Tình Yêu Xanh Thẳm - Tracey Garvis Graves

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: Tình Yêu Xanh Thẳm - Tracey Garvis Graves

Postby bevanng » 16 Mar 2019

CHƯƠNG 30 T. J


“Anna”, tôi thì thầm gọi tên cô ấy. “Em còn thức không?”
“Ơi”, cô ấy đáp.
“Em còn yêu anh ta không?” tôi biết tên anh ta, nhưng lại không muốn nhắc đến cái tên. Tôi đang ôm lấy lưng cô ấy, và cô ấy quay lại nhìn mặt tôi.
“John? Không. Em không còn yêu anh ấy nữa rồi. Đã lâu lắm em chẳng nghĩ đến anh ấy nữa. Tại sao?”
“Anh chỉ thắc mắc vậy thôi. Không có gì đâu, em ngủ đi”. Tôi hôn lên trán cô ấy, ôm chặt cô ấy vào ngực mình.

Anna bước sang tuổi ba mươi ba vào tháng Năm, và lần đầu tiên chúng tôi ăn mừng sinh nhật cô ấy trên đảo này. Trời mưa nhẹ, chúng tôi nằm dài bên nhau lắng nghe tiếng mưa rơi tí tách trên mái nhà.
“Anh chẳng biết phải mua gì cho em. Từ lâu rồi em đã nói trung tâm thương mại trên hòn đảo này chán chết”.
Cô ấy cười. “Vì ít hàng hóa quá”.
“Ừ. Thế nên đành giả vờ. Nếu mình đang ở nhà, anh sẽ đưa em đi ăn và tặng em rất nhiều quà. Nhưng vì đang không ở nhà, anh sẽ nói em nghe những món quà tuyệt vời mà anh sẽ tặng nhé, được không?”
“Anh không cần phải tặng em nhiều thế đâu”, cô ấy đùa.
“Em xứng đáng mà. Này nhé, món quà đầu tiên là sách. Tất cả những quyển đang bán chạy nhất”.
Anna thở dài. “Em nhớ việc được đọc sách”.
“Anh biết”.
Cô ấy rúc vào gần tôi hơn. “Anh giỏi tặng quà phết nhỉ. Món tiếp theo là gì?”
“A ha, có người đang thích được nhận quà sinh nhật. Tiếp theo là âm nhạc”.
“Anh làm cho em một đĩa nhạc?”, cô ấy hỏi.
Tôi cười, bắt đầu cù cô ấy. “Một cái đĩa toàn những bài rock cổ điển mà em thích nhất”.
Cô ấy cười lăn lộn, bò lên người tôi, cố gắng chặn hai tay tôi lại để tôi không cù cô ấy được nữa. “Em thích lắm”, cô ấy nói. “Sách và nhạc. Đúng hai thứ em thích nhất, cảm ơn anh nhé”. Cô ấy hôn tôi. “Hôm nay là ngày sinh nhật tuyệt nhất của em từ trước đến giờ”.
“Anh mừng vì em thích”.
Tôi kéo hai tay ra khỏi người cô ấy và vuốt tóc cô ấy ra sau tai. “Anh yêu em, Anna”.
Vẻ mặt kinh ngạc của Anna làm tôi hiểu rằng cô ấy không ngờ tới việc này.
“Anh không nên yêu em mới đúng”, cô ấy thì thầm.
“Nhưng anh đã trót mất rồi”, tôi nói và nhìn sâu vào mắt Anna. “Anh đã yêu em từ rất lâu rồi. Bây giờ anh mới nói với em vì anh nghĩ em cũng yêu anh, Anna ạ. Em chỉ nghĩ là em không nên yêu anh thôi. Cứ nói với anh khi nào em sẵn sàng. Anh có thể đợi được”. Tôi hôn cô ấy nồng nhiệt, sau đó vừa cười vừa nói: “Chúc mừng sinh nhật em yêu”.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Tình Yêu Xanh Thẳm - Tracey Garvis Graves

Postby bevanng » 16 Mar 2019

CHƯƠNG 31 Anna


Đáng lẽ tôi phải nhận ra anh ấy đang yêu chứ. Tất cả những dấu hiệu đều rõ rệt, và cũng đã được một thời gian rồi. Cho đến tận khi T. J bị ốm tôi mới hối hận vì đã không nói với anh ấy sớm hơn rằng anh ấy nói đúng.
Tôi cũng yêu anh ấy.
Một tuần sau sinh nhật của mình, tôi nằm xuống bên cạnh thì phát hiện anh ấy đang say ngủ. Tôi vừa đi vệ sinh và cũng mới đổ đầy chai nước, nhưng cũng chỉ có vài phút sau anh ấy thôi.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, tôi vẫn thấy T. J đang ngủ, và đến tận khi tôi đi câu, nhặt quả bánh mì và quả dừa về, anh ấy vẫn không dậy.
Tôi bò vào xuồng. Mắt anh ấy đã mở, nhưng nhìn rất mệt mỏi. Tôi hôn lên ngực anh ấy. “Anh ổn chứ?”, tôi hỏi.
“Ừ, anh chỉ mệt thôi”.
Tôi hôn lên cổ T. J, theo đúng cách mà mọi lần anh ấy vẫn rất thích, nhưng tôi dừng lại ngay lập tức.
“Này, em đừng có dừng lại chứ”.
Tôi đặt tay lên cổ anh ấy. “T. J, anh có hạch ở đây này”.
Anh ấy với tay lên để sơ cục hạch. “Chắc không vấn đề gì đâu”.
“Anh đã hứa là sẽ nói với em nếu thấy bất cứ điều gì khác thường cơ mà”.
“Anh đâu biết có hạch ở đấy”.
“Anh có vẻ rất mệt”.
“Anh ổn mà”. Anh ấy hôn tôi và cố cởi áo tôi ra.
Tôi ngồi thẳng dậy để T. J không với được tới người mình. “Thế còn cục hạch này thì sao?”
“Anh chịu”. Anh ấy bò ra khỏi chiếc xuồng. “Em đừng lo lắng về nó đến thế, Anna”.
Sau bữa sáng, T. J miễn cưỡng để cho tôi sờ lại cục hạch. Tôi ấn ngón tay nhẹ nhàng phía dưới cằm anh ấy, nhận thấy có hai cục hạch đang sưng ở hai bên. Anh ấy đã đổ mồ hôi cả đêm à? Tôi cũng không dám chắc. Nhìn anh ấy không có vẻ gì bị sụt cân cả; nếu có thì tôi đã biết. Không ai trong hai chúng tôi nhắc đến việc hạch có thể là dấu hiệu của điều gì. Nhìn T. J như kiệt sức, tôi bảo anh ấy ngủ thêm một chút. Tôi lững thững bước xuống biển, nằm ngửa mặt lên trời và lặng lẽ ngắm bầu trôi xanh trong vắt không một gợn mây.
Bệnh ung thư đã trở lại. Tồi biết rõ điều ấy và anh ấy cũng thế.
Anh ấy tỉnh dậy vào bữa trưa, nhưng sau khi chúng tôi ăn xong, anh ấy lại ngủ thiếp đi cho đến tận bữa tối. Tôi bước vào nhà để kiểm tra T. J. Khi cúi xuống hôn cổ anh ấy, da anh ấy nóng như hòn than khiến môi tôi bỏng rát.
“T. J à!” Anh ấy rên lên khe khẽ khi tôi đặt tay lên trán anh ấy. “Em sẽ quay lại ngay. Em đi lấy cho anh ít Tylenol nhé”.
Tôi mở hộp cứu thương, lấy ra hai viên Tylenol. Tôi giúp T. J uống hai viên, nhưng chỉ vài phút sau anh ấy nôn sạch.
Tôi lau chùi và cố chuyển anh ấy sang nằm ở chỗ sạch sẽ, khô ráo. Anh ấy đau phát khóc khi tôi chạm vào người.
“Được rồi, em sẽ không chạm vào người anh nữa. Nói em xem anh đau ở đâu”.
“Đầu anh. Phía sau hai mắt. Mọi chỗ”. Rồi T. J nằm yên và không nói gì nữa.
Tôi đợi một lát và cho anh ấy uống thêm Tylenol. Tôi cứ sợ là anh ấy lại nôn nhưng may mà lần này anh ấy giữ được thuốc trong người. “Anh sẽ thấy đỡ mệt nhanh thôi”, tôi trấn an, nhưng nửa tiếng sau tôi xem lại thì thấy trán T. J còn nóng hơn lúc trước.
Anh ấy sốt đùng đùng suốt đêm. Anh ấy lại nôn lần nữa nhưng không cho tôi chạm vào người vì anh ấy bảo toàn thân đau như thể bị bẻ xương.
Ngày hôm sau T. J ngủ đến vài giờ liền. Anh ấy không ăn và gần như không uống gì. Trán anh ấy nóng đến mức tôi sợ là cơn sốt sẽ làm bỏng não anh ấy mất.
Không phải là ung thư. Các triệu chứng bệnh đến quá bất ngờ, dồn dập.
Nhưng nếu không phải ung thư thì là bệnh gì? Và tôi biết làm gì bây giờ?
Cơn sốt của T. J không hề giảm, tôi chưa bao giờ ước ao có chút đá lạnh như lúc này. Anh ấy nóng ran nên tôi phải làm ướt một cái áo phông và đắp trán cho anh ấy, mặc dù nước vẫn không đủ mát để giảm sốt hiệu quả nhưng tôi chẳng còn biết phải làm gì nữa.
Môi T. J khô và nứt nẻ, tôi cố hết sức cho anh ấy uống thêm chút nước và Tylenol. Tôi chỉ muốn được ôm T. J vào lòng, làm cho anh ấy dễ chịu, vuốt từng lọn tóc đang lòa xòa trước mắt cho anh ấy, nhưng chỉ cần chạm nhẹ cũng khiến anh ấy đau đớn tột độ nên tôi không dám.
Ngày thứ ba thì T. J phát ban. Những nốt đỏ sẫm phủ kín mặt và toàn thân anh ấy. Tôi nghĩ là có thể cơn sốt sắp sửa hạ, những nốt phát ban là dấu hiệu của việc cơ thể anh ấy đang chiến đấu chống lại cơn sốt, nhưng đến sáng hôm sau chúng còn dày đặc hơn mà anh ấy lại sốt cao hơn. Mệt mỏi, kiệt sức, T. J lúc tỉnh lúc mê khiến tôi sợ phát khiếp khi không thể đánh thức anh ấy được.
Máu bắt đầu tuôn ra từ mũi và miệng anh ấy vào ngày thứ năm. Nỗi sợ hãi đã bao phủ lấy tôi khi tôi dùng cái áo ba lỗ màu trắng lau sạch máu trên mặt T. J; đến chiều tối áo tôi đã chuyển thành màu đỏ. Tôi tự nhủ máu đã bớt chảy, nhưng thực ra không phải. Tôi nằm cạnh anh ấy hàng giờ, vừa khóc vừa nắm tay anh ấy, “T. J ơi, làm ơn đừng chết”.
Khi mặt trời mọc vào sáng hôm sau, tôi ôm chặt anh ấy vào lòng. Nếu T. J có thấy đau vì bị tôi chạm vào thì anh ấy cũng không thể hiện ra. Con Gà cứ quẹt mỏ bên ngoài tấm xuồng, và tôi vươn tới bế nó lên. Nó tót lên nằm ngay cạnh T. J, nhất định không rời đi. Tôi cũng không đuổi nó đi.
“Anh không cô độc đâu, T. J. Em ở ngay đây!”. Tôi dùng mấy ngón tay chải tóc anh ấy ra đằng sau và hôn môi anh ấy. Chập chờn trong giấc ngủ đầy mộng mỵ, tôi mơ thấy T. J và tôi đang ở bệnh viện và bác sĩ bảo tôi nên vui mới đúng bởi ít nhất đó cũng không phải bệnh ung thư.
Khi tôi thức dậy, tôi áp tai vào ngực T. J, và mừng bật khóc khi vẫn nghe thấy tim anh ấy đập. Các nốt phát ban bay dần đi trong ngày, máu bớt chảy dần và cuối cùng cũng dừng. Đêm hôm đó tôi bắt đầu nghĩ rằng có thể anh ấy sẽ sống.
Sáng hôm sau trán T. J đã mát hơn. Anh ấy khẽ rên khi tôi cố đánh thức anh ấy dậy, có nghĩa là anh ấy đang ngủ chứ không còn hôn mê. Tôi rời lều đi kiếm chút quả bánh mì và quả dừa, đổ đầy mấy bình chứa nước mưa và thỉnh thoảng lại vào xem sức khỏe của T. J.
Tôi tự nhóm lửa. Không có cách nào để đo thời gian nhưng tôi đoán là chưa đến hai mươi phút.
Đối với một cô gái thành phố như tôi thì thành tích này không tồi chút nào.
Tôi đánh răng. Tôi rất cần tắm gội - tôi dã không có thời gian mà xuống nước đến mấy ngày nay rồi - nhưng tôi vẫn không muốn bỏ mặc T. J một mình quá lâu. Vào lúc chiều muộn, tôi nằm bênh cạnh và nắm tay T. J. Mí mắt anh ấy động đậy, rồi từ từ mở ra. Tôi nắm nhẹ vào ngón tay của anh ấy, nói: “Chào anh!”
Anh ấy quay sang nhìn tôi, chớp mắt, cố gắng nhìn cho rõ. Anh ấy nhăn mũi nói: “Em hôi quá Anna”.
Tôi bắt đầu vừa cười vừa khóc cùng lúc. “Anh cũng đâu có thơm tho gì đâu, anh Callahan”.
“Anh xin ít nước được không?” Giọng T. J run run. Tôi nâng TJ ngồi dậy để anh ấy nhấp chút nước từ cái chai nhựa mà tôi đã lấy đầy sẵn.
“Đừng uống nhanh quá. Em không muốn anh lại bị nôn đâu”. Tôi để anh ấy tu hết nửa chai, rồi lại nhẹ nhàng đặt anh ấy nằm xuống. “Anh nên nằm nghỉ vài phút”.
“Anh nghĩ không phải là bệnh ung thư tái phát”.
“Em cũng nghĩ thế”, tôi nói.
“Thế em nghĩ là bệnh gì?”
“Có lẽ liên quan đến vi rút, nếu không thì anh đã chẳng còn ngồi nói chuyện với em như thế này đâu. Anh có đói không?”
“Có”.
“Em đi lấy ít dừa nhé. Em xin lỗi vì không có cá. Cũng lâu lâu rồi em không xuống biển”.
Anh ấy nhìn tôi vẻ ngạc nhiên. “Anh ốm bao lâu rồi?”
“Mấy ngày rồi”.
“Thật á?”
“Vâng”. Mắt tôi lại nhòe nước. “Em cứ sợ anh sẽ chết”, tôi thì thầm. “Anh ốm quá mà em chẳng thể làm gì giúp anh ngoại trừ việc ngồi cạnh anh cả. Em yêu anh, T. J ạ. Nhẽ ra em nên nói từ lâu rồi mới phải”. Nước mắt lăn dài hai bên má tôi.
T. J kéo tôi lại gần: “Anh cũng yêu em Anna. Nhưng em đã biết điều đó rồi còn gì”.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Tình Yêu Xanh Thẳm - Tracey Garvis Graves

