Tình Yêu Xanh Thẳm - Tracey Garvis Graves

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: Tình Yêu Xanh Thẳm - Tracey Garvis Graves

Postby bevanng » 17 Mar 2019

CHƯƠNG 45 Anna


Chúng tôi phải dừng ở phòng vệ sinh trước khi về vì tôi cần rửa mặt. Chị Sarah đưa cho tôi ít khăn giấy.
“Nhẽ ra em phải biết là có chuyện không hay khi em không thể gọi cho bố mẹ. Chị chỉ nói với em là bố mẹ đã bán căn nhà”.
“Chị nói là nhà đã được bán. Anh David và chị đang thông tin lên thị trường nhà đất ngay sau khi di chúc của bố mẹ được công bố”.
Tôi vươn người về phía trước, dựa hẳn lên bàn đá bồn rửa mặt. “Chuyện gì đã xảy ra với bố mẹ?”
“Bố lên một cơn đau tim”.
“Khi nào?”
Chị ấy chần chừ. “Hai tuần sau khi hay tin máy chỗ em bị đắm”.
Tôi lại bật khóc. “Thế còn mẹ?”
“Ung thư buồng trứng. Mẹ mới mất năm ngoái”.
Anh David gọi với vào phòng vệ sinh. Chị Sarah chạy ra một lát rồi quay vào ngay: “Phóng viên đang kéo đến đấy. Nhanh ra khỏi đây, trừ khi em muốn tiếp chuyện họ”.
Tôi lắc đầu. Chị Sarah đã mang cho tôi một cái áo khoác và một đôi bốt viền lông cừu. Tôi xỏ chân vào và nhanh chóng ra bãi đỗ xe, với đám phóng viên bám theo ngay sau. Tôi hít đầy lồng ngực mùi tuyết lẫn với mùi khói xe ô tô.
“Lũ trẻ đâu rồi?”, tôi hỏi khi về đến căn hộ của chị Sarah và anh David. Tôi rất muốn được ôm Joe và Chloe vào lòng.
“Anh chị đưa các cháu đến nhà ông bà nội. Ngày mai chị sẽ đón chúng. Chúng nó mong được gặp em lắm”.
“Em muốn ăn gì nào?”, anh David hỏi.
Dạ dày tôi sôi lên. Tôi đã nghĩ đến việc sẽ ăn thật no nê, nhưng đột nhiên lại chẳng muốn ăn gì hết.
Anh David chắc cũng hiểu tâm trạng tôi lúc này nên nói: “Hay là anh đi mua ít bánh kẹp và em có thể ăn lúc nào em muốn nhé?”
“Như vậy thì tốt quá, anh David ạ. Cảm ơn anh”.
Tôi cởi bỏ áo khoác và đôi bốt.
“Quần áo của em ở đây cả này”, chị Sarah nói. “Chị cất chúng trong một tủ riêng khi John mang qua đây. Giày và đồ trang sức của em cùng một vài đồ đạc khác cũng ở đấy. Chị chẳng đủ can đảm để vứt chúng”.
Tôi theo Sarah vào căn phòng ngủ dành cho khách. Chị ấy mở tủ và tôi nhìn chằm chằm vào đống quần áo của mình. Đa phần chúng được treo ngay ngắn trên mắc, phần còn lại được gấp gọn gàng, đặt thành chồng trên giá. Một chiếc áo len cashmere màu xanh dương nhạt đập vào mắt tôi, khiến tôi vươn ra chạm vào ống tay áo và ngạc nhiên một cách thích thú vì độ mềm mại của sợi len.
“Em có muốn tắm không?”, chị Anna hỏi.
“Vâng”, tôi trả lời, và với tay lấy một chiếc quần bó màu ghi cùng chiếc áo phông dài tay màu trắng. Tôi cũng lấy luôn chiếc áo len màu xanh dương trên mắc xuống. Tôi tìm thấy tất và đồ lót trong một cái tủ đặt trong góc. Tôi vào phòng tắm, đứng rất lâu dưới vòi sen.
Quần áo cũ của tôi đã trở nên quá rộng, nhưng tôi vẫn cảm thấy thật quen thuộc, ấm áp.
“Stefani đang trên đường đến đây”, chị Sarah nói và đưa cho tôi một tách cà phê ngay khi tôi vừa ngồi vào ghế sô pha trong phòng khách.
Tôi mỉm cười khi nghe nhắc đến người bạn thân nhất của mình.
“Em mong gặp nó quá”. Tôi nhấp một ngụm cà phê. Chị Sarah đã pha thêm chút rượu vào. “Rượu kem Bailey’s của Ai-len đúng không chị?”
“Chị nghĩ là cho chút rượu vào em sẽ thích hơn”.
“Vâng, nhưng chắc chỉ một chút này thôi. Dạo này em đang gầy quá”. Tôi sưởi hai tay bằng tách cà phê ấm. “Sau khi bố mất thì mẹ thế nào ạ?”, tôi hỏi.
“Mẹ từ chối bán nhà, nên anh David thường xuyên qua dọn vườn và bọn chị thuê người xúc tuyết quanh nhà mỗi khi trời lạnh. Bọn chị cố gắng để mẹ không cảm thấy cô đơn”.
“Bệnh mẹ có nặng không?”
“Khá nặng. Mẹ đã cố gắng chiến đấu rất kiên cường đến tận phút cuối cùng”.
“Mẹ có đến bệnh viện không?”
“Không, mẹ mất ở nhà theo đúng cách mẹ muốn”. Chúng tôi uống hết cà phê. Anh David trở lại với ít bánh kẹp và chị Sarah ép tôi ăn.
“Em gầy quá”, chị ấy nói, tay phết kem pho mát lên miếng bánh kẹp rồi đưa cho tôi.
Chúng tôi quay trở lại ghế sô pha sau khi kết thúc bữa ăn. Chị Sarah bật đài lên, tìm thấy một kênh nhạc rock cổ điển. Chị ấy đưa cho tôi một tách cà phê khác, lần này thì không có rượu Bailey’s. Anh David cũng ngồi cùng chúng tôi, và anh chị hỏi tôi về hòn đảo.
Tôi kể cho họ mọi chuyện. Chị Sarah khóc khi nghe kể tôi và T. J đã suýt chết vì thiếu nước. Nghe kể về hai chiếc máy bay đã bay qua mà không ghé xuống đón chúng tôi khiến chị ấy càng thêm đau khổ. Họ còn sốc hơn nữa khi biết về con cá mập, ngài Xương và cả trận sóng thần.
“Thật kinh hoàng”, chị Sarah nghẹn giọng.
“Vâng, nhưng chúng em buộc phải thích nghi. Nhưng đến gần cuối thì bọn em cũng xuống tinh thần. Em không dám chắc nếu cứ sống trên hòn đảo ấy thì bọn em sẽ tồn tại được bao lâu”.
Chị Sarah đưa cho tôi một chiếc chăn len mỏng để tôi phủ lên hai chân.
“Em đã rất ngạc nhiên khi nhìn thấy John ở sân bay”, tôi nói.
“Chị gọi cho cậu ấy đấy. Nó đã rất đau khổ khi biết tin về vụ đắm máy bay, khi chị gọi để báo tin em còn sống. thì nó rất mừng”.
“Em cứ nghĩ anh ấy đã tìm được hạnh phúc riêng cho mình rồi cơ. Em còn đinh ninh là anh ấy đã cưới một cô nào đó rồi”.
“Không. Cũng có lúc nó hẹn hò này nọ nhưng đến tận bây giờ vẫn độc thân”.
“Ổ”.
“Em quyết định thế nào về chuyện hai đứa?”
“Anh ấy không phải người dành cho em, chị Sarah. Không biết mọi chuyện sẽ thế nào nếu như em không bị đắm máy bay, nhưng em đã có rất nhiều thời gian để suy nghĩ xem mình muốn gì”. Tôi lắc đầu. “Và em không muốn ở bên anh ấy nữa”.
“Bây giờ em và T. J là một đôi đúng không?”, chị Sarah hỏi.
“Vâng. Chị ngạc nhiên không?”
“Trong trường hợp này thì không. Nó bao nhiêu tuổi rồi?”
“Hai mươi ạ”.
“Lúc bọn em bắt đầu thì nó bao nhiêu?”
“Gần mười chín”.
“Em có yêu nó không?”
“Có”.
“Chị thấy cách nó nhìn em và cả cách nó an ủi em ở sân bay. Nó cũng yêu em đấy”, chị Sarah nói.
Tôi đặt tách cà phê đã cạn lên bàn và gật đầu. “Vâng, đúng là thế”.
Chuông cửa reo, chị Sarah bước ra. Tôi đi theo chị, nín thở khi chị nhìn qua mắt thần rồi mở cửa. Stefani đang đứng đó, nước mắt đầm đìa. Tôi kéo cô ấy vào lòng, không lời nào tả xiết cảm xúc của tôi khi lại được nhìn thấy cô ấy.
“Ôi, Anna à”, cô ấy vừa nói vừa nức nở, ôm chặt lấy tôi. “Cậu đã về nhà”.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Tình Yêu Xanh Thẳm - Tracey Garvis Graves

Postby bevanng » 17 Mar 2019

CHƯƠNG 46 T. J


Đêm hôm đó, tôi vào phòng ngủ và duỗi dài trên giường rồi gọi Anna. “Chào em”, tôi nói khi nghe thấy cô ấy trả lời. “Em thế nào rồi?”
“Em mệt quá. Bao nhiêu là việc phải làm”.
“Ước gì anh giúp được em”.
“Chỉ mất thời gian thôi chứ cũng không nặng nhọc gì đâu”, cô ấy nói. “Em sẽ ổn”.
“Anh đang nằm trên giường này. Mẹ anh chẳng vứt thứ gì của anh đi cả”.
“Chị Sarah cũng giữ lại hết đồ của em. Em cứ nghĩ sau khi mọi người cho rằng mình đã chết thì sẽ đem cho hết đồ cơ”.
“Mẹ anh biết chuyện chúng mình rồi đấy”.
“Ôi Chúa ơi. Mẹ anh bảo sao?”
“Mẹ chỉ hỏi lúc mình bắt đầu thì anh bao nhiêu tuổi”.
“Chắc mẹ anh sẽ còn hỏi lại nữa đấy”.
“Có thể. Vậy là John cũng đến sân bay?”
“Vâng”.
“Em đã nói gì với anh ta?”
“Em chẳng nói gì cả. Anh ấy bảo sẽ đợi điện thoại của em”.
“Em có định gọi không?”
“Rồi em cũng sẽ phải gọi. Ngay bây giờ em chẳng biết phải nói gì. Mới vài ngày trước thôi mình còn đang lang thang trên bờ biển. Thế mà giờ mình đã về nhà rồi. Mọi chuyện cứ như mơ ấy”.
“Anh biết”.
“Anh có mệt không?”, cô ấy hỏi.
“Anh gần như kiệt sức”.
“Vậy anh ngủ sớm đi”.
“Anh yêu em, Anna”.
“Em cũng yêu anh”.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Tình Yêu Xanh Thẳm - Tracey Garvis Graves

Postby bevanng » 17 Mar 2019

CHƯƠNG 47 Anna


Chị Sarah mở cửa phòng ngủ, tay cầm một tách cà phê và một tờ báo.
“Em tỉnh chưa?”
Tôi ngồi dậy, chớp chớp mắt. Ánh sáng ban ngày rọi qua tấm rèm. “Mấy giờ rồi ạ?”
“Gần 10 giờ”. Chị Sarah đưa tách cà phê cho tôi và đặt tờ báo trên tủ kê đầu giường. “Đám phóng viên không chịu từ bỏ cho tới khi nào phỏng vấn được em. Chị phải tắt hẳn chuông điện thoại”.
Tôi nhấc di động của chị ấy lên và bật máy. Đêm qua khi nói chuyện với T. J xong tôi đã tắt máy. Màn hình hiển thị 11 cuộc gọi nhỡ.
“Họ cũng gọi vào di động của chị này. Em sẽ mua số mới để dùng sớm nhất có thể”.
Chị Sarah phẩy tay. “Không cần vội. Có lẽ chị sẽ nhờ anh David đi mua cho em một cái”.
Tôi đặt tách cà phê xuống, đoạn nhặt tờ báo lên. Bức ảnh chụp T. J và tôi choán cả trang bìa. Cũng chính là bức ảnh tôi đã thấy trên CNN và thêm vài bức khác chụp ở sân bay. Bức ảnh to nhất là cảnh T. J hôn lên trán tôi, xung quanh là những ảnh nhỏ hơn chụp cảnh chúng tôi cầm tay nhau, ôm nhau và cảnh anh ấy lau nước mắt cho tôi. Đối với những ai đang nghi ngờ mối quan hệ giữa chúng tôi thì trang nhất tờ báo này đã đủ để trả lời mọi câu hỏi.
Tôi đưa tờ báo cho chị Sarah. “Nếu có phóng viên nào gọi đến thì chị bảo em vẫn chưa sẵn sàng để trả lời phỏng vấn nhé”. Tôi nhấc tách cà phê lên và ủ ấm tay. Bất chợt nghĩ đến bố mẹ khiến nước mất tôi lại chảy dài. Chị Sarah leo lên giường, choàng tay qua người tôi, và đưa cho tôi hộp khăn giấy.
“Không sao đâu, Anna. Chị cũng đã từng khóc rất nhiều sau khi bố mẹ lần lượt qua đời. Cũng phải mất một thời gian để nỗi đau vơi bớt”.
“Tôi gật đầu. “Em biết”.
“Em có đói không? Anh David đã đi mua đồ ăn sáng rồi”.
Nỗi buồn lấn át cả cảm giác ngon miệng của tôi, nhưng dạ dày tôi trống rỗng. “Một chút ạ”.
“Hôm nay em muốn làm gì?”
“Chắc em sẽ phải đi gặp bác sĩ, nha sĩ và thợ cắt tóc”.
Chị Sarah rời khỏi phòng, quay lại với quyển sổ điện thoại. “Cứ bảo với chị em muốn gọi cho ai nhé”.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Tình Yêu Xanh Thẳm - Tracey Garvis Graves

