1/14 - Ninh Hàng Nhất

Truyện tình mùi mẫn, truyện ma kinh rợn hay các thể loại khác. Xin mời vào.

Moderators: Mười Đậu, SongNam, A Mít

Re: 1/14 - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 21 Jul 2018

Chương 32 Hồn Ma Dưới Lòng Đất


Hô hấp của Tiểu Tây trong giây phút đó đã dừng lại.
Nhưng rất nhanh, cô rời ánh đèn pin qua chỗ khác, cô không muốn ba người bạn của mình nhìn thấy chữ trên bia mộ. Cô không muốn thấy dáng vẻ sợ đến sững người của họ.
Thật ra, sự việc đã đến nước này, Tiểu Tây cảm thấy chẳng có gì phải sợ nữa - Chẳng qua là những suy đoán trước đó đã ứng nghiệm thôi mà, cô đâu phải không chuẩn bị tâm lý trước.
Bây giờ, điều lo lắng duy nhất của Tiểu Tây chính là mẹ - Mẹ không biết mình đang chung sống với cái gì.
Việc duy nhất có thế làm bây giờ, chính là phá giải bí mật của cương thi - đồng thời, cô phải tìm được chứng cứ chứng minh cương thi có tồn tại. Nếu không, sẽ không có ai tin trong nhà mình có gì đâu.
Tiểu Tây nắm chặt đèn pin đi quanh ngôi mộ, không phát hiện ra cửa hang nào. Cô đi đến ngôi mộ bên cạnh, xem xét kĩ lưỡng, chợt mở to mắt - Cô nhìn thấy, bên trái của ngôi mộ, cũng là chính giữa hai ngôi mộ, có một tảng đá đã được đẩy ra, bên dưới hiển nhiên chính là hầm mộ!
Tiểu Tây đến gần cửa hang, nhìn thật kĩ, lại thêm một phát hiện kinh người - Bên dưới cửa hang này có một bậc thang đá, hình như thông xuống căn hầm dưới lòng đất!
Mai Lộ, Bạch Xuyên và Uông Bác đã đến bên cạnh Tiểu Tây, cũng phát hiện ra lối đi dưới lòng đất này. Họ nhìn nhau, tâm trạng trộn lẫn kinh ngạc và khiếp sợ khó mà gọi tên.
Tiểu Tây do dự một lúc quay người lại nói với ba người bạn: “Các cậu ở đây đợi mình, được không? Mình xuống xem thử, một phút thôi, sau đó mình sẽ trở lên ngay.”
Mai Lệ trừng lớn mắt, thấp giọng nói: “Có phải cậu điên rồi không? Cậu chui vào huyệt mộ của cương thi làm gì chứ!”
“Bây giờ không có thời gian giải thích. Mình xuống một chút rồi sẽ trở lên ngay!”
“Cương thi đó lúc nào cũng có thể trở về đây!” Uông Bác khẩn trương nói, “Lỡ sau khi cậu xuống đó, cương thi trở lại thì phải làm sao?”
“Vậy các cậu lập tức gọi mình ngay!” Tiểu Tây đã bước xuống thang đá dưới cửa hang.
“Nè, đợi đã!” Mai Lệ đột nhiên nghĩ ra gì đó, “Lỡ như… bên dưới còn một cương thi khác nữa thì sao?”
“Không đâu, mình biết cương thi còn lại ở đâu!” Tiểu Tây đã đi xuống, giọng nói truyền từ trong hang động ra.
Ba người Mai Lệ kinh ngạc nhìn nhau, không hiểu câu nói kia có ý gì. Bạch Xuyên do dự một lúc, cũng nhảy đến bên cửa hang nói: “Mình xuống đó với Tiểu Tây!”
Mai Lệ há hốc miệng mấy giây, “Vậy mình cũng xuống!” Cô đi đến sau lưng Bạch Xuyên, đi theo cậu xuống thang đá.
Uông Bác vẫn chưa kịp phản ứng, chợt nhận ra trên mảnh đất u ám này chỉ còn lại mình lẻ loi đơn độc đứng trước bia mộ. Cậu sợ đến run rẩy cả người, kêu lên: “Đợi đã, đừng bỏ lại một mình mình!” Cậu vội vàng chạy đến bên bậc thang đá, leo xuống.
Mai Lệ thấy Uông Bác cũng đã xuống theo, đang muốn nói “trên đó không có ai, lỡ cương thi quay lại thì phải làm sao”, nhưng khi nhìn theo ánh đèn pin của Tiểu Tây, Mai Lộ sững người, há hốc miệng nhìn xung quanh. Ba người còn lại cũng giống cô.
Thang đá không dài, họ đã xuống đến đáy, nhờ cánh đèn pin mà thấy được hầm mộ cực lớn này.
“Cực lớn” ở đây không phải vì nơi này thật sự lớn như thế, thật ra chỉ ước chừng năm, sáu mươi mét vuông mà thôi. Nhưng đối với một ngôi mộ chôn người chết mà nói, nơi này thật sự quá rộng lớn, giống hệt như một căn phòng học. Điểm kì lạ chính là, họ lại không ngửi thấy mùi hôi thối đặc trưng, hình như nơi này có hệ thống thông gió.
Khiến người ta kinh ngạc hơn chính là, theo ánh đèn pin, họ thấy giường ngủ, bàn ghế, thậm chí trên bàn còn bày chén và đĩa.
Nhưng lại không hề có bóng dáng của vật nên có - Quan tài.
Tiểu Tây và ba người bạn không thể lý giải được chuyện này - Chẳng lẽ, cương thi sống trong hầm mộ này giống như người bình thường, ăn uống, ngủ nghỉ, sinh hoạt ở đây?
“Nơi này… là thế nào vậy?” Mai Lệ kinh ngạc không thôi.
“Mặc kệ là chuyện gì, chúng ta mau đi thôi. Nói không chừng cương thi sắp về rồi đấy!” Uông Bác sợ sệt nói.
Tiểu Tây gấp gáp lia đèn pin, hi vọng tìm được gì đó, có thể chứng minh được cương thi có tồn tại. Nhưng cô lại không thấy gì đặc biệt cả!
“Tiểu Tây, chúng ta lên đi…” Mai Lệ sợ hãi nói, “Ở chỗ này, làm cho mình nổi hết cả da gà rồi.”
Tiểu Tây cũng biết, ở thêm một phút là thêm một phần nguy hiểm. Cô đành bỏ cuộc: “Được, chúng ta đi.”
Mai Lệ, Uông Bác vội vàng chạy lên bậc thang đá.
Tiểu Tây rọi đèn pin về bậc thang phía trước, nói với Bạch Xuyên đang ở phía sau: “Đi thôi, Bạch Xuyên, đừng xem nữa.”
“Hả?” Một giọng nói truyền đến từ phía trước, là Bạch Xuyên, “Tiểu Tây, cậu gọi mình hả? Mình ở đây mà.”
Tiểu Tây giật thót, một cảm giác khiếp sợ vây chặt lấy cô. Cô quay đầu lại, rọi đèn vào bóng người phía sau. Nhưng đèn pin còn chưa kịp đưa lên, một đôi tay to lớn đáng sợ đã tóm lấy cổ họng cô. Tiểu Tây phát ra tiếng kêu yếu ớt, đèn trong tay rơi xuống đất, lăn đến bốn vách tường.
Ba người Mai Lệ nghe Tiểu Tây kêu lên, vội quay đầu lại. Trong bóng tối, là một màn mơ hồ khiến họ sợ khiếp vía - Một bóng đen đang siết cổ Tiểu Tây, nhấc bổng cô lên!
“A! Cương thi… trong này còn một con cương thi nữa!” Uông Bác sợ đến nhũn chân, chôn chân tại chỗ.
“Tiểu Tây!” Mai Lệ và Bạch Xuyên thảm thiết kêu lên. Sợ hãi, hoang mang, bất lực, khiến cho đầu óc họ tê dại, không biết phải làm gì.
Đúng lúc này, Mai Lộ nghe thấy bậc thang phía sau có tiếng bước chân, còn chưa kịp quay đầu lại, đã thấy một bóng đen nhào vào Bạch Xuyên, ép Bạch Xuyên vào vách tường, Bạch Xuyên chưa kịp giãy giụa đã không phát ra được tiếng nào nữa.
Mai Lệ hoàn toàn suy sụp, cô nhắm mắt ôm chặt đầu hét lên. Uông Bác cũng sợ đến ngây ngốc, ngả trên mặt đất không động đậy. Thấy hai bóng đen kia chia nhau tấn công Tiểu Tây và Bạch Xuyên, họ biết mình chính là mục tiêu tiếp theo - Nhưng đáng buồn là, họ chưa từng gặp qua chuyện đáng sợ như thế, đã sợ đến chôn chân tại chỗ, không thể di chuyển được.
Cổ họng Tiểu Tây bị siết chặt, không thở được, cô biết, mình sắp chết rồi. Còn chút ý thức cuối cùng, cô chỉ nghĩ đến một chuyện.
“Người” đang tấn công cô có thể thấy rõ họ trong bóng tối.
Hơn nữa, sức của “nó” rất lớn, có thể nhấc bổng mình lên.
Ngay lúc cận kề cái chết, hình như cô đỡ hiểu ra tất cả. Nhưng đã muộn màng.
Đột nhiên, Tiểu Tây nghe thấy một tiếng “đùng”, sau đó là tiếng kêu thảm thiết của một người, sau đó là tiếng có người ngã trên mặt đất. Cô không biết đã xảy ra chuyện gì, ngay lúc này, một bóng đen xông đến, đẩy người đang siết cổ cô ra.
Tiểu Tây ngã xuống đất, cảm thấy choáng váng, cổ họng cô như muốn đứt lìa ra, chỉ có thể không ngừng ho khan. Sau khi loạng choạng đứng lên, cô nhìn thấy, trên vách tường của hầm mộ, có hai bóng đen đang đánh nhau!
Cô không hiểu, cũng không muốn hiểu, đây là chuyện gì?
Đột nhiên, một trong hai bóng đen đó lên tiếng: “Tiểu Tây! Các cậu chạy nhanh đi!”
Là tiếng của Minh Vũ! Tiểu Tây sững sờ.
“Chạy đi! Nhanh!” Minh Vũ gào lớn, cũng ngay lúc này, cậu bị bóng đen cao lớn kia tóm lấy đầu, “người” kia nện đầu cậu thật mạnh vào vách tường.
“Đùng!” một tiếng, Tiểu Tây không nghe thấy tiếng Minh Vũ nữa.
“Minh Vũ… Minh Vũ!” Tiểu Tây hoảng loạn hét lên trong bóng tối, lúc này cô nhìn thấy đèn pin ở góc tường, lập tức nhào qua, nhặt đèn pin đang bật sáng lên. Cầm đèn pin quay đầu lại, cô chợt nhìn thấy một gương mặt dữ tợn đáng sợ, gương mặt đó đang ở ngay trước mắt cô!
“Aaaa!” Tiểu Tây kinh hãi hét lên, sợ đến hồn bay phách tán, “Người” đó giống hệt khi nãy, một tay siết lấy cổ cô, sức lực càng mạnh hơn lúc trước. Tiểu Tây biết, lần này mình mất mạng thật rồi.
Khi ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ, cô chợt thấy đôi tay giống như gọng kìm đang siết chặt cô cô chợt buông lỏng. Tiểu Tây trừng lớn mắt, thấy tên không biết là người hay là ma kia giật giật hai cái, từ từ trượt xuống, ngã trên mặt đất.
Lúc này, cô mới nhìn thấy, Bạch Xuyên đang đứng đối diện, tay cầm một hòn đá.
Bạch Xuyên ném hòn đá đi, đỡ Tiểu Tây đang mềm như sợi bún lên: “Tiểu Tây, cậu còn đi được không? Chúng ta rời khỏi đây thôi!”
Tiểu Tây gian nan gật đầu, Bạch Xuyên đưa đèn pin trong tay cậu lên, rọi qua Mai Lệ và Uông Bác: “Các cậu thì sao? Không bị thương chứ? Đi nhanh!”
Mai Lệ và Uông Bác vội vàng đứng lên, mấy người men theo bậc thang đá bỏ chạy. Đột nhiên, Tiểu Tây nhớ ra gì đó, hét lên: “Đợi đã, còn Minh Vũ! Lúc nãy mình nghe thấy tiếng của Minh Vũ!”
“Đúng, lúc nãy mình cũng nghe thấy tiếng Minh Vũ, hình như cậu ấy đã xông vào… cứu chúng ta!” Mai Lệ nói.
Bạch Xuyên rọi đèn pin vào trong hầm mộ, cậu thấy, trên mặt đất, có ba người đang nằm đó. Hai trong số đó hoàn toàn xa lạ, còn một người bên vách tường, cậu nhận ra, hô lớn: “Đúng thật là Minh Vũ!”
Bạch Xuyên đưa đèn pin cho Mai Lệ, sau đó cùng Uông Bác qua đó. Uông Bác lóng nga lóng ngóng giúp đỡ Minh Vũ đang bất tỉnh lên lưng Bạch Xuyên, hét lên, “Chạy! Chạy nhanh!”, mấy người họ loạng choạng men theo bậc thang đá bỏ chạy.
Lên đến mặt đất, họ đều không dám dừng lại dù chỉ một chút, chạy thục mạng về phía đường quốc lộ, vừa chạy vừa quay về nhìn phía sau, giống như đang chạy trốn sự truy đuổi của thần chết vậy.
Cuối cùng, họ đã chạy đến đường quốc lộ, tất cả đều mệt rã rời, ngã lăn ra đất. Vẫn may, hai “cương thi” kia hình như đã bị đánh ngất, không đuổi theo. Nhưng Tiểu Tây không dám thả lỏng, dùng giọng khàn khàn của mình thì thào nói: “Uông Bác, mau… mau gọi điện báo cảnh sát!”
“Cậu quên hả? Không có tín hiệu mà!” Uông Bác giậm chân nói.
“Gọi cảnh sát… không cần tín hiệu!”
Tiểu Tây hét lớn một tiếng, sợ hãi, căng thẳng, yếu đuối và mệt mỏi cùng nhau ùa đến, trước mắt cô tối sầm, cô hôn mê bất tỉnh.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: 1/14 - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 21 Jul 2018

