Tình Yêu Xanh Thẳm - Tracey Garvis Graves

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: Tình Yêu Xanh Thẳm - Tracey Garvis Graves

Postby bevanng » 19 Mar 2019

CHƯƠNG 60 T. J


Chú chó lao vào căn hộ của Anna, gần như làm cô ấy ngã ngửa. Cô ấy quỳ xuống và nó khoái chí liếm mặt cô ấy. Tôi đặt đầu dây xích chó xuống bàn trà và nói: “Chúc mừng sinh nhật. Anh không tìm nổi hộp quà nào vừa để gói nó lại cho em”.
Cô ấy đứng lên hôn tôi. “Em quên mất đã từng nói em muốn một chú chó”.
“Giống Gulden Retriever. Đã trưởng thành. Được nhận nuôi từ một trại chó bị bỏ rơi. Anh đã tìm khắp nơi. Họ bảo với anh rằng có người tìm thấy nó lang thang bên đường, không vòng cổ, không tên. Lúc ấy chú ta chỉ còn da bọc xương”. Khi nghe đến đó, Anna quỳ xuống, ôm chú chó vào lòng, vuốt ve bộ lông mềm của nó. Nó lại liếm mặt cô ấy, đuôi vẫy tít mù, và chạy vòng tròn quanh chân cô ấy.
“Nó có vẻ khỏe mạnh”, cô ấy nói.
“Em sẽ không định đặt tên nó là Chó chứ?”, tôi trêu.
“Không. Như thế thật ngốc. Em sẽ đặt tên nó là Bo. Em đã chọn tên này từ lâu lắm rồi”.
“May mà đó là tên chó đực”.
“Nó là món quà hoàn hảo, T. J ạ. Cảm ơn anh”. “Miễn em thích là anh vui”.

Đến tận giũa tháng Sáu Anna vẫn chưa tìm được công việc dạy học. Cô ấy dã có một cuộc phỏng vấn khá tốt với một trường cấp ba ở ngoại ô. Và khi không nhận được vị trí đó, cô ấy thất vọng vô cùng. Đêm đó, Anna lai khó ngủ, và vào lúc ba giờ sáng, tôi thấy cô ấy ngồi đọc sách ngoài phòng khách trong khi con Bo dựa đầu lên lòng cô ấy.
“Quay vào giường đi em”.
“Em sẽ vào ngay”, Anna đáp. Nhưng sáng hôm sau khi thức dậy, tôi vẫn thấy bên mình trống trơn.
Những ngày sau đó Anna giết thời gian bằng cách trông Joe và Chloe, đọc sách hoặc chạy bộ đường dài. Chúng tôi ở ngoài trời hàng giờ liền, hoặc ngồi trên hàng hiên nhỏ trước cửa căn hộ, hoặc đi dạo trong công viên với Bo. Chúng tôi đi xem đội The Cubs 1 thi đấu ở Wrigley Field 2, và tham dự những buổi ca nhạc được tổ chức trong công viên.
1 Viết tắt của Chicago Cubs, một đội bóng bầu dục nổi tiếng của Chicago.
2 Sân nhà của đội Chicago Cubs, tọa lạc tại phía bắc thành phố Chicago, bang Illinois.

Anna vẫn có vẻ buồn chán, mặc dù chúng tôi luôn cố gắng giữ cho mỗi ngày của mình được bận rộn. Đôi lúc cô ấy nhìn chăm chú vào hư không, thả hồn đi đâu đó, nhưng tôi chẳng bao giờ dám hỏi xem cô ấy đang nghĩ gì trong đầu.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Tình Yêu Xanh Thẳm - Tracey Garvis Graves

Postby bevanng » 19 Mar 2019

CHƯƠNG 61 Anna


“Xem em nhận được gì này”, tôi bảo T. J khi vừa bước qua cửa và vứt chìa khóa xuống bàn.
T. J đang ngồi trên sô pha xem tivi. Con Bo đang ngủ bên cạnh.
“Cái gì thế?”
“Đơn đăng ký học lớp ôn thi lấy bằng Đào Tạo Chung. Hôm trước em gọi điện thoại cho họ và yêu cầu họ gửi thông tin. Em nghĩ anh nên đăng ký học, em sẽ bắt tay vào giúp anh”.
“Anh sẽ bắt đầu vào mùa thu”.
“Họ có khóa học hè, và nếu anh bắt đầu học ngay từ bây giờ thì đến cuối tháng Tám là xong, và anh có thể đăng ký học cao đẳng luôn vào tháng Chín này. Nếu em tìm được công việc dạy học thì mình sẽ ở trường cả ngày”.
T. J tắt tivi. Tôi ngồi xuống cạnh anh ấy, gãi gãi tai con Bo. Cả hai chúng tôi đều yên lặng.
“Ít nhất thì một trong hai chúng ta nên bắt đầu cuộc sống của mình”, tôi nói.
“Ý em là gì?”, anh ấy hỏi.
“Em không thể tìm được việc nhưng anh vẫn có thể tiếp tục đi học”.
“Anh không muốn phải ở trong lớp cả ngày”.
“Thì bây giờ anh cũng đang ở trong nhà cả ngày chứ có ra ngoài đâu”.
“Anh đang đợi em về để mình có thể đi dạo. Thực sự thì ý em là gì hả Anna?”
Tim tôi bắt đầu đập mạnh. “Mình không thể sống y hệt như trên hoang đảo ngay trong căn hộ này được”.
“Căn hộ này đâu có giống hoang đảo. Chúng ta có mọi thứ chúng ta cần ở ngay đây”.
“Không phải, anh có mọi thứ anh cần, còn em thì không”.
“Anh yêu em, Anna. Anh muốn sống cả đời bên em”. Câu nói của anh ấy đầy ẩn ý. Anh sẽ cưới em. Mình sẽ xây dựng gia đình với nhau.
Tôi lắc đầu. “Làm sao mà anh đã chắc chắn được điều ấy hả T. J”.
“Tất nhiên là không rồi”, anh ấy nói giọng mỉa mai. “Làm sao mà anh biết được anh muốn điều gì khi anh mới hai mươi cơ chứ”.
“Em chưa bao giờ lên giọng với anh chỉ vì anh còn trẻ cả”.
T. J giơ tay lên trời. “Em vừa làm đấy thôi”.
“Có những việc anh cần phải tiếp tục. Có quá nhiều thứ anh còn chưa có cơ hội để bắt đầu. Em không thể tước đoạt mất những cơ hội này của anh được”.
“Thế nhỡ anh không hề muốn những thứ đó thì sao hả Anna? Nhỡ đâu anh chỉ muốn có em?”
“Được bao lâu hả T. J?”
Mặt anh ấy lộ rõ vẻ bàng hoàng. “Em sợ là anh sẽ không ở bên em nữa?”
“Vâng”, tôi thì thầm. “Đó chính xác là điều em sợ”. Nếu một ngày T. J chán chơi trò gia đình với tôi, và quyết định rằng mình chưa muốn ổn định thì tôi biết làm sao?
“Sau tất cả những gì chúng ta đã trải qua, em vẫn không tin là anh sẽ luôn ở bên em sao?”. Nỗi đau đớn trong mắt T. J nhanh chóng chuyển thành cơn giận dữ. “Chết tiệt!”. Anh ấy bước nhanh đến phía cửa sổ, nhìn chăm chăm ra ngoài. Lúc quay lưng lại, anh ấy nói: “Tại sao em không nói thẳng điều em đang nghĩ? Rằng em đang muốn tìm một người đàn ông bằng tuổi em?”
“Cái gì cơ?” Tôi không thể hiểu nổi anh ấy lấy đâu ra ý nghĩ lạ lùng đó.
“Rõ ràng là em muốn yêu một anh chàng già dặn hơn. Một anh chàng không bị những người khác coi là trẻ con”.
“Không đúng, T. J”.
“Luôn luôn có một thằng khốn nào đó nghĩ rằng hắn ta có thể tán tỉnh em ngay trước mặt anh. Mấy gã đó chẳng coi anh ra gì. Đối với họ, em chỉ cặp kè với anh để giết thời gian. Em có bao giờ nghĩ có thể anh cũng sợ em sẽ rơi bỏ anh không?”
Một nỗi im lặng nặng nề bao trùm căn phòng. Từng phút trôi qua lâu như hàng giờ khi cả hai chúng tôi đều đợi người kia khẳng định nỗi sợ của chúng tôi là ngớ ngẩn, nhưng rốt cục chẳng ai lên tiếng.
Tôi nghĩ rằng thà đau một lần còn hơn cứ âm ỉ dẳng dai. “Anh cần phải tự lập, T. J ạ và phải trải nghiệm đủ để chắc chắn rằng anh muốn ở bên một ai đó”.
Gương mặt anh ấy hằn rõ nét đau đớn. Anh ấy bước vài bước rồi do dự đứng lại cách tôi một khoảng ngắn, nhìn chằm chằm vào mắt tôi. Sau đó T. J quay lưng lại và bước ra ngoài, đóng sầm cửa sau lưng.
Đêm đó tôi không ngủ nổi. Ngồi im lặng trên ghế sô pha trong bóng tối, nước mắt tôi rơi ướt đẫm bộ lông của con Bo. Sáng hôm sau tôi rời căn hộ rất sớm vì đã hứa với chị Sarah sẽ trông bọn trẻ cho anh chị đi ăn trưa vào chủ Nhật. Khi trở về, tôi phát hiện ra T. J cũng chấp nhận chỉ đau đớn một lần khi tất cả đồ đạc của anh ấy đều biến mất, và chiếc chìa khóa căn hộ anh ấy cầm được đặt trên bàn bếp.
Cảm giác đau đớn tột cùng bủa vây tôi.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Tình Yêu Xanh Thẳm - Tracey Garvis Graves

Postby bevanng » 19 Mar 2019

CHƯƠNG 62 T. J


Ben và tôi thuê chung căn hộ hai phòng ngủ trong suốt mùa hè, đó là căn hộ trên tầng ba của một tòa nhà bốn tầng cũ kỹ chỉ cách sân vận động Wrigley Field một đoạn ngắn. Bố mẹ nó đã chuyển đến Florida sau khi nói với nó họ đã phát ngán cái thời tiết lạnh lẽo và đầy tuyết của thành phố này. Ben cũng chẳng lấy thế làm phiền vì cả nó và anh trai nó đều đã đi học đại học ở bang khác, nhưng nó vẫn cần nơi ở cho đến khi bắt đầu kỳ học mới vào mùa thu.
“Mày có muốn thuê nhà ở cùng tao không Callahan?”, nó hỏi. “Chúng ta sẽ tha hồ tiệc tùng mà chẳng phải sợ ai”.
“Sao lại không cơ chứ”, tôi trả lời. Nếu Anna đã khăng khăng tôi không nên bỏ lỡ bất cứ điều gì hay ho trong cuộc sống thì việc cùng thuê căn hộ với thằng bạn thân hẳn là diều nên làm.
Thằng Ben học chuyên ngành tài chính Kế toán và đang xin thực tập ở ngân hàng trong trung tâm thành phố. Ngày nào nó cũng phải đeo cà vạt.
Tôi cũng xin được một công việc xây dựng, bảy giờ sáng hàng ngày đều phải ra vùng ngoại ô để dựng nhà. Tôi đi nhờ xe một anh trong đội, anh ấy dạy tôi mọi thứ cần biết về nghề này để tôi đỡ lơ ngơ như thằng đần giữa công trường. Cũng không khác việc dựng nhà trên hoang đảo là mấy, có điều ở đây tôi dùng súng bắn đinh và cũng không có quá nhiều gỗ vụn phải ghép.
Đa phần công nhân làm việc tại công trường đều không nói nhiều, và tôi không phải bắt chuyện với bất kì ai mà tôi không khoái. Đôi khi chỉ có âm thanh của dụng cụ và tiếng nhạc rock cổ điển vang lên khắp công trường. Tôi không bao giờ mặc áo lúc làm việc, vậy nên chẳng mấy chốc làn da đã rám nắng như hồi còn trên đảo.
Đến đêm, Ben và tôi uống bia thả cửa. Tôi rất nhớ Anna và lúc nào cũng nghĩ đến cô ấy. Tôi gần như không ngủ được thẳng giấc khi thiếu cô ấy bên cạnh. Thằng Ben cũng biết điều nên không dám nhắc tới Anna, nhưng nó có vẻ lo lắng cho tôi.
Mà chết tiệt thật, đến tôi còn tự thấy lo lắng cho bản thân mình cơ mà.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Tình Yêu Xanh Thẳm - Tracey Garvis Graves

