Phần 1 – Khởi nguồn
Khởi nguồn cho sự việc đáng sợ này chẳng khác nào bài văn lộn xộn của học sinh tiểu học.
Nam Thiên là một nhà văn tự do độc thân. Buổi sáng thức dậy theo đồng hồ sinh học, đánh răng rửa mặt, ăn sáng, sau đó ngồi trước bàn máy tính sáng tác cho đến 12 giờ trưa, rồi đi đến dùng bữa trưa tại một nhà hàng nhỏ, trở về ngủ đến 3 giờ chiều, tỉnh dậy chơi điện tử, bữa tối gọi đồ ăn bên ngoài về, ăn xong tiếp tục viết đến 11 giờ rưỡi, sau đó nằm trên salon xem ti vi. Chương trình trên ti vi rất nhàm chán nên chẳng mấy chốc Nam Thiên đã chìm vào giấc ngủ.
Sự việc lạ lùng đã xảy ra sau khi Nam Thiên ngủ. Nói chính xác hơn là xảy ra sau khi anh tỉnh dậy.
Nam Thiên mơ màng ra sức dụi mắt, khi đã nhìn rõ bốn xung quanh thì không khỏi sững người tới cả nửa phút.
Mình đang mơ sao? Đó là phản ứng đầu tiên của Nam Thiên.
Nhưng, không, đó là thật. Nam Thiên véo vào cánh tay mình một cái, cảm giác thấy đau.
Nam Thiên há hốc mồm, mở to mắt nhìn quanh căn phòng xa lạ và chật chội chỉ chừng 7-8 mét vuông, chênh chếch trước mặt là một cánh cửa gỗ đang đóng. Căn phòng không có cửa sổ, trần nhà có một cái đèn chiếu sáng. Trong phòng chỉ có một chiếc giường nhỏ, một bộ salon vải, góc nhà là một thùng đựng nước. Ngoài ra, chẳng còn vật nào khác.
Nam Thiên ngồi bật dậy trên chiếc giường nhỏ, ngạc nhiên, lo lắng nghĩ xem đây là nơi nào. Nhưng dù nhìn thế nào thì anh cũng chắc chắn một trăm phần trăm: đây không phải là căn phòng ấm áp của mình.
Lúc trước mình nằm trên salon xem ti vi cơ mà? Nam Thiên cố nhớ, chương trình trên ti vi rất dở khiến mình đã ngủ thiếp đi… Nhưng, bây giờ, mình đang ở đâu thế này? Đã xảy ra chuyện gì thế nhỉ?
Nam Thiên thấy rất hoang mang, cổ họng khô rát. Anh không thể nào nghĩ ra được là mình đang gặp phải chuyện gì.
Đúng lúc đó, Nam Thiên nghe thấy giọng nói hoảng hốt của một phụ nữ từ bên ngoài vọng vào: “Ôi, đây là đâu vậy?”
Thì ra, còn có người khác nữa cũng ở đây. Nam Thiên mừng rỡ nhảy xuống khỏi giường, cuống quýt chạy đến bên cánh cửa, cảm ơn Thượng đế, cửa không bị khóa, vừa đẩy ra là bật mở ngay.
Nam Thiên nhào ra khỏi cửa, ra tới hành lang thì thấy một người phụ nữ với khuôn mặt kinh hoàng và mái tóc nâu. Hai người nhìn nhau trong mấy giây ngắn ngủi, dường như họ đã nhìn thấy hình ảnh của mình trong ánh mắt người kia.
Đúng lúc đó, cánh cửa bên cạnh Nam Thiên cũng được mở ra, một người đàn ông trung niên có phần bệ vệ cũng với vẻ mặt sửng sốt xuất hiện trước mắt anh. Tiếp sau đó, các cánh cửa dọc hành lang cũng lần lượt mở ra, không chỉ ở phía Nam Thiên đang đứng mà hành lang phía đối diện cách đó mấy mét cũng vậy, cứ mỗi cánh cửa mở ra là lại có một người bước ra. Tất cả bọn họ đều há miệng, mở to mắt, vẻ mặt hết sức kinh ngạc.
Lúc này, Nam Thiên đã nhìn rõ nơi mình đang đứng, đó là một không gian rộng lớn mấy trăm mét vuông gồm hai tầng, tầng dưới là một căn phòng lớn, dài và hẹp đặt những chiếc ghế da màu nâu sẫm xếp thành vòng tròn, còn Nam Thiên và những người khác thì đang ở hai dãy hành lang đối diện nhau trên tầng hai. Nam Thiên đếm, mỗi dãy hành lang có bảy căn phòng, tổng cộng hai dãy là mười bốn căn. Đúng thế mỗi phòng một người, tất cả là mười bốn người.
“Chúng ta đang ở đâu thế?” Một người đàn ông mặc sơ mi trắng hoang mang hỏi đám đông.
“Nhìn quang cảnh thì có vẻ giống một nhà giam.” Người đàn ông trung niên nhíu mày.
Câu nói đó đều khiến cho tất cả sửng sốt, ai cũng tỏ ra vô cùng lo lắng. Một người phụ nữ tóc ngắn ở phía đối diện kêu lên: “Sao tôi lại ở đây thế nhỉ?”
Chẳng ai trả lời được người phụ nữ ấy. Trên nét mặt của tất cả mọi người cũng đều hiện rõ vẻ hoang mang.
Đúng lúc đó, một chàng trai đầu đội mũ ở một bên cầu thang đi xuống căn phòng lớn ở giữa tầng một quan sát kĩ mọi thứ xung quanh. Những người trên gác nhìn nhau rồi cũng bước xuống theo và tập trung ở căn phòng lớn dưới tầng một.
“Ở đây có một cánh cửa.” Người đàn ông mặc sơ mi trắng bước tới trước cánh cửa sắt ra sức kéo, rồi lắc đầu nói: “Khóa chặt rồi.”
Chàng thanh niên đội mũ đếm những chiếc ghế da màu nâu xếp thành một vòng tròn trong căn phòng lớn rồi đưa tay chống cằm, nói: “Rất hay, vừa đủ mười bốn chiếc ghế, đúng như số người chúng ta.”
Một soái ca trẻ có mái tóc màu vàng nhạt cho hai tay vào túi quần, nói: “Nói như vậy, mọi thứ ở đây đều có sự sắp xếp từ trước.”
“Rút cục là chuyện gì mới được? Ai đã sắp xếp những thứ này?” Một người hỏi.
“Liệu có phải là một chương trình truyền hình không?” Một người đàn ông cao lớn nói, “Hiện nay có một số chương trình thực tế, đưa khách mời tới một nơi họ không hề hay biết rồi bí mật ghi hình, sau cùng mới nói cho khách mời biết. Đây có lẽ chỉ là một chương trình truyền hình mà thôi.”