Chương 33 Bí Mật Của Cương Thi


Khi tỉnh lại, Tiểu Tây như thấy được kì tích, mình đang nằm trong bệnh viện, mẹ đang ngồi bên cạnh mình.
“Tiểu Tây, con tỉnh rồi?” Người mẹ vui mừng nói, đứng bật dậy khỏi ghế.
Tiểu Tây nhớ lại chuyện trước đó, cảm thấy những cảnh đáng sợ, khủng khiếp kia vẫn đang quanh quẩn trước mắt, cô không biết sau đó đã xảy ra chuyện gì, sao mình lại nằm ở đây.
Cô mơ màng hỏi: “Mẹ, đây là… một giấc mơ sao?”
“Đúng, một cơn ác mộng đáng sợ. Nhưng mà, đã kết thúc rồi.” Người mẹ nói, nước mắt rơi xuống.
“Mai Lệ đây? Còn có Bạch Xuyên, Uông Bác nữa.” Tiểu Tây ngồi dậy khỏi giường, “Còn có… Minh Vũ đâu?”
Người mẹ đang định nói, cửa phòng bệnh chợt bị đẩy ra. Hai viên cảnh sát bước vào, chính là người mặt tròn và người cao to hôm nọ.
“Tỉnh rồi sao, Giang Tiểu Tây?” Cảnh sát cao to mỉm cười nói, “Bạn bè đều rất lo cho cháu đấy.”
Vừa dứt lời, Mai Lệ, Bạch Xuyên và Uông Bác cùng đi từ cửa vào, họ đến bên giường Tiểu Tây, giống như bạn bè nhiều năm không gặp vậy.
“Cậu tỉnh rồi, Tiểu Tây.” Mai Lệ nói lời trái lòng, “Mình còn tưởng cậu bị trọng thương gì cơ đấy.”
“Lúc cậu ngất đi đúng là dọa chết bọn mình.” Uông Bác nói.
Tiểu Tây nhớ lại tình cảnh lúc đó, cô nhớ, mình hét xong câu cuối cùng thì ngất đi. Cô vội vàng hỏi: “Sau đó xảy ra chuyện gì?”
Hai viên cảnh sát nhìn nhau, cảnh sát Mặt tròn nói: “Chuyện này, để chú kể lại từ đầu đến cuối cho cháu nghe nha. Nói thật, chú làm cảnh sát bao năm nay, lần đầu tiên gặp phải vụ án kì lạ như vậy đấy - Nói ra thật hổ thẹn, nếu không có mấy đứa nhỏ các cháu, sợ là đến bây giờ vẫn chưa giải được bí ẩn của 'cương thi' đâu.”
Tiểu Tây khó hiểu nhìn hai viên cảnh sát. Ba người Mai Lệ đứng bên cạnh tỏ ta rất đắc ý.
Cảnh sát mặt tròn ngồi xuống nói: “Bốn năm trước, thành phố E có hai tội phạm hung ác một nam một nữ bị cảnh sát truy nã. Nhưng hai tên hung thủ này sau khi gây án liền biến mất khỏi thế gian, mãi vẫn không tìm được chúng về quy án.
Tất nhiên, bây giờ bọn chú đã biết, hai tên hung thủ này thật ra đã trốn đến thôn Bình Phong ở huyện G. Hơn nữa, chúng không chỉ trốn đến đây, mà còn có bắt theo một cậu bé 11 tuổi.”
Tiểu Tây nghe đến đây, há hốc miệng, đã đoán được phần nào.
Cảnh sát mặt tròn nói tiếp: “Hai tên hung thủ kia vô cùng xảo quyệt, sau khi đến thôn Bình Phong, chúng liền thay tên đổi họ, nam đổi thành 'Ngải Minh Vũ', nữ đổi thành 'Trần Văn'.”
“A!” Tiểu Tây kêu lên, “Nói vậy, Minh Vũ… không, ý cháu là, cậu bé kia. Cậu ấy nhớ đến, khiến cho cậu ấy thấy sợ hãi, thật ra là tên giả của của hung thủ giết người! Cháu lại cho rằng, đó là tên cậu ấy.”
“Đúng là như vậy.” Cảnh sát mặt tròn nói, “Hơn nữa, hai tên hung thủ kia muốn mình hoàn toàn 'biến mất' trên cõi đời, không chỉ đổi tên đơn giản như thế. Chúng còn dốc tâm thiết kế ra một vở 'thảm kịch'.
Khi người dân ở thôn Bình Phong vẫn chưa biết chúng, hai tên đó đã mua mấy cái bồn chứa khí hóa lỏng vào nhà, sau đó giả vờ như khí gas bị rò rỉ mà phát nổ. Đợi khi người trong thôn đến hiện trường, chỉ thấy căn nhà đã chìm trong biển lửa. Sau trận hỏa hoạn, phát hiện hai thi thể bị thiêu rụi bên trong.
Thật ra, đó là hai cái xác không biết chúng tìm được ở đâu đó từ trước. Vì đã bị thiêu đến không nhận diện được, lại thêm cảnh sát địa phương cho rằng đây chỉ là sự cố ngoài ý muốn, cho nên không thu hút sự chú ý cho lắm. Lấy thân phận 'người thân' của người chết - thật ra là do Trần Văn hóa giả dạng thành - đặt thi thế vào trong quan tài, 'hạ táng' xuống hai ngôi mộ đã được xây từ trước.
Sau khi quan tài chứa thi thể bị chuyển đến nơi nào đó tiêu hủy, chúng liền vào 'sống' trong 'ngôi mộ' đó. Hai ngôi mộ đó là 'căn cứ dưới lòng đất' mà chúng đã dày công xây dựng, có hệ thống thông gió, có cửa ra vào, giống hệt căn nhà dưới lòng đất.”
“Nhiều năm như vậy, hai tên hung thủ đó giả thành người chết rồi ở trong hầm mộ?” Tiểu Tây kinh ngạc nói, “Vì sao họ lại phải làm như thế?”
Cảnh sát cao to nói: “Một mặt có thể trốn dược sự truy đuổi của cảnh sát; mặt khác, theo lời cậu bé kia nói, tâm lý của chúng không được bình thường.”
“Sao chúng lại bắt cóc đứa trẻ đến ở cùng chúng?” Tiểu Tây hỏi mẹ.
“Mục đích chính là huấn luyện để nó ra ngoài tìm thức ăn.” Cảnh sát mặt tròn nói, “Vì hai 'người chết' không thể xuất hiện trên đời nữa. Tất nhiên, cậu bé cũng không thể hiên ngang chui ra khỏi hầm mộ được. Cho nên hàng ngày nó thường chui ra khỏi hầm mộ vào khoảng 12 giờ đêm, đến những nhà nông gần đó trộm rau quả, thậm chí là cả những động vật sống nhỏ, cho hai 'người chết' kia ăn. Có lúc, hai 'người chết' kia cũng sẽ tự mình ra ngoài kiếm ăn.”
“Nhiều năm như vậy, chắc có vài người đã nhìn thấy chúng chui từ trong mộ ra, cho nên mới nghĩ chúng là cương thi, đúng không ạ?” Giờ Tiểu Tây đã hiểu cả rồi.
Cảnh sát mặt tròn gật đầu nói: “Đúng vậy. Cậu bé nói có một lần, tên đàn ông ra ngoài trộm lợn của nhà nọ ăn, phát hiện mình bị người ta nhìn thấy, bèn đào ngôi mộ gần đó lên, ném thịt và xương ăn dư vào trong quan tài, bôi thêm máu tươi lên khóe miệng của xác chết, giá họa cho cái xác đó. Khiến cho người khác nghĩ là cương thi xuất hiện, từ đó không dám đến gần khu nghĩa địa nữa.”
Tiểu Tây và ba người bạn nhìn nhau, bây giờ họ đã biết chuyện mà ông lão gặp phải là chuyện thế nào rồi.
Yên lặng một lúc, Tiểu Tây nghi ngờ hỏi: “Bao nhiêu năm qua, sao cậu ấy không báo cảnh sát, hay là bỏ trốn chứ?”
“Đúng đấy.” Người mẹ cũng nói, “Nó hoàn toàn có thể nhân lúc ra ngoài tìm thức ăn để bỏ trốn mà.”
Cảnh sát cao lớn giận giữ nói: “Đương nhiên nó muốn trốn, tránh xa khỏi sự khống chế của hai tên ác ma đó, nhưng hai tên hung thủ điên cuồng này lại uy hiếp nó, nếu nó dám báo cảnh sát, đồng bọn của chúng sẽ giết chết cha mẹ nó! Cho nên bao nhiêu năm nay, nó vẫn âm thầm chịu đựng sự khống chế và ngược đãi của hai tên ác ma này.”
“Ngược đãi?” Mọi người đều kinh ngạc.
“Đúng vậy, hai tên ác ma đó tâm lý bất thường, biến thái, chúng ở trong hầm mộ dưới lòng đất đó, tiến hành huấn luyện thể lực cho thằng bé với cường độ cao, để nó có thể hoàn thành đủ loại nhiệm vụ. Thú vui duy nhất, chính là đánh đập, giày vò và ngược đãi thằng bé. Nhiều năm trôi qua, thằng bé đã không còn cảm giác gì với nỗi đau thông thường nữa. Sau này chắc là hai tên ác ma đó cảm thấy chẳng còn gì thú vị, mới giảm bớt những giày vò với nó.”
Tiểu Tây bụm chặt miệng, cùng mẹ mình đồng thời rơi nước mắt.
“Đêm đó, nó ra ngoài tìm thức ăn như thường lệ, nhưng lúc qua đường đã bị hai người đâm trúng. Hai tên hung thủ nhìn thấy, tưởng đâu nó đã bị đâm chết, đành bỏ đi.”
Cảnh sát cao to thở dài: “Sau đó, đã xảy ra những việc như mọi người đã biết.”
“Bây giờ, hai tên hung thủ đó đã bị bắt về quy án. Chúng đã khai ra tất cả mọi tội lỗi của mình, trùng khớp với những gì cậu bé nói với chúng tôi. Nhưng nói ra, thì cũng nhờ công lao của các cháu.” Cảnh sát mặt tròn khen ngợi đám trẻ.
Uông Bác đắc ý nói: “Là mình đã gọi điện báo cảnh sát, rồi dẫn họ vào trong hầm bắt tội phạm đấy.”
“Thôi đi, chỉ khi cảnh sát đến rồi cậu mới có tí can đảm thôi.” Mai Lệ châm chọc nói, mọi người đều bật cười.
Tiểu Tây chợt nhớ ra gì đó: “Các chú nói, những chuyện lúc nãy là do cậu ấy nói ra? Nói vậy…”
“Đúng, cậu bé đã khôi phục trí nhớ rồi.” Cảnh sát mặt tròn nói, “Bác sĩ nói, chắc là trong lúc giằng co với hung thủ, phần đầu bị chấn động, vô tình giúp nó khôi phục trí nhớ.”
Tiểu Tây vội vàng nhảy xuống giường, xỏ giày vào, hỏi: “Minh Vũ đâu ạ? Cậu ấy ở đâu? Cháu muốn đi thăm cậu ấy.”
Cành sát cao to bật cười: “Nó đang ở phòng bệnh kế bên. Nhưng mà, đừng gọi nó là 'Minh Vũ' nữa. Nó vừa nói với chú, tên nó là Lục Thiên.”
Tiểu Tây đỏ mặt gật đầu, nhanh chân đi sang phòng bệnh bên cạnh.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: 1/14 - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 21 Jul 2018

Chương 34 Chia Tay


Tiểu Tây nhẹ nhàng gõ cửa, đẩy cửa bước vào phòng bệnh, cậu bé quay lại nhìn cô.
Sống mũi cao thẳng, mắt to mày rậm, khuôn mặt tròn tròn lộ ra nét đẹp đặc trưng của con trai.
Tất cả mọi thứ, hệt như lần đầu Tiểu Tây thấy cậu.
Điều không giống là lần này, trên mặt cậu không có vẻ ngơ ngác, mà là mim cười.
Tiểu Tây chầm chậm đi đến bên giường bệnh của cậu, giống như lần đầu gặp nhau, nhẹ giọng nói: “Chào cậu, Lục Thiên.”
“Chào cậu, Tiểu Tây.” Cậu nói.
Yên lặng mấy giây, khi có quá nhiều lời muốn nói, ngược lại không biết nên bắt đầu từ đâu.
Cuối cùng, Lục Thiên mở lời trước: “Tiểu Tây, cậu có gì muốn nói với mình sao?”
Tiểu Tây nhìn cậu, mỉm cười gật đầu: “Hôm đó, có phải cậu lén theo dõi mình, cho đến thôn Bình Phong không?”
“Phải.” Cậu thẳng thắn thừa nhận.
“Sao lại làm vậy? Sao cậu không nói với mình, cậu muốn đi cùng bọn mình?”
Cậu vẫn như lúc trước, ngại ngùng gãi đầu nói: “Mình sợ các cậu không muốn cho mình đi cùng.”
“Cậu biết bọn mình muốn đi làm gì?”
“Mình… đoán được sơ sơ.”
Tiểu Tây cúi đầu, cười khẽ: “Đoán được mình muốn đi điều tra cậu?”
“Ừ.” Cậu gật đầu.
Tiểu Tây nói: “Cậu nói thật với mình đi, hôm đó khi cậu thấy tờ báo cũ đó trong thư viện, có phải cậu đã nhớ được gì đó rồi không?”
Cậu lắc đầu nói: “Không có. Mình chỉ thấy hai tấm hình đó, chợt thấy rất quen, cũng rất đáng sợ, với lại mình có cảm giác, người trên hình có quan hệ với mình… Hơn nữa, còn đại diện cho chuyện không tốt lành gì.”
“Vậy vì sao cậu không nói gì với bọn mình cả?”
Lục Thiên im lặng khá lâu, mới thấp giọng nói: “Mình sợ… mất đi hai người.”
“Sao cơ?” Tiểu Tây khó hiểu nhìn cậu.
Lục Thiên cúi thấp đầu, không dám nhìn vào mắt Tiểu Tây: “Mình rất thích cậu, cả mẹ nữa… ý mình là, mẹ cậu. Mình sợ hai người biết được quá khứ của mình, mình sợ sẽ mất đi hai người.”
Tiểu Tây không nói được tiếng nào, trên mặt toàn là nước mắt.
Một lúc sau, cô cố gắng điều chỉnh cảm xúc của mình, lau khô nước mắt trên mặt: “Vì thế, cậu mới lén đi theo sau bọn mình, muốn tự mình tìm lại ký ức, mà không để bọn mình biết được quá khứ của cậu.”
“Đúng là như thế.” Cậu rầu rĩ nói, “Mình ở bên ngoài nhà ông lão nghe lén các cậu nói chuyện, sau đó vẫn một mực đi theo sau phía sau các cậu. Cho đến khi các cậu nhìn thấy có người chui ra khỏi mộ, rồi chui vào…”
“Sau đó cậu thấy người kia trở lại, biết bọn mình gặp nguy hiểm, cho nên bất chấp tất cả chạy xuống giúp bọn mình?” Tiểu Tây tiếp lời.
Lục Thiên khẽ gật đầu.
“Cậu không sợ à?” Tiểu Tây nhìn cậu, “Khi cậu đến đó, hẳn phải biết trong hầm mộ đó có người mà cậu sợ nhất.”
“Đúng, khi mình đến ngôi mộ đó, đã gợi lên một vài ký ức đáng sợ. Mình rất sợ, sợ đến run cả người.” Cậu ngẩng đầu lên, “Nhưng mình biết, nếu mình không đi xuống, các cậu sẽ bị giết chết!”
Ánh mắt Tiểu Tây và cậu chạm nhau, hai người im lặng rất lâu không nói câu nói.
Cảnh sát, người mẹ và ba người bạn cũng đi vào phòng bệnh. Cảnh sát mặt tròn vỗ vai Lục Thiên nói: “Hai tên ác ma thấy cháu còn nhỏ, nên uy hiếp, dọa nạt cháu. Thật ra, cháu biết không? Nếu cháu báo cảnh sát, bọn chú có thể lập tức thông báo cho cảnh sát ở thành phố E, bảo vệ cho gia đình cháu, cháu không cần lo lắng đồng bọn của chúng sẽ xuống tay với cha mẹ cháu.”
Lục Thiên cúi đầu xuống, sau đó, cậu vội vàng hỏi: “Chú cảnh sát, các chú đã liên lạc được với cha mẹ cháu chưa ạ?”
“Dựa vào tên và địa chỉ cha mẹ cháu đã nói, bọn chú đã tìm thấy họ một cách dễ dàng. Bây giờ họ đang trên đường đến đây.” Cảnh sát mặt tròn nói.
“Vậy sao, thật tốt quá!” Lục Thiên kích động nói.
Mọi người đều nở nụ cười vui mừng.
Sáng hôm sau, cha mẹ Lục Thiên đã đến bệnh viện, gặp lại đứa con trai đã thất lạc bốn năm. Cả nhà mừng rớm nước mắt, ôm nhau khóc òa, thật lâu sau vẫn chưa bình tĩnh lại được. Người có mặt ở đó ai ai cũng cảm động đến rơi nước mắt.
Buổi chiều, Tiểu Tây và mẹ lái xe tiễn họ ra sân bay.
Cuối cùng thời khắc chia tay đã đến.
“Thôi, chị tiễn đến đây là được rồi, máy bay sắp cất cánh rồi.” Mẹ Lục Thiên đúng trong phòng chờ nói với mẹ Tiểu Tây: “Khoảng thời gian này, thật sự cảm ơn chị đã chăm sóc cho con trai tôi.”
“Chị đừng nói vậy là tôi lái xe đâm trúng cháu, áy náy không hết nữa là.”
“Nhưng nếu không nhờ vậy, thì đâu thể cứu thoát được nó.” Ba Lục Thiên nói, “Cho nên, có thể gặp được các chị, cho dù là bị xe của chị đâm trúng, cũng là chuyện may mắn.”
Mẹ Tiểu Tây cười cười lắc đầu: “Anh nói vậy tôi chẳng biết phải giấu mặt vào đâu nữa rồi.”
Mọi người đều bật cười.
Mẹ Lục Thiên vỗ vai con trai nói: “Thiên à, nói tạm biệt dì và Tiểu Tây đi con, chúng ta phải lên máy bay rồi.”
Tiểu Tây và mẹ đều nhìn cậu, cậu cũng nhìn họ, im lặng thật lâu.
Ba cậu nhắc nhở lần nữa: “Thiên, phải lên máy bay rồi, nói tạm biệt dì đi con.”
“Tạm biệt, dì! Và cả, Tiểu Tây.” Cậu nói.
“Tạm biệt.” Người mẹ vẫy tay với cậu, “Sau này thường ghé chơi nha.”
“Dạ, cháu sẽ ghé ạ.”
Người mẹ huých Tiểu Tây một cái: “Con không nói gì à?”
“Cậu nói rồi đấy, sau này nhớ đến chơi.” Tiểu Tây nói.
Lục Thiên nhìn Tiểu Tây, cuối cùng nói: “Tạm biệt.” Sau đó quay người, đi theo ba mẹ vào cửa an ninh.
Ngay khi cậu quay lưng bước đi, Tiểu Tây chợt thấy lòng mình chùng xuống, trước nay cô chưa từng cảm thấy mất mát và khó chịu như thế này.
Cứ thế chia xa rồi sao? Cô nhìn theo bóng lưng cậu, cổ họng dâng lên một vị mằn mặn, bị cô đè nén xuống.
Lục Thiên đi được mười mấy bước, chợt dừng lại, đột ngột quay đầu.
Mẹ Tiểu Tây không kiềm chế được nữa, bà dang hai tay ra. Lục Thiên ném túi xách trong tay xuống, chạy đến.
Cậu lập tức nhào vào lòng mẹ Tiểu Tây, ôm bà thật chặt.
Nước mắt của mẹ Tiểu Tây không ngừng tuôn rơi: “Con à, hãy nhớ ở đây vẫn còn có một gia đình nữa.”
“Con biết rồi, mẹ.” Cậu xúc động nói.
Sau khi hai người tách ra, cùng buông tiếng thở dài. Sau đó, Lục Thiên nhìn Tiểu Tây.
Ôm nhau.
“Mình sẽ nói cho mọi người biết, mình có một anh trai tốt.” Tiên Tây nói nhỏ bên tai Lục Thiên.
Lục Thiên nhìn Tiểu Tây, nước mắt rơi đầy hai bên má.
Máy bay cất cánh lên trời xanh.
Tiểu Tây và mẹ nhìn bầu trời xanh thẳm ấy, nhìn rất lâu, rất lâu.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: 1/14 - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 21 Jul 2018