Postby bevanng » 19 Mar 2019

CHƯƠNG 63 Anna


Đến hai giờ chiều nhiệt độ đã tăng lên gần ba mươi độ. Khi tôi chạy dọc vỉa hè, hơi nóng khiến từng giọt mồ hôi thi nhau lăn trên mặt.
Tôi chịu nóng rất tốt nên cũng không thấy khó chịu mấy.
Cuối tháng Sáu và tháng Bảy tôi đã chạy mười cây, rồi mười hai, mười sáu cây một ngày, thậm chí có hôm còn hơn thế.
Những khi chạy tôi không khóc, không suy nghĩ gì, cũng không tự trách bản thân. Thở nhịp nhàng đều đặn, từng bước nối tiếp từng bước.
Tom Callahan gọi điện cho tôi vào một ngày đầu tháng Tám. Khi nhìn thấy số người gọi hiển thị trên màn hình điện thoại, tim tôi đập loạn nhịp để rồi hụt hẫng khi đầu dây không phải giọng T. J.
“Công ty cho thuê máy bay đã hoàn thiện toàn bộ giấy tờ vào sáng nay. T. J đã ký rồi. Chỉ còn đợi chữ ký của cô nữa là xong”.
“Vâng”. Tôi vớ một cây bút và viết địa chỉ ông ấy đọc cho tôi.
“Cô thế nào rồi Anna?”
“Tôi vẫn ổn. Thế còn T. J?”.
“Dạo này nó bận lắm”.
Tôi không hỏi xem ý của ông ấy chính xác là gì. “Cảm ơn ông đã cho tôi biết thông tin về thỏa thuận. Tôi sẽ ký tất cả giấy tờ”.
Đầu dây bên kia im lặng một lúc, sau đó tôi nói: “Hãy gửi lời chào của tôi đến Jane và hai em nhé”.
“Tất nhiên rồi. Cô giữ gìn sức khỏe nhé, Anna”.
Đêm đó, tôi cuộn tròn trên sô pha với con Bo, đọc một quyển sách. Mới chỉ được hai trang thì có ai đó gõ cửa.
Tự dưng tôi lại hi vọng đến hồi hộp. Cả ngày nay tôi luôn tự hỏi liệu T. J có liên hệ với tôi sau khi biết tôi đã nói chuyện với bố anh ấy không. Con Bo sủa điên cuồng rồi chạy vòng tròn, cứ như thể nó biết rằng đó là anh ấy. Tôi nhào đến mở toang cửa, nhưng không phải T. J.
Đó là John.
Nhìn anh có vẻ rụt rè. Mái tóc vàng của John đã ngắn hơn, đôi mắt thêm vài nếp nhăn, nhưng nhìn chung vẫn không thay đổi gì nhiều. Anh cầm một cái hộp trên tay, con Bo hít hít chân anh ấy và chạy vòng quanh.
“Chị Sarah cho anh địa chỉ nhà em. Anh tìm thấy vài món đồ của em và nghĩ có thể em sẽ muốn dùng lại”. John nhìn qua vai để xem tôi có ở nhà một mình không.
“Mời anh vào nhà”. Tôi đóng cửa ngay khi anh bước qua thềm. “Em xin lỗi vì đã không gọi cho anh. Em bất lịch sự quá”.
“Không sao đâu mà, em đừng bận tâm về chuyện đó”.
John đặt cái hộp xuống bàn.
“Anh có muốn uống gì không?”
“Có”, anh ấy nói.
Tôi vào bếp, mở một chai vang, và rót vào hai ly. Mở một chai rượu cho thấy tôi đang rất cần chất cồn hơn là tôi hiếu khách.
“Cảm ơn em”, John nói, tay đỡ lấy ly rượu.
“Không có gì. Anh ngồi xuống đi”.
Anh ấy hắt hơi hai lần. “Em nuôi chó à? Em luôn muốn nuôi chó mà đúng không?”
“Tên nó là Bo”.
Anh ấy ngồi trên ghế, đối diện sô pha. Tôi đặt ly của mình lên bàn, bắt đầu lôi từng món ra khỏi hộp. Cảm xúc y hệt như lúc nhìn quần áo của mình treo trong tủ nhà chị Sarah. Trong chiếc hộp là những móc-đồ tôi đã quên mất là mình từng sở hữu, nhưng lại nhận ra ngay khi vừa nhìn thấy.
Tôi tháo chun buộc bên ngoài xấp ảnh. Bức ảnh trên cùng là tôi và John đang đứng trước đu quay ở Bến tàu Hải quân 1. Trong ảnh, chúng tôi quàng tay nhau và anh ấy đang hôn cổ tôi. Tôi vươn qua bàn, đưa cho anh ấy xem bức ảnh. “Anh xem hồi đó chúng mình trẻ không này”.
1 Nguyên bản: Navy Pier, một bến cảng nằm trên bờ sông Michigan, thuộc thành phố Chicago.
“Lúc đó chúng ta mới hai mươi hai tuổi”, John nói.
Có những bức ảnh về những kỳ nghỉ của chúng tôi và cả những bức chụp chung với bạn bè của cả hai. Một bức ảnh chụp mẹ tôi và John đứng trước cây thông Giáng sinh. Một bức anh ấy bế Chloe trong bệnh viện chỉ vài giờ sau khi chị Sarah sinh cháu.
Nhìn những bức ảnh, tôi nghĩ đến kỷ niệm mà tôi và John đã cùng trải qua, rất nhiều trong số đó là những kỷ niệm đẹp. Lúc mới bắt đầu, mối quan hệ của chúng tôi vô cùng hứa hẹn, nhưng dần dần tình cảm nhạt phai khi cả hai mong muốn những thứ hoàn toàn khác biệt. Tôi buộc lại đống ảnh và đặt chúng lên bàn.
Tôi lôi từ trong hộp ra một đôi giày chạy. “Em đã chạy đến vài chục cây số bằng đôi giày này rồi đấy”. Tiếp theo là một đĩa CD của ban nhạc Hootie và Blowfish 1 khiến tôi bật cười.
1 Ban nhạc rock của Mỹ được thành lập năm 1986 ở Trường Đại học South Carolina gồm 4 thành viên. Ban nhạc này được đặc biệt yêu thích ở Canada.
“Hồi trước em nghe đĩa này suốt”, John nói.
“Đừng trêu em nữa”.
Còn vài quyển sách tôi thường đọc, một chiếc lược, một dây buộc tóc, và một lọ nước hoa Calvin Klein CK One đã vơi một nửa, đây là mùi yêu thích của tôi trong suốt những năm 90.
Ngón tay tôi chạm phải một vật gì đó gần dưới đáy. Một chiếc đầm dạ tiệc. Tôi nhìn qua lớp vải ren màu đen, nhớ lại hình ảnh John cởi nó khỏi người tôi vào ban đêm, chỉ vài ngày trước khi tôi rời Chicago.
“Anh tìm thấy nó khi thay ga giường. Anh chưa bao giờ giặt nó cả”, giọng John cất lên nhẹ nhàng.
Lục dưới đáy lần cuối, tôi tìm thấy một hộp nhỏ màu xanh lơ. Tôi dừng khựng lại.
“Em mở ra đi”, John nói.
Tôi mở nắp hộp. Một chiếc nhẫn kim cương lấp lánh giũa lớp vải sa tanh. Không biết nói gì, tôi hít một hơi thật sâu.
“Sau khi tiễn em ở sân bay, anh đã lái xe ngay đến tiệm trang sức. Anh biết là nếu không cưới em, anh sẽ mất em mãi mãi, mà anh thì không muốn mất em, Anna ạ. Khi chị Sarah gọi điện báo chiếc máy bay của em bị đắm, anh đã cầm chặt chiếc nhẫn này và không ngừng cầu nguyện. Rồi sau đó chị ấy gọi cho anh và nói họ cho rằng em đã chết. Tin ấy gần như khiến anh gục ngã. Nhưng em vẫn còn sống và Anna ạ, anh vẫn còn yêu em. Anh đã từng yêu em và sẽ mãi mãi yêu em”.
Tôi đóng sập nắp hộp xuống, ném nó vào đầu John. Với một phản ứng nhanh nhẹn bất ngờ, anh ấy tránh được cú ném của tôi, khiến chiếc nhẫn bay sượt qua trán anh ấy rồi nằm lăn lóc dưới sàn gỗ cứng.
“Em đã yêu anh! Em đã đợi chờ anh suốt tám năm trời và anh khiến em thất vọng đến mức trái tim em như muốn tan vỡ!”
John đứng bật dậy. “Chúa ơi, Anna. Anh cứ nghĩ tất cả những gì em muốn là một chiếc nhẫn đính hôn chứ”.
“Chưa bao giờ là vì chiếc nhẫn”.
Anh ấy bước ra đến cửa rồi dừng lại.
“Vậy là vì thằng bé kia đúng không?”
Tôi khựng lại khi nghe nhắc về T. J. Đứng hẳn dậy, tôi sải bước đến nhặt hộp nhẫn lên đưa cho anh ấy. “Không phải. Mà vì tôi không bao giờ cưới một người đàn ông cầu hôn tôi chỉ vì cảm thấy buộc phải làm thế”.
Sáng hôm sau, tôi đến văn phòng luật sư, ký giấy tờ cam kết sẽ không kiện hãng máy bay, và nhận lấy tờ séc. Trên đường về, tôi gửi tiết kiệm luôn. Một tiếng sau đó chị Sarah gọi điện cho tôi. “Em đã ký hết giấy tờ chưa?”, chị ấy hỏi.
“Rồi ạ. Em nhận được nhiều quá, chị Sarah”. “Theo chị thì một triệu rưỡi vẫn còn là chưa đủ so với những gì em đã phải trải qua”.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Tình Yêu Xanh Thẳm - Tracey Garvis Graves