Postby bevanng » 16 Mar 2019

CHƯƠNG 32. T. J


Tôi uống nước trong lúc đợi Anna đi câu. Khi câu xong, cô ấy nướng cá và đút cho tôi ăn.
“Em đã nhóm lửa cơ à?”, tôi hỏi.
Nhìn cô ấy có vẻ rất tự hào. “Đúng thế”.
“Có khó gì không?”
“Không hề nhé”.
Tôi muốn nuốt chửng cả đống thức ăn ngay lập tức nhưng Anna không cho.
“Anh đừng ăn nhanh quá”, cô ấy nói.
Tôi cố gắng kiềm chế và ăn chậm lại, để dạ dày quen dần với việc tiêu hóa thức ăn.
“Tại sao con Gà lại ở trên xuồng với chúng mình?”, tôi hỏi. Ban đầu tôi không để ý đến nó, bởi vì nó ngồi thu lu trong góc nhà, không tạo nên một âm thanh nào và trông rất thoải mái.
“Nó cũng lo cho anh đấy. Bây giờ thì nó chỉ thích ở trên này thôi”.
Sau đó, Anna và tôi cùng xuống biển tắm. Chúng tôi phải dừng lại hai lần để tôi nghỉ.
Cô ấy dìu tôi xuống nước, xát xà phòng ra hai tay rồi xoa khắp cơ thể tôi. Khi tôi đã sạch sẽ, cô ấy tự tắm cho mình. Xương hông của cô ấy lòi hẳn ra, và tôi có thể đếm được từng cái xương sườn trên người Anna.
“Mấy hôm anh ốm em không ăn uống gì à?”
“Cũng không ăn nhiều lắm. Em không muốn rời xa anh”. Cô ấy xả sạch người và dìu tôi đứng dậy. “Hơn nữa anh cũng đâu có ăn gì”.
Cô ấy cầm tay và dìu tôi vào nhà. Đột nhiên tôi dừng lại.
“Sao thế?”, cô ấy hỏi.
“Bạn trai cũ của em chắc hàng khủng lắm nhỉ”.
Cô ấy cười. “Thôi nào. Anh cần phải nghỉ ngơi”.
Tắm táp làm tôi mệt rũ rượi nên không buồn cãi lời Anna. Khi về đến nhà, cô ấy đỡ tôi nằm xuống, rồi cũng nằm xuống cạnh tôi. Hai chúng tôi nắm tay nhau thật chặt cho đến khi tôi thiếp đi.
Cả tuần sau đó tôi vẫn không lại sức, Anna lo cơn sốt của tôi sẽ tái phát. Cô ấy liên tục sờ trán tôi để xem tôi có bị sốt lại không và bắt tôi uống thật nhiều nước.
“Tại sao người anh có nhiều vết bầm tím thế?”
“Anh chảy bao nhiêu máu từ mũi, miệng và cả dưới da nữa. Em sợ chết khiếp vì em biết cơ thể người chỉ có thể mất một lượng máu nhất định, mà em thì không biết là bao nhiêu”.
Nghe cô ấy nói, tôi hoảng sợ vô cùng. Tôi cố không nghĩ đến điều đó và tập trung vào những điều hay ho hơn, ví như hôn Anna chẳng hạn.
“Có vẻ anh đã đỡ hơn nhiều rồi nhỉ”, cô ấy nói.
“Ừ. Nhưng anh chẳng có sức mà làm gì cả”.
Sau đó, khi ôm cô ấy thật chặt, tôi thì thầm: “Anh yêu em”.
“Em cũng yêu anh”.
“Em nói gì cơ?”
“Em nói là em cũng yêu anh”. Cô ấy rúc vào người tôi, cười phá lên. “Anh đã nghe rõ rồi còn giả vờ”.

Tới tháng Sáu năm 2004, tôi và Anna đã ở trên hoang đảo được tròn ba năm. Chúng tôi vẫn không hề nhìn thấy thêm bất cứ chiếc máy bay nào kể từ chiếc đã bay qua đây hơn hai năm trước. Tôi lo rằng họ sẽ không bao giờ tìm thấy chúng tôi, nhưng tôi vẫn chưa bỏ cuộc. Tôi không dám chắc Anna cũng thế.

“Đây là lọ sữa tắm cuối cùng”.
Anna cầm một lọ sữa tắm chỉ còn vài chục mi li lít trong tay. Dầu gội đầu và kem cạo rầu đã hết từ lâu. Cô ấy vẫn cạo râu cho tôi, nhưng chúng tôi đã dùng đến lưỡi dao cuối cùng, nó cùn đến mức làm xước hết mặt của tôi, khiến tôi rớm máu cho dù Anna đã vô cùng cẩn thận. Chúng tôi xoa cát lên đầu - đây chính là dầu gội đầu khô của chúng tôi - và cũng có chút tác dụng. Anna cố thuyết phục tôi đốt bớt ít tóc của cô ấy. Tôi đốt phần đuôi tóc và giội nước lên đầu cô ấy để tránh bắt lửa, vậy là tóc Anna ngắn đi được hai mười phân. Mùi tóc cháy làm chúng tôi khó chịu cả ngày.
Chúng tôi cũng không còn chút kem đánh răng nào nên đành dùng muối biển, bằng cách múc nước biển lên và đợi đến khi nước bốc hơi. Những hạt muối còn đọng lại đủ to để làm sạch răng chúng tôi, nhưng vẫn chẳng có gì sánh bằng kem đánh răng trong việc đem lại cảm giác dễ chịu cho răng miệng. Anna ghét việc đó nhất. Đến giờ thì chúng tôi sắp hết cả sữa tắm luôn.
“Có lẽ chúng ta nên chia làm ba phần”, Anna nói trong lúc xem xét chai sữa tắm. “Một phần để giặt quần áo, một phần để gội đầu và một phần để tắm. Anh nghĩ sao?”
“Nghe có vẻ được đấy”.
Chúng tôi mang tất cả quần áo xuống dưới biển, đổ đầy nước vào thùng chứa và Anna đổ chút sữa tắm vào thùng nước. Tất cả quần áo đều được nhúng ướt rồi vò qua. Tôi chỉ còn một cái quần soóc, một cái áo phông dài tay đã chật lắm rồi, và áo phông REO Speedwagon của Anna. Lắm lúc tôi còn chẳng buồn mặc quần áo. Anna vẫn còn đủ để mặc nhưng cũng có những lúc tôi thuyết phục cô ấy khỏa thân cả ngày cùng tôi.

Tôi bước sang tuổi hai mươi vào tháng chín. Tôi bắt đầu thấy chóng mặt nếu phải đứng lên quá nhanh, và không phải lúc nào cũng thấy khỏe như trước nữa. Anna rất lo lắng và tôi không muốn nói cho cô ấy, nhưng tôi cũng muốn biết liệu cô ấy có bị chóng mặt như tôi không. Hóa ra cô ấy cũng bị thế.
“Đó là dấu hiệu bị suy dinh dưỡng đấy”, cô ấy giải thích. “Điều đó xảy ra khi cơ thể đã dùng hết dinh dưỡng sẵn có trong khi chúng ta không nạp thêm đủ dinh dưỡng bổ sung”. Anna nắm lấy tay tôi, vuốt qua những đầu móng dễ gãy của tôi. “Đây cũng là một dấu hiệu”. Cô ấy giơ tay mình ra xem và nói: “Móng của em cũng thế”.
Chúng tôi cố nương tựa vào nhau vượt qua mùa khô khi những cơn mưa rào không còn nữa. Và chúng tôi vẫn sống sót.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Tình Yêu Xanh Thẳm - Tracey Garvis Graves

Postby bevanng » 16 Mar 2019

CHƯƠNG 33 Anna


Tôi nôn sạch bữa sáng vào một ngày tháng Mười một. Tôi đang ngồi cạnh T. J trên tấm chăn, thưởng thức món trứng tráng thì cơn buồn nôn bỗng ập đến. Tôi thậm chí không bước kịp ra khỏi chăn.
“Em sao thế?”, T. J hỏi. Anh ấy mang cho tôi chút nước súc miệng.
“Em cũng không biết nữa, chỉ là thức ăn không chịu nằm yên trong dạ dày em”.
“Em có thấy mệt không?”
“Giờ em đỡ hơn chút rồi”. Tôi chỉ con Gà, lúc này đang đi loanh quanh bên cạnh hai đứa. “Gà, đó là một quả trứng tồi đấy nhé”.
“Em có muốn ăn chút quả bánh mì không?”
“Chắc để sau đi”.
“Ừ”.
Cả ngày hôm ấy tôi thấy khá dễ chịu, nhưng đến sáng hôm sau, ngay sau khi ăn một miếng dừa, tôi lại nôn thốc nôn tháo.
Vẫn giống như hôm trước, T. J mang cho tôi chai nước và tôi lại súc miệng. Anh ấy dìu tôi ngồi xuống tấm chăn.
“Anna à, em làm sao thế?”, anh ấy hỏi với vẻ mặt vô cùng lo lắng.
“Em cũng không biết nữa”. Tôi nằm co quắp trên tấm chăn, đợi cho cơn buồn nôn qua đi.
T. J ngồi xuống cạnh tôi, nhẹ nhàng vuốt mấy sợi tóc đang lòa xòa trước mặt tôi. “Nghe có vẻ điên rồ nhưng chắc là em không có bầu đâu đúng không?”
Tôi nhìn xuống cái bụng xẹp lép của mình từ đợt bị sụt cân do T. J ốm. Tôi vẫn không thấy chu kỳ kinh của mình.
“Anh vẫn đang vô sinh cơ mà?”
“Bác sĩ nói với anh thế. Có thể là anh sẽ bị thế mãi mãi”.
“Thế nào là có thể?”
T. J suy nghĩ khoảng một phút. “Anh nhớ mang máng là họ có nói đến một cơ hội mong manh anh có thể có con nhưng không nên trông đợi. Thế nên họ mới yêu cầu anh trữ đông tinh trùng. Họ bảo rằng đó là cách duy nhất để chắc chắn”.
“Nghe thì có vẻ đúng là vô sinh thật”. Tôi ngồi dậy khi đã cảm thấy bớt buồn nôn. “Em không có bầu được đâu. Đối với anh và em thì chuyện đó gần như không thể. Em dám chắc đây chỉ là một cơn trào ngược dạ dày thôi. Có chúa mới biết được có gì trong hệ tiêu hóa của em”.
Anh ấy nắm lấy tay tôi. “Ừ”.
Đêm hôm đó, ngay trước khi chúng tôi đi ngủ, anh ấy nói: “Nếu em có bầu thì sao hả Anna? Anh biết là em luôn muốn có con mà”. Anh ấy choàng tay ôm chặt lấy tôi.
“Ôi T. J, anh đừng có nói vậy. Em không muốn có con ở đây, trên hoang đảo này đâu. Đứa bé sẽ có rất ít cơ hội sống sốt. Khi anh bị ốm và em nghĩ là có thể anh sẽ chết, em đã gần như không thể chịu đựng nổi. Nếu em phải nhìn thấy con mình chết thì chắc em sẽ chết theo mất”.
Anh ấy thở dài. “Anh biết. Em nói đúng”.
Kể từ sáng hôm sau tôi không còn nôn nữa. Bụng tôi vẫn phẳng lỳ như trước nên tôi không còn phải lo về việc sinh con trên hoang đảo.