Postby bevanng » 17 Mar 2019

CHƯƠNG 48 T. J


Ben lao vào phòng tôi với tờ báo trên tay.
“Một câu hỏi thôi”, nó nói, vừa đi về phía giường tôi vừa giơ ngón trỏ lên. “Lúc mày bắt đầu phang cô ấy thì mày bao nhiêu tuổi? Chỉ nhìn mấy tấm ảnh này thôi là tao biết ngay mày đã phang cô ấy rồi”.
Nếu nó không mải cắm mặt vào bức ảnh tôi hôn Anna thì nó đã kịp né cũ đấm của tôi.
“Chúa ơi! Tại sao mày đánh tao?” nó gào lên, một tay bụm mắt, tay kia chống xuống đất vì nó bị ngã bất ngờ.
“Đấy là điều đầu tiên mày nói với tao sau ba năm rưỡi?”
Nó ngồi dậy.
“Chết tiệt, thằng Callahan. Mày làm tao đau điếng”.
Tôi bước khỏi giường, xòe tay ra để kéo nó đứng dậy. “Đừng bao giờ nói những câu như vậy về cô ấy nữa”.
“T. J à?” Mẹ tôi đứng ở cửa phòng, và nhìn thấy thằng Ben đang che mắt. “Mọi chuyện ổn chứ?”
“Ổn, mẹ ạ”.
“Vâng, bọn cháu ổn, bác Jane ạ”, thằng Ben lên tiếng.
Mẹ tôi nhìn cả hai đứa nhưng không hỏi chuyện gì đã xảy ra. “Con muốn ăn gì hả T. J?”
“Gì cũng được, mẹ ạ”.
Sau khi mẹ tôi rời đi, Ben nói: “Thế là mày yêu cô ấy?
“Ừ”.
“Thế cô ấy có yêu mày không?”
“Cô ấy nói có”.
“Mẹ mày biết chưa?”
“Rồi”.
“Thế mẹ mày có làm ầm lên không?”
“Vẫn chưa”.
“Nghe này, tao rất mừng vì mày đã về nhà”. Thằng Ben ôm tôi một cách gượng gạo. “Tao rất buồn khi họ nói là mày đã toi”. Nó nhìn xuống nền nhà. “Tao đã phát biểu ở tang lễ của mày đấy”.
“Mày á?”
Nó gật đầu.
Hồi lớp 9, thằng Ben gần như không bao giờ dám đứng nói trước đám đông. Tôi không tài nào hình dung ra được cảnh nó phát biểu ở đám tang của mình. Nhẽ ra tôi không nên đấm nó. “Mày thật tốt, Ben ạ”.
“Ừ, vì mẹ mày muốn thế. Dù sao đi nữa thì mày cũng sẽ cắt tóc đúng không? Nhìn mày như đàn bà”.
“Ừ”.
Mẹ tôi làm bánh ham-bơ-gơ pho mát và khoai tây chiên. Thằng Ben ngồi cùng tôi trong lúc tôi ăn. Bố mẹ tôi ôm tôi vài lần và mẹ thậm chí còn hôn tôi. Thằng Ben rất muốn trêu chọc tôi nhưng nó chỉ ngồi im, lấy đá chườm lên mắt. Grace và Alexis ngồi ở bàn ăn một lúc để kể cho tôi nghe về trường học và bạn bè chúng. Tôi dốc cạn ly Coca mẹ rót.
“Mai mẹ mới đặt được lịch cho con gặp bác sĩ Sanderson. Mẹ cứ hi vọng là họ sẽ chiếu cố khám cho con luôn nhưng hôm nay đông bệnh nhân quá nên mình phải đợi vậy”.
“Không sao đâu mà mẹ. Con đã đợi quá lâu rồi. Thêm một ngày nữa thì cũng có sao”.
Mẹ lau tay vào cái khăn, mỉm cười với tôi. “Con có muốn ăn thêm gì nữa không?”
“Không, con no rồi mẹ ạ. Cảm ơn mẹ”.
“Mẹ sẽ hẹn nha sĩ và thợ cắt tóc cho con”. Mẹ tôi tắt bếp điện và ra ngoài gọi điện thoại.
“Thế mày đã đi làm chưa?”, tôi hỏi Ben. “Bây giờ đang là giữa ngày mà”.
“Tao đi học đại học. Giờ đang nghỉ đông”.
“Mày học đại học à? Ở đâu thế?”
“Đại học Iowa. Tao là sinh viên năm hai. Hôm nào mày phải đến trường thăm tao đấy nhé. Thế còn mày? Mày định làm gì?”
“Tao đã hứa với Anna là sẽ lấy bằng Đào Tạo Chung rồi. Sau đấy thì cũng chưa biết”.
“Mày vẫn sẽ hẹn hò với cô ấy á?”
“Ừ, tao nhớ cô ấy lắm rồi. Tao đã quen với việc thức dậy bên cạnh cô ấy trong suốt ba năm rưỡi qua”.
“Tao bảo này, nếu tao hỏi mày thêm một câu nữa thì mày có hứa là sẽ không đấm tao không?”
“Cũng còn tùy mày hỏi gì”.
“Gần gũi với cô ấy mày thấy thế nào? Có giống như những gì mọi người hay nói về việc cặp kè gái già không?”
“Cô ấy đâu có già lắm”.
“Ừ, tao biết. Nhưng cảm giác thế nào?”
“Tuyệt vời mày ạ”.
“Cô ấy làm những gì?”
“Cô ấy làm mọi thứ, Ben”.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Tình Yêu Xanh Thẳm - Tracey Garvis Graves

Postby bevanng » 17 Mar 2019

CHƯƠNG 49 Anna


Cô thợ làm tóc của tôi, Joanne, bước vào phòng khách nhà chị Sarah.
“Có đầy phóng viên ở dưới tầng”, cô ấy nói. “Tôi nghĩ là họ chụp ảnh tôi nữa đấy”. Joanne cởi bỏ áo khoác và ôm tôi. “Chào mừng về nhà, Anna. Những câu chuyện như của cô khiến tôi tin vào phép màu đấy”.
“Tôi cũng thế, Joanne”.
“Cô muốn cắt tóc cho Anna ở đâu?”, chị Sarah hỏi. Tôi vừa mới tắm và tóc vẫn còn đang ướt, nên Joanne bảo tôi ngồi trên một chiếc ghế đẩu trong bếp.
“Chuyện gì đã xảy ra vậy?”, cô ấy hỏi khi chăm chú xem xét đuôi tóc của tôi.
“T. J đã đốt nó khi tóc tôi dài quá”.
“Cô đang nói đùa nhỉ?”
“Không hề. Lúc đó anh ấy cứ lo là sẽ đốt cháy cả đầu tôi”.
“Cô muốn tôi cắt ngắn chừng nào?”
Tóc tôi đang dài đến giữa lưng. “Tầm chục phân. Và tôi muốn để mái dài được không?”
“Được chứ”.
Trong lúc cắt tóc, Joanne liên tục hỏi tôi về hòn đảo. Tôi kể cho cô ấy và chị Sarah nghe việc con dơi đã mắc kẹt trong tóc mình.
“Nó cắn em à?”, chị Sarah hoảng sợ. “Và T. J đã đâm chết nó?”
“Vâng. Cuối cùng thì mọi thứ cũng ổn. May mà nó không bị dại”.
Joanne sấy khô tóc tôi rồi dùng máy là làm thẳng tóc. Cô ấy đưa một chiếc gương cầm tay cho tôi soi. Tóc tôi nhìn đã khỏe khoắn hơn rất nhiều với phần đuôi tóc được cắt bằng.
“Ồ, khá hơn hẳn”.
Chị Sarah cố gửi tiền nhưng Joanne không chịu nhận. Tôi đành cảm ơn cô ấy vì đã đến tận nhà để cắt cho tôi.
“Ít nhất đó là điều tôi có thể làm cho cô, Anna ạ”. Cô ấy ôm hôn tôi. Sau khi Joanne rời đi, tôi nói với chị Sarah. “Nếu mình có thể ra khỏi nhà mà không bị phát hiện thì tốt quá, em muốn đến mấy chỗ”.
“Được thôi”, chị Sarah nói, “Chị sẽ gọi một chiếc taxi”.
Đám phóng viên gào thét tên tôi khi thấy chúng tôi bước khỏi cửa. Bọn họ đứng đợi ở bậc thềm nên chúng tôi cố gắng lao qua đám đông, nhanh chóng chui vào cửa xe taxi đang đợi sẵn.
“Em ước gì nhà chị có cửa sau”.
“Nếu thế thì họ cũng sẽ bao vây cả cửa sau thôi. Lũ kền kền săn tin chết tiệt”, chị Sarah chửi thề.
Chị Sarah đưa địa chỉ cho tài xế và chúng tôi đi về hướng nghĩa trang Graceland.
“Anh đợi chúng tôi một chút nhé”, chị Sarah bảo.
Một vài bông tuyết trắng tô điểm cho nền trời xám xịt. Tôi run rẩy, nhưng chị Sarah có vẻ đã quá quen với cái lạnh, nên thậm chí còn chẳng buồn cài khuy áo khoác. Chị ấy dẫn tôi đến mộ của bố mẹ tôi, Josephine và George Emerson, được đặt nằm cạnh nhau.
Tôi quỳ xuống trước phiến đá, tay lần theo từng nét khắc tên bố mẹ. “Con đã trở về rồi này”, tôi thì thầm. Chị Sarah đưa cho tôi một tờ giấy ăn để tôi lau nước mắt.
Tôi nhớ lại hình ảnh bố tôi, với cái mũ nực cười mà lúc nào ông cũng đội đi câu, mải mê dạy tôi cách làm sạch cá. Tôi còn nhớ như in bố vẫn thường đổ đầy máng nước dành cho chim ruồi, say sưa ngắm nhìn những con chim bé nhỏ ấy túm tụm giữa không trung để uống nước. Tôi nghĩ đến mẹ và tình yêu mà mẹ dành cho khu vườn bé nhỏ, dành cho căn nhà và dành cho những đứa cháu của bà. Những buổi tâm sự về lớp học của mình với bà vào mỗi bữa sáng muộn ngày chủ nhật sẽ không còn nữa. Mẹ sẽ chẳng bao giờ có thể đưa ra lời khuyên giúp tôi được, và tôi sẽ chẳng bao giờ còn được nghe thấy giọng bố mẹ. Tôi khóc tức tưởi, để mặc nỗi đau vỡ òa. Chị Sarah kiên nhẫn đứng đợi, dành cho tôi khoảng thời gian cần thiết. Khi nước mắt ngừng rơi, tôi đứng lên.
“Mình có thể đi rồi”.
Chị Sarah choàng tay qua người tôi, chúng tôi cùng đi về phía chiếc taxi. Chị ấy đưa cho tài xế một địa chỉ khác, và chúng tôi cùng đến nhà bố mẹ anh David để đón bọn trẻ.
Joe và Chloe ngừng chơi khi thấy chúng tôi bước vào phòng. Có lẽ đối với bọn trẻ tôi như một hồn ma. Chị Sarah vẫn thường xuyên nhắc lại những kỷ niệm giữa tôi và chúng, nhưng người dì mà chúng nghĩ đã chết lại đang đứng sờ sờ nơi phòng khách. Tôi quỳ xuống cạnh chúng, nhẹ nhàng nói: “Dì nhớ hai cháu lắm!”.
Joe bước đến trước. Tôi ôm thằng bé thật chặt. “Để dì xem cháu nào”, tôi nói, và kéo thằng bé ra trước mặt.
“Cháu đang thay răng dì ạ”, nó khoe và há miệng cho tôi xem những khoảng lợi trống.
“Chắc cháu làm cho cô tiên răng bận rộn lắm đây”.
Chloe nhẹ nhàng lại gần tôi, thì thầm: “Cháu cũng rụng mấy cái rồi dì ạ”. Nói rồi con bé há to miệng để tôi xem.
“Chúa ơi, chắc mẹ các cháu phải xay nhỏ thức ăn ra cho các cháu phải không? cả hai đứa đều móm thế này cơ”.
“Dì Anna ơi, dì sẽ ở cùng nhà với bọn cháu ạ?”, Chloe hỏi.
“Dì sẽ ở cùng hai cháu một thời gian”.
“Tối nay dì sẽ cho cháu đi ngủ chứ ạ?”, con bé hỏi.
“Không, anh muốn dì cho anh đi ngủ tối nay cơ”, Joe cãi.
“Thế dì sẽ cho cả hai đứa đi ngủ nhé?”, tôi ôm chặt chúng vào lòng, nước mắt chực trào ra.
“Hai đứa sẵn sàng về nhà chưa nào?”, chị Sarah hỏi.
“Rồi ạ”.
“Thế thì lại thơm bà và đi thôi”.
Đêm hôm đó, sau khi tôi đã cho cả hai đứa đi ngủ, chị Sarah rót hai ly rượu vang đỏ. Điện thoại chị ấy đổ chuông và chị ấy đưa cho tôi.
“Chào em. Em sao rồi?”, T. J hỏi.
“Em ổn. Hôm nay chị Sarah và em đã đi thăm nghĩa trang”.
“Chắc em buồn lắm?”
“Vâng, nhưng em vẫn muốn đi. Bây giờ thì em ổn hơn một chút rồi. Em sẽ còn quay lại để thăm bố mẹ. Hôm nay anh đã làm gì?”
“Anh đã cắt tóc. Có khi em không nhận ra anh đâu”.
“Em sẽ nhớ cái đuôi ngựa của anh đấy”.
T. J cười phá lên. “Anh thì không”.
“Em vừa cho bọn trẻ đi ngủ. Mất đến hai tiếng vì em phải đọc cho chúng nghe tất cả những truyện mà chúng nó có. Chị Sarah mới rót chút vang đỏ cho em còn Stefani đang trên đường ghé qua. Thế anh thì sao? Anh có kế hoạch gì không?”
“Anh định ra ngoài với Ben nếu như bọn anh trốn được đám phóng viên”.
“Ben thế nào?”
“Vẫn nói luyên thuyên suốt”.
“Anh đã đi gặp bác sĩ chưa?”
“Ngày mai anh đi”.
“Em hi vọng anh ổn”.
“Chắc chắn là anh sẽ ổn mà. Thế em đã đi chưa?”
“Mai em cũng đi. Sau đó đến chiều là gặp nha sĩ”.
“Anh cũng thế. Em nhớ lúc anh tự tháo niềng răng không?”
“Em quên mất rồi”.
“Anh sẽ gặp em vào giao thừa nhé. Anna, anh yêu em”.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Tình Yêu Xanh Thẳm - Tracey Garvis Graves

Postby bevanng » 17 Mar 2019

CHƯƠNG 50 T. J


Tôi mở cửa ngay khi thằng Ben gõ. Mắt nó sưng to tướng và chuyển sang màu tím xanh. “Chết tiệt. Xin lỗi mày vì cái vết này”.
“Ờ, vấn đề gì đâu. May cho mày là tao dễ tính”, nó đáp.
“Thẳng thắn mà nói đấy là tính cách tốt nhất của mày rồi”.
“Mấy thằng ở trường cũ của mình về nghỉ Giáng sinh. Mày có muốn tiệc tùng chút đỉnh không?”
“Nghe được đấy. Ở đâu thế?”
“Ở nhà thằng Coop. Bố mẹ nó mới đi Bahamas sáng nay”.
Tôi với cái áo khoác. “Đi thôi”.
Có ít nhất hai mươi thằng bạn cùng lớp cũ của tôi đang tụ tập trong phòng khách nhà Nate Cooper khi chúng tôi đến. Tiếng nhạc rock phát ra ầm ĩ từ cái đài trong góc. Cả lũ hò reo khi chúng tôi bước vào, chúng nó ùa ra vỗ vai bắt tay tôi. Tôi đã không gặp vài thằng trong số chúng nó suốt từ hồi trị liệu bệnh ung thư hạch bởi vì năm đó tôi nghỉ học quá nhiều. Thật kỳ quặc khi tất cả chúng nó đều đã tốt nghiệp, chỉ trừ mỗi mình tôi.
Một thằng nào đó vứt cho tôi lon bia. Chúng nó muốn nghe về hòn đảo, nên tôi trả lời tất cả các câu hỏi. Chắc thằng Ben đã kể cho chúng nó nghe sự tích con mắt bầm dập nên chẳng thằng nào hỏi han gì đến Anna cả.
Tôi đang thưởng thức lon bia thứ hai thì một đứa con gái ngồi xuống cạnh tôi. Nó có mái tóc màu vàng hoe và một tấn phấn trang điểm trên mặt.
“Cậu có nhớ tớ không?”, nó hỏi.
“Hơi hơi”, tôi đáp. “Tớ xin lỗi nhưng tớ quên tên cậu rồi”.
“Alex”.
“Cậu học cùng lớp với tớ nhỉ?”
“Ừ”. Nó tu một hơi dài từ lon bia của nó. “Nhìn cậu khác hẳn so với hồi mình còn học chung đấy”.
“Ừ, vì cũng bốn năm rồi”. Tôi uống nốt lon bia của mình, đảo mắt tìm thằng Ben.
“Nhìn cậu đẹp trai hẳn ra. Tớ không thể tin nổi cậu lại sống sót được trên hoang đảo ấy đâu”.
“Tớ làm gì có lựa chọn nào khác”. Tôi đứng dậy. “Tớ phải về rồi. Gặp lại cậu sau nhé”.
“Hi vọng thế”.
Tôi tìm thấy Ben trong bếp. “Này, tao về đây”.
“Sao mày về sớm thế? Mới có nửa đêm mà?”
“Tao mệt rồi. Tao về đi ngủ”.
“Thằng này yếu thế, nhưng thôi được rồi, tao hiểu”. Ben đập tay với tôi rồi tôi bước ra khỏi cửa.
Trên đường ra bến tàu, tôi nghĩ đến Anna và mỉm cười suốt chặng đường về.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Tình Yêu Xanh Thẳm - Tracey Garvis Graves

