Chương 32 Hồn Ma Dưới Lòng Đất
Hô hấp của Tiểu Tây trong giây phút đó đã dừng lại.
Nhưng rất nhanh, cô rời ánh đèn pin qua chỗ khác, cô không muốn ba người bạn của mình nhìn thấy chữ trên bia mộ. Cô không muốn thấy dáng vẻ sợ đến sững người của họ.
Thật ra, sự việc đã đến nước này, Tiểu Tây cảm thấy chẳng có gì phải sợ nữa - Chẳng qua là những suy đoán trước đó đã ứng nghiệm thôi mà, cô đâu phải không chuẩn bị tâm lý trước.
Bây giờ, điều lo lắng duy nhất của Tiểu Tây chính là mẹ - Mẹ không biết mình đang chung sống với cái gì.
Việc duy nhất có thế làm bây giờ, chính là phá giải bí mật của cương thi - đồng thời, cô phải tìm được chứng cứ chứng minh cương thi có tồn tại. Nếu không, sẽ không có ai tin trong nhà mình có gì đâu.
Tiểu Tây nắm chặt đèn pin đi quanh ngôi mộ, không phát hiện ra cửa hang nào. Cô đi đến ngôi mộ bên cạnh, xem xét kĩ lưỡng, chợt mở to mắt - Cô nhìn thấy, bên trái của ngôi mộ, cũng là chính giữa hai ngôi mộ, có một tảng đá đã được đẩy ra, bên dưới hiển nhiên chính là hầm mộ!
Tiểu Tây đến gần cửa hang, nhìn thật kĩ, lại thêm một phát hiện kinh người - Bên dưới cửa hang này có một bậc thang đá, hình như thông xuống căn hầm dưới lòng đất!
Mai Lộ, Bạch Xuyên và Uông Bác đã đến bên cạnh Tiểu Tây, cũng phát hiện ra lối đi dưới lòng đất này. Họ nhìn nhau, tâm trạng trộn lẫn kinh ngạc và khiếp sợ khó mà gọi tên.
Tiểu Tây do dự một lúc quay người lại nói với ba người bạn: “Các cậu ở đây đợi mình, được không? Mình xuống xem thử, một phút thôi, sau đó mình sẽ trở lên ngay.”
Mai Lệ trừng lớn mắt, thấp giọng nói: “Có phải cậu điên rồi không? Cậu chui vào huyệt mộ của cương thi làm gì chứ!”
“Bây giờ không có thời gian giải thích. Mình xuống một chút rồi sẽ trở lên ngay!”
“Cương thi đó lúc nào cũng có thể trở về đây!” Uông Bác khẩn trương nói, “Lỡ sau khi cậu xuống đó, cương thi trở lại thì phải làm sao?”
“Vậy các cậu lập tức gọi mình ngay!” Tiểu Tây đã bước xuống thang đá dưới cửa hang.
“Nè, đợi đã!” Mai Lệ đột nhiên nghĩ ra gì đó, “Lỡ như… bên dưới còn một cương thi khác nữa thì sao?”
“Không đâu, mình biết cương thi còn lại ở đâu!” Tiểu Tây đã đi xuống, giọng nói truyền từ trong hang động ra.
Ba người Mai Lệ kinh ngạc nhìn nhau, không hiểu câu nói kia có ý gì. Bạch Xuyên do dự một lúc, cũng nhảy đến bên cửa hang nói: “Mình xuống đó với Tiểu Tây!”
Mai Lệ há hốc miệng mấy giây, “Vậy mình cũng xuống!” Cô đi đến sau lưng Bạch Xuyên, đi theo cậu xuống thang đá.
Uông Bác vẫn chưa kịp phản ứng, chợt nhận ra trên mảnh đất u ám này chỉ còn lại mình lẻ loi đơn độc đứng trước bia mộ. Cậu sợ đến run rẩy cả người, kêu lên: “Đợi đã, đừng bỏ lại một mình mình!” Cậu vội vàng chạy đến bên bậc thang đá, leo xuống.
Mai Lệ thấy Uông Bác cũng đã xuống theo, đang muốn nói “trên đó không có ai, lỡ cương thi quay lại thì phải làm sao”, nhưng khi nhìn theo ánh đèn pin của Tiểu Tây, Mai Lộ sững người, há hốc miệng nhìn xung quanh. Ba người còn lại cũng giống cô.
Thang đá không dài, họ đã xuống đến đáy, nhờ cánh đèn pin mà thấy được hầm mộ cực lớn này.
“Cực lớn” ở đây không phải vì nơi này thật sự lớn như thế, thật ra chỉ ước chừng năm, sáu mươi mét vuông mà thôi. Nhưng đối với một ngôi mộ chôn người chết mà nói, nơi này thật sự quá rộng lớn, giống hệt như một căn phòng học. Điểm kì lạ chính là, họ lại không ngửi thấy mùi hôi thối đặc trưng, hình như nơi này có hệ thống thông gió.