T. J bước về phía căn nhà, tay xách cái cần câu. “Có con gì đó rất to vừa cắn đứt dây câu của anh”. Anh ấy bước vào nhà và quay ra ngay. “Đây là đôi hoa tai cuối cùng của em rồi. Nếu mất nốt cái này thì không biết mình phải câu cá bằng cách nào”.
Anh ấy lắc đầu, quay xuống biển để câu thêm cá cho bữa ăn.
“T. J ơi”.
Anh ấy quay đầu lại nhìn qua vai. “Sao hả em yêu?”
“Em chẳng tìm thấy Gà đâu cả”.
“Nó sẽ về sớm thôi. Khi nào câu xong anh sẽ tìm nó cùng em nhé, được không?”
Chúng tôi tìm mọi chỗ. Nó đã từng đi lung tung nhiều lần trước đó, nhưng chưa bao giờ biến mất lâu như bây giờ. Tôi đã không nhìn thấy Gà suốt từ buổi sáng sớm, đến tận khi chứng tôi đi ngủ nó vẫn chưa về.
“Sáng mai chúng ta sẽ tìm lại Anna ạ”.
Sáng hôm sau tôi đang ngồi gọt vỏ quả bánh mì dưới bóng cây thì T. J bước tới. Nhìn mặt anh ấy là tôi biết ngay có tin xấu.
“Chắc anh tìm thấy Gà rồi đúng không. Nó chết rồi sao?”
Anh ấy gật đầu.
“Ở đâu?”
“Tít sâu trong rừng”.
T. J ngồi xuống, và tôi nằm vào lòng anh ấy, nước mắt tuôn lã chã.
“Nó chết được hơn một ngày rồi”, T. J nói. “Anh đã chôn nó cạnh Mick”.
T. J và tôi luôn ăn động vật ngay khi vừa giết để tránh bị ngộ độc. Biết rằng Gà đã chết quá lâu nên chúng tôi không phải lo lắng về việc biến vật nuôi của mình thành bữa tối. Dù sao thì bấy lâu nay tôi với T. J cũng ăn uống rất man rợ rồi.
Vài ngày sau đó là trước Giáng sinh, tôi không hề muốn ra khỏi giường. Nằm co quắp trên chăn, tôi giả vờ vẫn còn đang ngủ khi T. J tỉnh dậy. Tôi khóc suốt. Sáng hôm đó anh ấy để yên cho tôi khóc, nhưng ngày hôm sau thì nhất định bắt tôi dậy bằng được.
“Hôm nay là Giáng sinh mà, Anna”, anh ấy vừa nói vừa cúi người xuống bên cạnh cái xuồng hơi cho đến khi đầu anh ấy ngang tầm với đầu tôi. Tôi nhìn vào mắt T. J, giật mình khi thấy ánh mắt ấy mới thiếu sức sống làm sao. Màu của con ngươi anh ấy nhìn nhạt nhòa hơn tôi vẫn nhớ.
Ra khỏi giường là điều khó khăn nhất tôi phải làm. Tôi chỉ làm được khi nghĩ rằng nếu mình cứ ủ rũ thế này thì chẳng mấy chốc mà T. J cũng sẽ chán chường theo, mà nếu vậy thì tôi chẳng còn biết phải dựa vào ai.
T. J thuyết phục tôi xuống biển cùng anh ấy. “Như thế em sẽ thấy dễ chịu hơn”.
“Vâng”.
Tôi nằm ngửa lưng trên làn nước biển, cảm thấy như không có trọng lượng và mỏng manh quá đỗi, cứ như thể cơ thể tôi đã tan vỡ từ bên trong vậy. Lũ cá heo tới, cùng vui đùa với chúng tôi, chúng đem lại nụ cười cho tôi, dù cũng chỉ trong vài phút.
Sau đó chúng tôi ngồi trên bãi cát, T. J ngồi phía sau còn tôi dựa lưng vào ngực anh ấy. Anh ấy ôm tôi thật chặt trong vòng tay. Tôi hình dung cảnh gia đình mình ngồi quây quần bên chiếc bàn gỗ sồi to trong phòng ăn của bố mẹ, cùng thưởng thức bữa tối Giáng sinh. Mẹ tôi sẽ dành cả ngày để nấu nướng còn bố tôi sẽ ở bên mẹ suốt để giúp bà.
“Em tự hỏi không biết Ông già Noel có chia nhiều quà cho Chloe và Joe không nữa”, tôi nói. “Em thèm được nhìn các cháu em lớn lên quá”.
“Giờ chúng được mấy tuổi rồi?”, T. J hỏi.
“Joe lên tám rồi, còn Chloe thì vừa tròn sáu tuổi. Em hi vọng bọn nó vẫn tin vào Ông già Noel”. Trừ khi có ai đó bảo với chúng, nếu không chắc chúng vẫn tin thôi.
“Anh hứa với em Giáng sinh năm sau mình sẽ ở Chicago”. Anh ấy nắm chặt tay tôi và không buông ra nữa. “Nhưng em phải hứa với anh là sẽ không bỏ cuộc nhé, được không?”
Phần lịch trong cuốn sổ tay của chúng tôi sẽ hết vào cuối tháng này, thế nên tôi sẽ phải tìm cách khác theo dõi ngày tháng của năm 2005.
Mà có khi tôi cũng chẳng buồn quan tâm nữa ấy chứ.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Tình Yêu Xanh Thẳm - Tracey Garvis Graves

Postby bevanng » 16 Mar 2019

CHƯƠNG 34 T. J


Anna và tôi tay trong tay cùng đi dạo trên bờ biển vào ngày sau lễ Giáng sinh. Đêm hôm trước cả hai chúng tôi đều không ngủ ngon. Cô ấy chẳng nói chuyện mấy, nhưng tôi hi vọng khi ngày lễ đã qua thì cô ấy sẽ vui hơn.
Tôi để ý thấy có điều gì đó rất lạ lùng đã xảy ra với vùng nước nông. Nước biển rút đến mức gần như lộ ra vỉa san hô, để lại thảm thực vật biển ven bờ đã chết khô.
“Nhìn kìa Anna. Có chuyện gì xảy ra thế nhỉ?”
“Em chịu”, cô ấy nói. “Em chưa bao giờ thấy thế cả”.
Những con cá mắc cạn thi nhau quẫy. “Thật kỳ lạ”.
“Vâng, em cũng không hiểu nổi”. Cô ấy đưa hai tay lên che mắt. “Chuyện gì xảy ra ngoài kia thế?”
“Đâu cơ?”, tôi phóng mắt ra xa, cố gắng xem Anna đang nhìn cái gì. Có thứ gì đó màu xanh dương vừa hình thành ngoài xa khơi, nhưng tôi không rõ lắm về kích thước. Và kể cả nó là thứ gì đi chăng nữa thì nó cũng đang gầm rú.
Anna hét lên, và tôi hiểu ra vấn đề. Nắm chặt lấy tay cô ấy, chúng tôi cùng chạy bán sống bán chết. Hai bên phổi tôi như muốn nổ tung. “Nhanh lên Anna, nhanh nữa lên!” Tôi nhìn qua vai và thấy tường nước đang đuổi ngay sát phía sau. Tôi chợt nhận ra dù có chạy nhanh đến mấy thì cũng không kịp. Hòn đảo này ở quá thấp nên chắc chắn sẽ chẳng có cơ hội thoát khỏi tình cảnh bị nhấn chìm.
Vài giây sau, từng đợt sóng ào đến, lôi tuột Anna khỏi tay tôi. Cơn sóng nuốt chửng cô ấy, nuốt chửng tôi và toàn bộ hòn đảo.
Nó nuốt chửng mọi thứ.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Tình Yêu Xanh Thẳm - Tracey Garvis Graves

Postby bevanng » 16 Mar 2019

CHƯƠNG 35 Anna


Khi cơn sóng ập đến, nó đẩy tôi ra xa và nhấn chìm tôi. Tôi bị nhào lộn mệt lử đến mức hai phổi muốn nổ tung. Biết là mình sẽ không thể nhịn thở được lâu hơn nữa, tôi cố sức quẫy đạp để vươn người về phía ánh sáng mặt trời đang nhòa đi trước mắt mình. Đầu tôi ngoi lên mặt nước, tôi ho liên hồi và gấp gáp hít thở, cố sức để hít đủ không khí.
“T. J”, Tôi gào thét tên anh ấy nhưng ngay khi vừa mở miệng, nước biển thi nhau tràn vào họng tôi. Những thân cây, những mảnh gỗ mục và những mảnh bê tông trôi bập bềnh trên mặt nước, không thể hiểu nổi chúng ở đâu ra nữa.
Tôi nghĩ đến cá mập và bắt đầu sợ run lên, hơi thở gấp gáp. Tim tôi đập nhanh đến mức tôi sự nó sẽ bắn khỏi lồng ngực. Khí quản của tôi co thắt liên hồi, cảm giác như đang cố sức để hút lấy không khí qua một cái ống hút. Tôi nghe thấy giọng T. J văng vẳng trong đầu.
Thở chậm lại nào, Anna.
Tôi hít vào thật chậm, né mình tránh những mảnh gỗ vụn. Cố gắng để giữ đầu trên mặt nước, tôi đành bơi ngửa để giũ sức. Tôi hét gọi T. J một lần nữa, cứ gọi mãi cho đến khi giọng khản đặc lại, tiếng kêu đau đớn của tôi trở thành tiếng thì thầm khàn khàn. Tôi lắng tai nghe xem anh ấy có gọi tôi không, nhưng chỉ có sự tĩnh lặng đáp lại tôi.
Một làn sóng nữa lại ập tới, không mạnh như lần đầu, nhưng nó nhấn chìm tôi xuống và quay người tôi vòng vòng. Lại một lần nữa, tôi cố gắng bơi về phía ánh sáng mặt trời. Khi ngoi được đầu lên trên mặt nước, tôi thở gấp và kịp nhìn thấy một cái thùng nhựa đang bập bềnh. Tôi với tay ra hết sức để bắt được nó, và cái thùng chứa như một phao cứu sinh giúp tôi nổi được trên mặt nước.
Mặt biển dịu lại. Tôi nhìn quanh, nhưng chẳng có gì ngoài màu xanh mênh mông.
Hàng giờ liền trôi qua, thân nhiệt tôi dần dần hạ xuống. Tôi run rẩy, nước mắt trào ra, tự hỏi không biết bao giờ lũ cá mập sẽ kéo đến, bởi vì tôi biết, sớm muộn gì chúng cũng đến. Có khi chúng đang bơi vòng tròn phía dưới tôi rồi cũng nên.
Cái thùng giúp đầu tôi nổi trên mặt nước, nhưng tôi vẫn phải gắng sức giữ đúng vị trí để không làm cái thùng ngập nước và chìm xuống, khiến tôi kiệt sức.
Tôi sẵn sàng đánh đổi mọi thứ - trả mọi giá - để được quay trở lại hoang đảo với T. J. Tôi thà rằng sống cả đời trên hoang đảo, miễn bọn tôi có nhau là được.
Tôi đang lơ mơ ngủ thì giật mình tỉnh dậy khi nước tràn đầy trên mặt. Cái thùng nhựa đã trôi khỏi tay tôi tới vài mét, và đang bập bềnh trên mặt biển. Tôi cố gắng bơi về phía nó nhưng chân tay không còn sức mà nhấc lên nữa. Đầu tôi chìm dần xuống, tôi chỉ còn cách cố hết sức để nâng đầu lên.
Tôi nghĩ đến T. J, mỉm cười trong làn nước mắt.
Chị cũng thích Pink Floyd ư?
Em cố hái mấy quả dừa xanh mà chị thích.
Chị biết không chị Anna? chị sẽ ổn cả thôi.

Tôi khóc như một đứa trẻ. Đầu tôi lại chìm xuống nước, và tôi cố dùng chút sức tàn để ngóc đầu lên.
Anh sẽ không bao giờ để em một mình cả, Anna. Nếu như anh có thể, anh hứa sẽ không bao giờ.
Anh nghĩ là em cũng yêu anh đấy, Anna.

Đầu tôi lại chìm xuống nước lần nữa và khi ngóc được lên, tôi biết đây là lần cuối mình còn được hít thở không khí, nỗi sợ hãi hoảng loạn tràn ngập, tôi hét lên, nhưng vì sức cùng lực kiệt nên chỉ còn nghe như một tiếng thì thầm. Và ngay khi đang nghĩ, Thế là hết, mình đã hết đời rồi, bất chợt tôi nghe thấy tiếng trực thăng.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Tình Yêu Xanh Thẳm - Tracey Garvis Graves

Postby bevanng » 17 Mar 2019

CHƯƠNG 36 T. J


Khi cơn sóng ập tới, Anna bị kéo khỏi tay tôi và tôi bị nhấm chìm, ho sặc sụa, không thể thở nổi, mỗi khi tôi cố ngẩng đầu lên thì lại bị từng đợt sóng nhấn xuống sâu hơn.
“Anna!”, tôi liên tục hét tên cô ấy, cố gắng để nước không chảy vào cổ họng. Tôi quay một vòng tròn nhưng chẳng thể nhìn thấy cô ấy đâu.
Em ở đâu hả Anna?
Một thân cây bỗng đâm sầm vào hông tôi, cơn đau khiến toàn thân tôi tê dại. Những mảnh vụn trôi đầy xung quanh, nhưng chẳng có mảnh nào đủ lớn để tôi bám vào cả.
Tôi thở chậm lại, cố gắng để không hoảng loạn.
Cô ấy phải chiến đấu. Cô ấy không thể bỏ cuộc được.
Tôi bơi ngửa để giữ sức, miệng không ngừng gọi tên Anna, lắng tai nghe nhưng chẳng có bất cứ âm thanh nào đáp lại.
Cơn sóng thứ hai ập đến, nhỏ hơn cơn sóng đầu tiên, và tôi lại bị nhấn chìm. Một thân cây lớn trôi lại gần tôi, vậy là tôi bám ngay vào nó. Cứ nghĩ đến việc Anna cũng phải chiến đấu hết sức để giữ đầu trên mặt nước gần như giết chết tôi. Cô ấy rất sợ phải ở một mình trên đảo, nhưng phải ở một mình dưới biển thì quả thực là cơn ác mộng mà cả hai chúng tôi đều chưa hề nghĩ đến. Cô ấy nói ở bên tôi luôn có cảm giác an toàn, vậy mà giờ tôi lại không thể bảo vệ Anna được.
Anh phải bỏ em một mình rồi Anna ơi, vì anh không thể làm gì.
Tôi lại gọi tên cô ấy lần nữa, lắng tai nghe trước khi lại cất tiếng gọi trong vô vọng. Giọng tôi yếu dần, cổ họng bỏng rát vì khát. Mặt trời vẫn chiếu rực rỡ bên trên, khiến mặt tôi cháy nắng.
Thân cây tôi đang bám vào dần bị ngấm nước rồi chìm nghỉm. Chẳng còn gì để bấu víu, tôi phải liên tục đạp nước và nằm ngửa lên giữ sức.
Tôi gắng hết sức để giữ đầu trên mặt nước. Thời gian chậm chạp trôi qua và sức lực của tôi cạn dần. Hướng mắt nhìn ra xa, tôi thấy một mảng gỗ đang trôi bập bềnh. Tay và chân tôi gần như không còn đủ sức để bơi về phía đó, nên khi nó giạt đến chỗ tôi, tôi dùng hết sức bình sinh ôm chặt lấy nó, nhẹ nhõm vì thấy mảng gỗ chịu nổi sức nặng của toàn thân tôi. Dựa đầu trên mảng gỗ, tôi cân nhắc những lựa chọn mà mình có.
Chẳng mất nhiều công sức tôi cũng nhận thấy thật ra mình chẳng có lựa chọn nào.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Tình Yêu Xanh Thẳm - Tracey Garvis Graves