Postby bevanng » 18 Mar 2019

CHƯƠNG 51 Anna


Tôi đánh thức Joe và Chloe dậy để ăn sáng cùng chúng nó. Khi chúng tôi vừa ăn xong bữa sáng với bánh quế nướng và nước quả thì chị Sarah bước vào bếp.
“Chào buổi sáng”, chị ấy nói. “Cảm ơn em đã cho bọn trẻ ăn sáng”.
“Dì Anna làm món bánh quế ngon nhất trần đời”, Chloe nói.
“Tối nay bạn trai dì Anna sẽ ghé qua nhà mình”, Joe dõng dạc tuyên bố.
“Làm sao con biết?”, chị Sarah hỏi.
“Con nghe mẹ với dì nói thế ạ”.
“Ừ, bạn trai dì Anna sẽ ghé qua vào lúc giao thừa. Mẹ hi vọng là hai đứa sẽ ngoan ngoãn chứ đừng có mà làm loạn lên”.
“Dì cần phải đi tắm”, tôi nói với bọn trẻ. “Dì còn phải chuẩn bị cho cả ngày bận rộn nữa”.
“Đi gặp bác sĩ hả em?”, chị Sarah hỏi.
“Cả nha sĩ nữa. Toàn những cuộc hẹn vui vẻ cả”.

Tôi đọc một cuốn tạp chí trong khi đợi đến lượt vào phòng khám. Khi y tá yêu cầu tôi bước lên cân, tôi đã sốc khi nhìn thấy con số 38, nhất là khi tôi đã ăn uống thật lực mấy ngày nay. Với chiều cao một mét bảy, tôi nên tăng thêm ít nhất sáu đến tám cân. Ngày còn ở trên đảo, có khi tôi còn chẳng nặng nổi đến ba mươi lăm cân cũng nên.
Tôi mặc một cái váy bệnh nhân bằng giấy, ngồi đợi trên bàn khám bệnh. Khi bác sĩ của tôi bước vào, cô ấy ôm tôi và nói: “Chào mừng cô đã về nhà. Chắc cô đã nghe câu này nhiều rồi nhưng quả thực tôi không tin nổi cô vẫn còn sống”.
“Nghe thêm lần nữa tôi cũng không thấy phiền đâu”.
Cô ấy xem kết quả của tôi: “Cô đang bị thiếu cân, chắc cô cũng biết điều ấy. Nhưng nhìn chung thì cô cảm thấy thế nào? Có điều gì đặc biệt mà cô cần hỏi thêm không?”
“Bây giờ tôi thấy ổn hơn nhiều vì tôi ăn được nhiều hơn. Nhưng khá lâu rồi tôi không thấy chu kỳ hàng tháng. Tôi rất lo lắng”.
“Để tôi xem nào”, cô ấy nói, nhấc chân tôi đặt lên giá. “Với cân nặng của cô thì việc có chu kỳ đều đặn mới là lạ. Ngoài ra còn vấn đề gì nữa không?”
“Không”.
“Tôi sẽ làm một vài xét nghiệm cơ bản”, cô ấy nói, “nhưng chu kỳ của cô sẽ quay trở lại ngay khi cô tăng thêm vài cân. Cô đang bị suy dinh dưỡng, nhưng vấn đề này cũng dễ khắc phục, cố gắng ăn uống điều độ nhé. Tôi muốn cô uống vitamin hàng ngày”.
“Liệu việc lâu ngày không có có ảnh hưởng đến khả năng thụ thai của tôi sau này không?”
“Không đâu. Một khi chu kỳ của cô quay lại, cô sẽ có thể thụ thai ngay”. Cô ấy tháo găng tay y tế vứt vào sọt rác. “Cô mặc quần áo được rồi”.
Tôi ngồi dậy. Bác sĩ dừng ở cửa một lát rồi nói: “Tôi sẽ kê đơn thuốc tránh thai mới cho cô”.
“Cảm ơn”.
Tôi nghĩ là cứ nhận lấy đơn thuốc mới sẽ dễ hơn đi giải thích rằng tôi không cần thuốc tránh thai bởi vì bạn trai hai mươi tuổi của tôi bị vô sinh.
Sau đó tôi ghé qua nha sĩ, miễn cưỡng ngồi trên chiếc ghế khám răng trong hơn một tiếng đồng hồ để chụp X-quang và lấy cao răng. Khi nha sĩ nói rằng tôi không hề bị sâu răng, tôi tự thấy mình quá may mắn.
Chị Sarah đã cho tôi vay một ít tiền. Sau khi rời khỏi chỗ nha sĩ, tôi bắt xe taxi đến tiệm làm móng. Khi Lucy nhìn thấy mặt tôi, chị ấy nhảy bổ ra khỏi ghế, lao về phía tôi.
“Ôi, cưng à”, chị ấy kêu lên, vòng tay qua ôm chặt lấy tôi, mắt rưng rưng.
“Đừng khóc, chị Lucy. Chị sẽ làm em khóc theo mất”.
“Anna về nhà rồi”, chị ấy nói và cười trong nước mắt.
“Ừ, em về nhà rồi”.
Chị ấy sửa móng tay móng chân cho tôi, hào hứng đến mức nói quá nhiều và tôi gần như không thể hiểu chút nào. Lucy nhắc đến John vài lần nhưng tôi giả vờ không hiểu. Khi làm xong, chị ấy lại ôm tôi lần nữa.
“Cảm ơn chị Lucy. Em sẽ quay lại sớm”, tôi hứa.
Tôi rời khỏi tiệm làm móng, nhìn xuống bàn tay mình. Tay tôi cóng lại khi không đeo găng nhưng tôi không muốn làm xước nước sơn. Răng tôi cũng rất sạch sẽ. Mùi xúc xích từ xe bán hàng rong tràn ngập không gian khi tôi đi dọc con phố ngắm nghía các cửa hiệu. Tôi quyết định hôm sau sẽ quay lại mua một vài bộ quần áo vừa với mình.
Hi vọng rằng mình sẽ không bị đám đông nhận ra trong cái kính râm và mũ len mượn của chị Sarah, tôi tản bộ dọc vỉa hè với nụ cười nở trên môi, cảm thấy như mùa xuân đang về. Tôi vẫy một chiếc taxi ở góc phố, quay về nhà chị Sarah.
Ngay cả đám phóng viên bu lấy tôi khi tôi về đến căn hộ cũng không làm hỏng niềm vui của tôi. Tôi đi xuyên qua đám đông, mở khóa cửa, và nhanh chóng đóng lại.
Tối đó T. J gọi cho tôi.
“Anh đi khám thế nào rồi?”, tôi hỏi.
“Phải vài ngày nữa anh mới nhận được kết quả xét nghiệm máu và chụp chiếu. Nhưng bác sĩ bảo ông ấy khá lạc quan vì anh vẫn chưa có triệu chứng gì của bệnh. Anh cũng đi khám bác sĩ đa khoa nữa”.
“Và kết quả?”
“Anh cần phải tăng cân, nhưng nhìn chung sức khỏe ổn. Anh kể cho bác sĩ về cơn sốt ở trên đảo và ông ấy khá chắc về nguyên nhân. Em đã đúng. Đấy là do vi rút”.
“Chính xác là bệnh gì?”
“Sốt xuất huyết. Do muỗi”.
“Lúc nào mà anh chẳng bị muỗi đốt chi chít khắp người. Vậy cũng giống bệnh sốt rét đúng không?”
“Anh đoán thế. Họ còn gọi là bệnh sốt gãy xương nữa”.
“Bệnh đó có nguy hiểm không?”
“Có khoảng năm mười phần trăm tỷ lệ tử vong. Bác sĩ bảo anh quá may mắn khi không bị sốc hoặc chảy máu đến chết”.
“Em không thể tin nổi anh đã vượt qua những căn bệnh hiểm nghèo đến mức nào T. J ạ”.
“Anh cũng thế. Thế em đi gặp bác sĩ chưa? Mọi việc ổn chứ?”
“Em chỉ cần tăng thêm vài cân là ổn. Bác sĩ của em bảo tình trạng suy dinh dưỡng cũng dễ cải thiện thôi. Và em phải uống vitamin hàng ngày”.
“Anh mong đến tối mai để gặp em quá, Anna ạ”.
“Em cũng thế”.

Vào đêm giao thừa, tôi tắm gội sạch sẽ, làm tóc, và trang điểm một chút. Son môi mới mua sẽ không bị phai khi tôi hôn T. J, mà tôi định hôn anh ấy cả tối. Giật mác quần jeans và chiếc áo len cổ V màu xanh hải quân, tôi mặc quần áo mới ra ngoài chiếc áo lót màu đen cùng quần lốt ren.
Khi T. J gõ cửa, tôi chạy ngay ra.
“Tóc anh kìa!”, tôi kêu lên. Mái tóc nâu được cát tỉa gọn gàng ôm sát gương mặt của anh ấy, và tôi lùa tay qua mái tóc mềm mại đó. Gương mặt anh ấy đã được cạo râu nhẵn nhụi, anh ấy mặc quần bò và một chiếc áo len màu ghi. Tôi hít hà mùi nước hoa thoang thoảng. “Anh thơm quá!”
“Nhìn em đẹp quá”, anh ấy nói, và cúi xuống hôn tôi. Anh ấy đã gặp qua chị Sarah và anh David ở sân bay, nhưng tôi vẫn giới thiệu lại. Bọn trẻ trốn sau lưng chị Sarah nhìn trộm T. J.
“Chắc hai cháu là Joe và Chloe đúng không? Chú được nghe kể về các cháu nhiều rồi”, T. J nói.
“Cháu chào chú”, Joe đáp.
“Cháu chào chú ạ”, Chloe lý nhí. Nó lại trốn đằng sau chị Sarah, và nghiêng đầu nhìn trộm T. J.
“Nhanh lên thôi anh David, nếu không sẽ bị mất chỗ đặt trước trong nhà hàng đấy”, chị Sarah nói.
“Anh chị chuẩn bị đi ạ?”, tôi hỏi.
“Ừ, anh chị sẽ đi khoảng vài giờ. Anh chị nghĩ nên đưa bọn trẻ ra ngoài một chút”, chị ấy với tay lấy áo khoác rồi cười với tôi. Tôi cũng cười lại.
“Vâng. Vậy gặp lại mọi người sau nhé”.
Tôi nhảy vào vòng tay T. J ngay khi cửa vừa đóng lại, vòng chân qua eo anh ấy. T. J bế tôi vào phòng trong lúc tôi liên tục hôn cổ anh ấy.
“Ở đâu bây giờ?”
Tôi chỉ đường cho anh ấy vào phòng ngủ dành cho khách. “Ở đây”.
Chúng tôi vừa kịp quay lại ghế sô pha ngoài phòng khách khi chị Sarah và anh David cùng bọn trẻ quay trở về hai tiếng sau đó.
“Dì chơi với bạn trai có vui không hả dì Anna?”, Chloe hỏi.
Chị Sarah và tôi nhìn nhau, chị ấy nhướng lông mày lên với tôi trước khi bước vào bếp.
“Có. Dì với chú rất vui. Thế cháu đi ăn tối có ngon không?”
“Có ạ. Cháu ăn thịt gà viên với khoai tây chiên. Mẹ cháu còn cho cháu uống nước ngọt vị cam nữa cơ”.
Joe lại gần, ngồi xuống cạnh T. J.
“Thế còn cháu thì sao?”, T. J hỏi thằng bé. “Cháu ăn món gì?”
“Cháu ăn bít tết ạ”, nó nói. “Cháu không thèm gọi món từ thực đơn trẻ con đâu”.
“Ồ, bít tết cơ à?”, T. J nói. “Chú ấn tượng rồi đấy”.
“Vâng”.
Chị Sarah bước vào phòng khách với một ly rượu vang cho tôi và một lon bia cho T. J. “Bọn chị mang đồ ăn tối về cho hai em đấy. Chị để trên bàn bếp kia kìa”.
Chúng tôi cảm ơn chị Sarah về bữa tối và cùng nhau vào bếp hâm nóng đồ ăn. Bít tết, khoai tây bỏ lò, và bông cải xanh ăn kèm sốt pho mai.
T. J chén miếng bít tết. “Chị gái em thật tuyệt vời”.
Chị Sarah đưa bọn trẻ đi ngủ lúc 8 giờ 30 và bốn chúng tôi ngồi quanh bàn ăn với tiếng nhạc du dương phát ra từ bộ đàn.
“Vậy là các em có nuôi một con gà như thú cưng và đặt tên nó là Gà?”, anh David hỏi.
“Nó thương hay ngồi vào lòng của Anna anh ạ”, T. J đáp.
“Hay nhỉ”, anh David nói.
Sau đó, khi tôi vào bếp để lấy thêm chút rượu, chị Sarah vào theo tôi.
“Đêm nay T. J có ở lại không?”
“Em cũng không biết. Thế anh ấy có được ở lại không ạ?”
“Chị thì không vấn đề gì nhưng mai em phải chuẩn bị sẵn câu trả lời cho bà cô Chloe đấy nhé, bởi vì chị đảm bảo với em nó sẽ có một. đống câu hỏi cho xem”.
“Vâng. Cảm ơn chị, chị Sarah”.
Chúng tôi trở lại phòng khách, và T. J kéo tôi vào lòng. Anh David bật tivi lên. Quả cầu pha lê khổng lồ chuẩn bị được thả xuống quảng trường Thời đại. Chúng tôi đếm ngược từ 10, đoạn cùng reo lên: “Chúc mừng năm mới!”.
T. J hôn tôi, tôi nghĩ là mình sẽ chẳng bao giờ hạnh phúc hơn lúc này.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Tình Yêu Xanh Thẳm - Tracey Garvis Graves

