Chương 13 Tám Năm Trước
Tám năm trước, có một cô gái tên là Quách Tĩnh Văn học tại trường Đại học Khoa học và Công nghệ phía nam. Cô mới 21 tuổi, rất xinh đẹp, chẳng khác gì một bông hoa mới chớm nở dưới sương sớm long lanh, khiến ai nhìn cũng thấy yêu. Thông thường, một cô gái xinh đẹp như cô chẳng có lý do gì không để lại những hồi ức vô cùng lãng mạn ở trường đại học - thánh địa của tình yêu. Nhưng vì một số nguyên nhân, cô đã khép lòng mình lại, lạnh lùng, từ chối tất cả những người ái mộ mình. Cô để sau lưng những lời yêu đương, tình tứ, cũng chẳng thèm màng tới những cuốn tiểu thuyết tình yêu. Cô giống như một thánh nữ kiêu sa không chấp nhận sự theo đuổi của bất cứ chàng trai nào. Lâu dần, cô được mọi người gán cho biệt hiệu 'Bông hồng băng giá'.
Trong khi các bạn nữ cùng phòng có đôi có lứa đi chơi công viên, đến rạp chiếu bóng, đến sàn nhảy thì Quách Tĩnh Văn vẫn cứ một mình đến thư viện, chỉ khi cùng với các cuốn sách cô mới không cảm thấy cô đơn.
Đó là một buổi tối cuối tuần, trong phòng ngủ sớm đã vắng tanh. Một lần nữa Quách Tĩnh Văn lại một mình một bóng đến thư viện. Ở đó cũng chỉ có lèo tèo mấy người. Nói theo lời của mấy người bạn cùng phòng thì cuối tuần mà đến thư viện thì chỉ có mấy con khủng long và con ếch chẳng ai thèm. Tất nhiên Quách Tĩnh Văn là một ngoại lệ.
Quách Tĩnh Văn ngồi xuống một chiếc bàn to trống không, tay lật giở cuốn tạp chí mới ra. Khác hẳn với những cô gái khác, cô không chỉ thích quần áo, trang sức, đồ mỹ phẩm mà còn thích cả những thứ của con trai như xe cộ, kiến trúc. Cô lật xem từng trang, ngắm nghía không chán những chiếc xe hơi tuyệt đẹp mà không hề chú ý phía sau mình có một người đang đứng từ lâu.
Cuối cùng, người ấy không kìm được nữa, anh đến bên Quách Tĩnh Văn, rồi hỏi với vẻ ngạc nhiên: “Con gái mà cũng thích đọc những cuốn tạp chí này à?”
Quách Tĩnh Văn quay sang nhìn. Đó là một chàng trai tuấn tú, phong độ, giọng nói rất dễ nghe, vẻ mặt vẫn còn những nét ngây thơ đáng yêu. Trong lòng cô cũng không khỏi ngạc nhiên, thông thường, những chàng trai như thế này sẽ phải ôm lưng một cô gái nào đó chứ không phải là bê một chồng sách như vậy. Ánh mắt của cô hơi dừng lại trên khuôn mặt chàng trai kia, mỉm cười rồi lại quay về với cuốn tạp chí.
“Cô biết không, tôi cũng là một fan của siêu xe đây.” Chàng trai nói, “Hai chúng ta có cùng sở thích, có thể nói chuyện được rồi.”
Quách Tĩnh Văn đã quá quen với cách bắt chuyện làm quen đó, với cô nó chẳng khác nào cơm bữa, và cô cũng đã quen với việc thoát ra như thế nào. “Xin lỗi, đây là thư viện, tôi thấy không tiện để nói chuyện.” Cô từ chối lạnh lùng.
“Ồ, đúng vậy… nhưng, chúng ta có thể ra ngoài nói chuyện mà?”
“Xin lỗi, tôi còn phải đọc sách.” Quách Tĩnh Văn không ngẩng đầu lên, giọng nói càng lạnh lùng hơn.
“Thế thì thôi.” Chàng trai nhún vai, đứng dậy khỏi ghế. Trước khi rời đi, anh nói một câu với vẻ rất thoải mái: “Tôi nghĩ, chúng ta làm quen với nhau một chút cũng không phải là chuyện gì xấu. Tên tôi là Uông Dương.”
Nói xong, anh chăm chú nhìn cô với vẻ lịch sự. Quách Tĩnh Văn không thể để mình trở thành người quá mất lịch sự, đành đáp lại: “Tôi là Quách Tĩnh Văn.”
Uông Dương gật đầu. “Tôi nhớ rồi.” Sau đó, anh bê chồng sách lên và rời khỏi thư viện.
Uông Dương đi rồi, Quách Tĩnh Văn không khỏi cảm thấy hơi hụt hẫng. Cô thấy mình có đôi chút cảm tình với chàng trai vừa đẹp trai, lịch sự lại cũng rất dứt khoát không đeo bám ấy. Song, cô tự nhắc nhở mình, hãy nhanh chóng xua tan cảm giác này.