Câu chuyện của Bạch Kình đã kể xong. Nhớ lại những lời cậu ta nói trước đó, mọi người dường như đã hiểu ra đôi chút. Sa Gia hỏi: “Bạch Kình, cậu nói đây là một câu chuyện kinh dị gay cấn đặc biệt, kì thật chính là - câu chuyện này có một kết thúc rất tốt đẹp và cảm động, đúng không?”
Bạch Kình cười nói: “Nếu chị cảm thấy câu chuyện này làm cho chị cảm thấy tốt đẹp và cảm động, tôi nghĩ nó thật sự là một câu chuyện kinh dị đặc biệt rồi, không đúng sao?”
“Chính xác, những câu chuyện kinh dị gay cấn mà có kết thúc như vậy, đúng là rất ít thấy.” Sa Gia mỉm cười nói, “Khi nãy cậu nói, mong rằng câu chuyện sau khi được chỉnh sửa sẽ làm cho chúng tôi thích hơn - cậu đã làm được - ít nhất tôi cho là thế.
“Tôi chỉ mong câu chuyện của mình ít nhiều có thể làm cho mọi người thoát khỏi suy nghĩ u ám - cảm thấy người trên đời này vẫn còn tồn tại điều tốt đẹp - Chỉ cần đạt được mục đích này, tôi đã hài lòng rồi.”
“Tôi thừa nhận chuyện của cậu làm cho tâm trạng của tôi tốt hơn rất nhiều.” Thiên Thu nói, “Tôi thích câu chuyện này.”
“Cảm ơn.” Bạch Kình gật đầu với Sa Gia và Thiên Thu tỏ ý cảm ơn.
“Ha ha, xem ra câu chuyện của cậu rất được phái nữ yêu thích nha.” Hạ Hầu Thân thật sự đã thoát ra khỏi suy nghĩ u ám, chợt bật cười: “Đàn ông như chúng tôi hình như không dễ dàng cảm động như thế.”
“Ai nói chứ, tôi cũng rất thích câu chuyện này.” Goth dùng ngón trỏ xoa xoa khóe mắt hơi đỏ của mình.
“Hừ, anh… bỏ đi.” Hạ Hầu Thân dừng lại, không nói hết câu.
“Ừ… Tôi, thật sự rất cảm động!” Bắc Đẩu đột nhiên lên tiếng, khi mọi người giật mình. Cậu sụt sịt, lấy khăn tay ra, dùng sức lau đi, hình như cả nước mắt cũng sắp rơi xuống đến nơi rồi, “Từ khi đến nơi này, tôi toàn nghe những câu chuyện kinh dị khiến người ta không rét mà run, đây là câu chuyện duy nhất hấp dẫn tôi, cho tôi cảm thấy ấm áp, thật sự quá hay!”
“Ồ,” Hạ Hầu Thân đảo tròng mắt, “Đủ rồi đấy.”
“Được rồi, mỗi người nhận xét và phát biểu cảm nhận đến đây thôi. Câu chuyện này dài thật, giờ đã không còn sớm nữa, chấm điểm đi.” Hoang Mộc Chu nói.
Bắc Đẩu cất khăn tay trở vào túi, vừa sụt sịt vừa đi đến bên chiếc tủ, lấy giấy và bút phát cho mọi người.
Cùng một trình tự thống kê và tính toán. Do có vài người yêu thích câu chuyện này, cuối cùng câu chuyện của Bạch Kình đạt được số điểm bằng với Thiên Thu: 9.1 điểm.
Xem ra Bạch Kình rất hài lòng với kết quả này, trên mặt cậu ta ẩn hiện nụ cười.
Khi mọi người chuẩn bị kết thúc hoạt động của đêm nay Chris đột nhiên lên tiếng: “Ừm… có vài câu ngoài lề, tôi nhịn không được muốn nói ra. Bạch Kình, tôi đợi sau khi chấm điểm xong mới nói những lời này là muốn tỏ ý, không phải tôi muốn chống lại anh, chỉ là có sao nói vậy thôi. Mong anh đừng để tâm.”
Bạch Kình cảm thấy có thể Chris muốn nói ra gì đó bất lợi cho mình, cậu ta thu nụ cười lại, hỏi: “Cậu muốn nói gì vậy, Chris?”
“Là thế này - Chúng tôi đều biết, anh là 'Tiểu thiên vương kinh dị' đang nổi gần đây, danh tiếng đang ngày một tăng cao của anh khiến tôi không thể không tìm mua vài quyển sách của anh về đọc. Nói thật, viết rất khá, đã cho tôi được mở rộng tầm mắt.”
“Cảm ơn, nhưng rốt cuộc cậu muốn nói cái gì vậy?”
“Hiện anh đã xuất bản tổng cộng bốn quyển, nếu nhớ không lầm, tên chúng lần lượt Là 'Dịch bệnh', 'Cửa sổ trên cao', 'Ác hỏa' và 'Kẹo cứng’, đúng không?”
“Không sai.”
“Còn câu chuyện mà hôm nay anh kể, có tên là 'Khách đến từ phần mộ'.”
“Thì thế nào?”
Chris đưa tay lên, ra hiệu cho Bạch Kình tiếp tục nghe cậu nói. “Bây giờ, chúng ta hãy nhớ lại những điểm tương đồng trong bốn quyển trước đây của anh - không có ngoại lệ, nhân vật chính của bốn quyển sách đều là chàng trai trên dưới 30 tuổi; phong cách của bốn quyển sách kia, cơ bản đều thuộc trường phái lạnh lùng cứng nhắc, tình tiết không có chỗ nào ấm áp và đáng yêu cả, kết cục cũng thường cái chết hoặc bi kịch.”
Chris cố ý ngưng lại một lúc: “Câu chuyện 'Khách đến từ phần mộ' mà anh kể hôm nay, không chỉ số chữ trong tên không giống trước, cả phong cách câu chuyện cũng quá khác biệt - Nhân vật chính là một nữ sinh mười mấy tuổi, nội dung xoay quanh trường học và gia đình, cuối cùng kết cục lại khiến người ta cảm động sâu sắc - Đây quả là chuyện thú vị vô cùng.”
Bạch Kình nheo mắt hỏi: “Rốt cuộc cậu muốn nói gì?”
Chris không lên tiếng, lúc bấy giờ Hoang Mộc Chu vẫn luôn chăm chú lắng nghe cuộc trò chuyện của họ chợt nói: “Bạch Kình, cái này còn phải hỏi sao? Cậu thiên tài đang nghi ngờ - Câu chuyện 'Khách đến từ phần mộ' này có thật là do chính cậu nghĩ ra không?”
Bạch Kình “hừ” một tiếng: “Nực cười, không phải tôi nghĩ ra, chẳng lẽ do người nào đó trong các vị ngồi đây nghĩ cho tôi?”
“Cái này, cậu phải hỏi cậu thiên tài, vì sao cậu ta lại nghi ngờ cậu.” Hoang Mộc Chu không nhanh không chậm nói, “Hoặc, cậu có thể giải thích xem vì sao câu chuyện này lại có phong cách khác những chuyện lúc trước như thế.”
“Tôi thấy chẳng có gì để giải thích cả. Đúng, các tác phẩm trước đây của tôi đa số đều theo trường phái lạnh lùng cứng nhắc, nhưng chẳng lẽ tôi phải đóng khuôn mãi như vậy sao? Tôi không thể thay đổi phong cách à? Vậy cũng bị nghi ngờ, đúng là quá nực cười!”
“Đương nhiên anh có quyền thay đổi phong cách viết.” Chris nói, “Một tác giả muốn thử thay đổi phong cách, quá nửa là vì muốn sáng tạo hoặc có chút đột phá, nhưng không biết chắc được phong cách mới có được mọi người đón nhận và yêu thích hay không. Cho nên những người kể chuyện trước, đều chọn phong cách và đề tài sở trường của mình, nhằm nắm chắc phần thắng lớn nhất trong trò chơi cạnh tranh khốc liệt đến kì lạ này. Chẳng hạn như Long Mã rất thích lấy học sinh trung học làm nhân vật chính, truyện 'Dự luật xác sống' của cậu ta chính là vậy; Từ Văn trước giờ dường như chưa từng viết truyện lấy nam làm nhân vật chính, 'Mối nghi ngờ bóng ma' cũng không ngoại lộ - Còn anh, lại muốn 'sáng tạo' trong lúc thế này - hiển nhiên có chút kì lạ.”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: 1/14 - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 21 Jul 2018

Những lời này khiến cho Bạch Kình nghẹn lời, cậu ta mấp máy môi cả nửa ngày, chỉ nói: “Nhưng… trước đó tôi đã nói rồi, tôi đã sửa một vài tình tiết và kết truyện đột xuất… Cho nên phong cách đương nhiên sẽ không giống với trước đây được.”
“Không sai, nhưng cốt truyện cơ bản không thay đổi mà, chuyện này đã đủ khiến người ta nghi ngờ rồi.” Hoang Mộc Chu không biết từ lúc nào đã đứng cùng phía với Chris.
Bạch Kình mím chặt môi, vẻ mặt lúng túng. Cậu ta im lặng một lúc lâu, nói: “Tôi không muốn giải thích nhiều, nếu các người cho rằng tôi sao chép hoặc mượn tác phẩm của ai đó, mời lấy chứng cứ ra. Nếu không, đừng ở đấy mà suy đoán lung tung!”
Chris bỗng nhiên bật cười: “Ha ha, Bạch Kình, tôi chỉ nêu ra vài suy nghĩ mà thôi, đâu có nói anh sao chép, anh cần gì nghiêm túc thế chứ? Nhưng nói đến sao chép, tôi vẫn muốn nói vài câu, anh nghe rồi đừng giận nha.”
Bạch Kình nhìn chằm chằm Chris.
“Thật ra tôi cảm thấy, truyện 'Khách đến từ phần mộ' này của anh không phải sao chép. Nhưng vì sao phong cách lại khác những tác phẩm trước nhiều như thế chứ?” Chris cố ý ngưng một chút. “Có lẽ, tình huống hoàn toàn trái ngược với những gì khi nãy đã nói cũng không chừng.”
Bạch Kình há hốc miệng nhìn Chris: “Cậu… có ý gì?”
Chris nhìn thẳng Bạch Kình nói: “Ý của tôi chính là, có lẽ những tác phẩm trước đây của anh mới là sao chép, chỉ có hôm nay mới do chính anh tự nghĩ ra!”
Vừa dứt lời, bốn bề kinh hãi. Mọi người đều kinh ngạc nhìn Bạch Kình, sắc mặt Bạch Kình trắng bệch, thở gấp, một ngón tay run rẩy chỉ vào Chris: “Cậu, cậu đang có ý phỉ báng tôi! Chris, rốt cuộc cậu có ý đồ gì?”
Chris xua tay liên tục: “Đừng giận, lúc nãy tôi đã nói, đùa thôi mà. Anh đừng xem là thật nha.”
“Có kiểu đùa đầy ác ý như cậu sao?! Chris, tôi vẫn là câu nói đó, nếu cậu nghi ngờ tôi, thì đem bằng chứng ra, không thì đừng ở đây nói nhăng nói cuội! Nếu cậu thấy 'trò đùa' này rất vui, cậu tự mình chơi đi, tôi đây không tiếp!”
Nói xong, Bạch Kình tức giận đứng lên, hậm hực đi lên tầng hai. Sau khi vào phòng, “rầm” một tiếng đóng chặt cửa lại.
Mọi người nhìn theo Bạch Kình, yên lặng một lúc. Sa Gia nói: “Cậu ta giận thật rồi.”
“Tôi thấy, chỉ bằng nói là chột dạ thật rồi thì hay hơn.” Hoang Mộc Chu mỉa mai nói.
“Hoang Mộc Chu tiên sinh, đừng nói những lời như vậy nữa. Chris, cậu cũng thật là, nếu không có bằng chứng thì đừng nghi ngờ lung tung.” Sa Gia nhíu mày nói.
Chris cười nói: “Tôi đã nói chỉ đùa thôi mà, anh ta lại xem như thật. Tùy tiện thử một chút, liền thử ra được thái độ của anh ta ngay. Bạch Kình đúng là người không kiềm chế cơn giận được mà… Bỏ đi, bỏ đi, không nói nữa.”
Hạ Hầu Thân nhìn đồng hồ đeo tay: “Hơn 12 giờ rồi, nghỉ ngơi thôi. Mai đến lượt ai?”
“Đến tôi.” Bắc Đẩu nói, giơ nắm tay lên. “Cuối cùng cũng đến tôi rồi.” Dường như có chút khẩn trương, cũng có chút kích động.
“Vậy cậu chuẩn bị cho tốt đi.” Hạ Hầu Thân nói, mọi người đều đứng lên rời khỏi.
Lúc này, Long Mã vẫn luôn cúi đầu yên lặng chợt lên tiếng: “Mọi người, có để ý thấy… Vì sao sau tôi, không còn ai phạm quy nữa hay không?”
Thiên Thu trừng mắt nhìn ông ta: “Thế nào, anh mong chúng tôi phạm quy lắm hả, vậy thì đều sẽ giống anh cả.”
Long Mã lắc đầu nói: “Không, tôi không có ý đó. Tôi chỉ là thấy… có chút kì lạ, hình như hắn không có hứng thú hãm hại những người phía sau nữa.”
Thiên Thu “hừ” một tiếng: “Còn nói không có ý này, tôi thấy tâm lý anh bị mất cân bằng thì có. Chẳng thèm nói chuyện với anh, anh từ từ ở đây mà dằn vặt đi!” Nói xong chị ta đi lên tầng.
Những người khác cũng lần lượt rời khỏi, Long Mã cúi đầu đứng yên tại chỗ, trông rất khó hiểu. Chris nhìn chằm chằm ông ta một lúc, từ từ đến gần, kề sát vào tai ông ta, nói một câu:
“Họ thật sự không phạm quy sao? Đừng nói quá sớm chứ.”
Long Mã kinh ngạc ngẩng đầu lên, trừng mắt há miệng mình Chris. Chris cười bí hiểm rồi xoay người rời đi.
Nam Thiên sau khi trở về phòng, không hề ngủ. Anh dán tai lên cánh cửa, lắng nghe tiếng động bên ngoài, đợi thời cơ đến.
Đêm nay, anh chuẩn bị thực hiện kế hoạch lớn mật mà đêm qua nghĩ ra - lẻn vào phòng của Từ Văn, điều tra căn phòng đáng nghi đó.
Đây là kế hoạch cần gom hết mười hai phần can đảm mới dám tiến hành. Căn phòng đó, giờ đang đặt một thi thể lạnh lẽo, Nam Thiên vừa nghĩ đến vẻ mặt khiếp sợ khi chết của Từ Văn liến thấy rùng mình. Nhưng, anh phải khắc phục nỗi sợ mới có thể đến gần chân tướng.
Đến 1 giờ, Nam Thiên nhẹ nhàng mở hé cửa phòng ra, anh dùng cả tai lẫn mắt để nghe ngóng động tĩnh trong nhà, cho đến khi xác định bên ngoài đã hoàn toàn yên lặng, mới rón rén ra khỏi cửa, khép hờ cửa lại, đi qua bốn căn phòng trên hành lang, đến phòng của Từ Văn.
Nam Thiên nắm tay nắm cửa, cố gắng nhẹ nhàng nhất có thể đẩy cửa vào. Cửa đã mở - Tất cả các căn phòng ở đây đều chỉ có thể khóa từ bên trong chứ không thể khóa trái từ bên ngoài được - Điểm này đã giúp cho Nam Thiên rất nhiều.
Bước vào phòng Từ Văn, Nam Thiên quả thật không tạo ra chút tiếng động nào. Anh nhẹ nhàng đóng cửa lại, để ánh sáng không lọt ra bên ngoài, lúc này mới bật đèn trong phòng.
Ánh mắt anh né tránh thi thể đang nằm trên mặt đất, nhưng đập vào mắt vẫn là nó. Không thể không nhìn thấy được - thi thể giống hệt như đêm qua khi họ đặt nó ở đó - một góc khăn trải giường che kín gương mặt đáng sợ kia. Nam Thiên thầm cám ơn động tác nhỏ của mình đêm qua.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: 1/14 - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 21 Jul 2018