Postby bevanng » 18 Mar 2019

CHƯƠNG 52 T. J


Mẹ tôi đang ngồi uống cà phê trong phòng khách khi tôi bước vào nhà lúc 9 giờ sáng ngày đầu năm.
“Chào mẹ. Chúc mừng năm mới”. Tôi ôm mẹ và ngồi xuống ghế. “Đêm qua con ở lại nhà Anna mẹ ạ”.
“Mẹ cũng đoán thế”.
“Nhẽ ra con nên gọi cho mẹ ạ”. Ngoại trừ việc đi chơi với Ben hoặc đến những cuộc hẹn mà mẹ tôi đã lên lịch giúp thì tôi dành toàn bộ thời gian với gia đình. Tôi biết là mọi người sẽ hiểu cho tôi khi tôi muốn gặp Anna, nhưng tôi đã quên không thông báo với cả nhà rằng mình sẽ không về nhà cả đêm hôm qua.
“Con gọi thì mẹ sẽ yên tâm hơn”.
Chết tiệt. Sao tự dưng tôi lại quên mất mẹ đã có bao nhiêu đêm mất ngủ trong ba năm rưỡi qua, và tự dưng tôi thấy mình thật vô tâm khi không thèm gọi cho mẹ. “Con xin lỗi mẹ, con vô ý quá. Lần sau con sẽ gọi ạ”.
“Con có muốn uống một chút cà phê không? Mẹ đi làm bữa sáng cho con nhé”.
“Không cần đâu mẹ, con ăn ở nhà Anna rồi ạ”. Chúng tôi ngồi im lặng một lúc. “Mẹ vẫn chưa nói gì về chuyện của con và Anna cả. Mẹ cảm thấy thế nào về việc này?”
Mẹ tôi lắc đầu. “Nếu được chọn thì chắc chắn mẹ sẽ không ủng hộ. Chẳng bà mẹ nào ủng hộ cả. Nhưng mẹ hiểu cuộc sống của hai con trên hoang đảo. Thật khó để không có tình cảm với người ở bên cạnh con trong hoàn cảnh ấy”.
“Cô ấy là một người tuyệt vời”.
“Mẹ biết. Bố mẹ chắc chắn sẽ không thuê cô ấy nếu không nghĩ thế”. Mẹ tôi đặt tách cà phê lên bàn. “Khi máy bay của con lao xuống biển, một phần trong mẹ đã chết theo, T. J ạ. Mẹ cảm thấy như đấy là lỗi tại mẹ. Mẹ biết con không hề thích nghỉ hè cùng gia đình ở một nơi xa nhà như thế, vậy mà mẹ không quan tâm đến cảm giác của con. Mẹ đã nói với bố con là nhà mình nên đi nghỉ ở một nơi thật xa để con có thể tập trung vào bài vở mà không bị phân tán. Đó là sự thật. Nhưng lý do chủ yếu là vì mẹ biết nếu ở nhà, con sẽ đi với bạn bè mà không ở bên mẹ. Khó khăn lắm con mới khỏe lại, và con chỉ muốn trở lại nếp sống cũ. Vậy mà mẹ quá ích kỷ. Mẹ chỉ muốn cả một kỳ nghỉ hè được ở bên con trai mình”. Nước mắt lăn dài trên gò má mẹ tôi. “Bây giờ con đã là người lớn rồi, T. J. Con đã trải qua quá nhiều thứ trong hai mười năm đầu đời, có khi còn hơn đa số những người khác trong suốt cả cuộc đời họ. Mối quan hệ của con và Anna không phải là điều mẹ muốn chống dối. Bây giờ con đã quay lại bên mẹ, mẹ chỉ muốn con được hạnh phúc thôi”.
Lần đầu tiên tôi để ý thấy mẹ mình đã già đến mức nào. Mẹ mới chỉ bốn mươi lăm, nhưng một người lạ chắc sẽ đoán mẹ già hơn thế mười tuổi. “Con cảm ơn mẹ vì đã hiểu cho con. Cô ấy vô cùng quan trọng với con”.
“Mẹ biết. Nhưng con và Anna đang ở những thời điểm rất khác nhau của cuộc đời. Mẹ không muốn thấy con phải đau khổ”.
“Con sẽ không đau khổ đâu ạ”. Tôi hôn lên má mẹ rồi vào phòng. Nằm duỗi dài trên giường, tôi nghĩ về Anna, và quên ngay những điều mẹ nói về việc chúng tôi đang ở những thời điểm khác nhau của cuộc đời.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Tình Yêu Xanh Thẳm - Tracey Garvis Graves

Postby bevanng » 18 Mar 2019

CHƯƠNG 53 Anna


T. J và tôi cùng đi thang máy lên căn hộ của bố mẹ anh ấy ở tầng 12. “Đừng có mà chạm vào người em đấy nhé. Cũng đừng nhìn em với ánh mắt thiếu đứng đắn nghe chưa?”, tôi cảnh cáo.
“Thế anh có được có những suy nghĩ vô cùng đen tối về em không?”
Tôi lắc đầu. “Anh chẳng giúp em gì cả. Em đang cảm thấy khó chịu quá”.
“Mẹ anh dễ tính mà. Anh đã kể cho em nghe những gì mẹ nói về chuyện chúng mình rồi còn gì. Cứ thoải mái đi”.
Tom Callahan đã gọi vào di động của chị Sarah trong ngày đầu năm mới. Nhìn màn hình điện thoại tôi cứ ngỡ là T. J gọi nhưng khi nhấc máy, giọng Tom vang lên. Ông ấy mời tôi qua nhà ăn bữa tối vào ngày mai.
“Jane và tôi có mấy việc muốn thảo luận với cô”.
Làm ơn đừng nói về việc tôi ngủ với con trai ông bà.
“Được thôi, Tom. Mấy giờ nhỉ?”
“T. J nói nó sẽ đón cô lúc 6 giờ”.
“Vâng được. Hẹn gặp ông bà tối mai”.
Hai mươi tư giờ sau khi nhận được cuộc gọi của Tom, tôi vẫn cảm thấy nôn nao. Tôi không biết nên mang tặng Jane nến hay hoa, thế là tôi mang cả hai. Và bây giờ, khi đứng trong thang máy, tôi cảm thấy hồi hộp vô cùng. Đưa gói hoa và quà cho T. J, tôi chùi vội hai bàn tay ướt nhẹp vào vạt váy.
Cánh cửa thang máy mở ra. T. J hôn tôi an ủi: “Mọi chuyện sẽ ổn thôi”.
Hít một hơi thật sâu, tôi bước theo anh ấy.
Căn hộ ven hồ của Callahan được trang trí rất có gu với màu chủ đạo là be và kem. Một chiếc đàn piano được kê ở góc phòng khách rộng mênh mông với những bức tranh theo trường phái ấn tượng treo trên tường. Một chiếc sô pha lớn cùng với ghế đôi và vài chiếc ghế đơn cùng bộ được xếp đầy gối dựa, kê bốn xung quanh một chiếc bàn trà lớn có hoa văn cầu kỳ.
Tom chuẩn bị chút đồ uống trước bữa tối trong thư viện. Tôi ngồi lọt thỏm trên một chiếc ghế bọc da, tay cầm một ly rượu vang. T. J ngồi ghế bên cạnh. Tom và Jane ngồi đối diện chúng tôi, Jane nhấp một ngụm vang trắng còn Tom uống thứ gì đó nhìn như rượu uýt-ki.
“Cảm ơn vì đã mời tôi qua dự bữa tối”, tôi nói. “Nhà ông bà đẹp quá”.
“Cảm ơn cô vì đã đến, Anna”, Jane đáp lời.
Mọi người đều nhấp môi chút đồ uống. Căn phòng rơi vào yên lặng.
T, J - người duy nhất thoải mái - nhấp một ngụm lớn từ lon bia của anh ấy và vòng tay qua lưng ghế tôi.
“Giới truyền thông đã hỏi liệu cô và T. J có sẵn lòng mở một cuộc họp báo không.”, Tom nói. “Đổi lại, họ sẽ ngừng không làm phiền hai người nữa”.
“Em nghĩ sao hả Anna?”
Nghĩ đến việc ngồi trước đám đông để kể về câu chuyện của mình làm tôi thấy hoảng sự, nhưng thú thật tôi đã quá mệt mỏi khi phải liên tục né tránh đám phóng viên. Có lẽ nếu chúng tôi trả lời câu hỏi của họ thì họ sẽ để chúng tôi yên.
“Cuộc họp báo có được truyền hình không?”, tôi hỏi.
“Không. Tôi đã nói với họ đây sẽ chỉ là họp báo kín. Họ sẽ sắp xếp một trung tâm báo chí nhưng không truyền hình”.
“Nếu đám phóng viên đồng ý sẽ không làm phiền nữa thì tôi đồng ý”.
“Con cũng thế”, T. J đáp.
“Bố sẽ thu xếp việc này”, Tom nói. “Còn điều này nữa Anna ạ. T. J cũng biết việc này, tôi đã nói chuyện điện thoại với luật sư về hãng cho thuê thủy phi cơ. Mặc dù cái chết ngoài mong muốn của viên phi công là lý do gây nên vụ đắm máy bay, nhưng việc chiếc xuồng cứu hộ không được trang bị đầy đủ thiết bị phát tín hiệu cấp cứu là một sai lầm không thể chấp nhận, vấn đề kiện tụng rất phức tạp và tòa án sẽ phải quyết định số tiền bồi thường. Nhưng hãng máy bay đó muốn thỏa thuận với cô và T. J, đổi lại cô sẽ không kiện họ”.
Đầu óc tôi quay cuồng. Tôi vẫn chưa hề nghĩ gì đến khiếu nại và kiện tụng. “Tôi không biết phải nói gì nữa. Tôi nghĩ là mình cũng không nên kiện cáo gì”.
“Vậy tôi khuyên cô nên đồng ý thỏa thuận. Sẽ không có phiên xét xử nào cả. Cô phải cung cấp lời khai, nhưng cô có thể làm việc đó ở ngay Chicago này. Bởi vì tôi đang thuê cô trong lúc máy bay đắm nên luật sư của tôi có thể thu xếp vụ thỏa thuận giúp cô”.
“Vâng. Vậy thì tốt quá”.
“Chắc cũng phải mất vài tháng, thậm chí lâu hơn, nhưng chắc chắn sẽ có kết quả”.
“Được thôi”.
Alexis và Grace cùng ăn bữa tối với chúng tôi. Mọi người đều tương đối thoải mái khi ngồi xuống bàn ăn, sau khi đã uống thêm một chầu, và mặc dù không ai nói muốn uống thêm nhưng tất cả đều rót thêm ly thứ hai cho mình.
Jane dọn ra món thịt thăn bò, rau củ nương, và khoai tây phủ bột bánh mì. Alexis và Grace nhìn trộm tôi rồi cười khúc khích. Tôi giúp Jane dọn bàn ăn, bày ra bánh táo ăn kèm với kem tráng miệng.
Khi tôi chuẩn bị về, Tom đưa cho tôi một cái phong bì.
“Cái gì vậy, thưa ông?”
“Một tờ séc. Chúng tôi vẫn nợ cô tiền công gia sư”.
“Ông bà đâu có nợ gì tôi. Tôi đã dạy được buổi nào đâu”. Tôi cố đưa lại phong bì cho ông ấy.
Ông ấy lịch sự từ chối. “Jane và tôi thực lòng mong cô nhận số tiền này”.
“Tom, làm ơn”.
“Cầm lấy đi Anna. Như thế chúng tôi sẽ thấy vui hơn”.
“Vâng, tôi nhận”. Tôi nhét phong bì vào túi.
“Cảm ơn vì mọi thứ”, tôi nói với Jane.
Tôi nhìn vào mắt bà ấy. Không nhiều bà mẹ sẵn lòng tiếp đón cô bạn gái hơn con trai mình đến cả chục tuổi một cách nồng hậu như vậy, và cả hai chúng tôi đều biết điều đó.
“Cô đừng bận tâm, Anna. Thỉnh thoảng hãy ghé qua nhà chúng tôi chơi”.
T. J vòng tay ôm chầm lấy tôi khi cửa thang máy vừa đóng lại. Tôi thở phào, dựa đầu vào ngực anh ấy “Bố mẹ anh thật tuyệt vời”.
“Anh đã bảo với em là họ rất dễ tính mà”.
Họ cũng rất hào phóng nữa. Bởi vì đêm đó, khi mở phong bì, tôi lôi ra một tờ séc trị giá hai mươi lăm nghìn đô la.