Postby bevanng » 17 Mar 2019

CHƯƠNG 37 Anna


Người đàn ông mặc bộ đồ lặn nhảy xuống nước ngay bên cạnh tôi. Anh ta nói gì đó nhưng tôi không tài nào nghe được vì tiếng trực thăng quá ồn. Anh ta dùng một tay nâng đầu tôi lên, tay còn lại ra hiệu cho ai đó hạ thấp cái giỏ xuống.
Tôi không biết đây là mơ hay thực. Người đàn ông đặt tôi vào trong giỏ, rồi cái giỏ được nâng lên và một người khác kéo nó vào trong trực thăng. Họ lại hạ giỏ xuống và kéo người đàn ông trong bộ đồ lặn lên.
Tôi run bần bật trong chiếc áo phông và quần soóc. Họ cuốn tôi trong một chiếc chăn, tôi gắng hết sức để nói bật thành tiếng.
“T. J”. Tiếng tôi không to hơn tiếng thầm thì là bao, không ai trên chiếc trực thăng có thể nghe thấy. “T. J”, tôi nói, to hơn một chút.
Người đàn ông nâng đầu tôi lên, đặt chai nước vào môi tôi. Tôi uống lấy uống để nhằm thỏa mãn cơn khát như cháy họng. Nước mát làm thông cổ họng tôi, và tôi nói được thành tiếng rõ ràng.
“T. J! T. J vẫn còn dưới kia. Các anh phải tìm anh ấy”.
“Chúng tôi sắp hết xăng rồi”, người đàn ông nói. “Và chúng tôi phải đưa cô đến bệnh viện ngay”.
Tôi cố hiểu những gì anh ta nói. “Không!” tôi ngồi bật dậy, hai tay nắm lấy vai anh ấy. “Anh ấy còn ở dưới kia mà. Các anh không thể bỏ mặc T. J như vậy được”.
Tôi như bị cuồng loạn, hét lên không ngừng, tiếng hét át cả tiếng động cơ trực thăng. Người đàn ông ấy cố gắng làm tôi bình tĩnh lại.
“Tôi sẽ bảo phi công thông báo cho các trực thăng khác. Họ sẽ tìm kiếm anh ấy. Mọi việc rồi sẽ ổn thôi”, anh ta vừa nói vừa giữ chặt vai tôi.
Tôi không tài nào xóa được khỏi đầu hình ảnh T. J bị nhấn chìm dưới làn nước mênh mông và không còn nổi lên được nữa. Tôi chùng xuống, tự trốn vào một góc trống rỗng trong tâm hồn, nơi mà tôi không còn phải nghĩ và không còn cảm thấy gì. Hình ảnh được đoàn tụ với gia đình, cảnh mà tôi đã hình dung trong đầu không biết bao nhiêu lần trong suốt ba năm rưỡi qua, không làm tôi vui hơn chút nào.
Chiếc trực thăng cất cánh nhanh chóng, nhằm thẳng hướng bệnh viện, bỏ mặc T. J lại phía sau.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Tình Yêu Xanh Thẳm - Tracey Garvis Graves

Postby bevanng » 17 Mar 2019

CHƯƠNG 38 T. J


Lúc đầu, tôi không tài nào xác định được tiếng ồn đó. Âm thanh đột nhiên vang tới, phải một lúc sau não tôi mới phân tích được tiếng phạch phạch phạch tràn ngập cả không gian ấy chính là tiếng cánh quạt động cơ vang vọng trong không trung.
Âm thanh nhỏ dần đến khi tôi không còn nghe thấy gì nữa.
Quay lại đi. Làm ơn hãy quay lại.
Nó không hề quay lại. Hi vọng của tôi lại tan thành mây khói, và tôi biết mình sẽ chết. Chút sức lực của tôi dần cạn kiệt, phải cố lắm mới đủ sức bám hờ được vào mảng gỗ. Thân nhiệt của tôi giảm mạnh, người đau nhức khắp mọi nơi.
Tôi hình dung khuôn mặt của Anna.
Có bao nhiêu người có thể nói được họ đã từng yêu như cách mà em đã yêu tôi?
Ngón tay tôi trượt dần khỏi mảng gỗ, tôi cố bám lại nhưng trượt tay. Cơn mơ về những con cá mập khiến tôi giật mình. Một âm thanh mờ ảo đang ngày càng to dần.
Tôi biết âm thanh này.
Hi vọng của tôi lại ngập tràn, nhưng tôi đã không còn chút sức lực nào nữa, tay tôi tuột khỏi mảng gỗ, đầu tôi và toàn bộ thân người dần chìm xuống. Bằng chút bản năng sinh tồn còn sót lại, tôi nhịn thở cho tới khi không thể nhịn được.
Tôi trôi nổi bồng bềnh trên biển, vô định và vô trọng lượng, cho đến khi một cảm giác khác xâm chiếm cơ thể tôi. Cái chết chẳng yên bình chút nào. Nó đau đớn và đè nặng lên ngực tôi.
Đột nhiên áp lực biến mất. Nước biển chảy khỏi miệng tôi, và tôi mở mắt. Một người đàn ông trong bộ đồ lặn quỳ bên cạnh tôi, hai tay ấn chặt trên ngực tôi. Lưng tôi tựa vào một mặt phẳng rất cứng, và tôi nhận ra mình đang ở trong một chiếc trực thăng. Tôi hít vào thật sâu, ngay khi hai lá phổi tràn đầy không khí, tôi nói: “Quay lại ngay. Chúng ta phải tìm cô ấy”.
“Ai cơ?”, anh ấy hỏi.
“Anna! Phải tìm Anna!”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Tình Yêu Xanh Thẳm - Tracey Garvis Graves

Postby bevanng » 17 Mar 2019

CHƯƠNG 39 Anna


Tôi rúc vào sâu hơn chốn biệt lập trong tâm trí. Một người đàn ông nhẹ nhàng lay vai tôi, tôi không muốn nói chuyện gì lúc này nhưng anh ta không ngừng hỏi xem tôi có nghe thấy anh ta không. Tôi quay về phía giọng nói và chớp mắt, gắng mở to đôi mắt sưng phồng, đầy nước mắt của mình.
“Tên cô là gì?”, anh ta hỏi. “Một trực thăng khác của chúng tôi vừa kéo được một chàng trai lên”.
Tôi gượng ngồi dậy để nghe thật rõ những gì người đàn ông vừa nói.
“Họ nói anh ta đang tìm một cô gái tên là Anna”.
Phải mất một lúc tôi mới hiểu hết những từ mà anh ta nói, lần đầu tiên trong đời tôi biết thế nào là niềm hạnh phúc đích thực, mãnh liệt và vẹn tròn.
“Tôi là Anna”, tôi vừa nói vừa dùng hai tay ôm chặt lấy người mình, không ngừng đung đưa toàn thân từ trước ra sau rồi thổn thức khóc.
Chúng tôi hạ cánh xuống một bệnh viện, họ đặt tôi nằm lên cáng rồi chuyển vào trong. Hai người đàn ông nâng tôi từ trên cáng xuống giường bệnh, không ai trong số họ nói được tiếng Anh. Họ đẩy tôi qua một dãy điện thoại treo tường.
Điện thoại. Có điện thoại kìa.
Tôi quay đầu nhìn lại mấy chiếc điện thoại, hoảng sự vì nhất thời không thể nhớ được số điện thoại của bố mẹ.
Bệnh viện trở nên quá tải bệnh nhân. Mọi người ngồi la liệt trên sàn trong sảnh lớn, đợi đến lúc được gặp bác sĩ. Một cô y tá đến gần chỗ tôi, nói với tôi bằng một ngôn ngữ nhẹ nhàng nhưng tôi hoàn toàn không hiểu. Khẽ mỉm cười và vỗ nhẹ lên tay tôi, cô ấy cắm kim truyền cho tôi.
“Tôi phải tìm T. J”, tôi nói, nhưng cô ấy lắc đầu, sau đó kéo chăn lên sát cổ tôi khi nhìn thấy tôi run rẩy.
Âm thanh nơi đây hỗn loạn với đủ loại giọng nói, chỉ vài giọng là tiếng Anh, tôi ù hết hai tai. Suốt ba năm rưỡi qua tôi chưa bao giờ phải nghe tiếng gì ồn như vậy. Tôi thấy khó thở vì mùi thuốc sát trùng nồng nặc và phải nheo mắt dưới ánh đèn huỳnh quang sáng chói. Ai đó đẩy giường tôi vào góc khuất của sảnh. Tôi nằm trên giường, cố giữ cho mình tỉnh táo.
T. J đâu rồi?
Tôi rất muốn gọi cho bố mẹ nhưng không còn đủ sức mà nhấc tay lên. Sau vài phút thì tôi thiếp đi, rồi giật mình tỉnh giấc khi nghe tiếng bước chân lại gần. Một giọng nói cất lên: “Cảnh sát biển vừa đưa cô ấy vào đây. Tôi nghĩ cô ấy là người mà anh chàng kia đang tìm kiếm”.
Vài giây sau, một bàn tay kéo chăn của tôi ra, rồi T. J trèo từ giường bệnh của anh ấy sang giường của tôi, cẩn thận không làm rối hai dây truyền. Anh ấy vòng hai tay ôm lấy tôi rồi đổ sụp xuống, vùi mặt vào cổ tôi. Nước mắt tuôn ướt đẫm mặt tôi khi tôi nhẹ nhõm ôm T. J vào lòng.
“Em đã làm được rồi”, anh ấy nói, giọng run rẩy. “Anh yêu em, Anna ạ”, anh ấy thì thầm.
“Em cũng yêu anh”. Tôi cố gắng nói với T. J về mấy chiếc điện thoại nhưng đã kiệt sức nên chỉ lẩm bẩm những từ vô nghĩa.
Đoạn tôi ngủ thiếp đi.