Giờ đã thành công vào phòng của Từ Văn. Tiếp theo, Nam Thiên chuẩn bị lục soát một lượt kĩ càng căn phòng này. Nhưng căn phòng thật ra rất đơn giản, ngoài chiếc giường, một ghế bọc vải và bồn vệ sinh trong góc tường thì không còn gì khác. Nam Thiên dùng ngón tay sờ soạng từng tấc tường một, tưởng tượng không biết có giống tình tiết trong phim không - khi sờ đến một chỗ nhô lên nào đó, bức tường của căn phòng sẽ mở ra, xuất hiện lôi vào mật thất. Nhưng đáng tiếc, anh sờ đến cả tay đều là bụi bặm, mỗi một nơi trong căn phòng chưa đến mười mét vuông này anh đều đã sờ qua, chút khác thường cũng không phát hiện, đừng nói đến bộ phận thiết bị khởi động gì đó. Nam Thiên thậm chí đã dùng tay lần theo mép bồn vệ sinh, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.
Anh thở dài, chán nản ngồi xuống giường, lúc này ánh mắt lại bất giác rơi xuống thi thể đặt ở bên giường. Nam Thiên vội rời mắt sang chỗ khác, suy nghĩ xem bước tiếp theo nên làm gì.
Từ Văn nói sau khi anh ta ngủ ở đây, sẽ gặp ác mộng hoặc xuất hiện ảo giác… Nhưng, mình không thể ngủ lại đây được - cái xác kia đang ngay bên cạnh mình! Nghĩ vậy, Nam Thiên bất giác rùng mình. Đột nhiên, anh nhớ ra một câu trước khi Từ Văn chết đã nói.
Tôi nhìn thấy một đôi mắt dưới gầm giường đang nhìn chằm chằm tôi.
Giờ nhớ lại câu này, cảm thấy hệt như lúc Từ Văn kề sát vào tai anh mà nói vậy. Lông tơ trên mặt Nam Thiên đều dựng hết lên, rùng mình mấy cái.
Chẳng lẽ, dưới giường có vấn đề?
Nam Thiên nuốt nước bọt - Anh thật không muốn cúi đầu xem hay thò tay vào mò thử chút nào, làm vậy đồng nghĩa với việc anh phải kề sát vào thi thể của Từ Văn, thật sự quá đáng sợ!
Nhưng, ngoài cách này ra, còn cách nào khác nữa?
Chuyện đã như vậy, Nam Thiên chỉ đành gom hết cam đảm lần nữa. Anh ngồi xổm xuống, quay lưng về phía thi thể, sau đó khom lưng, mắt nhìn thật kĩ dưới gầm giường.
Một mảng tối đen, không có gì cả… Bất chợt, mắt Nam Thiên lóe lên, anh nhìn thấy một thứ gì đó.
Một xấp giấy, nằm ở nơi sâu nhất dưới gầm giường.
Nam Thiên hơi chần chừ - Đêm qua anh cũng nhìn xuống gầm giường, không hề nhìn thấy xấp giấy này. Chẳng lẽ đêm qua mình nhìn không rõ? Có thể… Vậy, là ai đã cố ý giấu xấp giấy đó xuống gầm giường, hay là nó rơi xuống từ mép giường?
Bất luận thế nào, lấy nó ra xem thử đã. Nam Thiên nằm rạp trên đất, thò tay xuống nhặt xấp giấy kia.
Lấy được rồi. Sau khi Nam Thiên lấy được xấp giấy nhỏ đó, nhìn thấy nội dung được viết tay trên đó - thì ra là giấy ghi chép nội dung những câu chuyện mà mọi người đã kể - Nam Thiên nhớ lại, buổi sáng trước khi Từ Văn chết, mình đến phòng tìm ông ta đã từng nhìn thấy. Không sai, nét chữ giống hệt nhau, trên đó viết lại cốt chuyện sơ lược và dàn bài của “Mối nghi ngờ bóng ma”.
Nam Thiên chú ý đến trang giấy trên cùng, có đánh dấu lại ngày ghi chép nội dung này - Ngày 23 tháng 4. Anh nghĩ ngợi một lúc, nhìn lịch trên đồng hồ đeo tay - Không sai, ngày 22 tháng 4 bắt đầu kể câu chuyện đầu tiên (Uất Trì Thành), sau đó Từ Văn là người thứ hai. Vì thế ngày 23 tháng 4 ông ta nghĩ ra câu chuyện này…
Nam Thiên lật mấy trang phía sau - Đều là nội dung sơ thảo của “Mối nghi ngờ bóng ma”. Đột nhiên anh thấy giật mình - Câu chuyện của Từ Văn mà lại phạm quy, chẳng lẽ do hắn (“người tổ chức”) trước khi ông ta kể chuyện này ra, đã đọc lén nội dung trong này, vậy nên mới biết trước được tình tiết câu chuyện?
Nếu là vậy, chuyện Từ Văn vì sao lại phạm quy đã có lời giải rồi! Nhưng… Nam Thiên nhíu chặt chân mày - Hạ Hầu Thân, Ám Hỏa và Long Mã sao lại phạm quy? Đâu phải người nào cũng viết câu chuyện của mình ra giấy, rồi bị hắn đọc lén được? Chắc không thể nào, vì càng về sau, mọi người lại càng cẩn thận hơn, không phạm phải sai lầm ngu ngốc như vậy nữa…
Nam Thiên cảm thấy không lý giải được, vừa nghĩ ngợi vừa tiếp tục lật giở xấp giấy. Đột nhiên, nội dung của một trang nọ khiến anh mở to mắt, miệng cũng bất giác mở lớn. Anh cảm thấy máu toàn thân đang đổ dồn lên đầu, kinh ngạc đến quên cả thở.
Phía trên trang giấy đó - vẫn là nét chữ của Từ Văn - viết rõ hàng chữ:
Ý tưởng mới ngày 28 tháng 4 “Khách đến từ phần mộ”
Cái gì? Đây… đây là thế nào? Nam Thiên kinh ngạc không thôi nhẩm tính lại thời gian… Hôm nay đã là ngày thứ tám ở đây, chắc là ngày 29 tháng 4*. Tối nay Bạch Kình vừa kể câu chuyện tên là “Khách đến từ phần mộ” xong, mà trên sổ ghi chép này của Từ Văn, viết rất rõ ràng, ngày 28 tháng 4 - cũng là đêm qua, trước khi chết ông ta đã nghĩ ra một câu chuyện!
* Thực tế giờ đã qua 0 giờ, phải là ngày 30 tháng 4, nhưng để dễ hình dung, giả định vẫn đang ở đêm ngày 29 tháng 4.
Toàn thân Nam Thiên lạnh run từng cơn, bí mật kinh người mà anh vừa phát hiện ra, khiến cho người anh khẽ run rẩy. Anh cúi đầu, đọc kĩ hai trang - Không sai! Tình tiết câu chuyện phác thảo ở đây giống hệt câu chuyện mà đêm nay Bạch Kình đã kể!
Trong lòng Nam Kinh đầy kinh hãi, nhưng lại thấy quá khó tin. Anh ôm chặt lồng ngực đang đập liên hồi, cố gắng chấn tĩnh. Suy nghĩ kĩ càng hồi lâu, anh thấy chuyện này chỉ có hai cách lý giải:
Một là, Bạch Kình đã sao chép ý tưởng câu chuyện của Từ Văn! Nhưng, cậu ta làm thế nào? Sao cậu ta biết được Từ Văn đã nghĩ ra câu chuyện mới? Rồi cậu ta làm sao đọc được bản thảo của Từ Văn? Tối qua, Hạ Hầu Thân, Bắc Đẩu và mình cùng khiêng xác Từ Văn vào đây, Bạch Kình không hề bước vào phòng! Chẳng lẽ sau đó cậu ta đã lẻn vào… Không đúng, Nam Thiên liền nghĩ đến, chuyện này không hợp lôgic. Nếu thật sự là vậy, Bạch Kình sẽ không thể nào bỏ xấp giấy này lại trong phòng!
Vậy, sẽ là tình huống thứ hai sao? (Lúc này tư duy của Nam Thiên vô cùng hỗn loạn, nghĩ đến rất nhiều khả năng đáng sợ khác) - Bạch Kình trùng hợp nghĩ ra câu chuyện có nội dung tương tự với Từ Văn. Không đúng, chuyện này càng không có khả năng! Tỉ lệ xảy ra quá thấp!
Nam Thiên chợt nhận ra, có một điều có thể khẳng định, đó là bản thảo của Từ Văn được viết trước khi Bạch Kình kể chuyện! Cho nên dù nhìn theo góc độ nào đi nữa, Bạch Kình cũng đã phạm quy.
Đầu óc Nam Thiên hỗn loạn đến cực độ, anh lại nhớ đến chuyện Từ Văn nói trong phòng mình có ma; lại nhớ đến lời Chris nói - “Từ Văn trước giờ dường như chưa từng viết truyện lấy nam làm nhân vật chính”…
Như vậy xem ra, truyện “Khách đến từ phần mộ” này, đúng là tác phẩm của Từ Văn? Vậy Bạch Kình làm sao biết được câu chuyện này? Là có người cố ý hãm hại cậu ta, hay là…
Nam Thiên mải tập trung suy nghĩ về những chuyện khiến anh khó hiểu. Cùng lúc đó, anh hoàn toàn không hay biết, phía sau anh, một bóng đen đáng sợ đang từ từ đến gần…
(HẾT TẬP 3)
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: 1/14 - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 21 Jul 2018

Image

Tập 4 Người thừa thứ 14


Trong mười bốn nhà văn tham gia đã có hai người bị giết hại một cách thần bí. Hung thủ và “người tổ chức” là ai còn là ẩn số, nhưng “Trò chơi tử thần” vẫn phải tiếp tục.
Ở bệnh viện chăm sóc bệnh nhân sắp mất, một ông già bật mí về những câu chuyện li kì và việc mình bị “giam lỏng” suốt hàng chục năm. Vô tình được biết bí mật kinh thiên động địa ấy, cô gái chăm sóc ông ta sẽ phải đối mặt với nó như thế nào, chọn lựa ra sao?
Con trai một đại gia khi chơi trốn tìm chui vào két sắt rồi chết ngạt trong đó. Người cha trong nỗi đớn đau vạn phần đã dùng chính chiếc két sắt làm quan tài, chôn xác cậu bé cùng toàn bộ tiền bạc châu báu trong đó. Hai kẻ trộm mộ biết tin, quyết định đào huyệt người chết, nhưng sự thật khiến chúng phải kinh hãi…
Buổi tối thứ chín, Nam Thiên bỗng nảy ra ý tưởng, tìm được một cách “liên hệ” thông qua thần giao cách cảm với cha. Nhận được “mộng báo”, cha Nam Thiên lập tức báo cảnh sát, nhưng thông tin bất ngờ và khiến mọi ngươi đều bàng hoàng: Các tác giả bị mất tích trong thời gian gần đây thực ra chỉ có mười ba người.
Điều quái quỷ gì đang xảy ra? Lẽ nào trong mười bốn ngươi có một kẻ giả mạo? Đó có phải là “người tổ chức”? Hay còn uẩn khúc gì phía sau?
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 
Món quà tinh thần gởi tặng bevanng từ: Que Huong