Cuộc họp báo được tổ chức lúc hai giờ chiều. Tom và Jane Callahan đứng bên cạnh. Tom cầm một chiếc camera cầm tay, máy camera duy nhất được phép ghi hình tại buổi họp báo.
“Em biết thừa là họ sẽ hỏi gì rồi”, tôi nói.
“Em không cần phải trả lời những câu hỏi mà em không muốn đâu”, T. J nhắc nhở tôi.
Chúng tôi ngồi trên một chiếc bàn dài, đối mặt với cả rừng phóng viên. Tôi liên tục dậm chân vì hồi hộp, nên T. J vươn người sang, nhẹ nhàng đặt tay lên đùi tôi. Cũng may là anh ấy không để tay ở đó lâu.
Ai đó đã dán một bản đồ lớn chụp từ trên không của hai mười sáu đảo vòng san hô tại Maldives. Một chuyên viên quan hệ báo chí của một kênh tin tức được chỉ định để điều hành buổi họp báo, bắt đầu bằng cách giải thích với các phóng viên rằng hòn đảo mà T. J và tôi đã sống là hoang đảo và đã phải chịu thiệt hại lớn sau trận sóng thần. Cô ấy dùng bút la de chỉ vào đảo Malé là nơi chúng tôi bắt đầu cuộc hành trình. “Bởi vì viên phi công lên một cơn đau tim bất chợt nên chiếc máy bay đã đâm xuống một nơi nào đó giữa hai hòn đảo này”.
Câu hỏi đầu tiên là từ một phóng viên đứng cuối phòng. Anh ta phải hét lên để mọi người có thể nghe rõ.
“Hai người đã nghĩ gì khi phát hiện ra viên phi công bị lên cơn đau tim?”
Tôi rướn người lên, nói vào mic. “Chúng tôi vô cùng sợ hãi khi nghĩ rằng anh ấy có thể sẽ chết và sẽ không hạ cánh nổi”.
“Hai vị có giúp anh ấy không?”, một phóng viên khác hỏi.
“Anna đã cố gắng giúp”, T. J đáp. “Phi công đã yêu cầu chúng tôi mặc áo phao, đi về chỗ ngồi và cài dây an toàn. Khi anh ấy đổ sụp xuống, Anna đã tháo dây an toàn và đến cạnh anh ấy để chuẩn bị hô hấp nhân tạo”.
“Hai người đã ở trên biển bao lâu trước khi dạt vào bờ?”
T. J trả lời: “Tôi không dám chắc. Mặt trời lặn sau khi máy bay đâm tầm một tiếng, khi chúng tôi dạt vào bờ thì mặt trời đã mọc”.
Chúng tôi trả lời tất cả các câu hỏi trong vòng một tiếng đồng hồ sau. Họ hỏi chúng tôi về mọi thứ, từ việc nguồn lương thực của chúng tôi là gì cho đến việc chúng tôi trú ẩn ở đâu. Chúng tôi kể cho họ nghe cả việc gãy xương đòn của T. J lẫn trận ốm thập tử nhất sinh của anh ấy. Chúng tôi cũng miêu tả cơn bão và kể về đàn cá heo đã cứu T. J khỏi hàm cá mập. Chúng tôi kể về cơn sóng thần, cuộc hội ngộ của chúng tôi ở bệnh viện. Họ có vẻ rất thương cảm cho những khó khăn thử thách mà chúng tôi phải trải qua, nên tôi thấy thoải mái hơn đôi chút.
Rồi một phóng viên ngồi hàng đầu, một phụ nữ quãng tầm trung tuổi với khuôn mặt cau có, hỏi: “Mối quan hệ giữa hai người khi còn ở trên hòn đảo là gì?”
“Câu hỏi này không liên quan”, tôi trả lời.
“Hai vị có nhận thức về luật giới hạn tuổi khi quan hệ thể xác của bang Illinois không?”, bà ta hỏi.
Tôi còn không thèm chỉ ra rằng hòn đảo đó không thuộc địa phận bang Illinois. “Tất nhiên là tôi biết”. Trong trường hợp có người không biết, bà ta quyết định khai sáng cho họ.
“Bang Illinois cấm các mối quan hệ thể xác với người dưới mười bảy tuổi, trong trường hợp liên quan tới công chức như giáo viên thì độ tuổi này được nâng lên mười tám”.
“Chúng tôi không phá luật nào cả”, T. J nói. “Đôi khi nạn nhân bị buộc phải nói dối”, bà phóng viên tấn công. “Đặc biệt là nếu bị lạm dụng”.
“Không có sự lạm dụng nào hết”, T. J nói.
Câu hỏi sau đó của bà ta nhắm thẳng vào tôi. “Cô nghĩ những người dân Chicago sẽ nghĩ gì khi phải đóng thuế để trả lương cho một giáo viên bị tình nghi có hành vi quan hệ thể xác không đúng mực với một học sinh?”
“Không có bất cứ hành vi quan hệ thể xác không đúng mực nào hết”, T. J hét lên. “Sao nói mãi mà bà không hiểu vậy?”
Mặc dù tôi đã biết trước họ sẽ hỏi về mối quan hệ của chúng tôi nhưng tôi vẫn cảm thấy lo sợ vì có khả năng họ sẽ cho rằng chúng tôi nói dối, hoặc sẽ nghĩ tôi ép buộc T. J. Mối nghi ngờ nhanh chóng lan ra giữa các phóng viên. Tất cả mọi người đã đọc câu chuyện của chúng tôi chắc chắn đều sẽ nghi ngờ hành động và sự chân thực của tôi. Thêm nữa, chắc chắn sẽ vô cùng khó khăn để tìm được một ngôi trường trong quận này chấp nhận thuê tôi về dạy, vậy nên có lẽ sự nghiệp của tôi sẽ phải dừng ở đây thôi.
Sau khi não phân tích xong câu hỏi của bà ấy, tôi chỉ còn biết xô ghế chạy ra phòng vệ sinh nữ. Tôi mở toang cánh cửa, thụp xuống dựa vào bồn cầu. Trước buổi họp báo tôi không ăn gì nên mặc dù dạ dày cuộn lên nhưng tôi không nôn được. Có tiếng ai đó mở cửa.
“Em ổn thôi, T. J ạ. Em sẽ ra ngay đây”.
“Là tôi, Anna”, một giọng nữ vang lên.
Tôi bước khỏi phòng vệ sinh. Jane Callahan đứng đó với vòng tay rộng mở khiến cho tôi cảm thấy bà ấy như mẹ mình. Vì thế, tôi lao vào vòng tay ấy, khóc nức nở. Đến khi tôi ngưng khóc, Jane đưa cho tôi một tờ giấy ăn và nói: “Giới truyền thông bao giờ cũng muốn thổi phồng sự việc để hút khách. Tôi nghĩ một bộ phận công chúng sẽ hiểu câu chuyện của cô”.
Tôi lau nước mắt, “Tôi cũng hi vọng thế”.
T. J và Tom đang đứng đợi chứng tôi phía ngoài. T. J đưa tôi ngồi xuống ghế và ngồi xuống bên cạnh tôi.
“Em ổn chứ?” Anh ấy vòng tay qua ôm tôi, và tôi gục đầu lên vai anh ấy.
“Em đỡ rồi”.
“Mọi việc rồi sẽ ổn thôi, Anna ạ”.
“Có thể”, tôi nói. Mà cũng có thể không.
Sáng hôm sau, tôi đọc những bài báo về cuộc họp báo ngày hôm qua. Không đến nỗi tệ như tôi tưởng, nhưng cũng chẳng tốt đẹp gì. Những bài báo không đặt nghi vấn về khả năng sư phạm của tôi, nhưng nhắc đi nhắc lại luận điểm của bà phóng viên cau có khi cho rằng gần như chẳng có trường học nào trong quận chịu thuê tôi làm giáo viên. Tôi đưa cho chị Sarah đọc khi chị ấy bước vào phòng. Chị ấy chăm chú đọc rồi thở dài.
“Thế em định làm gì bây giờ?”, chị Sarah hỏi.
“Em sẽ đến nói chuyện với Ken”.
Ken Tomlinson, một giáo viên kỳ cựu đã có hơn ba mươi năm giảng dạy trong hệ thống trường công của bang Illinois, và đã là hiệu trưởng trường tôi dạy được sáu năm nay. Những cống hiến của ông dành cho sinh viên và sự hỗ trợ tận tình của ông đối với giáo viên khiến Ken trở thành một trong những người đáng kính nhất trong quận. Ông chẳng mấy khi để tâm đến những chuyện tào lao, nhưng lại là người kể chuyện cười về những chủ đề nhạy cảm duyên dáng nhất mà tôi từng biết.
Một vài ngày sau buổi họp báo, tôi bước vào văn phòng của ông lúc hơn 7 giờ sáng một chút. Ông ấy ra tận cửa để đón tôi.
“Nhóc, cô không biết là tôi vui đến mức nào khi gặp lại cô đâu”. Ken ôm tôi thật chặt. “Chào mừng cô đã trở về”.
“Tôi nhận được tin nhắn của ông trên điện thoại của chị Sarah. Cảm ơn ông vì đã gọi điện”.
“Tôi muốn cô biết rằng chúng tôi luôn nhớ đến cô. Tôi đoán là cô cần thêm chút thời gian trước khi đến gặp tôi”. Ken ngồi xuống đằng sau bàn còn tôi ngồi đối diện ông. “Tôi nghĩ mình biết lý do tại sao hôm nay cô lại đến đây”.
“Ông đã nhận được cuộc điện thoại nào chưa?”
Ông gật đầu. “Cũng có vài cuộc rồi. Một vài phụ huynh muốn biết xem liệu cô có quay lại dạy ở trường không. Tôi rất muốn nói với họ điều tôi thực sự nghĩ về những lo lắng vớ vẩn của họ, nhưng tôi không thể”.
“Tôi biết mà, Ken”.
“Tôi rất muốn để cô quay lại với công việc cũ, nhưng tôi đã thuê người khác hai tháng sau khi máy bay của cô bị đắm, đó cũng là lúc tất cả chúng tôi mất hết hi vọng về việc cô còn sống sót”.
“Tôi hiểu. Dù sao tôi cũng chưa sẵn sàng để quay trở lại với công việc”.
Ken vươn người về phía tôi, chống hai khuỷu tay lên bàn. “Mọi người luôn thích nghĩ xiên nghĩ xẹo mọi việc. Đấy là bản chất con người. Hãy tĩnh tâm một thời gian, để mặc dư luận tự lắng xuống”.
“Tôi sẽ không bao giờ làm bất cứ điều gì hại tới học sinh cả, Ken ạ”.
“Tôi biết điều đó, Anna. Tôi không bao giờ nghi ngờ cô”. Ông bước về phía tôi. “Cô luôn là một giáo viên tốt. Đừng để bất cứ ai lung lay niềm tin ấy”.
Hành lang sẽ đầy giáo viên và học sinh trong vài phút nữa, và tôi thì không muốn bị để ý. Tôi đứng lên, nói: “Cảm ơn ông, Ken. Điều đó rất có ý nghĩa với tôi”.
“Thỉnh thoảng quay lại đây chơi nhé, Anna. Chúng tôi đều rất mong gặp lại cô”.
“Vâng, tôi sẽ còn quay lại”.

Thông tin về buổi họp báo lan nhanh như một trận cháy rừng, chẳng mấy chốc mà câu chuyện của chúng tôi thu hút sự chú ý của độc giả toàn cầu. Thật không may, đa phần các thông tin đều sai lệch, bị thêm mắm dặm muối, và thậm chí còn không hề có chút nào sự thật.
Tất cả mọi người đều có ý kiến riêng về hành động của tôi, họ bàn tán tranh cãi về mối quan hệ của tôi với T. J trên các diễn đàn. Người ta sử dụng hình ảnh của tôi trong các buổi trò chuyện đêm mà thậm chí tôi không có mặt, tôi cũng là nội dung của vô vàn trò đùa nên tôi chẳng còn dám xem tivi nữa. Thay vào đó, tôi thư giãn bằng cách đọc sách, nghe nhạc, những thú vui tôi không được tận hưởng hồi còn trên hoang đảo.
T. J cũng bị đem ra làm trò đùa. Họ cười anh ấy chỉ mới học đến lớp 10 nhưng chắc là đã học được đầy những thứ hay ho, bổ ích khác từ tôi.
Tôi không muốn ra ngoài đường vì lo lắng mọi người sẽ nhìn mình chằm chằm. “Anh có biết là em có thể mua được gần như mọi thứ qua mạng không?”, tôi ngồi cạnh T. J và hí hoáy dùng laptop của chị Sarah. “Họ sẽ giao hàng đến tận cửa nhà. Và em sẽ chẳng bao giờ phải ra khỏi nhà nữa”.
“Em không thể cứ trốn mãi được, Anna”, T. J nói.
Tôi đánh “nội thất phòng ngủ” vào ô tìm kiếm trên Google. “Anh có muốn cược không?”
Bệnh mất ngủ đến với tôi vài tuần sau đó. Đầu tiên tôi rất khó chìm vào giấc ngủ. Với sự đồng ý của chị Sarah, T. J thường xuyên ở lại qua đêm, và tôi lại được lắng nghe hơi thở nhẹ nhàng đều đặn của anh ấy, nhưng vẫn không tài nào thư giãn được. Sau đó thì kể cả khi đã cố gắng ngủ, tôi vẫn thương xuyên tỉnh dậy lúc hai, ba giờ sáng và thức cho đến tận khi mặt trời mọc. Tôi thường xuyên gặp ác mộng, chủ yếu là nằm mơ thấy mình bị chết đuối, khiến tôi tỉnh dậy đầm đìa mồ hôi. T. J cũng nói tôi thường xuyên khóc trong mơ.
“Có lẽ em nên đi khám bác sĩ, Anna ạ”.
Kiệt sức và xơ xác, tôi đồng ý.
“Cô bị áp lực quá mức”, bác sĩ phán. “Bệnh này rất phổ biến, Anna ạ, đặc biệt là ở phụ nữ. Những sự việc gây tổn thương đến thần kinh sẽ khiến cô mất ngủ và trở nên lo lắng, bồn chồn”.
“Vậy làm cách nào để chữa khỏi?”
“Thường thì cô sẽ vừa phải dùng thuốc vừa phải trị liệu. Một số bệnh nhân sẽ được thư giãn khi dùng thuốc chống trầm cảm liều thấp. Tôi có thể kê để giúp cô dễ ngủ hơn”.
Tôi có những người bạn phải uống thuốc chống trầm cảm và thuốc ngủ, họ kêu ca rất nhiều về phản ứng phụ của thuốc. “Tôi không muốn uống thuốc nếu không quá cần thiết”.
“Vậy cô có định đi gặp một bác sĩ trị liệu tâm lý không?”
Tôi sẵn sàng thử bất cứ điều gì miễn là có được một đêm ngon giấc. “Tại sao lại không nhỉ?”
Tôi hẹn gặp một bác sĩ trị liệu mà tôi tra được điện thoại trong danh bạ Những trang vàng. Văn phòng của cô ấy nằm trong một tòa nhà xây bằng gạch đã cũ, với những bậc tam cấp đổ nát. Tôi đăng ký với quầy lễ tân, năm phút sau thì bác sĩ mở cửa phòng và gọi tên tôi. Cô ấy có nụ cười ấm áp cùng cái bắt tay rất chắc. Tôi đoán là cô ấy ngoài bốn mươi.
“Tên tôi là Rosemary Miller”.
“Tôi là Anna Emerson. Rất vui được gặp cô”.
“Mời cô ngồi”. Cô ấy chỉ vào ghế sô pha và ngồi đối diện, sau đó đưa cho tôi một tờ danh thiếp. Một chiếc đèn đang chiếu sáng rực góc bàn bên cạnh ghế sô pha. Một chậu cây sung được đặt ngay cạnh cửa sổ. Những hộp giấy ăn đặt rải rác khắp mọi nơi trong phòng.
“Tôi đã theo dõi câu chuyện của cô trên các bản tin. Và tôi không bất ngờ khi gặp cô ở đây”.
“Tôi đang phải chịu đựng những đêm dài mất ngủ và chứng lo âu. Bác sĩ của tôi có khuyên tôi nên đi gặp bác sĩ tâm lý”.
“Với những gì cô đã phải trải qua thì những chứng bệnh này cũng dễ hiểu. Đã bao giờ cô đến gặp bác sĩ trị liệu tâm lý chưa?”
“Chưa”.
“Tôi muốn bắt đầu bằng việc lấy đầy đủ thông tin tiền sử bệnh của cô”.
“Vâng”.
Cô ấy hỏi về bố mẹ tôi, về chị Sarah và mối quan hệ của tôi với họ trong suốt bốn mười lăm phút. Cô ấy còn hỏi về những mối quan hệ trước đây của tôi với đàn ông, và khi tôi chỉ nói qua qua về John, cô ấy lại muốn tôi kể chi tiết hơn. Tôi thấy vô cùng bồn chồn, tự hỏi không biết đến bao giờ cô ấy mới chữa nổi bệnh mất ngủ cho tôi.
“Trong những cuộc hẹn sau tôi sẽ đề cập lại về tiền sử bệnh của cô. Giờ có lẽ chúng ta nên thảo luận về các giấc ngủ”.
Cuối cùng thì cũng đến lúc.
“Tôi rất khó ngủ, gần như không thể ngủ thẳng giấc. Tôi toàn gặp ác mộng”.
“Những cơn ác mộng về điều gì?”
“Bị chết đuối. Cá mập. Đôi khi là về sóng thần. Thường liên quan đến nước”.
Có ai đó gõ cửa, cô ấy liếc nhìn đồng hồ đeo tay.
“Tôi xin lỗi nhưng chúng ta đã hết giờ”.
Cô đùa tôi chắc.
“Tuần tới chúng ta sẽ bắt đầu những bài tập trị liệu cho thần kinh của cô”.
Cứ với tốc độ này chắc phải vài tháng nữa tôi vẫn không được ngủ ngon mất. Cô ấy bắt tay tôi rồi tiễn tôi ra sảnh. Khi đã ra đến bên ngoài, tôi ném ngay danh thiếp của cô vào sọt rác.
T. J đang ngồi cùng chị Sarah ngoài phòng khách khi tôi về đến nhà. Tôi nhảy ngay vào lòng T. J.
“Buổi trị liệu của em thế nào?”
“Em không nghĩ là em phù hợp với việc này”.
“Đôi khi phải mất thời gian mới tìm được đúng người giỏi”, chị Sarah nói.
“Em không nghĩ cô ấy là một nhà trị liệu tồi. Chỉ là em muốn thử thêm một vài biện pháp khác. Nếu như không có tác dụng thì em sẽ quay lại văn phòng của cô ấy”.
Tôi vào phòng mình, quay lại với một chiếc quần bó, áo phông dài tay bên dưới áo len và áo gió. Đội một chiếc mũ lên đầu, tôi ngồi xuống ghế, buộc dây đôi giày Nike đang xỏ dưới chân.
“Em định làm gì thế?”, T. J hỏi.
“Em sẽ chạy bộ một lát”.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Tình Yêu Xanh Thẳm - Tracey Garvis Graves

