỡi ngựa đi trước tới quân doanh, lần này cần Âu Dương phối hợp, còn muốn Hạ Nhất Hàng ở phía tây điều nhân mã hỗ trợ, không ít chuyện phải lo.
Tiểu Tứ tử cáo từ Bàng phi cùng Thái Hậu, ngồi trong kiệu cùng Bao Chửng, thuận đường cùng nhau trỏ về Khai Phong phủ.
Bao Chửng vẫn ngồi im suy nghĩ.
Tiểu Tứ tử mặc một cái áo chồn lông thỏ màu trắng, trên đầu đội mũ con thỏ nhỏ, trên chân lắc lư một đôi giày da hươu bé xíu, thỉnh thoảng hướng ra ngoài cửa sổ nhìn xung quanh.
Bao Chửng thấy hắn bộ dáng có vẻ sốt ruột, liềncười nói:
"Đừng nhìn nữa, không chừng khi ngươi trở lại trong phủ thì Triển hộ vệ cùng Bạch thiếu hiệp đã trở lại rồi."
"Thật hả...?" Tiểu Tứ tử mặt đỏ phây phây:
"Ta nhớ Miêu Miêu cùng Bạch Bạch lắm!"
Bao Chửng cười sờ đầu hắn:
"Đáng tiếc Triển hộ vệ vừa mới trở về, sẽ lại phải đi Thục Trung."
"Chúng ta sẽ đi Thục Trung chơi sao...?" Tiểu Tứ tử vui vẻ.
"Lần này cũng không phải là đi chơi ." Bao Chửng thở dài:
"Phải đi bắt người xấu."
Đang nói chuyện, chợt nghe bên ngoài Vương Triều gọi to một tiếng:
"Triển đại nhân!"
Tiểu Tứ tử vui vẻ, vén rèm kiệu nhìn ra bên ngoài, Triển Chiêu đang cưỡi Tảo Đa Đa, tựa hồ vừa mới vào thành, đang nhàn nhã hướng Khai Phong phủ đi. Nghe được tiếng Vương Triều gọi , hắn vừa quay đầu lại cũng cười và vội quay đầu ngựa chạy lại
Kiệu dừng lại, Tiểu Tứ tử liền vọt ra, Triển Chiêu xuống ngựa, giang tay ôm lấy Tiểu Tứ Tử giống như một quả cầu tuyết đang hướng tới hỏi :
"Tiểu Tứ tử, nhớ ta không?"
"Nhớ!" Tiểu Tứ tử ôm Triển Chiêu hôn một cái, một bên Tảo Đa Đa cũng đi lại cọ cọ vào mặt Tiểu Tứ tử.
Tiểu Tứ tử nhìn nhìn phía sau: "Bạch Bạch đâu? Sao không cùng ngươi trở về."
"À, Hãm Không Đảo còn chút chuyện, Ngọc Đường phải hoãn lại vài ngày mới về được."
Triển Chiêu vỗ nhẹ Tiểu Tứ tử: "Ta gấp nên trở về trước."
Bao Chửng cũng đi ra: "Gấp như vậy làm gì, chờ Bạch thiếu hiệp cùng nhau trở về cũng không muộn."
"Cũng đã hết ngày nghỉ rồi đa tạ đaị nhân .... đại nhân, gần đây Khai Phong phủ có ổn không? Trong lúc ta không có ở đây không xảy ra chuyện gì chứ.?" Triển Chiêu quan tâm tình hình Khai Phong phủ.
"Dĩ nhiên không có việc gì." Bao Chửng cười hỏi: "Những người khác đâu?"
" Cha và mẹ đều đã về nhà ... Đường Thạch Đầu cùng Nhạc Dương bị Thiên Tôn và Ân Hậu mang đi học công phu, nói là ba năm sau sẽ cho trở về , đến lúc đó lại đến Khai Phong phủ hỗ trợ đại nhân, bây giờ bọn chúng còn quá nhỏ."
Bao Chửng gật đầu: "Rất tốt, rất tốt!"
Triển Chiêu dắt ngựa, ôm Tiểu Tứ tử, cùng Bao Chửng trở về Khai Phong phủ.
Tiểu Tứ tử xoa xoa bóp bóp Triển Chiêu, phát hiện không béo cũng không gầy, bất quá dường như chỉ trắng ra hơn một chút, hơn nữa sắc mặt hồng hào...nhuận khí rất tốt... hai tháng này hắn nhất định đã rất vui vẻ, tâm tình cũng tốt lên, điều duy nhất tiếc nuối chính là Bạch Bạch lại còn phải chờ vài ngày nữa mới trở về.
Trở về Khai Phong phủ, Công Tôn vui vẻ chạy đến, bảo ảnh Tử và Giả ảnh đi đặt một bàn lớn, để giúp Triển Chiêu don tiệc tẩy trần.
Bàng Dục cũng vui vẻ chạy tới, Bao Chửng bảo mọi người cùng đến Thái Bạch Cư ăn một bữa, cố ý không nhắc chuyện xuất hành , trước để Triển Chiêu nghỉ ngơi vài ngày đã.
Ngày thứ ba sáng sớm, Triển Chiêu cũng đã nghỉ đủ, luôn cảm thấy Bao Chửng mấy ngày nay tâm sự rất nặng, vì thế chạy đến thư phòng hỏi Bao Chửng.
Bao Chửng thấy thời gian cũng đã gần đến , liền đem chuyện phải đi tuần tra phía nam nói cho hắn nghe.
"Hạ Chính...?" Triển Chiêu nhíu mày:
"Hạ Chính năm ngoái ở giang hồ làm mưa làm gió, được xưng là Báo Gấm, ở Thục Trung có danh tiếng rất lớn . Mặt khác, Thục trung địa hình phức tạp, nhiều núi nhiều trại."
"Triển hộ vệ, đối với Thục trung võ lâm nhân sĩ ở đó có quen biết nhiều không?" Bao Chửng hỏi.
Triển Chiêu lắc đầu, vỗ tay một cái:
"Ngọc Đường vài ngày nữa sẽ trở lại, hắn đối Thục trung hình như rất quen thuộc! Thục trung Đường môn đều là bằng hữu của hắn, vài trại chủ trên núi cũng cùng Hãm Không Đảo có giao tình."
"Bạch thiếu hiệp phải vài ngày nữa mới trở về." Bao Chửng nhíu mày:
"Nhưng chúng ta càng trì hoãn lâu càng không tốt."
Triển Chiêu nghĩ nghĩ:
"Không sao, chúng ta để lại lời nhắn rồi đi trước, ta nghĩ trước khi chúng ta đến Thục trung hắn đã có thể đuổi kịp."
Bao Chửng gật đầu:
"Vậy là tốt nhất, việc này nguy hiểm, nhất định phải cẩn thận làm việc."
Triển Chiêu gật đầu, chạy đi chuẩn bị.
Ngày hôm sau, mọi người thừa dịp trời tối lặng lẽ rời Khai Phong phủ, đánh xe đi.
Chuyến này nhân số không ít, Bao Chửng, Công Tôn, Tiểu Tứ tử, Bao Duyên cùng Bàng Dục, mọi người ngồi xe. Nhóm ảnh vệ đánh xe và cưỡi ngựa đi bên cạnh, Triệu Phổ cùng Triển Chiêu cũng cưỡi ngựa đi phía trước.
Đoàn người tiến nhập quan đạo, ngày đêm gấp rút, chạy tới Thành đô phủ, trạm thứ nhất là một trấn nhỏ ở phía đông Thành đô , cũng là nơi tất phải đi qua nếu muốn nhập Kim Quan Trấn.