Những lời nói trên của Long Mã khiến tất cả mọi người đều hiểu ra, mọi người dồn mắt nhìn Nam Thiên, ánh mắt của ai cũng đều toát lên vẻ nể phục.
“Đúng vậy, đúng như lời Long Mã nói,” Nam Thiên nói, “Mục đích mà tôi làm không phải để chứng minh rằng mình vĩ đại, mà chỉ là thừa nhận mình không đủ tự tin để trở thành người giành được số điểm cao nhất, vì thế đã từ bỏ cuộc thi này. Nhưng tôi không thể bỏ nó một cách vô ích, tôi muốn dùng cách này để bảo vệ người tôi yêu, tất nhiên là cả mọi người nữa.”
Nói đến đây, Nam Thiên nhìn sang Sa Gia. Sa Gia nước mắt đầm đìa, đau khổ lắc đầu. Nam Thiên nhắm mắt lại một lúc rồi mở bừng ra nhìn mọi người và nói bằng giọng nghiêm trang: “'Người tổ chức', mặc dù tôi vẫn chưa nhận ra người là ai, nhưng tôi tin, với việc sáng tạo ra một trò chơi như thế này rồi đùa cợt với chúng tôi như với con trẻ thì anh/chị đúng là một thiên tài thực sự. Tôi càng tin hơn rằng, nếu anh/chị đã đích thân tham gia trò chơi này thì cũng sẽ tuân thủ theo đúng luật chơi mà anh/chị đặt ra. Nếu không, trò chơi mà anh/chị tốn tâm sức để tạo ra sẽ không còn bất cứ giá trị và ý nghĩa nào. Bây giờ, tôi đã phạm quy, anh/chị có thể loại tôi khỏi cuộc chơi, nhưng anh/chị không được làm tổn thương đến người khác. Cho dù, người giành chiến thắng cuối cùng của trò chơi là ai thì anh/chị cũng phải để cho những người còn lại sống sót ra khỏi chỗ này!”
Những lời nói ấy của Nam Thiên chứa đựng một sức nặng lạ kì và gây chấn động đối với tất cả mọi người. Một lát sau, Hoang Mộc Chu nói: “Nam Thiên, từ trước đến giờ tôi chưa kính nể ai, nhưng cậu là một người đáng để tôi kính trọng.”
Mọi người đều nhìn Nam Thiên bằng ánh mắt cảm kích. Hạ Hầu Thân nói: “Vậy thì bây giờ mười bốn câu chuyện đã kể xong, trò chơi cũng đã kết thúc. Hiện tại, Goth là người có điểm số cao nhất, cậu ấy đã chiến thắng…”
“Khoan đã.” Nam Thiên cắt ngang lời Hạ Hầu Thân, “vẫn chưa kết thúc đâu.”
“Còn có chuyện gì nữa à?”
“Tất nhiên, mọi người vẫn còn chưa cho điểm cho câu chuyện của tôi.” Nam Thiên nói.
Hạ Hầu Thân không hiểu, nói: “Có cần thiết không, Nam Thiên? Cậu đã phạm luật rồi mà, nên dù có được bao nhiêu điểm thì cũng chẳng có ý nghĩa gì.”
“Không, có ý nghĩa chứ!” Nam Thiên nói, hai mắt rực sáng, “Lúc trước tôi cứ hiểu lầm một chuyện, 'người tổ chức' đúng là đã nói, người phạm luật sẽ bị loại khỏi cuộc chơi, nhưng không có nghĩa là điểm số mà người ấy giành được là không có tác dụng! Cũng có nghĩa là, chỉ cần 'người tổ chức' không thể giết chết người ấy thì điểm số mà người ấy giành được vẫn có tác dụng!”
“Ồ, đúng thế!” Ám Hỏa kêu lên, “Đúng là như vậy! Lúc trước, câu chuyện của tôi phạm luật, tôi rất buồn, nên tự mình nói là không cần cho điểm. Đại để là từ chỗ đó, chúng ta đều bị một định hướng sai lầm, cho rằng điểm số của người phạm luật tất nhiên là không có hiệu lực, thực ra không phải là như vậy!”