Postby bevanng » 18 Mar 2019

CHƯƠNG 54 T. J


Tôi bê hộp đồ cuối cùng lên nhà mới của Anna, căn hộ một phòng ngủ cách chỗ chị Sarah và anh David tầm mười lăm phút.
“Em muốn anh để thùng này ở đâu?”, tôi hỏi khi bước qua cửa, lắc lắc đầu cho rơi hết hạt mưa trên tóc.
“Anh cứ đặt đâu cũng được”. Cô ấy đưa cho tôi khăn tắm, tôi cởi chiếc áo phông ướt ra để lau khô người.
“Em đang cố tìm ga trải giường”, Anna nói. “Họ chuyển giường đến trong lúc anh không ở đây”. Chúng tôi cùng tìm tấm ga và tôi giúp cô ấy trải lên giường.
“Em sẽ quay lại ngay”, cô ấy nói. Cô ấy trở lại với một vật nhỏ và đặt trên mặt bàn ngủ, sau đó cắm điện vào.
“Cái gì dấy?”, tôi hỏi trong lúc ngả lưng xuống giường.
Cô ấy ấn một cái nút, tiếng sóng biển tràn ngập căn phòng, gần như át cả tiếng mưa rơi ngoài trời.
“Đây là máy tạo âm thanh. Em đặt mua ở cửa hàng Bed Bath & Beyond đấy”.
Cô ấy nằm xuống vươn vai cạnh tôi. Tôi nắm lấy tay Anna, hôn vào mu bàn tay, rồi kéo cô ấy vào lòng. Cô ấy hoàn toàn thư giãn, cơ thể như hòa vào tôi làm một.
“Anh rất hạnh phúc. Em có hạnh phúc không hả Anna?”
“Có”, cô ấy thì thầm.
Tôi ôm chặt Anna trong vòng tay. Lắng nghe tiếng mưa rơi và tiếng sóng biển, tôi tưởng tượng rằng chúng tôi vẫn đang ở trên đảo cùng nhau, chẳng có gì thay đổi so với ngày xưa cả.
Cô ấy không hề bảo tôi dọn vào ở cùng; nhưng tôi cũng chẳng chịu rời đì. Cứ vài đêm tôi ngủ ở nhà để bố mẹ vui lòng, rồi tôi cùng Anna thường xuyên ghé qua nhà để nói chuyện hoặc ăn tối. Anna đưa Grace và Alexis đi mua đồ vài lần khiến chúng nó thích mê.
Anna không chịu để tôi trả tiền thuê nhà, thế nên tôi trả tiền những thứ còn lại, mặc dù cô ấy rất miễn cưỡng. Bố mẹ tôi đã lập cho tôi một quỹ ủy thác khi tôi còn nhỏ. Tôi được quyền tiêu số tiền này khi tròn mười tám, nên giờ chúng là của tôi. Số dư trong tài khoản quỹ thừa sức để tôi chi trả các khoản chi phí ăn ở, mua một chiếc xe hơi và trả học phí đại học cho mình. Bố mẹ tôi liên tục hỏi về kế hoạch tương lai của tôi, nhưng tôi cũng không chắc mình muốn gì. Anna cũng chẳng nói gì nhưng tôi biết cô ấy muốn tôi học ôn để lấy bằng Đào Tạo chung.
Đôi khi mọi người cũng nhận ra chúng tôi, đặc biệt là khi chúng tôi đi cùng nhau, nhưng dần dần Anna thấy thoải mái hơn lúc đi ra ngoài. Chúng tôi thường đi dạo, khi thì ra công viên, khi thì đi xa hơn, dù còn vài tuần nữa mới đến mùa xuân. Chúng tôi cũng hay đi xem phim và ăn nhà hàng, nhưng Anna vẫn thích tự nấu ở nhà hơn. Cô ấy nấu mọi thứ mà tôi muốn ăn, thế nên tôi lên cân khá nhanh. Cô ấy cũng vậy. Khi lướt tay trên cơ thể Anna, tôi không còn chạm phải xương nữa, thay vào đó là những đường cong mềm mại.
Đêm xuống, Anna chạy bộ cho đến khi mệt lử. Sau khi quay về, cô ấy cởi bỏ quần áo đã ướt đẫm mồ hôi, tắm nước nóng và vào giường nằm bên tôi. Cô ấy ngủ mê mệt. Thỉnh thoảng Anna vẫn gặp ác mộng hoặc khó ngủ một chút, nhưng đã đỡ hơn rất nhiều so với ngày trước.
Tôi yêu thích lịch trình hàng ngày của bọn tôi và không hề có ý muốn thay đổi.

“Ben rủ anh qua chơi với nó cuối tuần này”, tôi nói với Anna trong bữa sáng vài tuần sau đó.
“Ben học ở Đại học Iowa đúng không?”
“Ừ”.
“Em rất thích trường đó. Anh sẽ rất vui khi ghé qua thăm Ben cho xem”.
“Thứ Sáu này anh sẽ đi cùng với một thằng bạn của nó”.
“Nhớ xem qua khu học đường chứ đừng chăm chăm ghé thăm mấy quán bar nhé. Có khi anh lại muốn đến đó học sau khi lấy bằng Đào Tạo chung cũng nên”.
Tôi chưa nói với Anna rằng tôi chẳng hứng thú gì với trường đại học ở bang khác vì sẽ phải xa cô ấy. Thực ra tôi cũng chẳng hứng thú gì với việc học đại học nói chung.

Một kim tự tháp làm từ lon bia cao đến mét tám chất đầy một gốc phòng ký túc xá của thằng Ben. Tôi bước qua những hộp pizza rỗng và những đống quần áo bẩn trong phòng nó. Sách giáo khoa, giày tennis và vỏ lon nước ngọt vương vãi khắp nơi.
“Chúa ơi, làm sao mày sống nổi thế này cơ chứ?”, tôi hỏi. “Và hình như có thằng nào mới tè trong thang máy à?”
“Chắc vậy”, Ben đáp. “Thẻ căn cước của mày này”.
Tôi liếc qua cái bằng lái xe. “Từ bao giờ mà tao cao mét bảy sáu, tóc vàng hoe và hai bảy tuổi thế hả?”
“Từ giờ. Mày đã sẵn sàng đi bar chưa?”
“Rồi. Mày muốn tao để đồ của tao ở đâu?”
“Đâu chả được”. Bạn cùng phòng Ben đã về thăm nhà vào cuối tuần nên tôi vứt túi du lịch của mình lên giường nó rồi nối gót Ben ra khỏi phòng.
“Đi cầu thang bộ đi”, tôi nói.
Chúng tôi đã rất vui vẻ cho đến 9 giờ. Tôi kiểm tra điện thoại nhưng không thấy tin nhắn nào từ Anna cả. Tôi đã nghĩ đến việc gọi cho cô ấy nhưng biết thằng Ben sẽ trêu tôi thối mũi nên đành nhét điện thoại vào túi quần.
Nó rủ thêm vài thằng đến bàn chúng tôi cùng uống. Chẳng ai nhận ra tôi. Tôi dễ dàng hòa nhập vào đám đông những sinh viên đại học, và đấy chính xác là điều tôi muốn.
Tôi ngồi giữa hai đứa con gái đã say ngất ngư. Một trong hai đứa nhấc một ly vodka lên, đặt trên môi. Nó dựa hẳn vào người tôi, mắt mơ màng nói: “Nhìn anh quyến rũ quá”. Sau đó nó hạ ly xuống và nôn đầy bàn. Tôi nhảy dựng lên, kéo ghế lùi lại.
Ben ra hiệu cho tôi theo nó, chúng tôi cùng bước khỏi quán bar. Tôi hít một hơi thật sâu không khí mát lạnh ngoài trời để xua đi cái mùi kinh khủng còn vương lại trong mũi.
“Mày có muốn ăn gì không?”, nó hỏi tôi.
“Lúc nào chả muốn”.
“Pizza?”
“Đồng ý”.
Chúng tôi ngồi vào một chiếc bàn ở cuối phòng. “Anna bảo tao xem qua trường của mày. Cô ấy nghĩ tao nên tính nhập học ở đây sau khi lấy được bằng Đào Tạo chung”.
“Thế thì hay quá. Bọn mình sẽ ra ngoài thuê nhà. Mày sẽ làm thế chứ?”
“Không”.
“Sao lại không?”
Tôi đã đủ say để nói thật với Ben. “Tao chỉ muốn được ở bên cạnh cô ấy thôi”.
“Anna á?”
“Tất nhiên rồi thằng ngu. Còn ai vào đây nữa?”
“Thế bả muốn gì?”
Bồi bàn đặt một chiếc bánh pizza xúc xích và pepperoni cỡ lớn trước mặt bọn tôi. Tôi đặt hai miếng vào đĩa của mình: “Tao cũng không rõ”.
“Mày đang nghĩ đến việc kết hôn và có con với cô Anna đấy à?”
“Mai này tao sẽ cưới cô ấy”. Tôi cắn một miếng pizza. “Sau đó bọn tao sẽ đợi một thời gian để có con”.
“Liệu bả có muốn đợi không?”
“Tao chịu”.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Tình Yêu Xanh Thẳm - Tracey Garvis Graves

Postby bevanng » 18 Mar 2019

CHƯƠNG 55 Anna


Stefani và tôi gọi rượu vang ở quầy bar trong lúc đợi bàn ăn tối.
“Vậy là T. J đi thăm bạn vào cuối tuần à?”, Stefani hỏi.
“Ừ”. Tôi liếc nhìn đồng hồ, 8 giờ 3 phút. “Tớ đoán T. J đang ăn chơi xả láng. Ít nhất thì tớ hi vọng thế”.
“Cậu không quan tâm liệu T. J có làm mấy trò vớ vẩn không à?”
“Thế cậu còn nhớ bọn mình đã làm những gì hồi học đại học không?”
Stefani mỉm cười, “Làm cách nào mà bọn mình không bao giờ bị bắt nhỉ?”
“Vì mấy cái váy ngắn cũn cỡn và cũng vì may mắn nữa”. Tôi nhấp một ngụm rượu vang. “Tớ muốn T. J cũng có những trải nghiệm điên rồ như vậy để anh ấy không cảm thấy mình đã mất đi một phần tuổi trẻ”.
“Cậu đang tự thuyết phục mình hay thuyết phục tớ thế?”
“Tớ chẳng cố thuyết phục ai cả. Chỉ là tớ không muốn kìm hãm T. J”.
“Rob và tớ muốn gặp cậu ấy. Nếu T. J quan trọng với cậu thì chúng tớ muốn hiểu thêm về cậu ấy”.
“Cảm ơn cậu. Cậu thật là tử tế, Stef ạ”.
Nhân viên quầy bar đặt thêm hai ly rượu vang trước mặt chúng tôi. “Đây là rượu mời của hai anh ngồi trong góc”.
Stefani đợi một phút, rồi lôi thỏi son cùng cái gương cầm tay từ trong túi xách ra và quay lưng về phía góc phòng.
“Sao nào?”
“Nhìn họ bảnh trai đấy”.
“Cậu kết hôn rồi nhé”.
“Tớ đâu có định về nhà với họ đâu. Vả lại Rob cũng biết tớ là chuyên gia tán tỉnh trước khi lấy nhau mà”. Cô ấy bôi thêm chút son dặm môi lên một tờ giấy ăn. “Cả chục năm nay chẳng có ai mời tớ lấy một ly, nên cậu trật tự đi”.
“Mình có phải ra chỗ họ để cảm ơn không hay cứ lờ đi là được?”, tôi hỏi.
“Không muốn nói chuyện với họ à?”
“Không”.
“Quá muộn rồi. Họ đang đi về phía mình này”.
Tôi nhìn qua vai ngay khi họ vừa bước tới.
“Xin chào”, một trong hai người lên tiếng.
“Chào. Xin cảm ơn về ly rượu nhé”.
Người còn lại quay ra tán chuyện với Stefani. Tôi nhìn thấy cô ấy hất tóc, cười khúc khích với anh ta.
“Tôi tên Drew”. Anh ta có mái tóc nâu và mặc một bộ comple thắt cà vạt. Nhìn có vẻ như anh ta ngoài ba mười. Bề ngoài hấp dẫn, theo kiểu nhân viên ngân hàng”.
“Tôi là Anna”. Chúng tôi bắt tay.
“Tôi nhận ra cô từ bức ảnh trên báo. Thật là một thử thách sống còn. Tôi đoán cô đã chán nói về việc đó?”
“Phải”.
Cuộc trò chuyện đi vào ngõ cụt, nên tôi nhấp một ngụm rượu.
“Cô đang đợi bàn phải không?”, anh ta hỏi.
“Vâng. Chắc cũng sắp có rồi”.
“Liệu chúng tôi có thể ngồi cùng?”
“Tôi xin lỗi, tối nay thì không tiện lắm. Tôi chỉ muốn có chút thời gian riêng tư với bạn mình thôi”.
“Được, tôi hiểu mà. Liệu tôi có thể xin số điện thoại của cô chứ?”
“Tôi nghĩ là không”.
“Ồ thôi nào”, anh ta vừa nói vừa cười. “Tôi là người tốt mà”.
“Tôi đang hẹn hò”.
“Thế thì nhanh thật”. Anh ta nhìn tôi vẻ lạ lùng. “Đợi đã, ý cô không phải là thằng nhóc kia đấy chứ?”
“Anh ấy không phải thằng nhóc”.
“Đúng là một thằng nhóc đó chứ!”
Stefani vỗ vai tôi. “Bàn bọn mình có rồi kìa”.
“Cảm ơn một lần nữa về ly rượu. Tôi xin phép”. Tôi với lấy túi và áo khoác, bước khỏi quầy bar và đi theo Stefani.
“Anh ta nói gì với cậu vậy?”, Stefani hỏi khi chúng tôi ngồi vào bàn. “Nhìn cậu có vẻ không thoải mái lắm”.
“Anh ta phát hiện ra tớ không còn độc thân. Rồi anh ấy gọi T. J là thằng nhóc”.
“Hắn ta chắc có vấn đề về thần kinh!”. “T. J vẫn còn trẻ mà. Stefani. Khi mọi người nhìn vào anh ấy, họ không thấy điều tớ thấy. Họ chỉ thấy một thằng nhóc thôi”.
“Thế cậu thấy gì?”, Stefani hỏi.
“Tớ thấy T. J”.