Quách Tĩnh Văn đã tưởng rằng, đó chỉ là một lần tình cờ mà thôi, song không ngờ, kể từ đó về sau, cô thường chạm trán với Uông Dương ở mọi nơi trong trường. Mỗi lần gặp như vậy, Uông Dương đều chào rất đàng hoàng. Sau một số lần như vậy, thỉnh thoảng họ lại nói chuyện với nhau về chủ đề xe cộ. Uông Dương vui vẻ, cởi mở lại cũng rất hài hước, lần nào gặp anh, Quách Tĩnh Văn cũng thấy rất vui. Dần dần, khuôn mặt với nụ cười rạng rỡ của cô đã xua tan vẻ lạnh lùng của 'Bông hồng băng giá'.
Mỗi lần 'tình cờ' gặp Uông Dương, Quách Tĩnh Văn đều thầm cảm ơn sự kì diệu của duyên phận. Cô hoàn toàn không biết, kể từ lần đầu tiên đến bây giờ, mỗi lần 'tình cờ' ấy đều là do Uông Dương sắp xếp, lên kế hoạch. Uông Dương không cùng khoa với cô, nhưng để ý đến cô từ lâu, đồng thời cũng biết được mức độ khó khăn khi theo đuổi 'Bông hồng băng giá' ấy qua lời những người khác. Vì vậy, anh đã dày công lên một kế hoạch chinh phục cô rất chi tiết. Đầu tiên là những lần gặp nhau 'tình cờ', từ đó trở thành 'quen biết'. Bước tiếp theo là trở thành bạn bè tâm đầu ý hợp, rồi từ đó tiếp tục phát triển lên. Kết quả đã chứng minh, chiến thuật ấy của anh rất hiệu quả. Sau ba tháng quen nhau, Uông Dương cuối cùng đã đưa ra đề nghị hẹn hò với Quách Tĩnh Văn. Tất nhiên, Quách Tĩnh Văn hiểu việc đó có ý nghĩa như thế nào, nhưng lần này cô đã không từ chối.
Lần hẹn hò đầu tiên, Uông Dương sắp đặt rất chi tiết và đặc biệt. Hai người đã ăn tối ở một nhà hàng phương Tây cao cấp, dưới ánh nến và những đóa hồng rực rỡ. Đôi môi đáng yêu của Quách Tĩnh Văn luôn nở nụ cười qua những câu chuyện hài hước, dí dỏm của Uông Dương. Tiếp đó, khi đến trung tâm thương mại, bất chấp sự từ chối của Quách Tĩnh Văn, Uông Dương đã mua cho cô một đống quà rất có ý nghĩa. 10 giờ, họ trở về trường và đi dạo ở sân vận động dưới bóng đêm. Thế rồi, khi cơ hội thích hợp đến, Uông Dương nhận thấy đã chín muồi, anh từ từ áp đôi môi của mình lên đôi môi đỏ thắm của Quách Tĩnh Văn.
“Không…” Khi đôi môi của Uông Dương vừa chạm vào, cô run bắn lên như bị điện giật, sau đó khẽ đẩy Uông Dương ra.
Uông Dương mặc cho Quách Tĩnh Văn từ chối, cứ ôm chặt lấy cô và áp chặt môi vào. Sau khi 'bị' Uông Dương hôn như điên cuồng, Quách Tĩnh Văn dường như ý thức được điều gì đó, cô đẩy mạnh anh ra và co chân bỏ chạy.
Uông Dương không hiểu sao Quách Tĩnh Văn lại có phản ứng mạnh như thế, anh ngây người ra một lúc rồi đuổi theo, nắm lấy tay cô: “Tĩnh Văn, em sao vậy?”
“Buông em ra, em về đây!” Quách Tĩnh Văn ra sức vùng vẫy.
“Anh xin lỗi, Tĩnh Văn, anh xin lỗi, vừa rồi anh đã quá lỗ mãng. Anh không nên ép để hôn em. Em đừng giận nữa, được không?”
Quách Tĩnh Văn quay đi, không nhìn vào Uông Dương: “Từ nay về sau chúng ta đừng gặp nhau nữa!”
“Sao cơ?” Uông Dương nghe như sét đánh bên tai, “Chỉ là vì chuyện đó mà em đòi chia tay anh sao?”
Hai hàng nước mắt của Quách Tĩnh Văn ứa ra, cô gạt mạnh tay Uông Dương ra và tiếp tục bỏ chạy. Uông Dương lại đuổi theo rồi ôm chặt lấy cô và nói to: “Tĩnh Văn, anh yêu em! Anh biết em cũng yêu anh, nếu không thì hôm nay em đã không ra chỗ hẹn. Nhưng tại sao em lại từ chối anh? Em có thể nói cho anh biết vì sao em không chấp nhận anh được không?”