Postby bevanng » 19 Mar 2019

CHƯƠNG 64 T. J


Tôi lê từng bước lên cầu thang vào lúc chín rưỡi tối thứ Bảy và ngay khi bước qua cửa rằng bữa tiệc đã bắt đầu mà không có mình. Ít nhất mười lăm người đang uống bia hoặc đang nốc từng chén rượu trong bếp và trong phòng khách của chúng tôi.
Tôi và mấy anh trong đội cố gắng làm nốt công trình đang rất gấp ở Schaumburg 1, chúng tôi đã làm việc cật lực suốt mười bốn tiếng một ngày, sáu ngày một tuần trong cả tháng qua. Chúng tôi làm việc không ngừng nghỉ cho đến tận khi trời tối om, không còn nhìn thấy gì nữa. Tôi chỉ muốn đám người trong căn hộ của tôi biến mất ngay tắp lự.
1 Là một làng thuộc quận Cook, tiểu bang Illinois, Mỹ.
Ben ra khỏi phòng ngủ của nó, với một đứa con gái bám dính theo sau.
“Này, đi tắm đi rồi quay lại đây”.
“Chưa biết đâu. Tao mệt lắm”.
“Đừng có ẽo uột như đàn bà thế. Bọn tao chuẩn bị đi bar đây. Từ giờ đến lúc đó thì ra đây quậy với bọn tao. Nếu mày mệt thì sau khi bọn tao té, cứ chui vào giường mà ngủ”.
“Ờ”.
Tôi đi tắm rồi thay ra một chiếc quần bò và áo phông, để chân trần. Lách qua đám đông đang tụ tập trong bếp, tôi chào hỏi qua loa những đứa tôi quen, đồng thời không hiểu nổi lũ lạ mặt còn lại ở đâu ra. Tôi với một lon Coca cùng hộp pizza ra khỏi tủ lạnh, sau đó ngồi ở bàn bếp ngấu nghiến miếng bánh mà không thèm hâm nóng.
“Chào, T. J”, một đứa con gái lên tiếng khi nó bước đến cạnh tôi.
“Chào”. Nhìn mặt nó quen lắm nhưng tôi không nhớ nổi tên.
“Tớ là Alex”, nó giới thiệu.
“À ừ, nhớ rồi”. Nó là đứa đã ngồi cạnh tôi trên ghế sô pha trong bữa tiệc tại nhà thằng Coop khi tôi mới từ trên đảo trở về. Chính là cái đứa tóc vàng hoe với một tấn phấn trên mặt. Tôi vẫn lặng lẽ ăn pizza.
Nó rướn người qua tôi, mở cửa tủ lạnh. Khi nó cúi xuống lấy bia, ngực nó gần như rơi ra khỏi chiếc áo ba lỗ nó đang mặc.
“Muốn một lon không?”, nó hỏi, tay giơ lên một lon bia.
Tôi dốc cạn lon Coca. “Tất nhiên”.
Nó lấy thêm một lon bia đưa cho tôi. Sau khi ăn xong, tôi mở lon bia, uống một hơi dài và đặt lon xuống bàn.
Ben bước vào, đoạn đưa cho tôi một điếu thuốc. Tôi đưa lên miệng hít một hơi, giữ khói trong phổi một lúc. Sau khi thở ra, tôi hỏi Alex: “Muốn hút không?”
Nó gật đầu, hút một hơi thật dài rồi đưa lại cho tôi. Chúng tôi lần lượt hút cho đến hết. Biết đâu nếu hút đủ nhiều tôi có thể ngủ thẳng một mạch thay vì cứ tỉnh giấc vài lần như mọi đêm.
Alex đưa cho tôi thêm bia. Khi tôi trở lại phòng khách và ngồi xuống sô pha, nó đi theo tôi. Từ đấy cho đến hết tối, nó không rời tôi nửa bước.
Chúng tôi uống bia, hút thuốc đến khi tôi bắt đầu hoa mắt. Cả đám đông lôi nhau đi bar cùng với thằng Ben, chỉ còn lại mình tôi và Alex. Tôi đang định bảo nó cứ việc theo mọi người vì tôi chuẩn bị đi ngủ, nhưng trước khi tôi kịp mở miệng, nó đã đứng lên, ưỡn ẹo lôi tôi vào phòng ngủ. Khi nó thò tay vào giữa hai chân tôi, não tôi ngừng hoạt động và để các bộ phận khác thay thế.
Cơn đau đầu như búa bổ đánh thức tôi vào sáng hôm sau. Alex nằm cạnh tôi, không một mảnh vải che thân, với lớp phấn trang điểm lem luốc trên mặt.
Tôi quấn chăn đi ra cửa, nhặt quần áo từ dưới sàn lên. Có thứ gì đó dính vào chân tôi, và tôi cúi xuống gỡ cái bao cao su ra.
Tạ ơn Chúa!
Tôi ném nó vào sọt rác trên đường vào nhà tắm. Nước nóng khiến cả phòng tắm mù hơi, tôi kỳ cọ xối xả để xóa hết những dấu vết của Alex trên người. Tôi mặc quần áo sạch, đánh răng, sau đó vào bếp uống liền ba cốc nước đá.
Nửa tiếng sau Alex tỉnh dậy, bước ra phòng khách trong lúc tôi đang xem tivi, Nó với tay lấy túi và áo khoác, rồi tôi tiễn nó ra cửa. “Cầm lấy mà bắt taxi này”, tôi nói và giúi vào tay Alex tờ mười đô.
“Nhớ gọi tớ nhé”, nó nói. “Ben có số của tớ đấy”.
“Xin lỗi nhưng tớ sẽ không gọi đâu”.
Nó gật đầu, tránh ánh mắt của tôi. “Ít nhất thì cậu cũng thành thật”.
Đến trưa, Ben thò đầu ra khỏi phòng nó.
“Chết tiệt thật, Callahan. Đêm qua tao say quá”. Nó vừa gãi vừa ngồi phịch xuống sô pha bên cạnh tôi. “Có con bé nào đang ở trên giường tao ý nhưng cóc phải đứa mà đêm qua tao dẫn về nhà. Tao nhớ là con bé đêm qua tao dẫn về ngon hơn nhiều”.
“Tao nghĩ vẫn là con bé ấy đấy Ben”.
“Ừ, chắc thế. Đêm qua mày thì sao? chơi rồi chứ?”
“Ừ”.
“Callahan đã quay lại rồi”, nó rống lên, giơ cao tay để đập tay với tôi.
“Tao chẳng thích quay lại như thế chút nào”.
Ben hạ tay xuống, mặt lộ rõ vẻ phân vân. “Cái gì cơ? Con bé ấy không được à? Tao thấy người nó ngon đấy chứ?”
“Ừ nhưng nó sẵn sàng cho bất cứ thằng nào muốn nó”.
“Chẳng biết phải nói với mày thế nào nữa. Tao biết là mày đang chán đời vì chuyện của Anna, nhưng tao chẳng hiểu mày đang muốn gì”.
Nhưng tôi đã biết rõ tôi muốn gì.

Tôi bắt đầu ôn thi bằng Đào Tạo Chung vào tháng Bảy. Sau khi dành cả ngày để dựng nhà, tôi trở về căn hộ, tắm nhanh, và học ôn cùng với Trung tâm Cộng đồng dưới phố hai tiếng mỗi tối. Đến cuối tháng Tám, tôi đã lấy được bằng và đăng ký học Cao đẳng Cộng đồng vào kỳ học mùa thu. Khi bắt đầu học, tôi phải thôi việc ở công trường dù tôi chẳng biết mình muốn học gì, và cũng chẳng thiết tha lãng phí hai năm tiếp theo trong lớp học, nhưng tôi chẳng biết phải làm gì nữa.
Ben trở lại Thành phố Iowa còn tôi quay về nhà, điều đó làm bố mẹ tôi vui hơn hẳn, đặc biệt là mẹ. Tôi đã quá quen làm việc suốt cả ngày, sau đó đến tối lại học ôn thi bằng Đào Tạo chung nên giờ thấy mình quá rảnh rang vào các buổi chiều. Đa phần bạn bè tôi đi học ở những bang khác nhau hoặc những trường rất xa trung tâm thành phố nên tôi không thể tụ tập với chúng nó vào những ngày trong tuần.
Vào một ngày tháng Mười, trên đường tôi về nhà, nhiệt độ mát mẻ và từng đợt lá rơi của mùa thu khiến tôi nhớ Anna khôn xiết, vì cô ấy rất thích mùa thu. Tôi tự hỏi liệu cô ấy đã tìm được công việc nào chưa. Và quan trọng hơn là đã tìm được ai đó chưa.
“Con chào mẹ”, tôi nói, quẳng cái ba lô xuống bàn.
“Hôm nay con học hành thế nào?”
“Ổn ạ”. Tôi ghét việc là học sinh năm nhất già nhất lớp, và phần lớn thời gian ở trường tôi thấy chán muốn chết. “Có một số việc con muốn làm”, tôi vừa nói vừa lôi một lon Coca khỏi tủ lạnh. “Mẹ sẽ giúp con chứ?”
Mẹ tôi mỉm cười và nói: “Tất nhiên rồi T. J”.
Tôi quá ốm yếu để có thể thi lấy bằng lái xe hồi mười sáu tuổi, thế nên trong suốt tháng tiếp theo, cứ mỗi khi đi học về là mẹ lại dạy tôi lái xe. Mẹ có một chiếc Volvo SUV, và chúng tôi ra vùng ngoại ô, tìm một bãi đỗ xe bỏ hoang để tập lái. Chúng tôi lái xe hàng giờ liền cùng nhau. Mẹ rất vui khi được dành thời gian bên tôi, điều đó khiến tôi cảm thấy mình là một thằng tồi khi đã không ở bên mẹ nhiều hơn.
Một ngày, khi đang ngồi sau tay lái, tôi hỏi mẹ: “Mẹ có biết tại sao Anna lại chia tay con không?”
Mẹ tôi chần chừ trong giây lát. “Có”.
“Làm sao mẹ biết?” Và tại sao tôi lại không biết?
Mẹ vặn nhỏ radio xuống. “Bởi vì mẹ sinh con năm mẹ hai lăm, bấy giờ mẹ đã muốn có con lắm rồi. Sau đó phải mất thêm tới năm năm mẹ mới mang bầu Grace. Ban đầu mẹ cảm thấy hồi hộp, lo lắng, gần như phát điên khi thấy mãi mình mới có bầu tiếp. Khi Grace được hai tuổi thì mẹ lại có bầu Alexis, và đến tận lúc ấy mẹ mới cảm thấy gia đình mình hoàn thiện. Có lẽ Anna đã sẵn sàng để có một gia đình riêng của mình, T. J ạ”.
“Con cũng có thể đem lại điều ấy”.
“Có lẽ cô ấy cảm thấy chấp nhận điều đó từ một người trẻ như con không phải là đúng đắn”.
Tôi nhìn chăm chăm vào chiếc ô tô phía trước mình. “Con đã nói với Anna là con muốn ở bên cô ấy suốt đời! Vậy mà Anna lại bảo rằng con còn qua nhiều thứ chưa có cơ hội thực hiện. Có những thứ con cần phải trải nghiệm trước đã”.
“Cô ấy nó đúng. Điều đó chứng tỏ Anna là một người rất tốt khi không muốn tước đoạt đi những cơ hội tuổi trẻ của con”.
“Đấy là do con tự quyết định chứ đâu có ai tước đoạt”.
“Nhưng rõ ràng con không phải là người duy nhất bị ảnh hưởng bởi quyết định ấy”.
Đột nhiên tôi hiểu ra, và đỗ ngay xe lại, hai hàm răng cắn chặt vào nhau đến mức thấy đau đớn.
“Có phải đó là lý do mà mẹ thoải mái với việc con yêu cô ấy đến thế không?” Mặt tôi nóng bừng. “Hãy đối xử tốt với bạn gái của T. J trong khi tất cả chúng ta cùng chờ đợi cô ấy đá thằng bé?”, tôi đấm vào tay lái.
Mẹ tôi do dự một lát, rồi đặt tay lên cánh tay tôi. “Không phải thế. Mẹ rất quý Anna. Thậm chí bây giờ mẹ còn quý cô ấy hơn khi có cơ hội nói chuyện và tìm hiểu về cô ấy. Anna là một người con gái tốt, T. J ạ. Mẹ đã cố nói trước với con rằng cô ấy đang ở những quãng đường đời khác hẳn với con, nhưng con đâu có chịu nghe”.
Tôi nhìn chằm chằm ra ngoài cửa sổ đến khi bình tĩnh lại, sau đó đánh xe ra giữa đường. “Nhưng con vẫn yêu cô ấy”.
“Mẹ biết”.