T. J trở về nhà vào tối Chủ nhật, mệt mỏi và say khướt. Đặt túi du lịch xuống sàn nhà, anh ấy kéo tôi vào lòng. Tôi hôn anh ấy say đắm.
“Ồ”, anh ấy thốt lên. Anh ấy nâng mặt tôi bằng hai tay và hôn tôi.
“Em nhớ anh lắm”.
“Anh cũng nhớ em”.
“Trường đại học thế nào?”
“Phòng ký túc xá của nó bừa như chuồng lợn, một đứa con gái suýt nữa nôn vào người anh, và có thằng nào đó tè trong thang máy”.
Tôi nhăn mũi. “Thật?”
“Phải công nhận là anh chẳng thích thú gì”.
“Có thể anh sẽ cảm thấy khác đi nếu đi học đại học ngay sau khi tốt nghiệp cấp ba”.
“Nhưng rõ ràng là anh không làm thế mà Anna. Nên anh vẫn cảm thấy mình bị tụt lại phía sau”.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Tình Yêu Xanh Thẳm - Tracey Garvis Graves

Postby bevanng » 19 Mar 2019

CHƯƠNG 56 T. J


“Anh không cần đeo cà vạt đâu nhỉ?”
Tôi mặc một chiếc quần kaki và một chiếc sơ mi trắng. Một chiếc áo khoác thể thao màu xanh hải quân được đặt trên giường, chúng tôi chuẩn bị đi ăn tối cùng Stefani và chồng cô ấy, Rob, và tôi phải đóng bộ bảnh bao hơn hẳn thường ngày.
“Có lẽ anh nên đeo vào”, Anna nói khi bước vào phòng ngủ.
“Anh có cà vạt không?”
“Em đã mua một cái cho anh khi Stefani nói vợ chồng cô ấy muốn mời mình đi ăn tối”. Cô ấy mở tủ quần áo, lôi ra một cái cà vạt rồi thắt cho tôi.
“Anh không nhớ nổi lần cuối cùng phải thắt cà vạt là bao giờ nữa”, tôi vừa nói vừa dùng tay nới lỏng nút thắt. Tuần trước tôi dã gặp Stefani và Rob, khi họ mời chúng tôi qua nhà. Tôi quý họ. Họ rất thân thiện, nên khi Anna nói họ muốn mời chúng tôi đi ăn tối, tôi đồng ý ngay.
“Em sẽ xong ngay thôi. Em vẫn chưa quyết được sẽ mặc gì”.
Cô ấy mặc mỗi bộ đồ lót, đứng phân vân trước cửa tủ quần áo, vậy nên tôi nằm dài trên giường ngắm cô ấy.
“Anh tưởng em bảo mặc quần lọt khe không thoải mái?”
“Đúng. Nhưng em nghĩ tối nay mình nên mặc nó”. Anna lôi một bộ váy ra. “Em mặc bộ này nhé?”, cô ấy nói và giơ lên một bộ váy dài sát nách màu đen.
“Bộ này đẹp đấy”.
“Thế còn bộ này?” Bộ này màu xanh dương đậm, khá ngắn, tay dài và xẻ một đường phía trước.
“Nóng bỏng quá”.
“Em biết là nên chọn bộ nào rồi”, cô ấy nói và mặc váy rồi xỏ vào một đôi giày cao gót.
Chưa bao giờ tôi thấy cô ấy ăn mặc đẹp đến như vậy. Bình thường cô ấy hay mặc quần bò Levi’s cùng áo phông hoặc áo len. Thỉnh thoảng Anna cũng mặc váy những không sang trọng như bộ này. Ngực cô ấy đã to lên và cô ấy gần như quay trở lại mức cân nặng trước kia, thêm vào đó, chiếc áo ngực góp phần làm vòng một trở nên đầy đặn hơn. Cô ấy buộc gọn tóc lại phía sau gáy rồi đeo khuyên tai, vẫn là loại tôi hay dùng để câu cá khi còn trên đảo. Anna bôi chút son môi màu đỏ rực khiến tôi chỉ muốn đặt ngay một nụ hôn lên đó.
“Nhìn em đẹp quá”.
Cô ấy mỉm cười. “Thật không?”
“Thật mà”. Nhìn cô ấy thật sang trọng và rực rỡ. Giống như một phụ nữ thành đạt.
“Đi thôi nào”, cô ấy nói.
Tôi trẻ hơn tất cả mọi người có mặt trong nhà hàng tầm mười đến hai mươi tuổi. Chúng tôi đến hơi sớm nên Anna và tôi đi theo Stefani và Rob ra khu quầy bar ngồi đợi bàn. Hơn một người phải ngoái nhìn khi Anna bước qua.
Stefani đang nói chuyện với ai đó. Rob và tôi phải cố chen lấn qua đám đông để mua vài ly đồ uống trong lúc một người phụ nữ ôm một chồng thực đơn tiến về phía chúng tôi.
“Bàn của quý vị đã sẵn sàng”, cô ấy nói.
Stefani quay lại với người đàn ông đang nói chuyện dở. Anh ta mặc comple nhưng cà vạt đã nới lỏng và hai khuy trên cùng của áo sơ mi để mở. Trên tay anh ta là một ly rượu uýt-ky. Vì anh ta đi một mình nên tôi đoán anh ta đến thẳng đây sau giờ làm.
“Sao anh không ăn tối cùng chúng tôi nhỉ?”, Stefani đề nghị. “Cậu không phiền chứ?”, cô ấy hỏi chúng tôi.
“Không sao đâu”, Anna trả lời.
Tôi nhún vai. “Được thôi”.
Khi ngồi xuống bàn, Stefani giới thiệu anh ta. “Đây là Spence. Năm ngoái chúng tớ cùng làm việc với một khách hàng”. Cô ấy và Rob ngồi cạnh anh ta trong khi Anna cùng tôi ngồi đối diện. Tôi bắt tay Spence, nhận thấy những vằn đỏ hằn lên trong mắt anh ta, nên tôi đoán anh ta đã ngà ngà say.
Rob gọi hai chai rượu vang, người bồi bàn rót cho mỗi người một ly sau khi cô ta bắt anh ấy trải qua bước ngửi rượu và lắc rượu phiền phức.
Tôi nhấp một ngụm vang đỏ, rất chát và gắt khiến tôi phải cố lắm mới không nhăn mặt.
Spence để ý đến Anna ngay lập tức. Anh ta nhìn chăm chú khi cô ấy nhấp một ngụm rượu, hết nhìn mắt lại nhìn miệng Anna, rồi liếc xuống ngực.
“Nhìn cô quen quá”, anh ta nói.
Cô ấy lắc đầu. “Chúng ta chưa gặp nhau bao giờ”.
Đây là điều cô ấy ghét nhất khi gặp người lạ. Họ sẽ cố để nhớ xem đã gặp cô ấy ở đâu, và cuối cùng là nhớ đến những tờ báo hay bản tin mà họ đã thấy ảnh cô ấy. Sau đó là một loạt những câu hỏi, bắt đầu từ hòn đảo và tiếp đến là về chúng tôi.
Thật may, Spence có vẻ đã say nên không nhớ, khiến Anna thoải mái hơn đôi chút. Có thể anh ta không nhận ra cô ấy nhưng vẫn không chịu buông tha.
“Có khi chúng ta đã từng hẹn hò cũng nên”.
Anna nhấc ly lên, nhấp thêm một ngụm. “Không”.
“Vậy hôm nào đó chúng ta thử hẹn hò chứ nhỉ?”
“Này”, giọng tôi đanh lại. “Tôi đang ngồi ngay đây đấy nhé”.
Anna đặt tay lên đùi tôi, ấn nhẹ. “Không sao đâu”, cô ấy thì thầm.
“Đợi đã. Cô ấy cặp với cậu à?” Spence hỏi. “Tôi cứ nghĩ cậu là em trai của cô ấy”. Anh ta bắt đầu cười. “Cậu đùa tôi chắc”. Đột nhiên vẻ mặt anh ta như ngộ ra điều gì đó. “Giờ thì tôi biết tại sao nhìn cô lại quen thế. Tôi đã nhìn thấy ảnh cô trên báo”. Anh ta khụt khịt mũi. “Đọc báo thì tôi hiểu làm cách nào mà cậu cưa được cô ấy, nhưng tôi không hiểu tại sao cô ấy vẫn còn cặp đôi với cậu cơ chứ”.
Rob liếc Stefani và họ bảo Spence: “Anh thôi đi”.
“Phải, tôi đi cùng anh ấy”. Anna nói rất tự tin, đoạn nhìn hắn ta như thể hắn ta là một thằng tồi, khiến tôi cảm thấy dễ chịu.
Người bồi bàn đến gần và nói: “Xin lỗi, tôi cần xem thẻ căn cước của quý khách”.
Tôi nhún vai. “Tôi chưa đủ tuổi. Mà đằng nào tôi cũng không thích uống rượu. Cô cứ cầm ly của tôi đi”.
Cô ấy mỉm cười, xin lỗi một lần nữa và mang ly của tôi đi. Spence không thể kiềm chế nổi.
“Cậu nhóc còn chưa được hai mốt?” Giọng giễu cợt của hắn ta phá tan bầu không khí yên lặng khi mọi người cố tránh không nói gì khiến tôi xấu hổ.
Chúng tôi nhìn chăm chú vào thực đơn. Anna và tôi vẫn thấy khó chọn món trong nhà hàng. Có quá nhiều món.
“Em định ăn gì?”, tôi hỏi.
“Bít tết. Còn anh?”, cô ấy lồng tay qua tay tôi.
“Anh không biết. Có lẽ là mỳ Ý. Em thích ăn mỳ Ý nhồi nhỉ?”
“Vâng”.
“Được. Vậy anh sẽ gọi món đó và chúng mình cùng ăn chung nhé”.
Stefani cố gắng để câu chuyện tiếp diễn không gượng gạo. Người bồi bàn quay lại ghi món. Spence nhìn chằm chằm vào ngực Anna, nhếch mép cười, thản nhiên không thèm che giấu. Tôi biết thừa trong đầu hắn ta đang nghĩ gì với ánh mắt như thế, và phải kiềm chế lắm tôi mới không đấm vào mặt hắn.
Khi Spence đứng dậy đi vệ sinh, Stefani nói: “Xin lỗi. Tớ nghe nói anh ta mới li hôn nên tớ nghĩ mời anh ta ngồi cùng là điều nên làm”.
“Không sao đâu, cứ lờ anh ta đi là được”, Anna nói.
Không ai rót thêm rượu vào ly cho Spence nên đến cuối bữa anh ta có vẻ tỉnh táo hơn đôi chút.
Người bồi bàn mời chúng tôi gọi món tráng miệng nhưng không ai muốn ăn. Cô ấy nói sẽ quay lại ngay cùng với hóa đơn.
“Stefani và em sẽ vào toa lét một chút”, Anna nói. “Bọn em sẽ đợi hai anh ở cửa”,
Rob và tôi tranh nhau trả tiền, nên sau đó chúng tôi thống nhất mỗi người trả một nửa. Spence ném một nắm tiền trên bàn. Tôi nhét ví vào túi, đứng dậy.
Rob cũng đẩy ghế đứng dậy, chào tạm biệt Spence mà không thèm bắt tay, rồi bước ra phía cửa.
Spence vẫn không đứng lên. “Tôi rất tiếc khi cậu chưa đủ tuổi để uống rượu cùng người lớn”, anh ta vừa nói vừa ngả ngớn dựa hẳn vào lưng ghế.
“Còn tôi thì rất tiếc vì anh không chạm tay vào được Anna của tôi. Dù sao thì tôi cũng đâu thích uống rượu”.
Tôi bật cười khi nhìn phản ứng trên bộ mặt anh ta, sau đó đi ra phía cửa cùng Anna và vợ chồng Stefani.
“Anh nói gì với anh ta đấy?”, Anna hỏi.
“Anh bảo rất vui vì được gặp anh ta”.
“Em xin lỗi vì buổi tối nay”, Anna nói khi chúng tôi vào taxi.
“Có phải lỗi của em đâu”. Tôi vòng tay qua người cô ấy.
Không được uống rượu ở nhà hàng chẳng làm tôi thấy phiền chút nào, nhưng cái cách Spence nhìn Anna chằm chằm làm tôi thực sự khó chịu. Mặc dù biết cô ấy cũng chẳng hứng thú gì với hắn nhưng tôi bắt đầu thấy lo về một anh chàng khác mà Anna có thể sẽ gặp sau này. Một anh chàng nào đó không phải một gã say rượu khốn nạn. Một anh chàng có bằng đại học, thích uống rượu, và chẳng ngại đeo cà vạt. Tôi lo rằng một ngày nào đó, sớm thôi, Anna sẽ không thích tôi vì tôi chẳng có những điều này.
Và ý nghĩ cô ấy ở bên một ai khác khiến tôi không thể chịu đựng nổi.
Ngay khi bước chân vào căn hộ, tôi hôn cô ấy say đắm, dùng cả hai bàn tay nâng mặt cô ấy lên, để môi tôi có thể ngấu nghiến đôi môi xinh đẹp của cô ấy. Cô ấy không thuộc sở hữu của bất kỳ ai - tôi biết rõ điều này - nhưng ngay lúc này đây Anna là của riêng tôi. Sau khi bên nhau, tôi vào bếp lấy một lon bia trong tủ lạnh rồi mang vào phòng ngủ, bật tivi khe khẽ. Anna đã ngủ, chăn quấn ngang người. Tôi nhẹ nhàng kéo chăn lên sát cổ cho cô ấy bằng một tay, tay còn lại mở nắp lon bia.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Tình Yêu Xanh Thẳm - Tracey Garvis Graves