Quách Tĩnh Văn lại định vùng ra, nhưng bị Uông Dương ôm chặt không thể vùng vẫy được, cô chỉ còn biết khẽ nức nở trong lòng Uông Dương.
Uông Dương cảm thấy chuyện này nhất định phải có lý do, anh khẽ hỏi: “Tĩnh Văn, có phải em có điều gì khó nói, hoặc có điều gì khổ tâm phải không? Em có thể cho anh biết được không?”
Quách Tĩnh Văn cứ thế khóc trong lòng Uông Dương một hồi lâu, sau đó từ từ ngẩng đầu lên, nói trong nước mắt: “Phải, em có nỗi khổ tâm rất khó nói thành lời, vì lý do đó mà em không cho phép mình yêu bất cứ ai!”
“Là chuyện gì, Tĩnh Văn? Em hãy cho anh biết, có thể anh sẽ giúp được em.” Uông Dương nói với vẻ rất chân thành.
Im lặng một lúc, Quách Tĩnh Văn buồn bã nói: “Anh không biết đâu, em là một đứa trẻ mồ côi.”
Uông Dương ngạc nhiên nhìn cô, ánh mắt lộ vẻ không hiểu: “Gì cơ… chỉ vì lý do này? Em là trẻ mồ côi, vì vậy em không thể yêu anh được?”
“Em chưa nói hết, mấu chốt là thế này…”
“Đó là gì?”
Mặt của Quách Tĩnh Văn lộ vẻ đau khổ: “Em không muốn nói nữa. Anh đừng hỏi em nữa. Em không muốn anh biết rồi sau đó sẽ từ bỏ em!”
“Không đâu, Tĩnh Văn. Anh hứa với em, cho dù sau đây em nói gì thì anh cũng sẽ không bỏ em! Anh thật lòng yêu em! Cho dù em có nỗi khổ tâm khó nói thế nào thì hãy để chúng ta cùng đối diện với nó!”
Dường như những lời nói chân thành của Uông Dương đã khiến cho Quách Tĩnh Văn lung lay, cô do dự mãi, cuối cùng dốc hết can đảm, nói một cách khó khăn: “Em đã… đã từng có bệnh sử tâm thần.”
Mặc dù đã chuẩn bị về tâm lý, nhưng Uông Dương vẫn rất sốc, anh không thể nào tin được một cô gái xinh đẹp, nho nhã như vậy lại từng mắc bệnh tâm thần. Anh sững người nhìn Quách Tĩnh Văn, mặt đầy vẻ khó tin.
Quách Tĩnh Văn khóc và nói: “Hồi em học trung học cơ sở, bác sĩ kiểm tra và phát hiện ra em mắc chứng tâm thần phân liệt gián đoạn, khi gặp một cú sốc nào đó có thể sẽ dẫn tới mất kiềm chế trong hành vi… Chỉ có điều tình hình vẫn chưa có gì là nghiêm trọng. Do đó, sau một thời gian điều trị, bệnh tình của em cơ bản đã được khống chế. Nhưng bác sĩ dặn em, bệnh tâm thần không thể nào chữa khỏi hoàn toàn được, nếu gặp những tình huống đặc biệt vẫn có thể tái phát…
“Vì thế em mới khép lòng mình, tự tước đi quyền yêu đương?” Uông Dương tiếp lời cô, “Em sợ đến một ngày nào đó sẽ phát bệnh và ảnh hưởng tới người khác?”
“Chẳng lẽ lại không phải như vậy?” Khuôn mặt của Quách Tĩnh Văn nhòa lệ, trông thật đáng thương, “Em không muốn người mình rất yêu thương đến một ngày nào đó phát hiện ra là người yêu mình có bệnh tâm thần, như vậy người ấy sẽ rất đau lòng và rất sốc!”
“Đừng nói nữa, đừng nói nữa!” Uông Dương ôm chặt Quách Tĩnh Văn vào lòng, “Em thực sự là một cô gái rất ngốc. Em quá lương thiện, em thà là để mình chịu đau khổ chứ không muốn cho người khác bị tổn thương, dù chỉ là một chút! Bây giờ, em hãy nghe cho kĩ đây, anh yêu em! Cho dù trước đây, bây giờ hay sau này có xảy ra chuyện gì thì anh cũng luôn sẵn sàng bên em, chăm sóc em, và sẽ cố gắng hết sức để bảo vệ em! Anh sẽ làm cho em không tái phát bệnh!”
Nghe những lời bày tỏ đầy yêu thương của Uông Dương, cảm giác hạnh phúc bất ngờ ngập tràn trong lòng Quách Tĩnh Văn, cô thôi không vùng ra nữa mà dang đôi cánh tay ôm chặt lấy Uông Dương, đôi môi của cô cũng trở nên mềm mại hẳn, ngoan ngoãn hẳn lên…