Re: 1/14 - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 21 Jul 2018

Phần 4: Hãm Hại


Phía sau anh, một bóng đen đáng sợ đang từ từ đến gần.
Bởi mọi chú ý đều dồn cả vào xấp giấy kia, anh không mảy may phát hiện thấy gì. Đợi khi bóng đen đó càng lúc càng áp sát, đổ bóng lên sàn nhà trước mặt, anh mới giật mình, quay ngoắt đầu lại.
Là Sa Gia. Cô nửa quỳ phía sau Nam Thiên, trợn trừng hai mắt, chằm chằm nhìn anh.
Nam Thiên sợ đến mức lưng toát mồ hôi lạnh. Anh nuốt nước bọt, hỏi: “Sao cô lại ở đây?”
“Tôi cũng muốn hỏi anh thế.” Sa Gia nói.
Đúng rồi, mình đang ở trong phòng Từ Văn, bấy giờ Nam Thiên mới ý thức được. Anh liếc nhìn xác Từ Văn cạnh bên. May là một góc của chiếc chăn đơn đã che kín khuôn mặt xác chết. Anh bảo Sa Gia: “Vừa rồi cô làm gì đằng sau tôi vậy?”
“Cửa phòng này không khóa. Tôi vào, thấy anh quay lưng lại phía mình, ngồi xổm dưới sàn nhà xem xét gì đó. Vì tò mò, tôi đã rón rén tới phía sau, định ngó xem anh đang nhìn gì.”
“Sao cô lại vào phòng Từ Văn?”
Sa Gia đứng dậy, cố tránh nhìn vào cái xác của Từ Văn: “Tôi đâu muốn vào đây. Thực ra tôi qua bên phòng tìm anh, thấy anh không có đó, mới nghĩ có thể anh ở bên này.”
“Cô tìm tôi có việc gì?”
Sa Gia thoáng trầm ngâm rồi mới nói: “Tôi sợ, định tìm anh nói chuyện một lát. Tôi muốn anh… ở cùng với tôi.”
Nam Thiên suy xét, trước đó anh cảm thấy hình như Sa Gia rất có thiện cảm với mình. Thế nhưng, anh vẫn nghi hoặc. “Cô tin tôi vậy sao? Cô không sợ tôi chính là hắn ('người tổ chức')?”
Sa Gia mím môi, im lặng hồi lâu: “Nói thật thì, tôi không tài nào đoán ra ai là hắn. Tôi thấy không ai giống, nhưng có lúc lại thấy ai cũng giống.” Cô ngẩng đầu, nhìn thẳng Nam Thiên, “Kể cả anh, tôi cũng không dám khẳng định. Vậy nhưng… anh có là hắn, thì tôi cũng biết rồi.”
Nam Thiên sững sờ nhìn Sa Gia: “Vì sao?”
Sa Gia nhìn Nam Thiên với ánh mắt dịu dàng, tình cảm nói: “Bị mời tới đây và tham gia trò chơi sống còn này, mỗi ngày tôi đều sống trong nghi kị sợ hãi. Tôi cảm thấy, đại đa số những người ở đây chỉ lo nghĩ cho sự an toàn và lợi ích của bản thân, với người khác lại có ý phòng bị và thù địch. Chỉ anh là khiến tôi cảm thấy có đôi phần ấm áp, ở cạnh anh tôi thậm chí còn thấy an toàn. Trực giác mách bảo tôi, anh là người đáng tin tưởng và trông cậy.”
Nam Thiên nhớ lại, khi mười bốn người họ chuẩn bị ngồi vào mười bốn chiếc ghế ở đại sảnh lúc mới tới nơi tách biệt này, Sa Gia rõ ràng là có phần lo lắng bất an. Khi đó, trong anh đã có một thôi thúc được bảo vệ người con gái này, nên đã kéo tay cô, bảo cô ngồi ở ghế của mình. Có lẽ chính hành động nhỏ này của anh đã khiến cô cảm động? Dẫu thế nào thì ở nơi đặc biệt này, giành được sự tin tưởng của ai đó đều là chuyện rất đáng mừng.
Nam Thiên cảm kích nhìn Sa Gia: “Cảm ơn cô đã tin tôi.”
“Hi vọng anh cũng có thể tin tưởng tôi.” Sa Gia nhìn thẳng vào mắt Nam Thiên nói, “Ở đây, tôi không hi vọng tất cả mọi người đều đối xử chân tình với mình, chỉ cần chúng ta tin tưởng nhau là tôi mãn nguyện rồi.”
Nam Thiên có thể cảm nhận thấy sự chân thành từ câu nói của Sa Gia. Tuy anh cũng như Sa Gia, không cách gì đoán biết được người trước mặt mình có phải là “người tổ chức” hay không. Vậy nhưng, anh tình nguyện đánh cược. Kết đồng minh với cô gái dịu dàng đáng yêu này hẳn sẽ an toàn và đáng tin hơn là với Hoang Mộc Chu mưu sâu kế hiểm hay Chris thần bí khó đoán. Ít nhất anh có thể nhận ra tình cảm của Sa Gia đối với mình là chân thành và cô chắc hẳn sẽ không hại anh.
Nghĩ tới đây, Nam Thiên nói: “Được, hi vọng chúng ta có thể hợp tác, đối đãi thật lòng thật dạ với nhau, cùng tìm ra hắn. Sáu ngày sau, chúng ta cần phải sống để rời khỏi nơi này!”
“Ừm!” Sa Gia lộ vẻ tán thành.
Đã chọn tin tưởng Sa Gia, Nam Thiên quyết định nói cho cô nghe phát hiện và phân tích về hoàn cảnh hiện giờ của mình. Anh nói: “Cô có biết vì sao tôi đến phòng của Từ Văn không?”
Sa Gia bất giác liếc mắt nhìn xác Từ Văn, rùng mình: “Tôi đoán, anh muốn xem qua xác Từ Văn, xem xem liệu có phát hiện gì không.”
“Không phải, tôi vào đây không phải để xem xét thi thể anh ấy, mà là để xem xét căn phòng này.”
Sa Gia trừng lớn mắt: “Phòng anh ta có gì đặc biệt à?”
“Hôm qua (chính xác là ngày trước nữa, Nam Thiên không nhận ra giờ đã quá 0 giờ), và cũng chính là ngày Thiên Thu kể chuyện. Tôi tới phòng này tìm anh ấy. Tôi định nói chuyện với từng người theo số thứ tự, hi vọng thăm dò được một số thông tin, hay tìm ra gợi ý gì đó.”
“Anh định chủ động tấn công, tìm ra hắn thông qua cách tiếp xúc với mọi người?” Sa Gia hỏi.
“Đúng vậy. Tôi nghĩ mình không thể ngồi yên chờ chết. Tôi buộc phải thử tìm ra cách vạch hắn trong mấy ngày còn lại!”
“Đúng, ta không thể thụ động chờ chết.” Sa Gia tán thành nói, song ngẫm nghĩ một hồi, cô lại lộ vẻ lo lắng, “Thế nhưng nếu làm vậy, liệu anh có thu hút sự chú ý của hắn, khiến bản thân rơi vào nguy hiểm không?”
“Tôi nghĩ chắc không đâu.”
“Tại sao?”
“Vì tôi vẫn chưa kể chuyện.”
Sa Gia sững lại: “Là ý gì?”
“Cô thử nghĩ xem, hắn hao tổn tâm sức 'mời' chúng ta đến đây, chính bởi muốn mười bốn người chúng ta 'chơi' trò này cùng nhau, như vậy trò chơi hắn thiết kế này mới thành công! Nếu hắn giết ai đó trước khi anh ta kể câu chuyện của mình chỉ bởi một vài hành động của người này đã khiến hắn tức giận, trò chơi này sẽ không còn hoàn chỉnh nữa. Tôi đoán, với kẻ cố chấp như hắn, thích sự kích thích và thách thức kiểu dạng này, đây nhất định không phải kết quả mà hắn muốn. Thế nên, tôi có thể lợi dụng điểm này tiến hành điều tra!” Nam Thiên nhấn mạnh, “Và giờ xem ra, tôi là người thích hợp làm chuyện này nhất rồi.”
“Tại sao?”
“Vì tôi là người thứ mười bốn, người kể chuyện cuối cùng.”
Sa Gia khẽ há miệng.
“Nói tiếp chuyện ban nãy, hôm qua lúc tôi tới tìm Từ Văn, anh ấy quả thực đã cho tôi biết một vài thông tin cực kì quan trọng. Anh ấy nói, phòng mình có ma quỷ quấy nhiễu.”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: 1/14 - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 21 Jul 2018

“Cái gì, trong phòng này… có ma quỷ quấy nhiễu ư?” Sa Gia lộ vẻ kinh hãi, cô ôm chặt cánh tay, rùng mình một cái, “Thật không nhỉ?”
Nam Thiên lắc đầu nói: “Tôi nghĩ chuyện ma quỷ quấy nhiễu có lẽ là ảo giác của anh ấy. Nhưng trong căn phòng này nhất định đã xảy ra chuyện gì đó khác thường! Anh ấy nói, thỉnh thoảng vào buổi tối anh ấy nhìn thấy một bóng người đen thui xuất hiện trong phòng, đôi khi còn nghe thấy cả những âm thanh kì lạ, và tất cả những điều này đều giống với các tình tiết anh ấy kể trong 'Mối nghi ngờ bóng ma'!”
Sa Gia bị dọa sợ đến mức mặt mày trắng bệch, hãi hùng tột độ.
Nam Thiên tiếp tục nói: “Nghe anh ấy nói vậy, tôi nhận ra phòng anh ấy có lẽ có vấn đề gì đó nên đã nghĩ ra chủ ý là đổi phòng của tôi và anh ấy cho nhau. Nhưng Từ Văn lại từ chối. Có lẽ anh ấy không thật tin tôi.” Nam Thiên thở dài.
Sa Gia nói: “Nhưng, tôi nhớ anh bảo… trước lúc chết, Từ Văn đã sang phòng anh tìm anh mà, anh ấy tìm anh có việc gì?”
Nam Thiên thoáng nghĩ: “Đúng rồi! Lúc đó sang gõ cửa phòng tôi anh ấy vô cùng khiếp sợ, còn nói mấy lời gì đó rất khó hiểu. Anh ấy nói buổi tối tôi đã qua phòng tìm và ngủ cùng anh ấy, chính là ở đây.” Sau vài giây hồi tưởng, Nam Thiên tiếp tục, “Từ Văn bảo tôi ngủ trên giường, còn anh ấy nằm bên dưới. Lúc nửa đêm, Từ Văn thấy dưới gầm giường có một đôi mắt đang chằm chằm nhìn mình. Anh ấy sợ điếng người, bò dậy, thì phát hiện ra tôi không còn ở trên giường, sau mới hoảng hốt tới tìm tôi…”
Nam Thiên nhìn Sa Gia: “Cô biết không? Tôi hoàn toàn bị những điều anh ấy nói làm cho hồ đồ! Bởi vốn dĩ tôi không đi tìm anh ấy, đừng nói là ngủ chung phòng. Tôi chỉ có thể cho là anh ấy gặp ác mộng. Sau đó, tôi quyết định qua phòng anh ấy xem thử thì chẳng phát hiện thấy gì. Lúc quay lại phòng mình, tôi phát hiện anh ấy đã chết ở phòng tôi! Tiếp đến Hạ Hầu Thân xuất hiện ở cửa phòng. Rồi mấy phút sau, mấy người bọn cô, Long Mã, Bạch Kình, và Hoang Mộc Chu lần theo tiếng động chạy tới. Mọi chuyện là vậy!
Sa Gia sợ sệt co người lại: “Trước khi chết, Từ Văn đã xảy ra vài điều kì lạ, quả thực là…”
“Quả thực quá lạ lùng, đúng không?” Nam Thiên nói, “Nghĩ mà xem, anh ấy gặp ác mộng, rồi đến tìm tôi, tiếp đó tôi sang phòng anh ấy, bảo anh ấy ở lại phòng tôi, và trong vòng mấy phút ngắn ngủi này, hung thủ đã xuất hiện như bóng ma, giết chết anh ấy rồi biến mất, quay trở lại phòng mình. Tất cả những chuyện này đúng như vở kịch được sắp xếp bố trí vô cùng tỉ mỉ! Nếu cô tin tôi không phải hung thủ giết Từ Văn thì mức độ li kì của vụ án này quả đúng là phải khiến người ta tặc lưỡi!”
Nam Thiên bắt đầu trở nên kích động nói: “Như thể hung thủ biết Từ Văn sẽ gặp ác mộng, rồi sau đó sẽ qua tìm tôi. Đồng thời còn đoán được là tôi sẽ ra khỏi phòng mình! Nếu không, sao hắn ta biết sẽ chỉ có mình Từ Văn trong phòng tôi? Và điểm mấu chốt là, nếu mục đích của hắn ta là giết Từ Văn, vậy tại sao không động thủ trong phòng Từ Văn mà phải dẫn dụ anh ấy sang phòng tôi rồi mới hạ thủ?”
Sa Gia ngẫm nghĩ: “Có lẽ, hắn muốn vu oan giá họa cho anh. Hoặc…”
Thấy Sa Gia ngừng lại không nói tiếp, Nam Thiên hỏi: “Hoặc sao…?”
Sa Gia do dự nói: “Mục tiêu hắn ta muốn giết liệu có phải là anh chăng?”
Nam Thiên chợt thấy rùng mình: “Ý cô là, do sai sót ngẫu nhiên, hắn ta đã giết nhầm người?” Rồi lập tức lắc đầu, “Không, tôi không cảm thấy thế. Một kẻ cẩn thận như hắn sao có thể phạm phải kiểu sai lầm như vậy? Hơn nữa, tôi cũng không cho rằng Từ Văn gặp ác mộng, mà là một sự trùng hợp. Bên trong chuyện này nhất định có uẩn khúc gì đó.”
Sa Gia đột nhiên thốt ra một câu đáng kinh ngạc: “Sao anh biết tên hung thủ này chắc chắn là hắn ('người tổ chức')?”
Nam Thiên ngây ra: “Ý gì chứ? Không phải hắn, những người còn lại có động cơ gì mà đi giết người?”
Sa Gia đáp: “Động cơ thì đương nhiên là có rồi, bớt một người, bớt một kẻ cạnh tranh rồi.”
Nam Thiên hít vào một hơi lạnh. Điều trước kia anh hoàn toàn chưa nghĩ đến. Anh bất giác thấy khâm phục cách thức tư duy vượt ra khỏi lề thói thông thường của Sa Gia. Đúng thực là… khả năng này cũng có thể có. Vậy nhưng, anh nghi ngờ hỏi: “Nếu vậy, sao hung thủ lại muốn giết tôi?”
Sa Gia nhíu mày phân tích: “Có hai khả năng. Một là, hắn muốn thủ tiêu người có thể uy hiếp hắn giành được chiến thắng; Khả năng kia, thì đương nhiên phải dựa trên tiền đề hung thủ không phải 'người tổ chức', nên người hắn ta muốn giết chính là kẻ hắn ta tưởng là 'người tổ chức' rồi”
Nam Thiên vô cùng kinh ngạc: “Ý cô là, tên hung thủ cho rằng tôi là 'người tổ chức'?!”
“Tôi chỉ đoán thôi.” Sa Gia nói, “Nhưng anh thử nghĩ mà xem, chỉ còn lại sáu ngày nữa. Trước khi trò chơi sống chết này kết thúc, người nghĩ đến cách chủ động tấn công chắc chắn không chỉ mỗi mình anh.”
Nam Thiên bất ngờ nhận ra phân tích của Sa Gia đúng là một nhắc nhở vô cùng quan trọng. Anh ngạc nhiên nói: “Tôi chủ động tấn công, chỉ vì muốn âm thầm điều tra mà thôi. Lẽ nào cách thức chủ động tấn công của một người nào đó là giết chết người họ nghi ngờ? Nếu đúng như vậy, thì đáng sợ quá!”
“Đúng thế, nếu vậy, địch thủ của chúng ta không còn chỉ là mình 'người tổ chức' nữa.” Sa Gia lo lắng nói.
Trong môi trường bị giam nhốt, con người thường nghi ngờ, sát hại lẫn nhau… Tình tiết này sao lại khiến người ta thấy quen vậy?
Sa Gia thấy Nam Thiên rơi vào trầm tư, hỏi: “Anh đang nghĩ gì?”
Nam Thiên ngẩn ra nhìn Sa Gia: “Tôi nghĩ, sao tình huống chúng ta trải nghiệm hiện giờ lại giống câu chuyện 'Cuộc tấn công của căn bệnh lạ' Uất Trì Thành đã kể nhường vậy?”
Sa Gia lặng đi: “Ý anh là…”
Nam Thiên nhíu chặt mày: “Nghĩ kĩ lại, lúc Uất Trì Thành chết, tuy chúng ta kiểm tra qua cái thi thể, rút ra kết luận về thời gian tử vong, nhưng vẫn chưa kiểm tra kĩ càng một vấn đề quan trọng, đó là cái xác đó có chắc chắn là của Uất Trì Thành không? Liệu hung thủ có lợi dụng điểm mù về mặt tâm lý của chúng ta, thi thể phát hiện thấy trong phòng Uất Trì Thành thì nhất định là của Uất Trì Thành, mà dẫn ta đi sai hướng không?”
Sa Gia há hốc miệng, mày nhíu chặt lại.
Tiếp đó Nam Thiên lại nói: “Sau đây cũng không ai vào lại phòng Uất Trì Thành. Mãi đến sau khi Long Mã kể xong 'Dự luật xác sống', chúng ta mới nghĩ đến việc vào căn phòng đó xem xét. Nhưng lúc này, xác anh ấy đã biến mất một cách bí hiểm! Sa Gia, cô không cho rằng trong chuyện này ẩn chứa vấn đề gì sao?
Sắc mặt Sa Gia lại trắng bệch: “Anh nghi ngờ… Uất Trì Thành thực ra vẫn chưa chết? Thi thể chúng ta nhìn thấy… là giả mạo?”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: 1/14 - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 21 Jul 2018