Postby bevanng » 19 Mar 2019

CHƯƠNG 57 Anna


Vào tháng Tư, mưa xuân rả rích liền hai ngày không ngớt ở Chicago, khiến chúng tôi không thể ra ngoài.
T. J chuyển kênh tivi một cách chán nản. Tôi nằm trên ghế sô pha, đút chân vào lòng anh ấy, say sưa đọc một quyển sách.
“Em có muốn đi xem phim không?”, anh ấy hỏi khi với tay tắt tivi.
“Có chứ”, tôi đáp. “Anh muốn xem phim gì?”
“Anh cũng không biết. Cứ đến rạp rồi chọn nhé”.
Tôi mặc áo khoác, sau đó chúng tôi ròi khỏi căn hộ, đi bộ dưới mưa rào với một chiếc ô. Anh ấy cầm tay tôi. Tôi bóp nhẹ tay anh ấy và mỉm cười.
T. J muốn xem Thành phố tội lỗi. Chúng tôi đang xếp hàng đợi mua bỏng ngô thì có ai đó vỗ vai anh ấy.
Chúng tôi quay lại. Một cậu thanh niên cao ráo đội mũ bóng chày đứng cạnh một cô gái nhỏ bé bận chiếc áo khoác nỉ có mũ màu hồng, buộc tóc đuôi ngựa.
T. J mỉm cười. “A, chào Coop. Mọi chuyện sao rồi?”
“Ờ, tao tính giết thời gian cho đến khi trời tạnh mưa ấy mà”.
“Tao cũng thế. Đây là Anna”, T. J nói, vòng tay qua vai tôi.
“Xin chào”, Coop nói. “Đây là bạn gái tao, Brooke”.
“Rất vui khi được gặp hai bạn”, tôi nói.
“Tao cứ quên mất là mày ở nhà”, T. J đáp.
“Chắc tao sẽ phải học cao đẳng mãi mãi nếu mà điểm tao không được cải thiện”.
“Thỉnh thoảng đi chơi nhé”, T. J nói.
“Sang tháng bố mẹ tao sẽ đi vắng. Tao sẽ mở tiệc ở nhà. Mày và Anna nhớ ghé”. Coop mỉm cười với tôi, và tôi cảm thấy đó là lời mời thật lòng.
“Ờ, nghe có vẻ hay”, T. J đáp.
Tôi liếc nhìn Brooke trong khi T. J và Coop nói chuyện. Cô bé ấy cũng nhìn tôi chăm chăm, há hốc miệng. Chắc đối với cô bé tôi là một bà già.
Gương mặt cô bé bầu bĩnh, với làn da hồng hào tươi trẻ. Cô bé không hề biết, cũng như tôi hồi hai mươi tuổi, một làn da trẻ trung thì đẹp đến mức nào. Dù tôi thường xuyên đội mũ bóng chày của T. J và đeo kính râm khi còn trên hoang đảo nhưng cũng có những lúc tôi hoàn toàn để đầu trần dưới nắng. Nghĩ lại những năm tháng mà mặt trời đã thiêu đốt làn da tôi, thực sự tôi sẽ chẳng bất ngờ nếu một sáng ngủ dậy, làn da trở nên thô ráp như da trâu. Bây giờ tôi dành rất nhiều thời gian và công sức cố gắng phục hồi những hư tổn mà ánh nắng nhiệt đới gay gắt trên hòn đảo tạo nên, bằng cách chất đầy phòng tắm vô số kem dưỡng da mà các bác sĩ da liễu khuyên dùng. Da của tôi dần dần khỏe hơn, nhưng dù sao đi nữa cũng không thể so sánh làn da tuổi ba mươi và tuổi hai mươi. T. J nghĩ là tôi rất đẹp; anh ấy thường xuyên khen tôi. Nhưng liệu năm năm nữa, rồi mười năm nữa, anh ấy sẽ thấy thế nào?
Chúng tôi bước vào phòng chiếu và tìm chỗ ngồi. T. J kẹp túi bỏng ngô giữa hai chân, đặt hờ một tay lên đùi tôi. Tôi không tài nào tập trung nổi vào bộ phim. Trí óc tôi tràn ngập hình ảnh tôi và T. J uống bia rót từ két vào những chiếc cốc nhựa trong phòng khách nhà Coop trong khi cả lũ sinh viên nhìn chằm chằm vào tôi.
T. J đã hòa hợp rất tốt với bạn bè của tôi. Anh ấy có thể kiềm chế trước những hành động sỗ sàng của Spence và bị làm phiền với việc phải trình ID khi uống ly rượu mà ngay từ đầu anh ấy đã không thích uống. Anh ấy còn phải đeo cà vạt, điều vốn dĩ T. J không hề thích. Hơn thế nữa, anh ấy còn trò chuyện rất tự nhiên với Rob và Stefani nữa chứ.
Rất dễ để làm mình trưởng thành hơn, chỉ cần bạn muốn, bằng cách mặc quần áo trang trọng và bắt chước hành động của những người lớn tuổi hơn. Nhưng nếu tôi cố gắng hòa mình vào đám bạn hai mươi của T. J bằng cách ăn mặc và cư xử như bọn chúng thì sẽ lố bịch lắm.
Khi chúng tôi rời khỏi rạp chiếu phim, trời đã tạnh mưa. Chúng tôi đi bộ theo dòng người đông đúc trên các vỉa hè. Đột nhiên tôi dừng lại.
“Sao thế em?”, T. J hỏi.
“Em sẽ không được như thế này mãi đâu”.
“Là sao?”
“Em già hơn anh những mười ba tuổi, mỗi ngày thì em lại già thêm một ít. Vẻ ngoài của em sẽ còn thay đổi nhiều”.
T. J vòng tay qua eo tôi, kéo tôi lại gần.
“Anh biết điều ấy, Anna ạ. Nhưng nếu em nghĩ anh chỉ quan tâm đến bề ngoài của em thì rõ ràng là em chưa hiểu hết anh rồi”.

Tôi đi lang thang một mình dọc các dãy hàng trong siêu thị Trader Joe’s, tay cầm theo một giỏ hàng chất đầy những thứ bắt mắt, bao gồm hai chai vang đỏ, một ít mì ống, một lọ sốt cà chua, và một ít rau diếp, cà rốt, ớt chuông cho món rau trộn.
T. J đi cắt tóc. Bình thường chúng tôi hay đi mua đồ ăn cùng nhau, phần vì anh ấy luôn đòi trả tiền, phần vì chúng tôi vẫn còn rất thích thú các cửa hàng thực phẩm. Lần đầu tiên đi mua thức ăn sau khi tôi dọn vào căn hộ mới, cả hai chúng tôi đứng sững người giữa bạt ngàn đồ ăn trong cửa hàng.
Tôi tìm mua chút bia cho T. J thì tình cờ tìm thấy nguyên liệu để làm bánh sô cô la cho anh ấy. Tôi đang phân vân không biết nên chọn loại bánh mì nào cho bữa tối thì tự nhiên thấy quần mình bị kéo.
Một cô bé tầm bốn tuổi đang khóc nhè đứng ngay cạnh tôi.
“Cô có phải là mẹ không ạ?”, cô bé hỏi.
Tôi cúi xuống vừa tầm của cô bé. “Không. Mẹ cháu đâu?”
Tay cô bé nắm chặt một chiếc chăn nhỏ màu hồng cũ kỹ. “Cháu không biết. Cháu không tìm thấy mẹ đâu, và mẹ cháu dặn nếu bị lạc thì cháu nên tìm một bà mẹ khác để giúp đỡ cháu ạ”.
“Cháu đừng lo. Cô vẫn có thể giúp cháu. Tên cháu là gì?”
“Claire ạ”.
“Được rồi Claire”, tôi nói. “Bây giờ cô cháu mình cùng đi tìm ai đó đọc thông báo trên loa cho mẹ cháu biết là cháu an toàn nhé”. Cô bé nhìn tôi chằm chằm bằng đôi mắt nâu to tròn ầng ậc nước, rồi đút bàn tay bé nhỏ của nó vào tay tôi.
Chúng tôi đi dọc quầy hàng cho đến khi bắt gặp một người phụ nữ vừa chạy vừa gọi thất thanh tên Claire. Cô ấy cầm một giỏ hàng, địu trên người một đứa bé còn ẵm ngửa.
“Claire ơi! Chúa ơi, con đây rồi”. Người phụ nữ chạy về phía chúng tôi, vứt giỏ hàng xuống đất và ôm Claire trong vòng tay, cố gắng để không làm đau đứa con nhỏ. Vẻ mặt hoảng sợ của cô ấy dần biến mất sau khi ôm chặt Claire vào lòng.
“Cảm ơn chị đã tìm thấy cháu”, cô ấy nói. “Tôi mới chỉ rời tay nó ra có một phút để lấy đồ, thế mà lúc nhìn xuống đã chẳng thấy nó đâu. Tôi quá mệt mỏi vì chăm sóc cho đứa bé, và tôi cũng không đi nhanh quá được”.
Chắc cô ấy tầm tuổi tôi, cùng lắm chênh lệch một, hai tuổi, và đúng là cô ấy nhìn rất mệt mỏi, với quầng mắt thâm đen. Tôi nhặt giỏ hàng của cô ấy lên. “Chị đã mua xong đồ chưa? Tôi có thể cầm giỏ giúp chị ra quầy thu ngân nếu chị muốn?”
“Cảm ơn. Như thế thì tốt quá. Tôi cần phải có nhiều hơn hai tay một lúc. Chắc chị cũng biết chăm con nhỏ vất vả đến thế nào rồi đấy”.
Thực sự thì tôi không biết.
Chúng tôi bước đến quầy thu ngân và bỏ đồ ra.
“Chị sống ở quanh đây?”, cô ấy hỏi.
“Vâng”, tôi đáp.
“Chị có con chưa?”
“Chưa. Tôi vẫn chưa có con”.
“Cảm ơn chị rất nhiều vì đã giúp đỡ mẹ con tôi”.
“Không có gì đâu”. Tôi cúi xuống. “Tạm biệt cháu nhé Claire”.
“Tạm biệt cô”.
Khi về đến nhà, tôi đặt thức ăn sang một bên, ngồi phịch xuống sô pha khóc ngon lành.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Tình Yêu Xanh Thẳm - Tracey Garvis Graves

Postby bevanng » 19 Mar 2019

CHƯƠNG 58 T. J


Anna đang ở trong bếp làm món bánh sô cô la cho tôi. Tôi hôn cô ấy và tặng cô ấy bó hồng phớt đã mua trên đường đi cắt tóc về.
“Hoa đẹp quá. Cảm ơn anh nhé”, cô ấy nói, mỉm cười với tôi. Cô ấy với tay lấy một lọ hoa dưới bồn nước và đổ đầy nước vào bình. Tóc cô ấy được buộc gọn đằng sau thành đuôi ngựa. Vòng tay ôm lấy Anna từ phía sau, tôi khẽ đặt nụ hôn lên gáy cô ấy.
“Em có cần anh giúp gì không?”, tôi hỏi.
“Không, em sắp xong rồi”.
“Em ổn chứ?”
“Vâng, em ổn”.
Cô ấy không hề ổn, ngay từ khi Anna bước vào nhà tôi đã biết là cô ấy vừa mới khóc xong, bởi mắt cô ấy vẫn còn sưng húp và hơi đỏ. Nhưng nếu cô ấy không chịu nói cho tôi biết thì tôi cũng không có cách nào giúp cô ấy vui lên cả. Một phần trong tôi nghĩ có khi không biết lại hay hơn vì biết đâu lý do liên quan đến tôi.
Cô ấy quay lại, gượng cười với tôi.
“Anh có muốn ra công viên sau khi em xong việc không?”, cô ấy hỏi.
Một lọn tóc nhỏ tuột ra khỏi túm tóc đuôi ngựa của cô ấy, tôi nhẹ nhàng gài nó vào sau tai Anna. “Có chứ. Anh sẽ mang theo một cái chăn để chúng ta có thể ngồi đó. Anh đoán là ngoài trời chừng hơn hai mươi độ”. Tôi hôn lên trán cô ấy. “Anh rất thích được đi dạo ngoài trời với em”.
Khi đến công viên, chúng tôi trải chăn ra ngồi. Anna tháo giầy.
“Có người sắp sinh nhật rồi kìa”, tôi nói. “Em muốn làm gì nào?”
“Em không biết. Em phải nghĩ đã”.
“Anh biết nên tặng em quà gì rồi nhưng vẫn chưa tìm được. Anh đi tìm cũng lâu mà chưa thấy”.
“Em tò mò rồi nhé”.
“Đó là thứ đã có lần em nói là em thích”.
“Ngoài sách và nhạc ra à?”
“Ừ”. Tôi đã mua tặng Anna một cái ipod, tải xuống tất cả những bài hát cô ấy thích vì cô ấy thường nghe nhạc trong lúc chạy. Cô ấy đến thư viện vài lần một tuần và về nhà với một chồng sách. Anna là người đọc nhanh nhất mà tôi từng biết.
“Vẫn còn vài tuần nữa cơ. Anh sẽ tìm thấy thôi”. Cô ấy cười rồi hôn tôi, nhìn cô ấy hạnh phúc đến mức tôi nghĩ là mọi việc rồi sẽ ổn.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Tình Yêu Xanh Thẳm - Tracey Garvis Graves

Postby bevanng » 19 Mar 2019

CHƯƠNG 59 Anna


Tôi đã gửi đi hàng trăm bản Sơ yếu lý lịch. Khả năng tìm được việc gần cuối năm thế này là điều không tưởng, nhưng tôi vẫn hi vọng sẽ tìm được việc gì đó vào mùa thu này, kể cả chỉ là công việc dạy thay.
Chị Sarah đã trao cho tôi một nửa số tiền chị ấy nhận được từ bất động sản của bố mẹ, và tôi vẫn còn một ít tiền nhận được từ nhà Callahan. Số tiền bồi thường từ hãng máy bay chắc cũng sẽ không nhỏ. Có thể tôi không cần làm việc, nhưng tôi lại muốn làm. Tôi rất nhớ quãng thời gian có thể tự kiếm ra tiền, nhưng chủ yếu là tôi việc được làm giáo viên.
Chị Sarah và tôi đi ăn trưa với nhau một tuần trước sinh nhật tôi. Trên những cành cây đã nhú mầm xanh, và những bụi cây trồng dọc vỉa hè đã nở từng chùm hoa xuân. Tháng Năm năm nay có vẻ ấm áp hơn mọi năm. Chúng tôi ngồi ngoài hiên một quán ăn và gọi hai ly trà đá.
“Sinh nhật này em định làm gì?”, chị Sarah hỏi trong lúc đang xem xét thực đơn.
“Em chưa biết. T. J cũng hỏi em như thế. Sinh nhật được ở nhà là em mừng lắm rồi”. Tôi kể với chị Sarah cách mà hai đứa tôi đã tổ chức sinh nhật năm ngoái cho tôi trên đảo. Cách anh ấy vờ tặng sách và tặng nhạc cho tôi. “Lần này anh ấy sẽ tặng em một thứ mà em đã từng nói là em thích. Em cũng chẳng biết là gì”.
Người bồi bàn rót thêm trà đá và ghi món cho chúng tôi.
“Em tìm việc đến đâu rồi?”, chị Sarah hỏi.
“Không khả quan đâu chị. Hoặc là công việc không phù hợp với em, hoặc những chỗ phù hợp thì lại chẳng muốn tuyển em”.
“Đừng thất vọng quá, Anna”.
“Em cũng hi vọng thế nhưng sao khó quá”. Tôi nhấp một ngụm trà đá. “Chị biết đấy, khi bước chân lên chiếc máy hay định mệnh ấy bốn năm về trước, em có một mối quan hệ chẳng đi đến đâu, và gần như chẳng có cơ may có được một gia đình nhỏ của riêng mình, nhưng ít nhất em còn có công việc em yêu thích”.
“Cuối cùng em cũng sẽ tìm được việc phù hợp cho xem”.
“Có thể thế”.
Chị Sarah nhìn tôi chăm chú. “Em chỉ bận tâm về việc làm thôi ư?”
“Dạ không”. Tôi kể cho chị nghe chuyện xảy ra ở siêu thị Trader Joe’s. “Đến giờ em vẫn mong muốn một gia đình với những đứa trẻ, hệt như ngày xưa chị ạ”.
“Thế còn T. J muốn gì?”
“Em cũng không chắc T. J có biết mình muốn gì không nữa. Hồi trước khi bọn em rời Chicago, anh ấy chỉ mong được gặp lại bạn bè và được quay lại cuộc sống trước khi mắc bệnh. Bạn bè của T. J đã tiếp tục cuộc sống của họ mà không có anh ấy, nên em không nghĩ anh ấy biết mình muốn làm gì tiếp theo nữa”. Tôi kể cho Sarah về quỹ ủy thác của T. J, chị ấy nhíu mày.
“Có thể khoản tiền đó không làm T. J hư hỏng, nhưng chắc chắn cũng khiến anh ấy không có động lực kiếm việc làm”.
“Chị hiểu ý em”, chị ấy đáp.
“Em lại đợi chờ, chị Sarah ạ. Lý do khác nhau, những anh chàng khác nhau, nhưng sau bốn năm em vẫn phải đợi chờ”.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

PreviousNext

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 31 guests