“Cô có nghe thấy tôi nói không?” Một ai đó lắc nhẹ vai tôi. Tôi từ từ mở mắt, và trong chốc lát không nhớ nổi mình đang ở đâu.
“Tiếng Anh”, tôi thì thào, khi nhận ra trước mặt mình đang là một người đàn ông Mỹ, tóc vàng, mắt xanh, tầm ngoài ba mươi. Tôi liếc qua T. J nhưng anh ấy vẫn nhắm mắt.
Điện thoại. Điện thoại đâu rồi?
“Tôi là bác sĩ Reynolds. Cô đang trong bệnh viện tại Malé. Xin lỗi vì nãy giờ chưa có ai khám cho cô. Chúng tôi không được trang bị đầy đủ để ứng phó với những tình huống đặc biệt thế này. Một y tá đã kiểm tra và thấy cô tạm ổn nên chúng tôi quyết định để cô ngủ một chút. Cô đã thiếp đi gần mười hai tiếng. Cô có thấy đau ở đâu không?”
“Cũng hơi hơi. Tôi khát và đói quá”. Vị bác sĩ ra hiệu rót nước với một cô y tá vừa đi ngang. Cô ấy gật đầu, đoạn quay trở lại với một bình nước nhỏ cùng hai cái cốc nhựa. Bác sĩ rót đầy một cốc rồi giúp tôi ngồi dậy. Tôi uống một hơi cạn sạch, sau đó nhìn quanh vẻ bối rối. “Tại sao có quá nhiều người ở đây vậy?”
“Maldives đang trong tình trạng khẩn cấp”.
“Tại sao?”
Anh ta nhìn tôi với vẻ mặt lạ lùng. “Bởi vì sóng thần”.
T. J cử động bên cạnh tôi và mở mắt. Tôi đỡ anh ấy ngồi dậy, ôm lấy anh ấy trong khi vị bác sĩ rót thêm một cốc nước đưa cho anh ấy. T. J uống liền một hơi không nghỉ cho đến khi chẳng còn giọt nước nào.
“T. J, đó là một cơn sóng thần”.
Anh ấy có vẻ bối rối vài phút, rồi đưa hai tay dụi mắt và nói: “Thật sao?”
“Vâng”.
“Đội cảnh sát biển đưa cô vào đây?”, bác sĩ Reynolds hỏi trong lúc rót thêm nước cho chúng tôi.
Chúng tôi gật đầu.
“Hai người từ đâu tới?”
T. J và tôi nhìn nhau.
“Chúng tôi không biết”, tôi nói. “Chúng tôi đã mất tích được ba năm rưỡi”.
“Ý cô mất tích là thế nào?”
“Chúng tôi đã sống trên một hoang đảo kể từ khi phi công của chúng tôi lên một cơn đau tim và lao máy bay xuống đại dương”, T. J giải thích.
Vị bác sĩ nhìn chúng tôi chằm chằm, hết mặt tôi lại đến mặt T. J. Có lẽ bộ tóc rậm rạp của T. J cuối cùng cũng thuyết phục được anh ta.
“Ôi Chúa ơi, các bạn chính là hai người đó, đúng không? Chính là hai người đã mất tích trên chiếc thủy phi cơ.” Mắt anh ta mở to. Anh ta hít một hơi thật sâu rồi thở mạnh ra. “Tất cả đều nghĩ hai người đã chết”.
“Phải, chúng tôi cũng đoán thế”, T. J đáp. “Anh có thể tìm giúp chúng tôi một chiếc điện thoại được không?”
Bác sĩ Reynolds đưa cho T. J di động của anh ta. “Anh có thể dùng máy của tôi”. Một cô y tá tháo dây truyền cho chúng tôi, T. J và tôi cẩn thận xuống khỏi giường bệnh. Chân tôi như muốn khuỵu xuống, và T. J phải vòng tay qua eo để giữ tôi đứng vững.
“Có một phòng chứa thiết bị nhỏ ở cuối hành lang này”, bác sĩ Reynolds nói. “Ở đó khá yên tĩnh và các bạn sẽ có chút riêng tư”. Anh ta nhìn chúng tôi chằm chằm rồi lắc đầu. “Tôi vẫn không tài nào tin nổi các bạn còn sống. Tin tức về các bạn tràn ngập mọi nơi hàng tuần liền”.
Chúng tôi đi theo anh ta, nhưng trước khi đến được phòng chứa thiết bị, chúng tôi ghé qua toa lét.
“Anh đợi tôi một chút nhé”, tôi lên tiếng. Chúng tôi dừng lại, tôi đẩy cửa vào, bật đèn rồi chốt cửa. Khi đèn sáng, tôi bước về phía tấm gương chỗ bồn rửa mặt.
Tôi đã hoàn toàn quên mất mình trông thế nào rồi.
Tôi bước đến tấm gương, chăm chú soi mình. Da tôi màu nâu cà phê và T. J nói đúng, màu da này khiến mắt tôi xanh hơn. Có vài vết trên mặt tôi mà trước đây chưa từng có. Tóc tôi rối bời, sáng màu hơn ngày xưa. Nhìn tôi như một cư dân đảo chính gốc, hoang dại vá lôi thôi.
Tôi thôi nhìn ngắm mình trong gương và tụt quần ngồi xuống bồn cầu. Tôi với tay xé lấy ít giấy vệ sinh, đoạn áp lên má đề cảm nhận sự mềm mại. Sau khi xong, tôi xả nước và rửa tay, sung sướng với dòng nước sạch chảy từ vòi. T. J và bác sĩ Reynolds đang đứng ngoài hành lang đợi tôi khi tôi mở cửa. “Xin lỗi, tôi vào lâu quá”.
“Không sao mà”, T. J nói. “Anh cũng vừa vào xong”. Anh ấy mỉm cười với tôi. “Thật kỳ lạ”. Anh ấy nắm chặt tay tôi, chúng tôi đi theo bác sĩ Reynolds vào phòng thiết bị.
“Tôi sẽ quay lại ngay, tôi phải kiểm tra vài bệnh nhân rồi sẽ gọi cho cảnh sát. Chắc họ cũng muốn nói chuyện với hai bạn. Tôi sẽ kiếm chút đồ ăn cho hai bạn”.
Dạ dày tôi sôi lên khi nghe nói đến đồ ăn.
“Cảm ơn”, T. J nói. Khi anh ta rời đi, chúng tôi ngồi bệt xuống sàn. Xung quanh toàn là những kệ chất đầy thiết bị y tế. Cảm giác chật chội nhưng rất yên tĩnh.
“Em gọi trước đi Anna”.
“Anh chắc chứ?”
“Ừ”.
Anh ấy đưa điện thoại cho tôi. Tôi mất mấy phút mới nhớ nổi số điện thoại của bố mẹ. Tay tôi run bần bật, tôi nín thở khi nghe điện thoại reo. Có tiếng nhấc máy, và tôi đang định a lô thì nghe tiếng tổng đài: “Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được hoặc đã ngưng sử dụng dịch vụ”.
Tôi nhìn T. J: “Số của bố mẹ em không kết nối được. Chắc họ mới chuyển nhà”.
“Vậy gọi cho chị Sarah đi”.
“Anh có muốn gọi bố mẹ trước không?”
“Không, em cứ gọi đi”. T. J nói với vẻ mặt hào hứng. “Anh chỉ muốn nghe ai đó trả lời điện thoại của em thôi”.
Tôi bấm số chị Sarah, tim như muốn bắn khỏi lồng ngực. Chuông reo bốn lần trước khi có tiếng nhấc máy.
“A lô?”
Là Chloe!
“Chloe à, cháu chuyển máy cho mẹ được không?”
“Cháu có thể hỏi ai đang gọi không ạ?”
“Chloe cháu yêu, cứ đưa máy cho mẹ cháu, được không?”
“Nhưng cháu phải hỏi xem ai gọi và nếu người đó không trả lời thì cháu sẽ phải cúp máy”.
“Không, không đừng cúp máy, Chloe”. Liệu nó có nhớ mình không? “Là dì Anna đây. Nói với mẹ cháu là dì Anna gọi”.
“Cháu chào dì Anna. Mẹ đã cho cháu xem ảnh dì. Mẹ nói dì sống trên thiên đường. Dì có đôi cánh thiên thần không? Mẹ đang đòi nghe điện thoại nên cháu phải chuyển máy ạ”.
“Nghe này”, Sarah nói. “Tôi không biết cô là ai nhưng đùa như thế với một đứa trẻ là độc ác lắm”.
“Chị Sarah! Em Anna đây, đừng dập máy, là em đây, là em thật mà”. Tôi bắt đầu khóc.
“Ai đấy? Cô được gì khi đùa như thế hả? Cô nghĩ là đùa như thế không làm người khác đau đớn?”
“Chị Sarah. Em và T. J không chết trong vụ tai nạn. Chúng em vẫn sống trên một hoang đảo và nếu không có sóng thần thì chúng em vẫn còn bị kẹt ở đó. Giờ bọn em đang trong bệnh viện ở Malé!”. Sau khi nói xong, tôi càng khóc to hơn. “Chị đừng dập máy!”
“Cái gì cơ? Ôi Chúa ơi. Ôi Chúa ơi!” Chị ấy gọi anh David nhưng chị ấy vừa khóc vừa nói quá nhanh nên tôi không hiểu chị ấy nói gì với anh David. “Anna? Em còn sống? Em thực sự còn sống?”
“Vâng”. Tôi gần như hét lên còn T. J không ngừng nhảy lên nhảy xuống vì quá phấn khích. “Chị Sarah, em gọi cho bố mẹ đầu tiên nhưng số điện thoại không liên lạc được. Bố mẹ bán nhà rồi ạ?”
“Ừ, nhà đã bán rồi”.
“Thế số mới của bố mẹ là gì?”, tôi nhìn quanh, tìm xem có cái bút hay mảnh giấy nào để ghi lại nhưng không tìm được. “Chị gọi cho bố mẹ đi chị Sarah. Nói với bố mẹ là em đã cố gọi cho bố mẹ nhưng không được. Em sẽ gọi lại cho chị và lấy số của bố mẹ ngay khi em tìm được bút. Nhớ nhắc bố mẹ đợi điện thoại của em nhé”.
“Em sẽ về nhà bằng cách nào?”, chị Sarah hỏi.
“Em chưa biết, chị nghe này, T. J vẫn chưa gọi cho bố mẹ. Hiện em vẫn chưa biết kế hoạch thế nào, nhưng em sẽ cho bố mẹ T. J số điện thoại của chị để tiện trao đổi. Chị hãy đợi điện thoại của họ nhé?”
“Được rồi, Anna. Chị chẳng biết phải nói gì bây giờ cả. Bọn chị thậm chí đã tổ chức đám tang cho em”.
“Vâng, nhưng bây giờ thì em còn sống. Và em không đợi nổi cho đến khi được về nhà”.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Tình Yêu Xanh Thẳm - Tracey Garvis Graves