“Không loại trừ khả năng này.” Nam Thiên nghiêm mặt nói, “Nếu đúng vậy, thì 'người tổ chức' chính là Uất Trì Thành, người 'chết' đầu tiên mà tất cả chúng ta hoàn toàn chưa nghĩ tới!”
“Còn anh ta ẩn mình trong bóng tối, có khả năng chính là căn phòng bí mật cô nhắc tới lúc trước, âm thầm ra ngoài hoạt động đồng thời thao túng trò chơi này…” Sa Gia bất ngờ kêu lên đầy sửng sốt, “A! Chúng ta đã tìm ra đáp án rồi?!”
Nam Thiên chậm rãi lắc đầu: “Đừng có kết luận bậy bạ, chúng ta không có chứng cứ để chứng minh cho suy đoán này. Hơn nữa, tình hình hiện giờ lại vô cùng phức tạp. Còn một số chuyện càng khó giải thích hơn khác nữa.”
“Là chuyện gì cơ?”
Nam Thiên nhặt xấp giấy dưới đất mà trước đó anh đã tìm thấy ở chỗ chân giường của Từ Văn lên, đưa cho Sa Gia: “Vừa nãy vào phòng này xem xét, tôi phát hiện thấy thứ này ở dưới gầm giường, cô xem xem.”
Sa Gia đón nhận: “Bản nháp kiểu này thì trong phòng tôi cũng có.”
“Đúng, trong phòng ai trong số chúng ta cũng đều có. Cô xem qua nội dung đi.”
Sa Gia lật xem từng trang. Lúc xem đến trang thứ sáu, cô đột nhiên trợn trừng mắt, bưng chặt miệng, đương nhiên Nam Thiên biết là bởi tại sao, vì trên trang đó ghi:
Ý tưởng mới ngày 28 tháng 4 “Khách đến từ phần mộ”.
“Trời ạ, chuyện này là thế nào?” Sa Gia sững sờ hỏi, “Đây không phải câu chuyện Bạch Kình kể à? Sao bản thảo ghi ý tưởng mới của câu chuyện này lại ở trong phòng Từ Văn?”
“Hơn thế, tôi còn có thể cho cô biết, đây đúng là bút tích của Từ Văn.” Nam Thiên nói, “Sáng hôm qua tôi đến tìm anh ấy thì đã nhìn thấy xấp giấy này. Lúc đó tôi không lật xem phía dưới, mới đọc được đại cương của câu chuyện 'Mối nghi ngờ bóng ma'. Tôi còn khen chữ viết Từ Văn đẹp. Và anh ấy cũng bảo tôi anh ấy là người bảo thủ, khi sáng tác luôn luôn dùng giấy bút. Điều đó đủ chứng minh, nội dung xấp giấy này do anh ấy chính tay viết ra.”
“Trời ơi…”, Sa Gia hãi hùng nói, “Từ Văn vừa hay bị giết chết vào buổi tối trước khi Bạch Kình kể chuyện. Sau đó, Bạch Kình có thể dễ dàng mang câu chuyện này ra kể mà chẳng ngại ngùng gì. Lẽ nào người giết Từ Văn là Bạch Kình? Còn mục đích của cậu ta là giành đoạt được câu chuyện này?”
Nam Thiên nhíu chặt mày: “Tôi cũng đã nghĩ qua khả năng này, nhưng có hai điểm có phần không hợp lôgic. Thứ nhất là Từ Văn là người kể chuyện vào tối thứ hai, đã kể xong câu chuyện của mình rồi, tại sao anh ta còn sáng tác một câu chuyện mới? Đồng thời tại sao bản thảo ghi chép câu chuyện này lại bị Bạch Kình phát hiện ra?”
Ngừng lại một lát, như để cho Sa Gia có thời gian nghiền ngẫm, Nam Thiên tiếp tục nói: “Điểm không hợp lôgic thứ hai là, nếu Bạch Kình lén lấy được ý tưởng câu chuyện của Từ Văn, đồng thời vì chuyện này mà giết anh ấy, vậy sao còn để xấp giấy này lại trong phòng? Cần biết đây là bằng chứng chí mạng! Có sơ suất hơn đi nữa cũng không thể ngay điều này cậu ta cũng bỏ qua chứ nhỉ?”
“Đúng vậy, điều này rất không hợp lẽ thường…” Sa Gia vùi đầu ngẫm nghĩ, “Lẽ nào, có người cố tình giá họa cho Bạch Kình, đồng thời tạo chứng cứ vi phạm giả cho cậu ấy?”
“Vấn đề là, làm cách nào lại làm được chuyện này?” Nam Thiên lúng túng nói, “Cứ coi như ai đó có khả năng bắt chước bút tích Từ Văn đi. Nhưng người này, sao có thể viết ra được những nội dung này trước khi Bạch Kình kể chuyện?”
Hai người cùng im lặng, đắm chìm trong dòng suy nghĩ.
Độ chừng một phút sau, Nam Thiên nhìn thấy người Sa Gia hơi run rẩy, mắt trừng to sợ hãi, liền vội vàng hỏi: “Sao thế?”
“Anh… có nghe thấy âm thanh gì không?” Sa Gia xích lại gần Nam Thiên, mặt lộ vẻ kinh hoàng ngó trái nhìn phải.
“Âm thanh gì?” vừa xong Nam Thiên tập trung suy nghĩ, không nghe thấy gì.
“Hình như tôi nghe thấy trong phòng này có tiếng nói thì thầm… như thể ai đó đang nói chuyện.” Sa Gia sợ hãi ôm chặt lấy Nam Thiên.
“Tiếng nói thì thầm? Trong phòng này hiện chỉ có hai người chúng ta mà.” Nam Thiên cảnh giác nhìn ngó xung quanh, thần kinh căng ra.
Hai người họ nín thở, ngay hít vào một hơi cũng không dám. Trong phòng dường như có thể nghe thấy nhịp tim đập gấp gáp của bọn họ. Nhưng đã mấy phút trôi qua mà vẫn không nghe thấy âm thanh kì lạ nào.
Nam Thiên hỏi Sa Gia: “Vừa nãy có thật là cô nghe thấy tiếng người đang nói chuyện không? Không nghe nhầm chứ?”
Sa Gia có phần không chắc chắn nói: “Tôi… chắc không nghe nhầm đâu, không thể xuất hiện ảo giác thính giác một cách kì lạ như vậy chứ nhỉ?”
Ngẩn ra mấy giây, lòng Nam Thiên đột nhiên giật thột, Từ Văn nói, lúc ở trong căn phòng này, thỉnh thoảng anh ấy cũng nghe thấy một vài tiếng động kì lạ. Lẽ nào, thứ vừa nãy Sa Gia nghe thấy chính là tiếng động ma quỷ gây ra?
Sa Gia rõ ràng cũng đã nghĩ tới điểm này, cô nhào vào lòng Nam Thiên, ôm chặt anh, người run lẩy bẩy.
Điều mình chờ đợi đã lâu và rất muốn tìm ra, là sự kì lạ trong phòng Từ Văn, cuối cùng đã xuất hiện rồi? Nam Thiên căng thẳng suy nghĩ. Vậy nhưng, sao âm thanh này chỉ xuất hiện chốc lát rồi im bặt?
Lẽ nào, Nam Thiên bất ngờ nhớ đến một khả năng, âm thanh này là do ma quỷ tạo ra, bởi phát hiện thấy trong phòng lúc này có hai người, nên mới bỗng dưng nín thinh?
Nghĩ đến đây, Nam Thiên bóp chặt vai Sa Gia, gấp gáp hỏi: “Sa Gia, vừa rồi cô có nghe rõ tiếng nói đó không, là nói về cái gì…”
Câu này còn chưa nói hết, trong đại sảnh ngoài phòng, bỗng nhiên vang lên một giọng nói đáng sợ đã lâu ngày không thấy, đó chính là giọng nói của “người tổ chức” được xử lý qua thiết bị biến đổi giọng nói, phát ra từ bốn thùng loa đặt ở trần phòng:
“Các vị, xin lỗi đã đánh thức mọi người khỏi giấc ngủ. Sở dĩ lúc này tôi làm phiền các vị là bởi hiện giờ, chứng cứ 'phạm quy' mới đã được hai người trong số chúng ta phát hiện ra. Hai người họ, hiện đang ở trong căn phòng của Từ Văn, người kể chuyện số 2. Nếu có hứng thú, các vị đến phòng này xem qua trước khi bọn họ rời đi. Được rồi, tôi chỉ nhắc một câu như vậy thôi, tạm biệt.”
Lạy Chúa, Nam Thiên kinh ngạc tột cùng. Anh và Sa Gia trợn tròn mắt, căng thẳng nhìn nhau. Chuyện này là thế nào? Nhất cử nhất động của chúng ta đều nằm trong tầm mắt của hắn sao?
“Chúng ta… làm thế nào bây giờ?” Sa Gia bất lực nhìn Nam Thiên, “Bọn họ chắc chắn sẽ nhanh chóng đến đây. Ta cứ ở đây… đợi à?”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: 1/14 - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 21 Jul 2018

Nam Thiên cố gắng bình ổn tâm trạng, để khiến mình bình tĩnh lại: “Ừ, chúng ta không làm việc gì trái lương tâm, không cần phải trốn tránh.”
Nam Thiên bước lên trước hai bước, dứt khoát mở cửa phòng, chào đón những người sắp đến với tâm trạng và tư thế tự nhiên thoải mái.
Nửa phút sau, người đầu tiên vội vàng tới trước cửa phòng chính là Long Mã. Trong tất cả mọi người, ông ta hiện giờ gần như là người quan tâm nhất đến việc ai là thủ phạm. Thấy Nam Thiên và Sa Gia ở trong phòng Từ Văn, ông ta ngạc nhiên nói: “Là hai người sao?”
Nam Thiên và Sa Gia không tiếp lời. Họ đứng giữa phòng, nhìn mọi người từng người từng người xuất hiện trước mặt mình, nhìn những ánh mắt nghi hoặc. Mấy phút sau, mọi người gần như đã tập trung đông đủ.
Hoang Mộc Chu tới trước mặt Nam Thiên và Sa Gia, ngẩng đầu, dùng ánh mắt dò xét đánh giá họ. Ông ta lại nheo mắt nhìn thi thể Từ Văn dưới sàn một cái, hỏi: “Hai người sao lại ở đây?”
Nam Thiên quyết định nói thật: “Vốn dĩ tôi định lặng lẽ đến phòng Từ Văn một mình, xem xét căn phòng này của anh ấy. Sa Gia qua phòng tôi tìm tôi, phát hiện tôi không có đấy, đoán tôi ở đây nên đã qua đây tìm được tôi.”
Hoang Mộc Chu nheo mắt nói: “Xem xét căn phòng này? Sao? Phòng Từ Văn có gì không ổn ư?”
“Tôi nghi vậy.” Nam Thiên bình tĩnh trả lời.
“Vậy anh đã phát hiện thấy gì?”
Nam Thiên đưa xấp giấy đang cầm trong tay ra: “Đây là thứ tôi tìm thấy dưới gầm giường Từ Văn ban nãy, anh xem qua đi.”
Hoang Mộc Chu cầm lấy xấp giấy, những người khác cũng xúm lại xung quanh. Hoang Mộc Chu thấy trên trang đầu tiên đề bản tóm tắt nội dung “Mối nghi ngờ bóng ma” liền hỏi: “Đây là gì? Đề cương sáng tác của Từ Văn sao?”
“Đúng. Anh cứ đọc tiếp đi.” Nam Thiên nói.
Hoang Mộc Chu lật giở mấy trang sau, giở đến bản tóm tắt của câu chuyện “Khách đến từ phần mộ”, ông ta cùng những người bên cạnh đến trợn to mắt.
“Ý tưởng mới ngày 28 tháng 4 'Khách đến từ phần mộ'…”, Thiên Thu kinh ngạc há hốc miệng, đồng thời nhìn về phía Bạch Kình, người kể câu chuyện này, “Chuyện này là thế nào? Đây chẳng phải là câu chuyện cậu mới kể mấy tiếng trước (ngày 29 tháng 4) sao? Sao lại trở thành câu chuyện được Từ Văn cấu tứ vào ngày 28 tháng 4?”
Bạch Kình lúc này trợn mắt líu lưỡi, toát mồ hôi lạnh, cậu ta thẫn thờ nhìn chằm chằm vào bản thảo trên tay Hoang Mộc Chu, như thế bị kinh động đến mức không thể thốt thành lời. Hồi lâu sau, cậu ta tức tối lồng lộn gào lên: “Đây là… vu cáo hãm hại và đổ tội oan! Câu chuyện này, một trăm phần trăm là do tôi nghĩ ra!”
Mọi người đều không nói gì. Sự thật bày ra trước mắt, tất cả mọi người đều không dám khẳng định Bạch Kình lúc này liệu có đang cố gắng giảo biện cho mình hay không.
Bạch Kình cảm giác rõ ràng thấy sự hoài nghi của mọi người đối với mình. Cậu ta hoàn toàn đánh mất khả năng phán đoán sắc bén, quay người hầm hầm nhìn Chris nói: “Chris! Lúc trước cậu cố tình gây khó dễ, gượng ép ám chỉ câu chuyện của tôi là đồ sao chép, khiến mọi người nảy sinh nghi ngờ vô căn cứ về tôi. Giờ, còn làm ra cái loại 'chứng cứ' này nữa! Muốn vu oan giá họa cho tôi, đúng không!?”
Thiếu niên thiên tài Chris không bị chọc giận, cậu ta thở dài một cách bất đắc dĩ, chỉ Nam Thiên và Bạch Kình nói: “Xin anh đây, tôi đâu phải người phát hiện ra chứng cứ này, là anh ta mà. Sao anh không hỏi, vì sao anh ta lại vào phòng Từ Văn, rồi lại vừa khéo phát hiện được 'chứng cứ' phạm quy của anh?”
Câu nói của Chris rõ ràng hàm chứa một ám thị, quay mũi nhọn về phía Nam Thiên. Bạch Kình dường như nắm bắt được gợi ý, cậu ta quay người về phía Nam Thiên, nói: “Đúng rồi, anh lại càng khiến người ta nghi ngờ hơn. Nửa đêm nửa hôm lén lén lút lút vào phòng Từ Văn, rồi tuyên bố tìm ra chứng cứ chứng minh tôi phạm quy, xì, ai biết được ý tưởng câu chuyện 'Khách đến từ phần mộ' viết trên xấp giấy này có do anh bắt chước nét bút Từ Văn viết ra, rồi đổ oan cho tôi hay không!?”
Đối diện với Bạch Kình đầy ý thù địch, Nam Thiên biết hiện anh ta có khả năng đã bị chọc giận đến mất cả trí khôn, chỉ nhắc nhở nói: “Bạch Kình, đừng rơi vào bẫy của 'người tổ chức'. Cậu bình tĩnh phân tích chút là biết, tôi không thể giá họa cho cậu.”
“Làm sao mà biết được?” Bạch Kình nói.
Nam Thiên bảo: “Cậu nghĩ thử xem, nếu thật sự muốn giá họa cho cậu, hiển nhiên tôi sẽ dùng cách khéo léo hơn bằng cách để mọi người phát hiện ra 'chứng cứ' này. Sao còn cầm 'chứng cứ' trong tay, tiếp đó lại thông qua miệng của hắn gọi mọi người tập trung ở đây chứ? Thế chẳng phải quá rõ là quá lộ liễu sao? Thoạt nhìn đã khiến người ta có cảm giác tôi cố ý vu oan.”
Bạch Kình nghe Nam Thiên nói thế, thấy dường như cũng hơi có lý. Cậu ta nhớ đến người phạm quy trước, cũng như mình lúc này, tức lồng lộn, đầu óc mê mụ, hồ đồ nghi ngờ mỗi một người bên cạnh, vừa hay thế lại rất đúng ý của hắn. Bạch Kình điều chỉnh tâm trạng, để bản thân bình tĩnh lại.
Lúc này, Hạ Hầu Thân nói: “Tôi lại nghĩ đến một vấn đề.” Ông ta nhìn về phía Nam Thiên và Sa Gia, “Theo hai người nói, hai người đều lặng lẽ tới phòng này từng người một. Vậy sao hắn biết được? Lẽ nào hắn trước giờ không ngủ, trốn trong chỗ tôi quan sát nhất cử nhất động của tất thảy mọi người trong phòng?”
Tiếp lời Hạ Hầu Thân, Ám Hỏa bổ sung: “Hơn nữa, hắn không những biết ngoài hành lang có ai đi lại, mà còn nhìn thấy chuyện xảy ra trong phòng? Nếu không, sao hắn khẳng định hai người đã phát hiện thấy bằng chứng phạm quy?”
Lời nói của Hạ Hầu Thân và Ám Hỏa khiến mọi người phải suy nghĩ. Yên lặng một hồi, Lake nói: “Có lẽ, đại sảnh và trong phòng đều lắp máy ghi hình hồng ngoại loại nhỏ. Hắn chỉ cần trốn trong phòng bí mật, quan sát hình ảnh giám sát của máy quay là được.”
Goth lắc đầu: “Ngoài đại sảnh lắp máy ghi hình hồng ngoại cỡ nhỏ thì còn có thể. Dù sao phòng đó rộng vậy, trần nhà lại cao, ta không thể tìm mọi ngóc ngách. Còn trong phòng thì e là chẳng thể nào? Không gian nhỏ hẹp như vậy, tường lại trắng thoáng nhìn là biết ngay, nếu lắp máy ghi hình cỡ nhỏ thì ta đã sớm phát hiện rồi.”
“Có lý.” Thiên Thu nhíu mày, “Nhưng thế thì kì lạ quá, nếu hắn không nhìn thấy tình hình trong phòng, sao có thể khẳng định Nam Thiên đã phát hiện ra chứng cứ này?”
Chris ngẫm nghĩ, lại hỏi Nam Thiên: “Hai người ở trong phòng Từ Văn mấy phút?”
Nam Thiên nhìn qua đồng hồ đeo tay: “Nửa tiếng.”
“Thế thì dễ giải thích rồi.” Chris nói, “Hắn chỉ cần nhìn vào tình hình trong đại sảnh, là có thể đoán ra điểm này.”
“Hả? Sao lại nói vậy?” Thiên Thu bắt tréo hai tay trước ngực, nhìn Chris.
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: 1/14 - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 21 Jul 2018