Tôi đã lấy được bằng lái xe và mua cho mình một chiếc Chevy Tahoe SUV màu đen.
Sau khi tan học, tôi lái xe vòng vòng, đầu tiên là ra khu ngoại ô, sau đó về vùng nông thôn, vừa đi vừa lắng nghe rock cổ điển.
Tôi lái xe qua một khu đất có biển rao bán, trên đó là một căn nhà nhỏ màu xanh nhạt. Tôi gõ cửa nhưng chẳng ai trả lời, nên tôi đi vòng ra sân sau. Mảnh đất khá rộng. Tôi với tay lấy một tờ giấy được gắn vào biển rao bán. Trên đó là số điện thoại của một nhân viên môi giới nhà đất. Tôi gấp tờ giấy lại, nhét vào túi, và lái xe đi.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Tình Yêu Xanh Thẳm - Tracey Garvis Graves

Postby bevanng » 19 Mar 2019

Chương 65 Anna


Bo và tôi cùng nhau đi dạo trên những tuyến phố trong hàng giờ liền. Vào một ngày nắng ấm của tháng chín, dây xích con Bo bị tuột, khiến tôi mất tới mười phút cố gắng đuổi theo trong khi nó phóng như bay trên vỉa hè, luôn qua đám đông. Cuối cùng tôi cũng đuổi gần kịp để nắm lấy dây đeo cổ của nó, và nhanh chóng luồn lại dây, thở phào nhẹ nhõm. Một cậu bé đang đứng cách đó vài bước, giữa một cánh cửa mở rộng và nhìn ra đường. Trên đầu cậu bé có một biển hiệu ghi NHÀ TÌNH THƯƠNG.
“Đây là chó của cô ạ?”, nó hỏi. Thằng bé mặc áo phông kẻ sọc và tóc tai lòa xòa. Má và mũi nó lấm tấm tàn nhang.
Tôi đứng dậy, dẫn con Bo về phía thằng bé. “Ừ. Nó tên là Bo. Cháu có thích chó không?”
“Có ạ. Đặc biệt là những con màu vàng”.
“Nó là giống Golden Retriever. Nó được năm tuổi rồi.
“Cháu cũng năm tuổi đấy ạ”, thằng bé reo lên, vẻ mặt sáng bừng.
“Tên cháu là gì?”
“Cháu là Leo”
“Cháu có thể vuốt ve Bo nếu muốn, Leo. Nhưng cháu phải thật nhẹ nhàng và dịu dàng với các con vật đấy nhé!”
“Vâng”. Thằng bé thận trọng vuốt lông con Bo, liếc nhìn tôi qua khóe mắt để xem tôi có để ý tới việc nó vuốt ve Bo nhẹ nhàng đến mức nào không, “Cháu phải đi đây, Henry nói là không được rời khỏi cửa. Cảm ơn cô đã cho cháu vuốt con chó ạ”. Nó ôm Bo và trước khi tôi chưa kịp nói lời tạm biệt. NÓ quay ngoắt lại và chạy vào cửa, Con Bo kéo căng dây xích, định lao theo thằng bé.
“Thôi nào, Bo”, tôi nói, mạnh tay kéo nó lại rồi bước về nhà.
Ngày hôm sau tôi quay lại một mình. Có hai phụ nữ đứng gần cửa ra vào, một trong số họ bế theo một thằng bé.
“Này cô gái da trắng, Bloomie’s 1 ở đằng kia cơ mà”. Cô ấy chỉ tay trong khi cô bạn đứng cười ngặt nghẽo.
1 Viết tắt chữ Bloomingdale’s: Một chuỗi cửa hàng bán lẽ cao cấp tại Mỹ, thuộc sở hữu của hảng Macy’s Inc., được thành lập từ năm 1861.
Tôi mặc kệ họ và bước qua cửa. Khi đã vào bên trong, tôi đảo mắt tìm Leo. Hôm nay là thứ Hai, chẳng có đứa trẻ nào ở đấy cả. Theo luật liên bang, tất cả mọi trẻ em đều phải được đảm bảo học hành, dù đó là trẻ vô gia cư chăng nữa. May thay, bố mẹ của những đứa trẻ ở Nhà tình thương này tuân thủ luật pháp vô cùng chặt chẽ.
Một người đàn ông tiến về phía tôi, chùi tay vào khăn lau. Tôi đoán ông ấy ngoài năm mươi tuổi. Ông ấy mặc quần bò, áo phông trơn đã bạc màu, và đi một đôi giày tennis.
“Tôi có thể giúp gì được cho cô?”, ông ấy hỏi.
“Tên tôi là Anna Emerson”.
“Còn tôi là Henry Elings”, ông ấy nói khi bắt tay tôi.
“Hôm qua tôi gặp một thằng bé ở đây. Nó rất thích con chó của tôi”. Henry mỉm cười, kiên nhẫn đợi tôi vào ý chính. “Tôi tự hỏi liệu ông có cần tình nguyện viên không”.
“Ở đây chúng tôi luôn cần tình nguyện viên”. Ánh mắt và giọng nói của Henry thật ấm áp, ánh lên lòng tốt, nhưng tôi đoán ông ấy đã được nghe những lời khen nhiều lắm rồi. “Những bà nội trợ và Hội nhi đồng từ ngoại ô cũng hay chớp nhoáng ghé qua đây để về khoe khoang với câu lạc bộ rằng mình đã tạo nên sự khác biệt đến thế nào cho Nhà tình thương này”.
“Nhu cầu của chúng tôi rất cơ bản”, ông ấy nói tiếp. “Thức ăn và nhà ở. Không phải lúc nào mọi người cũng thơm tho. Tắm gội không phải là thứ được ưu tiên so với một bữa ăn nóng và một chiếc giường để ngả lưng”.
Tôi tự hỏi không biết Henry có nhận ra tên hay gương mặt tôi từ những bức ảnh trên báo không. Nếu nhận ra thì ông ấy cũng không đề cập đến chuyện này. “Tôi đã từng phải sống bẩn thỉu, nên thực sự không quan tâm lắm đến việc người khác có thơm tho hay không. Tôi cũng biết rõ thế nào là đói, khát và chẳng có nơi trú ẩn. Tôi có rất nhiều thời gian và muốn dành một phần thời gian ở đây”.
Henry mỉm cười. “Cảm ơn cô. Chúng tôi đề cao sự giúp đỡ của cô”.
Tôi bắt đầu đến Nhà tình thương vào 10 giờ hàng sáng để chuẩn bị bữa trưa cùng những tình nguyện viên khác. Henry khuyến khích tôi mang theo Bo.
“Đa phần lũ trẻ rất thích vật nuôi. Và không nhiều trong số chúng có một con vật nuôi của riêng mình”.
Lũ trẻ nhỏ chưa đến tuổi đi học thường dành hàng giờ liền chơi cùng Bo. Bo chẳng bao giờ cáu khi bọn trẻ lỡ giật lông nó mạnh hay hoặc cố cưỡi lên mình nó như cưỡi ngựa. Sau bữa trưa, tôi thường đọc sách cho bọn trẻ. Những bà mẹ kiệt sức và căng thẳng được giải lao đôi chút khi tôi bế những đứa con nhỏ của họ trong lòng. Đến chiều muộn, bọn trẻ lớn hơn đi học về, và tôi giúp chúng làm bài tập rồi mới được chơi mấy trò tôi mua ở Target 1.
1 Tập đoàn bán lẻ của Mỹ, được thành lập năm 1902, trụ sở chính đặt tại Minneapolis, bang Minnesota. Tập đoàn này sở hữu hệ thống bán lẻ lớn thứ hai thế giới, chỉ sau Walmart.
Leo thường xuyên ở bên tôi, và luôn kể cho tôi nghe những chuyện ở trường. Niềm yêu thích mà nó dành cho lớp mẫu giáo của mình không khiến tôi ngạc nhiên; đa phần bọn trẻ rất thích không gian an toàn ở lớp, đặc biệt là những đứa trẻ vô gia cư. Rất nhiều trong số chúng chỉ được đọc sách, tô màu khi ở trên lớp và chúng rất khoái học đàn học hát hay chỉ đơn giản là chạy quanh sân trong giờ ra chơi.
“Cháu đang học đọc đấy cô Anna ạ”.
“Cô mừng vì cháu thích đọc, Leo”. Tôi ôm chặt lấy nó. “Thật tuyệt khi biết đọc, phải không nào?”
Nó cười rạng rỡ, nhưng đột nhiên thằng bé lại tỏ vẻ nghiêm túc.
“Cháu sẽ học đọc thật tốt để dạy cho bố cháu, cô Anna ạ.”
Dean Lewis, bố của Leo, năm nay hai mươi tám tuổi và đã thất nghiệp hơn một năm. Anh ấy là một trong hai ông bố đơn thân duy nhất của Nhà tình thương. Sau bữa tối, tôi tìm gặp Dean. Anh ấy nhìn tôi có vẻ cảnh giác.
“Chào Dean”
Anh ấy gật đầu. “Chào cô Anna”.
“Công cuộc tìm việc của anh sao rồi?”
“Tôi vẫn chưa tìm được”.
“Từ trước đến giờ anh hay làm việc gì?”
“Phụ bếp. Tôi đã làm việc trong một nhà hàng bảy năm trời. Bắt đầu bằng việc rửa bát và rồi tiến dần.”
“Thế chuyện gì đã xãy ra?”
“Ông chủ phá sản nên phải bán lại nhà hàng. Người chủ mới đã sa thải tất cả chúng tôi”.
Chúng tôi nhìn Leo chơi đuổi bắt với hai đứa trẻ khác. “Dean này”.
“Vâng.”
“Tôi nghĩ là tôi có thể giúp anh”.
Hóa ra Dean có thể đọc được một chút. Anh ấy có thể nhớ những từ cơ bản - và toàn bộ thực đơn tại nhà hàng anh ấy đã từng làm việc nữa – nhưng rất khó khi phải điền vào đơn xin việc, và Dean cũng không được hưởng trợ cấp thất nghiệp chỉ vì không biết cách điền đơn. Một người bạn đã điền giúp Dean đơn xin việc trong một cửa hàng đồ ăn Ý nhưng anh ấy bị đuổi việc chỉ sau ba ngày vì không đọc được đơn đặt món của khách.
“Anh có mắc bệnh khó đọc không?”
“Bệnh đó là thế nào?”
“Là khi những chữ cái dường như không được sắp đúng thứ tự”.
“Không, tôi thấy đúng thứ tự đấy chứ. Chỉ là tôi không biết đọc thôi”.
“Anh đã tốt nghiệp cấp ba chưa?”
Anh ấy lắc đầu. “Tôi mới học hết lớp 9”.
“Thế mẹ của Leo đâu?”
“Tôi cũng chẳng biết. Lúc sinh thằng bé cô ấy mới có hai mười tuổi, và khi Leo được một tuổi thì cô ấy thấy mình không thể tiếp tục làm mẹ nữa, mà thực ra cô ấy đã bao giờ làm một người mẹ đúng nghĩa đâu… Chúng tôi không có tiền mắc truyền hình cáp, nhưng vẫn có một chiếc tivi và một đầu đĩa cũ, nên cô ấy xem phim suốt ngày. Lần nào tôi xong việc trở về cũng thấy thằng Leo khóc thét lên vì bỉm ướt. Một ngày nọ, cô ấy bỏ đi và không bao giờ trở lại. Tôi phải tìm dịch vụ chăm sóc trẻ và tháng nào cũng tiêu hết sạch lương. Đến lúc bị sa thải, chẳng mấy chốc mà tôi chẳng còn xu nào trả tiền nhà nữa”. Dean nhìn xuống đất, nói: “Leo xứng đáng có một cuộc sống tốt hơn thế này”.
“Tôi thì nghĩ Leo là một đứa trẻ may mắn”.
“Tại sao?”
“Bởi vì ít nhất thì bố nó cũng quan tâm đến nó. Như thế đã hạnh phúc hơn nhiều đứa trẻ khác rồi”.
Trong suốt hai tháng sau đó, tôi dạy Dean học hàng ngày, từ sau giờ cơm trưa tới tận khi Leo và những đứa trẻ khác đi học về. Tôi dạy anh ấy cách ghép các phụ âm và nguyên âm, chẳng mấy chốc anh ấy đã có thể đọc truyện cho bọn trẻ con. Lần nào Dean cũng căng thẳng, nhưng tôi vẫn bắt anh ấy đọc và luyện cho anh ấy tự tin bằng cách tán thưởng mỗi khi Dean đọc được bài khó.
Sau khi phục vụ bữa tối, tôi trở về nhà và chạy bộ. Tháng chín nhanh chóng trôi qua, rồi đến tháng Mười, tôi mặc ấm hơn và vẫn tiếp tục chạy. Một ngày tháng Mười một, tôi mở hòm thư thì nhận được một lá thư viết tay có tên cùng địa chỉ của T. J ở góc trái nằm lẫn giữa đống hóa đơn và một quyển tạp chí.
Tôi nhanh chóng chạy lên nhà, mở cửa và tháo dây cho con Bo. Khi mở thư ra đọc, tôi bật khóc nức nở.
“Mở cửa ngay, Anna. Chị biết là em ở trong nhà”, chị Sarah đập cửa ầm ầm.
Tôi đang nằm trên ghế sô pha, mắt nhìn đăm đăm lên trần nhà. Suốt hai mươi tư tiếng vừa rồi tôi không thèm trả lời điện thoại hay tin nhắn của chị nên tôi biết thừa chẳng sớm thì muộn chị ấy cũng sẽ đến tận đây.
Tôi vừa mở cửa thì chị Sarah lao ngay vào, nhưng tôi mặc kệ chị ấy, lại lê bước vào sô pha nằm.
“Ít nhất thì chị cũng biết là em còn sống”, chị ấy nói. Sarah đưa mắt nhìn từ mái tóc rối bù đến bộ đồ ngủ nhăn nhúm của tôi. “Nhìn em tệ quá đi. Hôm nay đã tắm chưa thế? Cả hôm qua nữa?”
“Ôi, chị Sarah, em còn có thể không tắm trong thời gian lâu hơn thế rất nhiều”. Tôi kéo chiếc chăn mỏng lên phủ kín chân còn con Bo gác đầu lên bụng tôi.
“ Làn cuối cùng em đến nhà tình thương là bao giờ?”
“Vài ngày trước”, tôi lẩm bẩm. “Em bảo với Henry là em bị ốm.”
Sarah ngồi xuống cạnh tôi “Anna, kể chị nghe đi. Chuyện gì đã xảy ra thế?”
Tôi bước vào bếp và quay lại với chiếc phong bì. Đưa cho chị Sarah, tôi nói: ‘Hôm trước em nhận được; bức thư này. Thư của T. J”
Chị ấy mở thư, đoạn lôi ra một tấm danh thiếp của ngân hàng tinh trùng. Dưới số điện thoại là dòng chữ: Anh đã thu xếp.
“Chị không hiểu”, chị Sarah nói.
“Chị nhìn đằng sau đi”
Chị ấy lật lại. Ở mặt sau anh ấy viết: Phòng trường hợp em không tìm được người đàn ông nào để cùng sinh con.
“Ôi Anna à”, chị Sarah thốt lên. Chị ấy ôm tôi vào lòng trong lúc tôi khóc nức nở.
Chị Sarah thuyết phục tôi đi tắm trong lúc chị chuẩn bị bữa tối. Tôi quay lại phòng khách với mái tóc ướt rượt. Trên người mặc độc chiếc quần ngủ và một chiếc áo len sạch sẽ.
“Em thấy khá hơn chưa?”
“Rồi ạ.” Tôi ngồi xuống ghế sô pha, đi đôi tất dày vào chân, sau đó nhận ly vang đỏ chị Sarah đưa.
“Chị đã gọi đồ ăn Trung Quốc đấy”, chị ấy nói, “Chắc cũng sắp đến rồi”.
“Vâng. Cảm ơn chị”. Tôi nhấp một ngụm rượu rồi đặt ly lên bàn.
Chị ấy ngồi xuống cạnh tôi. “T. J thật chu đáo khi đã làm thế”.
“Vâng”. Nước mắt tôi lại chảy. Lấy mu bàn tay lau nhanh nước mắt, tôi nói: “Nhưng sẽ không đời nào em có thể bế một đứa bé với đôi mắt và nụ cười của anh ấy nếu như không có anh ấy bên cạnh”. Tôi nhấc ly lên nhấp thêm một ngụm. “Nếu là John thì chắc chắn sẽ không bao giờ…”.
Sarah lau nước mắt cho tôi. “Sáng mai em sẽ quay lại Nhà tình thương. Mấy hôm vừa rồi em bê bết quá”.
“Không sao đâu”.
“Em chưa bao giờ yêu John nhiều như em yêu T. J cả”.
“Chị biết”.