Postby bevanng » 17 Mar 2019

CHƯƠNG 40 T. J


Anna đưa điện thoại cho tôi. Tôi bấm số nhà mình và đợi xem có ai nhấc máy không. Nhấc máy đi nào, nhấc máy đi nào.
“A lô?” Giọng mẹ tôi. Một làn sóng cảm xúc xâm lấn khi lâu lắm rồi tôi mới lại được nghe giọng mẹ. Tôi không hề biết rằng mình lại nhớ mẹ đến thế cho tới khi nghe giọng mẹ. Nước mắt dâng đầy, tôi cố để mình không khóc. Anna vòng tay qua người tôi. “Mẹ à, con T. J. Mẹ đừng cúp máy”. Đầu dây bên kia im lặng, nên tôi tiếp tục nói. “Anna và con không chết trong vụ đắm máy bay. Bọn con sống trên một hoang đảo. Cảnh sát biển đã cứu chúng con sau một cơn sóng thần và giờ bọn con đang ở trong khách sạn ở Malé”.
“T. J hả con?” Giọng mẹ nghe rất lạ, như thể mẹ đang mê man với những thông tin vừa nhận được. Mẹ bắt đầu khóc nức nở.
“Mẹ à, cho con nói chuyện với bố đi!”
“Ai ở đầu dây thế?”, bố tôi hét vào điện thoại. Lại một làn sóng cảm xúc dâng tràn khi tôi nghe giọng bố, và tôi cứ muốn im lặng tận hưởng cảm giác này mãi thôi, nhưng tôi vẫn cần phải nói cho bố hiểu chuyện gì đã xảy ra. Giọng tôi nghe rất bình tĩnh: “Bố à, con T. J. Bố đừng dập máy. Hãy nghe con nói. Anna và con trôi vào một hòn đảo sau vụ đắm máy bay. Cảnh sát biển đã cứu bọn con sau một trận sóng thần. Giờ bọn con đang ở một bệnh viện tại Malé. Cả hai vẫn ổn”. Đầu dây kia lại im lặng. “Bố ơi?”
“Ôi Chúa ơi”, bố thốt lên. “Là con à? Là con thật không?”
“Vâng, là con ạ”.
“Con vẫn còn sống ư? Bằng cách nào?”
“Cũng không dễ dàng gì cả bố ạ”.
“Con ổn chứ? Con có đau ở đâu không?”
“Bọn con ổn. Mệt mỏi và có hơi đau một chút. Đói nữa”.
“Anna ổn chứ con?”
“Vâng, cô ấy đang ngồi cạnh con đây”.
“Bố chẳng biết phải nói gì bây giờ cả, T. J. Bố choáng quá. Bố phải nghĩ một phút đã. Bố sẽ tìm cách đưa con ra khỏi đó”, bố nói.
Lần đầu tiên sau bao năm, tôi có cảm giác hoàn toàn nhẹ nhõm. Bố đã giúp tôi trút hết gánh nặng và sẽ đưa chúng tôi về nhà. “Bố đi, Anna muốn bố gọi cho chị gái cô ấy, và báo cho chị ấy biết kế hoạch của bố”.
Anna đọc cho tôi số điện thoại, và tôi nhắc lại cho bố.
“Bố không muốn dập máy chút nào, nhưng ở nhà đã là 8 giờ tối rồi, bố phải gọi vài cú điện thoại trước khi quá muộn. Đưa con về nhà bằng máy bay chắc sẽ khó khăn vì vụ 11/9. Nếu bố không thể đưa con và cô Anna lên một máy bay thương mại thì bố sẽ thuê một máy bay riêng. Nhưng chắc phải đến mai máy bay mới tới nơi để đón con được. Con và cô Anna có thể rời khỏi bệnh viện được chứ?”
“Vâng, con nghĩ vậy ạ”.
“Có ai đó đưa con đến khách sạn được không?”
“Con sẽ xem thử. Có thể một ai đó sẽ cho chúng con đi nhờ”.
“Khi nào đến khách sạn, nhớ gọi điện cho bố. Bố sẽ đọc số thẻ tín dụng của bố cho họ”.
“Vâng, được bố ạ. Mẹ sao rồi ạ?”
“Ừ, mẹ ở ngay đây và mẹ muốn nói chuyện với con này”.
Tôi gần như không nghe nổi mẹ nói gì. Ngay khi nghe thấy giọng tôi, mẹ lại bật khóc nức nở.
“Không sao đâu mẹ ơi. Con sẽ sớm về nhà thôi. Mẹ đừng khóc nữa. Mẹ cho con nói chuyện lại với bố”.
Khi bố nghe lại điện thoại, tôi nói với ông rằng chúng tôi sẽ nói chuyện với cảnh sát địa phương, sau đó sẽ tìm cách đến khách sạn, rồi tôi sẽ gọi cho ông từ đó.
“Được rồi, T. J. Bố sẽ đợi”.
“Bố anh đang chuẩn bị gọi vài cú điện thoại”, tôi nói với Anna sau khi dập máy. “Bố nói có thể khó mà đưa mình lên một chuyến bay thương mại vì vụ 11/9”.
“11/9 là gì thế?”
“Anh chịu. Bố anh nói có thể ông sẽ thuê một máy bay riêng. Nếu chúng ta đi nhờ được đến một khách sạn nào đó, chúng ta có thể gọi bố anh và ông ấy sẽ đọc cho khách sạn số thẻ tín dụng. Có lẽ phải đến mai mình mới về được Anna ạ”.
Cô ấy cười. “Chúng ta đã đợi quá lâu rồi. Em sẵn sàng đợi thêm một ngày”.
Tôi kéo cô ấy lại gần và ôm thật chặt. “Sắp được về nhà rồi”.
Chúng tôi rời khỏi phòng thiết bị và đi tìm bác sĩ Reynolds. Anh ta đang đứng ở hành lang cùng với hai cảnh sát để đợi chúng tôi. Có một người đàn ông khác cũng đứng đó. Anh ta mặc sơ mi vải kaki có thêu tên một hãng bay cho thuê trên túi áo.
Bác sĩ Reynolds mang theo một túi giấy màu nâu có dính một vệt mỡ. Mỉm cười, anh ta đưa cái túi cho tôi. Tôi nhìn vào bên trong. Bánh taco. Tôi lôi ra một cái và đưa cái còn lại cho Anna.
Vỏ bánh tortilla rán giòn bọc ngoài thịt bò băm và hành, sốt cay chảy đầy ra tay tôi. Tôi vẫn chưa quen với việc thưởng thức nhiều hương vị đến như vậy cùng lúc. Đói mèm, tôi ăn hết sạch cái bánh trong chưa đầy một phút.
Cảnh sát muốn nói chuyện với chúng tôi nên chúng tôi đi theo họ vào một góc trống cuối sảnh. Tôi lại thò tay vào túi giấy, lấy thêm mỗi người một cái taco khác.
Viên cảnh sát nói tiếng Anh, nhưng ngữ điệu rất nặng nên nghe khó hiểu, chúng tôi trả lời câu hỏi của họ, kể cho họ nghe về Mick và cơn đau tim của anh ấy, vụ đắm máy bay và cách chúng tôi dạt vào hoang đảo.
“Đội cứu hộ và tìm kiếm chỉ tìm thấy một phần của máy bay mà không thấy có xác người nào cả”, một viên cảnh sát nói. “Chúng tôi đã nghĩ rằng hai vị bị chết đuối rồi”.
“Mick biết là chúng tôi sẽ không thể hạ cánh an toàn nên anh ấy bắt chúng tôi mặc áo phao vào. Nếu không thì chắc chúng tôi cũng đã chết đuối”, Anna nói.
“Họ cũng tìm kiếm thi thể của các vị”, viên cảnh sát còn lại nói. “Nhưng họ cũng không nghĩ là sẽ tìm thấy bởi vì có cá mập”.
Anna và tôi liếc nhau.
“Một phần thân máy bay bị sóng đánh giạt vào bờ cùng với va li của Anna, ba lô của tôi và xuồng cứu hộ. Thi thể của Mick cũng giạt vào bờ”, tôi nói. “Chúng tôi chôn anh ấy ở trên đảo”.
Người đàn ông từ hãng máy bay đặt câu hỏi: “Nếu như cái xuồng cứu hộ cũng bị đánh giạt vào bờ, tại sao hai vị không sử dụng tín hiệu báo khẩn cấp?”
“Bởi vì không hề có”, tôi trả lời.
“Tất cả xuồng cứu hộ đều được trang bị tín hiệu báo khẩn cấp để giúp cảnh sát biển định vị người bị nạn từ trên trực thăng khi bay ngang qua”.
“Nhưng chiếc xuồng của chúng tôi thì không hề có”, tôi nói. “Và hãy tin lời tôi, tôi đã tìm rất kỹ rồi”.
Anh ấy viết thông tin cá nhân của chúng tôi lại và đưa cho chúng tôi một tấm danh thiếp.
“Hãy bảo luật sư của các vị gọi cho tôi ngay khi các vị quay trở lại Mỹ”.
Tôi nhét tấm danh thiếp vào túi quần soóc. “Có điều này nữa”, tôi nói và quay lại với hai viên cảnh sát. “Có ai đó đã sống trên đảo trước chúng tôi”. Anna và tôi kể cho họ nghe về cái lán gỗ và bộ xương người. “Nếu các vị đang tìm kiếm một người mất tích thì tôi đoán là anh ấy”.
Sau khi nói chuyện xong với họ, chúng tôi nhờ bác sĩ Reynolds tìm người giúp chúng tôi đi nhờ đến khách sạn.
“Tôi sẽ chở các bạn đi”, anh ta nói.
Bác sĩ Reynolds lái một chiếc xe Honda Civic đời cũ. Trên xe không có điều hòa nên chúng tôi phải mở cửa. Anh ta đánh xe ra khỏi một bãi xe, lái ra đường với những chiếc ô tô và những tòa nhà cao tầng - những thứ này đã lâu lắm rồi tôi không nhìn thấy - khiến tôi choáng ngợp. Tôi hít căng lồng ngực mùi khí thải xe ô tô, rất khác so với mùi trên đảo. Khi thấy biển hiệu khách sạn, tôi mỉm cười vì cuối cùng tôi và Anna cũng được vào một căn phòng đích thực có vòi sen và giường đệm.
“Cảm ơn anh vì đã giúp đỡ chúng tôi rất nhiều”, chúng tôi nói với bác sĩ Reynolds khi anh ta thả chúng tôi xuống sảnh khách sạn.
“Chúc hai bạn may mắn”, anh ta nói, bắt tay tôi rồi ôm Anna.
Khách sạn này cũng không chịu thiệt hại gì nhiều từ cơn sóng thần. Một nhân viên đang cắm cúi quét dọn những mảnh vụn ra khỏi lối đi khi tôi và Anna bước vào qua cửa xoay. Những vị khách đang tập trung dưới sảnh, vài người mang theo cả chồng hành lý to đùng.
Mọi người nhìn chằm chằm vào chúng tôi. Nếu có quy định không phục vụ khách đi chân đất và không mặc sơ mi thì chắc chắn tôi sẽ bị chối từ. Tôi nhìn lướt qua hình ảnh phản chiếu của cả hai qua một tấm gương lớn treo tường. Nhìn chúng tôi không được bảnh bao cho lắm.
Tôi theo Anna vào quầy lễ tân nơi có một người phụ nữ đang cắm cúi bên máy tính.
“Các vị đăng ký phòng ạ?”, cô ấy hỏi.
“Vâng. Xin cho một phòng”, tôi đáp.
“Chúng tôi khá đông khách”, cô ấy nói. “Nhưng chúng tôi có phòng hạng sang còn trống. Như vậy có được không?”
Tôi mỉm cười, đáp: “Cũng được. Tôi có thể mượn điện thoại một chút không?”
Cô ấy đưa điện thoại cho tôi, và tôi gọi cho bố. “Bọn con đang ở khách sạn rồi ạ”, tôi thông báo.
“Con cứ thuê hai phòng và sử dụng mọi dịch vụ mà con muốn”, bố tôi nói.
“Bọn con chỉ cần một phòng thôi bố ạ”.
Bố tôi yên lặng mất một lúc. “Ừ, vậy cũng được”.
Tôi đưa điện thoại cho cô lễ tân và đợi bố đọc số thẻ tín dụng cho cô ấy. Cô ấy đưa điện thoại lại cho tôi và dừng đánh máy.
“Ở khách sạn có cửa hàng lưu niệm không con?”, bố tôi hỏi.
“Có ạ, con có thể thấy một cái ngay đây”, cửa hàng lưu niệm ở ngay chỗ rẽ đầu tiên tính từ quầy lễ tân. Nhìn có vẻ khá sang.
“Cứ mua bất cứ thứ gì con muốn. Bố đang cố để con và cô Anna về được nhà. Sân bay Malé phải chịu một số tổn thất do sóng thần, nhưng họ cũng không phải hủy quá nhiều chuyến bay. Thuê máy bay dân dụng là không khả thi vào lúc này, bố đang cố gắng thuê máy bay riêng. Mẹ con muốn bay qua đó để đón con về nhưng bố đã thuyết phục mẹ nếu để con tự về thì sẽ nhanh hơn. Bố sẽ gọi lên phòng con ngay khi có thông tin cụ thể, nhưng cứ sẵn sàng để bay trong sáng mai con nhé”.
“Vâng ạ. Bọn con sẽ sẵn sàng vào sáng mai”.
“Bố vẫn không biết phải nói gì. Bố và mẹ vẫn đang sốc. Các em con đang khóc và điện thoại thì lúc nào cũng bận. Bố mẹ chỉ muốn đưa con và cô Anna về nhà sớm. Bố đã nói chuyện với cô Sarah và sẽ thông báo mọi thông tin cho cô ấy sớm nhất có thể”.
Tôi tạm biệt bố, gửi lại điện thoại cho cô gái ở quầy lễ tân.
Anna và tôi bước vào cửa hàng lưu niệm, không biết nên bắt đầu mua gì. Có hai khu vực, một khu chuyên bán quần áo - từ áo phông lưu niệm đến những bộ quần áo trang trọng hơn - và một khu toàn bán đồ ăn. Kẹo, khoai tây chiên, bánh giòn và bánh quy, xếp đầy ắp trên khay.
“Ôi Chúa ơi”, Anna thốt lên, xà vào các khay hàng.
Tôi cầm hai giỏ hàng và đi theo cô ấy.
Tôi đưa cho cô ấy một cái giỏ, bật cười khi thấy Anna vứt gói kẹo hoa quả SweeTarts và kẹo quế Hot Tamales vào giỏ. Tôi lấy một gói bim bim Doritos cùng ba thanh thịt bò khô hiệu slim Jims.
“Thật sao?”, cô ấy nhìn vào giỏ hàng của tôi rồi nhướng mắt hỏi.
“Đúng thế”, tôi vừa cười vừa đáp lại.
Sau khi chất đầy một giỏ đồ ăn vặt, chúng tôi chuyển sang quầy hóa mỹ phẩm.
“Chắc sẽ có xà phòng và dầu gội trong phòng, nhưng em không dám liều nên mình cứ mua một ít cho chắc”, Anna nói, tay với thêm bàn chải, kem đánh răng, lăn khử mùi, kem dưỡng da, dao cạo, kem cạo râu, và một cái lược.
Sau đó chúng tôi mua một chiếc áo phông và một quần soóc cho tôi. Anna cầm một hộp quần sịp vẫy vẫy về phía tôi. Tôi lắc đầu nhưng cô ấy vừa gật gù vừa cười thích thú, và ném chúng vào giỏ. Tôi đến quầy dép tông nam và chọn một đôi màu đen.
Quầy bên cạnh có cơ man váy, nên tôi nhặt chiếc màu xanh dương cho Anna. Cô ấy tìm thêm một đôi dép quai hậu để kết hợp với bộ váy ấy.
Anna nhặt thêm ít quần lót, một chiếc quần ngắn và áo phông, rồi chúng tôi mang giỏ hàng ra quầy, tính vào tiền phòng.
Chúng tôi đi thang máy lên tầng 3. Tôi quạt khóa từ vào khe, thứ đầu tiên đập vào mắt tôi là chiếc giường đôi cỡ lớn với đầy gối. Có một màn hình tivi siêu phẳng treo tường, một bộ bàn ăn bốn ghế đặt cạnh chiếc bàn làm việc cùng tủ lạnh mini. Phòng khách có bàn uống trà, sô pha và hai cái ghế được dặt trước một màn hình tivi khác. Điều hòa phả không khí mát lạnh khắp phòng. Tôi thấy bốn chiếc ly được đậy nắp giấy đặt ngay ngắn trên một chiếc bàn nhỏ. Tôi mở nắp hai ly, mang vào nhà tắm hứng đầy nước từ vòi. Anna đi theo tôi, và tôi đưa một ly cho cô ấy. Cô ấy nhìn chằm chằm vào ly nước trong vài giây rồi uống cạn.
Chúng tôi xem xét phần còn lại của phòng tắm. Một vách kính lớn ngăn một góc phòng làm chỗ tắm, và một bàn đá cẩm thạch rộng chứa hai bồn rửa mặt, một kệ dầu gội, sữa tắm kê ở giữa vách tắm cùng một bồn sục. Hai chiếc áo choàng tắm trắng tinh được treo ngay ngắn đằng sau cửa.
“Em sẽ gọi chị Sarah để lấy số điện thoại của bố mẹ em. Em đã bảo với chị ấy nhắn bố mẹ đợi điện thoại của em. Ở đây chậm hơn Chicago bao nhiêu tiếng nhỉ?”
“Anh nghĩ là 11 tiếng. Khi anh nói chuyện với bố anh thì bố bảo lúc đó đã là 8 giờ tối ở nhà rồi”.
Anna ngồi xuống giường, với lấy giấy bút trên mặt tủ kê đầu giường. Cô ấy nhấc điện thoại lên bấm số. “Máy bận. Em sẽ thử gọi di dộng”. Cô ấy lại bấm số lần nữa, đợi một lát, rồi dập máy. “Chuông reo mà mãi không ai nhấc máy”, Anna cau mày. “Tại sao chị Sarah lại không nghe máy nhỉ?”
“Có thể chị ấy đã gọi cho một người quen nào đó và họ đang gọi lại. Chắc điện thoại của chị ấy sẽ còn đổ chuông liên hồi trong vài ngày tới. Tắm đi. Sau khi tắm xong em có thể gọi lại sau”.
Chúng tôi ở trong phòng tắm gần một tiếng đồng hồ, vừa kỳ cọ vừa nô đùa. Anna cứ muốn tắm mãi không ngừng, dù tôi đã đảm bảo là cô ấy sạch sẽ lắm rồi.
“Chắc sẽ chẳng bao giờ em được tắm táp sung sướng thế này nữa đâu. Từ giờ về sau chắc chỉ tắm cho sạch bình thường thôi”.
“Anh cũng thế”.
Sau khi tắm xong, chúng tôi lau khô người và mặc áo choàng tắm. Anna bóp đầy kem đánh răng lên hai bàn chải rồi đưa một cái cho tôi. Chúng tôi đứng trước bồn rửa mặt, đánh răng thật kỹ. Sau đó, Anna đặt bàn chải xuống, nói: “Hôn em đi nào T. J”.
Tôi nhấc Anna ngồi lên bàn đá, nhẹ nhàng dùng hai tay nâng mặt cô ấy lên và trao cho cô ấy một nụ hôn dài bất tận.
“Em thơm quá”, tôi nói. “Lúc nào em cũng thơm, cả những lúc em không thơm thì anh vẫn thích”.
“Nhưng thơm thế này thì anh thích hơn đúng không?”, Anna vừa nói vừa ngả đầu vào tôi.
“Ừ”.
Chúng tôi rời phòng tắm, tôi nằm duỗi dài trên giường với danh sách kênh tivi trên một tay, tay kia lăm lăm cái điều khiển. “Anna, xem này”. Đang loay hoay mở gói kẹo hoa quả SweeTarts nhưng cô ấy vẫn nhảy ngay tới cạnh tôi. Cô ấy đưa gói bim bim Doritos cho tôi. Tôi bóc ngay ra, thò tay bốc một nắm to tướng bỏ vào miệng. Vị phô mai chưa bao giờ ngon đến thế.
Thật khó để chọn xem nên gọi món gì bởi chúng tôi thèm mọi thứ. Cuối cùng cả hai quyết định chọn bít tết với khoai tây chiên, mỳ Ý, thịt viên, bánh mì tỏi và bánh sô cô la.
“À, và hai ly Coca cỡ lớn nữa chứ”, Anna nói.
Tôi gọi phục vụ phòng và đặt món. Một lát sau, nhân viên phục vụ phòng gõ cửa, đặt mọi thứ lên bàn.
“Mình có hẳn dao nĩa bạc này”, Anna nói. Cô ấy nhìn chằm chằm vào cái dĩa trước khi xiên viên thịt băm. Tôi chuyển cho cô ấy ít bánh mì tỏi và một miếng bít tết. Chúng tôi chén hết miếng này đến miếng khác, khoan khoái tận hưởng hương vị Coca. Chỉ lát sau cả hai đã no nê. Chúng tôi lại nằm duỗi dài trên giường. Anna nghịch một lọn tóc của tôi và ngả đầu lên vai tôi.
“Trong đời mình chưa bao giờ em mãn nguyện như bây giờ”, cô ấy nói.
Tôi tắt tiếng ti vi. Chúng tôi đã theo dõi về cơn sóng thần trong suốt bữa ăn, kinh ngạc trước sức tàn phá ghê gớm của nó.
“Nhưng nếu không có sóng thần thì mình vẫn đang kẹt trên đảo…”, Anna nói. “Em không biết liệu mình sẽ tồn tại được bao lâu nữa”.
“Anh cũng thế”. Tôi với tay về phía chiếc bàn đâu giường, bật radio lên, dò kênh. Bài More than a Feeling của Boston ngân lên, tôi mỉm cười.
Anna thở dài. “Em thích bài này”. Cô ấy rúc sâu vào người tôi, và tôi ôm cô ấy chặt hơn.
“Mấy giờ rồi?”, cô ấy hỏi.
Tôi quay đầu nhìn đồng hồ. “Hai giờ hơn một tí”.
“Vậy là một giờ sáng ở Chicago. Kệ, em phải thử gọi chị Sarah lần nữa. Chắc chị ấy và bố mẹ em chưa ngủ”.
Anna ngồi dậy, với tay lấy điện thoại để bàn. Cô ấy bấm số và đợi.
“Máy vẫn bận”.
“Có thể chị ấy sẽ nghe di động”.
Anna lại ấn số lần nữa và đợi. “Hộp thư trả lời tự động. Em sẽ để lại tin nhắn cho chị Sarah vậy”, cô ấy nói nhưng sau đó lại dập máy, không nói gì. “Hộp thư của chị ấy đầy rồi”.
“Một lúc nữa em gọi lại xem sao. Rồi sẽ gọi được thôi. Anna này?”
Cô ấy rúc vào tay tôi. “Vâng?”
“Thế còn John? Em có nghĩ chị Sarah sẽ gọi John không?”
“Chắc là có”.
“John sẽ làm gì nếu biết em còn sống?”
“Chắc anh ấy sẽ mừng cho gia đình em, tất nhiên rồi. Ngoài ra thì em không biết. Có khi giờ anh ấy đã hạnh phúc bên vợ con rồi cũng nên”. Cô ấy dừng lại vài phút, đoạn nói: “Em hi vọng anh ấy sẽ trả đồ của em cho bố mẹ em”.
“Em định sống ở đâu?”
“Em sẽ sống với bố mẹ em. Chắc bố mẹ sẽ muốn em sống cùng một thời gian. Sau đó thì em kiếm một chỗ cho riêng mình. Em vẫn không tin nổi là bố mẹ lại bán nhà, T. J ạ. Em đã lớn lên trong căn nhà đó. Em buồn khi nghĩ rằng gia đình mình chẳng còn sở hữu nơi ấy nữa”.
Chúng tôi mau chóng chìm vào giấc ngủ.
Khi tôi tỉnh dậy đã là 5 giờ chiều. Anna vẫn ngủ ngon lành cạnh tôi. Nhìn chăm chăm lên trần nhà, tôi nghĩ về câu chuyện chúng tôi vừa nói. Tôi đã hỏi cô ấy về John, nhưng vẫn chưa dám đặt câu hỏi mà tôi thực sự muốn nghe câu trả lời.
Thế chuyện giữa chúng tôi sẽ thế nào?
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Tình Yêu Xanh Thẳm - Tracey Garvis Graves