“Giờ ta sẽ xem xét vấn đề dưới góc độ của hắn.” Chris nói, “Hắn nhìn thấy Nam Thiên sang phòng Từ Văn, sau đó lại thấy Sa Gia cũng vào phòng này. Tiếp nữa, hai người họ ở lại trong căn phòng chưa đầy mười mét vuông ấy nửa tiếng. Nghĩ mà xem, nếu họ không thu hoạch được gì, sao lại ở trong đó lâu như vậy? Rõ ràng là đã phát hiện thấy gì đó. Hơn nữa nếu lời Nam Thiên nói, những bản thảo này nằm ở dưới gầm giường, là đúng, thì rõ ràng chúng rất dễ bị phát hiện ra. Điều đó khiến việc giải thích vì sao hắn lại có thể đoán ra họ đã phát hiện thấy chứng cứ chẳng còn khó khăn nữa.”
Nhìn Chris, Nam Thiên bỗng dưng có một cảm giác vô cùng kì lạ, vì sao Chris lại giống như đang cố tình giải vây cho bọn họ?
Là mình lo nghĩ quá, hay… còn nguyên nhân gì khác?
Trong lúc anh âm thầm nghiền ngẫm, Lake lên tiếng: “Tôi có một nghi vấn, giả sử Bạch Kình đúng là bị người khác hãm hại, cũng có nghĩa là, hắn cố tình đặt dàn ý 'Khách đến từ phần mộ' được bắt chước bút tích của Từ Văn dưới gầm giường. Vậy tại sao hắn dường như lại biết Nam Thiên nhất định sẽ vào phòng Từ Văn điều tra nhỉ?”
Câu nói này khiến Nam Thiên ngẩn ra. Đúng vậy, đây là một nghi vấn. Hắn (“người tổ chức”) sao có thể tính toán được hành động của mình?
Ám Hỏa hỏi Nam Thiên: “Trước đó anh có cho bất kì ai biết anh định đến phòng Từ Văn điều tra không?”
“Không.” Nam Thiên nói, “Thế nên chuyện này thật kì lạ, theo lý mà nói thì không ai biết kế hoạch hành động của tôi mới đúng.”
Chris động đậy khóe miệng, nhếch mép khẽ cười: “Lại cũng là một chuyện khó giải thích nữa. Mỗi một câu đố ở đây đều cho chúng ta thấy rằng, đối thủ của chúng ta, tức hắn ('người tổ chức'), thực sự là một đối thủ mạnh khác thường!”
“Sao tôi cảm thấy cậu hơi dương dương tự đắc nhỉ? Như thể đang nói về chính bản thân cậu vậy?” Hoang Mộc Chu nheo mắt nói, “Trong số chúng ta, người sở hữu chỉ số thông minh cao nhất, có thể hình dung bằng từ 'siêu việt' e chỉ có mình cậu nhỉ?”
“Hoang Mộc Chu tiên sinh, anh có biết chỉ số thông minh của từng người trong số chúng ta ở đây là bao nhiêu không?” Chris nói, “Chỉ số thông minh của tôi là do giới truyền thông tiết lộ. Nhưng có khả năng trong số mười ba người khác ở đây còn có người sở hữu chỉ số thông minh rất cao ta hoàn toàn chưa biết. Anh ấy (hoặc cô ấy) có thể không để lộ tài như tôi, song kiểu đối thủ nhìn bề ngoài chẳng có gì đáng gờm như vậy mới là đáng sợ nhất!”
Lời Chris khiến tất cả đều rơi vào yên lặng. Dường như mọi người đều đang suy xét xem đối thủ siêu mạnh đang giấu mặt trong bọn họ là ai, tất cả những điều kì lạ khó giải thích phát sinh trước mắt đều chứng tỏ trong mấy người bọn họ quả có tồn tại một nhân vật như vậy.
Đột nhiên, Long Mã hỏi: “Bắc Đẩu đâu rồi?”
Mọi người nhìn trái ngó phải mới nhận ra, hiện đang tập trung ở đây chỉ có mười một người. Trừ Uất Trì Thành và Từ Văn đã chết thì chỉ thiếu mình Bắc Đẩu.
“Lẽ nào âm thanh ngoài đại sảnh ban nãy lớn vậy mà cậu ta không nghe thấy?” Goth nghi ngờ nói.
Sa Gia lên tiếng: “Lúc trước Bắc Đẩu từng bảo, một khi cậu ta đã ngủ thì có sét đánh cũng chẳng tỉnh dậy.”
Bạch Kình nhíu mày nghĩ ngợi vài giây, rồi đột nhiên gấp gáp quay người, rảo bước hướng ra phía ngoài cửa.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, dường như đều đoán ra ý định của cậu ta, cũng nối gót theo ra ngoài phòng.
Nam Thiên là người ra khỏi đó sau cùng. Anh khép cửa phòng Từ Văn rồi khóa lại.
Lúc này Bạch Kình đã lao lên hành lang phía đối diện trên tầng hai. Phòng Bắc Đẩu là căn phòng cuối cùng nằm bên tay phải. Bạch Kình tới trước cửa phòng, dùng nắm đấm đập mạnh lên cánh cửa, lớn tiếng gào: “Bắc Đẩu! Bắc Đẩu!”
Mọi người đã tới trước cửa phòng. Song dù Bạch Kình đã đập cửa hơn một phút, bên trong vẫn không thấy có phản ứng gì, thêm nữa cửa bị khóa từ bên trong, không thể mở ra được. Bạch Kình thở hổn hển ngừng lại một lát, nói: “Cậu ta không có ở trong đó!”
Sa Gia nói: “Làm thế nào mà cậu biết cậu ta không nằm ngủ tít mít trong đây?”
“Trực giác của tôi.” Bạch Kình nhíu chặt mày, “Lúc chúng ta tụ tập nói chuyện ở phòng Từ Văn vừa rồi, cậu ta đã không ở trong phòng!”
“A…” Thiên Thu bưng miệng nói, “Ý cậu, chính là…”
Lời còn chưa thốt khỏi miệng, cửa đã được mở ra. Nửa thân trên để trần của Bắc Đẩu chỉ khoác một chiếc sơ mi, còn chưa kịp cài cúc. Cậu ta kinh ngạc nhìn đám người ngoài cửa, hỏi: “Xảy ra chuyện gì vậy?”
Sa Gia thở phào: “Chúng tôi còn tưởng cậu đã xảy ra chuyện chứ.”
Bắc Đẩu gãi gãi đầu, rõ ràng là không hiểu gì: “Tôi đang ngủ rất ngon, có thể xảy ra chuyện gì chứ?”
“Cậu không nghe thấy tiếng phát ra từ đại sảnh à?” Hạ Hầu Thân hỏi.
“Tiếng gì?” Bắc Đẩu trợn tròn mắt.
Hạ Hầu Thân không trả lời câu hỏi của cậu ta, mà tiếp tục hỏi: “Vậy lúc chúng tôi gõ cửa phòng sao cậu lại nghe thấy?”
“Các người bảo thế là 'gõ cửa' ư? Chính xác là như đập sập cửa phòng ấy, sao tôi có thể không nghe thấy chứ?”
“Chính cậu nói, một khi cậu đã ngủ thì sét đánh cũng chẳng tỉnh.” Sa Gia nói.
“Đó chỉ là cách nói quá lên thôi.” Bắc Đẩu nghi hoặc nói, “Rốt cuộc là sao?”
“Bắc Đẩu, không phải cậu giả ngốc đấy chứ?”
Bạch Kình nghi ngờ hỏi, “Vừa xong Hạ Hầu Thân đã nói rồi, tiếng phát ra từ đại sảnh, lẽ nào cậu không nghĩ ra là nó đại diện cho cái gì?”
Bắc Đẩu đảo tròn mắt vài vòng: “'Người tổ chức' kia lại nói gì à?”
Sa Gia gật đầu. Bắc Đẩu hỏi: “Hắn nói gì?”
“Trước khi trả lời câu hỏi này của anh, liệu có thể phiền anh phối hợp với chúng tôi làm một việc không?” Chris bất ngờ lên tiếng.
Bắc Đẩu thần ra nhìn cậu ta: “Việc gì?”
Chris dán mắt vào chân Bắc Đẩu: “Anh có thể kéo ống quần lên cao một chút được không? Để tôi nhìn chân anh.”
Mọi người kinh ngạc nhìn Chris, không biết cậu ta muốn làm gì. Bắc Đẩu lại càng chẳng hiểu đầu cua tai nheo thế nào, hỏi: “Tại sao?”
“Anh chỉ cần kéo ống quần lên để tôi nhìn chân anh là được rồi.” Chris lại nói.
Bắc Đẩu thấy mọi người nhìn mình chằm chằm, đành làm theo lời Chris, kéo ống quần hai bên lên.
Chris liếc một cái, tức thì nói: “Vừa rồi chẳng phải anh đang ngủ sao? Sao lại còn đi tất? Hoặc nói, nghe tiếng gõ cửa gấp gáp của chúng tôi, ngay áo anh cũng không cài cho tử tế đã vội vàng ra mở cửa, mà vẫn còn thời gian đi tất, thật thú vị.”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: 1/14 - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 21 Jul 2018

Lời này của Chris vừa nói ra, tất cả mọi người đều đổ dồn ánh mắt nghi ngờ về phía Bắc Đẩu. Bắc Đẩu bất giác lùi ra sau một bước, lắp bắp giải thích: “Đây… là thói quen riêng của tôi. Tôi vẫn còn độc thân, sống trong ký túc, tùy tiện bừa bãi quen rồi. Tôi vẫn thường đi cả tất lúc ngủ, việc này thì có gì kì lạ?”
Hoang Mộc Chu thong thả nói: “Nếu cậu giải thích vậy thì chúng tôi đương nhiên chẳng thể nói gì rồi.
Bắc Đẩu nghe ra ý Hoang Mộc Chu không tin mình, cậu ta cũng chẳng buồn tranh luận, hỏi: “Rốt cuộc tối nay đã xảy ra chuyện gì?”
Ám Hỏa đáp: “Nam Thiên tìm thấy chứng cứ phạm quy của Bạch Kình trong phòng Từ Văn.”
“Gượm đã nào.” Bạch Kình nói, “Anh có thể chứng minh tôi thật sự sao chép ý tưởng của Từ Văn, chứ không phải bị hãm hại không?”
Ám Hỏa trả lời: “Vậy cậu có chứng cứ chứng minh cậu không sao chép, cậu vô tội không?”
Bạch Kình cứng họng, không biết trả lời thế nào. Lâu sau, cậu ta như thể nghĩ ngợi gì đó nói: “Trong chuyện này nhất định là có người cố tình trả thù tôi.”
Chris nhướn mày, sắc bén chỉ ra: “'Trả thù' theo ý anh có phải là trước đó anh từng làm chuyện tương tự thế?”
Bạch Kình ngẩn ra, như thể ý thức được mình đã lỡ lời. Cậu ta hoảng hốt cải chính: “Không, ý tôi là có người hãm hại tôi.”
Long Mã đáp: “Thực ra đâu chỉ mình cậu? Mỗi một người phạm quy trước đây cũng đều cảm thấy mình bị người khác hãm hại. Thế nên việc ta cần làm bây giờ là tìm ra hắn ('người tổ chức'), làm rõ chân tướng của mọi chuyện!”
“Đúng vậy!”, Nam Thiên gật đầu tỏ ý tán thành, “Giờ chúng ta đừng nghi ngờ lẫn nhau nữa, tránh rơi vào bẫy của hắn.”
“Nếu đã vậy, mọi người đều quay về phòng nghỉ ngơi thôi.” Hạ Hầu Thân nhìn qua đồng hồ đeo tay, “Đã gần 2 giờ rồi.”
Mọi người lần lượt rời đi, quay về phòng của mình.
Bắc Đẩu thấy mọi người đều đã giải tán, cũng đóng cửa, khóa lại cẩn thận.
Cậu ta ngồi bên giường, thở ra một hơi dài, đưa mu bàn tay lên quệt mồ hôi trên trán.
Sau đó, cậu ta cởi tất ra, nhét vào trong giày, rồi lên giường ngủ.