Tôi lôi cây thông Giáng sinh lên cầu thang, quẳng nó qua cửa căn hộ. Sau khi trang trí, tôi ngắm nhìn cây thông đầu tiên của mình trong năm năm, rực rỡ dưới ánh đèn và những quả châu sa lấp lánh. Tôi và Bo nằm hàng giờ trước cây thông, lắng nghe nhạc Giáng sinh.
Tôi giúp Henry trang trí cây thông ở Nhà tình thương. Lũ trẻ cũng xúm vào giúp, thay nhau treo những quả châu làm từ giấy bồi và giấy trang kim.
Dean nhận được món quà Giáng sinh sớm. Anh ấy đã nộp đơn xin việc vào một nhà hàng gần đó và được nhận từ hai tuần trước. Anh ấy đã dễ dàng đọc các món khách gọi, và chuyển thức ăn lên rất nhanh chóng. Dean dùng khoản lương đầu tiên để đặt cọc thuê một căn hộ đã có đồ đạc. Tôi cùng ký vào hợp đồng thuê nhà và trả trước một năm tiền giúp anh. Ban đầu Dean nhất định không chịu, nhưng tôi đã thuyết phục anh vì quyền lợi của Leo. “Khi nào anh có đủ thì trả tôi sau cũng được”.
“Chắc chắn tôi sẽ trả lại cô”, anh ấy hứa và ôm tôi thật chặt. “Cảm ơn cô nhiều lắm, cô Anna”.
Đêm Giáng sinh tôi sang chơi với chị Sarah, anh David và lũ trẻ. Chúng tôi nhìn Joe và Chloe hào hứng mở từng món quà, rồi dành hàng tiếng đồng hồ lắp ráp trò chơi và lắp pin cho hai đứa. Anh David chơi hết trò này đến trò khác trên cái máy điện tử Playstation mà tôi mua cho Joe. Chị Sarah phải dọa sẽ tắt công tắc điện.
“Game thì có gì hay mà biến đàn ông thành trẻ con hết cả lượt thế?”, chị ấy kêu ca.
“Em cũng chịu nhưng tất cả bọn họ đều thích chơi điện tử mới lạ!”.
Chloe chơi cây ghi ta điện tử mà tôi tặng hàng giờ liền, khiến tôi phải tự nhắc nhở bản thân sẽ không bao giờ mua tặng cháu bất cứ nhạc cụ nào nữa. Rốt cuộc, tôi phải rút vào trong bếp để được yên tĩnh một chút. Tôi mở một chai vang.
Chỉ một phút sau chị Sarah cũng bước vào. Chị ấy mở lò nướng, kiểm tra món gà tây. Tôi rót cho Sarah một ly rượu để cùng cụng ly.
“Chị hạnh phúc vì được mừng Giáng sinh với em”, chị ấy nói. “Chị còn nhớ Giáng sinh năm ngoái thật buồn khi vắng cả em và bố mẹ. Kể cả khi ở bên anh David và lũ trẻ, chị vẫn cảm thấy cô đơn. Rồi hai ngày sau đó em gọi điện. Đôi lúc chị vẫn không thể tin nổi điều kỳ diệu ấy, Anna”. Chị ấy đặt ly rượu xuống, ôm tôi thật chặt.
Tôi cũng ôm Sarah. “Chúc chị giáng sinh vui vẻ”.
“Chúc em giáng sinh vui vẻ”.
Buổi trưa hôm Giáng sinh, tôi đến Nhà tình thương và mang theo một đống quà cho bọn trẻ:
trò chơ điện tử cầm tay cho con trai, sơn bóng và đồ trang sức mỹ ký cho con gái, sách và thú nhồi bông cho những đứa bé hơn. Những em bé còn ẵm ngửa thì nhận được chăn mềm, bỉm và sữa công thức. Henry mặc đồ ông già Noel để phát quà. Tôi gắn tai tuần lộc vào đầu Bo rồi gắn chuông vào cổ nó mặc dù nó ghét cay ghét đắng điều này.
Trong lúc tôi đọc truyện Người tuyết cho bọn trẻ, Henry bước vào đưa cho tôi một chiếc phong bì. Sau khi đọc xong, tôi đưa bọn trẻ ra sân chơi.
“Có ai đó đã góp một khoản tiền cho chúng ta nhưng lại giấu tên”, Henry nói. Ông ấy mở phong bì ra, đưa cho tôi tấm séc. “Tôi tự hỏi ai lại làm thế mà không cho tôi cơ hội cảm ơn lấy một lời”.
Tôi nhún vai, đưa lại tờ séc cho ông ấy. “Tôi cũng không biết. Có thể họ không muốn làm to chuyện”.
Vâng, là vì tôi không muốn làm to chuyện nên mới giấu tên.
Sau khi đã phục vụ bữa tối Giáng sinh, tôi cùng Bo đi bộ về nhà. Tuyết rơi nhẹ, đường phố vắng tanh. Đột nhiên con Bo lồng lên, kéo tôi đi tuồn tuột. Tôi chạy theo nó muốn hụt hơi.
T. J đang đứng trên vỉa hè ngay trước căn hộ của tôi. Khi con Bo lao đến, anh ấy quỳ xuống gãi tai nó. Tôi cũng vừa chạy tới, cố gắng lấy lại hơi. Anh ấy đứng dậy, đi về phía tôi.
“Anh đã nghĩ về em cả ngày”, anh ấy nói. “Ở trên đảo anh đã hứa là nếu em tiếp tục giữ hi vọng, mình sẽ ở bên nhau trong dịp lễ giáng sinh đầu tiên ở Chicago. Anh luôn giữ lời hứa với em, Anna ạ”.
Tôi nhìn sâu vào mắt T. J rồi đột nhiên bật khóc. Anh ấy mở rộng vòng tay và tôi lao vào, khóc nức nở đến mức không thể nói nổi.
“Thôi nào, mọi chuyện ổn rồi” anh ấy nói. Tôi vùi mặt vào ngực T. J hít hà hơi tuyết đọng trên áo len của anh ấy khi anh ấy ôm tôi thật chặt. Vài phút sau, T. J nâng cằm tôi lên, nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi như anh ấy vẫn làm bao lần trước.
“Em nói đúng. Anh cần phải tự lập. Nhưng anh đã bỏ lỡ rất nhiều thứ em muốn anh trải nghiệm rồi và anh không thể quay lại. Anh biết điều anh muốn là gì, đó chính là em, Anna, anh yêu em và nhớ em vô cùng”.
“Nhưng em không thể hòa nhập với bạn bè anh”.
“Anh cũng không thể mà”, anh ấy nói, vẻ mặt nhẹ nhàng nhưng kiên quyết. “Vậy nên chúng ta hãy tạo ra thế giới dành riêng cho hai ta. Trước đây mình đã làm được rồi mà”.
Tôi nghe thấy tiếng mẹ tôi văng vẳng trong đầu, cứ như thể mẹ đang ở bên tôi và thì thầm vào tai tôi vậy. Vẫn là câu khi xưa mẹ hỏi về tôi và John.
Cuộc sống của con tốt đẹp hơn khi ở bên cậu ấy hay khi không ở bên cậu ấy hả Anna?
Tôi đã quyết định ngay lúc đó, trên vỉa hè, là sẻ thôi không lo lắng về những điều tồi tệ chưa chắc đã xảy ra.
“Em yêu anh T. J. Em muốn anh trở về bên em”.
T. J lại ôm tôi thật chặt, nước mắt tôi tuôn ướt áo anh ấy. Tôi ngước mặt lên và nói: “Chắc em là người mau nước mắt nhất anh từng biết?”
Anh ấy nhẹ nhàng vuốt những lọn tóc lòa xòa trước mặt tôi và mỉm cười. “Em cũng nôn rất nhiều nữa”.
Tôi bật cười qua làn nước mắt. Môi anh ấy tìm đến môi tôi, chúng tôi hôn nhau ngay trên hè phố mặc kệ những bông tuyết giá lạnh rơi xung quanh và con Bo đang kiên nhẫn đợi.
Chúng tôi bước vào nhà rồi trò chuyện hàng giờ liền khi cùng nằm dài trên chiếc chăn trải dưới gốc cây thông.
“Em sẽ chẳng bao giờ muốn ở bên ai khác ngoài anh. Chỉ là em muốn những điều tốt đẹp nhất sẽ đến với anh thôi”.
Em chính là điều tốt đẹp nhất đến với anh”, T. J nói, vòng tay ôm lấy tôi, hai chân anh ấy xoắn lấy chân tôi. “Anh sẽ không đi đâu hết, Anna ạ. Đây là nơi duy nhất mà anh muốn ở lại”.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Tình Yêu Xanh Thẳm - Tracey Garvis Graves