Postby bevanng » 17 Mar 2019

CHƯƠNG 41 Anna


Tôi mở mắt, vươn vai. T. J đang dựa vào thành giường xem tivi, nhâm nhi thịt bò khô slim Jim. “Ngủ ngon quá!”. Tôi hôn anh ấy rồi bước chân xuống giường. “Em phải đi vệ sinh. Anh có biết em thích gì nhất ở phòng tắm này không?”
“Giấy vệ sinh hả?”
“Đúng”.
Khi tôi quay lại, T. J cho tôi thử một miếng thịt bò khô.
“Thừa nhận đi nào, không tồi nhỉ?”
“Cũng được, nhưng chẳng qua là do giờ em bớt sành ăn đi nhiều so với hồi trước thôi. Em vứt mấy gói SweeTarts của em đâu rồi nhỉ?”
Tôi tìm thấy mấy gói kẹo trên mặt bàn. Vẫn chưa quen với điều hòa không khí, tôi quấn chặt cái áo choàng tắm quanh người rồi chui ngay vào trong chăn nằm cạnh T. J. Người tôi ê ẩm vô cùng, còn hơn cả lúc mới được kéo lên khỏi biển, nên tôi thấy thật may mắn vì được nằm trên một tấm nệm mềm mại nhường này.
Tôi gọi lại cho chị Sarah vào lúc 10 giờ tối. Lúc đó đang là 9 giờ sáng ở Chicago, nhưng di động của chị ấy lại bận. “Em vẫn không gọi được”, tôi nói. Tôi gọi về số nhà nhưng máy reo liên hồi mà không ai nhấc. “Thậm chí hộp thư thoại còn không ghi lại lời nhắn”.
“Để anh gọi thử bố anh. Có khi bố anh đã nói chuyện được với chị em rồi”. T. J ấn số nhà và đợi. Anh ấy gật đầu. “Máy cũng bận, anh đoán chắc ở nhà mọi người nhận được nhiều điện thoại lắm. Sáng mai ta sẽ gọi lại”.
T. J đặt điện thoại xuống, quay sang nghịch tóc tôi. “Làm sao anh có thể quen với việc đi ngủ hàng đêm khi không có em bên cạnh được?”
“Vậy thì đừng cố để quen”.
Anh ấy ngồi bật dậy. “Ý em là sao?”
Tim tôi đập thình thịch, trí não tôi không ngừng thét gào rằng đây là một ý tưởng tồi tệ, nhưng tôi không buồn quan tâm. “Mình sẽ phải xa nhau một thời gian, vì anh cần ở cạnh gia đình anh và em cũng thế. Nhưng sau đó, nếu anh muốn quay lại bên em thì em sẽ đợi”.
Anh ấy thở phào nhẹ nhõm, kéo tôi vào vòng tay và hôn lên trán tôi. “Tất nhiên là anh muốn”.
“Sẽ không dễ dàng đâu T. J ạ. Mọi người sẽ không chịu hiểu đâu. Sẽ có rất nhiều câu hỏi”. Dạ dày tôi thắt lại khi nghĩ đến việc này. “Có lẽ anh nên nói anh đã hơn mười chín tuổi khi mọi chuyện giữa chúng ta bắt đầu”.
“Em nghĩ là sẽ có người hỏi chuyện đấy à?” “Em nghĩ là ai cũng sẽ hỏi”.

Nửa đêm tôi thức dậy, đi vệ sinh, chúng tôi đã ngủ quên mà không tắt tivi, nên khi quay trở lại giường, tôi với lấy cái điều khiển, lướt qua các kênh rồi dừng lại để xem tin tức một chút.
Tôi ngồi thẳng dậy khi kênh CNN truyền tin giật gân và ngay trên màn hình, dưới dòng tít HAI NGƯỜI CHICAGO MẤT TÍCH TRÊN BIỂN ĐƯỢC CỨU THOÁT SAU 3 NĂM RƯỠI là bức ảnh tôi và T. J hồi chúng tôi ba mươi và mười sáu.
Tôi nhẹ nhàng lay T. J dậy.
“Sao thế, có chuyện gì à?” anh ấy hỏi, mắt vẫn nhắm tịt.
“Anh xem trên tivi kìa”.
T. J ngồi dậy, chớp mắt, nhìn chăm chăm vào màn hình.
Tôi vặn to âm lượng lên vừa kịp lúc Larry King 1 bình luận: “Tôi cho là mọi người đều nghĩ như tôi rằng có cả một câu chuyện giữa hai người”.
1 Một trong những người phỏng vấn truyền hình hàng đầu nước Mỹ.
“Chết tiệt”, T. J thốt lên.
Bắt đầu rồi đây.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Tình Yêu Xanh Thẳm - Tracey Garvis Graves

Postby bevanng » 17 Mar 2019

CHƯƠNG 42 T. J


Tôi tỉnh dậy trước Anna, tôi gọi món trứng, bánh áp chảo, xúc xích, thịt lợn xông khói, bánh mì nướng, khoai tây nghiền nướng, nước ép hoa quả và cà phê. Khi đồ ăn đến, tôi hôn cô ấy cho đến khi cô ấy tỉnh dậy.
Cô ấy mở mắt ra: “Em ngửi thấy mùi cà phê”.
Tôi rót cho cô ấy một tách cà phê. Cô ấy nhấp một ngụm, thở dài. “Ôi, mới ngon làm sao”.
Chúng tôi ăn sáng trên giường, sau đó Anna đi tắm. Tôi đợi cạnh điện thoại phòng bố tôi gọi. Ngay khi cô ấy quay lại, chúng tôi đổi chỗ. Và khi tôi bước khỏi phòng tắm, cô ấy nhìn tôi chằm chằm.
“Anh đã cạo râu rồi kìa”.
Cô ấy xoa xoa tay lên cằm tôi.
Tôi bật cười. “Chẳng phải em đã nói là ngay khi mình được cứu thoát anh sẽ phải tự cạo râu còn gì”.
“Em chỉ đùa thôi”.
Điện thoại reo lúc 11 giờ sáng. Bố tôi đã thuê một chiếc máy bay và nói rằng chúng tôi cần phải có mặt ở sân bay trong vòng một tiếng đồng hồ.
“Ngoài việc phải dừng lại để tiếp nhiên liệu thì con sẽ bay thẳng về nhà. Bố mẹ đợi con ở sân bay O’Hare”.
“Bố ơi, Anna cố gắng gọi cho chị cô ấy mà không được. Bố đã nói chuyện với chị cô ấy chưa?”
“Bố gọi được cho cô ấy hai lần. Điện thoại của cô ấy bận suốt, mà điện thoại nhà mình cũng thế. Tin tức được lan truyền rất nhanh. Sân bay đã hỗ trợ để bố mẹ có thể đón con ngay cửa xuống máy bay, nhưng giới truyền thông cũng sẽ có mặt đấy. Bố sẽ cố hết sức để đảm bảo duy trì khoảng cách nhất định với họ”.
“Vâng. Bọn con phải đi luôn để còn kịp đến sân bay”.
“Bố yêu con, T. J ạ”
“Con cũng yêu bố”.
Tôi mặc áo phông, quần soóc đã mua ở cửa hàng lưu niệm còn Anna mặc chiếc váy màu xanh dương. Tôi nhét tấm danh thiếp của hãng máy bay cho thuê vào túi quần mới rồi vứt hết quần áo bẩn vào sọt rác. Chúng tôi nhét nốt những đồ còn lại vào hai túi ni lông tìm thấy trong phòng.
Sau khi trả phòng, chúng tôi bắt xe buýt của khách sạn ra sân bay. Anna gần như không thể ngồi yên. Tôi bật cười, vòng tay qua người cô ấy.
“Em có vẻ hồi hộp quá”.
“Em biết. Em đang rất hưng phấn và em trót uống nhiều cà phê”.
Chiếc xe buýt chậm lại, dừng ở cửa sân bay, tôi và Anna xuống.
“Em đã sẵn sàng rời khỏi đây chưa?” tôi cầm tay cô ấy, hỏi.
Cô ấy mỉm cười đáp lại: “Hoàn toàn sẵn sàng”.
Tổ bay - gồm phi công chính, phụ lái, và một tiếp viên - chào mừng và vỗ tay khi tôi cùng Anna bước vào máy bay. Họ bắt tay chúng tôi, mỉm cười và tự giới thiệu bản thân.
Tôi xem qua khoang hành khách. Có bảy ghế ngồi, năm ghế tách rời hai bên hành lang hẹp cùng hai ghế liền. Một chiếc ghế sô pha dài nằm dọc một bên máy hay. Tôi không thể hình dung nổi bố tôi phải tốn bao nhiêu để thuê chiếc máy bay này.
“Đây là loại máy bay gì thế?”, tôi hỏi.
“Lear 55”, phi công trả lời. “Nó là máy hay cỡ trung. Chúng ta sẽ phải dừng vài lần để tiếp nhiên liệu, nhưng sẽ bay thẳng về Chicago trong vòng mười tám tiếng”.
Anna và tôi đặt túi ni lông lên khoang hành lý trên đầu, ổn định chỗ ngồi trong chiếc ghế đôi bằng da. Một chiếc bàn rộng được đặt trước mặt chúng tôi.
Cô tiếp viên hàng không bước đến gần ngay sau khi chúng tôi cài dây an toàn.
“Xin chào, tên tôi là Susan. Hai vị muốn dùng đồ uống gì? Chúng tôi có nước ngọt, bia, rượu vang, cốc tai, nước khoáng đóng chai, nước ép trái cây và rượu sâm-panh”.
“Em chọn đi, Anna”.
“Tôi muốn uống nước khoáng, sâm-panh và nước hoa quả”.
“Cô có muốn dùng một ly mimosa 1 không? Chúng tôi có nước cam tươi”.
1 Một loại cốc tai được pha từ rượu sâm-panh và nước cam ép.
Anna mỉm cười với Susan. “Tôi rất muốn thử. Cảm ơn cô”.
“Tôi sẽ uống nước, bia và Coca”, tôi nói, “Cảm ơn cô”.
“Không có gì. Tôi sẽ quay lại ngay”.
Chúng tôi rất dễ say khi uống đồ có cồn, mà chúng tôi trót uống khá nhiều. Anna uống hai ly mimosa còn tôi làm tới bốn cốc bia. Cô ấy cứ cười khúc khích không ngừng, còn tôi thì cứ hôn cô ấy liên tục; chúng tôi ồn ào lắm nhưng Susan đã vờ như không để ý đến. Cô ấy mang ra một đĩa lớn gồm pho mát, bánh quy giòn và hoa quả, hi vọng sẽ giúp chúng tôi tỉnh rượu. Thay vào đó, tôi cố gắng ném nho vào miệng Anna nhưng quả nào cũng trượt, khiến cả hai lại cười phá lên.
Khi trời tối, Susan mang chăn, gối ra cho chúng tôi.
“Ồ, tốt quá”, Anna vừa nấc vừa nói. “Em hơi buồn ngủ”.
Chỉ năm phút sau là chúng tôi lăn ra ngủ.
Tôi tỉnh dậy vì một cơn đau đầu. Anna vẫn đang dựa đầu vào vai tôi ngủ ngon lành. Khi cô ấy tỉnh dậy, chúng tôi lần lượt đánh răng trong phòng tắm. Susan đã bày sẵn một đĩa bánh mì kẹp gà tây cùng thịt bò nướng, chút khoai tây chiên và Coca trên bàn. Cô ấy cũng đưa cho tôi hai vỉ thuốc Tylenol và hai chai nước.
“Cảm ơn”.
“Không có gì”, cô ấy nói, đoạn vỗ nhẹ lên vai tôi.
Chúng tôi xé gói Tylenol và nuốt viên thuốc cùng với chút nước.
“Hôm nay ngày bao nhiêu nhỉ Anna?”
Cô ấy nghĩ ngợi một lát rồi đáp: “Chắc là 28 tháng Mười hai?”
“Anh muốn mình đón Giao thừa cùng nhau”, tôi nói. “Đến lúc đó chắc anh đã nhớ em lắm rồi”.
Anna hôn tôi: “Coi như một cái hẹn nhé”.
Chúng tôi ăn hết bánh kẹp và khoai tây chiên và giết thời gian bằng cách chuyện trò.
“Em đã nghĩ về ngày này lâu lắm rồi T. J ạ. Em hình dung ra cảnh bố mẹ em, chị Sarah và anh David cùng với lũ trẻ đứng đón em trong khi em chạy về phía họ với hai tay dang thật rộng”.
“Anh cũng nghĩ về ngày này. Nhưng anh lo là nó sẽ không bao giờ đến”.
“Nhưng nó đến rồi đấy thôi”, Anna nói và mĩm cười với tôi.
Ngoài trời đã sáng dần, tôi nhìn qua cửa sổ, thấy bầu trời mùa đông băng giá khác hẳn với bầu trời trong xanh ở vùng nhiệt đới. Khi hạ thấp độ cao để chuẩn bị hạ cánh ở Chicago, Anna chỉ ra ngoài cửa sổ nói: “Nhìn kìa T. J, tuyết kìa”.
Chúng tôi hạ cánh ở sân bay O’Hare lúc gần 8 giờ sáng. Anna tháo dây bảo hiểm, đứng lên trước cả khi máy bay dừng hẳn.
Chúng tôi lôi cái túi ni lông từ trên khoang hành lý xuống rồi nhanh chóng đi ra cửa máy bay. Phi công và phụ lái đã đứng sẵn ở cửa.
“Thật hân hạnh khi được đưa hai vị về nhà”, viên phi công nói. “Chúc may mắn”.
Chúng tôi quay sang Susan.
“Cảm ơn vì tất cả”, Anna nói.
“Không có gì”, cô ấy nói và ôm chúng tôi. Một ai đó mở toang cánh cửa máy hay. “Đến lúc rồi, T. J”, Anna nói. “Đi thôi”.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Tình Yêu Xanh Thẳm - Tracey Garvis Graves