Gần 9 giờ tối ngày thứ chín (ngày 30 tháng 4), mười hai người còn lại trong phòng tập trung tại đại sảnh ở tầng một, ngồi vào những chiếc ghế da xếp thành vòng tròn, tiếp tục trò chơi.
Tối nay người kể chuyện là số 9, Bắc Đẩu. Dễ thấy cậu ta lúc này vừa căng thẳng lại vừa phấn khích, hệt như tuyển thủ đang xoay tay xoạc chân, làm nóng người trước khi tham gia cuộc đua một trăm mét, tựa như cậu ta đã chờ đợi giờ khắc này từ lâu. Đến 7 giờ, cậu ta hắng giọng, nói: “Cuối cùng đã đến lượt tôi kể chuyện. Trước đây tôi từng nói, tôi cảm thấy vô cùng vinh hạnh khi được chọn làm một trong số mười bốn tác giả tiểu thuyết trinh thám kinh dị xuất sắc nhất toàn quốc. Từ góc độ này, tôi có phần muốn gửi lời cảm ơn đến 'người tổ chức', ha ha.”
Hoang Mộc Chu đưa tay ôm má, than: “Chẳng biết đang nói gì nữa.”
Bắc Đẩu gãi gãi đầu có phần ngại ngùng, nói tiếp: “Bởi thế nên, để xứng đáng với vinh dự này, tôi sẽ cố hết sức mình. Tuy tôi chỉ là tác giả nhỏ không tiếng tăm, nhưng câu chuyện tôi sắp kể sau đây đã được tôi chuẩn bị kĩ càng từ lâu, tin rằng nó nhất định sẽ không khiến mọi người thất vọng.”
Chris khẽ nhíu mày: “Chuẩn bị từ lâu? Nói vậy thì câu chuyện này không phải được anh sáng tác trong một, hai ngày gần đây sao?”
Bắc Đẩu thừa nhận đáp: “Đúng vậy. Thật ra, từ ngày đầu tiên đến đây, sau khi nghe quy tắc trò chơi, tôi đã bắt đầu lên ý tưởng cho câu chuyện này.”
Goth có phần nghi hoặc hỏi: “Bắt đầu lên ý tưởng cho câu chuyện sớm như vậy, cậu không sợ sẽ trùng với người kể chuyện trước sao?”
Bắc Đẩu nghĩ ngợi, rồi đáp: “Tôi nghĩ sẽ không vậy… Dù thế nào thì câu chuyện này của tôi cũng sẽ không phạm quy.”
Lời vừa thốt ra, người ngồi bốn phía xung quanh đều chấn động. Long Mã hỏi: “Tại sao? Cậu còn chưa kể, cậu lấy sự tự tin đó từ đâu ra vậy?”
Bắc Đẩu phân vân giây lát, đáp: “Câu chuyện này không phải ai cũng có thể nghĩ ra.”
“Ý anh là, ý tưởng của câu chuyện này của cậu độc đáo đến mức… cậu cho rằng bất kì ai cũng không thể nghĩ ra đề tài giống vậy?” Hoang Mộc Chu ngẩng đầu hỏi: “Tiểu từ, cậu có tự phụ quá không đây?”
“Ai dà… nói thế nào nhỉ,” Bắc Đẩu có phần lúng túng, “Không phải là ý đó… Thế này đi, mọi người nghe tôi kể xong chắc sẽ hiểu tại sao tôi nói vậy thôi.”
Chris cực kì hào hứng nói: “Được, anh mau kể đi.”
Bắc Đẩu gật đầu, lại hắng hắng giọng, nói: “Tôi bắt đầu kể đây, tên câu chuyện này là 'Bí mật của Do Nông'.”
(Câu chuyện mà mỗi người kể liên quan chặt chẽ đến sự việc phát sinh sau này.)
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: 1/14 - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 21 Jul 2018

Câu chuyện của buổi tối thứ chín: Bí mật của Do Nông


Lưu ý: Đây là câu chuyện tương đối đặc biệt trong số mười bốn câu chuyện, có thể bạn sẽ cần đọc hai lần.
Chương 1


Ngồi sau chiếc bàn làm việc to rộng, Viện trưởng đọc tập sơ yếu lý lịch mỏng dính trong tay, gật gù không nói. Ánh nắng mùa thu xiên qua cửa sổ, chiếu sáng cả căn phòng, nhưng vẫn không chiếu sáng được gương mặt Viện trưởng. Điều này khiến Ngũ Nhạc Đình ngồi phía đối diện càng thêm thấp thỏm.
Bầu không khí rất tươi mới trong lành, ngay đến mùi thơm thoang thoảng của bùn đất và sương mai cũng có thể ngửi được. Đương nhiên rồi, nơi này tọa lạc trên một ngọn núi có thảm thực vật phong phú, mà tối qua vừa có một trận mưa nhỏ. Thời tiết hôm nay rất tuyệt, ánh mặt trời ấm áp dịu dàng của mùa thu khác hẳn ánh nắng gay gắt oi bức của mùa hạ.
Nếu mình được ra ngoại ô chơi thì thích biết mấy… Song đáng tiếc giờ đang là buổi phỏng vấn, và Ngũ Nhạc Đình mơ hồ cảm thấy mình không có nhiều khả năng giành được công việc này.
Viện trưởng đặt sơ yếu lý lịch đã xem xong lên bàn, chăm chú nhìn cô gái trẻ đối diện: “Cô Ngũ Nhạc Đình?”
“Vâng, Viện trưởng Cát.” Ngũ Nhạc Đình ngồi thẳng người lên.
“Cô mới tốt nghiệp Đại học Y?”
“Thưa vâng.”
“Trước đây cô từng thực tập ở hai bệnh viện trong thành phố gần một năm?”
“Vâng đúng.”
“Nhưng chưa có kinh nghiệm làm việc chính thức.”
“… Vâng, đây là lần xin việc đầu tiên của tôi.”
Viện trưởng Cát là người đàn ông trung niên tầm khoảng 40 tuổi. Ông ta có đường nét khuôn mặt rõ ràng, không dễ bộc lộ biểu cảm qua nét mặt, vậy nhưng lúc này ông ta lại cười: “Thật thú vị, lần đầu ứng tuyển cô lại chọn kiểu bệnh viện như của chúng tôi.”
Ngũ Nhạc Đình khẽ mím môi: “Nói thật thì, Viện trưởng Cát, tôi không có quá nhiều lựa chọn. Hiện nay rất nhiều bệnh viện đều… đã đông kín người rồi.”
Viện trưởng Cát gật đầu nói: “Rất tốt, cô là một cô gái thẳng thắn. Đây là một trong những phẩm chất tôi xem trọng nhất.”
Ngũ Nhạc Đình đã nhìn thấy tia hi vọng.
Viện trưởng Cát đặt hai cùi chỏ trên bàn, đầu ngón tay đan vào nhau hướng lên trên: “Giờ hãy cho tôi biết, cô biết gì về bệnh viện chăm sóc người bệnh nặng sắp mất?”
“Bệnh viện chăm sóc người bệnh nặng sắp mất chủ yếu tiếp nhận người bệnh mắc bệnh nan y, dù dốc sức điều trị cũng không thể chữa lành, và không lâu sau sẽ qua đời. Bệnh viện có trách nhiệm giúp ngươi bệnh giảm bớt đau đớn, khổ sở về mặt thể xác lẫn tinh thần, giúp họ khắc phục nỗi sợ trước cái chết. Việc chúng ta cần làm là, dành cho bệnh nhân sự quan tâm và tình cảm ấm áp ở mức nhiều nhất có thể, để họ đi nốt chặng cuối của cuộc đời trong sự tôn nghiêm, thậm chí là thanh thản vui vẻ.”
“Nói rất hay.” Viện trưởng Cát mỉm cười bảo, “Cô đã lên mạng tra cứu à?”
Ngũ Nhạc Đình đỏ mặt: “… Vâng, đúng vậy.”
“Không có gì phải ngượng, người bình thường thường rất khó tiếp cận bệnh viện kiểu này của chúng tôi, cô có thể lên mạng tìm hiểu tường tận được như vậy, cho thấy cô đã mất nhiều công sức.”
Ngũ Nhạc Đình cảm thấy vị Viện trưởng này rất hiểu lòng người, xem ra không nghiêm khắc như vẻ ngoài.
“Được rồi, giờ tôi muốn cô hiểu qua về 'bệnh viện chăm sóc người bệnh nặng sắp mất' này của chúng tôi. Bệnh viện được thành lập vào năm 1998. Nhằm giúp người bệnh có thể tận hưởng sự yên ổn và thoải mái trước lúc qua đời, bệnh viện đã được xây trên núi, cách xa cuộc sống xô bồ bên ngoài. Không khí ở đây trong lành tươi mát, phong cảnh đẹp đẽ. Điều bất tiện duy nhất chính là hàng ngày mỗi khi đi làm và tan làm đều phải đi một đoạn đường núi, vậy nhưng nếu cô xem đây là một cách rèn luyện thân thể thì cũng là một việc rất hay.”
Ngũ Nhạc Đình vươn thẳng người: “Viện trưởng Cát, nói vậy là ông đã nhận tôi vào làm?”
“Sao lại không chứ? Một cô gái trẻ xinh đẹp như cô lại tình nguyện dấn thân vào sự nghiệp này là điều chúng tôi cầu còn chẳng được nữa là.” Viện trưởng Cát khẽ cười bảo.
Ngũ Nhạc Đình không ngờ lần đầu ứng tuyển lại thuận lợi vậy, tâm trạng vô cùng vui mừng. Mặt cô ửng hồng, nói: “Cảm ơn Viện trưởng đã cho tôi cơ hội được làm việc.”
Viện trưởng Cát khẽ gật đầu: “Vậy thì, cô có thể bắt đầu làm từ hôm nay. Phần tiếp sau đây là trọng tâm, liên quan đến nội dung công việc của cô.”
Ngũ Nhạc Đình nghiêm túc gật đầu, chuyên chú lắng nghe.
Viện trưởng Cát chăm chú nhìn cô. “Tôi muốn cô phụ trách chăm sóc cho một cụ già đặc biệt trong viện.”
Ngũ Nhạc Đình hơi há miệng, rõ ràng là có phần kinh ngạc: “Viện trưởng, ý ông là… tôi chỉ phụ trách chăm sóc cho một người?”
“Đúng vậy, công việc của cô là chăm sóc một mình ông cụ này.” Viện trưởng Cát lại nhấn mạnh, “Cô không cần quan tâm đến những bệnh nhân khác.”
Ngũ Nhạc Đình lộ vẻ khó hiểu: “Lúc trước tôi được biết, bệnh viện chăm sóc người bệnh nặng sắp mất hiện có hơn một trăm bệnh nhân sắp qua đời, lẽ nào mỗi một người bệnh đều có người chăm sóc riêng?”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

Re: 1/14 - Ninh Hàng Nhất

Postby bevanng » 21 Jul 2018

“Đương nhiên không phải, chúng tôi không thể có nhiều nhân viên y tế vậy. Gần đây số bệnh nhân sắp qua đời của chúng tôi ở đây có tăng thêm đôi chút, lên gần hai trăm người. Song nhân viên chăm sóc của cả bệnh viện hiện chỉ có ba mươi sáu người, họ gần như phải phụ trách tất cả các bệnh nhân, chỉ có cô là ngoại lệ.”
“Tại sao?”
“Vừa xong tôi đã nói rồi, người cô phải chăm sóc là một bệnh nhân đặc biệt.”
“Đặc biệt ở chỗ nào?”
Viện trưởng im lặng một hồi, mới đáp: “Những bệnh nhân khác của chúng tôi ở đây chỉ mắc phải bệnh nan y nào đó. Còn ông cụ này đặc biệt ở chỗ, ông ấy không chỉ mắc bệnh nan y, mà còn bị bệnh tâm thần.”
Ngũ Nhạc Đình nuốt nước bọt: “Ông ấy có phải… rất khó chăm sóc không?”
“Không, không…”, Viện trưởng xua tay bảo, “Không như cô nghĩ đâu. Hay nói cách khác, dẫu vậy cũng không can hệ gì. Bởi, để đề phòng ông ấy có hành vi kích động, làm tổn thương người khác hoặc bản thân, chúng tôi đã cố định hai tay ông ấy lại bằng vòng da. Và chân ông ấy thì hơi liệt, nên hiện giờ ông ấy chỉ có thể ở trên giường, cô hoàn toàn có thể yên tâm.”
Ngũ Nhạc Đình khẽ nhíu mày.
“Chẳng còn cách nào, chúng tôi cũng chẳng muốn làm vậy. Song nếu không cố định hai tay ông ấy lại, chẳng may ông ấy lên cơn, tấn công người bên cạnh thì nguy, song cô thật sự không cần phải sợ. Trong đa số tình huống, ông ấy rất lành tính, chỉ hay nói năng linh tinh thôi. Sau khi nghe những lời ông ấy nói, cô sẽ biết ông ấy thực sự mắc bệnh rất nặng. Nhưng cô có thể mặc kệ ông ấy hoặc chìu để ông ấy vui, đáp lại một, hai câu theo ý ông ấy, thì tùy cô.” Viện trưởng nhún vai.
“Ông ấy đã bị bệnh tâm thần nặng, vậy sao không sắp xếp cho ông ấy ở bệnh viện tâm thần, mà lại ở đây?” Ngũ Nhạc Đình hỏi.
“So với bệnh nan y ông ấy mắc phải thì bệnh tâm thần chẳng đáng là gì.” Viện trưởng nói, “Với một người mà sinh mệnh còn không đầy nửa năm nữa thì chữa bệnh tâm thần cũng chẳng còn quá nhiều ý nghĩa.”
“Ông ấy mắc bệnh gì?”
“Bệnh máu trắng.”
Ngũ Nhạc Đình thở dài nói: “Thật đáng thương.”
“Đúng vậy, cụ già đáng thương. Do đó tôi mới đề nghị cô chuyên chăm sóc ông cụ, hi vọng ông ấy nhận được sự quan tâm chăm sóc tốt nhất trước lúc lâm chung.”
Ngũ Nhạc Đình hỏi: “Viện trưởng, ông cảm thấy tôi có thể đảm nhận công việc này không? Cụ thể tôi làm những việc gì?”
“Chỉ cần có đủ kiên nhẫn và tình thương là cô hoàn toàn có thể đảm nhận. Thực tế, cô sẽ nhanh chóng nhận ra công việc mình làm là nhẹ nhàng nhất trong toàn bệnh viện. Việc cô cần làm mỗi ngày là ở bên ông cụ, lắng nghe những câu nói linh tinh vớ vẩn của ông ấy. Đến bữa thì bón cho ông ấy ăn, mang bô cho ông ấy khi ông ấy muốn đi vệ sinh. Sau đó là giúp ông ấy trở mình, lau người hàng ngày.”
Ngũ Nhạc Đình gật đầu, đáp: “Tôi hiểu rồi.”
“Rất tốt.”
“Vậy, về vấn đề đãi ngộ…”
“Cô đọc được thông tin tuyển dụng của chúng tôi trên mạng, đúng không nhỉ?”
“Vâng.”
“Vậy trên đó hẳn đã ghi thù lao, chế độ đãi ngộ rồi.”
“Đúng vậy, song thông tin tuyển dụng chỉ nói là thù lao từ 4.000-8.000 tệ, tôi không rõ cụ thể mình sẽ nhận được bao nhiêu.”
“Mức thù lao trung bình dành cho nhân viên của chúng tôi ở đây vào khoảng 4.000 tệ.”
“Tôi hiểu rồi.” Ngũ Nhạc Đình gật đầu. Cô vốn dĩ cũng không hi vọng sẽ được trả 8.000 tệ. 4.000 tệ đã đủ để cô sống ở thành phố này rồi.
“Không, cô có lẽ vẫn chưa rõ.” Viện trưởng nói, “Nghe tôi nói hết đã. Thù lao dành cho nhân viên bình thường của chúng tôi ở đây là 4.000 tệ, nhưng cô có thể được nhận 8.000 tệ.
Ngũ Nhạc Đình ngẩn ra, đây là điều cô hoàn toàn không nghĩ tới. Cô không kìm được liền hỏi: “Tại sao?”
“Bởi vì công việc của cô vô cùng quan trọng”
Ngũ Nhạc Đình nghi hoặc hỏi: “Chăm sóc ông cụ này… tại sao lại quan trọng vậy? Ông ấy rốt cuộc là người thế nào?”
“Là một cụ già bình thường.” Viện trưởng ngừng một lát, “Nhưng ông ấy đối với… bệnh viện chúng tôi mà nói vô cùng quan trọng.”
Ngũ Nhạc Đình nhìn Viện trưởng bằng ánh mắt khó hiểu.
Viện trưởng Cát mở ngăn kéo bàn làm việc, lấy một bản hợp đồng ra, đưa cho Ngũ Nhạc Đình: “Cô xem qua xem, nếu quyết định vào đây làm, thì chúng ta cần phải ký hợp đồng. Trong đó có một vài vấn đề đã được đề cập rất rõ.”
Ngũ Nhạc Đình đọc kĩ bản hợp đồng. Cô nhanh chóng nhận ra, bản hợp đồng này không phải loại bình thường mà tất cả nhân viên đều ký, mà là bản hợp đồng đặc biệt dành riêng cho cá nhân cô.
Lúc đọc đến một điều trong đó, Ngũ Nhạc Đình vô cùng kinh ngạc, cô đọc to thành tiếng: “… Bên B (đại diện là Ngủ Nhạc Đình) phải đảm bảo giữ kín bí mật, không cho bất kì ai khác biết những chuyện có liên quan đến ông Do Nông (họ tên người bệnh lâm chung).
Ngũ Nhạc Đình ngước mắt nhìn Viện trưởng: “Viện trưởng Cát, đây là ý gì? 'Phải giữ bí mật cả việc… chăm sóc ông cụ này'?”
“Đúng thế.”
bevanng
Quả Mít
Quả Mít
 
Tiền: $39,330
Posts: 14096
Joined: 22 Mar 2009
 
 

PreviousNext

Return to Truyện Ðọc



Who is online

Users browsing this forum: No registered users and 40 guests