Postby bevanng » 19 Mar 2019

CHƯƠNG 66 T. J


Vào một buổi sáng hai tuần sau đó, tôi liếc mắt nhìn đồng hồ. Tôi vẫn đang trong kỳ nghỉ đông nên tôi và Anna có bữa sáng rất muộn.
“Anh ra ngoài một lát, và có một thứ anh muốn cho em xem”, tôi nói. “Mấy giờ em ở Nhà tình thương về?”
“Tầm 3 giờ chiều. Anh định cho em xem gì thế?”, cô ấy đặt tờ báo đang đọc dở xuống và hỏi.
Tôi mặc áo khoác, đi găng tay. “Rồi em sẽ biết”.
Chiều muộn hôm đó, tôi đỗ xe trước cửa căn hộ của Anna và mở cửa xe cho cô ấy. Được ngồi cạnh cô ấy khi lái xe là một trong những điều tôi hằng mong ước.
“Anh lái xe có vững không hả?”, cô ấy hỏi khi thấy tôi ngồi sau tay lái.
Tôi cười. “Siêu chuẩn ấy chứ”.
Chúng tôi lái xe ra khỏi thành phố khiến Anna càng lúc càng tò mò. Chín mươi phút sau tôi nói: “Mình gần đến nơi rồi”.
Tôi rẽ trái khỏi đường cao tốc và dọc theo con đường nhỏ. Tôi rẽ thêm lần nữa, tự thấy may mắn khi chiếc xe có động cơ bốn thì bởi toàn bộ mặt đường đã bị tuyết phủ dày đến chục phân. Dừng xe ngay trước cửa một căn nhà nhỏ màu xanh nhạt, tôi đỗ vào trong ga ra rồi tắt máy.
“Đi nào”, tôi hồ hởi.
“Ai sống ở đây vậy?”
Tôi không trả lời. Khi chúng tôi đến trước cửa chính, tôi lôi chìa khóa trong túi ra mở cửa.
“Đây là nhà của anh?”. Anna ngạc nhiên.
“Anh đã mua nó hai tháng trước và hôm nay vừa xong hết thủ tục”. Cô ấy đi một vòng quanh nhà và tôi theo sau. bật tất cả đèn lên. “Người chủ cũ đã xây dựng nó vào những năm 80. Anh nghĩ căn nhà vẫn còn nguyên vẹn từ bấy đến giờ”, tôi nói và cười, “Thảm màu xanh nhìn lỗi mốt nhỉ”.
Anna vào thăm thú tất cả các phòng, mở từng cánh tủ và khen tất cả những thứ cô ấy thích.
“Thật hoàn hảo, T. J. Mình chỉ cần sửa sang một chút thôi là ổn”.
“Vậy thì anh hi vọng là em sẽ không quá thất vọng khi anh phá sập cả ngôi nhà”.
“Cái gì cơ? Sao anh lại làm thế?”
“Lại đây nào”, tôi nói, dẫn cô ấy về phía cửa sổ bếp nhìn thẳng ra sân sau. “Em thấy gì ở ngoài kia?”
“Đất”, cô ấy trả lời.
“Khi lái xe đường dài, anh hay đi qua đây và một ngày anh dừng lại để xem xét. Anh biết ngay là mình rất muốn mua mảnh đất này. Anh muốn xây một ngôi nhà mới cho chúng ta. Em nghĩ sao?”
Cô ấy quay lại mỉm cười. “Em hạnh phúc khi được sống trong ngôi nhà mà anh xây, T. J ạ. Chắc con Bo cũng thích ra ngoài này sống. Nơi đây thật đẹp và yên bình”,
“Vì mình sẽ thoát khỏi trung tâm thành phố đông đúc ngột ngạt. Nhưng em sẽ phải đi khá xa mới vào được thành phố và đến Nhà tình thương đấy”.
“Không sao hết”.
Tôi thở phào nhẹ nhõm. Nắm tay Anna, tôi tự hỏi liệu cô ấy có thấy tay tôi run không. Cô ấy bị sốc khi tôi rút chiếc nhẫn từ trong túi ra.
“Anh muốn em làm vợ anh. Anh chỉ muốn được bên em suốt đời, chỉ em mà thôi. Mình có thể sống ở đây, anh, em, con của chúng mình cùng con Bo nữa. Đến giờ thì anh hiểu rồi, Anna ạ. Quyết định của anh cũng ảnh hưởng đến em. Nhưng bây giờ là lúc em có quyết định của riêng mình. Em có đồng ý lấy anh không?”
Tôi nín thở, đợi được lồng chiếc nhẫn vào ngón tay cô ấy. Đôi mắt màu xanh của Anna ngước nhìn tôi, và một nụ cười nở trên môi cô ấy.
Cô ấy đồng ý.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Tình Yêu Xanh Thẳm - Tracey Garvis Graves

Postby bevanng » 19 Mar 2019

CHƯƠNG 67 Anna


Ben và chị Sarah đến gặp chúng tôi ở nhà hành chính quận Cook vào tháng Ba. Một trận bão tuyết mùa xuân vừa ập xuống Chicago nên tôi với T. J đã quyết định thà mặc ấm chứ không thể mặc đẹp để mà chết rét, cả hai mặc quần jeans, áo len và đi bốt.
Làm đám cưới trước mặt thẩm phán có thể không phải là lựa chọn lãng mạn nhất, nhưng tôi kiên quyết từ chối một đám cưới trong nhà thờ. Tôi không dám hình dung đến việc vào nhà thờ mà không có bố dẫn đi. Anh David đã nói sẽ dẫn tôi vào nếu tôi muốn, nhưng tôi vẫn không thích. Một đám cưới trên bãi biển hay trên một hòn đảo cũng không phải điều chúng tôi mong muốn.
“Mẹ anh chắc sẽ không vui khi không được dự đám cưới của chúng mình”, tôi nói. Jane Callahan đã chấp thuận lễ đính hôn của chúng tôi dễ dàng đến bất ngờ; có thể bà ấy nghĩ phản đối việc này cũng chẳng phải điều vui vẻ gì. Bà ấy đã có hai đứa con gái, nhưng vẫn sẵn lòng coi tôi là con gái thứ ba trong gia đình, và tôi thì không bao giờ muốn làm Jane thất vọng.
“Mẹ anh còn có thể dự đám cưới của Grace và Alexis cơ mà”, T. J nói.
Trong lúc chúng tôi đợi được gọi tên, một người đàn ông có lẽ đã mặc hết tất cả quần áo anh ta có, đi một đôi bốt dán băng dính chằng chịt, đang đi quanh phòng có bán những bó hoa đã héo. Đa phần mọi người đều xa lánh anh ta, nhăn mũi với bộ râu và mái tóc vừa dài vừa bẩn thỉu. T. J liền mua tất cả hoa của anh ta rồi chụp một bức ảnh tôi ôm đống hoa đó.
Khi đến lượt chứng tôi, Ben và Sarah cùng đứng dậy nghe chúng tôi đọc lời thề. Dù mọi thủ tục diễn ra chỉ trong vòng năm phút, chị Sarah vẫn bật khóc còn Ben thì không nói nên lời, điều mà theo như T. J tiết lộ thì hiếm khi xảy ra với cậu ta.
T. J lôi nhẫn cưới từ túi trước chiếc quần bò Levi’s của anh ấy, lồng nhẫn vào tay tôi và giơ tay trái ra. Khi đã lồng xong nhẫn vào tay anh ấy, tôi mỉm cười hạnh phúc.
Vị thẩm phán nói: “Bằng quyền lực của quận Cook, tôi tuyên bố Thomas James Callahan và Anna Lynn Emerson chính thức trở thành vợ chồng hợp pháp. Xin chúc mừng anh chị”.
“Có phải đến đoạn này tôi nên hôn cô ấy không?”, T. J hỏi.
“Anh cứ tự nhiên”, vị thẩm phán nói trong lúc ký nốt vào bản đăng ký kết hôn của chúng tôi.
T. J nghiêng người về phía trước, hôn tôi say đắm.
“Anh yêu em, bà Callahan ạ”.
“Em cũng yêu anh”.
T. J nắm chặt tay tôi khi chúng tôi rời khỏi nhà hành chính. Từng bông tuyết trắng muốt uể oải rơi khi bốn chúng tôi cùng lên xe taxi, hướng về phía nhà hàng nơi Dean Lewis làm việc để tổ chức ăn mừng lễ cưới. Mười phút sau, tôi yêu cầu tài xế taxi dừng lại. “Tôi chỉ vào một lát thôi. Anh đợi chúng tôi nhé?” Anh tài xế đồng ý và đỗ xe trước một tiệm làm móng. “Bọn em sẽ ra ngay thôi”, tôi nói với Ben và chị Sarah.
“Em muốn làm móng ngay bây giờ á?”, T. J vừa hỏi vừa chui ra khỏi xe taxi cùng tôi.
“Không”, tôi nói trong lúc mở cửa tiệm bước vào. “Nhưng em muốn anh gặp một người”.
Khi Lucy nhìn thấy chúng tôi, chị ấy chạy đến và ôm tôi.
“Em sao rồi hả cưng?”
“Em ổn, chị Lucy ạ. Còn chị thì sao?”
“Ổn, chị cũng ổn”.
Tôi đặt tay lên tay T. J và giới thiệu: “Lucy, em muốn chị gặp chồng em”.
“Đây là John?”, chị ấy hỏi.
“Không, em không cưới John. Em cưới T. J”.
“Anna cưới rồi ư?” Lúc đầu nhìn chị ấy có vẻ bối rối, nhưng ngay sau đó mặt chị ấy rạng rỡ hẳn lên, quay sang và ôm chầm lấy T. J. “Anna cưới rồi!”
“Vâng”, tôi đáp, “Anna cưới rồi”.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Tình Yêu Xanh Thẳm - Tracey Garvis Graves

Postby bevanng » 19 Mar 2019

CHƯƠNG 68 T. J


Ba tháng san, vào một ngày ấm áp tháng Sáu, tôi và Anna cùng trèo vào chiếc Tahoe của tôi. Cô ấy đeo kính râm, đội chiếc mũ bóng chày đội Chicago Cubs của tôi. Con Bo ngồi ở ghế sau, thò đầu ra ngoài cửa sổ. Radio vang lên bài hát Take It Easy [Cứ thoải mái đi) của ban nhạc The Eagles 1, Anna tháo giày, bật to nhạc lên, ngân nga hát theo.
1 Là ban nhạc rock của Mỹ, thành lập tại Los Angeles, bang California vào đầu thập niên 1970. Với năm đĩa đơn và bốn album dành vị trí số một, Eagles là một trong các nghệ sĩ ghi âm thành công nhất của thập niên 1970.
Họ vừa đổ móng nhà tôi. Hôm đó, Anna và tôi cùng ấn tay vào xi măng ướt và cô ấy viết tên cùng ngày tháng bên cạnh. Tôi đã thuê một đội và chúng tôi cùng dựng nhà; ngôi nhà đã bắt đầu thành hình. Nếu mọi thứ theo đúng kế hoạch thì chúng tôi có thể dọn về ở trước lễ Halloween.
Khi đến nơi, tôi đỗ xe vào và lấy súng bắn đinh ra. Anna cười phá lên rồi đội chiếc mũ cao bồi lên đầu tôi. Nhẽ ra tôi phải đeo một chiếc kính bảo vệ nhưng tôi lại đeo một cặp kính râm chuồn. Chúng tôi bước tới một đống gỗ cắt, đoạn tôi cầm lên hai tấm kích cỡ 2mx6m.
“Anh có nhiều dụng cụ hiện đại nhỉ”, Anna trêu. “Em cứ tưởng anh muốn làm theo kiểu thủ công với một chiếc búa cơ đấy”.
“Không đời nào”, tôi vừa nói vừa cười, tay lăm lăm khẩu súng bắn đinh. “Anh yêu món đồ này vô cùng”.
Chúng tôi cùng nhau làm việc theo đúng ý Anna. Cô ấy muốn giữ những tấm ván cho tôi đóng đinh, y hệt ngày xưa xây nhà trên hoang đảo.
“Chìu theo ý em đi mà”, cô ấy nói. “Để em hồi tưởng lại ngày xưa của chúng mình”.
Tôi có bao giờ từ chối Anna đâu cơ chứ.
“Em đã sẵn sàng chưa?”, tôi hỏi khi đặt hai tấm ván vào vị trí.
Anna giữ tấm ván rất chắc. “Đóng đi anh”.
Tôi nhắm đúng vị trí và bắn đinh.
Bam.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Tình Yêu Xanh Thẳm - Tracey Garvis Graves