Postby bevanng » 17 Mar 2019

CHƯƠNG 43 Anna


Tôi và T. J cầm tay nhau chạy ra khỏi máy bay.
Khi bước chân xuống sân bay, đám đông hò reo ầm ĩ. Ánh đèn flash của hàng trăm máy ảnh làm tôi lóa mắt, tôi phải chớp mắt liên hồi. Đám phóng viên bắt đầu hét lên hàng loạt câu hỏi ngay lập tức. Chị Sarah chạy về phía tôi, ôm chặt tôi rồi bật khóc nức nở.
Jane Callahan gần như bị kích động khi ôm T. J. Tom Callahan và hai cô bé - tôi đoán là em gái của T. J - cũng ôm chầm lấy hai mẹ con. Anh David đứng ngay bên cạnh chị Sarah, và anh ấy với tay ra để ôm tôi. Tôi ôm chặt anh ấy rồi dang ra, đảo mắt tìm bố mẹ.
John cũng đứng đó.
Anh nhanh chóng lao đến, và tôi ôm anh vô thức. Tôi bước lùi một bước, hi vọng John sẽ tránh sang một bên. Bối rối, tim tôi bắt đầu loạn nhịp. Mắt tôi đảo quanh đám đông đứng phía sau sợi dây chắn, nhưng tôi không nhìn thấy mẹ tôi đâu.
Cả bố tôi nữa.
Tôi tìm một lần nữa, và đột nhiên đau đớn hiểu ra tại sao điện thoại của họ lại không liên lạc được. Đầu gối tôi khuỵu xuống. Chị Sarah và anh David đỡ tôi dậy.
“Cả bố và mẹ ư?”
Chị Sarah gật đầu, nước mắt lăn dài.
“Không”, tôi hét lên. “Sao chị không nói cho em biết?”
“Chị xin lỗi, nhận điện thoại của em làm chị quên hết mọi thứ, nghe giọng em hạnh phúc quá nên chị không thể nói, Anna ạ”.
Họ đưa tôi xuống ngồi ghế. Trước khi tôi kịp ngồi hẳn vào ghế, T. J xuất hiện trước mặt.
Anh ấy ngồi xuống, kéo tôi vào lòng, xoa lưng tôi nhẹ nhàng trong khi tôi thổn thức. Tôi ngẩng lên bảo với anh ấy: “Bố mẹ em mất cả rồi”.
“Anh biết. Mẹ anh vừa mới nói cho anh biết xong”.
T. J hôn lên trán tôi, lau nước mắt cho tôi trong khi máy ảnh thi nhau chụp tới tấp. Tôi không hề hay biết việc ấy, nhưng chưa đầy hai mươi tư tiếng sau, ảnh T. J ôm hôn tôi xuất hiện trên trang nhất của tất cả các tờ báo trên toàn quốc.
Tôi ngả đầu lên ngực anh ấy, nhắm mắt lại. Chị Sarah xoa lưng tôi. Cuối cùng, hít một hơi thật sâu, tôi ngồi thẳng dậy.
“Anh rất tiếc”, T. J nói, tay vuốt những lọn tóc lòa xòa khỏi trán tôi.
Tôi gật đầu. “Vâng”.
Mọi người đều im lặng, chỉ có tiếng tách của máy ảnh và đèn flash vẫn vang lên không ngừng. Tôi quay sang chị Sarah nói: “Em muốn về nhà”.
Chị Sarah viết số di động của chị ấy ra giấy để tôi đưa cho T. J. Anh ấy nhét ngay vào túi quần soóc.
“Anh sẽ gọi cho em”. Vòng tay ôm tôi, anh ấy thì thầm vào tai tôi: “Anh yêu em”.
“Em cũng yêu anh”, tôi thì thầm.
Chúng tôi đứng lên khi Tom và Jane Callahan cùng hai em gái của T. J bước đến. “Tôi rất tiếc, Anna”, Jane nói. “Sarah có kể cho chúng tôi nghe về bố mẹ cô. Tôi cảm thấy thật tệ khi đây là tin tức đầu tiên cô phải đón nhận khi về nhà”. Bà ấy ôm tôi và cầm tay tôi một lát. “Vài ngày nữa chúng tôi sẽ gọi cho cô. Chúng ta có một số chuyện phải bàn bạc”. Bà ấy mỉm cười, hôn nhẹ lên má tôi.
Tom Callahan mỉm cười, nắm nhẹ vai tôi.
“Cảm ơn ông vì đã thuê chiếc máy bay này”, tôi nói.
“Không có gì, cô Anna ạ”.
Chị Sarah nhờ anh David đến nói với giới truyền thông là tôi không muốn phát biểu gì cả. John bước đến đứng cạnh tôi. Anh định cầm lấy tay tôi nhưng rồi lại đổi ý.
“Anh rất tiếc về chuyện của bố mẹ em, Anna”.
“Cảm ơn anh”.
Chúng tôi đứng đó ngại ngùng, như thể người dưng, và cuối cùng anh lên tiếng: “Anh đã rất vui khi chị Sarah gọi. Anh không thể tin nổi những gì chị ấy nói”.
Tôi hít một hơi thật sâu và nói: “John à…”
“Đừng nói gì cả. Cứ nghỉ ngơi một thời gian, khi em đã sẵn sàng, chúng ta sẽ nói chuyện. Anh biết em muốn ra khỏi đây”. Anh liếc về phía T. J, lúc này đang đứng cạnh gia đình. “Anh đã chuyển hết đồ của em cho chị Sarah năm ngoái rồi. Mãi đến tận lúc đó anh mới có đủ can đảm để làm”. Anh nhìn chăm chú vào mắt tồi. “Anh rất vui vì em đã về đến nhà, Anna”.
John ôm tôi và bước đi, sau đó chị Sarah và anh David dẫn tôi ra cổng.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: Tình Yêu Xanh Thẳm - Tracey Garvis Graves

Postby bevanng » 17 Mar 2019

CHƯƠNG 44 T. J


Cả gia đình vây lấy tôi. Alexis và Grace mỗi đứa ôm một tay tôi, còn mẹ tôi thì không biết nên khóc hay nên cười, thế là mẹ vừa khóc vừa cười.
“Không thể tin nổi là con đã cao đến thế này”, bố tôi nói.
Mọi người đều phát hoảng về mái tóc đuôi ngựa của tôi.
“Tại bọn con không có kéo”, tôi giải thích.
Từ khóe mắt mình, tôi nhìn thấy một người đàn ông cao lớn tóc vàng đang đi về phía Anna.
Đừng nói chuyện với cô ấy. Cô ấy đã không còn yêu anh nữa.
Tôi quan sát hai người cho đến khi mẹ kéo tay tôi đi.
“Về nhà thôi nào, T. J”.
Tôi liếc về phía Anna lần nữa. John ôm cô ấy rồi bước đi. Tôi thở phào nhẹ nhõm và nói: “Con sẵn sàng rồi mẹ ạ”.
Trước khi ra đến bên ngoài, mẹ đưa cho tôi một cái áo khoác, đôi tất và đôi giày tennis. Tôi nhét đôi dép tông vào túi ni lông với đống đồ ăn, sau đó đi cùng gia đình ra xe.
Khi về nhà, tôi tắm gội, quấn một cái khăn tắm qua eo và bước vào phòng ngủ cũ của mình. Mọi thứ vẫn y nguyên. Chiếc giường đôi vẫn được phủ tấm ga màu xanh hải quân, dàn loa cùng bộ sưu tập đĩa CD vẫn được xếp trong góc cạnh cái bàn. Một đống quần áo được gập ngay ngắn trên nóc tủ. Mẹ tôi đã đoán rất chuẩn cỡ của tôi sau ba năm rưỡi.
Khi tôi ra khỏi phòng, mẹ đang loay hoay nấu bữa sáng trong bếp. Mẹ đưa cho tôi một đĩa đầy bánh áp chảo và thịt xông khói, sau khi ăn xong, tôi ngồi trong phòng khách nói chuyện với cả nhà. Grace, bây giờ đã mười bốn tuổi, ngồi cạnh tôi. Alexis, vừa mới tròn mười ba, ngồi dưới chân tôi.
Tôi kể cho cả nhà nghe tất cả mọi chuyện - về Mick, về vụ đắm máy bay, về ao nước ô nhiễm, về cơn khát cơn đói, về lũ cá mập, về trận ốm thập tử nhất sinh, và cả về cơn sóng thần - rồi tôi trả lời tất cả câu hỏi của mọi người. Mẹ tôi lại khóc khi nghe tôi kể mình đã ốm nặng đến thế nào.
Đêm đó, hai em gái tôi đi ngủ sớm nên chỉ còn lại tôi ngồi với bố mẹ.
“Con không thể tưởng tượng nổi mọi việc thế nào đâu, T. J ạ”, mẹ tôi nói, “khi mẹ cứ đinh ninh con trai mình đã chết rồi lại đột nhiên nhận được điện của con. Đây không phải là phép mầu thì là gì chứ”.
“Con cũng thấy thế”, tôi đồng ý. “Anna mơ suốt đến cái ngày bọn con gọi cuộc điện thoại đầu tiên về nhà. Cô ấy không thể đợi đến lúc tất cả mọi người phát hiện ra bọn con còn sống”.
Cả phòng bỗng im phăng phắc.
Mẹ tôi hắng giọng. “Chính xác thì mối quan hệ giữa con và Anna là như thế nào?” mẹ tôi hỏi.
“Chính xác là mối quan hệ mà mẹ đang nghĩ đến đấy ạ”.
“Lúc bắt đầu con bao nhiêu tuổi?”
“Gần mười chín ạ”, tôi nói. “Và mẹ này?”
“Sao con?”
“Đó là do con chủ động”.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

PreviousNext

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 47 guests