Khiến người ta kinh ngạc hơn chính là, theo ánh đèn pin, họ thấy giường ngủ, bàn ghế, thậm chí trên bàn còn bày chén và đĩa.
Nhưng lại không hề có bóng dáng của vật nên có - Quan tài.
Tiểu Tây và ba người bạn không thể lý giải được chuyện này - Chẳng lẽ, cương thi sống trong hầm mộ này giống như người bình thường, ăn uống, ngủ nghỉ, sinh hoạt ở đây?
“Nơi này… là thế nào vậy?” Mai Lệ kinh ngạc không thôi.
“Mặc kệ là chuyện gì, chúng ta mau đi thôi. Nói không chừng cương thi sắp về rồi đấy!” Uông Bác sợ sệt nói.
Tiểu Tây gấp gáp lia đèn pin, hi vọng tìm được gì đó, có thể chứng minh được cương thi có tồn tại. Nhưng cô lại không thấy gì đặc biệt cả!
“Tiểu Tây, chúng ta lên đi…” Mai Lệ sợ hãi nói, “Ở chỗ này, làm cho mình nổi hết cả da gà rồi.”
Tiểu Tây cũng biết, ở thêm một phút là thêm một phần nguy hiểm. Cô đành bỏ cuộc: “Được, chúng ta đi.”
Mai Lệ, Uông Bác vội vàng chạy lên bậc thang đá.
Tiểu Tây rọi đèn pin về bậc thang phía trước, nói với Bạch Xuyên đang ở phía sau: “Đi thôi, Bạch Xuyên, đừng xem nữa.”
“Hả?” Một giọng nói truyền đến từ phía trước, là Bạch Xuyên, “Tiểu Tây, cậu gọi mình hả? Mình ở đây mà.”
Tiểu Tây giật thót, một cảm giác khiếp sợ vây chặt lấy cô. Cô quay đầu lại, rọi đèn vào bóng người phía sau. Nhưng đèn pin còn chưa kịp đưa lên, một đôi tay to lớn đáng sợ đã tóm lấy cổ họng cô. Tiểu Tây phát ra tiếng kêu yếu ớt, đèn trong tay rơi xuống đất, lăn đến bốn vách tường.
Ba người Mai Lệ nghe Tiểu Tây kêu lên, vội quay đầu lại. Trong bóng tối, là một màn mơ hồ khiến họ sợ khiếp vía - Một bóng đen đang siết cổ Tiểu Tây, nhấc bổng cô lên!
“A! Cương thi… trong này còn một con cương thi nữa!” Uông Bác sợ đến nhũn chân, chôn chân tại chỗ.
“Tiểu Tây!” Mai Lệ và Bạch Xuyên thảm thiết kêu lên. Sợ hãi, hoang mang, bất lực, khiến cho đầu óc họ tê dại, không biết phải làm gì.
Đúng lúc này, Mai Lộ nghe thấy bậc thang phía sau có tiếng bước chân, còn chưa kịp quay đầu lại, đã thấy một bóng đen nhào vào Bạch Xuyên, ép Bạch Xuyên vào vách tường, Bạch Xuyên chưa kịp giãy giụa đã không phát ra được tiếng nào nữa.
Mai Lệ hoàn toàn suy sụp, cô nhắm mắt ôm chặt đầu hét lên. Uông Bác cũng sợ đến ngây ngốc, ngả trên mặt đất không động đậy. Thấy hai bóng đen kia chia nhau tấn công Tiểu Tây và Bạch Xuyên, họ biết mình chính là mục tiêu tiếp theo - Nhưng đáng buồn là, họ chưa từng gặp qua chuyện đáng sợ như thế, đã sợ đến chôn chân tại chỗ, không thể di chuyển được.
Cổ họng Tiểu Tây bị siết chặt, không thở được, cô biết, mình sắp chết rồi. Còn chút ý thức cuối cùng, cô chỉ nghĩ đến một chuyện.
“Người” đang tấn công cô có thể thấy rõ họ trong bóng tối.
Hơn nữa, sức của “nó” rất lớn, có thể nhấc bổng mình lên.
Ngay lúc cận kề cái chết, hình như cô đỡ hiểu ra tất cả. Nhưng đã muộn màng.
Đột nhiên, Tiểu Tây nghe thấy một tiếng “đùng”, sau đó là tiếng kêu thảm thiết của một người, sau đó là tiếng có người ngã trên mặt đất. Cô không biết đã xảy ra chuyện gì, ngay lúc này, một bóng đen xông đến, đẩy người đang siết cổ cô ra.