“Đúng, chỉ cần người đó vẫn chưa ra khỏi cuộc chơi, thì điểm số của người ấy vẫn được thừa nhận.” Nam Thiên nói, “Trừ phi bây giờ anh/chị đứng ra nói rằng không phải như vậy, thưa 'người tổ chức'!”
Đây đúng là một kiểu thách thức và dụ dỗ, nên 'người tổ chức' sẽ không dễ dàng mắc lừa như vậy. Căn phòng lớn im lặng một hồi, sau đó Nam Thiên nói: “Xem ra tôi đã không hiểu sai, vậy thì đề nghị mọi người cho điểm câu chuyện của tôi đi.”
Lake nói với vẻ băn khoăn: “Nam Thiên, câu chuyện của anh đơn giản như vậy, hơn nữa lại là những chuyện chúng ta trải qua, anh bảo chúng tôi phải cho điểm thế nào đây?”
Nam Thiên nhìn mọi người: “Vấn đề đó chính là một dụng ý khác trong câu chuyện mà tôi kể.” Anh mỉm cười vẻ thông thái: “Tôi đã phạm luật, hành vi ấy tất nhiên đã chứng minh một điều, tôi tuyệt đối không phải là 'người tổ chức'. Vì, giả sử tôi là 'người tổ chức', thì cho dù tôi có giành được điểm số cao nhất thì theo luật cũng bị loại khỏi. Vậy nên, đồng thời với việc giành chiến thắng trong trò chơi này, tôi cũng sẽ bị trừng phạt bằng cái chết mới đúng, giả sử có thắng cũng chẳng có ý nghĩa gì, đúng không?”
“Ừ, đúng.” Hoang Mộc Chu nói.
“Vì vậy, mọi người hiểu rồi chứ, hai mục đích mà tôi 'cố ý phạm luật', đó là: một, cứu mọi người; hai, để giành được sự tin cậy của mọi người. Trước đây, chúng ta không thể phán đoán ai là 'người tổ chức', nhưng bây giờ, ít nhất mọi người cũng có thể khẳng định tôi không phải là người ấy. Vì vậy…” Nam Thiên cao giọng, “Tôi hi vọng mọi người hãy từ bỏ lợi ích cá nhân, đoàn kết lại, nhất trí cho điểm cao nhất đối với câu chuyện của tôi! Như thế, tôi sẽ chiến thắng trong trò chơi này, và điều đó có nghĩa là 'người tổ chức' đã thua! Anh/chị phải đưa chìa khóa ra để chúng tôi rời khỏi đây!”
“Chuyện này… anh…” Goth có vẻ cuống quýt, “Nam Thiên, anh làm như vậy rõ ràng là nhằm vào tôi! Rõ ràng là anh biết, hiện giờ tôi đứng thứ nhất, thế mà anh lại kêu gọi mọi người cho anh điểm số cao nhất, mục đích chẳng phải là muốn vượt qua tôi sao?”
“Đúng thế, tôi muốn vượt qua anh.” Nam Thiên nhìn thẳng vào Goth, “Vì tôi không thể loại trừ nghi vấn anh là 'người tổ chức', mọi người lại càng không thể. Vì thế chúng tôi không thể mạo hiểm để anh chiến thắng, trừ phi bây giờ anh đưa ra được bằng chứng rằng mình tuyệt đối không phải 'người tổ chức', nhưng anh có đưa ra được không?”
Goth cứng họng, không nói được câu nào, Nam Thiên tiếp tục nói: “Huống chi, trong lòng anh biết rõ, vì sao anh lại được điểm số cao như vậy. Goth, anh có muốn tôi nói bí mật của anh ra không?”
Thiên Thu hỏi với vẻ rất nhạy cảm: “Bí mật gì thế?”