Postby bevanng » 19 Mar 2019

PHẦN KẾT Anna


Bốn năm sau

Ngôi nhà của chúng tôi màu xanh lá với những đường viền màu kem, xung quanh trồng rất nhiều cây xanh. Ga ra của ngôi nhà chứa được ba chiếc xe: chiếc Tahoe của T. J, xe tải làm việc của anh ấy và chiếc Nissan trắng của tôi, thật khó để giữ xe sạch sẽ khi cứ phải lái trên đường ngoại ô như ở đây.
Có một căn phòng nhỏ với cánh cửa kiểu Pháp gần một nhà bếp lớn, một bên kê giá sách cao đến tận trần nhà. Tôi thường xuyên ở đó, cuộn tròn người trên chiếc ghế dài lót đệm.
Hai hiên nhà, một trước - một sau. Hiên sau lót lưới chống côn trùng nên tôi và T. J thoải mái ngồi chơi mà không phải lo đến lũ ruồi bọ và đặc biệt là muỗi. Con Bo chơi suốt ngày ngoài sân, nếu không đuổi thỏ thì cũng nằm dài ngủ biếng.
Ngôi nhà bốn phòng ngủ của chúng tôi có rất nhiều tiện nghi hiện đại, ngoại trừ lò sưởi hay bếp nướng.
Tối nay chúng tôi mời khách đến để kỷ niệm sinh nhật lần thứ ba mươi tám của tôi. Mà thực ra bạn bè và họ hàng có thể đến nhà chúng tôi bất cứ lúc nào họ thích.
Trong bếp, mẹ chồng và chị gái tôi cùng trao đổi công thức nấu ăn và uống rượu. Không ai để tôi nấu ăn vào dịp sinh nhật của mình, nên Tom mang bữa tối từ thành phố xuống, mọi người cũng chẳng có gì làm ngoài việc ngồi tán gẫu.
Hai em gái của T. J, Grace và Alexis bây giờ đã mười chín và mười bảy tuổi, đang ngồi chơi với Joe và Chloe nơi hiên trước, chàng trai mười ba tuổi, Joe, lúc nào cũng ước có thêm bạn trai để chơi cùng, nhưng thằng bé lại rất thích Alexis nên nó cũng chẳng phiền lắm khi phải ngồi chơi với toàn con gái.
Tôi lấy hai lon bia từ trong tủ lạnh, đoạn bước vào phòng khách. T. J đang nằm dài trên ghế sô pha xem tivi. Tôi cúi xuống hôn anh ấy, mở lon bia rồi đặt trên bàn.
“Cô nàng sinh nhật thế nào rồi?”, T. J hỏi khẽ vì con gái chúng tôi đang say ngủ trên ngực anh ấy, miệng vẫn còn ngậm ngón tay cái. Cả hai chúng tôi đều biết nếu cô nàng Josephine Jane “Josie” Callahan mà tỉnh dậy khi chưa đẫy giấc thì sẽ thảm họa nhường nào.
“Em sẽ đặt con bé vào nôi”, tôi thì thầm.
Anh ấy lắc đầu. “Cứ để nó ngủ thế này cũng được”. Con bé luôn được T. J chìu chuộng.
Tôi đưa lon bia thứ hai cho Ben. Cậu ta đang ngồi trên ghế ngay cạnh sô pha và vô cùng thoải mái với nhóc Thomas James Callahan III đang ngủ say trong lòng. Thật đáng ngạc nhiên vì khi Ben đến bệnh viện vào ngày tôi sinh cặp sinh đôi, cậu ta nói chưa bế trẻ con bao giờ.
“Mày định gọi thằng bé là gì?”, cận ta hỏi, sau khi T. J giao thằng bé cho bế. “Nếu có hai T. J trong nhà thì dễ nhầm lắm”.
“Vợ chồng tao định gọi nó là Mick”, T. J đáp.
“Mày gọi con trai theo tên của Mick Jagger 1? Hay!”
1 Ngài Michael Philip “Mick” Jagger (sinh ngày 26 tháng 7 năm 1943) là một ca sĩ, nhạc sĩ, diễn viên và nhà sản xuất người Anh. Ông nổi tiếng là ca sĩ hát chính của nhóm nhạc rock The Rolling Stones. Ngoài ra, ông còn tham gia sản xuất và thủ vai trong một số bộ phim.
T. J và tôi cùng nhá lên cười.
“Mick khác cơ”, T. J đáp.
Chúng tôi không cố gắng để thụ thai ngay lập tức. Tôi không bao giờ muốn vội vã trong những chuyện quan trọng nhường này. Và nếu như chúng tôi phải chờ đợi quá lâu để có thể sinh con thì vẫn còn rất nhiều cách khác tạo dựng một gia đình.
Cuối cùng, chúng tôi mất sáu tháng cùng một đống thuốc hỗ trợ sinh sản, quá trình thụ thai xảy ra tại phòng khám của bác sĩ bằng cách cấy tinh trùng đông lạnh của T. J mà anh ấy đã trữ từ hồi mười lăm tuổi.
Tôi luôn muốn nghĩ rằng mọi điều xảy ra đều có lý do, và tôi tin cặp sinh đôi đến với chúng tôi vào đúng lúc chúng tôi sẵn sàng nhất. “Nuôi hai đứa một lúc là vất vả lắm đấy”, ai cũng nói thế nhưng T. J và tôi đã từng biết rõ thế nào là vất vả, và việc có được hai dứa trẻ khỏe mạnh là món quà hơn là vất vả. Dù vậy tôi cũng không dám nói là nuôi dạy hai đứa cùng lúc sẽ dễ dàng, chúng tôi cũng có những ngày toát mồ hôi.
Hai đứa trẻ đã được mười một tháng và họ nói đúng: thời gian trôi nhanh hơn khi bạn phải nuôi con mọn. Tất cả đều mới như ngày hôm qua.
Thỉnh thoảng tôi vẫn sờ tay lên bụng, nghĩ lại lúc hai đưa vẫn còn nằm cuộn tròn bên trong, thế mà giờ đây đã bò khắp nhà và sắp bước những bước đầu đời.
Tôi để T. J và Ben loay hoay với lũ trẻ rồi bước vào bếp. Anh David đang ngồi cùng Jane và chị Sarah. Anh ấy đứng lên hôn tôi.
“Chúc mừng sinh nhật”, anh ấy nói và trao cho tôi một bó hoa. Tôi ngắt bớt chút cuống hoa và cắm vào lọ, đặt bên cạnh lọ hồng phớt mà T. J đã tặng sáng nay.
“Anh uống rượu vang nhé?”, tôi hỏi.
“Anh sẽ tự lấy. Em cứ ngồi xuống nghỉ đi”.
Tôi ngồi cùng chị Sarah và Jane. Stefani cũng ngồi cùng chúng tôi. Rob bị cúm nên cô ấy đến một mình vì sợ lây bệnh cho mọi người. Vào lúc mà tất cả những người tôi yêu thương đều quây quần dưới một mái nhà, tôi cảm thấy thật viên mãn. Tôi chỉ ước bố mẹ tôi cũng ở đây. Để biết về chồng tôi. Để bế các con tôi.
Tôi vẫn đến Nhà tình thương ba lần một tuần tới tận bây giờ, nhưng việc di chuyển vào thành phố đã bắt đầu phải trả tiền cầu đường. Jane giúp tôi chăm sóc hai đứa trẻ vào những ngày tôi đến Nhà tình thương, nhưng đã tới lúc phải làm gì đó khác đi. Tôi thành lập quỹ từ thiện để trợ giúp người vô gia cư, và điều hành quỹ từ văn phòng tại nhà, với hai đứa trẻ đùa nghịch dưới chân. Điều đó khiến tôi hạnh phúc. Nhà tình thương của Henry vẫn đều đặn nhận một khoản đóng góp lớn hàng năm - sẽ luôn luôn như vậy.
Tôi cũng đặt tờ rơi ở vài trưởng cấp ba quanh nhà, tôi nhận làm gia sư cho vài học sinh. Chúng đến nhà tôi vào mỗi tối, chúng tôi cùng ngồi ở bàn ăn giải quyết từng bài tập một. Đôi lúc tôi vẫn nhớ cảm giác được đứng lớp, nhưng chỉ cần thế này thôi cũng đã là quá đủ rồi.
T. J điều hành một công ty xây dựng nhỏ. Anh ấy xây một đến hai căn nhà mỗi năm, cùng xắn tay vào dựng nhà với các nhân viên mà anh ấy thuê. T. J bỏ học sau kỳ đầu ở trường Cao đẳng Cộng đồng, nhưng tôi cũng chẳng quan tâm. Đó là quyết định của anh ấy. Được làm việc ngoài trời khiến T. J thực sự hạnh phúc.
Anh ấy cũng dành thời gian và tiền bạc cho quỹ Nhà ở cho người vô gia cư. Dean Lewis là tình nguyện viên của quỹ này, ngôi nhà thứ sáu Dean giúp xây dựng chính là ngôi nhà dành cho anh ấy. Dean đã kết hôn với Julie, một cô gái anh gặp ở quán ăn, và Leo rất khoái khi được làm anh trai của cô em gái Annie bé bỏng mới sinh.
Vài tháng trước, tôi mang bữa trưa đến công trường cho T. J. Nhìn anh ấy say sưa làm công việc mình yêu thích khiến tôi cũng hạnh phúc. Một thợ ống nước huýt sáo nhìn thấy tôi và hét: “Này cô em!”, vì anh ta không biết tôi là ai. T. J chỉnh anh ta ngay lập tức. Tôi biết nhẽ ra mình phải cảm thấy bị xúc phạm vì tiếng huýt sáo. Nhưng quả thật tôi cũng chẳng để tâm lắm đến việc này.
Vài năm trước, tôi và T. J phát hiện ra một điều thú vị. Một viên cảnh sát từ Malé gọi điện thoại để hỏi chúng tôi vài câu với hi vọng có thể kết thúc một vụ án mất tích. Gia đình của một người đàn ông mất tích từ tháng Năm năm 1999 vừa mới tìm thấy nhật ký của ông trong đống đồ đạc còn sót lại. Trong đó, Owen Sparks, một triệu phú kinh doanh trên mạng tới từ California, đã viết một kế hoạch rất chi tiết về việc đánh đổi cuộc sống thượng hạng nhưng đầy áp lực với cuộc sống thanh bình và hòa mình vào thiên nhiên trên một hòn đảo thuộc quần đảo Maldives. Họ lần theo hành trình của ông đến Malé thì mất dấu. Viên cảnh sát muốn biết rõ hơn về bộ xương mà T. J và tôi đã tìm thấy trên hoang đảo. Không có cách nào để biết chắc bộ xương ấy chính là ông ta, nhưng có vẻ là vậy. Tôi tự hỏi liệu Owen có thể sống sót trên hòn đảo ấy nếu như có thêm một ai đó để dựa vào, giống như việc T. J và tôi đã nương tựa vào nhau. Nhưng tôi đoán là chúng tôi không bao giờ biết được điều đó.
Tôi mang bình nước chanh ra hiên trước, rót đầy mấy chiếc ly, đồng thời hít hà mùi cỏ mới cắt và hương thơm của những đóa hoa xuân. Tom đỗ xe ngay sát cửa. Chúng tôi đã quyết định rằng một bữa tiệc từ Perry’s Deli 1 thật hoàn hảo cho một tối tháng Năm ấm áp, anh David đã ra giúp Tom khuân đồ ăn vào nhà. Stefani và tôi cùng bày biện trong bếp. Trong lúc tôi đang chuẩn bị sắp gọi mọi người vào ăn, Ben bước lại phía tôi, tay giơ cao thằng Mick. Mùi bỉm bẩn thật khó lẫn vào đâu.
1 Một quán ăn chuyên bán bánh kẹp và sa lát ở trung tâm thành phố Chicago.
“Em nghĩ là có thứ gì đó vừa chui ra từ mông thằng Mick”, cậu ấy nói.
“Có bỉm và giấy ướt ở trên bàn thay tã, và em nhớ dùng nhiều kem chống hăm vào nhé vì Mick bị hăm nhẹ đấy”.
Ben đứng như trời trồng, tự hỏi làm cách nào để có đủ dũng khí làm cái công việc bốc mùi ấy trong khi T. J đứng cạnh cười phá lên.
“Cô ấy đùa với mày thôi”.
Ben nhìn tôi và tôi nhún vai, mỉm cười. “Việc ấy cũng dễ thôi mà”.
Ben thở phào lộ liễu đến mức mặt cậu vô cùng hài hước.
T. J với tay ra đón Mick. “Josie cũng vừa thải một bãi. Anh sẽ thay cho cả hai dứa”.
“Anh đúng là người đàn ông tuyệt vời”, tôi nói. Và sự thật là thế.
Ben lập tức trao Mick cho T. J.
“Đồ kém tắm”, T. J nói với Ben khi bước ra khỏi phòng với hai đứa trẻ trên hai tay. Tôi mỉm cười vì biết T. J đang trêu Ben, và cũng bởi tôi biết anh ấy đang rất hạnh phúc khi có người bạn thân cùng hiện diện trong những dịp quan trọng của gia đình. Ở tuổi hai mươi tư, nhẽ ra Ben sẽ giết thời gian ở các quán bar hơn là ở trong một ngôi nhà hẻo lánh ven đô, tay bế một đứa trẻ. Cậu ấy cũng có một cô bạn gái nghiêm túc tên là Stacy, T. J nói chính cô bé là người đã khiến Ben trưởng thành hơn. Thực ra tôi thấy Ben vẫn còn khá trẻ con.
Mọi người đều tự lấy bánh kẹp vào đĩa và tìm chỗ ngồi. Có người chọn ngồi trên bậc tam cấp, cũng có người ngồi ngoài hiên, và một số người khác - gồm tôi và T. J - chọn ở lại trong bếp.
Chúng tôi đặt hai đứa trẻ vào ghế ăn của chúng, đưa cho mỗi đứa một mẩu bánh mì cùng một mẩu thịt con con. Tôi bón chút sa lát khoai tây cho hai đứa trong lúc cắn một miếng bánh và nhấp trà chanh. T. J ngồi cạnh tôi, kiên nhẫn nhặt chiếc cốc nhỏ mà Josie liên tục ném xuống đất chỉ để xem bố nó có nhặt lên cho nó không. Lần nào anh ấy cũng nhặt lên cho con bé.
Sau khi ăn xong, tất cả cùng tụ tập và hát Chúc mừng sinh nhật. Tôi thổi hết ba mươi tám cây nến mà Chloe cứ bắt tôi phải cắm đủ lên trên chiếc bánh ga tô. Cắm từng đó cái nến trên một chiếc bánh nhìn thật kinh khủng, nhưng tôi chỉ thấy buồn cười. Từ bây giờ cho đến tận ngày 20 tháng Chín năm nay, khi T. J tròn hai lăm tuổi, là tôi hơn anh ấy mười bốn chứ không phải chỉ mười ba tuổi.
Tất cả mọi người đều cụng ly chúc mừng tôi, khiến tôi hạnh phúc đến phát khóc.
Sau khi mọi người đã ra về, và chúng tôi đã đặt được lũ trẻ vào nôi, tôi và T. J cùng ngồi với nhau ngoài hiên sau. Anh ấy mang ra hai ly nước đá. “Cảm ơn anh”, tôi nói. Nước đá vẫn làm cả hai thích thú hệt như ngày mới rời hòn đảo. Tôi uống một hơi dài rồi đặt ly lên trên bàn cạnh mình.
Anh ấy ngồi xuống chiếc ghế đôi đan bằng mây, đoạn kéo tôi ngồi vào lòng.
“Chẳng mấy chốc mà anh không còn chịu nổi sức nặng của em nữa cho xem”, tôi vừa nói vừa hôn cổ T. J bởi vì anh ấy thích thế, và cũng để kiểm tra xem anh ấy có nổi thêm cái hạch nào không. Tạ ơn chúa là vẫn chưa.
“Còn lâu nhé”, T. J cười, cù vào hai bên eo tôi.
Chúng tôi quyết định sẽ thử có thêm một em bé nữa. Ngay tháng đầu tiên chúng tôi đã thành công, khiến cả hai đều bất ngờ. Lần này thì chỉ có một bé thôi, chúng tôi vẫn chưa biết là bé trai hay bé gái. Bốn tháng nữa sẽ đến ngày dự sinh của tôi, lúc đó, hai bé song sinh mới chỉ mười lăm tháng tuổi, nhưng đối với chúng tôi - đến lúc ấy gia đình mới trọn vẹn.
Tôi vẫn thường nghĩ về hòn đảo. Khi lũ trẻ lớn hơn, chúng tôi sẽ có một câu chuyện thú vị để kể cho con. Tất nhiên sẽ sửa đổi một vài chi tiết. Chúng tôi cũng sẽ bảo với lũ trẻ rằng ngôi nhà này là hòn đảo của cả nhà mình.
T. J và tôi - cuối cùng đã thực sự về nhà.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Tình Yêu Xanh Thẳm - Tracey Garvis Graves