Tiểu Tây ngã xuống đất, cảm thấy choáng váng, cổ họng cô như muốn đứt lìa ra, chỉ có thể không ngừng ho khan. Sau khi loạng choạng đứng lên, cô nhìn thấy, trên vách tường của hầm mộ, có hai bóng đen đang đánh nhau!
Cô không hiểu, cũng không muốn hiểu, đây là chuyện gì?
Đột nhiên, một trong hai bóng đen đó lên tiếng: “Tiểu Tây! Các cậu chạy nhanh đi!”
Là tiếng của Minh Vũ! Tiểu Tây sững sờ.
“Chạy đi! Nhanh!” Minh Vũ gào lớn, cũng ngay lúc này, cậu bị bóng đen cao lớn kia tóm lấy đầu, “người” kia nện đầu cậu thật mạnh vào vách tường.
“Đùng!” một tiếng, Tiểu Tây không nghe thấy tiếng Minh Vũ nữa.
“Minh Vũ… Minh Vũ!” Tiểu Tây hoảng loạn hét lên trong bóng tối, lúc này cô nhìn thấy đèn pin ở góc tường, lập tức nhào qua, nhặt đèn pin đang bật sáng lên. Cầm đèn pin quay đầu lại, cô chợt nhìn thấy một gương mặt dữ tợn đáng sợ, gương mặt đó đang ở ngay trước mắt cô!
“Aaaa!” Tiểu Tây kinh hãi hét lên, sợ đến hồn bay phách tán, “Người” đó giống hệt khi nãy, một tay siết lấy cổ cô, sức lực càng mạnh hơn lúc trước. Tiểu Tây biết, lần này mình mất mạng thật rồi.
Khi ý thức bắt đầu trở nên mơ hồ, cô chợt thấy đôi tay giống như gọng kìm đang siết chặt cô cô chợt buông lỏng. Tiểu Tây trừng lớn mắt, thấy tên không biết là người hay là ma kia giật giật hai cái, từ từ trượt xuống, ngã trên mặt đất.
Lúc này, cô mới nhìn thấy, Bạch Xuyên đang đứng đối diện, tay cầm một hòn đá.
Bạch Xuyên ném hòn đá đi, đỡ Tiểu Tây đang mềm như sợi bún lên: “Tiểu Tây, cậu còn đi được không? Chúng ta rời khỏi đây thôi!”
Tiểu Tây gian nan gật đầu, Bạch Xuyên đưa đèn pin trong tay cậu lên, rọi qua Mai Lệ và Uông Bác: “Các cậu thì sao? Không bị thương chứ? Đi nhanh!”
Mai Lệ và Uông Bác vội vàng đứng lên, mấy người men theo bậc thang đá bỏ chạy. Đột nhiên, Tiểu Tây nhớ ra gì đó, hét lên: “Đợi đã, còn Minh Vũ! Lúc nãy mình nghe thấy tiếng của Minh Vũ!”
“Đúng, lúc nãy mình cũng nghe thấy tiếng Minh Vũ, hình như cậu ấy đã xông vào… cứu chúng ta!” Mai Lệ nói.
Bạch Xuyên rọi đèn pin vào trong hầm mộ, cậu thấy, trên mặt đất, có ba người đang nằm đó. Hai trong số đó hoàn toàn xa lạ, còn một người bên vách tường, cậu nhận ra, hô lớn: “Đúng thật là Minh Vũ!”
Bạch Xuyên đưa đèn pin cho Mai Lệ, sau đó cùng Uông Bác qua đó. Uông Bác lóng nga lóng ngóng giúp đỡ Minh Vũ đang bất tỉnh lên lưng Bạch Xuyên, hét lên, “Chạy! Chạy nhanh!”, mấy người họ loạng choạng men theo bậc thang đá bỏ chạy.
Lên đến mặt đất, họ đều không dám dừng lại dù chỉ một chút, chạy thục mạng về phía đường quốc lộ, vừa chạy vừa quay về nhìn phía sau, giống như đang chạy trốn sự truy đuổi của thần chết vậy.
Cuối cùng, họ đã chạy đến đường quốc lộ, tất cả đều mệt rã rời, ngã lăn ra đất. Vẫn may, hai “cương thi” kia hình như đã bị đánh ngất, không đuổi theo. Nhưng Tiểu Tây không dám thả lỏng, dùng giọng khàn khàn của mình thì thào nói: “Uông Bác, mau… mau gọi điện báo cảnh sát!”
“Cậu quên hả? Không có tín hiệu mà!” Uông Bác giậm chân nói.
“Gọi cảnh sát… không cần tín hiệu!”
Tiểu Tây hét lớn một tiếng, sợ hãi, căng thẳng, yếu đuối và mệt mỏi cùng nhau ùa đến, trước mắt cô tối sầm, cô hôn mê bất tỉnh.