Postby bevanng » 19 Mar 2019

Lời cảm ơn


Nếu không có sự hỗ trợ, giúp đỡ và đóng góp của những cố nhân sau, Tình yêu xanh thẳm vẫn sẽ chỉ là một file trên máy tính. Không từ ngữ nào tả xiết lòng biết ơn của tôi tới những con người tuyệt vời và nhiệt tình đến thế trong cuộc đời mình.
Tôi vô cùng biết ơn nhà văn Meira Pentermann. Meira luôn tin tưởng tôi và đã đưa ra những hướng dẫn quý giá giúp tôi hoàn thiện Tình yêu xanh thẳm. Cô ấy là một nhà phê bình tận tụy, một độc giả chân thành và một người chị gái thân thiết.
Xin cảm ơn om gái sinh đôi của tôi, Trish, luôn là người đầu tiên đọc tác phẩm của tôi.
Xin cảm ơn chồng tôi, David, đã luôn động viên tôi.
Xin cảm ơn các con của tôi, Matthew và Lauren. Cảm ơn các con đã luôn kiên nhẫn khi mẹ dành phần lớn thời gian bên máy tính. Mẹ yêu cả hai con.
Xin cảm ơn Elisa Abner-Taschwer vì đã luôn là nhà xuất bản tốt bụng và người cổ vũ nhiệt tình của tôi.
Tôi cũng muốn gửi lời cảm ơn đặc biệt đến những độc giả đã đọc thử và góp ý cho bản thảo Tình yêu xanh thẳm. Các bạn đã mang đến nụ cười cho tôi cùng những góp ý chân thành, và các bạn đã tăng thêm lòng tự tin cho tôi: Penne Heede Pojar, Beth Knipper, Elisa Abner-Taschwer, Lisa Green, Brooke Achenbach, Julie Gieseman, Trish Garvis, Trish Kallomier, Noelle Zmolek, Stacy Alvarez, Stefani Blubaugh, Mindy Parrington, Taylor Kalander, David Green, Tami Cayanaugh, Amy Gulbranson, Stefanie Martin, Shellie Mollenhauer, Christy Cornwell, Missy Pomerantz và Jill Labarre.
Tôi tự thấy mình may mắn khi có cơ hội làm việc với những con người tài năng góp phần tạo nên Tình yêu xanh thẳm đúng như điều tôi mong ước. Hi vọng sẽ lại có dịp được cộng tác với họ:
Biên tập nội dung: Alison Dasho.
Biên tập trình bày: Anne Victory.
Biên tập đồ họa: Guido Henkel.
Họa sĩ bìa: Getty Images.
Thiết kế bìa: Penne Heede-Pojar.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Tình Yêu Xanh Thẳm - Tracey Garvis Graves

Postby bevanng » 19 Mar 2019

Thư gửi đọc giả


Các độc giả thân mến,
Viết Tình yêu xanh thẳm là một trong những trải nghiệm tuyệt vời nhất trong đời tôi. Đây không phải một công việc dễ dàng, và có những lúc tôi đã nghĩ tới việc bỏ cuộc. Phần lớn cuốn tiểu thuyết được viết từ 5 giờ 30 đến 7 giờ sáng, là lúc tôi phải chuẩn bị bắt đầu một ngày làm việc. Nhưng quá trình viết đã đem đến cho tôi niềm vui và hứng khởi đến mức tôi gần như không bao giờ cần đến đồng hồ báo thức để hẹn giờ dậy viết trong suốt mười tám tháng. Tôi hoàn toàn hạnh phúc khi những từ ngữ cứ thi nhau tuôn trào, tôi chỉ việc đánh máy càng nhanh càng tốt.
Nhưng cuốn tiểu thuyết đầu tay của tôi không chỉ đem tới những điều ngọt ngào và dễ chịu. Tôi đã phải hi sinh một trong những ước mơ lớn nhất của mình để hoàn thiện nó. Song tôi lại không thể đưa câu chuyện của Anna và T. J đến với bạn đọc theo cách thức thường lệ. Thất vọng hoàn toàn nhưng không buông xuôi, tôi đã chọn hình thức tự phát hành, và sẽ luôn biết ơn việc được lựa chọn tự phát hành để có thể giới thiệu tác phẩm đến với công chúng. Nếu không có phương án này, có lẽ Tình yêu xanh thẳm sẽ vĩnh viễn phải nằm một xó trong ổ cứng trên máy tính tôi.
Tình yêu xanh thẳm thực sự là một cuốn sách truyền miệng, và tôi chân thành cảm ơn độc giả toàn thế giới đã đón nhận tác phẩm. Không một chiến lược truyền thông nào vượt qua được sức mạnh của cộng đồng khi nhiều người cùng kết nối với một câu chuyện, cùng chia sẻ câu chuyện. Thành quả dành cho nỗ lực tự phát hành của tôi giống như giấc mơ trở thành hiện thực: MGM 1 sẽ chuyển thể Tình yêu xanh thẳm thành phim và Plume, thuộc Tập đoàn xuất bản Penguin, đã đồng ý phát hành phiên bản mới của cuốn sách này.
1 Viết tắt của hãng Metro-Goldwyn-Mayer Inc., là một tập đoàn truyền thông lớn của nước Mỹ, hoạt động chủ yếu trong lĩnh vực sản xuất phim truyện và chương trình truyền hình.
Tôi cũng muốn gửi lời cảm ơn tới các độc giả đã viết thư cho tôi và nói Tình yêu xanh thẳm đã làm họ khóc và cười. Những nhận định tuyệt vời của các bạn cũng đã làm tôi khóc, cười, và tôi sẽ không thể có được thành công ngày hôm nay nếu thiếu đi sự hỗ trợ nhiệt tình từ các bạn. Vô cùng biết ơn tình cảm mà các bạn dành cho tôi.
Tôi mong muốn được nhận thêm nhiều nhận xét của các bạn độc giả, hãy kết nối với tôi qua Twitter@tgarvisgrayes và qua Facebook.
Với những tình cảm tốt đạp nhất dành cho các bạn,
Tracey.

(Hết)


Chúng tôi cũng sẽ bảo với lũ trẻ rằng ngôi nhà này là hòn đảo của cả nhà mình. T. J và tôi - cuối cùng đã thực sự về nhà”.

“TÌNH YÊU XANH THẲM là một câu chuyện tài tình và cuốn hút. Các nhân vật sẽ sống trong tâm trí ta ngay cả sau khi lật giở trang sách cuối”.
- Meira Pentermann, tac giá cuốn Firely Beach

“Nếu bạn đang kiếm tìm cảm giác êm dịu và dễ chịu, cuốn sách này là dành cho bạn”. dearauthor.com
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Previous

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 42 guests